Ngôn Tình Khi Hoàng Đế Là Bạn Thân Nhất Của Tôi - Và Cũng Là Chồng Của Tôi - Lương Thanh Huyền

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Lương Thanh Huyền, 2 Tháng mười 2020.

  1. Lương Thanh Huyền

    Bài viết:
    55
    Chương 10: Khi hoàng hậu là người không có bối cảnh.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vừa đặt chân xuống sảnh chính của cung điện, tôi đã bị choáng ngợp bởi mùi nước hoa. Mùi hoa hồng, hoa mộc lan, hoa sen trắng ngào ngạt. Dù nói rằng ngoài Fay và hàng hải, nước hoa là ngành công nghiệp lớn thứ ba của đất nước và đây là hoàng cung. Cơ mà thế này thì nồng quá rồi.

    Thấy tôi đang chun mũi lại, William liền quay lại liếc khéo. Tôi liền hướng tay về phía mấy vị vương phi, làm dấu hiệu chụp ảnh rồi giơ ngón cái lên với William.

    Và tôi thấy đầu William bốc khói. Chắc vì ngày nào tôi cũng khen mấy vị vương phi đẹp chết người, nên chỉ cần vài động tác cũng đủ để William tức điên lên. Đúng vậy, chẳng có vị hoàng hậu nào lại vừa tươi cười vừa khen lấy khen để tình địch của mình như tôi cả.

    - Chào Maya, chị càng ngày càng xinh nha, mắt chị dùng phấn của hãng Halal đúng không?

    Tôi ôm chầm lấy Maya trong khi đôi mắt hút hồn của cô nàng vẫn còn đang thẫn thờ vì ngạc nhiên.

    - Tana đáng yêu quá đi, nhìn cưng như chú cún vậy đó.

    Rồi tôi quay sang Tara:

    - Lông mi Tara đẹp quá đi à, cong vút như sóng vậy.

    Bây giờ thì đến lượt William giơ ngón cái với tôi. Mới vào cung chưa được năm phút mà đã quăng bom vào mặt người ta rồi. Dù là em, nhưng Tara rất ghét bị người khác nói già hơn Tana. Mà thực ra lông mi thì chẳng có vấn đề gì, nhưng mà một khi nhìn lông mi thì cũng phải nhìn lông mày. Cơ mà lông mày của Tara thì gần như không có. Mấy tạp chí lá cải từng gọi Tara là "Thiên thần không có lông mày". Đến tôi còn không chịu nổi cái biệt danh nhảm nhí này chứ đừng nói tới cô nàng. Tôi cá chỉ ba mươi phút nữa, cả hậu cung sẽ đồn ầm lên về một vị hoàng hậu đầu óc rỗng tuếch, đã không có bối cảnh còn thích đi chọc ngoáy người khác cho xem.

    - Ủa.

    Tôi quay sang Ziri, một người phụ nữ cao gầy vừa thay mặt những người làm việc ở hậu cung ra đón tôi:

    - Jannica đi đâu rồi quản lý Ziri?

    - Vương phi còn yếu nên không thể tiếp đón được ngài.

    Cô ta vừa nói vừa liếc nhìn Rayen và Rosaline. Ý tứ quá rõ ràng rồi nha, Ziri muốn nói rằng người ta vừa mất con, kêu tôi đừng bò tới khiến người ta khó chịu.

    - Vậy thì chúng ta phải qua thăm cô ấy ngay thôi.

    Họ không muốn, nhưng tôi muốn nha. Tôi kéo Maya theo.

    - Hoàng hậu, người, vương phi..

    Nhìn vẻ lắp bắp của cô ta, tôi cười thầm. Nghe nói Ziri là một người mới vào, nhưng do nắm váy Jannica nên mới leo lên được vị trí quản lý sảnh chính của hậu cung. Nếu Jannica không bị sảy thai, cô ta sẽ còn leo cao lắm.

    Nhưng mà cuối cùng tôi cũng không muốn tạo nghiệp nhiều, nên dẫn Rayen và Rosaline tới phòng của rồi mới qua chỗ Jannica.

    * * * 

    - Anh thấy tôi hôm nay như thế nào? - Tôi cười đầy thỏa mãn sau một ngày dài. Đóng vai hoàng hậu thật mệt mỏi.

    - Không khác gì một con bò tót.

    - Anh..- Tôi bắt đầu cáu lên - Hừ, anh không thấy tôi diễn quá đạt sao?

    - Tôi chỉ thấy cô y hệt như bình thường.- William ngẩng đầu lên khỏi chiếc laptop - Hơn nữa chẳng có ai lại đi đánh phủ đầu như cô hết. Cô không sợ họ sẽ đối phó với cô sao?

    - Đối phó? - Tôi cười - Vậy càng dễ biết ai thù ai địch.

    - Cô nghĩ rằng mọi chuyện dễ dàng như vậy sao?

    - Hm, làm gì có, sau khi gặp anh tôi đã biết tính cách một người lật nhanh như lật sách là như thế nào rồi. Trước mặt Richard thì một đằng, sau lưng Richard thì một nẻo.

    - Cô.. - Sau cả tiếng trời Richard tìm lại sự bình ổn - Cái mà cô cần quan tâm bây giờ là làm sao để Rayen và Rosaline được chính thức trở thành công chúa và hoàng tử chứ không phải đi dọa người khác. Hội đồng các lão chưa chắc sẽ để vụ này trôi qua đơn giản đâu. Phe cánh của các vị vương phi còn lại cũng vậy.

    - Chẳng phải Rich và anh đă sắp xếp hết rồi sao. Những người theo phe vương phi khác dù muốn từ chối đến gãy cả cổ thì họ cũng không dám lắc đầu một phân đâu. Những kẻ đó làm sao có thể để con thuyền bự tên Richard Fayderman bị chìm được.

    * * *

    Như tôi dự đoán, cả hậu cung đều biết tới một vị hoàng hậu không có não, vừa vào cung đã lên mặt dạy đời. Khi nghe tin sẽ có một buổi họp để bàn về Rayen và Rosaline, thậm chí còn có người dám viết bài trên mạng rằng chúng không phải con ruột của Richard. Rằng vị vua đáng kính của họ đang bị một người phụ nữ lừa đảo. Vì làm sao mà một đêm có thể.. có con nhanh như vậy được. Lại còn là sinh đôi nữa.

    Lúc thấy bài viết này do William mang đến, tôi chỉ muốn giơ hai ngón tay cái lên. Quá chính xác, một đêm làm sao có hai đứa được. Phải nhiều đêm nha.

    * * *

    Sau đó, cuộc họp mà tất cả mọi người dự đoán đã không được diễn ra. Vì đã có một tin mật được chuyển về đền thần và ngay lập tức hội đồng các lão ở đó quyết công nhận Rayen và Rosaline.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
  2. Lương Thanh Huyền

    Bài viết:
    55
    Chương 11: Phòng tôi có trộm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc nghe được tin này cũng là lúc tôi đang thử quẩn áo cho Rayen và Rosaline ở một cửa hàng trên đại lộ IX. Chính xác thì tôi muốn dẫn chúng đi chụp hình, sau sáu năm trời sống trên hoang đảo. Nhưng vì chúng muốn chờ Richard nên tôi đành dẫn chúng dạo vài vòng cùng với chục anh bảo vệ xung quanh và vài chục anh khác chắc cũng ở xung quanh.

    - Dễ thương quá, thử bộ này nữa đi.

    - Con không thích màu hồng, nhìn già lắm.

    Nhìn bóng hai cô gái đang bước vào cửa hàng, tôi mới nhận ra Rosaline đang nói tới ai. Tara, cô nàng ghét bị gọi là già lắm. Hi vọng Tara không nghe thấy. Thực ra Tara có gương mặt đẹp không góc chết (nếu có lông mày). Chỉ là vì ghét bị người khác nói già, nên dù đã bước qua tuổi hai mươi, cô nàng vẫn mặc đồ màu hồng từ đầu tới chân. Nếu không có stylist chuyên nghiệp của hoàng gia, tôi rất nghi ngờ làm sao cô nàng có thể đi ra ngoài.

    - Chị Sara, chị cũng mua đồ ở đây ạ? - Tana bắt chuyện với tôi.

    Ồ, chị em hồi nào thân thiết vậy. Theo trí nhớ của tôi thì tôi là Hoàng hậu mà ta.

    - Hai em đi mua đồ hả?

    - Đúng rồi a, hay chị giúp Tara lựa đồ được không, em không giỏi trong vụ quần áo này.

