Xuyên Không [Edit] Trở Về 1960: Làm Ruộng Làm Giàu Nuôi Dưỡng Nhi Tử - Nam Phương Lệ Chi

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi BánhMì trắng trẻo, 10 Tháng mười 2020.

  1. BánhMì trắng trẻo

    Bài viết:
    2
    Chương 20: Bánh khoai lang chiên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    tamryry, Giaheo, Nhiim160921 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng sáu 2021
  2. BánhMì trắng trẻo

    Bài viết:
    2
    Chương 21: Tay tiêu nhiều tiền

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc này không biết anh cả Chu Khải đang ở nơi nào chơi, Chu Toàn tìm không được. Đã kêu anh lớn ở trong làng có gặp Chu Khải tiện thể kêu hắn về nhà ăn bánh khoai lang chiên!

    Sau đó Chu Toàn liền chạy về nhà.

    Khi Chu Khải nghe được tin tức chạy về nhà, Lâm Thanh Hòa đã cho Chu Toàn và bé út Chu Bách ăn xong.

    Đương nhiên là có để lại một miếng cho hắn.

    "Mẹ, người không có nói với ta là chiên bánh khoai lang ăn!" Chu Khải một bên rửa tay, một bên lên án nói.

    Chu Khải liền trừng mắt nhìn Chu Toàn: "Ngươi không kêu ta liền dám tự mình chạy về ăn?"

    "Ta có đi kêu, nhưng không tìm được ngươi, ta nhờ người truyền lại, nếu không anh cả ngươi khẳng định hiện tại còn chưa có trở về nhà" Chu Toàn lười nhác nói.

    Sau khi ăn ba miếng bánh khoai lang, cảm thấy rất đã, hiện tại bụng đã no, không rảnh cùng anh cả tranh cãi.

    Chu Khải cũng chỉ có thể ăn một miếng khoai lang, hắn ăn uống khá lớn, một miếng này không đủ no, hỏi Chu Toàn: "Ngươi ăn mấy miếng?".

    "Ba miếng" Chu Toàn nói.

    "Mẹ, người như thế nào lại chia cho hắn nhiều hơn ta!" Chu Khải bất mãn nói.

    "Ai kêu người vừa chạy đi chơi liền không thấy bóng dáng. Lần sau nhớ rõ, có đi chơi cũng chơi gần nhà. Nếu không, ta có làm đồ ăn ngon thì ngươi cũng đừng nghĩ đến" Lâm Thanh Hòa nói.

    Tuy rằng không quản chặt hắn, nhưng ra ngoài phóng như con ngựa hoang thế kia, điều này không thể được.

    So với việc lúc nào cũng dặn dò hắn, đem đồ ăn ra để làm điều kiện sẽ đả động tới hắn hơn. Lần sau có đi chơi, nhất định sẽ không chạy đi xa, Chu Toàn có tìm cũng dễ hơn!

    Chu Khải còn muốn nói cho Chu Toàn biết hắn thường đi chơi chỗ nào, như vậy có thể đi tìm hắn. Nhưng Chu Toàn chê anh cả đi chơi quá nhiều nơi, không thể đi tìm, ở gần nhà không thấy liền không tìm nữa.

    Sau đó bị Chu Khải đánh, Chu Toàn liền gào giọng nói, Lâm Thanh Hòa liền tính toán đánh Chu Khải.


    Một trận gà bay chó sủa xong, Lâm Thanh Hòa hỏi anh lớn: "Ngươi có nói với bà nội không?"

    "Có, bà nội nói làm xong việc sẽ tới, nhưng không cần chuẩn bị cơm cho bà" Chu Khải nói.

    Nói là nói như vậy, nhưng Lâm Thanh Hòa vẫn chuẩn bị cơm trưa cho bà, rốt cuộc có việc cần nhờ mà.

    Giữa trưa chưng cơm ăn, vo gạo một lần xong bỏ vào chậu sắt ngâm nửa tiếng đồng hồ là có thể nấu.

    Bên này có ăn cơm, nhưng những người ăn nó tương đối ít, họ ăn mì nhiều hơn. Gạo, đặc biệt là loại gạo này, nó rất hiếm.

    Tuy nhiên gạo rõ ràng là thơm nhất, chỉ là không dễ mua, cần phải có phiếu gạo, nhưng nguyên chủ rất thích ăn.

    Lâm Thanh Hòa cũng rất thích, vì vậy lu gạo lúc nào cũng đầy. Chỉ sợ ngày nào đó Chu Thanh Bách trở về, lúc đó cô không thể nào tùy ý bỏ thêm.

    Lượng cơm cô ăn không lớn, lúc đấy còn chưa có bé út. Nhưng đứa lớn Chu Khải lượng cơm ăn không nhỏ, tiểu tử này bị Lâm Thanh Hòa nuôi nấng mấy ngày, tuy thịt không phát triển nhiều, nhưng rõ ràng là rắn chắc hơn trước.

    Đối với mẹ Chu, lượng cơm ăn khá lớn.

    Ước chừng có khoảng tám chén cơm, cô cùng đứa thứ hai và bé út là ba chén, một mình Chu Khải hai chén, mẹ Chu ăn ba chén cơm là vừa.

    Chờ cơm nấu xong, cô đem thịt ba chỉ chiên tạo dầu, múc thịt ra, bỏ dưa chuột vào xào, bỏ một ít muối, chả mấy chốc hương thơm bay ngào ngạt khắp bếp.

    Dưa chuột xào xong, Lâm Thanh Hòa còn làm thêm canh trứng.

    Chưng cơm cùng thịt ba chỉ, lại có dưa chuột xào, thêm canh trứng. Đây cũng coi như là bữa ăn đơn giản thường ngày đi.

    Nhưng khi mẹ Chu lại đây vừa thấy thức ăn này, ngực lại có chút đau. Thật là, so với lão địa chủ trước kia, bữa ăn này không kém!

    "Mẹ, ngồi xuống ăn cơm đi, đặc biệt chưng cơm cho mẹ ăn, đừng để thừa lại, ta đã hứa với bọn trẻ tối nay sẽ nấu cháo thịt" Lâm Thanh Hòa nói.

    Sắc mặt mẹ Chu không được tốt lắm, nhưng cũng biết cô sẽ không nghe mình, liền ngồi xuống dưới. Nhìn một đĩa thịt, một đĩa dưa chuột xào đầy dầu. Hương thơm còn chưa bốc lên mũi thì mẹ Chu đã lo lắng không yên rồi.

    Nhà lão tứ gia này thật không muốn sống tiếp à!

    "Bà nội, mau ăn đi, thật sự rất thơm" Chu Khải nhận chén cơm mẹ hắn đưa tới, nói.

    Chu Khải cũng bắt đầu ăn, bé út ngồi an tĩnh, nhưng cũng gấp không chờ nổi, giương miệng chờ mẹ hắn đút cơm.

    Lâm Thanh Hòa cũng hô: "Mẹ, người ăn đi, đừng chỉ ngồi không".

    Sau đó bắt đầu cho bé út ăn, bé út ăn rất ngoan, ngồi trên đùi của mẹ hắn, muốn ăn cái gì thì sẽ chỉ vào món đó.

    Hắn thích nhất là thịt, ăn uống cũng không nhỏ, có thể ăn hơn nửa chén cơm, thêm không ít thịt cùng đồ ăn. Lại cho hắn mấy muỗng canh, sau đó mới cho hắn ở dưới đất chơi.

    Lâm Thanh Hòa cũng mới ăn, cùng mẹ Chu nói: "Mẹ, hương vị không tệ lắm đâu".

    Mẹ Chu mím môi, nghĩ thầm, ngươi cho nhiều dầu như vậy hương vị sao tệ được. Nhưng nhìn thấy cô quan tâm, cho bé út ăn như vậy, nên cũng không so đo. Tuy rằng vẫn dùng nhiều tiền như trước, nhưng là dùng cho ba đứa cháu của mình, nên cũng an tâm.

    "Nghĩ thế nào mà lại kêu ta qua ăn cơm" Mẹ Chu nói xong, Lâm Thanh Hòa đứng dậy đưa cho bà một chén khác, bỏ dưa chuột vào và thêm ít canh trứng quấy lên, đặc biệt rất thơm. Chu Khải và Chu Toàn đều thích ăn như vậy.

    Tất nhiên cô cũng thích nhu thế.

    Mẹ Chu nhìn cô một cái, Lâm Thanh Hòa nói: "Chuyện là thế này, ta dự định đi qua huyện thành bên kia mua thức ăn khô về lưu trữ qua mùa đông ăn. Hợp tác xã có rất nhiều thứ không có, đi một chuyến này xong, sẽ không định ra ngoài nữa. Ngày mai 5 giờ sẽ xuất phát, cho nên muốn mẹ ngày mai qua đây trông giúp mấy đứa nhỏ, làm cơm cho chúng ăn.

    Tự biết sẽ không ngăn được cô, mẹ Chu ngoại trừ đồng ý ra, còn biết làm thế nào nữa. Nếu không, cô nhất định sẽ ném ba đứa ở nhà, tự mình đi.

