Chương 20
"Seokjin, tại sao ông không cản Taehyung lại!" - Namjoon đến hẳn phòng chủ tịch khiến Seokjin khá ngạc nhiên.
"Sao ông lại đến tận đây? Ông không thể đi lại như thế rất nguy hiểm!" - Seokjin đi đến với vẻ mặt thận trọng.
"Thằng bé đã định ra kế hoạch từ rất lâu rồi đúng không?"
"Taehyung là đứa trẻ thông minh, thằng bé sẽ làm tốt mọi chuyện."
"Kể cả giết người để trả thù?" - Namjoon nghiêm mặt hỏi lại.
"Namjoon, thằng bé sẽ không làm thế! Tin tôi đi!"
"Lý do Jeon Jungkook ở cùng thằng bé là gì?"
"Ông nói gì?" - Seokjin sửng sốt.
"Ông không biết điều đó?"
Seokjin cố gắng nhớ lại ngày hôm đó, Kim Taehyung có nói về việc trong người Jungkook có chất lạ. Hỏi lại:
"Đó là lí do thằng bé biết. Vậy chất đó là gì? Ai đã đưa vào người đứa trẻ đó?"
"Là tôi. Chất tẩy não làm đứa trẻ mất đi phần kí ức ngày hôm đó. Thằng bé sẽ không thể nhớ lại được. Tôi cũng không điều chế được thuốc chữa. Hi vọng nó không nguy hại gì đến thằng bé. Thật may đến bây giờ nó vẫn ổn. Taehyung đã nói với tôi những điều rất lạ về Jungkook."
"Những điều rất lạ?"
"Thằng bé muốn Jungkook là người của nó mãi mãi!"
* * *
6h tối Taehyung đã tan làm, lái xe về nhà. Vào phòng nhưng không thấy Jungkook, thì ra cậu đang tắm. Trong người trào lên một cảm giác lạ lẫm.
Đây là lần đầu tiên anh về sớm như thế, lại có người ở phòng mình, cùng nằm chung giường, dùng chung một phòng tắm. Taehyung không thuê người làm vì anh không thích một ai động vào đồ của mình, cũng không thích bị làm phiền. Nhưng Jungkook thì khác. Cậu mang lại cho anh cảm giác thoải mái và vô cùng dễ chịu.
Taehyung đi lại phía phòng tắm gõ cửa. Bất chợt có tiếng gõ cửa vào giờ này Jungkook có phần sợ hãi, im lặng. Thấy không có động tĩnh, Taehyung lại tiếp tục gõ.
"Ai.. ai vậy?" - Ngữ khí của Jungkook vang lên khó khăn.
"Tôi đây!"
Nghe thấy giọng Taehyung, Jungkook thở phào: "Anh có việc gì mà về sớm vậy?"
"Tắm nhanh một chút! Tôi cũng cần phải tắm."
"Tôi mới vào thôi! Ai bảo anh về giờ này. Đợi đi!" - Giọng Jungkook đầy bất mãn hòa với tiếng chảy làm người nào đó ngoài cửa nhếch mép.
"Nếu em không nhanh lên thì đừng hối hận."
"Sao tôi phải hối hận?"
"Cho em 10 phút nữa không thì tôi sẽ phá cửa tắm cùng em."
Cách này của Taehyung thật sự có tác dụng, Jungkook im lặng không dám cãi lại nữa, khó chịu lẩm bẩm.
"Có làm mơ thì các cô nàng xinh đẹp ngưỡng mộ tổng giám đốc của Jay cũng không biết được bản mặt biến thái của Kim Taehyung. Anh ta biến hóa thật đáng sợ. Những lời như thế mà có thể nói ra tự nhiên như không. Biến thái."
Chưa đầy 10 phút sau, Jungkook mở cửa phòng tắm, cậu mặc bộ quần áo thể thao trông vô cùng thoải mái.
"Sửa soạn một chút chúng ta sẽ ra ngoài ăn."
Jungkook đang lướt qua người anh dừng lại, cơ hồ hỏi lại.
"Cùng anh đi ăn ở ngoài?"
"Đúng!"
Jungkook hơi khó hiểu nhưng vẫn đi qua người Taehyung. Anh nhìn theo, có một chút gì đó mất mát trong đáy mắt.
Taehyung thật sự rất nghiêm ngặt trong vấn đề thời gian, chẳng mấy chốc anh đã tắm xong, choàng áo tắm đi ra. Thấy Jungkook đã mặc xong bộ quần áo để ra ngoài, cậu đang ngồi trên giường nghịch điện thoại.
