Bài viết: 55 

Chương 20: Thơ tình gửi hoàng hậu
Trong số những trò tranh sủng mà tôi đã tham gia, có lẽ trò vui nhất là với Tara. Tôi không biết Richard có điều tra cô ta không nhưng rõ ràng Tara đã bị lôi kéo vào chuyện xảy ra ở dạ tiệc. Và tôi thì có rất nhiều thời gian để chơi đùa với cô nàng. Sau khi dẫn hai nhóc về phòng mình, tôi đến tham gia bữa tiệc hàng tháng trong hậu cung. Nói là tiệc nhưng thực chất chỉ có Richard và sáu bà vợ của mình. Thời này thì chẳng còn ai đàn ca múa hát để lôi kéo bậc quân vương tới cung mình nữa rồi nên sau bữa tối, chúng tôi chỉ trải thảm ra sân và ngồi nói chuyện.
Không, chính xác thì tôi nửa ngồi nửa nằm dựa vào người Richard, trong khi năm người còn lại thì ngồi xung quanh. Richard cũng để mặc tôi, một tay để hờ bên hông tôi một tay mân mê ly rượu trên tay. Jannica từ khi tôi gặp lần đầu tới nay vẫn luôn cúi gằm mặt xuống, trong khi Victoria thì trưng bày một bộ mặt nhã nhặn nghìn năm không buông xuống của mình. Tana thì thỉnh thoảng quay về phía Victoria nói chuyện, còn Maya thì vẫn điềm nhiên như không.
Nhìn Tara đang vò nát tấm vải trong tay, tôi không khỏi ngứa miệng:
- Nghe nói hôm dạ tiệc Tara gặp được chuyện gì vui lắm đúng không?
Tất cả những người khác đều hướng mắt nhìn tôi. Bây giờ ai mà dám nói dạ tiệc vui vẻ thì tôi nhường chức hoàng hậu cho họ.
- Lúc đó thẩn thiếp lúc đó chỉ một lòng lo lắng về sự việc xảy ra, làm sao có thể vui vẻ được.
- Ý ta là trước dạ tiệc.
- Trước dạ tiệc thần thiếp chỉ đi vòng vòng xung quanh thôi.
Giờ tôi đã hiểu tại sao trong các phim cung đấu, người ta lại cần có đồng minh với các vương khi khác rồi, gặp đối thủ kiểu này mà không có ai phụ họa thì cũng như không. Nhưng người duy nhất không có hiềm khích với tôi chỉ có Maya, mà cô ấy thì lúc nào cũng như không quan tâm đến cả thế giới.
- Vậy sao? – Tôi mặc kệ có vương phi nào chịu làm đồng minh với mình không, vì tôi có vây cánh lớn nhất sau lưng rồi, - Bữa trước ta xem trong camera ghi hình thấy cô đi từ phòng nghỉ của đại sảnh ra trông vui vẻ lắm.
- Thiếp chỉ..
- Sau đó thì có một chàng trai từ đó bước ra..
- Đó là anh họ thần – Tara bỗng đứng bật dậy – Dù người là hoàng hậu thì cũng không thể vu khống như vậy.
- Ta đâu có vu không gì đâu – Tôi bắt đầu mân mê ngón tay của Richard – Vì camera chỉ quay được cảnh người phục vụ bước ra chứ không thấy anh trai Tara.
Lông mày Tara bắt đầu xoắn lại. Chắc hẳn cô ta đang muốn biết rốt cuộc tôi muốn nói điều gì.
- Ta chỉ muốn hỏi lúc đó anh trai cô đưa cho cô tin tức gì khiến cô vui vẻ thôi? Chẳng phải bình thường mọi người thường hỏi sáng nay có chuyện gì vui, không phải sao?
Đến bây giờ, tôi có thể chắc chắn đến 90% là người đó đã nói với Tara rằng Rayen không phải con của Richard nên chỉ cần Tara giúp họ lấy máu của Rayen..
- Tara – Cô em Tana bỗng lên tiếng – Chị không hiểu hoàng hậu muốn hỏi gì sao, hoàng hậu chỉ muốn chị kể xem anh trai có tin gì vui thôi, không có ý gì đâu.