    Tốt xấu gì thì cũng muốn mình qua trông giúp ba đứa cháu của mình.

    Sau khi tự an ủi bản thân, mẹ Chu liền đồng ý, nhưng vẫn là câu nói kia:" Đồ vật không cần thiết đừng mua ".

    " Ta biết "Lâm Thanh Hòa gật đầu.

    Mẹ Chu ăn ba chén cơm thơm ngào ngạt, sau đó liền trở về. Trước khi về còn nói tối nay bà sẽ quay lại đây ngủ cùng Chu Khải và Chu Toàn, như vậy sáng sớm không cần gấp gáp mà đến.

    Lâm Thanh Hòa tỏ vẻ tối nay cùng nhau lại đây ăn, mẹ Chu cự tuyệt.

    Trên thực tế cô có thể đáp ứng mình ngủ cùng hai đứa nhỏ một đêm, mẹ Chu hơi ngạc nhiên. Theo tính khí của cô ấy, chắc chắn sẽ không dễ dàng đồng ý.

    Rốt cuộc Lâm Thanh Hòa đâu phải nguyên chủ. Cô ấy không thể bắt chước giống nguyên chủ mười trên mười được, mẹ Chu có thể vui vẻ lại đây giúp, sao cô không thể đáp ứng chứ.

    Vừa lòng với đồ ăn, mẹ Chu khi trở về liền cùng cha Chu nói về việc này.

    Trừ bỏ cái cách tiêu tiền như nước ra, còn những điểm khác dường như đã thay đổi rất nhiều.

    Cha Chu liền nói:" Đều đã ở riêng, quản nhiều như vậy làm gì. Hiện tại có thể quan tâm, chăm sóc mấy đứa trẻ là tốt rồi".
     
    tamryry, Giaheo, Nhiim160917 người khác thích bài này.
  3. BánhMì trắng trẻo

    Bài viết:
    2
    Chương 22: Vội vã đến huyện thành

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mẹ Chu đến ngủ lúc 8 giờ.

    Bọn đại oa còn chưa có rửa chân, Lâm Thanh Hòa liền cho bọn hắn rửa chân trước, sau đó mới giúp mẹ Chu rửa chân.

    Mẹ Chu bị sốc đến nổi không nói nên lời, con dâu lão tứ thế mà lại rửa chân cho mình?

    "Mẹ, ngày mai cho bọn nhỏ ăn cháo thịt nạc, thịt nạc ta đã dùng nước luộc sơ qua" Lâm Thanh Hòa rửa chân xong cho mẹ Chu, nói.

    "Ngày mai định mua cái gì?" Đại khái nhìn cô khá vừa mắt hơn lúc trước, mẹ Chu lúc này mới hỏi.

    "Không dự định mua gì, chủ yếu là bọn đại oa không có quần áo giữ ấm ở trong. Nhưng lại phải đi lộng điểm, yêu cầu này cũng không cao, đến lúc đó nhờ đại tẩu giúp đỡ làm là được, tất nhiên ta sẽ trả phí vất vả" Lâm Thanh Hòa nói.

    Mẹ Chu nghĩ thầm, nếu tiền này không tiêu cho cháu trai của mình, thì chắc chắn cũng phung phí ở chỗ khác, vì thế liền nói: "Là nên may vài cái áo mặc bên trong người".

    Lâm Thanh Hòa cũng không thân thiết với bà, liền đem chậu nước rửa chân sang một bên, sau đó chuẩn bị nghỉ ngơi.

    Ngày mai cô đặc biệt muốn dậy sớm để đi huyện thành, trời còn chưa có sáng liền phải khởi hành sớm.

    Ngẫm lại liền thấy đau nhức chân.

    Ngày hôm sau, buổi sáng Lâm Thanh Hòa liền dậy, rửa mặt sau đó ra ngoài. Đương nhiên cũng nói với mẹ Chu một tiếng.

    Mới vừa đi ra liền thấy Chu Đông đang kéo xe, hắn cũng vừa mới tới, nhưng không gõ cửa, liền ở bên ngoài chờ.

    "Hôm nay vất vả cho ngươi rồi, đợi lát nữa lên huyện thành, thím cho ngươi ăn bánh bao" Lâm Thanh Hòa nói.

    Chu Đông vội vàng nói không cần, đã ăn ở nhà mới qua đây.

    Hiện tại đã đầu tháng 10, buổi sáng giờ này trời rất lạnh, hơn nữa trời vẫn còn tối.

    Nếu không có Chu Đông đi cùng, thật sự cô sẽ không dám đi một mình trên đường đâu.

    "Bây giờ trời càng ngày càng lạnh, nhà các ngươi chăn bông còn giữ ấm không?" Llâm Thanh Hòa nói.

    "Rất ấm áp" Chu Đông gật đầu.

    "Lần trước ta có đặt một cái chăn lớn ở huyện thành bên kia, có thể đem cái chăn trong nhà cho nhà ngươi" Lâm Thanh Hòa nói.

    "Thím nói thật sao?" Chu Đông sửng sốt, nói.

    Trong nhà có chăn bông là thật, nhưng nó cũng đã lâu rồi. Hơn nữa hiện tại hắn và muội muội đều trưởng thành. Không thể giống trước kia đều cùng nhau ngủ, cho nên hai anh em mỗi người một cái.

    Cũng bởi vì mỗi người một cái, cho nên bắt đầu từ năm trước, hai anh em đều bị đông lạnh. Cũng may còn có giường đất, nhưng từ nửa đêm cho tới sáng vẫn cảm thấy lạnh à.

    Hắn còn đỡ, quan trọng là em gái mình.

    "Thật" Lâm Thanh Hòa gật đầu.

    Lúc này đây đi huyện thành, cô dự tính lấy chăn bông từ túi không gian ra. Không chỉ có chăn bông mà còn có nệm, đệm chăn cũng muốn lấy, những thứ này mùa đông đều không thể thiếu.

    "Thím, cái đó mất bao nhiêu tiền, trong nhà còn một ít phiếu vải vô dụng, đều có thể đưa cho thím" Chu Đông vội vàng nói.

    Không dễ dàng gì có một chiếc chăn bông vào thời điểm này.

    Tuy rằng trong mắt Lâm Thanh Hòa đồ trong nhà có hơi cũ, nhưng chỉ mới kết hôn có vài năm, cái chăn cũng không phải để dành cho đêm tân hôn, về sau lại mua cái khác. Nếu Chu Đông không cần cô sẽ dùng nó làm đệm giường.

    Đối với đệm giường trong túi không gian, có thể đi qua huyện thành mua, không thể không có người muốn mua nó.

    Nhưng xem cuộc sống của hai anh em Chu Đông không dễ dàng, họ thường xuyên giúp đỡ người khác làm việc, tuy rằng sẽ cho tiền, nhưng tóm lại hai anh em này đều rất tốt, tiếp tế một chút không đáng gì.

    "Thím đây cũng không thiếu tiền. Nhưng năm nay thời điểm phân lương, ta muốn đi mua không ít đồ về nhà. Đến lúc đó ngươi giúp ta khiêng về nhà đi" Lâm Thanh Hòa nói.

    Năm rồi nguyên chủ cũng kêu Chu Đông hỗ trợ, đương nhiên sẽ cho hắn hai cái trứng gà mang về.

    Chu Đông lắc đầu: "Cái này thím không cần nói, ta đều sẽ giúp thím khiêng trở về".

    Ngươi bên cạnh phụ trách chuẩn bị cho tốt vật tư lần này, hôm nay ta muốn đi mua không ít đồ vật trở về, có lẽ sẽ khiến ngươi mệt chết"Lâm Thanh Hòa nói.

    Đi tiếp đi tiếp, trời liền sáng đến mông. Đi được một phần ba đường thì trời đã sáng rồi.

    Lúc này Lâm Thanh Hòa đã thấy đói bụng, nhưng không có cách lấy đồ ăn ra ăn. Liền ráng chịu đói, cùng Chu Đông đi đến huyện thành. Sau đó tiến tới tiệm cơm của nhà nước, sau khi vào liền cầm ba cái bánh bao đi ra, cô một cái, Chu Đông hai cái.

    Chu Đông muốn từ chối, nhưng Lâm Thanh Hòa nói, hôm nay đi rất nhiều, nhanh chóng ăn, ăn xong liền bắt đầu làm việc.

    Chu Đông cũng liền ăn.

    Lâm Thanh Hòa ăn một cái là đủ no rồi, Chu Đông lần đầu tiên ăn món bánh bao ngon như vậy, hơn nữa còn có hai cái, Chu Đông ăn mà sắp nuốt luôn cả đầu lưỡi.

    Tuy rằng có thể ăn hết ba cái bánh bao như vậy, nhưng ăn hai cái xuống bụng cũng rất thoải mái rồi.

    Lâm Thanh Hòa liền mang hắn sang hợp tác xã bên này.

