Trọng Sinh [Edit] Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học - Tiểu Tiểu Đích Hiểu

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi lacvuphongca, 14 Tháng một 2024.

  1. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học

    Chương 41: Giang Khôn 2

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng năm 2024
  2. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
  3. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Chương 42: Lựa chọn 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không được, tuyệt đối không được!"

    Quả nhiên, sau khi Lục Kiều đưa ra hai phương án cho lãnh đạo bệnh viện, bọn họ không chút do dự phủ định phương án thứ hai có hệ số nguy hiểm lớn hơn.

    Lãnh đạo thậm chí còn suýt nữa vỗ bàn khiển trách người trẻ tuổi quá liều lĩnh.

    Đúng, họ thừa nhận phương pháp điều trị thứ hai có hiệu quả tốt hơn, nhưng nguy hiểm và cơ hội cùng tồn tại, tính chất nguy hiểm cũng lớn hơn, nếu thành công tất cả đều vui mừng, nhưng nếu thất bại, có thể ảnh hưởng đến việc đi bộ của đồng chí Giang Khôn.

    "Lãnh đạo, ngài đừng kích động, ngài cân nhắc một chút, hai phương án này đưa ra đương nhiên là có ưu điểm cũng có nhược điểm, cụ thể còn phải xem bệnh nhân lựa chọn như thế nào, hay là chúng ta tìm đồng chí Giang nói chuyện này một chút?" Lương Triệu Quốc không chút do dự đứng về phía Lục Kiều.

    Có trời mới biết vừa rồi nhìn thấy phương án thứ hai của Lục Kiều, Lương Triệu Quốc cũng thấy rất mới mẻ, có thể đưa ra phương án thứ hai chỉ có thể nói người trẻ tuổi thật đúng là nghé con mới sinh thật to gan mà.

    "Lương Triệu Quốc, sao mà anh cũng góp vui theo vậy, phương án thứ hai này vừa nhìn đã không thích hợp, bộ đội bên kia nói phải bảo đảm sau khi trị liệu không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày của đồng chí Giang Khôn, nếu sử dụng phương án này, vạn nhất xảy ra vấn đề, ai có thể phụ trách?" Làm lãnh đạo luôn thích điều trị bảo hiểm, như vậy bệnh viện không cần gánh chịu hậu quả quá nghiêm trọng, cũng là điều bình thường của con người.

    Bất cứ lúc nào cũng có chuyện người nhà bệnh nhân đến náo loạn ở bệnh viện, đoạn thời gian trước nghe nói ở bệnh viện thành phố bên kia không cứu được một ông lão, người nhà bệnh nhân liền kéo băng rôn náo loạn ở cửa bệnh viện mấy ngày, ảnh hưởng cực kì ác liệt.

    "Lãnh đạo, hay là chúng ta đi hỏi đương sự một chút? Giang Khôn có quyền được biết phương án điều trị sau phẫu thuật này, chúng ta đi hỏi cậu ấy một chút." Lương Triệu Quốc tiếp tục giúp Lục Kiều nói chuyện.

    Biết hắn và Lục Kiều quan hệ tốt, lãnh đạo cũng tức giận liếc Lương Triệu Quốc vài lần.

    Đừng tưởng rằng hắn không biết Lương Triệu Quốc nghĩ gì, nhưng người trẻ tuổi Lục Kiều này vẫn còn quá trẻ, có một số chuyện không phải muốn làm là có thể làm tốt.

    Cuối cùng nói hết lời, lãnh đạo bệnh viện vẫn đồng ý để cho họ hỏi ý nguyện của bệnh nhân.

    Giang Khôn nghe được tin tức chạy tới bệnh viện, đợi sau khi nghe hai phương án điều trị khác nhau, anh trầm mặc một lát.

    Đại khái trầm mặc khoảng năm sáu phút, anh mới khàn khàn mở miệng nói: "Tôi lựa chọn phương án thứ hai."

    Hai phương án, loại phương án thứ nhất, sau khi điều trị đại biểu cho anh không thể làm việc nặng, thậm chí còn ảnh hưởng đến mỹ quan bên ngoài, ý tứ chính là đi bộ cũng sẽ nhìn ra là người què.

