Kể từ sau sự ra đi của vị phu nhân đáng quý, những người dân trong làng đều xem Yuzuki như sao chổi, người thân trong gia đình thì lạnh nhạt với cô. Sau một biến cố lớn khiến cô mất tất cả và trở thành trẻ mồ côi lang thang khắp ngõ. Yuzuki ngày nào cũng bị mắng chửi, mỗi nơi cô đi qua, những người dân đều né tránh, chửi bới, lăng mạ và cho rằng cô là sao chổi, là điểm gở khiến cả gia đình cô cùng những người hầu trong phủ đều chết không toàn thây.
Cuộc đời cô tưởng chừng như đã kết thúc trong đau khổ thì cô may mắn gặp được Akai, Mito, Nakime và Hirashi. Họ mang đến cho cô sự ấm áp và yêu thương như những tia nắng ấm của mùa xuân chiếu rọi vào cuộc đời đầy giá rét của cô, giúp cô có thêm lý do để tồn tại.
Yuzuki đã nghĩ rằng, từ giờ trở về sau cô sẽ được sống những ngày tháng hạnh phúc cùng bốn người họ. Nhưng..
* * *
Hiện tại, Yuzuki đã đuổi kịp Nakime và vật tên phản bội đó nằm xuống đất. Tiếng chát vang lên, một bên má của Nakime đã sưng đỏ lên do cú tát mạnh của Yuzuki.
- Nè, cô điên rồi hả? - Nakime lấy tay ôm má, hét lớn.
- Ừ! Tôi bị điên rồi đó! - Yuzuki hét lại, rồi chợt hạ giọng:
- .. Hức hức.. Tại sao.. Tại sao cậu lại làm vậy? .. Hức hức.. Chúng ta là gia đình mà..
Nước mắt cô lăn dài trên đôi má của tên ác nhân. Yuzuki đứng dậy, lau đi nước mắt rồi hít một hơi thật sâu. Cô nhìn Nakime một lần cuối với đôi mắt hồng đậm sâu thẳm, không còn là màu hồng cánh sen dịu dàng thường ngày mà giờ đây trong đôi mắt ấy chỉ chứa toàn sự căm phẫn, oán trách và sự tổn thương sâu sắc.
Yuzuki nhớ về quãng thời gian hạnh phúc cùng Nakime:
- Cậu đó Nakime, ít nhất cũng phải cẩn thận chứ! Chạy cho nhanh để rồi trầy hết chân rồi đây này.
- .. Ha ha.. Chỉ là những vết xước nhỏ thôi, cứ để vậy nó tự lành được mà!
- Máu chảy thế này mà cậu lại bảo vậy.. Cũng tại mình, lẽ ra không nên làm vướng chân trong lúc mọi người đi kiếm đồ ăn..
- Này, vì cậu lo lắng cho Hirashi đột nhiên bị sốt mà. Tại mình lo chạy về mà không để ý mấy hòn đá dưới chân thôi.
- Nhưng mà.. Mình thấy có lỗi..
- .. *búng.. Đồ ngốc này, cậu hiền quá đó Yuzuki! Mai mốt sẽ bị ăn hiếp cho coi! - Nakime búng vào trán của Yuzuki đang băng bó vết thương.
- .. *xoa xoa trán.. Vậy thì có Nakime bảo vệ rồi, đâu cần sợ gì nữa đâu! .. Ha ha.. - Yuzuki cười hồn nhiên nói.
Những thứ đó bây giờ cũng chỉ quá khứ mà thôi, Nakime của khi ấy thật sự đã không còn nữa rồi. Người đang trước mắt Yuzuki chỉ là một con người đang run rẩy, nhát cáy, vì lợi ích của bản thân mà làm hại những người anh, chị, em thân thiết của mình.
- Tôi chỉ muốn sống thôi! Điều đó là sai hay sao hả? - Nakime khóc lớn nhìn vào đôi mắt đầy sát khí của Yuzuki và nói.
- Không.. Điều đó hoàn toàn đúng.. - Yuzuki lặng người.
