Mile chợt nhớ đến một cảnh phim Notting Hill, khi mà nữ chính là diễn viên nổi tiếng đi hiệu sách, đi khắp đường phố mua café các thứ rồi còn vào nhà nam chính thay áo bị bẩn thì chả một ai hay. Nhưng lần thứ hai khi cô ấy quay trở lại với tư cách người yêu, vừa mới ngủ với nhau xong thì báo chí bu đến đầy cửa. Apo đã ở đây hơn mấy tháng rồi, lại còn đi chơi nhong nhong đạp xe ra bãi biển các thứ nhưng chả ai biết, sao anh vừa mò đến mới có hai ngày thì họ đã chụp ảnh lên hot search luôn rồi?
Phản ứng đầu tiên của Mile là chạy ra ban công ngó xem có phóng viên ở dưới không? Có mấy người đang tụ tập dưới sân nhưng không thấy mang máy ảnh phóng viên mà chủ yếu là cầm điện thoại đứng chụp. Đương nhiên là đứng dưới sân thì sao mà chụp ảnh lên tầng trên chứ? Họ cũng không thể đi gõ cửa từng nhà để xem nhà của Mile với Apo là ở đâu. Chỉ là đám đông đó đang đứng chụp ảnh cái xe ô tô của anh..
"Nhìn con xe ngứa mắt thế không biết!"
Apo đã đứng cạnh anh từ bao giờ để nhòm xuống dưới, Mile giật mình hỏi cậu:
"Sao em đã dậy rồi?"
"Mẹ tôi gọi" – Apo lắc lắc điện thoại trong tay – "Bà bảo thế tôi với anh làm lành rồi à."
"Ờ nhở thế anh cũng phải gọi cho mẹ.." - Mile lật điện thoại ra xem
"Mẹ cái đầu anh ý!" - Apo vỗ đầu anh xong cậu bỗng giật mình cúi xuống – "Úi họ đang nhìn lên"
Mile cũng ngồi thụp xuống mà không kiểm tra:
"Họ nhìn lên đây hả?"
Apo nhìn xung quanh phòng:
"2h sáng rồi nhà nào cũng tắt đèn thì chắc họ chẳng biết là phòng nào đâu. Nhưng đúng là tại anh hết đấy!"
Cậu vỗ cái bốp vào lưng Mile:
"Sao anh vừa đến đây là đã lên hot search rồi?"
"Tại anh mải tìm em nên mới phóng đi luôn chứ sao?" - Mile xoa xoa lưng cho đỡ đau.
"Xì!" - Apo bĩu môi rồi bỏ vào phòng ngủ.
Dù sao cũng chẳng làm gì được với tình trạng này, ngủ tiếp rồi sáng mai tính sau.
Sáng hôm sau, Mile search trên mạng số điện thoại của trung tâm sửa xe tại Chonburi xong gọi họ đến cẩu xe của anh về xưởng sửa chữa. Thực chất là gửi xe hộ thôi. Coi như không có ô tô đi vậy. Apo và Mile lén lút núp ở bên thành cửa sổ nhìn đám đông bu quanh con xe thể thao của anh bị đưa lên xe tải rồi chở đi. Mile chỉ mong đám đông sẽ giải tán bớt, như thế anh và Apo có muốn đi biển hay làm gì đó cũng tiện hơn.
"Thôi hôm nay tốt nhất ở nhà gọi đồ ăn đi." - Apo quay sang nhìn anh
"Tủ lạnh nhà em không có gì ăn à?"
"Không." - Cậu lắc đầu – "Bình thường chủ nhật đi mua đồ ăn trữ cho cả tuần, nhưng hôm nay là chủ nhật.."
Mile gật gật đầu với cậu xong bảo:
"Hay tối nếu hết người thì mình đi mua đồ ăn?"
Apo lườm anh:
"Đi mua chung á? Xong người ta lại chụp được thì sao?"
"Thì sao? Giờ mình cũng đâu phải diễn viên? Nổi tiếng trên Hot Search thì ảnh hưởng gì chứ?"
