6,354 ❤︎ Bài viết: 1751 Tìm chủ đề
330 2
Kiếm tiền
Hoa Nguyệt Phụng đã kiếm được 3300 đ
Điều Ước Đèn Cá Chép

Tác giả: Hoa Nguyệt Phụng

Thể loại: Truyện ngắn

Cuộc thi Nét Bút Tuổi Xanh tuần 26+27+28 - 2025

Chủ đề: Chiếc Đèn Không Hoàn Hảo

54846758562_cb98fed50c_o.jpg

Trăng Trung thu năm nay sáng rực một cách lạ thường. Ánh trăng rải khắp con phố như một lớp sương mỏng, khiến những chiếc đèn Trung thu treo trên cao ánh lên thứ màu vàng ấm áp, trông vừa hư vừa thực.

Dung dắt con gái nhỏ đi giữa dòng người nườm nượp. Bé Hoài đã lên sáu, tóc buộc hai bên, đôi mắt long lanh háo hức nhìn những sạp hàng rực rỡ. Bé Hoài bỗng reo lên, chỉ vào chiếc đèn cá chép đang treo phía trên:

- Mẹ ơi, con thích đèn cá chép! Cá chép giống năm ngoái mẹ mua...

Dung mỉm cười, tay nắm chặt hơn bàn tay nhỏ của con. Không chỉ mỗi năm ngoái, không biết từ khi nào, mỗi khi Trung thu đến, cô đều mua đèn cá chép. Mua đèn rồi viết điều ước cho ai đó, điều ấy sớm trở thành thói quen trong tiềm thức của cô. Dung cười nói:

- Được, mẹ sẽ mua cho con. Rồi mẹ con mình lại viết điều ước nhỏ, giấu vào trong đèn. Cá chép rất là may mắn, nó sẽ giúp con biến điều ước thành sự thật.

Bé Hoài cười khanh khách, gật đầu thật mạnh. Chỉ có Dung lại vẫn suy tư. Tại sao năm nào cô cũng mua đèn cá chép và viết điều ước, viết điều ước cho ai? Dung không nhớ nữa. Cô chỉ biết mỗi khi nhìn thấy những đôi mắt cá ấy sáng lên, lòng cô lại dâng lên cảm giác vừa ấm áp lại vừa buồn bã.

Tiếng trống múa lân vang dội, đoàn rước đèn từ đầu phố tiến đến, tiếng trẻ con cười nói hòa cùng tiếng nhạc rộn ràng. Dung bế con nép sang bên đường, bất giác nghe thấy tiếng gọi khẽ không chắc chắn phía sau:

- Dung? Có phải là Dung không?

Dung quay đầu. Một người đàn ông hơn cô vài tuổi đứng dưới ánh đèn đường, dáng cao gầy, gương mặt phúc hậu, nhưng ánh mắt lại mang chút bối rối.

- Anh quen em sao? Anh là...

Thấy cô đáp lời, người đàn ông vui mừng. Anh ta vui vẻ nói:

- Anh Tú đây... anh trai của Tuấn, người ở làng Minh Hạ, em còn nhớ không?

Dung bỗng chết lặng. Cái tên Tuấn như mũi kim xuyên vào lớp sương mờ trong trí nhớ của cô. Phải mất mấy giây cô mới lấy lại tinh thần, thốt lên hỏi:

- Anh Tú anh trai của Tuấn sao? Tuấn vẫn khỏe chứ? Lâu quá rồi...

Tú bật cười, nhưng trong nụ cười có gì đó chùng xuống:

- Ừm... Tuấn à? Thằng bé mất lâu rồi, chắc em không biết. Gặp em ở đây anh vui lắm! Anh có vài chuyện muốn nói với em, em có ngại qua nhà anh một lát không?

