Bạn được thuyphant mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
6,507 ❤︎ Bài viết: 2134 Tìm chủ đề
Chương 42: Đông cung xuất hiện thích khách


Ninh Phi Long nghe Mạc Vân An nói, hắn khẽ nhíu mày. Hắn lôi mấy phong mật thư mới được truyền tới hôm nay ra xem, cuối cùng rút ra một tờ, đưa cho Mạc Vân An:

- Mạc thái tử, có một vài chuyện ta nghĩ ngài nên được biết. Ta vốn muốn ngài yên tâm ở lại nơi đây nên không muốn nói rõ nhưng nếu không cho ngài biết chuyện, ta sợ có thời điểm ngài sẽ trở tay không kịp...

Mạc Vân An nghe vậy thì hơi gấp gáp, hắn nắm lấy phong thư, mở ra xem. Sau khi xem, sắc mặt hắn tái mét. Hắn vội vã hỏi Ninh Phi Long:

- Ninh thái tử, chuyện lớn như vậy, sao giờ mới nói cho ta? Ta... Đại Mạc đang chịu tàn phá như vậy, Ninh thái tử nghĩ ta có thể an tâm ở lại đây sao?

Ninh Phi Long thở dài, nói:

- Mạc thái tử, ta coi ngài như thúc phụ của ta nên sẽ nói thẳng. Nếu bây giờ ngài trở về bên kia chỉ sẽ trở thành điểm yếu của Mạc quân chủ. Ngài ở lại đây, hài tử của ngài cũng sẽ có người che chở, không phải sao?

- Nhưng Tuyết Nhi... Tuyết Nhi của ta đang ở nơi kia, ai sẽ bảo vệ nàng? Dù nàng có bản lĩnh nhưng nàng đang mất trí nhớ, không phải sao?

Ninh Phi Long thấy Mạc Vân An kích động, bèn chấn an:

- Mạc thái tử, ngài yên tâm. Mạc Tuyết, nàng ấy không chỉ là nữ nhi của ngài mà cũng là người của ta. Ta sẽ không để nàng gặp chuyện, ngài yên tâm đi...

Nghe Ninh Phi Long nói đến đây, Mạc Vân An bỗng biến đổi sắc mặt. Hắn bất chấp phong thái lễ nghi của thái tử một nước, hắn chỉ vào Ninh Phi Long, nghiến răng nói:

- Người của ngươi? Tuyết Nhi khi nào đã là người của ngươi? Ngươi...

Thấy Mạc Vân An tức đến khó thở, Ninh Phi Long vội vàng giải thích:

- Mạc thái tử, ngài chớ hiểu lầm! Ta không có ý gì khác. Trước khi biết Mạc Tuyết là nữ nhi của ngài, nàng đã tự nguyện trở thành thuộc hạ dưới trướng của ta. Điều này Mạc Hàn biết rõ. Ta hoàn toàn không có ý khinh nhờn nàng. Ta nói nàng là người của ta, ý tứ hoàn toàn trên mặt chữ...

Mạc Vân An vốn không thực sự tức giận vì Ninh Phi Long, hắn chỉ là không chịu được khi có người nói nữ nhi của mình là người của họ. Đường đường là nữ nhi của hắn, quận chúa của Đại Mạc, sao có thể? Thế nhưng, người đó lại là Ninh Phi Long, vị thái tử tài mạo song toàn của Đại Ninh. Mạc Vân An chỉ còn biết thở dài. Hắn trầm giọng nói:

- Xin lỗi, Ninh thái tử! Là ta quá kích động.

Nhìn vẻ mặt mất mát của Mạc Vân An, Ninh Phi Long cũng không biết nói thế nào. Hắn bèn nói sang chuyện khác:

- Mạc thái tử, ngài yên tâm. Ta nhất định sẽ sớm đưa Mạc Tuyết trở về. Thời gian diễn ra đại điển phong phi cũng sắp tới, ta cũng không thể để nàng lưu lạc bên ngoài...

