Xuyên Không [Edit] Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà! - Dã Vô Phong Vũ Dã Vô Tình

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Hương Nhi, 3 Tháng tư 2020.

  1. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 614: Nguyên nhân sinh bệnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những người còn lại chờ đợi ở một căn nhà cũ nát khác, mà cửa sớm đã bị những thôn dân kia chặn lại, người dự thi ngồi bên trong, sắc mặt mỗi người đều rất khó coi, dù là ai khi bị coi như tù nhân mà trông giữ như vậy cũng không thể có sắc mặt tốt được.

    Nhất là thôn dân thôn Hoàng Tuyền này cũng vượt qua dự liệu của họ.

    Rõ ràng nhìn giống như một đám người sắp chết, làm sao khí lực lại lớn như vậy? Lúc bị bọn họ kiềm chặt đều không thể tránh ra! Toàn bộ cánh tay cũng vô cùng đau đớn, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn để bị dẫn đi vào trong gian nhà này.

    Đây là chuyện mà không ai nghĩ tới, họ vốn vô cùng đắc ý theo thời gian trôi qua dần có người bắt đầu thấp thỏm bất an, nhất là lúc người phụ nữ kia bị đơn độc mang đi, liền bắt đầu suy đoán.

    Sau một thời gian rất lâu, đã có người kích động, không nhịn được nói: "Người phụ nữ kia không phải là cấu kết với người thôn này muốn hại chúng ta đấy chứ?"

    Có người phụ họa nói: "Đúng đấy, ban đầu chính là nàng nói vớ nói vẩn mấy lời mới khiến chúng ta cũng đi vào thôn này! Hiện tại được lắm, người tự mình đi, lưu lại chúng ta ở chỗ này chờ chết!"

    "Chúng ta đều bị lừa rồi! Nữ nhân kia thật đáng chết!"

    Trong lúc nhất thời, mọi người đều căm phẫn sục sôi.

    Mộc Miểu Miểu, Lâm Đình Tư cũng rất phẫn nộ, trong lòng bọn họ rất tin tưởng Hàn Phỉ, tin nàng tuyệt đối không thể nào là loại người như vậy, hiện tại người bị mang đi, bọn họ lo lắng còn không kịp, kết quả những người này còn đẩy mọi sai lầm lên người Hàn Phỉ, thân là đồng bạn, bọn họ làm sao có thể không tức giận? Nếu như không phải là tên mập ngăn cản, e là hai người này đã sớm đứng lên khẩu chiến quần hùng.

    Trong lòng Lưu Tam Pháo cũng cảm thấy khó nói, cô nương kia đi thì tốt rồi, chỉ có nhân tài bọn họ lưu lại là xui xẻo, cũng không biết cái vị thôn trưởng thôn Hoàng Tuyền kia muốn làm gì, thời gian dài như vậy cũng không thả người, coi như là muốn cưỡng ép Hàn Phỉ làm thôn trưởng phu nhân cũng phải giải quyết mọi chuyện chứ?

    Tâm lý Lưu Tam Pháo thầm oán trách, nhưng vẫn không thể che giấu sự lo lắng của bản thân, lại còn phải khống chế Mộc Miểu Miểu cùng Lâm Đình Tư không nên vọng động, người trẻ tuổi chính là dễ kích động như thế, đầu óc đúng là dễ trở nên không tỉnh táo.

    Nào ngờ, ngay lúc bọn họ căm phẫn sục sôi, Hàn Phỉ cùng Cừu Thanh Thư đã đứng ở ngoài cửa, giống như đã nghe hồi lâu.

    Thần sắc Hàn Phỉ bình tĩnh, nhưng sắc mặt Cừu Thanh Thư lại không dễ nhìn lắm, nhất là lúc những người kia hung hung hổ hổ với Hàn Phỉ, hắn suýt chút nữa liền không nhịn được động thủ, nhưng lại bị Hàn Phỉ ngăn cản.

    Cừu Thanh Thư hạ thấp giọng, nói: "Bệ hạ, vì sao phải nhẫn nại? Những người này đang làm nhục ngài!"

    Hàn Phỉ thu tầm mắt lại, nói: "Chẳng qua chỉ là lời nói thôi, không cần để ở trong lòng."

    Đối với Hàn Phỉ mà nói, số lần nàng bị người mắng còn thiếu sao? Bao nhiêu lời khó nghe nàng cũng đã nghe nhiều, sớm đã có sức miễn dịch, nói thật, những câu nói này đều chẳng qua cũng bình thường thôi, thật sự không cần để ở trong lòng, nhưng đối với Cừu Thanh Thư mà nói, cũng có chút không cách nào nhịn được.

    Ngay sau đó, Cừu Thanh Thư trực tiếp đá văng cửa, cái cửa kia vốn rách nát lập tức bị đá ngã lăn, tạo ra tiếng vang thật lớn, dọa cho những người ở bên trong khiếp sợ không thôi, vốn còn đang sôi nổi nghị luận cũng lập tức im lặng, ánh mắt cảnh giác nhìn Cừu Thanh Thư.

    "Là ai ở đây thao thao bất tuyệt!"

    Ánh mắt Cừu Thanh Thư rất sắc bén, luồng khí thế thuộc về Long Y quân trong nháy mắt tăng vọt, làm người không cách nào nhìn thẳng mắt hắn, khi ánh mắt hắn nhất nhất đảo qua, những người kia không tự chủ được liền cúi đầu, giống như vô thức sợ hãi.

    Hàn Phỉ thở dài, chậm rãi đi vào, cho Cừu Thanh Thư một ánh mắt, từ lúc ở trong phòng, bọn họ cũng đã thương thảo nên ứng đối ra sao.

    Cừu Thanh Thư nhìn thấy ánh mắt kia, miễn cưỡng bình phục lại nộ khí của mình, ngữ khí cứng ngắc nói: "Các ngươi tới, chúng ta rất hoan nghênh, bệnh này đã dây dưa chúng ta rất lâu, nếu như các ngươi có thể giúp chúng ta giải quyết vấn đề này, bỉ nhân nhất định cảm kích khôn cùng."

    Mọi người há hốc mồm. Thái độ của vị thôn này trường chuyển biến cũng quá nhanh đi?

    Hàn Phỉ lại nhìn Cừu Thanh Thư một chút, người sau không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nói thêm: "Lúc trước là thái độ của chúng ta không đúng, chúng ta sai, có bất kỳ chỗ nào thất lễ còn mong các ngươi thứ lỗi, đừng trách cứ."

    Hàn Phỉ nở nụ cười nhạt, nói: "Vừa rồi ta cùng thôn trưởng đã đàm luận tốt, ta nói cho bọn họ biết chúng ta đều là những đại phu ưu tú nhất, không phải là những đại phu tầm thường trước kia, bệnh này chúng ta có thể trị hết, vì thế thôn trưởng cũng tỏ ra là đã hiểu, hiện tại chúng ta có thể thảo luận một chút xem nên làm sao bây giờ."

    Những người khác nghe thấy Hàn Phỉ giải thích như vậy liền hai mặt nhìn nhau, không nói gì.

    Lưu Tam Pháo bỗng xuất hiện, nói: "Quá tốt, như vậy hiện tại chúng ta có thể bắt đầu, dù sao người thắng cuối cùng chỉ có một người!"

    Câu nói này của tên mập lập tức hấp dẫn lực chú ý của mọi người, đúng rồi, hiện tại cũng không phải là lúc xoắn xuýt những chuyện này, bọn họ là đối thủ cạnh tranh, ai có thể giải quyết tật bệnh mới là người thắng cuối cùng, mà người thắng lợi chỉ có một người, thay vì tốn thời gian ở đây xoắn xuýt còn không bằng lập tức bắt đầu điều tra thí nghiệm.

    Hàn Phỉ không thể không cảm thán, cái tên mập mạp này ngột tính phi thường cao, một câu nói như vậy liền có thể dời đi trọng điểm chú ý của mọi người, mà cái này cũng không phải là một mãng phu ngây ngốc một thời gian dài có thể làm được.

    Có điều Hàn Phỉ cũng không có tâm tư đi tìm tòi nghiên cứu, dù gì tên mập bây giờ cũng là người của bọn họ.

    Bởi vì Cừu Thanh Thư cho phép, các thôn dân dù không muốn phục tùng, vậy thì lấy ra tính phục tùng của quân đội.

    Trừ Hàn Phỉ, mười tám đại phu còn lại bắt đầu đi lại ở trong thôn, nếu là bệnh, như vậy thì nhất định có nguyên nhân gây bệnh, chỉ có tìm ra nguyên nhân sinh bệnh mới có thể hốt thuốc đúng bệnh, đây cơ hồ là suy nghĩ chúng của tất cả người dự thi.

    Nhưng bệnh này bởi vì nguyên nhân gì? Là bệnh gì mà có thể đúng thời gian như vậy, không thể chạy trốn, không cách nào tránh khỏi. Thậm chí còn có thể truyền nhiễm? Truyền nhiễm khắp vùng lại là vì cái gì?

    Những nghi vấn này tràn ngập ở trong lòng mọi người.

    Những người có thể tấn cấp đến cửa thứ ba đều không phải là địa phu bình thường, cũng là đại phu có chút tài năng, có thể một mình chống đỡ một phương, vì thế một khi bọn họ nghiêm túc, vô cùng ra dáng, điều này khiến các thôn dân vốn không chút tin tưởng cũng bắt đầu thấy hi vọng, nhưng vệt hi vọng này rất yếu ớt, bất cứ lúc nào cũng có thể vụt tắt.

    Mộc Miểu Miểu cùng Lâm Đình Tư cũng biểu thị muốn tự mình đi tìm kiếm một phen, Hàn Phỉ tự nhiên là vô cùng đồng ý, những người này chung quy cũng phải trưởng thành, không thể mãi đứng ở sau lưng nàng, như vậy sẽ hạn chế bọn họ trưởng thành.

    Lúc Lưu Tam Pháo cũng biểu thị muốn đơn độc đi tìm kiếm, Hàn Phỉ cho hắn một ánh mắt, ý vị sâu dài, tên mập lập tức dừng nói.

    Lúc này đoàn người đều đã tản đi, chỉ còn dư lại Hàn Phỉ, tên mập, cùng Cừu Thanh Thư.

    Cừu Thanh Thư bởi vì ước định trước đó với Hàn Phỉ, lúc có người khác không thể tiết lộ thân phận nàng nửa phần, vì thế lúc này cũng đóng chặt môi.
     
    songreasoekEvaPham thích bài này.
    Last edited by a moderator: 22 Tháng mười 2021
  2. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 615: Công phu miệng lưỡi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lưu Tam Pháo nghiêm mặt, nói: "Ngài đây là muốn ta làm cái gì?"

    Hàn Phỉ phủ nhận nói: "Ta cũng chưa nói gì."

    Lưu Tam Pháo run run một thân thịt mỡ, nói: "Ánh mắt vừa rồi của ngài, ta còn không hiểu sao!"

    Hàn Phỉ không nhịn được cười cười, đưa tay vỗ vỗ bờ vai dày rộng của tên mập, nói: "Đi thôi, có một số việc cần ngươi hỗ trợ."

    Lưu Tam Pháo có chút không tình nguyện, nói: "Ngài lợi hại như vậy sao còn cần ta hỗ trợ đây, hơn nữa ngài xem Mộc cô nương cùng Lâm công tử mới là nhân tài a, ngài nên tìm bọn họ hỗ trợ mới đúng!"

    Hàn Phỉ thu lại nụ cười, nhàn nhạt nói: "Ngươi không tình nguyện sao? Con người của ta luôn luôn không thích miễn cưỡng người khác, nếu ngươi không tình nguyện vậy thì quên đi, ngươi đi đi."

    Hàn Phỉ vừa dứt lời, Lưu Tam Pháo liền mặt mày hớn hở, lúc đang muốn cáo từ, lại cảm giác được sau lưng mình phát lạnh, toàn thân nổi cả da gà, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đôi híp híp đang thăm thẳm nhìn hắn.

    Lưu Tam Pháo lập tức nói: "Ngài nói! Chỉ cần ta có thể làm được nhất định sẽ nghĩa bất dung từ! Chỉ chờ cô nương ngài dặn dò, Lưu Tam Pháo ta không chối từ!"

    Hàn Phỉ lộ ra vẻ vui mừng, nói: "Thế mới đúng chứ, tên mập a, ta biết ngươi nhất định là người đáng tin, sau này nhất định sẽ có tiền đồ!"

    Lưu Tam Pháo lộ ra một nụ cười hết sức khó coi lại lúng túng, ánh mắt thỉnh thoảng hướng về Cừu Thanh Thư nhìn sang, vừa rồi cảm giác uy hiếp mãnh chính là từ trên người hắn truyền đến. Lưu Tam Pháo có chút bi phẫn, đời này của hắn đã bị người uy hiếp vô số lần! Làm sao? Tên mập là dễ bắt nạt à! Tên mập sẽ không có nhân quyền à! Tên mập liền muốn mặc người chém giết sao!

    Được rồi.. Tên mập quả thực là muốn.. Lưu Tam Pháo từng tầng thở dài.

