Huyền Ảo Mộng Cảnh Kết Nối Thời Không - Linh Nhi

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi ĐH Linh nhi, 15 Tháng năm 2024.

  1. ĐH Linh nhi

    Bài viết:
    10
    Mộng cảnh kết nối thời không

    [​IMG]

    Tác giả: Linh Nhi

    Thể loại: Huyền ảo

    Số chương: 4

    Văn án:

    Tái bút: Đây là bài viết đầu tay của mình mong được mọi người góp ý. Một số chi tiết trong truyện được lấy cảm hứng từ một số tình tiết có ngoài đời thật.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng sáu 2024
  2. ĐH Linh nhi

    Bài viết:
    10
    Chương 1: khai mở năm giác quan

    [​IMG]


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kể từ cái hôm trong giấc chiêm bao thấy cảnh thiên nhiên bí ẩn đẹp tuyệt vời ấy, tiếp sau đó vài hôm, Trang Nhi lại lần nữa chìm sâu vào một giấc chiêm bao.

    Lần này cô thấy một đứa bé gái chỉ tầm bốn tháng tuổi, mà nói cho đúng hơn thì đứa bé ấy chính là cô, dường như trong giấc chiêm bao cô hồi tưởng lại lúc mình còn nhỏ, như đang xem một video quay lại cảnh trong quá khứ. Lạ thay, chẳng phải là cô lúc còn nhỏ ở với ba mẹ, mà là một cảnh khói lửa mịt mù còn cô một đứa bé con không mặc quần áo nằm trơ trội trong biển lửa đang rực cháy. Bên tai còn vang lên giọng nói âm trâm pha chút hiền lành:

    "Tiền kiếp, con được sanh ra trong một gia đình cha mẹ đều là pháp sư rất tài giỏi, chuyên đi trừ yêu diệt quỷ hành theo đạo trời chính trực nhân từ. Nhưng cũng vì quá chính trực ngay thẳng mà bị một thế lực tà sư vô cùng tà ác ghét hận. Chúng giết hại cả gia đình con một cách tàn bạo, còn con một đứa bé mang trong mình dòng máu của hai đại pháp sư kết hợp sanh thành là một kỳ tài tu đạo hiếm có bọn chủng cũng sẽ quyết giết cùng, diệt tận. Con chỉ mới chào đời không lâu lại phải nhận ngay tai ương sát thân. Đau xót cho hài nữ nhỏ bé, cha con trước khi phi thăng đã dồn hết sức lực cuối cùng hạ vào một cấm chú phong bế lại toàn bộ khả năng đặc biệt trong cơ thể con, dù cho sau này trãi qua nhiều kiếp nữa chỉ có thể là một người bình thường không thể tu đạo, mong con có thể bình bình yên yên mà sống một cuộc đời khác thật viên mãn. Cha con làm như vậy đồng thời cũng là để bọn tà ác không động được đến hồn phách con sau khi chết, để con có thể trọn vẹn sống tiếp ở kiếp sau.

    Bọn tà tu chúng cũng biết được ý đồ của cha con, nên đã hạ lời nguyền rủa lên thân con, lời nguyền này tà ác vô cùng chỉ cần khi con khai mở lại thiên phú của mình chúng sẽ phát hiện ra. Dù là ở kiếp nào đi nữa, nếu mà con có liên quan đến huyền phái tu học đạo pháp thì đời con cháu của chúng cùng bọn tà vật mà chúng nuôi sẽ phát giác đeo bám để giết cùng diệt tận không tha".

    Âm thanh ấy cứ ngân dài vang vọng, rồi tiếp đó cô dần được kéo về hiện thực nhẹ nhàng mở mắt lẩm bẩm:

    "Mơ, lại là mơ, hình ảnh trong mộng, rồi âm thanh ấy là gì đây? Âm thanh thì thầm kể ra một câu chuyện dài, mà thời gian từ lúc nghe đến khi thức giấc lại nhanh chóng vô cùng, chỉ như có vài giây nghe thôi mà lại như mình đã hiểu và nghe hết một câu chuyện dài".

    Trang Nhi ngồi bật dậy thơ thẩn hồi tưởng lại lúc mình còn bé, cứ chiều chiều người trong xóm họ lại hay tụ họp uống trà, tán truyện bên chiếc bàn nhỏ đặt cạnh gốc cây ven đường, đấy là cách để họ thử giản sau một ngày lao động mệt mỏi. Trong lúc tán truyện họ cũng có hay kể với nhau về những giấc chiêm bao mộng mị. Có người thì bảo mộng thế này thì là báo trước điềm gì đó sẽ đến trong tương lai, rồi ai mà có máu cờ bạc, thì bàn nhau con lô con đề từ việc mộng mị ấy nào thì là con dê thì ba lăm, chó nhỏ thì mười một v.. v.. Ông nào mà nằm mơ bàn số đánh trúng ngay bốc, thì người ta nói ổng thấy "linh" rồi cứ xúm nhau lại mà bàn mà tin, đôi lúc lại vổ đùi bôm bốp mỗi khi bàn mà thấy con số nó hay nó khớp. Dù biết đánh con lô con đề là cấm là phạm pháp, ấy nhưng mà chơi ít chơi chút đỉnh để kiếm cơm cháo thì củng không sao đâu, ấy như tìm chút hên chút may mắn thôi, xem ra nó cũng vui cũng thú vị lắm, ừ mà còn như giảm stress nữa.. Mà mộng thì thường cũng dễ quên.

    Ở phương Tây, những nhà khoa học họ cũng có nghiên cứu về giấc mộng, cũng có rất nhiều bàn luận và giả thuyết đưa ra xoay quanh vấn đề ấy, họ còn nghiên cứu nào là biểu hiện của con người khi ngủ, rồi ảnh hưởng của giấc ngủ với con người ra sao? V. V, nếu mà hay thức khuya không ngủ đủ giấc thì tuổi thọ con người sẽ giảm.. Các nhà nghiên cứu ấy cũng không biết rằng: Ở Việt Nam, người ta lại có cách bàn về giấc mộng một cách rất đặc biệt, rất khác so với những gì họ đang nghiên cứu.

    Trang Nhi cười nhẹ một tiếng, lắc đầu lại nghĩ ngợi: "Giấc mơ của mình đêm qua là điềm báo gì chăng và cả giấc mộng lần trước cả hai giấc mơ đều rất chân thật. Từ bé đến nay cô chưa bao giờ thấy mình mộng mà lại chân thật đến thế, rồi cô cũng nhớ rõ không quên, lần trước là vì cảnh đẹp quá tuyệt hảo còn lần này thì là câu chuyện bi thương bí ẩn, cả hai điều ấy dù biết chỉ là mơ mộng không có thật ngoài đời nhưng sau lại cho cô cảm giác vô cùng sâu sắc và nhớ rất lâu như vậy."

    Cô thở dài, lại gạt ngan những suy nghỉ cứ nối tiếp nhau về mộng mị bắt đầu một ngày làm việc.

    Như mọi ngày cô có thói quen là đi đúng giờ không đi sớm củng chẳng muộn, thể mà chuông reo là cô vừa có mặt ở công ty. Chỗ Trang Nhi làm là một công ty may nho nhỏ, ngày ngày cô ngồi may suốt tám giờ, lương thì tháng cũng được tám chín triệu, xem ra cũng đủ trang trải cuộc sống, khi hàng gấp cũng phải tăng ca đến tối. Tổ trưởng của cô là Hạo ông này cũng gần năm mươi, mà khổ có cái máu dê xồm, nói chuyện bình thường không nói hay động tay thả dê chọt bên này, khều bên nọ, cho thỏa cái tính háo gái của ổng. Có lần Trang Nhi cũng bị lão nhiều lần quấy rối, cô dọa sẽ báo lên giám đốc thì lão mới chịu dừng việc dê lại.

    Hôm nay, dù không dám quấy rối nhưng ổng cứ dòm dòm chầm chấm vào cô. Đúng là đời chuyện gì cũng có thể sảy ra, đã làm công nhân cái nghề xem như cũng thuộc tâng lớp thấp của xã hội, ấy đã vất vả làm thuê kiếm miếng cơm manh áo còn bị quấy rối. Xem ra ông Hạo ấy cũng là tổ trưởng, cũng có ăn có học ấy thế mà lại làm những chuyện đáng xấu hổ như vậy.

    Chuông reo báo giờ nghỉ vang lên, lúc này là mười hai giờ trưa, ông Hạo bổng nhiên co giật đùng đùng, miệng sầu cả bọt mép, mắt mở to trợn ngược, mọi người xúm lại đỡ ổng. Anh Minh nhanh tay túm miếng vải nhét vào miệng ổng vì sợ ổng co giật rồi cắn lưỡi, có người thì nhanh chóng bấm điện thoại gọi xe cứu thương đến.

    Dù ông ấy đã gần năm mươi, nhưng đó giờ ai cũng biết ổng sức khỏe củng rất tốt, cũng không có bệnh động kinh gì, ấy thế mà nay lão ta co giật cứ như bị động kinh. Cơn co giật kéo dài khoảng chốc lát thì bổng chốc ngưng ông ta lấy tay hất văng miếng vải đang nhét trong miệng, mắt trợn ngược nói như hét, âm thanh rùng rợn đến lạ chẳng phải tiếng lão Hạo ngày thường:

    - "Tao phá, tao nhập, tụi mài là ai? Đứng đây làm gì? Tao chiếm xác nó rồi, ha ha, ha ha, ha ha ha. Tao phá tụi mài, tụi mày không làm ăn ở đất này được đâu, đất này của tao của tao, tụi mày cúng ít quá, không đủ là không đủ bọn tao ha ha phá phá".

    Giọng nói ghê rợn phát ra khiến ai cúng rùng mình run sợ, những âm thanh của nam của nữ đan xen nhau la hét cười nói, tình cảnh trông quái dị vô cùng, mặt ông Hạo lúc này cũng đã tái xanh tái xám.

    Trang Nhi lúc này cũng đứng chen chúc vào để xem xảy ra chuyện gì, cô là một người hoạt bát, cũng hay thích hóng chuyện nên những chuyện kịch tính thế này làn sao thiếu cô được.

    Bổng nhiên lão Hạo la hét rùng rợn, đứng bật dậy nhảy tưng tưng, mọi người bất giác điều né xa ổng ra, Trang Nhi cũng không ngoại lệ cô giật mình lùi ra sau, bước lùi được vài bước thì chân cô đứng sững lại, cô cố nhất chân cũng không nhất nổi, rồi thân thể cô rung nhẹ một cái toàn thân lúc này cảm thấy rất khỏe khoắn lạ thường, tràn đầy năng lượng, các giác quan cũng đều trở nên nhạy bén lắm. Mắt cô lúc này có thể nhìn được rất xa và rõ, không khí xung quanh không còn trong trẻo như lúc đầu mà dường như có làn khói đen mỏng bao trùm, kèm theo đó là mùi hôi thối tựa như mùi chuột chết xộc thẳng vào mũi khiến cô cau mài buồn nôn, bàn tay lại cảm nhận được một nguồn năng lượng vô hình bàn bạc truyền vào. Đặt biệt hơn nữa là bên tai cô ngoài những tiếng xì xào bàn tán của mọi người, còn có những âm thanh khác tiếng hú hét khóc cười lẫn lộn, tiếng chân chạy huỳnh huỵch.

    Trang Nhi còn chưa kịp định thần chuyện gì đang xảy ra với mình thì bất tình lình chân cô mất khống chế cứ thế nhất lên xông thẳng về phía lão Hạo, đồng thời trong lúc đó Trang Nhi lại thấy lòng bàn tay mình lúc này một nguồn năng lượng vô hình đang tụ lại ngày một mạnh hơn, tiếp đến tay cô thoăn thoắt nâng lên mà vả bốp xuống một cái thật mạnh lên đỉnh đầu lão Hạo. Cú vã mạnh mẽ dứt khoát ấy khiến lão ngã vật ra đất nằm bất tỉnh, khi ấy có cái bóng đen cũng từ người lão bay vèo ra tan biến.

    Mọi người đang vây xem, mắt chữ o mồm chữ a nhìn cô, ai cũng ra vẻ ngạc nhiên không nói thành lời.

    Tiếng còi xe cứu thương vang lên trước cổng công ty, mọi người cũng kịp thời định thần lại, rồi cùng nhau nhấc lão Hạo lên cáng khiên lên xe cứu thương đưa vào bệnh viện.

    Mọi người dù bất ngờ trước hành động của Nhi, nhưng rồi cũng không ai nói thêm câu gì rồi kéo nhau giải tán.

    Nhi thì vẫn đứng đó run run nhìn xuống thấy bàn tay đang nóng đỏ đau rát mà thất thần, nhưng lạ thay chỉ trông độ có vày giây sau đó tay cô lại trở nên bình thường không còn đau rát hay sưng đỏ nữa. Vẫn còn đang ngơ ngác thì anh Minh đi đến vỗ vai và nói:

    - "Con bé này hay đấy, ông Hạo như vậy ai nhìn cũng sợ, mà em thì không sợ còn vổ cho ổng một phát im luôn."

