Đam Mỹ Edit - Vợ Nhỏ Giá Cao Ngất Ngưỡng Của Top Alpha - Bắp Thúi

Thảo luận trong 'Cần Sửa Bài' bắt đầu bởi Bắp Thúi, 7 Tháng tám 2023.

  1. Bắp Thúi

    Bài viết:
    0
    - Tên Gốc: Phúc Hắc Đỉnh Alpha Thân Ngốc Tiểu Kiều Thê

    Tác giả: Kiếm Xám Như Lông Vũ

    Thể loại: Đam mỹ, xuyên sách, ABO

    Nguồn: Tấn Giang

    Editor: Bắp Thúi

    Convert: Bắp Thúi

    Ảnh bìa:

    - _Văn Án:

    Lần đầu tiên Lâm Tịch nhìn thấy Lục Trạch Nghĩa, người đàn ông này râu ria xồm xoàm, quần áo nhăn nhúm, anh cảm thấy người đàn ông này có lẽ là kẻ nghèo kiết xác, mặc kệ anh ta là người như thế nào, cậu chỉ vì tiền.

    Nhưng vẫn ỷ vào giá trị mấy chục tỷ của mình, cậu hếch cằm ngạo nghễ nhìn đối phương: "Tôi đáng giá rất nhiều, cho nên về sau anh nhất định phải nghe lời tôi!"

    Lục Trạch Nghĩa nhìn con công kiêu ngạo- Omega trước mặt, kéo khóe môi, tức giận cười: "Không thành vấn đề."

    Sau đó--

    Lâm Tịch vô tình phát hiện ra rằng Lục Trạch Nghĩa là người thừa kế duy nhất của gia đình Lục, người giàu nhất trong đế chế, và khi giá trị hàng chục tỷ của cậu chỉ là một cơn mưa phùn trước mặt anh ta, cậu đang bị một người đàn ông khoác tay ấn ở trong lồng ngực giam giữ, ôm sát lấy cậu dụ dỗ: "Để tôi hôn em!" Tôi sẽ cho em tất cả! "

    Lâm Tịch xấu hổ đỏ mặt, tức giận lên án: Dối trá!

    Con Sói trắng đầy bụng đen công & con công nhỏ ngạo kiều thụ

    1vs1, cưng chiều, ngọt sủng

    Tác giả: Kiếm xám như lông vũ

    Nguồn: Tấn rgiang

    Editor: Bắp Thúi

    Convert: Bắp Thúi

    Thời gian đăng truyện: Không có lịch đăng cụ thể, hôm rảnh có thể 1 ngày 2 chương, nếu bận có thể 1 tuần 2 chương. Cảm ơn mọi người đã đọc.

    Chương 1: Bỏ rơi tra nam, tập trung vào việc kiếm tiền

    " Lâm Tịch, anh đã cố gắng hết sức, nhưng anh vẫn không thể thích em. Anh vẫn luôn coi em là bạn tốt nhất của mình. Chúng ta.. tách ra đi. "Lâm Tịch nghe thấy câu này thì chóng mặt hơn, và cậu luôn cảm thấy rằng những từ này có vẻ quen thuộc, như thể cậu đã được nghe ở đâu đó.

    Bên kia nói tiếp:" Căn nhà này chúng ta cùng nhau mua, yên tâm, anh sẽ không để em chịu thiệt thòi, trong thẻ này tổng cộng có 250, 000, 200, 000 là tiền lúc đầu anh bỏ vào nhà, còn 50, 000 là lễ vật anh tặng em. "Bồi thường, Lâm Tịch, hi vọng em có thể hiểu cho khó khăn của anh, cuối cùng anh cũng vào được Lục gia, còn chưa có chỗ đứng vững chắc, cho nên.." Người đàn ông không ngừng thì thầm rất nhiều bên tai. Lâm Tịch choáng váng chỉ cảm thấy những lời này thật quen thuộc.

    Nó giống như cốt truyện trong một cuốn tiểu thuyết anh đọc cách đây không lâu.

    Pháo hôi bia đỡ đạn, vì một tên cặn bã, cậu từ bỏ việc thừa kế tài sản mấy chục tỷ đồng, nguyện ý cùng tên cặn bã giặt giũ nấu cơm cho hắn, chỉ để hắn yên tâm làm sự nghiệp, chờ khi hắn ta được thăng chức, rất nhanh, hắn ta quay đầu lại cùng Bạch nguyệt quang song túc song phi. Nguyên nhân là vì anh chỉ luôn coi em là bạn!

    Khi đó, Lâm Tịch nhìn thấy nhân vật cùng tên cùng họ với mình thiểu năng trí tuệ như vậy, bị một tên lưu manh lừa gạt tiền bạc tình cảm cũng không sao, nhưng cuối cùng khi bị đuổi đi, phổi của cậu gần như phát nổ.

    Nếu có thể, cậu thật muốn cho tên lưu manh này tay không đóng vai xé xác quỷ, để hắn thể nghiệm thực tế xã hội là như thế nào!

    Lúc này, cậu đột nhiên mở mắt ra, tiến vào hoàn cảnh rất xa lạ, nhưng đồng thời cũng rất quen thuộc.

    Sau cơn chóng mặt, đầu anh đau như búa bổ, trong đầu tràn ngập những ký ức không thuộc về anh.

    Hôm nay rõ ràng là sinh nhật của mình, định lái xe đến dự tiệc sinh nhật, lại không may trượt chân ngã đập đầu vào phòng tắm, sau đó trở thành Lâm Tịch trong sách.

    Không phải cậu gặp ảo giác, nam nhân trước mắt chính là tên lưu manh Lâu Khải An kia.

    "Muốn ăn đào sao?"

    Lâm Tịch đột nhiên nói, cắt đứt tiếng Lâu Khải An đang huyên thuyên bên tai.

    Đại khái là không hiểu tại sao Lâm Tịch hỏi hắn muốn ăn đào sao, Lâu Khai An sửng sốt một chút: "Cái gì, trong nhà không có đào, em không phải không thích sao, chúng ta đừng nói về chuyện này, chúng ta tiếp tục chủ đề vừa rồi. Em rốt cuộc có hay không nghe anh nói chuyện." Anh cảm thấy nghĩ em nên thực sự cải thiện hàm ý của mình, chỉ là.. "

    " Ừ, đương nhiên là tôi không thích ăn đào, chỉ có loại người như anh mới muốn ăn." "

    Cái gì?" Có vẻ như Lâu Khải An Chỉ sau đó anh ta mới hiểu ý nghĩa câu hỏi, và sắc mặt anh ta thay đổi ngay lập tức, "Sao em có thể nói như vậy, Lâm Tịch, em phải xin lỗi anh!"

    Lâm Tịch cười lạnh một tiếng, thân là Omega, ngũ quan tinh xảo đẹp đẽ nhưng không lộ liễu. Yếu ớt cảnh giác trước mặt Lâu Khai An, hiện tại bởi vì nụ cười khinh thường như vậy, cả người bừng sáng lên, và đám mây mù trên cơ thể cậu tan biến.

    Ánh mắt của hắn rõ ràng rơi vào trên người Lâu Khai An, so với Lâu Khai An là Alpha, Lâm Tịch gầy hơn một chút, nhưng lúc này nhìn hắn giống như một vị hoàng đế ngồi trên ngai vàng, còn hắn, Lâu Khai An bất quá chỉ là một đốm bụi bặm, một con rệt mà thôi.

    Lâu Khải An vô cùng xấu hổ trước cái nhìn này.

    Anh ta tức giận nhìn Lâm Tịch, "Em có ý gì?"

