Review Truyện Từng Thề Ước - Đồng Hoa

Thảo luận trong 'Sách - Truyện' bắt đầu bởi Tiểu Đan, 17 Tháng bảy 2021.

  1. Tiểu Đan

    Bài viết:
    363
    Tác phẩm: Từng thề ước

    Tác giả: Đồng Hoa

    Thể loại: Ngôn tình cổ đại, huyền huyễn, SE

    Tình trạng: Đã hoàn thành, xuất bản.

    [​IMG]

    Thực ra, bản thân con người vốn dĩ rất cố chấp, biết rằng sẽ đau đớn, tổn thương nhưng vẫn không buông tay, hiểu rằng nước mắt sẽ rơi, máu sẽ chảy nhưng không sao từ bỏ. Cũng biết, sẽ chẳng ý nghĩa gì, nếu mọi lời thề ước, chỉ đơn thuần là thề ước, nhưng vẫn một mực tin tưởng, một lòng một dạ chấp nhận không hề oán trách, hờn đau.

    Đọc "Từng thề ước", càng lúc càng thấu rõ ma lực nơi ngòi bút của Đồng Hoa, nước mắt không biết tự bao giờ cứ lã chã rơi, thấm ướt cả gối, cảm giác đau đớn bất lực tưởng như chính bản thân là A Hành vậy. Rốt cuộc ân ân oán oán nghìn năm, ai tỏ nỗi lòng chàng trai áo đỏ hiền hòa mà kiên định chờ đợi dưới cội đào cùng cô gái áo xanh tinh nghịch với nụ cười tỏa sáng nhân gian ấy nữa?

    "Mặc gió đồng thổi tung mái tóc, nàng đưa mắt nhìn khắp bốn bề, chợt trông thấy hắn, nàng liền nhoẻn miệng cười, thời khắc ấy, hoàng hôn lung linh, ráng chiều sóng sánh, con đường ngập trong cát bụi bỗng như có ngàn vạn gốc đào theo nhau nở rộ, muôn sắc rạng ngời, hoa bay phấp phới".

    * Nội dung


    Câu chuyện bắt đầu với Xi Vưu lần đầu tiên tìm thấy mùa xuân của mình, và kết thúc với việc hắn ra đi để giữ mùa xuân ấy sống mãi. Mấy trăm năm trôi qua, đau thương cách trở nhưng chỉ có tình yêu ấy mãi mãi không đổi thay, cũng như mỗi năm hoa đào Cửu Lê vẫn nở đỏ rực cả góc trời. Nhưng hắn nào có hiểu, người ở lại bao giờ cũng buồn hơn kẻ ra đi? Nếu như tập một câu chuyện chỉ mang tính giới thiệu, gặp gỡ nhân vật, chỉ là những hiểu nhầm cách trở đơn thuần giữa hai kẻ yêu nhau mà không sao thấu tỏ, thì đến tập hai, mâu thuẫn lại được đẩy lên tới đỉnh điểm, phải trả giá bằng máu bằng xương bằng mạng sống của biết bao người. Núi cao có thể trèo, sông rộng có thể bắt đò sang, nhưng xác người thân làm sao có thể bước qua cho nổi? Yêu nhau thắm thiết ân tình là thế, nhưng thế gian này đâu chỉ có riêng hai người bên nhau?