    Trang Nhi ngập ngừng lo lắng nói:

    - "Có khi nào em tán lên đầu ổng rồi ổng ngã vật ra vậy, rồi ngộ nhỡ sau này ổng mà có khùng hay điên điên dại dại rồi em bị vu cho tội là đánh người ta bị thương tật không anh? Nhiều khi em đánh mạnh quá rồi trúng cái mạch nào trên đầu rồi nó chập. Mà em hỏng có cố ý đâu, lúc đánh em như bị mất khống chế vậy cứ thế mà đánh bốp vào đầu đánh xong trong đầu em lại còn lóe lên suy nghĩ chắc chắn trong tình huống đó là phải làn như vậy lão mới ổn, e không cố ý thật."

    Anh minh cười khẻ nói:

    "Em đừng có lo, em nhìn ổng đi giống bị bệnh bình thường không? Anh nghĩ ổng bị vong nhập, anh có quen một người bạn làm thầy pháp, bạn anh cũng hay kể cho anh nghe nhiều chuyện về người bị vong nhập biểu hiện ra làm sao. Nên em đừng lo, xem chừng em là có căn có số, có khả năng làm thầy pháp đấy mới tự nhiên tán vào đầu ổng một cách dứt khoác vậy. Mặc dù là đánh một cái khiến ổng ngất đi, nhưng xem chừng là em vừa giúp ổng thoát chết đó, con vong ấy cũng không còn nhập vào người mà la hét. Thôi đừng có lo không sao đâu yên tâm."

    Sắc mặt Trang Nhi dãn ra, bớt căng thẳng khi nghe những lời ấy từ anh Minh, cô không nói gì mà nghĩ thầm: "Trời ơi, không lẽ mình đánh bay cái con vong đang nhập vô người lão Hạo, là trừ tà như trong mấy bộ phim pháp sư mình hay xem trên yotube."

    Cô quay sang anh Minh thở dài rồi nói:

    "Thôi đi ăn cơm chiều còn làm mong là ông Hạo không sao như anh nói vậy, thấy ổng vậy ớn thiệt sự."

    Trang Nhi lại tiếp tục công việc của mình, cô cũng không mấy để tâm đến sự chuyển biến của thân thể mình lúc trước khi đánh vào ông Hạo. Thân thể cô đã có một sự biến đổi trong chớp nhoáng, chắc có lẽ vì sự chuyển biến ấy quá nhanh, thân cô tự nhiên cũng rất khỏe nên không nghĩ nhiều đến chuyện đó nữa. Chiều đến cô về nhà, trong bữa cơm cô kể lại chuyện ban trưa sảy ra trong công ty cho chồng nghe, còn nói cả chuyện anh Minh nói cô có căn. Chồng cô nghe thấy thế, đang lùa bát cơm thì bổng nhiên khựng lại nói:

    - "Căn số gì, tôi sống với em bao nhiêu năm có căn cơ gì không lẽ tôi không biết, rõ ràng là bình thường có gì giống có căn như em nói. Mà nếu có căn thì như mấy bà thầy đấy vừa khấn vừa váy lại, lên đồng lên sát, múa quyền, múa võ giậm chân huỳnh huỵch, còn này vỗ có phát xỉu luôn. Hay em ghét ống hay dê nên nhân cơ hội tán cho phát hả giận, em cũng thật biết tranh thủ mà. Thôi ăn cơm đi em không có căn gì đâu mà lo. Mà từ xưa đến nay người ta vẫn hay truyền nhau bảo rằng là: Có căn số khổ lắm không thể nào mà giàu nổi, rồi chuyện tình duyên cũng lận đận lắm. Đừng có nghỉ đến mấy chuyện đó nữa em như người bình thường thôi."

    Nhi im lặng không nói thêm gì nữa rồi tiếp tục ăn cơm, cô biết tính chồng mình, chuyện tâm linh nói ra thì anh cũng nghe đấy không có phản bát gì quá kịch liệt hay hoàn toàn là không tin, anh thì cứ bán tính bán nghi. Đối với Lực thì cái gì trước mắt đấy mới là thật nhất, nên cô cũng thôi không bàn đến nữa.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng sáu 2024
  3. ĐH Linh nhi

    Bài viết:
    10
    Chương 2: Tâm sinh tướng.

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đời hoa chỉ nở một lần

    Đời người chỉ có một lần nở hoa

    Kẻ si tình nét hoa son

    Hoa tàn sắc úa chẳng còn si mê.

    Sau vụ việc ngày hôm ấy, nghe đâu ông Hạo đã tỉnh lại, bác sĩ chuẩn đoán là cơ thể ông do làm việc quá sức mà ngất đi, còn về các cơ quan khác không có vấn đề gì bất ổn cả, phần đầu và các dây thần kinh cũng không có dấu hiệu gì cho thấy ông bị bệnh động kinh. Chỉ cần nằm truyền nước biển, ăn uổng đầy đủ tầm hai hôm là có thể xuất viện đi làm lại bình thường.

    Nghe được thông tin ấy Trang Nhi thở phào nhẹ nhỏm, mà suy đi nghỉ lại cũng lạ thay, lúc ổng trước khi bị ngất đi thì biểu hiện kinh khủng đến cỡ nào, ấy thế mà bác sĩ lại chuẩn đoán chẳng có bệnh gì cả. Cô chợt nhớ lại lời anh Minh nói hôm ấy rồi lẩm bẩm:

    "Chẳng lẻ thật sự là ông Hạo bị ma nhập? Rồi mình có căn, lúc đó mình thật đã cứu ông ta? Vậy là cái vả vô đầu ấy là mình đã trục vong hay sao?"

    Cô cứ tự hỏi mình như vậy, mà chính bản thân Nhi củng chẳng thể giải đáp cho rõ ràng hết thẩy. Trước giờ tâm linh đối với cô cũng là một điều gì đó rất mờ nhạt, mơ hồ, cô cũng không tìm hiểu quá nhiều về tâm linh, nhưng mà cô tin lắm cô tin thật sự thế giới tâm linh có tồn tại, nếu không thì nhân gian sao có câu "có thờ có thiên, có kiêng có lành" mà từ "thiên" trong câu nói ấy chẳng phải ám chỉ rằng những điều huyền ảo xung quanh chúng ta là có thật hay sao.

    Trang Nhi nghĩ ngợi chốc lát, rồi cũng sốc lại tinh thần, cắm cúi vào công việc. Đến gần trưa, như mọi ngày tiếng chông báo mười hai giờ đến giờ mọi người được nghỉ ngơi.

    Bổng có ba người đàn ông lạ mặt cùng với giám đốc công ty bước ra từ khu vực văn phòng đi xuống khu vực sản xuất của công nhân. Người dẫn đầu đứng giữa tầm bốn mấy tuổi, ăn mặc rất lịch sự áo sơ mi trắng quần tây đống thùng thẳng tắp, gọn gàng, đôi mắt tinh anh rất sáng kết hợp với đôi lông mày rậm đuôi mài hơi xếch lên tạo cho người ta có cảm giác như đang nhìn thấy một vị tướng thời xưa vậy, đạo mạo uy phong, trong tay người ấy cầm một vật hình bát quái, ở giữa có hay cây kim đang xoay chuyển, là một chiếc la bàn bát quái. Hai bên trái phải là hai người thanh niên độ hai mươi mấy, ăn mặt cũng là sơ mi trắng quần tây lịch sự, trên vai còn vác theo chiếc ba lô nhỏ, tướng mạo sáng láng tươi tắn nhưng về phần khi chất lại không bằng người ở giữa.

    Họ cầm la bàn đi đi lại lại nhìn xung quanh một lượt rồi dừng ngay chỗ bữa hôm ông Hạo lên cơn động kinh. Họ nói nhỏ gì đó với nhau một lúc rồi quay sang nói với giám đốc công ty bằng giọng chắc chắn và có phần ngưng trọng:

    "Đúng chỗ này rồi, nơi này tụ âm khí dày đặt quá, đào ở đây chắc hẳng sẽ rõ thôi. Bố cục phong thủy nơi này không tốt dẫn đến tích âm bài dương rồi thêm thứ bên dưới cộng vào làm âm khí thêm dày hơn. Nói cho dễ hiểu hơn thì âm dương nhị khí vốn là tuần hoàn với các nguồn khí cùng năng lượng khác trong trời đất tạo nên sự xoay chuyển cân bằng, mà ở đây dưới chân chúng ta có một thứ đang làm mất đi sự cân bằng ấy, khí âm thịnh khí dương dương suy và đồng thời các yếu tố khá như: Đất, nước, gió, điện hay những nguồn năng lượng khác cũng rối loạn theo, để về lâu về dài tạo hậu quả khôn lường và có thể sẽ sảy ra án mạng đấy."

    Ông chủ xưởng may trợn đòn mắt lo lắng nói:

    "Dạ không biết vật bên dưới là gì mà nghe ra khủng khiếp đến vậy?"

    Người có vẻ khí phách như vị tướng câu chặt đôi lông mày đáp:

    "Là một thi thể người chết, là nam đấy. Theo như chúng ta quan sát và tính toán từ nảy đến giờ thì có lẽ nó đã nằm đây phải hơn hai mươi năm rồi, mà thứ này được vùi lắp sơ sài trên đất xấu, thêm phần công ty xây dựng bố cục cũng sai phong thủy, kết hợp với các yếu tố rối loạn và bất lợi khác của tự nhiên sẽ tạo nên một vùng âm tà mà âm khí này đã tích tụ từ lâu và rất độc, tựa như một số loại khí độc hóa chất vậy, con người bình thường sẽ không hề phác giác ra. Khí này hít nhiều dẫn đến sự tuần hoàn trong cơ thể bị ảnh hưởng sanh ra người đau nhức lạnh lẽo, suy nhược, giảm thị lực. Dù thế khí âm độc hại này không gây chết người được, mà là cái thứ bên dưới. Xác người không được chôn cất cúng kiến đàng hoàng mà bị vùi vào chỗ đất độc, thêm người này có lẽ trước khi chết là một người nam còn rất trẻ, chưa trãi qua tình yêu nam nữ, công danh sự nghiệp chưa có gia đình, chính vì lẽ vậy khi chết còn quá nhiều luyến tiết uất hận, âm hồn bất tán nương náo đất này trở thành ngã quỷ mà phá phách hù dọa náo loạn, oán trách trời đất bất công với nó để nó chết sớm khi chưa nếm trãi được những điều tốt đẹp ở trần đời. Nó cũng muốn những người khác cũng phải chịu chung số phận với nó chịu khổ đau như nó. Lúc xem hình ảnh trên camera quay lạy, chính thứ đó nó tác quái nhập vào người la hét làm loạn đấy."

    Ông Khiêm giám đốc công ty nghe thấy vậy, sắc mặt tái xanh vì sợ hãi, mồ hôi lạnh trên trán đỗ ra, ông không ngờ chỗ mình đang kinh doanh lại là trên đất có xác người chết, môi ông rung rung nói:

    "Dạ vậy xin thầy giúp cho giờ mọi việc ở đây trông hết vào thầy, chứ trước giờ con cũng không biết những chuyện tà ma hay âm khí rồi ma quái là thế nào? Nhưng con cũng cúng kiến ngày rằm hằng năm đầy đủ, cúng đất đai, cúng thần tài, thổ địa, rồi cũng xin cửu quyền thất tổ các ông các bà bên trên phù hộ độ trì cho con cháu làm ăn may mắn thuận lợi, ấy vậy mà cớ sự ngày hôm nay sảy ra thật khiến con hoang mang sợ hãi quá. Xin thầy cứu giúp cho cần bao nhiêu tiền con cũng chi, miễn sao là mọi sự thận lợi suôn sẻ trả lại mãnh đất sạch sẽ để mà làm ăn. Dạ xin thầy giúp cho."

    Trước lời khẩn cầu đầy thành ý của ông Khiêm giám đốc công ty, người được gọi là thầy trả lời:

    "Vấn đề tiền bạc thì tùy tâm, không có định giá cụ thể, hành đạo giúp người đó là điều hiển nhiên một người tu đạo ắt sẽ làm. Hầu hết những truyện trên đời, điều phải thuận theo lẽ tự nhiên, nhưng một khi những điều tự nhiên bị làm cho rối loạn là bất tự nhiên, thì lúc lúc ấy chúng ta sẽ là những người mang trong mình sứ mệnh giữ gìn sự cân bằng xuất hiện để ngăn lại rối loạn, đồng thời cũng sẽ dùng hết khả năng và sự hiểu biết của mình để tạo nên nhiều điều tốt đẹp cho thế nhân. Ông cứ yên tâm, việc này nói dễ thì không dễ nhưng nói khó thì cũng không khó, chúng tôi cần một ngày chuẩn bị xong sẽ trở lại giúp ông sử lý ổn thỏa."