    Hắn ta, chỉ có thể được coi là một vẻ ngoài đơn giản và trung thực, tầm thường đến mức Lâm Tịch đi trên đường sẽ không nhìn lại lần thứ hai, chịu đựng cảm giác buồn nôn, Lâm Tịch đã nhận được đứng dậy và bước sang một bên, Ánh mắt anh quét qua mọi ngóc ngách của căn phòng. Nguyên chủ đã tốn rất nhiều công sức mới có được căn phòng này, hắn không hiểu nguyên chủ thà từ bỏ quyền thừa kế tài sản mấy chục tỷ để ở bên Lâu Khải An mà hắn ta lại không muốn, nhưng cậu cũng không muốn cho Bạch Nguyệt Quang chiếm được tiện nghi.

    "Mặc dù tôi chỉ đầu tư 200.000 nhân dân tệ vào căn phòng này, nhưng giá thị trường hiện đã tăng cao. Nếu anh muốn giữ nó, bạn phải đưa cho tôi ít nhất 500.000 nhân dân tệ, cũng như đồ đạc và nhu yếu phẩm hàng ngày trong phòng, bao gồm cả chiếc ô tô anh lái xe, tiền đổ xăng trong thời gian này, và.."

    Lúc này, Lâm Tịch thẳng thừng nhìn Lâu Khai An từ trên xuống dưới, tiếp tục nói: "Bộ đồ của anh, và những thứ tôi đã mua khi chị gái anh và bố mẹ anh đến, Cộng lại là 1 triệu, chuyển khoản hoặc séc, tôi cho anh ba ngày để chuẩn bị, nếu không, hẹn gặp lại tại tòa án.

    Sau khi lời cuối cùng được thốt ra, Lâm Tịch nhếch khóe môi cười với đối phương:" Anh muốn lợi dụng tôi, không nghĩ tới, trước kia coi như mắt tôi mù, hiện tại tôi.. đã chửa khỏi rồi. "

    Lâu Khai An nhìn trong chốc lát, giống như

    Lâm Tịch đã thay đổi như một người khác. Ngươi phải biết, trước kia Lâm Tịch tuyệt đối sẽ không cùng hắn nói những lời như vậy.

    Lâm Tịch luôn luôn nghe lời hắn, bất kể là đối với hắn hay là đối với cha mẹ của hắn, cho nên hắn cảm thấy Lâm Tịch ổn thỏa, chỉ cần hắn cùng Lâm Tịch chia tay, hắn luôn có thể từ Lâm Tịch lấy được lợi ích.

    Nhưng lần này hắn thực sự muốn kết thúc với Lâm Tịch, bởi vì người hắn thích đã trở lại.

    Ban đầu hắn ta định mua xe hơi của Lâm Tịch ngoài ngôi nhà mà hắn ta đã mua với Lâm Tịch.

    Như vậy, ít nhất khi người mình thích quay về, hắn ta sẽ có nhà lầu, xe hơi.

    Hắn thậm chí còn tự hỏi nếu Lâm Tịch năn nỉ dữ dội, để đồng ý chia tay, liệu hắn ta có thể moi được thứ gì từ cậu không, và hắn ta thậm chí sẽ không phải trả 250.000 mà anh ta đã chuẩn bị.

    Nhưng Lâm Tịch bây giờ nói cái gì, chẳng những không giữ lại hắn, còn yêu cầu hắn trả lại tiền, hơn nữa hắn chỉ cho hắn ba ngày, nếu không sẽ kiện hắn!

    " Đùa giỡn cái gì, cậu tự nguyện cho tôi những thứ kia, hiện tại lại đòi ta tiền? "

    Lâu Khải An ngữ khí tràn đầy không thể tin, Lâm Tịch cười gật đầu:" Không phải như vậy, anh muốn phá lên với tôi và muốn lợi dụng, tại sao đào lại ngon như vậy? "

    Lâu Khải An lúc này mới biết quả đào trong miệng mình có ý nghĩa gì, sắc mặt tái nhợt vì tức giận:" Tôi không thể lấy ra 1 triệu, cậu có thể Đừng đối xử với tôi như vậy. Tịch, trước đây em không phải như vậy, em biết chuyện gì đang xảy ra trong gia đình anh, em không phải đang ép anh làm điều này sao, sao em có thể trở nên tàn nhẫn như vậy?

    "Thật buồn cười, điều kiện gia đình anh không tốt, cũng không phải do tôi gây ra, anh nói với tôi những chuyện này có ích lợi gì, mỗi xu anh bỏ ra tôi đều có biên lai, yên tâm 1 triệu không ít đâu, nếu anh muốn chia tay, vậy thì ta đồng ý, nếu anh không muốn Chia tay cũng không phải là không thể, anh suy nghĩ kỹ đi." Lâm Tịch biết rất rõ, tên cặn bã kia sở dĩ cùng cậu muốn chia tay là bởi vì ánh trăng trắng trong tim anh ta đang quay trở lại Trung Quốc.

    Cậu nói vậy để chắc chắn rằng bên kia nhất định sẽ chia tay với mình.

    Quả nhiên, sau khi nghe những gì cậu nói, sắc mặt Lâu Khải An càng khó coi hơn, anh ta coi đây là lý do Lâm Tịch không muốn chia tay, lập tức nói: "Em yên tâm, tiền này anh nhất định sẽ trả lại cho em..

    " Trong đầu nghĩ đến điều gì đó: "Đây là anh nói, ba ngày sau anh nên làm như lời mình nói."

    Nói xong cũng không thèm nói chuyện với người này, quay người lại, ta lưu đoạn ghi âm và nhanh chóng đi lên lầu.

    Sau khi Lâm Tịch lên lầu, cậu cẩn thận diễn lại cốt truyện, sau khi Lâu Khải An đề nghị chia tay, nguyên chủ ban đầu không muốn, nói rằng cậu không muốn tiền của hắn, và hắn có thể sống trong nhà miễn là hắn ta không chia tay với cậu. Lâu Khải An, một tên lưu manh, đã lừa nguyên chủ làm quá sức, sau khi đóng cửa ngôi nhà, tên lừa đảo lấy được căn nhà hoàn toàn thay đổi sắc mặt, và mất 50.000 nhân dân tệ cho nguyên chủ và chiếc xe cũng đã được giữ lại.

    Nguyên chủ sau khi bị đuổi ra khỏi nhà nhìn thương tâm muốn chết lại gặp tai nạn xe hơi.. Lâm Tịch nghĩ đến điều đó mà rùng mình.

    Quá lôi, chịu không nổi.

    Suy nghĩ kỹ về nguyên chủ, nhà họ Lâm được coi là một gia đình giàu có hàng đầu ở Nam Thành, anh ta là con út trong nhà, trên còn có hai anh em Alpha, anh cả đã nữa tiếp thu Lâm gia, anh hai là đỉnh lưu giới giải trí, ba mẹ lại tình cảm hòa thuận, cố tình sinh ra một nguyên chủ một bộ não luyến ái, tình nguyện từ bỏ quyền thừa kế gia tộc mà chung sống với tên cặn bã, mấu chốt còn không có bay lên à.

    May mắn thay, vì bảo vệ Bạch Nguyệt Quang, tên lừa đảo đã không có mối quan hệ thực chất nào với danh nghĩa "yêu mến" nguyên chủ, hai người không có phát sinh quan hệ, đây có thể là điều tốt duy nhất mà tên lừa đảo đã làm.

    Nếu không, Lâm Tịch có thể phải chà xát hai lớp da.

    Mặc dù điều kiện kết hôn được thêm vào vấn đề thừa kế gia sản, nhưng trong mắt Lâm Tịch, đại bộ phận người nhà họ Lâm đã sớm nhìn ra nhãn quan của nguyên chủ không tốt, cho nên mới ép cậu liên hôn, nếu không sẽ không lấy được tài sản thừa kế.