Taehyung thẳng tay ném chiếc khăn tắm vào Jungkook khiến cậu khó hiểu cau mày nhìn anh.
"Anh làm cái gì vậy hả?"
"Lau tóc cho tôi!" - Taehyung ngồi xuống nền nhà vừa tầm với Jungkook.
Có hơi gượng ép nhưng rồi Jungkook cũng nhẹ nhàng lau tóc cho Taehyung, tác động khiến cho hương thơm từ mái tóc anh tỏa ra hòa quyện với mùi cơ thể riêng biệt giúp đầu óc Jungkook thoải mái, tâm tình cũng trở lên tốt hơn.
"Tại sao hôm nay lại ăn ở ngoài vậy?"
"Có một vị khách đặc biệt."
Ở với Taehyung đã lâu, Jungkook nhận ra Taehyung rất kiệm lời, anh chỉ nói những từ cần thiết, trọng điểm nhất. Mọi câu nói đều dứt khoát, kiên quyết khiến người nghe chỉ có thể nghe theo.
Nhìn từng lọn tóc của Taehyung, trong lòng Jungkook dâng lên cảm xúc khó tả. Tình yêu của cậu đến với anh quá tự nhiên, nó đơn giản như ngọn gió bị giữ lại bởi chiếc lá cuối cùng của mùa thu. Còn anh thì sao? Liệu cảm giác của anh đối với cậu như thế nào? Anh đã từng rung động trước cậu chưa?
"Taehyung!" - Giọng Jungkook nhẹ nhàng, gọi như không.
"Ừ."
"Anh đã từng cảm thấy hạnh phúc, dù là trong thoáng chốc khi ở cạnh tôi chưa?"
Câu hỏi của Jungkook khiến vai Taehyung khẽ cứng lại. Jungkook cảm nhận được điều đó, cười chua chát.
"Đó là câu hỏi ngớ ngẩn phải không?"
"Không."
Bàn tay Jungkook dừng lại, thả chiếc khăn tắm xuống vai Taehyung. Bỗng nhiên, Jungkook ôm lấy cổ Taehyung từ phía sau anh sững sờ.
"Tôi thì có." - Giọng Jungkook thật sự rất êm.
Ánh mắt Taehyung trở nên xa xăm, anh nhắm mắt lại hít sâu, mùi hương của Jungkook thoảng đến chạy qua từng giây thần kinh của Taehyung.
Taehyung gỡ tay Jungkook đang ôm cổ mình ra, quay người lại đối diện với cậu.
"Chỉ một tuần thôi! Nếu em thật sự thích tôi thì chịu đựng 1 tuần nữa thôi! Sau một tuần hãy trở về bên tôi. Như thế được không?"
Jungkook không hiểu Taehyung nói gì, hỏi với giọng mơ hồ: "Tôi không hiểu."
Không trả lời, Taehyung đột ngột đứng dậy: "Đợi tôi một chút, chúng ta đi!"
Lại nữa, lại một lần nữa cậu bị anh phớt lờ. Jungkook cố gắng cười, nhưng cậu như vừa nuốt phải một thứ gì đó đắng ngắt, nó nghẹn lại ở cổ khó khăn lắm mới có thể xuôi xuống nhưng lại có một thứ không màu rơi xuống từ khoé mắt.
Rõ Taehyung đã vào phòng tắm để thay đồ nhưng cậu lại cảm nhận được hơi ấm vòng tay của anh. Taehyung thật sự đang ôm Jungkook từ phía sau.
"Tại sao lại khóc?"
Jungkook tự nhiên khóc to hơn, quay người lại ôm Taehyung, dựa vào vòm ngực anh. Chính Jungkook cũng không biết rõ lý do mình khóc là gì? Tại sao cậu lại đau khi bị anh phớt lờ? Không lẽ đó chính là cảm giác tình yêu không được đáp trả?
Jungkook nhận ra một vùng áo tắm của Taehyung đã ướt sạch. Cậu ngừng khóc, ngước mặt lên nhìn anh.
"Tại sao không yêu tôi nhưng lại để tôi hi vọng? Anh có biết sự lạnh nhạt, luôn trốn tránh của anh khiến tôi rất đau không?"
Taehyung hít sâu, vòng tay siết chặt hơn: "Không phải lúc này!"
Taehyung thả Jungkook ra, đi vào phòng tắm thay đồ. Nhìn lại chính mình trong gương, Taehyung tự cười châm biếm: "Có chứ! Loại hạnh phúc lần đầu tiên tôi được cảm nhận. Nhưng với loại người như tôi em có thể hạnh phúc được bao lâu?"
