Chương 5 Câu chuyện của cô bé Hoa
[BOOK]Lại một đêm mất ngủ, lần này đối với anh không như những lần mất ngủ bình thường, hầu hết căn bệnh mất ngủ đã đeo bám anh từ rất lâu vì anh thường xuyên thức xuyên đêm đến sáng để hoàn thành cả đống công việc, di chứng mất ngủ như một hình thức tra tấn anh, mỗi lần lên giường mắt anh lại mở thao láo dù đã dùng nhiều phương pháp nhưng đối với anh giấc ngủ thoáng qua chỉ 2 3 tiếng thôi đã trở thành một điều xa sỉ đối với anh rồi.
Chẳng biết làm gì anh ngồi ngắm bầu trời đêm, đêm nay thật đẹp nhưng không biết anh có còn được ngắm nó nữa không, dù tự nhủ bản thân phải cố gắng lên vượt qua nổi đau này, nhưng có lẽ anh cũng giống mọi người biết bản thân sắp chết thì có ai không suy nghĩ nhiều không. Từng kí ức như chảy qua trước mắt anh, anh nhớ về lúc mình còn nhỏ, được lớn lên như nào, tham gia những hoạt động gì, người bạn đầu tiên của anh, những năm tháng cấp 3 đầy đầy hạnh phúc với bạn thân của mình, anh nhớ tới vợ anh, ngày cả hai yêu nhau, ngày cưới chàn đầy nước mắt của hai người. Anh trầm tư lúc lâu mãi cho đến 2h sáng, anh muốn đi dạo dưới công viên gần bệnh viện kia, anh rời khỏi giường, bước đi từng bước nhẹ nhàng, ra đến cửa anh nhìn ngó hai phía, hành lang vẫn sáng đèn kia nhưng không một bóng người, anh thở phào
"Haizzz, được rồi đi thôi nào tôi ơi"
Anh quyết định trốn ra bệnh viện, đi dọc hành lang kia vừa đi anh vừa sợ, anh cũng từng đọc rất nhiều tiểu thuyết và trong số đó có một cuốn đã kể về hành lang bệnh viện ban đêm đáng sợ cỡ nào, khi chẳng may có thể gặp cả hồn ma đang lãng vãn gần đây chăng, anh tự nhủ
"Không có gì phải sợ, không lẽ mấy cuốn tiểu thuyết ấy lại khiến mình sợ được à"
Từng bước, từng bước của anh vang khắp hành lang, anh có thể nghe được cả nhịp tim của mình rất rõ, tim anh đập thình thịch mạnh mẽ khi gần bước đến cánh cửa bệnh viện kia.
Cuối cùng anh đã ra được bệnh viện, khi bước ra khỏi cửa cơn gió thổi qua khiến anh cảm thấy lạnh run, anh mặc bộ đồ bệnh nhân khá mỏng nên việc anh cảm thấy lạnh là chuyện bình thường nhưng anh lại có cảm giác lạnh sống lưng không nghĩ nhiều anh chạy một mạch đến công viên gần đó.
"Hộc hộc mệt quá"
Anh chạy một mạch đến chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, nói là chạy cho oai chứ thật ra với một người quang năm suốt tháng chỉ nhất mình trong văn phòng làm việc như anh thì tốc độ chỉ bẳng người chạy bộ dạo quanh công viên mà thôi.