    Ông Nam năm nay bốn lăm tuổi, là một pháp sư có tiếng ở đất sài gòn, gia đình ông sáu đời điều hành đạo chính trực ngay thẳng giúp người, giúp đời, được thế nhân biết tới và ca ngợi hết lời. Nối gót theo cha ông, lúc mười tám tuổi ông được cha mình truyền cho tất cả các thật pháp, phù chú, cách lễ bái cũng kiến và những đạo lý cùng các quy tắc vạn vật trong trời đất được các thế hệ trước tu học kham phá, đúc kết ra cũng được ghi chép lại rất đày đủ rất chi tiết ông cũng đều được truyền dạy hết thảy. Học và hành đạo trên mười năm ông quyết định làm một điều trước giờ các đời tổ tiên ông không làm đó là thành lập một nhóm tâm linh mang tên "Thiên Sinh Phúc", đến nay cũng được hơn năm mươi người sẽ nhận nam không nhận nữ. Cha ông các đời đi trước đều tu học rồi hành đạo một mình, đôi lúc cũng có những đạo hữu, đồng đạo kết giao nhưng chung quy cùng trên cả cuộc đười dừng nhu luôn lẽ bóng cô độc mà âm thầm hành pháp cứu người giúp đời, xong truyền đạo pháp dạy lại cho con cháu thì có một quy định con cháu nếu mong cầu muốn học thì sẽ truyền dạy còn không sẽ không ép buộc, bởi chuyện gì cũng vậy ràng buộc hay cố ép thì chẳng nên thành tựu chỉ những gì tự nhiên nhẹ nhàng ham muốn mong cầu tu học đạo pháp mới sanh thành tựu hoàn hảo tròn đầy, mai mắn thay đạo pháp quý báo của gia đình ông vẫn được lưu truyền qua các đời không bị mai một. Ông Nam với cách nghỉ riêng của mình, ông cũng truyền dạy lại cho con trai nhưng không dừng lại ở đó nhóm tâm linh mà ông tập hợp với những người hữu duyên đủ căn cơ sẽ được ông truyền dạy tất cả những gì ình học được không chừa riêng một thật pháp nào cho con trai của mình, ông muốn đem những gì tốt đẹp và đúng đắn nhất cho thế nhân chứ không chỉ riêng gia đình mình phát triển những thật học và đáo pháp ấy để ngày càng có thêm nhiều đề tươi đẹp được sính ra từ những người được ông truyền dạy.

    Giám đốc Khiêm nghe thấy thế vui mừng cười nói cảm ơn rồi khen ngợi:

    "Thế tốt quá cảm ơn thầy, thầy đúng là người tài lại đức độ, tướng mạo trang nghiêm nhìn cứ như các vị tướng thời xưa được miêu tả trong sách vậy, đúng là có duyên lành mới gặp được thầy dạ cảm ơn thầy nhiều lắm".

    Thầy Đức Nam tiếp:

    "Thế có cô gái hôm trước đánh vào đầu người bị nhập ấy, có thể mời lên nói vài lời được không."

    "Dạ được, để một lát cơm nước xong xuôi sẽ gọi lên, giờ đang ăn cơm bên dưới, mời thầy vào lại văn phòng uống trà"

    Ông Khiêm trả lời thầy rồi cùng nhau đi vào văn phòng uống trà. Lát sao, Nhi bước vào văn phòng, cô rất thắc mắc mình không có làm sai lỗi gì tự dưng bị gọi lên văn phòng, rồi cô bất an nghỉ đến chuyện ông Hạo lẽ nào là vì chuyện ấy mà cô bị gọi lên. Cô đẩy cửa bước vào:

    "Dạ chú cho gọi con có việc gì vậy ạ?"

    Ông giám đốc khiêm đưa tay về phía thầy Nam giới thiệu:

    "Đây là thầy Nam chú mời về để giải quyết một số vấn đề về tâm linh trong công ty mình. Như con cũng thấy đó ông Hạo hôm trước bị vậy là có vấn đề về tâm linh bị ma quỷ vấy phá. May thay mời được thầy về xem xét, lúc thầy coi lại camera lúc đó thấy con đánh ông Hạo vậy nên mới gọi nói chuyện hỏi thăm vài câu thôi."

    Trang Nhi quay sang phía thầy Nam cúi chào lễ phép nói:

    "Dạ thầy, thầy hỏi con việc gì ạ?"

    Từ lúc Trang Nhi bước vào, thầy Nam nhìn cổ chằm chằm không rời mắt, xét về tướng mạo thì cũng tầm thường, nhưng trên người cô lại có một điểm mà khiến thầy ấy không thể rời mắt, đó là những ánh kim quang nhè nhẹ đang tỏa ra từ đầu đến chân. Trong căng phòng lúc này chỉ có đạo pháp cao thâm, đã mở được thiên nhãn mới có thể nhìn thấy. Theo những gì tổ tiên truyền lại có nói: "Chỉ có những người tu đạo đạt đến cấp bật hóa thần mới sanh kim quang trên thân, khi tu đạo mà đạt tới cảnh giới này tức là đã đến mức nữa người thường nữa thần tiên, trên người phát ra kim quang nhè nhẹ, ai tu luyện đến thành tựu thì mơ hồ còn thấy được thân ảnh mờ mờ hiện lên. Thân ảnh mờ ảo ấy cũng là vị bán tiên nhân này nhưng sẽ có vài điểm khác biệt, khác biệt này được sanh theo phẩm hạnh của người tu đạo và sự giác ngộ sự thấu hiểu các quy tắc trong trời đất hình thành dung mạo đẹp hơn tốt nhất của vị ấy. Về sau lâu dần dung mạo bình thường của người tu đạo cảnh giới hóa thần cũng sẽ chuyển hướng theo thân ảnh mơ hồ xinh đẹp tỏa kim quang ấy, khí chất sẽ càng thanh thoát, thoát tục".

    Lúc xưa vị đầu tiên đi tu học trong dòng tộc của ông Nam cũng đã đạt được cảnh giới ấy nhưng tu hành đến chín mơi mới có thể tỏa ra hào quang trên thân vài năm sau ông cũng phi thăng, về sau con cháu trong đon tộc chưa có ai tu đạt cảnh giới ấy nữa, bởi xã hội bây giờ bài trừ mê tín dị đoan đạo pháp xa xúc nghiêm trọng, môi trường sống ngày càng ô nhiễm, thức ăn nước uống cũng có những thành phần độc hại, thiên nhiên thì bị khai thác quá mức, khiến người tu đạo cơ thể cũng không còn được thuần khiết như trước, linh khí đất trời hầu như còn rất ít, khó mà đột phá tiến triển, ông Nam đến nay bốn mươi lăm tuổi dù rất chăm chỉ tu học và hành đạo nhưng cũng chỉ đến cấp bật "trung lưu" cách đó còn một bật là "hành thức" tiếp đến mới là "hóa thần". Nhưng bây giờ đứng trước cô gái chỉ mới hai mươi mấy tuổi mà lại có kim quang phản phất của cảnh giới hóa thần, Thầy Nam rất bất ngờ, thơ thẩn vì người này vốn là một công nhân may chẳng phải pháp sư gì cả. Ông cứ ngây người ra đấy không trưa lời Trang Nhi, lúc bấy giờ người thanh niên bên cạnh là Sự cùng chung nhóm tâm linh với ông ra dấu bảo thầy trả lời, lúc này ông Nam mới giật mình, rút ra một chiếc thẻ có số điện thoại và dòng chữ "hội nhóm tâm linh Thiên Sinh Phúc" đưa đến trước mặt cô rồi nói:

    "Hữu duyên hôm nay gặp con, thấy con có căn tu rất tốt là một kỳ tài tu đạo, nếu tu học ắt sẽ đạt thành tựu rất lớn, đây là số điện thoại của ta con nếu có gì thắc mắc hay gặp vấn đề tâm linh gì thì liên hệ ta. Con thật nếu tu đạo chắc chắn sẽ đạt đến thành tựu rất lớn đó."

    Cô nhận lấy tấm thẻ nhìn một lúc rồi nói:

    "Dạ, con cũng có gia đình có hai con nhỏ chuyện tu học đạo mà thầy nói chắc con không thầy ơi, con còn lo kiếm tiền con cái đủ thứ, thật cũng không nghĩ mình có căn, hay làm pháp sư gì."

    Thầy Nam tiếp:

    "Là duyên thôi duyên đến tự khắc con muốn tu học thôi, căn số của con rất đặc biệt. Là vạn người mới có một. Thôi thì cứ giữ thẻ này khi nào cần thì gọi vậy được chứ."

    Trang Nhi dạ một tiếng rồi xin phép xuống xưởng tiếp tục công viêc, lúc cô rời đi ánh mắt thầy vẫn cứ nhìn theo đến khi cô khuất dần khuất dần sau cánh cửa.

    Thầy Nam nở một nụ cười hiền thầm nghỉ: "Nhân gian thật sự muôn màu muôn vẻ, chuyện gì cũng có thể sảy ra, đều chúng ta cho rằng nó không tồn tại thì nó cũng có thể sảy, đó là ta chưa biết chưa hiểu hết mà thôi. Giả như cô gái ấy đúng là thân phận không tầm thường, ẩn chứa nhiều điều huyền bí, kiếp này gặp được là một duyên lành. Người này thân tỏa kim quang, dường như luồng kim quang ấy chiếu gọi vào tận sâu tâm thức ta làm ta thấy kiên định và có thêm nhiều nghị lực hơn trên con đường tu luyện hơn, tin tưởng về con đường đạo pháp đầy mầu nhiệm." Lát sau, ông giám đốc Khiêm tiễn ông thầy nam cùng hai vị thanh niên ra xe ra về, trước khi đi thầy Nam còn dặn thêm:

    "Ngày mai, ông nên thông báo cho mọi công nhân trong xưởng tạm nghỉ vài hôm để sử lý chỗ đất ấy, mà đào xác người thì không phải đơn giản, cần phải thông báo với chính quyền để họ đến xác nhận vụ việc, bên nhóm tâm linh của tôi cũng có một vài vị cũng quen biết bên phía chính quyền phần này ông cứ yên tâm để tôi nhờ các vị ấy giúp. Còn đồ lễ cúng tôi sẽ lên danh sách rồi gửi qua zalo cho ông, thêm nữa là hỏi cô công nhân tên Nhi ấy vào phụ giúp vài việc, nếu cổ đồng ý thì tốt mà không thì thôi vậy đừng ép buộc cô ấy. Vậy thôi chỉ nhiêu đấy, tôi về may sẽ đến lúc tầm bảy giờ sáng."

    Như đã hẹn đúng bảy giờ sáng ngày hôm sau, thầy Đức Nam đã có mặt tại công ty, lần này ông dẫn theo một đội có mười lăm người, có hai người mặc trang phục công an, hai người mặc áo trắng trên áo có in hình chữ thập đỏ trên tay cầm hộp cụng cụ y tế, những người còn lại ai ôm tay xách nào là: Xẻng đào đất, búa, máy khoang, túi ni lông, v.. v.. và hai ba lô to đựng các vật dung cần thiết cho việc lễ bái cũng kiến thi pháp. Bên phía ông giám đốc khiêm cũng có vài người đã làm việc gắn bó lâu năm trong tông ty, ông khiêm cũng kể sơ lược về vụ việc trong xưởng cho họ biết nhờ họ giúp một tay, Nhi cũng đã đồng ý đến phụ giúp, dù sao công ty dường như cũng đã trở thành ngôi nhà thứ hai của cô vậy, anh Minh cũng có mặt để giúp đỡ. Thấy trang Nhi cũng đến thầy Nam cũng rất vui vẽ, hào hứng. Ông nghỉ rằng: "Cô gái này thân phát kim quang tốt đẹp, đúng là người đặc biệt hiếm gặp ở trên đời, mà đã là kim quang thì chắc chắn không sai ấy là điềm lành tươi đẹp nhiệm mầu, hây.. ta tiếp xúc gần hay nói chuyện mà ắt cũng có sự lành và tốt hơn nữa là nếu cô ấy mà vào nhóm tâm linh của ta tu học thì ấy là một điều quá tốt rồi." Thầy Nam rất mến người tài nhưng ngặt một nỗi quy định của nhóm ông chỉ nhận nam không nhận nữ, ông thở dài lắc đầu trầm tư: "Tiếc thay tiếc thay."

    Nhân gian vạn nẻo thăng trầm

    Người ngay phần ít, vài trăm kẻ lầm

    Hiền tài quý giá vô ngần

    Tựa sao Bắc Đẩu, tựa vầng thái dương.