    Hàn Phỉ nhìn phản ứng của hắn, vui mừng, dùng lực vỗ lưng hắn, nói: "Đừng dùng vẻ mặt như vậy, cũng không phải muốn ngươi làm chuyện gì khó khăn, cùng đi theo đi."

    Nói xong, Hàn Phỉ đi trước, Lưu Tam Pháo không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ theo sau lưng, Cừu Thanh Thư lại càng là một đường nhanh chóng đuổi tới.

    Hàn Phỉ hỏi thăm qua Cừu Thanh Thư, toàn bộ người trong thôn sắp đến thời hạn tử vong, mà người sắp đến đại nạn ba mươi tuổi nhanh nhất cũng chính là cha của bé gái kia.

    Nhà tiểu nữ hài ở cuối thôn, Hàn Phỉ đi tới trước gian phòng lung la lung lay, lúc đứng ở cửa, Hàn Phỉ gần như có cảm giác cái phòng này đã sắp sụp xuống, căn bản là không nên để cho người ở.

    Thấy thế, Cừu Thanh Thư thở dài, nói: "Bởi vì nguyền rủa này, mọi người cũng không có còn tâm sức đi làm lụng, qua một ngày là ít đi một ngày, đấu chí của con người cũng không có, chỉ có thể được chăng hay chớ như vậy, dù sao cũng chỉ có ba mươi năm thọ mệnh."

    Hàn Phỉ trầm mặc.

    Lưu Tam Phảo đứng ở phía sau vốn đầy mặt đau khổ, sau khi nghe thấy câu nói này cũng lộ ra ánh mắt vô cùng đồng tình. Dù là ai từ lúc đời đã biết bản thân nhất định chỉ có thể sống đến ba mươi năm thì cũng sẽ không thể tích cực vượt qua.

    Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, nói: "Đi thôi."

    Nàng nhấc chân đi vào trong gian nhà xiêu vẹo kia, còn chưa tới gần đã nghe thấy bên trong truyền đến từng trận tiếng ho khan, cùng với tiếng khóc ngột ngạt, động tác chuẩn bị gõ cửa của Hàn Phỉ dừng lại, mà cửa lúc này cũng bị đẩy ra, một người phụ nữ mặc y phục tràn đầy miếng vá đầy mặt nước mắt đi ra, nhưng không thấy mấy người Hàn Phỉ.

    Phụ nhân vội vã lau sạch nước mắt, nói: "Các ngươi là ai?"

    Lúc này Cừu Thanh Thư đứng ra, nói: "Mai Tử, bọn họ là đại phu, tới xem cho lão Lý một chút."

    Sau khi phụ nhân nhìn thấy Cừu Thanh Thư con mắt càng đỏ, nước mắt lại thi nhau rơi xuống, nói: "Đại phu? Đại phu còn có tác dụng sao? Nếu có tác dụng thì sẽ không phải chết nhiều người như vậy, ta van cầu các ngươi, đừng cứ cho chúng ta hi vọng rồi lại cướp đi, ta thà rằng ngay từ đầu liền không có!"

    Cừu Thanh Thư á khẩu không trả lời được, hắn không thể phản bác, những chuyện này trải qua nhiều lắm, đều sẽ có phản ứng như vậy, tựa hồ so với hi vọng rồi lại phải tuyệt vọng, còn không bằng ngay từ đầu đừng ôm hi vọng làm gì.

    Lúc này, từ phía sau lưng người phụ nữ xuất hiện một bóng người nhỏ bé, chính là bé gái mọi người đã gặp lúc trước, lúc tiểu nữ hài nhìn thấy Hàn Phỉ, con mắt cũng sáng lên, sau khi chen ra liền nhào lên ôm lấy chân Hàn Phỉ, cấp thiết nói: "Đại tỷ tỷ, đại tỷ tỷ, tỷ tới rồi! Tỷ là tới cứu phụ thân của muội sao?"

    Hàn Phỉ cúi người xuống, nghiêm túc nói: "Ừ, ta là tới cứu người."

    Tiểu nữ hài lập tức quay đầu lại, ước ao nói: "Nương, đại tỷ tỷ đến, phụ thân có thể cứu! Phụ thân sẽ không chết!"

    Phụ nữ đưa tay cứng rắn lôi tiểu nữ hài trở về, ngữ khí nghiêm túc nói: "Ta đã nói với con cái gì? Không nên tin lời người lạ nói! Sao con lại không nghe đây? Con muốn làm mẫu thân tức chết đúng không!"

    Tiểu nữ hài lập tức bị hù đến, giống như không hiểu vì sao mẫu thân lại đột nhiên trở nên hung ác, đáng sợ như vậy, nàng yếu yếu nói: "Không phải, nhưng con không muốn phụ thân chết, đại tỷ tỷ là đại phu, nàng có thể cứu.."

    Tiểu nữ hài còn chưa nói sau, phụ nhân đã nâng tay lên, tựa hồ muốn mạnh mẽ giáo huấn nữ nhi của mình, nhưng bàn tay nàng còn chưa xuống hạ xuống, đã bị tóm lấy ở giữa không trung.

    Phụ nhân ngẩng đầu lên nhìn về phía Hàn Phỉ, nhưng đối diện với cặp mắt tràn đầy băng lãnh, nàng sửng sốt.

    Hàn Phỉ cầm lấy tay người phụ nữ, từng chữ từng câu nói: "Tiểu hài tử là vô tội, ngươi không nên động thủ."

    Phụ nhân lập tức giống như tan hô to: "Ngươi thì biết cái gì! Đều là tại các ngươi, lần lượt xuất hiện, cái gì cũng không thể làm, các ngươi chỉ khiến cuộc sống của chúng ta trở nên càng thêm gay go!"

    Hàn Phỉ nói thẳng: "Còn có cái gì đáng sợ hơn so với tử vong sao?"

    Phụ nhân nhất thời nghẹn lời.

    Hàn Phỉ mạnh mẽ buông tay nàng ra, nói: "Nếu như ngươi không muốn có một ngày, hài tử của ngươi cũng phải chịu đựng loại tuyệt vọng này, cũng phải đau đớn rên siết như vậy, cũng phải chịu cảnh toàn thân thối rữa thống khổ mà chết đi, thì hiện tại, liền tránh ra cho ta."

    Nếu như nói, bất kỳ lời nói nào cũng đều không thể khiến người phụ nữ bỏ cái thành kiến này xuống, thì chỉ có câu nói này là một ngoại lệ.

    Lời của Hàn Phỉ gần như đã đâm vào nơi mềm mại nhất trong lòng nàng, nàng sững sờ cúi đầu, nhìn về phía nữ nhi bé bỏng, nghĩ đến trượng phu đang thống khổ kêu rên trong phòng, nhất thời, nàng cũng lại không kềm được, ôm chặt lấy hài tử, yên lặng mà rơi lệ.

    Hàn Phỉ thở dài, nói: "Nếu như con bé là con của ngươi, thì ngươi không nên từ bỏ bất kỳ một tia hi vọng nào, bất luận ngươi đã trải qua bao nhiêu lần thất vọng cùng tuyệt vọng."

    Cuối cùng, người phụ nữ chậm rãi tránh thân thể ra, đây như một hành động thỏa hiệp, một hành động nhận mệnh.

    Lưu Tam Pháo đứng ở sau lưng Hàn Phỉ không thể không ở trong lòng giơ lên một ngón tay cái, hay lắm, hắn chưa bao giờ từng thấy có người có thể bắt bí được nhược điểm của người khác như thế, công phu miệng lưỡi này so với hắn còn lợi hại hơn!

    Có điều Lưu Tam Pháo cũng biết, đứa bé mới là nhược điểm lớn nhất của một người mẹ, bằng không hôm nay bọn họ đúng là không thể vào được phòng này.
     
    songreasoekEvaPham thích bài này.
    Last edited by a moderator: 22 Tháng mười 2021
  3. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 616: Cắt thịt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc người phụ nữ tránh sang một bên, tiếng ho khan trong phòng lại càng rõ ràng hơn. Trong không khí, tựa hồ phảng phất một mùi hôi thối nhàn nhạt.

    Hàn Phỉ nhíu nhíu mày, nói: "Trước tiên mở cửa sổ ra."

    Lưu Tam Pháo lập tức nhanh chóng đẩy tất cả cửa sổ đang đóng chặt ra, một cơn gió thổi tới, nhất thời làm mùi hôi thối trong phòng tản đi không ít, nếu không thật sự là làm người khó có thể chịu đựng.

    Hàn Phỉ hướng đi về gian phòng kia, đã nhìn thấy trên cái giường gỗ cũ nát, có một người nằm, người kia liên tục lay động, giống như hết sức thống khổ.

    Tựa hồ là bởi vì nghe thấy tiếng bước chân, người kia suy yếu nói: "Mai Tử, nàng, nàng không phải đi nấu thuốc à.. Sao lại trở về.."

    Người phụ nữ lập tức nghênh đón, cẩn thận từng li từng tí một đỡ người đang nằm trên giường, do dự một chút, nhìn Hàn Phỉ, mới nói: "Phu quân, có, có đại phu đến, xem bệnh cho chàng."

    Câu nói này giống như chạm phải viên địa lôi vậy, nam nhân đang nằm kia lập tức giằng co, nói: "Ra ngoài! Đều ra ngoài a! Khụ khụ khụ khụ, ta, ta không cần đại phu, ta cũng không cần chữa bệnh, đi, đều đi ra!"

    Người đàn ông kia tựa hồ muốn tự mình xuống giường đánh đuổi mấy người Hàn Phỉ, người phụ nữ liều mạng kéo hắn, trong miệng an ủi: "Phu quân, phu quân, chàng trước tiên bình tĩnh một chút, phu quân, bọn họ không giống những người trước kia, bọn họ là thôn trưởng tự mình mang tới!"

    Câu nói sau cùng rất có tác dụng, nam nhân vốn là giãy dụa lợi hại nhất thời đình trệ một hồi, sau đó chậm chậm quay đầu lại, nhìn về phía Cừu Thanh Thư. Mãi đến tận lúc này, Hàn Phỉ cùng Lưu Tam Pháo mới nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông này. Đừng nói vô ích, vô cùng khủng bố.

    Cả khuôn mặt đã gầy gò đến mức không còn chút thịt, toàn bộ đều xương sọ cũng lồi lên, giống như chỉ có một lớp ra bọc lấy xương sọ vậy, hốc mắt lại càng hõm sâu xuống, đen đến đáng sợ, nhãn cầu đục ngầu vô thần, bởi vì đau đớn mà cắn nát cả môi, cả người nhìn qua chẳng khác nào một bộ thi thể vậy. Nhất là tử khí tràn ngập giữa lông mày đều đang nói cho mọi người biết, người này căn bản không thể sống được bao lâu nữa.

    Bàn tay rũ xuống của Hàn Phỉ nắm chặt, tình huống so với nàng suy đoán còn bết bát hơn.

    Cừu Thanh Thư đứng ra, bước tới, nói: "Lão Lý, ngươi đừng kích động, bọn họ thật sự khác với những đại phu bình thường, bọn họ sẽ cứu chúng ta, nhất định."

    Người kia chậm rãi nói: "Thanh Thư a, tình hình thôn làng chúng ta ngươi cũng biết, bệnh này, căn bản không chữa được, đây là nguyền rủa a! Tại sao còn muốn để những người này đi vào, ta đã nghĩ cứ thế mà chết đi, cũng không muốn bị bọn họ nhìn thấy bộ dáng này!"

    Trong miệng Cừu Thanh Thư tràn đầy cay đắng, nhưng, hắn vẫn cố chỉnh lại tâm tình, nói: "Lão Lý, ngươi tin tưởng ta một lần, lần này, nhất định có thể, ngươi quên rồi sao, hài tử của ngươi còn cần ngươi."

    Nghe vậy, nam nhân kia cúi đầu nhìn nữ hài đang ôm thật chặt bắp đùi vợ mình, đó là nữ nhi bảo bối của hắn, là bảo bối hắn nâng trong lòng bàn tay, bây giờ lại bởi vì thân thể của mình mà không thể cho nàng một mái nhà an toàn che mưa tránh gió.

    Rốt cục, nam nhân một lần nữa nằm xuống, nói: "Đây là lần cuối cùng."

    Sắc mặt Cừu Thanh Thư vui vẻ, vội vã quay đầu nhìn về phía Hàn Phỉ, người sau tiến lên vài bước, nhìn người trên giường.

    Lúc nam nhân nhìn thấy là một người phụ nữ tiến lên cũng sửng sốt, lắp ba lắp bắp nói: "Nữ, Nữ Đại Phu?"

    Tựa hồ giới tính của Hàn Phỉ làm hắn chấn động rất mạnh.

    Hàn Phỉ nhíu nhíu mà, nói: "Xốc chăn lên cho ta xem."

    Phụ nhân có chút do dự, nói: "Cô nương, cái này, ngươi cần phải chuẩn bị sẵn tâm lý."

    Hàn Phỉ gật đầu.

    Sau đó người phụ nữ xốc chăn lên, nhất thời một trận tanh tưởi kéo tới, dù đã sớm chuẩn bị, Hàn Phỉ vẫn phải miễn cưỡng mới không bị sặc, sắc mặt Lưu Tam Pháo phía sau lại càng trực tiếp thay đổi, như cái bảng pha màu, muốn nôn lại không nôn ra được.