Vừa nói xong thì Mile bỗng giật mình:
"Hay là em vẫn định quay lại showbiz? Nếu thế để anh tránh mặt"
"Không điên à" - Apo nói – "Chuyện còn chưa bắt đầu mà đã bị đồn rùm beng lên rồi thì không bền được đâu anh biết không? Phiền phức hết sức!"
Apo vừa lầm bầm vừa đi ra bàn ngồi vẽ, Mile thì cười cười phía sau:
"Vậy là em cũng muốn chuyện chúng ta bền lâu đúng không?"
Cậu quay lại nhìn anh chằm chằm:
"Nếu mà chỉ chơi bời thôi thì tôi đã đồng ý luôn rồi. Nhưng tôi đang suy nghĩ xem liệu chúng ta nên dừng lại ở mức đồng nghiệp cũ hay đi đến cùng đây."
"Thế phải làm thế nào để chúng ta có khởi đầu mới?"
Cái này thì cậu cũng đâu biết?
"Em chưa nghĩ ra chứ gì?" - Mile nhìn theo cậu.
"Vậy anh thì nghĩ ra chắc?"
"Anh nghĩ ra thì em có làm theo không?"
"Còn phải xem là anh muốn làm cái gì mới được?"
Mile nghĩ nghỉ một lúc, rồi anh bảo:
"Anh sẽ nói với em sau."
"Anh đừng nói là anh mở máy tính ra tra mạng đấy nhé?"
"Còn lâu, anh sẽ cho em một danh sách cụ thể khi hẹn hò chúng ta sẽ làm gì."
"Lấy từ kinh nghiệm của anh chắc?"
Apo vừa nói xong thì biết là mình hơi lỡ mồm, mới hôm qua vừa giải quyết hiểu lầm về chuyện so sánh Apo với bạn gái cũ xong..
"Anh thì làm gì có kinh nghiệm hẹn hò với đàn ông chứ? Nên anh mới tìm xem có cái gì mới mẻ không đây." - Mile ngồi mở máy tính ra gõ gõ
"Thế mà còn không thừa nhận tra mạng từ đầu đi."
Sau khi xe của Mile bị cẩu đi, cho đến trưa là đã chẳng có bóng dáng fan hay nhà báo nào bên dưới tòa nhà nữa. Mile hỏi cậu:
"Em về nước là đến đây luôn hả? Rồi thuê xe đạp đi chơi? Không có ô tô à?"
"Định mượn à?"
"Chứ không lẽ bảo em đèo anh đi lại? Trên con xe đạp của em?"
"Anh có thể ở nhà!"
"Anh sẽ bám theo em cả đời!"
"Vậy thì cố mà lết theo"
Hai người ăn xong thì ngồi xem phim chơi chơi, Apo xem phim còn Mile ngồi gõ gõ laptop tiếp, sau đó cậu bỗng thấy điện thoại báo đến có gmail mới.
"Em xem đi" - Mile ôm laptop quay sang nhìn cậu cười đầy tự tin.
Apo mở điện thoại ra đọc:
"Kế hoạch hẹn hò? Đầu tiên là đi xem phim, đi ăn tối với nhau, đi dạo bờ biển lúc nửa đêm, ngủ cùng giường.."
Khỏi cần quay sang Mile cũng biết Apo đang lườm mình cháy mặt:
"Anh định cho cái đó lên đầu nhưng.. nếu em muốn đổi nó lên đầu thì càng tốt!"
"Anh vào đó mà xem," - Apo chỉ tay về phòng ngủ - "Nó bé tí! Tôi thuê phòng giường đơn mà! Cái giường đó nằm hai người thì được nhưng chật bỏ xừ! Nó chỉ rộng rãi thoải mái cho một người thôi!"
Mile cũng không cần cậu nói câu thứ hai mà đã đi vào trong phòng ngủ của cậu thăm quan: Căn phòng nhỏ chỉ có một cửa sổ bé tí với cái giường đơn rộng rãi ở giữa phòng, đối diện là một tủ quần áo và hết. Chủ yếu cậu sinh hoạt ở ngoài phòng khách và chỉ vào đây để tắm rửa ngủ nghỉ thôi.