    Phương án thứ hai, hoặc là trở thành người què hoặc sẽ tốt lên.

    Hai phương án, Giang Khôn cũng là sau khi cân nhắc mới chọn loại phương án thứ hai, dù sao cho dù thất bại cũng không khác nhiều so với phương án thứ nhất.

    Nghe Giang Khôn mở miệng, tầm mắt Lục Kiều nhìn qua.

    Thật lòng cô rất thưởng thức loại quyết tâm quả cảm này của anh, huống chi, cô sẽ tận lực không để cho anh hối hận vì quyết định hôm nay.

    Ba ngày sau, Giang Khôn được an bài vào bệnh viện, dự định sau khi kiểm tra tình trạng sức khỏe sẽ nhanh chóng sắp xếp phẫu thuật.

    Mấy ngày nay Lục Kiều còn nhìn thấy đứa nhỏ Giang Phong kia ở trong phòng bệnh viện, Lý Thục Phân cũng tới vài lần.

    Theo thời gian phẫu thuật càng ngày càng gần, hôm nay Lục Kiều nghe nói Giang Khôn và Lý Thục Phân ở trong phòng bệnh cãi nhau từ trong miệng y tá, nguyên nhân cụ thể hình như là Lý Thục Phân hỏi thăm tình hình đơn vị bộ đội bên kia, Giang Khôn nghe nói chuyện này trực tiếp mở miệng đề nghị ly hôn.

    Theo mô tả của y tá, vào thời điểm đó tình hình trở nên rất dữ dội.

    "Bác sĩ Lục, cô không biết chứ, người nhà bệnh nhân cào mặt đồng chí Giang thành nở hoa luôn, trước khi đi còn nói" Ly thì ly ", tôi thấy người phụ nữ này thật không đúng, có chuyện gì không thể thương lượng sao, qua mặt người đàn ông của mình tìm đơn vị bộ đội đòi giải thích, thật quá quắt."

    Tiểu y tá nói xong còn lắc đầu.

    "Tôi cảm thấy đồng chí Giang rất tốt, bộ dạng đẹp trai, còn là đại anh hùng." Trong giọng điệu tiểu y tá còn mang theo lời khen ngợi.

    Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

    "Mau tỉnh lại, làm tốt công việc được phân công là được, đừng nghĩ có cái gì không đâu." Lục Kiều và những tiểu y tá trong đơn vị này quan hệ rất tốt, liếc mắt một cái liền nhìn ra một chút mầm mống.

    "Bác sĩ Lục cô nói cái gì vậy, tôi đâu có nghĩ cái gì đâu, chỉ là bất bình thay đồng chí Giang." Ánh mắt y tá né tránh.

    "Ừm, tôi cũng không nói gì, đi làm đi." Giờ làm việc đều bận rộn, có thể dành thời gian lải nhải vài câu cũng không dễ dàng.

    Gặp được người đàn ông như Giang Khôn, là một đại anh hùng, còn bị vợ ghét bỏ, tiểu y tá có chút đồng tình có thể hiểu được, nhưng một khi vượt qua sự đồng tình sẽ nguy hiểm, không thích hợp.

    * * *

    Thành phố Bắc Kinh.

    Hoàng Quảng Toàn chân trước vừa trở lại thành phố Bắc Kinh, chân sau đã đi thẳng đến Viện nghiên cứu, bắt đầu đập cửa rầm rầm phòng làm việc của Lý Chí Mẫn.

    "Đừng gõ nữa, đừng gõ nữa, nói bao nhiêu lần ông cũng không nhớ được, vào đi." Cách cửa, Lý Chí Mẫn hô một câu.

    Rầm rầm một tiếng, Hoàng Quảng Toàn đẩy cửa tiến vào, vừa vào cửa liền cười ra tiếng hắc hắc hèn mọn.

    "Tật xấu gì vậy, nghỉ phép xong đầu óc xảy ra vấn đề gì à?" Lý Chí Mẫn trực tiếp mắng một câu.