    Chỉ thấy, thân thể dưới chăn đã sớm máu thịt be bét, những bọng máu trên người vô cùng to lớn, có chỗ đã bị phá toái, chảy mủ, mủ dịch bao lấy vết thương hư thối, thậm chí còn có thể nhìn thấy ở những chỗ thịt mục nát đã có giòi đang chui tới chui lui.

    Lưu Tam Pháo mạnh mẽ chỉnh lại tâm lý, trong lòng càng thêm khâm phục Hàn Phỉ vẫn có thể mặt không biến sắc ngồi ở chỗ đó.

    Phụ nhân vội vã muốn lấy chăn che lên một lần nữa, nhưng Hàn Phỉ đưa tay đè lại, nói: "Không thể che lên."

    Phụ nữ sững sờ, nói: "Đây, chuyện này.."

    Hàn Phỉ lại nói: "Đi nấu nước nóng, thêm muối, cần trừ độc cho hắn."

    Phụ nhân nhìn Hàn Phỉ, lại nhìn Cừu Thanh Thư, người sau ra hiệu nàng nghe lời, phụ nhân cắn răng một cái, nói: "Vậy ta đi làm, ngài đợi đôi chút."

    Sau đó người phụ nữ rời đi, nam nhân suy yếu nói: "Ngươi, ngươi, Nữ Đại Phu này so với, so với những người kia tốt hơn!"

    Hàn Phỉ không rõ nâng mắt nhìn hắn.

    Cừu Thanh Thư giống như giải thích, nói: "Những đại phu đã từng tới nơi này, lúc nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng không ngoại lệ đều chạy ra bên ngoài nôn lên nôn xuống, nói cái gì cũng không chịu trở lại xem lần thứ hai."

    Hàn Phỉ 'ừm' một tiếng, sau đó lấy ra đao phẫu thuật của mình, đao giải phẫu này là một trong số những thứ Đào Bảo để lại cho nàng trước khi biến mất.

    Hàn Phỉ cầm đao giải phẫu trong tay, ngẩn người một lúc, nhưng rất nhanh khôi phục như lúc ban đầu, nói: "Lây một ngọn nến tới cho ta."

    Cừu Thanh Thư lập tức nghe theo, mà lúc này người phụ nữ cũng đã mang nước muối chuẩn bị kỹ càng tới.

    Hàn Phỉ lấy khăn tay ra gấp lại, đưa cho nam nhân, nói: "Cắn lấy, lát nữa sẽ rất đau."

    Nam nhân giống như đoán được Hàn Phỉ muốn làm gì, khẽ cắn răng, tiếp nhận khăn tay, nhét vào trong miệng cắn, sau đó gật đầu với Hàn Phỉ, giống như đáp lại, hắn có thể nhịn được.

    Hàn Phỉ ngâm đao phẫu thuật một hồi, sau đó hơ trên ngọn nến, coi như là trừ độc, sau đó quay về phía Lưu Tam Pháo nói: "Tên mập, đè tay chân hắn lại cho ta, nhớ kỹ, dùng lực."

    Lưu Tam Pháo gật đầu nói: "Được!"

    Cừu Thanh Thư cũng nói: "Khí lực lão Lý rất lớn, ta cũng tới hỗ trợ!"

    Lưu Tam Pháo cảm giác mình bị xem thường, lầm bầm một câu: "Đây là không để khí lực của tên mập như ta vào mắt chứ giề, không phải chỉ là đè lại một người thôi sao, sao ta lại không làm được!"

    Rất nhanh, tên mập liền vì câu nói này mà mất mặt, đợi đến khi Hàn Phỉ một đao hạ xuống lóc đi chỗ thịt hư thối, Lão Lý đau đớn giãy giụa suýt nữa lật tung cả một thân thịt mỡ của hắn, nếu không phải Cừu Thanh Thư vững vàng khống chế đầu kia, hắn tuyệt đối đã bay!

    Hố cha a! Đây còn là khí lực của người sắp chết à! Đây là được ăn đại lực kim đan sao!

    Lưu Tam Pháo nghẹn đủ khí, gắt gao đè hắn lại, Cừu Thanh Thư cũng mồ hôi đầm đìa ấn lại, đau nhức khiến lão Lý bùng nổ khí lực hiếm thấy, con ngươi đều sắp muốn rơi ra ngoài.

    Nhưng cho dù tình huống như vậy, bàn tay cầm dao giải phẫu của Hàn Phỉ không có chút nào run rẩy, rất vững vàng, từng nhất cắt bỏ đi những chỗ thịt thối, trong miệng bình tĩnh nói: "Đi đổi nước, nước ấm, thêm muối."

    Phụ nhân hoảng hốt một hồi, nhìn trượng phu, cuối cùng vẫn cắn răng một cái nhanh chóng đi chuẩn bị.
     
    EvaPham thích bài này.
    Last edited by a moderator: 22 Tháng mười 2021
  4. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 617: Tiểu Minh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vẻ mặt Hàn Phỉ hết sức nghiêm túc, động tác trên tay không có chút nào run rẩy, thậm chí như nước chảy mây bay, rõ ràng đang làm chuyện đáng sợ như vậy, thế mà lại nhìn ra một chút vẻ đẹp trong đó.

    Lưu Tam Pháo ở một bên hỗ trợ đè lại người bệnh, lại một lần nữa bội phục trong đáy lòng, nữ nhân này có tố chất tâm lý thực quá mạnh mẽ, chí ít một đại nam nhân như hắn cũng không thể mặt không biến sắc cắt đi huyết nhục của người khác như thế, hơn nữa lại rất sạch sẽ, gọn gàng!

    Lưu Tam Pháo cũng là một đại phu, tự nhiên biết hành động này của Hàn Phỉ chính là cắt đi thịt rữa, làm cho vết thương có thể khép miệng lại, quá trình này không chỉ khiến người bệnh đau đớn vô cùng, mà còn có yêu cầu rất cao đối với tài nghệ y thuật của đại phu, nếu không cẩn thận cắt phải kinh mạch thì đó chính là chuyện lớn rồi, vì thế thủ pháp cắt thịt lấy máu này được tính là một thủ thuật cực kỳ cao đẳng trong nghề y, không phải là đại phu nào cũng có thể thử nghiệm.

    Lưu Tam Pháo tự hỏi thông qua sách thuốc có mấy phần chắc chắn, nhưng hắn lại biết rõ muốn khắc phục chướng ngại tâm lý lần đầu tiên nhìn thấy huyết nhục như vậy thật sự quá khó khăn, cho nên lúc này mới khâm phục Hàn Phỉ từ đáy lòng, hắn xem như thật sự phục nàng, chấp nhận quỳ gối trước một tay kĩ thuật xuất thần nhập hóa của nàng.

    Trong lòng Cừu Thanh Thư cũng cực kỳ chấn động, hắn không nghĩ tới thần nữ bệ hạ còn có y thuật lợi hại như vậy, nhưng cùng lúc lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, thần nữ bệ hạ lợi hại như vậy, có thể thống soái chín quân, có thể khiến lịch sử ghi khắc, trong lòng Cừu Thanh Thư còn có chút tự hào, tự hào vì có một bệ hạ như vậy, chút bất mãn cùng oán hận trước đây đã sớm bị ném vào góc nào không biết.

    Theo từng khối từng khối thịt rữa rơi xuống, nam nhân kia giãy dụa càng ngày càng suy yếu, đau đớn cũng từ từ chết lặng, phụ nhân không ngừng không nghỉ bưng từng chậu máu ra ngoài, mang nước nóng sạch sẽ tới, mà tiểu nữ hài sớm đã bị đưa sang một căn phòng sách sẽ khác, một màn máu tanh như vậy tất nhiên là không thích hợp để tiểu hài tử nhìn thấy.

    Rất nhanh, Hàn Phỉ rốt cục ngừng tay, ngón tay cầm đao giải phẫu cũng đã trắng xanh, nàng chậm rãi thở phào một hơi, đưa tay bỏ đao phẫu thuật vào trong chậu nước, mãi đến tận lúc này mọi người mới phát hiện tay nàng cũng đã run rẩy, nhưng biểu hiện của nàng lại hết sức bình tĩnh.

    Hàn Phỉ lấy ra một bình sứ trong hòm thuốc, đổ dược phấn đã được chế tác tốt vào vết thương trên người nam nhân, nhất thời thân thể nam nhân mạnh mẽ run rẩy một hồi, nhưng biểu hiện lại lộ ra một tia thoải mái, có thể là thuốc phấn đã giảm bớt đau đớn cho hắn.

    Đến bước này đã không cần đè nam nhân lại nữa, Lưu Tam Pháo lập tức thức thời đoạt lấy bình sứ trong tay Hàn Phỉ, nói: "Để ta để ta, ngài nghỉ ngơi trước đi! Loại chuyện nhỏ này không cần ngài động thủ!"

    Hàn Phỉ cười cười, ngược lại là không từ chối tên mập nhiệt tình giúp đỡ, thêm vào giờ khắc này nàng thật sự có chút mệt mỏi, phía sau bất kỳ động tác mây bay nước chảy nào, cũng cần phải trả tinh lực rất lớn.

    Lưu Tam Pháo nhanh chóng đổ thuốc bột lên người nam nhân kia, sau đó dùng vải sạch băng lại thật tốt, nói: "Được rồi, đã làm tốt."

    Hàn Phỉ gật đầu, đặt mông ngồi trên cái ghế duy nhất còn hoàn hảo, lúc này người phụ nữ thấp thỏm bất an lại đầy mặt hi vọng nói: "Cô nương, cái này, đây là đã xử lý tốt sao?"

    Hàn Phỉ quay đầu lại, dưới ánh mắt đầy trông mong của người phụ nữ lắc đầu một cái, nói: "Vẫn chưa."

    Ánh mắt phụ nhân lập tức liền ảm đạm xuống.

    Hàn Phỉ lại nói: "Chí ít như vậy sẽ giảm bớt thống khổ cho hắn, đợi đến khi chết đi cũng không đến nỗi khó qua như vậy."

    Phụ nhân nghe vậy ngẩn người, chậm rãi lộ ra một nụ cười cay đắng, tựa hồ có thể giảm bớt đau đớn cho chồng cũng đã tốt lắm rồi.

    Hàn Phỉ đứng lên, nói: "Đừng lộ ra vẻ mặt này, mọi chuyện vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, tuyệt vọng như vậy cũng quá dễ dàng rồi."

    Những người khác đều ngẩng đầu lên nhìn Hàn Phỉ, biểu hiện có chút không rõ.

    Hàn Phỉ quay về phụ nhân nói: "Có chút vấn đề ta muốn hỏi ngươi, còn có thôn trưởng, ngươi cũng thế, chúng ta cần tìm ra nguyên nhân sinh bệnh, chữa khỏi cho một người căn bản là vô dụng, nếu như không tìm được nguyên nhân sinh bệnh, vậy quái bệnh này sẽ vẫn tiếp tục kéo dài."

    Cừu Thanh Thư liền vội vàng đứng dậy, nói: "Cứ việc hỏi!"

    Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Bệnh này từ khi nào thì bắt đầu?"

    Cừu Thanh Thư rất nghiêm túc nhớ lại, không chắc chắn lắm nói: "Dường như là bắt đầu từ đời ông nội ta."

    Hàn Phỉ hé miệng, truy vấn: "Từ lúc bắt đầu chính là toàn bộ mọi người tử vong?"

    Cừu Thanh Thư lắc đầu một cái, nói: "Không phải, ban đầu là một người, mọi người đều không coi là chuyện gì to tát, về sau càng ngày càng nghiêm trọng, không có ai sống được quá ba mươi tuổi, cho nên mới gọi là nguyền rủa."

    Hàn Phỉ càng ngày càng khẳng định suy đoán của mình, nói: "Gia đình đầu tiên phát sinh tử vong là hộ nào, ngươi còn nhớ không?"

    Cừu Thanh Thư bị hỏi, lông mày cũng nhăn lại, cẩn thận suy nghĩ, ngược lại là người phụ nữ đột nhiên mở miệng, nói: "Là nhà Tiểu Minh!"

    Hàn Phỉ quay đầu, con mắt lóe sáng, nói: "Mang ta đi xem."

    "Được! Đi theo ta!"

    Người phụ nữ thu xếp tốt cho chồng mình, liền lập tức mang theo Hàn Phỉ, tên mập cùng Cừu Thanh Thư đi tới nhà Tiểu Minh, khoảng cách cũng không phải rất xa, cũng là một gian nhà vô cùng rách nát, tựa hồ nhà ở nơi này đều rách nát giống nhau, chỉ có thể miễn cưỡng cho người ở.

    Phụ nhân tiến lên gõ cửa, hô: "Tiểu Minh, Tiểu Minh! Ngươi có có nhà không? Tiểu Minh!"

    Rất nhanh, cửa gỗ bị mở ra, một thiếu niên choai choai đi ra, Hàn Phỉ ngược lại là kinh ngạc một hồi, đây không phải là thiếu niên ngữ khí đặc biệt không tốt lúc trước sao, không nghĩ tới sẽ gặp phải hắn ở đây.

    Phụ nhân tiến lên phía trước nói: "Tiểu Minh, ngươi ở nhà là tốt rồi, chúng ta có một số việc muốn hỏi ngươi."