Gương mặt đang tái xanh của Tara bỗng nhiên dãn ra. Cô ta ngẩng đầu lên nhìn tôi:
- Hoàng hậu thứ lỗi, anh họ biết chị dâu vừa sinh liền tới chỗ thiếp để báo tin mừng.
- À, thì ra là thế.
Tôi cúi xuống nhìn chiếc nhẫn ở ngón cái Richard. Chiếc nhẫn này chắc cũng có cùng thời đại với dây chuyền.
* * *
Câu chuyện vừa kết thúc tại đây, Jannica bỗng nhiên đứng dậy và nói:
- Thưa bệ hạ, thần thiếp mới tìm được một vài bài thơ trong kho lưu trữ hoàng gia, hi vọng có thể đọc cho mọi người nghe để thư giãn.
- Thơ gì? – Richard chậm chạp nói.
- Thơ tình của phụ vương ngài gửi tới mẫu hậu, thưa bệ hạ.
Tôi đã nghĩ là sẽ không có màn ca múa biểu diễn, nhưng có lẽ tôi nhầm.
- Được.
Richard chỉ nói vậy rồi bỏ ly rượu xuống.
- Xin phép bệ hạ - Jannica vừa nhún người vừa ngâm:
Bên gối người lại nhớ tới người
Trăng tròn vành vạnh ở bên ai
Sóng lăn tăn vỗ lòng thêm lạnh
Hận trái tim mãi đạp không ngừng.
Giọng Jannica không phải là xuất sắc, nhưng trong một buổi tối yên lặng như thế, ngay cả tôi cũng có thể phần nào cảm thấy sự giằng xé trong trái tim của người viết bài thơ. Khi nhận ra sự im lặng đã diễn ra quá lâu thì tôi mới để ý rằng Richard không hề nói một lời nào mà chỉ nhìn chằm chằm Jannica.
Tim tôi bỗng giật một cái.
Chẳng lẽ vài giây nữa Richard sẽ tới phòng Jannica giống mấy bộ phim cung đấu sao.
- Bài thơ cũng khá hay.
Richard cuối cùng cũng chỉ nói một câu vô thưởng vô phạt như vậy rồi về cung của mình. Trong khi Tara đang có vẻ hí hửng, Tana nhìn Jannica với vẻ mặt khó hiểu thì Maya lại tới chỗ Jannica vẫn đang đứng và quay lại chào tôi rồi dẫn cô ta về.
Thì ra không phải Maya không nhiệt tình với ai mà là không nhiệt tình với tôi nha.
Không, chính xác thì tôi nửa ngồi nửa nằm dựa vào người Richard, trong khi năm người còn lại thì ngồi xung quanh. Richard cũng để mặc tôi, một tay để hờ bên hông tôi một tay mân mê ly rượu trên tay. Jannica từ khi tôi gặp lần đầu tới nay vẫn luôn cúi gằm mặt xuống, trong khi Victoria thì trưng bày một bộ mặt nhã nhặn nghìn năm không buông xuống của mình. Tana thì thỉnh thoảng quay về phía Victoria nói chuyện, còn Maya thì vẫn điềm nhiên như không.
Nhìn Tara đang vò nát tấm vải trong tay, tôi không khỏi ngứa miệng:
- Nghe nói hôm dạ tiệc Tara gặp được chuyện gì vui lắm đúng không?
Tất cả những người khác đều hướng mắt nhìn tôi. Bây giờ ai mà dám nói dạ tiệc vui vẻ thì tôi nhường chức hoàng hậu cho họ.
- Lúc đó thẩn thiếp lúc đó chỉ một lòng lo lắng về sự việc xảy ra, làm sao có thể vui vẻ được.
- Ý ta là trước dạ tiệc.
- Trước dạ tiệc thần thiếp chỉ đi vòng vòng xung quanh thôi.
Giờ tôi đã hiểu tại sao trong các phim cung đấu, người ta lại cần có đồng minh với các vương khi khác rồi, gặp đối thủ kiểu này mà không có ai phụ họa thì cũng như không. Nhưng người duy nhất không có hiềm khích với tôi chỉ có Maya, mà cô ấy thì lúc nào cũng như không quan tâm đến cả thế giới.