Nhắc đến đại điển phong phi, Mạc Vân An nhấp nhấp môi, muốn nói gì đó lại thôi. Thấy thế, Ninh Phi Long bèn thẳng thắn nói ra chân tướng:

- Mạc thái tử, ngài yên tâm! Mạc Tuyết vốn là thuộc hạ của ta. Việc để nàng làm thái tử phi là ta muốn nàng giúp ta phá vỡ cục diện rối ren hiện tại. Nàng dùng thân phận giả, cũng dùng gương mặt đã dịch dung, nhất định chuyện này sẽ không làm ảnh hưởng tới nàng. Ta cũng sẽ không thật sự đối nàng thế nào nên ngài đừng quá lo ngại.

Nghe đến đây, Mạc Vân An yên tâm không ít. Hắn gật gật đầu với Ninh Phi Long, nhẹ nhàng phất tay áo rời đi, chậm rãi nói:

- Chuyện của Tuyết Nhi... đành làm phiền Ninh thái tử lo lắng...

Ninh Phi Long nhìn theo bóng lưng đơn bạc của Mạc Vân An, vội vàng đáp:

- Mạc thái tử yên tâm, chuyện của Tuyết Nhi cũng chính là chuyện của ta. Ta hiện tại chính là hôn phu của nàng, chuyện này ta sẽ lo liệu ổn thỏa

Bên ngoài, Mạc Hàn liên tục bị nhị hoàng tử thúc giục đi tìm thái tử hoàng huynh của hắn đi câu cá, Mạc Hàn đang bối rối không biết xử lý ra sao thì đã thấy Mạc Vân An trở ra. Hắn thở phào, nói:

- Nhị điện hạ, thái tử đã ra tới. Ta đi hỏi thử, xem ngài ấy có rảnh để cùng điện hạ đi câu không nhé?

- Không cần! Ta tự mình đi...

Dứt lời, Ninh Phi Vũ vừa chạy vừa lên tiếng gọi:

- Thái tử hoàng huynh! Thái tử hoàng huynh! Đệ đang chờ hoàng huynh đi câu cá, hoành huynh có thể cùng đệ đi sao?

Mạc Vân An tâm tình không quá tốt, nhưng vừa nghe thấy nhị hoàng tử kêu gọi, hắn khẽ nở một nụ cười gượng gạo. Hắn ngồi xuống, muốn dơ tay đón lấy nhị hoàng tử đang dần chạy đến gần. Nhưng, sự cố bất ngờ lại xảy ra. Bốn phía xung quanh bỗng dưng xuất hiện ám tiễn dày đặc.

Mạc Hàn giật mình. Với khả năng của hắn sao có thể không phát hiện tập kích xung quanh? Huống chi hắn còn biết Đông cung không thiếu ám vệ với võ công cao cường. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đây? Mạc Hàn dù thắc mắc thật nhiều nhưng hành động không hề chậm trễ. Hắn lập tức phi thân tới vị trí Mạc Vân An đang đứng, tiện tay còn ôm lấy nhị hoàng tử đang hoảng hốt nhìn quanh.

Mạc Hàn cùng nhị hoàng tử đến gần, Mạc Vân An vội vã xem xét tình hình nhị hoàng tử, thấy tiểu hoàng tử không bị trúng thương thì thở phào nhẹ nhõm. Hắn gấp gáp đẩy nhị hoàng tử về phía Mạc Hàn, nói:

- Mạc Hàn, ngươi hãy dùng toàn lực giúp ta bảo vệ Phi Vũ chu toàn...

Mạc Hàn không thể tin nổi, hỏi lại:

- Chủ tử, ngài có nhầm không vậy? Hiện giờ an nguy của ngài mới là quan trọng nhất...

Chưa để Mạc Hàn nói dứt lời, Mạc Vân An đã bất mãn quát:

- Hiện tại ngay cả mệnh lệnh của ta ngươi cũng muốn làm trái sao?

Mạc Hàn nghe vậy thì mặt mày tái nhợt, hắn không dám cho nên cũng không dám nói thêm gì nữa. Hắn dùng mạng để đổi cũng phải phụng mệnh và bảo vệ an nguy chủ tử là được...

