Bài viết: 108 

Chương 30 Nói cho hoa mĩ thì là thực chiến, nói thẳng ra chính là anh ta dạy cô mấy thế né đòn và tấn công rồi thẳng tay dần cô bầm dập
Vừa thò mặt vào sân huấn luyện đã có một tiếng nói phủ đầu.
"Cô đến muộn."
Ngân Linh liếc mắt qua chiếc điện thoại.
"Xin lỗi."
Cô quả thật muộn một phút.
Long rất bất ngờ khi cô xin lỗi mau chóng như vậy. Phải biết bình thường khi bị chỉ ra khuyết điểm, người khác hay nói đủ lí do vừa là chống chế với người khác vừa là an ổn lương tâm mình, đây được gọi là hành động tự vệ chính đáng. Chỉ những người sống trong hắc đạo, nơi coi trọng thực lực và kết quả mới có thói quen cụt lủn một câu xin lỗi như vậy.
"Đi thay đồ đi."
"Hả?"
Anh ta nhìn cô với ánh mắt cái này cũng cần hỏi nhưng vẫn đáp lời.
"Với bộ đồ đó cô không thể quần thảo được đâu."
Ngân Linh nhìn lại bộ đồ trên người mình, quần áo gọn gang mà, cũng không phải váy áo gì lằng nhằng nhưng anh ta đã nói thì cô thay.
Vào phòng thay đồ, nhìn bộ đồ màu đen treo ngay ngắn trên giá, cô cảm thán tác phong làm việc hiệu quả chu toàn của Trường gia, cô còn đang nghĩ lấy đồ ở đâu ra thay thì đã thấy kết quả rồi.
Cô từ trước đến nay không quen mặc đồ bó, đến quần bò còn lười mặc nhưng bộ đồ bó sát lại có độ co dãn này cũng không đến nỗi khó chịu.
Xuất hiện ở sân với đồ như vậy nên cô cũng tự động búi tóc lên gọn gàng.
"Hôm nay chúng ta học gì?"
Với sự ham học hỏi của cô, Long chỉ nhả ra hai chữ.
"Thực chiến."
Nói cho hoa mĩ thì là thực chiến, nói thẳng ra chính là anh ta dạy cô mấy thế né đòn và tấn công rồi thẳng tay dần cô bầm dập.
Đến cuối buổi huấn luyện, cô cũng có thể né được vài chiêu, đánh trả được vài đòn mặc dù với sức của cô chắc chẳng đáng gãi ngứa. Nhưng như vậy với cô cũng là có thành tựu.
"Cô đói cơm à? Xuất chiêu một chút lực cũng không có. Với tí sức đó của cô chắc chỉ đủ giết muỗi."
Cô thừa nhận.
"Tôi không có tài năng trong việc đánh trả cho lắm, anh có thể tập trung vào phần né đòn được không?"
Đây không phải cô tránh nặng tìm nhẹ mà là phát huy ưu thế, có những việc không phải cứ cố gắng có thể thành công, nhất là những chuyện liên quan đến tính mạng thế này. Điều quan trọng không phải cậy mạnh mà là nâng cơ hội sống đến mức cao nhất.
Long nhìn cô mấy giây rồi đáp ứng.
"Được."
Anh ta ném cho cô chai nước. Giọng cũng ôn hòa đi một chút.
"Tuy cô không có khiếu đánh trả nhưng cũng lì đòn ra phết."
Anh ta ra tay tuy có chừng mực nhưng cũng đủ cho mấy đại nam nhân kêu cha gọi mẹ, vậy mà cô gái này từ đầu đến cuối chỉ khẽ rên mấy tiếng rồi cắn răng tiếp tục. Có thể thấy ý chí không phải mức bình thường.
"Lần trước cám ơn cô."
Ngân Linh ngớ ra một giây mới hiểu anh ta nói vụ cô xử lí vết thương ở bãi biển.
"À, công việc thôi mà."
Long qua một số nguồn tin đã tìm hiểu được cô gái này là do Phong ca mời về phụ trách mảng y thế. Thế nhưng anh ta cảm giác mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy. Việc Hoa Nhiên mời bốn đường chủ Phong hội dạy bảo cô đã chứng minh điều này.
Quy tắc của Trường gia là làm tốt phận sự của mình. Anh ta cũng chẳng đi tìm hiểu sâu xa thêm làm gì.
Lần trước Long bắt cóc Đông Mai nên ấn tượng của Ngân Linh với anh ta cũng không tốt đẹp lắm nhưng qua một buổi chiều, cô cảm thấy Long cũng không phải người quá tệ. Có lẽ lúc trước làm mất hàng vì quá hoảng sợ cho nên mới làm ra hạ sách như vậy.