    Cô dự tính lại đây mua sắm. Trên thực tế vào thời gian này, từ bốn phương tám hướng có rất nhiều đội sản xuất. Có đội sản xuất sớm phát gạo, phát phiếu giảm giá cùng tiền. Tự nhiên cũng sớm lại đây mua vật tư năm nay.

    Quả nhiên trong hợp tác xã người không ít. Hơn nữa vải gì đó cơ bản là mua không được, Nhưng Lâm Thanh Hòa cũng không thèm để ý. Cô dự định qua bên chợ đen kia mua, tuy rằng giá đắt hơn một chút, nhưng chất lượng so với hợp tác xã nửa điểm cũng không kém.

    Hợp tác xã vẫn có những thực phẩm mà cô cần. Sau khi xem một lượt, tôm khô, nấm, tảo bẹ, mộc nhĩ. Cô cầm phiếu phụ phẩm mua chúng.

    Tôm khô một cân, nấm một cân, tảo bẹ cũng một cân, táo đó và mộc nhĩ mua hai cân.

    Bởi vì bọn nhỏ ở nhà đều thích ăn mộc nhĩ.

    Trừ bỏ những thứ trên, còn có kẹo sữa mua ba đồng, đường trắng mua một cân để dự trữ, sữa mạch nha cô định mua một lon, nhưng thấy một lon không nhiều nên mua hai lon.

    Còn hộp trái cây đóng hộp, đầu năm nay cô không có hứng thú với trái cây hộp, nhưng bọn nhỏ chưa từng ăn, mua hai lon về cho chúng nếm thử.

    Nhưng hương vị chắc chắn không ngon bằng mấy quả táo trong túi không gian của cô.

    Đồ ăn vặt khác cũng mua, chẳng hạn như gạo nếp gì đó.

    Bởi vì mua đồ vật tương đối nhiều, cô liền mua một cái bọc to từ người bán. Sau đó trực tiếp mang những thứ này đóng gói, kêu Chu Đông tiến vào xách đi.

    Đừng nhìn Chu Đông mới 15 tuổi, từ nhỏ đã làm việc nhà nông, cho nên sức lực là không nhỏ.

    Khóe miệng Chu Đông giựt giựt, không cần biết bên trong mua những gì. Nhưng hắn biết, tuyệt đối là tốn không ít tiền.

    Những thứ cần mua ở hợp tác xã bên này đều giống nhau, Lâm Thanh Hòa trực tiếp mang Chu Đông đến tiệm bách hóa ở huyện thành.

    Chu Đông ở bên ngoài xem xe và những đồ vật trên xe. Lâm Thanh Hòa vào một mình là được, còn sót lại hai phiếu vải liền mua hai vỏ chăn lớn.
     
  4. BánhMì trắng trẻo

    Bài viết:
    2
    Chương 23: Bếp than đá

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi vào một góc của trung tâm thương mại liền mua hai cái vỏ chăn, rồi tiếp tục đi dạo bách hóa.

    Trung tâm thương mại còn có quần áo may sẵn, cho cả người lớn và trẻ em.

    Nhưng ở chợ đen bán có ba đồng, lại không cần phiếu. Một bộ quần áo người lớn bán tận năm đồng!

    Trẻ em thì rẻ hơn, bán ba đồng.

    Nhưng cả khi như vậy vẫn cần có phiếu.

    Mua một cây vải ở chợ đen về, tự mình có thể may năm đến sáu bộ quần áo, nào cần phải đến trung tâm thương mại để mua?

    Bất quá Lâm Thanh Hòa cũng chỉ đến đây hỏi bếp than đá mua chỗ nào.

    "Hiện tại muốn mua lò than đá kia không dễ dàng" Người bán hàng trẻ tuổi thấy cô tuổi không lớn lắm, khí chất không tầm thường, khuôn mặt cũng rất được.

    "Biết là thế, nhưng nếu có ta sẽ có thứ để trao đổi" Lâm Thanh Hòa thuận miệng nói.

    "Ngươi có thứ gì để đổi?" Người bán hàng nhìn cô nói.

    Nếu không phải nhìn cô ăn mặc có khí chất, thì người bán hàng sẽ không đồng ý trả lời với cô. Lúc này, nhân viên trong đơn vị đều kiêu ngạo, cũng cực kì khinh thường người nhà quê.

    "Yêu cầu gì ta cũng có thể đáp ứng" Lâm Thanh Hòa nói thẳng.

    "Khẩu khí của ngươi cũng lớn đấy" Nghe vậy người bán hàng liền đánh giá cô, nói.

    "Muội tử, ngươi có cách nào không? Nếu có nhất định sẽ trả phí vất vả, không giấu gì ngươi, nhà ta cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu một cái bếp lò. Hơn nữa để mùa đông nấu nước tiện hơn nên mới cần than đá, ngày thường nấu cơm đều không dùng" Lâm Thanh Hòa nhìn cô ấy một cái, nhỏ giọng nói.

    "Thực ra ta biết có người có, nhưng hắn thiếu một cái nồi. Ngươi nếu có cách làm ra một cái nồi, ta sẽ khiến hắn đổi bếp lò, lại còn có thể lấy ít than đá cho ngươi" Người bán hàng đè thấp âm thanh, cũng nhỏ giọng nói.

    "Muội tử ngươi nói nghiêm túc chứ?"

    Lâm Thanh Hòa vốn dĩ chỉ nghĩ cô này ở đây làm việc trong bách hóa, chắc có chút quen biết người ở đây. Cho nên hứa cho một chút lợi nếu giúp cô hỏi thăm, điều này tốt hơn là tự chính mình đi tìm. Không ngờ lại có thể thành công biết được chỗ bán.

    "Vấn đề là ngươi phải có nồi, ngươi có nồi sao?" Người bán hàng trẻ tuổi nhìn cô nói.

    "Sao có thể lừa ngươi? Khi nào có thể đổi?" Lâm Thanh Hòa thấp giọng nói.

    "Ta đi gọi người trông cửa hàng giúp rồi tìm người đưa đến cho ngươi, không quá hai giờ, nhưng ngươi phải cho ta xem nồi trước" Người bán hàng này kĩ tính, nói.

    "Vậy ngươi ở đây chờ ta chút nha" Lâm Thanh Hòa nói.

    Sau đó liền ra bách hóa, mang theo Chu Đông quay lại hợp tác xã, kêu hắn ở đây chờ, cô đi xử lí chút việc.

    Tìm một chỗ không có ai, liền đem cái nồi có hai tai kiểu cũ lấy ra, còn gói trong một chiếc túi da rắn.

    Sau đó xách theo đi tìm người bán hàng, người bán hàng vừa thấy đôi mắt đều sáng, nói: "Cái nồi tốt như vậy ngươi cũng muốn đổi?"

    "Vâng, đổi một cái bếp lò, tất nhiên lò than đá vẫn là tốt nhất, cái nồi này của ta hoàn toàn mới đấy". Lặng lẽ thò lại gần nói: "Hơn nữa cái này là từ Thượng Hải, không tính là đồ công nghiệp cũng đến 225 đồng tiền!"

    Người bán hàng tất nhiên là không tin lời này, cái nồi tuy quý nhưng cũng quá khoa trương. Hai trăm hai mươi lăm đồng tiền, một tháng tiền lương của cô chỉ có mười lăm đồng.

    Nhưng cũng không thể phủ nhận cái nồi này thật sự tốt. Hơn nữa ở đây sẽ không có cái nồi như vậy, chắc đến từ Thượng Hải là thật.

    "Ngươi cũng đừng cùng ta mặc cả, cái bếp lò của chúng tôi cũng là hàng mới. Nhưng sẽ cho ngươi thêm nhiều than đá" Người bán hàng nói.

    "Đều được, ngươi đi nhanh lên" Lâm Thanh Hòa nói.

    Người bán hàng trẻ ước tính gặp nhau khoảng hai giờ ở lối vào trung tâm mua sắm, Lâm Thanh Hòa cũng đồng ý. Thừa dịp không ai để ý bỏ túi da rắn vào túi không gian, sau đó lại đi chợ đen một chuyến.

    Chợ đen lúc này còn có người bán thịt, nhưng thịt đối với Lâm Thanh Hòa không hiếm lạ. Ngược lại cô còn tìm đến một lão thái thái, bán cho bà hai cân thịt ba chỉ béo kiếm lời.

    Bởi vì không cần phiếu thịt, một cân tính bà 5 đồng tiền, lão thái thái đôi mắt đều không chớp lấy một chút.

    Đây cũng là Lâm Thanh Hòa học được từ Mai tỷ. Nhưng ngẫm lại, cô sẽ không làm như vậy hoài, trừ khi cô thiếu tiền.

    Lâm Thanh Hòa bán thịt lời được ba đồng, liền ở chợ đen mua một mảnh vải dệt thủ công.

    Sau đó nhìn vào các sản phẩm vùng núi khác, chẳng hạn như nấm cô ấy đã mua. Cô còn thấy ở một góc kia có bán bí đỏ, chúng đều không nhỏ, một phần đầu bí đỏ có thể ăn ba đến bốn bữa nhưng chỉ có 5 trái, dùng ba đồng đều mua hết.

