Welcome! You have been invited by AnNhien13579 to join our community. Please click here to register.
Chương 60: Bộ dáng của người làm chủ

[HIDE-THANKS]Chớp mắt một cái đã tới ngày mồng tám tháng chạp.

Lâm Thanh Hòa đã sớm chuẩn bị tốt nguyên liệu để nấu cháo Lạp Bát. Sáng sớm đã dậy nấu cháo, chờ bọn đại oa thức dậy thì nồi cháo vừa chín tới.

Hương thơm ngọt ngào.

Nhưng độ ngọt chỉ vừa phải mà thôi, bản thân cô cũng không thích ăn ngọt, cho nên không bỏ nhiều đường.

Cháo Lạp Bát này đã sẵn sàng, đầu tiên Lâm Thanh Hòa múc ra một bát lớn trước, kêu Chu Thanh Bách đem đến nhà lão Chu gia.

Cô dám cam đoan, món cháo Lạp Ba này là cô nấu ngon nhất, nguyên liệu nhiều vị ngon dịu nhẹ, còn có thể không ngon sao?

Nhà lão Chu gia bên này cũng có nấu, nhưng nguyên liệu rất tùy ý. Tất nhiên không thể so sánh cháo của Lâm Thanh Hòa mang đến được.

Nhưng cha mẹ Chu không có ăn mảnh, vẫn là chia xuống dưới cho mấy đứa cháu tôn tử một miếng, còn mấy đứa cháu gái thì không có.

"Cuộc sống của nhà tứ đệ muội quả là không thể chê" Nhị tẩu ngửi được mùi vị ngọt ngào từ món cháo Lạp Bát mà bọn nhỏ đã ăn, nói.

Tất nhiên giọng điệu có mang theo một chút ai oán.

Đại tẩu và tam tẩu không nói gì. Vì trước mắt tam tẩu chưa có con trai, cho nên con gái của cô cũng được ăn. Ăn cháo Lạp Bát của người ta, còn dám nói nhà người ta không tốt. Việc này tam tẩu không làm được.

Đại tẩu cũng như vậy, cô nhìn bụng tam tẩu nói: "Cảm giác ra sao?"

Bụng tam tẩu đã rất lớn, cảm giác rất rõ trong mấy ngày gần đây.

"Có lẽ sắp ra rồi" Tam tẩu nói.

Cô cảm giác được bản thân mình sắp sinh em bé.

Mẹ Chu ăn cháo Lạp Bát xong liền tới nói chuyện cùng Lâm Thanh Hòa. Khi bà tới cũng là lúc Lâm Thanh Hòa cùng Chu Thanh Bách và mấy đứa nhỏ đang ăn cháo.

Bọn đại oa đặc biệt rất phấn khích, cháo Lạp Bát này thật sự là ăn quá ngon.

Bên trong là hạt kê vàng, gạo nếp, gạo trắng, gạo kê, đậu phộng, đậu đỏ, hạt dẻ cùng với táo đỏ, bỏ thêm đường trắng và đường đỏ, đặc biệt ngon ngọt.

Ba anh em uống đến thỏa mãn.

Ngay cả Chu Thanh Bách, hắn cũng thật sự bái phục tay nghề của cô.

Trên thực tế, từ sau khi hắn trở về, một ngày ba bữa Lâm Thanh Hòa đều nấu toàn món ngon, nào có bữa ăn nào khiến hắn không hài lòng?

Điều duy nhất khiến hắn bất đắc dĩ chính là, vợ hắn không cho hắn cùng nằm chung một ổ chăn. Đây đúng là khổ hình, hắn trông đợi một ngày nào đó hắn có thể thoát khỏi điều này.

"Mẹ, người đã ăn qua chưa?" Lâm Thanh Hòa liền hô.

"Đã ăn, không cần để ý đến ta, các ngươi cứ ăn đi" Mẹ Chu nói.

Ngay cả khi mẹ Chu nói đã ăn rồi, thì Lâm Thanh Hòa vẫn đi vào lấy một cái chén khác ra cho mẹ Chu. Múc cho mẹ Chu một chén, để bà cùng ăn với gia đình mình.

Mẹ Chu thấy thái độ này hiện tại của vợ lão tứ thì rất hài lòng. Tuy rằng tật xấu tiêu tiền ăn xài phung phí không bỏ được, nhưng không thể không nói, chăm sóc con trai của bà và ba đứa cháu đều rất tốt, thật sự không thể nào so sánh với người ngoài.

Mẹ Chu cũng liền ngồi xuống cùng ăn, nói đến chuyện của tam tẩu.

"Bên ta không thành vấn đề, đến lúc đó đi nói một tiếng là được" Lâm Thanh Hòa gật đầu nói.

"Đây là tiền đưa trước cho ngươi" Mẹ Chu nói.

Lâm Thanh Hòa liếc mắt nhìn Chu Thanh Bách một cái, thấy hắn không nói gì liền nhận lấy, nói: "Chân heo không cần nhiều như vậy, đến lúc đó ta mua cho tam tẩu một ít thịt mang về, dù sao ở cữ cũng cần phải ăn chút thịt".

Mẹ Chu đưa cho cô năm đồng tiền.

"Ngươi xem mà mua" Mẹ Chu gật đầu nói.

Vốn dĩ cuối năm sẽ chia thêm thịt thêm một lần nữa, nhưng cũng không nhất định phải vào cuối năm. Hơn nữa hiện tại không ăn uống được gì. Nếu sau sinh ăn thịt thì cũng không nhất thiết sẽ có sữa.

Lâm Thanh Hòa hiểu. Cho nên buổi sáng ngày mai trời còn chưa sáng, Chu Thanh Bách đã đạp xe đạp trở về. Nhân tiện mua về năm cân thịt mỡ, sáu cái móng heo cùng với ba cân thịt ba chỉ, mấy cái xương sường và đuôi heo trở về.

Còn Lâm Thanh Hòa thì vẫn còn nằm ngủ trong ổ chăn ấm áp.

Vốn dĩ cô muốn đi nhưng Chu Thanh Bách không cho, kêu cô ngủ thêm đi. Lâm Thanh Hòa cũng không khách khí, để cho hắn tự đi luôn.

Mang về đủ thứ thịt liền để Lâm Thanh Hòa tự phân chia.

Lâm Thanh Hòa chiếu theo năm đồng tiền mà mẹ Chu đưa để chia ra cho cân xứng. Cho hai cân thịt mỡ, cho hai cái móng heo, còn dư lại bốn cái để nhà mình ăn. Thịt ba chỉ cho một cân, xương sườn cho một cây.

Như vậy cũng đã phù hợp với số tiền năm đồng rồi.

Hơn nữa đây là ở nông thôn, nếu mua ở chợ đen thì năm đồng kia đã không mua được nhiều như vậy.

Mấy thứ này được Lâm Thanh Hòa đựng trong một cái giỏ, còn bỏ thêm tảo bẹ. Sau đó mang đến nhà Chu gia, nhân tiện nhìn xem tam tẩu.

Bụng tam tẩu hiện tại thật không nhỏ nha. Lâm Thanh Hòa nhìn thấy có chút run sợ, may mắn thay cô không cần phải sinh con nữa, nếu không không có cách nào tưởng tượng nổi.

"Ta mang lại đây hai cái móng heo, chờ sau sinh hãy ăn. Thịt mỡ cùng thịt ba chỉ kia là mua theo tiền của mẹ Chu đưa. Xương sườn kia ta đã nhờ đại tẩu hầm với tảo bẹ. Đây là ta cho riêng ngươi, một mình cứ ăn hết là được" Lâm Thanh Hòa nói.

Sau đó nói với đại tẩu: "Chờ đại tẩu ngươi sắp sinh, ta cũng mua cho ngươi"

Cô đối với hai chị em dâu đại tẩu và tam tẩu rất có hảo cảm. Cho nên lúc này các cô ấy ở đây tỏ vẻ khách khí, không phải cũng là thái độ của một mối quan hệ sao?