- Vậy sao? – Tôi mặc kệ có vương phi nào chịu làm đồng minh với mình không, vì tôi có vây cánh lớn nhất sau lưng rồi, - Bữa trước ta xem trong camera ghi hình thấy cô đi từ phòng nghỉ của đại sảnh ra trông vui vẻ lắm.
- Thiếp chỉ..
- Sau đó thì có một chàng trai từ đó bước ra..
- Đó là anh họ thần – Tara bỗng đứng bật dậy – Dù người là hoàng hậu thì cũng không thể vu khống như vậy.
- Ta đâu có vu không gì đâu – Tôi bắt đầu mân mê ngón tay của Richard – Vì camera chỉ quay được cảnh người phục vụ bước ra chứ không thấy anh trai Tara.
Lông mày Tara bắt đầu xoắn lại. Chắc hẳn cô ta đang muốn biết rốt cuộc tôi muốn nói điều gì.
- Ta chỉ muốn hỏi lúc đó anh trai cô đưa cho cô tin tức gì khiến cô vui vẻ thôi? Chẳng phải bình thường mọi người thường hỏi sáng nay có chuyện gì vui, không phải sao?
Đến bây giờ, tôi có thể chắc chắn đến 90% là người đó đã nói với Tara rằng Rayen không phải con của Richard nên chỉ cần Tara giúp họ lấy máu của Rayen..
- Tara – Cô em Tana bỗng lên tiếng – Chị không hiểu hoàng hậu muốn hỏi gì sao, hoàng hậu chỉ muốn chị kể xem anh trai có tin gì vui thôi, không có ý gì đâu.
Gương mặt đang tái xanh của Tara bỗng nhiên dãn ra. Cô ta ngẩng đầu lên nhìn tôi:
- Hoàng hậu thứ lỗi, anh họ biết chị dâu vừa sinh liền tới chỗ thiếp để báo tin mừng.
- À, thì ra là thế.
Tôi cúi xuống nhìn chiếc nhẫn ở ngón cái Richard. Chiếc nhẫn này chắc cũng có cùng thời đại với dây chuyền.
* * *
Câu chuyện vừa kết thúc tại đây, Jannica bỗng nhiên đứng dậy và nói:
- Thưa bệ hạ, thần thiếp mới tìm được một vài bài thơ trong kho lưu trữ hoàng gia, hi vọng có thể đọc cho mọi người nghe để thư giãn.
- Thơ gì? – Richard chậm chạp nói.
- Thơ tình của phụ vương ngài gửi tới mẫu hậu, thưa bệ hạ.
Tôi đã nghĩ là sẽ không có màn ca múa biểu diễn, nhưng có lẽ tôi nhầm.
- Được.
Richard chỉ nói vậy rồi bỏ ly rượu xuống.
- Xin phép bệ hạ - Jannica vừa nhún người vừa ngâm:
Bên gối người lại nhớ tới người
Trăng tròn vành vạnh ở bên ai
Sóng lăn tăn vỗ lòng thêm lạnh
Hận trái tim mãi đạp không ngừng.
Giọng Jannica không phải là xuất sắc, nhưng trong một buổi tối yên lặng như thế, ngay cả tôi cũng có thể phần nào cảm thấy sự giằng xé trong trái tim của người viết bài thơ. Khi nhận ra sự im lặng đã diễn ra quá lâu thì tôi mới để ý rằng Richard không hề nói một lời nào mà chỉ nhìn chằm chằm Jannica.
Tim tôi bỗng giật một cái.
Chẳng lẽ vài giây nữa Richard sẽ tới phòng Jannica giống mấy bộ phim cung đấu sao.
- Bài thơ cũng khá hay.
Richard cuối cùng cũng chỉ nói một câu vô thưởng vô phạt như vậy rồi về cung của mình. Trong khi Tara đang có vẻ hí hửng, Tana nhìn Jannica với vẻ mặt khó hiểu thì Maya lại tới chỗ Jannica vẫn đang đứng và quay lại chào tôi rồi dẫn cô ta về.
Thì ra không phải Maya không nhiệt tình với ai mà là không nhiệt tình với tôi nha.