    Mấy thứ này liền khiên lại phóng lên xe kéo, đặc biệt là cây vải kia. Lâm Thanh Hòa kêu Chu Đông mang xe kéo đến một góc khác. Lúc này mới từ túi không gian lấy ra, nhét vào dưới đáy xe.

    Cùng lúc đó có những chiếc chăn mền mà cô bỏ vào chiếc chăn mới mua, phía dưới xe bây giờ đều chật.

    Những vật tư này đều khiến Chu Đông mở to đôi mắt.

    Hắn cảm thấy đã hiểu rõ, người trong thôn đều nói thím trong tay khẳng định không có bao nhiêu tiền.

    Nếu như hắn không tận mắt thấy, hắn cũng không nghĩ rằng thím tiêu tiền lợi hại như vậy nha!

    "Tiểu Đông à, làm nữ nhân, phụ trách tiêu tiền là tốt rồi. Nam nhân các ngươi kiếm tiền, nữ nhân có trách nhiệm chi tiền để chăm sóc mọi thứ trong gia đình. Nếu không nam nhân kiếm tiền để làm gì? Kiếm tiền là để tiêu chứ không phải để tiết kiệm" Lâm Thanh Hòa nói.

    Chu Đông: "..."

    Những lời người trong thôn nói không hẳn là bịa đặt, ý tưởng này của thím thật là đáng sợ.

    Sau khi những thứ này được mua, Lâm Thanh Hòa dẫn hắn tới bách hóa đợi. Không lâu lắm, tầm nửa giờ người bán hàng liền trở lại, đạp xe đạp trở về, thở hồng hộc, nhìn thấy cô nhẹ nhàng thở ra.

    "Ngươi đi cùng với ta" Người bán hàng nói.

    "Tiểu Đông, ngươi ở đây chờ ta" Lâm Thanh Hòa từ trên xe lấy chiếc túi da rắn ra, nói với Chu Đông, liền cùng người bán hàng đi.

    Có một nam thanh niên đang đứng chờ, trên xe có một cái bếp lò than đá và hơn nửa cái túi than đá.

    "Đây là cái mới dùng được nửa thời gian rồi" Lâm Thanh Hòa nhìn bếp lò, không vừa lòng nói.

    "Đừng xem nó đã dùng qua, nó vẫn còn rất tốt. Nhà chúng tôi đã không sử dụng nó lâu rồi, chủ yếu thiếu một cái nồi, nếu không nhà chúng tôi không đem ra đổi đâu" Người nam nhân mặc đồ lao động màu lam nói: "Lại còn mang cho ngươi nhiều than đá như vậy, về sau dùng mà hết than đá, ngươi có thể đi tìm em gái ta, ta sẽ bán giá nội bộ cho ngươi!

    " Người này sao có thể là em gái ngươi, rõ ràng là lão bà của ngươi "Lâm Thanh Hòa nhìn hai bọn họ, liếc mắt một cái.

    Phong tục dân gian trong thời đại này rất đơn giản, hai người bị vạch trần, tức khắc mặt đỏ lên, không che giấu chuyên nghiệp.

    Người bán hàng đỏ mặt nói:" Còn chưa có kết hôn đâu ".

    " Này tiểu ca, về sau các ngươi nhớ dùng cái nồi cho tốt. Nhìn ngươi cũng không tồi, về sau em gái ngươi đi theo cũng là hưởng phúc "Lâm Thanh Hòa sau đó nói tiếp:" Được rồi, thành toàn cho các ngươi, dù sao cái nồi cũng không lấy lại được. Cái nồi là của nhà mẹ đẻ cho ta khi ra ở riêng, nếu không sẽ không đem cho ngươi đâu".
     
    Kieuly512, Giaheo, Nhiim160917 người khác thích bài này.
  5. BánhMì trắng trẻo

    Bài viết:
    2
    Chương 24: Một phân cũng không dư thừa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Kieuly512, tamryry, Giaheo23 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng sáu 2021
  6. BánhMì trắng trẻo

    Bài viết:
    2
    Chương 25: Người mẹ tốt nhất trong thôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    tamryry, Kieuly512, Giaheo39 người khác thích bài này.
  7. BánhMì trắng trẻo

    Bài viết:
    2
    Chương 26: Phân lương mua lương hầm tuyết lê

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày hôm sau chính là ngày đội sản xuất phân lương.

    Ngày này vốn không có quan hệ với Lâm Thanh Hòa và ba đứa con trai. Bởi vì nhà cô đã ra ở riêng, không có lao động. Mà không có lao động thì ngay cả lương cơ bản trên đầu người cũng chưa đạt được.

    Đây là quy tắc cũ của bên xã bọn họ. Trừ khi người già yếu, ốm đau bệnh tật. Nếu không đều phải lao động để kiếm công điểm mới được phân lương.

    Mà nguyên chủ là một thanh niên tốt, cô ấy không xuống đất thì không có gì để nói. Ngay cả Chu Khải, Chu Toàn, và bé út Chu Bách cũng sẽ không có cái gọi là lương đầu người.

    Nhưng nó không thành vấn đề, không được phân lương thì có thể dùng tiền mua.

    Điều này cũng không cần gấp gáp. Dù sao đội sản xuất mua lương thực chuyển đến hợp tác xã để phân phát cho mọi người cũng làm xong rồi, còn thừa sẽ bán.

    Cô biết năm nay đội sản xuất được mùa, tự nhiên sẽ có thừa lương thực.

    Cho nên một chút cũng không lo lắng.

    Nhưng nhà Chu gia bên kia còn chưa tới 9 giờ sáng đã ra ngoài, trước sau chọn rất nhiều lương thực mang trở về, đương nhiên đây là những gì Chu Khải và Chu Toàn trở về nói.

    Trong một ngày như thế này, cả thôn đều thật sự cao hứng. Những đứa trẻ chạy kháp đường, Lâm Thanh Hòa cũng không kiềm chế được hai anh em.

    Cho mỗi người một kẹo sữa liền tống ra ngoài.

    Chưa kể rằng hai anh em đang ăn kẹo sữa trong miệng, các bạn nhỏ bao lớn hâm mộ cũng thèm ăn. Chu Đông và Chu Tây cũng lấy lương thực phần của mình về khoảng 10 giờ.

    Chu Đông lại qua nói, qua một hồi là có thể phân hết toàn bộ rồi.

    "Vậy ngươi hiện tại có việc không? Không có việc thì đẩy xe đi cùng thím một chuyến" Lâm Thanh Hòa nói.

    "Hiện tại không có việc gì" Chu Đông liền nói.

    Vì vậy Lâm Thanh Hòa kêu hắn đem xe đẩy qua đây, còn cô đi lấy tiền, sau đó bế bé út và khóa cửa lại.

    Chu Đông mang xe tải đến, Lâm Thanh Hòa liền cùng hắn đi đến đội.

    Không ít phụ nữ thấy cô lại đây đều bĩu môi, ai không biết đây là đến để mua lương thực? Cũng do cuộc sống bây giờ tốt, nếu là trước kia, khẳng định chờ chết đói.

    Thời đó không có cuộc sống tốt như bây giờ.

    Cũng nể mặt nhà lão Chu gia, danh tiếng của cha mẹ Chu trong thôn không tồi, nên cũng không nói ra lời gì.

    Đại đội trưởng đối với Lâm Thanh Hòa cũng không có thành kiến. Tuy rằng cảm thấy cô sẽ không lao động, nhưng đó là việc của họ. Hơn nữa họ cũng có tiền mua.

    Lúc này Lâm Thanh Hòa đã tính toán tốt, bởi vì trong túi không gian có có nhiều vật tư, cô cố ý làm bộ làm tịch như vậy. Sau này Chu Thanh Bách không có thu nhập, cô cũng có thể lấy đồ từ túi không gian ra mà không cần cố kị.

    Nhưng ở trong mắt người trong thôn, lúc này cô vẫn là một người phung phí tiền, bởi vì cô mua rất nhiều lúa mì!

    Đã sớm nghe bọn đại oa thổi phồng, mỗi ngày mẹ hắn đều thay đổi phương pháp để làm các món ăn ngon, vừa thấy như vậy còn có thể không biết sao?

    Lâm Thanh Hòa mua một trăm cân lúa mì, một cân lúa mì có giá hơn ba đồng, một trăm cân lúa mì chính là hơn ba trăm đồng.

    Ngoại trừ lúa mì còn có hạt bắp, nó dùng để nghiền ra bột bắp, cái này giá rẻ hơn, cô muốn mua tám mươi cân.

    Còn năm mươi cân gạo kê, sau đó chính là đậu xanh, đậu đỏ, đậu nành, hạt mè này đó, những thứ muốn mua rất nhiều. Đậu đỏ đậu xanh đều mua mười cân. Đậu phộng có giá cao hơn, muốn mua ba mươi cân. Hạt mè cũng mua không ít, liền hai mươi cân.

    Khoai lang cũng muốn mua một túi hai mươi cân.