"Đúng là cũng hơi chật thật" - Mile đi ra ngoài ngồi cạnh cậu - "Vậy là trừ ngủ chung thì em đồng ý mấy cái kia chứ?"
"Cũng được" - Cậu tắt điện thoại đi - "Hẹn hò trong lúc nhàm chán cũng được."
"Không phải hẹn hò trong lúc chán, anh không như mấy đứa em quen lúc đi du lịch đâu."
"Ừ anh là hàng đính kèm" - Cậu vừa vẽ vừa cãi nhau với Mile
"Ừ ừ cứ coi như thế đi." - Mile bắt đầu mở máy tính làm việc.
Căn phòng giống như chia ra làm hai phần, một bên ngồi bàn giấy vẽ sột soạt, một bên ngồi xuống đất gõ máy tính bên bàn trà. Được một lúc Apo hỏi anh có uống trà hay cafe không, Mile chọn cafe, vậy nên cậu pha ra hai cốc mang ra bàn để cho anh. Sau đó họ lại im lặng làm việc.
Ở bên nhau một cách thật tự nhiên và thoải mái.
"Tối nay đi ăn thử ở quán này đi?" - Mile vươn vai sau khi làm xong việc rồi quay sang nhìn Apo
"Quán nào?" - Apo vẫn đang tô vẽ thêm trang phục.
"Có quán này được rate 5* ở Chonburi đấy, anh muốn đi ăn thử, đồ hải sản."
Apo đứng lên đi ra ghế nhìn vào màn hình máy anh:
"Quán này thì nổi đó, nhưng chúng ta mà đi mấy quán nổi thì dễ bị để ý lắm."
"Vậy em muốn ăn gì? Để anh tìm quán khác."
"Bình thường tôi sẽ đạp xe đi lòng vòng, thấy quán nào có thiện cảm thì nhảy vào ăn."
"Đi bằng xe đạp á?" - Mile hỏi
".. Đi xe đạp thì sao?"
"Nhưng mà nóng lắm.."
Apo không trả lời nên Mile nghĩ cậu đang khó xử:
"Không sao, anh đèo em!" - Anh nói.
Cậu nhướn mày nhìn anh:
"Anh á?"
"Để anh đèo!"
Nói là làm, bảy giờ tối hai thanh niên to đùng cưỡi con xe đạp mini đi tìm quán ăn. Trời tắt nắng thì cũng đã đỡ nóng hơn rồi, nhưng đạp xe một lúc là Apo thấy lưng áo Mile bắt đầu ướt. Cậu bảo:
"Hay đi taxi đi?"
"Nhưng đâu thể đi taxi mà không biết đi đâu?"
"Nhưng mệt thế này tí nữa ăn cũng chẳng ngon."
"Ngon!" - Mile vừa đèo cậu vừa huýt sáo.
"Những lúc ở nước ngoài ấy, em có bao giờ nhớ Thái Lan không?"
Nhớ sao? - Apo nghĩ lại về những lúc ở Châu Âu, khi đi du lịch cậu đã từng so sánh những nơi mình đi qua với quê nhà. Cậu cũng nhớ bạn bè và gia đình chứ, ước rằng có thể cùng họ ngắm nhìn cảnh vật kỳ vĩ ở đây. Nhưng nhìn xung quanh thì cậu chẳng có ai cả. Đôi lúc cậu cũng nghĩ hay là về nhà đi? Nhưng Apo vẫn cảm thấy chưa đến lúc phải về. Giống như cậu chưa tìm thấy bản thân mình vậy.
"Thực ra, em nhớ đến chính mình hơn."
"Chính mình? Là em của lúc nào?"
Là cậu của trước khi đóng phim
KinnPorches? Là trước khi vào giới giải trí? Hay là cậu của năm cấp ba? Là khi nào mới được?
"Em cũng không nhớ nữa." - Apo nói nhỏ.
Mile phanh xe lại, bọn họ lúc này đang đạp xe bên bờ biển, gió biển thổi vào mát rượi, nhưng đằng trước thì tối đen chẳng biết có gặp hàng ăn nào không. Giờ nên đi tiếp hay quay trở lại?
