Ngôn Tình Khi Hoàng Đế Là Bạn Thân Nhất Của Tôi - Và Cũng Là Chồng Của Tôi - Lương Thanh Huyền

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Lương Thanh Huyền, 2 Tháng mười 2020.

  1. Lương Thanh Huyền

    Bài viết:
    55
    [​IMG]

    Khi Hoàng Đế Là Bạn Thân Nhất Của Tôi - Và Cũng Là Chồng Của Tôi

    Tác giả: Lương Thanh Huyền

    Thể loại: ngôn tình, hiện đại, sủng, ngược, bạn thân

    Link góp ý: Góp ý cho tác phẩm của Lương Thanh Huyền

    Văn án:

    Sau năm năm ở nước ngoài để trốn khỏi ngai vàng, Richard - con trai thứ của hoàng tộc Fayderman đã quay trở lại. Để giúp người bạn thân của mình trở thành vị hoàng đế ưu tú, Sara đã đồng ý kết hôn với anh dù cả hai không hề yêu nhau.

    Tại sao Richard lại chạy trốn khỏi ngôi vị đó?

    Tại sao người anh kết hôn lại là Sara, con gái của một giảng viên đại học bình thường?

    Chuyện gì đã xảy ra giữa Richard và người con gái anh đã từng yêu?

    Và liệu:

    Có bí ẩn nào đằng sau Richard và hoàng tộc Fayderman vốn đã tồn tại hơn 600 năm?

    Tình bạn sau hàng chục năm ấy một ngày nào đó có trở thành tình yêu?

    Kết thúc của câu chuyện sẽ viên mãn cho cả hai hay là chỉ là một nỗi đau âm ỉ?

    * * *

    Các bạn hãy cùng theo dõi nhé!


    P/s: Truyện này sẽ có hơi giả tưởng xíu, cơ mà không đoán được mới vui đúng không mọi người! ;)
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng mười 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Lương Thanh Huyền

    Bài viết:
    55
    Chương 1: Cách mà mọi chuyện bắt đầu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lý do tại sao hai người bạn thân với nhau từ khi sinh ra lại lấy nhau ư?

    Đó có phải là một tình yêu lãng mạn? Không, Richard vẫn còn chưa quên được vị hôn thê trước đây của mình.

    Đó có phải là do cha mẹ hai bên? Không, Richard đã cầu hôn tôi lúc anh đứng trước mộ của họ.

    Bạn cũng biết đấy, Trung Đông là một vùng sa mạc cằn cỗi của châu Á. Còn đất nước xinh đẹp nơi tôi đang sống thì ở ngay cửa vào từ Châu Âu tới Trung Đông. Nhờ có vị trí đường biển thuận lợi cùng nguồn tài nguyên hiếm có, hoàng tộc Fayderman đứng vững suốt hơn sáu trăm năm mà không bị lật đổ. Nhờ vào ưu thế vượt trội trong giao thương hàng hải, đất nước sớm thoát khỏi tình trạng lạc hậu của phong kiến và trở thành một nước hiện đại phát triển. Dù với dân số chỉ hơn mười triệu người, nhưng không một nước nào không biết đến. Trong một đất nước như vậy, hoàng đế luôn được tôn sùng như một vị quân chủ tài năng và là niềm ngưỡng mộ của bất kỳ người dân nào.

    Chỉ có duy nhất một vấn đề, một truyền thống, một bí ẩn mà từ trước tới giờ không thể loại bỏ và cũng không có lời giải.

    Hoàng đế luôn giữ chế độ đa thê.

    Hoàng đế có thể chọn ai là người sinh hoàng tử. Nhưng dù chuyện tình của những bật đế vương này đẹp đến như thế nào, họ yêu cô gái đó ra sao, thì họ vẫn lấy nhiều vợ. Nên dù mẹ Richard là người hoàng đế yêu nhất, bà vẫn sống trong đau khổ.

    Còn Richard, anh ấy không muốn làm vua. Anh ấy đã rời khỏi đất nước suốt năm năm sau cái chết của cha mẹ và để cho chú mình lên ngôi. Nhưng chú của anh ấy không đủ năng lực cơ bản để trở thành người đứng đầu của đất nước này.

    Đó chính là khả năng quản lý và sử dụng tài nguyên có 1-0-2 của đất nước mà chỉ có người "được chọn" mới có thể nắm giữ.

    Chẳng ai biết làm thế nào để trở thành "người được chọn". Chỉ là Richard bị chọn, và anh ấy bị lôi về. Dù tìm cách bỏ trốn hết lần này đến lần khác nhưng anh ấy vẫn bị bắt lại. Những người trong hoàng tộc đều khinh bỉ anh vì nghĩ rằng Richard là một kẻ yếu đuối và ngu nguội. Thậm chí cả vị hôn thê của anh - Victoria - cũng không hề liên lạc với anh một lần nào trong suốt năm năm đó. Dù với Richard, Victoria là người mà anh yêu nhất. Tôi là người biết rõ điều ấy nhất, vì chính tôi là "quân sư quạt mo" giúp anh ấy cưa đổ cô nàng mà.

    Và sau đó, Richard đã cầu hôn tôi. Khi cả hai đứng trước khu mộ của cha mẹ anh.

    Đúng vậy, Richard đã cầu hôn tôi.

    Ở đất nước này, hoàng đế cầu hôn một người phụ nữ có nghĩa là người đó sẽ thành hoàng hậu. Còn những cô gái khác thì sẽ là vương phi. Richard đã nói với tôi rằng:

    - Vì em đã quyết định dùng cả cuộc đời mình để giúp đỡ tôi, tôi sẽ dùng cả cuộc đời để bảo vệ em.

    Lúc đó tôi đã hỏi lại:

    - Câu này em đã dạy anh lúc anh học đại học đúng không?

    Richard ngây người. Tôi chỉ muốn tấu hài chút thôi, nhưng hình như không đúng lúc thì phải. À, chính xác là tôi đang ngượng, nên chỉ muốn nói nhảm để làm không khí bớt căng thẳng.

    Dù cha mẹ tôi là giảng viên đại học chính cống, đại diện cho những con người mẫu mực, tôi lại là một kẻ thích tự do và thoải mái. Từ nhỏ tôi đã bỏ nhà đi bụi chỉ vì mẹ không cho tôi nhuộm tóc. Cơ mà khi trưởng thành thì tôi cũng đã thu liễm lại khá nhiều rồi. Chỉ là chuyển từ quậy công khai sang phá ngầm thôi.

    Quay lại vụ tôi và Richard kết hôn. Dù chính miệng tôi đã từng dõng dạc tuyên bố là "Đừng lo, có em đây" với Richard. Nhưng khi thấy chính mình đang đứng ở một đám cưới lớn nhất đất nước, dưới con mắt quan sát của hàng triệu người, tôi bị nghẹn. Chính xác là tôi ho sù sụ như bị lao khiến cho người giám sát phải hỏi xem tôi có phải từ vùng dịch về không.

    Và sau đó tất cả những gì tôi nhớ được là Richard dẫn tôi đi, à, kéo tôi lên du thuyền.

    Tại sao lại là du thuyền?

    Vì chúng tôi phải đi hưởng tuần trăng mật. Và điểm đến dĩ nhiên là một trong những sở hữu tư nhân của hoàng gia, nơi mà không có lệnh của hoàng đế thì không ai được phép tới. Hay chính xác hơn là một nơi yên tĩnh không người cực kỳ hoàn hảo cho cặp đôi mới cưới. Nơi mà bạn có thể thả rông cả ngày trên bãi biển mà không ai quan tâm.

    Thật là một đám cưới hoàn hảo.

    Vấn đề duy nhất là: Richard đơ như một khối gỗ.

    Sau khi đồng hồ gõ mười hai tiếng liên tục, tôi chống nạnh đứng trước mặt Richard:

    - Vậy cuối cùng là anh có muốn lấy em không?

    Chẳng ông chồng nào lại để vợ mình ngồi chờ năm tiếng đồng hồ trong khi bản thân ngồi cứng đờ trên giường như vậy cả. Richard ngẩng lên nhìn tôi, nhưng vẫn không nói gì.

    - Hay anh hối hận rồi?

    Cái gương mặt ngẩn ra kia vẫn nhìn tôi. Tôi cáu lên:

    - Anh chưa từng cưỡi ngựa cũng phải biết cưỡi ngựa như thế nào chứ?

    Sau một phút dài như cả thế kỷ, Richard nói:

    - Em không phải là ngựa.

    Tôi chỉ muốn đấm cho anh ấy một phát. Cuối cùng, tôi vịn tay lên vai Richard và trèo lên đùi anh.