    Vào việc chính, đúng chín giờ sáng, sau khi được ông Khiêm cho xem những hình ảnh trên camera, đồng thời cũng kể rõ đầu đuôi sự tình và nói rõ với họ rằng là bản thân ông cùng tất cả nhân viên trong công ty không biết bên trong phần đất của công ty mình có xác chết, ông cùng công nhân trong xưởng đều vô tội không ai giết hại hay mưu sát gì, bên phía công an cũng xem xét và xác nhận ông giám đốc kiêm và tất cả mọi người trong công ty là vô tôi không xác hại người, đồng thời họ cũng sẽ hợp tác hỗ trợ bên phía thầy Nam cùng giải quyết vấn dề này.

    Tiếp đó thầy Nam cho gọi mọi người khiên đến một chiếc bàn đặt ở nơi hôm qua ông đã dùng la bàn bát quái xác định vị trí, ông bày biện lên bàn nào là: Lư hương, nhan đèn, phù chú được xếp gọn bên trong một chiếc hộp nhỏ, cùng năm cái bát lớn đựng lừa lượt là lá ngãi khô, bột chu sa, bột hùng hoang, vôi sống, rượu trắng. Thầy Nan phắp lên hai ngọn đèn, tay cầm ba nén hương nâng lên ngan đầu mà khấn với giọng điệu nghiêm trang, to rõ:

    "Hôm nay, ngày.. tháng.. năm. Con tên Trần Đức Nam, nay lập đàn làm phép khấn xin trên có Cửu Huyền Thất Tổ, các ông các bà các thánh ở chín cõi mười phương, dưới có các chư vị địa tiên địa thần, binh gia binh tướng, phù hộ độ trợ cho con cứu giúp gia chủ Nguyễn Ba Khiêm giải quyết khưu trừ âm khí, diệt tà sát ma thuận lợi xuông sẽ, con nguyện thuận theo thiên đạo là việc nghiêm minh cứu độ chúng sanh, mong ơn trên chứng giám."
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng năm 2024
  4. ĐH Linh nhi

    Bài viết:
    10
    Chương 3: Quy tắc thời không

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khấn xong, thầy Nam cấm ba nén hương vào lư hương rồi dùng la bàn bát quái xác định lại vị trí một lần nữa, xong ông hốt một nắm chu sa trong bát hất xuông chỗ đất rồi ra lệnh mọi người đào ngay chỗ ông vừa mới hất chu sa. Bảy người thanh niên bước đến, người dùng khoan bê tông để dọn lớp gạch nền và xi măng, xong những người khác cũng bước vào dùng xẻng hì hục đào.

    Sau nữa giờ đào bới, dưới sự dẫn dắt của thầy Nam, mọi người cũng đào được một hố rộng độ hai mét, dài hai mét độ sâu tầm một mét, đang đào thì bỗng trào lên một thứ nước đen ngòm bốc mùi hôi thối tởm lợm, mấy thanh niên bên dưới hố vội trèo nhanh lên trên, không để thứ nước ấy dính vào người bởi họ đều trong nhóm tâm linh của thầy Nam, họ biết rất rõ thứ nước ấy là gì. Ấy là xác người với máu thịt đã phân hủy kết hợp với âm khí nồng đậm hình thành thứ nước đen tanh hôi, gay mũi, đụng phải chỗ nước ấy da thịt sẽ bị sửng đỏ nổi mụn mũ, lỡ loét, thế nên họ mới tránh nhanh đến vậy. Thầy Nam thấy thế vội đổ hết một tô lớn vôi sống cùng ít chu sa, hùng hoàng vào chỗ nước ấy, ngây lập tức dưới tác dụng của vôi cùng chu sa và hùng hoàng những thứ này có tính khử trùng, khưu trừ âm khí, khi chạm vào thứ nước ấy phát ra tiếng xèo xèo, kèm theo đó là làn khói đen đen mờ nhạt bay lên, độ tầm một phút sau thì khói đen ấy mới biến mất, chỗ nước đen cũng không còn hôi thối kinh tởm mà trở thành một đống bùn xệch có màu xám nhạt.

    Tiếp đó thầy Nam bảo những người xuống hố dùng lá ngãi khô vò nát thoa lên khắp người kể cả mặt cũng không được bỏ xót rồi mới xuống hố đào tiếp. Lần này phải đào nhẹ tay hơn vì dưới lớp bùn nhão ấy là phần xương của người chết. Lúc sau một tấp ni long dày được khênh lên bên trên là những phần xương mục nát có chỗ còn đóng rêu xanh đen, xương sọ đầu bên trong có cục gì đen đen, khô quắt treo lũng lẳng, kèm theo thứ bùn xám nhớp nháp trông thật khủng bố.

    Giám đốc Khiêm cùng mọi người trong công ty ai nấy đều trợn tròn mắt, há hốc mồm vì sợ hãi, không khí lúc này cũng trở nên ngột ngạt đến lạ, trong tâm trí họ lúc này chắc hẳn ai cũng có cùng một suy nghỉ: "Trời ơi, bấy lâu nay mọi người cùng làm việc trên mãnh đất có xác người chết mà không hề hay biết, lúc đầu nghe qua còn bán tín bán, giờ thì rõ rồi tất cả những gì ông Khiêm kể đều là sư thật, khủng khiếp quá, thầy Nam đúng vậy thầy như một vị cứu tinh của tất cả chúng ta vậy, tất thảy trông cả vào thầy thôi." Giờ phút này đây trong mắt họ thầy Nam trông cứ như một vị tiên nhân hạ phàm cứu độ chúng sanh vậy. Họ nghỉ ngợi xong rồi không ai bảo ai tất cả đều đông loạt quay sang phí thầy mà nhìn với ánh mắt đầy biết ơn.

    Trang Nhi nhìn thấy cảnh ấy cũng không tránh khỏi sợ hãi, cô toát mồ hôi lạnh mặt tái xanh thầm nghỉ: "Mình xem qua cũng rất nhiều phim kinh dị phim ma, thể loại kinh khủng nhất cũng xem rồi, vậy mà khi nhìn đống xương này thật khác xa với phim ảnh đúng thật là quá kinh tởm, quá khủng khiếp mà."

    Thấy sắc mặt của cô biết là cô sợ hãi, thầy Nam bước đến bảo:

    "Dù sao thì nó cũng là một đống xương mục nát, chẳng thể bật dậy hại người hà tất chi con phải sợ hãi, ngoài kia có những hạng người tàn bạo ác độc còn kinh khủng hơn cả đống xường này, con nghỉ xem có phải không?"

    Trang Nhi nghỉ ngợi chốc lát rồi trả lời thầy:

    "Dạ thầy nói đúng quá, lời thầy như khai sáng tâm trí con, đúng vậy chẳng phải sợ hãi gì dù sao thì nó cũng không bật dậy hại người được."

    Thầy Nam cười lớn nói:

    "Con đúng là thông minh lanh lợi, quả là kỳ tài tu học hiếm có mà, đúng vậy không sợ hãi, chẳng việc gì phải sợ một đống xương."

    Phía cách đó không xa cũng có một ánh mắt đang nhìn về phía Trang Nhi và thầy Nam đang nói chuyện, người ấy cũng thấy ánh kim quang nhè nhẹ trên người cô đôi mày câu tít lại nhìn chầm chầm.

    Ấy là Mộc Hoa, một thanh niên người việt gốc Hoa, anh ta vào nhóm tâm linh Thiên Sinh Phúc cũng đã một thời gian. Là một người trầm tính ít nói, gia cảnh anh ta cũng không hề tiết lộ quá nhiều thông tin chỉ biết là gia đình làm nghề kinh doanh buôn bán. Mộc hoa vào hội phần là để học hỏi khám phá thêm về tâm linh, phần là vì trên thương trường cũng như chiến trường đấu đá tranh giành với nhau bất chấp thủ đoạn, kể cả dùng tà thuật tà pháp hại người, thư ếm người khác v. V.. đều có hết. Nên anh muốn học để lỡ mai khi gặp phải cũng có cái biết hiểu mà tính toán, giải quyết.

    Thầy Nam lúc đó vừa trông thấy Mộc Hoa thì mắt sáng lên vui mừng, bởi thầy thấy được anh là người tài tu học rất hiếm thấy, bởi vì Mộc Hoa có thiên nhãn bẩm sinh nhưng chưa được khai thông, người có thiên nhãn mắt có thể nhìn thấy những nguồn năng lượng trong trời đất, những loại khí thể tâm linh, và những điều huyền ảo, nhiệm màu khác.

    Thầy Đức Nam phải tu luyện mất một thời gian rất dài và vất vả mới có thể tu thành thiên nhãn còn với Mộc Hoa ấy là trời sinh đã có sẵn thiên phú. Với tính mến tài của thầy Nam thì gặp Mộc Hoa là một cơ duyên lành hiếm có, ông liền vui vẽ truyền dạy tất cả những gì mình biết cho Mộc Hoa, anh cũng rất thông minh học đâu hiểu đấy chẳng bao lâu cũng đã ngan tầm với thầy Nam.

    Mọi người đều đang tất bật nhanh chóng thu dọn, về phần bộ xương sau khi được rữa sạch với rượu trắng, thầy Nam lại bước đến tay kẹp chặt một lá phù, người vận khí, miệng rì rầm đọc chú ngữ: "Thiên địa vạn vật sinh, hỏa phù trừ tà khí." tiếp đó, thầy vung tấm phù bay vút về phía đống xương tấm phù bốc cháy, lửa từ hỏa phù đỏ rực lan ra khắp đống xương, nhưng chỉ bùng lên rồi vụt tắt lịm. Xong xuôi thầy bảo:

    "Giờ phần khưu trừ tà khí đã xong bên phía công an có thể đưa xác này đi, còn phần giám đốc Khiêm cũng huy động mọi người nhanh chóng dọn dẹp chỗ đất bị đào lên, lát nữa còn phải làm phép thêm lần nữa, chỗ đồ cúng tôi dặn cũng bài hết lên, lát vong hồn xác này sẽ đến, lần trước khi nhập vào người ông Hạo, chỉ là một phần ma khí nó tạo ra truyền vào người ổng thông qua luồn khí ấy mà khống chế điều khiển phá phách, cũng mai la có cô Trang Nhi đánh tan luồng khí đó, nếu không thì mạng ông ta khí giữ. Khi ấy nó tưởng đâu cổ là pháp sư nên nó trốn đi nơi khác, giờ xác nó được chúng ta đào lên ắt nó cũng đã phác giác, đúng mười hai giờ chắc chắc nó sẽ đến, cho nên phải nhanh chóng chuẩn bị"

    Xong thầy lại nói vơi Trang Nhi bằng giọng từ tốn:

    "Con muốn biết thế nào là ma quỷ quấy phá hại người không?"

    Trang Nhi hiếu kỳ đáp:

    "Dạ muốn biết ạ, mà con nghỉ nó là hồn ma bay đi bay lại như trong phim con hay xem rồi nó nhập vô ai mà yếu vía, rồi hợp vía với nó rồi hại hay phá, chọc ghẹo, hù dọa nữa đúng không thầy?"

    Thầy cười và cao hứng đáp một tràng dài ý như đang giảng dạy:

    "Trong phim khác xa ngoài đời thực rất nhiều. Ma quỷ thì tai mắt người thường chẳng ai nghe thấy hay nhìn thấy nó, nó giống như là bị tách biệt ở một không gian khác vậy, không gian ấy có những quy luật, hay có thể gọi là" Quy Tắc Thời Không ". Nếu ở nhân gian chúng ta có những định luật của tự nhiên đang xoay chuyển như: Mặt trời thì tỏa ra ánh nắng, gió đang thổi, sóng biển, Trái Đất đang xoay chuyển v.. v.. Thì ở trong không gian khác cũng có những quy tắc của nó giả như: Ma quỷ hay các vong linh sẽ không thể nghe và nhìn thấy chúng ta, bình thường cũng không thế hại người sống, chỉ khi nào thời không rối loạn tức là do âm khí, tà khí, oán khí tích tụ quá nhiều mất sự cân bằng của tự nhiên, lợi dụng điều đó ma quỷ các vong linh có thể, hù dọa, phá người hay thậm chí muốn chiếm xác những người yếu vía, hay còn có cả các chư thần chư thiên, các vị ấy thì tuân theo các quy tắc tự nhiên thông qua các nguồn lực tinh khiết, linh khí của đất trời từ ấy cũng có thể liên thông với những người có tâm thiện lành, ngay thẳng, chính trực, không gian dối, thân mang chính khí, những người có khả năng tiếp thu được linh khí đất trời, ấy chính là những người tu đạo như chúng ta, và còn nhiều quy tắc bí mật khác không thể để lộ ra cho người thường biết, và tất nhiên cũng sẽ có nhiều không gian thời không ở mỗi không gian sẽ quy tắc tương ứng. Các vị tu đạo pháp chính tu, sẽ tiếp nhận các nguồn thần lực, linh khí trong tự nhiên trời đất, khám phá ra các quy tắc pháp tắc thời không mà tạo ta những cánh cửa liên thông liên kết với các không gian khác để hành pháp cứu dân độ thế.