    Cho dù có được gia sản như thế này cũng phải chui vào hố của một tên cặn bã.

    Điều này khiến cậu nghĩ đến cha mẹ, anh cả và anh hai, vốn dĩ nhà họ định tổ chức sinh nhật lần thứ 20 cho cậu, nhưng khi chuyện như thế này xảy ra, cậu không biết khi bọn họ nghe được tin sẽ buồn như thế nào.

    Lâm Tịch lau nước mắt, kìm nén nỗi buồn trong lòng, quyết định gọi điện thoại cho bố mẹ Lâm trước để biết thái độ của họ.

    Cậu lấy điện thoại di động của nguyên chủ ra, mở danh bạ ra, tìm dãy số có ghi chữ "mẹ", may mà nguyên chủ không ngốc đến mức chặn người nhà.

    Cuộc gọi được thực hiện, Lâm Tịch hầu như không cần chờ đợi, rất nhanh đã được kết nối, giọng nói vô cùng quen thuộc: "Tịch Tịch, rốt cuộc con cũng muốn gọi điện cho mẹ? Tịch Tịch, con hiện đang ở đâu? Con khỏe không? Mẹ rất nhớ con, khi nào thì con bằng lòng về nhà vậy, Tịch Tịch.."

    Người phụ nữ trên điện thoại có giọng nói ân cần, mang theo cảm giác thân mật đặc biệt, cuối cùng bà ấy đã khóc.

    Giống như, thật giống, Lâm Tịch vốn là cảm thấy rất không thoải mái, nghe được chính là thanh âm mẹ mình, liền không nhịn được: "Mẹ, con rất nhớ mẹ.." Sau đó mẹ và Con trai nói chuyện điện thoại ôm đầu khóc rống, ba Lâm đang đợi cuối cuối cùng cũng bắt máy: "Có phải Tịch Tịch hay không bị uỷ khuất? Đừng khóc, ba sẽ đón con ngay bây giờ, con đem địa chỉ gửi lại đây!" Lâm Tịch cũng nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, hiện tại anh không muốn nghĩ ngợi gì nữa, anh chỉ muốn sớm gặp lại bọn họ, nhìn xem bọn họ với giọng nói quen thuộc kia có phải là ba mẹ mà anh muốn gặp hay không.

    Vì vậy, khi Lâm Tịch thay quần áo và chạy xuống cầu thang, Lâu Khải An ngồi trong phòng khách và không thể hiểu được. Nghĩ Lâm Tịch muốn thay đổi, nghĩ rằng cậu muốn hiểu và xin lỗi.

    Đứng dậy và đã vào vị trí, khi anh đang định tiếp nhận lời xin lỗi, Lâm Tịch đã chạy thẳng qua hắn và mở cửa.

    Một lúc sau trong sân, một chiếc Maybach màu đen đỗ lại, cửa mở, hai người đàn ông lực lưỡng bước ra.

    Người đàn ông lớn tuổi hơn đi đầu bước nhanh về phía trước, hét lên: "Ba ba đến đón Tịch Tịch về nhà!"

    Khi Lâm Tịch chạy đến cửa, áh mắt cậu tràn đầy vẻ khó tin, cậu không ngờ rằng mình lại ở đây lại gặp được ba và anh cả.

    Giây phút ấy, nước mắt càng tuôn rơi dữ dội, tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại ai nữa, nhưng cuối cùng lại được gặp lại.

    Sẽ không ai hiểu được cảm giác sống sót sau tai nạn này đã khiến anh hạnh phúc và may mắn như thế nào.

    Đứa con trai út bị cha Lâm ôm chặt đã gầy đi rất nhiều, người cha già đau khổ vừa dỗ dành cậu vừa nhìn người đàn ông đứng ở cửa không chịu mở mắt nhìn bọn họ.

    Chính điều đó đã làm tan nát trái tim đứa trẻ của họ.

    Sau khi nhìn đứa con cả một cái, cha Lâm đưa Lâm Tịch trở lại xe trước.

    Lâm Tịch, người đã nhìn thấy ba và anh cả của mình vào lúc này, không nhớ loại người cặn bã nào đó, tất cả những gì cậu muốn là về nhà.

    Lâu Khải An sững sờ trước ánh mắt của bố Lâm và anh trai Lâm, sững người ở cửa, anh nhìn chiếc Maybach lái đi mà không phục.

    Hắn ta biết rằng gia đình của Lâm Tịch có điều kiện không tồi, nhưng cho tới bây giờ mới ý thức được điều kiện của gia đình cậu có thể tốt đến như vậy.

    Lúc này, trong lòng hắn thậm chí dâng lên vô cùng hối hận.

    Khi Lâm Tịch về đến nhà và nhìn thấy mẹ Lâm đang đợi mình ở cửa, cậu lại không kìm được nước mắt, ôm mẹ Lâm không buông.

    Có vẻ như cậu đã phải chịu một sự bất bình lớn, điều này khiến các thành viên gia đình Lâm đang có mặt cảm thấy rất đau khổ.

    Cuối cùng sau khi khóc đủ và bình tĩnh lại, Lâm Tịch uống nước đường do mẹ cậu mang đến, và cuối cùng cậu cũng có thể nói về những gì đã xảy ra.

    Sau khi nghe thấy những gì tên cặn bã đã làm, anh cả Lâm vẫn luôn bình tĩnh lập tức đứng dậy: "Vừa rồi con nên đánh hắn ta một trận."

    Lâm Tịch, người đã lấy lại tinh thần, lớn tiếng nói: "Không cần, không thể vì loại người nay mà làm ô uế tay đại ca, em sẽ tự mình giải quyết, không để mọi người lo lắng nữa."

    Nhìn Lâm Tịch đột nhiên trở nên hiểu chuyện, mẹ Lâm vừa mừng vừa đau.

    Lâm Tịch không ngờ rằng mình có cơ hội gặp gia đình mình, điều này khiến cậu cảm thấy vô cùng may mắn.

    Cho dù cậu rất rõ ràng, nơi này có thể càng gần tồn tại thế giới song song, nhưng cậu vẫn là vô cùng quý trọng.

    "Ba, con nguyện ý gặp vị hôn nhân mà ba nói lúc trước, sau này con sẽ ngoan ngoãn, sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm như vậy nữa." Có vết xe đỗ nguyên chủ ở đó, làm nam nhân cái gì à, kiếm tiền không tốt sao.
     
    Yvonne Hạ Linh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng tám 2023
  2. Bắp Thúi

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Cuộc hẹn hò trong quán cà phê dành cho những người bất thường

    Sáng hôm sau, Lâm Tịch nhận được điện thoại của Lâu Khải An, có lẽ là vì tối hôm qua anh ta nhìn thấy bố và anh trai của Lâm Tịch đón mình trên xe, nên thái độ của Lâu Khải An trong cuộc điện thoại đã thay đổi 180 độ.

    Nghe tên cặn bã nói mình đã hiểu ra và không muốn chia tay với Lâm Tịch, Lâm Tịch cảm thấy chán ghét: "Nhưng tôi phải làm sao bây giờ, bố mẹ tôi bây giờ cảm thấy tôi đã phải chịu rất nhiều uỷ khuất, và Anh không thật sự thích tôi, chúng ta chia tay đi, tôi cũng có chút do dự, thật ra tôi đã nghĩ kỹ lại, ở bên anh, tôi vẫn luôn cho đi, anh chưa từng làm gì cho tôi, tôi biết rằng trong lòng anh không có tôi, tôi cũng biết trong lòng anh luôn có một người mà anh thích, và tôi nguyện ý để cho anh được tự do.."

