Welcome! You have been invited by Viên Mãn cô nương to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 39 Tìm chủ đề
Chương 20

[HIDE-THANKS]
Trong mắt Châu Kha Vũ hắn phán xét Riki là cái loại đã hứng muốn chết còn ra vẻ thanh tao, buồn nôn! Chắc hẳn em trai nhỏ của hắn đã bị lừa bởi sự giả tạo diễn như thật này của anh ta. Nhưng cho dù có rợn gáy tới đâu, hắn cũng quyết lột cho bằng được lớp mặt nạ này của anh ta xuống, phơi bày cho em trai nhỏ xem rằng em đã sai lầm như thế nào.

Nhưng có vẻ hắn diễn chưa tới, cho nên anh ta vẫn còn đang ngờ vực. Cũng đúng, ba mươi tuổi rồi, qua tay biết bao nhiêu thằng rồi, tinh ranh hơn bất kì ai. Hắn là sao bì lại được?

Riki nhận được cuộc gọi của Patrick vào lúc ba giờ chiều, anh nghe thấy giọng cậu nhóc ỉu xìu:

"Anh không cần em nữa sao? Cả tuần nay em gọi anh không bắt máy, nhắn tin anh cũng không trả lời, đến công ty thì không gặp được anh. Riki, anh giận em hả?"

Riki chợt nhận ra là đã một tuần trôi qua mình không liên lạc gì với Patrick, bởi vì thằng anh trai khốn kiếp của cậu mà làm anh phân tán tư tưởng. Nếu như Patrick là một em trai nhỏ đáng yêu, thì Châu Kha Vũ cứ như một con sói già ranh mãnh. Nào là lần đầu tiên, nào là mối tình đầu, nào là chịu trách nhiệm, con mẹ nó, làm sao trên đời vẫn còn những dạng người mở miệng nói được câu đó nhỉ? Vì nếu là thật, thì người ta chẳng bao giờ nói oang oang ra như vậy đâu.

Thế nhưng không rõ là thật hay giả, ánh mắt của hắn quá thâm sâu khiến anh thật khó đoán. Nếu như là giả, thì không có gì để nói, nhưng nếu là thật, thì sẽ như thế nào?

Riki nhớ lại giọng nói như bất lực buồn bã vang lên bên tai mình, mang vẻ hỏi ý nhưng thật ra là cường hãm đối phương phải chấp nhận mình.

"Em hôn anh được chứ?"

"Môi anh mềm quá, thật ngọt ngào."

"Nhưng cơ thể anh còn ngọt hơn nữa. Và ngọt hơn cả, là tâm hồn của anh."

Thật chí mạng!

Riki ậm ờ không biết giải thích sao cho cậu hiểu, chỉ nói cho qua chuyện:

"Một tuần nay, anh về Dinh Khẩu có chuyện. Ừm, tối nay em có rảnh không? Đi ăn nhé, anh mời!"

Patrick bĩu môi, qua đường truyền nghe thấy tiếng cậu sụt sịt: "Hôm trước anh cũng nói như vậy, sau đó liền mất tích. Anh không có giữ lời!"

Riki cười khẽ: "Bữa đó anh có việc đột xuất, ờm, bị bắt tăng ca mà không được báo trước, điện thoại thì sụp nguồn mất tiêu. Lỗi của anh, xin lỗi PaiPai nhé!"

Được nghe Riki gọi bằng cái tên thân mật, Patrick vui như được mùa. Cậu cười hì hì, nhanh chóng quên đi chuyện cũ mà nói:

"Vậy tối nay mấy giờ vậy anh?"

"Bảy giờ nhé?"

"Dạ được. Bảy giờ em sang nhà đón anh, anh không được tăng ca nữa đâu đấy!"

Riki cười, cảm thấy trẻ con thật dễ dụ "Không tăng ca nữa. Có bị đuổi thì nghỉ thôi, PaiPai hứa là sẽ nuôi anh mà đúng không?" Anh đùa với cậu.

Không nghĩ tới Riki lại táo bạo đến như vậy, anh vẫn còn nhớ như in lời cậu nói hôm đó. Patrick mặt đỏ tim run, gật đầu lia lịa.

"Đúng, em nuôi anh. Nếu có mệt quá thì về đây với em đi!"

Nếu mệt quá thì đừng cố nữa, về nhà còn có em mà.

Năm đó, có một người đã từng nói với anh như vậy. Thế mà khi anh thật sự mệt mỏi đến mức gục ngã, thì người ấy cũng đã rời bỏ anh rồi..

Lời hứa ấy mà, cũng nhạt nhòa theo tháng năm. Người nói vô tình, nhưng người nghe hữu ý. Cứ thế mà ôm mộng trong tim suốt bao ngày dài, để rồi nhận phải sự thật quá đỗi phũ phàng.

Em ấy bây giờ, chắc con cái cũng đã có luôn rồi. Một gia đình hạnh phúc, vợ đẹp con ngoan, còn anh thì mãi là một kẻ dư thừa trong bức tranh xinh xắn ấy.

Mãi mãi, không chạm tới được..

Bảy giờ tối, Bắc Kinh, Trung Quốc.

Riki từ trước tới giờ ăn bận luôn đơn giản, quần đen, áo phông hoặc sơ mi, bên ngoài tròng áo hoodie hoặc là lông thú. Hôm nay cũng không ngoại lệ, nhưng chiếc quần đen không hiểu vì sao hơi chật, ôm sát đùi nhỏ và làm lộ cặp đào tròn trĩnh, nhưng áo phông bên trong khá dài thành công phủ xuống, ở ngoài là áo hoodie màu hồng oversize, trông anh càng trở nên nhỏ nhắn, hệt như học sinh cấp ba đang chờ phụ huynh tới đón vậy.

Anh nghe thấy tiếng pô xe nổ rêm trời, chiếc motor màu đen cua một vòng mượt mà chạy lại chỗ anh. Người trên xe tháo mũ xuống, lắc lắc đầu để tóc không bị ép sát vào mang tai. Riki loading hơi chậm, khi nhận thức rồi có chút ngạc nhiên há miệng hỏi:

"Patrick, em biết chạy motor hả?"

Patrick mỉm cười, như em bé chờ được mẹ khen "Thấy em có ngầu không?"

Riki bật ngón cái, trong lòng tán dương.

"Anh lên xe đi, ôm cho chặt nha, em chạy nhanh lắm đó." Patrick đội mũ vào cho anh, đợi con mèo hồng trèo lên nhưng hơi lâu.

Mẹ nó, cao quá.

Thẹn quá hóa giận, Riki trừng mắt với cậu, hậm hực: "Em chơi anh chứ gì?"

Patrick ngu ngơ: "Gì cơ?"

"Cao như vậy làm sao anh lên được?" Anh đập đập yên xe, giọng sữa mang ý trách móc.

Patrick hơi ngơ ngác, sau đó hiểu ra vấn đề liền: "À!" một tiếng dài. Cậu bật cười, xuống xe một phát nhấc anh lên.

Riki đáng yêu quá đi mất!

"Trèo chân qua được không? Hay để em làm luôn?" Patrick có ý chọc ghẹo, trông cậu lúc này không giống như bình thường, có chút lưu manh.

"Anh tự làm được!" Riki xì một tiếng, bối rối để một chân qua bên kia.

Patrick mỉm cười, nhanh chóng leo lên xe khởi động máy rồi chạy như bay.

"Từ từ thôi, em nghe anh nói gì không hả Patrick?"

"Ôm em chặt vào đi, em nói rồi mà, em chạy nhanh lắm!"

Riki sợ hãi vòng tay qua ôm chặt lấy eo cậu, anh nhắm tịt mắt lại không dám nhìn xung quanh. Riki sợ tốc độ, trước giờ vẫn luôn sợ.

Patrick cúi xuống nhìn thấy bàn tay trắng nõn siết lấy eo mình không chút kẻ hở, mặt Riki áp sát vào lưng cậu, khiến cho cậu cảm thấy ấm áp một vùng.

Patrick buông một bên lái, dời tay mình xuống tham lam nắm lấy tay Riki, dịu dàng vỗ về anh.

Thật tốt biết mấy, nếu như chúng ta có thể ở bên nhau cả đời.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 39 Tìm chủ đề
Chương 21

[HIDE-THANKS]
Dạo này Riki luôn nhận được bữa sáng tại chỗ làm việc của mình, vị trí của cái bọc đó yên vị bên cạnh máy tính. Lúc đầu anh hơi tò mò, chẳng lẽ trong đây có ai đang crush anh? Bởi vì món ăn đa dạng lắm, lại còn đúng khẩu vị của anh nữa.

Nhưng lâu dần, có ngốc cũng có thể biết là ai.

"Riki dạo này sướng quá ta, sáng nào cũng có người mua đồ ăn sáng cho sẵn" Chị Lục trưởng phòng hồ hởi còn hơn cả anh: "Nhưng mà là ai vậy? Em có biết không?"

Riki lắc đầu: "Làm sao em biết được chứ. Người ta cho thì mình nhận thôi chị." Anh cười hì hì, ngồi xuống mở hộp trắng ra. Oa, hôm nay là xôi cá kho cay.

Cậu muốn đuổi, thì tôi chạy.

Còn bắt được hay không, thì là dựa vào năng lực của cậu.

Riki nhoẻn khoé môi, cảm thấy cuộc đuổi bắt tình ái này cũng có chút thú vị. Được một tổng tài lãnh khốc trong truyền thuyết theo đuổi, hạ mình phục vụ, làm sao không khỏi vui vẻ?

Ít nhất thì có hắn ở bên cạnh, anh cũng không cảm thấy cô đơn nữa.

Vì anh mới vừa nhận được tin nhắn từ Châu Kha Vũ, nội dung tin nhắn là một câu hỏi ngắn gọn nhưng đủ để lấp đầy khoảng trống trong anh.

"Sinh nhật năm nay, cho phép em cùng anh trải qua được không?"

