Chương 60:
Ngay khi biệt thự họ Kim đang vui vầy tụ họp với nhau thì tại nhà Ji Hyun lại tĩnh lặng, sân vườn với thảm thực vật xanh mướt đầy sức sống. Dưới bóng râm cây xanh, Ji Hyun nằm duỗi thẳng chân trên ghế tựa dài, trên tay cầm tập tài liệu chăm chú xem, bên cạnh là chiếc bàn và một chiếc ghế tựa dài. Trên bàn có sẵn một bình trà, bánh, trái cây, một tách cà phê còn nóng. Bàn tay anh duỗi ra cầm tách cà phê lên đưa tới bên miệng uống một ngụm. Qua vai anh, phía đằng xa, chiếc ô tô chạy vào dừng ở trong sân. Cửa xe đẩy ra, Fred đeo kính mát bước ra, trên tay cầm theo một túi hồ sơ, sải bước đi tới.
Fred dừng lại trước mặt Ji Hyun.
Ji Hyun nhấc mắt nhìn hắn.
Hắn gỡ mắt kính xuống móc vào cổ áo, tùy tiện quăng túi hồ sơ xuống bàn.
Ji Hyun liếc mắt nhìn sang túi hồ sơ, nghe Fred nói: "Kết quả điều tra."
Ji Hyun ngồi bật dậy, đặt tập tài liệu đang cầm trên tay xuống bàn rồi cầm túi hồ sơ lên vội vàng tháo dây gút rút tập hồ sơ ra, ánh mắt anh chuyên chú chậm rãi đọc từng trang xem xét.
Fred di chuyển đến ghế đối diện ngồi xuống, ngã lưng tựa vào thành ghế. Hắn thở dài, ngước nhìn bầu trời trong xanh, cất lời: "Ji Hyun này! Anh của cậu quả không đơn giản, phía sau là cả một uẩn khúc đấy.." Hắn suy ngẫm một lúc thì nói tiếp: "Tớ bắt đầu hiếu kỳ.. đằng sau con người lạnh lùng tàn nhẫn kia đang nghĩ gì?"
Ánh mắt Ji Hyun khựng lại, những ký ức tưởng chừng rơi vào quên lãng thay nhau ùa về.
20 năm về trước, trong chính căn biệt thự xa hoa, ông Kim Sang Hun nổi giận đùng đùng, mắt như nổi lửa, ông giơ tay tát mạnh vào mặt của Ji Wook, lúc này vừa 13 tuổi, đang đứng nép bên góc tường.
Ji Wook cắn răng nhịn đau, co rúm người lại, hai bàn tay siết chặt vạt áo.
Ông Kim Sang Hun quát lên: "Không được nhắc tên người mẹ lăng loàn của mày trong ngôi nhà của tao, nghe rõ chưa?"
Ji Wook im lặng, mím chặt môi. Đôi mắt cậu đã bắt đầu hằn đỏ lên nhưng quật cường, không một giọt nước mắt chảy ra.
Lại một ngày khác, trong căn nhà kho ẩm thấp, bóng tối lờ mờ, vài vật dụng để ngổn ngang ở một góc tường. Ji Wook cả người nhếch nhác, ngồi khoanh chân bó gối sát góc tường.
Qua lớp kính cửa sổ, bên ngoài trời đang đổ tuyết rơi. Trên người Ji Wook chỉ mặc vỏn vẹn chiếc áo sơ mi mỏng, quần sọt ngắn, chân mang vớ nhưng nét mặt cậu lại bình thản lạ thường, không chút run rẩy.
Có tiếng động khẽ vang lên.
Ji Wook nhấc mắt đề phòng nhìn về phía cửa, thấy cửa chợt hé mở ra, một cái đầu nhỏ xíu thò vào, đôi mắt mở to láo liên ngó quanh.
Ji Wook kinh ngạc, thầm thốt: "Ji Hyun!"