    Nghe cô ta nói xong, tôi lại muốn giơ ngón tay cái lên rồi. Cô nàng này xứng đáng 8/10 điểm gương mặt thân thiện. Chủ động nói chuyện với tôi, miệng thì nói muốn giúp Tara và tôi thân thiết với nhau hơn, nhưng bên trong thực ra đang khéo léo nói rằng sở thích mặc đồ hồng chói lóa này không phải của cô ta, cô ta chỉ bị Tara dắt theo thôi. Tôi cười thầm đồng cảm với Tara. Có khi trò mặc áo hồng này là do Tana bày ra cũng nên.

    - Được đó nha, bé Rosaline nó chỉ thích đọc truyện chứ không thèm quan tâm gì đến quần áo hết làm chị muốn cáu. Vậy mình đi mua nha.

    Vừa nói, tôi vừa kéo Tara theo.

    Không cần quay lại, tôi cũng có thể cảm nhận được gương mặt cô em Tana lúc này chắc đặc sắc lắm. Lúc nãy cô nàng giương giương tự đắc vì đã thể hiện được tính tốt của mình trước mặt bao người thì giờ đây, cô ta lại đứng lẻ loi không có mục đích giữa cửa hàng.

    Sau đó tầm vài phút, cuối cùng tôi cũng thấy cô ta đi tới chỗ chúng tôi, thậm chí còn hăng say giúp tôi thử đồ cho Rosaline. Còn Rosaline thì chỉ kiên nhẫn được vài phút là đã dẫn Rayen cùng mấy anh bảo vệ ra ngoài.
    Lần này, đến lượt gương mặt méo xẹo. Ai đã hứa sẽ ở lại giúp tôi cung đấu vậy?

    ...

    Sau một ngày shopping mệt mỏi với hai chị em Tara và Tana, tôi nằm vật xuống giường và ngủ một mạch đến tối. Trong lúc mơ màng, tôi tìm góc chăn để kéo lên ngươi như quán tính.
    - A..." Tôi chưa kịp hét lên thì đã bị một bàn tay lớn bịt miệng lại. - Richard? Khụ khụ khụ...

    - Ừm.

    Richard vừa nói vừa vuốt lưng giúp tôi. Trong căn phòng tối chỉ có chiếc đèn ngủ leo lắt, tôi có thể thấy bóng của Richard đang đổ về phía mình. Anh ấy có vẻ lớn hơn rồi.

    - Sara? - Thấy tôi ngẩn ra, Richard liền hỏi - Thấy anh không vui sao?

    - Làm gì có - Tôi trả lời trong vô thức - Chỉ là...

    Nói đến đây, tôi cũng không thể nói được nữa. Vì dù vẫn liên lạc qua điện thoại, dù chẳng phải người yêu, nhưng với tôi, Richard cũng là người thân đã không gặp lại sau sáu năm mà. Tôi thì chẳng biết mình bắt đầu khóc từ khi nào, chỉ là đến lúc tôi dừng khóc được thì hai vạt áo sơ mi của Richard đã ướt đẫm. Richard để mặc tôi quẹt gương mặt lấm lem vào áo anh rồi xoa đầu tôi:

    - Anh rất nhớ em.

    - Em cũng thế. - Tôi vòng tay qua người Richard và ôm chặt lấy anh.

    Hai cơ thể chúng tôi dường như hòa quyện vào nhau, vừa ấm áp vừa thoải mái, khiến tôi quên đi hết những khó chịu trong lòng. Khoan...

    - Richard, cởi áo ra.

    Richard túm lấy tay tôi và cười:

    - Sao vậy, mới gặp mà đã muốn làm gì anh?

    - Đúng vậy đấy, muốn kiểm tra xem em có thêm chị em nào trong lúc anh đi công du không?

    Tôi tự nói mà tôi còn không tin. Có Victoria ở đấy thì làm sao có một cô nàng nào dám tới gần Richard. Sau một hồi giằng co, cuối cùng tôi cùng cởi được áo sơ mi của anh và nhìn thấy vết thương đang được băng chặt ở ngang bụng.

    - Anh...

    - Ừ?

    - Cái này là lý do khiến hội đồng các lão công nhận Rayen và Rosaline sao?

    - Sara...

    - Anh đừng tìm cách nói trống lảng. - Tôi cố gắng quệt đi những giọt nước mắt đang rơi xuống.

    - Em để anh ôm em thì anh sẽ nói.

    - Anh... Anh... Đồ dê xồm.- Tôi chỉ nói được vài từ rồi cũng nằm xuống để Richard ôm vào lòng. - Rồi đó, anh nói gì đi chứ, không nói là em sẽ ly hôn đó.

    - Sau sáu năm mà em vẫn chỉ biết lấy ly hôn ra để dọa hử?

    - Ai nói anh không giữ lời, anh nói để anh ôm em thì anh sẽ nói mà.

    - Nhưng anh chưa được ôm.

    - Chẳng phải anh đang...- Đến đây mà tôi còn không hiểu ý của Richard nữa thì tôi là con gà. - Anh là đồ dê xồm, bị thương vậy rồi còn muốn ôm gì nữa...

    Nhưng câu nói của tôi bị bỏ dở giữa chừng vì tôi có thể cảm nhận được biến hóa rõ ràng trên người anh.
     
    Nguyễn Ngọc NguyênPhan Kim Tiên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
  3. Lương Thanh Huyền

    Bài viết:
    55
    Chương 12: Kẻ trộm phòng tôi biết nấu ăn

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Tôi cố thoát khỏi cái ôm của Richard. Nhưng mà tôi chỉ làm ra vẻ thôi vì tôi biết Richard muốn điều gì, anh ấy luôn tìm cách có được nên chẳng có lý do gì tôi phải tốn sức hết.

    - Sara.

    Dạo này anh ấy gọi tên tôi hơi nhiều lần rồi đó. Sau một hồi chần chờ, tôi quay mặt lại nhìn anh. Chỉ chờ có thế, Richard liền hôn lên môi tôi.

    - Sáu năm nay, anh có hôn ai không đấy?

    - Không.

    - Nhưng anh vẫn chạm vào người họ đúng không?

    - ...

    Richard thả tôi ra và nằm ngừa trên giường. Dù anh ấy là vua một nước, Và vì lý do chết tiệt nào đấy mà có chế độ đa thê thì tôi vẫn tức chết đi được khi phải chia sẻ những gì của mình cho người khác.

    - Sara, anh...

    Câu nói của anh ấy không kịp hoàn thành, vì tôi đang cúi xuống cởi quần của Richard rồi.

    - Không cần...Sara... - Giọng anh ấy trầm thấp một cách kỳ lạ. - Sara... nhả ra đi.

    - Em không thích.

    Có lẽ, ngày mai tôi sẽ cảm thấy mình thật ngu ngốc khi tranh sủng bằng cách này. Nhưng mà tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ để Richard xem tôi y hệt như những người phụ nữ khác. Tôi biết Richard ghét nhất người khác đụng vào anh ấy nếu anh ấy không đồng ý, nên tôi sẽ làm những việc mà Richard chắc chắn không để người khác làm và người khác cũng không dám làm.

    ...

    Chỉ là sau đó, không chỉ hông tôi mỏi mà miệng tôi cũng đau nữa. Và còn ngu ngốc hơn khi tôi để Richard xem miệng cho mình.

    - Không sao đâu, chỉ có hơi sưng. - Richard vừa nói vừa nhéo miệng tôi.

    - Hm, tại ai chứ.

    - Chẳng phải em là người chủ động sao?

    - Nhưng anh mới chính là người ép em... ép em... nuốt...

    Tôi vừa nói vừa đập gối vào lưng Richard. Nhưng mà anh ấy càng ngày càng da dày thịt béo, nên dù đánh mạnh cỡ nào cũng chẳng ảnh hưởng gì. Chỉ khổ tôi đau cả tay nữa. Nhìn tôi nhăn nhó ôm tay, Richard vừa cười vừa ôm lấy tôi:

    - Anh thật sự rất nhớ em.

    - Anh nhớ em hay nhớ ngực em?

    - Có gì khác nhau sao?

    - Anh... đáng ghét, bỏ tay anh ra ngay.

    - Ai bảo ngực em lớn vậy, càng ngày càng lớn...

    Richard thật đáng đánh đòn mà.

    ...

    - Em không hỏi anh vì sao lén lút vào phòng em sao? - Richard ngẩng lên khỏi ngực tôi với gương mặt thỏa mãn.

    - Chẳng phải để tránh hội chị em bạn dì ngoài kia còn gì. - Tôi bấu lấy lưng anh một cái thật đau.

    - Thật là... - Anh ấy lại cười - Nhìn em bên ngoài có vẻ ngốc..

    - Anh nói gì, nói tiếp thử xem?