* * *
Xe Taehyung dừng lại ở một cửa hàng có tiếng ở Hàn Quốc. Jungkook ngồi im lặng cả quãng đường, ánh mắt vẫn còn đang dừng ở khoảng không vô định. Taehyung khẽ lắc đầu xuống xe, sang bên mở cửa cho Jungkook, gọi nhẹ.
"Jungkook!"
Jungkook nhìn Taehyung, anh trong mắt cậu đã khác, lần đầu tiên Taehyung thấy ánh mắt lạnh nhạt này của Jungkook. Cậu xuống xe, bước sau anh vào nhà hàng.
"Chào ngài, tổng giám đốc! Mời đi theo tôi!"
Jungkook nhận ra ánh mắt cô gái phục vụ kia đang nhìn cậu đánh giá. Quần jean, áo sơ mi sắn tay. Nụ cười khinh bỉ thấy rõ, chẳng khác kiểu: "Cậu ta như thế nào mà được đi cùng Kim Taehyung?"
Jungkook không mấy quan tâm cùng Taehyung vào một căn phòng V. I. P lớn, chưa có một ai, không gian yên tĩnh, một chiếc bàn lớn được trang trí hoa mĩ.
Taehyung giúp Jungkook ngồi xuống ghế rồi nhìn đồng hồ: "Ông ấy chưa đến, đợi một chút nữa."
Không phải đợi lâu, cánh cửa mở ra, Jeon JungMeok bước vào, cả ông và Jungkook đều ngạc nhiên.
"Bố!"
"Con.. sao lại ở đây?"
"Chủ tịch Jeon, mời ngài ngồi!" - Taehyung đứng dậy, hơi cúi đầu.
Trong bữa ăn, Jungkook cứ mấy giây lại nhìn sang Taehyung rồi lại nhìn Jeon JungMeok.
Còn JungMeok thì nhìn Taehyung đầy thận trọng.
"Tại sao hai người lại trở lên thận trọng như thế? Tôi chỉ muốn chúng ta cùng nhau ăn cơm thôi. Có gì lạ sao?"
Nhận ra không khí có phần căng thẳng, Taehyung cười, rồi nụ cười lại trở nên lạnh lẽo. Ngồi cạnh Taehyung, Jungkook nhận ra cái lạnh lẽo ấy đang tỏa ra bao quanh người anh.
Taehyung buông đồ trên tay xuống, ngồi thẳng, ngữ khí lạnh đến đóng băng cả không khí:
"Hai người định lấy gì từ tôi?"
"Lý do Jeon Jungkook ở cùng thằng bé là gì?"
"Ông nói gì?" - Seokjin sửng sốt.
"Ông không biết điều đó?"
Seokjin cố gắng nhớ lại ngày hôm đó, Kim Taehyung có nói về việc trong người Jungkook có chất lạ. Hỏi lại:
"Đó là lí do thằng bé biết. Vậy chất đó là gì? Ai đã đưa vào người đứa trẻ đó?"
"Là tôi. Chất tẩy não làm đứa trẻ mất đi phần kí ức ngày hôm đó. Thằng bé sẽ không thể nhớ lại được. Tôi cũng không điều chế được thuốc chữa. Hi vọng nó không nguy hại gì đến thằng bé. Thật may đến bây giờ nó vẫn ổn. Taehyung đã nói với tôi những điều rất lạ về Jungkook."
"Những điều rất lạ?"
"Thằng bé muốn Jungkook là người của nó mãi mãi!"
* * *
6h tối Taehyung đã tan làm, lái xe về nhà. Vào phòng nhưng không thấy Jungkook, thì ra cậu đang tắm. Trong người trào lên một cảm giác lạ lẫm.
Đây là lần đầu tiên anh về sớm như thế, lại có người ở phòng mình, cùng nằm chung giường, dùng chung một phòng tắm. Taehyung không thuê người làm vì anh không thích một ai động vào đồ của mình, cũng không thích bị làm phiền. Nhưng Jungkook thì khác. Cậu mang lại cho anh cảm giác thoải mái và vô cùng dễ chịu.
Taehyung đi lại phía phòng tắm gõ cửa. Bất chợt có tiếng gõ cửa vào giờ này Jungkook có phần sợ hãi, im lặng. Thấy không có động tĩnh, Taehyung lại tiếp tục gõ.
"Ai.. ai vậy?" - Ngữ khí của Jungkook vang lên khó khăn.
