Welcome! You have been invited by ankfarm to join our community. Please click here to register.
Chương 70: Lâm tam đệ

[HIDE-THANKS]Đùa chơi một hồi, cũng ăn uống no say, cả gia đình liền trở về nhà.

Trên đường về, Chu Khải và Chu Toàn biểu thị, Tết nguyên đán năm sau cũng muốn đi xem phim nữa!


"Được thôi, chỉ cần các ngươi học tập chăm chỉ luôn hướng về tương lai phía trước. Ta có thể thỏa mãn sở thích xem phim của các ngươi" Lâm Thanh Hòa phóng khoáng nói.

Chu Thanh Bách không nói gì, đạp xe chở vợ con về nhà. Thế nhưng nghe thấy tiếng cười nói của vợ và con mình, vẻ mặt bình thường lạnh lùng hiếm khi dịu dàng nay cũng xuất hiện.

Về đến nhà gần ba giờ chiều, cả gia đình mệt mỏi khi ra ngoài cả ngày dài.

Lúc này sắp ăn cơm tối, nhất định là không thể ngủ được rồi.

Lâm Thanh Hòa rửa sạch mấy quả táo đem lại đây ăn, Chu Thanh Bách cũng ăn. Còn bé út thì được cô dùng thìa nạo táo cho nhuyễn để ăn.

Tuy tuổi mụ đã hai tuổi, nhưng thật ra tuổi này vẫn còn nhỏ.

Chu Thanh Bách ăn xong liền giúp cô cho bé út ăn, để cô tự ăn phần của mình.

"Trời thật lạnh, buổi tối ăn gì thì tốt?" Lâm Thanh Hòa hỏi.

"Ăn sủi cảo là được" Chu Thanh Bách nói.

"Hay ăn bánh màn thầu bột ngô?" Lâm Thanh Hòa nghĩ đến việc ăn sủi cảo thì có chút sợ, nói: "Ta hấp.. một ít thịt khô và nấu canh tảo tía?"

"Được" Chu Thanh Bách gật đầu.

Buổi tối Chu Hiểu Mai qua đây ăn, ăn được món thịt khô thì rất sốc. Cô cảm thấy tứ ca của cô sau khi trở về nhà, có vẻ như mập lên không ít nha. Ít nhất so với trước đây thì nhìn khỏe mạnh hơn nhiều. Cảm thấy việc này có thể nhờ vào công của tứ tẩu.

Nhìn miếng thịt khô này, thật sự thơm ngon, ăn đến đầu lưỡi đều muốn nuốt.

Lâm Thanh Hòa làm thịt khô đúng thật là ăn rất ngon, điểm này không thể nghi ngờ. Nhìn Chu Thanh Bách với mấy anh em bọn đại oa thì sẽ biết.

Thịt khô xào dưa muối, bỏ thêm ít ớt vào, hương vị đặc biệt ngon miệng.

Còn có món canh xương heo tảo tía, mặc dù chỉ ăn kèm với bánh màn thầu bột ngô. Nhưng thực khách Chu Hiểu Mai vẫn cảm thấy mỹ mãn.

Chén đũa vẫn là để cô dọn dẹp, Lâm Thanh Hòa không ngăn cản. Cô nhỏ qua nhà mình ăn chùa, giúp rửa chén thì cần gì ngăn lại.

Ngày thứ hai của năm mới cũng vô cùng phong phú.

Nhưng nhà họ Lâm bên này mỗi người lại có tâm tư riêng của mình.

Lúc đầu chỉ cho rằng Lâm Thanh Hòa nóng nảy một chút, nói Tết nguyên đán sẽ không về. Nhưng cô thật sự có thể không quay về sao?

Như vậy về sau gia đình nhà chồng đều coi thường cô.

Thế nhưng ai biết, ngày hôm nay là mùng hai Tết, cô thật sự không có đến?

"Lão nhân, ngươi nói nha đầu kia thật sự không muốn về thăm nhà à?" Mẹ Lâm hỏi.

"Sao có thể, chỉ là tình tính đùa giỡn một chút mà thôi. Mặc kệ nó, không về nhà mẹ đẻ bởi vì tính khí nóng nảy mà ra, rồi sẽ về nhà mẹ đẻ khóc lóc cho coi" Cha Chu hừ một tiếng, nói.

Mẹ Lâm gật đầu: "Nha đầu kia tính tình quá thất thường, cũng nên để nó chịu khổ".

Không riêng gì cha mẹ Lâm, Lâm đại ca và đại tẩu cũng nói, nhưng chỉ là một hai câu.

Lâm nhị ca cùng nhị tẩu tương đối nói nhiều.

"Thật đúng là không trở lại, bây giờ cô ta còn tưởng bản thân giống như trước kia, mọi người phải dỗ dành cô ta hay sao?" Nhị tẩu cười lạnh nói.

Lâm nhị ca cũng nói: "Không biết bây giờ sao rồi".

"Ta có thể nói cho người nha. Hiện tại khẳng định cuộc sống không được tốt lắm. Nếu không sẽ không làm ra như vậy. Nếu như ngươi gặp được vậy coi như không thấy đi!" Nhị tẩu nói.

"Dù sao đều là huynh muội, hơn nữa áo khoác ta mặc cũng là do nó cho" Lâm nhị ca nói.

"Cho cái gì mà cho. Vì cái áo khoác này ta đã nói biết bao nhiêu lời tốt đẹp, thiếu điều không có cầm lấy chân thúi của cô ta mà nói thơm thôi. Đây là điều chúng ta nên có được!" Nhị tẩu hừ lạnh nói.


Phòng của tam đệ cũng đang nói về điều đó.

Vợ của Lâm tam đệ có chút kinh ngạc: "Ta còn tưởng rằng tam tỷ của ngươi nói chơi, không nghĩ hôm nay thật sự không quay về".

Ngày hôm nay về, cũng chỉ có hai nhà chị cả và cô hai thứ, cô ba thì sẽ không trở về.

Cô ấy đang mang thai, đây là cái thai thứ hai, đứa đầu là con gái. Cái thai mới hơn một tháng, trên đường tuyết trơn trượt thì không trở về nhà mẹ đẻ cũng được đi, năm sau mới trở về.

"Lần này tỷ của ta thật sự rất tức giận. Cha mẹ cũng thật là, lúc trước chị ba cầm về không ít tiền hiếu kính bọn họ. Bây giờ tam tỷ gặp chuyện khó khăn, bọn họ không thèm để ý" Lâm tam đệ cau mày nói.

"Ngươi cũng không cần bất bình giùm, có lẽ qua một thời gian thì sẽ trở lại thôi. Nào có cô gái nào không nhận nhà mẹ đẻ" Vợ tam đệ không thèm để ý nói.

"Ngươi không biết tính tình tam tỷ đâu, tỷ ấy nói không nhận là không nhận. Nếu cha mẹ không tự mình mời tam tỷ qua đây, vậy thì thật sự tỷ ấy sẽ không trở lại" Lâm tam đệ thở dài nói.

"Còn phải để cha mẹ đi mời? Đại khái thì cả đời cũng đừng mong trở về" Vợ tam đệ nói.

"Ngày mai ta đi gặp tam tỷ" Lâm tam đệ nói.

"Người đi là được, những nghi thức xã giao khác thì không cần" Vợ tam đệ nói.

Lâm tam đệ ừ, hiện tại hắn cũng không còn tiền, nhưng qua xem thử chị ba của hắn cũng tốt.

Đầu tháng ba sau khi ăn cơm sáng xong hắn liền đi. Lúc tới thì Chu Thanh Bách vẫn ở nhà, đang ở sau nhà cho heo ăn. Bây giờ heo càng lúc càng lớn, sáng sớm sáu giờ thức dậy cho chúng ăn một lần, khoảng chín giờ cho ăn một lần nữa.

"Tam đệ tới" Nhìn thấy hắn, Chu Thanh Bách nói.

"Tỷ phu, tỷ của ta không có ở nhà à?" Lâm tam đệ nhìn thấy hắn liền nở nụ cười, nhìn xuống sân, nói.

"Tam tỷ của ngươi đi ra ngoài rồi, nhưng sẽ về nhanh thôi" Chu Thanh Bách nói.

Chu Thanh Bách liền dẫn hắn ra sân sau. Lâm tam đệ thấy được hai con heo nhịn không được lòng có chút chua xót. Tam tỷ của hắn ưa sạch sẽ, trước đây trong nhà nuôi heo là tỷ ấy liền mắng người. Càng buông lời, tuyệt đối về sau sẽ không cho nhà tỷ ấy nuôi heo.

Đừng nói là heo, gà cũng không được nuôi.

Nhưng nhìn xem hiện tại, bởi vì cuộc sống trong nhà không tốt, ngay cả heo đều nuôi luôn rồi.

Nếu như nuôi tốt, hai con heo này có thể kiếm không ít công điểm. Chứng tỏ nhà tam tỷ của hắn bây giờ nhất định không sống dễ dàng gì.

Lâm Thanh Hòa ôm bé út về nhà, thấy tam đệ đến thăm thì rất cao hứng. Những người khác nhà Lâm gia cô không ưa, nhưng riêng tam đệ thì ngoại lệ.

"Buổi trưa đừng vội vã trở về, ở lại đây ăn cơm" Lâm Thanh Hòa nói với hắn.

"Không cần, ta đi về nhà ăn" Lâm tam đệ lắc đầu.

"Sang năm mới, đi thật xa mới tới đây. Ta sao có thể để cho ngươi bụng đói đi về" Lâm Thanh Hòa nói với hắn.

"Tỷ, thật không cần. Ta về ăn cơm nhà là được. Bây giờ tỷ phu cũng xuất ngũ rồi, về sau ngươi đừng có giở trò nữa, phải sống thật tốt với tỷ phu" Lâm tam đệ nói.

"Ta cần ngươi dạy sao. Ngươi nhìn xem bé út, ta nuôi như thế nào?" Lâm Thanh Hòa bế bé út cho hắn nhìn, nói: "Gọi cậu".

"Cậu" Bé út liền hô lên.

Lâm tam đệ cười một tiếng, muốn cho tiền mừng tuổi, sờ túi một cái liền tỉnh táo nhớ ra mình không có tiền.

"Ngươi có thể tới xem tam tỷ ta một chút, ta đây đã hài lòng. Bây giờ nhà họ Lâm, ta cũng chỉ nhận một mình ngươi" Lâm Thanh Hòa nói.

"Tỷ, ngươi đừng nói lẫy.."

Lâm tam đệ lời còn chưa nói hết đã bị Lâm Thanh Hòa cắt đứt: "Tính tình ta như nào ngươi là người rõ nhất, ta cũng không nói lẫy, ta đã nhìn rõ con người bọn họ rồi".


***Hãy ủng hộ mình bằng cách bình chọn sao cho truyện để mình có động lực viết tiếp nhé! ***[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 71: Người vợ ý chí sắt đá

[HIDE-THANKS]Lâm tam đệ biết cô hiện tại vẫn còn giận, nên chỉ thở dài không nói gì.

Nếu tới rồi, đương nhiên Lâm Thanh Hòa sẽ giữ hắn ở lại ăn cơm. Khẳng định không thể để bụng hắn trống rỗng trở về.

Bữa ăn buổi trưa không phức tạp, thịt heo chưng miến, thịt khô xào dưa muối, còn có mộc nhĩ trộn, món chính là bánh màn thầu.

"Tỷ, không cần làm nhiều món ngón như vậy, giữ lại cho bọn đại oa ăn đi" Lâm tam đệ thấy lúc ở trên lò than xào rau, liền vội vàng nói.

Lâm Thanh Hòa nói: "Ngươi không đến thì nhà ta vẫn ăn như vậy. Ta bây giờ không phải như trước kia, nhưng còn chưa tệ tới mức đó, ngươi yên tâm đi. Cho ngươi ăn là ta can tâm tình nguyện, nhưng nhà lão Lâm gia đừng suy nghĩ đến những thứ kia, ngươi trở về cũng đừng nói".

Lâm tam đệ liền hỏi Chu Khải, Chu Khải nói: "Đúng vậy, đều ăn như thế".

Chu Toàn cũng nói: "Ăn rất ngon".

Trong lòng Lâm tam đệ nghĩ tất nhiên là ngon rồi, nào là thịt nào là miến, còn có thịt khô, bánh màn thầu. Có cái nào không ngon chứ?

Lâm tam đệ thật sự thỏa mãn trở về sau khi ăn bữa cơm này xong.

Lúc đi đến thì rất lo lắng, nhưng thời điểm đi về, Lâm tam đệ đã thật sự yên tâm hơn. Tuy rằng cuộc sống của tỷ hắn không được như trước. Nhưng hiện tại nhìn thấy vẫn rất ổn, hơn nữa còn có anh rể ở đây, ngày tháng sau này sẽ không đến nỗi nào.

"Tam đệ thật tốt" Chu Thanh Bách nói như vậy.

"Toàn bộ nhà họ Lâm cũng không làm hắn lung lay" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Thanh Bách nhìn cô: "Ngươi cũng tốt".

Trong lòng Lâm Thanh Hòa nói rằng, ta cũng không phải là người nhà họ Lâm, cái người trước đó cũng không tốt lành gì.

