Ngôn Tình [Edit] Vợ Xinh Đẹp Bí Ẩn: Ông Xã Cưng Chiều Trên Đầu Quả Tim - Mộc Y Y

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Vân Anh bb, 17 Tháng bảy 2021.

  1. Vân Anh bb

    Bài viết:
    34
    Vợ Xinh Đẹp Bí Ẩn: Ông xã cưng chiều trên đầu quả tim

    [​IMG]

    Tác giả: Mộc Y Y

    Thể loại: Xuyên không, ngôn tình, hiện đại

    Bản raw: 隐婚娇妻:老公, 心尖宠_新青豆小说网

    Dịch: Trình Tâm Huệ Vân

    Văn án:​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chọc anh xong, em liền muốn chạy?"

    Đường đường là đặc công cao cấp, bất ngờ xuyên không thành vợ nhỏ xinh đẹp trong hào môn còn chưa tính, còn phải hầu hạ cái lão chồng tính tình cổ quái, âm tình bất định này, Diệp Ninh tỏ vẻ rất mệt tâm.

    Nghe nói, Mộ Dạ Lê đối với cô vợ quê mùa nửa đường tới ăn vạ này chán ghét đến cực điểm, cũng không thèm liếc nhìn cô một cái.

    Nhưng sự thật chính là..

    "Tiên sinh, phu nhân ở bên ngoài đánh nhau với người ta."

    "Còn không mau gọi bác sĩ xem cô ấy có bị thương không."

    "Tiên sinh, phu nhân đánh cô gái cách vách đến sưng cả miệng."

    "Để cô ấy phải tự mình động thủ, nuôi các người làm cái gì?"

    "Tiên sinh, phu nhân giận ngài nhiều chuyện, không muốn ở với ngài nữa cho nên đã bỏ nhà đi rồi."

    "Bắt về cho tôi.. mà thôi, các người sẽ dọa cô ấy, để tôi tự mình đi!"

    Link thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - Các Truyện Edit Của Vân Anh bb
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng sáu 2022
  2. Vân Anh bb

    Bài viết:
    34
    Chương 1: Bỗng trở thành Diệp Chanh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Vân Anh bb

    Nếu như không gặp được người, ta sẽ ở nơi nào------

    Lời tựa

    *

    "Tiểu tiện nhân, chết càng tốt, thế mà dám dùng thủ đoạn dơ bẩn như vậy, dám bỏ thuốc Dạ Lê của chúng ta, sao có thể xứng đôi với Dạ Lê của chúng ta." Diệp Ninh mơ mơ màng màng, nghe thấy giọng nói của người nào đó.

    Thời điểm cô mở to mắt..

    "Phu nhân, cô rốt cuộc cũng tỉnh rồi."

    "Đây là nơi nào?" Diệp Ninh nhìn khung cảnh xa lạ trước mắt, nhăn mày lại.

    "Phu nhân, cô làm sao vậy?"

    Diệp Ninh cảm thấy hạ thân đau đớn như bị xé rách, làm cô cảm thấy không thoải kêu lên một tiếng.

    Tiếp đó, là một đoạn ký ức vốn dĩ không thuộc về mình, nháy mắt lập tức xông vào trong đại não.

    Diệp Chanh, 21 tuổi, không khác tên của cô là mấy, nhưng mà cô và cô ấy chính là hai người hoàn toàn trái ngược nhau.

    Ngày đầu tiên Diệp Chanh gả đi, gả cho người cô ấy không nên yêu, được xưng là ông trùm xã hội đen tên Mộ Dạ Lê, Mộ Dạ Lê là bị gia đình bức ép nên mới cưới con nhóc nông thôn hoang dã Diệp Chanh này, bởi vậy hắn vô cùng chán ghét cô vợ này, đêm tân hôn hắn liếc cũng không thèm liếc Diệp Chanh lấy một cái liền rời đi.

    Nhưng Diệp Chanh nhất thời xúc động, giả vờ mình bị ốm nặng lừa ông trùm xã hội đen trở về, còn bỏ chút "gia vị" vào đồ ăn của hắn, mạnh mẽ ép hắn thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.

    Ai biết được, tác dụng của thuốc quá lớn, lại thêm sức lực của hắn quá khoẻ, thân thể nguyên chủ lại bị suy nhược, nên lập tức liền.. đi đời nhà ma.

    Cho nên mới có Diệp Ninh hiện tại, ngang nhiên chiếm lấy thân thể nguyên chủ, bỗng nhiên tỉnh lại.

    Diệp Ninh không khỏi nhíu mày, cái này là cái gì với cái gì.

    Cô nhảy xuống giường, lại bỗng nhiên cảm thấy phía dưới vô cùng đau đớn.

    Thật nực cười, cô đường đường là đặc công cao cấp của tổ chức quốc tế GT, là thành viên nhỏ tuổi nhất và cao cấp nhất, danh xưng là S nữ đặc công ác ma, từ lúc xuất đạo đến nay, trừ lúc này ra, mỗi cái nhiệm vụ cô làm đều chưa từng thất bại mà đi đời nhà ma, 6 năm trước, cô chính là nữ đặc công nổi tiếng thế giới chưa từng thất bại, thế nhưng bây giờ cô phải chịu cái loại đau đớn này.. thật là xấu hổ.

    Cô cảm thấy không bằng mình chết một lần nữa, thật là mất mặt.

    "Tiên sinh tới, phu nhân, cô đi đâu vậy?" Người hầu phía dưới cuống quýt kêu.

    Diệp Ninh nghe vậy quay đầu lại, thì thấy nam nhân cả người ướt dầm dề, vẻ mặt âm trầm đi ra từ phòng tắm.

    Nửa người dưới của anh chỉ quấn một cái khăn tắm, dáng người vô cùng đẹp mắt cứ như vậy hiện ra trước mắt cô, màu da bánh mật khỏe khoắn, cơ bắp săn chắc hoàn mỹ, cơ bắp toàn thân anh như chọc đúng chỗ ngứa của phụ nữ, dáng người tam giác hoàn hảo, phía dưới còn lộ ra tuyến nhân ngư, càng khiến anh trở nên gợi cảm hơn.

