Không nghĩ nhiều JungKook lấy hết sức lực còn lại chạy đến lao vào vòng tay của anh. Taehyung ôm cậu thật chặt. Jungkook áp mặt vào nơi trái tim anh đang đập đều đều. Lồng ngực của anh ấm áp nhưng hơi thở lại lạnh băng, phả ra trên đỉnh đầu cậu.
"Nhưng anh không thể.."
Vòng tay dần nới rộng, sự ấm áp của lồng ngực không còn, hơi thở lạnh lẽo đã biến mất. Đôi bàn tay Jungkook ướt sũng, đỏ thẫm, sộc lên một mùi máu tanh nồng nặc, Jungkook đang trong hình dáng của năm cậu lên bảy. Nơi tối tăm này chỉ còn lại mình cậu với đôi bàn tay đầu máu.
Đầu Jungkook đau nhói, cậu ôm đầu, một thứ hình ảnh hỗn loạn không có màu sắc xuất hiện. Cậu khụy đầu gối xuống nền đất băng lãnh kia, hai tay đan vào tóc bấu chặt..
"Không, Kim Taehyung!"
Bật người tỉnh giấc, Jungkook đổ mồ hôi đầm đìa. Cậu nhìn xuống chiếc gối đã bị nước mắt làm ướt đến một mảng lớn. Jungkook thở dốc một cách khó khăn, đầu cậu lại đau buốt, có lẽ vết thương do vụ tai nạn năm cậu 7 tuổi lại tái phát.
Cậu cũng không hiểu tại sao người con trai không rõ mặt tên là Kim Taehyung kia lại luôn xuất hiện trong giấc mơ của mình. Tại sao cậu không thể nhìn rõ gương mặt ấy mà chỉ mơ hồ thấy đôi mắt đục ngầu và nụ cười sắc lạnh của anh.
***
"Cộc.. cộc.." tiếng gõ cửa vang lên đập tan suy nghĩ của Jungkook, cậu cau mày xoa hai bên thái dương.
"Ai vậy?"
"Ta quản gia Lee đây, chủ tịch đến và muốn cùng cậu dùng bữa sáng."
Jungkook lười nhác bước xuống giường: "Bảo ông ấy cháu sẽ xuống ngay."
"Ta hiểu rồi."
Jungkook lắc lắc chiếc đầu, cố gắng lấy lại bình tĩnh vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Nhìn vào trong gương Jungkook thoáng giật mình, cậu bỗng cảm nhận ánh mắt đục ngầu của Kim Taehyung trong chính mắt của mình. Lùi lại hai bước não trái lại bắt đầu đau lên. Jungkook hít thở thật sâu, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở.
"Tại sao? Người con trai đó là ai? Tại sao lại xuất hiện trong giấc mơ của mình? Tại sao cứ nghĩ đến đầu lại đau đến như vậy chứ?"
"Jungkook, cậu sắp xong chưa! Chủ tịch đang chờ." Giọng quản gia Lee vang lên ngoài cửa đầy hối thúc.
"Cháu sẽ ra ngay thôi!"
Nhanh chóng sửa soạn lại, từ trên cầu thang nhìn xuống, Jungkook nhận ra không chỉ có bố mình mà đối diện còn một người con trai nữa. Từ góc độ này cậu nhìn thấy chiếc mũi cao thẳng tắp, góc cạnh cương nghị, dáng ngồi toát lên một khí thế bức người của người con trai ấy, anh ta là ai chứ, Jungkook đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh lạnh. Gương mặt ấy dần dần hiện ra theo từng bước đi xuống của cậu. Sao cậu lại có cảm giác thân quen? Nhìn thấy Jungkook, chủ tịch Jeon lên tiếng.
"Tại sao con lại lâu vậy?"
"Con xin lỗi!"
Người con trai kia đứng dậy, đột ngột nhìn thẳng vào mắt Jungkook khiến cậu trong phút chốc cả kinh. Ánh mắt đó sắc lạnh như đang xoáy sâu vào tâm trí cậu làm người Jungkook khẽ run lên. Mắt mở to, cả người rơi vào hư không. Người con trai đưa tay ra, giọng nói trầm thấp vang lên.
"Chào cậu, tôi là Kim Taehyung!"
Một câu giới thiệu ngắn gọn nhưng đủ để kéo Jungkook trở về với thực tại.
"Chào cậu, tôi là Kim Taehyung!"
Jungkook cơ hồ dò xét giƣơng mặt anh: "Kim Taehyung? Anh ta cũng tên là Kim Taehyung sao?"
Đưa tay ra bắt lấy tay của Taehyung. Jungkook nhận ra, nhiệt độ bàn tay anh ngược lại với nhiệt độ khuôn mặt. Ấm áp, không quá khô ráp nhưng lại như nguồn điện truyền qua tay cậu, đâm thẳng vào các dây thần kinh ở mọi ngóc ngách trên cơ thể.