"Không biết bao lâu rồi mình mới được dạo quanh công viên như này
Anh vừa đi vừa ngắm cảnh vật xung quanh, đi được thêm một khoảng anh thấy bóng ai đó phía xa kia. Anh dừng lại người như đông cứng, anh khẽ run, nghĩ phía trước có thể là ma, anh đổ mồ hôi lạnh lập tức quay lại định chạy thì bỗng người đó gọi anh
" Anh gì ơi "
" Đừng đừng tôi còn muốn sống lắm aaaa "
" Hihi làm sao mà một đứa trẻ có thể làm gì anh "
Anh đi chậm lại quay lại nhìn thì ra là một đứa trẻ tầm 15 16 tuổi có bộ đồ và đội một chiếc mủ trắng đó là đồ của bệnh nhân ở bệnh viện Tân Sở
" Em.. em không phải là ma à "
" Không, sao em có thể là ma được chứ em chỉ đi dạo thôi "
" Chứng minh em không phải là ma đi "
Cô bé dậm chân thật mạnh xuống đất để chứng minh cho anh thấy rằng mình không phải ma, nhìn thấy hành động của cô bé anh thở phào nhẹ nhõm, đi lại gần cô bé.
" Anh nhát gan thế "
Nam cười trừ hỏi lại
" Thế sao em lại ra đây mà không ở trong bệnh viện có biết giờ là mấy giờ không "
" Anh cũng vậy chứ có khác gì em đâu "
" Anh lớn rồi nha nhóc "
" Em cũng lớn rồi mà "
Cả vừa nói vừa cười như hai người vừa lạ vừa quen, không một chút lúng túng được biểu hiện ở cả hai
" Sao em lại vào bệnh viện thế "
" Em.. em.. "
Cô bé có chút bối rối khi gặp câu hỏi của anh nhưng cô vẫn trả lời
" Em sắp có cuộc phẫu thuật vào ngày mai anh ạ "
" Thật sao, vậy anh rất mong sau phẫu thuật anh em mình vẫn có thể nói chuyện tiếp "
Cô bé cười rất tươi một nụ cười mà anh không thể nào ngờ rằng đó là lần cuối anh được nhìn thấy nụ cười ấy từ cô bé
" Chắc chắn rồi anh, mẹ em bảo là em có một hạt đậu nằm trong não nó làm em đau đầu suốt, mẹ em bảo rằng sau cuộc phẫu thuật ngày mai thôi ba mẹ sẽ dẫn em đi gặp ông bà ạ, em nhớ ông bà lắm nhưng vì hạt đậu này mà ba mẹ em không muốn cho ông bà biết về nó nên em đã không được gặp ông bà lâu lắm rồi "
Anh sững người nhìn cô bé trước mắt, thân hình nhỏ nhắn của em ấy không biết đã trải qua những gì, ngay cả mái tóc của em ấy cũng đã được cắt bỏ để thực hiện ca phẫu thuật ấy, anh hiểu rằng đây là cuộc phẫu thuật quyết định cả đời của em ấy.
" Em biết không anh rất mong chờ ngày anh em mình được đi dạo như này lắm "
Anh nhìn cô bé với đầy cảm xúc dạt dào, cô bé cũng đáp lại anh
" Vâng anh ạ "
Lúc cả hai người đang trò chuyện thì bỗng có một tiếng nói lớn
" Hoa à con đâu rồi "
" Anh ơi, mẹ đang tìm em rồi nên lần sau mình gặp nhau nhé "
" Ừm tạm biệt em "
Dáng hình nhỏ bé của em ấy chạy nhanh về phía người mẹ của mình, anh vẫn đứng đó đứng nhìn em chạy lại vòng tay mẹ cho đến khi cả hai dắt tay nhau đi khuất dần, anh ngồi xuống ghế đá gần đó nhìn lên bầu trời
" Cô bé thật tuyệt em ấy không nghĩ gì nhiều về vấn đề đó, em ấy thật lạc quan hồn nhiên đến đáng thương"
Trầm tư lúc lâu anh đứng dậy và quay lại bệnh viện, anh không còn sợ hành lang đó nữa anh đã cảm thấy rằng bản thân không được phép sợ điều gì cả anh phải thật mạnh mẽ, phải trở thành chỗ dựa vững chắc cho người khác. Đến giường bệnh, anh ngã lưng xuống đôi mắt anh giờ đây nặng trĩu, anh nhắm nghiền mắt lại, anh đã thiếp đi lúc nào không hay.[/BOOK]