Nói cũng phải, anh ta là ai cơ chứ? Là đường chủ của Phong hội, tức là từ tác phong làm việc đến suy nghĩ đều bị ảnh hưởng bởi người lãnh đạo. Mà người lãnh đạo anh ta là ai? Là Trường Phong. Vậy thì anh ta sao có thể là người không ra gì được.
Ngân Linh cười thầm bởi suy nghĩ của chính bản thân mình. Đây có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi chăng?
Buổi tối mở laptop, Ngân Linh suýt thì phun luôn ngụm trà vừa uống từ trong miệng ra. Nguyệt Mộng đã gửi thông tin mà cô cần. Không ai có thể phàn nàn về hiệu suất làm việc của cô ấy. Nhưng mà.. Có thể đừng nhiều như vậy được không?
Trần Tuấn Anh có phải đối tượng theo dõi trọng điểm của Trường gia hay không mà chỉ riêng tài liệu về anh ta đã bằng cả tám người chủ chốt của Trường gia và Phong hội thế. Trời ơi, cái đống tư liệu về tám người kia cô còn chưa đọc xong nữa lại thêm từng này thì đọc đến bao giờ.
Thật ra bình thường cô cũng không ngại nhưng dạo này cô hơi nhiều việc, chưa kể.. Ngân Linh nhìn lướt qua những vết ứ máu trên tay và chân.. cô bây giờ rất mệt mỏi, chỉ muốn đi ngủ một giấc mới có thể hồi phục thể trạng tốt nhất ngày mai tiếp tục tiếp nhận "hành xác".
Vậy là Ngân Linh gửi thẳng đống tư liệu kia vào hòm mail của Thu Cúc rồi mở điện thoại gọi cho cô ấy.
"Không biết có ích không nhưng toàn bộ tư liệu mình có thể đọc ở Trường gia về Trần Tuấn Anh mình đã gửi vào mail cho cậu rồi đó. Mình không có thời gian đọc."
Ngân Linh nhấn mạnh vào từ "có thể đọc" bởi vì cô không biết có thông tin nào mình không thể tiếp cận hay không.
"Ừ, cảm ơn."
Cúp máy, Ngân Linh mở file về những người chủ chốt trong Trường gia đọc tiếp. Trong này chỉ có những thông tin đơn giản sơ lược, người càng cao thông tin càng ít. Có thể thấy có bao nhiêu bí mật cần được che giấu trong một gia tộc lớn, mà thật ra cô cũng chẳng có hứng thú đi quan tâm mấy chuyện đó. Cô chỉ định qua đó phán đoán tính tình mọi người một chút thôi.
Hôm sau, ba người Ngân Linh, Thu Cúc, Đông Mai lại tụ tập ở phòng giải phẫu nói chuyện.
"Công nhận mạng lưới tình báo của Trường gia đáng sợ thật. Đến việc anh ta một tháng đi những quán bar nào, bao nhiêu lần cũng có thể tra ra."
Chưa nói chuyện chính, Đông Mai ngay câu đầu tiên cảm thán lại là điều này.
"Cậu nhảm quá, không nghĩ xem mấy cái bar đó do ai mở."
"Ai da, mình quên, mình quên. Nhưng kể cả không tính chuyện đó thì mạng tình báo của Trường gia cũng quá nguy hiểm rồi."
Đông Mai huých tay Ngân Linh.
"Hay cậu cũng nói muốn thông tin của mình rồi gửi cho mình đi, mình muốn biết họ điều tra được đến đâu về mình."
"Cậu thật thừa hơi."
Ngân Linh chẳng muốn phát khùng chung với cô nàng. Cô chẳng cần hỏi cũng biết tại sao cô gửi tài liệu cho Cúc mà Mai cũng đọc được, hai người này giống một cặp bài trùng, Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không dời Tiêu.
"Nói chuyện chính đi. Có gì đáng giá không?"
Thu Cúc lắc đầu.
"Tuy có một số thông tin bọn mình không biết, cũng khá thú vị nhưng thứ có thể lợi dụng được thì không."
Đông Mai bình thản.
"Trong dự kiến thôi."
Ngân Linh cũng không thất vọng, cô chỉ thử vận may.
Đông Mai cười hì hì.
"Vậy cái phương án kia thì sao?"
Ngân Linh thật muốn giả vờ không biết cô nàng đang nhắc đến chuyện gì nhưng thấy Thu Cúc vẻ nóng lòng, cô không muốn đùa dai.