    - Em đang làm gì vậy?

    Tôi dõng dạc tuyên bố như đứng trước hội đồng trình bày khóa luận:

    - Làm chuyện vợ và chồng phải làm.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
  4. Lương Thanh Huyền

    Bài viết:
    55
    Chương 2: Cách vợ chồng mới cưới thực hiện nghĩa vụ của mình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    (mình đã update thêm ở chương 1 để đủ số từ quy định, các bạn có thể quay lại để nắm rõ nội dung nhé).

    * * *

    Chưa bao giờ tôi thấy Richard "yếu đuối" như vậy. Một hoàng đế mà tương lai có cả một dàn hậu cung giờ đây lại đang cố giữ áo tôi lại khi tôi tìm cách cởi nó ra. Nên việc thực hiện nghĩa vụ của chúng tôi bước qua giai đoạn gian khó nhất là khi tôi cởi được áo của mình trước mặt Richard.

    Khoan, hình như phần khó nhất hình như vẫn chưa qua. Dù cho anh ấy không còn tránh mặt nữa, thì anh ấy cũng chẳng làm gì tiếp theo cả. Lúc này tôi chỉ muốn chửi mình trong quá khứ, biết thế hồi xưa dạy quách vụ này cho rồi.

    Cơ mà tôi đâu biết vợ của anh ấy lại là tôi cơ chứ!

    Trong khi đang cố nghĩ xem phải làm gì tiếp theo, một cơn gió lạnh từ cửa sổ thổi vào khiến tôi bất giác rùng mình.

    - Anh mà đi đóng cửa sổ thì chúng ta sẽ ly hôn ngay hôm nay.

    Tôi gầm gừ ngay khi thấy Richard chống tay lên nệm như muốn đứng dậy. Trời ơi, có ai làm vợ mà khổ như tôi không?

    Richard cúi gằm mặt xuống.

    Cho đến khi tôi nghĩ rằng chắc mình phải bỏ cuộc, Richard bỗng ngẩng đầu lên và bắt đầu, ờ, thực hiện nghĩa vụ của mình. Mà giờ tôi mới biết rằng bàn tay của Richard lại lớn đến thế. Cả cơ thể tôi run rẩy theo những ngón tay thon dài đó. Ngay cả hai cánh tay đang bám lấy vai Richard cũng run lên dữ dội. Một cánh tay của anh vững chãi ôm lấy tôi, còn một tay khác thì vuốt ve cơ thể tôi.

    Cho đến khi tôi được đỡ nằm xuống lớp nệm ấm áp, tôi vẫn không hề nhận ra rằng quần áo của mình đã bị cởi sạch. Tôi ngẩn ngơ nhìn Richard từ từ cởi từng nút áo sơ mi của mình. Sao trong lúc này mà anh ấy lại có thể nghiêm túc như vậy? Tôi thích một chàng trai phóng khoáng mà phong độ cơ mà.

    Làm sao tôi đâu biết anh ấy sẽ là chồng của tôi cơ chứ!

    Trong tiếng gió biển xào xạc, trong bóng đêm như có như không, đôi mắt Richard chưa bao giờ rời khỏi tôi. Cho đến khi Richard phủ xuống cơ thể của tôi, cả người tôi như cứng lại. Dù không có ánh sáng rõ ràng, tôi vẫn cảm nhận được cơ thể của anh ấy.

    Và cả những biến hóa.. cần thiết nữa.

    * * *

    - Đủ sáu múi luôn nè.

    Tôi cười khùng khục.

    Richard vừa nhìn chằm chằm tôi vừa bắt lại cái tay đang đùa nghịch đó.

    - Anh có thể hôn em được không?

    Ủa? Câu này nghĩa là gì vậy?

    À, cuối cùng tôi đã nhớ ra một trong những lời chỉ dạy mà "quân sư quạt mo" Sara Lee đã nói đó là: Chỉ được hôn người mình yêu. Tôi muốn đập chết con nhỏ nào tên Sara Lee đã nói câu nhảm ruồi đó.

    Nhìn gương mặt đầy nghiêm túc của Richard vào giờ phút này, tôi chỉ biết cười trừ rồi áp môi mình lên cánh môi lạnh lẽo của Richard. Lúc đầu đó chỉ là nụ hôn chuồn chuồn nước nhẹ nhàng. Nhưng khi Richard đáp lại, thì đó là một nụ hôn sâu kéo dài nhất mà tôi từng cảm nhận.

    Tôi đã từng có bạn trai. Tất nhiên rồi, cũng giống Richard có bạn gái vậy. Khoan, đây không phải khoảnh khắc để nghĩ tới hai người đó. Dù tôi không yêu Richard nhưng tôi cũng đâu ngu mà lại nghĩ về những người.. không cần thiết đó chứ. Xóa bỏ đi bức tường "bạn thân" ngăn cách, tính ra chúng tôi khá thoải mái khi ở với nhau.

    Tôi không biết nụ hôn này có chút nào tình yêu không, nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự trân trọng của Richard dành cho tôi. Tôi chủ động vòng tay qua vai Richard khi nụ hôn của anh ấy dời từ môi tôi xuống dưới.

    * * *

    - Phụt.. Ha ha ha. - Tôi vừa nhăn nhó vừa cười ầm lên. - Hai phút.. ha ha, Richard hai phút, ha ha ha.

    Mặt Richard đen sì lại nhìn chằm chằm vào tôi.

    - Đây là lần đầu.

    Và đây cũng là câu nói cuối cùng anh ấy nói với tôi. Vì sau đó anh ấy chỉ làm thôi. Để chứng minh là anh ấy không chỉ có "hai phút".

    Sau khi xong việc, anh ấy có vẻ thỏa mãn lắm. Còn tôi thì năm oặt trên giường, để mặc cho Richard bế mình vào phòng tắm với lý do tắm rửa. Sau đêm ấy, tôi xin trân trọng tuyên bô với hội chị em sắp lấy chồng. Đó là đừng tin những gì chồng mình nói. Đặc biệt là khi cả hai đang không mặc gì.

    * * *

    Sau một hồi lăn lộn trong phòng tắm, tôi đước vớt ra và mang lại lên giường. Tôi mệt đến nỗi cả ngón tay cũng không nhấc nổi, để mặc cho anh ấy ôm tôi vào lòng. Chỉ có nguyên thùng nước tăng lực mới nhấc tôi dậy nổi. Tưởng chừng như sắp ngủ đến nơi, anh ấy xoa đầu tôi và nói khẽ.

    - Sara, em có thể sinh con cho anh không?

    Hả? Tôi vừa nghe cái gì cơ?
    Ha, bây giờ tôi không cần một giọt nước tăng lực nào nữa rồi.

    * * *
    Lời tác giả muốn nói: Nam chính rất sủng nữ chính, nhưng truyện gắn tag ngược là vì một vài vấn để trong quá khứ khiến cho mối quan hệ của hai người không hề đơn giản như vậy.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
  5. Lương Thanh Huyền

    Bài viết:
    55
    Chương 3: Cách mà tôi được giao nhiệm vụ quan trọng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đúng vậy, uống nước tăng lực thì mập lắm. Khoan, có con còn mập hơn.

    Khi thấy đến lượt mặt tôi ngẩn ra, Richard cười và hôn nhẹ lên vành tai tôi. Từ nãy đến giờ Richard không hề sử dụng biện pháp an toàn nào. Còn tôi thì cứ mải mê "chỉ dạy" cho anh ấy.

    Tôi muốn dìm con nhỏ tên Sara Lee xuống biển. Trong khi cả hai tay gồng lên để chống lại sức nặng của Richard, tôi cố xoay người lại đối diện với anh.

    - Anh.. đang nói đùa phải không?

    90% nói đùa luôn.

    - Anh muốn em là người duy nhất sinh con cho anh.

    Bây giờ là 99% nói đùa, vì anh ấy còn Victoria nữa mà.

    - Anh sẽ không bao giờ để con mình giống như anh.

    Bây giờ là 0% nói đùa, 100% nói thật.

    Mặc dù không phải là người mà Richard yêu, nhưng tình bạn của chúng tôi cũng đủ để tôi hiểu sự đau khổ mà anh ấy đã chịu đựng. Tất cả mọi người trên đất nước này có thể gọi anh ấy là người nhu nhược. Nhưng tôi biết, anh ấy đã làm điều tốt nhất vào thời điểm ấy. Anh ấy không muốn mất bất kỳ ai. Nên đã chọn ra đi.

    Nhưng cuối cùng tất cả mọi người vẫn biến mất.

    Thấy tôi im lặng, Richard ôm tôi và nói bên tai.