Cô biết ai mà không sợ chết chứ. Đó có thể coi như một bản năng sinh tồn của loài người, vì sự sống của bản thân mà có thể bất chấp mọi thứ." Chà đạp"lẫn nhau để tranh giành nguồn thức ăn cuối cùng trong ngày tận thế hoặc túm lấy chiếc phao cứu sinh duy nhất khi chiếc du thuyền sang trọng bị nhấn chìm.. Tất cả cũng chỉ vì hai chữ: sống sót.
- Nhưng.. Gia đình.. Thì sẽ khác chứ? - Yuzuki lẩm nhẩm đủ để Nakime có thể nghe thấy.
Đúng vậy, cô đã xem Akai, Mito, Hirashi và Nakime như những người thân ruột thịt của mình. Và nghĩ rằng là gia đình thì sẽ khác, giống như cha, hai anh chị và các người hầu khi đó đã..
- Gia đình gì chứ! .. Hừ.. Chúng ta chỉ là những đứa trẻ mồ côi và đang giúp đỡ lẫn nhau để sống thôi. Cậu tưởng chúng ta là người một nhà và tôi sẽ phải hi sinh bản thân để giữ mạng cho các người à? Đến cả người sinh ra tôi còn muốn giao tôi cho quỷ dữ thì hà cớ gì tôi phải hi sinh bản thân mình chứ. - Nakime mỉa mai nói.
* * *
Thật ra, Nakime trước khi gặp gỡ Akai và những người còn lại, cô là con gái của một kỹ nữ trong Kỹ Viện Trấn. Không giống những đứa trẻ bị coi thường vì là đứa con vô danh, không biết mặt cha của bản thân như nào. Nakime lại được coi trọng và biết đến với tài năng đàn các loại đàn khác nhau, đặc biệt là đàn tỳ bà. Mẹ cô - người đã từng yêu thương, âu yếm Nakime trong lòng - vì thế mà trở nên ganh ghét cô, càng ngày lạnh nhạt với người con gái của bà ấy. Nakime đã dần trở nên lạnh lùng do sự vô cảm của mẹ dành cho mình. Nhưng vì bà ấy là người đã sinh ra cô nên Nakime vẫn luôn dành một sự quan tâm và lo lắng nhất định cho mẹ mình. Mãi cho đến một ngày, Nakime vô tình phát hiện mẹ cô đang muốn bán mình làm người hầu cho Daki, một Oiran nổi tiếng nhất vùng.
Nakime biết rõ Daki là hạng người tàn ác như thế nào và mọi người trong trấn sẽ không ai muốn giúp cô do quyền lực của Daki, vì vậy nên cô đã ngay lập tức trốn khỏi Kỹ Viện Trấn. Ngay buổi tối ngày hôm đó, Nakime muốn chọc tức vị Oiran kiêu ngạo đó nên đã lẻn vào phòng để thả vài con chuột và gián khắp phòng. Khi đó, cô vô tình thấy những vết màu đỏ li ti dưới cái bàn trang điểm, tò mò nên cô đã cúi xuống kiểm tra. Nào ngờ là một chiếc tai người.
Nakime hoảng hốt lùi vài bước, cô không ngờ Daki lại tàn nhẫn đến như vậy! Nhưng ngẫm lại, cô nghĩ nếu là sức của một người phụ nữ thì không thể xé rách chiếc tai đó, vì thế chỉ còn một khả năng là..
- Quỷ.. Daki là quỷ! - Nakime lẩm nhẩm.
Không dám chậm trễ thêm, cô ngay lập tức rời khỏi nơi nguy hiểm đó và không dám quay đầu. Vài ngày sau, Nakime hay tin mẹ cô đã biến mất.'Đau lòng' và 'hối hận', Nakime thật sự không cảm nhận được thứ cảm xúc đó, từ khi bức chân ra khỏi nơi vốn từng là nhà, Nakime đã cắt bỏ hết thứ cảm xúc tình thân với ả đàn bà đó. Khi nhận được tin bà ta biến mất, Nakime biết là bà ta đã bị Daki giết vì không tìm thấy cô và do những tàn dư cô để lại trong phòng Daki.
