Chapter 4: Ngày đầu đến lớp
Sáng hôm sau, Mộc Liên dậy thật sớm, vệ sinh cá nhân, quần áo chỉnh tề, vội vã đi xuống nhà ăn lấy một phần điểm tâm rồi đến trường. Thật ra, từ tối hôm qua Mộc Liên đã trằn trọc không ngủ được, một cảm giác háo hức cứ xông vào từng tế bào thần kinh của cô. Đây cũng là lần đầu tiên cô được đến trường học cùng với những đứa trẻ khác, là một ngôi trường thực thụ. Cô không biết ngày đầu tiên của mình sẽ như thế nào? Liệu có ai sẽ bắt nạt hay khinh thường cô hay không? Niềm vui và sợ hãi cứ đan xen nhau tạo thành một cảm giác không nói nên lời. Trở mình thêm vài cái Mộc Liên lại chìm vào giấc ngủ cho đến sáng ngày hôm sau.
Ngồi trên xe đi đến trường, Mộc Liên cảm giác hân hoan như những đứa trẻ lần đầu tiên bước vào lớp 1. Thật khó diễn tả cảm xúc trào dâng trong lòng ấy. Xe được hơn 10p thì dừng lại ở một ngôi trường vô cùng rộng lớn, chú lái xe chỉ dẫn đường vào lớp cho cô rồi đi đến mở cửa xe. Qua lời chỉ dẫn của chú ấy thì cô biết được ngôi trường này dành cho cả 3 cấp học. Nhưng số lượng học sinh không lớn lắm, vì ngôi trường này chỉ dành cho học sinh quý tộc.
Sau khi xuống xe, Mộc Liên đi từng bước chậm rãi vào trường, đưa ánh mắt cảm thán nhìn tổng quát ngôi trường một lần nữa. Dù có cả 3 cấp học nhưng trường được thiết kế không quá phức tạp nên Mộc Liên sau một hồi loay hoay thì cũng tìm được đến lớp. Nhưng khi đến cửa lớp, cô cứ do dự không dám bước vào vì những đứa trẻ trong lớp đưa ánh mắt hiếu kì nhìn chằm chằm vào cô. Nên Mộc Liên không bước vào lớp mà đứng đợi giáo viên đến để hướng dẫn mình vào lớp. Đợi hơn 5p sau thì có một cô giáo đi đến trước lớp, đưa mắt nhìn cô rồi nói: "Em có phải là Trạch Mộc Liên, học sinh chuyển trường đến không?"
Mộc Liên nhanh nhảu đáp lời: "Dạ vâng, em là học sinh mới chuyển đến ạ."
Cô giáo đáp: "Lại đây, cô dẫn em vào giới thiệu với cả lớp.", "Cô chào cả lớp, hôm nay lớp mình có một học sinh mới chuyển đến, cô mong cả lớp sẽ giúp đỡ để bạn có thể sớm hòa nhập với lớp." Dứt lời cô cũng bảo Mộc Liên hãy giới thiệu bản thân với cả lớp.
Mộc Liên chậm rãi lên tiếng: "Chào các bạn, mình là Trạch Mộc Liên, là học sinh mới chuyển trường đến, mong về sau sẽ được mọi người giúp đỡ."
Giọng nói êm dịu vừa cất lên, ở bên dưới đã vang vọng những tiếng xì xào: "Họ Trạch sao?", "Trạch gia lại có thêm đứa con gái nào khác à?", "Ở đâu lại xuất hiện một người họ Trạch nữa?".. rất nhiều tiếng xì xào khiến cho lớp học vô cùng ôn ào. Cô giáo chợt lên tiếng ngắt dòng những suy luận dưới lớp, sau khi đã ổn định, cô giáo phân cho Mộc Liên một chỗ ngồi ở bàn thứ hai, dãy giữa của lớp học. Một chỗ ngồi rất hoàn hảo, giúp tiếp thu bài học tốt hơn. Xong tất cả, cô tiến hành giảng bài, tuy nhiên những cặp mắt hiếu kì vẫn đổ dồn về phía của Mộc Liên khiến cô thấy rất sợ. Nhưng cô vẫn cố gắng phớt lờ hết mọi thứ, tập trung nghe giảng. Dù trước kia, cô học hành trong một điều kiện khá thiếu thốn nhưng cô vẫn ưa thích việc học. Nó làm cho đầu óc của cô phải suy nghĩ, thoát khỏi trạng thái mơ hồ, mệt mỏi. Nghe giảng bài, Mộc Liên tiếp thu một cách rất nhanh, cô chăm chú nghe giảng và ghi chép bài học. Đến giờ ra chơi, cả lớp bắt đầu tụm năm tụm bảy để bàn tán về cô. Mộc Liên dù nghe những lời bàn tán ấy vẫn bỏ ngoài tai, ngồi im lặng xem bài vở. Chợt có một cô gái nhìn phong cách ăn mặc rất điệu đà, khuôn mặt trắng hồng, đường nét toát ra vẻ quý phái lên tiếng nói với Mộc Liên: "Cậu là người của Trạch gia sao? Tại sao đến hôm nay tôi mới thấy cậu lần đầu tiên?"