"Không cần, tốn rất nhiều tiền" Đại tẩu cười nói.

"Cũng chỉ tốn có một lần, không có bao nhiêu đâu" Lâm Thanh Hòa nói.

Chờ Lâm Thanh Hòa đi về, tam tẩu liền nói: "Mẹ của Chu Khải ngày càng ra dáng người làm chủ gia đình"

"Khá tốt" Đại tẩu gật đầu, nói.

Đại tẩu liền đem xương sườn của Lâm Thanh Hòa, nấu cho tam tẩu trước mặt mọi người. Chủ yếu là cho nhị tẩu nhìn thấy, đỡ phải khiến cô ấy lắm miệng, nói ra nói vào.

Nhị tẩu không nói gì, chỉ là sắc mặt không được tốt mà thôi. Trước kia thời điểm cô mang thai, sao không thấy Lâm Thanh Hòa tỏ vẻ như này?

Thế nhưng hiện tại lại cho tam tẩu một cây xương sườn. Tuy rằng xương sườn không nhiều thịt, nhưng vẫn là câu nói kia, đầu năm nay có một chút nước và dầu là thứ tốt nhất, mang đến một cây xương sườn thì ai không cần chứ?

Nhưng những người còn lại ở Chu gia cũng chưa nói gì. Mấy anh em Chu gia đều cảm thấy, nhà lão tứ gia hiện tại đang xảy ra chuyện gì vậy nhỉ?

Những việc này của Lâm Thanh Hòa, cũng không hòa nhập với nhà Chu gia quá nhiều. Cô chỉ là không hiểu được, Chu Thanh Bách này sao lại thích ăn đuôi heo như vậy?

Đuôi heo được Lâm Thanh Hòa hầm với đậu nành, cô chỉ uống một chút canh, còn lại mấy thứ khác đều không ăn.

Chu Khải thật ra không từ chối đuôi heo, gặm vài cái rất vui vẻ. Còn lại Chu Thanh Bách ăn hết.

Đối với thịt mỡ lớn, Lâm Thanh Hòa cắt thành những khối nhỏ, sau đó đem bỏ vào chảo làm ra dầu. Dư lại tóp mỡ cô liền múc ra, xào với trứng gà cùng cải trắng, trực tiếp làm nhân bánh bao.

Bởi vì có Chu Thanh Bách ở nhà ăn như vậy, Lâm Thanh Hòa một chút cũng không làm ít. Hơn nữa hiện tại trời rất lạnh, để lâu không sợ bị hư. Muốn ăn có thể hấp lại, còn có thể bỏ vào canh, đều rất tiện.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 61: Vong ân bội nghĩa

[HIDE-THANKS]Cứ như vậy, những ngày mùa đông về cơ bản chẳng có gì làm.

Lâm Thanh Hòa đã đan xong quần len cho ba đứa con trai và cả chính mình. Còn với Chu Thanh Bách thì không cần, hắn không có thói quen mặc quần len, cho nên Lâm Thanh Hòa cũng không đan cho hắn.

Thừa dịp hôm nay thời tiết không tệ lắm, Lâm Thanh Hòa giao bé út cho Chu Thanh Bách, chính mình đến nhà họ Lâm để truy hỏi cho ra lẽ.

Cô lên kế hoạch chờ đến ngày này đã lâu.

Đi một hồi tới nhà họ Lâm, cô liền gặp được nhị tẩu của cô.

"Quao, cô em chồng bỏ đã quay trở lại. Ta còn tưởng rằng cô em chồng năm nay không dự định về nhà mẹ đẻ đâu!" Lâm nhị tẩu tính tình cổ quái nói.

"Nhà mẹ đẻ của ta sao có thể không trở lại, nhà mẹ đẻ là nguồn gốc của ta nha, đi đến nơi nào cũng không thể quên được nhà mẹ đẻ mà" Lâm Thanh Hòa cười ha hả nói.

"Cô em chồng về nhà mẹ đẻ sẽ như thế này sao, hai tay trống trơn mà về à?" Lâm nhị tẩu nhìn cô một cái, hừ lạnh nói.

"Thì sao nào, chẳng lẽ về nhà mẹ đẻ mà còn phải xách bao lớn bao nhỏ mang về sao? Ngươi có tin hay không, nếu mẹ ta biết sẽ trực tiếp đánh gãy chân ngươi?" Lâm Thanh Hòa cười như không cười, nói.

Mặt Lâm nhị tẩu trầm xuống, hừ một tiếng trực tiếp trở về.

Lâm Thanh Hòa quá quen cái tật xấu này của cô ta. Mẹ Lâm nghe được âm thanh liền đi ra, Lâm đại tẩu cùng tam tẩu cũng ra tới.

Cũng không gọi là Lâm tam tẩu, bởi vì đây là vợ của em trai.

"Vừa trở về đã không yên ổn, ngươi còn trở về làm gì?" Mẹ Lâm tức giận nói.

"Ây, ta nói mẹ nghe, đây là thấy ta hai tay trống trơn, không có bao lớn bao nhỏ xách trở về, cho nên mới không cao hứng đúng không. Lúc trước ta về, ngươi cũng đâu có ngữ khí như vậy đâu" Lâm Thanh Hòa nói thẳng.

Không cần hoài nghi, hôm nay cô đến chính là muốn bắt lỗi của họ, cho nên một chút cũng không khách khí, liền nói.

Mẹ Lâm cảm thấy không có mặt mũi, mắng: "Ngươi nói gì vậy, ta có kêu ngươi lấy đồ vật trở về sao. Còn không phải tự chính ngươi lấy, giờ còn dám oán trách ta?"

"Được rồi, dù sao ta cũng không sống cùng các ngươi. Chu Thanh Bách hắn đã xuất ngũ, về sau ở trong nhà sẽ không có tiền trợ cấp. Nhưng trong nhà còn phải nuôi ba đứa nhỏ, chúng không thể không ăn để sống. Trước kia ta lấy nhiều đồ vật như vậy mang về đây, hiện tại điều kiện trong nhà không tốt, nhà mẹ có phải nên giúp ta một chút hay không?" Lâm Thanh Hòa nói.

Nói một lời này, đem mẹ Lâm, đại tẩu còn có vợ của tam đệ ngây ngẩn cả người.

Không phải sửng sốt vì Chu Thanh Bách xuất ngũ, mà là vì không ngờ đứa con gái Lâm Thanh Hòa này, lại có thể nói ra những lời như thế.

Chu Thanh Bách rút lui là chuyện lớn, nhà họ Lâm đã sớm nghe được tin tức. Còn tưởng rằng Lâm Thanh Hòa sẽ nháo nhào một trận, nhưng lại không có chút thông tin nào trong một thời gian.

Chuyện này thì cũng thôi đi, bây giờ trở về đây, cô lại muốn đem những đồ vật trước kia mang về nhà trả lại cho cô ư?

Cô không phải rất sĩ diện sao?

Thật sự có thể nói ra được những lời như vậy?

"Ta nói với cô này, điều kiện nhà họ Lâm như thế nào ngươi cũng hiểu rõ. Nhà mình còn ăn không đủ no, còn lấy được cái gì cho ngươi?" Lâm nhị tẩu ở trong phòng nghe được lời nói của cô, liền đi ra, trực tiếp nói.

"Nhị tẩu cũng thật có ý tứ. Biết rõ Chu Thanh Bách vừa mới rút lui trở về, còn hỏi ta sao lại lấy đồ vật trở về? Còn có, sao các ngươi lại ăn không đủ no, cuộc sống nhà họ Lâm khá tốt đấy. Nhưng hiện tại ta không còn ở đây nữa, các người liền không cho ta chút tiền?" Lâm Thanh Hòa nói.

"Ngươi như thế nào lại không có tiền, dượng là bởi vì bị thương mới rút lui, có thể nhận được tiền mà" Lâm đại tẩu cũng nói.