Riki đã sớm bỏ quên cái ngày mình bắt đầu đến với thế gian này. Tới việc tại sao anh là người Nhật, mà lại sinh sống trên đất Trung Quốc anh còn không biết, chỉ biết rằng khi bắt đầu có nhận thức thì đã thấy mình cùng một đám trẻ khác lúc nha lúc nhúc sống trong cô nhi viện. Cái hình mẫu cô nuôi dạy trẻ như mẹ hiền gì đó chỉ toàn xuất hiện trong tiểu thuyết vớ vẩn, hiện thực mà anh phải gánh chịu, đó là những trận đòn no ngày qua ngày.

Ăn cơm chậm cũng đánh, té đau đến khóc cũng đánh, đói cũng đánh, no quá không muốn ăn thêm nữa cũng đánh. Thèm chết đi được cái món bánh nướng rẻ tiền, nhưng cũng đành ngậm ngùi chảy nước miếng chứ không dám mở miệng xin một miếng. Nếu không, lại bị đánh.

Cho tới khi anh đủ mười tám tuổi, lập tức li khai. Anh vừa học vừa làm, từ năm mười hai, mười ba tuổi đã biết bươn chải ngoài đường, ai sai gì làm nấy miễn là cho chút tiền mua bánh nướng ăn là được. Lớn lên một chút thì biết đi xin việc làm, rửa chén, vá xe, bưng bê, nhân viên vệ sinh, tất cả anh đều trải nghiệm qua.

Lăn lộn ngoài đời sớm như vậy, nắng mưa bụi cát đều đã nếm trải, nhưng có lẽ là do da trắng bẩm sinh, nên chỉ cần ở nhà một hai tuần thất nghiệp liền đơn giản trắng lại. Thời điểm dậy thì thành công nhất là năm mười chín tuổi, sau cái lần tự sát thất bại, da dẻ tự dưng trắng hồng, mặt mũi non nớt dễ nhìn, môi đỏ hồng ướt át. Nhưng vì có lẽ anh nghèo, cho nên không một ai thèm để ý.

Không có nhiều tiền, thuê một khu trọ giá rẻ sâu trong hẻm, hơi sụp xệ, nhưng có còn hơn không. Căn bản khi đó anh không có đủ kinh phí để trả cho một căn hộ tươm tất.

Một năm sau, dành dụm được kha khá, chuyển sang một nơi tốt hơn. Cũng là vào năm đó, anh gặp được cậu bé khiến anh nhớ thương cả một đời..

Cũng nhờ có Trương Gia Nguyên, anh mới biết sinh nhật là gì.

Cũng nhờ có Trương Gia Nguyên, anh mới biết bánh kem được viết chữ chúc mừng là gì.

Cũng nhờ có Trương Gia Nguyên, anh mới biết thổi nến ước nguyện là gì.

Cả bốn năm thanh xuân đó, điều ước của anh đều là về Trương Gia Nguyên.

Năm hai mươi, anh ước mình và Trương Gia Nguyên sẽ trở thành bạn tốt.

Năm hai mươi mốt, anh ước mình có thể gần gũi hơn với Trương Gia Nguyên.

Năm hai mươi hai, anh quá phận ước mình có thể cùng Trương Gia Nguyên thành đôi.

Năm hai mươi ba, Trương Gia Nguyên nói rằng mình thích con gái, nói rằng cậu đã nhìn lầm anh.

Sinh nhật của anh, bắt đầu được biết đến là nhờ Trương Gia Nguyên. Cho nên kết thúc cũng là ở cậu một tay gạt bỏ đi hết.

Năm năm sau đó, anh như trở lại cái quá khứ bất hạnh kia. Không sinh nhật, không bánh kem, không thổi nến cũng không ước nguyện. Bởi vì anh đã hiểu rằng, điều ước sẽ không bao giờ trở thành hiện thực. Cho dù có mơ, có ước đến cỡ nào, sự thật cũng toàn là trái ngược lại thôi.

Trái ngược đến đau lòng.

Anh như một tên trầm cảm tự kỉ giai đoạn cuối, vào ngày sinh nhật lúc nào cũng đứng dưới tuyết cho ướt đẫm, phải đến ngày hôm sau sốt cao như một cái lò hun anh mới hài lòng. Chỉ khi mất đi ý thức mới khiến người ta quên đi những nỗi buồn, anh cũng vậy, mê man từ ngày này cho tới ngày khác, vậy mà cũng còn sống cho tới bây giờ.

Một lần quên, một lần được gợi nhớ. Sau đó lại quên, đến lúc thật sự sắp quên lãng đi lại tiếp tục được gợi lại.

Riki nhìn thấy đóa hồng nằm trên bàn cùng với chiếc bánh kem đồ sộ đắt tiền, đối diện là sếp của anh, nhưng lúc này như đã muốn xem anh là tình nhân nhỏ mà ôn nhu gắp cho anh từng miếng thức ăn thơm lừng đặt vào dĩa.

Người này là, thật sự thích anh sao?

Thấy người trước mặt vô hồn chăm chăm nhìn xuống mà tay không hề động đũa, Châu Kha Vũ thầm nghĩ đừng nói là anh ta xúc động đến mức run rẩy rồi đi? Chẳng lẽ hàng trăm tình một đêm trước kia cũng anh ta không làm được cho anh ta một cái sinh nhật đàng hoàng à?

Tuy không rõ là người này đang diễn hay là cảm xúc thật, nhưng tận sâu trong đáy lòng moi móc ra một chút có thể gọi là tình người, Châu Kha Vũ cảm thấy anh ta cũng thật tội nghiệp.

Hắn trở mặt nhanh hơn nướng bánh trán, một giây trước còn đang đăm chiêu dò xét, một giây sau liền ôn hòa nhỏ nhẹ, hệt như một hình mẫu bạn trai lý tưởng trong được đặt làm tiêu chuẩn đáng mơ ước.

"Riki ăn một chút đi. Ăn để có sức, đón nhận lời tỏ tình của em nữa!"
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 39 Tìm chủ đề
Chương 22

[HIDE-THANKS]
Riki ngơ ngẩn nhìn Châu Kha Vũ, đôi mắt nai to tròn mông lung nhìn hắn không chớp mắt.

Anh đang không biết có nên cảm ơn người này một tiếng không, vì dù sao hắn cũng đã mang đến cho anh một cái sinh nhật đúng nghĩ sau ngần ấy năm lưu lạc.

Châu Kha Vũ không biết Riki đang nghĩ gì, hắn đối diện với ánh mắt kia bỗng nhiên mất đi sự phòng bị vốn có. Ánh mắt Riki lúc này có chút lạc lối, có chút biết ơn, lại có chút hoang mang không nói thành lời.

Thật giống mèo. Đáng yêu như mèo vậy.

Suy nghĩ vừa dứt, Châu Kha Vũ tự thấy run sợ bản thân. Hắn nhíu mày một cái, cái tâm ma gì đây?

Hắn vừa nghĩ, nếu như Riki dùng ánh mắt đó mà nhìn hắn lúc làm tình, có lẽ chắc chưa đầy một tiếng hắn sẽ bắn mất.

"Sao vậy? Nhìn em đáng yêu như vậy làm gì?". Châu Kha Vũ tiếp tục diễn cái vai bạn trai ôn nhu.

Riki hơi mất tự nhiên, anh hơi nghiêng đầu lãng tránh, lí nhí nói một tiếng: "Cảm ơn!"

"Hả? Anh nói cái gì? Em không nghe rõ nha" Hắn tỏ vẻ khó khăn nghe ngóng, kề tai hỏi lại.

"Cảm ơn cậu, cảm ơn vì đã làm điều này."

Châu Kha Vũ có hơi không tự chủ được mà mủi lòng với cái giọng sữa đáng thương đó. Riki hiện tại cứ như một chú mèo hoang bị thương, tuy có kiên cường tự liếm láp vết thương ấy, nhưng nếu có một ai đó ân cần giúp đỡ mà băng lại cho chú, thì chú cũng híp mắt tận hưởng.

Hắn mỉm cười, lắc đầu nói "Ai lại cảm ơn bạn trai mình tổ chức sinh nhật cho mình chứ. Chưa kể đây là em muốn được ở bên anh cho nên mới tìm ra đủ cách như vậy."

Đoạn hắn cầm tay Riki lên, như đang nâng niu một thứ trân quý nhất cuộc đời. Hắn lãng mạn hôn lên mu bàn tay trắng nõn đó, như tha thiết nói lên lòng mình:

"Em đeo nhẫn cho anh được không? Riki, hãy chấp nhận em đi, hãy cho em có thể cùng một chỗ với anh đi!"

Riki nhìn ánh mắt chân thành của hắn, nhìn cử chỉ của hắn, hành động của hắn cùng với lời tỏ tình từ hắn, anh bỗng nhiên muốn khóc.

Đã lâu lắm rồi, không ai đối tốt với anh như vậy. Anh đã từng nghĩ Trương Gia Nguyên là người đầu tiên và cũng là người duy nhất đối tốt với anh một cách thật lòng, nhưng cuối cùng cậu cũng chọn cách bỏ rơi anh. Anh tự nhủ rằng mình không nên quá tin người nữa, nhưng anh vẫn tham luyến cái cảm giác được một ai đó chăm sóc, quan tâm. Anh sợ những cái nhìn khinh thường, anh sợ những trận đòn roi, anh sợ bị thiếu thốn tình cảm.

Riki nhắm mắt thật sâu, rồi thở ra một hơi thật dài. Anh rút tay mình rời khỏi cái ấp ấm áp đó, như tự thú trước tòa mà thẳng thắng lên tiếng:

"Châu Kha Vũ, nếu như sau khi cậu nghe xong hết những lời kể này, mà vẫn giữ ý định muốn quen tôi, thì tôi sẽ không cự tuyệt cậu nữa" Anh dừng lại một chút, như thể đang dò xét hắn: "Cậu, có muốn nghe không?"

Châu Kha Vũ gật đầu. Mặc dù hắn đã biết từ trên xuống dưới của anh không sót một điểm nào, nhưng chắc là được nghe tự khai trực tiếp có lẽ sẽ thú vị hơn.