    - Nhìn em bên ngoài có vẻ ngốc, nhưng bên trong thì...

    - Thì sao?

    - Thì trắng lắm.

    Tôi đứng hình mất ba giây mới hiểu anh ấy đang nói gì. Rốt cuộc thì ai đã dạy Richard cách nói chuyện này vậy? Richard nghiêm túc nhã nhặn ngày xưa đâu mất rồi?

    - Buông em ra.

    - Sara!

    - Em nói buông em ra mà.

    - Anh chỉ đùa thôi, đừng giận.

    - Ai thèm giận anh, em đói.

    Chưa đầy một giây sau, Richard ôm chầm lấy tôi từ phía sau. Vì tôi suýt nữa ngã xuống đất. Bây giờ tôi chỉ muốn đấm cho Richard một cái. Nhìn bên ngoài thì giống một thư sinh cao gầy, nhưng bên trong thì... khụ khụ.

    ...

    - Em đã nói từ năm em bốn tuổi là em không ăn rau.

    - Không ăn sao khỏe được. - Richard dí cái chén đựng súp cho tôi.

    Tôi hậm hực múc thìa súp lên. Nếu không phải tôi đang ở một cung riêng thì sáng mai lại có thêm tin đồn hoàng hậu bắt hoàng đế nấu cơm mất.

    - Ngày mai là ngày anh về nước chính thức đúng không?

    - Ừm.

    - Vậy Victoria đâu?

    - Cô ấy sẽ về sau.

    Richard vừa nói vừa tự uống súp trong bát mình. Tôi cố gắng nhìn kỹ những biểu cảm trên mặt anh ấy khi nhắc tới Victoria, nhưng tất cả chỉ là một hồ nước phẳng lặng. Tựa như anh đã hoàn toàn quên mất đó từng là cô gái anh yêu nhất hoặc là Richard đã che giấu quá tài tình, đến nỗi tôi cũng không nhận ra được. Nhưng tôi cũng chẳng muốn nhắc đến người phụ nữ khác khi ở cùng anh làm gì.

    - Sara, cha mẹ em muốn gặp em đó, em có muốn gặp họ không?

    Tôi suýt nữa đánh đổ thìa súp trong tay mình:

    - Ý anh là cha mẹ nuôi? Ha ha, dạo này em bận quá nên quên.

    Tôi nói mà đến cả tôi cũng không tin. Chỉ là tôi không muốn gặp ai trong số họ thôi, dù là cha mẹ nuôi hay cha mẹ ruột. Một trong những lý do khiến tôi đồng ý kết hôn với Richard là vì tôi không muốn ở với cha mẹ nuôi của mình nữa. Nhìn thấy gương mặt chán nản của tôi, Richard ôm tôi vào lòng. Tôi dụi đầu vào sâu trong ngực anh và hít mùi hương quen thuộc ấy.

    - Anh sẽ không bỏ rơi em chứ?

    - Sẽ không.

    - Thật?

    - Thật, dù em có nói không cần anh nữa, anh cũng sẽ không buông tay em.

    - Vậy nếu lỡ thần Chết muốn mang em đi thì sao?

    - Anh sẽ chữa cho em.

    Ha ha, tôi quên mất tiêu, anh ấy là người sử dụng được Fay mà, đến lúc đó dù đầu tôi rời khỏi cổ cũng không chết được.
     
    Nguyễn Ngọc NguyênPhan Kim Tiên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng mười 2020
  4. Lương Thanh Huyền

    Bài viết:
    55
    Chương 13: Chiếc Mercedes Ghost và con ngựa thuần chủng dòng Friesian

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi ghét cha mẹ nuôi mình vì nhiều thứ. Vì họ đã không nói cho tôi biết rằng tôi không phải con của họ. Vì mẹ nuôi tiếp cận với mẹ Richard chỉ để có được máu của hoàng đế. Và tôi được mang tới trước mặt Richard cũng chỉ vì như thế mà thôi. Khi còn nhỏ, suýt chút nữa Richard bị giết chết vì tưởng tôi bị bắt cóc. Nhưng thật ra chính cha mẹ nuôi đã bắt cóc tôi để họ dụ Richard ra khỏi đội bảo vệ.
    Cũng chính từ ngày đó, William đặt tôi vào sự ân hận thứ hai trong cuộc đời của anh ta. Tôi nghi ngờ rằng sự ân hận thứ nhất của William chính là anh ta không phải phụ nữ để mà trở thành vợ Richard.
    ...
    Mỗi lần gặp tôi, anh ta lại giở giọng điệu dạy đời:
    - Sao cô lại đồng ý để cho Hanaka Ryuu trở thành thư ký của mình vậy?
    - Thì bên tôi thiếu người thô.
    - Sau khi ngài Richard trở về, chẳng phải đã phân người cho cô rồi ư?
    - Là anh phân thì có.
    - Nhưng Tiri là người trong nước, có kính nghiệm lại có năng lực.
    - Xin lỗi - Tôi bò dậy khỏi sofa - Tôi không chung team với cô em Ziri nên cũng không chơi được với cô chị Tiri.
    - Thì ra cô nhận xét người theo kiểu võ đoán như vậy - William cười khẩy.
    - Tôi có nói là Tiri không có năng lực đâu, chỉ là cô ta yếu đuối quá. Ziri mà dụ vài câu thì chắc chắn tôi gội đầu mấy ngày Ziri cũng biết.
    - Vậy tai sao lại là Hanaka?
    - Vì cô ấy là bồ cũ của anh.
    Mặt William tái mét. Bây giờ thì tôi đã nắm được điểm yếu của anh ta rồi.
    ...
    Nhờ có Hanaka, mọi công việc trở nên đơn giản hẳn, từ thu chi trong cung của tôi đến chuyện học hành mấy đứa nhỏ. Thậm chí chúng còn đòi theo Hanaka mỗi lần cô đi đến khách sạn suối nước nóng.
    Chuyện cung đấu thì chẳng biết khi nào dừng, nên vấn đề duy nhất bây giờ của tôi đó là việc quản lý hậu cung. Từ năm năm trước việc này đã do Victoria nắm giữ nên dù Richard muốn đưa cho tôi cũng thì chưa chắc những người khác đã nghe theo tôi.
    Dĩ nhiên ở thời đại này chẳng còn ai sử dụng mấy chiêu lạc hậu như cắt xén đồ ăn hay ra đường ngáng chân nhau nữa, mà là dùng công nghệ hiện đại để khẳng định giá trị bản thân và chơi xấu người khác. Vì thế, thuê Hanaka không chi vì muốn chọc tức William mà còn vì cô từng là trợ lý của công chúa Nhật Bản trong hơn mười năm trời.
    Dù cô ít khi nói chuyện nhưng hỏi xin kinh nghiệm thì vẫn rất hữu ích nha. Từ chiêu dùng chip siêu nhỏ cho vào thức ăn để định vị vị trí đến giả dạng khảo sát nhà hàng trên mạng để hỏi về thói quen ăn uống, mỗi chiêu tôi nghe được mà muốn toát mồ hôi. Kiểu này thì xem phim cung đấu cũng chẳng ăn thua, biết thế lúc trước tôi đi học ngành công nghệ thông tin cho rồi.
    Ai bảo tôi lấy phải ông chồng "level" cao như vậy.
    ...
    Một vấn đề khác đã được Hanaka giải quyết đó là tài sản của tôi. Bộ sưu tập đá quý, tranh ảnh và giấy tờ các kiểu được truyền qua các thế hệ hoàng hậu thì tôi không để ý lắm, chỉ đến vụ đất đai thì mới khiến tôi bật dậy khỏi sofa.
    - Casino? Họ nghĩ gì mà đưa casino cho hoàng hậu vậy?
    - Theo tôi được biết thì đây là tài sản riêng của ngài Richard chuyển giao cho ngài.
    Tôi chụp lấy tờ giấy Hanaka đưa cho tôi. Bên cạnh tiền và nhà mà mỗi hoàng hậu đều nhận được theo quy định, có một danh sách dài những tài sản của Richard. Chính xác là toàn bộ tài sản của anh ấy trước khi lên làm hoàng đế đã chuyển qua tên tôi. Trong đó có chục căn biệt thự ở khắp nơi trên thế giới, căn nhà cũ của anh ấy trên đại lộ I, chiếc Mercedes Ghost mà tôi đã từng đòi lấy của anh ấy khi còn nhỏ.
    - Cái xe đang ở đâu vậy?
    - Thưa ngài, ở ngoài bãi giữ xe.
    Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi chạy nhanh như thế. Chiếc xe đó tôi đã thích từ rất lâu rồi. Mỗi khi trời tối, những viên kim cương có gắn đèn trên trần sẽ tỏa sáng lấp lánh như những ngôi sao trên bầu trời đêm. Lúc còn nhỏ, đã không biết bao nhiều lần tôi ngủ luôn ở xe chỉ vì mải đếm số sao đó.
    - Cô quả là có phong thái của hoàng hậu đó.
    Một cái giọng chua lè quen thuộc xuất hiện (thực ra là ngọt ngào với người khác nhưng là chua lè với người bị nói). Không cần quay lại tôi cũng biết là Pyrith Fayderman, công chúa thứ sáu, chị gái cùng cha khác mẹ của Richard (thực ra tôi còn nhớ cô ta là vì cô ta chuyên môn nói xấu tôi thôi).
    Tôi cũng cười đápp lại:
    - Chào chị Pyrith, dạo này chồng chị còn hay đi công tác không?
    Và tất nhiên phản ứng sau đó của cô ta là một gương mặt vặn vẹo khá đặc sắc. Cả nước không có ai không biết chồng cô ta có giai thoại tình yêu ở bên ngoài, chỉ vì do thế lực nhà mẹ đẻ nên chưa thể ly hôn với Pyrith mà thôi. Nếu không phải do chồng cô ta theo vợ bé về nước, thì Pyrith cũng chẳng xuất hiện ở nơi này.
    Nhìn cô ta cưỡi con ngựa thuần chủng dòng Friesian mà tôi muốn quỳ lạy vì khâm phục sự dũng cảm của cô ta. Hoặc là sự ngờ nghệch cả cô ta. Dám cưỡi một con ngựa chạy thẳng vào nơi ở của Richard, qua thật là điếc không sợ súng. Chẳng lẽ cô ta nghĩ răng Richard vẫn hiền như ngày xưa sao. Ước gì mấy bà vợ của Richard cũng như cô ta thì tốt biết mấy.
    Đến khi tôi sắp không chịu nổi gương mặt vặn vẹo kia quay lại biểu cảm thông thường, thì cô ta lên tiếng:
    - Sara, tôi tưởng cô đã nói rằng sẽ không bao giờ lấy một người đàn ông như phụ vương sao?
    "Phụ vương" ở đây tất nhiên là hoàng đế trước đây. Tôi biết cô ta đang ám chỉ đến việc Richard có nhiều vợ, còn tôi thì đã từng nói rằng sẽ không bao giờ yêu một người đàn ông đa tình như cha của Richard. Chỉ là, tôi đâu có yêu Richard. Nếu yêu anh ấy, thì tôi đã ly hôn, à không, nếu yêu anh ấy thì tôi không đời nào đồng ý kết hôn với anh ấy để rồi phải "nói chuyện vui vẻ hằng ngày" với mấy bà vương phi khác rồi.
    Và Richard cũng biết điều đó.
    ...
    Lời của tác giả: ở chương 2, mình đã từng nói lý do khiến truyện này thành truyện ngược là vì chuyện quá khứ của Richard và Sara nên có thể một vài bạn sẽ nghĩ rằng là chuyện Richard suýt bị giết lúc Sara bị bắt cóc. Mình rất muốn nói là đúng rồi nhưng thực ra, đó chỉ là một mắt xích nhỏ trong quá khứ mà thôi.
     