Trước kia Lâm Thanh Hòa mang đồ về đây, nhưng không có phần của cô. Nhưng bây giờ đòi lấy đồ từ nhà mang trả lại, cái đó cũng cùng cô có liên quan, tất nhiên cô sẽ không đồng ý.

Vợ của Lâm tam đệ không mở miệng nói.

"Tiền? Tiền từ đâu ra. Các ngươi nào đâu biết rằng Chu Thanh Bách đã làm những gì. Hắn trực tiếp đem một phần tiền của hắn, giúp cho một bằng hữu có điều kiện trong nhà khó khăn. Các ngươi có biết hay không, ở nhà ta cùng với hắn cãi nhau thành dạng gì. Hắn cũng không chịu quay lại. Hơn nữa các ngươi cũng không phải không biết tính tình ta ra sao. Nếu không phải điều kiện trong nhà không tốt, thì ta sao có thể đi về nhà mẹ đẻ đòi tiền?" Lâm Thanh Hòa nói.

"Cái gì mà điều kiện trong nhà không tốt, ngay cả xe đạp còn mua nổi, còn hoàn toàn mới nữa!'Lâm nhị ca từ trong phòng đi ra, trên người khoác áo quân đội mới của Chu Thanh Bách.

Lâm Thanh Hòa nhìn thoáng qua liền hận không thể không đánh nguyên chủ. Áo khoác quân đội tốt như vậy, thế nhưng ngươi lại cho cái tên bạch nhãn lang này, ngươi rốt cuộc có mắt nhìn hay không?

" Xe đạp là do Chu Thanh Bách vơ vét số tiền còn lại để mua cho ta. Nếu không, ngươi cho rằng tại sao ta không náo loạn chứ? "Lâm Thanh Hòa cười lạnh nói.

Cô cũng không tin rằng chuyện xe đạp có thể giấu được. Ở thời đại này mà mua được chiếc xe đạp, thì thật có thể so sánh với một chiếc xe thể thao ở hiện đại.

Nhưng hôm nay cô đi bộ tới, không đạp xe lại đây!

Mọi người liền bừng tỉnh, không trách không có náo loạn. Hóa ra là dùng số tiền cuối cùng mua cho cô một chiếc xe đạp.

" Ngươi có tiền mua xe đạp, chẳng lẽ không có tiền nuôi con cái à? "Mẹ Lâm đen mặt, nói.

Đứa con gái này xưa nay không hiểu chuyện, trước kia đều bắt bẻ cái này bắt bẻ cái kia. Nhưng mẹ Lâm không nghĩ tới cô sẽ phá sản như vậy.

Liền dùng hết số tiền còn lại mua chiếc xe đạp, đây là mua về để ăn thay cơm sao!

" Cũng đã đến nước này mà còn muốn sĩ diện. Nếu đã như vậy sao còn đến nhà mẹ đẻ đòi tiền làm gì? Nhà mẹ đẻ nhiều người như vậy, có muốn qua đây sống không? "Lâm nhị tẩu trào phúng nói.

Trước kia cô cũng có nịnh bợ Lâm Thanh Hòa này. Nhưng hiện tại phong thủy thay phiên luân chuyển, nam nhân rút lui, tiền trong nhà cũng tiêu hết. Về sau sẽ bán mặt cho đất bán lưng cho trời, so với ai cao quý hơn ai đây?

" Ngày xưa ta đối với nhà họ Lâm rất tốt. Hiện tại cuộc sống khó khăn, các ngươi sẽ đối xử với ta như vậy sao? "Lâm Thanh Hòa trừng mắt, nhìn bấy nhiêu người thân trước mặt, nói.

" Nhanh chóng trở về đi "Lâm nhị ca xua xua tay.

" Lâm Thanh Hỉ, có phải ngươi nên đem trả lại áo khoác quân đội cho ta không! "Lâm Thanh Hòa nhìn chằm chằm hắn, nói.

" Đây là ngươi cho nhị ca, mang cho rồi nào có lý nào lấy lại? "Lâm nhị tẩu lập tức nói.

" Đó là do ta không chịu nổi sự kích động của ngươi nên mới cho hắn, áo khoác quân đội này đáng lẽ ta đem cho tam đệ! "Lâm Thanh Hòa hừ lạnh nói:" Trước kia ta thật không nhìn ra được, nhà mẹ đẻ của chính ta lại có đứa hạnh như vậy. Được, ta nghèo túng, các ngươi không giúp đỡ, ngược lại còn thờ ơ lạnh nhạt có phải không? Về sau ta và nhà mẹ đẻ không còn quan hệ nữa, về sau có chết cũng đừng kêu ta về phát tang! "

Nói xong liền nổi giận đùng đùng đi về.

Khiến mẹ Lâm tức giận chịu không nổi:" Cái miệng thối này, đây là muốn rủa ta và cha nó chết sớm hay sao!"

Lâm đại tẩu và Lâm tam đệ không nói gì. Vợ của Lâm tam đệ nhìn áo khoác trên người Lâm nhị ca, trực tiếp xoay người đi vào.

Cha Lâm ở trong phòng không có đi ra, nhưng hiển nhiên vẫn nghe được.

Về phía Lâm đại ca cùng Lâm tam đệ thì đã đi lên núi, xem có con thú hoang nào bắt về hay không.

Lâm đại ca nghe được chuyện mới xảy ra cũng không nói lời nào, nhưng Lâm tam đệ thì ngược lại, thở dài một hơi.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 62: Nam nhân thúi không nói lý

[HIDE-THANKS]"Ta nói cho ngươi nghe, vị tỷ tỷ này chúng ta không nên chọc đến, trốn còn không kịp đấy. Ngươi đừng nhúng tay vào chuyện của tỷ ấy có nghe hay không?" Lâm tam đệ lập tức nói.

Chồng mình trước kia giúp cô ấy kiếm củi lửa. Nhưng áo khoác quân đội lại đem cho chồng của nhị tẩu, chuyện này Lâm tam đệ không so đo, nhưng vợ tam đệ lại tức trong lòng có hỏa.

"Ta nào có thể nhúng tay, ta cũng không có tiền" Vợ tam đệ nói.

"Không lâu trước đây, ngươi đi làm một công nhân nhỏ cho người ta, tiền công cũng nên trả đi chứ?" Vợ tam đệ lập tức nói.

"Ngày hôm sau" Lâm tam đệ nói.

Vợ tam đệ lập tức tính ngày, chờ tiền của Lâm tam đệ đến tay, cô muốn trực tiếp lấy lại đây.

"Ngươi xác định chỉ có hai khối tiền?" Vợ tam đệ nhìn hắn nói.

"Còn tốn một đống đồ ăn trưa gói mang đi, chỉ có hai khối tiền đã là bao" Vợ tam đệ tức giận nói.

Lâm tam đệ không nói gì về việc đó, liền nói muốn đi lên núi nhìn xem. Bây giờ ở nhà nhàn rỗi thì cũng nhàn rỗi, cho nên vợ hắn cũng không ngăn cản.

Lâm tam đệ tới tìm Lâm Thanh Hòa. Hai ngày trước Lâm Thanh Hòa trở về tìm nhà họ Lâm nhưng đã quên tính sổ về các khoản tiền.

Cô cũng không tưởng tượng được cô sẽ làm ầm lên như vậy. Cô tới cũng chỉ để thức tỉnh bọn họ, muốn cho nhà họ Lâm biết, đừng tưởng rằng có thể tùy ý để bọn họ đòi lấy đồ từ cô. Hiện tại không có cửa đâu.

Sau khi trở về cô liền ném chuyện này sang một bên, không bao giờ nghĩ về nó nữa.

Lâm Thanh Hòa thấy hắn tới, nhàn nhạt nói: "Ngươi đến đây làm gì, không nghe vợ ngươi nói bây giờ nhà ta không tốt sao. Còn dám lại đây, không sợ bị liên lụy ư?"

"Đây là tiền trước đây ta kiếm được khi còn là một công nhân nho nhỏ. Tỷ, ngươi lấy đi, dùng tiết kiệm, đừng giống trước kia ăn xài phung phí nữa" Lâm tam đệ không để ý lời nói của cô, từ trong túi móc ra hai khối tiền.