    Lúc thiếu niên nhìn thấy phụ nhân, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, nói: "Là Mai di a, làm sao vậy?"

    Thì ra, thiếu niên này căn bản không có thân nhân, cha mẹ đã sớm chết, toàn bộ nhà chỉ còn một mình hắn, vì thế bình thường phụ nhân cũng đều quan tâm hắn, trong nhà có đồ ăn ngon cũng sẽ đưa tới một phần, thật sự là làm người đau lòng, mà thái độ của thiếu niên cũng vô cùng ngoan ngoãn, không có chút vẻ ác liệt như lúc tình cờ gặp Hàn Phỉ.

    Hàn Phỉ có ấn tượng không tệ lắm đối với thiếu niên này, dù cho hôm nay còn bị thiếu niên này ném đá.

    Phụ nhân chỉ chỉ Hàn Phỉ phía sau, nói: "Ngươi nói cho đại phu nghe đi!"

    Lúc thiếu niên đảo mắt nhìn thấy Hàn Phỉ, trên mặt còn chút ngượng ngùng lập tức liền cứng ngắc, ngữ khí trong nháy mắt biến thành ác thanh, nói: "Tại sao lại là ngươi? Đồ lừa gạt!"

    Phụ nhân vội vã kéo hắn, nói: "Ôi, Tiểu Minh, không thể nói như vậy, mau xin lỗi!"

    Thiếu niên khó có thể tin nói: "Mai di, ngươi sao lại nói giúp những tên lừa đảo này? Không phải là ngài nói cho ta biết, không được tin đại phu sao! Tại sao hiện tại còn muốn đưa nàng tới?"

    Sắc mặt phụ nhân có chút lúng túng, nhìn Hàn Phỉ lại nhìn Cừu Thanh Thư, lộ ra ánh mắt cầu cứu với hắn.

    Cừu Thanh Thư tiến lên một bước, nói: "Tiểu Minh, mọi chuyện không phải như ngươi nghĩ đâu, ngươi trước hết nghe ta nói.."
     
    songreasoekEvaPham thích bài này.
    Last edited by a moderator: 22 Tháng mười 2021
  5. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 618: Tìm kiếm nguyên nhân sinh bệnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau một khắc, lời Cừu Thanh Thư còn chưa nói hết, cánh cửa kia ầm một tiếng, đã bị đóng lại.

    Cừu Thanh Thư: "..."

    Đứa nhỏ này thật sự là quá thiếu giáo huấn!

    Phụ nhân cũng lầm vào tình thế khó xử, đóng cửa mạnh như vậy, có thể thấy được Tiểu Minh rất tức giận, chuyện này phỏng chừng có liên quan đến thành kiến mà Mai di nàng vẫn nhét cho hắn.

    Hàn Phỉ nhíu mày, ngữ khí vô cùng bình tĩnh nói: "Có phải còn phát sinh chuyện gì mà ta không biết không?"

    Cừu Thanh Thư cùng phụ nhân đều lộ ra vẻ mặt không tự nhiên.

    Hàn Phỉ nhìn thấy vẻ mặt này liền hiểu trong này khẳng định có ẩn giấu, nàng khoanh tay trước ngực nhìn họ, một bộ dáng vẻ chờ đợi.

    Lưu Tam Pháo nhìn thấy mấy người này trầm mặc, ngữ khí hơi không kiên nhẫn nói: "Các ngươi còn không nói sao? Không nói ta liền trực tiếp đập cửa, lôi thằng nhãi con kia ra đây, khảo tra một trận là tốt rồi, còn cần ở đây đoán đến đoán đi!"

    Cừu Thanh Thư rốt cục mở miệng, nói: "Mẹ của Tiểu Minh không phải là chết vị bị nguyền rủa."

    Hàn Phỉ hơi kinh ngạc, hỏi: "Làm sao?"

    Cừu Thanh Thư thở dài một hơi, nói: "Ngài cũng cảm nhận được người trong thôn vô cùng bài xích đối với đại phu đi."

    Hàn Phỉ nghĩ một hồi, đúng là, thôn dân nơi này bài xích đại phu hơi quá mức, giống như họ đã làm ra chuyện gì thương thiên hại lý vậy.

    Cừu Thanh Thư đón đến, nói: "Trước các ngươi, đã từng có vô số đại phu tới, để làm nên tên tuổi, hoặc muốn chứng minh bản thân, tới khiêu chiến nguyền rủa này của chúng ta, trong đó có một đám người cực đoan, lựa chọn dùng thủ đoạn kịch liệt, mà mẹ của Tiểu Minh chính là bị trị liệu như vậy mà chết, mẹ hắn khi chết chỉ có 25 tuổi, cách đại nạn 30 tuổi còn tới năm năm, nhưng.."

    Lời nói phía sau Cừu Thanh Thư cũng không nói ra được, nhưng Hàn Phỉ cũng hiểu rõ.

    Điều này cũng chẳng trách, người ở đây bài xích đại phu cũng không phải là không có đạo lý, đặt trong mối quan hệ căng thẳng khi bệnh tật hiện tại, ở giữa còn kèm theo mạng người, đây nhất định chính là cục diện không chết không thôi.

    Lưu Tam Pháo cảm thán nói: "Chẳng trách thằng nhãi con kia phản ứng mạnh như vậy, thì ra chuyện là như thế, tính khí đúng là thẳng thắn."

    Cừu Thanh Thư lần thứ hai thở dài, nói: "Mọi người chúng ta hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ chăm sóc hắn, có điều hắn còn nhỏ mà cha mẹ đã chết, xem như cô nhi, tính khí cũng càng ngày càng có chút quái lạ, nhưng trong thôn mọi người tự thân khó bảo toàn, thật sự không có cách nào quan tâm hắn quá nhiều."

    Phụ nhân cũng đỏ mắt, nói: "Ta chính là sợ nữ nhi của ta cũng gặp tình cảnh giống như hắn, chuyện này đau lòng biết bao."

    Hàn Phỉ trầm mặc một hồi, không nói gì, đẩy bọn hắn ra tự mình đi tới trước cánh cửa đang đóng chặt, nói: "Ta biết ngươi đang ở bên trong."

    Không có tiếng trả lời.

    Hàn Phỉ tiếp tục nói: "Ngươi hận đại phu?"

    Nhất thời, bên trong truyền đến một tiếng va đập, có đồ gì đó nện vào trên cửa, phát sinh tiếng vang thật lớn.

    Cừu Thanh Thư có chút bận tâm muốn tiến lên, Lưu Tam Pháo lập tức ngăn hắn lại, lắc đầu một cái, ra hiệu hắn chớ lộn xộn.

    Hàn Phỉ không bị hù dọa, tiếp tục nói: "Nhưng ta nghĩ ngươi hận lầm người rồi, người hại chết mẫu thân, không phải là đại phu, mà chỉ là một kẻ vô năng thôi."

    Bên trong truyền đến tiếng thiếu niên gào thét: "Cút a! Tất cả lũ đại phu các ngươi! Nếu như không phải vì các ngươi, mẫu thân cũng sẽ không chết nhanh như vậy! Cũng sẽ không bỏ lại một mình ta!"

    Hàn Phỉ trầm mặt, nói: "Không có đại phu, thọ mệnh của các ngươi cũng chỉ có ba mươi năm, như vậy liền đầy đủ sao?"

    Bên trong trầm mặc một hồi, sau đó vang lên thanh âm của thiếu niên cùng tiếng khóc nức nở.

    "Mẫu thân không nên chết sớm như vậy! Không nên như vậy!"

    Hàn Phỉ thở dài, nói: "Nếu như ngươi vẫn cứ cảm thấy, oán hận như vậy có thể giải quyết mọi chuyện, thì sinh mệnh của ngươi cũng chỉ xứng đến ba mươi tuổi, vậy trên đời này, chắc chắn không có ai nhớ tới một nhà các ngươi đã từng từng tồn tại."

    Vừa dứt lời, cửa lập tức bị mở ra, thiếu niên đỏ mắt đứng ở nơi đó, hung tợn nói: "Ngươi nữ nhân này đang nói cái gì đấy?"

    Hàn Phỉ lặp lại: "Ngay cả ngươi cũng chết đi, vậy thì cha mẹ ngươi cũng không khỏi quá đáng thương, trên đời này cũng sẽ không còn ai nhớ tới bọn họ."

    "Ngươi nói bậy! Ngươi câm miệng!"

    Thiếu niên tựa hồ muốn đưa tay đẩy Hàn Phỉ, nhưng Hàn Phỉ cấp tốc trói cổ tay hắn lại, khí lực rất lớn, thiếu niên đau đến lập tức cứng ngắc.

    "Đau không?"

    "Buông tay! Buông tay a! Đau!"

    Hàn Phỉ không buông tay, trái lại càng thêm dung lực, thiếu niên đau đến a a thét lên.

    Cừu Thanh Thư cùng phụ nhân nhìn thấy tình cảnh này cũng vô cùng khó hiểu, phụ nhân còn có chút đau lòng thiếu niên thống khổ như vậy, nhưng lại sợ hãi lực chấn nhiếp của Hàn Phỉ, rốt cuộc không dám nhúng tay, đứng bên cạnh nhìn.

    Hàn Phỉ thấy hắn đau đến sắc mặt trắng bệch, liền buông tay ra, thiếu niên lập tức rút về tay, ánh mắt chẳng khác nào con thú nhỏ nhìn chằm chằm Hàn Phỉ.

    Hàn Phỉ nhàn nhạt nói: "Đau là đứng rồi, chút đau ấy còn không tính là gì, chờ một ngày ngươi ba mươi tuổi, ngươi sẽ phải chịu đựng thống khổ càng to lớn hơn, khi đó chính là tử vong."

    Thiếu niên sững sờ.

    Hàn Phỉ cười, nói: "Không lặp lại quá trình này, ngươi nghĩ sao?"

    Thiếu niên cắn môi dưới, càng không nói ra được một câu phản bác.

    Hàn Phỉ cũng không giục, cố ý chờ một hồi, nói: "Nghĩ kĩ chưa? Nếu như muốn, trả lời ta một vài vấn đề, bởi vì, ta rất có thể là hi vọng duy nhất của ngươi đấy."

    Lúc nói ra câu nói này, Hàn Phỉ không có nửa phần kiêu ngạo cùng tự đại, giống như đang trần thuật một sự thật.

    Lưu Tam Pháo không thể không cảm thán, phần khí chất cùng vẻ thong dong này thật sự là quá lợi hại, có thể mặt không cảm xúc nói ra lời kiêu ngạo như vậy, thật sự là, thật sự là.. quá thoải mái! Lưu Tam Pháo lại một lần nữa vui lòng phục tùng.

    Thiếu niên cũng giống như bị vẻ trấn định trên người Hàn Phỉ thuyết phục vậy, nói: "Ngươi, thật có thể không?"

    Hàn Phỉ cười một cái, nói: "Ngươi không có lựa chọn khác."

    Thiếu niên giống như lại trải qua một trận đấu tranh tư tưởng mãnh liệt vậy, cuối cùng, hắn mở miệng nói: "Ngươi muốn hỏi cái gì, hỏi đi, nhưng có đáp án hay không thì không phải là chuyện của ta!"

    Câu nói sau cùng thiếu niên đều là hung tợn nói. Dường như lần lui bước này đối với hắn mà nói cô cùng sỉ nhục.

    Hàn Phỉ dở khóc dở cười, nhưng vẫn ôn tồn hỏi: "Ngươi còn nhớ cha mẹ ngươi có từng đề cập qua với ngươi, người đầu tiên nhà các ngươi, ờm, người đầu tiên bị nguyền rủa mà qua đời là ai không?"

    Thiếu niên trôi chảy nói: "Biết rõ, là nhị gia nhà ta!"

    Hàn Phỉ lại nói: "Vậy họ có từng nói qua chố nào đặc biệt không? Bất kỳ việc nhỏ gì cũng có thể, chỉ cần ngươi nhớ ra, thì cứ nói hết."

    Thiếu niên lộ ra vẻ mặt suy tư, nhíu chặt long mày suy nghĩ, cha mẹ sớm tạ thế của hắn, rất ít khi đề cập đến chuyện trước đây.

    Qua một hồi, thiếu niên lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, nói: "Ta nghĩ ra rồi! Cha ta đã từng nói, nhị gia chính là sau khi đi bái mộ trở về, thân thể mới không thích hợp!"

    Thời khắc này, Cừu Thanh Thư đột nhiên lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, ánh mắt lóe lên một tia Ám Quang.
     
    songreasoekEvaPham thích bài này.
    Last edited by a moderator: 22 Tháng mười 2021
  6. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 619: Nghiêm trưởng lão của Vạn Cổ Cốc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hàn Phỉ chăm chú nhìn chằm chằm mộ địa trước mặt.

    Đây là một ngôi mộ có niên đại rất xa xưa, phía trên có bia đá khắc chữ đã bị gió táp mưa sa mài mờ, nhìn không rõ ràng, miễn cưỡng còn có thể nhận ra mấy chữ, là lão nhân trong thôn tạ thế.

