Ngôn Tình [Edit] Thông Qua Bói Toán, Trở Thành Khắc Tinh Của Bọn Tội Phạm - Vân Tê Lộc Trên Mạng

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Tử Nguyệt Linh, 23 Tháng chín 2024.

  1. Tử Nguyệt Linh

    Bài viết:
    0
    [​IMG]

    Tên truyện: Thông qua bói toán, trở thành khắc tinh của bọn tội phạm trên mạng

    Tác giả: Vân Tê Lộc

    Thể loại: Ngôn tình, huyền học, huyền huyễn, nhẹ nhàng, sảng văn, hiện đại, livestream, bói toán

    Số chương: 110 chương

    Tên editor: Tử Nguyệt Linh

    Trình trạng edit: Đang edit

    Văn án

    Là một truyền nhân không biết thuộc đời thứ bao nhiêu của Thần Toán Đạo, vào năm 18 tuổi, Vân Mặc đã khăn gói tay nải xuống núi. Sư phụ nói với cô cần phải tích góp mười vạn công đức mới có thể trở về kế thừa đạo quán.

    Nhưng cô là một con quỷ nghèo kiết xác không một xu dính túi, chỉ có thể sống trong một căn nhà bị ma ám và mở livestream xem bói cho người khác.

    Buổi livestream vừa mới bắt đầu, cư dân mạng đã điên cuồng mỉa mai --

    "Bây giờ đã là thời đại nào rồi, mấy cái live huyền học như này cũng quá cũ rích rồi đó!"

    "Trông còn trẻ như vậy, chắc chắn là một kẻ lừa đảo."

    "Giả danh lừa bịp hại chết cả gia đình, phải ngay lập tức block và báo cáo thôi!"

    Hai phút sau, tất cả cư dân mạng đều ngu người --

    "Mẹ kiếp, đại sư người nói không sai chút nào, bạn trai của tôi quả thật là một tên tội phạm giết người hàng loạt! Giờ hắn đang trong tù rồi!"

    "Huhuhu vậy mà tôi lại dời nhầm phần mộ tổ tiên! Chẳng trách mỗi tối tôi đều mơ thấy bà tôi quay về mắng tôi.."

    "Mẹ nó, dưới gầm giường của tôi vậy mà lại có thi thể! Vậy là mỗi ngày tôi đều đang kề lưng với hắn sao!"

    "Chồng tôi ngoại tình, kẻ thứ ba lại là nam *mỉm cười*"

    Mỗi lần bói cho một người đều rất chính xác, khiến cho danh tiếng của Vân Mặc nhanh chóng tăng vọt.

    Cư dân mạng trước đây: Ai tin Vân Mặc thì là chó!

    Cư dân mạng hiện tại: Gâu gâu gâu! (Đại sư mau tính cho tôi một quẻ)

    Một câu tóm tắt: Livestream bói toán hóng hớt, bởi vì đoán quá chuẩn nên đã gây thù oán với vài người.


    Lập ý: Tin tưởng vào bản thân .
     
    Ái Nhẫn, Tùnggggglacvuphongca thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng chín 2024
  2. Đăng ký Binance
  3. Tử Nguyệt Linh

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Vân Mặc xuống núi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thành phố Hoa Quốc Minh, đầu tháng hai.

    Vân Mặc xuống xe buýt, đi thẳng về phía tiểu khu Thành Phượng Hoàng.

    Chủ nhà đã chờ ở dưới lầu, ngay khi nhìn thấy cô trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

    Nhưng cũng rất nhanh, tia sáng đó đã bị thay thế bởi sự lo lắng.

    "Cô bé, trước khi cháu tới đây dì đã nói qua với cháu rồi. Căn phòng này không được sạch sẽ đâu." Chủ nhà thở dài: "Trước đây đã có người chết ở chỗ này!"

    "Dì còn vài căn phòng khác ở đây, chi bằng cháu.."

    Vân Mặc nhìn căn phòng, cười ngượng ngùng: "Không cần đâu dì, cháu thấy căn phòng này cũng rất tốt rồi."

    Có vẻ như sợ cô không tin, chủ nhà tặc lưỡi nói tiếp: "Dì không lừa cháu đâu, trước đây cũng có người vì giá rẻ mà thuê căn phòng này, nhưng cuối cùng đều bị dọa chạy mất!"

    Vừa nhắc tới chuyện này, sắc mặt chủ nhà lập tức tệ đi.

    Nửa năm trước, bà từng cho một cô bé thuê căn phòng này.

    Không ngờ rằng sau đó cô bé chia tay bạn trai, nhưng tên bạn trai lại là một kẻ có vấn đề về tâm lý, sau khi thuyết phục cô gái quay lại không thành, trong cơn tức giận hắn đã xông vào phòng cô gái nhỏ đó mà..

    Từ đó trở đi, căn phòng này đã liên tục xảy ra vô số chuyện kỳ lạ.

    Có thể là đèn tự tắt mà không rõ nguyên nhân nhưng kiểm tra đi kiểm tra lại vẫn không có vấn đề gì.

    Hoặc là luôn có tiếng gõ cửa nhưng bên ngoài lại không có ai.

    Càng kỳ kạ hơn chính là có vài khách thuê kể lại, mỗi lần tỉnh giấc lúc nửa đêm đều sẽ thấy một 'người' mặt đầm đìa máu ngồi cạnh mép giường, la hét yêu cầu thả cô ta ra ngoài!

    Những chuyện này đã dọa khách thuê phòng không ít, cũng gây náo loạn khiến toàn bộ người trong tòa nhà số 7 đều sợ hãi.

