Nếu Có Kiếp Sau Em Vẫn Sẽ Yêu Anh Ảnh bìa Tác giả: Kimtaniee Thể loại truyện: Ngôn tình Văn án Chương 1 Bạch Vân là người hiền lành, xinh đẹp, ba mẹ mất từ khi còn nhỏ, được ông bà Tề nhận nuôi và lập hôn ước giữa cô và anh. Bạch Vân và Hoàng Phong là thanh mai trúc mã của nhau từ khi còn bé. Họ kết hôn với nhau mà chỉ có một mình cô có tình cảm với anh. Anh vốn không có tình cảm với cô nhưng cô lại đem lòng yêu anh từ lúc còn nhỏ. Hoàng Phong vốn dĩ có bạn gái từ trước, anh còn công khai cho cô biết vì anh luôn nghĩ một ngày nào đó anh và cô ly hôn anh lập tức kết hôn với cô bạn gái.. Điều đó cha mẹ anh không biết chỉ có một mình cô biết nhưng cô vẫn giả vờ vui vẻ mà chúc phúc cho họ. "Vợ, chúng ta có con chưa?" "Em chưa có.. em xin lỗi.." "Không sao, cô ấy có rồi.. là con của anh đấy." Anh với vẻ mặt vui tươi mà nói với cô. Khi cô nghe anh nói vậy mà lòng cô như chết lặng, như ai đó cầm con dao cứa sâu vào tim cô. Suốt ba năm qua, ngày ngày anh bận bịu làm việc làm gì có thời gian bên cô mà có con được. Kể cả một cuộc gọi hay một bữa cơm cũng không có thời gian cho cô. Hôm nay nói chuyện với cô lại ôn nhu như vậy thì ra là chuyện này. "Chồng à, cô ấy có danh phận không?" "Không có.." "Cô ấy thật kiên cường." "Chồng à, anh có muốn có hai vợ không?" "Anh sẽ sống với cả hai.." "Nhưng em sẽ không chịu được cảnh chồng chung." "Em thật ích kỉ!" * Em ích kỉ sao? * Trước mặt anh bảo cô ấy kiên cường nhưng thật ra cô còn kiên cường gấp bội. Cô ấy chẳng đau khổ gì đâu, người chịu sự ghẻ lạnh của anh là cô. Cô ấy gọi điện nói với cô chuyện này trước cả anh và tối nay cô ấy sẽ chuyển đến ngôi nhà này sống với cả hai. *Ting toong* "Em đến rồi đây" Vừa nhắc thì đã tới rồi, cô ấy không cần gọi người ra mở cửa mà vẫn có thể vào đây. Quả là quá quen thuộc chỗ này rồi.. "Tại sao em lại đến đây?" "Em không thể ở một mình, ban đêm em rất sợ.." "Nhưng.." "Anh cứ để cô ấy ở đây đi, tí em ra ngoài.." Bảo cô ấy ở lại vì cô ấy bảo sợ bóng tối nhưng anh đâu biết được là cô sợ hơn. Sống cùng anh nhưng rất ít khi anh ở nhà, không được ngủ cùng với anh. Cô tự mình ra phòng dành cho khách. Vậy mà anh vẫn đưa cô ấy về nhà mà ôm ấp trước mặt cô. Anh coi cô như không khí thật rồi.. "Xin lỗi.." Anh nhìn theo bóng lưng cô rời đi mà trong lòng thấy xót xa. Lâu lắm rồi từ khi kết hôn anh chưa ôm cô, bóng lưng kia thật nhỏ. Anh ôm cô ấy lên phòng của mình. Trước đây, mỗi khi cô vào phòng của anh, anh lại tức giận, anh nói là không muốn người khác vào phòng của mình. Vậy mà giờ.. Cô ra ngoài cửa thì chẳng biết đi đâu. Tiền thì không mang theo, quần áo cũng chẳng mang. Đành đi lòng vòng sau đó ngồi lại ghế đá ở công viên. Trời bây giờ mưa rất to, sấm chớp vang lên. Chắc bây giờ cô sợ lắm.. Cô ngồi thu mình trên ghế đá, hai tay ôm lấy đầu gối khom mình để tự sưởi ấm cơ thể. Đêm đến mưa bão càng to, gió càng lớn, cây ngoài đường bị đổ nhiều. Cái cây cô đang ngồi, những cành rơi xuống đất và gió thổi bay về phía cô vài cái. Cô phải nhích sang chỗ khác để trú mưa nếu không sẽ bị cành cây bay vào người. Vừa mới suy nghĩ xong, cô thấy từ đâu có một chú mèo con chạy ra đường, người nó ướt hết. Cô cảm thấy nó rất đáng thương liền chạy ra ngoài cơn mưa bão bế nó vào nhưng khi cô bế nó lên không may có một cái cây nhỏ bị bật gốc. Nó ngã vào trúng cô. Khi tỉnh giấc, cô ấy thấy mình đang ở một vùng trắng xóa.. cơn đau từ đầu truyền đến khiến cô đau và ê ẩm cả người. "Vợ ơi, sao em lại nông nỗi này.." "Em không sao, anh đừng lo cho em mà đừng gọi em là vợ này vợ nọ nữa, em lo cô ấy sẽ buồn đó." Sao anh ấy lại ở đây còn có cô ấy nữa.. cô chợt nhớ đến chú mèo con lúc đó mình xả thân ra ngoài bế nó vào. "Đúng rồi.. còn con mèo con đó đâu?" "À nó được đưa đến bệnh viện thú y rồi mà cô cũng dũng cảm lắm! Ão lớn và nhiều cây bật gốc như vậy mà cô cũng lao ra cứu chú mèo đó." "Đó là điều tôi nên làm." "Với lại ngày hôm qua cô rất hên đó, có người thấy cô ở giữa đường nên mới đưa cô đến đây.. cũng may là cô chỉ bị thương nhẹ thôi!" "Vậy người đó ở đâu rồi bác sĩ?" "Chỉ đưa cô đến đây rồi giúp cô gọi cho hai người này xong mới về." "Cảm ơn bác sĩ." "Nếu không có gì thì em xuất viện đi, nhìn em cũng không nặng lắm đâu." "Em đã.. suýt nữa thì chết đó anh biết không?" "Cô cũng nên xuất viện đi, nằm ở đây chỉ tốn tiền của Hoàng Phong lắm!" "Được, tôi về nhà.."
Chương 2 "Mày còn chưa dậy sao, đĩ điếm?" Một gáo nước lạnh tạt thẳng vào người cô, vào những vết thương trên người cô kèm theo giọng nói vang vảng bên tai khiến cô nghe phát ngán. Đó là giọng của người anh yêu, là tình nhân của anh nhưng tại sao lại gọi cô là đĩ điếm. "Bác không biết nữa, khi nãy bà ấy gọi cho bác chỉ nói bà ấy sẽ ở lại lâu dài" Sống chung với cô ta đã 3 tháng, ngày nào cô cũng bị hành hạ đánh đập. Cô cố mở đôi mắt, lều khều bò dậy mà đứng song song với cô ta. "Tôi không phải đĩ điếm." Cô cất giọng lạnh lùng nhìn cô ta, mắt ánh lên tia lạnh lẽo. Một ả tình nhân như cô ta mà dám gọi cô là đĩ điếm thật không xứng. "Hạ đẳng." "Mày.. mày.." "A.. vậy là ăn mày, ăn mày thì sao, mày thật hợp với cái tên này đó Bạch Vân à." Cô ta vừa nói vừa nhìn lên người cô mà chế giễu, nhạo báng, phỉ nhổ nhưng trông cô lúc này chẳng khác gì một đứa ăn mày, quần áo rách nát đến ăn mày còn chê thì cô có tư cách gì cãi vã với cô ta. Trớ trêu thật, từ một thiếu phu nhân mọi người yêu quý mà giờ cô lại thê thảm hại hơn. "Đừng có đứng ì ra đấy, đi làm việc đi!" Đó là giọng nói của chồng cô, anh ta thật sự chẳng thương cô, thậm chí chẳng nhìn thẳng vào cô. Cô ta nghe anh nói cô như vậy thì cười đi về phía anh rồi quay ra nhìn cô nói với chất giọng chua chát. "Phòng của cô ở khu nhà kho cũ, nếu muốn ăn cơm thì mau làm việc đi!" Bạch Vân ngớ người ra vài giây. Làm việc, đúng rồi cô phải làm việc, làm việc để nuôi bản thân, phải cố gắng sống thật tốt. Cô vội vàng đi xuống khu nhà kho, nơi đây đã cũ kĩ, ẩm ướt, đầy sâu bọ ở trong. Nhưng cô không sợ, thế này có nhằm nhò gì chứ cô dọn dẹp khu này rồi lên bắt đầu công việc của một người giúp việc. "Bác quản gia, cháu được phân làm công