    Theo lý thuyết, một thôn làng đều sẽ có một nơi như Từ Đường, bài vị của người chết đi đều sẽ được đặt ở nơi đó, chỉ có người phạm sai lầm lớn nào đó khi chết đi mới không được đi vào Từ Đường, an táng ở bên ngoài.

    Căn cứ theo trí nhớ của Cừu Thanh Thư, nhị gia của Tiểu Minh tựa hồ cũng là bởi vì làm ra chuyện gì đó không tốt mà bị bài trừ ở trong Từ Đường, vì thế các thân nhân cũng chỉ có thể hàng năm ra ngoài tế bái.

    Hàn Phỉ nhìn kĩ ngôi mộ, vừa nghiêng đầu, đã nhìn thấy khuôn mặt bánh bao của Lưu Tam Pháo chăm chú vo thành một nắm, dáng vẻ rất khó coi.

    Hàn Phỉ có chút nghi ngờ, hỏi: "Làm sao thế?"

    Lưu Tam Pháo thấy Hàn Phỉ tới gần, vẻ mặt cảnh giác thoáng thanh tĩnh lại, nhưng vẫn có vẻ không tốt lắm.

    "Nơi này có thứ dơ bẩn."

    Hàn Phỉ yên lặng, không nghĩ tới tên mập sẽ nói ra lời nói thần thần quỷ quỷ như vậy.

    "Thứ dơ bẩn gì?"

    "Không biết, chỉ biết là rất xấu, ta cảm thấy nguyên nhân sinh bệnh nhất định là từ nơi này mà ra!"

    Hàn Phỉ cười híp mắt vỗ vỗ lưng Lưu Tam Pháo, nói: "Ta đã biết mang ngươi lại đây là hữu dụng mà."

    Lưu Tam Pháo liếc mắt nhìn Hàn Phỉ, hỏi: "Cái gì?"

    Hàn Phỉ chỉ chỉ ngôi mộ, nói: "Ngươi xem cẩn thận chút, nhìn có chỗ nào không đúng, còn có thứ dơ bẩn mà ngươi nói lại là cái gì?"

    Lưu Tam Pháo gật đầu, tiến lên, đi một vòng quanh ngôi mộ, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cây cối bụi cỏ quanh đó, vừa lầm bầm nói cái gì đó.

    Cừu Thanh Thư nhìn bộ dáng của tên mập như vậy, có chút bận tâm nói: "Vị Lưu đại phu này là thế nào?"

    Hàn Phỉ bẹp bẹp miệng, nói: "Không có chuyện gì, đây là cách làm việc của hắn!"

    Cừu Thanh Thư kinh ngạc, nói: "Cách làm việc?"

    Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Các ngươi đã nhất định coi bệnh này là lời nguyền rủa, vậy chúng ta liền đến làm một hồi pháp sự đi."

    Lúc Hàn Phỉ đang nói ra câu nói này, ánh mắt nàng lóe lên vẻ giảo hoạt.

    Rất nhanh, tên mập đi tới, nói: "Chính là ngôi mộ kia! Nhất định có vấn đề! Cái này hố cha, cái mộ này tuyệt đối từng bị người giở trò, phá hủy phong thủy vốn có! Hội tụ tất cả tà khí! Hơn nữa ở chỗ lỗ thông gió, tà khí đều thổi hướng về phía thôn làng! Không nhiễm bệnh mới lạ!"

    Hàn Phỉ nghĩ một hồi, nói: "Ngươi hiểu phong thủy?"

    Lưu bàn tử vung vung tay, nói: "Hiểu sơ hiểu sơ, chẳng qua người đổi phong thủy mộ địa này là một cao thủ! Còn là một cao thủ Chế Độc nữa!"

    Cừu Thanh Thư không nhịn được hỏi: "Đây là vì sao? Hai người này có mối quan hệ gì sao? Cao thủ Chế Độc còn hiểu những thứ này?"

    Lưu bàn tử lộ ra vẻ mặt ghét bỏ liếc mắt nhìn Cừu Thanh Thư, nói: "Tiểu hỏa tử, ngươi đây là không biết a, cao thủ Chế độc, đều là đại sư Phong Thủy hạng nhất, phải biết, độc tính vốn tà, tự nhiên cũng có liên quan với phong thủy, có khi độc tính của độc dược cũng không cường đại như vậy, nhưng phối hợp với thiên thời địa lợi nhân hòa, có thể đạt đến hiệu quả không tưởng tượng nổi, vì thế ít nhiều gì cũng nhất định phỉa biết một chút."

    Lúc này Hàn Phỉ lộ ra nụ cười ý vị sâu dài, nói: "Tên mập, ngươi hiểu rất nhiều a! Lợi hại đấy!"

    Trái tim Lưu Tam Pháo lập tức tung bay, hiếm thấy được Hàn Phỉ biểu dương, lập tức trôi chảy lên đường: "Vậy cũng không có gì, ta đã sớm học, những thứ phong thủy định vị này, cũng không phải quá khó hiểu, ta.."

    Lưu Tam Pháo lập tức che miệng, đôi mắt cũng trợn tròn, vừa nghiêng đầu, liền đối diện với gương mặt đầy ý cười của Hàn Phỉ.

    "Rất tốt mà tên mập."

    Lưu Tam Pháo lúc này khóc không ra nước mắt, hận không thể mạnh mẽ tát mình mấy cái, cho ngươi lắm miệng này! Cho ngươi kiêu ngạo này!

    "Một người từ nhỏ lớn lên trong rừng sâu núi thẳm mà học vấn đúng là sâu rộng nha." Hàn Phỉ nhạo báng nói.

    Lưu Tam Pháo không thể làm gì khác hơn là lúng túng cười, nỗ lực thay đổi đề tài: "Cô nương ngài nói giỡn, ta đây chỉ là nghe nói qua, nghe nói qua! Da lông mà thôi! Hay là chúng ta quan tâm đến chất độc này đi! Khụ khụ!"

    Lưu Tam Pháo vì ngăn ngừa lời nói dối của mình bị vạch trần, lập tức chỉ chỉ một vòng cây cối xung quanh mộ địa, nói: "Ngươi xem, những thứ này thành hình cũng không phải từ rất sớm, hiển nhiên là sau này mới gieo vào, hơn nữa đều là loại cây Tụ Âm, còn sẽ sản sinh một loại độc khí, có thể khiến độc tính nơi này phát huy càng nhanh hơn một ít.

    Cừu Thanh Thư liếc mắt nhìn những cái cây lớn, không biết vì sao cũng cảm thấy có chút âm u.

    Lưu Tam Pháo lại chỉ chỉ ngôi mộ kia, nói:" Ta kiến nghị a, ngôi mộ này nhất định phải cạy ra! "

    Hàn Phỉ nhìn về phía Cừu Thanh Thư. Cừu Thanh Thư biểu thị rất khó khăn.

    Loại hành vi muốn đào một tổ tiên nhà người khác, hình như rất thiếu đạo đức, hơn nữa cũng không giống chuyện mà một thôn trưởng như hắn nên làm.

    Lưu Tam Pháo vung tay, nói:" Hừ, còn không tình nguyện a, ngôi mộ này mà không cạy ra, ta cũng không thể nói chính xác là vật gì, ít nhất phải liếc mắt nhìn! Không phải chỉ là một bộ xương thôi sao, so với mạng người, có thể so sánh à. "

    Hàn Phỉ rất thích thái độ này của tên mập, nói:" Tìm mấy người có ngày sinh tháng đẻ dương khí nặng đến cạy mộ huyệt ra. "

    Cừu Thanh Thư thấy Hàn Phỉ trực tiếp dung ngữ khí ra lệnh như vậy, cũng biết chuyện này không có chỗ thương thảo nữa, nhân tiện nói:" Vậy ta hiện tại liền đi. "

    Dứt lời, Cừu Thanh Thư liền rời đi, chỉ còn dư lại Hàn Phỉ cùng tên mập.

    Chờ đến khi không thấy thân ảnh của Cừu Thanh Thư nữa, Hàn Phỉ nhàn nhạt nói:" Nói đi. "

    Lưu Tam Pháo đột nhiên quay đầu, có chút không tự nhiên nói:" Sao ngài biết? "

    Hàn Phỉ cười cười, nói:" Dáng vẻ của ngươi rõ ràng chính là còn có điều ẩn giấu, nói đi, người ta đã đuổi đi rồi. "

    Lưu Tam Pháo lại cảm thấy vô cùng khâm phục, lập tức chỉnh lại sắc mặt, há mồm lên đường:" Lão đại! Ngài thật muốn quản chuyện này à? "

    Cả đời Lưu Tam Pháo cam tâm tình nguyện kêu hai tiếng 'lão đại' này, vô cùng thành khẩn.

    Hàn Phỉ chẳng biết có được không, nói:" Hừm, chuyện này nhất định phải quản. "

    Lưu Tam Pháo cắn răng một cái, nói:" Rất có thể sẽ ngay cả chúng ta cũng bị liên lụy a! "

    " Ngươi sợ sao? "

    " Ta đương nhiên sợ a! Ta rất tiếc mệnh đấy! Nhưng vì lão đại, ta vẫn có thể liều mạng! "

    " Ngôi mộ này có gì cổ quái? Ngươi biết cái gì? "

    Lưu Tam Pháo giống như hạ quyết tâm gì đó, nói:" Lão đại, nguyên nhân bệnh này, phía sau có cao thủ. "

    " Cao bao nhiêu? "

    " Rất cao, rất cao. "

    " Tỷ như? "

    " Tỷ như.. Vạn Cổ Cốc. "

    " Ồ? "

    " Không, không đúng, chỉ sợ là người kia là từ Vạn Cổ Cốc xuống núi. "

    Ngữ khí của Lưu Tam Pháo càng ngày càng nặng, tựa hồ cũng bởi vì lời mình sắp nói ra khỏi miệng mà cảm thấy trầm trọng.

    " Lão đại, ta có thể đoán được người kia là ai. Cũng chỉ có người kia mới làm ra thủ bút lớn như vậy, ừm, phạm vi cùng độ chính xác cao như vậy, là nhất định. "

    " Nói. "

    " Nghiêm trưởng lão của Vạn Cổ cốc. "Lưu Tam Pháo đón đến, lại tiếp một câu.

    " Độc sư mạnh mẽ nhất thế gian."
     
    songreasoekEvaPham thích bài này.
    Last edited by a moderator: 22 Tháng mười 2021
  7. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 620: Dịch kinh bát quái

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hàn Phỉ khi nghe thấy câu nói 'Độc Sư mạnh nhất thế gian' này lièn lộ ra vẻ mặt mang đầy thâm ý.

    Bất kỳ vật gì lúc bị trút lên ba chữ này cũng mang ý nghĩa không nên xem nhẹ, nhất là còn có thể chế tạo ra độc có hiệu quả như vậy, Hàn Phỉ lại càng cảm thấy trong lòng căng thẳng, ngẩng đầu nhìn về phía tên mập, nói: "Nghiêm trưởng lão kia, là dạng người gì?"

    Lưu Tam Pháo nuốt nước miếng, dùng lời nói ngắn gọn nhất trả lời: "Đây là tồn tại kinh khủng nhất Vạn Cổ Cốc, cũng là người chống đỡ Vạn Cổ Cốc, Nghiêm trưởng lão tên đầy đủ là Nghiêm Nho Minh, xem như là nguyên lão khai sáng Vạn Cổ Cốc, hơn nữa thực lực của hắn thâm bất khả trắc, địa vị cao hơn nhiều các vị trưởng lão khác của Vạn Cổ Cốc, nhưng bởi vì quanh năm làm bạn cùng độc vật, vì thế gần như không xuống núi, có đến mười mấy năm chưa từng xuất hiện ở trước mặt người."

    Hàn Phỉ nghe rất nghiêm túc, mà Lưu Tam Pháo cũng chậm rãi mà nói, giống như biết gì nói nấy.

    "Nếu như không phải là bởi vì Nghiêm trưởng lão quy ẩn, Vạn Cổ Cốc tuyệt đối sẽ không giống như hiện tại dễ dàng bị người đời dần quên mất như vậy, mấy chục năm trước, tồn tại Vạn Cổ Cốc có thể so với Trung Thảo Đường hiện tại, ở trong hiệp hội y sự vô cùng bá khí, cơ hồ là người người nghe đến đều biến sắc, tên tuổi cũng có thể dọa khóc tiểu hài nhi, nhưng những năm gần đây lại không được như trước, Vạn Cổ Cốc cũng không có một người nào ưu tú như Nghiêm trưởng lão, thêm vào trong cốc tựa hồ thực hành quy định gì đó, càng ngày càng ít tin tức truyền ra, toàn bộ Vạn Cổ Cốc đều yên tĩnh lại, nhưng dù cho như vậy cũng không thể lơ là chỗ lợi hại của Nghiêm trưởng lão!"

    Tên mập nói đến nướt bọt tung bay, đầy mặt kích động.

    Hàn Phỉ đột nhiên cười một tiếng, nói: "Tên mập, ngươi biết rất rõ ràng a! Làm sao, vẫn nghe nói à?"

    Tên mập bỗng nhiên đình chỉ, sắc mặt lúng túng, miễn cưỡng bỏ ra một nụ cười, ngượng ngùng nói: "Nghe nói.. Nghe nói mà thôi.. Khụ khụ, tin tức của ta có chút linh thông a."