    Lúc này bà mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, vội vàng đi tìm đại sư về trừ tà cho căn phòng, xóa dịu vong linh. Nhưng cũng không có tác dụng gì, căn phòng này vẫn tiếp tục xảy ra những hiện tượng kỳ lạ.

    Không còn cách nào khác, bà phải khóa chặt căn phòng này lại.

    Dù nói thế nào đều không cho người bên ngoài thuê nữa.

    Nhưng cách đây hai ngày, cũng không biết cô gái nhỏ này tìm được thông tin liên lạc của bà từ đâu.

    Không hỏi bất cứ thứ gì, trực tiếp nói muốn thuê căn phòng này.

    Nghĩ đến đây, chủ nhà cau mày nói: "Cô bé, tại sao có bao nhiêu phòng tốt lại không thuê, lại đi thuê cái chỗ.."

    Giọng nói của bà càng lúc càng nhỏ: "Cái chỗ bị ma ám này làm gì."

    Bà xoa xoa hai cánh tay, nhìn căn phòng trước mặt, trong lòng vẫn cảm thấy có chút sợ hãi.

    Nhưng Vân Mặc lại không để bụng, mỉm cười nói: "Dì cứ yên tâm, mạng của cháu cứng lắm, mấy căn phòng như này không làm gì được cháu đâu."

    Nói tới đây, cô hơi bối rối mà cúi đầu, thút tha thút thít.

    "Chủ yếu là cháu vừa mới xuống núi, trên người không có tiền, chỉ nghĩ phòng bị ám thì tốt xấu gì cũng rẻ hơn một chút.."

    Nhìn dáng vẻ này của cô, chủ nhà có chút đau lòng.

    Với hoàn cảnh của cô bé này có thể xuống núi đã rất khó khăn rồi, nếu có thể giúp thì bà sẽ giúp đỡ một tay.

    Nghĩ như vậy, rốt cuộc chủ nhà cũng yên tâm hơn.

    "Ai da, quả thật là không dễ dàng.." Bà nhìn Vân Mặc, giọng điệu nhẹ nhàng: "Vậy nếu cháu thấy không có vấn đề gì thì dì sẽ cho cháu thuê căn phòng này với giá rẻ trước!"

    "Hiện giờ dì đang ở tầng sáu, nếu cháu có việc gì cần giúp thì bất cứ lúc nào cũng có thể tìm dì. Không cần khách sáo, nhưng.."

    Nói tới đây, thật ra chủ nhà cũng có chút do dự.

    Sau một hồi rối rắm mới nghiến răng nghiến lợi tiếp tục nói: "Nhưng chúng ta phải nói trước với nhau cái này, nếu cháu chuyển tới mà xảy ra chuyện gì.. Kể cả những sự việc kỳ lạ kia cũng không liên quan đến dì!"

    Trước đó cũng có người từng tới đây thuê căn phòng này, kết quả lại bị dọa sợ, một hai đòi bà phải đền bù tổn thất tinh thần!

    Mấy ngàn tệ lận đó! Đau lòng chết mất!

    Vân Mặc nghe vậy, sau khi nhận chìa khóa thì cười khúc khích: "Dì à, dì cứ yên tâm đi, cháu không phải loại người như vậy đâu. Dì có thể cho cháu thuê căn phòng này với giá rẻ, cháu cảm tạ dì còn không kịp nữa ấy. Cháu sẽ không gây thêm phiền phức cho dì đâu."

    Về phần mấy chuyện kỳ quái xảy ra..

    Ah, cô chính là truyền nhân duy nhất của đạo quán Thần Toán Đạo Vân Thanh đó.

    Yêu ma quỷ quái lợi hại gì cô cũng đều đã gặp qua cả rồi, một căn phòng bị ám nhãi nhép quả thật không đáng để cô bận tâm.

    Nhưng nhìn xung quanh dì chủ nhà có tỏa ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, có vẻ là một người tốt hay làm việc thiện tích đức.

    Hơn nữa vừa rồi đối phương tỏ thiện ý với cô..

    Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng nhắc nhở một câu: "Đúng rồi dì Lưu, hôm nay trong nhà dì sẽ có khách tới. Đến lúc đó, dì nhất định không được làm bất cứ thứ gì liên quan tới đậu nhé~"

    Cô nhìn chủ nhà cười cười, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền.

    Rồi lập tức xoay người xách theo tay nải lên lầu, đi dọn dẹp cái ổ nhỏ của mình.

    Chủ nhà: "?"

    Là sao vậy? Câu này có ý gì thế?

    Bà không hiểu, còn tưởng rằng cô bé này đói tới hồ đồ nên căn bản không để trong lòng. Chỉ nghĩ lát nữa làm cơm trưa xong thì chia cho cô một ít.

    Ở nơi xa nhà, trời quen đất lạ, bà có thể giúp được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

    Nghĩ như vậy, Lưu Lan khẽ lắc đầu, quay trở về tầng sáu.

    Mới vừa mở cửa đã nhìn thấy chồng bà đang nhặt rau ở bếp.

    Bà vừa đổi dép lê vừa nói với chồng về việc cho thuê nhà vừa rồi.

    "Bà đó, lúc nào cũng vậy." Chồng bà bất đắc dĩ lắc đầu: "Làm sao bà biết người đó có phải đáng thương thật không hay là đang giả vờ? Cho họ thuê giá rẻ như vậy, chẳng may người ta không cảm kích mà còn trả đũa mình thì sao?"

    Lưu Lan cười ngây ngô: "Không thể nào, cô bé kia có vẻ khá tốt.."