Hắn vỗ vỗ tay anh như an ủi, dịu dàng chấp thuận: "Em nghe mà, anh kể cho em nghe đi!"

Riki trầm ngâm nhìn hắn, song cúi xuống gỡ miếng băng cá nhân được dán thường trực trên cổ tay ra. Châu Kha Vũ nhíu mắt nhìn chăm chăm, trước giờ hắn cứ tưởng rằng anh có sở thích dán băng dính lên người, giống mấy cái trend trên mạng, vì nó liên tục được thay bằng những hình dán đẹp mắt.

Nhưng không, nơi đó là để giấu đi hàng loạt vết sẹo chồng chất. Mặc dù đã mờ đi theo tháng năm, nhưng khi nhìn kĩ vẫn rất rợn người.

"Anh.."

"Tôi đã từng tự sát, rất nhiều lần. Nhưng tất cả đều thất bại."

Riki có như không có mà cười, nụ cười của sự bất lực. Anh đưa ngón tay cái miết nhẹ lên những vết sẹo xấu xí đó, bắt đầu câu chuyện của mình.

"Tôi không có cha mẹ, cái mà người đời hay gọi là mồ côi. Tôi không rõ mình được sinh ra và lớn lên như thế nào, không biết tại sao mình lại mang tên Nhật mà lại sinh sống trên đất Trung, chỉ nhớ rằng khi lên sáu thì đã ở trong cô nhi viện cùng với hàng trăm đứa trẻ khác. Tôi ăn roi còn no hơn ăn cơm, bị đánh tới nỗi, mắc luôn chứng bệnh sợ mấy cây tre nhỏ nhỏ."

"Mười hai tuổi làm chân sai vặt, mười lăm tuổi rửa chén bưng bê, mười sáu tuổi phát tờ rơi, thông dọn toilet.. Cái gì tôi cũng làm, miễn có tiền là làm, chết sống lao đầu vào làm, vì tôi muốn thoát khỏi cái nơi khủng khiếp đo. Cuối cùng cũng như mong ước, mười tám tuổi thành công rời đi."

"Hai năm sau đó, tôi gặp được ánh dương quang của đời mình" Kể đến đây, ánh mắt của anh trở nên dịu dàng lạ thường: "Cậu ấy đã giúp tôi rất nhiều, giúp tôi sống, giúp tôi vui vẻ mà sống, giúp tôi biết được thì ra trên thế gian này vẫn còn nhiều thứ hay ho lắm. Nhưng cuối cùng, cậu ấy giúp tôi được, thì cũng buông tôi được. Một cái buông của cậu ấy, đã khiến tôi muốn chết đi một lần nữa."

"Hai mươi ba, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đã ngoan cố tự huỷ bản thân thêm một lần nữa. Nhưng có lẽ tôi chưa tới số, hoặc nghiệp chướng quá nặng, cho nên ông trời mới đày tôi sống mãi để nến trải hết mùi đời. Năm năm tôi lẩn quẩn ở cái vòng Bắc Kinh, mỗi tối đều cùng với một người lên giường, những thỏa mãn về tình dục khiến tôi sung sướng trong phút chốc, khi tỉnh lại trước mắt vẫn là một cuộc sống trống rỗng vô hồn. Tôi như một thằng hề lạc trôi giữa dòng đời, không mục tiêu, tất cả đều như một mảng trắng toát không vạch đích."
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 39 Tìm chủ đề
Chương 23

[HIDE-THANKS]
Nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của Châu Kha Vũ, Riki khẽ cười một tiếng. Anh chống tay lên cằm, nhịp nhịp theo giọng nói.

"Tôi đã nói rồi, tôi không có đơn giản như vẻ ngoài đâu. Trời sinh có diện mạo trông vô hại, nhưng thật ra bản thân tôi còn thấy mình phức tạp. Cho nên Châu đại thiếu gia, vẫn là cậu nên cân nhắc lại."

"Không, em.."

"Còn nữa.." Anh cắt ngang lời hắn: "Thật ra cái người mà tôi kể nãy giờ, là em trai hàng xóm của tôi. À không, chỉ có mỗi cậu ấy xem tôi là anh trai thôi, tôi thì lại đê tiện mơ ước được hôn môi, được làm tình cùng với đứa nhỏ đã luôn kính trọng xem tôi như anh trai ấy. Nhưng cậu ấy thích con gái, một cô gái xinh đẹp giỏi giang, môn đăng hộ đối, còn là thanh mai trúc mã nữa. Tôi làm sao có thể tranh giành? Đến tư cách còn không có, huống hồ là hành động. Cả hai hiện tại chắc vẫn đang hạnh phúc, ừm, năm năm rồi không liên lạc, tôi cũng không rõ nữa. Nhưng hai gia đình đã sang Úc định cư mất rồi, cậu ấy chọn cách bỏ lại tôi, bỏ lại tôi chơi vơi giữa thành phố Dinh Khẩu rộng lớn. Cho nên, tôi mới tuyệt vọng mà tự cắt tay mình thêm một lần nữa."

Thì ra những thông tin mà hắn thu thập được còn không đủ một khía cạnh sự thật của Riki nữa, hắn cảm thấy hơi tức tối, vì cái gì mà người hắn cho rằng xảo quyệt yêu ma này lại ngu ngốc đến như thế? Yêu một người không thể yêu mà vẫn đâm đầu vào, rồi lại còn hai ba lần tự huỷ thân xác của mình, hàng trăm lần tự làm đau tinh thần của bản thân.

"Anh có bị ngốc không? Cơ thể của mình mà mình còn không tôn trọng, thì ai thay anh yêu thương nó đây?" Hắn bỗng nhiên hơi lớn tiếng, làm cho người đối diện tròn mắt nhìn. Sao, hắn dọa anh rồi hả?

Nhưng Riki chỉ nhìn hắn một chút, sau đó lại mỉm cười, một nụ cười như có như không.

"Cậu biết không, cái tôi cần là tình yêu của em ấy, là một cái nhìn, một cái quan tâm, hay thậm chí là một cái quay đầu của em ấy thôi cũng đủ làm tôi mãn nguyện. Nhưng cuối cùng thì sao? Em ấy cũng rời bỏ tôi, người đã giúp tôi vực lại giữa cuộc sống trắc trở này cũng không cần tôi nữa, vậy thì tôi còn sống để làm gì? Vô nghĩa thôi, tôi muốn chết, đó là suy nghĩ của tôi khi đó."

"Vậy bây giờ anh đã từ bỏ?" Hắn hỏi.

"Không biết, cái đó tuỳ thuộc vào cậu" Riki mỉm cười ẩn ý nhìn Châu Kha Vũ. Thấy tiêu cự của hắn có chút biến động, anh khẽ cười phất tay: "Bỏ đi, sợ rồi chứ gì? Ây da, mấy tên nhóc con các cậu mà thích chơi đồ cổ à, quên đi là vừa."

"Em làm được. Em sẽ khiến anh yêu thích cuộc sống này một lần nữa. Cậu ta ngu ngốc bỏ lỡ anh, nhưng em sẽ không như vậy, anh cho em một cơ hội đi!"

Châu Kha Vũ hấp tấp nói. Mặc dù chỉ là một lời hứa vô tri vô giác, nhưng trời sinh có tông giọng trầm ổn lại chân thành, hắn nghĩ rằng sẽ có thể thu phục được anh.

"Châu Kha Vũ!" Riki lúc này nhìn thẳng vào mắt hắn, kiên định nói: "Tôi lớn tuổi rồi, không đủ dũng cảm để chạy theo thanh niên các cậu nói chuyện yêu đương. Tôi không cần lãng mạn, cũng chẳng cần những lời yêu hoa bướm mỹ miều gì đó, cái tôi cần là sự gắn kết dài lâu. Một Tổng giám đốc tài hoa đa tình như cậu, liệu có làm nổi không?"

Châu Kha Vũ muốn nổi điên. Hắn tự hỏi bản thân vì cái gì mà phải hạ mình xuống phục tùng cái loại người không ra gì này. Từ trước đến nay chưa một ai dám gặng hỏi hắn, hay thách thức hắn làm một điều gì, anh ta là người đầu tiên. Nếu như anh ta biết thân biết phận không dây dưa với em trai nhỏ của hắn, hắn còn lâu mới chịu ngồi đây nói lời năn nỉ.

Châu Kha Vũ ngẫm lại, thả con tôm bắt cả con tôm lẫn con tép, cũng không lỗ. Nhưng mà, điều cuối cùng mà anh ta hỏi, liệu hắn có làm được không?

Nhưng hắn đắn đo làm gì? Trong khi mục đích của hắn là phải khiến cho người này buông bỏ Patrick, làm cho Patrick thấy được bộ mặt thật của anh ta mà xa lánh.

Hắn quyết định, phóng theo lao.

Cũng không nhớ rõ ngày đó Châu Kha Vũ đã hứa hẹn với tình địch của mình những gì, chỉ biết thấm thoát cái tình yêu giả tạo cũng kéo dài được hơn hai tháng. Riki khi quen hắn như biến thành mèo nhỏ chính hiệu, anh ta rất dính người, lại thích nhìn hắn chăm chăm rồi dụi mặt vào lồng ngực của hắn, như có như không mà làm nũng. Thời gian đầu hắn kinh sợ tới mức sun vòi, nhưng dần cũng thành quen. Hắn không biết anh ta đây là tính cách thật khi yêu hay là đang diễn với mỗi hắn, nhưng nếu thời điểm đó cậu trai kia đồng ý quen anh ta, thì anh ta cũng sẽ có biểu hiện như vậy sao?

Hắn tặc lưỡi, cảm thấy mình như cứu cậu ta một mạng.

Giải quyết như gần ổn bên này, bên kia lại mắc phải một vấn đề dù cho hắn có lường từ trước cũng không tránh khỏi đau lòng. Em trai nhỏ của hắn không thèm tâm sự với hắn nữa, em trở nên trầm lặng hơn rất nhiều, nói ít, cười cũng ít, khác hẳn với em ngày trước cũng chỉ vì:

"Anh ấy từ chối em rồi, Riki, anh ấy không thích em."