"Anh ấy ra nước ngoài rồi."
"Cậu không liên lạc được sao? Thôi khỏi trả lời cái đồ trọng sắc khinh bạn như cậu chắc chắn là lo ảnh hưởng đến công việc của hắn rồi."
Cô ấy nói vậy bảo cô phải trả lời thế nào. Mà cô cũng không phủ nhận việc mình trọng sắc khinh bạn.
"Vậy các cậu có ý tưởng gì không? Sao không thử từ trong đánh ra."
Đông Mai ướm hỏi.
"Ý cậu là mua chuộc người của Trần gia?"
Ngân Linh lắc đầu, nhả ra một cái tên.
"Trần Tuấn Khải."
"Anh ta thì liên quan gì?"
Thu Cúc bất ngờ khi nghe cái tên này. Đông Mai thì yên lặng suy ngẫm. Ngân Linh chỉ nói một câu chẳng đâu vào đâu.
"Kẻ thù của kẻ thù là bạn."
Đông Mai gật đầu.
"Tán thành. Cuộc chiến trong gia đình nhiều khi còn đáng sợ hơn chiến tranh nữa. Sao mình không nghĩ đến từ trước nhỉ? Cúc, cậu thử liên hệ với anh ta xem. Nếu không được cũng chẳng mất gì. Bây giờ chỉ đành có bệnh đi vái tứ phương thôi."
Đến đây thì Thu Cúc cũng hiểu ý hai cô bạn.
"Để mình thử xem. Nhưng hiểu biết của mình với người đàn ông này cũng không nhiều lắm, không đoán được ý anh ta đâu. Có điều chắc chắn sẽ không có chuyện anh ta giúp không đâu. Thương nhân từ xưa đến nay không có chuyện buôn bán lỗ vốn."
Ngân Linh gật đầu.
"Mình cũng nghĩ vậy."
Bất chợt Thu Cúc cao giọng.
"Linh, tay cậu sao thế?"
"Hả?"
Chủ đề thay đổi bất ngờ làm Ngân Linh không kịp phản ứng. Đông Mai cũng theo ánh mắt Thu Cúc nhìn một mảng da thịt xanh tím lộ ra bên ngoài áo sơ mi của cô. Thu Cúc lập tức cầm tay cô kéo cao áo lên. Ngân Linh bây giờ mới hiểu ra cô ấy hỏi cái gì.
"Không có gì. Luyện võ làm sao tránh được."
"Cô đến muộn."
Ngân Linh liếc mắt qua chiếc điện thoại.
"Xin lỗi."
Cô quả thật muộn một phút.
Long rất bất ngờ khi cô xin lỗi mau chóng như vậy. Phải biết bình thường khi bị chỉ ra khuyết điểm, người khác hay nói đủ lí do vừa là chống chế với người khác vừa là an ổn lương tâm mình, đây được gọi là hành động tự vệ chính đáng. Chỉ những người sống trong hắc đạo, nơi coi trọng thực lực và kết quả mới có thói quen cụt lủn một câu xin lỗi như vậy.
"Đi thay đồ đi."
"Hả?"
Anh ta nhìn cô với ánh mắt cái này cũng cần hỏi nhưng vẫn đáp lời.
"Với bộ đồ đó cô không thể quần thảo được đâu."
Ngân Linh nhìn lại bộ đồ trên người mình, quần áo gọn gang mà, cũng không phải váy áo gì lằng nhằng nhưng anh ta đã nói thì cô thay.
Vào phòng thay đồ, nhìn bộ đồ màu đen treo ngay ngắn trên giá, cô cảm thán tác phong làm việc hiệu quả chu toàn của Trường gia, cô còn đang nghĩ lấy đồ ở đâu ra thay thì đã thấy kết quả rồi.
Cô từ trước đến nay không quen mặc đồ bó, đến quần bò còn lười mặc nhưng bộ đồ bó sát lại có độ co dãn này cũng không đến nỗi khó chịu.
Xuất hiện ở sân với đồ như vậy nên cô cũng tự động búi tóc lên gọn gàng.
"Hôm nay chúng ta học gì?"
Với sự ham học hỏi của cô, Long chỉ nhả ra hai chữ.
"Thực chiến."
Nói cho hoa mĩ thì là thực chiến, nói thẳng ra chính là anh ta dạy cô mấy thế né đòn và tấn công rồi thẳng tay dần cô bầm dập.
Đến cuối buổi huấn luyện, cô cũng có thể né được vài chiêu, đánh trả được vài đòn mặc dù với sức của cô chắc chẳng đáng gãi ngứa. Nhưng như vậy với cô cũng là có thành tựu.