Mạc Hàn vung tay đón một phi tiêu bất ngờ bay tới. Hắn nhìn thị vệ Đông cung cùng với ba ám vệ đã xuất hiện chiến đấu với đám thích khách vừa mới hiện thân, tất cả thích khách hắc y nhân đều là cao thủ. Hắn không hiểu, rõ ràng với tình hình hiện tại, Đông cung đang chiếm hạ phong, vậy an nguy của chủ tử phải để lên hàng đầu. Nhị hoàng tử vốn là hoàng tử Ninh quốc, vốn dĩ không liên quan đến hắn. Chủ tử dù muốn đóng giả Ninh Phi Long cũng không cần làm đến nước này...

Trong khoảng khắc Mạc Hàn chưa biết phải làm sao cho tốt, ba tên hắc y võ công không hề thua kém hắn đã vây lại đây, mục đích lại chính là nhị hoàng tử. Mạc Hàn cả kinh, một bên kéo nhị hoàng tử, một bên vội vàng đứng trước Mạc Vân An phòng thủ. Một tên trong ba tên hắc y nhân cất giọng khàn khàn nói:

- Chỉ cần ngươi giao ra nhị hoàng tử, chúng ta sẽ không tổn thương chủ tử của ngươi. Nếu không...

Mạc Hàn biết rõ sau từ nếu không đó là cái gì, nhưng vì biết nên hắn càng hoảng sợ. Ai có thể ngờ vì xuống tay với nhị hoàng tử, địch nhân có thể cử ra cao thủ tầm cỡ này. Nếu có Tuyết Nhi ở đây thì tốt rồi, có Tuyết nhi cục diện này sẽ không như vậy. Hắn nhìn sang Mạc Vân An, mong chủ tử có thể buông bỏ nhưng không ngờ, bắt gặp ánh mắt dò hỏi của hắn, Mạc Vân An phũ phàng cự tuyệt:

- Không thể! Dù ta có bỏ mạng ở đây ngươi cũng phải thay ta bảo vệ Vũ Nhi hoàn hảo.
 
6,507 ❤︎ Bài viết: 2134 Tìm chủ đề
Chương 43: Phản bội

Nghe tới đây, Mạc Hàn cũng càng nóng nảy. Hắn cảm thấy áp lực hiện tại sẽ khiến hắn nổ tung mất. Lần đầu tiên trong đời hắn dám gào lên với Mạc Vân An:

- Vũ Nhi... Vũ Nhi... Hiện tại nhị hoàng tử là Vũ Nhi của ngài vậy Tuyết Nhi thì sao? Tuyết Nhi của ngài... cũng là Tuyết Nhi của ta... Nàng sẽ ra sao? Nàng còn chưa được gọi ngài một tiếng...

- Chát!

Chưa để Mạc Hàn thốt lên hai chữ "phụ thân" phía sau, một cái tát như trời giáng đã tạt thẳng vào một bên mặt của hắn. Mạc Vân An gầm lên giận dữ:

- Mạc Hàn, ngươi câm miệng! Ngươi quả thật điên rồi! Ngươi có biết bản thân đang ở đâu không? Ngươi có biết chúng ta đang ở hoàn cảnh nào không? Ngươi đây là thực sự muốn dồn nàng vào đường chết?

Huyết sắc trên mặt Mạc Hàn lập tức như đã bị rút đi toàn bộ, hắn bất lực quỳ sụp xuống đất, dập đầu thật mạnh trước Mạc Vân An, nói:

- Chủ tử! Mạc Hàn biết sai. Nhưng Mạc Hàn có thể biết rõ nguyên nhân là vì sao không? Mạc Hàn cần một lý do để dùng hết tâm lực bảo vệ nhị hoàng tử thay vì để bảo vệ ngài chu toàn...

Mạc Vân An thở dài, hắn nhìn ba tên hắc y nhân vẫn điềm tĩnh chờ họ đưa ra lựa chọn. Hắn cúi xuống, ôm Mạc Hàn vào lòng. Hắn khẽ cất tiếng bên tai Mạc Hàn:

- Tiểu Hàn! Lần đầu tiên ta gặp ngươi, ngươi còn rất nhỏ, là một tiểu tử rất cứng đầu. Bây giờ đã từng này tuổi, sao vẫn còn cứng đầu như vậy?

Hắn dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục nói:

- Ta quả thật có lỗi với Tuyết nhi thật nhiều. Nhưng ta đã có lỗi với nàng thì lại càng không thể có lỗi với Vũ Nhi thêm nữa. Bởi vì, Vũ Nhi đối với ta cũng giống như Tuyết Nhi đối với ta vậy, ngươi có hiểu không?