Tổng cộng có bốn khối tiền, đưa vợ hắn hai khối tiền rồi, dư lại đều đem lại đây.

Lâm Thanh Hòa thấy hắn đưa hai khối tiền, ngây ra một lúc, sau đó liền nhận lấy, nhìn hắn nói: "Không uổng công trước kia ta thương ngươi"

Mặc dù nguyên chủ đau lòng cũng là lời nói ngoài miệng. Hừ, cứ để cho cái tên bạch nhãn lang Lâm nhị ca tiện nghi một chút đi.

Lâm tam đệ nói: "Chồng của tỷ là một người không tồi, ngươi phải sống thật tốt với hắn, hắn sẽ nuôi sống được ngươi"

"Ta biết, sẽ cùng hắn sống thật tốt, ngươi vào nhà uống một chút canh gừng cho ấm người đi đã" Lâm Thanh Hòa nói.

"Không cần, ta phải về ngay" Lâm tam đệ lắc lắc đầu, cũng chưa vào nhà đã liền rời khỏi.

Lâm Thanh Hòa tiễn hắn, ở nhà chỉ có Chu Toàn và bé út Chu Bách. Chu Khải cùng cha hắn đi lên núi, cũng tiện thể xem có món ăn thôn quê nào hay không.

Nhưng lần này cái gì cũng có vớt vát được, hai tay trống trơn trở về.

Chu Toàn liền nói với cha hắn, chú nhỏ vừa mới tới cho mẹ tiền. Đúng vậy, hắn đều thấy được.

Chu Thanh Bách gật đầu tỏ vẻ trong lòng đã hiểu rõ. Buổi tối ngủ, hắn chờ bọn nhỏ đã ngủ say, liền hỏi Lâm Thanh Hòa.

Lâm Thanh Hòa đơn giản, đem sắc mặt nhà họ Lâm nói ra một lần, nói: "Ta không nghĩ đệ đệ này của mình còn có chút lương tâm"

Chu Thanh Bách bất lực, vợ hắn như vậy là muốn làm gì, về sau còn có đi đến nhà mẹ đẻ không?

"Đầu óc ta trước kia đúng là não tàn, cho nên mới trợ cấp cho một đám người vong ân bội nghĩa như vậy. Về sau khẳng định sẽ không như thế, người thân như vậy cũng vô dụng. Ta lười phản ứng với bọn họ, năm nay ta không trở về nữa" Lâm Thanh Hòa nói.

"Không cần vì những việc này mà tức giận" Chu Thanh Bách nói.

"Ta không tức giận nha" Lâm Thanh Hòa nhìn hắn nói: "Có gì mà tức giận, ta chính là cố ý, những người kia không bị ta làm tức chết là đã may rồi"

Chu Thanh Bách thấy cô nói như vậy liền biết cô sẽ không để bụng. Nếu không sau khi trở về một câu cũng không thèm mở miệng nói.

"Vợ ơi" Chu Thanh Bách đặt tay lên eo cô, thấp giọng kêu một tiếng.

Lời này rất rõ ràng, bắt đầu từ mấy ngày trước, cô cứ như vậy ngủ cùng hắn, bọn nhỏ ngủ một bên. Cô thấy hắn không có làm gì xằng bậy cho nên mới cam chịu.

Hơn nữa về việc mua bán thịt heo cô còn chưa có giải quyết. Nhớ đến việc này khiến cô nghẹn muốn chết. Người đàn ông này không hiểu được, cho nên không cần nói cũng biết đáp án.

"Nếu ngươi không ngủ được thì cho ta ngủ bên cạnh mấy đứa nhỏ đi" Lâm Thanh Hòa hừ, nói.

"Haizzz" Chu Thanh Bách chỉ đơn thuần ôm cô ngủ, ở trên đầu cô truyền đến tiếng thở dài của hắn.

"Than cái gì mà than!" Lâm Thanh Hòa nói.

Bây giờ có cuộc sống tốt nên cảm thấy đủ đi. Thời điểm còn nguyên chủ, một ngày sống yên ổn còn không có đâu, giờ còn dám thở dài với cô?

"Vợ à, chúng ta là vợ chồng" Chu Thanh Bách nói.

Trong thanh âm còn có chút bộ dáng ủy khuất.

Hắn là đàn ông, ôm vợ hắn đi ngủ còn không cho làm gì, này không phải đang tra tấn hắn thì là gì. Hắn là một nam nhân hết sức bình thường, ôm vợ ấm trong ngực mà vẫn không làm loạn, còn có thể làm được sao.

Người trong lòng ngực cũng đâu phải ai khác. Cùng hắn sinh ra ba đứa con trai. Hắn muốn cùng cô âu yếm một chút là bình thường không phải sao.

Nhưng cô lại không cho.

"Nếu không phải vợ chồng, người còn muốn ôm ta ngủ?" Lâm Thanh Hòa tức giận nói.

Thật ra cô có chút cảm tình với Chu Thanh Bách, thân phận là vợ chồng. Nhưng về việc này thì không thể được a!

Việc cô dự định mua bán thịt heo còn chưa nói ra, thì hắn cũng đừng nghĩ đến chuyện đó.

"Cũng chỉ có ôm" Chu Thanh Bách rầu rĩ nói.

"Nếu không ngươi ôm con trai ngủ đi?" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Thanh Bách không nói chuyện nữa, càng thêm ôm chặt cô. Lâm Thanh Hòa mặt kệ hắn, vừa định đi ngủ, Chu Thanh Bách nói: "Khi nào?"

"Khi nào cái gì?" Lâm Thanh Hòa cảm thấy ở trong lồng ngực của hắn rất thoải mái, ấm áp lại còn thấy an toàn. Hơi thở trên người cũng dễ ngửi, đại khái là hương vị của hormone nam.

"Khi nào đồng ý" Chu Thanh Bách nói.

Hắn không thể tiếp tục cứ chờ đợi lâu như vậy, hắn khẳng định chịu không nổi. Cho nên dù sao cũng phải có kỳ hạn, không thể cứ mãi như vậy được.

"Sao ngươi cả ngày cứ nhớ thương chuyện này, ngươi không thể không nghĩ về nó à?" Lâm Thanh Hòa nói.

"Heo trong nhà được nuôi khá tốt, đầu xuân năm sau sẽ nuôi vài chú gà con. Sang năm ta bắt đầu làm việc kiếm công điểm, trong nhà khá ổn" Chu Thanh Bách nói.

Ý muốn nói, không cần lo lắng quá nhiều về cuộc sống sau này, sẽ tốt thôi.

Cho nên hiện tại nghĩ nằm trên giường đất nghĩ đến chuyện đó?

Lâm Thanh Hòa liền nhân cơ hội nói: "Dựa vào công điểm của ngươi, còn có hai con heo kia thì có thể làm gì. Ngươi không muốn kiếm tiền từ cái gì khác à"

"Ngươi có chủ ý gì?" Chu Thanh Bách hỏi.

Lâm Thanh Hòa do dự một chút, liền nói: "Ta cùng ngươi thương lượng một chuyện" Cũng đến lúc nên nói ra rồi.

"Ngươi nói" Chu Thanh Bách nói.

Lâm Thanh Hòa liền đem thịt mua của Mai tỷ lấy lợi nhuận theo phần trăm. Cô tự mình đi đến huyện thành nói thịt này là từ chợ đen mua được, tất nhiên sẽ không có vấn đề gì. Vừa mới nói ra dự định này, liền bị Chu Thanh Bách không chút do dự bác bỏ.

Lâm Thanh Hòa tức giận trực tiếp xoay người đi chỗ khác. Không thể nào để ý tới cái tên nam nhân thúi không nói lý này.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 63: Tìm việc

[HIDE-THANKS]"Trong nhà vẫn còn không ít tiền, phiếu giảm giá còn rất nhiều, không cần đi mạo hiểm" Chu Thanh Bách dường như hiểu vì sao vợ hắn lần này có bộ dạng như đang có tâm sự.