Dung khẽ chau mày nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Cô nghĩ đây có lẽ là cơ hội giúp cô tìm về thứ gì đó đã lỡ quên đi. Bé Hoài ôm đèn cá chép đã phát sáng nhìn cô với ánh mắt mông lung. Dung cười khẽ, ôm con lên, đưa theo về nhà Tú.

Căn nhà nhỏ của Tú nằm khuất trong một ngõ nhỏ yên tĩnh, mùi hương thoang thoảng, nhẹ nhàng. Từ ngay khi bước vào cửa, Dung đã thấy trên bàn thờ có tấm ảnh của một cậu bé với ánh mắt trong veo, nụ cười hiền lành. Tim cô khẽ hẫng một nhịp. Cô nhìn tấm ảnh, từng hồi ký ức lặng lẽ ùa về...

Tú mở ra một ngăn tủ gỗ, lấy ra một hộp giấy cũ. Trong đó có một chiếc đèn cá chép nhỏ, khung tre hơi cong, giấy đỏ đã sậm màu, phần đuôi cá vẫn còn dang dở. Tú chậm rãi nói:

- Đây là Tuấn làm cho em. Năm ấy, sau tết Trung thu, Tuấn nhờ anh giúp kiếm tre và giấy màu. Tuấn nói Trung thu năm sau muốn tặng em một chiếc đèn cá chép. Nhưng mùa xuân năm sau em đã theo gia đình rời đi, đến cuối mùa hạ, bệnh của Tuấn trở nặng... Chưa kịp đến Trung thu, Tuấn đã mất rồi. Anh vẫn giữ lại chiếc đèn chưa kịp hoàn thành này, mong ngày nào đó có thể thay Tuấn đưa cho em...

Dung ngồi đó, cổ họng nghẹn ứ. Từng hồi ký ức càng ngày càng sáng rõ trong tâm trí của cô. Bé Hoài ngồi trong lòng cô, thấy mẹ thất thần, cô bé tò mò muốn sờ đến chiếc hộp giấy có chứa chiếc đèn cá chép bên trong. Trong tay cô bé cũng là một chiếc đèn cá chép, nhưng hoàn toàn không giống chiếc kia. Chiếc của cô bé đang cầm được làm bằng nhựa còn chiếc kia được dán lên bằng từng lớp giấy màu...

Thấy bé Hoài không ngồi yên, Dung hồi tỉnh. Cô vội nắm lấy tay con, sợ cô bé phá hỏng chiếc đèn cá chép bằng giấy trước mặt. Đó là món quà mà Tuấn đã dốc hết sức lực muốn tặng cho cô, không thể làm hỏng. Cô còn muốn thay Tuấn hoàn thành nó, viết lên ước nguyện cuối cùng dành cho Tuấn...

Cô đã nhớ, mười chín năm trước, cô và Tuấn đều mới chín tuổi. Cả làng rộn ràng vì tin đoàn rước đèn đêm Trung thu từ thành phố sẽ đi ngang qua. Cô năn nỉ mẹ cho ra đầu làng xem. Còn Tuấn là cậu bạn hàng xóm cùng tuổi vẫn phải ngồi trên xe lăn, nhìn đôi chân mình rồi cứ ngập ngừng nhìn ra ngoài. Dung thấy vậy bèn chạy qua, hớn hở:

- Tuấn muốn đi xem đèn cùng tớ không? Tớ đẩy xe cho...

Đôi mắt Tuấn khi ấy sáng rực:

- Thật sao, nhưng... chắc sẽ đông người lắm.

- Không sao! Có tớ ở đây, sẽ giúp cậu chen qua xem đèn...

Tối hôm ấy, hai đứa nhỏ đứng bên đường, ngẩng đầu nhìn đoàn rước đèn đi qua. Tiếng trống, tiếng cười hòa lẫn ánh sáng của hàng trăm chiếc đèn Trung thu rực rỡ đi ngang.