Mạc Hàn càng nghe càng trợn to mắt. Hắn nhìn Mạc Vân An bằng ánh mắt không thể tin nổi, lắp bắp:

- Chủ tử! Ý ngài là, ý ngài là...

Sau đó hắn lại lập tức phủ định:

- Không thể nào... Không thể nào đâu...

Mặc dù nói lời phủ định, nhưng Mặc Hàn vẫn vội vàng đứng dậy. Sự vội vàng được thể hiện rõ nét qua động tác gấp gáp rút kiếm của hắn. Mạc Hàn đầy căng thẳng đối mặt với ba hắc y nhân trước mặt, ba hắc y nhân nhìn thấy hành động của hắn cũng biết rõ câu trả lời hắn đã lựa chọn. Kẻ cầm đầu cất giọng đầy tiếc nuối:

- Thật sự đáng tiếc cho một nhân tài!

Nói rồi hắn phất tay, ra lệnh cho hai tên đứng cạnh xông lên trước. Nhưng đúng lúc này, nhị hoàng tử, một đứa nhóc mới mười một tuổi, đang vừa hoảng sợ vừa ngơ ngác trước mọi sự việc lại cất tiếng đầy non nớt nhưng dứt khoát:

- Khoan đã! Chẳng phải mục tiêu của các ngươi vốn là ta sao? Ta nghĩ các ngươi là muốn bắt sống ta mà không phải muốn mang về một thi thể, nếu vậy với thực lực các ngươi đã không tốn nhiều công sức như thế. Đã như vậy các ngươi không được làm tổn thương hoàng huynh của ta, ta sẽ đi theo các ngươi...

- Không được!

- Không được!

Hai tiếng nói vang lên cùng lúc, đó là Mạc Vân An cùng với Ninh Phi Long. Ninh Phi Long bất ngờ xuất hiện với một chiếc mặt nạ màu bạc tinh xảo. Từ khi để Mạc Vân An giả trang thân phận Ninh Phi Long, cả hai người đã cùng nhau nuốt một loại dược đặc thù có chứa Giao Âm cổ khiến giọng nói của của hai người có thể ngẫu nhiên thay đổi sang giọng nói của đối phương. Hiện tại Ninh Phi Long đeo mặt nạ lại dùng giọng nói của Mạc Vân An, tất nhiên đối với đám hắc y nhân thì đây là một giọng nói xa lạ, bọn chúng không thể nhận ra là ai.

Nhìn thấy Ninh Phi Long, Mạc Vân An tỏ ra lo lắng, nói:

- Sao ngươi lại ra đây? Ngươi có ngốc quá không mà tự mình lại dấn thân vào tình cảnh nguy hiểm này?

Ba tên hắc y nhân nhìn người đeo mặt nạ bất thình lình xuất hiện, bọn chúng vô cùng cảnh giác. Một người có thể xuất hiện một cách tự nhiên tại Đông cung, lại khiến cho thái tử phải tỏ ra lo lắng như vậy chắc chắn sẽ không phải là một người bình thường.

Cả ba đề cao cảnh giác sợ phát sinh biến cố, lập tức ra tay muốn bắt lấy nhị hoàng tử Ninh Phi Vũ. Nhưng mà, có lẽ khi chúng kịp phản ứng thì cũng đã quá muộn. Chỉ thấy Ninh Phi Long vung tay một cái, ngũ đại ảnh vệ của Đông cung đã như tàn ảnh lập tức xuất hiện. Bốn người kéo theo Ninh Phi Long, Mạc Vân An, nhị hoàng tử và cả Mạc Hàn lập tức rời khỏi vị trí đang đứng, còn một người thì trong tư thế đề phòng ba tên hắc y.

Tên cầm đầu cười nhạt khinh bỉ:

- Đường đường là Đông cung Đại Ninh cũng cần giở mấy trò vặt vãnh này? Cậy đông hiếp yếu, Ninh thái tử cũng thật là oai phong!

Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng hắn đã nóng như lửa đốt. Hắn biết nhiệm vụ lần này không thể thất bại, nếu không với tính cách của người kia, bọn hắn không chết cũng sẽ bị hành mất nửa cái mạng. Nếu có ai hỏi vì sao khi thất bại họ không lựa chọn trốn đi mà phải quay về chịu tội? Tất nhiên là vì thứ đang quấy phá ở trong người họ. Thật đáng hận!

Tên cầm đầu nhìn người đến với ánh mắt đề phòng đầy cảnh giác, chỉ thấy người đó cười như không cười, đáp khẽ:

- Gặp phải cao thủ như các ngươi, Đông cung đừng nói là phái ra ngũ đại ảnh vệ, dù phái ra khoảng năm chục ám vệ cũng là lẽ thường thôi! Ta chỉ thấy thật lạ, nhân tài tầm cỡ như các ngươi lẽ ra phải được coi trọng, tại sao lại phải dùng mấy thứ ấy hành hạ các ngươi?

Nếu Mạc Tuyết có ở đây, nàng sẽ nhận ra, Ninh Phi Long lại có ý muốn "đào người" từ tay địch nhân. Nhưng nàng không ở, mấy người xung quanh ngoài ngũ đại ảnh vệ thì ai cũng không biết. Tên hắc y cầm đầu càng không nắm rõ được ý tứ. Hắn khẽ vung tay, tất cả đám hắc y nhân đang giao chiến cùng ám vệ và thị vệ Đông cung đều dừng tay lui lại phía sau hắn. Hắn không chắc chắn hỏi:

- Vị này đây, ý ngài là...

Ninh Phi Long bật cười, có lẽ hắn đoán trúng rồi. Mấy người này cũng không tình nguyện đi theo người kia. Vậy hắn muốn kéo họ về phe mình chắc là cũng được nhỉ?

Ninh Phi Long đầu óc luân chuyển, khi nãy hắn vung tay, trong mắt người khác là hành động cho ngũ đại ảnh vệ ra tay. Thực tế, hắn là dùng cổ trùng để cảm ứng, cuối cùng phát hiện ra dấu vết trên người mấy hắc y nhân. Vậy thì cũng dễ xử lý, nếu mấy người này không nguyện ý dừng tay, hắn cũng có biện pháp khống chế cục diện.

Ninh Phi Long nói:

- Mấy thứ trên người các ngươi, ta có biện pháp xử lý. Nhưng mà, ta muốn hỏi. Các ngươi muốn ta xử lý chỉ để dừng tay lại hay là muốn trở thành người của ta?

Tên cầm đầu khẽ nheo mắt:

- Chỉ để dừng tay thì thế nào? Trở thành người của ngươi thì thế nào?

Ninh Phi Long lại cười:

- Nếu thành người của ta, ta sẽ diệt trừ hậu họa tận gốc cho các ngươi. Nhưng đồng thời, ta cũng sẽ để lại trên người các ngươi thứ mà ta có thể khống chế. Còn nếu không, ta cũng sẽ giúp các ngươi trừ đi thứ trên cơ thể, nhưng vì không có thứ ta đưa vào áp chế, các ngươi có thể vô tình hoặc hữu ý bị người khác khống chế thêm một lần nữa... Các ngươi lựa chọn thế nào?

Mấy tên hắc y đưa mắt nhìn nhau, trong mắt chứa đầy hàm ý xao động. Tên cầm đầu lại nheo mắt khẽ hỏi:

- Ngươi rốt cuộc là ai mà có thể trước mặt thái tử Đại Ninh hành xử ngông cuồng như vậy? Chúng ta theo ngươi cũng là theo thái tử Đại Ninh hay chỉ đơn giản là người của ngươi thôi?

Mạc Vân An lúng túng quay đi. Hắn thầm nghĩ, hai khái niệm này có khác gì nhau sao? Vỗn dĩ vẫn chỉ là một người! Nhưng Ninh Phi Long lại vô tư nói:

- Không! Các ngươi phải nhớ, dù đi theo ta thì sau này cũng chỉ cần quan tâm đến mệnh lệnh của Ninh thái tử. Sau hôm nay, dù gặp lại ta, ta có nói gì cũng không cần nghe, cứ nhận lệnh từ thái tử là được. Các ngươi chỉ cần nhớ, thái tử bình an, các ngươi cũng sẽ bình an. Nếu thái tử xảy ra chuyện, bản thân ta cũng không giúp được các ngươi.