Nhưng hắn không biết cô lại có dư định lợi dụng cơ hội để kiếm lời một cách không chính đáng.

"Ta không nói tiền trong nhà không đủ dùng. Ta là vì quá nhàn rỗi. Hơn nữa ta sẽ mang theo giỏ, nếu có người hỏi thì nói đi thăm người thân. Cũng không làm lâu dài, dăm ba bữa mới lấy thịt một lần, kiếm một hai khối tiền lời để trợ cấp cho gia đình thôi, điều này cũng không được?" Lâm Thanh Hòa đem lời này nói ra, không có ý định giấu nữa.

"3000 đồng tiền, đủ chi tiêu" Chu Thanh Bách trấn an, nói.

Chính là không đồng ý đáp ứng.

Lâm Thanh Hòa tức giận đạp chân hắn một cái, nói: "Ngươi cho ta ra ngoài ngủ, nhìn thấy ngươi thật phiền phức!"

Đừng hy vọng cô hiền lương thục đức. Cô là một người phụ nữ không thể ngừng làm việc. Cô sẽ không bị thuyết phục, thật là nghẹt thở!

Chu Thanh Bách không nhúc nhích, cứ như vậy ôm cô. Lâm Thanh Hòa ở trên kéo mặt hắn, nói: "Ta đã nói qua, việc này chắc chắn làm tốt. Hơn nữa ngươi cũng có người quen ở trong thành phố, nếu ta thật sự xảy ra chuyện gì ngươi cũng có thể giúp được mà"

Chu Thanh Bách nhướng mày, tuy rằng hắn không nói chuyện nhưng Lâm Thanh Hòa hiểu được ý tứ của hắn. Ý hắn muốn hỏi cô làm sao biết được.

"Một món đồ lớn như xe đạp, đặt trước một hai năm mới có thể mua được. Chu Thanh Bách, ngươi coi ta là kẻ ngốc, vẫn cảm thấy ta vẫn còn khờ?" Lâm Thanh Hòa nói thẳng thừng.

Chu Thanh Bách tùy ý cô xả giận, không nói một lời nào.

Đúng là hắn có người quen, là một ông bạn già ở huyện thành bên kia, hắn mua được xe đập cũng nhờ ông ấy giúp đỡ.

Như cô nói, nếu như cô có chuyện gì. Hắn thật sự có thể đưa cô bình an trở về.


Nhưng hắn làm sao có thể cho cô đi làm cái này?

Lâm Thanh Hòa nói như thế nào hắn cũng đều không đáp ứng. Cuối cùng cô tức giận đem Chu Toàn ôm lại đây cùng hắn ngủ, cô cùng ngủ với bé út.

Ngày hôm sau Chu Toàn tỉnh dậy, phát hiện mình thế mà lại ngủ với cha hắn. Rõ ràng tối hôm qua hắn ôm bé út đi ngủ mà.

"Về sau ngươi đều cùng ngủ với cha ngươi, còn có anh cả, hai ngươi đều ngủ với hắn" Lâm Thanh Hòa hừ một tiếng, tự mình ôm bé út đi.

Chu Thanh Bách nhìn cô một cái, Lâm Thanh Hòa cảm giác được, nhìn lại hắn, sau đó lại trừng mắt trở về.

Hiển nhiên Chu Thanh Bách không dễ dàng thỏa hiệp về vấn đề này. Ngay cả khi hắn không "ăn" được vợ mình.

Nhà mình đi mua thịt trở về ăn, Chu Thanh Bách không cảm thấy có gì không ổn, bởi vì đây là điều hợp lý mà.

Nhưng vợ hắn muốn đi đầu cơ trục lợi, làm sao Chu Thanh Bách có thể đồng ý.

Về việc "thịt" vợ hắn thì có thể tính sau, dù sao hắn cũng không để bị mỹ nhân kế dụ hoặc.

Lâm Thanh Hòa nhìn hắn, trong lòng liền cười lạnh. Ta xem ngươi chịu đựng được đến bao giờ!

Đắc tội với Lâm Thanh Hòa không phải chuyện dễ chịu gì. Bởi vì Lâm Thanh Hòa cô sẽ trực tiếp trừng phạt một cách tàn nhẫn, nhưng tàn nhẫn như thế nào?

Cô bắt đầu đi dò hỏi khắp nơi những chỗ bán thịt dê, cô muốn mua thịt dê về cho hắn đại bổ!

Nhưng năm nay thịt dê không dễ mua như vậy. Chu Thanh Bách trong thành phố có người quen, cho nên mới có thể mua được thịt dê lúc trước. Còn cô thì tất nhiên không thể mua được rồi.

Lâm Thanh Hòa nào dễ dàng từ bỏ như vậy, cô liền ở nhà thay đổi các món ăn cho Chu Thanh Bách ăn. Ngoại trừ bánh bao nhân tóp mỡ trứng gà và cải thảo. Còn có móng heo hầm đậu phộng, thịt kho tàu om cơm, cùng với các loại canh khác. Cô còn trang điểm cho mình thật xinh đẹp, trên người còn rất thơm nữa.

Ngay cả bé út nhịn không được tới ôm cô, mẹ thơm quá nha!

Chu Khải và Chu Toàn cũng như vậy gật đầu, mẹ bọn hắn thật sự rất thơm.

Trên người Lâm Thanh Hòa thật sự có mùi thơm, nhưng là hương thơm nhẹ nhàng không có nồng nặc như nước hoa.


Bọn nhỏ còn cảm thấy được, Chu Thanh Bách nơi nào lại không ngửi được chứ. Hắn biết vợ mình đây là đang câu dẫn hắn, cố ý cho hắn ăn ngon uống tốt, khiến hắn buổi tới nhớ thương cô. Nhưng trên mặt thằng nhãi này vẫn rất trầm ổn, không có chút biểu hiện nào ra ngoài.

Nếu không phải đêm khuya nhìn thấy hắn sờ soạng thay đổi quần lót, thì cô đã nghĩ rằng sự quyến rũ của mình đã hết từ lâu.

Lâm Thanh Hòa thiếu chút nữa cười ra tiếng khi thấy hắn đứng dậy thay quần lót. Nhưng cô vẫn tiếp tục giả vờ đi ngủ, sau đó cô cảm giác được hắn có động tác với cô.

Hắn trực tiếp ôm Chu Toàn như một con heo vào phía bên trong ngủ. Sau đó tiếp tục ôm cô nằm ngủ.

Chỉ là ôm cô nằm ngủ, không có làm gì khác. Cho nên Lâm Thanh Hòa cũng liền giả vờ không nói gì.

Ngày hôm sau Lâm Thanh Hòa không có nói gì khác, nghe tin tam tẩu vừa sinh.

"Nhanh như vậy?" Lâm Thanh Hòa kinh ngạc nói.

Chỉ mới có một đêm qua.

"Đúng là rất nhanh" Mẹ Chu lại đây báo tin vui, cười cười. Lúc này tam tẩu sinh được bé trai, cả gia đình đều rất vui mừng.

"Lần trước mua móng heo có còn đông lạnh không?" Lâm Thanh Hòa hỏi.

"Còn đông lạnh" Mẹ Chu gật đầu nói.

Bên này có quy cũ, những đứa bé vừa chào đời, đều được nhận những lời chúc phúc từ mọi người. Nhưng bây giờ trời giá rét, Lâm Thanh Hòa cũng ngại qua quấy rầy, liền cho mẹ Chu một cân đường đỏ, nói: "Mẹ, người đem qua cho tam tẩu đi"

Mẹ Chu kêu cô để lại: "Trong nhà có, lần trước ngươi cho, tam tẩu cũng không ăn bao nhiêu, vẫn đủ dùng"


"Ta không có thứ gì tốt khác, mẹ cứ lấy đi" Lâm Thanh Hòa cho bà.

Mẹ Chu cũng không từ chối nữa.