    Nguyễn Ngọc NguyênPhan Kim Tiên thích bài này.
  5. Lương Thanh Huyền

    Bài viết:
    55
    Chương 14: Chuyện tôi từng bị bò tót rượt đã bị lộ ra

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Với tôi, Richard là một người thân trong gia đình, một người đã ở cạnh tôi còn nhiều hơn cha mẹ nuôi chứ đừng nói cha mẹ ruột, và giờ anh là cha của hai đứa con tôi sinh ra. Nên Richard là người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi và tôi sẵn sàng làm mọi thứ để giúp anh ấy.

    - Nhưng Rich đâu có đa tình giống cha anh ấy đâu - Tôi khoanh tay lại - Ít nhất thì tình nhân của anh ấy cũng là tình nhân được tôi công nhận, còn có một số người ngay cả đến mặt tình nhân của chồng mình cũng không dám nhìn.

    - Ai không dám nhìn? - Pyrith sừng cổ lên, thúc ngựa chạy về phía tôi.

    Cô ta nghĩ rằng tôi sẽ tránh sao? Tôi không có ngu nha, hiếm có người dám "bắt nạt" tôi công khai như vậy, ngu gì mà tránh ra. Hanaka lúc nãy đã bắt kịp và đang chạy nhanh hết sức có thể về phía tôi. Những bảo vệ gần đó cũng đã thấy và đang chạy về phía tôi. Nhưng mà tốc độ của một con ngựa chạy nước rút thì không thể coi thường.

    Khi con ngựa cách tôi hai mét, Pyrith hoảng sợ và cố gắng ghì lại dây cương nhưng không kịp, tôi đang định lách người qua thì một bóng đen xuất hiện, ôm lấy tôi và lăn vài vòng trên sân. Đến khi tôi kịp bình tĩnh lại thì phát hiện ra, bóng đen đó chính là.. một bóng đen.

    Vì Maya, vương phi thứ nhất của Richard là người Hồi Giáo mà. Họ lúc nào cũng mặc đồ đen và trùm đầu kín mít, chỉ có chồng của họ mới thấy được mặt và tóc họ thôi.

    - Cô có sao không? - Maya vừa phủi quần áo cho tôi vừa hỏi.

    Tôi cười không nói, còn đại não thì xoay chuyển bảy trăm hai mươi độ xem nên xử lý vụ này thế nào. Dù gì tôi cũng chưa lấy lại được quyền quản lý hậu cung từ tay Victoria, nên tôi phải xử lý vụ này cẩn thận.

    - Không ngờ chị lại xem em như một kẻ đầu đường xó chợ để mà muốn tông thì tông. - Tôi bắt đầu dùng chiêu thượng sách của phụ nữ.

    Nhìn thấy tôi khóc, những anh bảo vệ xung quanh đều gật đầu đồng tình. Họ đứng ở xa không nghe thấy gì, chỉ thấy Pyrith tự nhiên xông lên tấn công tôi.

    - Cô, ai bảo cô nói xấu tôi?

    - Vậy nghĩa là bất kỳ ai nhận xét về chị, chị đều cho ngựa đá họ sao - Tôi túm lấy chiếc áo choàng đã rách một mảnh của Maya - Nếu chị làm tuột áo choàng của cô ấy thì sao?

    - Ai bảo cô không tránh ra.

    - Nếu chị không tông em thì sao em phải nghĩ nên tránh hay không.

    - Cô, cô..

    Bây giờ xung quanh đã có rất nhiều người giúp việc vừa chạy lại giúp tôi vừa xì xào bàn tán. Có vẻ như mọi sự đã thành công, tôi nên rút quân nhanh trước khi Victoria nghe được sự việc và nghĩ ra trò điều tra gì đó.

    - Vậy cứ coi như đây là lỗi của em đi, chỉ hi vọng chị đừng đem ngựa vào hoàng cung như vậy, chỉ có hoàng đế mới được dùng ngựa trong hoàng cung, chẳng lẽ ra nước ngoài lâu năm nên chị chẳng còn nhớ nguyên tắc gì sao?

    Bây giờ thì Pyrith không nói được một người nào luôn. Sau vài phút đắn đo, cuối cùng cô ta cũng nhảy xuống ngựa và hậm hực bỏ đi mà không quên liếc xéo tôi.

    * * *



    - Maya, cô có sao không?

    - Không, tôi ổn.

    Sau khi chắc chắn Maya không bị tổn thương, tôi mới đứng dậy cùng cô ấy. Nhìn về hướng của Pyrith, tôi không khỏi cảm thấy vui vẻ trong lòng. Ai bảo chị ta hồi nhỏ thường bắt nạt tôi làm gì. Maya thấy vậy liền nói:

    - Người không sợ cô ta trả thù sao?

    - Không nha.

    Tôi đang mong còn không được đây, hi vọng cô ta trả thù càng rùm beng càng tốt, như vậy mới lôi được cả dòng họ cô ta xuống xuống theo. Maya nhìn tôi thật lâu rồi nói:

    - Hoàng hậu không sao là tốt rồi, Maya xin phép về nghỉ ngơi.

    Nói xong, cô ấy bỏ đi thật, thậm chí không có một lần quay lại nhìn tôi. Không cần tôi cảm ơn luôn.

    * * *

    - Tại sao cô lại ở đây?

    Trong cung này, người duy nhất không gọi tôi là "ngài" chỉ có mình William thôi.

    - Để học bảo vệ bản thân mình chứ gì nữa – Tôi quay lại ôm Rayen – đúng không nè con trai?