Nhớ lại tông giọng thất vọng của Patrick hôm đó, Châu Kha Vũ nhắm mắt trượt dài người ra ghế để giảm đi sự tuyệt vọng cùng ấm ức.

Vì cái gì anh đối tốt với em như vậy, yêu thương em như vậy mà em không để ý, lại đem tấm chân tình của mình đối với một kẻ không xứng đáng?

Patrick, em yêu anh ta có đúng không? Vậy được, anh sẽ để cho em thấy anh ta u mê anh như thế nào, anh ta khi ở dưới thân anh rên rỉ dâm đãng lẳng lơ như thế nào. Anh sẽ cho em xem rõ tất cả về anh ta, nếu như em vẫn một mực giữ cái tình cảm ngu xuẩn đó, anh sẽ trực tiếp giết chết anh ta luôn.

Anh ta sẽ biến mất, nếu như em không biết dừng lại.

Anh thề đấy.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 39 Tìm chủ đề
Chương 24

[HIDE-THANKS]
Riki rất ít khi nấu ăn, trước kia khi ở một mình cũng ăn qua loa mì gói hay là cơm trộn ngoài đường bán. Đến khi biết được Trương Gia Nguyên thích ăn món này món kia, anh mới thử học nấu, cho nên hiện tại cũng chỉ biết nấu mấy món này.

Châu Kha Vũ mới đi làm về đã nghe mùi thơm phức, hắn như được sống lại mà đưa tay nới lỏng cà-vạt, theo thói quen tập từng ngày mà đi tới ôm lấy eo người kia từ phía sau, làm biếng tựa cả thân hình to lớn lên cái người thấp hơn mình hơn hai mươi cen, mấp máy môi hỏi:

"Anh nấu món gì thơm vậy, đút em một miếng."

Riki cười, dùng đũa đang đảo thịt gắp cho hắn một miếng, cẩn thận thổi thổi vài cái, sau đó mới đưa đến bên miệng hắn.

"Thịt xào tiêu cay, em ăn thử xem."

Châu Kha Vũ há miệng nhai nhai, tấm tắc giơ ngón cái lên tán thưởng: "Riki giỏi quá, nấu ăn ngon quá chừng. Món này anh nấu em cũng thấy ngon."

"Mấy món hay làm nên thành quen thôi, cũng không có gì tài giỏi" Riki cụp mắt, tiếp tục đảo đảo thịt cho thấm nước sốt trong chảo.

"Riki!" Châu Kha Vũ gọi anh.

"Hả?"

"Anh đã từng nói rằng mình không biết nấu ăn, hay có nấu cũng chỉ nấu những món quen thuộc. Vậy thì có phải những món quen thuộc mà hay thường nấu, là dành cho người kia hay không?"

Châu Kha Vũ không hổ là Đại thiếu gia của Châu thị, vừa khuôn mẫu vừa thông minh. Cái việc hắn xâu chuỗi câu chuyện lại một cách logic cũng chỉ dễ dàng như tính phép toán một cộng một, điều đó khiến Riki có hơi khựng lại.

Hắn thấy anh có vẻ mất tự nhiên, đôi đồng tử màu nơi khẽ biến động, hắn thừa biết mình đã đoán đúng. Ha, chung tình như vậy sao? Ngần ấy năm rồi vẫn không thể quên được mối tình đơn phương cũ nát đó thì lấy cái quyền gì đòi yêu đương với em trai nhỏ hắn?

Châu Kha Vũ ôm lấy Riki vào lòng, đa nhân cách nói lời xin lỗi.

"Em xin lỗi, em không cố ý nhắc về cậu ta đâu. Chỉ là em có chút ganh tị, cậu ta gặp được anh trước em, được anh đối xử tốt như vậy mà lại không biết trân trọng. Riki, anh quên đi cậu ta có được không? Em sẽ là người ở bên cạnh anh những lúc anh cần, ăn thật ngon những món anh nấu dù chỉ như là sự thừa sót lại của anh về cậu ta mà thôi!"

Châu Kha Vũ hờn dỗi, là anh đã nghĩ như vậy. Riki mỉm cười vỗ vỗ lên mặt hắn, âu yếm nói:

"Anh sẽ nấu cho em những món khác, không cần phải ghen tuông như vậy. Nói đi, em thích những món nào? Anh sẽ học nó."

"Em muốn ăn thịt kho tàu và canh kim chi."

"Em là người Hàn sao?" Riki cong mắt cười với hắn: "Anh cũng thích canh kim chi, được, anh sẽ học cách nấu rồi cả hai chúng ta cùng ăn."

Châu Kha Vũ như con gấu lớn cúi xuống dụi đầu vào hõm cổ của Riki làm nũng: "Riki tốt nhất!"

Một hành động, rất đáng sợ. Chính hắn đã cảm thấy như vậy.

Patrick chặn Riki lại ở ngay cửa toilet của công ty, gương mặt đẹp trai non nớt tức giận đến tím người.

Trái với thái độ hậm hực của Patrick, Riki ngược lại bình thản hơn cả. Anh mỉm cười xoa xoa đầu cậu, điềm tĩnh nói:

"Trẻ con không nên nhăn nhó, sẽ già sớm đó."

Patrick nghiêng đầu chụp lấy cổ tay mảnh của anh, trừng mắt nói: "Em không phải trẻ con. Mấy tháng nay anh ở đâu, sao em không tìm được anh chứ?"

Một phần bởi vì Patrick kẹt lịch thi ở trường, cho nên tần suất cậu đóng đinh ở công ty giảm đáng kể. Thế nhưng không phải vì vậy mà anh cho cậu ăn bơ suốt ba tháng trời.

"Anh đi công tác, bộ em không biết hả?" Riki tỏ vẻ ngạc nhiên nói: "Anh mới trở về hôm kia thôi đó, đi máy bay mệt muốn chết, em còn chặn đường anh như sắp đánh anh tới nơi vậy."

Riki bĩu môi trách mắng, hành động đó rơi vào mắt của Patrick hệt một bé mèo hờn dỗi, tim cậu liền trở nên mềm xèo.

"Không có, em nào dám đánh anh chứ" Patrick xua xua tay, thương còn không hết: "Nếu anh mệt thì cứ nghỉ đi, em đi nói với anh trai cho."

Mặc dù đã bị từ chối tình cảm, thế nhưng Patrick không hề nản lòng. Đúng là nhiệt huyết của thanh thiếu niên, thích cái gì là theo đuổi tới cùng, không biết từ bỏ là gì.

Riki lắc đầu: "Không được, đó là công việc của một nhân viên quèn như anh. Em mà đi nói, có khi anh bị đuổi luôn."

Patrick tiến lên một bước nắm lấy khuỷu tay của Riki, tha thiết nói: "Anh còn nhớ lời em nói lúc trước không? Chỉ cần anh chấp nhận em.."

"Patrick, em nghe anh nói thêm một lần nữa." Riki cắt ngang lời cậu, thở dài một hơi: "Anh chỉ xem em như là em trai nhỏ của anh thôi, em đáng yêu đơn thuần, em không nên dây dưa vào anh. Em ngoan một chút đi, nếu như em còn tiếp tục có tình cảm với anh, anh sẽ không thèm gặp mặt em nữa."

Lời đe dọa của Riki khiến cho Patrick càng trở nên đau lòng thêm, cậu cụp mắt xuống, giọng điệu như sắp khóc tới nơi.

"Em thích anh mà, anh đừng có không để ý tới em. Anh có quyền không thích em, nhưng anh không được cấm cản em thích anh, đó là chuyện của em."

Patrick buồn tay Riki ra, ỉu xìu quay lưng bỏ đi, nhưng chưa được một đoạn đáng kể thì đã quay người lại, chắc nịch tuyên bố:

"Em sẽ không từ bỏ đâu, anh chuẩn bị tinh thần đi!"

Riki nhìn bóng dáng Patrick chạy vội đi, khẽ mỉm cười. Cậu nhóc này thật ngây thơ, lại đi vấn vương tình cảm với một người đang hẹn hò với anh họ của mình. Nếu như cậu biết được, chắc cũng từ mặt anh luôn.

Đang nghĩ ngợi, vừa quay ra sau liền đụng phải lồng ngực quen thuộc nào đó. Riki ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông cao ngất đang cúi xuống nhìn mình, tông giọng dọa chết người tra hỏi:

"Thằng nào vừa nói thích anh đấy?"
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 39 Tìm chủ đề
Chương 25

[HIDE-THANKS]
Riki mỉm cười nhìn hắn, hơi ngượng: "Em biết mà, là Patrick."

Châu Kha Vũ hừ một tiếng: "Thằng nhóc đó lúc nào cũng muốn đào góc tường nhà em."

Em ngoan cố đến như vậy sao hả Patrick?

"Cũng không trách em ấy được, chúng ta cũng đâu có nói cho Patrick chuyện này."

Đương nhiên, làm sao có thể nói chứ? - Châu Kha Vũ ngẫm nghĩ.

"Riki, để anh chịu thiệt thòi rồi. Hay là em công khai nhé?"

Miệng thì nói thế, nhưng nếu như Riki đồng ý, chắc hắn hắn sẽ đột quỵ mà chết mất.

Riki giật mình nhìn Châu Kha Vũ, dứt khoát: "Đừng! Chúng ta như thế này vẫn rất tốt. Kha Vũ, anh không muốn bị người khác nhìn ngó đâu. Với cả, em không sợ Patrick biết à?"

Châu Kha Vũ nhìn Riki, quả đúng là một tên tham lam tính toán. Anh ta vừa muốn có được hắn, vừa muốn có được tình cảm của Patrick. Anh ta sợ mất đi Patrick sao? Hay anh ta thật sự để ý tới chuyện vì hắn mà anh từ chối Patrick?

"Nhưng mà sẽ không ai biết được Riki là người yêu của em, em muốn được đường đường chính chính nắm tay anh" Biết rõ đáp án, Châu Kha Vũ không ngại diễn thêm chút nữa, thành toàn cái vai bạn trai hình mẫu.