"Cô đói cơm à? Xuất chiêu một chút lực cũng không có. Với tí sức đó của cô chắc chỉ đủ giết muỗi."
Cô thừa nhận.
"Tôi không có tài năng trong việc đánh trả cho lắm, anh có thể tập trung vào phần né đòn được không?"
Đây không phải cô tránh nặng tìm nhẹ mà là phát huy ưu thế, có những việc không phải cứ cố gắng có thể thành công, nhất là những chuyện liên quan đến tính mạng thế này. Điều quan trọng không phải cậy mạnh mà là nâng cơ hội sống đến mức cao nhất.
Long nhìn cô mấy giây rồi đáp ứng.
"Được."
Anh ta ném cho cô chai nước. Giọng cũng ôn hòa đi một chút.
"Tuy cô không có khiếu đánh trả nhưng cũng lì đòn ra phết."
Anh ta ra tay tuy có chừng mực nhưng cũng đủ cho mấy đại nam nhân kêu cha gọi mẹ, vậy mà cô gái này từ đầu đến cuối chỉ khẽ rên mấy tiếng rồi cắn răng tiếp tục. Có thể thấy ý chí không phải mức bình thường.
"Lần trước cám ơn cô."
Ngân Linh ngớ ra một giây mới hiểu anh ta nói vụ cô xử lí vết thương ở bãi biển.
"À, công việc thôi mà."
Long qua một số nguồn tin đã tìm hiểu được cô gái này là do Phong ca mời về phụ trách mảng y thế. Thế nhưng anh ta cảm giác mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy. Việc Hoa Nhiên mời bốn đường chủ Phong hội dạy bảo cô đã chứng minh điều này.
Quy tắc của Trường gia là làm tốt phận sự của mình. Anh ta cũng chẳng đi tìm hiểu sâu xa thêm làm gì.
Lần trước Long bắt cóc Đông Mai nên ấn tượng của Ngân Linh với anh ta cũng không tốt đẹp lắm nhưng qua một buổi chiều, cô cảm thấy Long cũng không phải người quá tệ. Có lẽ lúc trước làm mất hàng vì quá hoảng sợ cho nên mới làm ra hạ sách như vậy.
Nói cũng phải, anh ta là ai cơ chứ? Là đường chủ của Phong hội, tức là từ tác phong làm việc đến suy nghĩ đều bị ảnh hưởng bởi người lãnh đạo. Mà người lãnh đạo anh ta là ai? Là Trường Phong. Vậy thì anh ta sao có thể là người không ra gì được.
Ngân Linh cười thầm bởi suy nghĩ của chính bản thân mình. Đây có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi chăng?
Buổi tối mở laptop, Ngân Linh suýt thì phun luôn ngụm trà vừa uống từ trong miệng ra. Nguyệt Mộng đã gửi thông tin mà cô cần. Không ai có thể phàn nàn về hiệu suất làm việc của cô ấy. Nhưng mà.. Có thể đừng nhiều như vậy được không?
Trần Tuấn Anh có phải đối tượng theo dõi trọng điểm của Trường gia hay không mà chỉ riêng tài liệu về anh ta đã bằng cả tám người chủ chốt của Trường gia và Phong hội thế. Trời ơi, cái đống tư liệu về tám người kia cô còn chưa đọc xong nữa lại thêm từng này thì đọc đến bao giờ.
Thật ra bình thường cô cũng không ngại nhưng dạo này cô hơi nhiều việc, chưa kể.. Ngân Linh nhìn lướt qua những vết ứ máu trên tay và chân.. cô bây giờ rất mệt mỏi, chỉ muốn đi ngủ một giấc mới có thể hồi phục thể trạng tốt nhất ngày mai tiếp tục tiếp nhận "hành xác".
Vậy là Ngân Linh gửi thẳng đống tư liệu kia vào hòm mail của Thu Cúc rồi mở điện thoại gọi cho cô ấy.
"Không biết có ích không nhưng toàn bộ tư liệu mình có thể đọc ở Trường gia về Trần Tuấn Anh mình đã gửi vào mail cho cậu rồi đó. Mình không có thời gian đọc."
Ngân Linh nhấn mạnh vào từ "có thể đọc" bởi vì cô không biết có thông tin nào mình không thể tiếp cận hay không.
"Ừ, cảm ơn."