    Sau khi Lâm Tịch âm ương quái khí nói xong, Lâu Khải An đã cố gắng tự biện hộ: "Tại sao, cục cưng, anh yêu em, anh yêu em. Người trong lòng anh mãi mãi là em, hôm qua anh chỉ muốn thử thái độ của em thôi, chúng ta không chia tay được không?"

    "Vậy thì anh phải chứng minh cho tôi xem, thế này thì sao, nhà chuyển sang tên tôi, anh biết đấy, nhà thi tôi thật ra không thiếu, cho nên tôi sẽ không thật lòng muốn, đó chỉ là chứng minh, nếu không chúng ta chia tay đi."

    Lâm Tịch thực sự không thiếu căn phòng ở. Nó không là gì trong mắt cậu, cậu chỉ không muốn đưa nó cho một kẻ đê tiện mà thôi.

    Cậu cúp điện thoại sau khi nói điều này, và không buồn nói thêm một lời nào nữa.

    Vốn tưởng rằng Lâu Khải An nói ra lời này ít nhất sẽ suy nghĩ lại, không ngờ chiều hôm đó Lâu Khải An lại rủ hắn đi chơi, nói muốn cùng cậu làm thủ tục chuyển nhượng. Tên hai người đã được thêm vào sổ nhà, nhưng bây giờ tất cả họ đều được chuyển sang tên của Lâm Tịch.

    Làm sao Lâm Tịch có thể không biết Lâu Khải An đang nghĩ gì, thực chất là coi trọng tiền của nhà bọn họ mới sang tên cho cậu như vậy.

    Cậu thực sự cảm ơn nguyên chủ vì đã không ngu ngốc khi nói với tên cặn bã về tình hình của gia đình Lâm.

    Lâm Tịch nhờ anh Lâm mượn luật sư, thủ tục chuyển nhượng diễn ra khá suôn sẻ, ngay sau khi các thủ tục hoàn tất, Lâu Khải An mặt mũi yêu cầu Lám Tịch quay lại với nhau, Lâm Tịch đã chế nhạo: "Ai nói muốn cùng ngươi hòa giải, bây giờ chúng ta hãy nói đến việc trả tiền nào. Tôi sẽ đưa cho anh 200.000 anh đã bỏ vốn vào. Đúng rồi, lại bồi thường thêm cho ngươi 50.000 tệ. Yên tâm tuyệt đối sẽ không để ngươi chịu thiệt.

    Lâm Tịch cười nhìn hắn:" 250.000 tệ trừ vào khoản nợ, như vậy còn lại 750.000 tệ, trả góp hay trả một lần đều có thể, trả góp sẽ tính tiền lãi! "

    Lâm Tịch sao ngươi có thể làm như vậy, Ngươi thế nhưng gạt ta, căn hộ kia giá thị trường ít nhiều chẳng lẽ ngươi không rõ 250.000 ngươi tống cổ ăn mày hả.

    " Nga? Anh nguyên lai biết căn hộ kia giá trị sao, tôi còn tưởng anh không biết đâu, bất quá, không phải hôm qua anh cho tôi giá cả sao, như thế nào nhanh như vậy liền không nhận à, ta còn tưởng ngươi đồng í giá cả này. "Lâm Tịch trào phúng nhìn Lâu Khải An cười, đứng dậy:" Hãy nói chuyện với luật sư của tôi về phần còn lại. Ồ, nhân tiện, Lâu Khải An, anh bị tôi đá rồi, tạm biệt! "

    Nhìn thấy mặt Lâu Khải An tái xanh vì tức giận, Lâm Tịch không khỏi vui mừng, liệt kê căn nhà Lâu Khải An ở cho người mô giới cùng ngày hôm đó.

    Cậu không muốn giữ ngôi nhà này dù chỉ một phút.

    Sốc khi cậu nhìn thấy nó.

    Lúc đầu, cậu nghĩ rằng chuyện của Lâu Khải An ít nhất sẽ cần thêm một thời gian nữa, nhưng không ngờ rằng tên cặn bã đó thậm chí còn nhịn không khỏi đêm đó, và chiều hôm đó nhận được cuộc gọi từ luật sư, nói rằng Lâu Khải An đã ký hợp đồng trả lại tiền theo từng đợt.

    Lâm Tịch biết rằng anh Lâm chắc chắn đã ra lệnh cho luật sư làm điều gì đó, nhưng cậu không quan tâm anh ấy làm gì, miễn là làm tên khốn đó sống không dễ dàng.

    Không phải muốn kiếm chỗ tốt từ cậu rồi cùng Bạch Nguyệt Quang đoàn tụ sao, được à, cậu không ngăn cản, vậy thì liền gánh nợ đi.

    Dù sao chỉ cần bọn họ khó khăn, hắn sẽ vui vẻ, hắn không giống nguyên chủ tốt bụng như vậy.

    Có thể coi như cậu đã làm một việc tốt cho nguyên chủ bên kia khi đến đây để thay thế.

    Khi cậu nói với gia đình của mình về điều này vào đêm hôm đó, ba Lâm và mẹ Lâm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, họ vẫn lo lắng rằng sau khi ngủ một giấc, Lâm Tịch sẽ hối hận và lại tha thứ cho Lâu Khải An một lần nữa.

    Sẽ thật tuyệt nếu có một cuộc chia tay trong sạch.

    Ngay lập tức, bát của Lâm Tịch được cấp thêm một cái đùi gà.

    Lâm Tịch gặm đùi gà và nói với Ba Lâm," Ba ba, cái kia, xem mắt đối tượng còn hay không à? "

    Thật không ngờ, ban đầu cậu bài xích liên hôn như vậy, hiện tại lại thúc giục nhanh lên, Ba Lâm và Mẹ Lâm nhìn nhau, nói:" Ngày mốt Tiểu Lục sẽ trở về. Khi nào tiểu Lục trở về, ba sẽ sắp xếp cho con gặp mặt. Ba đã cùng với ba của tiểu Lục sắp xếp rồi "

    Mặc dù Lâm Tịch đã nói như vậy, nhưng trên thực tế, cậu không ôm bất kỳ hy vọng nào, trong lòng nghĩ rằng sẽ không có bất kỳ người đàn ông chất lượng cao nào xuất hiện trong buổi hẹn hò giấu mặt.

    Bất quá dù sao cậu cũng chỉ làm việc đó vì tiền.

    " Vậy ba, nếu con kết hôn, lần trước ba nói sẽ chia tài sản cho con sẽ tính ha! "

    Ba Lâm cười nhạt một tiếng," Tính tính tính, trước đây con đã nói không cần tiền, hiện tại làm sao hiểu thông rồi. "?"

    "Kia Đương nhiên, vẫn là tiền đáng tin cậy, có ai lại qua được tiền bạc a, chuyện trước kia của ta đừng nói nữa, người ai cũng sẽ đều sẽ lớn lên, anh cả đừng chê cười, ba ba cho ngươi tiền, anh nghĩ anh có Món quà gì anh có thể tặng cho em, còn anh hai, anh ấy không ở nhà cũng đừng nghĩ rằng anh ấy có thể trốn đi!"

    Lâm đình cười gật đầu: "Được rồi, em yên tâm, món quà này nhất định sẽ khiến em hài lòng."

    Lâm Tịch cố ý nói: "Nghe có vẻ hơi không tình nguyện a!"

    Lâm ĐÌNH nhìn đứa em trai đã trở nên vui vẻ hơn rất nhiều sau khi trở về lần này: "Sao, mẹ rất vui."

    Mẹ Lâm vui vẻ nhìn một gia đình hạnh phúc, rất hài lòng.

    Tin tức Lâm Tịch chia tay với Lâu Khải An nhanh chóng lan truyền trong giới bạn bè của cậu.

