Chương 42: Đông cung xuất hiện thích khách
Ninh Phi Long nghe Mạc Vân An nói, hắn khẽ nhíu mày. Hắn lôi mấy phong mật thư mới được truyền tới hôm nay ra xem, cuối cùng rút ra một tờ, đưa cho Mạc Vân An:
- Mạc thái tử, có một vài chuyện ta nghĩ ngài nên được biết. Ta vốn muốn ngài yên tâm ở lại nơi đây nên không muốn nói rõ nhưng nếu không cho ngài biết chuyện, ta sợ có thời điểm ngài sẽ trở tay không kịp...
Mạc Vân An nghe vậy thì hơi gấp gáp, hắn nắm lấy phong thư, mở ra xem. Sau khi xem, sắc mặt hắn tái mét. Hắn vội vã hỏi Ninh Phi Long:
- Ninh thái tử, chuyện lớn như vậy, sao giờ mới nói cho ta? Ta... Đại Mạc đang chịu tàn phá như vậy, Ninh thái tử nghĩ ta có thể an tâm ở lại đây sao?
Ninh Phi Long thở dài, nói:
- Mạc thái tử, ta coi ngài như thúc phụ của ta nên sẽ nói thẳng. Nếu bây giờ ngài trở về bên kia chỉ sẽ trở thành điểm yếu của Mạc quân chủ. Ngài ở lại đây, hài tử của ngài cũng sẽ có người che chở, không phải sao?
- Nhưng Tuyết Nhi... Tuyết Nhi của ta đang ở nơi kia, ai sẽ bảo vệ nàng? Dù nàng có bản lĩnh nhưng nàng đang mất trí nhớ, không phải sao?
Ninh Phi Long thấy Mạc Vân An kích động, bèn chấn an:
- Mạc thái tử, ngài yên tâm. Mạc Tuyết, nàng ấy không chỉ là nữ nhi của ngài mà cũng là người của ta. Ta sẽ không để nàng gặp chuyện, ngài yên tâm đi...
Nghe Ninh Phi Long nói đến đây, Mạc Vân An bỗng biến đổi sắc mặt. Hắn bất chấp phong thái lễ nghi của thái tử một nước, hắn chỉ vào Ninh Phi Long, nghiến răng nói:
- Người của ngươi? Tuyết Nhi khi nào đã là người của ngươi? Ngươi...
Thấy Mạc Vân An tức đến khó thở, Ninh Phi Long vội vàng giải thích:
- Mạc thái tử, ngài chớ hiểu lầm! Ta không có ý gì khác. Trước khi biết Mạc Tuyết là nữ nhi của ngài, nàng đã tự nguyện trở thành thuộc hạ dưới trướng của ta. Điều này Mạc Hàn biết rõ. Ta hoàn toàn không có ý khinh nhờn nàng. Ta nói nàng là người của ta, ý tứ hoàn toàn trên mặt chữ...
Mạc Vân An vốn không thực sự tức giận vì Ninh Phi Long, hắn chỉ là không chịu được khi có người nói nữ nhi của mình là người của họ. Đường đường là nữ nhi của hắn, quận chúa của Đại Mạc, sao có thể? Thế nhưng, người đó lại là Ninh Phi Long, vị thái tử tài mạo song toàn của Đại Ninh. Mạc Vân An chỉ còn biết thở dài. Hắn trầm giọng nói:
- Xin lỗi, Ninh thái tử! Là ta quá kích động.
Nhìn vẻ mặt mất mát của Mạc Vân An, Ninh Phi Long cũng không biết nói thế nào. Hắn bèn nói sang chuyện khác:
- Mạc thái tử, ngài yên tâm. Ta nhất định sẽ sớm đưa Mạc Tuyết trở về. Thời gian diễn ra đại điển phong phi cũng sắp tới, ta cũng không thể để nàng lưu lạc bên ngoài...