- .. Hừ.. Đáng đời, lẽ ra bà nên trân trọng tôi hơn thì sẽ đâu có kết cục này!
Nakime đã lang thang khắp nơi, cô kiếm tiền bằng cách chơi cây đàn tỳ bà mà cô mang theo lúc bỏ trốn. Nhưng cũng không thể trang trải cuộc sống, số tiền cô trộm được của mụ ta thì lại ngày càng vơi đi.
Vì tiếng đàn ồn ào mà đôi lúc Nakime sẽ bị những người khác bắt nạt. Đỉnh điểm là vào một buổi chiều thu, trong một con hẻm nhỏ, cây đàn tỳ bà mà cô yêu quý đã bị đám du côn đánh gãy, cô khóc lóc cầu xin nhưng bọn họ không khác gì quái vật, thẳng tay đánh một đứa con gái yếu ớt. Đúng vào lúc đó, Akai đã chạy tới lao vào ngăn căn, Mito thì đi tới sau cùng một số người lớn để dừng triệt để trận hỗn chiến này. Từ lúc đó, Nakime đã đi theo hai người Akai và Mito, nhưng cũng chỉ để báo đáp ân tình mà thôi.
* * *
Yuzuki ngơ người trước câu nói vô tình của Nakime. Cô dường như không còn sức lực để chất vấn tên phản bội này nữa. Cô chỉ hỏi một câu:
- Nakime, cậu có.. Thấy hối hận không?
- Tôi không sai! Tại sao phải thấy hối hận chứ? - Nakime khẳng định rồi cô nói tiếp:
- Muốn trách thì hãy trách con quỷ đã đe dọa tôi kìa!
- Quỷ sao? Thì ra là vậy. - Yuzuki mở to mắt rồi lại trầm xuống.
Yuzuki đã hiểu được nguồn cơn sự việc, cô thấy thật thương xót cho Nakime, nhưng cũng đồng thời không thể tha thứ cho hành động ác độc của tên phản bội này. Cô giật lấy túi bột hoa trên thắt lưng của Nakime, rồi lạnh lùng nói:
- Nakime, đây sẽ là lần cuối cùng tôi xem cô là gia đình.. Từ giờ, đừng nên xuất hiện trước mặt tôi thêm một lần nào nữa. Nếu không thì chính tay tôi sẽ kết thúc cái mạng sống mà cô đang trân quý!
Yuzuki quay mặt rời đi, nhưng đột nhiên cô đứng sững lại, rồi lại thốt lên ba chữ:
- Vĩnh biệt, Nakime.
Đây như là sự dịu dàng cuối cùng mà Yuzuki dành cho Nakime, trở về sau này họ sẽ không còn bất cứ một mối quan hệ thân thiết, gắn bó nào nữa.
* * *
Yuzuki hiện giờ đang cố hết sức chạy về căn nhà, tim cô như đang trên lò hỏa thiêu, rất nôn nóng và đau rát:
- Akai, Mito, Hirashi! Mong rằng mọi người vẫn bình an. Làm ơn, hãy ráng chờ thêm một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi. Em sắp về tới rồi, vì vậy hãy an toàn cho đến khi em trở về..
Quay lại lúc Yuzuki đuổi theo Nakime, Akai biết nơi này không còn an toàn cho đám em của mình nên liền kéo Mito cùng Hirashi chạy về phía ngôi làng. Chưa bước được bao xa thì dột nhiên một con quỷ nhảy từ trên cao xuống.
- Ái chà. Đi đâu mà vội mà vàng thế mấy đứa? - Con quỷ trêu đùa.
- Làm ơn hãy tha cho các em tôi, ngài muốn làm gì tôi cũng được! - Akai đứng chắn trước hai đứa em.
- Anh Akai, không được.. - Mito dõng dạc lên tiếng.