    Hoàng Quảng Toàn cũng không tức giận, lần thứ hai cười hắc hắc vài tiếng: "Lão Lý à, lần trước tôi đã nói chờ tôi trở về có chuyện tốt tìm ông."

    Lão Hoàng có thể có chuyện gì tốt chứ?

    "Ai nha, đến đây, lại đây ngồi chúng ta nói chuyện, trước đừng quản công việc nữa, chuyện tôi nói cực kì quan trọng, ông không nghe chắc chắn sẽ hối hận."

    "Quan trọng thế nào?" Lý Chí Mẫn liếc lão Hoàng một cái, lại phun ra ba chữ: "Thật đáng tiếc."

    "Ai nha, lần này tôi đã dỗ dành được lão Chương về cho ông rồi."

    Lão Chương, Chương Hà Chỉ?

    "Ha ha ha, kinh ngạc không, tôi phải phí sức lắm mới dỗ người trở về được đó."

    "Người đâu? Bên ngoài sao?" Lý Chí Mẫn nhanh chóng đứng dậy định nhìn ra ngoài.

    Lúc ấy Lão Chương đòi về hưu, trong lòng Lý Chí Mẫn mười vạn lần không nỡ, lần này lão Hoàng dỗ được người trở về tuyệt đối là lập công lớn.

    "Còn chưa về, lão Chương còn phải xử lý một ít chuyện, sao có thể nói trở về liền trở về ngay được, nhưng mà lão Chương trở về có một điều kiện, chuyện này phải chờ ông bên này gật đầu mới được." Hoàng Quảng Toàn muốn nói lại thôi nhìn Lý Chí Mẫn vài lần.

    "Có việc gì cứ nói thẳng, đừng rề rà như phụ nữ."

    "Được, vẫn là lão Lý ông sảng khoái, lão Chương mới thu một học sinh, muốn dẫn theo cùng vào viện chúng ta, văn kiện tôi đã chuẩn bị xong chỉ chờ ông bên này ký tên, thủ tục còn lại tôi đi giải quyết là được." Vừa nói chuyện, Hoàng Quảng Toàn vừa nhanh nhẹn móc ra một tờ đơn xin nhập chức, về phần điều tra xác minh tình huống cá nhân đến lúc đó sẽ có người chuyên môn đi làm.

    Chỉ cần Lý Chí Mẫn ký tên, chuyện này sẽ thành.

    "Dẫn người tiến tổ? Học sinh mới nhận, tình huống như thế nào?" Trong nháy mắt Lý Chí Mẫn ngẩng đầu lên.

    Viện nghiên cứu cũng không phải ai cũng có thể tiến vào, nghiên cứu tính chất bí mật, đừng nói lão Chương cho dù là lãnh đạo như ông cũng không được.

    Nhưng mà Lý Chí Mẫn vẫn tò mò phần tư liệu của Hoàng Quảng Toàn, sau đó cúi đầu nhìn.. Lục Kiều.

    Người này nghe quen tai nha.

    Suy nghĩ cẩn thận, đây không phải là bác sĩ Lục sao?

    Phương thuốc cầm máu, bác sĩ Lục.

    Tầm mắt nhìn xuống, tuổi tác.. Mười chín.

    "Lăn đi, việc này có thể nói đùa sao? Mười chín tuổi còn chưa tốt nghiệp đại học, chuyện này không được, tuyệt đối không được." Lý Chí Mẫn đứng dậy nhét văn kiện vào trong ngực Hoàng Quảng Toàn, sau đó đuổi người ra ngoài.

    "Này này này ông nghe tôi nói."

    "Không nghe, không nghe, càng lớn tuổi càng không đáng tin cậy, chuyện này đừng nói ông, cho dù lão Chương tự mình đến cũng không được, tuyệt đối không được."

    "Phanh" một tiếng, Hoàng Quảng Toàn bị đuổi ra ngoài, hơn nữa cửa văn phòng đóng lại trước mặt ông.

    Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

    Hoàng Quảng Toàn: .

    Ôi, chuyện này làm sao bây giờ?