việc gì?" Bác quản gia như người cha thứ hai của cô vậy, ông rất yêu thương cô, bênh vực cô bởi những người xung quanh. "Thiếu phu nhân, tôi thấy thương cô quá!" Bác nhìn cô bằng đôi mắt thâm trầm, chứa đựng đầy yêu thương. "Bác đừng gọi cháu là thiếu phu nhân, cho cháu biết công việc của cháu đi ạ!" Cô mỉm cười cho bác an tâm, cô thật sự không sao. "Được rồi, thiếu.. à không cháu phụ trách nấu cơm." "Vâng ạ, cảm ơn bác." Cô nói rồi đi xuống khu bếp nơi dành cho cô. Cô làm việc được một lúc, sau đó bác quản gia hớt hải chạy vào tìm cô. "Bạch Vân, một lát nữa mẹ chồng của con sẽ tới đây." "Mẹ chồng? Sao bà ấy lại đến đây vậy bác?" Bác quản gia vui mừng thay cô, ông biết mẹ chồng của cô yêu thương cô như con ruột của mình thậm chí thương hơn cả anh. "À vừa nói mà bà ấy tới rồi kìa!" Bác nói xong rồi nhìn ra hướng cửa chính. Thấy một người phụ nữ có gương mặt phúc hậu từ cửa bước vào. "Con dâu, mẹ đến rồi." Cô cười nhìn bà, tự nhiên không hiểu vì sao cô khóc, nước mắt cứ thế mà tuôn ra. "Con cưng là ai ăn hiếp con, nói cho bà già này một câu." "Dạ mẹ.. con chỉ thấy vui khi thấy mẹ." Bà nhẹ nhàng xoa đầu cô khiến cô cảm thấy ấm áp. Một đứa trẻ mồ côi như cô vì có bà mà mới biết thế giới này vẫn có người tốt với mình. "Con chỉ muốn nấu một bữa cơm thôi mẹ." "Còn những vết bầm tím này thì sao? Con còn không mau nói mẹ biết." Bà lấy tay xoa những chỗ bầm tím trên người cô, trên gương lộ rõ vẻ thương xót. "Là do chồng con sao, hừ mau gọi nó về đây cho mẹ." "Chồng ơi, anh mau về nhà thôi!" "Tôi bận.." "Mau về nhà ngay cho mẹ!" Anh ở bên kia nghe được giọng của mẹ thì lộ rõ vẻ kinh ngạc, mà sao bà lại nổi giận như vậy? Anh không nghĩ gì nữa mà lập tức đi về nhà ngay. "Mẹ.." Bà liếc nhìn anh một cái rồi ra lệnh. "Con mau lại đây!" "Mẹ, có chuyện gì mà mẹ lại tới đây?" "Tại sao lại có những vết bầm tím trên người Bạch Vân của mẹ?" Bà không thèm để ý đến những lời nói của cậu con trai mà lập tức hỏi vào vấn đề mà bà cần hỏi. "Mẹ là do con bất cẩn bị ngã nên mới như vậy." Cô lên tiếng giải vây cái không khí căng thẳng này. Giọng nói của cô vừa ngớt thì lại vang lên một tiếng nói khác. "Mới sáng sớm, sao lại ồn ào như vậy." Cô nhân tình vừa nói vừa bước từ khi cầu thang xuống, cô ta đúng là coi trời bằng vung muốn làm gì thì làm. "Cô ta là ai?" "Bà già nào đây, là giúp việc mới sao?" Cô ta hống hách nhìn bà sau đó quay sang hất cằm về phía cô, ra lệnh cho cô đi lấy nước. "Bạch Vân mau đi lấy cho tôi ly nước." "Còn không mau đi.. muốn chết à!" "Mau nói cho tôi biết con nhỏ ất ơ này là ai?" Bà tức giận thật sự, dám sai con dâu của bà đi lấy nước, thật là hồ đồ. "Là tình nhân của cậu chủ thưa phu nhân." "Nè con mụ già kia, bà nói gì vậy hả? Muốn chết không!" "Đủ rồi.. cô đừng có mà không biết trên dưới." "Rõ ràng quá rồi.. con dâu mau theo mẹ đi nơi khác!" "Mẹ.. mẹ, không như mẹ nghĩ đâu.." Bà nói rồi kéo cô đi nhanh ra ngoài cửa, không thèm để ý đứa con mình gọi nhưng bà không biết ở phía sau có một người lái ô tô bị mất thắng đang đi với vận tốc nhanh về phía bà. "KHÔNG.." Tiếng hét thất thanh của anh vang lên mang theo đau đớn và tuyệt vọng cô nghe thấy tiếng anh và nhanh chóng đẩy bà ra xa, thân hình cô cứ thế mà ngã xuống.