    Hàn Phỉ giống như tin lời hắn, nói: "Vị Nghiêm trưởng lão này đến cùng là lợi hại bao nhiêu?"

    Lưu Tam Pháo sờ sờ cằm, chăm chú nghĩ lại, nói: "Thật lợi hại a.. Đại khái là nhân vật cường đại đủ để chống đỡ lên toàn bộ Vạn Cổ Cốc, hơn nữa a, nghe đồn Nghiêm trưởng lão đã từng giao thủ cùng Đằng Mộc cách đây mấy chục năm, nhưng số người biết chuyện này cực ít, bọn họ một bên hạ độc, một bên giải độc, toàn bộ giao thủ kéo dài rất nhiều ngày, cuối cùng là Đằng Mộc thắng một bậc, vì thế Nghiêm trưởng lão mới sẽ từ đây phong sơn không có tin tức gì."

    Trong lòng Hàn Phỉ đại khái đã hiểu, độc sư có thể cùng Đằng Mộc tương xứng.. Vậy tuyệt đối không phải nhân vật có thể dễ dàng giải quyết, chí ít hiện tại.. Hàn Phỉ biết rõ, mình không chắc chắn, chuyện này so với nàng suy nghĩ còn muốn khó khăn hơn.

    Thấy sắc mặt Hàn Phỉ tựa hồ khó coi, Lưu Tam Pháo lại vội vàng an ủi hai câu, nói: "Ngài cũng đừng chán ngán thất vọng nhanh như vậy, cái kia, chuyện giao thủ chính ta cũng không xác định, vạn nhất là lời đồn thì sao? Đúng không?"

    Hàn Phỉ lắc đầu một cái, nói: "Không cần phải lo lắng cho ta, tên mập, ngươi tiếp tục đi, nói tất cả những gì ngươi biết cho ta."

    Lưu Tam Pháo đón đến, gãi đầu một cái, nói: "Kỳ thực ta biết cũng không nhiều lắm, có điều có có thể chú ý một chút, Nghiêm trưởng lão không chỉ là một độc sư nhất lưu, mà còn là một đại sư Phong Thủy, hắn là một tay bản lĩnh tìm huyệt vị cực kì cường đại, vị trí Vạn Cổ Cốc vẫn không thể bị ngoại nhân tìm được cũng là bởi vì thủ đoạn của Nghiêm trưởng lão, nghe nói hắn thay đổi phong thủy của cả ngọn núi, hình thành tấm chắn thiên nhiên, có thể mê hoặc ngoại nhân, vì thế điểm này không thể coi khinh."

    Nghe vậy, ánh mắt Hàn Phỉ chuyển đến mộ bia cua nát kia, bỗng nhiên nói: "Ngôi mộ này.. Rất không thoải mái:"

    Đôi mắt Lưu Tam Pháo lóe sáng, nói: "Lão đại, ngươi cảm giác không sai, ngôi mộ này thật là không thoải mái, ta cả gan hỏi một câu, lão đại ngươi biết vì sao à?"

    Nói đến đây sắc mặt Lưu Tam Pháo còn có chút kiêu ngạo tự đắc, giống như đang chờ đợi Hàn Phỉ chịu thua cùng khích lệ, thật chẳng khác nào một con công kiêu ngạo.

    Hàn Phỉ liếc nhìn hắn một cái, nói: "Mộ bia diện âm bối dương, lư hương trước bia bị đảo ngược, hương hỏa bị cắt đứt, cùng với.. phía dưới mộ bia, có khắc Quỷ Phù."

    Theo mỗi một lời Hàn Phỉ nói ra, vẻ mặt Lưu Tam Pháo liền khiếp sợ them một phần, đến câu nói cuối cùng cái cằm hắn thiếu điều trực tiếp rơi xuống đất, tràn đầy giật mình nhìn Hàn Phỉ, lắp bắp nói: "Ngài, ngài, làm sao ngài biết!"

    Hàn Phỉ dương dương cằm, nói: "Ta là lão đại của ngươi."

    Lưu Tam Pháo lắc lắc đầu, hưng phấn nói: "Lão đại, ngài có phải cũng học được Dịch Kinh Bát Quái hay không?"

    Hàn Phỉ lắc đầu, nói: "Không phải."

    Lưu Tam Pháo không tin, nói: "Đừng gạt ta, nếu không hiểu Dịch Kinh Bát Quái, sao có thể biết rõ như thế? Còn nói được đạo lý rõ ràng, còn hoàn toàn đúng nữa!"

    Hàn Phỉ trầm mặc một hồi.

    Lưu Tam Pháo lại nói: "Có điều lão đại ngài vẫn đúng là lợi hại, thật sự là bác học thấy nhiều biết rộng! Cái gì cũng biết! Y thuật đã không tệ, ngay cả Dịch Kinh Bát Quái cúng hiểu!"

    Kĩ thuật nịnh hót của Lưu Tam Pháo không hề yếu, nhưng hắn phát hiện, vẻ mặt Hàn Phỉ không có một chút biến hóa nào, dần dần, Lưu Tam Pháo cũng không dám cười nữa, cẩn thận từng li từng tí một nói: "Sao, làm sao thế?"

    Hàn Phỉ lắc đầu, nói: "Không có chuyện gì."

    Liên quan với những Dịch Kinh Bát Quái này, Hàn Phỉ căn bản không phải cố ý đi học, cũng không rõ ràng, nàng biết rõ những thứ này toàn bộ bắt nguồn từ trận thần chiến ngàn năm trước.

    Những Ma Vật, quỷ vật đột nhiên xuất hiện vào ngàn năm trước, trong lúc đối kháng, nàng hoặc nhiều hoặc ít cũng tiếp xúc một ít kiến thức thuộc phương diện này, nhưng Hàn Phỉ không nghĩ tới, ở đây còn sẽ gặp đồ vật giống như vậy, trong lòng nàng vô cùng bất an.

    Không bao lâu, Cừu Thanh Thư liền dẫn mấy tiểu hải tử hơi trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng lại đây, dù cho họ có gầy trơ xương, nhưng tinh thần hiển nhiên là khá tốt.

    Cừu Thanh Thư chỉ chỉ những tiểu hỏa tử này, nói: "Những nam nhân này đều có ngày sinh tháng đẻ dương khí, có thể chứ?"

    Lưu Tam Pháo từ trên xuống dưới nhìn bọn họ vài lần, hơi kinh ngạc nói: "Có thể nha, rõ ràng là bị nhiễm độc, à nhầm, nguyền rủa, còn có tinh thần như thế, dù cho có chút gầy, nhưng nhìn rất rắn chắc."

    Các tiểu tử ngay lập tức ưỡn ngực, tựa hồ bởi vì lời khen ngợi này mà có chút kiêu ngạo.

    Hàn Phỉ ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: "Bắt đầu đi, sớm biết rõ, cũng sớm giải quyết."

    Trước khi tới, Cừu Thanh Thư cũng đã nói qua chuyện phải làm với mấy người này, nhưng mãi đến tận khi thật sự phải ra tay cạy quan tài, bọn họ vẫn có chút sợ.

    Lưu Tam Pháo vung tay lên, nói: "Ôi, các ngươi sợ cái gì a! Không phải chỉ là đào mộ phần thôi sao! Nếu không đào, tất cả các ngươi đều phải chết đấy!"

    Câu nói này lập tức liền đâm trúng chỗ đau của Cừu Thanh Thư, hắn trầm giọng nói: "Trên đường tới đây các ngươi đã đáp ứng cái gì! Có báo ứng gì đó thì ta sẽ gánh chịu! Ta không sợ!"

    Thấy thôn trưởng cũng nói như vậy, các tiểu tử cũng cắn răng một cái, liền chuẩn bị khởi công, nhưng Hàn Phỉ cản bọn họ lại, từ trong hòm thuốc lấy ra vài cái khăn tay, nói: "Dùng cái này bịt mũi miệng lại, kín vào."
     
    songreasoekEvaPham thích bài này.
  8. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 621: Đào quan tài

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mọi người tiếp nhận, che miệng mũi lại, liền nhanh chóng bắt đầu đào phần mộ lên, Lưu Tam Pháo đi theo một bên, nhìn thấy cái hố kia càng đào càng lớn, trên gương mặt luôn luôn cợt nhả cũng nhiều thêm mấy phần nghiêm túc, ngay cả cơ thịt trên mặt cũng trở nên căng thẳng.

    Thời gian từng chút một trôi qua, hố đào cũng từ từ lớn lên, làm người bất ngờ là mộ phần này chôn đến mức rất sâu, đào mãi mà vẫn không nhìn thấy quan tài, mãi đến tận lúc một cái xẻng chạm vào thứ gì đó phát ra tiếng vang.

    "Tìm thấy rồi!"

    Nhất thời, sắc mặt mọi người cũng khẩn trương lên.

    Sau đó mấy tiểu hỏa tử cẩn thận từng li từng tí một dọn dẹp đất cát xung quanh, làm lộ ra một cái quan tài mục nát, Hàn Phỉ nhìn phía dưới lộ ra toàn bộ quan tài, trong lòng kinh ngạc một hồi.

    Cái quan tài kia, bên ngoài dán rất nhiều lá bùa màu đen, trên những lá bùa đó còn tỏa ra một mùi hương quỷ dị, Hàn Phỉ cau mày, che mũi, nói: "Tất cả lên đi."

    Cừu Thanh Thư nhìn cái quan tài kia, dù là người ngoài nghề cũng có thể nhìn ra chỗ không thích hợp, nhà ai mai táng thân nhân mà lại đi dán nhiều lá bùa quanh quan tài như thế, huống chi hay lại là những lá bùa màu đen trông rất tà môn.

    Lúc Lưu Tam Pháo nhìn thấy những lá bùa kia, sắc mặt đều trắng, nói: "Đúng, đúng, là Nghiêm trưởng lão! Quả nhiên là hắn làm! Không được! Nơi này nhất định là trụ sở thí nghiệm thuốc của Nghiêm trưởng lão! Quan tài bị móc ra, hắn hiện tại nhất định là biết rõ!"

    Lưu Tam Pháo đặt mông ngồi dưới đất, sắc mặt tràn đầy sợ hãi.

    Đúng lúc này, Hàn Phỉ đột nhiên lấy một cái khăn tay đã được ngâm nước thuốc bịt mũi miệng lại, sau đó liền nhảy xuống hố.

    Tên mập kinh hãi đến biến sắc hô: "Lão đại! Không thể!"

    Nhưng, Hàn Phỉ giống như không nghe thấy hắn rít gào, mà quấn chặt bang vải vào tay, sau đó xé những lá bùa màu đen dán tại nắp quan tài ra, nhất thời toàn bộ quan tài cũng nhảy lên một cái.

    Điều này dọa cho tất cả mọi người phát sợ, các tiểu tử cũng lui về phía sau vài bước, sắc mặt Cừu Thanh Thư cũng rất khó coi, hắn cảnh giác quan sát, chỉ sợ phát sinh chuyện gì bất ngờ xúc phạm tới thần nữ bệ hạ của hắn.

    Lưu Tam Pháo sợ đến mức nói năng lộn xọn, lắp bắp hỏi: "Lão, lão đại, ngài, ngài muốn làm cái gì? Ngài, ngài đừng kích động a! Bên trong đang bị nhốt vật gì cũng còn chưa biết! Ngài đừng kích động a!"

    Bàn tay Hàn Phỉ chạm vào trên nắp quan tài, đầu ngón tay giống như chạm phải lôi điện, nàng rút tay về, đầu ngón tay run rẩy một hồi, trái tim cũng đập thật mạnh. Tựa hồ, có đồ vật gì đó, ở bên trong, đang triệu hoán nàng.

    Nhưng, đó là cái gì?

    Ngay lúc Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, muốn mở nắp quan tài ra, một đôi tay bụ bẫm đã bắt được tay nàng.

    "Lão đại! Ngài muốn làm gì?"

    Tên mập vừa thở hổn hển, vừa chăm chú giữ chặt tay Hàn Phỉ, chỉ lo nàng thật sự bật nắp quan tài lên.

    Hàn Phỉ không giãy dụa, nói: "Buông tay."

    Tên mập tóm càng chặt, sắc mặt cũng lộ ra vẻ khẩn cầu, nói: "Lão đại, coi như ta cầu xin ngài, trước tiên đừng mở ra được không? Nếu thật mở ra, phát sinh chuyện gì, tất cả chúng ta sẽ xong đời! Thực lực của Nghiêm trưởng lão thật sự không thể đùa giỡn! Nếu, nếu.."

    Vế sau 'nếu chúng ta chết thì làm sao bây giờ' còn chưa nói ra, nhưng mọi người đều hiểu rõ.

    Hàn Phỉ nghĩ đến thôn dân Long Y Quân, rốt cuộc cũng chậm rãi thu tay về, nói: "Được."

    Tên mập thở ra một hơi, chỉ lo Hàn Phỉ thật không quản không để ý mở nắp quan tài, nói thật, hắn không biết trong này sẽ đặt thứ đồ gì, nhất là hiện tại trên tay bọn họ cũng không chuẩn bị cái gì, nếu phát sinh chuyện bất ngờ, sé không kịp ứng phó!