Nhắc đến đại điển phong phi, Mạc Vân An nhấp nhấp môi, muốn nói gì đó lại thôi. Thấy thế, Ninh Phi Long bèn thẳng thắn nói ra chân tướng:
- Mạc thái tử, ngài yên tâm! Mạc Tuyết vốn là thuộc hạ của ta. Việc để nàng làm thái tử phi là ta muốn nàng giúp ta phá vỡ cục diện rối ren hiện tại. Nàng dùng thân phận giả, cũng dùng gương mặt đã dịch dung, nhất định chuyện này sẽ không làm ảnh hưởng tới nàng. Ta cũng sẽ không thật sự đối nàng thế nào nên ngài đừng quá lo ngại.
Nghe đến đây, Mạc Vân An yên tâm không ít. Hắn gật gật đầu với Ninh Phi Long, nhẹ nhàng phất tay áo rời đi, chậm rãi nói:
- Chuyện của Tuyết Nhi... đành làm phiền Ninh thái tử lo lắng...
Ninh Phi Long nhìn theo bóng lưng đơn bạc của Mạc Vân An, vội vàng đáp:
- Mạc thái tử yên tâm, chuyện của Tuyết Nhi cũng chính là chuyện của ta. Ta hiện tại chính là hôn phu của nàng, chuyện này ta sẽ lo liệu ổn thỏa
Bên ngoài, Mạc Hàn liên tục bị nhị hoàng tử thúc giục đi tìm thái tử hoàng huynh của hắn đi câu cá, Mạc Hàn đang bối rối không biết xử lý ra sao thì đã thấy Mạc Vân An trở ra. Hắn thở phào, nói:
- Nhị điện hạ, thái tử đã ra tới. Ta đi hỏi thử, xem ngài ấy có rảnh để cùng điện hạ đi câu không nhé?
- Không cần! Ta tự mình đi...
Dứt lời, Ninh Phi Vũ vừa chạy vừa lên tiếng gọi:
- Thái tử hoàng huynh! Thái tử hoàng huynh! Đệ đang chờ hoàng huynh đi câu cá, hoành huynh có thể cùng đệ đi sao?
Mạc Vân An tâm tình không quá tốt, nhưng vừa nghe thấy nhị hoàng tử kêu gọi, hắn khẽ nở một nụ cười gượng gạo. Hắn ngồi xuống, muốn dơ tay đón lấy nhị hoàng tử đang dần chạy đến gần. Nhưng, sự cố bất ngờ lại xảy ra. Bốn phía xung quanh bỗng dưng xuất hiện ám tiễn dày đặc.
Mạc Hàn giật mình. Với khả năng của hắn sao có thể không phát hiện tập kích xung quanh? Huống chi hắn còn biết Đông cung không thiếu ám vệ với võ công cao cường. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đây? Mạc Hàn dù thắc mắc thật nhiều nhưng hành động không hề chậm trễ. Hắn lập tức phi thân tới vị trí Mạc Vân An đang đứng, tiện tay còn ôm lấy nhị hoàng tử đang hoảng hốt nhìn quanh.
Mạc Hàn cùng nhị hoàng tử đến gần, Mạc Vân An vội vã xem xét tình hình nhị hoàng tử, thấy tiểu hoàng tử không bị trúng thương thì thở phào nhẹ nhõm. Hắn gấp gáp đẩy nhị hoàng tử về phía Mạc Hàn, nói:
- Mạc Hàn, ngươi hãy dùng toàn lực giúp ta bảo vệ Phi Vũ chu toàn...
Mạc Hàn không thể tin nổi, hỏi lại:
- Chủ tử, ngài có nhầm không vậy? Hiện giờ an nguy của ngài mới là quan trọng nhất...
Chưa để Mạc Hàn nói dứt lời, Mạc Vân An đã bất mãn quát:
- Hiện tại ngay cả mệnh lệnh của ta ngươi cũng muốn làm trái sao?
Mạc Hàn nghe vậy thì mặt mày tái nhợt, hắn không dám cho nên cũng không dám nói thêm gì nữa. Hắn dùng mạng để đổi cũng phải phụng mệnh và bảo vệ an nguy chủ tử là được...