"Đường này phía trước có hàng ăn không?"
Apo ngó ra khỏi sau lưng anh:
"Hình như là có, nhưng lên đó xong quay về mất ba mươi phút đấy."
"Em đã ăn ở đó chưa?"
"Chưa, nhưng đó là đường đi lên quán cafe hôm qua nên em cứ đi thẳng tới đó thôi chứ không vào quán khác."
"Vậy thì đi thử thôi." - Mile bắt đầu đạp xe - "Chúng ta sẽ bắt đầu từ bây giờ."
"Đi từ nãy rồi mà.."
"Bắt đầu tìm chính mình ấy." - Mile nói - "Chúng ta không cần phải nhớ đến chính mình, dù hồi xưa chúng ta tốt thế nào. Mà chúng ta có thể tạo ra bản thân mới tốt hơn, vui vẻ hơn mà?"
Apo đã từng nghĩ cậu đã trở nên tốt hơn, vui vẻ hơn khi ở nước ngoài. Nhưng chỉ được một thời gian thôi là cậu lại thấy trống rỗng. Cậu tự nhủ mình đã hiểu thành phố này rồi, và việc hẹn hò cũng đã hết vui. Thế nên cậu chuyển đến thành phố khác, có lúc thì hẹn hò, có lúc không. Và khi mẹ cậu hỏi:
"Năm nay con có về không? Hay bố mẹ tới chơi với con như năm ngoái?"
"Có lẽ là con sẽ về, con sẽ về Bangkok vài ngày rồi đi chơi, vẫn trong nước thôi."
Không thể phủ nhận khi về nước cậu đã thấy bình yên hơn, có lẽ vì được gặp bố mẹ và về nhà sau ba năm. Nhưng cậu lại bắt đầu sợ, sợ rằng ngay cả ở nhà mình cũng không còn vui vẻ nữa. Thế nên cậu lại lên đường trước khi chán nhà.
Và Mile đã đến bên cậu. Apo ngước lên nhìn lưng áo anh ướt đấm, nhưng Mile vừa đạp xe vừa hát. Cậu vừa định bảo anh hay là để cậu lên đạp thay cho thì xe đã dừng lại.
"Đến nơi rồi này." - Mile quay ra phía sau nhìn cậu.
"Ừ.." - Apo gật đầu với anh.
Có lẽ lần này cậu sẽ dừng chân được đây.
"Nhưng mà quán này.." - Mile vẫn ngồi trên xe đạp nhìn vào
"Vào đi, anh chê nó bé chắc?" - Apo xuống khỏi xe rồi kéo tay anh. Bản thân cậu cũng ê mông chế đi được.
"Ê chờ đã.." - Mile gọi cậu nhưng không kịp.
Apo đã quay người đi vào trong quán:
"Dắt xe lên đi rồi đi ăn.."
Nhưng cậu vừa bước vào quán thì nhận ra: Người ta đang tổ chức sinh nhật à? Có mấy bàn nhỏ hai người ngồi ở trong góc, nhưng giữa quán là một bữa tiệc sinh nhật của các bạn trẻ. Phải nói là.. khá trẻ? Họ đang hát hò quay clip mừng sinh nhật thì thấy cậu đi vào.
"Ủa trông như là.. Pí Apo?"
"Đúng không? Apo đang ở Chonburi với Mile ý? Sáng nay vẫn lên hotsearch mà?"
"Trông giống mà nhỉ?"
Apo bị sượng ở giữa quán, đã lâu rồi mới có người nhận ra cậu.. Mà lại là rất nhiều người nữa?
"Anh ơi.. anh có phải.."
"Đi thôi" - Mile đứng ngoài thấy cậu đứng im một chỗ mà không tìm bàn thì biết là cậu bị nhận ra rồi. Thế nên anh chạy vào lôi cậu đi.
"Ủa Pí Mile?"
"Đúng rồi!"
"Đúng Pí Mile!"
Mọi người bắt đầu lôi điện thoại ra chụp, nhưng lúc chạy theo đã thấy Mile lôi Apo nhảy lên con xe đạp chạy biến.