- Ôi, quan hệ giữa mọi người tốt quá ha. Tự dưng thấy có lỗi quá!.. Ban nãy ta đã định xuống ngăn cản, nhưng con bé Nakime có vẻ không muốn ai can thiệp nên ta đành ngồi đợi trên ngọn cây cao thôi. Cũng hơi cô đơn đó.. À mà, con bé nhát cáy đó cũng thật nham hiểm mà. Ta còn chưa nghĩ đến việc trộm đi thứ bột đó luôn. Tính ra con nhỏ đó cũng có tiềm năng thành đồng loại của bọn ta đấy chứ!
- Ngươi nói vậy có ý gì? Ngươi biết Nakime sao? - Mito ngờ vực hỏi hắn.
- Chao ôi, mới nãy còn tôn trọng gọi ta một tiếng 'ngài'. Sao bây giờ lại trở mặt thế hả. Các ngươi có biết là ta ghét nhất hạng người như vậy không? - Tên quỷ vừa nói, vừa tiến đến gần ba đứa nhóc.
- .. Hừ.. Cũng may trong tay các ngươi hiện không có cái chất độc đó, Nakime coi bộ làm việc tốt hơn mong đợi luôn rồi!
- Trả lời ta đi, làm sao Nakime quen biết ngươi? - Akai dù đã đoán được nguồn gốc tạo ra sự việc này nhưng anh vẫn muốn biết sự thật.
- .. Haiz.. Sau khi vào bụng ta hết thì mấy đứa hãy hỏi nhau nha, chứ để kể thì chắc là Mặt Trời mọc mất. Các ngươi biết đấy, loài quỷ bọn ta ghét nó đến thế nào mà!
- Thôi chết!.. Mito, mau bế Hirashi rồi chạy vế phía Đông nhanh nhất có thể. Mau lên! - Akai hét lớn và đứng chắn trước họ.
.. Xoẹt.. Những vết máu từng giọt từng giọt rơi xuống nền đất. Bầu không khí bỗng chút im lặng..
- Anh Akai! - Mito và Hirashi hét lớn.
Trước mắt họ là hình ảnh Akai bị con quỷ đâm xuyên bụng, máu chảy từ vết thương lẫn trên miệng anh. Khung cảnh thật rợn người. Con quỷ dần rút tay ra khỏi người Akai, đó là một vết thủng lớn, không thể nào vá lại được! Vết máu lăn dài trên bàn tay con quỷ, nó đưa lên ngửi và lấy chiếc lưỡi liếm một đường dài để nếm thử.
- Ồ, máu hiếm. Ngon đấy nha!
- .. *phụt.. Mito, Hirashi.. Chạy đi.. - Akai phun ra máu, anh dùng những sức lực cuối để nói với hai đứa em của mình, rồi sau đó trút hơi thở cuối cùng.
Mito không chần chờ gì thêm, dù rất đau lòng trước sự ra đi của anh Akai, cô vẫn còn một đứa em bé bỏng cần được bảo vệ. Cô không cho phép bản thân phải tốn thêm chút phút giây nào nữa mà phải nhanh chóng chạy đi.
Tuy nhiên, con quỷ di chuyển quá nhanh. Chỉ phù một cái là nó đã đứng trước mặt Mito. Cô run rẩy, sợ hãi lùi từng bước một nhưng tay vẫn ôm chặt người em trai. Còn Hirashi, cậu không dám mở mắt mà chỉ vùi đầu vào lòng Mito và ôm chặt cô như níu chặt lấy chiếc phao cứu sinh cuối cùng.
- Không.. Làm ơn.. - Giọng Mito yếu ớt van xin.
- Ta rất lấy làm tiếc đấy! Nhưng hai đứa sẽ là một phần trong buổi tiệc tối nay của ta. - Nói xong, con quỷ liền tóm lấy đầu của Mito rồi kéo lên.
Trước lúc đó, cô đã nhanh tay ném Hirashi ra xa. Cậu bé nhỏ run sợ trước khung cảnh tàn khốc này. Chân cậu như đông cứng, không thể di chuyển được. Cậu chỉ biết đứng đấy nhìn Mito bị xé từng cái chân, con quỷ thì một tay cầm cái chân đưa vào miệng và nhai ngấu nghiến chúng trong khi tay còn lại xiết chặt phần cơ thể còn lại của Mito.