    Chuyện này không làm được, lão Chương quay đầu lại sẽ không xé xác ông chứ?

    Còn phải tiếp tục nghĩ biện pháp.

    Hoàng Quảng Toàn nâng tay gãi gãi mấy sợi tóc trên đỉnh đầu mình, lại sắp hói.

    Bên kia, Chương Hà Chỉ đã xử lý thỏa đáng mọi chuyện, chuẩn bị đi qua Kinh Thị.

    Trước khi đi, nhất định phải chào hỏi Lục Kiều một tiếng.

    Không, thừa dịp nghỉ trưa, Chương Hà Chỉ cố ý chạy một chuyến đến bệnh viện trung ương huyện.

    Lục Kiều nghe được có người tìm mình, sau khi nhìn thấy người còn rất kinh ngạc.

    "Lão sư, sao thầy lại đến, thầy tìm em có chuyện gì sao?" Lục Kiều nhanh chóng chạy tới mấy bước, chủ động mở miệng hỏi.

    Trên người cô còn mặc áo blouse trắng, cúc áo cài tỉ mỉ, một bộ áo blouse trắng mặc trên người cô càng làm nổi bật dáng người nhỏ nhắn mảnh khảnh của cô.

    Chương Hà Chỉ phát hiện sắc mặt Lục Kiều cũng không tốt lắm, xuất hiện cả quầng thâm.

    "Gần đây bận rộn chuyện gì sao?"

    "Em hỗ trợ một bệnh nhân trị liệu sau phẫu thuật, xảy ra một chút tình huống bất ngờ, tối hôm qua em đã nghỉ ngơi rồi." Giải thích ngắn gọn hai câu, Lục Kiều lại hỏi: "Lão sư, thầy tìm em có chuyện gì sao?"

    "Cũng không có gì, chính là thầy chuẩn bị trở về Kinh Thị, thuận đường lại đây nói cho em một tiếng.."

    Chương Hà Chỉ còn chưa dứt lời, người nào đó vốn mệt mỏi đã ngẩng đầu, một đôi mắt sáng lấp lánh tràn đầy ánh sáng chờ đợi.

    Chương Hà Chỉ: Sao cứ có cảm giác ông muốn đi, Lục Kiều còn rất hưng phấn vậy?

    Đôi mắt to tròn của Lục Kiều chớp chớp, trong mắt là hưng phấn không chút che dấu.

    Nội tâm vui vẻ xoa xoa tay.

    Ô ô ô, em có thể.

    Lão sư, em có thể kế thừa cửa hàng Đông y của thầy!
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng năm 2024
  4. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
  5. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Chương 43: An bài 2

    "Chú út, chú xem cháu có thể lấy chồng không?" Lục Phóng còn ghét bỏ tin tức mình tung ra không đủ chấn động tam quan, hỏi chú út Lục Lão Yêu lại một lần nữa.

    Lục Lão Yêu: .

    Gả, gả cái đầu mi á!


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của lacvuphongca
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng bảy 2024
  6. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng năm 2024
  7. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học

    Chương 44: Trần trụi uy hiếp 2

    Ai bảo lão sư đi Kinh Thị lâu như vậy còn chưa có tin tức.

    Ô ô ô, có phải lão sư có chó khác rồi không?

    Nếu Chương Hà Chỉ biết suy nghĩ của Lục Kiều, nhất định phải trả lời một câu.

    Không đề cập tới ông có chó nào khác hay không, Lục Kiều cô mới là chó thật!


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của lacvuphongca
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng bảy 2024
  8. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng năm 2024
  9. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Chương 45: Đi xa 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người phụ nữ này thật đúng là có thể nói chuyện, thỉnh thoảng Lục Kiều cười đáp lại một câu, người phụ nữ cũng vẫn nói được như trước.

    Lúc Đại Nữu (bé gái lớn) mang nước về, người phụ nữ nhận tới thổi thổi liền tự mình uống, không để ý ba đứa con gái chút nào.

    Nhìn thấy dáng vẻ này của người phụ nữ, Lục Kiều đã không còn gì để nói.