Riki mỉm cười, anh choàng tay lên cổ hắn hơi kéo xuống một chút, thì thầm bên tai nói:

"Em không thấy vụng trộm như thế này vui hơn sao? Vừa bí mật, lại vừa lộ liễu."

Châu Kha Vũ nhìn vào con ngươi đen láy của Riki, hắn thừa nhận mắt Riki rất đẹp, vừa to vừa như biết nói, lúc nào bị anh ta nhìn chằm chằm vào phần thân dưới khốn kiếp cũng rục rịch muốn nhiều hơn.

Nhưng so với vầng trăng khuyết đáng yêu của Patrick, anh ta vẫn còn thua xa.

Châu Kha Vũ tự suy nghĩ như vậy, và hắn cho rằng đó là điều hiển nhiên. Không ai phủ nhận Riki không đẹp cả, nhưng núi cao vẫn có núi cao hơn, Patrick trong mắt hắn chính là hoàn mỹ nhất, là dịu dàng duy nhất.

Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên môi Riki một cái phớt, hỏi: "Anh từ chối Patrick là vì em, hay là vì anh thật sự không thích em ấy?"

Hắn muốn biết sự thật, nếu không, nếu hắn lơ là một chút con mèo tinh này sẽ quấn lấy em trai hắn ngay lập tức.

Riki khúc khích cười, anh nhìn thẳng vào mắt hắn, thành thật nói: "Patrick đáng yêu như vậy, sao có thể không thích?"

Anh cảm nhận được, bàn tay đang đặt ngay eo mình có chút siết lại. Có lẽ là Châu Kha Vũ đang ghen?

Vẻ mặt hình sự của hắn làm anh bật cười, cũng không cần căng thẳng như vậy chứ?

"Nhưng là thích theo kiểu em trai. Anh đã chọn Kha Vũ làm bạn trai của mình, sao có thể thích thêm người khác?"

Câu này Riki nói ra, thành công làm cho Châu Kha Vũ chột dạ.

"Vả lại, Patrick trẻ con quá, không thích hợp làm người yêu."

Dứt lời, Riki chủ động cuốn lấy đôi môi mỏng bạc tình kia, anh hơi nhón lên để khoảng cách vừa đủ, ngọt ngào thực hiện nụ hôn nóng bỏng của mình.

Nhưng chỉ có mỗi Riki là nhắm mắt lại tận hưởng cái hôn này, còn bạn trai của anh, Châu Kha Vũ đang dùng đôi mắt lạnh lẽo híp lại mà xoáy vào gương mặt đẹp đẽ kia. Hắn đang rất tức giận, em trai nhỏ của hắn, hắn nâng niu trân quý như một bảo bối nhỏ, hắn không dám để em rơi, sợ em vỡ, hắn không dám để em buồn, sợ em khóc. Thế mà, hắn lại để cho một người dưng dám nói ra với em những lời có tính khinh bỉ như vậy. Hắn yêu chết cái tính trẻ con của em, vậy mà người này dám xem thường em.

Patrick, em cho anh ta cái quyền được nói xấu em sao? Em có thể nghe thấy không, rằng anh ta không hề để mắt tới em.

Chỉ có anh là yêu em thôi, em có hiểu không?

Một tuần sau, trong khi đang giải quyết đống dự án rối nhằng thì Châu Kha Vũ nhận được cuộc gọi từ dì nhỏ của hắn, Phó Dung.

"Dì nhỏ ạ? Con nghe đây!"

"Kha Vũ.."

Tiếng Phó Dung nghẹn ngào trong điện thoại, bà phải cố gắng nén lại để không phải bật khóc nức nở: "Patrick nó không biết, vì sao, mà lại ngất đi từ tối hôm qua, đến giờ vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh lại."

Như một tiếng nổ lớn giữa trời quang, Châu Kha Vũ thấy mắt mình mờ đi, tay chân trở nên run rẩy không thể kiểm soát. Hắn chạy như bay đến bệnh viện, thầm cầu mong Patrick không xảy ra chuyện gì.

Và hắn đã vội đến mức, bản thân lướt ngang qua ánh nhìn ngơ ngác của Riki mà không hề chú ý.

Nói đúng hơn, là hắn không màng quan tâm. Đến lúc này, là ai thì cũng như vậy thôi.

Patrick của hắn, trân bảo của hắn. Em bị làm sao vậy?

Trước mặt hắn giờ đây là gương mặt non nớt nhưng kém sắc đến đáng thương của Patrick. Em nhắm nghiên mắt, đôi môi mỏng tái nhợt, gò má hây hây phớt hồng của tuổi đôi mươi giờ đây tái đi chỉ còn lại màu trắng bệch. Châu Kha Vũ cảm thấy tầm nhìn của hắn tối sầm lại, thẫn thờ ngồi xuống bên giường nắm lấy tay em, trong lòng vỡ vụn.

"Em ấy giờ sao rồi dì?" Hắn mấp máy môi hỏi Phó Dung, vì khóc quá nhiều mà đôi mắt của bà đã sưng húp đến tội nghiệp.

Phó Dung vẫn còn nghẹn, nhưng lẽ đã ổn hơn một chút: "Bác cả của con mới vào khám cho em, nói rằng em vì sử dụng chất kích thích quá nhiều trong thời gian ngắn cho nên bị trào ngược dạ dà, nôn mửa không kiểm soát. Hèn gì dạo này dì cứ thấy nó lúc nào cũng về nhà trong tình trạng say xỉn, không biết có gặp chuyện gì buồn không nữa."

Nghe thấy lời của dì nhỏ, Châu Kha Vũ âm thầm siết chặt nắm đấm lại, vô cùng căm hận.

Chính anh đã khiến em ấy trở nên như vầy.

Rikimaru, anh phải trả giá! Tôi thề, sẽ khiến anh phải trả một cái giá thật đắt!

Patrick vẫn nằm đó, phía trên là bác sĩ Châu Ngọc Phong, bác cả của Châu Kha Vũ đang nghiêm túc khám lại cho cậu một lần nữa. Hắn một bên chờ vô cùng lo lắng, đợi đến khi bác bỏ ống nghe xuống liền vịn lấy khuỷu tay vội hỏi:

"Bác cả, em ấy có làm sao không? Có, xảy ra biến chứng gì không?"

Châu Ngọc Phong lườm hắn một cái, lạnh lùng nói: "Tuổi trẻ các cậu thật quá coi thường sức khoẻ, ăn chơi sa đọa không biết điểm dừng để gây ra bệnh tật không đáng có. Cũng may là mạng lớn nên không sao, sau này nếu không muốn chết sớm thì tự chăm sóc bản thân thật tốt vào".

Ông tuôn một tràng sau đỏ bỏ đi, khi lướt ngang qua Châu Kha Vũ còn dặn dò hắn thêm một câu:

"Cả anh nữa đấy. Ba anh đã không ra gì rồi, anh định noi theo cái gương bẩn thỉu đó luôn hay sao?"
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 39 Tìm chủ đề
Chương 26

[HIDE-THANKS]
Châu Kha Vũ vì sự ích kỉ của mình mà không cho Riki biết chuyện Patrick bị bệnh là do anh, nếu không anh ta sẽ chạy đến là rù quyến Patrick thêm một lần nữa. Patrick đang rất yếu đuối, nếu như em còn được anh ta chăm sóc, chắc chắn sẽ càng u mê hơn.

Hắn chăm chăm nhìn dòng tin nhắn đang sáng lên, là của anh ta.

Em đi đâu từ sáng tới giờ vậy, anh gọi em không được?

Quá phiền phức, hắn nhanh chóng nhắn lại một dòng đơn giản.

Em có việc gấp phải đi gặp đối tác, năm ngày tới sẽ không về. Đừng chờ cửa.

Châu Kha Vũ tắt điện thoại ném lên ghế sofa gần đó, mệt mỏi vuốt mạnh lên mặt một cái. Rốt cục là hắn đang làm cái gì thế này, bỏ bê em trai, lại cùng tình địch hẹn hò đóng trò mật ngọt. Hắn có làm đúng hay không? Hay là hắn đã gián tiếp làm cho tình trạng càng trở nên tồi tệ hơn vậy?

Hắn nhớ ngày hôm qua dì nhỏ có hỏi hắn, rằng có biết ai tên Riki hay không.

"Sao vậy dì? Đó chỉ là nhân viên trong công ty thôi ạ!"

"À, ra là có quen sao? Kha Vũ à, hình như Patrick nó thích người đó thì phải. Khi mà dì đưa nó vào phòng ngủ, dì nghe loáng thoáng nó luôn nói:" Riki, đừng bỏ em, đừng không thích em! "Trước giờ dì không thấy nó thật sự thích ai như vậy cả."

Châu Kha Vũ siết chặt nắm đấm, gân xanh hằn trên trán hắn. Hắn biết, Rikimaru chính là cái tên khốn gây ra chuyện này. Patrick của hắn vì anh ta mà trở nên bệnh hoạn như vậy, hắn thật sự muốn bóp chết anh ta.

"Kha Vũ, nếu như Patrick nó thật sự thích người đó, vậy thì con giúp em tạo cơ hội đi. Dì không đặt nặng vấn đề giới tính đâu, miễn nó thích ai là dì liền đồng ý, được không con?"

Hắn cười gượng gạo một tiếng, đẩy đẩy Phó Dung nói: "Patrick chỉ là cảm nắng nhất thời thôi dì, em nó còn nhỏ, dì tính chi xa vời vậy chứ. Thôi, dì về nấu đồ ăn cho kịp đi ạ, Patrick tỉnh dậy mà đói bụng sẽ nháo nhào lên đó."

Phó Dung ấp úng: "Nhưng mà.."

"Được rồi mà dì" Hắn dùng lực đẩy dì đi nhanh hơn. Như muốn kết thúc luôn cáu chuyện tàn khốc này.

Nghĩ cũng đừng nghĩ hắn sẽ giao Patrick cho bất kì ai. Mười năm của hắn, đâu có dễ dàng cho phép người khác xen vào.

