Với bạn cấp 1, cấp 2, cấp 3, đại học khoảng thời gian nào là bạn cảm thấy vui vẻ nhất Với tôi cấp 3 là khoảng thời gian tươi đẹp nhất đời mình. Là độ tuổi không còn non nớt, trẻ trâu như cấp 2. Cũng không phải lo nghĩ nhiều bởi cơm áo gạo tiền như đại học. Cấp 3 đặc biệt là lớp 12. Nó gắn liền với những bài toán khó đến phát khóc, những bài văn không biết làm sao mà tả. Những tháng ngày nô đùa nói chuyện cùng bạn bè. Và đẹp nhất có lẽ là những mối tình của tuổi trẻ. Tình cảm đó không còn bồng bột, dễ dàng đến rồi đi như cấp 2. Không phải thực dụng như đại học. Mà nó rất chân thành, rất đẹp làm sao. Người ta thường nói, có một loại tốt đẹp mang tên thanh xuân, một loại chia li mang tên tốt nghiệp. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ, hôm ấy thi tốt nghiệp môn cuối là tiếng anh. Khi tiếng phát thanh của thầy giám thị bảo đã hết thời gian làm bài, chợt tôi bật khóc. Tôi khóc không phải vì làm bài không tốt mà tôi khóc vì tôi biết 3 năm thanh xuân đẹp đẽ đã qua đi, bỗng chốc nó hóa hư vô. Còn nhiều điều tiếc nuối chưa làm. Còn những đề toán chưa kịp giải hết, Những đề văn chưa tả kịp, Những từ vựng tiếng anh còn chưa học thuộc. Thật khó khi có những người bạn tốt và còn khó hơn khi ta phải nói lời chia tay. Mỗi đứa một nơi, không còn những ngày vô tư hồn nhiên nói đùa vui vẻ. Ai đó đã nói khi trưởng thành, người ta sẽ không còn nhớ đến những điểm số thật cao khi ở trường mà thứ nhớ đến là những kĩ niệm. Chúng ta dành 4 năm cấp 2 để mong chờ vào 3 năm cấp 3. Và rồi dành 3 năm cấp 3 để mong chờ lên đại học. Đến cuối cùng khi nhìn lại thì bản thân đã bỏ lỡ rất nhiều điều.