Qua ba ngày sau, Lâm Thanh Hòa mới đi đến.


Cùng nói chuyện với tam tẩu, lần này sữa cho em bé của tam tẩu khá nhiều. Hơn nữa lúc này cô sinh con trai, tứ đệ muội còn mang đường đỏ đến cho, tâm ý nhiêu đây là quá đủ rồi.

"Ngươi xem ta nói có sai không, làn da này khi trưởng thành khẳng định sẽ rất tốt, ăn nhiều táo đúng là có lợi" Lâm Thanh Hòa nhìn em bé còn đang ngủ, nói.

"Đúng là trắng hơn so với chị của hắn nhiều" Tam tẩu cười nói.

Hiện tại có đứa con trai này coi như cũng có được mọi thứ.

Có đứa con trai như vậy, về sau cô có thể tự tin hơn, sẽ không có cảm giác thấp bé so với người khác nữa.


Ở nông thôn chính là như vậy, sinh mười đứa con gái cũng không bằng một đứa con trai. Mặc dù thường thường con gái sẽ hiểu chuyện và hiếu thuận hơn con trai.

Nhưng vẫn là câu nói kia, sinh con trai có thể nối dõi tông đường.


Lâm Thanh Hòa cùng cô nói chuyện một hồi, sau đó cũng về nhà.

Đi ra lại đụng mặt với nhị tẩu, nhị tẩu liền cười nói: "Tứ đệ muội, ngươi có cách nào, đến cho tam tẩu chút đồ bồi bổ à"

Đại tẩu ở trong phòng bếp nấu cháo, nghe được những lời này có chút nhíu mày, vợ lão nhị ca này sao lại kiếm chuyện rồi.

"Có nha, ta tặng cho tam tẩu cân đường đỏ, nhị tẩu ngươi tặng gì" Lâm Thanh Hòa nhìn cô ta nói.

"Nhà ta như thế nào ngươi cũng biết, có thể đưa được gì. Đường đỏ cũng không đủ để có sữa, nếu có thịt để ăn thì thật tốt quá" Nhị tẩu cười nói.

Không phải ngươi có tiền sao, vậy tốt nhất cứ để ngươi tiêu tốn hết tiền.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 64: Thịt viên

[HIDE-THANKS]"Nói đến thịt thì mới nhớ, cũng sắp sửa được đội chia thịt rồi. Đứa nhỏ này thật đúng là may mắn, vừa sinh ra kịp lúc" Đại tẩu bưng cháo trứng gà từ phòng bếp ra, cười cười, chen vào nói.

"Đúng thật" Lâm Thanh Hòa cười nói.

"Lúc trước Chu Khải nhìn bụng của mẹ ba liền hỏi em trai chừng nào ra đời để chơi với hắn. Đôi mắt đứa nhỏ này thật sáng, vừa nhìn bụng mẹ ba liền biết là em trai" Đại tẩu nói.

"Hai ngày nay vẫn luôn nói muốn đến xem em trai. Ta nói các ngươi còn nhỏ, chạy loạn như khỉ đụng trúng em bé sẽ cảm lạnh, cho nên không cho bọn họ tới đây. Chờ thêm một thời gian nữa mới cho bọn họ lại đây xem" Lâm Thanh Hòa nói, mắt nhìn cháo trứng gà, nói: "Đại tẩu, ngươi đem cháo vào đi, ta đi về trước".

"Được" Đại tẩu đáp nhanh.

Lâm Thanh Hòa đi về, đại tẩu không nói lý với nhị tẩu nữa, bưng cháo vào cho tam tẩu.

"Lại gây sự?" Tam tẩu thấp giọng hỏi nhỏ.

"Ai nói không phải đâu, vợ lão tứ không làm gì mà cô ta đã đụng đến rồi" Đại tẩu thấp giọng nói.

"Chắc là trong lòng không thoải mái" Tam tẩu khinh bỉ nói.

Về việc không thoải mái cái gì thì trong lòng đại tẩu biết rõ. Đây là do không thấy được nhà lão tứ nghèo túng, cho nên trong lòng mới không thoải mái.

Đúng thật là, đều là người một nhà. Nhà lão tứ gia nếu sống không tốt thì chẳng lẽ các cô không phải vươn tay ra giúp à?

Rốt cuộc là ai có hại chứ?

Bây giờ vợ lão tứ chăm sóc cho gia đình rất tốt. Mặc dù các cô không có được cái gì, nhưng lâu lâu mấy đứa nhỏ nhà bên đây cũng đưa chia một chút đồ ăn.

Chẳng hạn như cháo Lạp Bát kia, ăn vô cùng ngon. Con trai cô Chu Dương được ăn rất vui mừng.

Cho nên vì sao có thể hy vọng nhà lão tứ có cuộc sống khó khăn? Điều này đại tẩu không hiểu rõ.

Tam tẩu cũng không hiểu nổi.

Nhưng hai chị em dâu cũng không nói gì nhiều.

Ngày hai mươi tháng mười hai đội sẽ phân chia thịt.

Chu Thanh Bách ra mặt, tất nhiên sẽ mua được thịt ngon. Hơn nữa hắn đã trở về, sang năm liền làm việc, đội trưởng thấy hắn lại mua thịt cũng không nói gì.

Chu Thanh Bách liền mua thịt nạc, xương sườn cùng xương cốt. Còn với chỗ thịt mỡ mà mọi người coi là thịt ngon nhất, hắn không có giành, dù sao hiện tại hắn không có công điểm. Mọi người quanh năm suốt tháng cũng chỉ mong chỗ thịt đó.

Nhà hắn không thiếu, trong nhà còn hai bình mỡ trắng, không cần mua những thứ đó.

Thịt nạc mua năm cân, thịt ba chỉ hai cân, xương sườn và xương cốt mua nhiều một chút.

Rốt cuộc từ giờ trở đi phải ăn đến hết tết năm sau.

Nhưng mấy thứ này cũng tốn một chút tiền. Chu Thanh Bách không nháy mắt một chút nào, liền xách thịt đi về nhà. Theo sau hắn còn có Chu Khải và Chu Toàn. Còn bé út Chu Bách thì bị Lâm Thanh Hòa ôm lại không cho đi theo, thời tiết lạnh chết người, đi ra ngoài đó làm gì.

Chu Khải, Chu Toàn năn nỉ mãi, lúc này mới cho ra ngoài.

"Mẹ nói rằng Tết sẽ nấu sườn heo chiên, đặc biệt thơm!" Chu Khải đi phía sau đặc biệt cao hứng.

Chu Toàn cũng cao hứng, đôi mắt lấp lánh.

Hai anh lớn này được nuôi trong một mùa đông như vậy, không thể không nói, thân thể vô cùng tốt. Đều không hay bị cảm lạnh, hơn nữa đã béo lên rất nhiều.

Chu Thanh Bách đem thịt mang về, nói với Lâm Thanh Hòa: "Ăn tết đến nhà lão Chu gia ăn".

"Được, đến lúc đó ta chiên một nồi xương sườn đem qua" Lâm Thanh Hòa không ý kiến.

Tuy rằng năm vừa rồi cô không có qua. Nhưng không phải bởi vì hắn ăn tết cũng không nhất định ở nhà sao, năm nay nếu ở lại, vậy nhất định qua nhà lão Chu gia là tốt nhất.

"Ngươi băm nhỏ chỗ thịt này đi, ta làm cho bọn hắn ít thịt viên để ăn" Lâm Thanh Hòa bắt đầu chỉ đạo Chu Thanh Bách làm việc.

Năm cân thịt nạc cô liền cắt ra một cân, hai cân thịt ba chỉ cũng cắt một nửa. Dư lại bốn cân thịt nạc cùng một cân thịt ba chỉ cô liền băm hết.

Làm thịt viên dùng thịt nạc hết không được, thêm một chút thịt ba chỉ vào hương vị sẽ ngon hơn.