    Đối với khoai lang rẻ hơn, cô cũng không muốn mua ít. Thứ này có thể nghiền thành mì khoai lang nhưng đặc biệt khó ăn, theo trí nhớ của nguyên chủ là như vậy.

    Nhưng hầu hết mọi người trong làng đều ăn món này.

    Sau khi yêu cầu mấy thứ này, các loại phụ phẩm khác đều không muốn mua.

    Mua những thứ này vẫn tốn một đống tiền ra ngoài, nhìn cô ấy tiêu như vậy mà mắt không nháy một chút, một ít phụ nữ trong thôn xem thấy đều không nhịn được đau lòng giùm cô!

    Nhiều đồ như thế này phải tốn khoảng 60 đồng tiền đấy!


    Mọi người khác đều đến nhóm để phân phát thức ăn, sau đó chờ nhóm phân chia tiền. Ngay cả khi không nhiều, mọi người đều có thể có một khoản tiền trong suốt cả năm, nào có giống như cô?

    Bên không ăn lúa mạch, chỉ ăn bột mì trắng, cả gia đình bọn họ tài giỏi đến cỡ nào mới mua mấy cân lúa mì được đây!

    Hơn nữa nếu cô ấy sẵn sàng làm việc, cô ấy không chỉ có thức ăn cho mình mà còn có ba đứa nhỏ. Lại còn có công điểm để đổi lương thực, ngay cả khi không đủ ăn, thì mua nhiều lắm cũng chỉ mấy đồng tiền. Nào cần chi nhiều tiền ra ngoài để mua như vậy?

    Lâm Thanh Hòa không quen thuộc mọi người, cũng không có ý tứ nói chuyện với bọn họ. Bởi vì tư tưởng khác nhau quá lớn, không cần thiết nói chuyện. Dù sao tính tình của nguyên chủ là vậy, cô bắt chước theo là được.

    Kêu Chu Đông đem bấy nhiêu lương thực về nhà, cô dự định sẽ lưu trữ trong nhà.

    Chu Đông nói: "Thím, buổi chiều ta liền đi kiếm củi cho người. Nhưng ngày mai và ngày mốt trong đội vẫn bận rộn trồng lúa mì mùa đông, có thể sẽ không rảnh. Chờ xong vụ này, đến lúc đó sẽ làm cho thím".

    "Được" Lâm Thanh Hòa gật đầu.

    Chu Khải và Chu Toàn cả hai cùng vào nhà với đôi mắt sáng tỏa, nhìn lương thực trong nhà, có rất nhiều lương thực này nọ, mùa đông bọn họ sẽ không sợ thiếu ăn!


    Đặc biệt chờ Chu Thanh Bách trở về, Lâm Thanh Hòa đều đã tính toán tốt. Một trăm cân lúa mạch cùng tám mươi cân bắp này chờ Chu Thanh Bách trở lại sẽ đem qua nhà mẹ Chu nghiền nát nó. Trước đó, có thể dùng bao nhiêu từ trong túi không gian của cô thì cứ dùng bấy nhiêu.

    "Ta muốn chuẩn bị cơm trưa, các ngươi chăm sóc tốt cho em út" Lâm Thanh Hòa nói.

    Buổi sáng ăn xong cô đã chuẩn bị mì, hiện tại nó đã sẵn sàng, giữa trưa liền làm mì sợi ăn.

    Ăn mì với dầu hành và thịt xông khói, hương vị đặc biệt thơm, Lâm Thanh Hòa rất thích ăn món này.

    Cô hiện tại rảnh không có gì làm, cũng suy nghĩ hôm nào đó thử làm món thịt kho, ha ha ha?

    Nhưng điều quan trọng bây giờ là chờ đợi áo len của bọn nhỏ được đan xong. Cô sẽ tự đan len cho chính mình, trong tủ có một cái áo len mới, là được đan từ năm trước, nhưng mấy đứa nhỏ lại không có.

    Lâm Thanh Hòa cũng sẽ đan áo len. Trước kia, khi còn nhỏ sống ở thôn cùng bà đã học qua, tuy có chút ngượng tay, nhưng có ký ức của nguyên chủ, hai cái kết hợp lại. Cô vẫn có thể đan áo cho bọn đại oa, không cần phải qua tay người khác.

    Buổi trưa ăn mì sợi xong, Lâm Thanh Hòa liền mang Chu Khải và Chu Toàn học cách cuốn len thành hình tròn. Đây là để đan áo len cho bọn họ, tất nhiên hai anh em họ đều rất vui.

    Có hai anh em bọn họ hỗ trợ, tốc độ sẽ tự nhiên rất nhanh.

    Khoảng một giờ chiều cô liền đưa bọn họ đi ngủ trưa. Còn cô đi hầm cho bọn hắn đường phèn tuyết lê.

    Đem bọn họ tống cổ ở nhà cuốn cuộn len, cô cũng là quá nhàn rỗi. Đem thịt trong quả lê cho ba anh em ăn, sau đó đổ nước sôi để nguội vô phần rỗng của quả lê. Thả thêm đường phèn cùng táo đỏ vào, lại đem cắt bằng phần đầu quả lê, lấy nắp lên đậy lại. Sau đó đặt vào nồi đem đi hầm.
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng mười 2020
  8. BánhMì trắng trẻo

    Bài viết:
    2
    Chương 27: Cháo mè sườn heo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nếu điều này để mẹ Chu nhìn thấy, khẳng định là phàn nàn cô phung phí củi lửa. Nhưng hiện tại mẹ chu cũng không rảnh lại đây. Bởi vì trong nhà vừa mới phân lương thực xong, phải ở nhà sắp xếp chúng.

    Chờ mẹ Chu nghe nói cô tiêu hơn sáu mươi đồng tiền mua lương thực, trong lòng liền sụp đổ.

    "Đây là ít hơn nhiều so với năm ngoái" Nhị tẩu nói.

    Điều này cũng không phải giả, năm trước nguyên chủ đã mua khoảng tám mươi đồng tiền lương thực, khiến cho trong thôn gây ra một trận bàn tán lớn.

    Đương nhiên, mua nhiều nhất vẫn là lúa mì.

    "Hay là do mua lò than đá, nên tiền không còn?" Nhị tẩu cũng không cần người trả lời mình, tự hỏi.

    Lời này vừa nói ra, cảm thấy đây có lẽ là lý do. Lần trước con dâu lão tứ nói trong nhà không còn bao nhiêu tiền, nhưng không nghĩ còn có thể lấy ra nhiều như vậy mua lương thực.

    Thế nhưng lại mua ít hơn so với năm ngoái, lúc này chỉ sợ thật sự cạn kiệt túi tiền!

    Mẹ Chu sắc mặc tối lại, trong lòng nghẹn một hơi. Nhìn con dâu lão tứ đối xử tốt với ba đứa cháu của mình rất nhiều, đối với hai vợ chồng già này có tâm hơn trước. Trước sau còn cầm xương heo lớn lại đây, nhưng cũng không đáng tin cậy trong cách tiêu tiền của nhà lão tứ.

    Con trai mình cũng không quản tiền, có bao nhiêu tiền đều không đủ cho con dâu lão tứ phá!

    Xem sắc mặt của bà không được tốt lắm, nhị tẩu cũng không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng có chút đắc ý.

    Tứ thúc kiếm tiền cũng vô dụng, ngăn không được trong nhà có vợ tiêu tiền như nước, không coi tiền là tiền.

    Đối với đại tẩu và tam tẩu không rảnh để nhàn hạ thoải mái như vậy. Cả hai đều thay phiên dùng máy may, muốn làm cho nhanh quần áo của bọn đại oa, sau đó có thể làm quần áo cho nhà mình.

    Tốc độ tam tẩu thật nhanh, quần áo bông cho Chu Toàn đã làm xong tốt. Mặc dù mẹ Chu có chút tức giận, nhưng vẫn đem quần áo sang nhà lão tứ.

    Khi bà đem nó tới, liền thấy ba đứa cháu đang uống cái gì mà lê thủy, uống đến vẻ mặt thỏa mãn đầy đắc ý.

    "Mẹ tới à, đây là đường phèn lê thủy chuẩn bị cho ba đứa nhỏ" Lâm Thanh Hòa nhìn bà và nói.

    Mẹ Chu hỏi: "Đây là cái gì? Đường phèn lê thủy?"

    "Vâng, hôm nay trời khô ráo, ngày hôm qua đi huyện thành nhìn thấy mấy quả lê, liền mua trở về. Hôm nay làm cho ba bọn hắn đường phèn lê thủy" Lâm Thanh Hòa nói.

    "Còn có táo!" Chu Toàn nói.

    "Uống rất ngon!" Chu Khải nói.

    "Mẹ, ăn" Bé út Chu Bách vội vã uống.

    Lâm Thanh Hòa liền đút cho bé uống, trong túi không gian của cô chỉ có một rương lê. Nhưng lúc ấy mua, cô đã yêu cầu giám đốc tiếp thị bổ sung bao bì đóng gói cho cô, cho nên dung lượng của 1 rương bằng hai rương lê.