    "Chị dâu, ngài là phụ nữ có thai, nếu không nghỉ ngơi một lát đi." Lục Kiều cười tủm tỉm nói xong, thuận tay lấy một quyển sách từ trong hành lý ra chuẩn bị chấm dứt đề tài.

    Hết lần này tới lần khác người phụ nữ kia lại không phải là người biết nhìn ánh mắt, vẫn lải nhải nói không ngừng.

    "Đại muội tử (em gái) à, cô là người trí thức phải không? Tôi nói nè phụ nữ đọc nhiều sách như vậy cũng vô dụng, còn phải gả cho một người đàn ông có bản lĩnh như tôi, gả cho một người đàn ông tốt có thể cho mình mặc quần áo đẹp ăn cơm ngon, cô nhìn tôi nè không cần ra ngoài kiếm tiền, ở nhà an tâm nuôi con là được."

    "Đáng tiếc, cái bụng này của tôi không chịu thua kém, ngay cả ba đứa cũng đều là con gái, nhưng mà nam nhân nhà tôi giác ngộ cao, nói cái gì nam nữ đều giống nhau, nhưng tôi cảm thấy vẫn là con trai tốt, con trai mới có thể nối dõi tông đường, lần này tôi lại mang thai, hy vọng đứa trẻ trong bụng này là con trai."

    "Đại muội tử, sao cô lại không nói lời nào? Có phải cô cũng cảm thấy chồng của tôi tốt hay không, tôi nói với cô nè người đàn ông nhà tôi là người nổi tiếng có tiền đồ khắp mười dặm tám thôn, tôi phải sinh cho anh ấy một đứa con trai."

    Bên tai tất cả đều là tiếng ong ong lải nhải của người phụ nữ, Lục Kiều cũng đọc sách không nổi, ngẩng nhìn về phía đối phương cười cười: "Chị dâu có phúc khí, gặp được một người đàn ông tốt, nhưng mà chồng chị nói cũng không sai, nam nữ bình đẳng, sinh con trai hay con gái đều giống nhau, đều là từ trong bụng chị đi ra, tương lai sẽ hiếu kính chị như nhau."

    "Ôi chao, đại muội tử à cô không hiểu đâu, nam nữ vẫn không giống nhau, tục ngữ nói rất hay, con gái gả ra ngoài như bát nước hắt ra ngoài, ở trong thôn chúng tôi sinh không ra con trai là bị mắng, hơn nữa tương lai khi chết còn không có người chống gậy."

    Lục Kiều: "..."

    Ngài cũng nói, đó là khi chết, chết rồi ai chống gậy chị cũng không nhìn thấy nha.

    Dù sao Lục Kiều tuyệt đối không thể đồng ý với suy nghĩ này của đối phương, kiếp trước đã gặp qua quá nhiều tư tưởng trọng nam khinh nữ, Lục Kiều chính là con gái, con gái thì làm sao, con gái vẫn có thể muốn làm gì thì làm, con gái cũng có thể làm bác sĩ cũng có thể làm nghiên cứu khoa học.

    Các nhà lãnh đạo đã nói rằng phụ nữ có thể gánh vác một nửa bầu trời, hơn nữa phụ nữ không thua kém đàn ông ở bất cứ phương diện nào.

    Lục Kiều không muốn hé răng, người phụ nữ lại vui vẻ, ánh mắt nhìn về phía Lục Kiều, tầm mắt đảo qua quyển sách trên tay cô, sau đó trợn tròn mắt, trong nháy mắt nổi lên hứng thú.

    "Đại muội tử, cô còn đọc sách này sao? Cô có hiểu gì không?"

    "Đọc hiểu." Hai từ hoàn toàn thể hiện ý là cô không muốn trao đổi nữa.

    Nhưng mà tròng mắt người phụ nữ lại đảo quanh, cười hì hì từ vị trí bên kia của cô đi tới chỗ Lục Kiều, sau đó đặt mông ngồi ở bên cạnh Lục Kiều.

    Bị động tác bất thình lình của đối phương làm cho ngây người, Lục Kiều nghiêng đầu nhìn qua, tầm mắt đánh giá người này từ trên xuống dưới vài lần, trong ánh mắt đã mang theo một tia không vui rõ ràng.