    - Anh xin lỗi vì đã lợi dụng điểm yếu của em, nhưng anh sẽ không dừng lại.

    Tôi ngước mắt lên nhìn anh thật lâu.

    - Kể cả khi em không đồng ý sao?

    - Ừm.

    Xuyên qua bóng đêm, tôi có thể thấy được khuôn mặt nghiêm túc của anh ấy đang lộ ra một sự cứng rắn chưa bao giờ thấy. Anh ấy ngốc thật, vậy mà lại tin tưởng tôi đến thế. Tin tưởng đến nỗi, dù tôi không đồng ý, dù tôi bị ép buộc thì Richard vẫn tin rằng tôi sẽ sinh đứa trẻ ra, bảo vệ và chăm sóc nó chu đáo. Trong khi bản thân tôi còn lo chưa xong.

    - Vậy.. anh có thể hứa với em một điều không?

    - Bất kỳ điều gì.

    - Em.. chỉ cần anh còn sống để bảo vệ mẹ con em thôi, được không?

    - Được.

    * * *

    Chúng tôi có bảy ngày. Không phải bảy ngày trăng mật. Mà là bảy ngày để quyết định xem tôi có bị đưa tới một nơi gọi là lãnh cung không.

    Thực ra đó không được đặt tên là lãnh cung, mà là một hòn đảo hoàng gia bỏ hoang. Kể từ khi vị vương hậu thứ bảy mươi chín chịu hình phạt phải sống cả cuộc đời còn lại ở đây thì người dân bắt đầu gọi nó là lãnh cung. Một hòn đảo xa nhất trong lãnh thổ mà chẳng ai thèm ngó ngàng.

    Đến khi nghe kế hoạch của Richard, tôi mới nhận ra rằng hoàng cung là một nơi đáng sợ như thế nào. Và việc sinh con cho anh ấy cũng là một cách để bảo vệ tôi mà thôi. Vì thế, tôi trở nên hăng hái hẳn trong bước đầu tiên giúp em bé hình thành.

    * * *

    Ngày thứ bảy, chúng tôi nằm dài trên chiếc ghế ngoài ban công. Đất nước của hoàng tộc Fayderman nhận được khí hậu tuyệt vời mà không một quốc gia nào xung quanh có được. Gió thổi nhè nhẹ và đám mây lững lờ trôi làm tôi chỉ muốn díp mắt lại. À mà cũng do "tấm đệm" tôi đang nằm lên dễ chịu quá.

    Suốt một tuần này, tôi và Richard đã thử hết mọi tư thế có trên đời này. Hoặc cùng gần như thế. Và giờ cái eo của tôi không còn có cảm giác gì nữa. Có lẽ chưa bao giờ chúng tôi lại buông thả bản thân như vậy mà đắm chìm vào dục vọng cơ bản nhất của con người. Trong khi tôi lười đến nỗi không muốn mặc quần áo, thì Richard luôn tự tay mặc lại đồ cho tôi. Dù sau đó chưa đầy một tiếng anh ấy lại tự tay cởi ra.

    Anh ấy như một con báo Sahara mà năm ngoái tôi đã đi xuyên đêm cùng đoàn làm phim để đuổi theo nó. Người nào nói anh ấy yếu đuối vậy? Nhất định không phải là tôi.

    Vậy mà tôi hôm nay, Richard chỉ ôm tôi ngồi ở ban công và chẳng làm gì. Thỉnh thoảng tôi lại ngẩng đầu lên ngước nhìn chiếc cằm cương nghị của anh ấy. Đối với tôi, anh ấy là một người thật đáng ngưỡng mộ, một người bạn mà tôi tôn trọng từ trong trái tim.

    Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là khi tôi ba tuổi. Không, có lẽ là từ lúc tôi mới sinh ra, Richard đã cùng mẹ mình đến nhà tôi. Richard hơn tôi sáu tuổi lận. Nên bạn có thể tưởng tượng một con nhóc mười ba tuổi đang chỉ một anh trai mười chín tuổi tán gái trông kỳ cục như thế nào.

    - Từ trước đến giờ anh xem em là gì?

    - Hm?

    Richard cúi đầu xuống nhìn tôi.

    - Thì ý em là quân sư, em gái, bạn bè...

    Nhìn cái mặt ngẩn ra của Richard, tôi bỗng cảm thấy khó chịu:

    - Đừng nói là người hầu của anh nha?

    - Ha ha ha ha ha.

    Richard cười ầm lên và ôm chặt lấy tôi. Tiếng cười của anh ấy lạ quá, có gì đó của một người mà tôi không hề biết đến, một tiếng cười mang theo sự trầm ổn nhưng cũng đầy ngạo nghễ. Tim tôi đập nhanh không thể chịu nổi, tôi liền vùng lên tìm cách tránh khỏi vòng tay của anh nhưng không được.

    - Em gái, vậy mà em cũng nghĩ ra được. - Richard hôn nhẹ lên môi tôi - Vậy chẳng lẽ chúng ta đang loạn luân sao?"

    Tôi cáu lên một cách khó hiểu và túm lấy tóc của anh ấy.

    - Chẳng phải anh còn một dàn harem sao, đi mà hôn họ.

    - Anh chỉ hôn em thôi.

    - Nói dối.

    Richard nhìn vào cặp mắt đầy giận dữ của tôi, rồi lấy mặt dây chuyền trên cổ mình để lên bàn tay trái, bàn tay phải đặt vào tim và nói:

    - Tôi, Richard Fayderman sẽ chỉ hôn duy nhất Sara Lee, nếu tôi làm sai điều này thì sẽ phải chịu nỗi đau xé tim.
     
    Nguyễn Ngọc NguyênPhan Kim Tiên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
  6. Lương Thanh Huyền

    Bài viết:
    55
    Chương 4: Cách mà tôi trở thành người vào lãnh cung nhanh nhất lịch sử

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Anh làm gì vậy?
    Tôi hét ầm lên, túm lấy tay anh nhưng không kịp. Chiếc dây chuyền chết tiệt đó. Chính chiếc dây chuyền tượng trưng cho thận phận của hoàng đế Fayderman. Chính chiếc dây chuyền chết tiệt đó đã nhận chủ Richard, và bám lấy anh ấy đến giờ không buông. Đó cũng chính là chiếc dây chuyền chứng minh cho khả năng sở hữu và sử dụng tài nguyên Fay có một không hai trên thế giới.

    Một khi đã thề với dây chuyền đó thì hoàng đế bắt buộc phải làm theo.

    Cả thế giới đều nghĩ rằng nghi lễ thề trước dây chuyền trong lễ đăng quang của các vị hoàng đế Fayderman chỉ là một nghi thức cổ xưa. Nhưng chỉ một số ít người biết được đó chính là lời thề độc nhất. Thậm chí lời thề này có thể khiến cho xác chết của một vị hoàng đế thoát khỏi quan tài để tiếp tục thực hiện lời thề đó.

    Chiếc dây chuyền là duy nhất.

    Ngôi vị là duy nhất.

    Chính vì thế tôi có thể hiểu tại sao Richard lại quyết định chỉ để một mình tôi sinh con cho anh ấy. Anh ấy muốn chắc chắn đứa trẻ được dây chuyền công nhận là con của tôi.

    - Anh bị điên sao?

    Tôi vừa tức vừa buồn, không ngăn được nước mắt đang tuôn ra ào ạt.

    - Nếu có người chuốc thuốc cho anh thì sao? Bao nhiêu cô dì của anh chẳng phải từng dùng chiêu này thành công rồi sao?

    Richard cười:

    - Bị đau sẽ giúp anh tỉnh táo lại.

    Tôi nhìn cái mặt tỉnh như không đó mà muốn đấm cho Richard một cái.

    - Em chán rồi, không làm vợ anh nữa, anh thích hôn cô nào thì hôn.

    Tất nhiên cái trò đùn đẩy này của tôi chẳng nhích được một cọng lông trên người Richard. Và tôi lại cảm thấy mình như một con ngốc.

    - Sara.

    Anh ấy rất ít khi gọi tên tôi.

    - Anh biết mình là Hoàng đế, có nhiều thứ không phải muốn là được. Thậm chí anh rất muốn trao trái tim mình cho em, nhưng anh cũng không điều khiển được nó. Nên những lời anh đã hứa với em, anh sẽ dùng tính mạng của mình để hoàn thành. Cho dù chết..

    - Anh đừng nói nữa.

    Tôi vòng tay ôm lấy bờ vai anh.

    - Em muốn có em bé ngay bây giờ, hai đứa càng tốt.

    - Được.

    * * *

    Mọi chuyện sau đó diễn ra y như kế hoạch của Richard.