"Tôi đây!"
Nghe thấy giọng Taehyung, Jungkook thở phào: "Anh có việc gì mà về sớm vậy?"
"Tắm nhanh một chút! Tôi cũng cần phải tắm."
"Tôi mới vào thôi! Ai bảo anh về giờ này. Đợi đi!" - Giọng Jungkook đầy bất mãn hòa với tiếng chảy làm người nào đó ngoài cửa nhếch mép.
"Nếu em không nhanh lên thì đừng hối hận."
"Sao tôi phải hối hận?"
"Cho em 10 phút nữa không thì tôi sẽ phá cửa tắm cùng em."
Cách này của Taehyung thật sự có tác dụng, Jungkook im lặng không dám cãi lại nữa, khó chịu lẩm bẩm.
"Có làm mơ thì các cô nàng xinh đẹp ngưỡng mộ tổng giám đốc của Jay cũng không biết được bản mặt biến thái của Kim Taehyung. Anh ta biến hóa thật đáng sợ. Những lời như thế mà có thể nói ra tự nhiên như không. Biến thái."
Chưa đầy 10 phút sau, Jungkook mở cửa phòng tắm, cậu mặc bộ quần áo thể thao trông vô cùng thoải mái.
"Sửa soạn một chút chúng ta sẽ ra ngoài ăn."
Jungkook đang lướt qua người anh dừng lại, cơ hồ hỏi lại.
"Cùng anh đi ăn ở ngoài?"
"Đúng!"
Jungkook hơi khó hiểu nhưng vẫn đi qua người Taehyung. Anh nhìn theo, có một chút gì đó mất mát trong đáy mắt.
Taehyung thật sự rất nghiêm ngặt trong vấn đề thời gian, chẳng mấy chốc anh đã tắm xong, choàng áo tắm đi ra. Thấy Jungkook đã mặc xong bộ quần áo để ra ngoài, cậu đang ngồi trên giường nghịch điện thoại.
Taehyung thẳng tay ném chiếc khăn tắm vào Jungkook khiến cậu khó hiểu cau mày nhìn anh.
"Anh làm cái gì vậy hả?"
"Lau tóc cho tôi!" - Taehyung ngồi xuống nền nhà vừa tầm với Jungkook.
Có hơi gượng ép nhưng rồi Jungkook cũng nhẹ nhàng lau tóc cho Taehyung, tác động khiến cho hương thơm từ mái tóc anh tỏa ra hòa quyện với mùi cơ thể riêng biệt giúp đầu óc Jungkook thoải mái, tâm tình cũng trở lên tốt hơn.
"Tại sao hôm nay lại ăn ở ngoài vậy?"
"Có một vị khách đặc biệt."
Ở với Taehyung đã lâu, Jungkook nhận ra Taehyung rất kiệm lời, anh chỉ nói những từ cần thiết, trọng điểm nhất. Mọi câu nói đều dứt khoát, kiên quyết khiến người nghe chỉ có thể nghe theo.
Nhìn từng lọn tóc của Taehyung, trong lòng Jungkook dâng lên cảm xúc khó tả. Tình yêu của cậu đến với anh quá tự nhiên, nó đơn giản như ngọn gió bị giữ lại bởi chiếc lá cuối cùng của mùa thu. Còn anh thì sao? Liệu cảm giác của anh đối với cậu như thế nào? Anh đã từng rung động trước cậu chưa?
"Taehyung!" - Giọng Jungkook nhẹ nhàng, gọi như không.
"Ừ."
"Anh đã từng cảm thấy hạnh phúc, dù là trong thoáng chốc khi ở cạnh tôi chưa?"
Câu hỏi của Jungkook khiến vai Taehyung khẽ cứng lại. Jungkook cảm nhận được điều đó, cười chua chát.
"Đó là câu hỏi ngớ ngẩn phải không?"
"Không."
Bàn tay Jungkook dừng lại, thả chiếc khăn tắm xuống vai Taehyung. Bỗng nhiên, Jungkook ôm lấy cổ Taehyung từ phía sau anh sững sờ.
"Tôi thì có." - Giọng Jungkook thật sự rất êm.
Ánh mắt Taehyung trở nên xa xăm, anh nhắm mắt lại hít sâu, mùi hương của Jungkook thoảng đến chạy qua từng giây thần kinh của Taehyung.
Taehyung gỡ tay Jungkook đang ôm cổ mình ra, quay người lại đối diện với cậu.