Chương 3 "Bạch Vân, Bạch Vân.. con mau tỉnh dậy, là do mẹ là do mẹ.. con mau tỉnh dậy đi con.." Bà chẳng để ý đến xung quanh, vội chạy đến chỗ cô, lay người cô thật mạnh. Anh cũng chạy lại phía cô, hành động vừa rồi anh đã nhìn thấy. Anh hối hận, thật sự hối hận rồi.. Chẳng suy nghĩ gì nhiều anh nhanh chóng vào nhà lái xe chở cô tới bệnh viện. Nhiều tiếng trôi qua, cuối cùng đèn ở phòng phẫu thuật cũng tắt. Khi bác sĩ bước ra, anh và bà không kiềm chế được liền tiến lại hỏi. "Vợ tôi.. vợ tôi sao rồi bác sĩ?" "Tôi rất tiếc.." "Là sao? Là sao bác sĩ cứ nói đi, đừng có như vậy tôi đau lòng lắm.." "Tôi xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, cái thai trong bụng cô ấy được 2 tháng nhưng do không đủ dinh dưỡng nên không thể trụ nổi kèm theo cô ấy bị va đập quá mạnh mất nhiều máu, chúng tôi thành thật xin lỗi.." Nghe bác sĩ nói xong, bà không chịu nổi mà ngã xuống. Chưa kịp hoàng hồn, bác sĩ còn nói câu động trời hơn. "Còn một việc nữa hình như lúc trước cô ấy có bị một thứ gì đè lên cả người thành ra bị chấn thương khá nặng. E là nếu không điều trị dứt điểm cô ấy có thể bị liệt toàn thân." Bác sĩ nói xong bước đi, chỉ nghe thấy sau lưng có tiếng khóc thảm thiết còn cả tiếng mắng chửi con trai của mình. "Tao không ngờ tao lại có thể sinh ra thằng nghịch tử như mày. Con dâu của tao chưa đủ khổ với mày sao? Mày có biết không trên lưng nó có một vết sẹo dài đó là do nó cứu mày mà ra. Không những không được yêu thương mà giờ nó phải chịu khổ như vậy. Mày là một thằng tệ bạc.. Bạch Vân nó còn có thai nữa đó cái thai là con của mày, là cháu của tao đó, thằng trời đánh này.." Bà vừa nói vừa đánh lên người con trai. Bà khóc đến ngất đi, anh nhanh chóng đưa bà vào phòng bệnh bên cạnh rồi vào phòng của cô. Bên trong toàn mùi thuốc, thân thể nhỏ bé đang nằm trên giường bệnh cùng với những mớ dây xung quanh ghim sâu vào người. Người đang nằm trên giường bệnh kia đang hấp hối từng giờ từng phút từng giây. Bước chân anh dừng lại bên cạnh giường, nắm nhẹ tay của cô. Bàn tay ấy nó lạnh ngắt, khuôn mặt ấy nó trắng bệch như cắt không còn một giọt máu nào. Thân hình nhỏ bé, gầy gò. Bấy lâu nay anh chưa từng để ý đến những đặc điểm này trên người cô. Đúng như người ta nói, con người ta chỉ biết hối hận khi sắp mất đi thứ gì đó. Đến lúc mất đi rồi mới thấy nó thật quý giá đến nhường nào. Bây giờ anh cũng vậy, nhớ cái lúc cô gọi anh dậy dùng bữa sáng, nhớ cái lúc vì chờ anh quá lâu mà cô đã ngủ gục trên bàn, nhớ cái hồi nhỏ hai đứa cùng nhau vui đùa.. Anh thật ích kỉ, nhỏ nhen. Chỉ biết đến cái vui cá nhân mà quên mất mình còn một người vợ, một người bạn đời. Thật muốn thời gian ấy quay lại để anh có thể bù đắp cho cô. "Vợ ơi, có phải em đau lắm không? Những thứ dây này nó cắm sâu vào người em này.." "Vợ ơi, chúng ta mất con rồi nhưng không sao chúng ta có thể có lại một