Mạc Hàn nghe Ninh Phi Long nói mà trợn trắng mắt. Đám hắc y nhân thấy phản ứng của Mạc Hàn thì lại nghĩ, có vẻ như người thần bí này với Ninh thái tử vô cùng thân thuộc. Họ vô tình nghĩ đến những tin đồn về thái tử Đại Ninh, không yêu mỹ nữ, chỉ thích thu nam tử mỹ mạo làm người thân cận. Họ khẽ rùng mình, đưa mắt nhìn về phía tên cầm đầu chờ quyết định được đưa ra.

Tên cầm đầu ho khụ một tiếng đang định nói gì đó thì bỗng biến sắc mặt. Hắn kéo mạnh Ninh Phi Long về phía sau, rút kiếm chặn một kích chí mạng từ phía ngoài phóng tới.

Một người mặc hắc y toàn thân, đến đôi mắt cũng không để lộ dưới chiếc mũ chùm thấp, cơ thể nhỏ bé nhanh nhẹn phóng kiếm về phía Ninh Phi Long. Sau khi một kích không thành, hắn lùi lại, cất chất giọng khàn khàn không phân biệt nam nữ hay độ tuổi, nói:

- Vũ Ảnh, ngươi thật to gan! Ta đã từng nói, ngoài Ninh thái tử, tất cả mọi người ở đây ngoài Ninh Phi Vũ cần giữ lại mạng nhỏ thì tất cả đều có thể giết. Ngươi lưỡng lự lâu như vậy là muốn làm gì?

Sắc mặt Mạc Hàn trầm xuống, không phải vì lời kẻ kia nói ra mà vì luồng khí tức u ám này, hắn đã từng tiếp xúc. Đó là kẻ từng muốn ra sát chiêu với Tuyết Nhi. Nhưng càng nhận rõ hắn càng căng thẳng, vì khí tức này so với trước kia mạnh hơn rất nhiều. Trước kia, người này không phải đối thủ của hắn, còn bây giờ bản thân hắn cũng khó lòng đối phó. Hắn đưa ánh mắt nhìn tên cầm đầu nhóm hắc y nhân. Tên cầm đầu hiểu ý, vung đao hướng thẳng đến phía người vừa đến. Mạc Hàn cũng cùng lúc ra tay.

Ngũ đại ảnh vệ bao quanh Ninh Phi Long, Ninh Phi Vũ và cả Mạc Vân An vào phía trong. Vòng ngoài là ám vệ và thị vệ Đông cung, cuối cùng là đám hắc y nhân vây phía ngoài cùng.

Hai tên cao thủ còn lại trong nhóm hắc y nhân luôn trong trạng thái đề phòng kẻ mới đến, họ luôn trong tư thế sẵn sàng ra tay yểm trợ thủ lĩnh cùng Mạc Hàn bất cứ lúc nào. Cuối cùng, "keng" một tiếng, kiếm của người mới đến bị Mạc Hàn chém văng, hắn đành lùi lại ra phía xa phòng thủ. Hắn rút trong ngực áo ra một vật, đó là một cây sáo nhỏ.

Nhìn thấy vật này, toàn bộ nhóm hắc y nhân đều hoảng hốt. Hai tên hắc y kia vội vã phóng ra muốn người kia dừng lại động tác thổi sáo, nhưng cũng đã muộn.

- U... u...

Tiếng sáo âm trầm được thổi ra nghe khiến lòng người ảm đạm. Chỉ có đám hắc y nhân từ sắc mặt hoảng hốt dần dần trở nên tái nhợt. Một tên trong đó đánh rơi kiếm trong tay, ôm ngực, bắt đầu kêu gào giãy giụa. Tên cầm đầu sắc mặt cũng biến đổi, hắn đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Ninh Phi Long.

Ninh Phi Long cảm xúc cũng chìm xuống. Hắn vung một nắm thuốc về phía đám hắc y nhân, quát:

- Đón lấy, mỗi người một viên. Mau nuốt!