Muối, hành lá xắt nhỏ, gừng băm nhỏ, trứng gà cùng một ít bột mì. Nguyên liệu tuy có chút đơn giản, nhưng làm ra thịt viên rõ ràng vô cùng thơm ngon.

Một cân thịt ra tám viên thịt viên, có khoảng ba mươi viên thịt viên. Thịt nạc và thịt ba chỉ tổng cộng năm cân, làm ra được một nồi thịt viên lớn luôn.

Lâm Thanh Hòa cảm thấy hương vị còn chưa ngon lắm, nhưng ba đứa nhỏ lại cảm thấy thịt heo viên mà cha mẹ làm ra là ngon nhất trên đời.

"Muốn để dành tết ăn, bây giờ cho các ngươi ăn một chút thôi" Lâm Thanh Hòa nói.

Cho bọn hắn mỗi người ăn hai viên là xong việc. Vốn dĩ định cho một viên, nhưng bọn họ cò kè mặc cả, nên liền cho thêm một viên.

Chu Thanh Bách cảm thấy vợ hắn có rất nhiều ý tưởng, thịt viên này ăn cũng rất ngon. Nhưng yêu cầu về việc ăn uống của hắn tương đối thấp, cô an bài như thế nào thì hắn nghe như vậy, những cái khác không nhiều lời gì.

Nhưng hắn cho rằng như vậy có thể "ăn" được Lâm Thanh Hòa sao, hiển nhiên là không có rồi.

Không cho cô buôn bán, vậy thì hắn sống như người độc thân đi.

Hôm nay Chu Thanh Bách từ huyện thành trở về, còn mang theo tem về. Lâm Thanh Hòa dự định sẽ mua chúng, nhưng vẫn luôn không có thời gian.


Khi Chu Thanh Bách đi ra ngoài, cô liền đề cập đến tất cả các loại tem, từng cái từng cái một.

"Mẹ, ngươi mua cái này làm gì" Chu Khải cầm tem, không rõ nguyên do, nói.

"Lại không thể ăn" Chu Toàn liếc mắt một cái, thở dài nói.

Ý này chính là muốn nói mẹ hắn phá tiền. Còn nhịn không được liếc nhìn cha mình một cái, cha thế nhưng lại không quản được mẹ, để dành tiền mua đồ ăn tốt hơn.

"Đi ra một bên đi" Lâm Thanh Hòa đem tem lấy lại hết, hừ một tiếng.

"Mẹ, ta muốn chơi" Bé út nhìn tem trong tay cô nói.

"Mẹ muốn giữ chơi cho riêng mình" Lâm Thanh Hòa cười tủm tỉm nói. Sau đó trừng mắt nhìn Chu Toàn, tương lai sẽ trở thành quân sư quạt mo này: "Chu Toàn, ngươi nói thế là có ý gì. Ta đây nuôi hầu hạ cha con các người từng ngày, còn không thể lấy chút tiền mua đồ vật yêu thích cho mình có phải hay không?"

"Mẹ, ngươi muốn mua gì thì mua, kêu cha ta cho tiền" Chu Toàn tức thời ôm lấy chân cô, nói.

Lâm Thanh Hòa lúc này mới hừ một tiếng, tỏ vẻ thoáng vừa lòng.

Lại nói đến Chu Thanh Bách, đúng là cưng chiều vợ hắn, một chút giới hạn đều không có. Mua nhiều tem như vậy, đúng là phí không ít tiền mà. Mắt hắn không nháy một chút, đều mua hết.

Như Lâm Thanh Hòa nói, cô ngày ngày hầu hạ cha con bọn họ. Một ngày được ăn ngon ba bữa, buổi tối còn nấu nước nóng rửa chân. Mỗi tối đều như vậy, cô tùy hứng một chút thì có làm sao đâu?

Còn không cho có phải hay không?

Chu Thanh Bách nhìn về phía cô vợ xinh đẹp của mình. Hắn phát hiện từ khi trở về đến bây giờ, hắn mới chân chính nhận thức về cô. Không thể không nói, vợ hắn như vậy hắn thật sự rất thích. Hắn rất vui lòng vì cô vẫn như bây giờ, đều cùng hắn chung sống.

Lâm Thanh Hòa nhận được sự ưu ái của hắn, ngữ khí có chút vui vẻ, nói: "Cơm tối ngươi muốn ăn gì?"
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 65: Cô em chồng đã trở lại

[HIDE-THANKS]"Ngươi xem mà làm, cái gì cũng được" Chu Thanh Bách nói.

Lâm Thanh Hòa liền làm cơm tối đơn giản, hấp màn thầu, sau đó lại nấu canh xương sườn tảo bẹ và dĩ nhiên sẽ cho bọn đại oa mỗi người ăn một viên thịt.

Cơm tối chỉ như vậy, vô cùng đơn giản, nhưng ăn no là được.

Thức ăn nhà cô là đệ nhị thì chả ai dám nhận đệ nhất đâu.

Cô em chồng Chu Hiểu Mai trở về vào ngày 25, mang một đôi giày vải đế nhựa trắng dẫm lên làn tuyết trắng.

Không trở về nhà mà trước tiên tới nhà Lâm Thanh Hòa.

Mặc dù đi làm xưởng thực phẩm ở huyện thành, nhưng cô chưa nghe nói qua chuyện tứ ca của cô đã rút lui.

Cô thật muốn trở về sớm từ lâu, nhưng không có cách nào vì đã gần cuối năm, trong xưởng đều vội làm việc.

Mãi cho đến bây giờ mới được về.

"Cô em chồng đã trở lại à, yo, giày này thật không tồi đấy" Lâm Thanh Hòa nhìn cô ấy, ánh mắt bị đôi giày phía dưới hấp dẫn, nói.

"Ta đã nhờ đồng nghiệp thân thiết của ta mang từ hải thị bên kia về" Chu Hiểu Mai nói, sau đó nhét một nắm kẹo sữa cho anh em bọn đại oa rồi tống ra ngoài, sau đó lôi kéo Lâm Thanh Hòa vào nhà.

"Làm gì?" Lâm Thanh Hòa nhìn cô ấy nói.

"Tứ tẩu, tứ ca ta rút lui rồi? Ngươi không làm loạn?" Chu Hiểu Mai nhỏ giọng nói.

"Hắn đã rút lui, ta làm loạn có tác dụng sao?" Lâm Thanh Hòa liền cười.

Không hổ là khuê mật tốt của nguyên chủ, thật đúng là hiểu biết nguyên chủ.

Chu Hiểu Mai ngây ra một lúc, hoài nghi nhìn tứ tẩu của cô, phát hiện tứ tẩu của cô có làn da thật sự đẹp nha, nhịn không được, nói: "Tứ tẩu, ngươi dùng mỹ phẩm gì dưỡng da vậy, làn da thật sự trắng đến sáng".

"Cũng không có dùng mỹ phẩm gì để dưỡng, chỉ là dùng kem bảo vệ da" Lâm Thanh Hòa nói.

Trong túi không gian của cô không có nhiều mỹ phẩm cho lắm. Cô tuyệt đối sẽ không chia sẻ cho người khác.

"Kem bảo vệ da cũng rất tốt, nhưng nào có công hiệu như vậy. Làn da hiện tại của người còn đẹp hơn trước kia, ngươi cũng không nên gạt ta, không nói cho ta biết" Chu Hiểu Mai nói, lại nhỏ giọng nói tiếp: "Ta lần này mang không ít đồ tốt trở về cho tứ tẩu đấy, đủ cho ngươi mang về nhà mẹ để mà khoe khoang một phen".

"Thứ tốt gì, cho ta xem" Ánh mắt Lâm Thanh Hòa nhìn đến túi của cô ấy.

"Ngươi nói trước, làn da của ngươi dưỡng như thế nào. Mùa đông ngươi còn có thể khiến làn da trắng hồng như vậy. Còn có, mùi hương trên người, người dùng cái gì?" Chu Hiểu Mai nói.