    Vì không cho Hàn Phỉ có thời cơ hối hạn, Lưu Tam Pháo trực tiếp la hét: "Các ngươi trốn xa như vậy làm cái gì! Mau tới đây, chuyển cái quan tài này ra cho ta! Nhớ kỹ, động tác nhẹ một chút a!"

    Những tiểu tử kia có chút sợ hãi rụt rè.

    Lưu Tam Pháo trừng mắt, nói: "Làm sao? Sợ à? Cái nắp này cũng chưa hề mở ra đâu? Sợ cái giề, các ngươi còn có tác dụng gì hay không? Có phải đàn ông hay không? Sao còn không lợi hại bằng một cô nương gia như lão đại của ta thế hả!"

    Cừu Thanh Thư bị sỉ nhục như thế, cắn răng một cái, tự mình nhảy xuống, nói: "Cúng đi xuống hết cho ta!"

    Thấy Cừu Thanh Thư cũng tự mình xuống, bọn họ không có lý do gì từ chối, liền người này nối tiếp người kia nhảy xuống.

    Quan tài dùng dây thừng buộc lại, trói chặt chẽ, sau đó mấy người trước sau bắt đầu dùng lực, lập tức liền nâng lên, đồ vật bên trọng cũng nhẹ đến mức khó tin, khiến những tiểu tử kia chuẩn bị phát lực cũng hơi kinh ngạc.

    Lưu Tam Pháo chỉ huy bọn họ đem quan tài về làng, mà chính mình lại sửa đổi vị trí mộ huyệt một chút, thuận tiện đào luôn mấy cái cây lớn xung quanh, miễn cho chúng hại người, ngay cả khối mộ bia cũng bị vùi vào đi trong đất, che đậy thật kĩ.

    Lưu Tam Pháo còn căn dặn Cừu Thanh Thư, quay lại một vùng này, tốt nhất đừng để ai tới gần, miễn cho âm khí nhập thể, càng thêm suy yếu.

    Rất nhanh, thôn làng liền oanh động lên, tất cả mọi người nhìn một cái quan tài lớn lắc lư đung đưa bị nhấc trở về, hơn nửa người trong thôn đi ra vây xem, vẫn là Cừu Thanh Thư xua đi không ít, trực tiếp đem quan tài đặt trong từ đường.

    Lưu Tam Pháo lập tức hóa thân thành một đạo sĩ đa mưu túc trí, vội vàng cho người tìm tới máu chó đen, gạo nếp, hương nến, để quanh cỗ quan tài kia, rất lâu sau mới đứng thẳng lưng lên, lúc này toàn bộ quan tài đã bị vây quanh một vòng.

    "Hiện tại được rồi, ta đã tạm thời đè ép đồ vật trong này xuống, đừng động vào mấy thứ này đấy nhé!"

    Cừu Thanh Thư nhìn cỗ quan tài kia, chần chờ hỏi: "Trong này.. đến cùng là vật gì?"

    Lưu Tam Pháo thuận miệng đáp: "Ta sao biết được!"

    Cừu Thanh Thư há hốc mồm, nói: "Vậy ngài hưng sư động chúng như vậy.."

    Lưu Tam Pháo nhìn hắn chằm chằm, nói: "Ta đều là vì ai! Chỉ cần là đồ của Nghiêm trưởng lão thì cũng không phải là thứ tùy tùy tiện tiện gì cả! Ngươi thay vì quan tâm xem đồ vật trong này là gì, còn không bằng quan tâm bản thân mình một chút đi, các ngươi đều là dược nhân đấy!"

    Cừu Thanh Thư cau mày, nói: "Dược nhân?"

    Lưu Tam Pháo lộ ra ánh mắt đồng tình, nói: "Xem ra ngươi còn không biết cái gì là dược nhân, cũng không kỳ quái, các ngươi nhất định là nghĩ rằng ông trời vứt bỏ, mới sẽ bị Nghiêm trưởng lão tuyển chọn làm dược nhân, haizzz, ta đúng là xúi tám đời, đang yên đang lành tham gia giải đấu Y Thánh khỉ gì đó! Lợi lộc đâu chưa thấy, lại bị liên lụy với nơi này, Nghiêm trưởng lão khẳng định đã nhận ra được nơi này bị động tay chân, ta cũng trốn không thoát!"

    Lưu Tam Pháo vừa nói thở dài, vừa cảm thán vận mạng mình thăng trầm.

    Hàn Phỉ vẫn một mực không nói gì, ánh mắt dừng lại ở trên quan tài, nhìn chăm chú, nửa ngày, nói: "Tên mập, đến lúc nào mới có thể mở quan tài?"

    Lưu Tam Pháo cắn răng một cái, nói: "Lão đại ngài muốn mở cũng không phải là không thể, nhưng phải chọn thời gian, để ta tính toán, còn phải chuẩn bị một ít đồ vật."

    Hàn Phỉ 'ừ' một tiếng, nói: "Nói cho ta biết thời gian."
     
    songreasoekEvaPham thích bài này.
  9. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 622: Độc trận tuyệt sát

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau đó Hàn Phỉ xoay người rời đi, nàng sợ nếu mình dừng lại thêm một giây, liền sẽ nhịn không được mà mở cái quan tài kia ra.

    Nàng tựa hồ luôn cảm thấy, đồ vật bên trong.. rất trọng yếu.

    Hàn Phỉ sâu sắc phun ra một ngụm trọc khí, nhìn về phía bầu trời u ám, tâm tình không khỏi ngột ngạt vô cùng.

    "Hàn cô nương! Hàn cô nương!"

    Giọng nói của Mộc Miểu Miểu vang lên bên tai, Hàn Phỉ kinh ngạc nghiêng đầu qua, đã nhìn thấy Mộc Miểu Miểu vừa chạy vừa thở hồng hộc, nói: "Hàn cô nương! Ngài mau tới đây!"

    Nói xong, Mộc Miểu Miểu không nói hai lời, trực tiếp lôi kéo Hàn Phỉ chạy về một hướng.

    "Làm sao thế?"

    "Nơi này có chút kỳ quái!"

    Chờ Mộc Miểu Miểu lôi Hàn Phỉ chạy đến rìa thôn làng, Mộc Miểu Miểu chỉ chỉ một cái hố nhỏ trên mặt đất, nói: "Ngài xem!"

    Hàn Phỉ cúi đầu nhìn lại, ánh mắt hơi biến đổi, chỉ thấy phía dưới cái hố nhỏ này có chôn mấy cái trống trống bỏi (Ed: Là một loại trống đồ chơi của trẻ nhỏ có cán cầm, hai bên buộc 2 viên đá hoặc gỗ nhỏ, khi lắc sẽ đập vào mặt trống tạo ra tiếng kêu ) rất cũ kỹ, phía trên có hình em bé hạnh phúc cũng đã không nhìn rõ lắm, ngoài ra còn có thêm một đoạn dây thừng, cùng chôn một chỗ đúng là có mấy phần quái lạ.

    Mộc Miểu Miểu hít thở mấy hơi, nói: "Ta vốn đang tìm kiếm thì thấy thảo dược, đây là thảo dược từ trước tới nay ta chưa từng gặp qua, vì thế liền định đào lên nghiên cứu một chút, không chừng sẽ có manh mối tìm ra nguyên nhân sinh bệnh, nhưng rễ của nó rất sâu, ta đào nửa ngày thì lại đào được những vật này."

    Hàn Phỉ tiến lên nhìn kĩ, hỏi: "Trống bỏi?"

    Mộc Miểu Miểu gật đầu, nói: "Phải, là trống bỏi tiểu hài tử hay chơi, cái này cũng không có gì lạ, khả năng là tiểu hài tử nào đó ham chơi vùi vào đi, nhưng, nhưng.."

    Mộc Miểu Miểu có chút khó nói, ngay cả sắc mặt cũng thay đổi, nói: "Ta dẫn ngài đi xem!"

    Mộc Miểu Miểu dẫn Hàn Phỉ chạy về bốn phương tám hướng của thôn làng lại đào ra được vài thứ, đều là một ít đồ chơi của tiểu hài tử, đều làm bằng gỗ, khéo léo tinh xảo đáng yêu, nhưng dưới bầu không khí này lại khiến người ta không thể không nghĩ nhiều.

    Mắt Hàn Phỉ thoáng trầm xuống, nói: "Thảo dược kia đâu?"

    Mộc Miểu Miểu vội vã từ trong bao vải lấy ra, nói: "Ta cảm thấy cỏ này quá tà môn, vì thế liền gói lại."

    Hàn Phỉ nắm số thảo dược kia, bề ngoài cũng không có quá nổi bật, nhưng ngọn cây có hai cái lá màu đỏ như máu, dù cho bị hái xuống, cũng không có bất kỳ dấu hiệu khô héo nào, vẫn cứ vô cùng tươi tắn.

    Hàn Phỉ ngửi ngửi, có một mùi thơm ngát quỷ dị truyền đến, đúng là chưa từng thấy thảo dược nào như vậy.

    "Hàn cô nương, ngài biết loại cỏ này không?"

    Hàn Phỉ lắc đầu một cái, nói: "Chưa từng thấy qua."

    Mộc Miểu Miểu thất vọng nói: "Hàn cô nương, ngài nói xem thảo dược này sao lại sinh trưởng phía trên những vật kia? Không đúng, cũng không biết là người nào vùi chúng dưới đó, vừa nhìn liền thấy rất không thoải mái, rất khó chịu, vì thế ta liền đến tìm ngài!"

    Hàn Phỉ cầm thảo dược ngẫm lại, nói: "Đi."

    Mộc Miểu Miểu kinh ngạc, nói: "Đi nơi nào?"

    "Chúng ta không biết, nhưng tên mập khẳng định sẽ nhận ra."

    Sau đó, Hàn Phỉ cầm độc thảo cùng Mộc Miểu Miểu một lần nữa tìm tới chỗ tên mập, lúc tên mập nhìn thấy thảo dược sắc mặt cũng biến đổi, mồ hôi hột to như hạt đậu lập tức liền rơi xuống, run giọng nói: "Bà cô của ta ơi, ngươi lại là từ đâu tìm thấy đồ chơi này?"

    Hàn Phỉ liếc mắt nhìn Mộc Miểu Miểu, người sau lập tức tiến lên nói rõ lại lần nữa, long mày tên mập lập tức nhăn tít, nói: "Ngươi nói là, có đồ chơi của tiểu hài nhi?"

    Mộc Miểu Miểu gật đầu, nói: "Đúng, hơn nữa cũng rất cũ nát! Cũng không biết đã chôn bao lâu."

    Lông mày của Lưu Tam Pháo đã sắp thắt lại như dây thừng, nói: "Độc thảo này là cỏ Hồng Quán, là loại thảo dược có độc tính mạnh mẽ nhất, bề ngoài rất bình thường, đồng thời số lượng cùng với ít ỏi, chỉ có một số rất ít sách thuốc ghi chép lại, các ngươi không biết cũng không kỳ quái, dù sao các ngươi không phải là chuyên môn nghiên cứu độc vật, nhưng may là muội tử ngươi đã bảo toàn được bộ rễ, bằng không các ngươi cũng đã trúng độc rồi!"

    Mộc Miểu Miểu nghe xong nhất thời vô cùng sợ hãi, vỗ ngực, cảm tạ linh cảm của bản thân, bằng không mình chết thế nào cũng không biết, nhưng sau đó, Mộc Miểu Miểu lại buồn bực hỏi: "Nếu như hiếm gặp ít như thế, thì tại sao ngươi lại biết?"

    Lưu Tam Pháo hận không thể cho mình một cái tát, cứng miệng nói: "Ta trùng hợp từng thấy, trùng hợp!"

    Mộc Miểu Miểu đơn thuần tin tưởng, còn cảm thán một câu: "Tên mập, không nghĩ tới ngươi còn bác học thấy nhiều biết rộng như vậy!"

    Nụ cười của Lưu Tam Pháo càng thêm lúng túng, thỉnh thoảng còn nhìn nhìn Hàn Phỉ, thấy nàng tựa hồ không nghe thấy bọn họ nói chuyện mà yên lòng.

    Lúc này, Hàn Phỉ cầm cái trống bỏi, đột nhiên đứng lên, lấy ra giấy bút, dùng một viên than củi trực tiếp vẽ trên giấy, Mộc Miểu Miểu cùng tên mập cũng lại gần, chỉ nhìn Hàn Phỉ vẽ ra một đồ án tương tự với đồ án Lục Mang Tinh.

    Mộc Miểu Miểu kinh ngạc nói: "Ngài đang vẽ cái gì thế?"

    Hàn Phỉ chỉ chỉ mấy vị trí trên giấy, nói: "Ngươi xem, đây là mấy nơi là có độc thảo cùng đồ chơi, vị trí đều là ở rìa thôn làng, nối tiếp chúng lại, đây là quỹ tích cũng lộ tuyến, liền biến thành đồ án này."

    Lưu Tam Pháo cầm trang giấy, nhìn kỹ, thỉnh thoảng xoay qua nghiên cứu, đột nhiên hoàn toàn biến sắc, nói: "Đây, đây là.."

    Hàn Phỉ tiếplời: "Đúng, đây là một trận pháp."

