- Xu
- 20
Gia đình. Hai tiếng gọi thiêng liêng, cao cả ấy là nơi để con trở về mỗi khi vấp ngã, chông chênh. Cũng là nơi mà rất nhiều người mong ước có được. Con cảm thấy rất may mắn khi mình sinh ra có đầy đủ ba mẹ bên cạnh yêu thương, chăm sóc, vỗ về. Để mà giờ dây, ở nơi xa lạ này, trong căn trọ chật hẹp, con nhớ nhà da diết. Nhớ đến những ngày bên gia đình, vô lo vô nghĩ. Giá như ngày đó chọn học gần nhà hơn một tí, thì cơ hội về nhà của con lại nhiều hơn một chút rồi. Tự hiểu rằng ai rồi cũng phải lớn, cũng phải rời xa vòng tay bảo bọc của gia đình để vươn ra cuộc sống mới. Hình như con người càng trưởng thành thì đường về nhà lại càng xa. Chẳng biết bao giờ con mới có thể về nhà với ba mẹ đây nữa. Tự nhiên con lại muốn trở về lại lúc nhỏ, được bên cạnh ba mẹ, ngoại, cậu dì.. Ước gì con chẳng bao giờ lớn, chẳng bao giờ phải xa nhà mình. Con nhớ nhà quá ba mẹ ơi.
Last edited by a moderator:

