Editor: Vân Anh bb
Vương Nhậm Vì nghe xong, đôi mắt trừng lớn, trong giọng nói ẩn chứa sự hưng phấn.
"Hay là để tôi đưa cô ấy trở về, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa cô ấy về nhà an toàn."
* * *
Lúc này, trong một nhà hàng nổi tiếng, Diệp Tử và Mộ Dạ Lê đang cùng nhau ăn tối.
Diệp Tử nhìn Mộ Dạ Lê, cười nói, "Anh Dạ Lê, cảm ơn anh đã đưa em đến bệnh viện, bây giờ em thấy khá hơn nhiều rồi, chắc là ngày đó ở Mộ gia.. quá ồn ào nên mới phát bệnh."
Nhớ tới, Diệp Tử lại cảm thấy mất mặt, cô biết mẹ là vì cô, nhưng lại không suy nghĩ kỹ thành ra kéo cho cô không ít phiền phức.
Dù gì thì cũng là mẹ ruột của mình, cô cũng không có cách nào.
Cũng may Mộ Dạ Lê biết, cô là cô, mẹ cô không hiểu chuyện không liên quan gì đến cô.
Cho nên từ trước tới nay, có việc gì không tốt Diệp Tử đều đẩy hết lên người mẹ mình.
"Mẹ em thật là, em cũng không có cánh nào, dù gì cũng là mẹ em, không biết đến khi nào bà ấy mới có thể hiểu chuyện, không đi gây phiền toái nữa."
Diệp Tử vừa nói vừa bày ra vẻ mặt phiền muộn.
Mộ Dạ Lê lẳng lặng ăn đồ ăn, động tác cầm dao nĩa vô cùng ưu nhã, giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ tôn quý, "Thôi, đừng nghĩ nữa, bệnh của em không nên suy nghĩ nhiều."
Sau khi xảy ra sự cố năm đó..
Đã để lại di chứng trên người Diệp Tử, mấy năm nay vẫn phải dựa vào thuốc để duy trì sức khỏe như hiện tại, tiền thuốc đều do Mộ gia chi trả, nếu như sống ở gia đình bình thường, chỉ sợ rằng Diệp Tử sẽ không duy trì được, cũng may Mộ gia giàu có không ai sánh được, có thuốc nào tốt đều tìm mua cho cô nên mới có thể duy trì đến bây giờ.
Mộ Dạ Lê biết mấy ngày này tâm tình của cô không tốt, dẫn tới thân thể cũng không tốt, anh buông dao nĩa, lấy khăn giấy lau khóe miệng.
"Diệp Chanh là do trong nhà chọn, từ nhỏ anh đã được chọn làm người thừa kế, cho nên có một số chuyện anh không thể tự mình quyết định, bao gồm cả hôn nhân, anh biết, lúc trước vốn dĩ người Mộ gia chọn là em."
Diệp Tử ngẩn người, trong lúc nhất thời ủy khuất cúi đầu, "Em biết, anh Dạ Lê, em không trách anh, là do số em không tốt, anh cũng không nên trách Diệp Chanh, em ấy chỉ là nhất thời xúc động nên mới bỏ thuốc anh, em tin em ấy không có ý xấu."
Mộ Dạ Lê nói: "Không sao cả."
Càng nghĩ càng tức giận, cô ta đừng tưởng rằng bỏ thuốc là có thể trèo lên giường anh, đời này, dù sao anh cũng không thèm liếc cô ta một cái, sẽ không đi bất kỳ nơi nào có cô ta, cũng sẽ không nhìn mặt cô ta! Mộ Dạ Lê gắt gao nắm chặt nĩa trong tay.
Diệp Tử nghe xong, đôi mắt ngược lại sáng lên, dù sao trái tim anh vẫn còn ở chỗ mình, một ngày nào đó, cô sẽ đuổi Diệp Chanh kia ra khỏi Mộ gia.
Lúc này điện thoại Mộ Dạ Lê chợt vang lên.
Anh cúi đầu nhìn, trên màn hình điện thoại hiện lên chữ Diệp Chanh to tướng.
Cho dù đã kết hôn, nhưng anh và cô chưa một lần gọi điện thoại cho nhau, ai biết được cô lại gọi cho mình vào lúc này.
Ha hả, cô ta thật đúng là không biết xấu hổ, còn dám gọi điện thoại cho mình?
Anh tiếp điện thoại, vừa muốn mắng chửi người thì đột nhiên bên kia truyền đến giọng nói khiến anh chấn động.
Giọng nói này..
"Cô gái, cô không biết đâu, trong cái vòng luẩn quẩn này, muốn nổi tiếng thì phải có chỗ dựa, cô nhìn xem cô cái gì cũng không có, chỉ là một cô gái nhỏ đến từ nông thôn, không bằng cô theo tôi.."
Là giọng của nam nhân khiến người ghê tởm.
Sau đó là giọng nói quen thuộc mang theo mấy phần mị hoặc vang lên.
"Tránh ra, anh tránh xa tôi ra một chút, tôi không muốn nổi tiếng!"
"Diệp Chanh, cô nên cảm thấy may mắn vì lớn lên xinh đẹp như vậy, muốn nổi tiếng cũng không dễ dàng, trước nên hầu hạ tôi tốt một chút, cô sợ cái gì, bây giờ muốn nổi tiếng mà không có bối cảnh, không phải đều như thế này sao, cô cho rằng cô giống Diệp Tử, leo được lên người Mộ Dạ Lê thì cái gì cũng tốt à, cô không có bản lĩnh đó, cô chỉ có thể dựa vào thân thể cô."
Diệp Chanh?
Mộ Dạ Lê gấp gáp đứng lên khỏi ghế.
Ở một bên Diệp Tử kỳ quái hỏi, "Dạ Lê, đã xảy ra chuyện gì?"
Mộ Dạ Lê chợt nghĩ đến dáng vẻ câu người kia của Diệp Chanh.
Mỗi một câu nói trong điện thoại, đều khiến anh tưởng tưởng ra bao nhiêu hình ảnh giống như trên phim.
Trong lòng rối loạn.
"Này, Dạ Lê.."
Mộ Dạ Lê nói, "Anh gọi người đưa em về nhà."
Mộ Dạ Lê nói xong liền nhanh chóng đi ra ngoài.