.. Nhồm nhoàm.. Như vậy thì ngươi sẽ không thể chạy trốn được nữa.. Ha.. Ha.. Ha..
- .. Hồng hộc.. Hồng hộc.. Ọe.. - Hirashi dường như không thể thở nổi, cậu ngồi bịch xuống, nôn thốc nôn tháo.
- Ôi, ta quên mất nhóc luôn đấy! Đừng có bày ra vẻ ghê tởm như thế chứ. - Con quỷ thả Mito xuống rồi tiến tới Hirashi.
Trong lúc đó, Yuzuki đang cố gắng chạy nhanh nhất có thể để sớm về tới nơi. Cô tập trung tâm trí, cảm nhận cảm xúc của các anh, chị, em của mình để từ đó có thể lần ra vị trí của họ.
- Không.. Không thể nào.. - Yuzuki hoảng loạn, cô chạy càng nhanh hơn.
Yuzuki đã cảm nhận được gì? Sao cô lại hoảng sợ như thế?
Cô đã cảm nhận được Hirashi; tuy nhiên, kế bên thằng bé là sát khí của một con quỷ và nó đang thấy thích thú trước sự sợ hãi tột cùng của Hirashi. Đồng thời, Yuzuki không thể nào cảm nhận được Akai cùng Mito. Yuzuki không dám nghĩ tiếp, chỉ biết lao đầu về nơi người thân của mình đang ở.
Khi chạy tới nơi, Yuzuki hãi hùng trợn tròn đôi mắt. Máu người vương vải khắp nơi, anh Akai bị một vết thủng lớn ở vùng bụng, chị Mito thì bị đứt lìa đôi chân, còn Hirashi đang cố vùng vẫy trong khi cổ đang bị bóp nghẹt bởi con quỷ.
- Không! Hirashi.. Tên khốn mau buông tay ra! - Yuzuki thủ sẵn bột hoa trong lòng bàn tay, cô chạy tới ném vào mặt con quỷ.
Vì quá đường đột, hắn không thể phản ứng kịp nên đành hứng chịu một cơn đau rát trên mặt.
- Này, đau đấy nhóc! - Nói xong, hắn ta dùng lực bóp chặt khiến cho đầu Hirashi đứt lìa khỏi cổ.
- Chị.. - Hirashi nói lời cuối với người chị yêu quý của mình trước khi bị giết bởi con quỷ.
- Hirashi!.. Con quỷ khốn khiếp!.. - Yuzuki liều mình lao đến.
Cô giờ đây đã không còn gì nữa, tất cả mọi người mà cô yêu quý đã không còn. Nước mắt tuôn trào như dòng suối, tim cô giờ sắc lạnh như lưỡi dao, tâm trí cô bây giờ chỉ muốn giết chết tên khốn trước mặt. Không màn nguy hiểm, cô nắm chặt bột hoa trong tay rồi lao đến như tên lửa.
Đột nhiên, ánh trăng chiếu sáng rực vào cơ thể Yuzuki. Trên trán cô hiện lên biểu tượng bán nguyệt phát sáng. Cơ thể cô di chuyển nhanh một cách bất thường, đến nỗi cả con quỷ cũng phải kinh ngạc. Từ mọi phía, Yuzuki nén hết số bột còn lại mà cô có.
Nó đã khiến con quỷ đau rát, tuy nhiên, lại không thể giết được hắn ta. Một lúc sau, khi số bột hoa cạn kiệt, Yuzuki cũng bắt đầu kiệt sức. Biểu tượng bán nguyệt trên trán cô dần biến mất, cơ thể cô loạng choạng không đứng vững.
Biết cô không thể chống cự nữa, con quỷ bắt đầu lao về phía Yuzuki. Nhưng những tia sáng bình minh bắt đầu chiếu rọi từ phía Yuzuki lan về phía hắn, khiến cho con quỷ không thể nào đến gần. Hắn ta liền ngậm ngùi quay lưng rời đi trước khi trời sáng.
Thật may mắn làm sao! Tuy nhiên, Yuzuki cũng cùng lúc ngất đi.