Ji Hyun lúc này 7 tuổi, đưa mắt nhìn Ji Wook, nhoẻn miệng cười tươi, cậu bé nhanh nhẹn nhích thân thể chui qua khỏi khe cửa, gọi khẽ: "Anh!"
Ji Wook nhìn chằm chằm vào Ji Hyun thấy trên vai cậu bé đeo một cái ba lô nhỏ.
Ji Hyun xoay người, thận trọng khép cửa lại.
Ji Wook lặng yên nhìn cậu bé chạy tới bên mình, nghiêng đầu ngây ngô săm soi vào gương mặt của mình hỏi han: "Anh có đau không? Lúc nãy em xuống cầu thang thấy bố nắm cổ áo anh lôi đi, em lén đi theo."
Ji Wook im lặng không trả lời, chỉ nhìn chăm chăm vào gương mặt bé xíu của Ji Hyun.
Ji Hyun đưa bàn tay nhỏ của mình áp lên một bên má của Ji Wook, hùng hồn tuyên bố: "Anh đừng sợ, em ở đây với anh nhé."
Bất chợt Ji Wook khẽ rùng mình, cau mày hỏi: "Tuyết đang rơi?"
Ji Hyun mỉm cười ngây ngô, hai má phúng phính hồng hào: "Dạ!"
Ji Wook đảo mắt nhìn trên người Ji Hyun một lượt, thấy trên người cậu bé cũng chỉ mặc có mỗi áo sơ mi, quần sọt ngắn và chân mang vớ. Cậu cau mày không hài lòng hỏi: "Không biết lạnh à?"
Ji Hyun ngây thơ lắc đầu: "Không ạ."
Cửa nhà kho lại hé mở ra.
Hai cậu bé đồng loạt quay sang nhìn. Trước mắt cả hai trông thấy Ji Hwan (lúc này 15 tuổi), thọc đầu qua khe cửa, tay che miệng khe khẽ thúc giục: "Ji Hyun! Nhanh lên."
Ji Hyun khẩn trương xoay lại nhìn Ji Wook.
Ji Wook hiếu kì nhìn Ji Hyun mở ba lô lấy ra một cái áo khoác ấm, khăn choàng cổ, đôi giày đẩy qua cho cậu. Bên tai cậu nghe tiếng của Ji Hyun nói: "Anh, hãy mặc nó nhé."
Cách nhà kho một đoạn, ông Kim Sang Hun xuất hiện, cầm tờ báo trên tay, chân bước nhanh đi trên hành lang.
Ji Hwan đứng nép mình sát cửa nhà kho, nét mặt căng chặt, nghiêng tai lắng nghe. Nhìn qua góc tường nơi Ji Hwan trốn, ông Kim Sang Hun đi ngang qua.
Ji Hwan rón rén thọc đầu qua khe cửa lần nữa, lo sợ nói khẽ: "Ji Hyun! Là bố."
Bên trong nhà kho, Ji Hyun vừa đứng lên vừa nói với Ji Wook: "Anh, em phải đi rồi."
Ji Hyun đeo ba lô lên vai, đưa bàn tay nhỏ xíu vẫy chào Ji Wook, cười tươi ngây thơ, rồi xoay người chạy đi.
Ji Wook ngồi yên nhìn theo Ji Hyun dần chui ra ngoài rồi khuất sau cánh cửa. Cậu cúi xuống nhìn chằm chặp hồi lâu vào đống quần áo nhỏ xíu để dưới nền nhà, cong môi cười, khẽ thốt: "Thằng ngốc này!"
Ji Hyun rời khỏi nhà kho, lén lút bước nhanh đến gần cầu thang. Bỗng có tiếng của bà quản gia gọi: "Cậu Ji Hyun!"
Ji Hyun giật mình phát hoảng đứng sững lại, chầm chậm xoay người, cố nở nụ cười tươi rói: "Gì vậy ạ?"
Bà quản gia nhíu mày nghi hoặc hỏi: "Áo ấm, khăn choàng, giày của cậu đâu rồi?"