    Chồng bà 'chậc' một tiếng rồi không nói thêm nữa, cũng biết nói thì bà sẽ không nghe, chỉ là tốc độ nhặt rau đã tăng nhanh hơn.

    "Được rồi không nói chuyện này nữa, lát nữa chị họ của tôi sẽ dẫn con tới đây ăn cơm. Chúng ta phải chuẩn bị một bữa thịnh soạn." Ông nói: "Chị họ của tôi làm việc ở nhà máy lớn, có mối quan hệ rộng, vừa hay để chị ấy giới thiệu cho con gái chúng ta một công việc."

    Lưu Lan vô cùng đồng tình, vội vàng vén tay áo lên đi nấu cơm.

    Mới vừa cầm lấy con dao, bà nghĩ một chút rồi đột nhiên ngẩn người, nghĩ tới lời nói của Vân Mặc lúc đó.

    Chờ đã!..

    Cô bé đó làm sao lại biết được nhà bà sẽ có khách tới chơi?

    Lưu Lan ngây ngẩn cả người.

    Bà nhìn miếng đậu phụ tươi trong tay, vốn dĩ còn tính nấu một nồi canh đậu phụ. Nhưng hiện giờ khắp lưng đều toát mồ hôi lạnh, bà do dự một lúc lâu rồi cất miếng đậu vào tủ lạnh.

    Sau khi chồng bà nhìn thấy, thắc mắc hỏi: "Sao vậy? Sở trường của bà không phải là hầm canh đậu phụ sao?"

    Ma xui quỷ khiến thế nào, Lưu Lan mở miệng nói: "Cảm giác miếng đậu đó không được tươi lắm, không hợp để nấu cho khách ăn."

    Chồng bà nhíu mày, nhưng cũng không hỏi gì thêm.

    Bữa cơm này khiến Lưu Lan run sợ trong lòng, những lời nói của Vân Mặc cứ quẩn quanh trong lòng bà. Bởi vậy một bàn đồ ăn thịnh soạn này, đừng nói tới chế phẩm từ đậu, đến một hạt đậu bà cũng không động vào!

    Chị họ của chồng bà rất nhanh đã dẫn theo đứa nhỏ tới.

    Gia đình họ trước đây chưa từng tới thăm nhà bà bao giờ, bởi vậy ngồi trên bàn cơm có rất nhiều chuyện nói mãi không hết.

    Chị họ lau khô tay giúp đứa nhỏ, sau khi quan sát bàn đồ ăn thì kinh ngạc nói: "Em trai, Tiểu Lan, tại sao hai người lại biết Lâm Lâm nhà chị bị dị ứng với chế phẩm từ đậu thế!"

    Lưu Lan và chồng nghe thấy thế thì đều ngơ ngác.

    "Ai da, lúc tới chị còn sợ làm phiền hai đứa nên cũng không có mặt mũi nói chuyện này ra. Không nghĩ tới các em lại chu đáo như vậy, thậm chí còn tự mình đi tìm hiểu!"

    Biểu cảm của chị họ vô cùng ngạc nhiên, nhắc tới đứa nhỏ lại không nhịn được mà thở dài.

    "Lâm Lâm từ nhỏ đã dị ứng với chế phẩm từ đậu, trước kia từng ăn nhầm một lần, xém chút nữa là mất mạng rồi!"

    "Cho nên hiện tại bọn chị cơ bản đều không dẫn con bé ra ngoài ăn cơm, nếu có cũng phải vô cùng cẩn thận, mỗi lần ra ngoài đều nơm nớp lo sợ, sợ ăn nhầm phải thứ gì.."

    Nói đến việc này thì chị họ càng nghĩ càng sợ, vì thế lại càng thấy được gia đình Lưu Lan đã dụng tâm cỡ nào.

    Nhìn hai người hiền lành trước mặt, chị họ cười cười: "Em trai, Tiểu Lan, chị biết hai đứa có việc cần nhờ chị. Yên tâm đi, công việc của đứa nhỏ nhà em chị sẽ giúp đỡ một chút, chắc chắn sẽ tìm được một chỗ phù hợp!"

    Lưu Lan và chồng nghe thấy thế, ngay lập tức cười rạng rỡ cảm tạ.

    Chị họ vội vàng nói không có gì, lại gắp cho đứa nhỏ vài miếng đồ ăn. Thấy đứa nhỏ ăn uống ngon lành, trong lòng càng thêm ấm áp, nghĩ rằng về sau nhất định phải giao lưu nhiều hơn với gia đình Lưu Lan mới được!

    Trên bàn cơm, mọi người đều trò chuyện vô cùng vui vẻ.

    Đặc biệt là chồng của Lưu Lan, ở dưới bàn còn chọc chọc Lưu Lan, giống như đang hỏi: Tại sao lại không nói trước chuyện này với tôi vậy?

    Vẻ mặt Lưu Lan hoảng hốt, cười ngượng ngùng, cũng không đáp lại.

    Lúc cúi đầu, bà lại nhớ tới những lời Vân Mặc nói với bà lúc đó.

    Có khách tới chơi, đừng chế biến thức ăn từ đậu..

    Nếu câu trước chỉ là đoán bừa, vậy còn cái sau thì phải giải thích như thế nào đây?

    Hôm nay bà suýt nữa đã nấu canh đậu phụ, tuy biết rằng chị họ sẽ không nói gì nhưng chắc chắn sẽ không được vui. Hơn nữa nếu ăn nhầm phải vào viện thì làm sao bây giờ?