    Tích góp mấy thứ này chính là dùng để ăn. Hình tượng của cô cũng đã sớm bị phá vỡ, đi ra ngoài nói cô là một người vợ tốt, tiết kiệm cho gia đình chả ai tin.

    Tương tự, mẹ Chu cũng không tin. Nhưng xem cô cho ba đứa cháu mình ăn, bà cũng không có gì để nói.

    "Đây là tam tẩu may cho Chu Toàn, ngươi nhìn xem" Mẹ Chu đem giỏ đựng quần áo bông lấy ra.

    Lâm Thanh Hòa nhìn thoáng qua liền biết nó phù hợp với Chu Toàn, ngay cả mùa đông năm sau vẫn mặc vừa. Nhưng dĩ nhiên là mùa đông năm sau cô sẽ may cho ba đứa nhỏ bộ quần áo mới.

    Bộ quần áo này đã đủ mặc cho mùa đông năm nay rồi.

    "Vất vả cho tam tẩu, chờ làm xong cho đứa lớn Chu Toàn liền có thể nghỉ ngơi. Đến lúc chờ tam tẩu sinh con, ta đến lò mổ heo xem thử có móng giò hay không. Mua hai cái giò về cho cô ấy hầm đậu phộng để có sữa cho em bé.

    Mẹ Chu nghe vậy giật mình nói:" Muốn mua giò heo nào dễ kiếm như vậy? "

    Lâm Thanh Hòa nghe mẹ Chu nói, ngầm hiểu được là mẹ Chu muốn mua. Một bên đút lê thủy cho bé út, một bên nói:" Ta có vài người quen, nếu có phiếu giá sẽ không đắt, nhưng không có phiếu giá hơi đắt một chút ".

    Đối với việc ngầm tặng phiếu gạo liền không cần thiết nói, một mình cô biết là được rồi.

    Mẹ Chu:"!'

    Bà biết con dâu lão tứ này không phải dạng người thành thật, luôn có thể lấy thịt. Không nghĩ tới lò mổ heo kia lại có người mà con dâu lão tứ quen biết.

    "Đến lúc đó người nhìn xem có thể mua móng heo không?" Mẹ Chu nói.

    Đều là cháu của nhà Chu gia, mặc dù thích bọn nhỏ đại oa hơn. Nhưng những đứa cháu khác bà đều không bạc đãi. Đặc biệt là vợ của lão tam gia sinh Lục Ni xong, nhiều năm sau mới lại có thai. Nếu có điều kiện, đương nhiên đều muốn nuôi con tốt.

    "Chờ sinh rồi nói sau" Lâm Thanh Hòa nói.

    Móng heo cũng không có gì hiếm lạ, trước tiên đi hợp tác xã nói với Mai tỷ trước, hẳn không phải là vấn đề.

    Mẹ Chu dự định tới đây khuyên nhủ một hai câu, hiện tại lại bị chuyện này làm gián đoạn, nhưng khuyên nhủ mãi cũng không hay. Trước khi đi còn nói: "Nếu trong nhà không đủ lương thực, thì qua nhà nói một tiếng"

    Lâm Thanh Hòa biết rằng bà sợ ba đứa cháu của mình khổ, nhưng cô vẫn cảm ơn và từ chối: "Không cần, trong nhà vẫn còn, nhưng nếu thật sự không đủ ăn, ta khẳng định sẽ nói".

    Mẹ Chu liếc nhìn ba đứa cháu của mình đang được nuôi dưỡng có da có thịt hơn, nên bà cũng không nói gì.

    Cho bé út ăn đường phèn lê thủy xong, kêu hai đứa lớn kia tiếp tục cuốn len. Chu Khải và Chu Toàn bị chỉ huy đều không có nửa điểm ý kiến, đơn giản là hôm nay được uống đường phèn lê thủy, uống quá ngon!

    Chạng vạng tối, cuốn len thành hình tròn xong. Lâm Thanh Hòa dùng bếp lò và nồi lẩu niêu hầm món cháo mè sườn heo.

    Hạt mè mới mua hôm nay về có hơi khó rửa, nhưng cô vẫn ráng rửa sạch sẽ.

    Cháo mè sườn heo ăn kèm với dưa muối cùng thịt xông khói, thịt xông khói cô cũng lười đi hâm lại cho nóng, trực tiếp bỏ vào cháo luôn.

    Nhưng như vậy Chu Khải và Chu Toàn vẫn vui vẻ ăn, thẳng thắng khen cháo mè xương heo này ăn ngon thật!

    Ăn xong rồi, Lâm Thanh Hòa thu dọn chén đũa, mắt thấy trời sắp tối, cô liền thu dọn quần áo. Đem bé út cho Chu Khải và Chu Toàn chơi với nhau ở cửa, cô bắt đầu đan áo len.

    Hiên tại cũng mới 5 giờ, trong thôn lúc này có rất nhiều gia đình mới bắt đầu ăn cơm, còn nhà cô đã ăn xong rồi.

    Người trong thôn thấy Chu Khải và Chu Toàn ở cửa chơi, liền cười hỏi bọn họ đã ăn mì trắng chưa.

    Đây thật sự là một bệnh mắt đỏ, không có cách nào khác, người trong thôn làm việc vất vả một năm, cả gia đình tài giỏi cỡ nào mới mua được ít bột mì?

    Nhưng Lâm Thanh Hòa cái gì cũng không làm, một hơi liền cùng đội mua một trăm cân lúa mạch, tám mươi cân hạt bắp

    Nào có thể không khiến người dân trong thôn ghen ghét?

    "Không ăn mì trắng, ăn cháo mè sườn heo" Chu Khải nhướng mày, cùng người này nói.

    Người này bị nghẹn một chút, hậm hực bỏ đi.

    "Trong nhà còn có gạo để ăn sao?" Có người nghe được cháo xương sườn, lại hỏi.

    Đều nói ngày hôm qua Lâm Thanh Hòa mang Chu Đông chuyển một xe đẩy đầy đồ trở về. Chu Đông là người giữ miệng thật, hỏi cái gì cũng không nói ra, nên mọi người cụ thể cũng không biết Lâm Thanh Hòa mua gì.
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng mười 2020
  9. BánhMì trắng trẻo

    Bài viết:
    2
    Chương 28: Củi lửa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng thật ra có nghe hai câu từ nhị tẩu của nhà Chu gia, nghe nói có bếp lò than đá cùng than đá, còn có nồi mới!

    Lần trước Lâm Thanh Hòa có đi mua gạo, nhưng cũng chỉ có mấy cân, gạo lại rất đắt, phải có phiếu gạo mới mua được. Nhưng thời gian đã qua lâu, làm sao còn thừa gạo được?

    Cái này không cần phải nói, khẳng định ngày hôm qua đã mua trở lại không ít.

    Hạt mè không nói, nhưng còn có xương sườn, điều này quá tham ăn mà, trong đội còn chưa chia thịt đâu!

    Lần cuối ăn thịt là vụ thu hoạch cuối cùng vào mùa thu năm ngoái!

    Bọn họ bên này một năm được chia hai lần thịt, một lần được chia trong giai đoạn này, một lần nữa trước tết.

    Lúc sau phải sang năm.

    Nhưng nhìn Lâm Thanh Hòa như thế này, rõ ràng giàu có và rất tùy hứng mà!

    "Trong nhà có còn một chút, nhưng không nhiều lắm" Chu Khải tròng mắt trợn tròn, liền nói.

    Cũng không nghi ngờ rằng một đứa bé năm tuổi sẽ nói dối. Rốt cuộc gạo cũng không dễ mua, huyện thành bên kia có rất nhiều người ăn, nhưng người trong thôn không ăn gạo.

    Bởi vì nó đắt, mì trắng cũng không tệ, nào có dư tiền mà đi mua gạo? Lại cần có phiếu gạo!

    Cuối năm bọn họ sẽ được phát một ít phiếu giảm giá, nhưng phiếu giảm giá này không bao gồm có phiếu gạo, chỉ có dầu lửa, phiếu vải, phiếu bông và mấy cái linh tinh.

    Vào khoảng sáu giờ, Chu Đông mang tới hai bó củi.

    Lâm Thanh Hòa muốn giải quyết tiền củi, nhưng Chu Đông không nhận.

    Đêm hôm qua hai anh em bọn họ mang chiếc chăn bông kia trở về. Chăn bông đó đúng là rất tốt, ấm áp, mềm mại, một chút cũng không giống chăn bông nhà hắn. Cũ nát không nói, nó còn khô và cứng, mặc dù thà có còn hơn không, nhưng nó thực sự không giữ ấm.

    Mà cái chăn của Lâm Thanh Hòa rõ ràng còn mới, ít nhất có một cái chăn bông như vậy, mùa đông năm nay em gái hắn sẽ không bị đông lạnh.

    Đối với hắn thì không sao, hắn tương đối có thể chống lại cái lạnh.