    Đã từng cùng Lâm Tịch có mối quan hệ bạn bè rất tốt, nhưng sau đó vì mối quan hệ của Lâm Tịch với tên cặn bã kia mà xa cách bạn bè, người bạn sau khi biết chuyện đã tìm đến cửa: "Cuối cùng cậu cũng tỉnh lại, thật không dễ dàng. Sống một cuộc sống tốt đẹp như một công tử nhà giàu, nhưng nếu cậu cố chấp vượt qua khó khăn với Lâu Khải An, người đàn ông thấp kém đó, cũng chỉ có cậu. Thật may, kết quả không quá tệ". Nghe người bạn tốt hận sắt không thành thép nói, Lâm Tịch ngoan ngoãn gật đầu: "Ưm, Đó là một bài học tốt."

    Nhìn khuôn mặt được trang điểm bằng khói của Tô Phàn Phàn, Lâm Tịch bây giờ cảm thấy rằng cậu ấy trông tốt hơn nhiều.

    "Sao vậy, tại sao cậu lại nhìn chằm chằm vào mình như thế này? Nói cho cậu nghe rằng tôi không có hứng thú với Omega nam." Là một Beta, Tô Phàn Phàn chỉ thích những người đàn ông cứng rắn và những cô gái mềm yếu, và một Omega như Lâm Tịch là người ở giữa là hoàn toàn không hấp dẫn.

    Sau khi được Tô Phàn Phàn nhắc nhở, Lâm Tịch cuối cùng cũng nhận ra rằng thế giới này vẫn khác với thế giới ban đầu của mình.

    Ngoài nam và nữ, trên thế giới này còn có ba giới tính: Alpha, Omega và Beta.

    Alpha cùng Omega đều có tuyến có thể tiết ra pheromone, Omega có đặc thù thời kỳ động dục, Alpha có mẫn cảm thời kỳ, Alpha có thể đánh dấu Omega, chia làm đánh dấu tạm thời, và đánh dấu hoàn chỉnh, Omega cả đời chỉ có thể được một Alpha đánh dấu hoàn toàn, hiện tại mặc dù có thể tẩy sạch dấu, nhưng đối với Omega cũng sẽ tạo thành tổn thương cực lớn.

    Và loại dấu hiệu này không gây hại cho Alpha.

    Về phần Beta, bọn họ tương đương với người bình thường, không có tuyến, cho nên không có kích thích tố, cũng sẽ không bị kích thích tố ảnh hưởng.

    Trong mắt Lâm Tịch, Tô Phàn Phàn là sự tồn tại may mắn nhất.

    Cậu bây giờ là một Omega của ba giới tính ABO, một người có động dục cụ thể.

    Bởi vì chưa từng trải qua, Lâm Tịch chỉ có lý thuyết về lớp sinh lý học mà nguyên chủ để lại.

    Tôn trọng nguyên tắc không cần lo lắng trước khi chúng xảy ra, Lâm Tịch tính toán lại nói chuyện trước mắt.

    "Mà này, vừa rồi suýt chút nữa quên mất, ngươi chặn tên khốn Lâu Khai An đó, ngươi không nhìn thấy hắn đăng trên vòng bạn bè sao?" Tô Mong Mong mở ra vòng bạn bè, vừa nói vừa gửi cho Lâm Tịch -- -

    [ Lâu Khai An: Con người làm gì có trời đang nhìn, một ngày nào đó, tôi sẽ khiến những kẻ từng bắt nạt tôi phải quỳ xuống cầu xin tôi! 】

    Tô Phàn Bàn sờ sờ cánh tay của hắn, mở miệng chán ghét nói: "Hắn nghĩ chính mình như thế nào, Long Ngạo Thiên sao, người đang làm, trời đang nhìn, đừng khinh người trẻ tuổi, hắn suýt chút nữa ba mươi, còn trẻ?"

    Thấy bạn mình trợn mắt lên trời, Lâm Tịch nhớ tới trong tiểu thuyết mình từng đọc qua, Lâu Khai An cũng tồn tại như bia đỡ đạn, nhưng là nhân vật chính bạch nguyệt quang cũng muốn làm hoa đào trong lòng Lâu Khải An, sau đó đã bị nhân vật chính công xử lý.

    Bây giờ số phận làm bia đỡ đạn của cậu đã được dỡ bỏ, nhưng theo sự thèm muốn của Lâu Khải An đối với nhân vật chính, điều đó không nhất thiết phải như vậy, rất có thể hắn ta vẫn quấy rầy Bạch Nguyệt Quang.

    Cậu hy vọng rằng trước khi nhân vật chính ra tay, hắn ta có thể trả hết những món nợ mà hắn mắc phải.

    "Tại sao cậu không ngạc nhiên chút nào, nhìn cậu rất bình tĩnh?"

    Tô Phàn Phàn nhìn Lâm Tịch, người đang uống nước có ga, và thấy sự bình tĩnh của cậu mình có chút thái quá.

    Lâm Tịch nhếch khóe môi, cười: "Thật ngu ngốc khi lãng phí tình cảm của mình cho loại người này."

    Tô Phàn Phàn đột nhiên cười: "Tôi nhận ra rằng cậu đã thay đổi, nhưng tôi thích cậu như thế này, Tôi đã từng nghĩ rằng với gia cảnh của nhà họ Lâm, cậu có thể làm những gì cậu muốn, tại sao lại phải sống cẩn thận, cậu bây giờ đã tốt hơn nhiều, như thế này mới là một cậu con trai nhà giàu nên có."

    Lâm Tịch cười và không giải thích nhiều.

    "Kế hoạch tiếp theo của cậu là gì? Cậu còn định tìm bạn đời không? Cậu phải suy nghĩ kỹ à, tôi nhất định sẽ giúp cậu tìm được một người tốt hơn." Tô Phàn Phàn vỗ vai anh, một bộ không cần cùng bạn bè khách khí.

    "Yên tâm đi, trong nhà ba đã an bài, chúng tôi chờ gặp mặt, nếu như không có việc gì, tôi liền kết hôn, thừa kế gia sản."

    Tô Phàn Phàn không khỏi mở to miệng. Nghe hắn nói chuyện tự nhiên như vậy ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin nói: "Cậu thật sự tính kết hôn, quên ngay từ đầu vì cái gì lại cùng một tên lưu manh chạy trốn?" Không phải là bởi vì bị bắt kết hôn sao?

    "Nghĩ lại, nếu là gặp một tên cặn bã, còn không bằng kết hôn, ít nhất có thể thừa kế tài sản của gia đình, chơi với tên cặn bã, ha hả?"

    Nhìn thấy nụ cười nhạo báng trên khuôn mặt của Lâm Tịch, Tô Phàn Phàn đã bị thuyết phục một cách thần kỳ: "Nói như vậy cũng có lý, nếu ba tôi sắp xếp cho tôi kết hôn, để cho tôi thừa kế gia sản, tôi nghĩ cũng không sao ha." Ngược lại, còn cảm thấy cuộc mua bán này thật có lời.

    Đang trò chuyện thì điện thoại trong túi Lâm Tịch vang lên, cậu cầm lấy thì thấy là bố của Lâm Tịch gọi đến: "Lâm Tịch, con ở bên ngoài sao, có thời gian không, Tiểu Lục vừa mới về, ba đã hẹn một ngày. Con, con có muốn gặp mặt không?"

    Lâm Tịch không ngờ rằng sẽ nhanh như vậy, bất quá nhanh một chút cũng tốt: "Được, ba hãy gửi địa chỉ vào điện thoại di động của con đi."

    Tô Phàn Phàn nhìn cậu đứng dậy, chớp chớp mắt và đuổi theo: "Sao cậu lại đi?"

