Ngôn Tình [Edit] Túi Nhỏ Bên Ngực Trái - Giản Diệc Dung

Thảo luận trong 'Truyện Hay' bắt đầu bởi Diệp, 18 Tháng tư 2020.

  1. Diệp Tình yêu tính là thứ gì, ta chỉ thích độc thân.

    Bài viết:
    343
    Chương 68.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Lệ Diệp.

    Cố Đồng Bằng chạy thoát.

    Một bên ông ta làm như không có việc gì không chột dạ chút nào mà mời luật sư giúp Liễu Như Chân, một bên hốt hoảng mà sắp xếp đường lui.

    Liễu Như Chân độc chết Cố Tiêu, chuyện này không có quan hệ gì với ông ta, trước đó quả thật ông ta cũng không biết tình hình.

    Cho dù mục đích ban đầu của Liễu Như Chân là muốn giết Nhan Niệm Niệm, hơn nữa luật sư Quan tố tụng phóng hỏa bỏng Cố Lẫm, độc chết Nhan Thanh Lâm ba án kiện cùng nhau điều tra, Cố Đồng Bằng cũng có tin tưởng có thể thoát thân từ giữa, rốt cuộc ba cái án kiện này ông ta hoàn toàn không nhúng tay vào.

    Nhưng ông ta vẫn sợ hãi, vì muốn chạy trốn ra nước ngoài mà làm chút chuẩn bị.

    Liễu Như Chân làm hung thủ giết người, tòa án tuyên án là Cố Đồng Bằng không được gặp bà ta trước, chỉ luật sư là có thể đi thăm.

    Sau khi luật sư trở về, lén lút nói cho Cố Đồng Bằng, nói người lão gia tử phái từng tiếp xúc với Liễu Như Chân, muốn kêu bà ta đem chuyện Giang Chỉ nhảy lầu tự sát mười tám năm trước sắp xếp đến trên đầu của ông ta.

    Cố Đồng Bằng sẩy tay làm đổ chén trà, cố giả vờ trấn định, nói: "Giang chỉ xác thật là nhảy lầu tự sát, làm sao mà có thể.. Tính đến trên đầu tôi chứ?"

    Luật sư thở dài, "Lão gia tử có thể là giận chó đánh mèo đi, rốt cuộc phu nhân thiếu chút nữa đem Cố Lẫm thiêu chết, ở trong mắt của lão gia tử, vợ chồng nhất thể, ngài cũng trốn không thoát khỏi liên quan. Lão gia tử phái người chuyển lời nói rằng, chỉ cần phu nhân đem chuyện Giang Chỉ chết vu oan đến trên đầu ngài, là có thể giúp ngài ấy tránh khỏi án tử hình."

    Trái tim Cố Đồng Bằng thiếu chút nữa nhảy ra từ yết hầu, miễn cưỡng nuốt nước miếng xuống, "Cho dù nói như vậy, tự sát chính là tự sát, Liễu Như Chân cũng không thể nào nói là tôi giết, lại nói, bà ấy chưa chắc cũng ngốc như vậy, liền nghe lão gia tử nói."

    Luật sư gật gật đầu, "Tôi cảm thấy phu nhân vẫn rất thanh tỉnh, thời điểm ngài ấy nói với tôi hoàn toàn không có bộ dáng động tâm, còn kêu tôi dặn dò ngài cẩn thận chút."

    Nghe xong lời này, trái tim Cố Đồng Bằng buông xuống một nửa. Nhưng mà, người ở thời điểm gặp phải tử vong, bởi vì áp lực tâm lý rất lớn, rất có khả năng bán đứng đồng đội, mặc dù là vợ chồng nhiều năm, cũng không phải hoàn toàn đáng tin, ông ta vẫn lo lắng Liễu Như Chân sẽ không chống được dụ hoặc.

    "Đúng rồi, bà ấy có nói lão gia tử tính toán kêu bà ấy nói cái gì không?"

    "Nói," luật sư nghĩ nghĩ, "Nói là ngài động tay chân vào hoa ở phòng ngủ Giang Chỉ, thả hoa có thể khiến người ta sinh ra ảo giác, bởi vì lúc ấy Giang Chỉ đang ở cữ, không khí không lưu thông, thân mình lại suy yếu, chỉ cần cả đêm đều hô hấp không khí có độc, rất dễ dàng phải chịu ảnh hưởng."

    Tình hình này cùng cách làm lúc trước của ông ta giống nhau như đúc, lông tơ cả người Cố Đồng Bằng đều dựng lên, "Sau đó thì sao?"

    Âm thanh ông ta hốt hốt hoảng hoảng, luật sư nghi hoặc mà nhìn nhìn gương mặt trắng bệch của ông ta, "Sau đó đêm khuya nào đó, phòng ngủ của ngài vừa lúc ở chính phía dưới phòng ngủ của Giang Chỉ, dùng cái cột giơ con búp bê vải mặc quần áo trẻ con của Cố Lẫm, dùng tiếng Cố Lẫm khóc đã thu từ lấu trước, dụ dỗ Giang Chỉ nhảy lầu."

    Hắn dừng một chút, ánh mắt trở nên kinh nghi bất định.

    Vốn dĩ thời điểm mới vừa nghe Liễu Như Chân nói như vậy, hắn còn cảm thấy rất buồn cười, làm một luật sư nhiều năm, hắn biết chỉ dựa vào bằng chứng là lời của Liễu Như Chân thì không thể định tội cho Cố Đồng Bằng, thêm nữa lời làm chứng này còn là lão gia tử dạy cho Liễu Như Chân, hoàn toàn là bịa đặt mà thôi.

    Nhưng hiện tại hắn nhìn sắc mặt đáng sợ của Cố Đồng Bằng, đột nhiên hoài nghi lão gia tử nói chính là sự thật, chẳng lẽ Giang Chỉ thật sự là bị Cố Đồng Bằng giết chết? Hơn nữa thủ pháp gây án cùng người lão gia tử phái nói với Liễu Như Chân giống nhau như đúc?

    Vậy lão gia tử làm như vậy, còn không phải là rút dây động rừng sao, khẳng định Liễu Như Chân sẽ nói cho Cố Đồng Bằng, tuy rằng bọn họ là vợ chồng nửa đường, nhưng cảm tình luôn luôn rất tốt.

    Luật sư không biết chính là, mục đích của lão gia tử vừa lúc chính là rút dây động rừng.

    Tựa như luật sư suy xét, vụ án mười tám năm đã không có khả năng lật lại bản án, không có vật chứng, cũng không có nhân chứng. Cho dù là Liễu Như Chân cũng không biết cụ thể thủ pháp gây án của Cố Đồng Bằng, biết sự thật, chỉ có một mình Cố Đồng Bằng, mà hiển nhiên ông ta sẽ không tự thú.

    Cố Đồng Bằng bị dọa cho chết khiếp, ông ta không biết làm sao mà lão gia tử biết được, nhưng đây quả thật là chân tướng Giang Chỉ nhảy lầu tự sát.

    Dường như ông ta là lập tức bỏ chạy đi rồi. Lại nói tiếp ông ta có thể ở dưới mi mắt của lão gia tử sống đến vẻ vang, chỉ là ỷ vào việc lão gia tử không biết ông ta đã làm những chuyện xấu xa đó, giờ muốn giơ đuốc cầm gậy mà đối nghịch, ngay cả một đầu ngón tay nhỏ của lão gia tử ông ta cũng không so được.

    Hiện tại lão gia tử biết ông ta giết Giang Chỉ, cho dù không thể đi con đường pháp luật, cũng có rất nhiều biện pháp muốn mạng ông ta.

    Cố Đồng Bằng không rảnh lo để ý tới vụ án của Liễu Như Chân tiến triển như thế nào, ngược lại đem Cố Dao mang đi, dù sao sự thật là Liễu Như Chân không có biện pháp nào để cứu ra, Cố Dao lại là con gái ruột của ông ta.

    Sau khi Nhan Niệm Niệm biết, rất là không vui vẻ, khuôn mặt trắng nhỏ mềm mại phồng lên, "Ông ta chạy trốn ngược lại cũng thật nhanh, thật là quá tiện nghi cho ông ta."

    Cố Lẫm cười một tiếng, sờ sờ đầu nhỏ xù xù của cô, "Sao có thể tiện nghi cho ông ta, ông ta tới nước ngoài rồi, mới là tới địa ngục."

    Từ sau khi Cố Đồng Bằng Giang Chỉ liền chưa từng có thể an tâm, đã sớm dự trữ chút tiền ở nước ngoài, còn có bất động sản, tất cả lão gia tử cũng đã điều tra xong.

    Sau khi Cố Đồng Bằng chạy trốn tới nước ngoài, hoảng sợ không chịu nổi một ngày, không biết làm sao lại nghiện ma túy, ở một lần sau khi hấp độc quá liều, nhảy từ trên lầu xuống tử vong ngay tại chỗ.

    Nhan Niệm Niệm vừa nghe liền biết đây là lão gia tử vì hòn ngọc quý trên tay mà báo thù, cách chết của Cố Đồng Bằng cùng Giang Chỉ năm đó giống nhau như đúc.

    Mà Liễu Như Chân cũng bị phán tử hình.

    Đã từng là người một nhà giờ chỉ còn một mình Cố Dao, có lẽ cô ta cũng biết sự thật, sau khi được Cố Đồng Bằng đưa tới nước ngoài, rốt cuộc không dám về nước.

    Thời điểm Cố Đồng Bằng mắc nghiện ma túy, Cố Dao cũng hút phải. Sau khi Cố Đồng Bằng chết, Cố Dao lấy được tài sản của ông ta.

    Đang cô đơn ở đất khách quê người, đối Giang lão gia tử lại sợ hãi, làm Cố Dao chỉ muốn đắm chìm ở trong các loại ma túy. Cho dù có thanh tỉnh một lát, không có tự chủ kinh người cùng điều kiện cai nghiện nề nếp, cũng không có khả năng rời khỏi ma túy.

    Nhiều ít tài sản cũng không nhịn được mà ngừng tiêu xài, vài năm sau, Cố Dao hấp độc quá liều chết ở phòng cho thuê, không xu dính túi, gầy như que củi.

    Nhưng mà đây đều là chuyện xảy ra về sau, hiện tại Liễu Như Chân ở ngục giam Cố Đồng Bằng chạy trốn tới nước ngoài, Nhan Niệm Niệm biết bi kịch kiếp trước tuyệt đối sẽ không tái diễn nữa, cô hoàn toàn yên tâm, quan tâm nhất chính là kết quả bài thi chuyên ngành của mình.

    "Thế nào?" So với cô Cố Lẫm còn muốn khẩn trương hơn.

    Nhan Niệm Niệm nhấp môi cười, "Lấy chính thức." Đây ý nghĩa với việc bài thi chuyên ngành của cô đã khép lại, chỉ cần thi khóa văn hóa khóa đủ điểm chuẩn rồi, là có thể trúng tuyển.

    Cố Lẫm đột nhiên ôm lấy cô, "Nhan Nhan, thật tốt quá!" Thi đậu học viện âm nhạc Hoa Quốc chuyên ngành soạn nhạc, đây là tâm nguyện cả hai đời của tiểu nha đầu, cái sự thật này có thể thực hiện.

    "Đừng vui vẻ quá sớm như vậy, em còn phải tham gia thi đại học đó." Nhan Niệm Niệm câu lấy ngón tay của anh.

    Cố Lẫm cười một tiếng, trên mặt tất cả đều là tin tưởng đối với tiểu nha đầu, "Nhan Nhan nhắm mắt lại cũng có thể thi qua."

    Nhan Niệm Niệm cười đến đôi mắt cong thành hình trăng non, quả thật, điểm chuẩn khoa học tự nhiên của chuyên ngành soạn nhạc năm trước mới 300 điểm, cô là người đứng top 3 của khối này quả thật nhắm mắt lại cũng có thể thi qua, có thể nói, tỉ lệ xác định của cô đã trăm phần trăm, bản thân lần này thật sự có thể đậu được trường đại học mình thích.

    "Đúng rồi, em còn phải trở lại Tân Thành đi thi đại học." Nhan Niệm Niệm đột nhiên nhớ tới còn có chuyện này, học tịch của cô còn ở Tân Thành đó.

    Mặt Cố Lẫm tối sầm, môi mỏng không vui mà nhấp thành một cái đường thẳng tắp sắc ben.

    Nhan Niệm Niệm thở dài, "Em cũng không muốn mà." Nếu có thể lựa chọn, đương nhiên là cô muốn ở lại Yến Thành thi đại học sẽ tốt hơn, rốt cuộc nơi này còn có mấy người Cố Lẫm cùng Mạnh Hiểu Viên, cô là muốn bồi bọn họ cùng nhau thi, trước khi thi còn có thể nhằm vào mấy cái nhược điểm rồi lại tăng mạnh củng cố cho bọn họ một chút.

    "Đừng tức giận," Nhan Niệm Niệm vỗ vỗ cánh tay anh, "Em chờ đến trước hôm thi mấy ngày lại trở về."

    Cố Lẫm cúi đầu, ở môi cô hôn một cái, "Nhan Nhan, kêu ông ngoại đem học tịch của em chuyển qua đây, được không?"

    "Ừm.." Nhan Niệm Niệm suy nghĩ một chút, đối với lão gia tử mà nói, chuyển học tịch cho cô là chuyện nhỏ không tốn sức gì, hơn nữa, thật đúng là cô không nỡ rời đi, "Được rồi, hỏi ông ngoại một chút, nếu là quá miễn cưỡng thì thôi."

    Trong con ngươi đen của Cố Lẫm hiện lên một tia ý cười, anh chuyển học tịch cho tiểu nha đầu, trừ bỏ không muốn để cô trở lại Tân Thành đi thi đại học, còn có nguyên nhân khác.

    Học viện âm nhạc Hoa Quốc không cung cấp ký túc xá cho học sinh bản địa, nếu học tịch là ở Yến Thành, đến lúc đó tiểu nha đầu cũng chỉ có thể học ngoại trú, nói vậy là anh vẫn có thể ở cùng nhau với cô.

    Anh muốn mỗi ngày đều nhìn thấy cô, cũng không thể để cô ở ký túc xá.

    Tra xong thành tích của mình, Nhan Niệm Niệm lại tra xét Cố Dao một chút, ở trong danh sách lấy chính thức không có nhìn thấy tên Cố Dao, việc này ý nghĩa với việc bài thi chuyên ngành của cô ta chưa từng khép lại, đương nhiên, cho dù khép lại cũng không có ý nghĩa, Cố Dao đã sớm đi theo Cố Đồng Bằng chạy trốn.

    Cảm tạ tiểu tiên nữ bá vương phiếu:

    Ngốc tốt ném đi 1 Cái địa lôi ném thời gian: 2019-11-15 23: 07: 16
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng một 2021
  2. Diệp Tình yêu tính là thứ gì, ta chỉ thích độc thân.

    Bài viết:
    343
    Chương 69.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Lệ Diệp.

    Lão gia tử rất sung sướng rồi đồng ý chuyển học tịch giúp Nhan Niệm Niệm. Đây với ông mà nói chẳng qua chỉ là việc rất nhỏ, hiện tại ông chính là đem tiểu nha đầu coi như vợ của cháu ngoại mà đối đãi, càng đừng nói vừa nghĩ đến kết cục kiếp trước, ông liền vô cùng may mắn vì trên đời này có cô tồn tại.

    Nhưng mà, hiện tại Nhan Niệm Niệm là nhân vật công chúng, cô đã đăng vài bài hát mới, nghiễm nhiên trở thành ngôi sao mới đang từ từ sáng lên. Người như vậy, nhất cử nhất động tự nhiên cũng có vô số người chú ý, lão gia tử không muốn để cô bị người khác lên án, chuyện chuyển học tịch không thể vung bàn tay vung liền đơn giản trực tiếp mà làm.

    Vừa vặn, thí nghiệm lâm sàng phương thuốc bỏng cũng lấy được thành công, vài người thương lượng một chút, dứt khoát trực tiếp đem phương thuốc công bố, hơn nữa là thông qua cục y quản chính thức công bố.

    Cái phương thuốc này là Nhan Thanh Lâm để lại, xem như tài sản tư nhân của Nhan Niệm Niệm, cô cứ như vậy miễn phí công bố ra, cứu không biết bao nhiêu người bị bỏng, cục y quản liền đem phương thuốc công bố ở official website trước, còn kỹ càng tỉ mỉ miêu tả các giai đoạn phản ứng của làn da, đặc biệt cảm ơn Nhan Niệm Niệm đã cung cấp phương thuốc, đồng thời đăng một cái official weibo.

    Weibo này cùng ngày liền thành đầu đề, hơn nữa treo ở trên bảng hot search mấy ngày, được official weibo cục y quản @ Nhan Niệm Niệm cũng tăng vô số fans.

    【 trời ạ, đây là tiểu thiên sứ xinh đẹp tốt bụng nào đây nha! 】

    【 ô ô ô, cậu đã cứu mạng tôi! Cái gì cũng không nói, làm fan duy nhất trong đời! 】

    【 cảm ơn cậu, vốn dĩ tôi cũng không muốn kiên trì sống sót nữa. 】

    Nhìn thấy có chút fans nhắn lại như thế, Nhan Niệm Niệm thật sâu cảm thấy bản thân không có làm sai, tuy rằng vứt bỏ một ít lợi ích kinh tế, nhưng di sản cha cô để lại cho cô cũng đã đủ để cô học xong đại học, hơn nữa hiện tại bản thân cô cũng bắt đầu tự kiếm tiền, nuôi sống chính mình không có vấn đề.

    Nhưng kiếp trước Cố Lẫm không dám mở miệng tự ti lại khiến cô đau lòng vô cùng, trên đời này còn có rất nhiều người giống như anh, chỉ là tự ti lại cũng thế, khả năng còn có không ít người cuộc sống khó khăn, mất đi hy vọng sống sót

    Đương nhiên, mặc kệ khi nào đều có người muốn làm trái lại.

    【 phương thuốc này thật sự dùng được sao? Không phải là thầy lang giang hồ hoặc là cái gì gọi là bài thuốc gia truyền đi? 】

    【 nếu là thật sự dùng được, bán không biết bao nhiêu tiền đâu, còn có người bỏ được rồi công bố miễn phí? 】

    【 mị là hệ thống y dược, đừng nói hoàn toàn chữa khỏi, chỉ là phương thuốc có thể làm nhạt vết sẹo đôi chút, cũng có thể bán ra giá trên trời tới. 】

    Nhan Niệm Niệm không để ý đến những âm thanh đó, phương thuốc rốt cuộc có dùng được hay không, là trải qua thí nghiệm lâm sàng nghiêm ngặt, lại nói, chỉ cần mọi người dùng tới một đoạn thời gian, tự nhiên là có thể rõ ràng.

    Cô ở trên Weibo nói đây là tâm huyết mười năm nghiên cứu của cha cô, còn đem quá trình trị liệu của bản thân đăng lên trên Weibo, bộ dáng cẳng chân lúc ban đầu bị thương, bộ dáng vừa mới dùng thuốc vừa hồng lại sưng, bộ dáng sưng to biến mất sau đó màu sắc không đều...... Lại phối hợp với giai đoạn cảm thụ chân thật, còn nhắc nhở mọi người, vừa mới dùng thuốc trước mấy ngày, làn da sẽ rất đau.

    Sớm có người chờ không nổi, tại cục y quản công bố phương thuốc ngay lập tức liền bắt đầu dùng thuốc. Vốn dĩ đối với việc làn da đau đớn còn có chút không yên tâm, thấy Nhan Niệm Niệm cũng là như thế, lập tức an tâm.

    【 quả thật đau, nhưng mà rất chờ mong! 】

    【 làn da của tôi giống như phản ứng rất nhanh, cảm giác biến trơn nhẵn! 】

    Chị Từ dở khóc dở cười, rõ ràng là một minh tinh Weibo, cũng sắp để cô biến thành chỗ giao lưu thuốc chữa bệnh. Nhưng mà, fans của Nhan Niệm Niệm đang lấy tốc độ kinh người bạo tăng, đây lại khiến cô ấy cảm thấy vui mừng.

    Cô ấy cũng không yêu cầu Nhan Niệm Niệm thuận tiện tuyên truyền bài hát của mình, dù sao các fan chỉ cần đi xuống một chút, là có thể nhìn thấy Weibo trước kia cô đăng, hầu như cũng tìm được bài cô hát

    Chuyện này ảnh hưởng đặc biệt lớn, ngay cả rất nhiều truyền thông nước ngoài cũng trắng trợn tuyên truyền một phen, chính phủ Yến Thành còn phát cho Nhan Niệm Niệm một phần thưởng của cống hiến đặc biệt, lão gia tử thuận thế đem hộ tịch học tịch của cô chuyển tới Yến Thành, như vậy cũng sẽ không có người lên án.

    Một tuần sau khi phương thuốc công bố, người ngay lập tức bôi thử cũng đã thấy hiệu quả, đây cùng quá trình trị liệu của Nhan Niệm Niệm rất giống nhau.

    official weibo của cục y quản cùng Weibo của Nhan Niệm Niệm cũng thu được không ít phản hồi.

    【 mấy ngày vừa mới bắt đầu thật sự đau, hơn nữa làn da sưng lên, nhưng là! Sau khi tiêu sưng làn da vốn dĩ gập ghềnh cũng biến trơn nhẵn! Trơn nhẵn! Trơn nhẵn! 】

    【 thật sự hữu dụng! Cảm ơn ông trời! Không đúng, cảm ơn @ Nhan Niệm Niệm! 】

    Cũng có người chua lòm mà nói Nhan Niệm Niệm là mua danh chuộc tiếng, bị mọi người phun cho một trận.

    【 đến đến đến, mời ngươi cũng mua cái danh câu cái dự, liền dựa theo cái kiểu mẫu này mà làm đi. 】

    【 nếu đây là mua danh chuộc tiếng, tôi hy vọng người mua chuộc danh tiếng trên đời này nhiều một chút. 】

    【 có bệnh đi, người ta đem phương thuốc quan trọng như vậy miễn phí đưa cho mọi người, cái này còn có người mỉa mai? 】

    Nhan Niệm Niệm không để ý đến những tạp âm đó, cô sớm đã thành thói quen, từ khi cô đăng bài hát mới cũng đã thành nhân vật công chúng, âm thanh ca ngợi, làm thấp đi đều có, cô đã học điều chỉnh tâm thái xong.

    Tâm chị Từ nóng đến không được, hiện tại danh tiếng Nhan Niệm Niệm đang thịnh, tuy rằng là về phương thuốc, nhưng quả thật mỗi ngày cô đều lên hot search, nếu thừa dịp cơ hội này làm một buổi biểu diễn nên có bao nhiêu tốt.

    Nhan Niệm Niệm có chút do dự, hiện tại tổng cộng cô đã đăng sáu bài hát mới, tổ chức buổi biểu diễn cũng quá đơn bạc rồi.

    Chị Từ khuyên cô, "Trong tay em hẳn là còn có mấy bài có sẵn ca đi, có bao nhiêu?"

    Bài hát đã viết lời soạn nhạc hoàn thành, chỉ là thu âm thì cũng không mất bao nhiêu thời gian, chị Từ biết sở trường của cô cô vẫn luôn là ghi âm bài hát có sẵn, rốt cuộc trước kia cô phải chuẩn bị bài thi chuyên ngành, thời gian đặc biệt khẩn trương.

    Nhan Niệm Niệm tính tính, có kinh nghiệm kiếp trước kinh, cô biết những bài hát trong tay cô là được hoan nghênh nhất, "Bài hát có sẵn trên dưới chỉ có mười bài."

    "Không ít!" Chị Từ hưng phấn mà đứng lên, "Hơn nữa đã đăng sáu bài, ước chừng mười sáu bài hát, cũng đủ tổ chức buổi biểu diễn!"

    Cô ở trong phòng đi qua đi lại vài bước, "Bài thi chuyên ngành của em đã khép lại, khóa văn hóa không thành vấn đề, kế tiếp thời gian của em hẳn là rất nhiều, chúng ta chuẩn bị một chút đi, đến khi em thi đại học xong, cuối tháng tám tổ chức buổi biểu diễn, thế nào?"

    Cô ấy rất sợ Nhan Niệm Niệm không đồng ý, khuyên nhủ: "Mười bài hát là có sẵn, mấy tháng này chỉ thu âm không mất quá nhiều thời gian, chờ em thi đại học xong rồi tổ chức buổi biểu diễn còn có một tháng rưỡi, thời gian còn lại để cho em chuẩn bị cũng đủ, đương nhiên, cái công tác chuẩn bị khác hiện tại chúng liền bắt đầu sắp xếp, tuyệt đối sẽ thập toàn thập mỹ."

    "Niệm Niệm, tổ chức buổi biểu diễn đi, chỉ mở hai giờ, mười sáu bài hát, lại để sư huynh sư tỷ trợ trận cho em, góp đủ hai mươi bài không thành vấn đề!" Chị Từ nắm chắc có thể để ngôi sao ca nhạc đang nổi tiếng nhất của đĩa nhạc Xuân Hoa tới trợ trận cho cô, mọi người đều thích cái tiểu sư muội cực kỳ xinh đẹp thiên phú kinh người còn ngoan ngoãn đáng yêu này, huống chi, cô còn là phu nhân tổng tài tương lai, đối với điểm này, trong lòng mọi người hiểu rõ mà không nói ra.

    Nhan Niệm Niệm động tâm, quang minh chính đại mà đứng ở trước mặt mọi người hát bài hát của mình, đây là tâm nguyện kiếp trước của cô.

    "Được." Cuối cùng cô đồng ý, "Nhưng mà, chị Từ, một bài hát cuối cùng cho em giữ lại nhé."

    Ánh mắt chị Từ sáng lên, "Tác phẩm lớn áp trục?"

    Nhan Niệm Niệm nhấp môi cười, "Còn chưa đến mức đó đâu, nhạc và lời của bài hát cũng chưa có, chỉ là có cái ý tưởng. Chưa chắc là nghe tốt nhất, lại là bài em muốn hát nhất."

    ......

    Cố Lẫm còn tưởng rằng tiểu nha đầu thi bài chuyên ngành xong sẽ nhàn nhã lại, không nghĩ tới cô càng vội, đương nhiên, ngay cả anh thời gian cũng rất khẩn trương.

    Cố Đồng Bằng chạy, tập đoàn Xuân Hoa không thể không ai xử lý, lão gia tử tuyển nhân viên quản lý ưu tú, nhưng sớm muộn gì Xuân Hoa cũng phải giao đến trong tay Cố Lẫm, chỉ là hiện tại anh đang chuẩn bị thi đại học, có thể nói là thời điểm khẩn trương nhất, cho nên hiện tại còn không thể tiếp nhận, nhưng là có hội nghị quan trọng anh đều sẽ lộ diện.

    Thật ra lão gia tử không quan trọng cháu ngoại có thể thi đậu cái trường học nào, nhưng đối với Cố Lẫm mà nói, tiểu nha đầu phụ đạo cho anh lâu như vậy, anh không thể để cô thất vọng, lại nói, anh cũng muốn nề nếp học tập thứ có liên quan đến tài chính một chút, loại kiến thức về quản lý, tiểu nha đầu đã từng khuyên anh, cho dù anh không tự mình quản lý công ty, những kiến thức đó đối với anh cũng có chỗ rất tốt.

    Nhưng mà, trước khi xuất hiện ở tầng quản lý cao cấp của Xuân Hoa, Cố Lẫm làm một việc rất quan trọng trước.

    Anh đem họ của mình sửa lại.

    Vốn dĩ tình cảm của anh và Cố Đồng Bằng cũng không sâu, hiện tại Cố Đồng Bằng là hung thủ hại chết mẹ anh, bản thân Cố Lẫm hận không thể không có một chút quan hệ nào với Cố Đồng Bằng.

    Anh nói với lão gia từ, lão gia tử vui vẻ đồng ý, Cố Đồng Bằng lòng lang dạ sói, sớm muộn gì phải chết ở nước ngoài, hiện tại cháu ngoại chủ động đổi thành họ ông, đương nhiên ông mở cờ trong bụng.

    Cho nên, lần đầu tiên cháu ngoại tham gia hội nghị cao cấp của tập đoàn Xuân Hoa, lão gia tử tự mình mang theo anh, đem anh trịnh trọng mà giới thiệu cho tầng quản lý cao cấp của--

    Đây là người thừa kế của tôi, Giang Lẫm.




     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng một 2021
  3. Diệp Tình yêu tính là thứ gì, ta chỉ thích độc thân.

    Bài viết:
    343
    Chương 70.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Lệ Diệp.

    Vết thương trên mặt Giang Lẫm hoàn toàn đã không nhìn ra được, gương mặt vô cùng tuấn mỹ thiếu chút nữa lóe mù đôi mắt bạn học.

    Bởi vì sự việc Nhan Niệm Niệm cống hiến phương thuốc mọi người đều biết, mọi người đều biết vết thương trên mặt kia của Cố Lẫm chính là do cái phương thuốc kia chữa khỏi, còn có người tới hỏi Nhan Niệm Niệm cái phương thuốc này có thể dùng để bảo dưỡng da thịt hay không.

    Rốt cuộc còn có hai tháng là phải thi đại học, không khí học tập chưa từng có khẩn trương như vậy, các bạn học náo nhiệt hai ngày liền ném sau đầu, lại bắt đầu liều mạng với các loại công thức.

    Chỉ có Điền Vũ là một bộ dáng tâm thần không yên.

    Lúc trước cô ta bởi vì hình xăm trên mặt, không chỉ bị trường học thông báo phê bình, còn bị cha mẹ hung hăng mà đánh một trận, lúc ấy thật sự cô ta một chút cũng không hối hận, ở trong mắt cô ta, đây là vì tình yêu, mặc kệ phải chịu bao nhiêu trắc trở lớn thế nào, chỉ cần người kia có thể hiểu rõ cô ta là được, tựa như cô ta hiểu rõ anh như thế.

    Đáng tiếc, cô ta chưa từng có được một ánh mắt của anh, hiện tại dung mạo của Giang Lẫm khôi phục, bộ dáng tuấn mỹ như thiên thần kia khiến cô ta tự biết xấu hổ, cô ta căn bản là không có dũng khí đi đến trước mặt anh, càng đừng nói bên cạnh anh còn có một Nhan Niệm Niệm, xinh đẹp đến kinh người, hai người cùng tiến cùng ra, thậm chí còn quang minh chính đại mà nắm tay.

    Điền Vũ lòng tràn đầy chua xót, cô ta rất rõ ràng bản thân đã thất bại.

    Không chỉ có như thế, bởi vì hình xăm trên mặt, có rất nhiều trường học cô ta đều không thể báo danh.

    Cô ta phát động dũng khí thật lâu, vẫn là đi tới trước mặt Nhan Niệm Niệm, "Cậu, cái phương thuốc kia của cậu...... Có thể đem hình xăm trên mặt xóa đi sao?"

    Nhan Niệm Niệm nghĩ nghĩ, "Tôi cảm thấy không thể, muốn xóa hình xăm hẳn là phải đi tiệm chuyên nghiệp hoặc là bệnh viện gì đó."

    Điền Vũ thất vọng mà rời đi, ngày hôm sau cô ta cùng cha mẹ đi đến bệnh viện xin tư vấn, kinh hỉ mà biết được xóa hình xăm là chuyện đặc biệt dễ dàng, có rất nhiều loại phương pháp có thể xóa đi, hiện tại lưu hành nhất chính là phương pháp laser.

    Nhan Niệm Niệm vừa thấy Điền Vũ mang theo khẩu trang tới trường học liền biết cô ta đã xóa hình xăm, làn da còn chưa khôi phục hoàn toàn, cho nên dùng khẩu trang che.

    Cô không còn chú ý đến chuyện của Điền Vũ, chị Từ đã liên hệ xong với hội quản của buổi biểu diễn, hiện tại cô phải đem mục lục ca khúc quyết định.

    Trừ bỏ sáu bài hát đã phát hành, còn có mười bài hát bản thân cô có sẵn, hơn nữa một bài hát cuối cùng chính cô yêu cầu, tổng cộng là mười bảy bài.

    Chị Từ đem những bài hát có sẵn của cô đều cầm đi, mang tới Xuân Hoa cùng các lão đại nghiên cứu một hồi, lại từ bên trong chọn ra bai bài, tổng cộng hai mươi bài, cuối cùng chị Từ quyết định toàn bộ buổi biểu diễn đều là Nhan Niệm Niệm tự mình hát, sư huynh sư tỷ tới trợ trận, liền cùng cô hợp xướng là được.

    Quyết định xong mục lục bài hát, Nhan Niệm Niệm càng vội hơn, chuẩn bị buổi biểu diễn không phải một chuyện nhẹ nhàng, cô còn phải đi học, còn phải nhìn chằm chằm mấy người Giang Lẫm học tập.

    Tờ dán đếm ngược trong phòng học mỗi ngày đều đang giảm bớt, cơ hồ là trong thời gian nháy mắt, thi đại học liền đến.

    "Đừng khẩn trương, chúng ta đều có thể thi đậu đại học." Nhan Niệm Niệm khuyến khích mọi người, "Khảo chứng gì đó phải mang, bút chì mang nhiều hai cái, mấy ngày nay không cần ăn cái gì mà ngày thường chưa từng ăn qua."

    Giang Lẫm cười sờ sờ đầu nhỏ của cô, tiểu nha đầu thật đúng là nhọc lòng.

    Dì Tiết rất sợ bọn họ ăn hư bụng, đặc biệt là Nhan Niệm Niệm, dạ dày của cô trải qua hơn nửa năm điều trị này, đã rất tốt, nhưng vẫn dễ dàng bị kích thích đến. Trước kỳ thi hai ngày dì Tiết làm cơm cho bọn họ đều vô cùng cẩn thận, lấy thanh đạm làm chủ.

    Từ trường thi đi ra, Nhan Niệm Niệm liền thấy Giang Lẫm, cô và anh là ở hai khu dạy học liền nhau, thấy trên mặt anh tươi cười nhẹ nhàng, Nhan Niệm Niệm liền biết anh cũng thi không tồi.

    "A Lẫm!" Cô vẫy vẫy tay, Giang Lẫm đi nhanh hướng về phía cô.

    "Nhan Nhan! Thi xong rồi!" Bên cạnh đều là bạn học đi từ trường thi ra, Giang Lẫm kiềm chế bản thân mới không đem cô ôm vào trong ngực.

    Có người vừa hô lại kêu mà vọt tới chỗ bọn họ, "Anh Lẫm! Em gái Nhan!" Kim Nhai giống như một trận gió, tươi cười trên mặt vô cùng khoa trương, cậu ta quá hưng phấn, mở hai tay ra, ý đồ đem Giang Lẫm cùng Nhan Niệm Niệm đều ôm lấy.

    Giang Lẫm giành trước đem Nhan Niệm Niệm ôm vào trong ngực, xoay người, Kim Nhai chỉ ôm lấy phía sau lưng anh.

    "Ha ha ha ha ha." Mạnh Hiểu Viên cười đến ngửa tới ngửa lui.

    Khóe miệng Miêu Thú cũng cong lên, trên gương mặt tuấn tú mang theo một tia ý cười, đá Kim Nhai một chân, "Đồ ngốc! Em gái Nhan là người cậu có thể ôm sao?"

    Kim Nhai bị ghét bỏ bị cười nhạo bị đá cũng không ảo não, cười đến vẻ mặt xán lạn, "Tớ cảm thấy tớ có thể đậu đại học được rồi!"

    Nhan Niệm Niệm từ trong lồng ngực Giang Lẫm nhô đầu ra, nhìn sắc mặt của vài người, đều là vừa nhẹ nhàng lại vui sướng, trong lòng hiểu rõ, đoán chừng mọi người phát huy đến độ không tồi.

    Mạnh Hiểu Viên đề nghị, "Vất vả lâu như vậy, rốt cuộc cũng thi xong rồi, tớ nghe nói rất nhiều người đều chuẩn bị du lịch sau khi tốt nghiệp, chúng ta cũng đi chỗ nào chơi đi?"

    Nháy mắt Kim Nhai liền xuất hiện vài cái ý tưởng, "Mặc kệ đi chỗ nào, nói trước là tớ mời khách, dừng chân ăn cơm đều tính cho tớ, một năm này cơm chiều của tớ đều là do dì Tiết giải quyết, nếu là tính tiền ăn cũng không biết đến bao nhiêu."

    "Ai, khó mà làm được, còn có tớ mà, tớ cũng ăn cơm chiều ở biệt thự nhỏ một năm liền." Mạnh Hiểu Viên hô.

    "Cũng phải tính tớ một phần." Miêu Thú nói.

    Đôi mắt ba người đều nhìn chằm chằm Nhan Niệm Niệm, thật ra ăn uống không tính cái gì, nếu bọn họ ở nhà của mình cũng dựa theo cái tiêu chuẩn này mà ăn cơm, cha mẹ cũng sẽ thỏa mãn bọn họ, nhưng Nhan Niệm Niệm kéo bọn họ học tập, thành tích nâng cao kia chính là báu vật vô giá.

    Đối với mấy đôi mắt sáng lấp lánh, Nhan Niệm Niệm áy náy cực kỳ, "Thật xin lỗi, tớ phải tổ chức buổi biểu diễn, so với trước khi thi đại học trước còn vội hơn." Trước khi thi đại học xong chị Từ không để cô làm quá nhiều việc, chỉ kêu cô cuối tuần đi Xuân Hoa, hiện tại cô chỉ sợ suốt ngày đều phải bận rộn, cho dù là bài hát cô tự mình viết, cũng phải luyện tập nhiều hơn, cùng dàn nhạc hát đệm rèn luyện, còn luyện tập chút động tác vũ đạo cơ bản, cùng bạn nhảy phối hợp, còn có diễn tập gì đó.

    Vài người bận váng đầu, căn bản không biết chuyện Nhan Niệm Niệm muốn tổ chức buổi biểu diễn.

    Mạnh Hiểu Viên kêu sợ hãi một tiếng, "Buổi biểu diễn?!"

    "Khi nào?" Kim Nhai há hốc mồm.

    Miêu Thú nhíu mày, "Hiện tại mua vé còn kịp không?"

    Ngón tay thon dài của Giang Lẫm nhẹ nhàng để ở trên vai Nhan Niệm Niệm, "Buổi biểu diễn là vào ngày 20 tháng 8, chính thức bán vé là ngày 10 tháng 6." Thời gian bán vé là vì muốn tránh thời gian thi đại học, còn lại thời gian của buổi biểu diễn là chọn ở nghỉ hè, mọi người đều không khai giảng.

    Miêu Thú lấy di động ra, "Cái trang web nào bán vé, tớ nhớ kỹ trước."

    "Không cần." Nhan Niệm Niệm cười nói: "Đều để lại chỗ ngồi cho các cậu, chỗ của khách quý."

    "Có để lại cho tớ không?" Có người chen vào nói.

    Giang Lẫm liếc mắt nhìn Mạc Thừa Hi đang thò qua đây một cái, không nói chuyện.

    Nhan Niệm Niệm gật đầu cười, "Để lại."

    Cuối cùng vài người thương lượng xong, chờ Nhan Niệm Niệm tổ chức buổi biểu diễn xong lại cùng nhau đi du lịch sau tốt nghiệp.

    Buổi biểu diễn được tổ chức ở sân vận động mái vòm nào đó tại Yến Thành, ở tất cả sân vận động mái vòm tại Yến Thành được xem như là cái nhỏ nhất, bán ra hai vạn tấm vé.

    Vốn dĩ Giang Lẫm muốn chọn sân vận động mái vòm lớn nhất kia, có thể chứa năm vạn người, hoặc lớn hơn nữa là sân thể dục lộ thiên, khoảng chừng có thể chứa tám vạn người, nhưng chị Từ lại không tán thành, rốt cuộc Nhan Niệm Niệm là lần đầu tiên tổ chức buổi biểu diễn, hơn nữa cô xuất đạo còn chưa đến một năm, nhỡ ra vé vào cửa còn không bán xong, người đến thưa thớt liền khó coi.

    Kết quả ngày 10 tháng 6 chính thức bắt đầu bán phiếu, chị Từ liền hối hận, mắt thấy vé vào cửa trong vòng vài ngày bị quét sạch một cái, thiếu chút nữa khiến cho trang web tê liệt, chị Từ cảm thấy đầu quả tim đều đang chảy máu, sớm biết thế thì rằng đổi thành cái sân vận động mái vòm lớn nhất kia! Hoặc là đổi thành sân thể dục lộ thiên!

    Nhan Niệm Niệm ngược lại không sao cả, an ủi chị Từ, "Thật ra chỉ dựa vào em hát thì cũng không bán được thành tích tốt như vậy, nếu là chỉ có fans, em cảm thấy bán ra một vạn vé cũng tốt rồi. Đoán chừng rất nhiều người đều là do phương thuốc đi đến cổ động, em rất cảm kích, nhưng không cần thiết, chúng ta bán được hai vạn vé như vậy là đã đủ rồi."

    Chị Từ điều chỉnh tâm thái, quả thật, nếu Nhan Niệm Niệm muốn đi xa, cuối cùng vẫn cần nhờ tiếng hát của cô tới đả động người nghe.

    Trước mấy ngày buổi biểu diễn, Nhan Niệm Niệm liền rất chú ý bảo vệ trạng thái của mình, không ăn cay độc kích thích, duy trì yết hầu thoải mái, buổi tối cũng không dám đem điều hòa mở đến quá lạnh, nếu bị cảm mà ca hát khẳng định sẽ bị suy giảm lớn.

    Buổi biểu diễn hôm nay, không chỉ có Giang Lẫm, Mạnh Hiểu Viên, Kim Nhai, Miêu Thú, Mạc Thừa Hi tới rồi, ngay cả Giang lão gia tử cũng tới. Lão gia tử đeo mũ lưỡi trai cùng khẩu trang, so với Nhan Niệm Niệm còn giống minh tinh hơn.

    Mấy người Mạnh Hiểu Viên không dám nói lời nào, Giang Lẫm cùng Mạc Thừa Hi cười đến không chịu được, lão gia tử nhàn nhạt mà nhìn lướt qua, "Ta là không muốn cướp nổi bật của Niệm Niệm."

    Giang Lẫm cười đỡ lão gia tử ngồi xuống.

    Ánh đèn lờ mờ chiều xuống, bên trên mái vòm sáng lên chút ngôi sao, như bầu trời đêm yên tĩnh, cùng với tiếng đàn ghi-ta thư giãn một cái sân khấu hình tròn chậm rãi dâng lên, Nhan Niệm Niệm một thân váy trắng lẳng lặng mà ngồi ở trên ghế chân cao, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng khảy đàn ghi-ta trong lồng ngực.

    Một bài lại một bài, muôn vàn gậy hùynh quang theo tiếng hát của cô mà lắc lư, bất tri bất giác, hai giờ đồng hồ liền trôi qua.

    Nhan Niệm Niệm cười, con ngươi màu hổ phách trong suốt thuần khiết như ngôi sao lóe sáng, đầu ngón tay trắng nhỏ của cô nâng lên, chỉ về phía chỗ ghế khách quý, "Một bài hát cuối cùng 《 ánh sáng 》, tặng cho chàng trai tôi yêu nhất."

    -- Anh cắt qua mây đen, mang em rời khỏi bóng tối, anh là ánh sáng duy nhất của em.

    ( chính văn xong )

     
    VAnh123, Nguyễn Ngọc NguyênHuynhmai thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng một 2021
  4. Diệp Tình yêu tính là thứ gì, ta chỉ thích độc thân.

    Bài viết:
    343
    Chương 71.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Lệ Diệp.

    Buổi biểu diễn đạt được thành công, đặc biệt là bài hát《 ánh sáng 》cuối cùng, tức thì được phổ biến rộng rãi.

    Không ít người cũng đang suy đoán, được Nhan Niệm Niệm chỉ vào nói "Chàng trai tôi yêu nhất" rốt cuộc là ai?

    Cũng có người phẫn nộ thoát fan, nhưng mà Nhan Niệm Niệm cũng không thèm để ý, lúc trước chị Từ cũng đã nói qua với cô, cũng không phải fans nào đều có thể tiếp thu idol yêu đương, đặc biệt là fan bạn gái, yên lặng thoát fan còn tốt, không ít người còn biến thành antifan quay lại giẫm đạp.

    Thoát fan cũng được, quay lại giẫm đạp cũng thế, Nhan Niệm Niệm đều có thể tiếp thu, nhưng cô không thể cất giấu, để Giang Lẫm không được công khai.

    "A Lẫm, chúng ta chụp ảnh chung." Nhan Niệm Niệm ngồi ở trên sô pha, hướng tới Giang Lẫm vẫy tay.

    Giang Lẫm ngồi vào bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô, ngón tay thon dài như ngọc để ở đầu vai tinh xảo mượt mà của cô.

    Nhan Niệm Niệm giơ di động chụp mấy tấm, hỏi: "A Lẫm, em chọn một tấm đăng ở trên Weibo, mặt anh có cần đánh mã hay không?"

    "Công khai sao?" Giang Lẫm mi dài nhướng lên, trong con ngươi đen hiện lên một tia sung sướng.

    Nhan Niệm Niệm gật gật đầu, "Ừm, công khai." Lúc này cô công khai trên Weibo, lần này là công khai chân chính, không giống với dắt tay ở trường học, trên thực tế cô ở buổi biểu diễn chỉ vào anh nói là thiếu niên cô yêu nhất, đã là công khai, nhưng mà lúc ấy không có ảnh chụp.

    Thời điểm mản ảnh camera đảo qua chỗ khách quý, rõ ràng tay run một chút, đoán chừng là không cẩn thận rồi chụp tới lão gia tử. Lão gia tử ngại nóng, đem khẩu trang tháo xuống rồi, tốt xấu còn cái mũ lưỡi trai che, lại một sườn mặt mơ hồ, không khiến cho người ta chú ý, nhưng mà hiển nhiên camera đại ca đã biết thân phận của lão gia tử, mỗi lần màn ảnh đảo qua chỗ khách quý đều rất cẩn thận mà tránh đi bộ mặt.

    Cho nên, lúc ấy chụp được cũng chỉ có chân Cố Lẫm.

    Chỉ một đôi chân dài này cũng khiến cho không ít người suy đoán.

    【 mị đánh cuộc một cây que cay, đây là một người mẫu! 】

    【 oa, vì sao mị sẽ chảy nước miếng với một đôi chân chứ?! 】

    【 mị biết! Nhưng là mị không dám nói! 】

    Tính cách của Nhan Niệm Niệm không phải che che dấu dấu, lại nói cô cũng không muốn để mọi người suy đoán bạn trai cô là mỗ người mẫu mỗ minh tinh gì đó, cô không hy vọng bản thân ở trong lời đồn đãi cùng bất kỳ một người đàn ông nào trói định ở bên nhau, cho nên mới muốn đăng ảnh chụp chung của mình và Giang Lẫm ở trên Weibo.

    Nhưng mà, việc lộ mặt hay không còn chưa nhất định, còn phải xem ý tứ của Giang Lẫm.

    Giang Lẫm hỏi: "Nếu là anh lộ mặt sẽ không tạo thành nhóm bánh mật thoát fan chứ?"

    Nhan Niệm Niệm lật xem ảnh chụp, chuẩn bị chọn một tấm đẹp nhất, "Cho dù anh không lộ mặt, nên thoát fan cũng chạy, chính là sau khi lộ mặt sẽ tạo thành phiền toái cho anh, ví dụ như anh ra ngoài khả năng sẽ bị nhận ra, bị người khác nghị luận gì đó. Lại nói, em cũng không có ý định một mực giấu giếm, chẳng lẽ tương lai chúng ta kết hôn, em còn phải ẩn hôn rồi tuyên bố với bên ngoài bản thân độc thân sao?"

    Kết hôn? Trong lòng Giang Lẫm loạn nhảy một trận, nhìn sắc mặt bình tĩnh của tiểu nha đầu, biết cô tạm thời cũng không có quyết định này.

    Không biết sao, Giang Lẫm có chút thất vọng, anh và tiểu nha đầu đều đã thành niên, dựa theo pháp luật đang hoạt động, là có thể kết hôn. Nhưng mà tạm thời tiểu nha đầu chưa nghĩ đến kết hôn cũng không liên quan, có thể đính hôn trước mà.

    Lại nói tiếp, lần đầu tiên hôn môi là tiểu nha đầu chủ động, một màn trên buổi biểu diễn cũng coi như là tiểu nha đầu công khai thổ lộ, cũng không thể ngay cả cầu hôn cũng để tiểu nha đầu chủ động đi? Trong lòng Giang Lẫm dâng lên một cỗ nồng đậm cảm giác nguy cơ, không được, phải cầu hôn trước!

    Sân bãi thì chọn nơi nào? Không đúng, phải có nhẫn trước đi?

    Anh lấy lại bình tĩnh, nói: "Vậy lộ mặt đi." Anh muốn quang minh chính đại mà đứng ở bên cạnh cô, muốn dắt tay cô ở trước mặt mọi người, mặc kệ là ở trong hiện thực, hay là ở cư dân mạng, trong phán đoán của fans, anh cũng phải cùng cô khóa kín CP.

    Anh thò qua cùng nhau chọn ảnh chụp với cô, "Tấm này, tấm này Nhan Nhan đẹp nhất." Trong tấm ảnh, nắng sớm đánh vào trên mặt Nhan Niệm Niệm, nổi bật lên làn da trắng như ngọc của cô, bên trên mảnh dài lông mi nhiễm ánh sáng nhỏ vụn, con ngươi màu hổ phách trong suốt thuần khiết.

    Nhan Niệm Niệm nhìn nhìn, trong tấm ảnh Giang Lẫm tuấn mỹ đến tựa như thiên thần, vừa lòng gật gật đầu, "Được, liền tấm này đi."

    Cô đem ảnh chụp đăng lên trên Weibo: Mị cùng A Lẫm phải đi du lịch sau tốt nghiệp rồi nha【 hình ảnh 】

    Ảnh chụp vừa mới đăng lên liền toát ra vô số bình luận.

    【 a a a, thịnh thế mỹ nhan! Mị nói cái thiếu niên kia! 】

    【 ai, không thích idol có bạn trai, hẹn gặp lại đi. 】

    【 Niệm Niệm, Niệm Niệm, thiếu niên chúng ta yêu gọi là A Lẫm sao? 】

    【 ma ma hỏi mị vì sao liếm màn hình? 】

    【 vốn đang lo lắng ai cũng không xứng với Niệm Niệm của chúng ta, hiện tại yên tâm, khóa kín CP! 】

    Nhan Niệm Niệm không đặc biệt để ý những bình luận đó, đại khái còn chưa mở những bình luận công kích ra liền để xuống, hiện tại đầy trong đầu cô đều là chuyện du lịch sau tốt nghiệp.

    "A Lẫm, vé máy bay đều đặt xong rồi sao, khách sạn cũng đã đặt chưa?" Trước đó cô phải vội vàng cho buổi biểu diễn, du lịch sau tốt nghiệp đều là Giang Lẫm cùng mấy người khác thương lượng.

    Giang Lẫm xoa xoa đầu nhỏ của cô, "Đã đặt xong, yên tâm, em chỉ cần đi theo là được."

    Lần du lịch sau tốt nghiệp này bọn họ chọn thánh địa nghỉ phép ở nước ngoài, nghe nói bờ cát là tuyết trắng, nước biển là xanh lam, phòng nhỏ liền trực tiếp xây ở trên nước, từ phía sau nhà là có thể trực tiếp nhảy vào trong biển.

    Vốn dĩ bọn họ dự định là đi Nam Thành trong nước, nơi đó cũng là bờ biển, phong cảnh tuyệt đẹp, nhưng Giang Lẫm cùng Mạc Thừa Hi đều không quá vui, chủ yếu là suy xét đến Nhan Niệm Niệm vừa mới tổ chức buổi biểu diễn, nếu ở trong nước truyền ra tin cô ra ngoài liền sẽ bị nhận ra, khả năng bị quấy rầy đến chơi không vui.

    Nhan Niệm Niệm biết bọn họ đổi đến nước ngoài, cùng Kim Nhai Miêu Thú cùng Mạnh Hiểu Viên nói bản thân mời khách, rốt cuộc cô vừa mới tổ chức buổi biểu diễn, số tiền tiết kiệm lập tức bạo tăng, lại nói ra nước ngoài tiêu phí cũng khá lớn. Vốn dĩ Kim Nhai Miêu Thú Mạnh Hiểu Viên nói muốn bao tất cả tiêu phí của chuyến du lịch sau tốt nghiệp, nhưng Nhan Niệm Niệm cảm thấy đổi đến nước ngoài khả năng sẽ tạo thành áp lực cho bọn họ.

    Nhưng mà ba người không đồng ý, thi đại học bọn họ đều có thể đỗ, cha mẹ cũng vui vẻ đến điên rồi, trong nhà khen thưởng một số tiền đáng kể, vừa vặn dùng để du lịch sau tốt nghiệp, ba người cùng nhau gánh còn có thể dư lại không ít.

    Về sau Mạc Thừa Hi cũng phải đi, cùng chia đều phí tổn với ba người.

    Nhìn bọn họ kiên trì, Nhan Niệm Niệm cũng chỉ phải từ bỏ.

    Bốn người khác tới biệt thự nhỏ trước rồi cùng Nhan Niệm Niệm Giang Lẫm đi ra sân bay. Mấy ngày này bọn họ đều ở tại biệt thự nhỏ, biệt thự lớn của nhà họ Cố hai người đều không thích, chưa từng có trở về.

    "Em gái Nhan!" Kim Nhai nhiệt tình mà chào hỏi, "Anh Quang!"

    Nhan Niệm Niệm lập tức liền cười ra tiếng, "Ha ha ha ha --"

    Khóe miệng Giang Lẫm giật giật, Kim Nhai vội vàng sửa miệng, "Anh Lẫm, anh Lẫm !" Đều do Nhan Niệm Niệm, nói cái gì mà "Thiếu niên tôi yêu nhất", "Ánh sáng duy nhất của tôi" linh tinh, đem cậu ta làm cho lệch mất.

    Chỉ chốc lát sau, Miêu Thú, Mạnh Hiểu Viên, Mạc Thừa Hi cũng tới rồi, Giang Lẫm lái xe, Nhan Niệm Niệm ngồi ghế phụ, trên ghế sau là Mạnh Hiểu Viên, Kim Nhai Miêu Thú Mạc Thừa Hi ngồi một chiếc xe khác, do bảo tiêu lái xe. Một trước một sau còn có hai chiếc xe ngồi đầy bảo tiêu đi theo.

    Tới sân bay rồi, Nhan Niệm Niệm phát hiện bọn họ căn bản không cần tiến vào đại sảnh rồi đợi, mà được mang theo trực tiếp lên máy bay.

    Nhìn máy bay nhỏ trước mắt, Nhan Niệm Niệm nghi hoặc mà nhíu mày, máy bay của chuyến bay quốc tế nhỏ như vậy sao? Bộ dáng đại khái chỉ có mười mấy chỗ ngồi, nhưng mà ghế dựa so với máy bay khác rộng rãi hơn nhiều, còn có quầy bar nhỏ, phía trước còn có không gian riêng được ngăn cách.

    "Đây là máy bay tư nhân đi?" Nhan Niệm Niệm suy nghĩ trong chốc lát rốt cuộc cũng phản ứng lại.

    Mạc Thừa Hi gật gật đầu, "Máy bay của Giang Lẫm, lợi hại đi."

    Nhan Niệm Niệm: "...... Cái này cần bao nhiêu tiền?"

    Mạc Thừa Hi: "6000 vạn......"

    Nhan Niệm Niệm: "Vẫn được, cũng chỉ tương đương với sáu chiếc Rolls-Royce anh ấy lái."

    Mạc Thừa Hi: "...... Đôla."

    Nhan Niệm Niệm: "......" Cô quay đầu nhìn nhìn Giang Lẫm, Giang Lẫm lập tức quan tâm hỏi: "Làm sao vậy, Nhan Nhan say máy bay sao?"

    Nhan Niệm Niệm: "Giờ khắc này em sâu sắc mà nhận thức được, bạn trai em, anh ấy là một tên phú nhị đại."

    Giang Lẫm cười một tiếng, môi mỏng tiến đến bên tai cô, thấp giọng hỏi: "Anh trai có cao không?"

    Nhan Niệm Niệm gật đầu: "Cao."

    Giang Lẫm lại hỏi: "Anh trai có soái không?"

    Nhan Niệm Niệm: "...... Soái."

    Giang Lẫm đắc ý mà nhướng mày, "Cho nên, anh trai là...... Cao phú soái."

    Nhan Niệm Niệm: "...... Được rồi."




     
  5. Diệp Tình yêu tính là thứ gì, ta chỉ thích độc thân.

    Bài viết:
    343
    Chương 72.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Lệ Diệp.

    Nhan Niệm Niệm ngủ hai giấc, máy bay mới tới mục đích, xuống máy bay có xe tới đón, lại lái xe nửa giờ, tới nơi dừng chân rồi.

    "A a a a --" Mạnh Hiểu Viên kéo rương hành lý liền hướng bờ biển chạy, Kim Nhai cũng vừa kêu lại nhảy.

    Nhan Niệm Niệm vừa thấy liền thích, không hổ là thánh địa nghỉ phép, bãi cát sạch sẽ như tuyết trắng, nước biển xanh lam trong suốt, nhà gỗ nhỏ một tòa lại một tòa thưa thớt mà đặt ở trên mặt nước, dường như cô có thể tưởng tượng, buổi tối nghe tiếng sóng đi vào giấc ngủ thích ý như thế nào.

    Nhà gỗ nhỏ phần lớn là hai gian phòng ngủ, Nhan Niệm Niệm nghĩ bọn họ có sáu người, cô Mạnh Hiểu Viên có thể ở một gian phòng ngủ, hơn nữa bốn nam sinh, hai cái nhà gỗ nhỏ là đủ rồi, còn có bốn người bảo tiêu cũng ngồi máy bay tới đây, ở một cái nhà gỗ khác.

    Không nghĩ tới Giang Lẫm không đồng ý, anh phải cùng Nhan Niệm Niệm đơn độc ở một cái nhà gỗ, trong phòng không cần những người khác. Anh ôm Nhan Niệm Niệm, thấp giọng ở bên tai cô nhắc mãi: "Cho tới bây giờ chúng ta đều là ở chung, ở biệt thự nhỏ như thế nào, tới nơi này rồi cũng làm như thế mà ở."

    Gia hỏa này! Nhan Niệm Niệm không biết nói gì mà liếc mắt nhìn anh một cái, lại không đành lòng để anh không thoải mái, đành phải xin lỗi mà nhìn Mạnh Hiểu Viên, "Bánh trôi nhỏ, mình cậu ở một cái phòng ngủ được không?"

    Mạnh Hiểu Viên cũng không dám chọc lão đại, tuy rằng một năm lớp 12 anh rất thành thật, thế nhưng trước đó là bá chủ một phương của trường, vội vàng gật gật đầu, "Không thành vấn đề, có thể tự mình ở một phòng đương nhiên tốt hơn!"

    Vốn là Giang Lẫm đặt nhiều hơn mấy cái nhà gỗ trước, hiện tại anh và Nhan Niệm Niệm một chỗ, còn trống bốn năm cái nhà gỗ, một người một chỗ đều đủ rồi. Bốn bảo tiêu thấy bọn họ chọn xong, liền chia làm hai nơi ở lại, đem vài người bảo hộ ở bên trong.

    Đem hành lý cất kỹ, vài người liền chạy tới trên bờ cát, mọi người đều thay quần đùi cùng áo sơ mi, Kim Nhai còn thay một cái áo có hoa ở trên, là cậu ta cố ý mua từ trên mạng, dùng để mặc ở bờ biển, kết quả tới rồi vừa thấy, loại áo tiêu tốn này ở gần đây cũng có bán.

    Nghỉ hè còn chưa kết thúc, khách du lịch ở đây rất nhiều, không ít đều là người trẻ tuổi.

    Vài người ở trên bờ cát chơi không đến nửa giờ, liền có hai ba người con gái tới bắt chuyện với Giang Lẫm, còn đều là nữ sinh tóc vàng mắt xanh xinh đẹp.

    Kim Nhai không phục mà gọi vào: "Dựa vào cái gì nha, mọi người mặc giống nhau, bọn họ làm sao lại quyết định anh Quang -- không phải, làm sao cũng chỉ đến gần anh Lẫm? Lại nói, anh Lẫm cũng có chủ, tớ còn chưa có đâu!"

    Giang Lẫm đắc ý mà nhướng nhướng chân mày, "Đây là mị lực cá nhân, không có biện pháp, cho dù anh đây có mặc cái áo sơ mi bị rách, cũng là ánh sáng lấp lánh nhất."

    Khóe miệng Mạnh Hiểu Viên giật giật, kéo cánh tay Nhan Niệm Niệm, "Từ khi cậu hát bài《 ánh sáng 》trên buổi biểu diễn, bọn họ liền ánh sáng tới ánh sáng đi, nhưng mà, bài hát《 ánh sáng 》kia thật sự dễ nghe, Niệm Niệm, lần sau đi KTV, cậu lại hát một lần nữa đi, tớ muốn nghe bản hiện trường."

    Ca đơn ở KTV khẳng định còn chưa thu nhận sử dụng này bài hát, nhưng mà cho dù Nhan Niệm Niệm hát chay cũng không thành vấn đề, cười gật đầu ứng.

    Bài hát không phải là bài mà cô có sẵn, mà là bài hát mới chị Từ nói muốn tổ chức sau buổi biểu diễn, có thể nói là cố ý hát tặng cho Giang Lẫm.

    Nhưng mà, đối với "Ánh sáng", người nghe khác nhau liền có lý giải khác biệt.

    Có người cảm thấy đây là nói người mình yêu, có người cảm thấy đây là người quan trọng nhất sinh mệnh, càng nhiều người nghe cảm thấy chỉ là gặp được quý nhân trước thời khắc gian nan.

    Dưới Weibo của Nhan Niệm Niệm, có rất nhiều người nhắn lại, nói cô chính là ánh sáng của mình, là cô cung cấp phương thuốc, làm bản thân họ từ một con quái vật ai ai cũng ghét bỏ căm ghét, khôi phục thành một người bình thường, Nhan Niệm Niệm chính là ánh sáng duy nhất cắt qua mây đen mang mình đi ra khỏi bóng tối kia.

    Nhan Niệm Niệm rất sung sướng vì phương thuốc có thể giúp được người khác, người bị bỏng có bao nhiêu khó chịu cô là người đã được thử nghiệm rõ, ngay cả Giang Lẫm người cường đại như vậy cũng sẽ bởi vì vết thương trên mặt mà tự ti đến không dám biểu lộ cảm xúc, huống chi là mọi người.

    Cũng may, cuối cùng Giang Lâm tốt lên, vết thương trên mặt một chút cũng không nhìn ra, làn da trắng nõn, mặt mày thâm thúy, mũi cao thẳng, tuấn mỹ đến tựa như thiên thần.

    Chính là...... Đẹp đến có chút quá phận, trêu hoa ghẹo nguyệt.

    Mắt thấy lại có hai người cô gái đi tới, Nhan Niệm Niệm đi về phía trước một bước, chắn trước mặt Giang Lẫm, "Chị gái nhỏ, anh ấy có bạn gái."

    Hai cô gái kia sửng sốt một chút, nhìn kỹ Giang Lẫm, "Nha...... Anh ấy chính là A Lẫm đi du lịch sau tốt nghiệp với Niệm Niệm!"

    Nhan Niệm Niệm sửng sốt, sự việc có chút không giống với suy nghĩ của cô.

    Một cô gái đã giơ ảnh chụp trong tay lên, ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm Nhan Niệm Niệm, "Cái kia, có thể giúp mình ký tên được không? Mình thật sự rất thích cậu!"

    Trên ảnh chụp là ảnh Nhan Niệm Niệm tự chụp đã từng đặt ở trên Weibo, Nhan lúc này Niệm Niệm mới phản ứng lại, đây là fans cô.

    Giang Lẫm ở sau lưng cô thấp thấp mà nở nụ cười.

    Nhan Niệm Niệm có chút đỏ mặt, vội vàng tiếp nhận ảnh chụp, muốn ký tên mới nhớ tới bản thân căn bản không mang bút.

    Một cô gái khác nhanh chóng mà đưa qua một cái bút.

    Nhan Niệm Niệm ký tên ở sau lưng ảnh chụp, hai cô gái rụt rè nói cảm ơn mà nhận lấy rồi rời đi, đi ra ngoài không vài bước liền nhảy dựng lên, "A a a a a -- tớ thấy Niệm Niệm! Niệm Niệm sống sờ sờ!"

    "Bản thân Niệm Niệm so với ảnh chụp càng đẹp mắt hơn! Trời ạ, tớ cách nữ thần gần như vậy!"

    "A a a, Niệm Niệm ký tên cho tớ!"

    "Đây là bút Niệm Niệm từng cầm!"

    Hai người vừa nhảy lại cười, hơn nửa ngày mới quay đầu lại nhìn thoáng qua Nhan Niệm Niệm, ý thức được bản thân thất thố, vừa ngượng ngùng lại hưng phấn, vội vàng mà nắm tay chạy đi.

    Giang Lẫm nặng nề mà thở dài, "Ai, về sau anh không chỉ phải phòng bị nam sinh, ngay cả nữ sinh cũng phải phòng bị, Nhan Nhan nhà anh thật đúng là người gặp người thích."

    Nhan Nhan nhà anh? Nhan Niệm Niệm nghiêng đầu nhỏ, nhấp môi cười.

    Giang Lẫm nắm tay cô, bồi cô nhặt vỏ sò, hai người đều để chân trần, nước biển một đợt một đợt tràn qua mu bàn chân, ôn nhu lại bình tĩnh.

    Từ nhà gỗ nhỏ đi không xa chính là nhà ăn lớn, vài người ở trên máy bay cũng chưa ăn, sớm liền đến nhà ăn ăn cơm chiều.

    Vài người gọi không ít hải sản, trong khoảng thời gian này Nhan Niệm Niệm trải qua dì Tiết điều trị, khẩu vị đã tốt hơn rất nhiều, trước kia không dám buông ra ăn hải sản cũng ăn đủ.

    Giang Lẫm nhìn cô ăn đến vui vẻ, đôi mắt tròn xoe sáng lấp lánh, hai má phình phình, khẽ động khẽ động giống con hamster nhỏ tham ăn, cười xoa xoa khóe miệng dính nước canh cho cô.

    Bồi bàn lại đưa lên một mâm tôm hùm thứ thân, "Đây là hai vị tiên sinh bên kia gọi, đưa cho vị tiểu thư đáng yêu xinh đẹp này."

    Nhan Niệm Niệm quay đầu nhìn thoáng qua, ngồi bên cạnh là hai nam sinh, thoạt nhìn hẳn là sinh viên, cười tay nhấc chén rượu về phía cô.

    Cũng không biết có phải fans của mình hay không, Nhan Niệm Niệm cũng cười gật gật đầu, nói tiếng cảm ơn.

    Giang Lẫm có chút không cao hứng, tiểu nha đầu muốn ăn cái gì, còn cần đến người khác tới đưa? Nhưng mà nhìn tiểu nha đầu cao hứng, anh cũng không nói cái gì. Trong lòng cảm giác nguy cơ lại càng ngày càng đậm.

    Trước kia ở trường học không cảm thấy, rốt cuộc trong lòng mọi người đều biết rõ ràng quan hệ của anh và tiểu nha đầu, cũng không ai dám cùng anh đoạt người.

    Tới bên ngoài rồi, anh mới phát hiện tiểu nha đầu được hoan nghênh cỡ nào, trừ bỏ fans, ngày thường tiểu nha đầu vốn đã đẹp mắt, tựa như hai người đưa tôm hùm thứ thân kia nói, xinh đẹp lại đáng yêu.

    Cũng không biết đi đại học, sẽ có bao nhiêu người theo đuổi cô?

    Cố tình anh và cô lại không đậu cùng một trường học, cách học viện âm nhạc Hoa Quốc còn có quãng đường nửa giờ xe, muốn tùy thời tùy chỗ trông cô cũng không làm được.

    Giang Lẫm càng nghĩ càng bất an, tiểu nha đầu của anh quá mức loá mắt, cô mới là người con gái anh yêu nhất, là ánh sáng duy nhất dẫn anh ra khỏi bóng tối. Anh không nỡ cưỡng ép cô, cô có tài hoa như vậy, nên đứng ở trên sân khấu cao nhất, chính là anh lại lo lắng, lo lắng cô sẽ cách anh càng ngày càng xa.

    Nhan Niệm Niệm cảm giác được anh không thích hợp, hai người nắm tay trở lại nhà gỗ nhỏ, dọc theo đường đi anh đều không nói chuyện.

    Trở lại trong phòng, Nhan Niệm Niệm thay đổi một bộ áo tắm, "A Lẫm, vừa rồi ăn đến quá nhiều đi hoạt động một chút nhé, chúng ta đi bơi lội đi."

    Giang Lẫm vừa nhấc đầu, đầu óc "Oanh --" một chút, giống như vô số pháo hoa nổ tung lộng lẫy.

    Cô cô cô cô vậy mà mặc áo tắm!

    "Không được! Mặc thành như vậy không thể ra ngoài!"

    Nhan Niệm Niệm buồn cười mà nhìn nhìn thính tai hồng hồng của anh, "Em đây là áo tắm liền thể, còn là góc bẹt, là áo tắm hình thức rất thường thấy." So sánh với mấy bộ Bikini trong biển có, cái áo tắm này có thể nói là bảo thủ vô cùng.

    Giang Lẫm biết áo tắm này của cô một chút cũng không khác người, nhưng hai chân của tiểu nha đầu thẳng tắp trắng nõn, mắt cá chân nhỏ tinh xảo xinh đẹp, áo tắm trên người phác hoạ ra đường cong lả lướt của cô, thân mình nhỏ nhắn, da thịt trong suốt như tuyết, cả người xinh đẹp lại đáng yêu, anh thật muốn đem cô giấu đi.

    "Nhan Nhan......" Giang Lẫm sốt ruột mà đứng lên, trong đầu nhanh chóng nghĩ cớ mã ngăn cô lại, không chú ý dưới chân, thình lình bị vướng một chút, thân mình không bảo trì cân bằng, quỳ một gối ở trước người Nhan Niệm Niệm.

    Nhan Niệm Niệm: "......"

    Giang lẫm: "......"

    Nhan Niệm Niệm: "...... Anh...... Chẳng lẽ là muốn......"

    Giang lẫm: "???"

    Anh đột nhiên phúc chí tâm linh (*), nhanh chóng mà lấy nhẫn đã sớm chuẩn bị tốt từ trong túi ra, giơ lên, "Nhan Nhan, em nguyện ý gả cho anh sao?"

    (*) Phúc chí tâm linh: phúc đến thì lòng cũng sáng ra (khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn)

    Nhan Niệm Niệm kinh ngạc mà nhìn chiếc nhẫn kia, viên kim cương trong suốt dưới ánh sáng hoàng hôn, lộng lẫy bắt mắt.

    Cô có chút không biết làm sao, vốn dĩ là cô nói giỡn, bộ dáng Giang Lẫm bị vướng ngã quỳ gối trước mặt cô quá khôi hài, cô là cố ý đùa anh, không nghĩ tới, anh thật sự lấy ra một chiếc nhẫn.

    "Nhan Nhan......" Giang Lẫm thấy cô nửa ngày không nói chuyện, trong lòng tức khắc thấp thỏm lên, "Anh, anh biết anh không tốt, nhưng là anh sẽ nỗ lực, anh có thể từ đội sổ thi đậu đại học, tương lai anh cũng có thể --"

    Trái tim Nhan Niệm Niệm như là bị kim chọc một chút, vừa tê dại lại đau, cô không nỡ, không nỡ để anh có một chút bất an, không nỡ nhìn thấy hoảng loạn trong con ngươi đen, duỗi ngón tay trắng nhỏ ra.

    "Em nguyện ý."

    ________

    Edit xong chương này thật sự cảm xúc khó nói lên lời. Đây là bộ t2 Diệp edit nhưng là bộ đầu tiên Diệp hoàn thành, 18-4 cho đến 31-7, kết thúc tháng 7 cũng là ngày Diệp kết thúc bộ truyện này.

    Cảm ơn mọi người đã đồng hành với Diệp trong thời gian qua, đồng hành cùng Diệp trong 104 ngày đêm, trong 72c truyện, trong quá trình Niệm Niệm và Lẫm ca đến với nhau.

    Truyện còn rất rất nhiều sai sót, Diệp sẽ quay lại beta trong thời gian sớm nhất.

    Một lần nữa xin cảm ơn mọi người. *cúi đầu

    -Diệp-

    13h ngày 31/7/2020

    Ngày đào hố: 18/4/2020.

    Ngày lấp hố: 31/7/2020

    Hẹn mọi người trong những bộ truyện khác của Diệp.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...