Mỗi lần đi quá nghĩa trang.
Tự làm mình sợ, hoang mang lạnh mình.
Bởi vì Tưởng uẩn hại mình.
Tạo ra sờ sợ, đinh ninh đề phòng.
Nực cười ma cỏ thật không?
Sống còn không sợ, tử xong sợ gì?
Ban ngày hoang tưởng chi chi.
Tưởng kia sao chép rồi ghi lại vào.
Đến khi say giấc chiêm bao.
Tưởng kia hoạt động, như vào cõi ma.
Khi mà ý thức suy đà.
Lơ mơ, lo sợ, chính là Tưởng lên.