    Nghĩ đến đây, Lưu Lan rùng mình một cái.

    Cô bé này..

    Có vẻ, có chút khả năng gì đó!

    -

    Vân Mặc khoanh tay ngồi ở trên sô pha, khuôn mặt vô cảm nhìn nữ quỷ trước mặt giải trình.

    "Đại sư, tôi thật sự không có oán khí, cũng không phải cố ý dọa người mà!"

    "Chủ yếu là không biết tại sao tôi lại không thể rời khỏi nơi này! Tôi đã thử rất nhiều cách, nhưng mỗi lần bước ra khỏi cửa thì trong nháy mắt đã quay trở lại. Tôi cũng cảm thấy rất khó chịu.."

    "Nếu còn không đi ngay bây giờ, tôi sẽ không đuổi kịp chuyến xe buýt đầu thai thứ hai được!"

    Nữ quỷ có mái tóc rối bù, khuôn mặt đầy máu.

    Khi cô ấy khóc, nước mắt chảy xuống hòa cùng với máu, khiến cô ấy trông đáng sợ hơn gấp bội.

    Nhưng vẻ mặt Vân Mặc vẫn lạnh lùng như thường, cô chỉ lướt mắt quanh phòng một vòng: "Ừ, tôi biết."

    "Căn phòng này không có vấn đề gì cả. Nguyên nhân chính là do mấy cái cây cô trồng hồi trước cộng thêm cách sắp xếp đồ đạc trong phòng vô tình tạo thành một pháp trận" Khóa hồn "bí mật. Sau đó, những người thuê phòng khác cũng vội vàng chuyển đi không động vào. Đó chính là nguyên nhân linh hồn của cô bị giam cầm ở đây, không thể rời đi được."

    Vừa dứt lời cô lấy ra một tấm bùa nhàu nát từ trong tay nải của mình.

    Sau khi dán tấm bùa lên cửa, cô đi điều chỉnh vị trí của các chậu cây trong phòng.

    Ngạc nhiên thay, khi Vân Mặc vừa sắp xếp lại chậu cây, nữ quỷ ngay lập tức cảm thấy ràng buộc trước đó đã giảm đi rất nhiều.

    Cô ấy thử bước ra khỏi cửa một lần nữa -

    Lần này cuối cùng cô ấy cũng không còn quay lại trong chớp mắt nữa.

    Có vẻ như cô ấy đã có thể rời đi rồi!

    Nữ quỷ vui sướиɠ kêu lên, vội vàng cảm ơn Vân Mặc, chỉ còn thiếu điều dập đầu xuống cảm ơn.

    Ai có thể ngờ được chính mấy chậu cây cô ấy trồng khi còn sống lại là thứ giam cầm cô ấy bao lâu nay chứ?

    Điều này thật quá đáng mà!

    Nếu Vân Mặc không chuyển đến, có lẽ cô ấy sẽ bị nhốt ở đây một năm, năm năm, mười năm nữa.. mà không thể rời đi.

    "Huhuhu, đại sư người chính là ân nhân cứu tinh của tôi.. Không, là ân nhân cứu quỷ mới đúng!"

    Vân Mặc: "..."

    Vân Mặc: "Không cần phải như vậy, cô chỉ cần cho tôi chút công đức coi như trả ơn là được rồi. Bây giờ cô có thể về nhà gặp cha mẹ, nửa tiếng nữa sẽ có quỷ sai tới dẫn cô đi."

    Nữ quỷ rối rít cảm ơn, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi.

    Khi cô ấy rời đi, không khí lạnh lẽo trong phòng đột nhiên tan biến.

    Ánh nắng ấm áp tràn vào qua cửa sổ, cả căn phòng tràn ngập hơi thở của mùa xuân.

    Vân Mặc rất hài lòng.

    Vị trí này, mức giá này, cách bày trí và diện tích này..

    Cô đã kiếm được món hời lớn khi thuê căn phòng này!

    Vân Mặc thật sự vô cùng hài lòng. Sau khi thu dọn xong mọi thứ, cô ngồi vào bàn máy tính, cân nhắc xem nên làm gì tiếp theo.

    Cô vốn không có ý định xuống núi.

    Mặc dù đạo quán Vân Thanh là nơi khắc nghiệt nhưng được cái yên tĩnh, thanh bình và tràn đầy linh khí.

    Cô tu luyện Thần Toán Đạo nên chỉ có ở trên núi mới có thể lĩnh ngộ thiên cơ. Khi rảnh rỗi không có gì làm, cô chỉ cần thiền định tu luyện, uống trà chơi chim. Thỉnh thoảng cô sẽ phụ sư phụ bói mệnh cho vài người tốt bụng. Quả là một cuộc sống tuyệt vời~

    Nhưng sư phụ lại nói, ngày nay huyền học đã không còn hưng thịnh, ngay cả hương khói tại đạo quán Vân Thanh cũng ít dần.

    Cho nên muốn cô nhanh chóng xuống núi quảng bá đạo quán Vân Thanh, tích lũy 10 vạn công đức rồi mới được quay về. Nếu không sau này đến khi truyền lại cho cô thì đạo quán Vân Thanh chỉ còn lại một cái vỏ rỗng.

    Ngoài ra, ông còn muốn cô xuống núi tìm hiểu thân thế của mình.

    Mặc dù cô cảm thấy vấn đề này không quan trọng lắm nhưng sư phụ vẫn luôn nói rằng nếu không giải quyết được nợ nhân duyên thì dần dần sẽ sinh ra tâm ma, làm ảnh hưởng tới việc tu luyện.