Mạc Hàn vung tay đón một phi tiêu bất ngờ bay tới. Hắn nhìn thị vệ Đông cung cùng với ba ám vệ đã xuất hiện chiến đấu với đám thích khách vừa mới hiện thân, tất cả thích khách hắc y nhân đều là cao thủ. Hắn không hiểu, rõ ràng với tình hình hiện tại, Đông cung đang chiếm hạ phong, vậy an nguy của chủ tử phải để lên hàng đầu. Nhị hoàng tử vốn là hoàng tử Ninh quốc, vốn dĩ không liên quan đến hắn. Chủ tử dù muốn đóng giả Ninh Phi Long cũng không cần làm đến nước này...
Trong khoảng khắc Mạc Hàn chưa biết phải làm sao cho tốt, ba tên hắc y võ công không hề thua kém hắn đã vây lại đây, mục đích lại chính là nhị hoàng tử. Mạc Hàn cả kinh, một bên kéo nhị hoàng tử, một bên vội vàng đứng trước Mạc Vân An phòng thủ. Một tên trong ba tên hắc y nhân cất giọng khàn khàn nói:
- Chỉ cần ngươi giao ra nhị hoàng tử, chúng ta sẽ không tổn thương chủ tử của ngươi. Nếu không...
Mạc Hàn biết rõ sau từ nếu không đó là cái gì, nhưng vì biết nên hắn càng hoảng sợ. Ai có thể ngờ vì xuống tay với nhị hoàng tử, địch nhân có thể cử ra cao thủ tầm cỡ này. Nếu có Tuyết Nhi ở đây thì tốt rồi, có Tuyết nhi cục diện này sẽ không như vậy. Hắn nhìn sang Mạc Vân An, mong chủ tử có thể buông bỏ nhưng không ngờ, bắt gặp ánh mắt dò hỏi của hắn, Mạc Vân An phũ phàng cự tuyệt:
- Không thể! Dù ta có bỏ mạng ở đây ngươi cũng phải thay ta bảo vệ Vũ Nhi hoàn hảo.
Ninh Phi Long nghe Mạc Vân An nói, hắn khẽ nhíu mày. Hắn lôi mấy phong mật thư mới được truyền tới hôm nay ra xem, cuối cùng rút ra một tờ, đưa cho Mạc Vân An:
- Mạc thái tử, có một vài chuyện ta nghĩ ngài nên được biết. Ta vốn muốn ngài yên tâm ở lại nơi đây nên không muốn nói rõ nhưng nếu không cho ngài biết chuyện, ta sợ có thời điểm ngài sẽ trở tay không kịp...
Mạc Vân An nghe vậy thì hơi gấp gáp, hắn nắm lấy phong thư, mở ra xem. Sau khi xem, sắc mặt hắn tái mét. Hắn vội vã hỏi Ninh Phi Long:
- Ninh thái tử, chuyện lớn như vậy, sao giờ mới nói cho ta? Ta... Đại Mạc đang chịu tàn phá như vậy, Ninh thái tử nghĩ ta có thể an tâm ở lại đây sao?
Ninh Phi Long thở dài, nói:
- Mạc thái tử, ta coi ngài như thúc phụ của ta nên sẽ nói thẳng. Nếu bây giờ ngài trở về bên kia chỉ sẽ trở thành điểm yếu của Mạc quân chủ. Ngài ở lại đây, hài tử của ngài cũng sẽ có người che chở, không phải sao?
- Nhưng Tuyết Nhi... Tuyết Nhi của ta đang ở nơi kia, ai sẽ bảo vệ nàng? Dù nàng có bản lĩnh nhưng nàng đang mất trí nhớ, không phải sao?
Ninh Phi Long thấy Mạc Vân An kích động, bèn chấn an:
- Mạc thái tử, ngài yên tâm. Mạc Tuyết, nàng ấy không chỉ là nữ nhi của ngài mà cũng là người của ta. Ta sẽ không để nàng gặp chuyện, ngài yên tâm đi...
Nghe Ninh Phi Long nói đến đây, Mạc Vân An bỗng biến đổi sắc mặt. Hắn bất chấp phong thái lễ nghi của thái tử một nước, hắn chỉ vào Ninh Phi Long, nghiến răng nói:
- Người của ngươi? Tuyết Nhi khi nào đã là người của ngươi? Ngươi...
Thấy Mạc Vân An tức đến khó thở, Ninh Phi Long vội vàng giải thích:
- Mạc thái tử, ngài chớ hiểu lầm! Ta không có ý gì khác. Trước khi biết Mạc Tuyết là nữ nhi của ngài, nàng đã tự nguyện trở thành thuộc hạ dưới trướng của ta. Điều này Mạc Hàn biết rõ. Ta hoàn toàn không có ý khinh nhờn nàng. Ta nói nàng là người của ta, ý tứ hoàn toàn trên mặt chữ...
Mạc Vân An vốn không thực sự tức giận vì Ninh Phi Long, hắn chỉ là không chịu được khi có người nói nữ nhi của mình là người của họ. Đường đường là nữ nhi của hắn, quận chúa của Đại Mạc, sao có thể? Thế nhưng, người đó lại là Ninh Phi Long, vị thái tử tài mạo song toàn của Đại Ninh. Mạc Vân An chỉ còn biết thở dài. Hắn trầm giọng nói:
- Xin lỗi, Ninh thái tử! Là ta quá kích động.
Nhìn vẻ mặt mất mát của Mạc Vân An, Ninh Phi Long cũng không biết nói thế nào. Hắn bèn nói sang chuyện khác:
- Mạc thái tử, ngài yên tâm. Ta nhất định sẽ sớm đưa Mạc Tuyết trở về. Thời gian diễn ra đại điển phong phi cũng sắp tới, ta cũng không thể để nàng lưu lạc bên ngoài...
Nhắc đến đại điển phong phi, Mạc Vân An nhấp nhấp môi, muốn nói gì đó lại thôi. Thấy thế, Ninh Phi Long bèn thẳng thắn nói ra chân tướng:
- Mạc thái tử, ngài yên tâm! Mạc Tuyết vốn là thuộc hạ của ta. Việc để nàng làm thái tử phi là ta muốn nàng giúp ta phá vỡ cục diện rối ren hiện tại. Nàng dùng thân phận giả, cũng dùng gương mặt đã dịch dung, nhất định chuyện này sẽ không làm ảnh hưởng tới nàng. Ta cũng sẽ không thật sự đối nàng thế nào nên ngài đừng quá lo ngại.
Nghe đến đây, Mạc Vân An yên tâm không ít. Hắn gật gật đầu với Ninh Phi Long, nhẹ nhàng phất tay áo rời đi, chậm rãi nói:
- Chuyện của Tuyết Nhi... đành làm phiền Ninh thái tử lo lắng...
Ninh Phi Long nhìn theo bóng lưng đơn bạc của Mạc Vân An, vội vàng đáp:
- Mạc thái tử yên tâm, chuyện của Tuyết Nhi cũng chính là chuyện của ta. Ta hiện tại chính là hôn phu của nàng, chuyện này ta sẽ lo liệu ổn thỏa
Bên ngoài, Mạc Hàn liên tục bị nhị hoàng tử thúc giục đi tìm thái tử hoàng huynh của hắn đi câu cá, Mạc Hàn đang bối rối không biết xử lý ra sao thì đã thấy Mạc Vân An trở ra. Hắn thở phào, nói:
- Nhị điện hạ, thái tử đã ra tới. Ta đi hỏi thử, xem ngài ấy có rảnh để cùng điện hạ đi câu không nhé?
- Không cần! Ta tự mình đi...
Dứt lời, Ninh Phi Vũ vừa chạy vừa lên tiếng gọi:
- Thái tử hoàng huynh! Thái tử hoàng huynh! Đệ đang chờ hoàng huynh đi câu cá, hoành huynh có thể cùng đệ đi sao?
Mạc Vân An tâm tình không quá tốt, nhưng vừa nghe thấy nhị hoàng tử kêu gọi, hắn khẽ nở một nụ cười gượng gạo. Hắn ngồi xuống, muốn dơ tay đón lấy nhị hoàng tử đang dần chạy đến gần. Nhưng, sự cố bất ngờ lại xảy ra. Bốn phía xung quanh bỗng dưng xuất hiện ám tiễn dày đặc.
Mạc Hàn giật mình. Với khả năng của hắn sao có thể không phát hiện tập kích xung quanh? Huống chi hắn còn biết Đông cung không thiếu ám vệ với võ công cao cường. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đây? Mạc Hàn dù thắc mắc thật nhiều nhưng hành động không hề chậm trễ. Hắn lập tức phi thân tới vị trí Mạc Vân An đang đứng, tiện tay còn ôm lấy nhị hoàng tử đang hoảng hốt nhìn quanh.
Mạc Hàn cùng nhị hoàng tử đến gần, Mạc Vân An vội vã xem xét tình hình nhị hoàng tử, thấy tiểu hoàng tử không bị trúng thương thì thở phào nhẹ nhõm. Hắn gấp gáp đẩy nhị hoàng tử về phía Mạc Hàn, nói:
- Mạc Hàn, ngươi hãy dùng toàn lực giúp ta bảo vệ Phi Vũ chu toàn...
Mạc Hàn không thể tin nổi, hỏi lại:
- Chủ tử, ngài có nhầm không vậy? Hiện giờ an nguy của ngài mới là quan trọng nhất...
Chưa để Mạc Hàn nói dứt lời, Mạc Vân An đã bất mãn quát:
- Hiện tại ngay cả mệnh lệnh của ta ngươi cũng muốn làm trái sao?
Mạc Hàn nghe vậy thì mặt mày tái nhợt, hắn không dám cho nên cũng không dám nói thêm gì nữa. Hắn dùng mạng để đổi cũng phải phụng mệnh và bảo vệ an nguy chủ tử là được...
Mạc Hàn vung tay đón một phi tiêu bất ngờ bay tới. Hắn nhìn thị vệ Đông cung cùng với ba ám vệ đã xuất hiện chiến đấu với đám thích khách vừa mới hiện thân, tất cả thích khách hắc y nhân đều là cao thủ. Hắn không hiểu, rõ ràng với tình hình hiện tại, Đông cung đang chiếm hạ phong, vậy an nguy của chủ tử phải để lên hàng đầu. Nhị hoàng tử vốn là hoàng tử Ninh quốc, vốn dĩ không liên quan đến hắn. Chủ tử dù muốn đóng giả Ninh Phi Long cũng không cần làm đến nước này...
Trong khoảng khắc Mạc Hàn chưa biết phải làm sao cho tốt, ba tên hắc y võ công không hề thua kém hắn đã vây lại đây, mục đích lại chính là nhị hoàng tử. Mạc Hàn cả kinh, một bên kéo nhị hoàng tử, một bên vội vàng đứng trước Mạc Vân An phòng thủ. Một tên trong ba tên hắc y nhân cất giọng khàn khàn nói:
- Chỉ cần ngươi giao ra nhị hoàng tử, chúng ta sẽ không tổn thương chủ tử của ngươi. Nếu không...
Mạc Hàn biết rõ sau từ nếu không đó là cái gì, nhưng vì biết nên hắn càng hoảng sợ. Ai có thể ngờ vì xuống tay với nhị hoàng tử, địch nhân có thể cử ra cao thủ tầm cỡ này. Nếu có Tuyết Nhi ở đây thì tốt rồi, có Tuyết nhi cục diện này sẽ không như vậy. Hắn nhìn sang Mạc Vân An, mong chủ tử có thể buông bỏ nhưng không ngờ, bắt gặp ánh mắt dò hỏi của hắn, Mạc Vân An phũ phàng cự tuyệt:
- Không thể! Dù ta có bỏ mạng ở đây ngươi cũng phải thay ta bảo vệ Vũ Nhi hoàn hảo.