Nhưng mà cô không nói ra lời.

Mùng một mùng hai đầu tháng ba vừa qua, hương vị Tết bắt đầu phai nhạt. Mùng bảy hôm nay Chu Hiểu Mai phải đi huyện thành, bởi vì mùng tám đã chính thức đi làm lại.

Lâm Thanh Hòa đem con cho Chu Thanh Bách chăm sóc. Cô liền đạp xe đạp chở Chu Hiểu Mai đi huyện thành. Chủ yếu là đã lâu cô không có tự mình ra ngoài, muốn mượn cớ đi một chuyến.

Cùng Chu Hiểu Mai đổi chỗ chở cho nhau. Muốn cô chở cô ấy đi suốt một đường dài thì thật sẽ mệt chết người.

Lần này Chu Hiểu Mai đi đến huyện thành dễ dàng hơn so với trước đây.

Vẫy tay vui vẻ tạm biệt Lâm Thanh Hòa.

Lúc này một người đồng nghiệp của cô ấy đi tới, hỏi: "Người kia là ai, người thân ở trong thành phố hả?"

"Là tứ tẩu của ta" Chu Hiểu Mai vừa đi vừa nói.

"Tứ tẩu của ngươi thật là xinh đẹp nha, ta còn tưởng rằng là người thành phố" Đồng nghiệp nói.

"Tứ tẩu của ta tuy không phải là người thành phố, nhưng vẫn là người xinh đẹp nhất ở thôn của ta, đúng là tiện nghi cho tứ ca của ta rồi" Chu Hiểu Mai nói.

Đồng nghiệp này liền bật cười, sau đó nháy mắt nói: "Ngươi cùng vị kia dự định khi nào kết hôn?"

"Ta trở lại lần này, chính là định chia tay với hắn luôn. Ta thật sự không trèo cao nổi đến nhà hắn, nhà của ta là hộ khẩu nông thôn" Chu Hiểu Mai kiềm chế tính khí nóng nảy, nói.

Lời này được tứ tẩu dạy, nếu dựa theo tính tình của cô, thì cô nhất định sẽ không nói như vậy.

Nhưng khi nói lời này, đồng nghiệp nhìn cô một cái, nói: "Nông thôn thì sao? Ăn uống ở nông thôn đâu phải lo!"

"Vẫn là quên đi, không với cao nổi, cái kẹp tóc này ngươi thay ta trả lại cho hắn" Chu Hiểu Mai nói, còn cầm một cái kẹp tóc ra.

"Cái kẹp tóc này đẹp mắt quá" Đồng nghiệp vừa đi vừa nói.

"Đẹp thì ngươi đem qua, rồi kêu hắn tặng lại cho ngươi" Chu Hiểu Mai nói xong, đi trở về ký túc xá.

Cô đồng nghiệp đỏ mặt, sau đó nhỏ giọng nói: "Cũng đâu phải ta cướp của ngươi, đây là do ngươi không cần nha".

Vì vậy chưa tới ba ngày, Chu Hiểu Mai liền thấy đối tượng của cô trước đây cùng với cô đồng nghiệp cùng nhau ăn cơm, hai người rõ ràng rất thân nhau.

Có những đồng nghiệp khác qua đây nói, Chu Hiểu Mai vẫn nói như trước kia, bộ dạng từ chối mà nói. Cô không xứng với người đó, người khác xứng đáng hơn. Chu Hiểu Mai cô mặc dù không hiểu chuyện, nhưng mà vẫn có tự trọng, biết rõ điều này!

Điều này khiến không ít đồng nghiệp nhịn không được đồng tình với cô. Nhưng cũng bởi vì chuyện này mà coi trọng Chu Hiểu Mai hơn. Cảm thấy cô là một người rất được, không giống với một số người. Trước đây nhìn hiền lành, không ngờ lại giựt bồ của đồng nghiệp, đúng là không có giới hạn cuối cùng!

Tuy nhiên Chu Hiểu Mai không quan tâm đến điều này. Bởi vì sau khi chia tay, lại có người theo đuổi vì phẩm chất cao thượng của cô.

Thế nhưng Chu Hiểu Mai đều dựa vào lời nói của tứ tẩu, suy xét từng người một. Dĩ nhiên không phát hiện ra một ai có thể giống như lời mà tứ tẩu đã nói.

Hoặc là trong nhà đều trông cậy vào một phần tiền lương của hắn ta, hoặc là dáng dấp quá khó coi, còn không thì trong nhà thật sự quá nhỏ.

Nói tóm lại đều không hợp.

Cuối cùng Chu Hiểu Mai chỉ có thể tiếp tục độc thân. Nhưng hiện tại đặc biệt tin tưởng tứ tẩu, vẫn còn người tốt nhất.

Không phải cô không muốn người khác, cũng không phải người khác không muốn cô. Cô là độc nhất, cho nên vẫn muốn chờ đến khi gặp được người thích hợp với mình.

Thực tế chính là như vậy.

Gia thế của Chu Hiểu Mai không cần nghi ngờ. Trong nhà huynh đệ cũng đông, điều kiện cũng khá tốt. Nếu như kết hôn cô sẽ không lo lắng có vấn đề gì xảy ra, nhà mẹ cô có thể giúp đỡ con rể.

Không đúng, là có thể giúp đỡ được cho con rể một cái nhà trong thành phố đấy.

Không ít nhà mẹ đẻ ở nông thôn còn cho một ít lương thực để tiễn con khi vào thành phố.

Chu Hiểu Mai còn có thu nhập riêng, đây quả thực là không thể tốt hơn nữa.

Lâm Thanh Hòa ở nông thôn đã biết những chuyện này. Bởi vì Chu Hiểu Mai đá tên đối tượng kia rồi, cho nên mỗi tháng sẽ trở về hai lần, tất cả đều nghe Chu Hiểu mai nói qua.

Chớp mắt một cái tháng ba đã trôi qua một nửa, vạn vật khôi phục theo mùa.

"Ngươi đi hỏi xem trong thôn nhà ai có nuôi gà con thì mua mấy con về nuôi" Lâm Thanh Hòa nói.

"Nhà ta có năm ngươi, được nuôi tối đa ba con" Chu Thanh Bách nói.

Lâm Thanh Hòa lúc này mới nhớ tới, thời đại này vẫn còn hạn chế cơ mà. Hai người được nuôi một con gà, nhà cô năm người, nhiều lắm cũng nuôi được ba con thôi ".

" Ngươi đi bắt sáu con, gà con nuôi dễ chết non "Lâm Thanh Hòa nói.


Thật sự là dễ chết non cho nên Chu Thanh Bách không phản đối điều này. Lâm Thanh Hòa còn dự định, nếu nuôi mà còn sống, vậy chờ lớn lên sẽ làm thịt ăn cho gia đình bồi bổ.

Gà con thời điểm này đều sẽ nuôi thêm một chút, đây là việc thường làm. Dù sao cũng suy nghĩ trước, lỡ như nuôi nửa chừng lại chết, cho nên không ai nói gì.

Nhưng nuôi sống chúng thật không dễ dàng.


" Năm nay heo của chúng ta có thể xuất chuồng rồi. Ta đoán đến lúc đó phải nặng khoảng chừng hai trăm cân! "Lâm Thanh Hòa nhìn heo nhà mình được nuôi tốt, nói.

" Có lẽ vậy "Chu Thanh Bách gật đầu nói.

" Chu Toàn, đi ra đào rau dại với ta"Lâm Thanh Hòa hét to một tiếng, nói.

Kêu Chu Toàn nhưng bé út Chu Bách cũng đòi đi theo, ba mẹ con của cô liền xách giỏ đi ra ngoài.

Chu Thanh Bách nhìn mẹ con các cô với nét mặt nhu hòa, thế nhưng lại chợt thở dài.

Hắn không cho vợ hắn buôn bán, vợ hắn không cho hắn lại gần. Nhìn ý chí sắt đá như vậy đúng là không có một chút dấu hiệu mềm lòng.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 72: Qua phòng bên cạnh ngủ

[HIDE-THANKS]Chẳng lẽ muốn hắn sống khổ hạnh như nhà sư cả đời sao?

Nghĩ tới điều này, Chu Thanh Bách cau mày một cái, điều này nhất định không thể được. Giữa vợ chồng với nhau lại không thể làm chuyện đó, đúng là không bình thường.

Không cần hoài nghi, thật sự là không được bình thường!

Nhưng mà lão bà của hắn làm khó hắn quá.

Chu Thanh Bách nhìn hai con heo nuôi cực tốt, có chút lo lắng.

Nhưng Chu Thanh Bách lo lắng nào có bằng Lâm Thanh Hòa, cô đây còn lo lắng hơn hắn nhiều. Bây giờ mùa xuân cũng về rồi, ngày hôm trước đi qua Mai tỷ lấy thịt, Mai tỷ hỏi cô khi nào bán. Bên kia nói là được rồi, thế nhưng Chu Thanh Bách vẫn chưa gật đầu đồng ý thì cô như thế nào mà làm.

Lại nói tiếp, Lâm Thanh Hòa có chút bội phục thằng nhãi Chu Thanh Bách này. Khổ cực nhịn được như vậy, thật đúng là bản lĩnh.

Nhưng cô không có thời gian hao tổn với hắn nữa. Cho nên tối nay Lâm Thanh Hòa dự định cho hắn nếm mùi ngọt ngào, bắt hắn phải gật đầu bằng lòng!

Không cần hoài nghi, từ xưa đến nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân, mỹ nhân kế bách phát bách trúng. Cô đã cho hắn hưởng thụ tốt, nếu hắn không đồng ý nữa thì cô sẽ cùng hắn trở mặt!

Lâm Thanh Hòa hạ quyết tâm, cùng Chu Toàn và bé út đào đầy một giỏ rau dại.

Những thứ rau dại này người cũng có thể ăn hoặc cho heo ăn đều được.

Đi được một lúc còn săn được heo rừng, loại heo này mà nuôi cũng cực tốt.

Tuy ở nhà đã nuôi heo của đội, nhưng Lâm Thanh Hòa vẫn chấp nhận nuôi thêm heo rừng, chủ yếu là tiết kiệm thức ăn.

Đào được một giỏ đầy rau dại, Lâm Thanh Hòa liền dẫn mấy đứa nhỏ về nhà. Giờ này cũng mới hơn chín giờ, lúc này Chu Thanh Bách đã làm việc.

Về nhà đến, Lâm Thanh Hòa bắt tay vào gói sủi cảo nhân thịt heo và rau tề thái, để lại một ít buổi tối ăn. Rau tề thái còn lại sẽ cho heo ăn, cho thêm một ít muối vô cơ bổ sung cho heo.

Bây giờ trong nhà chỉ có Chu Toàn và bé út Chu Bách. Chu Khải thì đã đi học, được Chu Thanh Bách đích thân dẫn đi đến trường tiểu học của đội.

Sau đợt bồi dưỡng của Lâm Thanh Hòa, kiến thức của Chu Toàn đã theo kịp với chương trình, Lâm Thanh Hòa không cần lo lắng nhiều.

Vì để cho tiểu tử này yên tâm mà đi học, cô còn may cho hắn một chiếc cặp sách. Về phần chiếc cặp quân trang của cha hắn, Lâm Thanh Hòa không nỡ làm hỏng nó.

Có chiếc cặp xách mới may kia, Chu Khải cũng rất vui vẻ phấn khởi. Không cần Lâm Thanh Hòa cằn nhằn bắt đi học nữa, vô cùng vui vẻ đi báo cáo với cha hắn.

Từ đầu xuân mãi cho đến hiện tại, thích ứng được rất tốt.

Buổi trưa Chu Khải tan học trở về, Chu Thanh Bách cũng tan làm.

Lúc này mệt chết người, Lâm Thanh Hòa mặc kệ Chu Khải. Nhưng đối với Chu Thanh Bách, là trụ cột của gia đình thì vẫn quan tâm đến.

Chuẩn bị nước mát mẻ rửa mặt, sau đó cũng chuẩn bị sẵn nước ấm.

Từ sau khi Chu Thanh Bách trở về, hắn đã biết được tính tình của vợ hắn như thế nào. Rất kiêu ngạo, nếu muốn cô cúi đầu thì điều này khả năng là rất nhỏ.

Thế nhưng rõ ràng ngày hôm nay, nhìn thấy tinh thần này của cô thì tám chín phần là đã có chuyện gì rồi.

Có lẽ nào không muốn hành hạ hắn nữa?

Nhưng không quan tâm trong lòng nghĩ thế nào, nét mặt vô cùng lãnh đạm hưởng thụ sự tỉ mỉ của vợ mình.

Buổi trưa ăn sủi cảo nhân thịt heo rau tề thái, mùi vị không thể nào không ngon được.

Rau tề thái vừa tươi vừa thơm, Lâm Thanh Hòa rất thích ăn.

Cả gia đình ăn xong, bắt đầu nghỉ trưa. Lúc này Lâm Thanh Hòa mới hỏi Chu Khải hồi sáng đã học gì, giúp hắn củng cố lại kiến thức, sau đó cho hắn mấy đề làm thử.