    Tốt hơn hết là cứ xuống núi trải nghiệm trước rồi mới đưa ra quyết định.

    Cô nghĩ đi nghĩ lại thì cũng thấy có lý.

    Thế là cô vác bọc đồ trên lưng xuống núi.

    Tuy nhiên, cô chỉ biết một chút về cuộc sống dưới núi, cô cũng không biết làm sao để quảng bá đạo quán Vân Thanh cũng như Thần Toán Đạo. Hơn nữa, trong túi của cô cũng không có nhiều tiền..

    Quả thật, lúc mới bắt đầu bất cứ việc gì cũng đều vô cùng khó khăn.

    May mắn thay, cô đã biết tới sự tồn tại của phát sóng trực tiếp từ hai cô gái trên xe buýt.

    Ngành công nghiệp giải trí ở đây vô cùng phát triển, livestream là một trong số đó.

    Có nhiều người đã kiếm được rất nhiều tiền bằng cách phát sóng livestream, đồng thời cũng khiến nhiều thương hiệu trở nên nổi tiếng. Đặc biệt là những streamer có lượng fan hùng hậu, một lần quảng cáo có thể mang lại lợi nhuận không đếm xuể cho các doanh nghiệp..

    Thành thật mà nói, trong lòng Vân Mặc cũng có chút lung lay.

    Cô cẩn thận tìm hiểu những thứ về phát sóng livestream, thậm chí còn đến phòng live của người khác để học hỏi kinh nghiệm. Sau đó, cô cảm thấy rằng có lẽ nên bắt đầu phát sóng trực tiếp được rồi.

    Qua đó, cô có thể vừa kiếm tiền lại vừa có thể quảng bá đạo quán Vân Thanh tới mọi người ở mọi lứa tuổi và thể hiện được sự thú vị của Thần Toán Đạo. Đây là điều hoàn toàn phù hợp với kế hoạch của cô khi xuống núi!

    Nói là làm, Vân Mặc quyết định bắt tay vào chuẩn bị ngay lập tức.

    Tuy rằng cô chưa có tiền mua máy tính hay thiết bị hỗ trợ phát sóng livestream, nhưng vẫn có thể sử dụng điện thoại di động.

    Vì thế, nửa tiếng sau, trên ứng dụng phát sóng livestream Tấn Giang đã xuất hiện một streamer mới có tên: Đạo quán Vân Thanh – Vân Mặc.

    Phần giới thiệu của phòng livestream ghi là: Mỗi ngày gieo ba quẻ để xua tan lo lắng và giải quyết vấn đề của bạn.
     
    Lyly6, Ái Nhẫnlacvuphongca thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng chín 2024
  4. Tử Nguyệt Linh

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Người hữu duyên số 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dưới phần livestream của app Tấn Giang có nhiều phân khu: Ca hát, nhảy múa, trò chơi, bán hàng online..

    Mà thứ Vân Mặc lựa chọn trong đó là phân khu linh dị.

    Nhiệt độ của phân khu này cũng không cao, phần lớn đều là kể chuyện kinh dị và thám hiểm nhà ma.

    Ngẫu nhiên có mấy thầy bói livestream, cô xem một chút, phát hiện ngay cả thủ pháp bấm đốt ngón tay cơ bản nhất của Tiểu Lục Nhân cũng không đúng, hết lần này tới lần khác còn tự xưng là một bậc chân nhân trong lĩnh vực nào đó, lừa gạt những người hâm mộ xung quanh.

    Aida..

    Xem ra việc tuyên truyền cho đạo quán Vân Thanh và Thần Toán Đạo vẫn còn một chặng đường dài phía trước!

    Vân Mặc thu hồi suy nghĩ, không nghĩ đến chuyện khác nữa mà mở camera điện thoại lên, kiên nhẫn chờ đợi người hữu duyên số 1 hôm nay.

    Bởi vì là lần đầu livestream cho nên phía chính phủ có lực lượng hỗ trợ đối với người mới như cô.

    Vì thế rất nhanh, hơn mười người dùng tràn vào trong phòng livestream.

    Những người này ban đầu đều là bấm nhầm, vốn định thoát ra ngoài, nhưng khi tập trung nhìn kĩ lại phát hiện hình ảnh một cô gái đang ngồi, dù ống kính mờ cũng ngăn cản được nhan sắc xinh đẹp của cô.

    Bọn họ còn tưởng rằng đây là một livestream tài năng nên mới ở lại, bình luận để cho chủ kênh biểu diễn một cái.

    [Ồ, chủ kênh mới sao? Nhan sắc không tệ, hiện tại tôi chính là fan cũ nha!]

    [Ca hát hay nhảy múa vậy? Sao chỉ ngồi bất động ở đó thế? ]

    [Đại ca Nhất Bảng có đãi ngộ đặc biệt gì không? ]

    Tuy mấy câu nói trong bình luận không có chữ nào thô tục, nhưng không hiểu sao lại rất khó nghe.

    Vân Mặc liếc mắt một cái: "Không phải phòng livestream tài năng -"

    Nói xong, lại duỗi ngón tay chỉ vào góc trên bên trái của mình: "Nhìn kỹ, phân khu linh dị. Chỗ tôi xem bói, mỗi ngày ba quẻ, một quẻ cần một cái Gia Niên Hoa*."

    *Gia Niên Hoa: Quà tặng livestream

    Lời nói vừa dứt, bình luận trên mạng của người xem đều vô cùng kinh hãi.

    Trong APP livestream Tấn Giang, một Gia Niên Hoa có giá 1688 NDT*.