Ji Hyun đáp ngay: "Mất rồi!"
Bà quản gia kinh sợ: "Mất rồi? Sao có thể.."
Ji Hyun đột nghiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa, đánh gãy lời bà: "Tuyết rơi dày rồi, tôi phải lên phòng đây, bà có chuyện gì nữa không?" Cậu làm bộ dáng uy nghiêm, ánh mắt nghiêm túc nhìn xuống bà.
Bà quản gia im lặng giây lát, khom lưng hành lễ, gượng gạo cười: "Vâng, không ạ."
Ji Hyun cười đắc ý, xoay người chạy nhanh lên cầu thang.
Bà quản gia nâng mắt nghi hoặc nhìn theo cậu.
Một năm nọ, trong sân sau của trường tiểu học, trên khuôn đất cỏ mọc xanh mướt, một nhóm khoảng 6 cậu bé lớn nhỏ xông vào đánh tới tấp một cậu bé khác nằm bẹp xuống bãi cỏ. Một cậu bé trong nhóm lên tiếng chửi bới: "Mày nghĩ mày là ai mà ra vẻ với bọn tao. Nhà giàu, được bọn con gái vây quanh thì ngon à. Tụi tao khinh!"
Một cậu bé với dáng người to con khác hét lên đầy hung dữ: "Đạp vào mặt nó xem thử bọn con gái còn khen nó nữa không?"
Chợt có tiếng của một người đàn ông quát to: "Dừng lại ngay!"
Đám trẻ thất kinh quay ra sau nhìn, trước mắt thấy một người đàn ông trung niên vẻ mặt uy nghiêm đang đứng, trên tay ông ta cầm một vài cuốn sách. Bọn chúng sợ hãi hét lên: "Thầy mỹ thuật!" Đám trẻ hốt hoảng che mặt bỏ chạy đi.
Người đàn ông nọ nhíu mày nhìn theo chúng. Hắn ngoảnh mặt nhìn xuống đứa trẻ đang đưa hai tay ôm đầu che mặt, nằm co rúm người trên cỏ. Chân hắn cất bước đi đến gần cậu bé kia, thấy bên cạnh cậu bé có một chiếc bảng tên. Bàn tay hắn đưa xuống nhặt lên. Hắn nhìn bảng tên, ánh mắt dần chuyển xuống người cậu bé kia, gọi: "Kim Ji Hyun!"
Fred dừng lại trước mặt Ji Hyun.
Ji Hyun nhấc mắt nhìn hắn.
Hắn gỡ mắt kính xuống móc vào cổ áo, tùy tiện quăng túi hồ sơ xuống bàn.
Ji Hyun liếc mắt nhìn sang túi hồ sơ, nghe Fred nói: "Kết quả điều tra."
Ji Hyun ngồi bật dậy, đặt tập tài liệu đang cầm trên tay xuống bàn rồi cầm túi hồ sơ lên vội vàng tháo dây gút rút tập hồ sơ ra, ánh mắt anh chuyên chú chậm rãi đọc từng trang xem xét.
Fred di chuyển đến ghế đối diện ngồi xuống, ngã lưng tựa vào thành ghế. Hắn thở dài, ngước nhìn bầu trời trong xanh, cất lời: "Ji Hyun này! Anh của cậu quả không đơn giản, phía sau là cả một uẩn khúc đấy.." Hắn suy ngẫm một lúc thì nói tiếp: "Tớ bắt đầu hiếu kỳ.. đằng sau con người lạnh lùng tàn nhẫn kia đang nghĩ gì?"
Ánh mắt Ji Hyun khựng lại, những ký ức tưởng chừng rơi vào quên lãng thay nhau ùa về.
20 năm về trước, trong chính căn biệt thự xa hoa, ông Kim Sang Hun nổi giận đùng đùng, mắt như nổi lửa, ông giơ tay tát mạnh vào mặt của Ji Wook, lúc này vừa 13 tuổi, đang đứng nép bên góc tường.