    Cả thế giới chỉ biết được rằng ngay sau đêm tân hôn, hoàng hậu Sara Lee đã chọc giận Hoàng đế Richard, ngài đã bỏ người vợ của mình lại hòn đảo để đi công du một nước ở Trung Đông nào đấy. Sau bảy ngày trăng mật, đáng lẽ Sara sẽ được mang về hoàng cung nhưng Hoàng đế lại tiếp tục quên mất người vợ của mình, nên mãi hai tháng sau hoàng hậu mới được rời khỏi đó.

    Nhưng không phải quay lại hoàng cung mà là lãnh cung.

    * * *

    Chính xác thì lãnh cũng không phải không có người ở. Khi tôi tới, đã có khoảng hai mươi người giúp việc, quản gia, bảo vệ.. có sẵn ở đó. Và hòn đảo hoang này sắp có thêm đứa bé trong bụng tôi nữa.

    Theo kế hoạch của Richard, tôi đã mang thai. Cả hai chúng tôi đều biết rằng bây giờ Richard vẫn chưa thể nắm toàn bộ quyền lực của đất nước và mạng lưới trong hoàng cung, nên đây là cách tốt nhất để bảo vệ mẹ con tôi. Chỉ là tôi sẽ đóng vai một vị hoàng hậu bị bỏ rơi trong thời gian dài.

    Tôi đã tính toán chắc tầm hai năm gì đó để đứa trẻ cứng cáp một chút. Nhưng cuối cùng tôi đã không gặp Richard đến sáu năm sau. Khi đó, tôi đã hai mươi sáu tuổi, còn Richard ba mươi hai.

    Và khi đó tôi cũng nghe nói hoàng cung có đến năm vị vương phi đang đón chào tôi lận.

    * * *

    Sau khi nhìn những ánh mắt lén lút coi thường mình trên tàu, tôi theo trợ lý của Richard là William Kerk đến biệt thự duy nhất giữa hòn đảo. Điều đầu tiên tôi phát hiện ra là, chỗ này cũng quá nghèo rồi. Đến cái cây còn xơ xác như thế, làm sao hai mươi người, à lộn, hai mươi mốt người và một đứa bé có thể sống được.

    Điều duy nhất an ủi tôi là hai mươi người sẽ cùng ở với tôi đều là người mình quen. Có bảo vệ đã đi theo Richard, có quản gia trong nhà anh ấy, có mấy chị giúp việc trong nhà tôi, có cả vợ chồng thầy dạy trước đây của Richard nữa. Thầy dạy dĩ nhiên là cho đứa bé sau này rồi, không phải cho tôi.

    - Will, anh ở lại với tôi luôn được không?

    Tôi quay lại túm lấy tay William.

    - Không được, tôi không rảnh chơi với cô.

    Vẫn cái điệu bộ khó chịu như ngày nào.

    - Vậy làm sao tôi liên lạc được với anh ấy?

    - Khi nào cô có thể quay về, ngài ấy sẽ gọi điện cho cô.

    - Nhưng ở nơi này làm gì có điện?

    Tôi gần như ôm anh ta luôn.

    - Bà Laya, tôi đi đây.

    William lẩn khỏi tôi như trạch và quay đầu lại nói với bà quản gia. Với võ thuật của anh ta thì chỉ năm giây là cách xa tôi trăm mét. Hừ, tên khùng.

    Anh phải bảo vệ Rich đó nha.

    William không thèm quay lại, vừa đi vừa vẫy vẫy tay như đuổi ruồi.

    * * *

    Bà Laya chính là quản gia của Richard ngày xưa, cũng là quản gia hiện nay ở hòn đảo này. Ngoài Richard và ba mẹ tôi ra, có lẽ bà là người tôi gặp nhiều nhất. Sau khi Richard ra nước ngoài, những người giúp việc của anh cũng biến mất.

    Và bây giờ họ ở đây.

    Trong thoáng chốc, tôi rùng mình. Có khi nào anh ấy đã tính hết từ trước rồi không. Tôi lắc lắc đầu, dù sao anh ấy cũng là người duy nhất xứng đáng với vị trí Hoàng đế mà. Cái dây chuyền ngu ngốc kia vì để bảo vệ bản thân mình trong suốt sáu trăm năm, nó chưa bao giờ chọn sai chủ nhân hết. Nó biết chính xác ai là người có năng lực nhất.

    * * *

    Nên, dù chửi nó không ra gì, nhưng tôi vẫn mong chiếc dây chuyền sẽ chọn con mình.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
  7. Lương Thanh Huyền

    Bài viết:
    55
    Chương 5: Cách mà sáu năm trôi qua

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không phải tôi thích trò chơi tranh giành ngôi vị. Mà là tôi không muốn con mình chết trong cuộc chiến ấy. Nếu con trai của một vị hoàng hậu không có bối cảnh như tôi không được chọn, tôi không biết con mình có sống nổi đến lúc trưởng thành không.

    Một đất nước theo chế độ dân chủ mà tổng thống còn có thể bị ám sát hàng ngày, huống chi là một chế độ quân chủ đã tồn tại sáu trăm năm và sống sót qua hai cuộc chiến tranh thế giới.

    Những người trong hoàng gia này đã thành tinh rồi.

    * * *

    Nhưng mà đó là vấn đề sau này. Vấn đề hiện giờ của tôi là làm sao sinh con một cách an toàn. Chưa thấy ai đến ám sát mình nhưng tôi đã thấy bác sĩ nhắc đến hàng chục khó khăn khi sinh con.

    Vì tôi mang thai đôi, một trai một gái.

    * * *

    Vị bác sĩ tên Pitbull (không hiểu ba mẹ ông ấy nghĩ gì nữa, đây là tên chó mà) nhìn trông như một ông lão làm vườn vừa đưa tôi một tách trà thảo dược vừa nói:

    - Người đừng lo, khó khăn nghĩa là diễn ra lâu hơn thôi. Người còn trẻ nên cũng mau lấy lại vóc dáng.

    Làm như tôi quan tâm đến vụ vóc dáng ấy. Chỉ cần nghĩ đến cái dàn harem tương lai của Richard thì đã thấy mệt rồi. Nghe nói công chúa Maya của nước láng giềng sắp gia nhập còn đẹp hơn hoa hậu thế giới nữa.

    * * *

    Mặc dù tôi sống ở lãnh cung nhưng tất cả mọi phương tiện liên lạc đều có đủ. Chỉ là chúng được quản lý chặt chẽ bởi hai người làm IT để tránh tình trạng nghe lén. Hơn nữa việc cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài chỉ khiến họ nghi ngờ hơn mà thôi.

    Trong thời gian rảnh rỗi, tôi cũng dành thời gian để lắng nghe câu chuyện và ý kiến của mọi người về hoàng tộc Fayderman. Vì đơn giản là tôi không thể bảo vệ bản thân và con mình khi không biết gì cả.

    * * *

    Đến đời phụ vương của Richard, ông có hai mươi ba vương phi và một hoàng hậu. Thực ra ông là người tốt, làm vua tốt, chỉ là hơi đào hoa thôi. Vì là vị vua tốt, ông cũng chỉ để những người vợ có năng lực sinh con cho mình. Cơ mà có tận hai mươi bốn bà vợ nên tính ra số người vợ có năng lực cũng khá nhiều.

    Ông có ba con trai và mười hai đứa con gái. Người con trai cả đã chết, người con trai thứ là Richard, còn người con trai thứ ba thì đã biến mất khỏi đất nước rất lâu, không rõ sống chết. Hơn một nửa công chúa đã lấy chồng, những người còn lại thì đang sống ở hoàng cung hoặc đi du học. Mà thực ra nhiều công chúa quá nên đến giờ tôi cũng không nhớ hết tên họ.

    Cũng may Richard không có ý định sinh nhiều con vậy. Mà thực ra, tôi cũng không biết anh ấy có thể làm được điều mình đã hứa không. Không phải tôi không tin anh ấy, cơ mà bây giờ thế giới đã phát triển hiện đại đến mức chóng mặt rồi. Lỡ đâu họ cắt một miếng tế bào của Richard đi nhân bản vô tính thì sao? Nếu không thì có người trộm mất miếng giấy vệ sinh mà anh ấy dùng để "tự xử" chẳng hạn?

    * * *

    Trước đây, tôi đã từng lên kế hoạch rằng sau khi tốt nghiệp đại học, tôi sẽ dành vài năm đi du lịch vòng quanh thế giới. Còn chuyện con cái ư? Tầm bốn mươi tuổi hãy tính.