Cậu nhanh chóng rút tay lại, nhịp thở trở lên gấp gáp. Taehyung tinh ý nhận ra điều lạ lùng đó, hơi nghiêng đầu nhìn cậu: "Cậu ổn chứ?"
Thấy Jungkook cứ nhìn chằm chằm vào Taehyung, ông Jeon không hài lòng.
"Jungkook, con đang mất lịch sự đó."
"Không sao đâu chủ tịch." Taehyung cười nhẹ.
Jungkook nhận ra sự thất lễ của mình, cậu lại đưa tay ra: "Tôi.. xin lỗi! Tôi là Jeon Jungkook. Vừa rồi đã thất lễ rồi."
Anh tự nhiên bắt lấy tay cậu cười, khẽ gật đầu. Người con trai trước mặt anh thật ngây ngô và trong sáng. Đứa trẻ này thật sự rất giống với thiên sứ trong các câu truyện cổ tích.
***
Bàn ăn được dọn sẵn, cả ba người cùng ngồi xuống. Taehyung và Jungkook ngồi đối diện với nhau. Chủ tịch Jeon ngồi đầu bàn từ từ lên tiếng.
"Taehyung là tổng giám đốc của tập đoàn Jay. Cậu ấy mới từ Los Angeles trở về. Tuy tuổi còn trẻ nhưng thực lực thì ngược lại. Con cũng nên suy nghĩ cho tương lai đi, Jungkook. Đừng suốt ngày ham chơi như thế. Nhìn cậu ấy học tập đi! Ta già rồi không thể gồng gánh Hanyang lâu được nữa. Con hiểu ý ta chứ!"
Cậu không nói gì chỉ thoáng liếc qua Taehyung không ngờ anh cũng đang nhìn mình. Nhanh chóng cụp mắt, Jungkook tỏ ra thản nhiên ăn cơm.
"Nhưng con không có hứng thú với công việc của bố. Còn anh ta giỏi đến mức độ nào?"
Câu sau Jungkook lẩm bẩm cố nói nhỏ hết cỡ. Nhưng cậu chẳng biết được từng câu từng chữ của cậu đều lọt vào tai anh. Taehyung bật cười: "Chủ tịch ngài đừng nói quá lên về thực lực của tôi như thế! Sẽ có người cảm thấy bất mãn. Hơn nữa, kính lão đắc thọ, tôi vẫn cần học hỏi kinh nghiệm từ ngài."
Câu nói của Taehyung làm ông ta cười lớn, gật đầu thỏa mãn. Dù cắm cúi ăn cơm nhưng không hiểu sao cậu vẫn cảm nhận thấy có một ánh mắt sắc lạnh luôn nhìn mình. Jungkook thử ngẩng đầu lên thì bắt gặp luôn ánh mắt của Taehyung, anh không ăn trên tay cầm ly rượu đung đưa nhìn thẳng vào cậu.
Jungkook dựng cả tóc gáy, cậu không hiểu sao cậu sợ ánh mắt của anh đến thế. Ngược lại, anh không hề né tránh, đặt ly rượu xuống, đưa hai tay để lên bàn tiến gần lại phía cậu.
"Cậu Jeon, cậu không thích công việc của bố mình sao?"
"Tôi không có hứng thú!"
Nghe câu trả lời của Jungkook, chủ tịch Jeon trở lên nóng giận nhưng vì có Taehyung nên ông kìm chế, nhìn qua cậu với ánh mắt giận dữ. Jungkook biết nhưng không để ý vẫn bình thản ăn tiếp. Taehyung nở một nụ cười khó hiểu.
"Không có hứng thú sao? Thật thú vị."
Ý cười trong câu nói của Taehyung khiến cả chủ tịch Jeon và Jungkook đều không hiểu, nhưng không ai nói gì nữa. Cả bữa ăn sau, Taehyung và chủ tịch Jeon đều nói về công việc nên Jungkook thấy nhàm chán nhưng người con trai kia cực thu hút, làm cậu cứ một chút lại liếc nhìn anh. Anh thật sự rất anh tú!
***
Tiệc tàn..
Cả ba cùng ra phòng khách. Ông Jeon đi vệ sinh để lại Jungkook cùng Taehyung uống trà. Cậu thật sự không chịu nổi nữa hỏi anh một câu khá ngớ ngẩn.
"Tôi và anh liệu rằng trước đây đã từng gặp nhau có phải không?"
Jungkook ngẩn người nhận ra trong một giây ánh mắt Taehyung trở lên phức tạp rồi mau chóng bình ổn: "Sao cậu lại hỏi vậy?"
Jungkook lắc đầu: "Chắc không đâu bỏ đi! Coi như tôi chưa hỏi câu đó đượcc chứ?"
"Được." Taehyung nhìn cậu nở nụ cười khó hiểu khiến Jungkook không thể biết được anh đang nghĩ gì: "Đã từng gặp nhau sao? Đúng, có thể coi là đã từng rồi Jeon Jungkook! Trí nhớ của cậu cũng không tồi, nhưng nếu nhận ra tôi cậu sẽ phải hối hận ngay thôi!"