    Hai trăm năm trước, dã thú đang trốn chạy sự truy đuổi của Hỏa Thần Chúc Dung - một đại tướng hiếu chiến của Thần Nông, con dã thú này vốn chẳng hiểu gì về tình yêu lại có thể lặng im ẩn mình trong khe núi để ngắm nhìn thấy thiếu nữ áo xanh tựa như ánh nắng ban mai, rồi nó còn mặc kệ an nguy bản thân chạy theo hướng ngược lại đánh lạc hướng bọn quân lính để bảo vệ thiếu nữ xinh đẹp ấy. Trước đây, mỗi lúc xuân về nó đều cảm thấy thật cô đơn và nó nghĩ có lẽ nó không giống các con thú hoang khác, nó căm ghét mùa xuân, ban đầu nó thắc mắc, nghi hoặc lủi thủi chạy tới chạy lui, tra xét khắp nơi nhưng cuối cùng càng thấy hồ đồ, nó chẳng hiểu sao con cáo nâu bủn xỉn gian manh lại đem con gà liều mạng trộm được trong thôn dâng cho một ả cáo khác, vừa kêu vừa nhảu đầy nịnh nọt đẩy con gà tới trước mặt nài nỉ ả ăn cho, càng không hiểu sao lão hổ trắng vốn độc vô độc vãng lại dám quyết đấu cùng một con hổ lớn để bảo vệ một con hổ cái mặc cho thân mình đẩy thương tích, nó thấy thật điên rồ và nó khinh thường điều đó! Nhưng vào khoảnh khắc thấy nàng nó đã bắt đầu cảm nhận được tồn tại đặc biệt của mùa xuân, nó cảm nhận được chuyển động kiều diễm của mọi sự vật tồn tại trên thế giới bởi chắc rằng nó đã tìm thấy mùa xuân của riêng mình và nó yêu mùa xuân ấy, nhưng cũng vào khoảnh khắc ấy nó biết mình chẳng thể có thêm một mùa xuân nào nữa..

    Hai trăm năm sau, dưới ánh hoàng hôn lung linh, con đường ngập trong cát bụi bỗng như có ngàn vạn gốc đào theo sau nở rộ có một tiểu cô nương áo xanh như đang nũng nịu túm lấy ống tay áo của nam tử áo màu đỏ chói có vẻ mặt hờ hững để hỏi đường tới Bác Phụ. Con dã thú năm ấy đã sớm nhận ra tiểu cô nương mà hai trăm năm nay nó chỉ được gặp trong giấc mơ còn nàng thì không, nàng lại càng không biết rằng đôi tay mình đang nắm lấy họa sát thân.. và cũng kể từ khoảnh khắc ấy số phận đã quyết định buộc họ lại với nhau, kết thành một đoạn nghiệt duyên dưới thời loạn thế.

    [​IMG]

    Dưới gốc cây đào khi ấy, Xi Vưu ngỏ lời thề ước với nàng, hắn buông bỏ dã tâm, buông bỏ cả khát vọng và tín ngưỡng để được ở bên nàng trọn đời. Nàng và hắn cùng nhau trải qua bao nhiêu sóng gió, rất nhiều lần tưởng như chẳng thể vãn hồi cuối cùng vẫn có thể về bên nhau, nàng trao cho hắn thứ quý giá nhất của người phụ nữ, tình yêu của nàng đã chậm rãi hòa tan lớp băng cuối cùng trong tim hắn, hắn cho phép nàng mở cánh cổng cuối cùng của đời hắn cho phép nàng chạm vào nơi yếu mềm nhất của mình. Con dã thú vô pháp vô thiên, ngông ngông cuồng cuồng, tự cao tự đại cuối cùng cũng có người hàng phục được nó!

    Thế nhưng vận mệnh quả thực luôn biết cách làm cho con người ta đau đớn! Hắn vốn dĩ cho rằng tình yêu của hai người có thể vượt qua mọi thứ, rằng tình yêu của họ lớn như vậy đẹp đẽ như vậy trên đời này không có bất kì điều gì có thể ngăn cản nó, đập vỡ nó.. Ấy vậy mà, cho đến cuối cùng hóa ra tình yêu đó cũng đã bị vùi dập, tất cả, tất cả những gì đẹp nhất, tất cả, tất cả những gì hạnh phúc nhất đều đã tan nhòa trong khói bụi hỗn loạn thời viễn cổ.