    Khuôn mặt kia như được điêu khắc, hoàn hảo đến từng milimet, chỉ là khuôn mặt ấy lúc này lại lạnh như băng, ánh mắt cao cao tại thượng, dưới đáy mắt còn lộ ra sự lạnh lẽo sâu sắc.

    Ánh mắt vốn dĩ đào hoa, lúc này lại hung ác nguy hiểm nhìn chằm chằm Diệp Ninh, ánh mắt như dao gươm, mang theo sự tức giận khó che giấu, nhếch môi mỏng, tỏ vẻ rất chán ghét cô.

    Diệp Ninh lập tức bị lạnh đến run cả người.

    Chỉ là khó trách nguyên chủ lại yêu người đàn ông này như vậy.

    Soái ca a.

    Dù cho cô bôn ba khắp nơi trên thế giới, gặp qua không ít mỹ nam, nhưng cũng không đẹp bằng Mộ Dạ Lê này.

    Khó trách Diệp Chanh lại kích động như vậy, tình nguyện dùng cách này để lên giường với hắn.

    Chỉ là bây giờ, nguyên chủ đã hại chết cô rồi a.

    Mộ Dạ Lê đi tới gần, bàn tay to trực tiếp túm lấy cổ áo Diệp Ninh, sau đó, Diệp Ninh không kịp phản ứng lại liền bị đẩy ngã lên trên giường.
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng tư 2022
  3. Vân Anh bb

    Bài viết:
    34
    Chương 2: Ông chồng của cô rất yêu nghiệt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Vân Anh bb

    Mịa nhà nó.

    Thật mất mặt, Diệp Ninh thế nhưng lại quên mất phản kháng, cô cảm thấy mình chính là bị sắc đẹp của anh ta làm cho kinh diễm rồi, cho nên mới sơ xuất như vậy, nếu không anh ta sao có thể quật ngã được S này.

    Từ Nhung là bà vú đi theo Diệp Chanh từ nhà tới Mộ gia hiện đang đứng ở một bên, vô cùng sợ hãi nhìn tiểu thư nhà mình, kêu lên: "A.. Thiếu gia, buông tha cho tiểu thư nhà chúng tôi đi mà, cô ấy thật sự biết sai rồi.."

    Bởi vì đi theo Diệp Chanh từ nhỏ, nên Từ Nhung buồn thúi ruột khi thấy tiểu thư nhà mình bị như vậy, "Thiếu gia, nhị tiểu thư nhà chúng tôi chính là không hiểu chuyện, cô ấy cũng là vì muốn nhanh chóng cải thiện mối quan hệ với cậu, cậu buông tha cho cô ấy đi.."

    Vì Từ Nhung là người của cô nên lời nói không có trọng lượng.

    Theo ký ức lúc trước của cô, thời điểm cô hôn mê ở nông thôn, phu nhân Mộ gia cũng tới mắng cô mấy lần, cái gì mà không có giáo dưỡng, tiện nhân, dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy, không hổ là con riêng của Diệp gia, lên không nổi mặt bàn, khó trách Dạ Lê coi thường cô.

    Diệp Ninh ngẫm lại, kỳ thật biện pháp này có chút hạ lưu.

    Cũng không biết rốt cuộc nguyên chủ nghĩ như thế nào.

    Chỉ là, nguyên chủ vốn là con riêng Diệp gia, cha cô ấy Diệp Vinh Quang vẫn luôn muốn có đứa con trai, nên tuỳ tiện tìm một người phụ nữ ở nông thôn sinh con, kết quả lại sinh ra một đứa con gái, tên tra nam kia lập tức phủi mông đi mất không nhận con, làm Diệp Chanh từ nhỏ đã lưu lạc ở nông thôn nhỏ bé này, mười ba tuổi Diệp gia mới mang cô ấy về, đối với gia đình giàu có như Diệp gia mà nói, cô quả thật là một nha đầu hoang dã không lên nổi mặt bàn, có thể gả cho Mộ Dạ Lê, đều là bởi vì truyền thống nhiều năm của Diệp gia và Mộ gia.

    Mộ Dạ Lê bắn ánh mắt lạnh lùng về phía Từ Nhung, môi mỏng khẽ mở, "Cút."

    Người trong phòng lập tức chấn động, bị dọa vội vã lui ra ngoài.

    Tiếp theo liền đến phiên Diệp Ninh..

    Anh giơ tay bóp cổ Diệp Ninh.

    "Cô dám bỏ thuốc tôi, Diệp Chanh, cô nói xem, cô muốn chết như thế nào."

    Quá hung ác!

    Nhìn đẹp mắt thì có lợi ích gì, hung dữ như vậy, uổng công Diệp Chanh chung tình đối với anh ta.

    "Cái gì mà bỏ thuốc anh, Mộ Dạ Lê, nếu tôi nhớ không lầm thì chúng ta đã là vợ chồng, đó chính là nghĩa vụ anh phải làm, hành động kia của tôi có thể xem như bỏ thuốc sao.. đó nhiều lắm chỉ là.. gia tăng tình thú cho hai vợ chồng chúng ta.."

    Diệp Ninh có chút chột dạ, bởi vì nguyên chủ quả thật là muốn dùng cách này để trói chặt chồng của mình.

    Những lời cô nói khiến nam nhân ở trên người cô sửng sốt.

    Nữ nhân này, vì sao lại không giống lúc trước.

    Lúc trước khi nhìn anh, cô ta ngay cả nói cũng không dám nói, một bộ hoa si, giống như muốn chảy nước miếng, ánh mắt tham lam khiến người chán ghét kia, lúc này lại dám nhìn thẳng vào anh, lại còn nói, nói..

    Cái gì tình thú!

    "Tôi phải có nghĩa vụ với cô sao?" Anh nhìn chằm chằm đôi mắt cô, nữ nhân này không trang điểm, khuôn mặt cũng không quá khó coi, chỉ là suốt ngày mặc những bộ quần áo quê mùa, khiến người ta cảm thấy chán ghét.

    Chỉ là lúc này, nhìn đôi mắt cô không có một chút sợ hãi nào, anh thế nhưng lại cảm thấy, đôi mắt cô sáng long lanh như thuỷ tinh, có thể dễ dàng câu hồn người khác.

    Nhất định là thuốc còn chưa hết tác dụng!

    Nghĩ đến đây, ánh mắt anh nhìn cô càng thêm chán ghét tức giận, nữ nhân đáng chết này! Thật là to gan lớn mật.

    "Tình thú? Bây giờ tôi sẽ cho cô biết thế nào mới gọi là tình thú." Tay Mộ Dạ Lê lại sáp tới lần nữa.

    Diệp Ninh sao có thể cho phép anh đối với mình như vậy.

    Chỉ là vừa động một cái, cô liền cảm thấy thân thể này rất khác với thân thể lúc trước của cô, quá yếu, hơn nữa còn lăn lộn với người đàn ông lực lưỡng này, bây giờ cả người đều bủn rủn, căn bản không dùng được sức quá lớn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng bảy 2021
  4. Vân Anh bb

    Bài viết:
    34
    Chương 3: Anh không phải yêu tôi rồi chứ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Vân Anh bb

    "Mộ Dạ Lê, sao anh lại keo kiệt như vậy, không phải là chỉ ngủ một chút thôi sao, cần gì phải giết người diệt khẩu, quá tàn bạo, như thế nào, đêm qua là lần đầu tiên à? Không phải lần đầu tiên bị tôi cướp, cho nên thẹn quá hóa giận chứ?"

    Cái gì?

    Nữ nhân này!

    Quả thật là lần đầu tiên của anh.

    Bởi vì đối với nữ nhân anh không hề có cảm giác gì, nhìn một chút cũng cảm thấy cực kỳ chán ghét, anh mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, đặc biệt là đối với nữ nhân mặt tô son trát phấn dày cộp, còn có nữ nhân hay xịt nước hoa mùi nồng, anh rất chán ghét.

    Chỉ là những lời này, không ngờ lại thốt ra từ miệng nữ nhân này.

    Cô ta rốt cuộc muốn chơi trò gì.

    Trước khi kết hôn bọn họ gặp mặt duy nhất một lần, cô ta hết sức lấy lòng anh, hèn mọn giống như đồ bỏ đi, chỉ là cô ta càng như vậy, anh càng cảm thấy chán ghét.

    Ánh mắt hung ác nham hiểm của anh nhìn chằm chằm đôi mắt như sao trời của cô, đôi mắt trong trẻo kia tỏa ra ánh sáng, thoạt nhìn còn mang mấy phần tinh nghịch, thơi điểm nhìn hắn, ánh mắt lập loè.

    "Sao, kế hoạch lúc trước không thành, bây giờ cô liền thay đổi kế hoạch để đối phó tôi, phải không?" Mộ Dạ Lê lạnh giọng nói, sức lực trên cánh tay vẫn không giảm dù chỉ một chút.

    Diệp Ninh cảm thấy, cô hiện tại vừa mới sống trong thân thể nhỏ bé này, lại bị anh ta lăn lộn lần nữa, thật sự sẽ đi gặp Diêm Vương.

    Cô cố gắng giãy giụa.

    "Ha ha, đối với loại nam nhân chưa từng chạm qua phụ nữ như anh còn cần lên kế hoạch sao, anh đánh giá mình cũng quá cao rồi, buông tôi ra, anh không phải chán ghét tôi sao, chán ghét còn tiếp xúc gần như vậy, không phải là sau chuyện đêm qua, liền yêu tôi rồi chứ"

    Diệp Ninh tay đánh chân đá, nhưng làm sao có thể chống đỡ được nam nhân cường tráng cao lớn này chứ.

    Shit!

    Mộ Dạ Lê không biết thân thể mình bị làm sao, đột nhiên như có một ngọn lửa đốt lên trong lòng, bừng bừng thiêu đốt anh.

    Diệp Ninh cũng lập tức cảm thấy không thích hợp, lại thấy sắc mặt nam nhân này thay đổi liên tục, từ trắng chuyển sang đen, lại chuyển sang xanh, liền cảm thấy cực kỳ không ổn.

    Chết rồi, chết rồi, không được, cô không thể chết.

    Diệp Ninh kêu gào trong lòng, ở thời khắc nguy cấp này, cô không rảnh lo những thứ khác, dù sao đã lớn mật đến trình độ này rồi, thêm một chút nữa cũng không sao, cô giơ tay lên ôm cổ anh, hướng đôi môi ngon miệng của hắn hôn xuống..

    Nam nhân kinh ngạc đến ngây người, trong lúc nhất thời đôi mắt đen nhánh tràn đầy sương mù.

    Trước khi Diệp Ninh xuyên qua, đừng nói là hôn môi, ngay cả tay nam nhân cũng chưa từng nắm qua.

    Môi ngây ngô cố gắng đè lên môi Mộ Dạ Lê.

    Nữ nhân này rốt cuộc là muốn làm cái gì!

    Mộ Dạ Lê thiếu chút nữa thì phát điên.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng bảy 2021
  5. Vân Anh bb

    Bài viết:
    34
    Chương 4: Bọn họ thế mà lại ôm nhau trong phòng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Vân Anh bb

    Anh lại ở thế bị động, bị một nữ nhân cưỡng hôn?

    Anh xoay người một cái, lập tức đảo khách thành chủ, trực tiếp đè cô ở dưới.

    Diệp Ninh cảm thấy không tốt.

    Nam nhân này không phải rất chán ghét cô sao, tại sao còn..

    Cô rụt đầu lại muốn thoát khỏi nụ hôn này.

    Nhưng mà, anh không cho phép.

    Anh lại ngậm lấy môi cô, một lần nữa ấn cô trở về, làm nụ hôn này càng thêm triền miên.

    Người nam nhân này thật sự là lần đầu tiên sao? Cô có chút hoài nghi, bởi vì nụ hôn kia rất khiêu khích, làm cả người cô cũng nóng lên theo.

    Chẳng lẽ, Diệp Chanh cũng bỏ thuốc chính mình?

    Hay là bởi vì anh ta là Mộ Dạ Lê, quá gợi cảm, dễ dàng mê hoặc người khác..

    Mà lúc này..

    Người hầu bên ngoài nghe thấy âm thanh bên trong, thật sự rất sợ hãi, lập tức phá cửa chạy vào, Từ Nhung đi đầu hô lên, "Thiếu gia, tha cho tiểu thư nhà chúng tôi đi, chúng tôi không gả nữa, tôi lập tức mang nhị tiểu thư về nhà."

    Nhưng mà..

    Đây là tình huống gì?

    Bên trong, Mộ Dạ Lê và Diệp Ninh không có đánh nhau túi bụi như bọn họ nghĩ, mà là lăn túi bụi..

    Hơn nữa nhìn bộ dạng kia, giống như.. hai người giống như.. không có mặc cái gì thì phải.

    Người hầu lập tức bị dọa cho ngây người.

    Bên ngoài nghe được, hai người họ ở bên trong giống như thật sự là tia lửa văng khắp nơi, lại không nghĩ tới, sau khi mở cửa, nhìn thấy lại là hình ảnh hương diễm này..

    Bên trong hai người khó kìm nén kia lúc này mới phản ứng lại.

    Mộ Dạ Lê ngẩn người, hỏa khí trên người chưa tan, quay đầu lại, sắc mặt vô cùng khó chịu, lúc này anh thế mà lại cực kỳ chán ghét loại cảm giác bị người quấy rầy, nếu những người này không xông vào, anh đã có thể áp đảo nữ nhân này, làm cô không thể nói nhăng nói cuội đươc nữa.

    Mà Diệp Ninh lúc này vội vã bò ra khỏi lồng ngực anh, lại nhớ tới trên người cô cái gì cũng không có, quần áo sớm đã bị tên nam nhân thúi này xé rách rồi, liền nhanh tay kéo chăn lại che lên người mình.

    "À.. tiên sinh, phu nhân, người Diệp gia đã tới rồi." Người hầu nhanh trí giải thích lý do mình xông vào.

    "Cút!" Lúc này Mộ Dạ Lê đã bực bội đến cực điểm, chỉ muốn mắng chửi người.

    Người hầu vừa nghe, đã nhanh như chớp chạy ra ngoài.

    Trong phòng chỉ còn Mộ Dạ Lê và Diệp Ninh đang quấn chăn lên người.

    Anh lập tức nhớ tới vừa rồi mình thế mà lại thiếu chút nữa lại thượng cái nữ nhân đáng chết này.

    Khuôn mặt như tạc tối sầm lại, hắn hung ác trừng mắt nhìn cô một cái, xoay người lại vào phòng tắm lần nữa.

    Tác dụng của thuốc nhất định là chưa tan hết, anh cần phải tắm nước lạnh mới được, cái nữ nhân đáng chết này, rốt cuộc đã bỏ bao nhiêu thuốc cớ chứ!

    Một lát sau.

    Người hầu chạy lên nói, Mộ phu nhân ở phía dưới đang tức giận, Diệp Ninh phải lập tức đi xuống ngay.

    Diệp Ninh hỏi, "Vội vã gọi tôi xuống như vậy là có chuyện gì?"

    Sắc mặt người hầu thay đổi, có chút khó xử.

    "Mau nói." Ánh mắt Diệp Ninh lạnh lùng quét tới.

    Ánh mắt đó không phải quá hung ác, nhưng người hầu lại cảm thấy chấn động, không tự chủ mà nói ra hết tình hình bên dưới, "Phu nhân gọi phu nhân Diệp gia và đại tiểu thư Diệp Tử tới, nói là muốn.. muốn để bọn họ mang cô về."

    Ha hả..
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng bảy 2021
  6. Vân Anh bb

    Bài viết:
    34
    Chương 5: Nhị tiểu thư nhà bọn họ sao lại thay đổi rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Vân Anh bb

    Mộ phu nhân đây là tức chuyện tốt Diệp Chanh làm tối hôm qua, nên muốn kêu người Diệp gia đến mang cô về sao.

    Diệp Ninh cười lạnh, "Chờ tôi rửa mặt chải đầu tốt đã."

    Người hầu vội lui ra ngoài chờ đợi.

    Diệp Ninh làm xong xuôi hết tất cả, nhưng khi mở tủ quần áo ra, lại một trận choáng vámg.

    Diệp Chanh này, ngày thường toàn mặc những bộ quần áo này sao a.

    Không phải là váy ren thướt tha, thì chính là quần áo màu sắc sặc sỡ hoa lá hẹ mang theo hơi thở quê cha đất tổ.

    Nghĩ lại, quả thật đây là phong cách của nguyên chủ, trước 13 tuổi, cô ấy ở nông thôn nhỏ bé trên vùng núi xã xôi, 13 tuổi bị mang về Diệp gia, chưa thích ứng được sinh hoạt trên thành phố, thẩm mỹ có chút quê mùa, khẩu khí nói chuyện, tư duy đại não đều theo hướng nông thôn, cho nên phong cách trang điểm của cô ấy vô cùng quê mùa, trang điểm đậm, lông mày thô to, quần áo không phải là màu hồng nhạt thì chính là màu xanh của nước, mang hương vị quê cha đất tổ, cũng khó trách Mộ Dạ Lê không thèm liếc cô ấy một cái, phải bỏ thuốc mới trói anh ta lên giường được.

    Chỉ có thể nói, thẩm mỹ của Diệp nhị tiểu thư này thật là muốn khóc.

    Lúc này, Từ Nhung tới mang quần áo cho cô, "Nhị tiểu thư, đây là quần áo của cô."

    Diệp Ninh quay đầu lại nhìn, thiếu chút nữa bị mù mắt.

    Đây là loại quần áo gì, váy dài trùm mông, bộ dáng giống như mấy cô em trong hộp đêm lên sân khấu.

    "Bà vú, có thể đổi cái khác không?"

    Từ Nhung kinh ngạc nhìn cô, "Tiểu thư, bộ này không phải là cô cố ý đặt làm sao, nói là mấy ngày đầu tới đây, cần phải long trọng một chút, hơn nữa bây giờ cô cũng là người có thân phận, không thể mặc quá kín đáo làm thiếu gia mất mặt."

    Diệp Ninh đỡ trán, "Được rồi, mang đi đi, tôi tự tìm bộ khác."

    Từ trong đống đồ hoa lá hẹ, cô thật vất vả mới tìm được một bộ coi như tạm được, là một cái váy dài màu trắng, cô không dùng phấn Từ Nhung đưa qua, mà chỉ thoa một chút kem dưỡng da, lại đánh một chút son, mái tóc tuỳ ý thả xuống, đứng lên.

    Lúc này, Từ Nhung mới giật mình nhìn tiểu thư nhà mình, "Tiểu thư, đây là váy ngủ."

    Váy ngủ?

    Váy ngủ thì kệ váy ngủ đi..

    Từ Nhung nhìn Diệp Ninh, làn da trắng sứ, khuôn mặt nhỏ nhắn, tròng mắt đen trắng rõ ràng, môi phấn nộn kiều diễm hơi vểnh lên, bộ dáng mang theo vài phần kiêu ngạo, vài phần sắc bén, quay đầu lại cười cực kỳ xinh đẹp, ngay cả nữ nhân nhìn thấy cũng động tâm, tim đập thình thịch.

    Đây là nhị tiểu thư nhà bọn họ sao, hình như đã thay đổi thì phải.

    Diệp Ninh quay đầu lại, vẩy vẩy tóc dài, nhàn nhạt nói, "Đi thôi."

    Cô dẫn đầu bước ra ngoài, hon nửa ngày sau Từ Nhung mới bước theo.

    Bọn họ ở nhà cũ Mộ gia xa hoa cổ điển, kiến trúc cổ kính, bầu không khí ảm đạm, khắp nơi trạm trổ hoa văn tinh xảo, làm tòa biệt thự cổ kính này tăng thêm mấy phần uy nghiêm không thể xem thường. Nhưng lại thiếu đi nhân tính.

    Nguyên chủ Diệp Chanh đúng là không thức thời, ra tay mà không chọn nơi chốn, đây là nhà cũ Mộ gia, những người đứng đầu gia tộc đều đã từng ở đây, thế mà còn dám làm ra chuyện như vậy, loại chỉ số thông minh này, có thể sống đến 21 tuổi mà không bị vị đại tiểu thư Diệp gia kia chỉnh chết đúng là may mắn.

    Ra khỏi phòng, đã thấy Mộ Dạ Lê thay một bộ quần áo đứng đắn, một thân màu đen, làm khí chất trên thân hắn càng u ám, cả người nhìn qua giống như hiệp sĩ bóng đêm, cùng với hơi thở âm u cường đại.

    Mộ Dạ Lê liếc mắt một cái liền nhìn thấy Diệp Ninh ra khỏi phòng.

    Một thân màu trắng đập vào mắt anh, lại khiến người ta kinh diễm.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng bảy 2021
  7. Vân Anh bb

    Bài viết:
    34
    Chương 6: Vốn tưởng người anh ta cưới chính là chị của cô

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Vân Anh bb

    Nhìn cô một cái thật sâu, anh nhướng mi đẹp.

    Một trận hương thơm đặc trưng chỉ có ở thiếu nữ bay tới, cô nhìn anh nói, "Đi thôi."

    Anh lại nhìn cô một cái, mới thu hồi ánh mắt.

    Đại sảnh bên dưới giống như cung điện, rốt cuộc Mộ gia có bao nhiêu tài lực, có bao nhiêu hùng hậu chứ, đến nơi ở cũng xa hoa đến trình độ này, khiến người ta phải líu lưỡi.

    "Diệp Tử, con và Dạ Lê là thanh mai trúc mã, bác vẫn luôn cho rằng người gả đến Mộ gia chúng ta chính là con, lại không nghĩ tới.." Phu nhân Mộ gia Tuỳ Thanh Lan nắm tay Diệp Tử, vẻ mặt tràn đầy tiếc nuối.

    "Bác gái, tuy con không thể gả cho anh Dạ Lê, nhưng con vẫn giống như con gái của bác." Giọng nói Diệp Tử vô cùng êm tai, nhẹ giống như lông chim, khiến người nghe xong bất giác cảm thấy thân thể thoải mái vài phần, rất xứng với khuôn mặt đoan trang xinh đẹp của cô ta. Diệp Tử và Diệp Chanh tuy rằng là chị em, nhưng nếu đứng chung một chỗ, là nam nhân, chắc chắn sẽ chọn Diệp Tử giống như tiên nữ, mà không phải cô gái nông thôn thô bỉ ương ngạnh như Diệp Chanh.

    Mẹ của Diệp Tử tên Dung Lệ Hoa ngồi ở một bên, nhớ tới chuyện tối qua liền vô cùng tức giận, "Chúng tôi cũng không biết Diệp Chanh lại không hiểu chuyện như vậy, cũng không nhìn xem địa vị của mình là gì, chỉ là một nha đầu hoang dã đến từ nông thôn, chúng tôi cho nó ăn, cho nó mặc, Diệp Tử còn nhường phòng của mình cho nó ở, bất cứ cái gì tốt đều cho nó dùng, thế nhưng bây giờ nó lại cướp đoạt của Diệp Tử.."

    "Mẹ, mẹ sao có thể nói Diệp Chanh như vậy!" Diệp Tử lập tức lạnh giọng đánh gãy lời Dung Lệ Hoa.

    Dung Lệ Hoa hậm hực ngậm miệng.

    Thời điểm Diệp Ninh và Mộ Dạ Lê cùng nhau đi xuống, thấy chính là cảnh này, cũng tự nhiên nghe được bọn họ đối thoại.

    Quả thật, Dung Lệ Hoa nói cũng không sai, Diệp gia và Mộ gia có quan hệ trăm năm, từ nhỏ bọn họ đã biết, nghe nói Mộ Dạ Lê vì chuyện gì đó, suýt chút nữa hại chết Diệp Tử, vì thế, đã để lại di chứng trên người Diệp Tử, chính là bệnh suyễn không thể chữa khỏi, mỗi khi kích động bệnh sẽ phát tác. Từ đó, Mộ Dạ Lê đối với Diệp Tử vô cùng tốt, vốn cho rằng, Diệp Tử gả vào Mộ gia chính là chuyện nước chảy thành sông..

    Lại không ngờ, Dung Lệ Hoa không biết cách làm người, thời còn trẻ đã đắc tội với Mộ lão gia, nên khi Mộ Dạ Lê đến tuổi kết hôn, Mộ lão gia tử sống chết không cho Diệp Tử gả vào Mộ gia, mà Mộ gia và Diệp gia có truyền thống nhiều năm, nên trong hai chị em chỉ có thể chọn một, lúc này Diệp Chanh đã chiếm tiện nghi, cho nên có cơ hội được gả cho Mộ Dạ Lê, bay lên đầu cành làm phượng hoàng chỉ sau một đêm.

    Mộ Dạ Lê là ai, là người thừa kế Mộ gia, gia tộc tồn tại lâu đời và thần bí đứng đầu nước Z, danh xưmg là ông trùm xã hội đen, ông vua của bóng tối.

    Mà Diệp Tử, là đệ nhất danh viện của nước Z, năm đó lấy danh nghĩa danh viện ra mắt, liền nhanh chóng trở thành đóa hoa tỏa sáng trong giới giải trí, mấy năm qua đã đoạt được vô số giải thưởng, là minh tinh điện ảnh nhà nhà đều biết.

    Mộ Dạ Lê và Diệp Tử ở bên nhau cũng là chuyện đương nhiên.

    Diệp Ninh nhìn Diệp Tử, trong lòng âm thầm tán thưởng, không hổ là đệ nhất danh viện của thành phố B, cái diện mạo này, cái dáng người này, cái giọng nói này, đều có thể khiến người ta rung động.

    "Dạ Lê tới rồi à."

    Lúc trước Diệp Chanh sao có thể đánh đồng với cô ta.

    Diệp Ninh nhìn Mộ Dạ Lê, đi theo bước chân tự phụ của anh, đi trên cầu thang xoắn ốc được làm bằng gỗ đặc màu đỏ sậm, từng bước một bước xuống.

    Làn da trắng như sữa dê, mái tóc dài như tảo biển rũ xuống bên hông, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều bị thân hình xinh đẹp kia hấp dẫn.

    Cô gái đầy yêu mị.

    Đặc biệt là đôi mắt kia lộ ra ánh sáng nhu hòa, chớp mắt một cái, mang theo mị hoặc chết người.

    Đẹp quá.
     
  8. Vân Anh bb

    Bài viết:
    34
    Chương 7: Một Diệp Chanh mới tinh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Vân Anh bb

    Một cậu thiếu gia nào đó ném ly rượu trong tay đi.

    Cô gái bên cạnh kinh ngạc cười nửa miệng.

    "Đẹp quá a."

    Người hầu đi qua đi lại, bởi vì nhìn chằm chằm thân hình câu người kia mà đâm vào nhau, mâm đồ ăn cũng vì thế mà rơi xuống đất.

    Dẫn tới một trận cười vang.

    Diệp Tử vốn đang dán ở bên người Tuỳ Thanh Lan nói chuyện thân mật, lập tức nhìn lên Diệp Ninh, ánh mắt thâm sâu.

    Đây là Diệp Chanh?

    Sao có thể.

    Không người nào có thể hiểu rõ Diệp Chanh hơn cô ta, cũng do hai người là chị em nhiều năm, sinh hoạt ở bên nhau. Cô tuy rằng đã lên sống ở thành phố, nhưng thẩm mỹ vẫn luôn dừng lại ở cái nông thôn chim không thèm ị kia, cho nên luôn làm cho mình vô cùng quê mùa xấu xí, nhưng hôm nay.. cô thế nhưng lại không trang điểm! Đầu tóc vốn lung tung rối loạn, hôm nay lại tuỳ ý thả xuống dưới, trên người không có bất kỳ trang sức nào.

    Sắc đẹp khiến người kinh diễm kia, khiến người ta liếc mắt một cái liền yêu.

    Giống như vạn vật đều bị cô hấp dẫn.

    "Diệp Chanh, em không có việc gì thì tốt rồi." Diệp Tử tỏ vẻ quan tâm đi qua chỗ Diệp Ninh.

    Ánh mắt Diệp Ninh lập loè, trong trí nhớ, từ khi Diệp Chanh vào sống ở Diệp gia, Diệp Tử này luôn luôn trêu chọc cô ấy, ngoài mặt thì chị em thâm tình, nhưng sau lưng thì lại âm thầm đâm chọc.

    Ở trường học, cô ta là đại tiểu thư Diệp gia, còn Diệp Chanh thì là con nhỏ nông thôn quê mùa. Mỗi lần đi ra ngoài, cô ta đều thích mang Diệp Chanh theo, bởi vì Diệp Chanh vô cùng thô bỉ, có thể làm nền cho cô ta, giúp cô ta càng thêm mỹ lệ và hào phóng.

    Mà nguyên chủ chính là người ngu ngốc điển hình, còn cảm thấy Diệp Tử là người tốt, đi đâu cũng mang mình theo.

    Nguyên chủ quả thật là người thô bỉ, cái gì cũng không hiểu, kiêu ngạo ương ngạnh, cực kỳ giống tác phong của những bà cô nông thôn, khiến người ta cảm thấy chán ghét.

    Đáng tiếc, Diệp Chanh của bây giờ không phải là nguyên chủ ngu ngốc kia.

    Diệp Tử lôi kéo Diệp Ninh, vẻ mặt lo lắng, "Về sau đừng làm như vậy nữa, Diệp Chanh."

    Cô ta ngẩng đầu lên, lập tức đối diện với ánh mắt Diệp Ninh.

    Ánh mắt cô lạnh băng, lạnh đến thấu xương, khoé mắt nhẹ cong.

    Diệp Tử lập tức hoảng hốt, bỗng nhiên cảm thấy mình bị ánh mắt của cô làm cho chấn động trong lòng.

    Cô ta ngược lại chú ý đến quần áo Diệp Ninh.

    "Diệp Chanh, em tại sao.. lại mặc như vậy xuống dưới, anh Dạ Lê, anh không cần tức giận với Diệp Chanh, hai người vừa mới biết nhau, anh không hiểu con người em ấy, Diệp Chanh chỉ là có chút đơn thuần, không quá hiểu chuyện, em sẽ nói lại với em ấy, phải mặc quần áo như thế nào mới đúng."

    Ở trước mặt mọi người Diệp Tử nhu nhược nói mấy câu, đầu tiên là ám chỉ mối quan hệ của cô ta và Mộ Dạ Lê, cô ta gọi Mộ Dạ Lê là 'anh Dạ Lê', chứng tỏ mối quan hệ của hai người rất tốt, sau đó vô thanh vô tức di chuyển ánh mắt của mọi người từ khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Ninh sang quần áo đơn giản trên người cô.

    Tuy là quần áo đơn giản, nhưng nhìn lại cũng quá đơn giản rồi, có chút không thích hợp trong trường hợp này.

    Tuỳ Thanh Lan tự nhiên cũng theo lời nói của Diệp Tử, nhìn thấy Diệp Ninh ăn mặc không ổn, càng nhíu chặt đôi mày.

    Đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt của những cậu thiếu gia bên cạnh, giống như muốn ăn tươi nuốt sống nha đầu này, Tuỳ Thanh Lan càng cảm thấy nha đầu này quá tuỳ tiện, lại trực tiếp mặc váy ngủ xuống dưới.

    Tuỳ Thanh Lan nghĩ, quả nhiên là cái nha đầu hoang dã không lên nổi mặt bàn, khiến Mộ gia mất mặt.

    Diệp Ninh thật sự bội phục cái Diệp Tử này, khó trách nguyên chủ lại bị chỉnh thê thảm như vậy, đóng kịch quá giỏi a.

    Đáng tiếc, Diệp Chanh hiện tại không phải là Diệp Chanh của quá khứ.

    Diệp Ninh xích lại gần Mộ Dạ Lê, thản nhiên hào phóng nói, "Chị à, những bộ quần áo chị mua cho em, em cũng rất muốn mặc, nhưng khi tới Mộ gia, nhìn thấy mẹ ăn mặc đơn giản mộc mạc như vậy mà vẫn cao quý hào phóng, em cảm thấy mình nên học tập mẹ một chút, cuối cùng thì, người cao quý không phải là dựa vào quần áo, mà giống như mẹ vậy, toát ra từ trong xương cốt, hơn nữa em cũng không phải người xinh đẹp có thẩm mỹ như chị, không dám tuỳ tiện mặc, ngược lại rất khó coi, chị, quần áo trên người chị toàn là hãng Chanel đi, nhìn thật đẹp mắt."
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng ba 2022
  9. Vân Anh bb

    Bài viết:
    34
    Chương 8: Đúng là bạch liên hoa trong truyền thuyết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Vân Anh bb

    Diệp Tử nghe xong, trong lòng chấn động, mặt cũng lập tức trở nên khó coi.

    Lại thấy, Tuỳ Thanh Lan bên cạnh, quả thực là trên người mặc vô cùng đơn giản, nhìn không ra là nhãn hiện gì, nhưng mình lại một thân toàn hàng hiệu, vốn dĩ cái này cũng không có gì, nhưng đây là một buổi nói chuyện, nên có vẻ cực kỳ tục tĩu.

    Cái Diệp Chanh này, sao có thể nói ra những lời như vậy, không dấu vết đẩy đề tài đến trên người Diệp Tử.

    Mọi người nghe xong, cảm thấy quả nhiên Diệp Tử một thân toàn là nhãn hiệu nổi tiếng, nhất thời có chút giống "nhà giàu mới nổi."

    Ánh mắt Tuỳ Thanh Lan chuyển tới trên người Diệp Tử, không biết có phải bởi vì những lơi Diệp Ninh nói hay không, mà lúc này nhìn Diệp Tử, quả thật có chút giống đám nhà giàu mới nổi, tuy đẹp, nhưng lại không có khí chất.

    Lúc này, Diệp Ninh bày ra vẻ mặt sùng bái nhìn Tuỳ Thanh Lan, bởi vì ánh mắt xinh đẹp trong sáng kia, đáy lòng Tuỳ Thanh Lan cảm thấy cái nha đầu này dường như cũng không có đáng ghét như vậy, bị cô dắt tay mình, lại cảm thấy ấm áp vô cùng.

    Sắc mặt Diệp Tử lúc trắng líc đen, hận không thể lập tức về nhà đi thay quần áo.

    Cô ta cắn răng, chớp mắt.

    "Bác gái, bác xem Diệp Chanh cũng đã trưởng thành rồi, bắt đầu hiểu chuyện, chuyện em ấy bỏ thuốc anh Dạ Lê đêm qua cũng không cần nhắc lại nữa.." Diệp Tử nói, đôi mắt biến đổi, thấp thỏm lo âu nhanh tay bưng kín miệng, "A, xin lỗi, con không nên nói, con.."

    Diệp Ninh xem như đã hiểu cái Diệp Tử này..

    Một bên giả vờ quan tâm, một bên lại cố ý nói ra chuyện này, làm cho những người không biết đều biết hết rồi.

    "Bỏ thuốc? Sao lại dùng biện pháp đê tiện như vậy."

    "Nghe nói cô ta chính là người như vậy, thô tục lại ương ngạnh, ở bên ngoài gây ra không ít chuyện."

    "Một cô gái sống ở nông thôn, quả nhiên suy nghĩ và hành động cũng đi theo hướng hạ lưu như vậy."

    "Có khi tất cả người nông thôn đều như thế."

    Những người đó theo lời của Diệp Tử, cùng nhau châm ngòi thổi gió, ý định muốn những cậu thiếu gia đang nhìn Diệp Ninh kia phải dời ánh mắt đi.

    Từ Nhung đứng ở một bên, vừa thấy tình cảnh này đã sợ hãi.

    Cô ấy chạy thật nhanh kéo tay tiểu thư nhà mình, không cho cô nổi cáu.

    Nhiều người mắng tiểu thư nhà bọn họ như vậy, lấy tính tình của tiểu thư..

    Hiện giờ không phải ở bên ngoài, mỗi một người có mặt ở đây đều là người có quyền có thế, bọn họ không đắc tội nổi.

    "Tiểu thư, chúng ta vẫn là nên về nhà đi.."

    Diệp Ninh vẻ mặt khó hiểu nhìn Từ Nhung, "Về nhà làm gì?"

    Từ Nhung thấp giọng nói, "Trong phòng này toàn là người giàu có bậc nhất nước Z, cô không thể đắc tội."

    Ai đắc tội bọn họ?
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng ba 2022
  10. Vân Anh bb

    Bài viết:
    34
    Chương 9: Quả thật Diệp Ninh cái gì cũng không làm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Vân Anh bb

    Vẻ mặt Diệp Ninh không hề gợn sóng.

    "Chị, chị nói gì vậy, cái gì mà bỏ thuốc, một câu em nghe cũng không hiểu, em vừa mới rời giường không biết cái gì cả, không phải chị nghe những tin đồn thất thiệt bên người chứ."

    "Em.. Diệp Chanh, tại sao em có thể như vậy.." Vẻ mặt Diệp Tử lập tức trở nên không thể tin nổi, "Diệp Chanh, chị biết em đang sợ hãi vì làm ra chuyện sai trái, nhưng ở đây đều là người nhà, chị tin bác gái và anh Dạ Lê sẽ tha thứ cho em, nói dối là không đúng, mặc kệ là thế nào, em cũng nên thành thật."

    Diệp Ninh cong khoé môi, cười lạnh, vẻ mặt gian tà khiến toàn thân Diệp Tử lạnh đến run lên.

    Diệp Ninh nhàn nhạt nhìn cô ta, "Chị biết em luôn luôn nhát gan mà, không dám làm cái gì, em sao có thể làm ra loại chuyện bỏ thuốc Mộ Dạ Lê chứ, bên ngoài có nhiều lời đồn như vậy, chị không nên tin, người bên ngoài nói chị sớm đã có tình ý với Mộ Dạ Lê, mà em lại theo sự an bài của người lớn, gả cho Mộ Dạ Lê, nên chị vô cùng hận em, luôn mưu đồ hại em đấy, nhưng loại lời đồn châm ngòi ly gián mối quan hệ của hai chúng ta này, em một câu cũng không tin."

    Nói mấy câu, lại đẩy Diệp Tử vào hố.

    Diệp Tử há mồm muốn nói, Diệp Ninh lại trực tiếp nói với Mộ Dạ Lê, "Chúng ta vừa mới kết hôn, tân hôn ngọt ngào, vốn không cần thuốc để trợ hứng, chị nói như vậy giống như Dạ Lê cần thuốc hỗ trợ mới có thể làm, những lời này mà truyền ra ngoài thì thật không hay."

    Cần thuốc hỗ trợ mới có thể làm?

    Một bên, sắc mặt Mộ Dạ Lê lập tức biến đen.

    Mà bên kia, Mộ phu nhân cũng lập tức hốt hoảng nói, "Không phải như vậy, thân thể Dạ Lê rất tốt, Diệp Tử, không phải là con nghe nhầm chứ, đây không phải sự thật."

    "Con.. con không phải có ý này, Diệp Chanh, sao em lại có thể bẻ cong ý của chị như vậy."

    Diệp Tử không thể tin nhìn Diệp Chanh, cô ta đã đẩy Diệp Chanh lên đầu ngọn sóng một cách hoàn hảo, không ngờ lại không phòng bị rơi vào lời nói của cô, nếu bây giờ phản bác sẽ giống như đang che giấu cái gì đó.

    Diệp Ninh cười càng tưoi ôm lấy cánh tay Mộ Dạ Lê, ngẩng đầu lên, mặt mày ngả ngớn, đôi mắt cong như hình trăng non, cười rộ lên, khuôn mặt kia càng thêm kinh tâm động phách, khiến người bất giác nhớ tới một từ.. hồ ly tinh!

    Người phía dưới lập tức cảm thán ra tiếng, đặc biệt là nhóm cậu ấm hào môn vốn không thèm để ý đến vị nhị tiểu thư Diệp gia này, đều bất giác chảy nước miếng nhìn Diệp Ninh.

    Quá đẹp, quá quyến rũ.

    Từ Nhung đứng ở phía sau vỗ vỗ ngực, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

    Tiểu thư nhà bọn họ sao có thể thay đổi nhanh như vậy được.

    Mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười đều có thể câu hồn người khác.

    Bộ dạng vẫn như cũ không thay đổi, chỉ là thay đổi cách trang điểm và quần áo, lại giống như thay đổi thành một con người khác.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng ba 2022
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...