    Vậy mà bây giờ trước mặt tôi có hai đứa trẻ đang nhìn chẳm chẳm mình. Đứa gái thì trầm tĩnh. Đứa trai thì khóc ầm lên, đôi tay ngắn cũn đang vung vẩy trên không.

    Ở đây không có ruồi đâu cưng. Tôi nói trong âm thầm.

    Nói trong âm thầm là vì xung quanh tôi đang có hai mươi người khác. Ngay cả hai anh đẹp trai làm IT lúc nào cũng trốn trong phòng làm việc giờ đây cũng đã có mặt. Tất nhiên, họ tới để chúc mừng tôi sinh em bé rồi.

    * * *

    Ngay lúc bé trai, à, con trai tôi ị lần đầu tiên cũng là lúc phụ vương của em ấy thông báo chính thức với người dân về vị vương phi thứ hai của mình, Victoria. Khi nhìn gương mặt điềm tĩnh với khóe miệng nhếch lên của Richard, đám báo chí bắt đầu thêu dệt về một chuyện tình đẹp có một kết thúc hạnh phúc. Không biết đêm tân hôn diễn ra có hạnh phúc hay không nhưng mà Richard đã gửi tin nhắn lúc mười giờ đêm, nói rằng anh ấy đã đặt tên cho hai đứa trẻ. Con gái tôi tên Rosaline Fayderman và con trai tôi tên là Rayen Fayderman.

    * * *

    Chuỗi ngày (quá) khủng khiếp với một đứa thích tự do của tôi chính thức bắt đầu từ đây.

    Dù có rất nhiều người giúp mình, nhưng tôi vẫn muốn tự chăm sóc cho Rosaline và Rayen. Cơ mà tôi chẳng có một tí kinh nghiệm nào để chăm sóc một đứa trẻ. Chứ đừng nói đến hai đứa cùng lúc.

    Cho đến khi tôi có thể ngủ vào lúc mười một giờ đêm thay vì hai, ba giờ sáng thì hai bé đã có thể nói được từng câu ngắn rồi. Mặc dù Rayen khá quậy, nhưng bé cũng vẫn nghe lời một khi đã nghiêm túc hứa hẹn. Giống y như phụ vương nó vậy. Còn Rosaline thì đúng kiểu "tổ tông" của tôi. Nhiều lúc nó còn khó tính hơn mấy bà mẹ chồng phong kiến nữa. Đến lúc tay chân đủ cứng cáp, bé tự làm hết công việc vệ sinh cá nhân và tự dẫn Rayen đi ngủ mà không cần tôi nhắc.

    * * *

    - Papa có dì thứ ba và thứ bốn rồi đó mama.

    Vào một ngày đẹp trời, Rosaline giật lấy túi nho khô trong tay tôi và nói như vậy.

    - Kênh 34.

    Mặt tôi vẫn nghệch ra. Rosaline phát cáu (cái này thì giống tôi nha), cầm lấy điều khiển và chuyển kênh. Trên ti vi, Richard đang đứng cùng hai chị em sinh đôi Tana và Tara. ".. Nếu không có sự bảo vệ của cha Tana và Tara, có lẽ ta đã không thể đứng đây ngày hôm nay. Khi sắp mất, ông đã phó thác con gái mình.."

    Rosaline tắt tiếng, chỉ để lại hình tiếp tục chạy.

    - Mama nghĩ sao?

    Rosaline nhìn chằm chằm vào tôi khiến tôi toát mồ hột. Cả Rosaline và Rayen đều có kiểu nhìn chết người của Richard, khiến tôi dù muốn chạy cũng không dám chạy.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
  8. Lương Thanh Huyền

    Bài viết:
    55
    Chương 6: Khi mà thời điểm ấy đến

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Mama không sợ họ cướp mất papa sao?

    - Rosaline ơi, papa mà con nói đâu phải chỉ có một mình mẹ. Mà mẹ cũng không đấu nổi mấy em gái trẻ đẹp đó đâu.

    Tất nhiên, đây là câu tôi nói thầm trong lòng. Câu sau mới là câu nói ra khỏi lòng.

    - Tất nhiên là mama sẽ không để ai cướp papa con rồi.

    Tôi kéo Rosaline ngồi xuống ghế:

    - Con có thấy điều gì bất thường không?

    - Điều gì?

    - Thì.. - Tôi cố tìm cách nói dễ hiểu - Chẳng phải dù papa có đến bốn dì rồi nhưng chỉ có mình hai đứa là con sao?

    Sao tôi phải ngồi nói chuyện này với một đứa trẻ nhỉ

    - Mẹ là người đặc biệt với papa con, nên papa con mới để mẹ sinh ra con nè.

    - Vậy nghĩa là papa không cho mấy dì khác sinh con?

    - Đúng rồi.

    Sao nó mới bốn tuổi mà nói chuyện tốt vậy.

    - Nhưng mà con đừng nói với ai chuyện này nhé, là bí mật đấy.

    - Được a.

    Sao mà cách Rosaline nói chữ được giống phụ vương nó quá đi mất.

    * * *

    - Mama nói dối.

    Lần đầu tiên tôi thấy Rosaline khóc là khi Rayen kéo tôi tới khu vườn phía sau phòng ngủ của hai chị em. Bình thường lúc nào Rayen cũng là người gây chuyện và làm những trò nhố nhăng. Nhưng đến khi có chuyện xảy ra, bé luôn là người bình tĩnh nhất. Trong khi cả người tôi như đông cứng lại vì lần đầu thấy gương mặt đẫm nước mắt của Rosaline, Rayen hỏi "Em mang mama tới rồi nè, chị nói lý do đi chứ?"

    Rosaline nhìn tôi rồi lại nhìn Rayen, rồi lại cúi gằm xuống mặt nhìn chiếc tablet trong tay. Cuối cùng, bé quyết định vứt luôn chiếc tablet và đóng cửa phòng ngủ cái rụp, để tôi và Rayen đứng ngẩn ra ở vườn.

    Chính xác thì chỉ có mình tôi đứng ngẩn ra. Còn Rayen thì nhanh tay chụp được chiếc tablet. Thần kinh vận động của thằng bé có vẻ khá tốt, sau này tôi phải cho bé đi học thể thao mới được. Hồi nhỏ học cưỡi ngựa, bóng rổ, bóng chuyền, lớn lên học nhảy dù, lái máy bay. Con trai thì phải thế, ai lại giống phụ vương nó bao giờ.

    - Mama.

    Tiếng gọi của Rayen làm tôi quay trở lại thực tại. Tiếp lấy chiếc tablet, tôi nhìn thấy một đoạn clip ngắn đang được chiếu trên truyền hình quốc gia.

    - Vương phi thứ năm của quốc vương Richard Fayderman đã mang thai ở tháng thứ hai. Cha của vương phi Jannica tuyên bố sẽ nhường hơn 40% tài sản trong đế chế bất động sản của ông cho đứa bé hoàng gia này. Liệu chúng ta có được đón chào vị hoàng tử đầu tiên không?

    - Mama, chẳng phải mama nói rằng papa chỉ có bọn con sao?

    Rayen ngước đôi mắt to của mình lên nhìn tôi. Dù chúng vẫn lấp lánh như trước, nhưng trong đó hiện lên những tia buồn bã khó thấy. Tôi thì không thể giải thích rằng chắc phụ vương con bị cắt mất một miếng thịt để nhân bản vô tính được. Vì tôi cũng chẳng tin điều đó xảy ra.

    Có thể, chỉ là Richard lỡ tay thôi. Ở với năm người phụ nữ xinh đẹp và quyến rũ như vậy suốt sáu năm, bây giờ mới có thai mới là lạ. Chẳng phải trước đây còn có bài báo chỉ trích quốc vương không có "khả năng" sao.

    * * *

    Nếu tính ra, có lẽ tôi là người vô lo nhất trong hòn đảo này.

    Ngay cả đến hai đứa con mới năm tuổi này cũng cảm thấy bất an. Chúng chưa bao giờ được gặp Richard ngoài đời. Tất cả những gì chúng biết là thông qua truyền hình, qua những người làm ở đây, và qua bà mẹ không-giống-những-bà-mẹ-trên-ti-vi này.

    Khi cái thai trong bụng Jannica càng ngày càng lớn lên và nhận được sự ủng hộ của rất nhiều người, ngay cả quản gia Laya đã sống ở hoàng cung hơn bốn mươi năm cũng cầm tay tôi và nói.

    - Hãy tin tưởng Richard.

    Tôi chưa bao giờ nói rằng không tin tưởng anh ấy. Tôi luôn tin vào con người anh ấy. Cái tôi không tin là thế giới này cơ.