    Còn các tà sư, chúng cũng kham phá phần nào các quy tắc để liên kết các không gian thời không nhưng cái chúng khai thác tu luyện là tập hợp những năng lượng xấu ác khiến thân họ tà tính tăng cao và thường thì các tà sư ấy hay dùng pháp tà ngải thư ếm để hại người, kiếm tiền.

    Con nghe có hiểu được hết ý ta nói không?"

    Trang Nhi nghe thấy thầy giảng dạy, cô trầm tư suy nghỉ một lúc rồi đáp lời thầy:

    "Dạ con cũng hiểu đôi phần, nhưng mà con có thắc mắt như thế này, chỉ cần người nào mà tiếp thu được những năng lượng tốt trong trời đất thì sẽ có thể liên kết với các chư thiên và liên thông các cõi khác phải không thầy?"

    "Đúng vậy, là bất cứ ai, ai cũng có thể tu học nếu họ muốn và đủ duyên với đạo pháp đều sẽ có cơ hội để cảm nhận và tiếp thu những gì tốt đẹp trong trời đất sinh ra, tu học là một cách để ta khám phá thế giới ta đang sống một cách sâu sắc hơn, là cách để ta chuẩn bị hành tranh bước tiếp con đường vĩnh hằng về sau, hướng tới sự an lạc và bình an mãi mãi, khi ta hết một kiếp người không phải là dừng lại tất cả không còn gì, mà chỉ dừng một kiếp tiếp đó con người sẽ sang một không gian khác, khi đó cơ thể và tất cả những gì của con người đều phải chuyển hóa dể thuận theo quy tắc ở không gian khác mà tồn tại. Những người thường thi tu học phải rất cố gắn và vất vả còn như con có thiên phú hay có căn tu đạo đấy cũng là một cách nói để chỉ những người bẩm sinh cơ thể đặc biệt thì rất dễ tu luyện, dễ hấp thụ được các nguồn năng lượng tinh thuần của trời đất và đồng thời ngộ tính rất cao, thông minh vô cùng, có thể kham phá học và hiểu những quy tắc thời mông rất nhanh, tu học cũng sớm đặt thành tựu."

    Sao khi nghe thầy đáp, Nhi dường như cũng hiểu thấu một số điều về tâm linh mà trước giờ cô cứ mơ hồ không rõ, giờ thì được khai sáng tỏ tường cả. Lúc này kim quang trên thân cô lại lóe sáng mạnh lên một nhịp, mà chính cô cũng không hề hay biết rằng tâm thức ngày càng được khai sáng cũng tức là những thiên phú của cô sẽ mở ra, bởi cô có một thân phận không hề tầm thường.

    Khi mọi người đã bày lễ xong xuôi, thầy Nam lại thắp ba nén hương khấn xin các vị thần trợ lực độ hộ cho ông tác pháp thuận lợi, tiếp đó thầy quay sang phía Mộc Hoa dặn dò đôi lời:

    "Lần này con cùng ta thi pháp, đây là lần đầu con trực tiếp hành pháp cùng ta, học trên lý thuyết là vậy nhưng khi thực tế đôi lúc sẽ có phần khác con phải biết tùy cơ ứng biến mà sử lý, đặt biệt phải bình tỉnh tập trung không được lơ là rõ chưa?"

    "Dạ, con đã rất sẵn sàng tâm thế để thi pháp, khưu trừ bọn âm tà."

    Mộc Hoa hướng ánh mắt về phía Trang Nhi lại tiếp:

    "Kim quan trên người cô ấy tỏa ra lẽ nào cô ta tu đạo đạt đến hóa thần rồi thưa thầy?"

    Thầy Nam đáp:

    "Không cô ấy chỉ là một công nhân may chưa tu học đạo pháp bao giờ, đấy là thiên phú bẩm sinh"

    Mộc Hoa ngơ ngác nhìn, dạ một tiếng rồi lại im lặng trầm tư.

    Thầy Nam nhìn Mộc Hoa một chỗ rồi lại nhìn Trang Nhi thầm nghỉ: "Anh Mộc Hoa này ngày thường lạnh lùng chẳng nói chuyện với ai giờ tự dưng lại để mắt tới cô gái ấy lẽ nào?" Thầy Nam vội bấm độn tính toán: "Lẽ nào?" tiếp đó Thầy quay sang Mộc Hoa cười lớn nói:

    "Con và cô ấy rất có duyên đấy, là rất có duyên với nhau."

    Mộc Hoa dù không hiểu hết ý tứ trong câu nói của thầy nhưng cũng chỉ dạ một tiếng rồi lại im bặt.

    Đúng mười hai giờ trưa, một luồng âm phong hôi thối tanh tưởi thổi qua, biết ngay là vong linh tà ác của cái xác dưới đất xưởng may đến thầy Nam vội chỉ đạo mọi người nhanh chóng tập trung về phòng giám đốc để đảm bảo an toàn cho họ vì ở đấy thầy đã được bố trí phù trú cùng trận pháp ngăn những thứ tà ác không thể vào hại người. Xong chỉ còn bên chỗ bàn lễ thầy Nam và Mộc Hoa đang đứng thủ thế, hai người hai tay kẹp hai tờ phù sẵn sàng tư thế ứng chiến với thứ hung ác đang đến.

    Trang Nhi bên đây, lúc này lại lần nữa thấy thân mình khỏe mạnh lạ thường tinh thần phấn chấn, các giác quan vô cùng nhạy bén, mọi chuyển động và những âm thanh xung quanh điều được cảm nhận rất rõ ràng.

    Bất ngờ, có một bóng đen vụt qua rất nhanh tiến thẳng về phía thầy Nam và Mộc Hoa, xung quanh nó bao trùm một thứ khí đen mờ ảo, cả khuôn mặt đen xì lì chỉ thấy hay tròng mắt đang mở trừng trừng nhìn về phía hai người pháp sư đầy căm phẩn quát lớn với giọng điệu âm u ghê gợn:

    "Ta phá, ha ha ha, chúng mày không cho ta phá ta giết, giết.. Giết hết chúng mày."

    Đây là lần đầu Mộc Hoa đối mặt với thứ tà ác ghê rợn như vậy, anh ta sững sờ mất vài giây không biết ra tay như thế nao. Về phần thầy Nam vừa trông thấy ác ma, đã vội dùng hỏa phù niệm thần chú, phản ứng nhanh như cắt phóng về phía con ác quỷ, nó bị trúng một đòn đau đớn la hét dữ dội, nó bay ngược lại một đoạn, khóc thét lên những âm thanh nghe đến chói tai, xong dường như đòn đánh ấy không tổn thương nó nhiều, con quỷ tà ác ấy lại cười lên sằng sặc tiếp tục lao về phía Hoa và thầy Nam. Lần này thầy Nam xoay người ra hiệu cho Mộc Hoa tung phù ra tay đánh với con quỷ, còn mình vội dùng chu sa và hùng hoàng cho vào chậu than đã chuẩn bị sẵn, để khi chu sa và hùng hoang đốt lên tạo ra làn khói có khả năng khưu trừ bớt những âm khí, các uế khí, hòng làm giảm đi sức mạnh của tà vật, đồng thời tiếp tục dùng một phù chú khác có uy lực mạnh hơn để đánh tiếp với nó.

    Mộc Hoa nghe thầy ra lệnh vội niệm chú tung hỏa phù về phía ác ma, nhưng không may, vì đây là lần đầu đối diện với thứ tà ác khủng khiếp nên tay chân luống cuống dù đã tập luyện nhiều nhưng giờ vẫn phóng trượt, phù hỏa cũng không phát huy tác dụng như mong muốn. Thất thần trước tình huống Mộc Hoa chỉ vừa kịp la lên: "Thầy, nguy hiểm quá." thì cả bóng đen lao vút thẳng vào người anh ta. Lúc bấy giờ toàn thân anh cứng đờ đờ, có một cơn lạnh lẽo đến thấu xương, ý thức cũng rất mệt mỏi muốn rụt xuống đất.

    Thầy Nam nghe tiếng gọi, quay lại nhìn Mộc Hoa thầy thất thần: "Là con quỷ muốn chiếm xác nguy rồi, Mộc Hoa con phải thật tỉnh táo chống lại nó hãy nhớ ta là chính ta nó không hại được con phải mạnh mẽ lên." Nghe thầy nói thế, anh ta cố gắng bắt mình tỉnh táo, cắn chặt môi, gồng hết sức chống lại thế lực tà ác đang xâm chiếm cơ thể. Biết Mộc Hoa chống cự, con quỷ lại hét lên the thé những âm thâm nghe kỳ dị, tiếp đó có những bóng đen mờ ảo vật vờ bay đến vun vút lao về phía Mộc Hoa, mùi hôi thối cũng ngày càng nồng đậm, nó muốn kéo thêm những thứ tà ác vào người để làm tăng thêm sức mạnh hòng đoạt xá Mộc Hoa.

    Thầy Nam vội vã dùng rượu trắng xối thẳng vào người Mộc Hoa, tiếp đó thầy dùng tay vận lực như truyền những năng lượng tinh thuần cho Mộc Hoa để giúp anh loại bỏ thứ quái ác đang đeo bám. Lúc này có âm thanh "bốp" vang lên, một bàn tay nhỏ nhắn đánh mạnh vào đầu Mộc Hoa, lại là cú đánh ấy cú đánh của Trang Nhi đánh mạnh vào giữa đỉnh đầu dứt khoát chuẩn xác, lần này cô cũng không rút tay ra cứ thế đè chặt trên đỉnh đầu Mộc Hoa.

    Mộc Hoa lúc này mồ hôi tuông ra xối xả, anh cảm nhận được một nguồn lực ấm áp nhè nhẹ truyền từ đỉnh đầu xuống toàn thân, cả người không còn lạnh lẽo như trước đó, ý thức dần tỉnh táo, anh cung lấy lại tinh thần vận ra nguồn lực trong người mình chóng lại sự áp bức của tà khí. Luca này với khí thế áp đảo của cả ba người bấy giờ con quỷ cũng từ bỏ việc đoạt xá bay vút ra, thầy Nam nắm bắt cơ hội nhân lúc nó đang yếu thế miệng lầm rầm chú ngữ tung ra phượng hoàng phù đầy uy áp, đánh thẳng về phía con quỷ:

    "Mượn lửa phượng hoàng, niết bàn tái sinh, trừ yêu diệt quỷ, khưu trừ tà độc đi"

    Khi lá phu vừa chạm vào con quỷ thân nó như chất dẫn lữa, lữa đỏ bốc lên ngùn ngụt thiêu rụi toàn thân nó cùng những luồng âm khí tan biến vào hư không.

    Xong thầy Nam ngã khụy xuống đất vì bị mất quá nhìu sức, rồi thầy quay sang nhìn Trang Nhi đang đứng đấy miệng nở một nọ cười hiền nói cảm ơn cổ nếu không có cô ấy thầy Nam và Mộc Hoa dù cũng không bại trong tay ác quỷ nhưng cũng sẽ bị tổn thương không nhỏ. Lúc nảy cô cũng đã thấy toàn cảnh sự việc sảy ra, nhưng thay vì sợ hãi trong tâm cô lại nổi lên một khí thế ngút trời, hùng hồn đầy uy phong.

    Mọi người trốn trong phòng không biết chuyện gì xảy ra bên ngoài, chỉ thấy Trang Nhi bước đến gọi mọi người ra ngoài giúp thu dọn mọi thứ và báo rằng mọi sự đã được giải quyết ổn thỏa hết thảy. Ban nảy, vì tính tò mò hiếu kì nên cô đã không vào bên trong với mọi người mà trốn vào một góc xem lén pháp sư bắt ma bắt quỷ cho biết, dù sao có thầy ở đấy cũng không sợ. Mà trong lúc xem trộm cô lại một lần nữ bộc lộ tiềm năng, cứu thầy Nam cùng Mộc Hoa thoát khỏi hiểm cảnh. Mọi người rất vui mừng, đồng thời không khỏi biết ơn vị thầy nhân đức dùng hết sức mình xém chúc cong gặp nguy hiểm cho bản thân, thầy là ân nhân cứu giúp cho công ty thoát khỏi hiểm cảnh tà ma quấy phá. Thầy Nam cúi chào rồi xin phép ra về bởi cơ thể lúc này đã quá kiệt quệ. Thầy cũng không nói về chuyện Trang Nhi đã giúp mình, bởi cô ấy chưa là pháp sư chính thức hành đạo, nên khi kể sự tình có lẽ cô sẽ gặp một số phiền phức nhất định.

    Mộc Hoa trước ki đi gọi Nhi đến rồi nói nhỏ:

    "Thầy Nam bảo rất biết ơn cô, sau này cô có cần chúng ta giúp đỡ điều gì thầy Nam và tôi sẽ hết lòng trợ giúp, cảm ơn cô. Mà cô có biết cô có căn rất lớn không, không tu đạo quả là lãng phí thiên phú quá."

