Chương 40: Tang lễ
Vào ngày tang lễ, Ôn Mục lắng nghe những lời thì thầm của những người xung quanh.
"Đó là cháu gái của ông cụ Ôn."
"Nó lớn như vậy rồi sao, thật đáng thương."
"Ai.. Thật đáng tiếc, cha mẹ và ông nội của con bé đều lần lượt chết hết rồi."
"Khi đứa trẻ này được sinh ra, đã làm mẹ cô ấy suýt chút nữa thì khó sinh mà chết."
"Này, cha mẹ cô ấy cũng đi mà không có lý do, bây giờ tới lượt ông cụ, đừng đi gần con bé."
Ôn Mục đứng đó cúi đầu xuống và lắng nghe lời xì xào ban tán của những người xung quanh.
Khi Cố Lâm Chương nghe thấy lời nói của những người đó, ánh mắt lạnh lẽo, hắn phất tay thổi một cơn gió về phía đám người.
"Gì thế? Sao tự nhiên lại có gió? Tôi bị thổi một miệng đầy cát rồi." Mấy người đàn ông nhanh chóng quay sang một bên che miệng, nheo mắt lại để tránh bụi bặm mà gió thổi lên.
"Đừng nói nữa, ngươi cũng biết năng lực của lão Ôn, ông ấy có thể trở lại đó."
Mấy người im lặng sợ hãi.
"Mẹ, mẹ đừng buồn, mẹ vẫn còn Tây Bảo." Tây Bảo quỳ xuống bên cạnh Ôn Mục, lo lắng nhìn cô bất động quỳ ở đó.
"Cha!" Tây Bảo nhìn Cố Lâm Chương trong suốt bên cạnh, hai mắt đỏ hoe.
Cố Lâm Chương không biết phải làm sao, linh hồn của Ôn Tĩnh Kiệt biến mất, ngay cả hắn cũng không nhận ra.
Ông nội Thẩm nhìn thời gian, thở dài rồi đi tới.
"Cơ Cơ, đã đến giờ chôn cất rồi, con chuẩn bị sẵn sàng đi." Ông nội Thẩm vỗ vỗ vai cô.
Ôn Mục quay đầu nhìn quan tài bên cạnh, thầm nói: "Ông nội, là cháu liên lụy ông, chính cháu đã hại ông, cháu không nên dính vào Cố Lâm Chương."
"Cơ Cơ, ông nội sẽ lo lắng khi nhìn thấy cậu như thế này, chúng ta nhất định sẽ báo thù cho ông nội." Thẩm Chi ôm Ôn Mục vào lòng và an ủi.
Ôn Mục dựa vào vai Thẩm Chi khóc, cô không còn người thân nữa rồi.
"Nâng lên!" Ông nội Thẩm đứng giữa sân hét lớn.
Với một tiếng "đứng lên", tám người nhấc quan tài ra khỏi sân.
Xung quanh kêu lên, sau đó theo quan tài ra khỏi sân.
"Cơ Cơ, đi thôi." Thẩm Chi và Tây Bảo đỡ Ôn Mục dậy, Cố Lâm Chương đang ẩn mình lo lắng đi theo sau.
Khi đến nghĩa trang, Ôn Mục nhìn những ngôi mộ bên cạnh, tên của cha mẹ cô được viết trên bia mộ đó.
"Cơ Cơ." Thẩm Chi lo lắng nhìn cô khi nhìn thấy bia mộ kia.
"Không sao, nhiều năm như vậy, tớ còn phàn nàn họ, hóa ra họ đã.." Ôn Mục cúi đầu xuống và chạm vào bia mộ.
Ông nội Thẩm ra lệnh chôn cất, Ôn Mục nhìn chiếc quan tài chứa người thương cô nhất trên đời đang từ từ hạ xuống, không khỏi nghĩ: "Ông nội, cha mẹ, con sẽ ổn thôi. Ông nội, cháu sẽ giúp ông trả thù."
"Cơ Cơ, lấy một nắm đất ném xuống đi." Ông nội Thẩm hét lên.