Tên cầm đầu vội nhanh nhẹn đón lấy hai viên, nhét một viên vào miệng tên thuộc hạ đang nằm lăn lộn, một viên thì tự mình nuốt xuống. Quả nhiên, chẳng bao lâu, đau đớn trong người đám hắc y nhân đã tạm thời được đẩy lùi. Tên cầm đầu tiếp tục cầm kiếm hướng tới người đang thổi sáo. Người kia thấy mọi chuyện mất khống chế, bèn phi thân rời đi.

Ninh Phi Long thấy vậy, lên tiếng:

- Đừng đuổi theo!

Tên hắc y nhân khó hiểu nhưng vẫn quay đầu lại. Ninh Phi Long chậm rãi nói:

- Các ngươi uống thuốc kia có thể tạm thời áp chế cổ trùng trong cơ thể. Nhưng trong vòng ba canh giờ, nếu không được loại bỏ, chúng sẽ phát động công kích thân thể các ngươi mạnh hơn rất nhiều lần. Ta bắt buộc phải tận dụng thời gian, nhanh chóng giúp các ngươi xử lý. Nếu không người chịu khổ cũng chính là các ngươi.

Nói rồi, hắn vẫy tay, cả nhóm hắc y nhân bèn đi theo hắn. Ninh Phi Long lại hỏi một lần:

- Các ngươi muốn ta xử lý theo phương pháp nào?

Tên hắc y nhân cầm đầu cũng không tự mình quyết đoán, hắn quay lại hỏi đám người phía sau:

- Các ngươi quyết định thế nào?

Cả đám người kia nhìn nhau, rồi cúi người đồng thanh đáp:

- Chúng ta đều nghe theo thỗng lĩnh. Nếu thống lĩnh ở lại, chúng ta cũng sẽ ở lại.

Hắc y nhân dẫn đầu nhàn nhạt nhìn họ nói:

- Nếu vậy chúng ta sẽ cùng ở lại, mà ta từ giờ cũng không phải thỗng lĩnh của các ngươi. Chúng ta hiện tại chỉ là huynh đệ!

Nói rồi hắn vén vạt áo, quỳ gối hướng về phía Ninh Phi Long và Mạc Vân An nói:

- Đa tạ thái tử điện hạ và vị quý nhân này đã thu nhận! Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ là thuộc hạ của các ngài...

Ninh Phi Long lại vội đánh gẫy lời hắn:

- Ta đã nói, các ngươi không phải thuộc hạ của ta mà là của thái tử điện hạ! Vậy nên...

Thấy thế, cả nhóm hắc y nhân cùng quỳ xuống, cúi người về phía Mạc Vân An đồng thanh nói:

- Chúng thuộc hạ tham kiến chủ tử!

Mạc Vân An không nói gì, hắn khẽ phất tay để mọi người đứng dậy, sau đó cùng Mạc Hàn đi ra ngoài để Ninh Phi Long ở lại tự mình xử lý mọi việc. Ninh Phi Long cũng không kéo dài thời gian, bắt đầu bắt tay vào giải cổ. Cổ độc trong người đám hắc y thực ra không khó giải, chủ yếu là thời gian quá gấp rút mà đối với hắn rất dễ giải quyết.

Chẳng bao lâu, Ninh Phi Long đã bước chân ra khỏi phòng. Nhưng ánh mắt hắn lại tràn đầy ám trầm. Khi nãy, từ miệng Vũ Ảnh, chính là hắc y cầm đầu kia, biết được hắc y nhân bất ngờ xuất hiện muốn giết chết hắn khi ấy lại là Trúc Ảnh. Hắn không thể ngờ, một nữ tử ảnh do mẫu hậu đích thân đào tạo từ nhỏ lại sẵn sàng phản bội Đại Ninh, đầu nhập vào dưới trướng thân vương Mạc Quân Tĩnh của Đại Mạc.

Mục đích Trúc Ảnh trợ giúp đưa đám hắc y nhân vào Đông cung là vì muốn bắt cóc Ninh Phi Vũ về Đại Mạc làm con tin, uy hiếp Mạc Quân chủ. Nàng ta cũng dùng phương pháp bí mật từ bên kia để nâng cao tu vi trong thời gian ngắn. Nghĩ đến đây, Ninh Phi Long nở một nụ cười lạnh lẽo:

- Kẻ phản bội muốn tự mình tìm đường chết, ta đây cũng sẽ thành toàn!
 
Chỉnh sửa cuối:

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back