    "Anh nói lời khách sáo quá, dù so cũng là vì giúp công ty chúng tôi mới sinh sự là tôi giúp đỡ, mà căn cơ gì đó tôi không rõ, nhưng thật lúc đánh anh một cái tôi lại thấy mình rất khí thế đó. Mà cảm khác khó diễn tả lắm cứ như là vừa đánh một trận mà tôi là một vị tướng ấy."

    Trang Nhi đáp lời Mộc Hoa xong, mộc Hoa nhìn cô cười cười rồi vui vẽ rời đi.

    Trang Nhi trở về nhà với tâm trạng vô cung tốt, thế giới quan của cô cũng thay đổi như bước sang trang mới vậy. Cô vui vẽ lại kể hết chuyện hôm nay thầy bắt ma thế nào cho chồng cổ nghe, chông là bến đỗ êm ả để cô chia sẽ những tâm tư cùng những suy nghĩ và cảm nhận của mình về những sự tâm linh vừa khám phá ra. Đang thao thao, thì bổng dưng chông cô quát to:

    "Ma với quỷ, sống làm việc kiếm tiền nuôi con, biết bao thứ tiền phải lo toan, em muốn làm thầy lắm sao hả? Mà cứ lúc nào cũng có căn rồi trừ ma diệt yêu, giờ cô muốn tôi theo cô đi làm thầy luôn hay sao mà kể với tôi, cô đi một mình tôi không nhé. Con cái hai đứa không cố gắng mà lo toan, rồi hôm nay lại không đi làm, mà nghỉ thì ở nhà với con một ngày cũng không, đi lo mấy chuyện tầm phào."

    Trang Nhi sững người trước lời nói của chồng, bởi trước giờ có bao giờ anh lại cáo gắt, bắt bẻ như thế anh lúc này như người khác vậy. Cô buồn nước mắt rưng rưng thầm nghỉ: "Giờ có lẽ mình sinh hai con cũng già cũng xấu đi nhiều, nên anh Đức đã giảm yêu mình, nhớ ngày nào mặn nồng biết bao, bao nhiêu lời hứa hẹn giờ đậy anh lại lớn tiêng quát mình, thôi vì con mà cố vậy." cô lúc này rất tự ti và đông thời trong lòng nghe nhói đau một nhịp, bởi đời lại không như cô nghĩ, hạnh phúc ngọt ngào, một túp lều tranh hai quả tim vàng liệu rằng có tồn tại hay không.

    Cô im bặt không đáp lời chông cũng không nói gì thêm, buồn bã trèo lên căn gằn, ngồi một mình thẩn thơ đầu óc trống trãi nỗi buồn man mác cứ dày vò tim cô, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

    Từ ngày ấy Đức và Nhi bắt đầu chiến tranh lạnh, cô không nói chuyện hay tâm sự với anh dù chỉ một câu bởi cô nói hay tâm sự gì thì anh có để vào tai đâu. Đức cũng không thèm bắt chuyện xin lỗi làm hòa với cô. Cô nhớ hồi đó mỗi lần mà cô giận hay buồn tuổi anh luôn cố tìm mọi cách ngốc nghếch làm ho cô cười, xin lỗi, rồi làm hòa hứa sẽ không có lần nào làm cô khóc nữa. Ấy vậy mà giờ đây đêm nào nước mắt cô cung đầm đìa trên gối còn anh thì chăn đắp say giấc nồng.

    Dù vừa buồn vừa tủi thân, nhưng cô cũng cố gắng nghĩ đến công việc, tập chung lo cho các con, nghĩ thoáng qua mọi chuyện rồi thầm nhủ chông vẫn yêu mình chỉ là lúc đó anh tức tối chuyện gì không vui, mà mình đúng lúc lại kể mấy chuyện anh không thích nên anh mới nói lớn tiêng thôi. Nghỉ vậy Trang NhI quyết định lại làm hòa với anh. Chồng Nhi cũng không vui mừng lắm vì không còn chiến tranh lạnh thay vào đó là sự hờ hững vô tư.

    Hôm nay như thường lệ Nhi vẫn đi làm chồng cô cũng thế nhưng nay anh đi vội nên để quên điện thoại ở nhà, thấy vậy cô đành đem theo vào công ty, bởi nhà trọ mà để đồ có giá trị ở nhà cúc nguy hiểm nên đem theo cho chắc chắn. Lúc đang ăn sáng chuẩn bị đi làm chợt có âm thanh thông báo tin nhắn trong diện thoại chông vang lên, cô mở lên xe nghỉ chắc là chông nhắn kêu mình cất điện thoại đây mà:

    "Anh yêu, nhớ anh quá về nhà từ tôi qua đến sáng nay mà đã nhớ anh rồi, tối nay mình đi cà phê nha, em muốn bên anh cả ngày lữa diêm luôn, thỏ nhỏ yêu anh."

    Đọc xong tin nhắn mắt cô trợn tròn, thức ăn đang trong miệng nuốt nghẹn ở cổ. Trang Nhi mắt rưng rưng đau lòng tột độ. Đó giờ cô cũng chứng kiến nhiều vụ ngoại tình nào trên báo mạng, Facebook hay thậm chíu cả ngoài đời thực cô cung đã chứng kiến, nhưng cô không thể ngờ tới ngày hôm nay sự này lại xảy đến với mình. Từng câu từng chữ như ngàn múi dao rạch mạnh vào lồng ngược đau đớn nghẹt thở. Giờ đây nước mắt cô không rơi được nữa, bởi nỗi đau đã rút cạn hết còn đâu.

    Ngày hôm ấy co không đi làm nổi xin nghỉ phép một ngày, nói dối là mình bệnh. Mà cũng chẳng phải nói dối gì, giờ đây Trang Nhi có khác gì một người bi bệnh đâu một người bệnh đang nguy kịch hấp hối trên cuộc đua ái tình đầy chông chênh.

    Cô trở về nhà lúc này chông cô cũng ở nhà, anh ta chạy về lấy diện thoại, bất ngờ khi thấy Nhi nay không đi làm anh hỏi:

    "Sao nay em không đi làm, em thấy điện thoại anh để quên ở nhà đâu không đưa anh còn đi làm."

    Trang Nhi không trả lời cầm diện thoại đưa đến trước mặt anh, đợi anh mở diện thoại lên xem xong cô gọi anh lại nói:

    "Anh nay, đi uống cà phê với thỏ nhỏ chắc hẳn rất vui có đúng không?"

    "Cô đọc tin nhắn rồi, à thì tôi cũng tính nói ra rằng tôi chán cô lắm rồi, nhưng nghỉ lại vì con cái nên ráng ở đến giờ, mà giờ nước này thì tôi cũng nói luôn, hay li dị đi tôi thấy mình không hợp nhau nữa với lại cô không hiểu ý tôi, rồi giờ có căn sổ gì, nghe thôi đã ớn rồi. Mà nghĩ lại, tôi và cô dù có chia tay thì cũng chăm tụi nhỏ được thôi, có tiền là ổn hết cả."

    Nghe anh nói những lời ấy cô suy sụp hoàn toàn, miệng khô lưỡi đắng, nói chẳng nên câu nước, mắt tuông trào như mưa.

    Thương thay phận gái có chồng

    Sắc son đạo vợ, mẹ hiền các con

    Nào hay sắc úa phai tàn

    Mình ơi, sao nỡ phũ phàng tình em.

    Sau khi tên phụ bạc rời đi, cô lặng lẽ đón các con trở về nhà mẹ đẻ ở Hậu Giang quyết định một mình nuôi hai con, cố chú tăm mà làm việc rồi chăm các con, hòng cũng muốn được nguôi ngoai trong lòng, nhưng những lúc con cô hỏi: "Mẹ ỏi ba đi đâu rồi mẹ?". Đoạn ký ức vui vẽ về những ngày hạnh phúc của gia đình nhỏ lại ùa về, nhưng tiếp lại là đoạn bi kịch đau thương, cô ôm hai con cố nén nước mắt mà nói gạt: "Ba đi làm xa rồi một thời gin nữa sẽ về?"

    Trước giờ Nhi chứng kiến cũng đã nhiều cảnh chia ly đau thương khổ ải, cô nghĩ rằng những người ấy cớ sau lại đau khổ mãi không nguôi ngoai được, có người còn chẳng thiết sống, như vậy phải chăng là quá lụy tình, không sáng suốt, bởi vì buồn hoài cũng không được chi chỉ làm tổn thương bản thân thêm mà thôi. Nhưng giờ đây, khi chính cô đối mặt với tình cảnh khổ đau ấy, cô cũng như họ vậy cũng chẳng thẻ mạnh mẽ vượt qua được, sự đau đớn trong cô vẫn không ngừng âm ĩ, nỗi đau như bóp nghẹt trái tim cô từng ngày, từng ngày một. Giờ đây, trông dáng vẻ của Trang Nhi đã tiều tụy hơn nhiều so với tuổi, gương mặt u buồn, trầm lặng ít nói ấy là biểu hiện cảm xuc hàng ngày của cô.

    Hai năm sau.

    Hôm nay là mùng ba tết, Trang Nhi dẫn hai bé con bảo bối đi dạo chợ hoa xuân, tấp nập đông vui. Không khí mùa xuân ở vùng quê miên tây sông nước rất tuyệt vời, dường như phản phất trong gió một làn hương trong lành tinh khiết, hòa quyện với ánh ban mai dịu ngọt tạo cho con người ta cảm giác khoan khoái, vui tươi tràn đầy năng lượng.

    Đang dạo chơi, bổng nhiên có ai đó gọi tên cô:

    "Trang Nhi, là cô đúng không? Đã lâu không gặp".

    Đúng lúc đó cô cũng nhìn lại bắt gặp một dáng người cao cao với khuông mặt có chút lạnh lùng, nghiêm túc, nhìn thì có phần quen thuộc nhưng không nhớ nỗi là ai, cô đáp lại người thanh niên xa lạ ấy:

    "Anh biết tôi sao? Xin lỗi tôi không nhớ anh là ai?"

    "Tôi tên Mộc Hoa, chung hội tâm linh với thầy Nam, lúc ở Thành Phố chúng ta từng gặp nhau khi sử lý chuyện tâm linh ở công ty cô làm đấy, mà lâu rồi không gặp cô quên cũng là chuyện bình thường, giờ cô đã nhớ ra rồi chứ?"

    Vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh đáp lời Trang Nhi, nhưng trong cau nói vẫn có ý như rất vui vẽ. Nhi đáp:

    "A, tôi nhớ rồi, anh tên Mộc Hoa, lúc đó tôi cũng không biết tên anh, mà quê anh cũng ở đây sau?"

    "Không quê tôi ở Sai Gòn, nay về đây là có sự tâm linh cần giải quyết, cũng vì lần trừ âm khí ở công ty cô, tôi ấy là lần đầu thi pháp nên bối rối làm xảy ra sơ xuất, chút nữa thì đã nguy hại đến tính mạng, thế là sau này thầy Nam bảo tôi nên đi học hỏi rèn luyện thêm, không chỉ tu học trên lý thuyết trong nhóm tâm linh mà còn phải rèn luyện thêm ở bên ngoài, phải đi đó đây trao dồi thêm, ai đến" Thiên Sinh Phúc "nhờ sử lý sự việc tâm linh khi thầy tiếp nhận sẽ xem xét các việc sắp sếp lại mức độ nguy hiểm từ nhẹ đến nặng rồi phân công mọi người trong nhóm nhận công việc phù hợp với khả năng của tùng người. Hôm nay tôi là nhận sự vụ ở đây cùng hai người khác trong nhóm. Mà vùng đất miền tây sông nước này thật đẹp quá, không khí cũng rất trong lành, khác xa chốn đô thị phồn hoa, đất chật người đông."

    Thường ngày anh là người ít nói ấy vậy mà giờ gặp cô lại thao thao nói một tràng dài, Mộc Hoa lại vui vẽ tiếp:

    "Từ lần đó về, thầy Nam cứ nhắt cô mãi, nói là cô căn tu học thật sự rất tốt, thầy cũng mong cô sẽ gọi đến nhóm tâm linh mà học đạo pháp, nhưng duyên chưa đủ lớn đã hai năm rồi cô vẫn không nghĩ đến chuyện tu học, mấy ngày trước thầy còn nhắt cô đấy. Mà quê cô ở đây sao?"

    Nhi với nét buồn đáp:

    "Đúng vậy, tôi về quê sống không ở sài gòn nữa, sau này a nhớ chuyển lời cho thầy Nam là tôi cảm ơn thầy đã xem trọng tôi đến vậy, nhưng mà tôi còn con phải lo, tôi cứu mình chưa đặng, sao cứu nhân độ thế đây?"