    Lời hẹn ước năm xưa, hắn vốn không quên, nàng cũng chưa từng quên..

    Cho đến tận khi tan thành khói bụi hắn vẫn chưa từng được nghe con gái mình gọi một tiếng "cha", hắn muốn nhìn con gái mình lớn lên rồi dựng vợ gả chồng, hắn muốn cùng A Hành của hắn mỗi ngày đều ngao du sơn thuỷ vô lo vô nghĩ, hắn muốn đêm đêm đều được trầm luân không rời cùng nàng muốn cảm nhận hơi thở và da thịt ấm áp của nàng nhưng hắn lại lựa thất hứa với nàng bởi hắn biết nếu nàng không còn thì mùa xuân của hắn sẽ không bao giờ lại đến nữa cho nên hắn khẩn khoản cầu xin nàng hãy tiếp tục sống, sống vì hắn và vì con của bọn họ, hãy thay hắn làm những điều mà hắn chưa hoàn thành.. nhưng hắn không biết hắn làm như vậy A Hành của hắn đau lòng biết bao, hắn chỉ nghĩ nếu nàng đi mùa xuân của hắn sẽ không bao giờ đến vậy còn nàng, nàng thì khác sao? Từng muốn cùng hắn đi ngao du thiên hạ, nhưng khi chỉ còn một mình trơ trọi thì nàng mới hiểu hắn chính là thiên hạ của nàng, cảnh đẹp nhất trên đời này là nụ cười của hắn. Từng muốn cùng hắn thưởng thức âm thanh tuyệt diệu trên đời nhưng khi hắn rời đi rồi mới hiểu hóa ra âm thanh mỹ diệu nhất trên đời này chính là tiếng hắn dịu dàng gọi "A Hành". Trái tim của hắn ở trong lồng ngực nàng, rõ ràng gần trong gang tấc nhưng không sao chạm tới. Mỗi mùa đến đào sẽ lại nở, nhưng hình bóng của người đàn ông ngang tàn, cao ngạo luôn kiên nhẫn đợi nàng dưới gốc đào năm ấy - hình bóng mà nàng yêu nhất trên đời này sẽ chẳng bao giờ lại xuất hiện nữa..

    [​IMG]

    Đến cuối, cứ văng vẳng đâu đây tiếng nói của cô gái áo xanh như gọi mời, như níu giữ..

    "Công tử, xin hỏi muốn tới Bác Phụ quốc phải đi đường nào?"

    Và một mùa hoa đào Cửu Lê nữa lại trôi qua, chỉ mong nghe thêm được những tiếng tim đập thình thịch thình thịch thình thịch trong lồng ngực, để biết chàng mãi mãi vẫn còn ở bên ta, không xa rời, không chia cách.

    [​IMG]

    "A Hành đứng dậy ngoảnh đầu lại, trông thấy Xi Vưu đang đứng bên lề con đường mòn ngẩng đầu nhìn mình, ánh mắt hiền hòa mà kiên định, tựa hồ nàng có nấn ná lại đó bao lâu, hắn cũng sẵn lòng chờ đợi.

    Dường như hắn là điểm sáng duy nhất giữa một vùng dào dạt những bi thương biêng biếc."

    Cuối cùng, đoạn nghiệt duyên cũng kết thúc một cách đáng thương, đường đột, cái đau thấu tâm can, dù có là người ra đi hay là người ở lại, đều phải dằn vặt tới suốt đời.


    [​IMG]

    Với những bạn nào yêu thích truyện ngược tâm thì đây sẽ là một lựa chọn hoàn hảo, đây sẽ là khoảnh khắc bạn khóc nhưng không hề hay biết, đau ở đâu cũng chẳng rõ, chỉ còn lại chút hi vọng héo mòn theo thời gian, ngoái đầu nhìn lại, một chút dư vị cũng chẳng còn!
     
    Vô Tiện NguyCandy Nguyệt Thiền thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...