"Mẹ, ta cảm thấy người ra đề còn tốt hơn giáo viên của ta" Chu Khải thở dài nhìn câu hỏi khó này.

Lâm Thanh Hòa nói trong lòng, mẹ ngươi đời trước là một người giỏi đấy, thi vào trường đại học hơn 600 điểm. Trong lúc học đại học đi làm thêm còn có thể nhận được học bổng!

Tuy nhiên Lâm Thanh Hòa nói: "Trân trọng thật tốt cơ hội học tập của ngươi bây giờ đi! Năm đó ngươi không biết ta muốn đi học thêm đến cỡ nào đâu, nhưng ông bà ngoại lại không chịu. Mấy điều này là ta vất vả lắm mới học được, ít nhất cũng không vô ích.

Nghe nói như thế, Chu Thanh Bách không nhịn được liền nhìn về phía cô. Hắn biết lão bà của hắn biết chữ, trước đây bàn bạc kết hôn đã được nghe nói qua. Nhưng nhiều năm như vậy cô không hề viết cho hắn một bức thư nào.

Hắn thấy rồi, chữ của cô rất đẹp. Sinh viên đại học bình thường cũng không nhất định có nét chữ đẹp như cô.

Dù Chu Thanh Bách chưa nói ra lời gì, nhưng Lâm Thanh Hòa thật sự hiểu được ý tứ trong mắt của hắn.

Lâm Thanh Hòa chỉ nhìn thoáng qua liền dời mắt, biểu thị cô không biết cái gì cả. Cô cũng không dám làm điều đó, tại sao cô phải bối rối chứ.

Nhưng ánh mắt của hắn nhìn cô quá mạnh mẽ, khiến cô cảm giác như có cái gai phía sau lưng.

" Hiện tại trời cũng dần ấm lên rồi, tối nay hai anh em các ngươi ngủ phòng bên cạnh đi "Lâm Thanh Hòa ho khan, nói.

Lời này vừa nói ra, cô cảm giác ánh mắt tên nam nhân kia càng lúc càng mạnh mẽ, làm cho trong lòng cô phát hoảng hơn.

Đứa lớn Chu khải phản đối:" Ta muốn ngủ ở đây! "

" Ta nghe Dương Dương nói, hắn vẫn ngủ chung với cha mẹ mà "Đây là Chu Toàn nói.

Dương Dương chính là Chu Dương, con trai Chu đại tẩu.

" Là do Dương Dương không còn cách nào khác, nhà chỉ có một chiếc giường đất. Nhà chúng ta có hai cái, phòng bên cạnh không thể để bám bụi được "Lâm Thanh Hòa ngay thẳng nói.

" Vậy em út ngủ ở đâu? "Chu Khải nói.

" Hai ngươi là anh trai không thể so với em út được, ngươi thật có tiền đồ "Lâm Thanh Hòa khinh bỉ hắn, nói.

Chu Khải nhất thời không nói ra được lời nào, đá đá Chu Toàn ý bảo hắn nói giúp vài câu.

" Mẹ, người không thể ưu tiên cho em út, chúng ta đều là do nguơi sinh ra "Chu Toàn nói.

" Vậy được, để em út ngủ chung với các ngươi. Nhưng nếu hắn đái dầm mà các ngươi dám đánh hắn, ta liền đánh các ngươi! "

Từ nãy đến giờ, bé út Chu Bách đã đi tiểu hai lần. Nhưng hai lần đó có một lần tiểu trong quần, Chu Khải và Chu Toàn cũng bị dính người, hai anh em tức giận liền muốn đến đánh em út.

Chu Khải còn chưa quên chuyện đái dầm của em út, nói:" Vậy để cho hắn ngủ phòng này đi ".

" Em út ngủ ở đây vô cùng tốt, ta theo anh cả qua phòng bên cạnh ngủ là được "Chu Toàn cũng gật đầu, nói.

Bé út liền ôm mẹ liền ôm mẹ hắn, tỏ ý không muốn ngủ cùng hai anh trai, hắn muốn ngủ với mẹ cơ.

" Được, quyết định như vậy đi "Lâm Thanh Hòa nói.

Sau đó ngẩng đầu một cái liền bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Chu Thanh Bách. Nhịp tim Lâm Thanh Hòa có chút đập nhanh, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, nói:" Nhìn cái gì, chưa thấy qua bao giờ à? "

" Qua phòng bên cạnh làm bài tập "Chu Thanh Bách nói với Chu Khải.

Chu Khải nhìn cha hắn một cái, cảm thấy lúc này không nên tranh cãi cho nên lập tức đem bài tập đi. Chu Toàn thấy cha hắn nhìn mình liền biết ý, đang định ra khỏi cửa thì cha hắn nói:" Mang em trai đi luôn ".

" Không muốn, hắn qua đây sẽ làm ồn đến ta! "Chu Khải ở bên kia reo lên.

Nhưng mặc kệ hắn phản đối, Chu Toàn đã đem Chu Bách qua rồi. Quả nhiên bé út Chu Bách này liền lấy bút muốn vẽ một chút lên cuốn vở của hắn, nếu không.. hắn sẽ khóc!

" Ta nhớ rồi, ta còn chưa có rửa nồi "Lâm Thanh Hòa cũng muốn đi, ánh mắt của tên nam nhân này quá nóng bỏng, quả thực có thể nóng người!

" Để ta làm"Chu Thanh Bách kéo tay cô lại, Lâm Thanh Hòa liền xoay một vòng, sau đó ngã vào lòng ngực của hắn.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 73: Yêu cầu một nụ hôn

[HIDE-THANKS]Lâm Thanh Hòa ngồi trong lòng Chu Thanh Bách. Xưa nay vốn bình tĩnh trầm ổn nhưng lần này cô có chút đỏ mặt, muốn đứng dậy lại bị Chu Thanh Bách giữ lại.

"Ngươi muốn làm gì, ban ngày ban mặt, lỡ như lát nữa bọn đại oa vào được thì sao đây!" Lâm Thanh Hòa nói.

"Để cho bọn nhỏ tự ngủ, hả?" Chu Thanh Bách không để ý việc này, nhìn cô nói.

"Lớn rồi tất nhiên phải tự ngủ riêng. Nhân tiện, đêm nay ngươi cũng phải ngủ chung với bọn họ" Lâm Thanh Hòa nghĩ một đằng nói một nẻo.

"Vợ, ta nhớ ngươi" Chu Thanh Bách ở cổ của cô hạ xuống một nụ hôn, nhỏ giọng nói.

"Ngươi có thể kìm chế lại, trời còn chưa tối đâu" Lâm Thanh Hòa vội vàng nói.

Ngồi ở trong lòng hắn, cô cảm nhận được rõ ràng sự nhiệt tình của tên người đàn ông này. Thế nhưng bây giờ là lúc nào chứ, phòng kế bên còn có ba đứa nhỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể qua đây!

Chu Thanh Bách không nói gì nhưng hai tay vẫn lưu luyến ôm eo cô.

Lâm Thanh Hòa giả vờ bình tĩnh, vỗ vai hắn một cái: "Nhanh lên, buông ta ra. Người ngươi toàn mùi mồ hôi, mau thả ta xuống"

Chu Thanh Bách nghe vậy liền ngửi thử trên người mình, chính xác là có mùi mồ hôi một chút. Vì vậy bất đắc dĩ buông cô ra.

Nhưng mà hắn vẫn rất vui, vợ hắn nói đợi đến tối nay nha.

"Đi tắm thay quần áo lên giường ngủ đi" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Thanh Bách tối nay sẽ có "thịt" ăn đương nhiên sẽ không phản đối. Trực tiếp ra sân tắm nước lạnh rồi thay quần áo. Cũng không cần Lâm Thanh Hòa giặt quần áo, chính hắn tự mình giặt sau đó đem phơi ngoài nắng.

Hắn còn muốn quay về phòng hôn và gần gũi với lão bà của hắn. Mặc dù ban ngày không thể làm gì được nhưng điều này cũng vô cùng tốt.

Nhưng khi hắn quay trở lại phòng thì vợ hắn đã qua phòng cách vách để tránh né hắn.

"Ngươi nhanh đi ngủ sớm một lát đi! Lát nữa còn phải làm viêc" Lâm Thanh Hòa xua tay, nói.

Chu Thanh Bách hơi oán giận nhìn cô một cái. Nhưng Lâm Thanh Hòa giả vờ không nhìn thấy cho nên Chu Thanh Bách cũng chỉ có thể quay lại phòng nghỉ ngơi một mình.

Đứa trẻ Chu Toàn cười tinh nghịch: "Mẹ, cha muốn người cùng hắn ngủ".

"Cha lớn như vậy còn nằm cùng làm gì" Chu Khải hỏi.

"Phải nằm cùng" Bé út Chu Bách ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói.

Lâm Thanh Hòa liền xấu hổ, cười híp mắt nói: "Mẹ nằm cùng các ngươi tốt hơn hay cha nằm cùng các ngươi tốt hơn, tự lựa chọn?"

"Theo mẹ!" Chu Bách nhìn cô nói.

"Ta cũng muốn mẹ nằm chung" Chu Toàn cười nói.

Chu Khải tỏ ý mình đã trưởng thành, không cần mẹ nằm chung.

"Làm bài nhanh lên một chút, chưa làm xong thì không được phép ngủ" Lâm Thanh Hòa trợn mắt nói.

Chu Khải đã vắt hết óc để làm bài rồi, đúng được năm câu còn ba câu làm sai. Còn dám than rằng câu hỏi khó hơn giáo viên của bọn hắn, bị Lâm Thanh Hòa dạy dỗ một phen, sau đó liền sửa lại cho hắn.

"Tuần này dự định đi thị trấn một chuyến. Nếu như ngươi học tập giỏi, đến lúc đó ta mua mạch nha về cho em trai của ngươi, ngươi cũng sẽ có một phần. Còn ngược lại.. ngươi đành nhìn bọn hắn ăn đi" Lâm Thanh Hòa nói.

"Mỗi ngày ta đều học tập, ta là ủy viên học tập trong lớp!" Chu Khải nói.

"Học kỳ sau tranh thủ làm lớp trưởng, chỉ là một ủy viên học tập mà ngươi đã dám kiêu ngạo" Lâm Thanh Hòa nói.

"Làm lớp trưởng có chỗ nào tốt?" Chu Khải nói.

"Làm lớp trưởng thì ngươi sẽ có mặt mũi ở trong lớp học. Nhưng đối với ta thì cũng có chỗ không tốt. Ngươi xem có muốn làm hay không, không làm thì ta cũng không tổn thất gì" Lâm Thanh Hòa cười híp mắt nói.

Chu Khải cảm thấy mẹ hắn đặc biệt muốn lừa hắn.

"Nhưng nhìn ngươi như vậy, ta cũng định sẽ học tập thêm. Xem về sau có cơ hội để tiếp tục học không" Lâm Thanh Hòa nói.

"Mẹ đã làm mẹ mà còn phải học à?" Chu Khải kinh ngạc nhìn cô nói.

Chu Toàn cũng ngạc nhiên, còn bé út Chu Bách thì vẫn tiếp tục vẽ chính mình.

"Con người vẫn phải học mãi cho đến già. Nếu không.. sẽ bị xã hội đào thải. Sinh mệnh chưa dứt thì học tập không ngừng. Học tập ghi nhớ được chính là năng lực của mình, đi đến chỗ nào cũng đều áp dụng được. Còn nữa, về sau nếu như ba anh em các ngươi không hiếu thuận, ta cũng có khả năng tự nuôi sống bản thân" Lâm Thanh Hòa khoát tay nói.

"Vậy người sẽ không nuôi cha sao?" Chu Khải nói.

"Cha ngươi thì cứ tiếp tục làm ruộng đi, không phải hắn thích làm ruộng sao, để hắn làm cả đời đi. Đến lúc đó ta như một cành hoa tuổi mười tám, còn hắn tựa như một ông già. Đi ra ngoài cùng nhau người ta còn tưởng con gái của hắn cũng không chừng" Lâm Thanh Hòa khoanh tay, nói.

Bản thân ngủ không được nên Chu Thanh Bách dự định đến bồi ba mẹ con cô, liền nghe được mấy câu này.

Nhất thời có chút dở khóc dở cười.

"Còn Chu Khải ngươi nữa, có phải ngươi quan tâm sai chuyện rồi không?" Lâm Thanh Hòa nhéo lỗ tai của hắn, nói.

Chu Khải ném vở bài tập, kêu lên: "Đau, đau, mẹ, đau ta!"

"Biết mình sai ở chỗ nào chưa?" Lâm Thanh Hòa nói.

"Đã biết đã biết" Chu Khải lập tức nói.

"Sai chỗ nào nói ta nghe một chút coi" Lâm Thanh Hòa thản nhiên nói.

"Em hai, em út có hiếu thuận hay không ta không biết, nhưng ta nhất định sẽ hiếu thuận!" Chu Khải nói.

"Anh cả ngươi đừng nói mò, ta sau này nhất định sẽ hiếu thuận" Chu Toàn liếc mắt nhìn hắn.

"Đau lòng cho mẹ" Bé út Chu Bách cũng ba hoa.

Lâm Thanh Hòa buông tha Chu Khải, lúc này mới ôm bé út hôn một cái: "Đây mới là con ngoan của mẹ"

Chu Thanh Bách không có đi vào, quay trở lại phòng nghỉ ngơi một hồi. Lâm Thanh Hòa bên này ôm bé út đi ngủ. Cô cũng không dám đi qua phòng bên kia để trêu chọc Chu Thanh Bách. Nếu không.. đảm bảo tên nam nhân cấm thịt quá lâu này sẽ làm ra chuyện gì đó dù cho là ban ngày.

Chu Thanh Bách tỉnh dậy phải bắt đầu làm việc rồi. Trước khi đi còn yêu cầu Lâm Thanh Hòa hôn hắn một cái mới chịu rời đi.

Lâm Thanh Hòa cảm thấy bản thân không có ý chí tiến thủ, bởi vì hai chân cô như nhũn ra!

Vừa quay đầu liền thấy Chu Toàn trợn to mắt nhìn cô, còn bé út thì chạy tới đòi cô hôn nhẹ một cái.

"Khụ, khụ" Lâm Thanh Hòa ho khan, sau đó hôn trên tráng Chu Toàn một cái, hàm hồ nói: "Mỗi người một cái".

Chu Toàn lúc này mới thỏa mãn gật đầu, đồng thời nói rằng: "Ta lần đầu tiên chứng kiến mẹ hôn cha nha".

"Chứng tỏ ta và cha người tình cảm rất tốt, nhưng mà không thể đi ra ngoài nói cho người khác biết" Lâm Thanh Hòa khuyên bảo.

"Đương nhiên không nói, ta nghe Sắt Thép nói với mọi người, cha hắn nằm chồng trên người mẹ hắn, đã bị người ta cười nhạo một thời gian dài" Chu Toàn gật đầu nói.

Lâm Thanh Hòa sờ sờ đầu hắn, nói: "Vậy tối nay cho phép ngươi yêu cầu một món ăn mà trong nhà có nguyên liệu để làm"

"Ta muốn ăn mì!" Chu Toàn mắt lóe sáng nói.

"Vậy cho ngươi thêm một ít dưa cải chua ngọt cùng với trứng chần nước sôi, thấy thế nào?" Lâm Thanh Hòa nói.

"Được" Chu Toàn hài lòng nói.

Hiếm khi được ăn mì, tối nay liền được ăn rồi.

Lâm Thanh Hòa vào phòng bếp bận bịu, làm mì sẵn trước xong liền đi ra vườn.

Diện tích trồng rau quả trong vườn có thể được mở rộng thêm trong năm nay. Bao gồm rau hẹ, cần tây, hành lá, rau xanh, đậu bắp và dưa leo.

Nhưng loại được trồng nhiều nhất trong vườn là cà chua, trồng rất nhiều, bởi vì cả gia đình đều thích ăn.

Cà chua lúc này là cà chua tinh khiết nhà trồng, cực kỳ ngon. Không chỉ dùng làm rau dưa mà còn có thể làm hoa quả, chua chua ngọt ngọt, ăn đặc biệt ngon.

Nhưng vừa mới trồng không lâu, phải chờ khoảng hai ba tháng nữa mới có trái!
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 74: Hiểu sai ý cô rồi?

Hiện tại vẫn là mùa của các loại rau dại, trừ những thứ đó ra thì không còn gì ăn ngon nữa. Trong sách viết thời kỳ giáp hạt có lẽ chính là thời gian này rồi.

Buổi tối ăn mì đúng theo yêu cầu của Chu Toàn.

Dưa chua cắt miếng, thịt bằm xào chín bằng dầu, sau đó luộc vắt mì bỏ vào tô, thêm một quả trứng gà trần nước sôi.

Tô mì này thật sự rất thơm.

Ít nhất bốn nam nhân trong nhà không nghi ngờ gì về tay nghề nấu nướng của cô.

Ăn uống no đủ xong, Lâm Thanh Hòa bắt đứa lớn Chu Khải rửa chén.

Từ bây giờ trời đã bắt đầu bớt lạnh, những công việc này đều để Chu Khải làm. Ban đầu Chu Khải còn có chút hiềm khích nhưng cũng đã quen dần.

Chu Toàn cũng không còn nhàn rỗi, dọn dẹp phòng quét sân nhà, những thứ này đều là công việc thuộc về hắn.

Bé út Chu Bách vẫn còn nhỏ, cho nên miễn đừng làm loạn là được, tạm thời không trông cậy nổi.

Làm xong việc, Lâm Thanh Hòa liền dẫn bọn họ ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm. Còn lại Chu Thanh Bách ở nhà cho heo ăn.

Khi mẹ Chu đến, Lâm Thanh Hòa đã cùng ba đứa con trai đến nhà Chu Đông và Chu Tây làm khách.

Chứng kiến con trai mình đang đút cho heo ăn, bà hỏi: "Vợ ngươi không cho ăn à?"

"Ta cho nó ăn là được" Chu Thanh Bách nói: "Mẹ, người đã ăn gì chưa?"

"Ăn rồi" Nhìn thấy con trai mình như vậy, mẹ Chu không đau lòng mới lạ, nói: "Ngươi làm mệt mỏi cả ngày rồi, về nhà phải cẩn thận nghỉ ngơi một chút đi!"

"Những thứ này cũng không phải chuyện gì lớn, vợ ta ở nhà cũng không rảnh rỗi" Trông Chu Toàn, Chu Khải, còn phải nấu ăn. Mọi thứ trong nhà đều phải lau dọn, quét sạch sẽ. Mỗi lần Chu Thanh Bách mệt mỏi cả một ngày dài, trở về nhà liền không cảm thấy mệt mỏi nữa.

Còn như những chuyện này, như hắn đã nói, hắn sẽ làm cho.

Mà ban đầu nuôi heo vợ hắn cũng đã nói trước, thỉnh thoảng cô sẽ giúp hắn một tay, bất kể là thời gian nào.

Kỳ thật heo cũng nặng mùi nên Chu Thanh Bách tự mình làm. Hắn cũng không vui khi để cô làm đâu.

Thà tự mình làm chứ không muốn để vợ hắn nhúng tay vào.

Cho heo ăn xong, Chu Thanh Bách liền quét dọn chuồng heo sau đó rác vôi bột lên. Đây là vợ hắn yêu cầu, nói là dùng để khử trùng.

Lo liệu xong chuồng heo thì đi làm sạch chuồng gà.

Mặc dù gà còn nhỏ nhưng mà vợ hắn thích sạch sẽ. Mỗi ngày đều phải thay đổi rơm rạ và cũng rắc vôi bột khử trùng.

Mẹ Chu tuy rằng không cam lòng để con trai mình như vậy, nhưng cũng không nói gì thêm. Tính tình con dâu lão tứ này bà biết quá rõ ràng.

Chỉ hỏi: "Những thứ này là gì?".

"Vôi bột, vợ ta đọc trong sách nói là có tác dụng khử trùng. Mẹ có muốn mang một ít về không, thời gian này gà rất dễ sinh bệnh" Chu Thanh Bách nói.

Mẹ Chu cũng gật đầu, lấy một ít bột vôi.

"Mấy ngày nay đã quen việc chưa?" Mẹ Chu nhìn Lão nhi tử nói.

Lão nhi tử đời này đều chưa làm qua việc nhà nông, đi lính khi còn trẻ tuổi. Hiện tại giải ngũ, thật là làm cho lòng người thêm chua xót, khổ sở.

Đương nhiên là do mẹ Chu nghĩ vậy, Chu Thanh Bách thích ứng khá nhanh: "Tất cả đều tốt, mẹ không cần lo lắng cho ta".

Nói chuyện phiếm cùng lão nhi tử một hồi, rồi mẹ Chu đi về.

Lâm Thanh Hòa dẫn ba đứa con đi dạo một vòng rồi cũng về đến nhà.

"Giờ cũng không còn sớm, tắm rửa chuẩn bị đi ngủ" Chu Thanh Bách nói lời này với anh em bọn họ, thế nhưng Lâm Thanh Hòa lại luôn cảm thấy là đang nói với mình.

Cô nghĩ như vậy liền nhìn về phía Chu Thanh Bách, quả nhiên thấy hắn đang nhìn mình với đôi mắt sâu thẳm.

Đôi mắt đầy xâm lược ngông cuồng khiến cho hai chân của cô như nhũn ra.

"Bây giờ là mấy giờ?" Lâm Thanh Hòa nói.

Nhưng nói vậy thôi chứ vẫn đem bọn họ đi tắm.

Chậu tắm rửa không lớn, Lâm Thanh Hòa nói: "Quanh đây có thợ mộc nào không, làm cho anh em bọn họ mấy cái lớn hơn. Tắm cùng lúc liền xong việc, cũng không cần từng người từng người một bước vào.

" Ta sẽ đi tìm "Chu Thanh Bách gật đầu nói.

Lâm Thanh Hòa gật đầu, đem bọn họ tắm rửa sạch sẽ. Đứa lớn chỉ mới sáu tuổi mà đã biết xấu hổ, Lâm Thanh Hòa nói:" Vậy ngươi tự tắm đi, tắm cho sạch, nếu không.. ta gọi cha ngươi đến tắm cho ngươi, hắn sẽ cọ xát một tầng da của ngươi ".

Phong tục nơi đây không có thường xuyên tắm rửa. Nhưng dựa theo quy cũ của cô mà làm, hơn nữa bây giờ trời không lạnh, một ngày phải tắm một lần.

Chu Khải cười liền tự mình tắm, tắm xong đến Chu Toàn, cuối cùng mới là Chu Bách. Ba anh em đều thấy thoải mái.

Sau đó những bộ đồ này đều được Chu Thanh Bách giặt sạch.

Đúng vậy, Lâm Thanh Hòa là một người phụ nữ vô lương tâm. Sai bảo một người nam nhân làm việc bận rộn bên ngoài cả ngày giặt quần áo, đúng là không chút nương tay.

Nhưng một chút ý kiến Chu Thanh Bách cũng không có.

Giặt xong quần áo hắn liền đi tắm. Tuy hắn tắm không cần nước nóng, nhưng nghe theo lời của vợ hắn, thêm một chút nước nóng để không bị lạnh.

Tắm xong hắn mặc một chiếc quần cộc, là Lâm Thanh Hòa làm cho hắn. Giặt đồ của chính mình xong, hắn đi tới phòng của bọn nhỏ.

Chu Khải đang làm bài tập, Chu Toàn đang học đếm, bé út thì cầm bút tiếp tục vẽ.

Lâm Thanh Hòa không ngại bé út còn nhỏ, còn dạy hắn vẽ một chút. Bé út học được tượng mô tượng dạng, chính là khi vẽ đồ đạc có chút trừu tượng.

" Lần sau ta đi thị trấn mua cho ngươi hai cái áo về mặc được không? "Lâm Thanh Hòa nhìn hắn hỏi.

" Được "Chu Thanh Bách thản nhiên đáp, thật ra quần áo hắn có đủ, hai tháng trước vợ hắn nhàn rỗi không có việc gì làm đã may cho hắn vài cái.

Thuận tiện cho hắn thay đổi, cô nói không thể để một thân đầy mồ hôi nằm trên giường đất được.

Cho nên quần áo của hắn không phải ít, nhưng hắn cũng sẽ không từ chối cô mua cho mình.

" Ta cũng muốn học tập, nhưng mà những tài liệu nghiên cứu đó không dễ lấy, ngươi có cách nào không? "Lâm Thanh Hòa nhìn hắn, nói.

" Muốn cái nào? "Chu Thanh Bách gật đầu.

" Ta muốn sách tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông. Ta ở nhà cũng không có chuyện gì làm, ngươi cầm về tự ta học "Lâm Thanh Hòa nói.

" Ta tìm một thời gian rồi lấy nó cho ngươi "Chu Thanh Bách gật đầu.

" Cảm ơn "Lâm Thanh Hòa cười nói.

" Giờ cũng không còn sớm "Chu Thanh Bách nhìn cô bằng đôi mắt u ám, đầy ám chỉ, nói.

Lâm Thanh Hòa nói trong lòng, bây giờ mới hơn sáu giờ, không sớm cũng không muộn, nói:" Chu Khải còn chưa làm xong bài tập, Chu Toàn còn chưa đọc thuộc lòng đến số 70, bé út và Phi ưng còn chưa muốn tách ra ".

Thế nhưng chẳng bao lâu Chu Khải đã hoàn thành xong bài tập. Hơn nữa toàn bộ đều đúng, cộng thêm vài câu hỏi cô cho, cũng đều vượt qua.

Chu Khải dương dương đắc ý, Lâm Thanh Hòa muốn đánh người. Bình thường hay làm sai sao bây giờ vào thời điểm mấu chốt ngươi lại biết làm rồi, không giúp ta kéo dài một chút thời gian chứ!

" Chu Toàn ngày mai học bù, bây giờ ngươi cùng với anh trai ngủ đi, em út ngủ với cha"Chu Thanh Bách hạ lệnh, ôm bé út nói.

Chu Khải và Chu Toàn nói rằng còn sớm quá ngủ không được. Nhưng bị ánh mắt của cha bọn hắn nhìn vào, cũng không dám lỗ mãng, thành thật đi nằm ngủ.

Lâm Thanh Hòa bị Chu Thanh Bách dẫn về, trong lòng có chút lo lắng. Cô không có ý định bắn đạn thật với hắn nha, chỉ là muốn cho hắn nếm chút mùi vị ngọt ngào, sao có cảm giác hình như chuyện đi quá xa rồi?
 
Chương 75: Không thể trêu vào a!

[HIDE-THANKS]Quá trình không đúng thì sẽ không giải thích được cặn kẽ.

Nói chung Lâm Thanh Hòa đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc, bắt được một tia lí trí cuối cùng của Chu Thanh Bách, khiến cho Chu Thanh Bách đồng ý cho cô bán thịt heo.

Chu Thanh Bách lúc đó một đầu đầy mồ hôi, nhưng vợ hắn không cho hắn thực hiện được. Đồng thời còn ở ngay thời điểm này buộc hắn phải đồng ý những gì cô muốn làm.

Thử hỏi có người anh hùng hào kiệt nào có thể chịu được sự tra tấn vào thời điểm mấu chốt nhất?

Không có và không tồn tại.

Chu Thanh Bách cũng là một người đàn ông bình thường, hắn cũng giống vậy, đều không chịu nổi một chiêu này của vợ hắn.

Mặc dù là bị ép phải đồng ý, nhưng tiếp theo hắn cũng phải nghiêm phạt để Lâm Thanh Hòa hối hận vì đã trêu chọc người đàn ông này.

Cô không biết cả đêm mình đã tỉnh và mệt ngủ mấy lần. Tóm lại hắn không dừng lại vào lúc đó, mãi cho đến hơn nửa đêm mới cho cô nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau Lâm Thanh Hòa ngủ thẳng tới hơn tám giờ mới tỉnh. Sau khi tỉnh dậy lại liền nghĩ tới tình hình chiến đấu tối hôm qua, trong lòng có chút sợ hãi.

Quả nhiên nam nhân không gần nữ sắc quá lâu thì không thể trêu vào mà.

Lúc này bên ngoài Chu Toàn đang nói chuyện với mẹ Chu, lúc này Chu Khải đã đi học rồi, Chu Thanh Bách cũng đi làm việc.

Lâm Thanh Hòa vội vàng rời giường.

Tối hôm qua cô mệt mỏi ngủ thiếp đi, vẫn là Chu Thanh Bách giúp cô dọn dẹp. Thế nhưng khi xuống giường liền phát hiện hai chân mình như nhũn ra!

Nghĩ đến tối hôm qua Chu Thanh Bách làm như vậy như vậy như vậy, sắc mặt Lâm Thanh Hòa đỏ bừng.

Nhưng mà không thể không thừa nhận, nửa đời sau cô sẽ không cần lo lắng về đời sống tình dục. Một nam nhân mạnh mẽ và quyết liệt như hắn thì..

Phát xuân xong, Lâm Thanh Hòa liền thu dọn đồ đạc đi ra.

Mẹ Chu đang bóc đậu phộng ở trong sân và nói chuyện với Chu Toàn.

"Mẹ tới" Lâm Thanh Hòa không có lúng túng vì mình ngủ dậy trễ. Chuyện tốt này còn không phải do tối hôm qua Chu Thanh Bách làm hay sao. Muốn trách thì trách Chu Thanh Bách đi, không liên quan gì đến cô.

"Dậy rồi à" Mẹ Chu có chút tức giận, đàn ông trong nhà phải ra ngoài đi làm, bọn trẻ cũng còn nhỏ, cô bây giờ ngủ mới dậy, còn ra thể thống gì?

"Vâng, tối hôm qua cha của bọn đại oa không thoải mái. Hầu hạ cả đêm, hơn mười hai giờ mới ngủ, cho nên mới thức dậy trễ" Lâm Thanh Hòa không đỏ mặt, thở mạnh nói.

Mẹ Chu ngây ra một lúc, giọng nói cũng dịu đi: "Vất vả cho ngươi rồi, buổi sáng lão tứ thức dậy thấy tốt hơn nhiều".

Hóa ra là có nguyên nhân này, bảo sao, mùa đông ngủ trễ thì không nói, lúc này sao lại có thể ngủ dậy trễ được.

"Có lẽ hắn vẫn chưa thích ứng được với công việc nhà nông! Ta kêu hắn hôm nay đừng đi làm, nghỉ ngơi một ngày, mà hắn không nghe ta" Lâm Thanh Hòa nói.

"Phải nuôi cả gia đình đúng thật không dễ dàng" Mẹ Chu nói.

"Không dễ dàng, cho nên ta chỉ cho phép hắn ở nhà nuôi heo nuôi gà" Lâm Thanh Hòa gật đầu nói.

Mẹ Chu nghẹn lời.

"Hai người các ngươi đã ăn gì chưa?" Lâm Thanh Hòa nhìn về phía Chu Toàn, Chu Bách.

"Ăn rồi, mẹ mau đi ăn đi" Chu Toàn gật đầu nói.

Đồ ăn sáng rõ ràng là Chu Thanh Bách làm, nấu nồi cháo nhỏ đơn giản ăn kèm với dưa muối.

Quả nhiên cô không thức dậy làm bữa sáng thì mọi thứ đều rất đơn giản.

Lâm Thanh Hòa cũng không ghét bỏ, ăn cháo cùng với dưa muối liền không nhịn được nhớ tới Chu Thanh Bách. Tối hôm qua tốn khá nhiều sức lực, sáng sớm chỉ ăn cái này làm sao có thể chịu được?

"Mẹ, trong nhà không có thịt, ta phải ra ngoài xem thử, mua một ít thịt về bồi bổ, mẹ trông giúp ta Chu Toàn và Chu Bách với" Lâm Thanh Hòa ăn xong nhanh chóng, rửa chén đũa, nói.

"Được thôi" Mẹ Chu không nỡ để con trai chịu cực, nghe vậy gật đầu nói.

Ngày hôm nay mẹ Chu không có đi làm, dù sao có nhiều con trai con dâu phụ giúp, xương cốt của bà cũng không còn tốt, nghỉ ngơi một chút thì chẳng ai dám nói gì.

Lâm Thanh Hòa liền đạp xe đạp đến chỗ Mai tỷ.

Chủ yếu qua đây để nói với Mai tỷ về việc bắt đầu lấy thịt kia. Lâm Thanh Hòa dự định rồi, cô lấy thịt trước bỏ vào túi không gian, dư lại một ít đem tới thị trấn bên kia. Cô thực sự không muốn cầm mấy cân thịt đi một quãng đường dài như vậy đến thị trấn đâu.

Mai tỷ thấy Lâm Thanh Hòa nói vậy thì đặc biệt cao hứng, bên đây cô đã chuẩn bị xong, nhỏ giọng nói: "Ta còn tưởng rằng chồng của ngươi không đồng ý".

"Hắn chắc chắn là không đồng ý, con người hắn rất chính trực. Ta thật vất vả mới nói thông qua, hắn vừa chấp nhận là ta qua nói với Mai tỷ ngươi liền" Lâm Thanh Hòa nói.

"Hắn không đồng ý ư?" Mai tỷ không khỏi nói.

"Bây giờ đã đồng ý rồi, hơn nữa Mai tỷ ngươi bên kia không cần thành vấn đề, ta bên này cũng sẽ không có chuyện gì" Lâm Thanh Hòa nhỏ giọng nói.

"Ngươi yên tâm" Mai tỷ vuốt cầm nói.

"Ngày mai mấy giờ đi qua?" Lâm Thanh Hòa nói.

"Ba giờ sáng ngươi qua, lão Trần ở bên kia chờ ngươi" Mai tỷ lập tức nói.

Ba giờ sáng?

Lâm Thanh Hòa trong lòng nói, đây đúng thật là tội lỗi mà.

Nhưng cô cũng đồng ý, ba giờ sáng cô cầm thịt trở về, lúc đấy trong thôn cũng gần bốn giờ, khá an toàn.

Lâm Thanh Hòa lại mua thêm một ít đồ, sau đó mới đạp xe trở về. Nửa đường đi không thấy ai trên đường liền lấy một ít thịt heo, xương sườn cùng trứng ra từ túi không gian.

Trứng gà ở nhà cũng không còn bao nhiêu.

Mang theo những thứ này về nhà, mẹ Chu lên đường: "Vậy ta về nhà trước đây".

Lâm Thanh Hòa gật đầu, cũng cho mẹ Chu một miếng thịt khoảng bốn lượng, mẹ Chu nói: "Giữ lại ăn đi".

"Mẹ, ngươi cứ cầm đi. Thỉnh thoảng tới giúp ta nhìn xem bé út Chu Bách với mấy anh của hắn. Nhà lão Chu gia bên kia sẽ không có người nói nhảm" Lâm Thanh Hòa nói.

Mẹ Chu nói: "Ta xem cháu mình, ai dám nói?"

"Cũng không đoán trước được đâu, mẹ cứ cầm đi! Chỗ ta cũng có rồi" Lâm Thanh Hòa xua tay nói.

Mẹ Chu có lòng muốn khuyên sài tiền tiết kiệm một chút, nhưng nghĩ lại thì vẫn là nên quên đi. Dù sao cũng là mua về cho con trai mình và ba đứa cháu trai ăn.

"Mẹ, trong nhà nhiều việc như vậy, mẹ đi đâu thế" Nhị tẩu nhìn thấy bà trở về, nhịn không được nói.

Bụng đại tẩu bây giờ đã lớn, năm nay sẽ sinh nên vẫn ở nhà không đi làm.

Tam tẩu thì đi làm rồi, mặc dù tiểu Tuần Đông còn nhỏ nhưng mà trong nhà còn có đại tẩu giúp chăm sóc một tay, cô chỉ dành thời gian trở về cho Tuần Đông uống sữa thôi.

Ngày hôm nay nhị tẩu cũng không có đi làm. Bởi vì sắp đến tháng bụng rất đau nên không đi. Mẹ chồng nhờ cô làm việc nhà. Làm xong giúp mẹ chồng, ai biết là mẹ chồng đi trông hộ con cho nhà lão tứ gia.

"Đây là lão tứ gia cho" Mẹ Chu vốn cảm thấy vợ lão tứ này rất hay bất cẩn, nhưng bây giờ lại không cảm thấy vậy.

Nhìn vợ lão nhị lúc này, còn không phải là đang bất mãn sao.

Chứng kiến miếng thịt này, nhị tẩu không nói gì, đại tẩu cười nói: "Tứ đệ muội thật hào phóng, cho một miếng thịt lớn như vậy".

"Nói rằng ta đi qua giúp nhìn xem Chu Toàn và Chu Bách nên đem cho ta cầm về" Mẹ Chu nói.

Đây là muốn nói cho nhị tẩu nghe, nhị tẩu cũng chỉ bĩu môi.


***Hãy ủng hộ mình bằng cách bình chọn sao cho truyện để mình có động lực viết tiếp nhé! ***[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 76: Châm chọc nói móc

[HIDE-THANKS]Lâm Thanh Hòa không quan tâm một chút nào về nhà lão Chu gia bên kia suy tính gì.

Những thịt đó lúc trước cũng đã từng hiếu kính với cha mẹ Chu. Nhưng cũng khiến nhị tẩu ngậm miệng, một công đôi việc.

Buổi trưa dự định chưng cơm tẻ ăn, Lâm Thanh Hòa nấu chín tám quả trứng gà, sau đó lột vỏ trứng. Tiếp theo, chặt xương sườn, thái thịt ba chỉ thành khối cho vào nồi cách thủy tương du.

Tiếp nữa là món rau xanh xào cùng, canh tôm khô tảo bẹ.

Đương nhiên những thứ này đều canh giờ Chu Thanh Bách sắp trở về mới nấu.

Trước đó Lâm Thanh Hòa nhiều chuyện, bởi vì không có Chu Thanh Bách ở đây, tuy là sáng sớm hắn đã cho heo ăn một lần rồi, nhưng bây giờ cô còn phải cho hắn ăn lần nữa.

Vì lượng cơm ăn của hai chú heo này càng lúc càng lớn nên cần thức ăn rất nhiều.

Lâm Thanh Hòa dự định buổi trưa ngủ trưa một giấc, sau đó mang Chu Toàn và Chu Bách ra ngoài đào rau dại.

Chu Thanh Bách trở về giờ trưa, hai má đỏ bừng vì nắng. Lâm Thanh Hòa nhìn thấy cũng không có tư vị, đưa nước rửa mặt cho hắn, lại kêu hắn vội đi tắm thay quần áo khác, cả gia đình lúc này mới ăn cơm.

Sườn heo, thịt ba chỉ cùng trứng gà luộc cách thủy tương du và món canh ăn chan cơm.

Lâm Thanh Hòa kêu Chu Thanh Bách ăn nhiều một chút, Chu Thanh Bách nhìn cô cười. Lâm Thanh Hòa không hiểu hắn cười cái gì, kêu hắn ăn cho nhanh rồi đi nghỉ ngơi.

Bữa trưa hôm nay Chu Thanh Bách rất hài lòng, tay nghề của vợ hắn cho đến bây giờ đều không cần phải nói.

"Chu Khải thu dọn chén đũa, Chu Toàn quét dọn" Lâm Thanh Hòa ăn xong rồi liền sai bảo.

Hai anh em vốn đã quen với việc này nên liền làm ngay, bé út đi theo Phi ưng chơi, Lâm Thanh Hòa về phòng.

Chu Thanh Bách đang đợi cô, thấy cô đi vào liền hướng lại nhìn, Lâm Thanh Hòa ho khan, nói: "Ta nói với Mai tỷ rồi, ngươi cũng không thể đổi ý đấy".

Chu Thanh Bách kéo cô vào trong lòng, nói: "Chỉ cho ngươi một cơ hội, nếu như xảy ra việc gì ngoài ý muốn, vậy từ nay về sau ngươi không được làm nữa".

"Được" Lâm Thanh Hòa vui vẻ đáp lại.

Có túi không gian ở đây, đời này sẽ không xảy ra chuyện.

"Tối hôm qua ta làm đau ngươi, bây giờ đã đơn hơn xíu nào chưa?" Chu Thanh Bách hỏi.

Sắc mặt Lâm Thanh Hòa có chút xấu hổ, chẳng lẽ cô bị thương sao? Cô chẳng hề có cảm giác gì cả.

Nhưng để phòng ngừa con sói này buổi tối trở lại, nói: "Còn chưa đỡ".

"Để ta xem một chút" Chu Thanh Bách chuẩn bị kiểm tra cô.

Lâm Thanh Hòa sắc mặt đỏ lên: "Đang là ban ngày, ngươi làm gì vậy, bọn nhỏ còn đang ở bên ngoài".

"Cửa đóng rồi, bọn họ không vào được" Chu Thanh Bách nói.

Thế nhưng Lâm Thanh Hòa nào có thể để cho hắn kiểm tra, nhất định không được. Cuối cùng vẫn bị Chu Thanh Bách đè ở trên giường hôn đến choáng váng, thở hồng hộc.

"Vợ" Chu Thanh Bách khẽ gọi một tiếng.

Lâm Thanh Hòa liền thấy được lửa ở trong mắt hắn, nhịn không được nói: "Tối hôm qua làm tới bao lâu, sáng hôm nay còn làm việc cả một buổi sáng, bây giờ ngươi còn sức sao?"

"Có" Chu Thanh Bách nhìn cô với đôi mắt cực nóng bỏng.

"Ngươi có thì mặc kệ, cũng phải để cho ta nghỉ ngơi" Lâm Thanh Hòa trợn mắt nói.

Thể lực của cái tên nam nhân này không thể nghi ngờ. Nhìn vóc dáng của hắn là biết, trong thôn không có ai có vóc dáng được như hắn.

Đừng tưởng rằng cô không biết, mấy cô gái mới lớn hay mấy cô nương chững chạc bên ngoài đều nhìn hắn với đôi mắt lấp lánh. Thù địch với cô không hề nhỏ đâu.

Nhưng như thế thì có làm sao, đây cũng không phải nam nhân mà các cô ấy có thể thèm muốn được. Hắn là của cô, Lâm Thanh Hòa này!

"Không cần nghỉ ngơi cũng được" Chu Thanh Bách hôn cô một cái rồi lật người lên.

"Ta còn chưa nghỉ ngơi tốt, tối hôm qua ngươi giống như là mấy trăm năm không ăn thịt, cả người ta bây giờ đều không thoải mái" Lâm Thanh Hòa lập tức nói với vẻ mặt yếu ớt.

Chu Thanh Bách nghe vậy đành bỏ qua, nói: "Vậy ngươi nghỉ ngơi thật tốt nha!"

Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, Chu Thanh Bách cũng có chút ngại thật. Tối hôm qua hắn đúng thật càn rỡ, chỉ là hắn không nhịn được, vợ hắn quá mê người, khiến hắn không nhịn được muốn một lần lại muốn lần nữa.

Lâm Thanh Hòa lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó khẽ tựa ở trong lòng ngực của hắn.

Trải qua chuyện vợ chồng tối hôm qua, cô cảm thấy hắn thật sự đã là người đàn ông của cô.

"Tuy là kiếm công điểm nhưng cũng không cần vùi đầu vào làm việc vất vả. Lười biếng được thì cứ lười biếng, chúng ta cũng không đến nỗi đói, ngươi không cần cực khổ như vậy" Lâm Thanh Hòa nói.

"Không cực khổ" Chu Thanh Bách lắc đầu.

Trai tráng như hắn làm công việc đồng áng kỳ thật không có là gì cả.

"Gì mà không cực khổ, nói đó là việc cực khổ cũng không sai đâu. Ta nói cho ngươi là được rồi, nếu ngươi không bảo vệ được thân thể tốt cho mình. Tương lai phía trước ta sẽ đá ngươi cũng không biết chừng" Lâm Thanh Hòa.

"Vậy ngươi có thể thử đá ta xem" Chu Thanh Bách nhìn cô nói.

Lâm Thanh Hòa giơ tay xoa mặt của hắn: "Bây giờ còn trẻ tuổi cho nên sẽ không biết được. Nhưng Chu Thanh Bách ngươi đem cái gương mặt này đi ra ngoài dầm mưa dãi nắng, thì còn có thể hưởng cảnh xuân tốt được bao lâu?"

"Nam nhân trên vai gánh tránh nhiệm tốt là được, khuôn mặt không quan trọng lắm" Chu Thanh Bách nói.

Lời nói này thật sự quá đàn ông, Lâm Thanh Hòa nhịn không được hôn hắn một cái, Chu Thanh Bách bị cô châm ngòi thêm.

Nhưng mà biết cô trong người không thoải mái, nên đành cam lòng nhẫn nhịn.

"Ta nhìn khuôn mặt, vì vậy ngươi đừng khiến mình giống như một ông già, ta không thích dạng đó" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Thanh Bách dạ, coi như là đồng ý.

Hơn nữa trong lòng hắn biết rõ, nguyên nhân vợ hắn thích hắn đại khái vì dáng dấp của hắn khá tốt.

Bởi vì thỉnh thoảng cô đờ ra nhìn hắn, thỉnh thoảng lại nhìn vóc dáng hắn, ánh mắt cô liền phát sáng.


Cho nên hắn biết mình phải như thế nào mới có thể hấp dẫn được vợ hắn.

"Ngủ đi" Chu Thanh Bách ôm eo nhỏ của cô, thấp giọng nói.

Lâm Thanh Hòa để hắn tự ngủ, cô ra ngoài giám sát Chu Khải làm bài tập. Chu Toàn cũng phải đem bài thiếu ngày hôm qua bù vào. Còn lại bé út Chu Bách, rửa tay rửa mặt cho hắn, chuẩn bị cho ngủ trưa.

Chu Thanh Bách quả thực mệt mỏi liền ngủ thiếp đi trong phòng có mùi hương của vợ lưu lại.

Hơn một giờ chiều lại đi làm.

Trong lòng Lâm Thanh Hòa cũng không dễ chịu. Bây giờ thì không sao, ánh mặt trời cũng không độc hại. Nhưng nếu đến tháng sáu tháng bảy trở đi, thật là không dễ dàng sống, mệt chết người.

Khi Chu Khải đi học, Lâm Thanh Hòa liền mang Chu Toàn Chu Bách ra ngoài đào rau dại, để lại nhà cho Phi ưng trông giữ.

Đúng thật mà nói, có một con Phi ưng như vậy trông nhà, Lâm Thanh Hòa ra ngoài yên tâm rất nhiều.

Mặc dù trong nhà những thứ tiền tài trọng yếu cô đều cất vào túi không gian, nhưng mà vẫn còn những thứ khác.

Lúc này có rất nhiều người đi đào rau dại. Ba mẹ con cô ra ngoài liền tình cờ gặp những người phụ nữ khác cũng đi đào rau dại.

"Yo, vợ Chu Thanh Bách cũng đi đào rau dại nữa à. Trước đây ngươi đều chướng mắt những thứ này, chưa bao giờ ăn chúng" Một người trạc tuổi Lâm Thanh Hòa, nhưng gương mặt có vẻ già hơn cô nói.

Này rõ ràng là đang châm chọc Lâm Thanh Hòa, bây giờ đã thành con phượng hoàng nghèo túng rồi.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 77: Không mệt mới lạ

[HIDE-THANKS]"Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, không phải thời gian đã khác sao. Ngươi cần phải có mắt nhìn, lúc nên đắc ý thì đắc ý, nhưng thời điểm ngươi đắc ý thì nên suy nghĩ làm sao sống tốt qua ngày đi" Lâm Thanh Hòa cười nhạt nói.

"Đúng vậy, bây giờ không được đắc ý" Người phụ nữ kia liền cười ha hả.

"Dù sao cũng tốt hơn vài người cho tới bây giờ cuộc sống cũng không tốt mấy" Lâm Thanh Hòa tự cười.

Lời nói này khiến sắc mặt Vương Linh trầm xuống: "Ngươi nói vậy là có ý gì!"

"Ta có ý gì ngươi nghe không rõ sao, người như ngươi mà dám nói móc ta? Coi nhà ta, dù Chu Thanh Bách rúi lui thì ta cũng không cần phải đi làm nông. Hắn dốc hết toàn bộ sức lực gánh chịu đảm bảo cho ta ở nhà hưởng phúc, ngươi thấy cuộc sống này của ta có tốt không?" Lâm Thanh Hòa cười lạnh nói.

Vương Linh tức giận nói không nên lời.

"Cuộc sống của ngươi nếu đổi lại là ta thì sớm đã không sống nổi rồi, còn có mặt mũi đứng trước mặt ta mà soi mói. Lẽ nào trong nhà ngươi không mua nổi cái gương hay soi vào trong nước tiểu để coi cái khuôn mặt của ngươi khi tức giận sao. Theo ta thấy tuổi của ngươi cũng ngang bằng ta, nhưng nhìn còn già hơn ta mười tuổi, thế mà lại dám đứng trước mặt ta nói móc ư, ai cho ngươi dũng khí vậy? Chu Toàn, nói cho cô ta biết, buổi trưa nhà ta ăn gì" Lâm Thanh Hòa nói.

"Thịt ba chỉ cách thủy, trứng gà luộc, cơm trắng, đặc biệt thơm!" Chu Toàn lập tức nói.

"Nghe rõ chưa" Lâm Thanh Hòa liếc Vương Linh một cái.

Vương Linh tức giận run người, cô cũng biết Lâm Thanh Hòa không dễ bắt nạt nên không dám nói thêm gì nữa, chịu phần thua thiệt về mình, quay đầu rời đi.

Mấy người phụ nữ khác cũng có chút xấu hổ, nhưng Lâm Thanh Hòa thật không có làm khó dễ với các cô ấy, mang theo Chu Toàn Chu Bách đi đào rau dại.

Điều này làm cho những người khác thở phào nhẹ nhõm.

"Vương Linh làm sao vậy? Ở không đi gây sự cũng phải nhìn mặt chứ, cô ấy là người dễ đụng đến à" Một người trong đó nói.

"Còn không phải do ghen tị sao, muốn nhìn Lâm Thanh Hòa bị chê cười?" Một người khác bĩu môi nói.

"Chuyện này có gì mà buồn cười, tuy Chu Thanh Bách rút lui nhưng có phụ nữ nào trong thôn rảnh thời gian đi so sánh với cô ấy. Từ lúc gả cho Chu Thanh Bách đến giờ cô ấy cũng không ra ngoài mà" Người thứ ba nói.

"Ai nói không có, ta nghe nói ba ngày hai lần đều mua thịt về ăn, thật đúng là cam lòng".

"Nhìn mấy anh em đại oa là biết, năm nay chúng cao lên không ít. Bé út sắp trở thành một cậu bé mập mạp rồi, giống như đứa bé trong bức họa con nít".

"..."

Vài phụ nữ vừa nói chuyện vừa đào rau dại.

Về phần Lâm Thanh Hòa, cô cùng Chu Toàn và Chu Bách qua bên kia đào. Vương Linh cùng nhị tẩu có quan hệ tốt, ngày thường nói huyên thuyên không ít. Nhưng cô không qua lại nhiều nên cũng không lo lắng cho lắm. Lần này cô ta dám cả gan đứng trước mặt cô gây sự, cô tất nhiên sẽ không khách khí.

Ba mẹ con một bên đào rau dại một bên chơi đùa. Bởi vì mấy ngày trước có mưa xuân, mưa nhẹ kéo dài bốn năm ngày nên Lâm Thanh Hòa nhân tiện lên núi hái nấm.

Mang theo Chu Toàn và Chu Bách đương nhiên sẽ không đi vào sâu trong núi, chỉ tìm ở vùng biên thế mà cũng tìm được khá nhiều.

Ba mẹ con ra ngoài hơn một giờ đồng hồ, đem về nhiêu đấy coi như là thắng lợi trở về rồi.

Toàn bộ nấm sau khi hái về liền rửa sạch và cho lên cái sàng phơi nắng để dùng sau. Còn những nấm vụn nát thì tối nay cô sẽ xào nấm ăn, nấm tươi ăn rất ngon.

Rau dại cũng rửa sạch, xào chín. Buổi trưa còn một nồi sườn heo, trứng gà còn dư lại một ít. Buổi tối xào hai món, hấp thêm ít bánh màn thầu bột ngô và canh tảo bẹ.

Lâm Thanh Hòa dẫn hai đứa nhỏ về nhà, để bọn họ tự rót nước uống, rồi cho mỗi người một viên kẹo sữa ra ngoài chơi.

Cô bắt đầu nấu thức ăn cho heo.

Hầu hết rau dại đều cho heo ăn, nhà cô nuôi heo vô cùng tốt. Đến cuối năm heo xuất chuồng chắc chắn đạt hai trăm cân không phải là vấn đề.

Nếu heo có thể nặng hai trăm cân, vậy ở thời đại này nhất định là một con heo mập béo tốt rồi, sẽ có thừa công điểm.

Hơn nữa đến lúc chia thịt cũng không thiếu phần nhà cô.

Tuy rằng mùi heo hơi nặng nhưng Lâm Thanh Hòa vẫn chịu được. Dù sao chỉ có nhiệm vụ cho ăn thôi, dọn dẹp gì đấy đều là chuyện của Chu Thanh Bách.

Trên thực tế một ngày cô cho heo ăn hai lần, sáng sớm một lần buổi trưa một lần. Thời gian còn lại đều chờ Chu Thanh Bách trở về cho ăn.

Hơn nữa nuôi heo không chỉ kiếm được công điểm, mà phân heo và nước tiểu đưa cho đội cũng được tính công điểm. Những thứ này do Chu Thanh Bách làm, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ làm.


Có đàn ông để dựa vào, cô không phải làm những chuyện này. Cô đúng là đạo đức giả, không cần phải nói ra trong lòng cô cũng biết.

Nếu không.. người như cô sao lại thích một người đàn ông nhạt nhẽo như Chu Thanh Bách chứ.

Cho heo ăn và tưới nước cho vườn rau cũng gần xong.

Lâm Thanh Hòa rửa tay rửa mặt sau đó vào phòng bếp xem sắc mặt có tốt không. Cũng không quan tâm, lấy quần áo thừa ở nhà ra làm một đôi dép đi trong nhà cho Chu Thanh Bách.

Hơn bốn giờ Chu Khải đi học về. Vừa về đến nhà là uống nước rồi chạy ra ngoài chơi. Lâm Thanh Hòa không để ý hắn ra ngoài chơi với ai. Chỉ cần không chơi trò gì nguy hiểm thì cô rất ít khi can thiệp.

Có vẻ như đã gần đến giờ ăn, Lâm Thanh Hòa liền cất một nửa miếng vải, kéo cắt, đều bỏ vào khay đan cất lại.

Vào phòng bếp bắt đầu nấu cơm tối.

Bánh màn thầu bột ngô.

Lâm Thanh Hòa còn định làm bánh màn thầu lúa mạch, nhưng có vẻ đại oa bọn họ không thích ăn. Cô thì thấy không sao, Chu Thanh Bách cũng không có ý kiến.

Nhưng cô liền làm qua một lần cho bọn họ ăn, tháng sau sẽ làm tiếp vài lần, phải để cho bọn họ biết được ăn bánh màn thầu bột ngô có bao nhiêu hạnh phúc.

Đỡ khiến bọn họ được nuôi ăn sung mặc sướng quá, một chút khổ cực đều không chịu được.

Mẹ kế Lâm Thanh Hòa trù tính như thế, nhanh chóng chuẩn bị nguyên liệu cho bữa tối.

Nấm không cần xào với thịt heo, trực tiếp xào với ít nước canh còn xót lại buổi trưa cũng ngon, rau dại thì tươi xanh, nấu canh ăn thì khỏi phải bàn.

Hai ba món ăn này rất dễ làm, nấu vài bước liền xong.

Chu Thanh Bách mãi đến sáu giờ tối mới về đến nhà. Tuy rằng người đàn ông này chịu khổ cực chưa bao giờ than một tiếng, nhưng Lâm Thanh Hòa cảm giác được sự mệt mỏi ở giữa lông mày của hắn.

Làm việc lâu như vậy không mệt mới lạ.

"Rửa mặt rửa tay chân chuẩn bị ăn cơm" Lâm Thanh Hòa nói.

"Được" Chu Thanh Bách quả thật rất đói bụng.

Rửa mặt rửa tay chân xong, sau đó mới qua đây ngồi xuống. Vừa lúc Chu Khải, Chu Toàn bê đồ ăn đến.

Ăn xong cơm tối, Lâm Thanh Hòa liền nói với Chu Thanh Bách: "Ngươi xem khi nào rảnh mua những cuốn sách ta cần về?"

"Ngày mốt đội để cho ta đi mua thuốc trừ sâu, đến lúc đó mang về cho ngươi" Chu Thanh Bách nói.

"Được" Lâm Thanh Hòa đáp.

Mặc dù cô không còn trẻ để thi đại học, nhưng vậy thì đã làm sao? Đợt đầu tiên không giới hạn tuổi tác hay gì cả, đến lúc đó cô phải đi thi thử rồi quay lại sau!

"Ngươi cũng mệt mỏi rồi, tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi. Lát nữa ta giúp ngươi cho heo ăn lần nữa, chuồng heo để ngày mai dọn dẹp cũng được" Lâm Thanh Hòa thông cảm với hắn, nói.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 78: Da dẻ trắng hồng

[HIDE-THANKS]Chu Thanh Bách rõ ràng còn chưa đạt đến trình độ đó.

Làm ruộng hoàn toàn không dễ dàng nhưng hắn đã làm được rồi. Hơn nữa về nhà ăn bữa cơm cũng hồi phục rất nhiều.

Lâm Thanh Hòa đã nấu thức ăn cho heo, Chu Thanh Bách chỉ có việc cho ăn. Sau đó tiện thể dọn dẹp chuồng heo, chuồng gà, đây là việc mỗi ngày hắn đều muốn làm.

Lâm Thanh Hòa nhìn hắn chịu mệt nhọc như vậy, cảm thấy mình không có lương tâm. Một ngày lo cơm nước ba bữa, những việc khác đều không để ý.

Nhưng không thể làm gì khác nha, số cô đúng là tốt.

Đàn bà không có lương tâm đa phần đều tốt số, cô cũng gần như thế.

Đương nhiên phụ nữ chăm chỉ, chịu khó cũng như vậy. Chỉ là vất vả hơn người khác thôi.

Hai vợ chồng làm xong chuyện cũng mới bảy giờ.

Bây giờ trời càng ngày càng tối, lúc này vừa mới thắp đèn lên, Chu Thanh Bách đã đi ra ngoài.

Ba đứa nhỏ đang học, Lâm Thanh Hòa một bên giám sát một bên cầm khay đan tiếp tục may. Khi Chu Thanh Bách trở về cũng chỉ mới bảy giờ rưỡi, hắn đi tìm bí thư chi bộ có chút chuyện muốn nói.

Lâm Thanh Hòa ra hiệu cho hắn đi ngủ trước đi, nhưng Chu Thanh Bách đứng yên không nhúc nhích, rõ ràng đang chờ cô.

Chu Khải cùng Chu Toàn nháy mắt với nhau, Lâm Thanh Hòa trợn mắt nói: "Mắt của hai người các ngươi bị co quắp à? Làm bài tập nhanh lên, viết xong mới tắt đèn đi ngủ. Lúc trời còn sáng không chịu làm bài tập, không biết phí phạm bao nhiêu dầu lửa sao".

"Ngày mai tan học trở về liền viết tiếp, không viết xong thì chớ ăn cơm" Chu Thanh Bách cũng cảm thấy con trai lớn quấy rầy thế giới riêng của hắn, cho nên từ tốn nói.

Chu Khải vẻ mặt đau khổ, muốn nói gì đó nhưng không nói được hai vợ chồng này, chỉ đành biểu thị sáng sớm ngày mai sẽ viết tiếp.

Viết xong lại học thuộc thêm một bài thơ, sau đó Lâm Thanh Hòa mới buông tha hắn.

Để hắn cùng Chu Toàn đi ngủ.

Lâm Thanh Hòa mang theo bé út về phòng, nói chuyện với bé út một lúc. Tiểu tử này bây giờ nói chuyện rất trôi chảy, hơn nữa cũng biết nói chuyện trời đất.

Chu Thanh Bách không ghét bỏ cậu con trai nhỏ, sau khi chơi được gần nửa tiếng, bé út bắt đầu ngáp, liền ngủ ngay lập tức.

Lâm Thanh Hòa bị Chu Thanh Bách ôm chầm.

"Ngươi đừng lộn xộn nữa, làm việc cả ngày rồi, đi ngủ sớm một chút đi!" Lâm Thanh Hòa nhỏ giọng nói.

"Không mệt" Chu Thanh Bách xoay người đi tới.

Lâm Thanh Hòa chỉ có thể kiếm một cái cớ, nói: "Ta vẫn còn đau".

"Một lần thôi, ta sẽ làm nhẹ nhàng" Chu Thanh Bách nói.

Sau đó thực tế đã chứng minh, lời nói này của đàn ông làm gì đáng tin cậy.

Cuối cùng Lâm Thanh Hòa trực tiếp mệt mà ngủ mất.

Chu Thanh Bách mãn nguyện dọn dẹp cơ thể cho vợ hắn. Giờ này gần mười giờ tối rồi, lên giường lúc tám giờ cho tới bây giờ.

Chu Thanh Bách vào bếp lấy thức ăn cho heo.

Đây là bữa ăn cuối cùng trong ngày, sáng ngày mai hắn phải dậy sớm lúc năm giờ để nấu thức ăn cho chúng.

Tuy rằng chỉ có hai con heo, nhưng nuôi không dễ dàng gì cả.

Lâm Thanh Hòa mặc dù vì mệt mà ngủ mất, nhưng cô cũng không quên cuộc hẹn với Mai tỷ, khoảng ba giờ sáng là cô đã dậy rồi.

"Vẫn còn sớm" Chu Thanh Bách lập tức tỉnh lại, ôm cô nói.

"Ta phải đi lấy thịt heo rồi" Lâm Thanh Hòa nói.

"Bây giờ đi?" Chu Thanh Bách nhíu mày.

"Nếu không.. ngươi cho rằng đi giờ nào mới tốt" Lâm Thanh Hòa nói.

Mặc dù còn sớm, nhưng lúc này trời tối người người vẫn còn ngủ, đi đến lò mổ bên kia quả là thích hợp nhất.

Chu Thanh Bách nói: "Ta đi với ngươi".

"Không cần, ta đi được rồi" Lâm Thanh Hòa cự tuyệt: "Ngươi nhanh ngủ đi, sáng mai còn phải làm việc đấy".

Nhưng Chu Thanh Bách đã thức dậy mặc quần áo.

Lâm Thanh Hòa nói như thế nào cũng đều vô dụng, chỉ đành để cho hắn đi theo.

Đúng là buổi tối đi ra ngoài cô có hơi sợ.

Chu Thanh Bách đưa cô qua đây, Lâm Thanh Hòa đưa cái giỏ cho lão Trần chồng của Mai tỷ lấy thịt xong rồi trở về.

"Không đi thị trấn?" Chu Thanh Bách nhìn cô hỏi.

"Không cần đi, ta có kế hoạch khác" Lâm Thanh Hòa thuận miệng nói.

Chu Thanh Bách nhìn cô, Lâm Thanh Hòa nói: "Ngươi hãy yên tâm, ta sẽ không mạo hiểm, giữa vợ chồng cần phải có sự tin tưởng lẫn nhau có biết hay không?"

Chu Thanh Bách cười, lá gan của vợ hắn lớn nói lời gì cũng đều có lý. Chở cô về đến nhà, lúc này chỉ mới hơn bốn giờ.

Chu Thanh Bách không có ý định ngủ tiếp nữa, muốn đi nấu thức ăn cho heo ăn. Thế nhưng tối hôm qua trễ như vậy mới ngủ, bây giờ liền thức dậy, chỉ ngủ có mấy tiếng?

"Sáng mai ta sẽ cho heo ăn, ngươi nhanh lên đây cho ta ngủ tiếp" Lâm Thanh Hòa nói.


"Không ngủ được" Chu Thanh Bách lắc đầu nói.

"Ngủ không được cũng phải để cho ta ngủ" Lâm Thanh Hòa trợn mắt nói.

Chu Thanh Bách liền lôi kéo cô ngủ chung. Sau đó không an phận đàn ông, muốn một lần nữa lại thêm lần nữa. Bên ngoài trời bắt đầu hừng đông, Lâm Thanh Hòa nhịn không được nhéo hắn một cái: "Ngươi xem chuyện tốt ngươi làm!"

"Ngủ đi" Chu Thanh Bách mãn nguyện hôn cô một cái rồi tự mình đứng dậy nấu thức ăn cho heo.

Còn lại Lâm Thanh Hòa, cô rửa sạch vừng, cho lên bếp nấu cháo sườn và vừng. Tối hôm qua còn một ít bánh màn thầu bột ngô, lát nữa sẽ hấp lại ăn sáng.

Đương nhiên cô còn ra sau nhà hái được một bó cải xanh.