    Cầm chiếc chăn bông như vậy từ người thím, hắn sao lại có thể lấy tiền? Thực tế hắn còn dự định đi kiếm thêm củi lửa mang qua và không lấy tiền.

    "Ngươi nếu như không nhận lấy, củi lửa này ta liền đem bỏ" Lâm Thanh Hòa nói.

    "Thím.."

    Chu Đông lời còn chưa nói xong đã bị Lâm Thanh Hòa ngắt lời: "Cái chăn bông kia của thím chính là không dùng được, nếu dùng được thì sẽ không cho ngươi, cho nên ngươi không cần mang ơn. Lại nói hôm nay ngươi đã giúp ta vận chuyển lương thực về nhà, hiện tại tiểu Tây còn ở nhà giúp đỡ may giày vớ cho bọn đại oa. Ngươi không cần phải làm như vậy, việc nào ra việc đó"

    Sau đó mang ba đồng tiền đưa cho hắn: "Nhớ rõ, chờ lúa mì mùa đông được trồng, ngươi còn phải đi kiếm củi trở về".

    "Thím.."

    "Nhanh chóng quay lại lấy đồ ăn, ngươi đã bận rộn cả ngày nay rồi" Lâm Thanh Hòa tống cổ nói, sau đó liền đóng cửa lại không quản Chu Đông.

    Lúc này thời gian không còn sớm, mới sáu giờ trời đã lạnh, bầu trời cũng xám xịt.

    Trong nhà không còn dư dầu lửa nhiều lắm, một tháng cũng chỉ hơn nửa cân, nào có đủ dùng?

    Lần này đi tìm Mai tỷ mua thịt, phải hỏi có cách nào mua nhiều dầu lửa dùng trong nhà hay không.

    Lâm Thanh Hòa thừa dịp nấu nước nóng cho bọn đại oa.

    Tuy rằng ba ngày tắm một lần, nhưng tay chân mỗi ngày đều phải rửa.

    Rửa xong mới mới đuổi bọn đại oa lên giường đất.

    Cô thắp cái đèn dầu lửa mờ nhạt, tiếp tục đan áo len.

    Chu Khải nói: "Mẹ, mới vừa ở cửa chơi, có người hỏi nhà ta còn gạo không, ta nói trong nhà còn thừa không nhiều lắm".

    "Thông minh" Lâm Thanh Hòa cho hắn một ánh mắt tán thưởng.

    "Hắc hắc" Chu Khải cười toe toét.

    Lâm Thanh Hòa nghĩ tới, hiện tại đã phân lương thực. Thời đại này mặc dù rất tốt, nhiều nhà còn không cần đóng cửa. Nhưng Lâm Thanh Hòa cảm thấy rằng vẫn nên phòng ngừa, vạn nhất nếu xảy ra chuyện.

    Cho nên chờ ba ngày sau, Chu Tây lại đây cô sẽ cùng em ấy tính toán.

    Ba ngày nay Chu Tây vội vàng may cho xong giày và vớ cho bọn đại oa, chính là muốn ngày mai ra ngoài cùng anh trai kiếm củi lửa.

    Lâm Thanh Hòa nói: "Kêu anh ngươi cùng người trong thôn đi cùng mà kiếm, hai người cùng làm với nhau. Đến lúc đó chia cho hắn tiền vất vả, ngươi đừng đi nữa, ở trong nhà mà giữ nhà".

    Trong thôn cũng có một ít người tay chân không sạch sẽ, hai anh em này quanh năm suốt tháng toàn dựa vào lương thực từ việc kiếm củi này.

    Chu Tây sửng sốt: "Thím, hẳn là không có chuyện gì đi".

    "Trong tình huống bình thường thì sẽ không, nhưng loại sự tình này không sợ vạn nhất chỉ sợ vạn nhất. Ngươi kêu anh trai ngươi đi cùng với người khác. Một ngày nhiều nhất có thể kiếm hai bó củi, đến lúc đó chia một nửa cho người đi cùng, ngươi đừng đi nữa" Lâm Thanh Hòa nói.

    Chu Tây nghe cô nói vậy cũng nghe lời, nghiêm túc gật đầu.

    Trở về liền cùng anh trai nói chuyện, Chu Đông nghe vậy cũng cảm thấy trong nhà tốt nhất vẫn nên có người trông coi, cho nên liền ra ngoài tìm đồng bọn hắn.

    Chu Đông là người lao động cần cù và thật thà. Ở trong thôn đồng bọn hắn đều rất tốt. Việc này đi tìm đồng bọn hắn là tốt nhất, tìm hai người rồi chia đều tiền.

    Hai đứa bạn vừa nghe thấy bán cho Lâm Thanh Hòa liền không có ý kiến.

    Bọn họ cũng đi tìm củi lửa bán, nhưng bán cho huyện thành, cũng khoảng ba đồng tiền, nhưng huyện thành rất xa, bọn họ đều thật sự hâm mộ Chu Đông.

    Có thể trực tiếp bán cho thím tư trong thôn, không cần phải đi bán xa như vậy, lại còn không cần ngồi xồm ở huyện thành cả nửa ngày. Có đôi khi xui xẻo gặp một hai nơi cũng bán củi giống mình, người mua sẽ có lựa chọn, còn không đều bán được ba đồng tiền.

    Nhưng thím tư không cần nhà người khác, sợ bị nói là thuê người hầu, cũng chỉ muốn Chu Đông. Bởi vì như thế hai anh em bọn họ có thể kiếm thêm cơm để ăn, ai cũng không nói gì được cô.

    "Thím đã kêu ta đi kiếm củi, nhưng một người không thể kiếm hết được, cho nên mới đi tìm các ngươi, các ngươi cũng không nên nói bậy, bằng không về sau sẽ không có chuyện tốt như vậy" Chu Đông nói.

    "Nhất định là được!" Hai đồng bọn lập tức nói.

    Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, bọn họ liền kéo chiếc xe kéo của Chu Đông ra ngoài.

    Buổi chiều khoảng ba giờ liền trở về, chỉnh sửa lại xe củi, bó chúng lại thành từng bó, ước chừng có mười ba bó củi!

    Toàn bộ chất lên xe đẩy và vận chuyển đi.

    Là Chu Đông tự mình mang lại đây, hai đồng bọn không đi theo, bởi vì đây là mối của Chu Đông, bọn họ đến chính là chiếm tiện nghi.

    Lâm Thanh Hòa có chút ngoài ý muốn, cô vốn dĩ nghĩ chỉ có bảy hay tám bó gì đó, không nghĩ tới lại kiếm nhiều như vậy trở về.

    Kêu Chu Đông đem mười ba bó củi bỏ ở lều ngoài sân sau, cô vào đem một ly đường đỏ cho hắn uống, Chu Đông bối rối. Lâm Thanh Hòa kêu hắn uống nhanh lên, sau đó mới tính toán tiền cho hắn.

    Mười ba bó củi liền trả hắn hai khối tiền.

    Ra tay không một chút keo kiệt, đây chính là nguồn củi cho gia đình cô năm nay.

    Chu Đông biết tính tình của cô, cũng đành ngượng ngùng đi về chia tiền cho hai đứa bạn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng mười 2020
  10. BánhMì trắng trẻo

    Bài viết:
    2
    Chương 29: Công nhận thịt ngon

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai đồng bọn tỏ vẻ chỉ cần sáu đồng tiền là đủ rồi, dư lại tám đồng đều đưa lại cho Chu Đông. Rốt cuộc nếu không nhờ hắn, hai người bọn họ cũng không có khả năng đi theo.

    Lần này kiếm được sáu đồng tiền, thật đúng là không ít. Phải biết rằng một người ra ngoài làm chỉ kiếm được bốn đồng, đa số là như vậy, rất ít người kiếm được sáu đồng.

    Bọn họ "choai choai" còn nhỏ như thế, nhiều lắm cũng chỉ kiếm được hai đồng.

    Hiện tại lúa mì mùa đông đang gáp rút gieo trồng, sắp bắt đầu cuộc sống ăn không ngồi rồi, lúc này nhiều người lao động chọn kiếm củi bán cho huyện thành.

    Như vật nhiều ít cũng có thể kiếm thêm tiền trợ cấp cho gia đình.

    Đặc biệt là bọn họ đang ở độ tuổi cần ăn, lượng cơm tiêu thụ sẽ lớn nhất trong gia đình.

    Nhưng làm việc bận rộn cả ngày cũng chỉ kiếm được vài đồng, ngày hôm nay kiếm được sáu đồng tiền, đây quả thật là rất nhiều!

    Sau đó liền hỏi ngày mai còn muốn nữa hay không?

    Chu Đông cũng hỏi thím có muốn thêm nữa không, vẫn là câu nói kia, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.

    Chu Đông liền trở về với hai đồng bọn, hai người bọn họ nghe vậy đôi mắt liền sáng rỡ, quyết định ngày mai cùng nhau xuất phát, kiếm nhiều hơn ngày hôm qua!

    Các gia đình nghe con trai mình kiếm được số tiền hôm nay, tất cả họ đều rất cao hứng, nhưng thống nhất đều không nói gì.