Ôn Mục nhìn quan tài của ông cụ rồi ném xuống một nắm đất, sau đó nhìn nó chìm dần trong đất đá từng chút một.
Sau tang lễ, những người đến phụ giúp đã về hết, chỉ còn lại chú, cô nhỏ và một vài anh chị em họ.
"Cơ Cơ, con vẫn còn người thân là chú và mọi người, đừng buồn nữa." Người chú nhìn cô nói với đôi mắt đỏ hoe.
Ôn Mục lau khóe mắt: "Chú, cô nhỏ, mọi người tránh xa cháu ra đi. Coi như không có đứa cháu gái này là được."
"Cơ Cơ, đó không phải là lỗi của cháu, tất cả đều là định mệnh." Chú hiểu ý của Ôn Mục, cô sợ rằng cô sẽ lại làm liên lụy đến bọn họ.
Ôn Mục lắc đầu: "Chú ơi, cháu sẽ trở lại trường sau thất đầu của ông nội. Cháu sẽ tránh xa chú và mọi người, cháu muốn chú sống."
Sau khi Ôn Mục nói xong thì nhìn vào những bia mộ đó và quay người rời đi.
"Cố Lâm Chương." Ôn Mục hét lên khàn khàn rồi cúi đầu xuống.
Ôn Mục biết Cố Lâm Chương vẫn luôn ở đó, lạnh lùng nói: "Anh đưa Tây Bảo đi đi."
Cố Lâm Chương lạnh lùng nhìn cô, khóe miệng mím chặt.
"Anh muốn mọi người xung quanh tôi chết hết, thì anh mới vừa lòng đúng không?" Ôn Mục trừng mắt đôi mắt đỏ hoe nhìn anh.
"Tôi không còn nhiều người thân nữa, anh đưa Tây Bảo đi đi. Sao anh luôn quấn lấy tôi, có phải tôi chết thì anh mới buông tha cho tôi không?"
"Ôn Mục, em cho rằng nếu em rời khỏi anh, thì em sẽ an toàn sao? Cho dù anh có rời đi hay không, thì em cũng sẽ gặp nguy hiểm cả đời. Em là tính mạng của anh, là người phụ nữ của anh." Cố Lâm Chương sắc bén nói.
Ôn Mục giận dữ trừng mắt nhìn Cố Lâm Chương. Đột nhiên cô không thở nổi, thân thể yếu ớt ngã xuống.
"Ôn Mục?" Cố Lâm Chương xuất hiện ôm lấy cô, theo sau là Thẩm Chi và Tây Bảo cũng vội vàng chạy tới.
"Mẹ, mẹ bị làm sao vậy?" Tây Bảo lo lắng hét lên.
"Tôi sẽ đưa cô ấy về nhà trước. Tây Bảo, con đi cùng Thẩm Chi." Cố Lâm Chương bế Ôn Mục trên tay, nói xong rồi biến mất.
Lúc về đến nhà,
Ôn Mục tỉnh dậy nhìn Cố Lâm Chương: "Anh đi đi."
"Khi nào em khỏe chúng ta sẽ nói chuyện, em không muốn tìm hiểu ông nội chết như thế nào sao? Anh sẽ giúp em tìm hiểu."
"Thật sao?" Ôn Mục biết với năng lực của Cố Lâm Chương, hắn nhất định sẽ có thể tìm ra.
Cố Lâm Chương gật đầu.
Ôn Mục ngồi dậy và nhìn quanh ngôi nhà của mình, nó vẫn là ngôi nhà đó, nhưng nó không còn là nhà của cô nữa rồi.
Ông nội đã không còn, Ôn Mục nằm xuống kéo chăn lên che lại và khóc nức nở.
Một lúc sau, Thẩm Chi đi vào cùng với Tây Bảo, còn có ông nội Thẩm, chú và cô nhỏ.
"Cơ Cơ, ông nội Thẩm sẽ ở lại nhà con, đợi đến thất đầu xem linh hồn ông nội con có thể trở về hay không?" Ông nội Thẩm ngồi xuống ghế rồi nói.
"Chú Thẩm, chú cho rằng ba cháu thật sự bị điềm xấu giết chết sao?" Chú nhỏ nhìn Ôn Mục và hỏi.