Mộc Liên cũng thật thà đáp: "Mình là cô nhi được Trạch gia nhận về nuôi." Vừa dứt lời Mộc Liên nhận thấy ánh mắt có phần khinh bỉ của cô gái ấy, môi hơi cười nhếnh nhẹ nói: "Thì ra là con nuôi." Nói xong, cô ấy quay đi chỗ khác mà không thèm nói thêm lời nào. Chợt cũng có một bạn nữ khác, dáng người mảnh mai, khuôn mặt nhìn rất đáng yêu đến bên trò chuyện với cô: "Mình là Khả Như, sau này chúng ta làm bạn nhé." Được một người làm quen ngay từ ngày đầu đến lớp Mộc Liên rất vui vẻ tiếp lời: "Mình là Mộc Liên, rất vui được quen biết cậu." Sau đó, hai người ngồi trò chuyện vui vẻ đến khi vào lớp.
Rất nhanh sau đó cũng đến giờ tan trường, Mộc Liên và Khả Như chậm rãi đi bộ ra cổng trường. Chợt Khả Như lên tiếng: "Cậu hãy cẩn thận, đừng đắc tội với Nhã Thư, cậu ta chính là người có quyền lực nhất trong lớp, ai cũng đều nghe theo cậu ta cả." Mộc Liên suy nghĩ chợt nói: "Có phải là người lúc nãy lại hỏi mình không?"
Khả Như đáp: "Đúng vậy, chính là cậu ta." "Nghe đâu cậu ta thích thầm anh trai Trạch Vũ của cậu nên mới quan tâm đến Trạch gia như vậy."
Mộc Liên nghi ngờ hỏi: "Anh trai mình sao? Anh ấy cũng học ở đây à?"
Khả Như không tin vào mắt mình đáp: "Đúng vậy, anh ấy là học bá ở lớp 12 của trường mình. Anh trai cậu nổi tiếng như vậy mà cậu cũng không biết sao?" "Anh ấy là mẫu hình lí tưởng của những cô gái ở đây, vừa đẹp trai, gia thế lại lớn đến như vậy, khó lòng trách có nhiều người theo đuổi." Mộc Liên nghe xong cảm thấy có dự cảm không lành, bản thân sợ hãi tột độ vì nhớ tới những lời mẹ nuôi đã căn dặn. Nhưng mà biết làm sao được có lẽ số phận đã an bài, cô chỉ đành biết chấp nhận mà thôi. Ra tới cổng trường, cô đã thấy chú lái xe đứng đợi sẵn vội mở cửa cho cô nhưng khi vừa mở cửa ra đã nghe giọng cáu gắt của Trạch Vũ: "Cút, tôi không muốn ngồi cùng người lạ. Chú Lương, mau đóng cửa xe lại nếu không tôi sẽ tự đi bộ về." Nghe những lời này, chú Lương cũng vô cùng khó xử đưa ánh mắt ái ngại nhìn Mộc Liên. Cô cũng thức thời hiểu được thân phận của mình. Dù gì thì cô cũng chỉ là một đứa con nuôi làm sao có thể sánh bằng thân phận của anh ấy. Cô rời đi lên tiếng nói: "Chú đưa anh ấy về đi ạ. Con sẽ tự đi về được.", Chú Lương nhanh nhẹn đáp: "Vậy tiểu thư đứng đợi một lát, sau khi đưa cậu chủ về tôi sẽ quay lại." Mộc Liên cũng đáp lại: "Dạ vâng ạ."
Cô đứng nhìn chiếc xe rời đi mà trong lòng cảm thấy rất não nề, không biết về sau cô sẽ ra sao khi cứ phải chạm mặt Trạch Vũ ở trường như vậy. Đứng đợi hồi lâu, cũng đã hơn 30p mà Mộc Liên vẫn chưa thấy chú lái xe quay lại, không biết có xảy ra chuyện gì không. Đứng đợi thêm gần 30p nữa, khi tất cả học sinh đã ra về không còn một bóng người, Mộc Liên mới lò mò từng bước để tìm đường về. Đã một tiếng trôi qua mà vẫn không thấy chú Lương quay lại, nếu cô không nhanh chóng quay về chắc mẹ nuôi sẽ lo lắng lắm. Lọ mọ một lúc cô vẫn không biết phải rẽ đường nào, đường xá xe cộ vô cùng tấp nập, cô cũng chưa bao giờ được đi ra đường nên không biết đi đường nào. Đứng lóng ngóng hồi lâu, cô quyết định rẽ vào đường kia, chợt có một chiếc xe hơi từ đâu chạy đến thắng K.. ÉT.. KÉT. Mộc Liên sợ ngây người chỉ biết thụp người xuống rồi sau đó mọi chuyện diễn ra như thế nào Mộc Liên cũng không biết được. Cả người dẫn mất ý thức, chìm vào một mảng sương mù.
Thấy vậy, người ngồi trên xe vội vàng bước xuống.
[Còn nữa..]