    Mà ba đứa nhỏ nhìn thấy động tác của người phụ nữ, cẩn thận ngồi xuống nơi người phụ nữ vừa bước sang một bên.

    Ba đôi mắt ngơ ngác nhìn mẹ mình cùng chị gái xinh đẹp kia nói chuyện.

    Chị gái này là chị gái xinh đẹp nhất mà ba bé từng gặp, hơn nữa chị ấy còn rất giỏi, biết đọc sách còn là bác sĩ.

    Nếu ở thôn bọn họ, có thể làm bác sĩ chính là người rất lợi hại.

    Nếu họ có thể đọc sách như chị gái này.

    Đối mặt với ba đôi mắt như vậy, trong lòng Lục Kiều có chút chua xót, đồng dạng là trẻ con, các bé lại hoàn toàn không giống ba nhóc con trong nhà Lục Kiều, ánh mắt thiếu đi sự thông minh lanh lợi của trẻ con, thêm một chút mờ mịt với cuộc sống tương lai.

    "Đại muội tử, cô là bác sĩ sao?" Người phụ nữ lại mở miệng một lần nữa.

    Nghe được lời này của người phụ nữ, tầm mắt Lục Kiều lại nhìn về phía người phụ nữ, đối diện với tầm mắt lấp lánh của cô ta, gật gật đầu.

    "Ồ, thật tuyệt nha, cô là bác sĩ có thể xem giúp tôi xem trong bụng tôi có phải là một bé trai không? Đại muội tử, cô nhìn xem, bụng của tôi nhọn, người ta nói bụng tròn là con gái bụng nhọn là con trai, bụng này của tôi người ta đều nói là con trai, không phải bác sĩ các cô hiện tại đều có thể nhìn ra là bé trai hay bé gái sao? Cô xem cho tôi đi."

    Người phụ nữ vừa nói vừa nâng cái bụng gần như không có gì của cô về phía Lục Kiều.

    Lục Kiều bị động tác này của đối phương làm cho có chút xấu hổ, cô kiềm chế tức giận, hít sâu một hơi mới mở miệng giải thích: "Chị dâu, chuyện chị nhắc đến phải có dụng cụ mới có thể kiểm tra, bây giờ tôi cái gì cũng không có, nhìn không ra bé trai hay bé gái, hơn nữa giám định giới tính thai nhi là không cho phép, bụng chị còn nhỏ."

    "Không nhỏ nữa, cô nhìn xem, gần ba tháng rồi, nếu không cô kiểm tra cho tôi đi, hai ngày nay bụng tôi có chút không thoải mái, mấy ngày trước còn đau mấy lần."

    Đau bụng à?

    Mang thai ba tháng mà đau bụng không phải là chuyện nhỏ.

    Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

    Nghe được người phụ nữ nói như vậy, sắc mặt Lục Kiều nghiêm túc, nhìn cái bụng còn chưa có lộ ra, cẩn thận đánh giá.

    "Chị dâu, để tôi bắt mạch và kiểm tra đơn giản cho chị. Chị thấy thế nào?"

    "Được, cô còn biết Đông y sao? Cô tùy tiện nhìn xem, giúp tôi kiểm tra một chút vì sao tôi lại đau bụng?"

    Người phụ nữ đồng ý, Lục Kiều bắt đầu bắt mạch.

    Một lát sau, xác định là hoạt mạch, mạch trơn giống như hạt châu lăn trên bàn, Trung y dễ dàng bắt được mạch, huống chi người phụ nữ này đã có thai đã hơn hai tháng, liền càng thêm dễ dàng xác định mạch tượng.

    Tiếp theo Lục Kiều lại kiểm tra bụng người phụ nữ một chút, thậm chí đụng vào một vị trí nào đó trong bụng người phụ nữ.

    Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, sắc mặt Lục Kiều cũng càng thêm nghiêm túc.