"Ta vẫn chưa thể đưa ra kết luận, ta sẽ nói cho cháu biết khi nào có phát hiện." Ông nội Thẩm không nói nhiều.
Chú gật đầu: "Cơ Cơ, chú và cô về trước, có gì thì tìm chú."
"Đúng vậy, Cơ Cơ, mấy ngày qua con không ăn gì, lát nữa cô sẽ nấu chút đồ ăn cho con." Cô nhỏ nhìn Ôn Mục và lo lắng nói.
"Cô nhỏ, con không sao, mọi người không cần phải đến. Chú, chú và cô sẽ ổn thôi." Ôn Mục nói với đôi mắt đỏ hoe.
Sau khi tiễn tất cả mọi người đi, ông nội Thẩm hỏi với vẻ mặt nghiêm túc. "Cơ Cơ, ông nội con thường đi đâu?"
"Ông nội thường đến phòng thờ tổ tiên của nhà để ngồi, đôi khi ông sẽ đi xung quanh làng để trò chuyện với mọi người."
Ông nội Thẩm gật đầu: "Phòng thờ tổ tiên có khóa không?"
"Chỉ có ông nội mới có chìa khóa, nhưng cháu biết ông thường đặt nó ở đâu." Ôn Mục nói rồi bước xuống giường và đi vào phòng ông nội.
Khi vào phòng, nhìn thấy giường của ông nội, chăn rất gọn gàng, như thể mọi thứ vẫn còn như cũ, vừa khóc vừa lấy chiếc hộp từ trong tủ quần áo ra mở ra, lấy ra một chiếc chìa khóa đưa cho ông nội Thẩm: "Ông đi xem phòng thờ tổ tiên, cháu không biết trong đó có gì."
Ông nội Thẩm lấy chìa khóa đi về phía phòng thờ tổ tiên.
Những người còn lại Tây Bảo và Thẩm Chi lo lắng nhìn cô: "Mẹ, mẹ đừng lo, con sẽ giúp ông cố báo thù."
Ôn Mục gật đầu, không muốn nhìn thấy Tây Bảo nên quay snag bảo Thẩm Chi: "Chi Chi, cậu đưa Tây Bảo ra ngoài trước, tớ muốn ở một mình."
"Tây Bảo đi thôi, để mẹ con ở lại một mình." Thẩm Chi kéo lấy Tây Bảo đang lưu luyến không muốn rời đi, đi ra ngoài.
Ôn Mục ngồi trên giường của ông cụ và nhìn những thứ trong nhà. Ông cụ không giống người khác, những người đàn ông trong làng đều không cẩn thận như vậy, đồ đạc vương vãi, ném lung tung, chờ vợ hoặc con dâu dọn dẹp. Nhưng ông cụ luôn tự mình làm việc, giữ sạch sẽ và ngăn nắp, ngay cả ngoài sân cũng vậy.
Ôn Mục cầm lấy chiếc hộp vừa đựng chìa khóa phòng thờ tổ tiên mở ra lần nữa. Bên trong có một ngăn chứa tất cả hình ảnh của cô và ông từ khi cô còn nhỏ, trước đó mỗi năm ông đều sẽ đưa cô đến chỗ chụp ảnh để chụp lại vài tấm lưu giữ làm kỷ niệm.
Ôn Mục nhớ lại khi còn nhỏ, ông từng nói với cô: "Cơ Cơ, cuộc sống rất ngắn ngủi, nhưng cuộc sống là như thế này, sống tốt từng giai đoạn. Khi còn nhỏ ông nội rất nghèo, nhưng lúc đó mọi người rất thỏa mãn, ông nội cũng rất vui. Cơ Cơ, ông nội hy vọng con sẽ sống tốt ở mọi giai đoạn, tận hưởng khoảnh khắc, đừng để bản thân hối hận, khi về già nhớ lại, thì mọi thứ đều tốt đẹp."
Ôn Mục lật mở từng tấm ảnh, bên trong mỗi bức ảnh đều ghi lại sự trưởng thành của cô, ông cụ đã sử dụng các phương pháp vụng về của mình để ghi lại những kỷ niệm cho cô.