    "Tôi phải đi xem mắt đối tượng à. Cậu cứ tự tiện đi hôm khác chúng ta lại hẹn." Lâm Tịch vẫy tay với anh ta và lái xe thẳng đến một quán cà phê mà ba Lâm đã đặt.

    Chỉ là lão ba của hắn không đáng tin lắm, ngay cả ảnh chụp cũng không có, chỉ cần nói đối phương tên Lục Trạch Nghĩa, cứ để hắn đi chờ là được.

    Lâm Tịch được người phục vụ đưa đến địa điểm được chỉ định, và Lâm Tịch gọi một ly kiểu Mỹ.

    Đồ uống chưa kịp dọn ra, cậu đã thấy một người đàn ông mặc quần rằn ri, đi ủng quân đội màu đen đẩy cửa bước vào.

    Thân trên là một chiếc áo len màu đen có mũ trùm đầu, lúc này mũ trùm kín đầu, rất khó nhìn rõ mặt.

    Lâm Tịch nhìn và nghĩ rằng anh chàng này trông rất ngầu, nghĩ vậy cậu cụp mắt xuống và nhét đường vào ly cà phê để rót cho đối tượng của mình.

    Thật ra cậu không thích uống thứ này cho lắm, nhưng ở đây là quán cà phê, không uống thứ này thì không được.

    Ngay khi cậu đang khuấy cà phê bằng thìa, một đôi chân dài đi đến bàn của cậu.

    Lâm Tịch nhìn chiếc quần ngụy trang quen thuộc, theo bản năng nhìn lên, thấy một khuôn mặt với bộ râu chưa cạo.

    Lâm Tịch: ".. Lục Trạch Nghĩa?"

    Cậu Không xác định được.

    Nghe vậy, người đàn ông đáp ứng, cởi chiếc ba lô sau lưng ném xuống đất, sau đó duỗi đôi chân dài ngồi xuống đối diện cậu.

    Lâm Tịch không e dè mà nhìn từ đầu đến cuối không một chút tránh né, bất kể nhìn thế nào, người nọ đều có vẻ ủ rũ.

    Cậu bắt đầu thắc mắc không biết ba Lâm làm sao nói về cuộc hôn nhân này, kì thực đây là một cuộc hẹn hò xem mắt bình thường, nhưng bất quá cậu chỉ vì tiền, liền không quan tâm đối phương là ai.

    Huống chi, cùng một người đàn ông nghèo như vậy kết hôn, cuộc sống sau này cũng không thành vấn đề, sau này kết hôn không phải đều phải nghe theo cậu sao?

    Dù bây giờ trông hơi luộm thuộm nhưng quý ở chỗ chiều cao, dáng người cũng ưa nhìn, thu dọn một chút có lẽ trông cũng ưa nhìn.

    Sau khi Lâm Tịch đánh giá tâm lý xong, cậu hơi nhếch mép, có chút kiêu căng: "Khi nào thì chúng ta kết hôn, tôi hy vọng càng sớm càng tốt, anh thấy thế nào?"
     
    Yvonne Hạ Linh thích bài này.
  3. Bắp Thúi

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Cậu không biết tôi là chồng của cậu sao?

    Lục Trạch Nhất* nhìn Omega ngồi đối diện với mình trông giống như một con công nhỏ nhắn.

    (Lần đầu mình để tên công là Lục Trạch Nghĩa nhưng vào lại trang của tác giả thấy có chữ Nhất nên mình đặt lại từ chương này nha)

    Anh cảm thấy rằng bức ảnh mà anh nhận được thực sự là giả, nhìn bên ngoài trông cậu dễ thương, nhưng bên trong cậu giống như một con mèo hoang nhỏ, giơ móng vuốt về phía anh khi bọn họ gặp nhau lần đầu tiên.

    Lục Trạch Nhất uể oải ngồi ở chỗ đó, ánh mắt trực tiếp rơi vào trên mặt Lâm Tịch, Omega trước mắt đường nét tinh xảo không chê vào đâu được, đôi mắt mèo xinh đẹp tràn đầy khí chất, còn mang theo kính áp tròng, cái cằm đẹp hơi hơi giơ lên, cố tỏa ra vẻ không chịu thua làm Lục Trạch Nhất tỏ vẻ thích thú.

    Hắn tùy ý gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, đôi mắt hoa đào hơi nhướng lên: "Vậy bây giờ chọn ngày lhoong bằng gặp ngày, hôm nay luôn?" Lâm Tịch vốn tưởng rằng nói ra lời này sẽ dọa đối phương bỏ chạy, người bình thường chỉ xem mắt mà Lấy vợ luôn là điều không thể.

    Nhưng rõ ràng cậu đã đánh giá thấp sự nghèo túng, sự khẩn trương của người đàn ông đối diện này, quả nhiên, có tiền thì cái gì cũng có thể.

    Về điểm này, anh cảm thấy rằng Lục Trạch Nhất có cùng mục đích với anh.

    Vì ai cũng là vì tiền, cho dù con đường có khác, cũng không có gì do dự: "Vậy chúng ta đi thôi."

    Lục Trạch Nhất bị tiểu Omega đối diện thẳng thắn làm cho vui vẻ, đứng dậy đi theo Lâm Tịch rời khỏi quán cà phê.

    Cậu cũng không hỏi Lục Trạch Nhất có lái xe qua hay không, cậu không cần nghĩ biết loại đàn ông nghèo túng này chắc chắn sẽ không có ô tô, vì vậy cậu trực tiếp đưa người đàn ông đến chỗ Cullinan đang đậu bên đường.

    Lục Trạch nhìn tiểu Omega mở cửa chờ hắn lên xe, rất phối hợp huýt sáo: "Xe tốt."

    "Kết hôn với tôi, chiếc xe này từ nay về sau sẽ là của anh."

    Lâm Tịch tự hỏi chính mình. Rằng cậu đối với người một nhà vẫn rất là hào phóng. Đúng vậy, nhưng điều kiện tiên quyết là đối phương không chọc giận cậu.

    Lục Trạch nhướng mày, cảm giác được trong lời nói của Lâm Tịch có điểm kỳ quái.

    Lâm Tịch trực tiếp lái xe đến tòa nhà Lâm, gọi điện thoại cho ba mình ở tầng dưới: "Đúng vậy, chúng con rất hợp nhau, nên quyết định hôm nay đi đăng ký kết hôn, lát nữa đi lấy lãnh chứng, không qua loa, bọn con đều là Người trưởng thành, chưa nói đến tính cách của anh ấy, ba, ba không điều tra kỹ sao? Con mắt không tinh, con tin ba, ba không ở đây cũng không sao, Hai người chúng con ký xong sẽ rời đi."

    Cha Lâm đại khái cũng không nghĩ tới hiệu suất của Lâm Tịch và Lục Trạch Nhất lại cao như vậy, bọn họ chỉ gặp mặt một lần, lập tức đưa ra quyết định.

    Tuy rằng cảm thấy gấp gáp, nhưng Lục Trạch Nhất xuất thân trong quân đội, điều kiện của bản thân rất tốt, huống chi xuất thân từ Lục gia, nhân phẩm Lục gia ông cũng có thể tin tưởng, Ở Lục gia Alpha chính là rất trung thành và tận tụy. Trong vòng có thể thấy được.

    Hơn nữa, cho dù Lục Trạch Nhất có tệ đến đâu, cũng làm sao có thể tồi tệ hơn tên mà Lâm Tịch để mắt được?

    Để tránh một ngày nào đó Lâm Tịch sẽ mất trí và nghĩ rằng tên khốn đó là tốt, ba Lâm cũng nghĩ rằng kết hôn sớm hơn cũng không có gì sai.

    Dù sao khi lãnh chứng xong Lâm Tịch cũng không có biện phát quay đầu nữa. Yêu cầu thư ký lấy ra thỏa thuận tài sản sau hôn nhân đã được chuẩn bị cho Lâm Tịch từ lâu, sau đó Lâm Tịch kéo Lục Trạch Nhất ngồi trong phòng họp và ký tên.

    Lúc Lâm Tịch đang cầm bút lên, Lục Trạch Nhất đột nhiên nói: "Hiện tại hối hận vẫn còn kịp."

    Lâm Tịch liếc hắn một cái, cười nói: "Tôi sẽ không hối hận, anh tốt nhất càng không nên."

    Nói xong, hắn đã ký tên của mình xuống, từ giờ trở đi dù cậu không muốn làm việc chăm chỉ, cậu vẫn có thể nằm hưởng, cảm ơn ba vì món quà!

    Sau khi ký xong, Lâm Tịch nhìn Lục Trạch Nhất ở một bên: "Đi thôi, Cục Dân chính còn chưa đóng cửa, chúng ta chạy nhanh qua đó là có thể lấy được giấy chứng nhận."

    Lục Trạch Nhất không phản đối nhún nhún vai, đi theo Lâm Tịch vội vã đến địa điểm tiếp theo - Cục Dân Chính.

    Sau khi chụp ảnh, ký tên và đóng dấu lưu loát một lượt, hai người cầm tờ giấy đăng ký kết hôn đi ra ngoài, Lâm Tịch quay đầu nhìn Lục Trạch Nhất

    Một cái: "Kế tiếp anh còn có việc gì phải làm không? Không có việc gì thì chúng ta cùng về nhà?" "

    Lục Trạch Nhất thực sự thích tính cách có cái gì nói cái nấy của Lâm Tịch, nhưng lúc này:" Bây giờ tôi có việc khác, cho tôi thông tin liên lạc và địa chỉ của cậu, và tôi sẽ tìm cậu sau. "Cậu đưa cho Lục Trạch Nhất địa chỉ của mình, sau đó mở cửa xe:" Anh đi đâu, tôi đưa anh đi ".

    " Không cần phiền cậu, tôi tự đi xe được, gặp lại sau. "

    Nhìn Lục Trạch Nhất thực sự không cần cậu đưa đi, Lâm Tịch cũng không hỏi nhiều, sau khi lên xe đột nhiên nhớ tới cái gì, đem cửa sổ xe hạ xuống nhìn chàng trai nghèo tung đứng đường:" Cn người tôi tuy rằng không chú trọng ngoại hình, nhưng tôi hy vọng lần sau gặp mặt anh có thể đem mình làm sạch sẽ một chút, mặt khác sau khi chúng ta kết hôn tôi hy vọng anh nếu không có việc gì cần thiết thì tốt nhất đừng chạm vào mấu chốt của tôi. "

    Lục Trạch giơ tay ấn lên cửa xe, hơi nghiêng người:" Yên tâm, tôi sẽ không. "Nhìn Lâm Tịch rời đi, Lục Trạch Nhất gọi một chiếc xe bên đường, trở lại quán cà phê vừa rồi, Lục Trạch Nhất lấy một chiếc xe Land Rover đậu bên đường, lái đến Tập đoàn Lục.

    Lục Cảnh An, người vừa trở lại văn phòng sau một cuộc họp, nhìn đứa con trai chưa cạo râu của mình đang cau mày thản nhiên ngồi trên ghế sopha.

    Là con trai duy nhất của gia đình họ Lục, Lục Trạch Nhất đã nhập ngũ ngay khi trưởng thành, trong suốt mười năm nhập ngũ anh rất ít khi về nhà, lần này anh phải lựa chọn sự nghiệp vì một số lý do. Ông thực sự mong chờ đứa con trai trở về. Chỉ là nhìn dáng vẻ lười biếng của anh, ông có chút khó chịu:" Nhìn bộ dạng không xương của anh, ở trong quân đội anh như thế này sao? "

    Lục Trạch Nhất ngồi thẳng người:" Sau khi giải ngũ, ba có bao giờ nghĩ đến việc đi xin việc không? Huấn luyện viên? Con thấy người khá phù hợp. "

    Lục Cảnh An cười mắng:" Hôm nay con định gặp đứa trẻ nhà họ Lâm đó sao? "Sự ghét bỏ trong mắt ông không thể nói nên lời.

    " Đường về quá gấp gáp, người lại vội vàng như vậy, làm sao con có thời gian thu dọn. "Lục Trạch Nhất vừa vuốt râu trên mặt, vừa nói:" Con còn chưa đủ đỉnh A sao? "

    " Đánh rắm đủ rồi, con cũng không nhìn xem vẻ ngoài luộm thuộm của con, không có gì lạ khi đứa trẻ kia không coi trọng con. "Lục Cảnh An dường như không có bất kỳ hy vọng nào cho buổi hẹn hò mù quáng của con trai mình.

    Mặc dù hắn và Lâm Tường Quốc đã là bạn trong nhiều năm, đối với nhân phẩm Lâm gia ông vẫn thực phần xem trọng.

    Cũng không cảm thấy con trai mình với bộ dạng như thế này vẫn được tiểu tử Lâm gia coi trọng, không khỏi có chút tiếc nuối.

    Không ngờ Lục Trạch Nhất ngồi ở trên sô pha không những không biết phản ánh lại còn cười, lập tức càng thêm tức giận.

    Nhưng trước khi ông có thể nói, Lục Trạch Nhất đã lấy từ trong túi ra một cuốn sổ màu đỏ, đứng dậy và đặt nó trước mặt Lục Cảnh An, gõ nhẹ vào nó.

    Lục Cảnh An thấy tim mình nhảy dựng, theo bản năng ông cầm lên mở ra, đồng tử đột nhiên co rụt lại:" Con sẽ không lừa ta chứ? "Lục Trạch Nhất nhận lấy giấy đăng ký kết hôn từ tay người ba già:" Vậy ba có thể gọi điện thoại cho chú Lâm hỏi xem có thật không. "

    Lục Cảnh An hoài nghi nhìn anh," Vậy thằng nhóc đồng ý sao? "

    Lục Trạch Nhất cười tủm tỉm," Có người không nhìn mặt, mà xem tiền. ".

    Hơn nữa nếu suy đoán của hắn là chính xác, Lâm Tịch có lẽ còn chưa biết thân phận cụ thể của hắn, chỉ coi hắn như một người đi xem mắt bình thường, hoặc loại đàn ông thất nghiệp phải dựa dẫm vào hắn.

    Anh không cảm thấy bị xúc phạm, ngược lại còn thấy rất thú vị.

    Không biết khi nào tiểu Omega mới phát hiện thân phận của mình đây.

    " Khụ, hiện tại con đã lấy được giấy chứng nhận, hôm khác hai nhà chúng ta cùng nhau ngồi ăn cơm, còn hôn lễ.. "

    " Không gấp, con tự mình thu xếp, người đừng Lo lắng. "Lục Trạch ngón tay gõ trên bàn, sau đó xoay người đi trở lại sô pha, nhặt ba lô trên mặt đất khoác lên vai," Gần đây con còn đang trong kỳ nghỉ, cho nên không có chuyện gì thì đừng liên lạc với con ". Nói xong những lời này, Lục Trạch Nhất trực tiếp rời khỏi văn phòng của Lục Cảnh An, như thể anh ta đến đây chỉ để cho người ba già xem giấy đăng ký kết hôn mà thôi.

    Lâm Tịch vừa về đến nhà, cậu đã nhận được tin nhắn từ Tô Phàn Phàn: [ Thế nào đối tượng xem mắt đẹp trai không, cao to hay không? ]

    Lâm Tịch chụp ảnh giấy chứng nhận kết hôn, tuỳ tay giử một bức ảnh đủ để giải thích mọi thứ.