    Trên mạng đời sau từng nói, nhìn sắc mặt lão trung y khi bắt mạch là có thể nhìn ra, càng là mặt không chút thay đổi càng thêm không cần lo lắng, nếu sắc mặt không đúng liền phải lo lắng, nếu như bắt đầu lật sách, vậy..

    Khụ khụ khụ, sắc mặt Lục Kiều trước mắt có chút nghiêm túc.

    Người phụ nữ dường như nhận ra bầu không khí không thích hợp, đặc biệt là khi nhìn thấy thần sắc của Lục Kiều, trong lòng hoảng hốt, lắp bắp mở miệng nói: "Sao, sao vậy đại muội tử?"

    "Tôi không có dụng cụ cũng không thể nói được gì, nhưng tôi đề nghị chị nên đến bệnh viện kiểm tra, bụng của chị trông có vẻ không ổn."

    Bệnh viện, kiểm tra?

    Sắc mặt người phụ nữ thoáng cái liền trầm xuống, cô ta cọ một cái đứng dậy, sắc mặt nói biến liền biến, vừa rồi còn "đại muội tử" hiện tại lại coi người như kẻ thù.

    "Cô nói bậy cái gì vậy, bụng tôi sao lại không thích hợp, bụng tôi rất tốt, người trong thôn chúng tôi đều nói bác sĩ các người đều muốn lừa gạt tiền của người dân chúng tôi, cái gì mà kiểm tra cái này, kiểm tra cái kia tốn rất nhiều tiền."

    "Trước đây tôi còn chưa tin, bây giờ gặp cô tôi coi như đã tin rồi, quả nhiên bác sĩ các người sẽ lừa gạt người dân chúng tôi, bụng tôi không thích hợp gì chứ, tôi thấy cô mới không thích hợp, cô làm ở bệnh viện nào? Tôi muốn báo cáo cô."

    Nghe tiếng la hét của người phụ nữ, Lục Kiều hoàn toàn không nói nên lời, ý tốt của cô cũng không được đền đáp.

    Đặc biệt là vẻ mặt phòng bị của người phụ nữ, giống như Lục Kiều muốn hại đứa bé trong bụng cô ta vậy.

    Được rồi, coi như cô xen vào việc của người khác là được rồi.

    Người phụ nữ lải nhải nói một hồi lâu, nhìn thấy tiểu cô nương xinh đẹp kia không lên tiếng, lại lẩm bẩm một hồi lâu mới dừng lại.

    Hai ngày kế tiếp, người phụ nữ đều dùng vẻ mặt phòng bị nhìn chằm chằm Lục Kiều, làm như Lục Kiều giống như kẻ buôn người vậy, bởi vì thái độ này của người phụ nữ, Lục Kiều phát hiện mấy nhân viên phục vụ trên xe lửa đều vụng trộm chú ý cô vài phần.

    Cũng may hai ngày nay đều bình an vô sự, bằng không Lục Kiều cũng không cam đoan mình có thể bị nhân viên phục vụ bắt đi tra hỏi hay không.

    Còn lại một đêm cuối cùng, qua đêm nay, sáng mai có thể đến Nam Thị.

    Tiếng đường ray xe lửa kêu rầm rầm, trong toa xe tối đen như mực, Lục Kiều đột nhiên nghe được động tĩnh.

    Mở mắt ra, hơi quay đầu nhìn về phía đối diện.

    Sau đó, trong xe yên tĩnh vang lên một tiếng rên rỉ thống khổ.

    Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

    Nếu không phải tai Lục Kiều thính, có lẽ cũng không nghe được tiếng kêu rên này.

    Rõ ràng vô số lần cảnh cáo mình không nên xen vào việc của người khác, nhưng mà nghe được tiếng rên rỉ thống khổ kia, Lục Kiều vẫn nhịn không được mở miệng hỏi.

    "Chị không sao chứ?"

    Trong bóng tối, giọng nói của cô rất rõ ràng.

    "Bụng, tôi, tôi đau bụng."

    Giọng nói yếu ớt của người phụ nữ không giống như ban ngày sáng sủa, cực kỳ suy yếu..
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng năm 2024
  10. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng bảy 2024
Trả lời qua Facebook
Đang tải...