    - Đúng a.

    Thằng nhóc cưng quá đi, tôi hun nó cái chụt, nó cũng ôm lấy cổ tôi và để tôi xoay nó vòng vòng trên không.

    - Cô có thể đứng gián đoạn giờ dạy tự vệ của hoàng tử và công chúa không?

    - Tôi đã nói rồi, tôi cần học tự vệ. Anh không nghe cả cung đang nói rằng tôi suýt nữa bị ngựa đá sao?

    - Bảy năm trước cô từng ở châu Phị và bị một con bò tót đuổi suốt hai tiếng đồng hồ cũng không bị gì, giờ cô nghĩ tôi tin chắc.

    - Những người khác tin được rồi.

    - Mama từng bị bò tót đuổi sao, kể con nghe với!

    Không chỉ Rayen mà cả Rosaline cũng đều giương đôi mắt lấp lánh nhìn tôi. Tôi liền muốn khoe chiến tích này thật hào hùng nha.

    - Mẹ của người giựt đồ ăn của nó nên bị nó đuổi theo.

    Tất nhiên cách kể chuyện không có một xíu hào hùng nào này không phải của tôi.

    - Anh có thể không xía vô chuyện người khác không?

    - Cô có thể im lặng để tôi giảng bài không?

    - Ủa, học tự vệ cũng phải giảng bài hử, không phải ném đại vô bãi mìn nào rồi để bọn chúng tự thoát ra sao?

    Và bây giờ William đang nhìn tôi với kiểu "Có thật cô sinh ra hai đứa trẻ này không vậy?"

    - Cô cũng biết hoàng tử và công chúa sắp phải tham gia dạ tiệc. Đây là buổi ra mắt đầu tiên của hai người nên tôi không chỉ hướng dẫn tự vệ mà còn cả phong thái phù hợp.

    Tôi quên mất vụ này.

    Mỗi năm hoàng cung sẽ tổ chức tiệc định kỳ ba tháng một lần theo các mùa trong năm và mời tất cả hoàng thân quốc thích cũng như đại sứ các nước. Đáng lẽ ra việc này do tôi chuẩn bị nhưng do Victoria "làm gì cũng giỏi" vẫn đang quản lý hậu cung nên tôi đành nhường cho cô nàng vậy.
     
    Nguyễn Ngọc NguyênPhan Kim Tiên thích bài này.
  6. Lương Thanh Huyền

    Bài viết:
    55
    Chương 15: Bạn trai cũ gửi quà mừng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kể từ đó, tôi có thêm một con "pet" thuộc loài báo sa mạc Sahara.

    Nói là một con vì con báo con còn lại tôi đã gửi ở cung hai đứa nhỏ cho chúng chơi chung. Vì nơi ở của hai đứa và tôi thông với nhau, thỉnh thoảng người làm lại toát mồ hôi khi thấy Vaidete – tên tôi mới đặt cho con báo của mình - qua lại hai nơi để thăm con nó.

    Cơ mà khi buổi tiệc đến, tôi không có ý định mang nó đi theo đâu.

    ...

    Dạ tiệc diễn ra trong cung điện của Richard. Nơi đó có thể chứa một lúc tới cả nghìn người. Quả nhiên làm vua thì giàu thật.

    Lúc đầu William còn khăng khăng muôn tôi làm hoàng hậu bị bỏ rơi, nhưng tôi không muốn lũ trẻ cảm thấy bị chơi vơi trong bữa tiệc khổng lổ đó. Richard thì không thể nào ở bên chúng mãi được.

    Hơn nữa tôi là "hoàng hậu bị bỏ rơi" chứ không phải là "mẫu hậu bị bỏ rơi."

    Rayen và Rosaline thích thú lắm. Theo quy định của hoàng gia thì chỉ cần được công nhận là hoàng tử/công chúa thì chúng hoàn toàn có quyền sử dụng bất kỳ tài sản nào thuộc về mình. Thậm chí, tôi còn từng thấy Rayen suýt nữa làm nổ thiết bị điều khiển của chiếc, ờ, trực thăng đang đậu trên nóc cung điện khi nó bị khóa. Vì thế, chúng mặc kệ đội bảo an đang treo một đống thiết bị theo dõi trên người và chỉ chăm chú nhìn những món quà khách mời đã gửi vào buổi sáng hôm dạ tiệc.

    - Mama ơi, Horward là gì ạ, nghe giống học viện phép thuật.

    Trong khi tôi đang vật vờ vì buồn ngủ, Rayen lôi lên một gói đồ khiến tôi toát mồ hôi hột. Tôi nghẹn mất ba giây khi nhìn thấy họ tên người gửi.

    Howard Jayy là bạn trai cũ của tôi nha.

    Tên quỷ này vẫn như hôm nào, chỉ thích chọc phá những lúc không cần thiết.

    Ngày chia tay nhau, hắn đã hỏi tôi một câu mà đến giờ tôi cũng không hiểu nó nghĩa là gì:

    - Từ trước tới giờ, anh là gì của em?

    Chúng tôi đã cặp với nhau hơn ba năm.

    Và anh ấy hỏi tôi anh ấy là gì của tôi?

    ...

    Có những lúc trong cuộc đời, tôi cảm nhận mình đã bỏ lỡ điều gì đó mà tôi không thể nhớ.

    Một mối quan hệ, một chuyến đi, một con người.

    Có lẽ tôi là kẻ nhạt nhẽo, có thể tôi đang cố trốn tránh những điều tôi không muốn thấy.

    Có lẽ sau khi biết rằng cha mẹ đã nuôi mình suốt mưới tám năm trời không phải cha mẹ ruột, tôi đã bỏ đi châu Phi hai năm để trốn tranh thực tại.

    Tôi theo một đoàn bảo vệ động vật từ châu Au tới. Tôi băng qua những cánh rừng xa van, nhưng sa mạc không bóng người, những cánh rừng rậm âm u đáng sợ.

    Luc tôi bỏ đi, tôi không nói với một ai, thậm chí cả người bạn trai của mình khi đó.

    Cho đến hai năm sau, khi Richard tìm thấy tôi đang đi vật vờ trên một con đường hẻo lánh ở Ai Cập, cho đến khi anh ấy nói rằng Richard không hề quan tâm đến việc anh ấy suýt bị giết chết năm đó, cho đến khi tôi đã quá mệt mỏi vì cô đơn, thì tôi mới trở về.

    Và Howard đã nói như thế khi chúng tôi chia tay nhau sau đó.

    Chúng tôi chia tay nhau rất đơn giản, cũng chẳng gây gổ gì.

    Vài tháng sau đó, tôi đồng ý kết hôn với Richard.