    Nếu nói ra, Lâm Thanh Hòa bất mãn thì làm sao bây giờ?

    Nhìn toàn bộ thôn, duy nhất chỉ có mình cô ấy là ra tay hào phóng. Hiện tại, mặc dù thức ăn vừa được phân phát, nhưng thật mau sẽ đến mùa đông, lúc ấy sẽ khó có công việc. Khi mùa đông kết thúc, chính là thời kỳ giáp hạt. Nhưng bây giờ là thời gian nhàn rỗi, nông dân tự khắc muốn kiếm thêm một chút tiền để trang trải cuộc sống.

    Kế tiếp mỗi ngày đều có không ít củi lửa vận chuyển trở về, kho củi Chu Thanh Bách xây không đủ chứa. Lâm Thanh Hòa đã kêu Chu Đông đặt chúng ở nơi trống trải sau vườn, sau đó phủ rơm lên. Hiện tại sương dày và để tránh mưa tất nhiên phải che lại.

    Nói đến trời mưa, khi Chu Đông bọn họ vận chuyển chiếc xe củi thứ năm về, trời liền chuyển mưa.

    Người trong thôn nói trận mưa này rất tốt. Bởi vì lúa mì vừa được trồng, mưa như thế này sẽ giúp giữ ẩm cho hạt.

    Mà sau trận mưa thu này, trời hôm nay bắt đầu lạnh hoàn toàn.

    Lâm Thanh Hòa đánh giá, sợ rằng chỉ có bảy tám độ, vì vậy không chút do dự mặc cho bọn đại oa trang phục rất dày để giữ ấm.

    Đại tẩu và tam tẩu đều đã làm xong quần áo, còn có giày và vớ, tất cả mặc xong cho bọn hắn hoàn toàn.

    Áo len cho Chu Khải cô cũng đan xong, cho nên liền cho Chu Khải mặc trước. Đối với một thân đồ mới này, hắn đặc biệt vô cùng hài lòng, muốn đi ra ngoài khoe khoang.

    Cơn mưa mùa thu cũng đã ngừng liên tiếp năm ngày, Lâm Thanh Hòa cũng mặc kệ hắn. Đối với củi lửa, mấy ngày nay Chu Đông bọn họ kiếm được mười ba, mười bốn bó củi. Có khi mười một, mười hai bó củi. Những đứa nhỏ "choai choai" tinh lực tràn đầy, vì rất hiếm có cơ hội như vậy. Cho nên đều không ngại khổ, nắm bắt thời gian kiếm tiền.

    Liên tục như vậy nhiều ngày, trong nhà tích góp củi lửa vậy là đủ rồi.

    Ngay cả khi sưởi ấm giường đất, dùng củi nấu ăn cũng không lo lắng không đủ dùng.

    Lâm Thanh Hòa dự tính một bó củi có thể sử dụng được hai ngày, có có nửa túi than đá chưa dùng, tích góp nhiêu đó củi là đủ.

    Trong nhà có lương thực lại có củi lửa, mùa đông này khẳng định trôi qua tốt đẹp.

    Lâm Thanh Hòa cho hai đứa nhỏ Chu Khải và Chu Toàn ra ngoài chơi ngày đầu, nhưng ngày hôm sau phải để bọn hắn ở nhà giữ nhà. Nếu lương thực trong nhà bị trộm, thì đừng nghĩ đến việc ăn. Đến lúc đó đừng trách cô không nấu cơm cho ăn.

    Chu Khải, Chu Toàn tỏ vẻ sẵn sàng ở nhà giữ nhà.

    Chu Khải sang năm liền sáu tuổi, hơn nữa mấy ngày nay tới giờ bị Lâm Thanh Hòa âm thầm thay đổi, ở nhà không ít. Không phải lúc nào cũng không tim không phổi, mặc kệ như lúc trước.

    Hiện tại bọn họ hiểu được là cô đang nuôi bọn họ.

    Cho nên vừa nghe mẹ hắn nói đi hợp tác xã nhìn xem có thịt hay không để mua, hai người bọn họ liền tự giác ở nhà.

    Bởi vì bọn họ đã vài ngày không ăn thịt, trứng gà cũng sắp ăn hết rồi!

    Lâm Thanh Hòa sẽ không tự nhiên ngày nào cũng cho ăn thịt. Trước đó, phía trước thôn bọn họ có phân chia thịt, nhưng cô không đi mua, nếu bây giờ ăn thịt thì không biết nói như thế nào.

    Cho nên hôm nay cô tính toán đi dạo, sẽ gọi mẹ Chu qua trông coi bọn nhỏ.

    Nhưng cửa phòng của cô đã khóa, khiến cho mẹ Chu chỉ có thể ở ngoài phòng trông coi ba đứa cháu của mình.

    Mẹ Chu nghe cô muốn đi mua thịt, cũng không ngăn cản, vốn cho rằng cô không còn tiền, không nghĩ còn có thể đi mua thịt, trong đội phân chia thịt sao không thấy đi mua?

    Mẹ Chu không biết, đó là do Lâm Thanh Hòa ghét bỏ thịt trong đội, đều là thịt dư thừa, hơn nữa là phần thịt do mọi người mua xong còn dư lại. Chỉ có nguyên chủ không có Mai tỷ nên mới mua, còn cô sẽ không mua.

    Để mẹ Chu ở lại chăm sóc ba đứa con trai ở nhà, Lâm Thanh Hòa liền tới hợp tác xã tìm Mai tỷ.

    Mai tỷ hôm nay vừa vặn mới đi làm, hơn nữa cô đã hỏi thăm qua, thân phận Lâm Thanh Hòa không giả, nhưng thanh danh không được tốt, là một người tiêu rất nhiều tiền.

    Tuy nhiên điều này cũng không có quan hệ gì với Mai tỷ, cô không can thiệp nhiều như vậy, chỉ cần xác định thân phận không giả là được. Lần trước còn cho mình phiếu gạo thông dụng của quân đội là thật.

    Hai bên đều có lợi.

    Nhìn thấy Trần Mai, Lâm Thanh Hòa thật cao hứng.

    "Thanh Hòa muội tử, hôm nay lại đến muốn mua cái gì? Hôm qua có một đám tôm khô, táo đỏ mới về. Có muốn mua về tẩm bổ không?" Mai tỷ liền nói.

    "Đương nhiên là muốn" Lâm Thanh Hòa nói.

    "A Mai, đây là người thân à?" Người bán hàng bên cạnh liền hỏi Mai tỷ.

    "Đúng vậy, em gái ta" Mai tỷ liền cười nói.

    Nghe thế, người bán hàng nói với Lâm Thanh Hòa: "Không có phiếu phụ phẩm? Nếu thật sự không có liền phải chịu mua với giá đắt một chút".

    Trong tình huống bình thường, không có phiếu phụ phẩm thì sẽ mua không được. Nhưng nếu người bán hàng đồng ý, cũng có thể mua nửa cân. Bởi vì bên trong có một số định mức không cần phiếu, nhưng phải có người quen mới được.

    Đối với tôm khô bổ sung canxi, Lâm Thanh Hòa tất nhiên là muốn mua. Tuy rằng trong nhà đã có, nhưng không ngại nhiều. Nấu canh, nấu cháo đều bỏ một ít vào, vừa ngon lại bổ dưỡng.

    Vì vậy táo đỏ cùng tôm khô đều phải mua, thanh toán tiền mới lại đây cùng Mai tỷ ra bên ngoài nói chuyện.

    "Mai tỷ, ngày mai phiền ngươi chừa cho ta ít thịt" Lâm Thanh Hòa nói.

    "Muốn thịt gì? Nhiều hay ít?" Mai tỷ thấp giọng nói.

    "Cho ta một cân thịt nạc, xương sườn cùng xương cốt lớn, cũng cho ta phiếu điểm" Lâm Thanh Hòa nhét vào tay Mai tỷ hai khối tiền cùng một phiếu gạo, nói.

    "Không cần thịt mỡ?" Mai tỷ không chút dấu vết nhận lấy, nói.

    Hiện tại công nhận thịt mỡ là tốt nhất.

    "Có thể hay không?" Lâm Thanh Hòa hơi chần chừ nói.

    Có nghĩa cũng muốn mua, nhưng không muốn làm khó Mai tỷ.

    Mai tỷ cười cười, nói: "Có thể mua cho ngươi nửa cân".

    "Vậy cảm ơn tỷ" Lâm Thanh Hòa lập tức nói.

    "Cảm ơn gì, nhờ có ngươi, mấy đứa nhỏ trong nhà mới có thể ăn nhiều hơn hai miệng ăn" Mai tỷ nói.

    Lần này Lâm Thanh Hòa vẫn cấp phiếu gạo, vì nó dễ sử dụng. Nếu cầm đi đổi thứ gì đó có thể thêm hai lượng nữa.

    Lâm Thanh Hòa khách khí hai câu, liền nói tam tẩu của cô sắp tới sẽ sinh, cần sữa cho em bé uống.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...