Tiếng trở người của Patrick đánh vào não bộ đang dày đặc những nghĩ suy của Châu Kha Vũ, hắn hớt hải chạy lại bên giường, vui mừng lay lay tay em.

"Patrick, em tỉnh rồi hả? Có thấy đau ở đâu không? Có thấy đói bụng không? Đầu em sao rồi, có còn thấy choáng không?"

Patrick vừa mới từ cơn mê trở về liền gánh phải hàng chục câu hỏi từ anh trai thúi, cậu mơ màng khó chịu nhíu mày.

"Anh, hỏi nhiều, quá.. Đưa em, nước, đi!"

Giọng cậu khàn đến lợi hại, như thế đã thiếu đi chất dịch một cách trầm trọng.

Châu Kha Vũ nhanh nhẹn rót cho cậu một ly nước, cẩn thận mớm tới miệng để không bị đổ làm ướt áo. Patrick uống một ngụm sâu, hạ hỏa nuốt xuống.

Cổ họng có hơi rát. Chắc là trước khi ngất đi cậu đã nôn khan quá nhiều.

Châu Kha Vũ nhấn nút gọi bác sĩ tới, chưa đầy ba phút hắn đã thấy bác của mình tới đây. Hắn quên mất, bác cả là phụ trách phòng của em mà.

Bác sĩ Châu, Châu Ngọc Phong sau khi khám xong tổng thể cho Patrick liền gật nhẹ mấy cái như phản xạ, cọc tính.

"Đã khá hơn nhiều rồi, sức khoẻ ổn định, cần ăn nhiều vào, dẹp luôn bia rượu thuốc lá qua một bên cho tôi. Patrick, nếu như sau này tôi còn thấy cậu với tình trạng này thì tôi sẽ quăng cậu ra đường luôn chứ đừng nói gì tới việc chạy chữa. Nghe rõ chưa?"

Patrick sợ hãi gật đầu liên tục, khàn khàn đáp: "Cháu đã biết rồi ạ!"

"Hừ!"

Châu Ngọc Phong hừ mạnh một tiếng phất áo bỏ đi, Châu Kha Vũ lật đật chạy theo tiễn bác cả.

"Em ấy thật sự là không sao đúng không bác cả?" Hắn vẫn lo lắng hỏi lại lần nữa.

"Ừm, không chết được, nhưng sẽ không hoàn toàn phục hồi trong một tuần như dự kiến được, ít nhất cũng phải nửa tháng. Anh là anh trai mà bỏ bê em mình như vậy coi được hả?"

"Cháu biết lỗi rồi, xin lỗi bác cả". Hắn cúi đầu xuống: "Từ giờ cháu sẽ để ý tới em ấy hơn." Nhưng có bao giờ là cháu không để ý tới em ấy đâu chứ?

"Hừ!"

"Bác cả, hai chị vẫn khoẻ chứ ạ?"

Châu Ngọc Phong có hai đứa con gái, đều lớn cả rồi, nhưng một đứa thì đã yên bề gia thất, còn một đứa thì cứ cà lơ phất phơ. Cả hai đều vẫn ở bên Anh, chưa có dự định về Trung Quốc.

"Vẫn khoẻ, nhưng mà mày coi khuyên con Lâm Nghi giùm bác, chứ tới bây giờ mà còn chưa chịu lấy chồng nữa. Bác với bác gái bây lo cho nó sốt hết cả ruột."

Châu Kha Vũ bật cười, bà chị Châu Lâm Nghi này của hắn vẫn chất chơi như ngày nào. Đã hơn ba mươi rồi mà vẫn phơi phới như mấy cô em mười tám, xinh đẹp nhưng bốc đồng, ngông cuồng. Có điều trong gia đình là cô thương hắn nhất, cái gì cũng nghe lời thằng em trai họ này. Hắn cũng rất thương cô, so với cô chị đầu thì đương nhiên thân thiết hơn nhiều.

"Cháu biết rồi, chị Nghi xinh đẹp như vậy chắc chắn còn hàng vạn người theo đuổi. Nhưng chị ấy muốn được tự do sống đời với bác và bác gái thì có gì là sai chứ ạ?"

Châu Ngọc Phong định cãi lại gì đó, nhưng đành bất lực buông xuôi. Ông phất tay xoay người đi mất.

"Tuổi trẻ tụi mày, hết nói nỗi!"

Hắn cúi đầu chào bác từ phía sau một lần nữa, sau đó mới vặn cửa trở về phòng.

Châu Kha Vũ nhìn thấy vẻ mặt tiều tuỵ của em trai, không khỏi tức giận nói:

"Em hà cớ gì phải hành hạ bản thân như vậy? Anh ta xứng đáng để em bị vậy sao?"

Patrick vừa mới khôi phục lại sức khoẻ, tuy vẫn còn yếu nhưng nghe tới đó liền trừng mắt với hắn: "Anh không được nói xấu anh ấy. Em tự làm tự chịu, Riki không có liên quan!"

"Em còn dám nói?" Châu Kha Vũ tức giận cao giọng: "Em có biết em hành hạ bản thân ra như thế này, không chỉ bản thân em, anh, mà cả dì nhỏ cũng đau lòng muốn chết đi em có biết không? Em vì một kẻ ngoài, một người dưng nước lã mà chống đối lại anh sao? Patrick, từ trước tới giờ em đâu có ngang bướng như vậy chứ?"

Patrick cảm thấy thật vô lý, bản thân là bệnh nhân, vừa mới tỉnh dậy còn đau ê ẩm khắp người mà còn bị mắng té tát. Cậu thầm nghĩ anh trai hôm nay bị điên rồi sao, vì cái gì mà to tiếng với cậu như thế?

"Nhưng không có nghĩ là anh được xúc phạm đến anh ấy, là tự em làm, anh ấy không có biết!" Patrick gân cổ cãi lại: "Em lớn rồi, em đã hai mươi mốt tuổi rồi, cỡ như em hồi còn ở Úc thì chắc đã có con được rồi đấy. Kha Vũ, anh đừng có xen vào chuyện của em nữa, em yêu ai thích ai là chuyện của em, em có vì người ta từ chối mà trở nên mất kiểm soát cũng là lỗi của một mình em mà thôi. Em không cho phép anh lôi Riki vào chuyện này, nếu không, em không để yên cho anh đâu!"

Ngay thời khắc đó, Châu Kha Vũ đã biết trong mắt Patrick hắn chỉ là một kẻ dư thừa, thích tọc mạch.

Hắn nghe đâu đó tiếng trái tim mình vỡ nát, vỡ ra từng mảnh vụn.

Hắn nhìn em, nhìn thấy dáng vẻ chật vật của em không khỏi đau lòng. Nhưng em ở đó, không cho hắn chạm tới, hắn tới gần, em lại chạy đi, chạy ra khỏi vòng tay của hắn.

Patrick, em nỡ nói với anh như vậy sao? Em vì anh ta, mà chống lại anh sao?

Ừ, em giỏi lắm, em rất giỏi.

Nhưng rất nhanh thôi, em sẽ phải hối hận..
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 39 Tìm chủ đề
Chương 27

[HIDE-THANKS]
Riki cảm thấy Châu Kha Vũ từ cái nhắn với mình đi gặp đối tác trở về tới giờ, hắn luôn kì lạ. Hình như Châu Kha Vũ không còn thích cùng anh ân ái nữa, hắn trở nên lạnh nhạt hơn hẳn, thường xuyên đi làm sớm, hai, ba giờ sáng mới trở về, thậm chí là còn không về nữa. Anh đã nhiều lần hỏi, nhưng cũng chỉ được đáp lại rằng:

"Hôm nay em mệt, đừng nháo nữa!"

Tình trạng này kéo dài gần hai tuần, cho đến ngày thứ bảy của tuần thứ hai đó, hắn mới trở về bình thường, mặc dù đôi lúc cũng hay cáu gắt vô cớ với anh.

Thật ra Riki không biết, hôm thứ bảy đó, là ngày Patrick xuất viện.

Trong suốt nửa tháng cậu nằm viện, cậu vẫn luôn trông chờ một bóng dáng nhỏ bé đó tới thăm mình, hỏi rằng cậu có khoẻ chưa, có muốn ăn gì không. Thế nhưng cũng chỉ là cậu ảo tưởng quá nhiều, Riki không tới, cũng không hỏi thăm, cũng không gửi quà cho cậu. Patrick cảm thấy tủi thân tuyệt đối, cậu vắt tay che kín đôi mắt, bất lực thều thào.

Anh thật tàn nhẫn!

Vì sợ bị nghi ngờ, nên sau khi Patrick ổn định trở lại, Châu Kha Vũ lập tức biến về hình mẫu người bạn trai cún con ôn nhu dịu dàng. Hắn dính lấy Riki cả ngày, luôn đòi hỏi thêm trong những lần thân mật. Tất cả những hành động của hắn, thành công qua mắt được kẻ khờ trong tam giác tình yêu này.

"Em xin lỗi, mấy ngày qua vì việc ở công ty thật sự rất nặng nên em đã không tốt với anh. Riki, anh phạt em đi!" Châu Kha Vũ làm nũng vùi đầu vào cổ anh, hít lấy mùi thơm đặc trưng.

"Anh nào dám phạt Châu đại thiếu gia. Anh còn tưởng em chán anh rồi chứ?"

Giọng của Riki vang lên đều đều, xen lẫn một tiếng cười nhẹ. Châu Kha Vũ thấy hơi lạ, hơi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh.

"Anh còn giận em à?"

Riki lắc đầu: "Anh đã nói rồi, anh không dám giận em."

"Anh nói như vậy tức nghĩa là có!"

"Kha Vũ, anh không có trẻ con như vậy. Chuyện công ty là chuyện công, em mệt mỏi cũng đúng thôi. Chỉ trách anh không quan tâm tới em, để em một mình xoay sở đấu tranh như vậy anh cũng thật vô tâm."