     
    Nguyễn Ngọc NguyênPhan Kim Tiên thích bài này.
  7. Lương Thanh Huyền

    Bài viết:
    55
    Chương 16: Dạ tiệc bị mất điện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quay lại dạ tiệc. Hiện tại tôi đang thấy mình như một chiếc bình hoa di động.
    Bình thường trong tiểu thuyết ngôn tình, nữ chính sẽ đứng cạnh nam chính như một chiếc bình hoa xinh đẹp. Còn tôi thì lại cảm thấy vậy khi ngồi bên hai đứa nhóc. Lúc nào cũng có cả chục khách quý vòng quanh chỗ Rayen và Rosaline để làm quen, người có ý hơn thì cũng nói chuyện với tôi vài câu, còn lại thì mặc kệ chiếc bình hoa là tôi. Cũng may hai đứa nhóc đã được tôi nuôi dạy tốt nha, ai tới mà không chào hỏi tôi thì đều bị chúng lơ đi. Ngay cả Hanaka mặt lạnh cũng phải gật đầu khen ngợi. Không khổ công tôi tự tay chăm sóc hai đứa nhóc từ nhỏ đến lớn.
    Nhưng dù chúng có xụ mặt xuống, mấy con ruồi này vẫn không từ bỏ. Vì "đứa trẻ hoàng gia" là đề tài đã không xuất hiện hàng chục năm rồi. Thậm chí có mấy người nghe ngóng được chúng sắp đi học lớp một ở trường Hoàng Gia liền mang con mình qua đăng ký, đến nỗi ban giám hiệu phải bỏ trốn gần một tháng trời vì sợ bị mấy vị tai to mặt lớn tới gõ cửa.
    Nến trong thâm tâm tôi dũng thấy may mắn vì họ không nói chuyện với mình, nếu họ hỏi tôi chuyện đính hôn của chúng thì chắc tôi sẽ phang vào đầu họ.
    ...
    Người đầu tiên trong năm vị vương phi đến chào hỏi tôi là Tara.
    - Hoàng hậu dạo này vẫn khỏe mạnh chứ ạ?
    - Tất nhiên rồi, Tara cũng vậy chứ?
    - Vâng.
    Quả là dạ tiệc công khai, đến Tara còn nói chuyện khách khí với tôi như vậy.
    - Thiếp nghe nói cha mẹ người đang ở sảnh chờ và muốn tìm người.
    Tôi xin rút lại vụ khách khí. Sau khi Richard suýt bị giết bị phanh phui lúc đó, cả nước đều biết cha mẹ đó không phải cha mẹ ruột của tôi. Và giờ cô ta vẫn gọi họ là cha mẹ tôi.
    - Có vẻ họ đã đợi người khá lâu rồi - Tara lại muốn tiếp tục đề tài mệt mỏi này.
    - Vậy sao? Sao không ai nói với ta vậy? – Tôi quay sang hỏi Hanaka.
    - Thưa hoàng hậu, không có ai báo về việc này hết.
    Tất nhiên là không có ai báo rồi. Tôi đã từng nói rằng ai nói gì với tôi về hai người nay thì sẽ biết tay tôi nha.
    - Thiếp nghe nói họ đang nói chuyện với thân vương Siath Fayderman.
    Tôi giật mình đứng dậy. Họ hết việc để làm rồi sao mà đi nói chuyện với tên mập rỗi hơi đó.
    Cuối cùng, tôi cũng phải để lại hai đứa trẻ cho Hanaka và tự mình đến chỗ "cha mẹ" tôi.
    ...
    - Ôi, tất nhiên là hoàng tử Rayen và công chúa Rosaline sẽ rất mong được gặp ông bà ngoại của chúng rồi.
    Câu đầu tiên tôi nghe được là từ thân vương Siath. Ông ta luôn cười giả lả với bất kỳ ai có tiền hoặc có quyền. Và cũng chỉ có mình ông ta trên đất nước này mới còn nịnh nọt hai con người đó. Còn tôi thì không rảnh ra vẻ tình cảm thân thiết khi mà ai cũng biết họ đã làm gì.
    - Hai người lấy được giấy mời ở đâu vậy? – Tôi vào ngay chủ đề
    - Sara, ba mẹ... - Người phụ nữ có nụ cười hiền từ giả dối đó lên tiếng.
    - Hi vọng tôi không đem theo người cận vệ nào thì có nghĩa tôi không phải hoàng hậu.
    - Sara...
    - Mời hai người dùng ngôn từ thích hợp.
    - Cô – Người đàn ông Zazai Lee đó lên tiếng – Dù người khác nghĩ gì về chúng ta thì cô cũng không thể quên ơn chúng ta nuôi cô gần hai mươi năm trời được.
    - Đúng vậy a, nuôi một đứa trẻ sơ sinh suốt hai mươi năm trời để biến nó thành mồi câu... - Tôi thật sự không muốn nói chuyện với họ một chút nào – Nói xong rồi thì hai người đi về giùm.
    Phụt.
    Đèn đại sảnh đột nhiên vụt tắt. Tôi bỗng nhiên có một cảm giác bất an.
    Dù không thấy gì, tôi vẫn chạy thật nhanh về phía tôi nghĩ rằng bọn nhóc đang đứng. Thật may là vì ở đây toàn là quý tộc và những người đã quen với những tình huống bất ngờ nên khung cảnh hỗn loạn không hề diễn ra. Tôi đi xuyên qua những nhóm người đang đứng cạnh nhau thì thầm to nhỏ. Tôi nghe tiếng William đang lên tiếng trấn an mọi người. Trong những âm thanh rì rầm đó, tôi vẫn nghe thấy có một vài bước chân vội vã. Đó có thể là đội an ninh của cung điện.
    Nhưng cũng có thể là những kẻ có ý đồ.
    Cảm giác bất an của tôi lên cao. Dù bên ngoài có vẻ bình thường nhưng hai chân tôi dưới lớp váy dài đang không ngừng run rẩy. Tôi không dám gọi tên chúng vì sợ rằng sẽ càng khiến ai đó có thể tìm thấy chúng nhanh hơn. Cảm giác thời gian đang trôi qua đầu tôi chậm đến cả nghìn lần. Những mạnh vụn ký ức trước đây khi bị bắt cóc cứ xuất hiện dồn dập khiến tôi không thể suy nghĩ rõ ràng. Tôi đã đến nơi chúng tôi từng đừng trước khi tách ra nhưng không thấy ai cả. Trái tim tôi đập liên hồi. Tôi gần như muốn ngất đi.
    Cho đến khi có tiếng chuông điện thoại vang lên trong túi.
     
    Nguyễn Ngọc NguyênPhan Kim Tiên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng mười 2020
  8. Lương Thanh Huyền

    Bài viết:
    55
    Chương 17: Tôi muốn làm sủng hậu nha

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Sara, là anh đây.

    Nghe thấy giọng của Richard, tim tôi mới có thể từ từ đập chậm lại.

    - Richard, anh có..

    - Hai đứa nhóc vẫn an toàn, chúng đang ở cùng anh.

    Vài giây sau, đèn đại sảnh bật sáng. Một người đàn ông đột nhiên xuất hiện trong đám đông và đưa tôi đến chỗ Rayen và Rosaline. Lúc này, tôi vẫn còn chưa thể lấy lại bình tĩnh nên cũng không để ý đến ông ta. Tôi được dẫn tới một căn phòng nghỉ ở tầng ba.

    - Mama!

    Trong căn phòng nhỏ chỉ còn chúng tôi, hai đứa nhóc đồng thanh hét lên vui sướng, rời khỏi chỗ của Richard rồi chạy về phía tôi. Tôi ôm chầm lấy chúng mà muốn khóc. Khi chúng tôi trốn ở hoang đảo suốt năm năm, tôi cũng chưa bao giờ lo như vậy. Có quá nhiều người, quá nhiêu tình huống có thể xảy ra. Tôi không thể nghĩ được nếu chúng có chuyện gì xảy ra thì tôi sẽ như thế nào. Khi ôm chúng, tôi liền thấy trên cánh tay của Rayen có một miếng băng dán bé xíu. Nhìn thấy ánh mắt của tôi, Richard lại gần xoa đầu Rayen và nói:

    - Lúc nãy có người xấu lấy dao cứa tay con đúng không?

    - Vâng.

    - Con có nhìn rõ ai không?

    - Không a, lúc đó con đứng giữa các chú trong đội an ninh nên không rõ lắm.

    Thì ra khi đó, xung quanh hai đứa nhóc có tới gần ba mươi bảo vệ chứ không phải chỉ bốn người như bình thường. Và thực ra Richard đã phái tới gần năm mươi người thay phiên nhau để bảo vệ Rayen và Rosaline 24/24 giờ. Nếu không phải có những trường hợp này xảy ra, thì họ sẽ không bao giờ xuất hiện.

    - Anh nghĩ sao, Zir? – Richard quay lại hỏi người đàn ông đó.

    - Thưa chủ nhân, tôi tin rằng trong chúng ta có kẻ phản bội.

    - Tại sao?

    - Vì người bình thường không thể biết đến đội bảo an của hoàng tử và công chúa, cho dù họ có đoán được thì cũng không thể tìm thấy điểm hở giữa các vị trí bảo vệ nhanh như vậy được.

    - Hm.

    Richard không nói gì, chỉ đi tới cửa sổ và nhìn ra khu vườn tối đen ở ngoài. Cuối cùng Richard quay lại và nói:

    - Những gì cần làm thì vẫn phải lảm.

    - Vâng, thưa chủ nhân.

    * * *

    Sau khi để Rayen và Rosaline về ngủ ở cung điện của chúng, tôi vẫn ngồi ở bên giường nhìn hai đứa trẻ. Dạ tiệc vẫn diễn ra như thường lệ và Richard thì đã quay lại buổi tiệc từ lâu. Hanaka cũng bị mang đi điều tra giống như những thành viên khác của đội bào an.

    Thật mệt mỏi.

    Hai đứa nhóc mới chỉ gần sáu tuổi thôi mà đã có người cố ý cầm dao tấn công. Theo như những gì mà người đàn ông tên Zir đó báo cáo thì khoảng 80% là những kẻ đó chỉ muốn lấy máu thôi. Lúc đầu, tôi ngay lập tức nghĩ tới việc chiếc dây chuyền. Nhưng Rayen còn quá nhỏ nên chưa đến tuổi, hơn nữa có bao nhiêu người thật sự hiểu rõ cơ chế hoạt động của cách truyền ngôi và việc sử dụng Fay còn sống trên thế giới này. Nên nếu không phải như thế, lý giải duy nhất cho việc này chính là họ muốn xét nghiệm ADN xem Rayen có phải con ruột của Richard không.