    Mộc Hoa nhìn nét mặt kèm theo lời nói có chụt đượm buông, anh nghỉ nghỉ rồi đáp:

    "Tôi về sẽ nói lại với thầy, hôm nay gặp ở đây đúng là có duyên, lần trước tạm biệt chúng ta cũng quên không xin cách thức liên lạc, muốn hỏi thăm cô cũng khó, hay.."

    Mộc Hoa có chút ngại ngùng, ấp úng:

    "Hay cô cho tôi số điện thoại để dễ bài liên lạc hỏi thăm cô, xem như chúng ta kết bạn vậy, cô không thấy phiền chứ?"

    Trang Nhi cười cười rồi đông ý cho số điện thoại liên lạc, cô nghỉ giữa muôn ngàn con người ngoài kia đâu phải ai cũng gặp và biết đến mình, có những người có lẽ cả đời này cũng không gặp mặt, không biết đến. Người này thì đã gặp mặt hai lần, giờ còn muốn kết bạn mà xem ra anh ta cũng là người tốt, đẹp trai, xem như có duyên nên là cô cũng không ngần ngại ngại mà kết bạn với đối phương, nhìn cô dắt tay hai con cùng sánh bước bên Mộc Hoa, người nào không biết trông vào cứ ngỡ là một gia đình hạnh phúc, nhưng đâu ai hay cô gái nhỏ đơn thân nuôi con chịu bao nhiêu ủy khuất khổ đau, còn người thanh nên kề bên thì xa lạ cũng chẳng hiểu được nổi thống khổ của cô, nét mặt lạnh lùng của Mộc Hoa cũng làm cho Nhi e dè không để tâm nhiều.

    Thấy Trang Nhi không nói thêm gì nữa, Mộc Hoa cũng chào tạm biệt rồi rời đi.

    Để tiện bề sử lý chuyện âm dương, Mộc Hoa đã thuê một phòng trọ nghĩ lại vài hôm. Về đến phòng, anh đem điện thoại ra nhìn số của Trang Nhi mĩm cười vui vẽ rồi nghĩ thầm: "cuối cùng thì cùng gặp lại rồi, thì ra quê cô ấy ở đây, thầy Nam mà biết hẳn cũng sẽ rất cao hứng đây." Nghỉ rồi anh nhanh tay bấm số gọi cho thầy Nam rồi vào thẳng vấn đề:

    "A lô, thầy Nam con Mộc Hoa ạ, con vừa về Hậu Giang con hữu duyên vô tình gặp Trang Nhi, con còn xin được số điện thoại của cô ấy để liên lạc."

    "Ừ, vậy tốt quá con có nói thầy có nhắc con bé không? Sao con bé ở Hậu Giang không ở Thành Phố nữa? Con xem rủ con bé có dịp thì ghé qua thầy chơi, ha ha đúng là hữu duyên, rất có duyên." Thầy Nam đáp bằng giọng rất vui vẽ.

    "Dạ, con trông mặt cô có nét buồn buồn, con định xong việc thì liên lạc với cô ấy, mà khi không con rủ vậy cô ấy có lẽ sẽ từ chối vì dù sao lúc trước đến giờ cũng chỉ hai lần gặp mặt, nếu mời cổ lên thành phố như vậy có chút lỗ mãn."

    "Thế nhìn xin bé buồn con không hỏi xem có việc gì khó khăn cần giúp không, tiện thể thì con giúp con bé như cảm ơn lần đó đã ra tay giúp đỡ chúng ta."

    Mộc Hoa nghe thầy nói rất có lý, vui vẻ đáp:

    "Dạ, đúng vậy lúc đó con lo xin cách liên lạc mà cũng không hỏi thêm để con làm xong sự vụ sẽ hẹn cổ đi uông cà phê nói chuyện, nhưng mà cô ấy có gia đình rồi không biết có tiện không nữa?"

    "Thì con mời cả chồng cô ấy, à mà thôi thầy có việc lác nói sau."

    Sau khi thầy Nam cúp máy, Mộc Hoa lại rơi vào trầm tư, đôi mắt anh lẽ ra đẹp như tinh tú trong veo thanh thoát, nhưng lúc này lại vén lên một nét buồn man mác, tựa ánh sao trời bị khuất lấp trong màn mưa. Không biết ấy là điều gì mà lại khiến Mộc Hoa buồn đến thế.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng sáu 2024
  5. ĐH Linh nhi

    Bài viết:
    10
    Chương 4: Duyên đạo, tình đời.

    [​IMG]


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Qua ngày hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng Mộc Hoa đã tỉnh giấc, anh vội chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cần thiết cho sự vụ tâm linh lần này. Hai năm trước, sau vụ bất cẩn suýt nữa nguy hại đến tính mạng ở công ty ông Khiêm, về sau khi đi đến đâu hành đạo Mộc Hoa luôn rất cẩn trọng, cân nhắc bản thân luôn giữ thần trí tỉnh táo nhất, tập trung nhất để đối mặt với các thế lực tà ma ác độc thì chúng sẽ không bỏ qua một chút sơ hở nào của ta, hể khi để lộ ra tà ma sẽ thừa lúc sơ hở ấy đánh đòn chi mạng vào ta. Ngoài ra Mộc Hoa cũng chuẩn bị rất kỷ lưỡng, tỉ mỉ chu đáo mọi thứ vật phẩm trợ lực cho việc thi pháp, để hạn chế thấp nhất những rủi ro có thể sảy ra, bởi khi anh thất thế không những anh mà những người anh đang giúp đỡ cũng sẽ gặp nguy hiểm. Trong hai năm qua, anh cũng Thầy Nam và những người khác trong "Thiên Sinh Phúc" đã đi khắp mọi nơi hành đạo cứu người, trải qua nhiều lần lịch luyện, chiến đấu với các thế lực tà ác, trao dồi học hỏi thêm nhiều kinh nghiệm trừ bà bắt ma, Mộc Hoa cũng đã dần trưởng thành và ngày càng mạnh mẽ hơn trước rất nhiều.

    Nhìn vào địa chỉ ghi trên giấy Mộc Hoa nghỉ ngời: "Nhanh chóng sử lý chuyện lần này, ở đây du lịch vài hôm, có thể.." Gạt ngang dòng suy tư, anh nhìn vào số điện thoại Trang Nhi, đôi mắt vén lên một nỗi buồn ma mác, tâm tư cũng rối loạn trong phút chốc, anh thở dài lẩm bẩm một mình:

    "Cô ấy đã có chồng rồi, mình phải tịnh tâm tập trung tinh thần cho việc trước mắt đã."

    Nói rồi Mộc Hoa thay áo sơ mi trắng, cùng quần tây, thu xếp mọi thứ vật dụng cần thiết vào một chiếc ba lô nhỏ, bắt xe đến địa điểm đã định. Chuyến này đi Mộc Hoa cũng không đem quá nhiều phù trú cũng như các vật phẩm tâm linh khác để hành pháp, bởi vì dạo gần đây anh thường hay sử dụng thần lực từ chính bản thân tu luyện được mà trực tiếp sử lý sự vụ tâm linh, anh rất thích dùng cách này, bởi như vậy khi thi pháp rất nhanh chóng dể dàng, vừa có thể khám phá năng lực bản thân tới đâu, để phấn đấu ngày một thăng tiến hơn.

    Xe đừng lại trước một ngôi nhà khang trang, mái kiểu thái sang trọng. Với người thường thì họ chỉ thấy ấy là mộc ngôi nhà đẹp đáng được mọi người mơ ước, nhưng trọng mắt Mộc Hoa lúc này ngôi nhà này tràn ngập hàn khí, ma khí âm u lạnh lẽo, con người mà sống ở đây lâu dày ắt sanh nhiều bệnh tật, làm ăn suy bại, tai nạn truyền miên. Trước đó cũng đã gọi điện video call, nên chủ nhà cũng đã biết mặt Mộc Hoa, lúc đó khi nghe đến quê gia chủ cần sử lý chuyện tâm linh ở Hậu Giang, Mộc Hoa đã vội xin thầy Nam cho mình đãm nhiệm sự vụ lần nầy, thầy Đức Nam cũng đồng ý và giới thiệu sơ lược với gia chủ về Mộc Hoa, người bên ấy vừa trông thấy Mộc Hoa chỉ tầm độ hai tư tuổi trẻ người non dạ họ e ngại nói:

    "À thì bên gia đình tôi hữu duyên là biết đến thầy Nam đây, tiếng lành đồn xa thầy thì rất tài giỏi trong việc giải trừ tà ma, gia đình tôi chủ đích là muốn mời thầy, tốn bao nhiêu tôi cũng sẽ chi trả, gia đình tôi dù không quá giàu có nhưng cũng đủ ăn đủ mặc, cũng có dư dả chút ít, nên mong thầy đến giúp cho mọi chi phí đi lại chúng tôi sẽ trả hết. Người này dù biết là chung nhóm tâm linh của thầy, nhưng mà quá trẻ kinh nghiệm và thực lực có lẽ cũng không bằng thầy, dạ đường xá xa xôi, một lần đi lần khó, nên không để mất công nên vẫn là đích thân thầy đến giúp thì hơn, nhỡ đâu không may có biến cố gì lại mất công thầy đi chuyến nữa, dạ mong thầy giúp cho."

    Thầy Nam câu mày, xong đáp với giọng chắc chắn:

    "Anh Lộc cứ yên tâm, cậu ta tuy nhìn trẻ vậy thôi nhưng đã vào Thiên Sinh Phúc hành đạo cũng đã một thời gian, tài phép và kinh nghiệm cũng không thua kém gì tôi, tôi mười thì cậu trai này cũng tám chín đấy, không chừng vài năm tới sẽ vượt xa tôi đấy, gia chủ cứ yên tâm, đừng lo lắng quá chắc chắn thanh niên này làm được, tôi đứng ra đảm bảo với anh."

    Ông Lộc nghe thầy nói chắc chắn, ông nghỉ ngợi thêm chốc lát nữa rồi cũng không dài dòng thêm đáp lời thầy:

    "Nếu thầy đã nói vậy thì nhà tôi cũng rất tin tưởng thầy, ấy vậy cũng được, dạ vậy trông nhờ vào Mộc Hoa giúp cho gia đình chúng tôi, gia đình chúng tôi khổ lắm rồi."

    Mộc Hoa đang lo lắng sợ họ từ chối, khi nghe được gia chủ đồng ý anh vui mừng, liền vội vàng tất bật sửa soạn bắt xe nhanh chóng về Hậu Giang.

    Bước vào sân nhà, Mộc Hoa bấm gọi cho ông Lộc báo tin là mình đã đến để giải quyết sự vụ tâm linh trong gia đình ông. Trước đó Mộc hoa cũng đã nghe ông Lộc kể sơ lược chuyện tâm linh kinh dị mà gia đình ông đã trãi qua hơn một tháng nay: Ấy là vợ chồng ông Lộc muộn con gần bốn mấy mới chỉ có một đứa con trai, Tài là đích tử trong nhà được vợ chồng ông hết mực cưng chiều yêu thương, con ông cũng rất thông minh ngoan ngoãn lễ phép làm ông rất hãnh diện. Nhưng rồi biến cố ấp đến bất ngờ, bỗng một hôm quý tử nhà ông không hiểu nguyên nhân chi mà cứ hay thẩn thờ, gặp người thì không thèm nói chuyện, khi ở một mình lại cứ lẫm bẩm nói cười luyên thuyên gì đó mà ông nghe cũng không hiểu, cơm không ăn chỉ nhìn nhìn hít hít vài hơi rồi bỏ đi, kinh khủng hơn là con ông còn đòi đốt nhang lên để cho nó ngửi như vậy nó thấy dể chịu không thì nó bảo lạnh bảo đói, tối đến cũng không ngủ mà cứ đi lòng vòng quanh nhà lục đục chỗ này chỗ kia khiến ai nấy đều thừa kinh, lo lắng mất ngủ. Việc ấy cứ thế kéo dài đã hơn một tháng, từ một chàng thanh niên tràn đầy năng lượng giờ đây con ông Lộc trông cứ như một gã ăn xin đói khác rầy tong, mặt mũi hốc hác, hai mắt thăm đen lờ đờ. Gia đình ông cũng đưa anh Tài đến bệnh viện để khám chữa, ngoài số cân nặng sụt giảm dẫn đến cơ thể suy yếu thì các cơ quan trong trong cơ thể của anh ta hoàn toàn không có dấu hiểu bệnh lý nào cả, họ cũng không hiểu nguyên nhân do đâu mà trí nhớ anh Tài cũng ngày càng suy giảm, không ăn không ngủ không nói chuyện với ai. Bất lực trước những triệu chứng ấy, bác sĩ đề nghị gia đình nên truyền dịch, truyền các chất dinh dưỡng cho Tài để đảm bảo duy trì mạng sống, gia đình ông Lộc thấy vậy cũng hợp lý nên cũng đồng ý truyền dịch để đảm bảo con mình được sống, lúc đưa vào truyền chất dinh dưỡng Tài liền chống cự mãnh liệt, la hét bảo là mình không bệnh không cần truyền dịch gì cả. Đau lòng nhìn đứa con đích tử tôi nghiệp của mình, hết cách ông Lộc đành phải khống chế anh rồi nhờ bác sĩ gây mê để anh ngủ thiếp đi, xong tiếp tục tiến hành truyền dịch để duy trì sự sống.