Riki miệng thì nói là hiểu cho hắn, nhưng hành động và giọng điệu của anh mười phần là đang tủi thân. Anh gỡ tay hắn ra khỏi người mình, nhắm mắt muốn ngủ.

Anh cảm thấy, mình có chút đau lòng.

Châu Kha Vũ nhìn gương mặt trắng nõn đang nhắm nghiền mắt lại kia, trong bóng đêm được hắt sáng bởi trăng rằm càng trở nên mềm mại. Đây là lần đầu tiên trong gần bốn tháng quen nhau, hắn thấy anh ta thất vọng đến như vậy.

Bởi vì hắn nhập vai quá tốt, diễn tròn những nhân cách của một hình mẫu bạn trai lý tưởng, cho nên anh ta không chút phòng bị mà chết mê hắn. Hắn chằm chằm nhìn chọc vào tấm lưng đơn độc kia đang xoay về hướng mình, âm trầm suy nghĩ.

Nếu như anh không phải là người em ấy thích, có lẽ tôi cũng không chơi đùa với anh như vậy. Anh có tư cách gì để giận dỗi? Anh muốn đòi hỏi cái gì ở tôi? Tôi đã hạ mình đến mức đó, anh còn làm cái bộ dạng tủi thân đó với tôi?

Châu Kha Vũ bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, hắn không quen cái cách Riki dám bỏ lơ hắn như thế.

Anh phải nghe lời tôi, phục tùng tôi, ít nhất là trong thời gian tôi còn qua lại với anh, anh hiểu không?

Châu Kha Vũ chồm người tới ôm lấy Riki từ phía sau, vùi mặt vào cái gáy xinh đẹp mà đặt lên đó một nụ hôn thành kính. Hắn nghe thấy tiếng rên nhẹ của anh khi có người chạm vào nơi nhạy cảm nhất của mình. Hắn ghì lấy vòng eo mảnh hữu lực, thì thầm bên tai anh một lời: "Em xin lỗi!"

"Riki, đừng không quan tâm tới em, được không anh?"

Riki mới hơi thiu thiu, nghe thấy lời hắn nói lòng chợt trở lại ấm áp như ngày thường. Anh đập đập vào tay hắn, mỉm cười nhỏ giọng: "Ngủ đi, anh thương em mà."

Còn em thì, có thương anh không?

Ngày qua ngày, cuối cùng cả hai bên nhau cũng đã gần một năm. Từ mới ngày đầu gặp mặt còn xa lạ, bây giờ cũng đã thành người chung chăn gối mười một tháng mười lăm ngày.

Nhưng trước giờ chưa một ai có thể khẳng định, tình dục trên thể xác có thể quy đổi thành tình yêu. Châu Kha Vũ và Riki cũng như vậy, à không, chỉ có mỗi Châu Kha Vũ chính là như vậy.

Có lẽ hắn đã có một sự thay đổi mà, chính bản thân hắn cũng không nhận ra. Không biết bắt đầu lúc nào, Châu Kha Vũ hắn cứ vô thức nhìn về phía của Riki. Khi anh xem tivi, ăn cơm, hay là ngủ quên trên ghế sofa chẳng hạn.. gương mặt bầu bĩnh trắng nõn cùng với đôi mắt to tròn vô hại đó đã ngày một ngày hai ăn sâu vào tiềm thức của hắn. Có một lần, hắn nhìn thấy Riki xem Tom&Jerry vui vẻ đến độ cười rộ thành tiếng, hắn cũng bất giác nhoẻn khoé môi cười theo.

Và hắn, đã lo sợ.

Hắn sợ rằng, mình đã không còn yêu Patrick nữa. Hắn yêu em lâu như vậy, không thể nói từ bỏ là chấm dứt. Hắn nghĩ rằng cảm xúc của mình với Riki chỉ là do thói quen, còn với Patrick mới là vĩnh cửu. Thế mà tại sao, khi hắn trông thấy Patrick cùng một cô gái có vẻ thân mật trò chuyện hắn đương nhiên nghĩ đó là bạn học bình thường, còn khi thấy Riki cùng với một đồng nghiệp bình thường trao đổi thì hắn lại cảm thấy vô cùng khó chịu?

Hắn có bệnh rồi sao? Hắn bị điên rồi sao? Hắn đã cố tỏ ra là bình ổn trước mọi thứ như trước kia, nhưng rồi khi tên đồng nghiệp nam đó đi quá giới hạn mà vòng tay ôm lấy chiếc eo dẻo dai mềm mại đó của Riki, trong đầu hắn bùng nổ như lửa đốt.

"Từ Khải Lân, cậu chính thức bị sa thải!"
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 39 Tìm chủ đề
Chương 28

[HIDE-THANKS]
Riki cảm nhận được là dạo gần đây Châu Kha Vũ yên lặng hơn trước rất nhiều. Nếu như lúc trước, khi anh đi về muộn, hắn sẽ lạnh mặt mà tra hỏi đủ điều, anh đi đâu, với ai, làm gì, nhưng bây giờ thì chỉ lẳng lặng nhìn anh một cái, sau đó mỉm cười, dịu dàng dang rộng vòng tay: "Lại đây em ôm một chút!"

Anh dụi mặt mình vào lồng ngực ấm áp đó, biết rằng hạnh phúc này sẽ chẳng còn tiếp diễn được bao lâu nữa đâu.

Hôm nay là ngày, anh đã nhìn thấy Trương Gia Nguyên trên con phố phồn hoa này.

Anh và cậu tình cờ gặp nhau ngay khi một người mới mua cà phê trở ra, còn một người thì đang có vẻ nhàn rỗi mà tản bộ gần đây. Thời khắc hai ánh mắt chạm nhau, sự xa lạ nhưng sao quá đỗi quen thuộc, Trương Gia Nguyên vẫn hút mắt người qua đường như vậy, em ấy đã cao hơn rất nhiều, chiếc áo dạ dài màu đen mà em ấy chọn mang đã khiến em vô cùng nổi bật, em như người nổi tiếng, mà anh thì chỉ mãi là paparazzi ở phía xa lén chụp trộm em.

Riki hơi mỉm cười, anh thỏ thẻ: "Đã lâu không gặp, Trương tổng!"

Năm năm qua, cho dù đã cắt đứt hết mọi liên lạc, anh vứt đi chiếc điện thoại cậu từng tặng, cắt luôn cái sim cậu từng mua, xóa hết các tài khoản mạng xã hội, anh không cho phép mình tìm ra một khe hở nào để có thể nhớ về cậu. Thế mà, Trương Gia Nguyên quá đỗi thành đạt, từ lúc nào anh không biết, cậu đã cùng cha mình là Chủ tịch tập đoàn Gia Hoàng bước lên vị trí cao nhất để mà đại diện cho phía nước nhà phát biểu. Nếu như Tam Nhất Kha là một con rắn xảo quyệt trên chiến trường, thì Gia Hoàng cũng là một con cáo đầy mưu mô trên thương trường. Một chín một mười, ra mặt cạnh tranh nhau không thương tiếc.

Khi nhìn thấy Trương Gia Nguyên mặc vest đen đầy chững chạc xuất hiện trên tivi, anh đã lỡ ngẩn ngơ để rồi bị Châu Kha Vũ phát hiện. Hắn tiến tới cầm ly sữa mát lạnh mới pha dúi vào tay anh, trầm giọng hỏi:

"Cậu ta có phải là Nguyên mà anh từng gọi khi chúng ta gặp nhau đêm đầu tiên không?"

Riki không giấu diếm, thẳng thắn đáp "Là cậu ấy. Người mà anh đã từng yêu đơn phương"

"Chỉ là đã từng thôi phải không? Bây giờ người anh yêu là em, đúng chứ?" Châu Kha Vũ có chút lo sợ khi hỏi câu hỏi này, hắn cũng không biết tại sao nữa.

Riki mỉm cười, như có như không trả lời: "Điều đó có quan trọng với em không, Kha Vũ?"

Trương Gia Nguyên lẳng lặng nhìn Riki suốt hai mươi phút đồng hồ, cả hai phối hợp không ai nói với ai tiếng nào. Thật ra cậu có rất nhiều điều muốn chất vấn anh, nhưng nhìn anh kìa, thái độ dửng dưng xem cậu như người xa lạ khiến cho cậu như muốn tức điên lên.

Riki cúi đầu khoáy khoáy ly cà phê không chịu tan đường từ nãy giờ, anh mới mua một ly chưa kịp uống, bây giờ phải gọi thêm một ly. Anh bỏ thời gian vàng bạc của ngày thứ bảy hiếm hoi được nghỉ này, chỉ để đổi lấy sự im lặng?

Trương Gia Nguyên không nhịn nỗi nữa, cậu lên tiếng phá tan bầu không khí ngột ngạt vô nghĩa này:

"Tại sao lại cắt đứt hết mọi liên lạc với em? Anh ghét em rồi đúng chứ?"

"Anh không có ghét em. Nguyên, anh chỉ muốn nhắc mình không được nhớ tới em nữa thôi!"

Riki thở dài một hơi. Tại sao một người thông thái như Trương Gia Nguyên lại có thể hỏi một câu ngốc nghếch như vậy? Anh ghét cậu? Anh có khả năng làm điều đó sao?

"Riki anh biết không, năm năm qua em sống không bằng chết. Em không thể tìm thấy anh, anh giấu kĩ quá, anh rời khỏi Dinh Khẩu em cũng không hề biết, cho tới khi gõ cửa nhà trọ cũ của anh, họ nói rằng anh đã rời đi từ lâu lắm rồi. Anh không để lại gì cho em cả, tin tức không, tin nhắn không, số điện thoại anh cũng đổi, em làm sao có thể biết anh đang ở đâu? Nếu như hôm nay không phải là tình cờ gặp mặt, em cũng không thể biết được anh đang sống ở cái đất Bắc Kinh chỉ cách quê chúng ta vỏn vẹn 625km."