    Thực ra, người mà mọi người cần phải lo không phải là tôi, mà là đứa bé trong bụng của Jannica. Bởi vì suốt sáu năm trời, người có thai đầu tiên lại là vị vương phi mới vào ba tháng thì tôi không tin những người trong hoàng cung kia sẽ để yên.

    Tất nhiên là không tính người mang thai bị bỏ ngoài đảo hoang là tôi rồi.

    * * *

    Khi cái thai đó đến tháng thứ năm, thì Janica bị ngã từ trên thuyền xuống. Đứa trẻ không giữ được. Cả đất nước lại một lần nữa dậy sóng. Những người phản đối Richard thì nghĩ rằng anh là môt hoàng đế bị nguyền rủa. Những người ủng hộ thì lo lắng cho tương lai của hoàng tộc.

    Còn chúng tôi, những người sống ở hòn đảo cô lập này suốt sáu năm biết rằng thời điểm rời khỏi đã đến.

    Và cũng bởi vì, Richard đã gọi cho tôi và nói:

    - Em về.

    * * *

    Trong khi tất cả mọi người trên đảo tất bật chuẩn bị cho việc quay lại đất liền, Richard đã chính thức thông báo rằng hoàng hậu Sara Lee bị "bỏ quên" sáu năm trước đã sinh con tại hòn đảo hoang kia, nhưng do vẫn trong thời gian thi hành hình phạt nên không thể trở về.

    Trong khi cả hoàng cung chấn động vì tin nữ chủ nhân của hậu cung sắp trở về với một hoàng tử và một công chúa, người dân nghĩ rằng hoàng hậu này cũng thật đáng thương, nếu không phải dính tin đồn "bất lực", hoàng đế cũng chẳng mang họ về.

    Trong khi giới chính trị một lần nữa ngồi lại với nhau nên làm gì tiếp theo thì những người quen biết Richard đều nhận ra họ bị lừa, bị một vố lừa quá lớn. Họ tưởng rằng Richard đã thay đổi quan điểm của mình, đã trở thành một người khác khi lên làm vua.

    Nhưng họ đã sai.

    Ít nhất đối với tôi, Richard chưa bao giờ thay đổi. Không một ai quên được hình ảnh buổi yên tiệc hơn hai mươi năm trước, khi Richard còn là một hoàng tử tầm mười tuổi, anh cõng một đứa bé gái trên cổ đi dạo khắp sảnh tiệc trong khi đứa bé gái vừa lắc lư chân tay vừa dùng răng gặm tóc của anh. Sau đó, đứa bé gái đó còn tè lên đầu Richard ngay khi anh đang nói chuyện với tiểu hoàng tử của một nước theo Hồi giáo. Trong khi tên tiểu hoàng tử đó vừa cười vừa chỉ trỏ làm thu hút sự sự chú ý của những người khách xung quanh, Richard chỉ nhẹ nhàng đặt đứa bé gái đó xuống đất, lấy chiếc áo khoác của mình quấn quanh hông bé rồi mới gọi vú nuôi tới.

    Và đứa bé gái đó tất nhiên là tôi.

    Từ xưa tới nay, mọi người đều biết Richard rất chiều chuộng tôi. Ngay cả khi anh ấy đã đính hôn với Victoria và yêu cô nàng như điếu đổ.

    Nhưng dù biết mình bị lừa, tôi chắc chắn họ vẫn sẽ phải kính sợ Richard nhiều hơn.

    Vì anh ấy có thể bảo vệ mẹ con tôi suốt sáu năm mà không ai hay.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
  9. Lương Thanh Huyền

    Bài viết:
    55
    Chương 7: Khi tôi xuất hiện tại Fayerat

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Fayerat là thủ đô của đất nước. Nếu bạn để ý sẽ thấy rằng, ở đất nước này có rất nhiều những thứ bắt nguồn từ từ "Fay". Thực ra liệu dòng họ Fayderman xuất hiện trước, hay khoáng vật Fay được phát hiện trước đến giờ vẫn là một câu hỏi không có lời giải. Khi tầm quan trọng của Fay được cả thế giới biết đến, rất nhiều nhà khoa học và cả những tên điên đã có mặt tại đất nước này để tìm cách khai thác và sử dụng chúng.

    Fay là một loại khoáng vật trong suốt kỳ lạ. Khi được nghiền thành dạng bột, tùy theo kích thước hạt, chúng có thể thâm nhập đến những cơ quan nhỏ nhất, thậm chí những tế bào nhỏ nhất để sửa chữa lại vết thương. Không chỉ trong lĩnh vực y tế, chúng có khả năng sửa chữa bất kỳ thứ gì bị hỏng tùy thuộc vào chất lượng của khoáng vật. Khoáng vật càng tốt thì hiệu quả sửa chữa những chỗ hư càng cao và ngược lại.

    Giới công nghệ gọi chúng là robot của tự nhiên, còn giới y tế gọi nó là thuốc "cải tử hồi sinh". Vì thế, hàng nghìn, thậm chí có thể hàng chục nghìn người đã tìm mọi cách để có được loại khoáng vật có 1-0-2 này. Nhưng dù họ có thể mang chúng ra khỏi đất nước, thì họ cũng không thể sử dụng. Thậm chí, sau hàng chục năm, một nhóm tội phạm đã trà trộn thành công và bắt cóc hoàng đế Fayderman đi để tìm cách sử dụng. Nhưng dù có làm như thế nào, thậm chí ép được hoàng đế sử dụng khoáng vật, thì khoáng vật vẫn không động đậy.
    Từ đó, mọi người mới từ bỏ việc chiếm đoạt khoáng vật này.

    Tất nhiên, đó chỉ là trên bề mặt thôi. Nghe nói, đã từng có một nhóm người tìm cách nhân bản vô tính một vị hoàng đế nhưng không thành. Dù đứa trẻ nhân bản đó sống được đến năm mười tuổi, nó vẫn không có cách nào sử dụng khoáng vật. Vấn đề những kẻ mưu mô này không biết và có biết cũng không làm được gì là, chỉ có người được chiếc dây chuyền kia chọn làm chủ nhân mới có thể sử dụng khoáng vật.

    Chiếc dây chuyền đó có thể xem như là "Vua" của khoáng vật Fay. Giữa hoàng đế và chiếc dây chuyền luôn có một hiệp ước đôi bên cùng có lợi. Nên nếu không có sự công nhận của chiếc dây chuyền đó, dù có một trăm người nhân bản vô tính cũng vậy thôi.

    ...

    Quay lại vụ trở về hoàng cung của tôi. Tất nhiên chẳng có cờ hoa rực rỡ gì cả. Tôi vẫn đóng vai một hoàng hậu bị ruồng bỏ trở về với hai đứa trẻ. Theo như báo chí nói, hoàng đế còn chẳng bận tâm đến người vợ này, trong ngày đầu tiên hoàng hậu trở về mà hoàng đế lại tiếp tục đi công du với vương phi Victoria. Một vài tờ báo còn nói tôi là kẻ ngáng đường hợm hĩnh, không giúp đỡ được gì cho hoàng đế. Thậm chí còn có một group mang tên "Hội những người anti Sara Leave từ khi sinh ra".

    ...

    - Ha ha ha ha...

    Tôi suýt sặc nước uống lúc nghe cái tên này. Họ còn cố tình đổi "Lee" thành "Leave" nữa chứ. Bỏ qua ánh mắt sắc như dao của William - trợ lý mặt như khỉ của Richard - tôi vờ quay đầu sang bên để chùi mấy giọt nước rơi xuống áo.

    Fayerat sau sáu năm vẫn vậy.
    Dù có thể thấy sự thay đổi của công nghệ, hạ tầng và giao thông, nhưng cái cảm giác cổ kính này vẫn không lẫn đi đâu được. Xe của chúng tôi đang đi trên đại lộ số V, đại lộ lớn nhất của thủ đô. Đây cũng chính là con đường dẫn tới hoàng cung.

    Là một nước theo chế độ quân chủ trong thế giới hiện đại, đất nước vẫn có các cơ quan và bộ trưởng quản lý tất cả mọi thứ từ A đến Z. Còn hoàng đế chính là người đưa ra quyết định cuối cùng cho tất cả mọi việc quan trọng. Và cũng là người đứng đầu của Trung tâm nghiên cứu và sử dụng Fay.

    ...

    Khi xe bắt đầu rẽ vào cổng chính, một hàng dài những người làm việc có mặt trong hậu cung đã chờ sẵn. Ngay cả mấy vị vương phi xinh đẹp chói mắt kia cũng đang đứng yêu kiều ngay cửa lớn. Nghĩ đến lúc phải tranh sủng với mấy vị này, tôi chỉ muốn trốn ngay lập tức.