    Và như vậy thì những vị vương phi trong hậu cung không thể thoát khỏi liên quan.

    * * *

    Cho đến khi tôi bừng tỉnh dậy vì thấy mình đong đưa trong không trung, tôi mới nhận ra mình đang được Richard bế đi.

    - Richard.

    - Ừm.

    Tôi ôm lấy cổ anh ấy và vùi mặt mình vào đó. Còn Richard thì vẫn bế tôi đi chậm rãi trên hành lang dẫn đến cung điện của Hoàng Hậu.

    - Xung quanh chúng ta bây giờ có rất nhiều người đúng không?

    - Sao em lại nghĩ vậy?

    - Thì hai đứa nhóc còn nhiều người bảo vệ như vậy chứ nói gì đến anh.

    - Ừm – Richard hôn nhẹ lên mặt tôi.

    - Anh làm gì vậy? – Tôi nhấc mặt lên láo liên nhìn xung quanh.

    - Em sợ họ nhìn sao? – Richard cười.

    - Chẳng lẽ lần nào anh ân ái với mấy bà vương phi kia cũng để cho họ nhìn sao?

    - Với em thì không. – Richard nói.

    - Anh, anh.. - tôi không biết trả lời như thế nào – anh đáng ghét.

    Trong khi mặt tôi đỏ rực lên thì Richard lại cười vang. Không biết sao, trong không gian yên lặng này thì tiếng cười của anh ấy khiến tôi cảm thấy an tâm rất nhiều.

    - Dạ tiệc đã xong rồi sao?

    - Ừm, em đang tiếc vì chưa ăn no?

    - Em nói vậy bao giờ.. - Tôi lại thở dài – Thật may vì lũ nhóc không sao.. Nhưng mấy bà vương phi đó..

    - "Mấy bà vương phi đó", em không gọi họ là chị em nữa hả?

    - Chị em cái cóc khô.

    Tôi giãy đòi xuống. Richard cũng chiều theo. Nhìn thấy tôi đi phăm phăm về phía trước, Richard tiến tới ôm tôi vào lòng.

    - Sara..

    Tôi ôm cánh tay rắn chắc của Richard,

    - Em không muốn làm hoàng hậu bị bỏ rơi nữa. Em muốn làm sủng hậu, cho lòi con mắt của mấy bà vương phi đó ra, ai bảo dám động đến con em.

    - Ha ha ha – Richard cười càng ngày càng lớn và ẵm tôi lên như ẵm một đứa trẻ - Chẳng có bà sủng hậu nào nói chuyện thô tục giống em.

    - Anh sẽ bảo kê cho em chứ? – Tôi nhìn gương mặt của Richard – Em cho họ vô nồi nấu lên.

    - Sara – Richard nhìn thẳng vào mắt tôi – Anh đã hứa sẽ bảo vệ em cả đời, và anh sẽ thực hiện được.

    - Cảm ơn anh.

    * * *

    Vụ anh ấy làm bảo kê cho tôi thì vui thật đấy. Nhưng mà "tiền" phải tra mỗi ngày khiến tôi mệt muốn đứt hơi.

    - Tại sao cuối cùng chúng ta lại lên giường nữa – Tôi cau có vùi mặt vào trong chăn, để mặc cho Richard càn quấy.

    - Chẳng phải sủng hậu thì phải được hoàng đế đến thăm mỗi ngày sao – Richard vừa chơi đùa với cơ thể tôi vừa nói.

    - Nhưng mà aaa.

    Tôi chẳng còn hơi sức mà nói thêm điều gì nữa. Vì anh ấy lại tiến vào người tôi nữa rồi.
     
    Nguyễn Ngọc NguyênPhan Kim Tiên thích bài này.
  9. Lương Thanh Huyền

    Bài viết:
    55
    Chương 18: Trưởng đội bảo an Zir

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giờ đây tôi mới hiểu rõ, Richard là người mưu tính cẩn thận đến như thế nào.

    Một mặt, anh ấy thông báo việc hoàng tử bị tấn công trên các phương tiện thông tin đại chúng để tăng lực lượng bảo an công khai trong hoàng cung và nơi hai đứa nhóc theo học, mặt khác anh ấy dùng chính vấn đề này để công khai sủng ái tôi.

    Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, tôi đã đạt được danh hiệu "sủng hậu" mà Jannica mất tới cả tháng mới có được.

    Không biết bằng cách nào, anh ấy đã dò ra được người gửi thiệp mời đến hòm thư của cha mẹ nuôi tôi và tìm ra được kẻ trung gian. Cuối cùng, người đã đưa lá thư đó lại là thân vương Siath Fayderman. Nghe thì có vẻ mọi chuyện thật đơn giản. Thân vương muốn nịnh nọt cha mẹ vợ của hoàng đế nên đã gửi thư mời cho họ. Nhưng chỉ cần nghĩ kỹ, ngay cả tôi cũng có thể nhận ra rằng không ai lại muốn nịnh nọt một cách bí mật như vậy.

    Nhưng Richard cũng chỉ có thể công bố như vậy. Vì sau dạ tiệc, Siath đã trốn ra nước ngoài do bị cáo buộc trốn thuế. Tôi cũng không rõ Richard đã điều tra những người trong đội bảo an đó như thế nào và nếu có người phản bội thì sẽ bị trừng trị ra sao. Chỉ là sau vụ này tôi nhận ra rằng có những điều về Richard mà tôi không biết gì cả.

    Ví dụ như người đàn ông tên Zir, cũng là trưởng đội bảo an của hoàng đế này. Trước đây tôi cứ nghĩ rằng gia tộc của Victoria mới là cận vệ lâu đời của hoàng gia. Nhưng thì ra họ có thể bảo vệ các thành viên trong hoàng tộc nhưng không có nghĩa là bảo vệ người ngồi trên ngai vàng. Và cái tên Zir không phải tên riêng của ông ta mà chỉ là cái tên được thừa kế từ những người làm trưởng tộc và trưởng đội bảo an của hoàng đế từ đời này qua đời khác.

    Chỉ cần chiếc dây chuyền được trao đi cho một người khác, thì đội bảo an này cũng sẽ đổi chủ theo, bất kể người giữ dây chuyền có phải hoàng đế hay không. Còn Zir cùng với đội bao an hàng trăm người đã đi theo Richard từ mười sáu năm trước, từ ngày anh ấy có chiếc dây chuyền.

    * * *

    Khi Zir đến gặp tôi lần thứ hai, thì tôi đang ở trong vườn đào xới mấy gốc xương rồng. Sau hai năm đi châu Phi, tôi không chỉ có kinh nghiệm đuổi bắt cùng động vật mà còn có sở trường kiếm đồ ăn và trồng đồ ăn nữa. Chẳng qua là do trước đây tôi suýt chết đói ở Angola.

    - Hoàng hậu.

    - Ngồi đi – Tôi chỉ đại vào một chiếc ghế gỗ dưới tán cây bao báp.

    - Thuộc hạ sẽ đứng.

    Ồ, thì ra có kiểu thuộc hạ làm trái ý chủ nhân như vậy sao. Nhưng hôm nay tôi đang có điều muốn hỏi ông ta nên không thể bắt bí được.

    - Vậy được rồi – Tôi ngồi xuống – Ta có mấy việc muốn hỏi ông thôi.

    - Vâng.

    Chỉ có "vâng" thôi sao, quả là một người đàn ông trung niên kiệm lời điển hình.

    - Tại sao ta chưa bao giờ thấy ông? – Tôi tính nói thêm là không thấy suốt mười sáu năm nữa nhưng tôi cũng không muốn mình là kẻ tính toán.

    - Chủ nhân hạ lệnh chúng tôi không được xuất hiện trước mặt cô.

    - Vì sợ tôi nói cho tất cả mọi người biết sao?

    - Cái này ngài có thể hỏi trực tiếp chủ nhân.

    - Được – Tôi bắt đầu cáu - Vậy tại sao bây giờ ông lại xuất hiện?

    - Vì thuộc hạ được lệnh chủ nhân cho xuất hiện.

    - Vậy vì sao Richard lại cho ông xuất hiện?

    - Cái này ngài có thể hỏi trực tiếp chủ nhân.

    - Vậy tại sao ông không thể nói lý do?

    - Cái này ngài có thể hỏi..

    - Thôi được rồi – Tôi ước gì có thể dừng cuộc nói chuyện tại đây - Tôi sẽ hỏi câu cuối dễ hơn. Ông tính sắp xếp bảo vệ cho hai đứa nhóc ở trường như thế nào?

    - Chủ nhân đã đưa chỉ thị và chúng tôi sẽ trà trộn người vào trường.

    - Ý ông là giáo viên và nhân viên trường?

    -.. Họ cũng là một phần.

    - Một phần?

    Lần này thì Zir không nói gì mà chỉ hướng mắt tới một chỗ nào đó phía sau lưng ông ta. Ngay lập tức, bốn đứa nhóc xuất hiện trong chớp mắt. Và điều khiến tôi ngạc nhiên hơn nữa là chúng chỉ tầm ở tuổi của Rayen và Rosaline. Chẳng lẽ họ định..

    - Thưa hoàng hậu, hai đứa trẻ này đã được huấn luyện từ nhỏ để bảo vệ hoàng tử và công chúa, chúng rất trung thành và sẽ trà trộn vào cùng lớp với hai người. Ngoài việc học võ thuật phòng vệ, chúng cũng am hiểu các loại thiết bị và vũ khí..

    - Khoan! Dừng – Tôi không biết mình đã đứng dậy từ lúc nào – Chúng mới tầm sáu tuổi thôi, Richard có biết vụ này không vậy?

    - Chính chủ nhân đã chọn lựa nên ngài có thể hoàn toàn yên tâm.

    - Không phải!

    Ý tôi không phải là không tin vào sự lựa chọn những đứa trẻ, mà là không tin được họ lại huấn luyện những đứa trẻ nhỏ xíu như vậy để bảo vệ người khác.

    Dù đó là hoàng tử hay công chúa thì điều đó cũng không thể chấp nhận được.
     
    Nguyễn Ngọc NguyênPhan Kim Tiên thích bài này.
  10. Lương Thanh Huyền

    Bài viết:
    55
    Chương 19: Bốn đứa trẻ bảo vệ Rayen và Rosaline

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi không thể hiểu nổi phải huấn luyện như thế nào thì một đứa trẻ sáu tuổi có thể di chuyển nhanh như vậy.

    Chưa kể chúng còn biết sử dụng vũ khí..

    - Thưa hoàng hậu, điều này là bình thường ở gia tộc Zir của chúng tôi và cũng là niềm vinh hạnh của bất kỳ đứa trẻ nào được bảo vệ hoàng tộc.

    - Nhưng tại sao lại là những đứa trẻ, đó là điều không cần thiết.

    - Thưa hoàng hậu – Một cậu nhóc trong đó lên tiếng sau khi được Zir cho phép - Với chúng tôi, đó là điều cần thiết. Khi tiếp xúc với chủ nhân mình càng nhiều thì lòng trung thành của chúng tôi sẽ được nâng cao. Hơn nữa, gia tộc chúng tôi đã chịu ơn cứu sống từ hoàng tộc suốt gần bốn trăm năm nay. Với thể chất ốm yếu từ lúc sinh ra, gia tộc chúng tôi đã đến bên bờ diệt vong nếu không có sự cứu chữa của hoàng đế. Mặc dù chúng tôi không bảo vệ hoàng tộc lâu đời như dòng họ Fayy, nhưng chúng tôi trung thành với hoàng đế hơn bất cứ ai.

    Khi tôi nhìn vào gương mặt nhỏ xíu nhưng có đôi mắt kiên định đó, cuối cùng tôi cũng đành chịu thua. Thì ra gia tộc này vốn là những chiến binh dũng mãnh nhất vào thời trung đại. Nhưng vì tìm mọi cách nâng cao năng lực của mình, họ phải trả một cái giá quá đắt là tuổi thọ rất thấp và con cái sinh ra đều yếu ớt. Khi vị hoàng đế Fayderman cứu cả gia tộc, họ đã thề sẽ trung thành với một mình hoàng đế Fayderman và sẽ chỉ coi ngài như chủ nhân, tuyệt đối không đòi hỏi chức tước hay bất kỳ lời hứa hẹn nào từ nhà vua.

    Dù tôi biết một trong những lý do họ làm vậy cũng là vì mạng sống của họ, nhưng tôi vẫn không khỏi cảm thấy ái ngại và bứt rứt. Vì chẳng phải bảo vệ hoàng đế thì càng chết sớm hơn sao?

    - Vậy trước đây cũng có những người như vậy bảo vệ Richard sao?

    - Đúng vậy.

    - Vậy những người đó đi đâu rồi?

    - Họ - Zir ngẩng mặt lên nhìn tôi – đã chết vào mười sáu năm trước rồi.

    - Lúc đó.. Richard có biết không?

    - Chủ nhân chỉ biết sau khi họ qua đời.

    Mười sáu năm trước, chẳng phải là lúc tôi bị bắt cóc còn Richard thì suýt chết sao?

    * * *

    Tôi không thể để mọi chuyện diễn ra như vậy được.

    Ít nhất, tôi phải làm gì đó.

    * * *

    - Mama.

    Hai đứa trẻ chạy ùa tới chỗ tôi.

    - Mama, ngày mai bọn con bắt đầu đi học rồi nè. Mama nhất định chở con đi học nhé.

    - Tất nhiên rồi.

    Tôi mặc kệ tiếng ho khù khụ phía sau của Hanaka. Sau khi bị điều tra xong, cô nàng này có vẻ càng quản lý tôi chặt hơn.

    - Mama biết lái xe không? – Rosaline hỏi một câu rất trọng tâm nha.

    - Tất nhiên là biết rồi. – Tôi cũng trả lời rất trung thực nha.

    - Mama biết lái xe trong đường phố không?

    - Ha ha ha, tất nhiên là.. ờ.. chưa có kinh nghiệm nhưng mama từng lái xe xuyên rừng rồi nên sẽ ổn thôi.

    Và Rosaline lại bắt đầu nhìn tôi bằng ánh mặt đầy nghi ngờ của mẹ chồng. Sau khi bà Laya quay lại và toàn quyền phụ trách ván đề của hai đứa nhỏ, tần số xuất hiện của "ánh mắt mẹ chồng" càng ngày càng cao, nhất là mỗi khi tôi giở trò đòi sủng ái của Richard trước mặt các cô em vương phi khác.

    Để tránh ánh mắt kinh khủng đó, tôi ngay lập tức chuyển chủ đề:

    - Mama có dẫn vài người bạn sẽ đi học cùng các con nè – Tôi quay về phía cửa phòng – ra đây đi.

    Theo hướng tôi nhìn, Rayen và Rosaline thấy được bốn người cùng tuổi mình đang bước ra từ phía cửa. Để không dọa hai đứa con tôi ngay từ lần đầu gặp mặt, tôi đã nói chúng ăn mặc như người bình thường và đừng quỳ xuống như bình thường.

    Theo phân công thì đứa nhóc đã từng nói chuyện với tôi – Atar và em trai sinh đôi của nhóc là Rata sẽ bảo vệ Rayen, còn chị gái Lliw và em trai Will sẽ bảo vệ Rosaline. Nhưng tôi vẫn muốn chúng làm quen cùng nhau.

    Tôi dẫn hai đứa con mình lại gần chúng và giới thiệu:

    - Rayen, đây là Atar và Rata, sẽ vừa là bạn học cùng lớp vừa là hai người bảo vệ cho con. Còn Rosaline, con tới gặp hai Lliw và Will nhé.

    Lúc đầu, Richard khá phản đối vấn đề này, nhưng tôi đã đưa ra một lý do hết sức thuyết phục để công khai thân phận bảo vệ với Rayen và Rosaline.

    - Bảo vệ con nghĩa là sao mama? – Rayen nghiêng đầu hỏi tôi.

    - Hai con biết những người bảo an trong hoàng cung không?

    - Dạ có.

    - Ừa, vậy thì bốn người bạn ở đây cũng có trách nhiệm bảo vệ các con giống các chú ấy. Các bạn sẽ giúp con không bị người xấu bắt cóc và bị thương giống lần trước đó. – Tôi cố gắng nói chuyện nghiêm túc hơn bình thường – Nên nếu các con để mình gặp phải tình huống nguy hiểm, khiến mình bị thương hoặc bị bắt cóc, thì các bạn cũng sẽ phải chịu đau giống các con. Rayen có muốn các bạn bị đau giống mình không?

    - Dạ không.

    - Vậy thì tốt, hai con đến làm quen với các bạn đi.

    Đúng vậy, theo tôi thì cách tốt nhất để những đứa trẻ biết tự bảo vệ bản thân là khi chúng nhận thức được trách nhiệm không chỉ cho sự an toàn của mình mà còn cho người khác. Tôi tin rắng, ít nhất khi Rayen và Rosaline quyết định điều gì, chúng sẽ suy nghĩ cho những người đi theo chúng.

     
    Nguyễn Ngọc NguyênPhan Kim Tiên thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...