Nhưng rốt cuộc vì ngủ không đủ giấc, buổi trưa Chu Thanh Bách trở về, bộ dạng rõ ràng là không còn sức lực.

"Đáng đời" Lâm Thanh Hòa không cảm thấy đau lòng, hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý hắn. Ôm bé út qua phòng sát vách ngủ, để hắn đợi một mình đi.

Chu Thanh Bách có chút bất đắc dĩ, nhưng thật sự sáng hôm nay hắn không khả năng làm việc cho lắm.

Cho nên lần này không có thể hiện nữa, tắm rửa ăn cơm trưa xong liền quay về phòng nằm nghỉ.

Lâm Thanh Hòa nói không đau lòng là giả. Nhưng mà cũng phải cho hắn biết, đừng ỷ mình còn trẻ, thể lực tốt thì muốn làm gì thì làm. Đòi hỏi không ngừng, mỗi ngày đều làm nhiều lần như vậy, còn phải làm việc, nơi nào có thể chịu nổi.

Cũng may cô nói với Mai tỷ ba ngày lấy thịt một lần, tối nay không cần phải thức dậy nửa đêm nữa.

Buổi tối Lâm Thanh Hòa làm một bữa cơm ngon cho hắn ăn, kêu hắn ăn xong dọn dẹp chuồng heo rồi nghỉ ngơi sớm đi.

Chu Thanh Bách không phải loại người dễ dàng chịu thua. Hơn nữa vất vả lắm mới được ăn "thịt", hắn nào có thể thỏa mãn nhanh như vậy.

Lâm Thanh Hòa đều không làm gì được hắn, may mà tối nay hắn rất khiêm tốn, làm một tiếng liền xong chuyện.

Nhiêu đó cũng khiến Lâm Thanh Hòa cả người đầy mồ hôi.

Nhưng kể từ khi ở cùng một chỗ với Chu Thanh Bách, Lâm Thanh Hòa phát hiện làn da của mình đẹp hơn trước đây.

Đó là một loại giao hòa âm dương chân chính, từ trong ra ngoài đều trắng hồng.

Lâm Thanh Hòa nhìn vô cùng thỏa mãn.

Đi qua thị trấn bán thịt heo, tiện thể đi đến xưởng thực phẩm thăm Chu Hiểu Mai, Chu Hiểu Mai vừa nhìn thấy đã cực kỳ hâm mộ: "Tứ tẩu, da của ngươi đẹp quá".

"Cũng tạm được" Lâm Thanh Hòa ho khan, sau đó nói: "Gần đây như thế nào?"

Lúc đầu vốn dĩ định hỏi thăm một chút, không nghĩ tới lời này vừa nói ra Chu Hiểu Mai liền xấu hổ, xem ra là có chuyện gì xảy ra nha.

"Ai đang theo đuổi ngươi à?" Lâm Thanh Hòa nhướng mày hỏi.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 79: Nói lắp một chút

Đúng là có thật, Chu Hiểu Mai nói về chuyện này.

"Lớn hơn ta vài tuổi, năm nay hai mươi chín rồi. Là con một trong gia đình, cha mẹ đã mất, nhà có hai phòng. Người khá thành thật, chỉ là hơi nói lắp một chút" Chu Hiểu Mai nói.

"Nói lắp một chút?" Lâm Thanh Hòa nhìn cô.

"Vâng, có chút nói lắp, không có nói lắp nhiều đâu. Cậu của hắn là chủ của một xưởng dệt bên kia, còn hắn là tổ trưởng của một xưởng dệt" Chu Hiểu Mai gật đầu nói.

"Hai mươi chín tuổi cũng không quá lớn. Nhưng điều kiện của hắn không tệ, vậy tại sao bây giờ còn chưa kết hôn?" Lâm Thanh Hòa

"Sức khỏe của hắn tốt, không tật xấu, khiếm khuyết ở chỗ nói lắp. Hơn nữa nhà nội ngoại ghét bỏ cha mẹ hắn mệnh cứng rắn, không có huynh muội giúp đỡ, chỉ có một người cậu" Chu Hiểu Mai nói.

Mặc dù ở thời đại này không có vấn đề gì to tát về chuyện đó, nhưng vẫn sẽ có một ít bàn tán.

Bản thân nói lắp, cha mẹ lại không có, là con một trong nhà. Dù cho có nhà cửa, có công việc đi chăng nữa thì các cô gái trong phố vẫn chê.

Nhưng hắn không thích ở nông thôn cho lắm nên vẫn độc thân cho đến bây giờ.

"Hai người các ngươi như thế nào mà biết nhau?" Lâm Thanh Hòa hỏi.

"Ta không phải được nghỉ lễ sao, nhàn rỗi không có việc gì làm ra ngoài đi dạo. Gặp phải hai cái tên dâm tặc chặn đường, là hắn đứng ra bảo vệ ta" Chu Hiểu Mai có chút ngượng ngùng, nói.

Lâm Thanh Hòa lúc này mới gật đầu, nói: "Vậy ngươi quen hắn bao lâu rồi?"

"Nửa tháng, hôm qua mới đi xem phim với hắn. Trên đường trở về ký túc xá hắn nói muốn cùng ta ở chung một chỗ, hy vọng ta đồng ý" Gương mặt Chu Hiểu Mai đỏ ửng, nói.

Lâm Thanh Hòa lại hỏi hắn có biết hộ khẩu của cô ở nông thôn không?

Chu Hiểu Mai biểu thị đã nói, hắn không quan tâm mấy thứ này, là thích cô nên mới quen.

"Khoảng thời gian này có lẽ bên kia đã tan làm, đưa ta đi nhìn xem" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Hiểu Mai rất xấu hổ nhưng cũng gật đầu.

Cô vẫn tin tưởng tứ tẩu của cô, vì thế dẫn đi.

Đi gần nửa tiếng đồng hồ, thật trùng hợp, hai cô vừa tới liền gặp Tô Đại Lâm đạp xe đi ra, vừa định về nhà sau khi tan làm.

Lâm Thanh Hòa có diện mạo bắt mắt, không ít người không nhịn được nhìn về phía cô. Động tĩnh không hề nhỏ nhưng Lâm Thanh Hòa chưa hề động mí mắt một cái nào.

Chu Hiểu Mai nhỏ giọng nói: "Chờ lần sau ta trở về, ta phải nói với tứ ca chăm sóc cho tứ tẩu ngươi thật tốt" Trước đó cô đã nói với mẹ mình rồi, diện mạo của tứ tẩu này, người trong thành phố còn muốn kết hôn huống chi là ở nông thôn, mẹ cô còn không tin.

"Ngươi nhìn xem, kia có phải là người mà trong miệng ngươi hay gọi là Tô Đại Lâm không" Lâm Thanh Hòa không phản ứng với chuyện người khác nhìn cô, nói.

Chu Hiểu Mai nhìn sang, quả nhiên là Tô Đại Lâm. Có chút vui mừng, thẹn thùng vẫy tay với hắn.

Tô Đại Lâm đi tới.

"Tô Đại lâm, đây là tứ tẩu của ta" Chu Hiểu Mai liền giới thiệu, sau đó lại giới thiệu với Lâm Thanh Hòa: "Tứ tẩu, đây chính là Tô Đại Lâm"

Tô Đại Lâm vừa nghe đã biết chuyện gì đang xảy ra. Tuy là hai mươi chín tuổi rồi, nhưng vẫn có chút ngượng ngùng, gật đầu với Lâm Thanh Hòa, nói: "Tứ.. tứ tẩu".

"Ai nha, ai kêu ngươi gọi như vậy đâu" Khuôn mặt Chu Hiểu Mai đỏ bừng.

Lâm Thanh Hòa cũng ngây ra một lúc.

Tô Đại Lâm cũng kịp phản ứng, nhất thời xấu hổ, vội vàng nói: "Ta.. ta không phải.. không phải cố ý, ta.. ta chính là.. chính là.."

Vừa căng thẳng vừa lắp bắp, nói nửa ngày cũng không rõ.

"Không sao, ta vừa nghe cô nhỏ nói về ngươi, đặc biệt qua đây cảm ơn ngươi lần trước đã trượng nghĩa bảo vệ cô ấy. Ta cũng nói với cô ấy rồi, về sau hãy ít đi ra ngoài một mình" Lâm Thanh Hòa nói lưu loát.

Tô Đại Lâm gật đầu.

"Cũng không còn chuyện gì nữa, trước hết ta sẽ đưa cô nhỏ về nhà, ngày mai cô ấy được nghỉ làm" Lâm Thanh Hòa nói xong liền mang Chu Hiểu Mai đi.

Tô Đại Lâm thấy cô chưa nói được vài câu đã mang Chu Hiểu mai rời đi, vẻ mặt nhất thời cúi đầu ủ rũ.

Biểu hiện vừa rồi của hắn quá kém, hắn cảm thấy tứ tẩu của Chu Hiểu Mai khẳng định không hề hài lòng về mình.

Trực tiếp đi tới nhà cậu hắn.

"Đại Lâm tới à, tối nay ngươi không cùng nửa kia đi xem phim sao? Theo mợ thấy, bạn gái hiện tại của ngươi vô cùng tốt đấy, huynh đệ tỷ muội cũng nhiều, rất thích hợp với ngươi" Mợ hắn cười nói.

Cậu hắn cũng gật đầu, cũng khá hài lòng về Chu Hiểu Mai.

"Mợ.. có thể.. có thể phải dừng lại.. rồi" Tô Đại Lâm ủ rũ nói.

Cậu mợ hắn đều sửng sốt: "Sao vậy?"

Tô Đại Lâm thở dài, lắp bắp đem chuyện Lâm Thanh Hòa mang Chu Hiểu Mai tới nói cảm ơn chuyện lần trước, trò chuyện đôi câu liền dẫn Chu Hiểu Mai rời đi.

Cậu và mợ của hắn không nhịn được nhìn nhau một cái, hỏi: "Còn nói gì khác không?"

"Không có.. không có" Tô Đại Lâm lắc đầu, cậu mợ hắn cũng lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, hắn nhớ lại, nói: "Nói.. nói Chu Hiểu Mai ngày mai nghỉ.. làm"

"Cái này có gì để nói" Cậu hắn liền nói.

Nhưng mợ hắn vừa nghe xong, vui vẻ nói: "Đại Lâm, ngươi còn có hy vọng, ta thấy tứ tẩu của cô ấy xem ra có vẻ hài lòng về ngươi".

"Ngươi.. ngươi nói gì vậy?" Tô Đại Lâm sững sờ nói.

"Đúng vậy, ý của ngươi là gì?" Cậu hắn cũng thắc mắc.

"Nếu không hài lòng thì làm sao mà tứ tẩu của cô ấy lại nói ngày mai Chu Hiểu Mai không có đi làm. Còn không phải để cho ngươi lúc rảnh rỗi đi tìm cô ấy hay sao?" Mợ hắn nói.

"Thật.. thật sao?" Tô Đại Lâm nhịn không được nói.

"Hai người các ngươi làm sao hiểu được tâm tư của phụ nữ. Nghe ta đi, không sai đâu. Ngày mai ngươi xin nghỉ làm, dẫn Chu Hiểu Mai đi dạo chơi cho vui đi. Ngoài ra, ngươi hứa với Chu Hiểu Mai, lễ ăn hỏi hay quà tặng gì đó đều sẽ không thiếu. Cam đoan cho cô ấy nở mày nở mặt mà gả cho ngươi" Mợ hắn nói.

"Tốt.. tốt" Một người đàn ông như Tô Đại Lâm, nói đến đây có chút xấu hổ.

Bên kia, Lâm Thanh Hòa cũng đang nói chuyện này với Chu Hiểu Mai.

"Tứ tẩu, có phải ngươi không hài lòng về Tô Đại Lâm không. Bình thường hắn không nghiêm trọng như vậy, chắc là vì thấy ta dẫn người nhà đến nên mới khẩn trương nói không nên lời" Chu Hiểu Mai nói.

"Xem ngươi vội vàng kìa" Lâm Thanh Hòa cười cười, nhìn cô ấy nói.

Chu Hiểu Mai sửng sốt: "Không phải tứ tẩu coi thường hắn sao?"

"Chẳng phải ta đã nói với ngươi, tiêu chuẩn chọn chồng hay vợ là cha mẹ đã mất, có nhà có xe có có công việc sao. Tuy ngoài miệng hắn không nói ra, nhưng ta xem giúp ngươi, người này khá ổn. Vấn đề bây giờ là ở ngươi, ngươi có suy nghĩ sau khi kết hôn, sẽ có vài bà tám nói ra nói vào, nói ngươi như thế mà chuẩn bị gả cho một người bị cà lăm chưa" Lâm Thanh Hòa nhìn cô ấy nói.

"Ai dám nói, ta xé miệng cô ta ra!" Chu Hiểu Mai lập tức nói.

Lâm Thanh Hòa liền nở nụ cười, nói: "Những việc này tốt nhất ngươi nên suy nghĩ cho kĩ. Ngày mai chọn trang phục cho đẹp một chút, chắc chắn hắn sẽ xin nghỉ phép để qua đây đưa ngươi ra ngoài chơi đấy"
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back