Riki im lặng lắng nghe từng lời Trương Gia Nguyên nói, đúng hơn là đang trách anh sao quá vô tình. Bắc Kinh cách Dinh Khẩu không xa, nhưng Sydney lại cách Dinh Khẩu cả nửa vòng trái đất. Cái cảm giác đi năm năm rồi quay trở lại tìm người không thấy đau hơn, hay là cái cảm giác nhìn người đang thấy mỗi ngày phút chốc biến mất thì đau hơn?

Chưa kể, người đó lại là người mình thương..

Anh từ tốn nhấp một miếng cà phê lấy vị, ừm, có hơi đắng.

"Thật ra thì cũng không cần gặp lại mà." Riki cười "Năm năm rồi, mọi thứ đều đã thay đổi, anh không muốn phải lặp lại câu chuyện của năm đó. Em cũng đừng để trong lòng nữa, xem như bóng ma năm đó đã được bài trừ rồi đi."

Trương Gia Nguyên đau lòng nhìn Riki, cậu không nghĩ người này năm năm trước còn dính lấy cậu không rời, giờ đây lại khuyên cậu hãy quên đi chuyện tình cảm đó. Là anh đã thay đổi, hay là cậu đã nuối tiếc muộn màng?

"Em chưa bao giờ nghĩ chuyện đó là bóng ma tâm lý gì cả, chẳng qua năm đó em không thể hiểu hết cho nên mới làm ra những điều có lỗi với anh. Bây giờ em đã hai mươi lăm rồi, em đã có thể phân định rõ nhận thức của chính mình. Riki, em mong anh tha thứ cho em. Và, và nếu như có thể, chúng ta.."

"Nguyên, dừng lại, anh không muốn nghe tiếp!" Riki ra dấu hiệu ngưng, anh nhắm mắt lại, sau đó mở ra nhìn thẳng vào mắt cậu, con ngươi đen láy như xoáy vào tâm can: "Nếu như em nói mình đã đủ trưởng thành, vậy thì hãy đối xử với người khác như một người đàn ông thực thụ. Nguyên, trong tình yêu không tồn tại sự tạm bợ và thương hại từ một phía, đạo lý đơn giản đó em có hiểu không?"

"Em không hề thương hại ai cả, em chỉ nói lên tình cảm của mình mà thôi. Riki, chỉ là anh không biết, ngay từ lúc em bước chân tới đất nước xa xôi đó mà không nhìn thấy anh, em đã cảm thấy hối hận rồi. Trải qua cuộc sống đơn độc bên đó em mới nhận ra là mình có lỗi với anh rất nhiều, em muốn bay về ngay lập tức, nhưng không thể!"

Riki không đồng tình với cậu: "Một nước Úc xinh đẹp yên bình, một Sydney đầy đủ thành viên ấm áp sum vầy, em nói mình đã trải qua đơn độc? Nguyên, từ bao giờ em học cách nói dối vậy?"

Trương Gia Nguyên đau lòng nhìn anh, ánh mắt cậu vẫn non nớt như ngày nào, trong sáng và thuần khiết.

Riki thấy tay cậu hơi siết lại, nghẹn ngào nói:

"Em và Ngọc Văn đã chia tay nhau rồi!"

Thì ra là vì chuyện đó nên cậu ấy mới cảm thấy bất lực như vậy, trước giờ chỉ có anh đa sầu đa cảm..

"Ba mẹ của em, họ cũng đã ly hôn rồi!"
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 39 Tìm chủ đề
Chương 29

[HIDE-THANKS]
Tình yêu hóa ra cũng chỉ có thế thôi..

Suốt trên đoạn đường về Riki cứ nghĩ mãi về những lời tâm sự của Trương Gia Nguyên, anh thừa nhận, anh có lỗi với cậu rất nhiều. Vào thời điểm cậu ấy cần anh nhất, anh lại bỏ mặc cậu, không quan tâm, không hay biết và cũng không có ý định sẽ đi tìm lại những thông tin của cậu, mặc dù hình ảnh của Trương Gia Nguyên nhan nhãn trên các đài truyền hình.

Ba mẹ của Trương Gia Nguyên ly hôn, mấy chục năm chung sống với nhau, chỉ cần một câu không thích hợp liền chia tay. Cậu vẫn có thể qua lại hai bên nhà, nhưng sự ấm áp của gia đình ngày xưa thì không sao tìm lại được. Đối với một đứa trẻ từ nhỏ sống trong sự yêu thương của ba mẹ, cuộc chia ly này đúng là một cú sốc lớn.

Anh không biết mình phải làm gì để an ủi cậu, chỉ biết đưa tay xoa đầu cậu, an ủi cậu, để cậu tựa vào vai mình, tâm tình đến khi hoàng hôn buông xuống.

Dù gì thì, Trương Gia Nguyên vẫn là điểm yếu của anh. Mối tình đầu mà, cho dù có đớn đau thế nào cũng thật khó phai. Huống gì, là mình đơn phương người ta.

Anh có hỏi Trương Gia Nguyên lần này về bao lâu, cậu ấy nói bản thân sẽ tiếp quản trụ sở chính ở Trung Quốc, Bắc Kinh, còn bên đó thì Trương Phong vẫn cai trị. Riki quên rằng bây giờ cậu đã là Tổng giảm đốc của Gia Hoàng, ngu ngơ hỏi cậu có nhà ở không. Trương Gia Nguyên cười, nói là đã mua nhà ở phía Nam, phố Z, nếu có thể, anh dọn qua sống cùng cậu cho đỡ cô đơn.

"Ừm, phía Nam hơi xa công ty của anh, hơi lười." Riki kiếm đại cái cớ, cười nói.

"Em đưa anh đi làm, ngồi xe bus rất mệt."

"Anh đã ngồi nó 2/3 cuộc đời này rồi đó. Tuy giờ giấc có hơi bất tiện, nhưng không sao, anh quen rồi."

"Riki, anh đang làm ở đâu?" Trương Gia Nguyên bất ngờ hỏi.

"GRH, thuộc tập đoàn Tam Nhất Kha, chắc em biết rõ chứ?" Riki không ngần ngại trả lời, dù gì anh cũng chỉ là nhân viên quèn ở trỏng thôi, việc đấu đá giữa các ông lớn căn bản không liên quan tới tiền lương của anh.

Trương Gia Nguyên hơi ngạc nhiên nhìn anh, nhưng rất nhanh thu lại vẻ mặt tuỳ hứng đó. Cậu trầm mặc, hơi khó chịu nói: "Hợp đồng của anh là bao lâu?"

Riki chép miệng "Ba năm. Lúc đó công ty tuyển dư nên rút bớt hợp đồng của sáu người cuối cùng, trong đó có anh. Ừm, còn chưa tới một tháng nữa là hết hạn rồi."

Trương Gia Nguyên lén nhìn anh một cái, trầm giọng nói:

"Riki, ZRY của Gia Hoàng luôn có một vị trí chờ anh!"

Trước kia Riki rất nan giải về vấn đề này, hợp đồng ba năm của anh là quá ngắn, không biết sau khi chấm dứt anh sẽ đi về đâu nữa. GRH nhân tài không thiếu, anh thì cứ tàn tàn thôi, chắc chắn sẽ bị sa thải ngay.

Riki thở dài, Bắc Kinh rộng lớn như thế mà kiếm việc lại rất khó, hoặc nói cách khác là anh không có tài cán gì, ngoại hình cũng không nốt. Anh đã từng nghĩ mình sẽ đi làm phục vụ ở nhà hàng nào đó, tệ hơn thì là mấy quán ven đường. Như vậy thì anh sẽ phải trả lại căn hộ ở chung cư cao cấp kia, thuê một cái trọ đủ ở, sinh sống qua ngày, sau đó chờ thời cơ.

Vậy mà bây giờ có một công ty lớn của tập đoàn đứng thứ sáu thế giới mời gọi, anh lại lưỡng lự không muốn vào.

Anh không thích cái cảm giác bị coi là nâng đỡ. Anh sẽ không thoải mái, không tự do, gò bó rất nhiều thứ. Thà rằng chức trách không lớn, nhưng nhàn rỗi, có thời gian uống cà phê ăn sáng, còn hơn là cắm mặt vào mớ giấy tờ hỗn độn kia.

Sau hai lần tự sát thất bại, anh đã biết tận hưởng cuộc sống hơn rồi.

Tám giờ ba mươi sáng, Riki nhàn rỗi vừa đánh máy vừa nhâm nhi ly cà phê sữa được chị trưởng phòng mua cho. Hôm nay vẫn như thường ngày, phòng nhân sự vẫn ồn ào như vậy, nhất là cái tụm của mấy chị gái vừa xem phim vừa khóc sướt mướt, bên kia thì lại coi nhạc kịch, góc nọ thì tám với nhau chuyện ship couple trong mấy nhóm nhạc nam bây giờ. Chị Lục cũng hết muốn nói, rầu rĩ khều vai Riki nói:

"Em nghĩ rằng phòng mình sẽ tồn tại trong bao lâu nữa?"

Riki cười: "Sẽ giải tán nhanh thôi chị."

"Thằng nhóc này, trù ẻo hả?" Cô nhéo má anh một cái rõ đau: "Chị mà thất nghiệp, chị tới nhà em ăn chực đó!"

"Mỗi tháng em nhận được khoảng sáu ngàn, chị thì khoảng mười ngàn, cộng lại chắc cũng đủ sống á!"

Chị Lục cười ha hả, đẩy đẩy vai nói rằng thằng nhóc này cũng biết tính toán quá thể. Nhưng đột nhiên không khí xung quanh có vẻ hơi căng thẳng, tiếng khóc cũng ngưng, tiếng cười cũng dừng, tiếng nói chuyện cũng bay biến đi.

Tổng tài cao cao thượng thượng hôm nay trở trời hay gì mà xuống tận đây để hỏi thăm bọn họ vậy? Mọi người nhăn mặt với nhau, thầm nghĩ chết chắc rồi.

Châu Kha Vũ tiêu sái một tay đút túi quần, một tay nhịp nhịp trên bàn của một nhân viên, hiền lành mỉm cười.

"Phòng nhân sự mỗi ngày đều vui vẻ như thế à?"
[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back