Cúp máy, Ngân Linh mở file về những người chủ chốt trong Trường gia đọc tiếp. Trong này chỉ có những thông tin đơn giản sơ lược, người càng cao thông tin càng ít. Có thể thấy có bao nhiêu bí mật cần được che giấu trong một gia tộc lớn, mà thật ra cô cũng chẳng có hứng thú đi quan tâm mấy chuyện đó. Cô chỉ định qua đó phán đoán tính tình mọi người một chút thôi.
Hôm sau, ba người Ngân Linh, Thu Cúc, Đông Mai lại tụ tập ở phòng giải phẫu nói chuyện.
"Công nhận mạng lưới tình báo của Trường gia đáng sợ thật. Đến việc anh ta một tháng đi những quán bar nào, bao nhiêu lần cũng có thể tra ra."
Chưa nói chuyện chính, Đông Mai ngay câu đầu tiên cảm thán lại là điều này.
"Cậu nhảm quá, không nghĩ xem mấy cái bar đó do ai mở."
"Ai da, mình quên, mình quên. Nhưng kể cả không tính chuyện đó thì mạng tình báo của Trường gia cũng quá nguy hiểm rồi."
Đông Mai huých tay Ngân Linh.
"Hay cậu cũng nói muốn thông tin của mình rồi gửi cho mình đi, mình muốn biết họ điều tra được đến đâu về mình."
"Cậu thật thừa hơi."
Ngân Linh chẳng muốn phát khùng chung với cô nàng. Cô chẳng cần hỏi cũng biết tại sao cô gửi tài liệu cho Cúc mà Mai cũng đọc được, hai người này giống một cặp bài trùng, Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không dời Tiêu.
"Nói chuyện chính đi. Có gì đáng giá không?"
Thu Cúc lắc đầu.
"Tuy có một số thông tin bọn mình không biết, cũng khá thú vị nhưng thứ có thể lợi dụng được thì không."
Đông Mai bình thản.
"Trong dự kiến thôi."
Ngân Linh cũng không thất vọng, cô chỉ thử vận may.
Đông Mai cười hì hì.
"Vậy cái phương án kia thì sao?"
Ngân Linh thật muốn giả vờ không biết cô nàng đang nhắc đến chuyện gì nhưng thấy Thu Cúc vẻ nóng lòng, cô không muốn đùa dai.
"Anh ấy ra nước ngoài rồi."
"Cậu không liên lạc được sao? Thôi khỏi trả lời cái đồ trọng sắc khinh bạn như cậu chắc chắn là lo ảnh hưởng đến công việc của hắn rồi."
Cô ấy nói vậy bảo cô phải trả lời thế nào. Mà cô cũng không phủ nhận việc mình trọng sắc khinh bạn.
"Vậy các cậu có ý tưởng gì không? Sao không thử từ trong đánh ra."
Đông Mai ướm hỏi.
"Ý cậu là mua chuộc người của Trần gia?"
Ngân Linh lắc đầu, nhả ra một cái tên.
"Trần Tuấn Khải."
"Anh ta thì liên quan gì?"
Thu Cúc bất ngờ khi nghe cái tên này. Đông Mai thì yên lặng suy ngẫm. Ngân Linh chỉ nói một câu chẳng đâu vào đâu.
"Kẻ thù của kẻ thù là bạn."
Đông Mai gật đầu.
"Tán thành. Cuộc chiến trong gia đình nhiều khi còn đáng sợ hơn chiến tranh nữa. Sao mình không nghĩ đến từ trước nhỉ? Cúc, cậu thử liên hệ với anh ta xem. Nếu không được cũng chẳng mất gì. Bây giờ chỉ đành có bệnh đi vái tứ phương thôi."
Đến đây thì Thu Cúc cũng hiểu ý hai cô bạn.
"Để mình thử xem. Nhưng hiểu biết của mình với người đàn ông này cũng không nhiều lắm, không đoán được ý anh ta đâu. Có điều chắc chắn sẽ không có chuyện anh ta giúp không đâu. Thương nhân từ xưa đến nay không có chuyện buôn bán lỗ vốn."
Ngân Linh gật đầu.
"Mình cũng nghĩ vậy."
Bất chợt Thu Cúc cao giọng.
"Linh, tay cậu sao thế?"
"Hả?"
Chủ đề thay đổi bất ngờ làm Ngân Linh không kịp phản ứng. Đông Mai cũng theo ánh mắt Thu Cúc nhìn một mảng da thịt xanh tím lộ ra bên ngoài áo sơ mi của cô. Thu Cúc lập tức cầm tay cô kéo cao áo lên. Ngân Linh bây giờ mới hiểu ra cô ấy hỏi cái gì.
"Không có gì. Luyện võ làm sao tránh được."
Chỉnh sửa cuối: