Chương 34.2
Sắc mặt Điền Vũ cứng đờ, cô ta muốn cho Nhan Niệm Niệm khó xử, không nghĩ tới lại làm trò trước mặt nhiều người như vậy bị Nhan Niệm Niệm răn dạy, mấu chốt Nhan Niệm Niệm không có sợ hãi, đoán chừng đã cùng chủ nhiệm lớp nói qua.
Mạnh Hiểu Viên hừ một tiếng, "Cậu người này là như thế nào đây? Bạn học bị bệnh không quan tâm thì thôi, ngược lại nói bậy không chỉ một chút. Ngày đó Niệm Niệm sinh bệnh, tôi còn đi thăm đó."
Cố Lẫm quét mắt liếc nhìn Điền Vũ một cái, con người đen lạnh lẽo khiến cô ta có loại cảm giác không rét mà run.
Mạc Thừa Hi không biết từ nơi nào xông ra, "Ngày đó thầy Trương còn kêu tôi cái người làm lớp trưởng này đi thăm bạn học Nhan sinh bệnh đây."
Bạn học xung quanh cũng khinh thường mà nhìn Điền Vũ, người này sao lại thế này, bạn học bị bệnh không đồng tình không nói, ngược lại muốn đem sự việc Đỗ Cai cùng Cố Lẫm đánh nhau hướng vào mặt người ta mà xả..
"Người ta là người đứng thứ nhất lớp a, làm sao sẽ cùng đánh nhau có quan hệ?"
"Có một số người chính là ghen ghét người ta đi."
"Đúng vậy, trước kia còn nói người ta học bổ túc cho bạn học là không biết tự lượng sức mình đó."
Điền Vũ vừa xấu hổ lại phẫn nộ.
Trước kia nhân duyên của cô ta rất tốt, hiện tại Nhan Niệm Niệm tới, chẳng qua chỉ là người thi được đứng đầu lớp, liền có nhiều người vì cô mà nói chuyện như vậy, ai biết người đứng đầu lớp như cô là thi như thế nào, không chắc chính là Tân Thành bên kia vừa vặn từng ra bộ bài thi này để Nhan Niệm Niệm nhặt cái tiện nghi đây.
Cô ta chẳng qua chỉ là là hỏi Nhan Niệm Niệm không ctới trường học có phải cùng Đỗ Cai có quan hệ hay không, liền chọc vào nhiều người tức giận, nhiều người tới vây công cô ta như vậy.
Sắc mặt Điền Vũ tái nhợt, nước mắt treo ở khóe mắt lung lay sắp đổ, cô ta khổ sở mà nhìn về phía Cố Lẫm, giờ phút này, cô ta hy vọng cơ nào anh sẽ giống như một người anh hùng, đem người cười nhạo cô ta đều đành đến chạy đi y.
Ánh mắt anh hùng lạnh băng, như là lưỡi đao làm từ hàn băng, đi theo phía sau Nhan Niệm Niệm lên tầng, thẳng đến khi đem Nhan Niệm Niệm đưa vào phòng học tầng ba, mới trở lại tầng một.
Điền Vũ ghé vào trên bàn, nước mắt thực mau liền tẩm ướt ống tay áo.
Rõ ràng Cố Lẫm là người cao ngạo như vậy, sao có thể bị Nhan Niệm Niệm câu dẫn chứ.
Đúng rồi, nhất định là bởi vì cái sẹo tình nhân kia!
......
Giữa trưa tan học, Cố Lẫm cũng là tới tầng trước, cùng Nhan Niệm Niệm cùng nhau ra cổng trường, lái xe trở lại biệt thự nhỏ ăn cơm trưa.
Không nghĩ tới lão gia tử cũng tới, ngồi ở trên sô pha cười tủm tỉm mà vẫy tay, "Đều đã trở lại?"
Cố Lẫm: "Ông ngoại sao ông lại tới đây?"
Lão gia tử: "Niệm Niệm không phải bị thương đầu sao, ta tới đây nhìn xem, tốt hơn chút nào chưa?"
"Đã tốt hơn nhiều, làm phiền giang gia gia nhớ mong." Nhan Niệm Niệm lặng lẽ trừng mắt liếc nhìn Cố Lẫm một cái, đều do gia hỏa này, vốn dĩ mỗi ngày thứ bảy anh đều phải đi thăm lão gia tử, tuần này lại một hai phải bồi cô dưỡng thương, lão gia tử khẳng định là nhớ Cố Lẫm, lúc này mới tới đây.
Cố Lẫm thấy tiểu nha đầu xem thường, trong con ngươi đen hiện lên một tia ý cười, tiến lên kéo cánh tay lão gia tử, "Ông ngoại, chúng ta lên lầu nhìn xem."
Lão gia tử vui vẻ đứng dậy, thời điểm lần trước tới Nhan Niệm Niệm còn bị thương, ông liền cũng không lên lầu, lần này vừa vặn nhìn xem nơi cháu ngoại ở thế nào.
Thư phòng, hai bên bàn học mặt đối mặt để hai cái ghế dựa, lão gia tử thật cao hứng, vỗ vỗ bả vai Cố Lẫm.
Trước kia cháu ngoại không yêu học tập, từ khi tiểu nha đầu tới, lúc này mới lại nhắc tới sức mạnh muốn thi đại học. Vừa rồi thời điểm ông đi vào hai đứa nhỏ còn chưa trở về, nghe dì Tiết nói không ít chuyện về bọn họ. Không riêng hai người bọn họ, còn mang theo mấy người bạn đồng, mỗi ngày đều phải nghiêm túc học đến buổi tối 8 giờ.
Nhìn thấy chiếc đàn dương cầm tam giác lớn màu đen trong phòng, lão gia tử nheo đôi mắt lại, "Niệm Niệm biết đánh đàn sao?"
Cái đàn dương cầm này đương nhiên ông nhận được, là cháu ngoại khi còn nhỏ dùng. Nhưng mà từ bị thương mặt, Cố Lẫm dần dần liền không yêu đánh đàn, đã sớm hoang phế hồi lâu. Hiện tại dọn đến nơi đây, hẳn là cho tiểu nha đầu dùng.
"Biết một ít." Nhan Niệm Niệm gật gật đầu.
Bàn tay to của Cố Lẫm dừng ở trên đầu cô, nhẹ nhàng xoa nhẹ một phen, "Quá khiêm tốn. Ông ngoại, Niệm Niệm đánh đàn rất lợi hại."
Lão gia tử nổi hứng thú, "Nha, đàn một đoạn nghe một chút?"
Nhan Niệm Niệm cũng không chối từ, ngồi ở trên ghế đàn, đánh một khúc 《 ánh trăng 》.
Thời điểm cô chơi đàn rất nghiêm túc, eo thon thẳng thắn, hơi hơi cúi đầu, mảnh dài lông mi ở trên gương mặt trắng nõn rũ xuống một mảnh nhỏ bóng ma.
Tay cô nhỏ nhắn thon dài, nhẹ nhàng lại hữu lực, như là ở trên phím đàn đen trắng mà khiêu vũ.
Lão gia tử nhìn nhìn, thất thần.
Đã từng cũng có một tiểu cô nương như vậy, thường xuyên ở trước ông mặt đánh đàn, còn muốn bắt ông hỏi đàn như thế có được không. Không thể chỉ nói tốt, còn phải nói ra là tốt ở chỗ nào.
Đó là ái nữ của ông.
Là đứa con gái ông coi như trân bảo.
Đáng tiếc, sớm đã rời đi cùng cháu ngoại ông.
Khóe mắt lão gia tử có chút ướt.
Nhan Niệm Niệm thấp thỏm mà nhìn Cố Lẫm, cô cố ý chọn một bài đàn dương cầm rất thường thấy, chẳng lẽ vừa vặn gợi lên chuyện thương tâm của lão gia tử?
Cố Lẫm an ủi mà hướng cô cười, "Ông ngoại, Niệm Niệm đàn như thế có được không?"
Lão gia tử nháy mắt hoàn hồn, "Tốt, Niệm Niệm khi còn nhỏ nhất định dùng không ít thời gian để luyện đàn đi?"
"Ừm, cháu rất thích, cũng không cảm thấy vất vả." Nhan Niệm Niệm gật gật đầu.
Ba người lại xuống lầu cùng nhau ăn cơm trưa, bởi vì Cố Lẫm cùng Nhan Niệm Niệm buổi chiều còn phải đi trường học, lão gia tử ăn xong cơm trưa liền rời đi.
Nhan Niệm Niệm cùng Cố Lẫm cùng nhau lên lầu, nhớ tới lão gia tử khác thường, muốn nói lại thôi, "Cố Lẫm, lão gia tử ông ấy......"
Cố Lẫm ngược lại không có kiêng kị gì, "Ông ngoại là nhớ tới mẹ anh."
Vừa nói như vậy, Nhan Niệm Niệm lập tức liền hiểu rõ.
Cô ít nhiều cũng từng nghe qua một ít, ái nữ Giang Chỉ của lão gia tử năm đó chính là nổi danh tài nữ, một tay dương cầm đàn đến đặc biệt tốt, khả năng bộ dáng vừa rồi cô đánh đàn khiến lão gia tử nhớ tới Giang Chỉ.
Cố Lẫm nắm tay cô, đem cô đưa vào phòng ngủ, không vội vã rời đi, mà là ở trên sô pha nhỏ ngồi xuống.
"Nếu là mẹ anh còn ở đây, hai người còn có thể bốn tay liên đàn." Cố Lẫm không có kiêng kị gì, có đôi khi anh sẽ tưởng tượng thấy mẹ anh nếu là còn sống thì sẽ là cái dạng tình hình gì, nhưng rốt cuộc sự việc trôi qua nhiều năm như vậy, mà anh với mẹ anh cũng không có bất kỳ cái ấn tượng gì, cũng không có thương tâm như lão gia tử vậy.
"Giang a di bà ấy --" Nhan Niệm Niệm nhấp môi, không biết có nên hỏi hay không.
Cố Lẫm nắm tay cô, một đầu ngón tay từng cái vân vê, chuyện này mọi người đều giữ kín như bưng, ngược lại anh không có gì khó nói, đặc biệt là tiểu nha đầu, anh vừa mới hỏi nguyên nhân Nhan Thanh Lâm chết, hiện tại đối cô nói tới tình huống của mẹ đẻ, cảm giác cũng thuận lý thành chương.
"Cha mẹ anh là ở hai tháng cuối cùng của đại học lâm vào tình yêu cuồng nhiệt, tốt nghiệp đại học một cái liền kết hôn, nửa năm sau có anh."
Nhan Niệm Niệm thấy anh trầm mặc trong chốc lát, nói: "Như thế cùng tình huống của cha mẹ em rất giống nhau đó, nghe nói, Liễu Như Chân cùng cha em cũng là ở hai tháng cuối cùng của đại học lâm vào tình yêu cuồng nhiệt, tốt nghiệp đại học một cái liền kết hôn."
Cố Lẫm khẽ cười một tiếng, "Bọn họ thật là kỳ lạ, nghe nói những người khác đều là tốt nghiệp đại học vội vàng chia tay, bọn họ lại đi ngược, tốt nghiệp đại học vội vàng yêu đương cuồng nhiệt cùng kết hôn."
Anh đột nhiên xụ mặt, vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn chằm chằm Nhan Niệm Niệm.
Nhan Niệm Niệm bị anh nhìn đến trong lòng sợ hãi, ở lòng bàn anh tay nhẹ nhàng cào một chút, "Làm sao vậy?"
"Niệm Niệm, nếu là thời điểm em tốt nghiệp đại học, cũng không thể cùng anh chia tay." Cố Lẫm mắt đen nặng nề, nhìn chằm chằm Nhan Niệm Niệm.
Nhan Niệm Niệm "Xì --" cười ra tiếng, "Noi theo cái truyền thống này của cha mẹ chúng ta, em cảm thấy......"
Câu nói kế tiếp cô ngượng ngùng nói, nhấp môi cười, khuôn mặt nhỏ nổi lên ửng đỏ.
Cố Lẫm sửng sốt một chút, đột nhiên hiểu rõ tứ của cô.
Cha mẹ cô, cha mẹ anh, tất cả đều là tốt nghiệp đại học một cái liền kết hôn, tiểu nha đầu nói "Truyền thống", vậy chẳng phải là ám chỉ anh cùng tiểu nha đầu cũng là tốt nghiệp đại học xong liền kết hôn?
"Niệm Niệm!" Đầu quả tim của Cố Lẫm run lên, mở hai tay ra ôm lấy cô.
Cái ôm này khác biệt với lúc trước, anh ôm thật sự chặt, Nhan Niệm Niệm cơ hồ sắp hết dưỡng khí đến nơi.
Nhan Niệm Niệm xấu hổ đến không chịu được, đầu nhỏ rúc ở trước ngực anh không chịu nâng lên, âm thanh buồn bực hỏi: "Sau này thì sao?"
Cố Lẫm thoáng buông ra một chút, lại vẫn như cũ đem bả vai cô ôm lấy, "Sau khi mẹ anh sinh hạ anh, không biết vì sao, bị bệnh trầm cảm sau sinh."
Nhan Niệm Niệm sửng sốt, bệnh trầm cảm sau sinh quả thật rất thường thấy, nhưng điều kiện của Giang Chỉ như vậy, tựa hồ có chút không hợp lý.
"Ngày thường mẹ anh rất ôn nhu, cho dù bị bệnh cũng không có biểu hiện ra ngoài, nhưng mà nghe dì Tiết dì, mấy ngày cuối cùng quả thật mẹ anh rất lo âu, thường hay thất thần."
"Ở thời điểm hai tháng anh lớn lên, mẹ anh ở đêm khuya từ phòng ngủ tầng bốn nhảy xuống dưới."
"A --" Nhan Niệm Niệm sợ hãi kêu lên một tiếng, nắm chặt tay Cố Lẫm.
Cố Lẫm ôm cô, cằm nhẹ nhàng để ở đỉnh đầu xoã tung mềm mại của cô, âm thanh trầm thấp, "Anh cũng từng tra bệnh trầm cảm sau sinh, quả thật có rất nhiều hiện tượng coi thường mạng sống của mình."
Anh không biết vì sao mẹ anh sẽ hậm hực, có lẽ là tình yêu cuồng nhiệt ngọt ngào qua đi, phát hiện tình yêu cũng không có tốt đẹp như trong tưởng tượng vậy, mà anh lại vừa vặn đi tới trên đời này.
Có lẽ là thiên kim đại tiểu thư được chịu sủng ái, nhất thời không thể thích ứng thân phân làm người mẹ?
Nhưng là, anh xem qua ảnh chụp của mẹ anh, còn có ảnh chụp mẹ anh ôm anh trong tã lót, vẻ mặt mẹ anh rất ôn nhu như vậy, anh tổng cảm thấy, mẹ anh hẳn là yêu anh.
......
Nhan Niệm Niệm không biết bệnh trầm cảm sau sinh sẽ nghiêm trọng đến loại trình độ này, khiến người ta buông bỏ tất cả, lựa chọn coi thường mạng sống của mình.
Cô dùng di động tra xét rất nhiều, bệnh trầm cảm sau sinh nhiều là bởi vì kích thích tố trong cơ thể kịch liệt biến hóa khiến cho sinh bệnh, cũng nhất định có nhân tố tâm lý, ví dụ như sản phụ trước sinh nở chuẩn bị tâm lý không đủ, thích ứng sau sinh không tốt, chiếu cố trẻ con quá mức mệt nhọc, sản phụ tuổi nhỏ, quan hệ vợ chồng bất hòa...... Từ từ.
Đối với Ciang Chỉ mà nói, vừa mới tốt nghiệp liền kết hôn, thời điểm sinh hạ Cố Lẫm hẳn là mới trên dưới 22 tuổi, quả thật tuổi quá nhỏ.
Hơn nữa bà là hòn ngọc quý trên tay Giang lão gia tử, cuộc sống hẳn là sinh hoạt của thiên kim đại tiểu thư, có lẽ từ trên tâm lý còn chưa thích ứng kết hôn sinh con.
Về phần chiếu cố trẻ con quá mức mệt nhọc, cái này hẳn là không có khả năng, trong nhà có người hầu, trước kia dì Tiết chính là chuyên môn chiếu cố Giang Chỉ, trừ phi là bà tự mình chăm sóc Cố Lẫm, bao gồm buổi tối.
Nhan Niệm Niệm nhéo di động, nhăn mày nhỏ, cái này ngược lại có thể hỏi dì Tiết.
Còn có tình cảm vợ chồng bất hòa...... Hẳn là cũng không có khả năng quá cao.
Nghe nói Cố Đồng Bằng rất yêu Giang Chỉ, sau khi Giang Chỉ qua đời ông ta rất là suy sút một đoạn thời gian, thật vất vả mới thoát khỏi quá khứ. Hơn nữa ông vẫn luôn không có tái hôn, thẳng đến khi năm Cố Lẫm tám tuổi ấy bị thương mặt.
Cố Đồng Bằng khả năng cảm thấy rốt cuộc người mẫu cũng không có dụng tâm như người mẹ, cho nên cưới một người mẹ kế về nhà cho Cố Lẫm, đương nhiên, lấy góc độ của Nhan Niệm Niệm mà nhìn, người mẹ kế này hiển nhiên không có dụng tâm của người hẫu, nhìn xem dì Tiết đối Cố Lẫm có bao nhiêu tốt liền biết.
Mạnh Hiểu Viên hừ một tiếng, "Cậu người này là như thế nào đây? Bạn học bị bệnh không quan tâm thì thôi, ngược lại nói bậy không chỉ một chút. Ngày đó Niệm Niệm sinh bệnh, tôi còn đi thăm đó."
Cố Lẫm quét mắt liếc nhìn Điền Vũ một cái, con người đen lạnh lẽo khiến cô ta có loại cảm giác không rét mà run.
Mạc Thừa Hi không biết từ nơi nào xông ra, "Ngày đó thầy Trương còn kêu tôi cái người làm lớp trưởng này đi thăm bạn học Nhan sinh bệnh đây."
Bạn học xung quanh cũng khinh thường mà nhìn Điền Vũ, người này sao lại thế này, bạn học bị bệnh không đồng tình không nói, ngược lại muốn đem sự việc Đỗ Cai cùng Cố Lẫm đánh nhau hướng vào mặt người ta mà xả..
"Người ta là người đứng thứ nhất lớp a, làm sao sẽ cùng đánh nhau có quan hệ?"
"Có một số người chính là ghen ghét người ta đi."
"Đúng vậy, trước kia còn nói người ta học bổ túc cho bạn học là không biết tự lượng sức mình đó."
Điền Vũ vừa xấu hổ lại phẫn nộ.
Trước kia nhân duyên của cô ta rất tốt, hiện tại Nhan Niệm Niệm tới, chẳng qua chỉ là người thi được đứng đầu lớp, liền có nhiều người vì cô mà nói chuyện như vậy, ai biết người đứng đầu lớp như cô là thi như thế nào, không chắc chính là Tân Thành bên kia vừa vặn từng ra bộ bài thi này để Nhan Niệm Niệm nhặt cái tiện nghi đây.
Cô ta chẳng qua chỉ là là hỏi Nhan Niệm Niệm không ctới trường học có phải cùng Đỗ Cai có quan hệ hay không, liền chọc vào nhiều người tức giận, nhiều người tới vây công cô ta như vậy.
Sắc mặt Điền Vũ tái nhợt, nước mắt treo ở khóe mắt lung lay sắp đổ, cô ta khổ sở mà nhìn về phía Cố Lẫm, giờ phút này, cô ta hy vọng cơ nào anh sẽ giống như một người anh hùng, đem người cười nhạo cô ta đều đành đến chạy đi y.
Ánh mắt anh hùng lạnh băng, như là lưỡi đao làm từ hàn băng, đi theo phía sau Nhan Niệm Niệm lên tầng, thẳng đến khi đem Nhan Niệm Niệm đưa vào phòng học tầng ba, mới trở lại tầng một.
Điền Vũ ghé vào trên bàn, nước mắt thực mau liền tẩm ướt ống tay áo.
Rõ ràng Cố Lẫm là người cao ngạo như vậy, sao có thể bị Nhan Niệm Niệm câu dẫn chứ.
Đúng rồi, nhất định là bởi vì cái sẹo tình nhân kia!
......
Giữa trưa tan học, Cố Lẫm cũng là tới tầng trước, cùng Nhan Niệm Niệm cùng nhau ra cổng trường, lái xe trở lại biệt thự nhỏ ăn cơm trưa.
Không nghĩ tới lão gia tử cũng tới, ngồi ở trên sô pha cười tủm tỉm mà vẫy tay, "Đều đã trở lại?"
Cố Lẫm: "Ông ngoại sao ông lại tới đây?"
Lão gia tử: "Niệm Niệm không phải bị thương đầu sao, ta tới đây nhìn xem, tốt hơn chút nào chưa?"
"Đã tốt hơn nhiều, làm phiền giang gia gia nhớ mong." Nhan Niệm Niệm lặng lẽ trừng mắt liếc nhìn Cố Lẫm một cái, đều do gia hỏa này, vốn dĩ mỗi ngày thứ bảy anh đều phải đi thăm lão gia tử, tuần này lại một hai phải bồi cô dưỡng thương, lão gia tử khẳng định là nhớ Cố Lẫm, lúc này mới tới đây.
Cố Lẫm thấy tiểu nha đầu xem thường, trong con ngươi đen hiện lên một tia ý cười, tiến lên kéo cánh tay lão gia tử, "Ông ngoại, chúng ta lên lầu nhìn xem."
Lão gia tử vui vẻ đứng dậy, thời điểm lần trước tới Nhan Niệm Niệm còn bị thương, ông liền cũng không lên lầu, lần này vừa vặn nhìn xem nơi cháu ngoại ở thế nào.
Thư phòng, hai bên bàn học mặt đối mặt để hai cái ghế dựa, lão gia tử thật cao hứng, vỗ vỗ bả vai Cố Lẫm.
Trước kia cháu ngoại không yêu học tập, từ khi tiểu nha đầu tới, lúc này mới lại nhắc tới sức mạnh muốn thi đại học. Vừa rồi thời điểm ông đi vào hai đứa nhỏ còn chưa trở về, nghe dì Tiết nói không ít chuyện về bọn họ. Không riêng hai người bọn họ, còn mang theo mấy người bạn đồng, mỗi ngày đều phải nghiêm túc học đến buổi tối 8 giờ.
Nhìn thấy chiếc đàn dương cầm tam giác lớn màu đen trong phòng, lão gia tử nheo đôi mắt lại, "Niệm Niệm biết đánh đàn sao?"
Cái đàn dương cầm này đương nhiên ông nhận được, là cháu ngoại khi còn nhỏ dùng. Nhưng mà từ bị thương mặt, Cố Lẫm dần dần liền không yêu đánh đàn, đã sớm hoang phế hồi lâu. Hiện tại dọn đến nơi đây, hẳn là cho tiểu nha đầu dùng.
"Biết một ít." Nhan Niệm Niệm gật gật đầu.
Bàn tay to của Cố Lẫm dừng ở trên đầu cô, nhẹ nhàng xoa nhẹ một phen, "Quá khiêm tốn. Ông ngoại, Niệm Niệm đánh đàn rất lợi hại."
Lão gia tử nổi hứng thú, "Nha, đàn một đoạn nghe một chút?"
Nhan Niệm Niệm cũng không chối từ, ngồi ở trên ghế đàn, đánh một khúc 《 ánh trăng 》.
Thời điểm cô chơi đàn rất nghiêm túc, eo thon thẳng thắn, hơi hơi cúi đầu, mảnh dài lông mi ở trên gương mặt trắng nõn rũ xuống một mảnh nhỏ bóng ma.
Tay cô nhỏ nhắn thon dài, nhẹ nhàng lại hữu lực, như là ở trên phím đàn đen trắng mà khiêu vũ.
Lão gia tử nhìn nhìn, thất thần.
Đã từng cũng có một tiểu cô nương như vậy, thường xuyên ở trước ông mặt đánh đàn, còn muốn bắt ông hỏi đàn như thế có được không. Không thể chỉ nói tốt, còn phải nói ra là tốt ở chỗ nào.
Đó là ái nữ của ông.
Là đứa con gái ông coi như trân bảo.
Đáng tiếc, sớm đã rời đi cùng cháu ngoại ông.
Khóe mắt lão gia tử có chút ướt.
Nhan Niệm Niệm thấp thỏm mà nhìn Cố Lẫm, cô cố ý chọn một bài đàn dương cầm rất thường thấy, chẳng lẽ vừa vặn gợi lên chuyện thương tâm của lão gia tử?
Cố Lẫm an ủi mà hướng cô cười, "Ông ngoại, Niệm Niệm đàn như thế có được không?"
Lão gia tử nháy mắt hoàn hồn, "Tốt, Niệm Niệm khi còn nhỏ nhất định dùng không ít thời gian để luyện đàn đi?"
"Ừm, cháu rất thích, cũng không cảm thấy vất vả." Nhan Niệm Niệm gật gật đầu.
Ba người lại xuống lầu cùng nhau ăn cơm trưa, bởi vì Cố Lẫm cùng Nhan Niệm Niệm buổi chiều còn phải đi trường học, lão gia tử ăn xong cơm trưa liền rời đi.
Nhan Niệm Niệm cùng Cố Lẫm cùng nhau lên lầu, nhớ tới lão gia tử khác thường, muốn nói lại thôi, "Cố Lẫm, lão gia tử ông ấy......"
Cố Lẫm ngược lại không có kiêng kị gì, "Ông ngoại là nhớ tới mẹ anh."
Vừa nói như vậy, Nhan Niệm Niệm lập tức liền hiểu rõ.
Cô ít nhiều cũng từng nghe qua một ít, ái nữ Giang Chỉ của lão gia tử năm đó chính là nổi danh tài nữ, một tay dương cầm đàn đến đặc biệt tốt, khả năng bộ dáng vừa rồi cô đánh đàn khiến lão gia tử nhớ tới Giang Chỉ.
Cố Lẫm nắm tay cô, đem cô đưa vào phòng ngủ, không vội vã rời đi, mà là ở trên sô pha nhỏ ngồi xuống.
"Nếu là mẹ anh còn ở đây, hai người còn có thể bốn tay liên đàn." Cố Lẫm không có kiêng kị gì, có đôi khi anh sẽ tưởng tượng thấy mẹ anh nếu là còn sống thì sẽ là cái dạng tình hình gì, nhưng rốt cuộc sự việc trôi qua nhiều năm như vậy, mà anh với mẹ anh cũng không có bất kỳ cái ấn tượng gì, cũng không có thương tâm như lão gia tử vậy.
"Giang a di bà ấy --" Nhan Niệm Niệm nhấp môi, không biết có nên hỏi hay không.
Cố Lẫm nắm tay cô, một đầu ngón tay từng cái vân vê, chuyện này mọi người đều giữ kín như bưng, ngược lại anh không có gì khó nói, đặc biệt là tiểu nha đầu, anh vừa mới hỏi nguyên nhân Nhan Thanh Lâm chết, hiện tại đối cô nói tới tình huống của mẹ đẻ, cảm giác cũng thuận lý thành chương.
"Cha mẹ anh là ở hai tháng cuối cùng của đại học lâm vào tình yêu cuồng nhiệt, tốt nghiệp đại học một cái liền kết hôn, nửa năm sau có anh."
Nhan Niệm Niệm thấy anh trầm mặc trong chốc lát, nói: "Như thế cùng tình huống của cha mẹ em rất giống nhau đó, nghe nói, Liễu Như Chân cùng cha em cũng là ở hai tháng cuối cùng của đại học lâm vào tình yêu cuồng nhiệt, tốt nghiệp đại học một cái liền kết hôn."
Cố Lẫm khẽ cười một tiếng, "Bọn họ thật là kỳ lạ, nghe nói những người khác đều là tốt nghiệp đại học vội vàng chia tay, bọn họ lại đi ngược, tốt nghiệp đại học vội vàng yêu đương cuồng nhiệt cùng kết hôn."
Anh đột nhiên xụ mặt, vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn chằm chằm Nhan Niệm Niệm.
Nhan Niệm Niệm bị anh nhìn đến trong lòng sợ hãi, ở lòng bàn anh tay nhẹ nhàng cào một chút, "Làm sao vậy?"
"Niệm Niệm, nếu là thời điểm em tốt nghiệp đại học, cũng không thể cùng anh chia tay." Cố Lẫm mắt đen nặng nề, nhìn chằm chằm Nhan Niệm Niệm.
Nhan Niệm Niệm "Xì --" cười ra tiếng, "Noi theo cái truyền thống này của cha mẹ chúng ta, em cảm thấy......"
Câu nói kế tiếp cô ngượng ngùng nói, nhấp môi cười, khuôn mặt nhỏ nổi lên ửng đỏ.
Cố Lẫm sửng sốt một chút, đột nhiên hiểu rõ tứ của cô.
Cha mẹ cô, cha mẹ anh, tất cả đều là tốt nghiệp đại học một cái liền kết hôn, tiểu nha đầu nói "Truyền thống", vậy chẳng phải là ám chỉ anh cùng tiểu nha đầu cũng là tốt nghiệp đại học xong liền kết hôn?
"Niệm Niệm!" Đầu quả tim của Cố Lẫm run lên, mở hai tay ra ôm lấy cô.
Cái ôm này khác biệt với lúc trước, anh ôm thật sự chặt, Nhan Niệm Niệm cơ hồ sắp hết dưỡng khí đến nơi.
Nhan Niệm Niệm xấu hổ đến không chịu được, đầu nhỏ rúc ở trước ngực anh không chịu nâng lên, âm thanh buồn bực hỏi: "Sau này thì sao?"
Cố Lẫm thoáng buông ra một chút, lại vẫn như cũ đem bả vai cô ôm lấy, "Sau khi mẹ anh sinh hạ anh, không biết vì sao, bị bệnh trầm cảm sau sinh."
Nhan Niệm Niệm sửng sốt, bệnh trầm cảm sau sinh quả thật rất thường thấy, nhưng điều kiện của Giang Chỉ như vậy, tựa hồ có chút không hợp lý.
"Ngày thường mẹ anh rất ôn nhu, cho dù bị bệnh cũng không có biểu hiện ra ngoài, nhưng mà nghe dì Tiết dì, mấy ngày cuối cùng quả thật mẹ anh rất lo âu, thường hay thất thần."
"Ở thời điểm hai tháng anh lớn lên, mẹ anh ở đêm khuya từ phòng ngủ tầng bốn nhảy xuống dưới."
"A --" Nhan Niệm Niệm sợ hãi kêu lên một tiếng, nắm chặt tay Cố Lẫm.
Cố Lẫm ôm cô, cằm nhẹ nhàng để ở đỉnh đầu xoã tung mềm mại của cô, âm thanh trầm thấp, "Anh cũng từng tra bệnh trầm cảm sau sinh, quả thật có rất nhiều hiện tượng coi thường mạng sống của mình."
Anh không biết vì sao mẹ anh sẽ hậm hực, có lẽ là tình yêu cuồng nhiệt ngọt ngào qua đi, phát hiện tình yêu cũng không có tốt đẹp như trong tưởng tượng vậy, mà anh lại vừa vặn đi tới trên đời này.
Có lẽ là thiên kim đại tiểu thư được chịu sủng ái, nhất thời không thể thích ứng thân phân làm người mẹ?
Nhưng là, anh xem qua ảnh chụp của mẹ anh, còn có ảnh chụp mẹ anh ôm anh trong tã lót, vẻ mặt mẹ anh rất ôn nhu như vậy, anh tổng cảm thấy, mẹ anh hẳn là yêu anh.
......
Nhan Niệm Niệm không biết bệnh trầm cảm sau sinh sẽ nghiêm trọng đến loại trình độ này, khiến người ta buông bỏ tất cả, lựa chọn coi thường mạng sống của mình.
Cô dùng di động tra xét rất nhiều, bệnh trầm cảm sau sinh nhiều là bởi vì kích thích tố trong cơ thể kịch liệt biến hóa khiến cho sinh bệnh, cũng nhất định có nhân tố tâm lý, ví dụ như sản phụ trước sinh nở chuẩn bị tâm lý không đủ, thích ứng sau sinh không tốt, chiếu cố trẻ con quá mức mệt nhọc, sản phụ tuổi nhỏ, quan hệ vợ chồng bất hòa...... Từ từ.
Đối với Ciang Chỉ mà nói, vừa mới tốt nghiệp liền kết hôn, thời điểm sinh hạ Cố Lẫm hẳn là mới trên dưới 22 tuổi, quả thật tuổi quá nhỏ.
Hơn nữa bà là hòn ngọc quý trên tay Giang lão gia tử, cuộc sống hẳn là sinh hoạt của thiên kim đại tiểu thư, có lẽ từ trên tâm lý còn chưa thích ứng kết hôn sinh con.
Về phần chiếu cố trẻ con quá mức mệt nhọc, cái này hẳn là không có khả năng, trong nhà có người hầu, trước kia dì Tiết chính là chuyên môn chiếu cố Giang Chỉ, trừ phi là bà tự mình chăm sóc Cố Lẫm, bao gồm buổi tối.
Nhan Niệm Niệm nhéo di động, nhăn mày nhỏ, cái này ngược lại có thể hỏi dì Tiết.
Còn có tình cảm vợ chồng bất hòa...... Hẳn là cũng không có khả năng quá cao.
Nghe nói Cố Đồng Bằng rất yêu Giang Chỉ, sau khi Giang Chỉ qua đời ông ta rất là suy sút một đoạn thời gian, thật vất vả mới thoát khỏi quá khứ. Hơn nữa ông vẫn luôn không có tái hôn, thẳng đến khi năm Cố Lẫm tám tuổi ấy bị thương mặt.
Cố Đồng Bằng khả năng cảm thấy rốt cuộc người mẫu cũng không có dụng tâm như người mẹ, cho nên cưới một người mẹ kế về nhà cho Cố Lẫm, đương nhiên, lấy góc độ của Nhan Niệm Niệm mà nhìn, người mẹ kế này hiển nhiên không có dụng tâm của người hẫu, nhìn xem dì Tiết đối Cố Lẫm có bao nhiêu tốt liền biết.