Giữa đám đông, Dung nhìn thấy một bạn nhỏ cầm chiếc đèn cá chép làm bằng giấy, vảy vàng lấp lánh như thật, đôi mắt sáng rực. Cô bé Dung khi ấy chỉ biết ngây ngốc nhìn theo, say mê như bị hút cả linh hồn rời đi. Cô bé cũng không quên thốt lên lời ao ước với Tuấn ở cạnh:

- Tuấn ơi, đèn đẹp quá! Nếu tớ có chiếc đèn cá chép kia, tớ có thể ước cho cậu mau khỏi bệnh, khỏe mạnh như mọi người. Mọi người vẫn nói cá chép hóa rồng mà, chắc là linh thiêng lắm!

Tuấn cười cười, không nói gì. Cậu bé cũng theo tầm mắt Dung nhìn theo bạn nhỏ cầm đèn cá chép rồi lại rời tầm mắt đến nụ cười rạng rỡ của Dung. Sau tối đó, cậu bé năn nỉ anh trai giúp kiếm tre, keo dính và giấy màu. Tuấn nói:

- Em muốn tự tay làm cho Dung một chiếc đèn cá chép. Trung thu năm sau sẽ tặng cho bạn ấy...

Tú còn nhớ rõ, đôi tay yếu ớt của em trai khi ấy vẫn thường run rẩy khi chẻ tre, dán giấy. Cậu bé làm mãi, thấy không giống hình ảnh đèn cá chép trong đầu, lại tháo ra làm lại...

Mùa xuân năm sau, Dung bỗng theo gia đình rời làng để lên thành phố làm ăn. Trước khi đi cô bé sang gặp Tuấn nói lời từ biệt:

- Lên thành phố rồi, Trung thu năm nào tớ cũng sẽ mua đèn cá chép để cầu ước cho cậu sớm khỏe. Tuấn phải luôn khỏe mạnh để chờ tớ về thăm nhé!

Lời hứa ấy, Dung vẫn giữ trọn. Trung thu năm đó, cô mua được chiếc đèn cá chép đầu tiên. Cô vụng về nhét vào bụng cá tờ giấy được viết lên mấy dòng chữ nhỏ:

- Cầu cho Tuấn ở nơi đó mau khỏe mạnh, có thể tự mình đứng lên bằng đôi chân, có thể thực hiện ước mơ tham gia chơi bóng rổ trong tương lai...

Nhưng Dung không biết, Tuấn khi ấy đã ở một nơi rất xa, không biết có nhận được điều ước ấy không? Dung cúi đầu, nước mắt khẽ rơi.

Tú lặng im, rót chén trà nóng đặt trước mặt cô. Dung ôm con trong lòng, khẽ mở miệng:

- Sau khi lên thành phố được vài năm, em gặp tai nạn giao thông. Sau khi hồi phục, một phần ký ức trở nên mơ hồ. Chỉ nhớ mỗi năm Trung thu, mình phải mua đèn cá chép và cầu nguyện cho ai đó... nhưng không còn nhớ rõ đó là ai.

Tối đó, Dung cùng con gái mang chiếc đèn Tuấn muốn tặng cô trở về. Cô lau từng mảnh tre, dán lại những phần bị rách, bị bong keo, cố giữ nguyên hình dáng cũ. Bé Hoài ngồi bên, tò mò hỏi:

- Mẹ ơi, sao đèn cá chép này lại làm bằng giấy? Sao không giống với đèn của con?

Dung mỉm cười, giọng khẽ run:

- Vì chiếc đèn này là do một người đã dùng cả tấm lòng và toàn bộ sức lực để làm ra. Những chiếc đèn nhựa được sản xuất theo dây chuyền bây giờ tất nhiên là không giống...

Bé Hoài không hiểu ý tứ trong lời của mẹ, nhưng cô bé biết chiếc đèn này rất đặc biệt, rất đáng quý. Dung sau khi hoàn thiện lại phần thân cá, cô tìm mảnh giấy nhỏ, viết lên đó mấy dòng chữ bằng nét bút mềm mại nhất:

- Ước cho Tuấn, ở nơi nào đó sẽ có một cơ thể khỏe mạnh. Ước cho cậu được sống một cuộc đời mà cậu từng mơ ước...

Rồi cô gấp lại, giấu vào bên trong thân đèn. Sau đó tiếp tục lấy giấy màu, dán tiếp phần đuôi cá còn dang dở.

Đêm đã muộn, ngoài cửa sổ, trăng tròn treo lơ lửng trên nền trời nhàn nhạt. Tiếng trẻ con rước đèn và tiếng trống múa lân đã không còn vang nữa. Dung ngồi nhìn bóng đèn được bật lên trong chiếc đèn cá chép cũ vừa được sửa lại hoàn chỉnh. Ánh sáng lay động, phản chiếu trên gương mặt cô làm lấp lánh hai hàng nước mắt. Cô khẽ thì thầm:

- Tuấn à, năm nay tớ lại gửi điều ước cho cậu. Cậu xem nhé, chiếc đèn cá chép cậu muốn tặng tớ năm đó đã hoàn chỉnh rồi. Cậu hãy đến chiêm ngưỡng nhé!

Gió nhẹ thổi qua cửa sổ như có ai đó vừa đáp lại lời cô. Dung mỉm cười, nhìn lên ánh trăng vằng vặc, trăng như sáng thêm một tầng, soi xuống chiếc đèn cá chép đang sáng rực rỡ giữa căn phòng nhỏ.

Dung không biết rằng, ở một nơi nào đó, giữa một thành phố sáng đèn, một chàng trai mười tám, mười chín tuổi đang bật cười cùng bạn bè giữa sân bóng rổ sáng rực. Họ đang cùng tập luyện để chuẩn bị cho hội thao sắp tới.

Trên tay chàng trai là quả bóng màu cam, đôi chân mạnh mẽ chạy dọc theo đường ném. Cú bật nhảy hoàn hảo lập tức đưa bóng vào rổ giữa những tiếng reo hò cổ vũ vang dội.

Gió đêm thổi qua, mang theo ánh trăng dịu ngọt. Chàng trai quay đầu, ngước nhìn lên bầu trời. Hình như cậu ấy vừa nhận được thứ gì đó từ một nơi rất xa...

Không hiểu vì sao, trong khoảng khắc này, chàng trai thấy lòng mình thật ấm áp. Cậu cảm thấy như có ai đó vừa nhớ tới mình, gửi cho mình một lời chúc phúc tận chân tâm.

Ở một nơi xa khác, Dung xoa đầu bé Hoài đã ngủ say. Nghe tiếng gõ cửa, Dung mở cửa phòng, đón chào chồng đi công tác trở về muộn. Tay Minh ôm một bó hoa trao cho cô, nói:

- Xin lỗi em, Trung thu mà anh về muộn quá! Mai anh được nghỉ, đưa em và con đi công viên chơi bù cho hôm nay có được không?

Dung bật cười, kéo khăn lau lớp mồ hôi mỏng trên trán anh, đáp:

- Không vội! Anh vất vả rồi! Anh tắm đi, em đi nấu cho anh bát mì nhé!

Minh cười khẽ, bước vào phòng tắm, Dung cũng vui vẻ xuống bếp nấu mì. Cô bước qua nơi treo đèn cá chép, vô thức ngước mắt nhìn rồi mỉm cười:

- Tuấn! Chúc cậu Trung thu vui vẻ. Tớ hiện tại cũng rất vui vẻ...

Cô bước vào phòng bếp với nụ cười mãn nguyện. Trăng vẫn sáng, gió vẫn miên man, chiếc đèn cá chép vẫn mãi đu đưa trong gió...

Hoa Nguyệt Phụng​
 
Chỉnh sửa cuối:

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back