"Đó là cháu gái của ông cụ Ôn."
"Nó lớn như vậy rồi sao, thật đáng thương."
"Ai.. Thật đáng tiếc, cha mẹ và ông nội của con bé đều lần lượt chết hết rồi."
"Khi đứa trẻ này được sinh ra, đã làm mẹ cô ấy suýt chút nữa thì khó sinh mà chết."
"Này, cha mẹ cô ấy cũng đi mà không có lý do, bây giờ tới lượt ông cụ, đừng đi gần con bé."
Ôn Mục đứng đó cúi đầu xuống và lắng nghe lời xì xào ban tán của những người xung quanh.
Khi Cố Lâm Chương nghe thấy lời nói của những người đó, ánh mắt lạnh lẽo, hắn phất tay thổi một cơn gió về phía đám người.
"Gì thế? Sao tự nhiên lại có gió? Tôi bị thổi một miệng đầy cát rồi." Mấy người đàn ông nhanh chóng quay sang một bên che miệng, nheo mắt lại để tránh bụi bặm mà gió thổi lên.
"Đừng nói nữa, ngươi cũng biết năng lực của lão Ôn, ông ấy có thể trở lại đó."
Mấy người im lặng sợ hãi.
"Mẹ, mẹ đừng buồn, mẹ vẫn còn Tây Bảo." Tây Bảo quỳ xuống bên cạnh Ôn Mục, lo lắng nhìn cô bất động quỳ ở đó.
"Cha!" Tây Bảo nhìn Cố Lâm Chương trong suốt bên cạnh, hai mắt đỏ hoe.
Cố Lâm Chương không biết phải làm sao, linh hồn của Ôn Tĩnh Kiệt biến mất, ngay cả hắn cũng không nhận ra.
Ông nội Thẩm nhìn thời gian, thở dài rồi đi tới.
"Cơ Cơ, đã đến giờ chôn cất rồi, con chuẩn bị sẵn sàng đi." Ông nội Thẩm vỗ vỗ vai cô.
Ôn Mục quay đầu nhìn quan tài bên cạnh, thầm nói: "Ông nội, là cháu liên lụy ông, chính cháu đã hại ông, cháu không nên dính vào Cố Lâm Chương."
"Cơ Cơ, ông nội sẽ lo lắng khi nhìn thấy cậu như thế này, chúng ta nhất định sẽ báo thù cho ông nội." Thẩm Chi ôm Ôn Mục vào lòng và an ủi.
Ôn Mục dựa vào vai Thẩm Chi khóc, cô không còn người thân nữa rồi.
"Nâng lên!" Ông nội Thẩm đứng giữa sân hét lớn.
Với một tiếng "đứng lên", tám người nhấc quan tài ra khỏi sân.
Xung quanh kêu lên, sau đó theo quan tài ra khỏi sân.
"Cơ Cơ, đi thôi." Thẩm Chi và Tây Bảo đỡ Ôn Mục dậy, Cố Lâm Chương đang ẩn mình lo lắng đi theo sau.
Khi đến nghĩa trang, Ôn Mục nhìn những ngôi mộ bên cạnh, tên của cha mẹ cô được viết trên bia mộ đó.
"Cơ Cơ." Thẩm Chi lo lắng nhìn cô khi nhìn thấy bia mộ kia.
"Không sao, nhiều năm như vậy, tớ còn phàn nàn họ, hóa ra họ đã.." Ôn Mục cúi đầu xuống và chạm vào bia mộ.
Ông nội Thẩm ra lệnh chôn cất, Ôn Mục nhìn chiếc quan tài chứa người thương cô nhất trên đời đang từ từ hạ xuống, không khỏi nghĩ: "Ông nội, cha mẹ, con sẽ ổn thôi. Ông nội, cháu sẽ giúp ông trả thù."
"Cơ Cơ, lấy một nắm đất ném xuống đi." Ông nội Thẩm hét lên.
Ôn Mục nhìn quan tài của ông cụ rồi ném xuống một nắm đất, sau đó nhìn nó chìm dần trong đất đá từng chút một.
Sau tang lễ, những người đến phụ giúp đã về hết, chỉ còn lại chú, cô nhỏ và một vài anh chị em họ.
"Cơ Cơ, con vẫn còn người thân là chú và mọi người, đừng buồn nữa." Người chú nhìn cô nói với đôi mắt đỏ hoe.
Ôn Mục lau khóe mắt: "Chú, cô nhỏ, mọi người tránh xa cháu ra đi. Coi như không có đứa cháu gái này là được."
"Cơ Cơ, đó không phải là lỗi của cháu, tất cả đều là định mệnh." Chú hiểu ý của Ôn Mục, cô sợ rằng cô sẽ lại làm liên lụy đến bọn họ.
Ôn Mục lắc đầu: "Chú ơi, cháu sẽ trở lại trường sau thất đầu của ông nội. Cháu sẽ tránh xa chú và mọi người, cháu muốn chú sống."
Sau khi Ôn Mục nói xong thì nhìn vào những bia mộ đó và quay người rời đi.
"Cố Lâm Chương." Ôn Mục hét lên khàn khàn rồi cúi đầu xuống.
Ôn Mục biết Cố Lâm Chương vẫn luôn ở đó, lạnh lùng nói: "Anh đưa Tây Bảo đi đi."
Cố Lâm Chương lạnh lùng nhìn cô, khóe miệng mím chặt.
"Anh muốn mọi người xung quanh tôi chết hết, thì anh mới vừa lòng đúng không?" Ôn Mục trừng mắt đôi mắt đỏ hoe nhìn anh.
"Tôi không còn nhiều người thân nữa, anh đưa Tây Bảo đi đi. Sao anh luôn quấn lấy tôi, có phải tôi chết thì anh mới buông tha cho tôi không?"
"Ôn Mục, em cho rằng nếu em rời khỏi anh, thì em sẽ an toàn sao? Cho dù anh có rời đi hay không, thì em cũng sẽ gặp nguy hiểm cả đời. Em là tính mạng của anh, là người phụ nữ của anh." Cố Lâm Chương sắc bén nói.
Ôn Mục giận dữ trừng mắt nhìn Cố Lâm Chương. Đột nhiên cô không thở nổi, thân thể yếu ớt ngã xuống.
"Ôn Mục?" Cố Lâm Chương xuất hiện ôm lấy cô, theo sau là Thẩm Chi và Tây Bảo cũng vội vàng chạy tới.
"Mẹ, mẹ bị làm sao vậy?" Tây Bảo lo lắng hét lên.
"Tôi sẽ đưa cô ấy về nhà trước. Tây Bảo, con đi cùng Thẩm Chi." Cố Lâm Chương bế Ôn Mục trên tay, nói xong rồi biến mất.
Lúc về đến nhà,
Ôn Mục tỉnh dậy nhìn Cố Lâm Chương: "Anh đi đi."
"Khi nào em khỏe chúng ta sẽ nói chuyện, em không muốn tìm hiểu ông nội chết như thế nào sao? Anh sẽ giúp em tìm hiểu."
"Thật sao?" Ôn Mục biết với năng lực của Cố Lâm Chương, hắn nhất định sẽ có thể tìm ra.
Cố Lâm Chương gật đầu.
Ôn Mục ngồi dậy và nhìn quanh ngôi nhà của mình, nó vẫn là ngôi nhà đó, nhưng nó không còn là nhà của cô nữa rồi.
Ông nội đã không còn, Ôn Mục nằm xuống kéo chăn lên che lại và khóc nức nở.
Một lúc sau, Thẩm Chi đi vào cùng với Tây Bảo, còn có ông nội Thẩm, chú và cô nhỏ.
"Cơ Cơ, ông nội Thẩm sẽ ở lại nhà con, đợi đến thất đầu xem linh hồn ông nội con có thể trở về hay không?" Ông nội Thẩm ngồi xuống ghế rồi nói.
"Chú Thẩm, chú cho rằng ba cháu thật sự bị điềm xấu giết chết sao?" Chú nhỏ nhìn Ôn Mục và hỏi.
"Ta vẫn chưa thể đưa ra kết luận, ta sẽ nói cho cháu biết khi nào có phát hiện." Ông nội Thẩm không nói nhiều.
Chú gật đầu: "Cơ Cơ, chú và cô về trước, có gì thì tìm chú."
"Đúng vậy, Cơ Cơ, mấy ngày qua con không ăn gì, lát nữa cô sẽ nấu chút đồ ăn cho con." Cô nhỏ nhìn Ôn Mục và lo lắng nói.
"Cô nhỏ, con không sao, mọi người không cần phải đến. Chú, chú và cô sẽ ổn thôi." Ôn Mục nói với đôi mắt đỏ hoe.
Sau khi tiễn tất cả mọi người đi, ông nội Thẩm hỏi với vẻ mặt nghiêm túc. "Cơ Cơ, ông nội con thường đi đâu?"
"Ông nội thường đến phòng thờ tổ tiên của nhà để ngồi, đôi khi ông sẽ đi xung quanh làng để trò chuyện với mọi người."
Ông nội Thẩm gật đầu: "Phòng thờ tổ tiên có khóa không?"
"Chỉ có ông nội mới có chìa khóa, nhưng cháu biết ông thường đặt nó ở đâu." Ôn Mục nói rồi bước xuống giường và đi vào phòng ông nội.
Khi vào phòng, nhìn thấy giường của ông nội, chăn rất gọn gàng, như thể mọi thứ vẫn còn như cũ, vừa khóc vừa lấy chiếc hộp từ trong tủ quần áo ra mở ra, lấy ra một chiếc chìa khóa đưa cho ông nội Thẩm: "Ông đi xem phòng thờ tổ tiên, cháu không biết trong đó có gì."
Ông nội Thẩm lấy chìa khóa đi về phía phòng thờ tổ tiên.
Những người còn lại Tây Bảo và Thẩm Chi lo lắng nhìn cô: "Mẹ, mẹ đừng lo, con sẽ giúp ông cố báo thù."
Ôn Mục gật đầu, không muốn nhìn thấy Tây Bảo nên quay snag bảo Thẩm Chi: "Chi Chi, cậu đưa Tây Bảo ra ngoài trước, tớ muốn ở một mình."
"Tây Bảo đi thôi, để mẹ con ở lại một mình." Thẩm Chi kéo lấy Tây Bảo đang lưu luyến không muốn rời đi, đi ra ngoài.
Ôn Mục ngồi trên giường của ông cụ và nhìn những thứ trong nhà. Ông cụ không giống người khác, những người đàn ông trong làng đều không cẩn thận như vậy, đồ đạc vương vãi, ném lung tung, chờ vợ hoặc con dâu dọn dẹp. Nhưng ông cụ luôn tự mình làm việc, giữ sạch sẽ và ngăn nắp, ngay cả ngoài sân cũng vậy.
Ôn Mục cầm lấy chiếc hộp vừa đựng chìa khóa phòng thờ tổ tiên mở ra lần nữa. Bên trong có một ngăn chứa tất cả hình ảnh của cô và ông từ khi cô còn nhỏ, trước đó mỗi năm ông đều sẽ đưa cô đến chỗ chụp ảnh để chụp lại vài tấm lưu giữ làm kỷ niệm.
Ôn Mục nhớ lại khi còn nhỏ, ông từng nói với cô: "Cơ Cơ, cuộc sống rất ngắn ngủi, nhưng cuộc sống là như thế này, sống tốt từng giai đoạn. Khi còn nhỏ ông nội rất nghèo, nhưng lúc đó mọi người rất thỏa mãn, ông nội cũng rất vui. Cơ Cơ, ông nội hy vọng con sẽ sống tốt ở mọi giai đoạn, tận hưởng khoảnh khắc, đừng để bản thân hối hận, khi về già nhớ lại, thì mọi thứ đều tốt đẹp."
Ôn Mục lật mở từng tấm ảnh, bên trong mỗi bức ảnh đều ghi lại sự trưởng thành của cô, ông cụ đã sử dụng các phương pháp vụng về của mình để ghi lại những kỷ niệm cho cô.
Chỉnh sửa cuối: