Nhóc béo trở về nhà sau khi oanh tạc ở khu nghĩa địa với cảm giác ớn lạnh vì nó là đứa bị hỏng xe và phải đi cuối cùng trong nhóm. Bọn kia hay trêu nó béo ngồi chiếm hết chỗ yên xe nên bọn nó không muốn ngồi sau xe nó đèo nên nó lúc nào cũng đi một xe riêng. Nhưng không hiểu sao lúc về nó có cảm giác có ai đó ngồi sau yên nó. Nó sợ hãi liền phóng xe thẳng về nhà. Nhà nó trong dãy nhà biệt thự ngoại ô nằm trong khuôn viên kiến trúc thời đại mới. Nó phóng qua phòng bảo vệ khu biệt thự đi thẳng về. Nó xuống xe bấm chuông cho chú bảo vệ mở cửa rồi lên xe nổ máy để phóng vào. Nó còn nghiêng người nhìn sang con đường nó vừa về. Đèn đường bình thường sáng trưng nhưng tối nay nó lại mờ ảo như ai che mất ánh sáng. Cuối con đường ấy nó có cảm giác như một đôi mắt đỏ máu đang nhìn chằm chằm vào nó. Nó phóng xe vào bên trong carbin xong mở cửa đi vào nhà.
"Mày đi đâu mà giờ mới về." Mẹ nó hé cửa phòng ngó ra nói
"Con đi với bọn bạn sang bên kia thành phố chơi chứ làm gì. Mẹ phiền quá." Nó quăng đôi giày bẩn vào tủ rồi lầm lì đi lên phòng
"Tao cho tiền mày đi học hành đàng hoàng chứ có phải để mày đua đòi đú đởn với lũ chúng nó."
"Hừ." Nó đi vào phòng đóng rầm cánh cửa lại. Nó bực bội ném chiếc áo khoác lên giường đi vào phòng vệ sinh. Đèn vệ sinh chớp chớp rồi bật sáng. Nó bước vào rửa mặt sạch sẽ với sang lấy cái khăn lau đi những giọt nước còn trên mặt. Nó mở nhạc sập sình rồi đi vào bồn tắm. Nước trong bồn ấm áp khiến nó rơi vào một cơn mơ.
Nó thấy một cô gái mặc áo xanh tóc buộc cao dáng người yểu điệu ngồi bên đường khóc. Nó cảm giác quen quen mà chưa nhớ ra là mình đã gặp ở đâu. Nó định bước lại gần nhưng lại nghe thấy những tiếng kỳ lạ phát ra từ chỗ cô gái. Tiếng nức nở khóc xen lẫn tiếng cười khúc khích hòa vào nhau khiến thằng béo lạnh sống lưng. Nó nhìn chằm chằm cô gái đột nhiên nhận ra tóc đen cột cao áo xanh y như miêu tả của thằng Way về cô gái ở nghĩa địa. Nó sợ hãi định bỏ chạy nhưng lại không nhấc chân lên được. Hai chân nó như thể bị đóng đinh vào đất khiến nó càng trở nên khiếp sợ. Nó vùng vẫy với ý nghĩa phải thoát ra ngoài. Cô ta từ đứng dậy đôi mắt đỏ ngầu nhìn chòng chọc vào nó như muốn khoét da khoét thịt nó ra. Cô ta mở chiếc miệng mùi hôi thối bốc ra cả phòng
"Sao lại dám phá nhà tao. Bọn mày khiến chúng tao đau một thì cái giá phải trả của tụi chúng mày sẽ gấp trăm gấp ngàn lần. Chị em tao sẽ không bao giờ tha thứ cho chúng mày đâu. Chạy đi. Cố mà chạy cho xa vào. Ha. Ha. Ha"
Cô ta tiến lại gần thằng béo. Đưa bàn tay toàn xương của cô ta lại gần mặt thằng béo rồi vạch 1 đường từ trên đỉnh đầu xuống đến gót chân. Ngón tay cô ta như biến thành dao rạch khiến thằng béo đau đớn gào thét thản thiết.
Tink.. Tink.. Tink
Tiếng tin nhắn điện thoại vang lên. Nó giật mình thoát khỏi giấc mơ khủng khiếp đó. Mặt và người những chỗ bị cô ta rạch trong mơ thì đỏ au lên, đau rát từng cơn khó chịu. Nó đứng dậy bước ra khỏi bồn tắm đôi chân run run không đứng vững. Nó bám men theo bờ tường xả nước tắm bồn xong quấn khăn đi ra chỗ bồn cầu giật mình khi nhìn thấy mình trong gương. Gương mặt trăng bệch hiện lên những đường vằn đỏ tím chằng chịt khủng khiếp. Tay chân dù trong bồn nước ấm mà vẫn cảm giác lạnh ngắt. Đôi môi tái nhợt nó sợ thật sự bị dọa sợ rồi. Leo lên giường quấn chiếc chăn mỏng nó mở chiếc điện thoại ra xem. Tin nhắn của Ye trong nhóm hỏi nó sao lại mất dấu bọn chúng. Nó vừa nhắn được tin có ai ngồi sao xe tao thì lại nhận được tin của nhóc đi cùng thằng Way. Nó nhận ra cô gái đó chính là cô gái nó vừa mơ thấy nó khiếp sợ vứt điện thoại sang một góc nó quấn chăn trùm cả người. Mà nó vẫn cảm thấy từng thớ thịt của nó lạnh lẽo, run rẩy. Mà nó vẫn cảm thấy từng thớ thịt của nó lạnh lẽo, run rẩy. Nó lấy hết dũng khí cầm lại điện thoại nhắn tin cho thằng Way.
"Mày có thấy có một cô gái ở khu nghĩa địa dáng người yểu điệu, tóc dài buộc cao mặc áo xanh không?"
"Tao nhìn không rõ nhưng hình như ở góc khu nghĩa địa có cái bóng giống máy tả lắm. Lúc đó tối quá tao lờ mờ nhìn thấy nó vẫy tay gọi vào. Tao sợ tao liền chỉ cho thằng bé đi cùng tao. Nó xác định cũng nhìn thấy nên 2 chúng tao không dám đi vào tiếp cùng bọn mày."
"Mẹ kiếp." Thằng béo hổn hển nhắn lại
"Tao sợ lắm. Tao không muốn chết. Phải làm gì bây giờ" Thằng Way mếu máo nhắn
"Tao cũng không biết nữa. Tới đâu thì tới. Tao kệ mẹ đời. Mệt rồi ngủ đi" Thằng béo chán nản ném điện thoại xuống dưới giường.