    - Mama đã chuẩn bị tinh thần chưa? - Rosaline nắm tay tôi.

    - Con với chị xem trên tivi rồi, họ nói rằng trân chiến trong hậu cung chính là chiến trường không khói súng, mama phải vững tin để bảo vệ tụi con nha.- Rayen giơ nắm đấm lên.

    - Em đang làm gì vậy?

    - Em thấy những anh hùng khi chuẩn bị chiến đấu đều thể hiện quyết tâm như thế. Chị cũng giơ tay lên đi.

    Trong lòng tôi chỉ muốn nói đừng giơ Rose ơi.

    - Được a. - Tiếp theo đó là cánh tay trắng nhỏ thứ hai đung đưa trên không khí.

    Thôi, dù sao cũng là trẻ con.

    - Mama cũng giơ đi. - Cả hai đứa đều đồng thanh.

    Nhìn ánh mắt lấp lánh đầy mong đợi của chúng, tôi muốn trốn mà không được. Cuối cùng, tôi cũng đành nhích nhích cánh tay lên. Và cố không nhìn gương mặt vốn đã như khỉ của William giờ đây đang trở nên vặn vẹo hơn bao giờ hết.

    Có lẽ anh ta sẽ là người thứ hai mươi ba nghĩ rằng tôi không phải bà-mẹ-giống-trên-ti-vi. Hai mươi hai người còn lại bao gồm hai mươi người đi cùng chúng tôi từ hoang đảo về đây,
    Và cả hai đứa con của tôi nữa.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
  10. Lương Thanh Huyền

    Bài viết:
    55
    Chương 8: Khi cung đấu thời đại 4.0 bắt đầu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước khi trở về hoàng cung, tôi đã mất ba ngày trời lênh đênh trên biển.

    Trong khi Rosaline và Rayen đang tung tăng vui chơi trên boong tàu, tôi "được" tham gia một đợt "đặc huấn cấp cao" cho trận cung đấu sắp tới. Trong căn phòng lớn nhất với hệ thống máy tính hiện đại, William vừa trưng ra bộ mặt nhăn như khỉ thường ngày của mình vừa chỉ vào màn hình chiếu cỡ lớn.

    - Đọc xong tài liệu, cô thấy họ như thế nào?

    - Perfect, đẹp không góc chết.

    Tôi vừa nhìn hình chụp năm vị vương phi vừa tấm tắc khen.

    - Cô biết tôi không hỏi câu đó.

    Mặt William đã bước vào giai đoạn văn vẹo đầu tiên.

    - Thì anh hỏi tôi thấy thế nào mà.

    Vâng, thời gian uống thuốc an thần của William chính thức bắt đầu. Không hiểu sao, mỗi lần nhìn thấy kiểu mặt mày nhăn nhó của anh ta, tôi càng muốn tìm cách khiến William nổi điên lên.

    Khi thấy anh ta sắp không bình tĩnh nổi nữa, tôi mới tiến lại gần an ủi:

    - Anh đừng lo, sơ yếu lí lịch của các chị em tôi đã thuộc nằm lòng rồi, bây giờ anh hỏi họ có bao nhiều cọng lông chân tôi cũng trả lời được.

    William giống như sắp biến thành quỷ vương.

    - Khi kết hôn với ngài Richard, cô có nghiêm túc không vậy? Cô tính chỉ dựa dẫm vào Richard để sống trong cái hang sói đó hả?

    Cuối cùng cũng lòi ra là lo cho quốc vương thân yêu, tôi cười thầm.

    William đã đi theo Richard rất lâu rồi, từ khi tôi chưa ra đời nữa. Nhiều lúc tôi nghĩ rằng anh ta mới là anh trai thực thụ của Richard, chứ không phải Dirizk. Cũng chính anh ta là người đã cho tên tiểu hoàng tử hai mươi năm trước đi nhà xí liên tục khi hắn dám cười vào mặt Richard.

    William luôn làm hết sức mình với vị trí trợ lý, thậm chí anh ta còn dám trái lệnh Richard. Nhưng Richard không bao giờ để bụng cả, vì anh ấy biết William luôn làm điều tốt nhất cho mình.

    Khi mới gặp anh ta, tôi cũng chào hỏi thân thiện lắm. Nhưng William đã trưng ngay cái bộ mặt nhăn nhó rồi. Từ đó tới giờ, anh ta suốt ngày tiếp tục thể hiện sự hối hận đến tận xương tủy khi không ngăn cản richard đến vịnh Ranga và gặp tôi lần đầu tiên. Kèm theo đó, William còn gửi tặng tôi vị trí thứ hai trong những điều anh ta hối hận nhất cuộc đời.

    Nên tôi làm sao có thể cho William một gương mặt tươi cười được.

    * * *

    - Hiện nay, không chỉ nhà vua mà ngay cả người dân bình thường cũng có những mục đích kết hôn giống nhau. Có thể chia làm ba loại chính: Kết hôn vì tình yêu, kết hôn vì con cái và kết hôn vì lợi ích.

    William cuối cùng đã lấy lại bình tĩnh sau khi uống ba cốc nước liền:

    - Cha Maya là trùm buôn vũ khí, gia tộc Tana và Tara trong lĩnh vực hàng hải, cha Jannica là trùm bất động sản. Nên tôi không nói chắc cô cũng có thể đoán được ngài Richard xem họ là gì rồi.

    - Vậy tại sao cái thai của Jannica biến mất?

    Lần này thì William không hề tỏ ra khó chịu một xíu nào. Chỉ cần chú ý một chút, tôi có thể thấy rõ cơ cổ của anh ta đang giật giật.

    Sau một thời gian im lặng, William lật qua lật lại tập tài liệu trên tay và nói:

    - Điều này đúng là bất ngờ thật.

    Dứt lời, anh ta liền quay lưng về phía tôi. Chết tiệt, đây là lần thứ hai anh ta đánh trống lảng vụ này. Tất cả mọi người đều biết việc cái thai của Jannica biến mất không thể là tự nhiên được. Tôi biết có rất nhiều chuyện đã xảy ra sau sáu năm và tôi vẫn còn thời gian để tìm hiểu. Nhưng tôi rất sợ, sợ rằng khi Jannica sảy thai, Richard không thể thoát khỏi liên quan. Anh ấy luôn hoàn thành mọi lời hứa. Và lời hứa với tôi..

    Tôi vừa muốn nghe câu trả lời, vừa muốn trốn tránh nó. William cũng biết điều đó, nên anh ta biết dù anh ta chỉ ậm ừ cho qua, tôi cũng sẽ không đủ dũng khí để hỏi tiếp.

    - Cô phải hiểu một điều rằng, với ngài ấy, các vị vương phi chỉ là đại diện cho gia tộc họ mà thôi. Hai bên có cùng lợi ích thì sống cùng nhau, không còn mang lại lợi ích thì ai đi đường đó, không phải không thể ly hôn giống ngày xưa nữa. Nên cô không cần phải lo lắng thái độ của ngài ấy để thay đổi cách cư xử với họ. Những gì cô cần làm đó là sống thật tốt, bảo vệ bản thân, nuôi dạy hoàng tử Rayen và công chúa Rosaline là được.

    - Tôi thì chẳng thấy đơn giản chút nào. Cho dù muốn bỏ nhưng nghĩ tới cha vợ cũ có mấy chục tấn bom trong tay là cũng đủ để Richard toát mồ hôi rồi.

    - Với Maya, hiện tại cô không cần lo lắng, vương phi sẽ không ảnh hưởng đến cô và Richard đâu.

    - Vì người cô ấy yêu là anh trai của Richard sao?

    - Đúng vậy.

    Bây giờ thì William có vẻ tự tin hơn nhiều lúc bị hỏi về Victoria rồi.

    Chỉ là, bằng trực giác phụ nữ của mình, tôi vẫn không tin là một công chúa như Maya chịu để mình chỉ là một, ờ, theo ngôn ngữ hiện đại, một người vợ lẽ dù cho cô ấy đến từ một tiểu quốc Trung Đông theo chế độ đa thê.

    Maya cần điều gì ở Richard - một người mà cô ấy không yêu?

    - Vậy Tara và Tana thì sao?

    - Với họ.

    Gương mặt William khó chịu cực độ:

    - Cô cứ mặc kệ họ. Chỉ là.. Cô tuyệt đối không được tin những gì họ nói.

    - Tại sao?

    Lần này đến lượt William nhìn tôi:

    - Dù họ chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng họ không phải là những người tốt đẹp gì đâu.

    * * *

    - Ngài Richard có nhờ tôi đưa cái này cho cô.