    *NDT: Nhân dân tệ

    Đó không phải là thứ mà người bình thường có thể mua nổi.

    Huống hồ đây còn là một phòng livestream xem bói, chủ kênh lại là một cô gái chưa đến hai mươi tuổi.

    Hơn nữa ở phòng livestream xem bói khác cùng khu, tốt xấu gì phía sau những người đó còn treo cái gì mà giấy chứng nhận hiệp hội Đạo giáo, lại còn là vị chân nhân của đạo quán nào đó, còn có người hâm mộ gửi biểu ngữ đến..

    Trước tiên chưa nói đến vấn đề khác, ít nhất trông người ta còn có vẻ chân thật!

    Lại nhìn sang Vân Mặc này..

    Phía sau không có gì cả!

    Nếu bọn họ thật sự tiêu tiền kiểu này thì chẳng phải là coi tiền như rác sao!

    [Cô gái nhỏ à, cô cũng dám làm thật đấy, nếu thật sự được như vậy thì cô cứ tới tìm tôi, tôi có thể cho cô nhiều hơn!]

    [Mời mọi người tải xuống APP chống lừa đảo quốc gia để bảo vệ tài sản an toàn.]

    [Coi ai là thứ ngu dốt vậy, bây giờ đã là thời đại nào rồi, mấy cái live huyền học như này cũng quá lỗi thời rồi đó!]

    [Chủ kênh, cô lạc hậu quá đi, chậc chậc chậc.]

    Vân Mặc mím môi, không nói gì.

    Hiện nay huyền học không phổ biến, rất nhiều người đều ôm thái độ nghi ngờ đối với những thứ này, cảm thấy đều là đồ lừa đảo.

    Hơn nữa, cô lại là con gái.

    Cho nên, dù cô có bố trí phía sau hoàn hảo đến đâu cũng sẽ có người lấy lý do khác để chỉ trích cô.

    Cô không cần phải vì vậy mà tự chứng minh.

    Hơn nữa cô đã bấm ngón tay tính trước, người hữu duyên số 1 hôm nay-

    Sắp tới rồi.

    Nghĩ như thế, cô vừa ngẩng đầu, suýt chút nữa bị hiệu ứng tặng quà đặc biệt của phòng livestream làm mù mắt.

    Khắp màn hình đều nở rộ pháo hoa rực rỡ, mà ở giữa pháo hoa, một tòa kiến trúc xa hoa chậm rãi xuất hiện, cuối cùng bùng nổ thành vô số ngôi sao chảy vào bên trong [Giá trị nhân khí] góc trên bên trái phòng livestream.

    Hệ thống: Người dùng [Trì Ngư] tặng chủ kênh [Đạo quán Vân Thanh - Vân Mặc] khen thưởng Gia Niên Hoa*1!

    Thông báo hệ thống vừa phát ra, vài người dùng trong phòng livestream đều trợn tròn mắt.

    [Không phải chứ, đầu óc ai mà không tốt như vậy? ]

    [Vãi chưởng là Gia Niên Hoa! Nhiều chủ kênh có chút danh tiếng cầu mong cả một ngày còn không nhận được một cái, thế nào đến chỗ này lại có người mắc câu vậy? ]

    [Trì Ngư rốt cuộc là ai vậy, thế này không phải quá bất công rồi à? ]

    [Cho nên mọi người nói xem, tại sao lừa đảo lại kiếm được tiền nhanh như vậy.. Là bởi vì có kẻ ngốc đó!]

    Nhìn thấy tiền lời, lúc này Vân Mặc lập tức ngồi ngay ngắn.

    Cô không để ý tới mấy câu bậy bạ trong bình luận, mà nở một nụ cười tiêu chuẩn, mỉm cười điềm đạm, tìm kiếm người hữu duyên này.

    "Trì Ngư có ở đây không? Cô là quẻ thứ nhất hôm nay!"

    "À, kết nối mic hay là tin nhắn riêng?"

    Trì Ngư: [Kết nối mic đi, tôi đang rất vội!]

    Vân Mặc vội vàng gửi yêu cầu gọi điện tới đối phương.

    Video được kết nối, hình ảnh Trì Ngư đang ngồi ở trong phòng ngủ rất nhanh chóng xuất hiện ở phòng livestream bên phải.

    Vẻ ngoài của cô ấy mảnh mai, trang trí xung quanh đáng yêu, có thể nhìn ra là một nữ sinh yêu đời.

    Mặt tường phía sau treo lưới, trên đó có thể nhìn thấy ảnh chụp chung của cô ấy và một con mèo, trông vô cùng ấm áp.

    Vân Mặc đánh giá hai mắt của cô ấy, chợt hỏi: "Cô muốn xem cái gì?"

    Trì Ngư nhìn bình luận: "Nói trước cái này đã, tôi không phải là nạn nhân đâu! Tôi muốn tìm mèo của tôi, Phác Phác, nếu như cô không tìm được, tiền quẻ này cô phải trả lại cho tôi."

    Cô ấy cũng không phải đồ ngốc, vô duyên vô cớ đưa cho một chủ kênh nhiều tiền như vậy.

    Chủ yếu là vì Phác Phác đã mất tích vài ngày rồi!

    Cô ấy dán thông báo tìm mèo, đăng bài khắp nơi, nghĩ nếu có người đưa Phác Phác trở về thì cô ấy sẽ cho đối phương hai nghìn NDT coi như quà cảm ơn.

    Nhưng đã lâu như vậy rồi vẫn không thu hoạch được gì.