"Chỉ một tuần thôi! Nếu em thật sự thích tôi thì chịu đựng 1 tuần nữa thôi! Sau một tuần hãy trở về bên tôi. Như thế được không?"
Jungkook không hiểu Taehyung nói gì, hỏi với giọng mơ hồ: "Tôi không hiểu."
Không trả lời, Taehyung đột ngột đứng dậy: "Đợi tôi một chút, chúng ta đi!"
Lại nữa, lại một lần nữa cậu bị anh phớt lờ. Jungkook cố gắng cười, nhưng cậu như vừa nuốt phải một thứ gì đó đắng ngắt, nó nghẹn lại ở cổ khó khăn lắm mới có thể xuôi xuống nhưng lại có một thứ không màu rơi xuống từ khoé mắt.
Rõ Taehyung đã vào phòng tắm để thay đồ nhưng cậu lại cảm nhận được hơi ấm vòng tay của anh. Taehyung thật sự đang ôm Jungkook từ phía sau.
"Tại sao lại khóc?"
Jungkook tự nhiên khóc to hơn, quay người lại ôm Taehyung, dựa vào vòm ngực anh. Chính Jungkook cũng không biết rõ lý do mình khóc là gì? Tại sao cậu lại đau khi bị anh phớt lờ? Không lẽ đó chính là cảm giác tình yêu không được đáp trả?
Jungkook nhận ra một vùng áo tắm của Taehyung đã ướt sạch. Cậu ngừng khóc, ngước mặt lên nhìn anh.
"Tại sao không yêu tôi nhưng lại để tôi hi vọng? Anh có biết sự lạnh nhạt, luôn trốn tránh của anh khiến tôi rất đau không?"
Taehyung hít sâu, vòng tay siết chặt hơn: "Không phải lúc này!"
Taehyung thả Jungkook ra, đi vào phòng tắm thay đồ. Nhìn lại chính mình trong gương, Taehyung tự cười châm biếm: "Có chứ! Loại hạnh phúc lần đầu tiên tôi được cảm nhận. Nhưng với loại người như tôi em có thể hạnh phúc được bao lâu?"
* * *
Xe Taehyung dừng lại ở một cửa hàng có tiếng ở Hàn Quốc. Jungkook ngồi im lặng cả quãng đường, ánh mắt vẫn còn đang dừng ở khoảng không vô định. Taehyung khẽ lắc đầu xuống xe, sang bên mở cửa cho Jungkook, gọi nhẹ.
"Jungkook!"
Jungkook nhìn Taehyung, anh trong mắt cậu đã khác, lần đầu tiên Taehyung thấy ánh mắt lạnh nhạt này của Jungkook. Cậu xuống xe, bước sau anh vào nhà hàng.
"Chào ngài, tổng giám đốc! Mời đi theo tôi!"
Jungkook nhận ra ánh mắt cô gái phục vụ kia đang nhìn cậu đánh giá. Quần jean, áo sơ mi sắn tay. Nụ cười khinh bỉ thấy rõ, chẳng khác kiểu: "Cậu ta như thế nào mà được đi cùng Kim Taehyung?"
Jungkook không mấy quan tâm cùng Taehyung vào một căn phòng V. I. P lớn, chưa có một ai, không gian yên tĩnh, một chiếc bàn lớn được trang trí hoa mĩ.
Taehyung giúp Jungkook ngồi xuống ghế rồi nhìn đồng hồ: "Ông ấy chưa đến, đợi một chút nữa."
Không phải đợi lâu, cánh cửa mở ra, Jeon JungMeok bước vào, cả ông và Jungkook đều ngạc nhiên.
"Bố!"
"Con.. sao lại ở đây?"
"Chủ tịch Jeon, mời ngài ngồi!" - Taehyung đứng dậy, hơi cúi đầu.
Trong bữa ăn, Jungkook cứ mấy giây lại nhìn sang Taehyung rồi lại nhìn Jeon JungMeok.
Còn JungMeok thì nhìn Taehyung đầy thận trọng.
"Tại sao hai người lại trở lên thận trọng như thế? Tôi chỉ muốn chúng ta cùng nhau ăn cơm thôi. Có gì lạ sao?"
Nhận ra không khí có phần căng thẳng, Taehyung cười, rồi nụ cười lại trở nên lạnh lẽo. Ngồi cạnh Taehyung, Jungkook nhận ra cái lạnh lẽo ấy đang tỏa ra bao quanh người anh.
Taehyung buông đồ trên tay xuống, ngồi thẳng, ngữ khí lạnh đến đóng băng cả không khí:
"Hai người định lấy gì từ tôi?"