    Ngón tay Lưu Tam Pháo run rẩy một hồi, nói: "Ông trời của ta ơi! Cái này không chỉ là thí nghiệm thông thường a! Cái này, đây là muốn làm động tác lớn nha!"

    Mộc Miểu Miểu thỉnh thoảng nhìn về phía Hàn Phỉ, lại nhìn về phía Lưu Tam Pháo, căn bản không biết bọn họ đang nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là hỏi: "Đây là trận pháp gì?"

    Hàn Phỉ hé miệng, nói: "Hại người."

    Lưu Tam Pháo căm phẫn sục sôi nói: "Ở nơi này là hại người! Đây là bẫy người a! Làm như vậy sẽ bị trời phạt a! Chết rồi cũng phải đày xuống địa ngục!"

    Mộc Miểu Miểu có chút thấp thỏm bất an, nói: "Trận pháp này rất lợi hại phải không?"

    Hàn Phỉ đón đến, ánh mắt trở nên sắc bén, nói: "Thời gian của chúng ta không còn nhiều, e là lần luân hồi này, không phải là ba mươi năm nữa."

    Lưu Tam Pháo khẽ cắn răng, nói: "Nghiêm trưởng lão sợ là muốn triệt để dựa vào thứ này để vươn mình! Không được, không thể tiếp tục như vậy, ta vừa tính toán thời gian, sau ba ngày, là ngay thiên cẩu nuốt mặt trăng, đến lúc đó, buổi trưa ba khắc là thời gian tốt nhất, chúng ta sẽ mở quan tài!"

    Hàn Phỉ không trả lời, chỉ là trong đầu vẫn hiện ra từng món đồ chơi của tiểu hài tử, nàng không hiểu nếu như dùng những thứ này làm mắt của trận pháp, vậy vì sao phải dung đồ chơi của tiểu hài nhi để chôn lấp? Trong này có cái gì đặc biệt sao?

    Trực giác nói cho Hàn Phỉ biết, nếu như có thể nghĩ thông suốt điểm này nàng sẽ tìm ra được tất cả bí ẩn, nhưng cùng lúc, nàng cũng sẽ mất đi một thứ gì đó.

    Chỉ là.. Đến cùng là người nào?

    Cũng trong lúc đó, một bên khác, trong một huyệt động tối đen, có một thân ảnh đặc biệt âm u đang tọa thiền trong bóng tối, không gian vốn yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng thở thô nặng, cặp mắt tinh hồng đột nhiên mở ra, dường như muốn nhỏ máu.

    "Kẻ nào dám động vào tuyệt sát độc trận của lão phu?"
     
    songreasoekEvaPham thích bài này.
    Last edited by a moderator: 22 Tháng mười 2021
  10. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 623: Nói chuyện trong đêm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm đó, vầng trăng nằm trên đầu cành cây, ánh sáng trong ngần bao phủ toàn bộ thôn trang, vụ khí nhàn nhạt đang tràn ngập.

    Hàn Phỉ nằm trên một cái giường rách nát mở mắt ra, nàng mặc ngoại bào, đứng lên, đi ra ngoài cửa, lúc này gió nhẹ mang đến cảm giác mát mẻ. Hàn Phỉ ngẩng đầu nhìn mặt trăng mông lung, đột nhiên cảm thấy mình tựa hồ đã rất lâu không nhìn thấy Tần Triệt, mà thời gian 10 ngày hẹn gặp cũng sớm đã qua, Tần Triệt cũng không trở về. Hàn Phỉ vốn tưởng bản thân không thèm để ý, nhưng tựa hồ, nàng còn để ý hơn nhiều so với nàng nghĩ.

    Hàn Phỉ thở dài, tìm một cái cây cao lớn, trực tiếp bay lên, dựa vào một cành cây, tựa hồ đang trầm tư gì đó.

    Lúc Mộc Miểu Miểu bởi vì ngủ không được đứng lên ra ngoài, nàng vừa ngẩng đầu, liền đối diện với ánh mắt thăm thẳm của Hàn Phỉ, bị dọa đến té lăn trên đất, mãi đến tận lúc nhìn rõ ràng là Hàn Phỉ mới ngừng tiếng hét đã vọt lên tới miệng.

    "Hàn cô nương, ngài đang làm gì thế! Hù chết ta!"

    Mộc Miểu Miểu bò lên, vỗ vỗ ngực, muốn ngăn cản trái tim đang đập tùm thụp vì sợ.

    Hàn Phỉ kê hai tay dưới gáy, tư thế vô cùng thích ý, cười nói: "Làm sao thế? Ngủ không được?"

    Mộc Miểu Miểu 'a' một tiếng, thở dài, nói: "Ừm, ngủ không được."

    Hàn Phỉ liếc nhìn nàng một cái, nói: "Đang suy nghĩ gì đây? Ban ngày không mệt mỏi sao?"

    Mộc Miểu Miểu không nói gì, mà nhìn Hàn Phỉ trên cành cây kia, đánh giá một hồi, lại đưa tay bắt đầu muốn trèo lên, nhưng Mộc Miểu Miểu cũng quá đề cao chính mình, nàng căn bản là không bò lên nổi, thật vất vả sử dụng tất cả khí lực bú sữa mẹ mới trèo lên được một đoạn, cánh tay đã không có khí lực, mềm nhũn tựa vào thân cây, lúc cả người liền muốn ngã xuống Hàn Phỉ đột nhiên kéo lại cánh tay nàng.

    Mộc Miểu Miểu ngẩng đầu lên liền đối diện với vẻ mặt bất đắc dĩ của Hàn Phỉ.

    "Ngươi không trèo lên được sao còn phải miễn cưỡng chính mình đây?"

    Mộc Miểu Miểu đỏ mặt, cuối cùng vẫn là dưới sự giúp đỡ của Hàn Phỉ mới leo được lên cây.

    Lúc Mộc Miểu Miểu nhìn thấy phong cảnh trên cao mới nở một nụ cười đơn thuần, nói: "Không trách được vì sao Hàn cô nương ngài lại thích đứng trên cây như thế, tầm nhìn quả nhiên rất tốt."

    Hàn Phỉ 'ừ' một tiếng, không nói lời nào. Hai người rơi vào trầm mặc ngắn ngủi.

    Một lúc lâu sau, Mộc Miểu Miểu giống như lấy hết dũng khí, hỏi: "Hàn cô nương, chúng ta sẽ sống sao? Còn sống rời khỏi nơi này?"

    Hàn Phỉ rốt cục cam lòng thu hồi tầm mắt từ đằng xa, nhìn về phía Mộc Miểu Miểu, nói: "Đây là nguyên nhân ngươi ngủ không được sao?"

    Mộc Miểu Miểu có chút cúi đầu ủ rũ nói: "Ừm, mọi người đã dò xét hai ngày, nhưng vẫn không tìm được chút đầu mối gì, có người bắt đầu chế tạo dược phương, có người vẫn còn đang tìm kiếm nguyên nhân sinh bệnh, cũng có người sắp từ bỏ, ta nghe người ở đây nói, trước kia các đại phu tiến vào nơi này sẽ không sống qua nổi mấy ngày vì bị nguyền rủa, chúng ta.. sẽ sẽ không chết như họ chứ?"

    Lúc Mộc Miểu Miểu hỏi ra câu này, ngữ khí tràn đầy vẻ thấp thỏm bất an, lúc trước nàng dựa vào một bầu máu nóng, liền đi theo Hàn Phỉ cùng đến đây tham gia giả đấu Y Thánh, rời khỏi Cơ Quan Thành có thể nói là nàng lấy mạng đi đánh cược, nàng cũng không còn là Mộc đại tiểu thư được phụ thân nâng trong lòng bàn tay nữa, trong một đoạn thời gian này, nàng học được kiên cường, nhưng kiên cường như vậy còn chưa đủ khiến nàng có thể không kinh hoảng khi phải đối diện với tử vong đang cận kề.

    Không có người nào muốn chết cả.

    Hàn Phỉ cười một cái, nàng tất nhiên là biết Mộc Miểu Miểu sợ hãi, trên thực tế không chỉ là nàng, còn những người dự thi khác, ngày hôm nay, Hàn Phỉ cũng đã nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của rất nhiều người, nếu cứ mãi không thể phát hiện ra điều gì như vậy, tuyệt vọng sẽ tăng lên rất nhanh, sớm muộn cũng có một ngày, bọn họ sẽ khóc lóc chạy ra ngoài, sau đó cứ thế chết đi.

    Đúng vậy, khi nàng cùng tên mập phát hiện ra mộ huyệt kia, cũng móc quan tài ra, nguyền rủa của thôn này đã bị thay đổi, một khi rời khỏi thôn, không quá ba ngày sẽ bị nổ tung mà chết, nói đến mới thấy, ở lại đây còn miễn cưỡng xem như một chỗ an toàn, an toàn lùi thời gian tử vong lại. Chỉ là điểm này, Hàn Phỉ còn chưa nói với bất cứ ai.

    Mộc Miểu Miểu thấy Hàn Phỉ không nói lời nào, có chút bất an nói: "Hàn cô nương? Ngài không sợ hãi cái chết sao?"

    Nghe thấy vấn đề này, trong mắt Hàn Phỉ lộ ra vẻ trêu tức, nói: "Ta là người, chỉ cần là người thì đều sẽ sợ chết."

    Mộc Miểu Miểu lắp bắp nói: "Có thể.. biểu hiện của ngài quá bình tĩnh, tựa hồ chuyện gì cũng đều không thể khiến ngài thay đổi sắc mặt, ngài giống như là không sợ hãi với sinh tử vậy."

    Hàn Phỉ đột nhiên cất tiếng cười to, cành cây cũng run rẩy mấy lần, rụng xuống vài cái lá cây, nói: "Ngươi là làm sao rút ra được cái kết luận này thế? Cũng không khỏi quá đề cao ta, ta chẳng qua chỉ là một phàm nhân, nơi nào lại dũng cảm như vậy, ta có thể thản nhiên là vì có một nguyên nhân."

    Mộc Miểu Miểu không nhịn được hỏi: "Là cái gì?"

    Hàn Phỉ vô cùng bình tĩnh nói: "Đó là bởi vì ta đã chết qua một lần."

    Mộc Miểu Miểu lập tức liền sửng sốt.

    "Ngài, ngài đang nói đùa sao?"

    "Ta đã chết một lần, đời này là ta trộm được, lén lút tránh thoát khỏi Diêm La Vương triệu hoán, sống lại."

    "Ngài nhất định là đang nói đùa!"

    "Bởi vì đời trước của ta chết quá thảm, ta nuốt không trôi một hơi này, cho nên muốn dung mọi cách để cho mình phục sinh."

    "Ngài, ngài không nên làm ta sợ có được không.."

    "Những kẻ đã từng thương tổn chúng ta, ta đều muốn báo thù, vì thế ta mới sống đến bây giờ, ta kỳ thực chưa tính là người, ta cũng không biết mình là quỷ hay là người nữa."

    Giờ khắc này, vẻ mặt của Mộc Miểu Miểu đã sắp bị dọa phát khóc.

    Thanh âm Hàn Phỉ càng nói lại càng như có như không, thêm nữa lúc này đêm đã khuya, tầng mây vừa vặn che kín ánh trăng yếu ớt, một cơn gió thổi tới, Mộc Miểu Miểu đã sắp sợ đến ngất xỉu, nước mắt lưng tròng.

    Hàn Phỉ phì cười ra tiếng, cười đến chảy cả nước mắt, nói: "Haha haha, ngươi sợ đến thế sao! Ta nói đùa với ngươi đấy!"

    Mộc Miểu Miểu ngây người.

    Hàn Phỉ vỗ vỗ bả vai nàng, nói: "Đứa nhỏ ngốc, ta thật sự là đùa với ngươi thôi, ta là một người sống sờ sờ đấy, ngươi xem ta có hô hấp có nhiệt độ, sao lại là quỷ được! Ngươi đúng là quá tin người."

    Mộc Miểu Miểu oa một tiếng khóc lên, nói: "Hàn cô nương ngài quá xấu! Ngài quá đáng sợ!"

    Hàn Phỉ có chút hổ thẹn, nói: "Ngốc a, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, chỉ cần có ta, các ngươi sẽ không phải chết."

    Mộc Miểu Miểu ngừng khóc, ngơ ngác nhìn Hàn Phỉ, nói: "Thật, thật sao?"

    Hàn Phỉ nghiêm túc gật đầu, nói: "Ừ, thật, ngươi sẽ không chết, mau trở về ngủ đi, chờ trời sáng, sẽ có manh mối."

    Mộc Miểu Miểu một lần nữa lộ ra vẻ mặt vui cười, nói: "Hàn cô nương, ta tin tưởng ngài!"

    Hàn Phỉ lộ ra vẻ mặt ôn nhu hiếm thấy, nói: "Ừ, trở lại ngủ đi, đừng có đoán mò."

    Hiếm khi Hàn Phỉ lộ ra vẻ mặt ôn nhu, cặp mắt vốn sáng ngời thật giống như chứa cả trời sao, cho mặt nạ da người cũng không thể che đậy được đôi mắt sáng trong thấu triệt của nàng.
     
    songreasoekEvaPham thích bài này.
    Last edited by a moderator: 22 Tháng mười 2021
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...