    Quả nhiên, Tô Phàn Phàn hồi lâu không có trả lời, một lúc sau khi Lâm Tịch tắm xong, cậu thấy điện thoại của mình rung lên liên tục trên bàn cạnh giường ngủ.

    Đi tới nhặt lên, Âm thanh Tô Phàn Phàn trực tiếp truyền đến:" Mày điên rồi, cứ như vậy liền đăng ký. Người đàn ông kia lớn lên như vậy mày cũng không ngại, Lâm Tịch, mày thật sự không chọn à! "

    Vừa lau đầu, cậu vừa bình tĩnh nói:" Là Ai cũng giống nhau, ta cũng không phải thật sự vì kết hôn. "

    " Mẹ kiếp, cậu không phải thật sự vì tài sản đi, đối phương đồng ý sao?" "

    Đương nhiên bằng không một người đàn ông nghèo túng dựa tôi sống tốt, việc gì lại không đồng ý?"

    Tô Phàn Phàn bị hành động sấm dền gió cuốn này của bạn mình kích động đến mức không còn gì để nói: "Thực sự cũng chỉ có cậu nghĩ như vậy, ngày nào đó mang anh ta tới để chúng ta làm quen một chút?"

    Lâm Tịch không có hứng thú, và không có ý định để Lục Trạch Nhất hòa nhập với cuộc sống của mình: "Chuyện đó nói sau đi."

    Nghe giọng điệu lấy lệ của Lâm Tịch, anh biết rằng người đàn ông này có lẽ chỉ là công cụ hình người để Lâm Tịch thừa kế tài sản của gia đình.

    Trong lúc nhất thời, hắn không biết nên thông cảm cùng ai.

    Trong bữa tối, Lâm Tịch cho mọi người xem giấy đăng ký kết hôn của anh và Lục Trạch Nhất, mẹ Lâm vui vẻ nói: "Đã lấy được giấy đăng ký kết hôn với người ta rồi, các con nên tự lo cho bản thân, đừng cố chấp, Tiểu Lục, học rất giỏi, còn đi lính về, lớn hơn con nhiều, con nên biết lo cho người khác, con đừng vì họ chiều chuộng con mà con bắt nạy người ta." Cha của Lin gật đầu: "Đợi một thời gian nữa hai nhà sẽ gặp nhau, và tổ chức hôn lễ cho các con nữa."

    Lâm Tịch vội vàng nói: "Chuyện hôn lễ ba đừng lo, con sẽ bàn bạc với anh ấy sau." Dù sao ba mẹ cũng đừng lo lắng. "

    Bố Lâm còn muốn nói gì, mẹ Lâm đã kéo tay ông:" Người trẻ tuổi có chính kiến của mình, anh đừng lo lắng, nhưng dù sao cũng đã kết hôn rồi, có thời gian chúng ta mời họ đến nhà ăn cơm. "

    " Được, con sẽ nói với anh ấy sau. "Lâm Tịch mấp máy miệng nói, cứ hứa đã, còn có thể làm hay không lần sau lại nói.

    Tối ngày hôm sau, Lâm Tịch lái xe đưa địa chỉ nhà cho Lục Trạch Nhất, vốn là nơi cậu định ở sau khi rời khỏi nhà Lâm, khi Lục Trạch Nhất hỏi địa chỉ, cậu đã ghi địa chỉ ở đây.

    Về phần Lục Trạch Nhất khi nào tới, Lâm Tịch không thèm để ý.

    Dù sao hiện tại hắn đã đạt được mục đích, Lục Trạch Nhất có dọn đến đây hay không hắn cũng không quan tâm.

    Nếu anh ta muốn đến, cậu sẽ không ngăn cản Lục Trạch Nhất, còn tốt bụng cho anh ta một phòng, lấy tình hình tài chính hiện tại của cậu, hỗ trợ một ai đó là điều khá dễ dàng.

    Mặc dù vậy, đang nhấn dấu vân tay để mở khóa, Lâm Tịch đã sững sờ khi nhìn thấy đôi giày ở lối vào khi cậu mở cửa và bước vào phòng.

    Có người trong nhà.

    Căn phòng không bật đèn tối đen như mực, chỉ có ánh sáng hắt vào từ cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn không đủ để nhìn rõ tình hình trong phòng.

    Kể từ khi mua căn nhà này, cậu đã không ở trong này dù chỉ một lần, sau khi thu dọn đồ đạc, việc có một đôi giày ở cửa lại càng không thể.

    Lục Trạch Nhất đến sớm như vậy, cậu đã đưa cho bên kia mã mở khóa, nhưng tại sao anh ta đến lại không bật đèn?

    Lâm Tịch đưa tay lấy cây gậy đánh gôn từ giá đỡ ở cửa ra, nắm chặt ở trong tay rồi chậm rãi đi lên tầng hai.

    Cậu không dám lớn tiếng, sợ quấy rầy đối phương.

    Nhìn thấy ánh đèn mờ nhạt trong phòng ở lầu hai, Lâm Tịch híp mắt cẩn thận đi tới, sau đó mở cửa ra:" Ai ở trong đó! "

    Lục Trạch Nhất vừa mới tắm xong quay đầu lại liền nhìn thấy Một tia sáng bạc xẹt qua Lục Trạch theo bản năng né tránh, ngược lại nghiêng về phía Lâm Tịch.

    Khi bị một đôi tay mạnh mẽ giữ lấy, vặn ra sau lưng, đầu của Lâm Tịch như muốn nổ tung:" Buông tôi ra, anh là ai, làm sao vào được đây? Tôi nói cho anh biết, tôi đã báo cảnh sát khi tôi đi lên! "

    Lục Trạch Nhất sau khi phản ứng lại, vừa tức vừa cười khi Lâm Tịch coi anh ta như một kẻ trộm, anh hơi hơi dùng sức ôm Omega nhỏ vào trong vòng tay của mình, bởi vì căng thẳng và sợ hãi, pheromone ngọt ngào trên người Omega nhỏ đã tiết ra, đó là mùi hương mật đào ngọt ngào.

    Thật hấp dẫn muốn cắn một miếng.

    Lâm Tịch phát hiện mình giãy giụa thế nào cũng vô ích, trong lòng càng thêm khó chịu, còn chưa kịp nói thêm gì, người đàn ông phía sau đột nhiên áp sát vào tai hắn:" Vào nhà gặp phải bọn cướp còn đưa tới cửa có phải hay không nên khích lệ câu một câu: Lá gan cậu rất lớn?

    Không cảm thấy từ giọng điệu đối phương uy hiếp quá lớn, Lâm Tịch theo bản năng quay đầu nhìn sang, cùng lúc đó Lục Trạch Nhất đã bật đèn bàn phía sau lên, phòng lật tức sáng lên, đủ để Lâm Tịch thấy rõ bộ dạng của Lục Trạch Nhất.

    Nam nhân ngũ quan tuấn tú, góc cạnh sắc bén, đôi mắt đào hoa lúc này khép hờ, đôi mắt đen của cậu lặng lẽ dừng trên mặt anh, cảm giác có một loại thản nhiên sắc bén, giống như một con mèo lớn đang chợp mắt. Đợi con mồi tự mình chui vào bẫy rồi ra đòn chí mạng.

    Lâm Tịch tìm kiếm trong đầu tất cả ký ức, xác định mình chưa từng gặp qua người này: "Anh là ai?"

    Lục Trạch Nhất cười nhạt, đầu ngón tay lướt qua trên má Lam Tịch, khẽ nhếch môi mỏng: "Chồng của cậu!"
     
    Yvonne Hạ Linh thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...