Ji Wook cắn răng nhịn đau, co rúm người lại, hai bàn tay siết chặt vạt áo.
Ông Kim Sang Hun quát lên: "Không được nhắc tên người mẹ lăng loàn của mày trong ngôi nhà của tao, nghe rõ chưa?"
Ji Wook im lặng, mím chặt môi. Đôi mắt cậu đã bắt đầu hằn đỏ lên nhưng quật cường, không một giọt nước mắt chảy ra.
Lại một ngày khác, trong căn nhà kho ẩm thấp, bóng tối lờ mờ, vài vật dụng để ngổn ngang ở một góc tường. Ji Wook cả người nhếch nhác, ngồi khoanh chân bó gối sát góc tường.
Qua lớp kính cửa sổ, bên ngoài trời đang đổ tuyết rơi. Trên người Ji Wook chỉ mặc vỏn vẹn chiếc áo sơ mi mỏng, quần sọt ngắn, chân mang vớ nhưng nét mặt cậu lại bình thản lạ thường, không chút run rẩy.
Có tiếng động khẽ vang lên.
Ji Wook nhấc mắt đề phòng nhìn về phía cửa, thấy cửa chợt hé mở ra, một cái đầu nhỏ xíu thò vào, đôi mắt mở to láo liên ngó quanh.
Ji Wook kinh ngạc, thầm thốt: "Ji Hyun!"
Ji Hyun lúc này 7 tuổi, đưa mắt nhìn Ji Wook, nhoẻn miệng cười tươi, cậu bé nhanh nhẹn nhích thân thể chui qua khỏi khe cửa, gọi khẽ: "Anh!"
Ji Wook nhìn chằm chằm vào Ji Hyun thấy trên vai cậu bé đeo một cái ba lô nhỏ.
Ji Hyun xoay người, thận trọng khép cửa lại.
Ji Wook lặng yên nhìn cậu bé chạy tới bên mình, nghiêng đầu ngây ngô săm soi vào gương mặt của mình hỏi han: "Anh có đau không? Lúc nãy em xuống cầu thang thấy bố nắm cổ áo anh lôi đi, em lén đi theo."
Ji Wook im lặng không trả lời, chỉ nhìn chăm chăm vào gương mặt bé xíu của Ji Hyun.
Ji Hyun đưa bàn tay nhỏ của mình áp lên một bên má của Ji Wook, hùng hồn tuyên bố: "Anh đừng sợ, em ở đây với anh nhé."
Bất chợt Ji Wook khẽ rùng mình, cau mày hỏi: "Tuyết đang rơi?"
Ji Hyun mỉm cười ngây ngô, hai má phúng phính hồng hào: "Dạ!"
Ji Wook đảo mắt nhìn trên người Ji Hyun một lượt, thấy trên người cậu bé cũng chỉ mặc có mỗi áo sơ mi, quần sọt ngắn và chân mang vớ. Cậu cau mày không hài lòng hỏi: "Không biết lạnh à?"
Ji Hyun ngây thơ lắc đầu: "Không ạ."
Cửa nhà kho lại hé mở ra.
Hai cậu bé đồng loạt quay sang nhìn. Trước mắt cả hai trông thấy Ji Hwan (lúc này 15 tuổi), thọc đầu qua khe cửa, tay che miệng khe khẽ thúc giục: "Ji Hyun! Nhanh lên."
Ji Hyun khẩn trương xoay lại nhìn Ji Wook.
Ji Wook hiếu kì nhìn Ji Hyun mở ba lô lấy ra một cái áo khoác ấm, khăn choàng cổ, đôi giày đẩy qua cho cậu. Bên tai cậu nghe tiếng của Ji Hyun nói: "Anh, hãy mặc nó nhé."
Cách nhà kho một đoạn, ông Kim Sang Hun xuất hiện, cầm tờ báo trên tay, chân bước nhanh đi trên hành lang.