    Nghĩ đến Phác Phác còn lang thang ở bên ngoài, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, có thể còn bị các động vật và con người khác bắt nạt.. Khiến cô ấy đau khổ đến mức mỗi ngày đều khóc nức nở.

    Cũng chính vào lúc này, cô ấy lướt tới phòng livestream của Vân Mặc.

    Cho nên cô ấy nghĩ, vậy không bằng dùng hai nghìn NDT này, đánh cược một cái ẩn số.

    Dù sao thì cứ coi như đây là cọng rơm cuối cùng đi!

    Nếu thật sự có thể tìm được, vậy thì mọi người đều vui mừng.

    Nếu như không tìm thấy, hơn nữa đối phương còn không trả lại tiền, vậy cô ấy nhất định sẽ tố cáo, trực tiếp để cho phía chính phủ nôn tiền ra.

    Đương nhiên Vân Mặc cũng hiểu rõ suy nghĩ của Trì Ngư.

    Cô vừa mới phát sóng, mọi người không tin là chuyện thường tình.

    Bởi vậy cô gật đầu: "Đương nhiên là có thể. Gửi ảnh mèo của cô và địa điểm nhìn thấy nó lần cuối cho tôi đi."

    Trì Ngư nghe vậy thì vội vàng làm theo.

    [Tạm được tạm được, chị gái nhỏ này vẫn còn tỉnh táo.]

    [Nhưng tốn nhiều tiền như vậy, nhờ một tên lừa đảo giúp tìm mèo.. Chậc, không hiểu nổi.]

    [Đúng vậy, có tiền như vậy sao lại không báo hiếu cho ba mẹ chứ? Thế mà cô lại đưa tiền cho kẻ lừa đảo để giúp tìm mèo là sao? ]

    [Nếu để cho bạn trai cô biết chuyện này thì không biết cậu ta có tức chết không nhỉ? ]

    Quả nhiên, bình luận có vô số lý do để bới móc.

    Đặc biệt là khi biết rằng Trì Ngư tặng 1688 NDT chỉ để tìm một con mèo, một số người bắt đầu cảm thấy chua xót, chỉ trích Trì Ngư không có lòng hiếu thảo các thứ.

    Trì Ngư chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.

    Nhân lúc Vân Mặc còn đang tính toán, cô ấy vội vàng nói: "Mấy người đừng nói như vậy, đối với tôi mà nói Phác Phác không đơn thuần chỉ là thú cưng, nó là người nhà của tôi!"

    "Tôi đã nhặt nó về lúc nó còn rất nhỏ, từ lúc lớn bằng bàn tay đến lúc hơn mười cân, thật sự giống như nuôi con ruột của chính mình. Nó cũng cùng tôi trải qua một quãng thời gian khó khăn nhất, thậm chí nó còn là báu vật của cả nhà chúng tôi, ba mẹ tôi vô cùng chiều chuộng nó, rất nhiều đồ ăn vặt hay đồ chơi đắt tiền đều là hai người họ mua cho."

    "Còn nữa, tình cảm của bạn trai tôi và tôi rất tốt, sau khi biết Phác Phác đi lạc cũng vô cùng lo lắng, cùng tôi tìm suốt ngày đêm. Tôi rất cảm ơn mọi người đã quan tâm đến tôi, nhưng chuyện trong nhà tôi không làm phiền mọi người phải lo lắng!"

    Vẻ mặt lúc Trì Ngư nói lời này rất nghiêm túc, có thể thấy được là rất quan tâm đến con mèo Phác Phác này.

    Nhưng mà bình luận có một số người vẫn cảm thấy như cũ, dù sao cũng chỉ là một thú cưng, mất thì mất thôi.

    Với số tiền này còn có thể mua một con khác!

    Những lời nói thế này khiến người ta cảm thấy rất khó chịu, vì vậy những người khác cũng nhanh chóng xen vào: [Có vài người đừng ở đó ra vẻ mình là người tỉnh táo được không? Người ta có tiền, thích cho ai tiêu thì tiêu, người ta có thể nuôi nổi thú cưng, đương nhiên đối xử với ba mẹ cũng sẽ không kém, còn tốt hơn so với mấy người luôn nhắc tới hiếu thảo hiếu thảo ngoài miệng phải không nào? ]

    [Đúng thế đúng thế, ủng hộ chị gái nhỏ Trì Ngư, nếu như mèo của tôi đi lạc tôi cũng sẽ khóc chết mất!]

    Bình luận mỗi người một ý, nhanh chóng ầm ĩ lên.

    Nhiệt độ phòng livestream cũng theo đó tăng lên, chẳng bao lâu từ lúc mới bắt đầu chỉ có mười mấy người, dần dần có trên trăm người online.

    Mà chờ tới lúc Vân Mặc ngẩng đầu lên, phòng livestream của cô thậm chí còn lên được bảng xếp hạng.

    Lưu lượng này, ngược lại cô không nghĩ tới.

    Có điều..

    Vân Mặc mím môi, nhìn về phía Trì Ngư trên màn hình, nhàn nhạt nói: "Thật ra mèo của cô đang ở gần nhà cô, hơn nữa mỗi ngày cô đều đi ngang qua nó."

    Lời này vừa nói ra, Trì Ngư khó hiểu nghiêng đầu nhìn cô.

    Bình luận cũng không ầm ĩ nữa, bắt đầu chế nhạo Vân Mặc.

    [Tôi đã nói tiền này xài lãng phí rồi mà, còn không được chút lợi nào..]