    William đưa tôi một thùng carton nhỏ sau khi kết thúc ba ngày "đặc huấn".

    - Đây là những điểm yếu của các vị vương phi mà Richard đã thu thập trong thời gian qua, cô có thể dùng nó khi cần thiết.

    Nhìn thùng carton trong tay, tôi mới ngẩn ra. Tôi biết để tránh tai mắt nên suốt sáu năm qua Richard không thể liên lạc trực tiếp hay gửi đồ, và tôi cũng chưa bao giờ oán trách anh ấy cả.

    - Sao vậy? Cô tưởng là đồ chơi ngài Richard hay mua cho cô sao?

    - Không.

    Tôi ngẩng đầu lên và cười toe toét:

    - Chỉ là tôi cảm thấy may mắn vì có đồng minh mạnh nhất trên đời này thôi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
  11. Lương Thanh Huyền

    Bài viết:
    55
    Chương 9: Khi Richard cách tôi cả một đại dương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Anh không sợ em lấy mấy thứ này ra bắt họ ly hôn với anh sao? - Tôi vừa gọi điện thoại cho Richard vừa không quên chửi William trong lòng.

    - Nếu em có thể.

    - Thật?

    - Thật.

    - Nếu vậy em phải tính toán thật kỹ mới được. - Tôi cười thầm và bắt đầu tưởng tượng ra cuộc sống cung đấu đầy màu sắc mỗi ngày của mình.

    - Papa ở bên đó chơi vui không?

    Tôi giật mình nhỏm dậy và đụng ngay vào cằm nhóc Rayen phía sau.

    - Mama không cẩn thận gì cả.- Rosaline vừa nói vừa xoa chiếc cằm đang đỏ lên của em trai.

    Bây giờ tôi có thể biện mình với "tổ tông" của mình rằng tôi không có mắt đằng sau đầu được không. Nhưng hai nhóc còn chẳng thèm chú ý tới tôi nữa.

    - Papa ở bên đó chơi vui không?

    Rayen và Rosaline dí sát mặt vào chiếc điện thoại:

    - Con nghe nói papa đang ở Jerusalem hả? Papa có đi bức tường.. ờ bức tường gì nhỉ mama ơi? - Hai đứa quay sang nhìn tôi.

    - Bức tường than ngủ - Tôi ngáp.

    - Đúng rồi a, bức tường Than n.. - Rayen dừng lại ngay lập tức - Mama lừa tụi con.

    Thằng nhóc chồm tới chỗ tôi đang nằm để tìm cách ăn vạ. Vấn đề duy nhất chân nhóc ngắn gấp ba lần tôi thôi.

    - Mama ăn gian.

    - Mẹ không ăn gian nha, cái này gọi là biết tận dụng lợi thế của mình.

    - Là mama mà không biết nhường nhịn con cái. - Rosaline vừa giữ điện thoại vừa nói.

    Rồi, cuối cùng tôi cũng nhận ra cái giọng "mẹ chồng" này của Rosaline học từ đâu rồi. 100% từ bà Laya. Đã sắp đến thủ đô rồi mà tôi vẫn không tránh nổi cái giọng điệu dạy dỗ của bà ấy. Nếu không phải bà đi chữa bệnh thì chắc ngày nào tôi cũng phải nghe hai người chê bai mình mất. Trong khi đó, Rayen vẫn đuổi theo tôi, còn Rosaline tiếp tục nhai đi nhại lại bài ca thục nữ không được đi chân đất, thục nữ không được chạy trong nhà..

    - Ha ha ha ha ha..

    Chết tiệt, tôi quên nói Rosaline tắt điện thoại. Và giọng cười trên nỗi đau người khác hiếm khi xuất hiện của Richard vang vọng khắp căn phòng.

    - Không, anh.. ha ha ha.. - Richard vội phân trần khi thấy tôi chạy về phía chiếc smartphone Rosaline đang cầm - Anh không cười em vì nhìn em ngốc quá đâu.. à, ý anh là..

    - Vậy anh cười vì gì?

    Tôi chụp lấy cái điện thoại và gầm gừ. Richard mà dám chê đầu tóc tôi các kiểu thì đừng hòng tôi nói chuyện với anh ấy nữa.

    - Chỉ là. - Richard mỉm cười nhìn tôi - Em chẳng thay đổi gì cả.

    - Ý anh em là vẫn như con nít chứ gì?

    - Con nít thì có gì xấu đâu. Cơ mà anh cười là vì cảm thấy vui thôi. - Giọng Richard trở nên trầm hẳn - Anh vui vì em vẫn vui vẻ như vậy.

    -Anh sợ em hối hận vì lấy anh sao?

    - Ừm.

    Đôi lúc Richard cũng ngốc thật. Dù tôi là người có vẻ quá cợt nhả so với một người phụ nữ trưởng thành. Nhưng tôi chẳng bao giờ khùng mà đi sinh ra hai đứa trẻ để rồi hối hận cả.

    * * *

    <Phía bên kia đại dương, nơi mà tôi không ở đó>

    Vừa đặt điện thoại xuống, Richard gần như gập người lại vì đau.

    - Ngài đừng cố quá.

    Bà Laya đỡ tay Richard để anh ngồi xuống sofa.

    - Không sao..

    Cảm giác ẩm ướt này cũng đủ để Richard nhận ra vết thương lại rách rồi. Anh thở ra nặng nhọc. Mới một ngày trước, căn phòng này còn là một mớ hỗn độn. Một kẻ ám sát chui qua đường thông khí và tấn công khi anh vừa bước vào phòng tắm. Bọn chúng quả thật không chờ nổi rồi.

    Đây là điều dễ hiểu.

    Khi anh không có con, chúng có thể từ từ suy nghĩ cách kéo anh xuống, Nhưng vừa nghe tin, chúng biết nếu không làm gì thì ngôi vị của anh sẽ càng vững chắc. Chỉ là, chúng quá manh động rồi.

    - Tên đó đã khai gì chưa?

    - Vẫn chưa, thưa chủ nhân. - Giọng một người đàn ông vang lên trong bóng tối căn phòng.

    - Ừm.

    - Đây là lỗi của tôi vì đã không đảm bảo an toàn cho ngài.

    - Được rồi, là ta bảo cậu không cần đi theo.

    - ...

    Người đàn ông dường như vẫn muốn nói gì đó, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt của Richard, anh ta liền dừng lại.

    Thấy không khí bắt đầu lạnh đi, bà Laya liền mang quần áo đến cho Richard thay. Richard cảm ơn bà rồi đi vào phòng tắm.

    Nhìn theo bóng dáng Richard, bà thở dài. Vị hoàng tử mà bà chăm sóc từng ấy năm trời cái gì cũng tốt, chỉ là quá cứng ngắc thôi. Mỗi khi đã quyết định điều gì, thì rất khó thay đổi. Vậy nên, dù bảo vệ khách sạn đã liên hệ tới năm lần để đề nghị đổi phòng, anh vẫn chọn ở phòng này. Dù vừa bị tấn công, anh cũng không có ý định để ai đến gần mình khi ở phòng tắm.

    * * *

    - Bà Laya, Ri.. Bệ hạ sao rồi?

    Khi vừa bước ra khỏi cửa, bà Laya đã thấy Victoria vẫn đang đứng ngoài phòng. Cô ta đã đứng ở đây một ngày trời. Mà cả một ngày thì thay đổi được gì, nếu như mười một năm trước, cô ta chỉ cần chờ Richard vài phút thôi, thì làm sao bây giờ cô ta phải chịu như vậy.

    - Ngài ấy không sao cả, vương phi có thể về nghỉ được rồi.

    - Nhưng..

    Victoria chỉ thốt lên theo bản năng rồi ngừng lại. Là một người phụ nữ tự tin và quyến rũ, Victoria chưa bao giờ chùn bước trước bất kỳ người phụ nữ nào. Ngay cả Sara cũng vậy, ngoài hai đứa trẻ ra thì cô ta chẳng có gì. Cô ta cũng chỉ là một người không có tài năng nổi trội, không có chỗ dựa phía sau.

    Nhưng với bà Laya thì khác. Dù chỉ là nhũ mẫu, nhưng bà ấy được xem như người đã nuôi dạy Richard trong khi cố hoàng hậu Litia chẳng đoái hoài gì đến đứa con ruột. Nên ngay cả vào thời điểm Richard thích cô nhất, Victoria vẫn luôn cảm thấy thua kém người phụ nữ già nua này.

    * * *

    Lời của tác giả: Nếu các bạn để ý thì có thể thấy trong chương này có một chi tiết có vẻ vô lý, nhưng đó chính là nút thắt của cả bộ truyện. Các bạn có đoán được không nè?
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...