Ji Hwan đứng nép mình sát cửa nhà kho, nét mặt căng chặt, nghiêng tai lắng nghe. Nhìn qua góc tường nơi Ji Hwan trốn, ông Kim Sang Hun đi ngang qua.
Ji Hwan rón rén thọc đầu qua khe cửa lần nữa, lo sợ nói khẽ: "Ji Hyun! Là bố."
Bên trong nhà kho, Ji Hyun vừa đứng lên vừa nói với Ji Wook: "Anh, em phải đi rồi."
Ji Hyun đeo ba lô lên vai, đưa bàn tay nhỏ xíu vẫy chào Ji Wook, cười tươi ngây thơ, rồi xoay người chạy đi.
Ji Wook ngồi yên nhìn theo Ji Hyun dần chui ra ngoài rồi khuất sau cánh cửa. Cậu cúi xuống nhìn chằm chặp hồi lâu vào đống quần áo nhỏ xíu để dưới nền nhà, cong môi cười, khẽ thốt: "Thằng ngốc này!"
Ji Hyun rời khỏi nhà kho, lén lút bước nhanh đến gần cầu thang. Bỗng có tiếng của bà quản gia gọi: "Cậu Ji Hyun!"
Ji Hyun giật mình phát hoảng đứng sững lại, chầm chậm xoay người, cố nở nụ cười tươi rói: "Gì vậy ạ?"
Bà quản gia nhíu mày nghi hoặc hỏi: "Áo ấm, khăn choàng, giày của cậu đâu rồi?"
Ji Hyun đáp ngay: "Mất rồi!"
Bà quản gia kinh sợ: "Mất rồi? Sao có thể.."
Ji Hyun đột nghiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa, đánh gãy lời bà: "Tuyết rơi dày rồi, tôi phải lên phòng đây, bà có chuyện gì nữa không?" Cậu làm bộ dáng uy nghiêm, ánh mắt nghiêm túc nhìn xuống bà.
Bà quản gia im lặng giây lát, khom lưng hành lễ, gượng gạo cười: "Vâng, không ạ."
Ji Hyun cười đắc ý, xoay người chạy nhanh lên cầu thang.
Bà quản gia nâng mắt nghi hoặc nhìn theo cậu.
Một năm nọ, trong sân sau của trường tiểu học, trên khuôn đất cỏ mọc xanh mướt, một nhóm khoảng 6 cậu bé lớn nhỏ xông vào đánh tới tấp một cậu bé khác nằm bẹp xuống bãi cỏ. Một cậu bé trong nhóm lên tiếng chửi bới: "Mày nghĩ mày là ai mà ra vẻ với bọn tao. Nhà giàu, được bọn con gái vây quanh thì ngon à. Tụi tao khinh!"
Một cậu bé với dáng người to con khác hét lên đầy hung dữ: "Đạp vào mặt nó xem thử bọn con gái còn khen nó nữa không?"
Chợt có tiếng của một người đàn ông quát to: "Dừng lại ngay!"
Đám trẻ thất kinh quay ra sau nhìn, trước mắt thấy một người đàn ông trung niên vẻ mặt uy nghiêm đang đứng, trên tay ông ta cầm một vài cuốn sách. Bọn chúng sợ hãi hét lên: "Thầy mỹ thuật!" Đám trẻ hốt hoảng che mặt bỏ chạy đi.
Người đàn ông nọ nhíu mày nhìn theo chúng. Hắn ngoảnh mặt nhìn xuống đứa trẻ đang đưa hai tay ôm đầu che mặt, nằm co rúm người trên cỏ. Chân hắn cất bước đi đến gần cậu bé kia, thấy bên cạnh cậu bé có một chiếc bảng tên. Bàn tay hắn đưa xuống nhặt lên. Hắn nhìn bảng tên, ánh mắt dần chuyển xuống người cậu bé kia, gọi: "Kim Ji Hyun!"