    [Cười chết tôi mất, nếu thật sự ở gần nhà chị gái nhỏ, còn cần cô phải giúp sao? ]

    [Đúng vậy, tôi có thể thấy chị gái nhỏ thực sự rất sốt ruột, nếu cô bói không ra thì cứ nói thẳng, đừng ở đây lừa gạt chị gái nhỏ nữa!]

    Nhìn bình luận, Trì Ngư cũng cau mày.

    Cô ấy nói: "Chủ kênh, tôi không biết cô thực sự muốn giúp tôi hay là đang trêu đùa tôi nữa. Sau khi Phác Phác đi lạc, toàn bộ tiểu khu và hai tiểu khu bên cạnh tôi đã tìm hết rồi, bạn trai tôi thậm chí còn tìm cơ hội kiểm tra camera gần đó, căn bản không thấy bóng dáng của Phác Phác đâu cả."

    "Nếu như mỗi ngày tôi đều có thể đi ngang qua nó, vậy tôi còn cần đến tìm cô sao?"

    Vẻ mặt Trì Ngư có hơi ảo não, dường như cũng đang hối hận vì quyết định tìm người đoán mệnh của mình.

    Cô ấy thở dài, định cúp máy livestream.

    Nhưng Vân Mặc lại lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Tôi không lừa cô, Phác Phác quả thật đang ở gần cô. Nếu cô không tin, cứ dựa theo lời tôi nói mà đi tìm."

    Nghe vậy, Trì Ngư cắn cắn môi, bắt đầu thấy hơi dao động.

    Cô ấy chắc chắn ở gần nhà mình chưa từng xuất hiện bóng dáng của Phác Phác.

    Nhưng chủ kênh đã nói chắc chắn như vậy..

    Cô ấy suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định để bị lợi dụng một lần nữa, dựa theo lời Vân Mặc nói đi xem một chút.

    Không vì cái gì cả, chỉ là không muốn để cho người khác lại bị lừa nữa!

    Nếu như cô ấy hoàn toàn làm theo lời Vân Mặc, kết quả vẫn không tìm được Phác Phác, vậy thì cô ấy có thể chắc chắn chủ kênh này là kẻ lừa đảo, thẳng tay trừng phạt để sau này đối phương không bao giờ có thể phát sóng lừa người nữa!

    Vì thế cô ấy vội vàng đứng dậy nói: "Được, tôi sẽ ra ngoài!"

    Mặc quần áo tử tế, cô ấy cầm điện thoại di động duy trì trạng thái kết nối mic, sau đó vội vàng vào thang máy xuống lầu.

    [Chủ kênh à, cô chuẩn bị sẵn sàng đi, đợi lát nữa tôi sẽ báo cáo và đưa cô vào danh sách đen~]

    [Mọi người cùng động động tay nhỏ click tố cáo "Lừa đảo gây hại" nào!]

    [Chị gái nhỏ Trì Ngư đừng tin cô ta, đây không phải là đang trêu đùa cô sao!]

    Trì Ngư cũng biết dáng vẻ hiện tại của mình cực kỳ giống một tên hề.

    Nhưng cuối cùng cô ấy vẫn không nói thêm gì mà hỏi Vân Mặc: "Sau đó thì sao, tôi phải đi đâu?"

    Vân Mặc lạnh nhạt mở miệng: "Bên trái tòa nhà này của cô, có một cánh rừng xanh."

    Trì Ngư có chút kinh ngạc: "Đúng vậy, cô, làm sao cô biết? Chẳng lẽ cô cũng ở.."

    Trì Ngư cho rằng Vân Mặc cũng ở trong tiểu khu này.

    Nhưng Vân Mặc lại lắc đầu, tiếp tục nói: "Đứng ở đầu cánh rừng xanh, đi đến cuối cùng, rồi đi tới cái cây ở giữa hàng thứ ba."

    Phải vào rừng xanh sao?

    Trì Ngư nhíu mày, cảm thấy có chút xấu hổ.

    Cô ấy ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy không có người nào khác, lúc này mới dám nhấc chân đi vào bên trong.

    Cô ấy vừa đi, vừa cảm thấy bản thân có gì đó không đúng.

    Tại sao phải lãng phí thời gian náo loạn với thầy bói này cơ chứ!

    Lúc đó cô ấy không nên đánh cược chuyện này, rõ ràng trước đây cô ấy chưa bao giờ tin vào những thứ như thế mà!

    Có năng lượng thế này, không bằng cô ấy lại đi tìm Phác Phác..

    Cô ấy đang miên man suy nghĩ, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng của Vân Mặc gọi cô ấy hoàn hồn lại.

    "Đến rồi."

    Trì Ngư ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn xung quanh.

    Nhưng mà xung quanh đây ngoại trừ cây cổ thụ và cỏ dại ra thì chẳng có thứ gì khác.

    Chủ kênh nói Phác Phác ở gần đây..

    Nhưng mà sao cô ấy lại không nhìn thấy?

    [Nào nào, chủ kênh, biểu diễn tiếp đi nào, để tôi xem cô còn có thể bịa ra cái gì để nói dối nữa.]

    [Mèo ở đâu? Tổ đạo cụ còn chưa đi làm sao? ]

    [Tôi cũng rất bái phục chủ kênh đó, tới lúc này rồi mà mặt vẫn không đổi sắc lừa gạt người khác.]

    Vân Mặc cũng không để ý bình luận chế giễu, nhìn vẻ mặt mờ mịt của Trì Ngư, cô thở dài.

    Sau đó nói với vẻ tiếc nuối: "Tìm cái gì đó có ích, ở ngay dưới gốc cây này.."

    "Đào lên."
     
    Dương2301, Nghiên DiMạnh Thăng thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...