đứa khác. Chỉ cần em tỉnh dậy thôi.." "Vợ ơi anh khóc rồi này, anh khóc vì em đó!" Anh ngồi đó, lảm nhảm như một người điên. Rồi còn khóc còn nói rất nhiều. Trên gương mặt cô cũng tự dưng có một dòng nước mắt chảy xuống, thân thể cô rất mệt. Rất muốn mở mắt thật to để nhìn người đàn ông mình yêu hối lỗi nhưng mí mắt nặng trĩu, người chẳng thể cử động. Cứ như thế này thì làm sao cô có thể tỉnh dậy được. "Vợ ơi, em mau tỉnh dậy đi! Tỉnh dậy để chúng ta cùng về nhà nữa." Câu nói chưa dứt thì nghe ở ngoài cửa có tiếng nói chảnh chọe, lớn tiếng phát ra. "Nơi gì vậy trời, toàn là nhưng người bị bệnh tôi, ghê quá đi!" Anh vội nhìn cô rồi đi ra ngoài xem, mới bước ra đến cửa thì thấy cô ta nhào đến ôm lấy anh. "Anh ở đây làm gì? Dù gì nó cũng sắp chết rồi mau về nhà với em, em ở nhà một mình sợ lắm!" "Aaaa.." Anh bóp cổ cô ta ép vào bức tường phía sau. Ánh mắt hiện lên vẻ căm thù tột độ. Lực ở tay của anh càng mạnh, mặt cô ta trở nên trắng bệch. Hai tay vỗ mạnh vào cánh tay anh cố gắng ú ớ vài tiếng. "Th.. ả em r.. a.." "Thông báo, thông báo, bệnh nhân phòng 349 đang có dấu hiệu xấu đi!" Anh thả tay ra khỏi cổ cô ta rồi chạy đến phòng cấp cứu của cô mặc cho cô ta té sõng soài ra đất. Anh chạy vội vào phòng, các bác sĩ xung quanh đang tiến hành kích điện cho cô. "Mọi người cho tôi biết vợ tôi bị làm sao đi!" Không ai để ý đến anh, mọi người đều tập trung vào việc cứu cô, anh cũng im lặng lùi lại phía sau để cho họ làm việc. Bản thân cũng chú ý đến từng động tác của bác sĩ. Đến một lúc sau, một âm thanh kêu lên một tiếng dài phá vỡ không khí ngột ngạt nhưng âm thanh ấy lại khiến anh chết lặng. Máy đo nhịp tim của cô để lại một đường thẳng. Anh như không kiểm soát được bản thân, vồ lấy một vị bác sĩ đã có tuổi túm chặt cổ áo ông mà hét lớn. "Mau cứu vợ tôi, em ấy vẫn còn sống, mau cứu em ấy đi.. Các người đừng đứng đó nữa, mau đến cứu vợ tôi đi!" "Thời gian tử vong 4 giờ 29 phút." Tất cả các vị bác sĩ đứng trong phòng bệnh đồng loạt cúi đầu trước thi thể của cô. Anh như hiểu chuyện bỏ tay ra khỏi người của vị bác sĩ đó đi đến bên giường lặng lẽ quỳ xuống. Mặt chẳng thể ngẩng lên nổi.. "Anh có lỗi với em và cái giá mà anh phải trả nó quá đắt.." Nói xong bác sĩ đó bước ra ngoài để lại anh ở trong phòng. Hai tay anh đưa lên sờ mặt của cô. "Vợ, anh muốn về nhà rồi, em về cùng anh đi. Anh muốn ăn cơm, muốn đi dạo cùng em.. À phải rồi, em còn muốn đi du lịch mà mau tỉnh dậy rồi chúng ta cùng đi. Anh có rất nhiều tiền.. có rất nhiều tiền.." "Em nói xem, anh thật nực cười đúng không bây giờ anh có nhiều tiền thì cũng chẳng thể mua được sự sống của em.. Có rất nhiều tiền thì bây giờ cũng không thể mua lại tiếng nói, tiếng cười của em.." "Vợ ơi, em đang ngủ phải không? Được, anh ôm em ngủ, ôm em ngủ nha.." Nói rồi, anh trèo lên giường ôm lấy thân thể của cô. Nó lạnh ngắt, chẳng còn hơi ấm nào. Anh vừa ôm cô, nước mắt cũng rơi ra ướt hết một bên má của cô. Trong phòng, chỉ còn lại hai người. Một người và một xác chết cảnh tượng bây giờ trông thật thê lương.