    Cứ thế ngày qua ngày, vợ chồng ông đành cố nuốt nước mắt vào trong gắng gượng hết sức đưa con đi viện, mong cứu được đứa con trai sấu số, nhưng một tháng đã trôi qua Tài vẫn không có gì tiến triển mà ngày một suy yếu hơn. Hàng xóm thấy gia đình ông đáng thương cũng góp chút tiền giúp đỡ, họ còn khuyên ông nên tìm đến cửa các thầy pháp để giúp, bởi con ông có lẽ không phải bị bệnh gì mà là trúng tà bị vong ma quấy phá, nghe thấy hàng xóm bảo thế vợ chồng ông nhìn biểu hiện của con thì cũng vỡ lẽ rã tỉnh táo hẳn: "Đúng vậy này chắc bị con mình ma quỷ ám phá rồi, chứ bệnh tật gì mà đi khám tổng quát cũng không ra bệnh chứ, phải tìm thầy thôi."

    Vợ chồng ông Lộc liền rối rít cảm ơn hàng xóm láng giềng, xong cũng nhờ họ chỉ cho nơi nào mời được thầy cao tay về chạy chữa cho con trai, mà là chỗ thật uy tín, bới gia đình ông cũng rất e ngại việc tìm thầy, thời đại khoa học công nghệ tiên tiến việc giả thầy gạt người trên mạng internet là nhiều vô số, nên khi mời thầy, vợ chồng ông đã đắn đo tìm hiểu rất kỉ lưỡng, cuối cũng tìm đến Thiên Sinh Phúc nhờ thầy Nam ra tay giúp đỡ, ấy là một nhóm tâm linh chuyên đi hành đạo cứu người rất nổi danh lúc bầy giờ.

    Gia đình ông Lộc sau khi biết Mộc Hoa đã đến, tất cả vui mừng nhanh chân chạy ra sân tiếp đón nhiệt tình. Lúc này chỉ độ hơn năm giờ sáng, mặt trời chưa ló dạng, không khí lạnh mát của mùa xuân dịu nhẹ đang phản phất, những làn sương mỏng chạm vào da thịt tạo cảm giác man mát rất thoải mái, tiết xuân dể chịu tươi mới là vậy, tưởng tất cả điều hòa vào trời xuân thanh bình, nhưng không ở đâu đó vẫn có những nơi chứa ẩn không gian âm u lạnh lẽo đáng sợ thê lương, ấy chẳng đâu xa là trong căn nhà đang hiện diện trước mắt, một hộ gia đình nhỏ ở vùng quê Hậu Giang bị ảnh hưởng bởi sự rối loạn âm dương từ các thế lực tà ác.

    Ông lộc đem ra một bình trà nóng và một dĩa bánh tiếp đãi khách quý, Mộc Hoa dù tuổi đời còn trẻ nhưng tướng mạo và khí chất toát lên vẽ nguy nghiêm chính trực, ai trông thấy liền có cảm giác quý mến tin tưởng, vợ chồng ông Lộc cũng vậy, kính cẩn rót trà mời thầy Mộc Hoa. Thấy gia chủ tin tưởng mình tiếp đón nhiệt tình, Mộc Hoa đưa tay đón chén trà nhấp một ngụm vào thẳng vấn đề, vì anh biết rất rõ chuyện gia đình ông không thể chận trễ thêm giây phúc nào nữa:

    "Trước đó đã nghe kể sơ lượt về tình hình của anh Tài con bác Lộc đây, tôi cũng đã thấy diện mạo của anh Tài qua video, ban đầu nhìn vào khí sắc và cách nói chuyện, tôi dự đoán là bị vong ma quấy phá, nguyên nhân thì có thể là cậu ấy hợp vía hay mệnh cách có sự tương đồng với vong ma, hay do cậu ta có đã tiếp xúc với những khí âm khiến cơ thể suy nhược các thế lực tà ác vong linh sẽ thừa cơ hội đeo bám ám hại. Nhưng đó cũng chỉ là suy đoán ban đầu, tôi cần gặp trực tiếp anh Tài xem xét rõ thì mới có thể kết luận bị gì và đưa ra phương án cứu chữa kịp thời, không lãng phí thời gian chúng ta bắt đầu làm ngay thôi."

    "Dạ thầy, vậy tất cả trông hết vào thầy cứu được thằng bé gia đình tôi biết ơn thầy vô cùng, thế tiền cúng lễ là bao để gia đình tôi cũng chuẩn bị tất?"

    Người miền tây là vậy chân chất thật thà, khổ nghe người trong xóm bảo, mời thầy về phải hỏi xem tiền lễ là bao rồi chuẩn bị cúng làm thầy vui vẽ hài lòng thầy sẽ rất nhiệt tình giúp cho, nghe vậy mà vợ chồng ông không ngần ngại hỏi thẳng. Mộc Hoa nghe thấy cung có hơi sững sốt, bởi trước giờ anh chưa về miền tây cũng không rõ chuyện mời thầy mà lại trực tiếp hỏi giá như vầy, anh nghĩ thầm "chẳng nhẻ ở đây các thầy pháp sư điều hành pháp phải bàn tính giá cả trước vậy sao?" anh chỉ nghĩ vậy nhưng cũng không nói ra sự thắc mắc trong lòng, mà cười hiền đáp:

    "Thiên Sinh Phúc chúng ta hành đạo cứu người đã hơn chục năm, luôn lấy việc cứu người làm đầu, tiền nong sẽ không bàn tính, tùy tâm ý mà gia chủ muốn cảm ơn trả tiền hay tặng gì nhận đó không cân đo đong đếm, không lẽ nhà giàu giúp thì đỡ vì biết họ sẽ trả tiền, còn nếu hữu duyên gặp nhà nào khổ cực cơm còn không đủ no, mà chẳng may dính phải sự âm dương thì sao? Chả nhẽ chúng ta sẽ làm ngơ xem như không có chuyện gì khi nghĩ họ không có tiền trả hay sao? Không, Thiên Sinh Phúc luôn lấy chữ nhân làm đầu giúp người không mong trả ơn, nhân quả xoay chuyển điều để tự nhiên, giúp người người đền đáp, cứu vật vật trả ơn ấy là quy tắc trước nay, nhưng tất cả phải thuận lợi tùy tâm không ép buộc, tính toán."

    Nghe thế vợ chồng ông Lộc rối rích cảm ơn, đồng thời cũng xin lỗi Mộc Hoa:

    "Dạ có gì mạo phạm xin thầy bỏ qua cho, tại vợ chồng tôi cũng không rõ chuyện mời thầy thế nao, nghe hàng xóm chỉ vậy, thì cũng làm theo, mong thầy đừng trách"

    Mộc Hoa cười cười rồi nói mọi người đưa mình vào xem anh Tài, nhanh chóng thi pháp để kịp giờ tốt. Bước vào gian buồng tối, Mộc Hoa bất giác châu mài bởi không khí lúc này bao trùm toàn là âm khí cô đặc, tất cả các cửa đều đóng chặt không có chút ánh sáng, Mộc Hoa nhanh tay hột một nắm bột chu sa hất đều lên nền nhà, đồng thời bước đến mở tung cửa sổ để ánh nắng ban mai chiếu vào, tiếp đó anh đốt ba lá khưu tà phù hơ qua lại khắp phòng nhắm tiêu trừ bớt tà khí, đồng thời bảo gia chủ nhanh chóng đốt than để lát dùng khưu trừ tiếp tà khí bởi nó quá nhiều đặt quánh và không ngừng từ bốn phương tám hướng tụ về thân anh Tài, tình hình lúc này khá nghiêm trọng. Mộc Hoa đưa ra kết luận khi trông khí sắc của anh Tài lúc này, anh nói một tràng dài:

    "Chắc chắn là bị tà vật quấn thân, mà con này không phải tầm thường mà tà ác vô cùng nó đã hóa thành quỷ linh không còn là vong ma bình thường nữa, quỷ linh này chuyên đi hút sinh khí người mà tu luyện để xưng vương, xưng bá đấy, mà anh Tài vốn dĩ rất khỏe mạnh, dương khí sinh lực dồi dào hơn hẳn người thường mời bị chúng để mắt tới, nhưng còn có tà sư hãm hại thư ếm nữa mới thành cớ sự lớn như này, tà sư đó cùng vong quỷ hợp tác với nhau. Hiện giờ có một trận pháp được lập ra, lấy cơ thể anh Tài làm mắc trận không ngừng nạp âm, hút dương trận này vô cùng tà đạo ác độc, nó không làm cho người chết ngay tức khắc, mà ngày ngày phải chịu sự tra tấn hành hạ đau đớn thống khổ uất hận, khi ấy chúng sẽ càng có thêm nhiều nguồn sức mạnh mà chúng mong muốn, sức mạnh tâm linh tà ác, còn người bị ếm sẽ chết dần chết mòn thân xác khô héo, hồn phách cũng tan vào tà khí tiếp tục cho chúng thêm sức mạnh."

    Vợ chồng ông Lộc nghe câu hiểu câu không, nhưng cũng biết chắc chắc ý thầy Hoa đây là con mình bị tà ma hại rất nguy hiểm, hai vợ chồng nước mắt rơi lã chã đáp:

    "Dạ, xin thầy giúp cho, nhà chỉ có mỗi đứa con trai đích tử, nó sảy ra mệnh hệ gì vợ chồng tôi không sống nổi, giờ thầy bảo làm gì chúng tôi làm hết miễn là nó tai qua nan khỏi, xin thầy giúp cho."

    Hai vợ chồng còn định quỳ xuống xin Mộc Hoa, anh vội ngăn họ lại đáp:

    "Nếu mà trước đó được chữa sớm hơn thì tốt quá, đa để hơn một tháng rồi, giờ tôi sẽ cố gắng giúp hết sức nhưng con ông dù khỏe lại, thoát khỏi các thế lực tà ác nhưng sức khỏe sẽ không còn được như trước thân thể sẽ khó hấp thu các chất dinh dưỡng, trí nhớ cũng sẽ giảm một phần ba so với người thường."

    Hai vợ chồng nghe thấy thế dạ vâng cảm ơn Mộc Hoa một cách chân thành. Vợ cồng ông Lộc buồn lắm chứ, nhưng thôi dẫu sao thì con còn sống ấy là tốt lắm rồi, mà thế cũng không sao, còn khỏe mạnh cưới vợ sanh con là được, không cần ưu tú xuất sắc như con nhà người ta.

    Mộc Hoa bảo ông Lộc chuẩn bị rượu trắng, lá bưởi nấu xôi lên pha nước ấm để anh tài tắm rữa sạch sẽ xong đúng chín giờ sáng lập đàn làm phép phá giải trận tà, khưu trừ hết tất cả tà khí âm khí. Chuẩn bị xong xuôi mọi chuyện một chiếc bàn nhỏ đặt ngay giữa nhà, Mộc Hoa bảo gia chủ đốt nhang lên ban thờ khấn xin "Cửu Huyền Thất Tổ" phù hộ con cháu tai qua nạn khỏi, bình an vô sự thoát khỏi tà ma. Xong Mộc Hoa cũng thắp hương một lượt, rồi tay lại cầm ba nén hương đứng trước bàn pháp khấn:

    "Hôm nay, ngày.. tháng.. năm. Con tên Vũ Mộc Hoa, nay lập đàn làm phép khấn xin trên có Cửu Huyền Thất Tổ, các ông các bà các thánh ở chín cõi mười phương, dưới có các chư vị địa tiên địa thần, binh gia binh tướng, phù hộ độ trợ cho con cứu giúp cho Phan Văn Tài sinh năm.. giải quyết khưu trừ âm khí, diệt tà sát ma thuận lợi xuông sẽ, con nguyện thuận theo thiên đạo làm việc nghiêm minh cứu độ chúng sanh, mong ơn trên chứng giám."

    Khấn xong, Mộc Hoa nhanh tay hất chu sa, hùng hoàng, lá ngải khô vào chậu than nóng, khói bốc lên nghi ngút lan tỏa khắp căn nhà, trong mắt Mộc Hoa lúc này nhìn thấy rất rõ làn khói ấy lan tỏa đến đâu các luồng âm khí đen đặt bị hòa tan tan biến đến đó. Tiếp đó anh bảo người nhà

    Còn tiếp
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng sáu 2024 lúc 10:15 PM
Trả lời qua Facebook
Đang tải...