"Ngươi lấy ra trước, không thôi ta sẽ không nói" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Hiểu Mai cũng chỉ đành lấy ra trước. Lúc này cô mang về rất nhiều thức ăn, phiếu phụ phẩm, phiếu mua dầu, phiếu mua táo đỏ, thực phẩm đóng hộp, mộc nhĩ cùng với phiếu gạo. Thậm chí phiếu bông và phiếu vải đều có!

"Phiếu bông và phiếu vải này ta cùng những người khác đổi, biết ngươi muốn cho nên mới lấy riêng mang về cho ngươi" Chu Hiểu Mai hơi đắc ý, nói.

"Mấy phiếu giảm giá này quả thật không tồi, ngươi không để một chút cho mẹ bên kia sao?" Lâm Thanh Hòa hỏi.

Sở dĩ nguyên chủ ban đầu hỗ trợ cho Chu Hiểu Mai đi xưởng thực phẩm, còn không tiếc cho cô ấy mua quà tặng để đi cửa sau. Đều vì mưu đồ muốn Chu Hiểu Mai giúp đỡ lấy phiếu giảm giá này.

Nếu không nguyên chủ sao có thể bỏ tiền ra một cách vô dụng được, điều này không có khả năng.

"Để lại một chút" Chu Hiểu Mai gật đầu nói: "Giờ ngươi có nói ra được chưa?"

"Ta cũng không lấy không đồ của ngươi. Đây là tẩu của ngươi lúc trước mua từ chợ đen về, tốn không ít tiền của ta đâu. Nghe nói là từ thành phố Bắc Kinh mang lại đây, còn thừa một khối như vậy, cho ngươi dùng" Lâm Thanh Hòa cầm một khối xà phòng từ ngăn tủ, đưa cho Chu Hiểu Mai.

Chu Hiểu Mai nhìn thẳng vào khối xà phòng, mùi hương này thật sự không giống mấy khối xà phòng khác. Đặc biệt rất thơm, hơn nữa còn đẹp mắt.

"Ngươi cũng không nên cầm đi khoe khoang. Ta chỉ có thể cho ngươi một khối như vậy. Hơn nữa nghe nói là buôn lậu qua bán bên này. Ngươi lấy đi ra ngoài lỡ có chuyện gì hoặc nếu mất việc, thì ngươi đừng tới tìm ta" Lâm Thanh Hòa nói.

"Thứ này tốt như vậy, ta giấu đi để dùng còn không kịp!" Chu Hiểu Mai lập tức nói.

Hơn nữa tắm bằng cái này, trên người đều có hương thơm, sẽ không cần khoe khoang nha. Không cần lấy đem ra ngoài khiến người khác ghen tị. Nếu muốn lấy ra, không phải sẽ đắc tội với người khác sao?

Đi làm ở xưởng phải có chút thông minh, Chu Hiểu Mai nghĩ như vậy.

Lâm Thanh Hòa cho xà phòng đổi lại được bao nhiêu phiếu, liền an tâm thoải mái. Nhưng còn nói thêm: "Về sau không được phép nói bậy về tứ ca của ngươi, ta đã quyết định cùng chung sống tốt với hắn".

Chu Hiểu Mai bĩu môi, nói: "Ai nói đâu, trước kia đều không phải là ngươi nói sao. Ta cũng chỉ thông cảm với người mà thôi"

"Thật thông cảm, tứ ca của ngươi đối với ta rất tốt" Lâm Thanh Hòa nhìn cô ấy một cái.

Chu Hiểu Mai liền nói: "Ngươi còn chưa nói làm sao ngươi dưỡng da tốt như vậy"

"Thật muốn biết hả?" Lâm Thanh Hòa nhướng mày nói.

Chu Hiểu Mai lập tức gật đầu, cô nhìn bộ dáng của tứ tẩu này, thật đúng là so với con gái ở huyện thành còn hớp hồn hơn, thật là giống hồ ly tinh.

Nhưng cô cũng muốn làm hồ ly tinh nha!

Lâm Thanh Hòa liền nhỏ giọng nói: "Muốn có làn da đẹp, vậy ngươi cũng một nam nhân khiến ngươi dễ chịu đi".

Nói một câu ngắn gọn, khiến sắc mặt Chu Hiểu Mai đỏ lên: "Muốn chết muốn chết!"

Sau đó xách túi của mình chạy nhanh lấy người, Lâm Thanh Hòa cười nói: "Nhớ rõ đấy, đôi mắt sáng chút, đến lúc đó tìm được rồi thì ra mắt với tứ tẩu của ngươi"

Chu Hiểu Mai rời đi như chạy trốn.

Ra đến cửa vừa vặn thấy Chu Thanh Bách trở về, Chu Hiểu Mai dậm chân nói: "Tứ ca, ngươi cần phải quản tốt vợ ngươi!" Thật là mắc cỡ chết đi.

Nói xong liền chạy.

Chu Thanh Bách vẻ mặt không hiểu được, vào nhà nhìn thấy vợ hắn đang mỉm cười, tâm tình dường như rất tốt.

"Cha, ngươi có muốn ăn đường không, cô nhỏ cho" Chu Khải nói.

Hắn vừa mới nói lời này xong, Lâm Thanh Hòa liền duỗi tay: "Đưa hết đây, ăn ít thôi"

Mới vừa được Chu Hiểu Mai cho một nắm kẹo sữa, kia không ít đâu, ăn nhiều sâu răng.

"Mẹ, đây là cô nhỏ cho chúng ta!" Chu Khải nào có biết ý của cô, lập tức nói.

"Cô nhỏ cho!" Chu Toàn cũng gật đầu.

Bé út Chu Bách ăn một viên trong miệng. Tiểu tử này mặc dù còn nhỏ, nhưng ăn đường không một chút mơ hồ, trong miệng ăn một viên, trong tay còn muốn lột viên khác nhét vào miệng.

Đã bị Lâm Thanh Hòa giựt lấy, nhét vào miệng Chu Thanh Bách.

Chu Thanh Bách: "..."

Lâm Thanh Hòa nhìn về phía anh em bọn họ: "Mỗi người nộp lại hai viên, còn lại đều cho các ngươi"

Tùy rằng không phục, nhưng bọn đại oa cũng liền lấy ra hai viên, Chu Toàn nói: "Anh cả được cho nhiều nhất, ta tổng cộng chỉ có ba viên!"

"Ba viên" Bé út cũng gật đầu.

"Vậy hai các ngươi mỗi người nộp một viên" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Khải tức giận nhưng vô dụng, Lâm Thanh Hòa đoạt lấy bốn viên.

Chu Toàn vì em út liền nói chuyện: "Trong miệng em trai có một viên, mới vừa bị cha ăn một viên nữa".

"Ta giữ trước cho hắn, ngày mai lại đưa hắn một viên khác" Lâm Thanh Hòa thuận miệng tống cổ, nói.

Cô sẽ cho bọn nhỏ ăn kẹo sữa, nhưng không thể ăn nhiều.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 66: Không có đối tượng?

Bây giờ không khí của mùa Tết sắp đến rất rõ ràng. Mọi gia đình đều có tiếng cười vui vẻ, những đứa nhỏ cũng rất hứng khởi.

Lâm Thanh Hòa cũng không ngăn bọn đại oa ra ngoài chơi. Nhưng phải mặc quần áo ấm áp mới được đi.

Có đốt pháo gì cô cũng không ngăn cản, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra thì không được đổ lỗi cho đồ vật.

Cô còn cho Phi ưng đi theo ra ngoài để chăm sóc hai anh lớn Chu Khải và Chu Toàn. Còn bé út Chu Bách thì đợi đi, còn nhỏ như vậy thì cứ ở nhà với cô mà chơi.

Chu Hiểu Mai là khách quen trong nhà, mỗi ngày đều lại đây, còn ở lại ăn cơm.

Lâm Thanh Hòa tất nhiên muốn bóc lột cô ấy, kêu cô ấy trả phí thức ăn, nếu không thì cứ về nhà lão Chu gia ăn đi.

"Tứ tẩu, sao ta cứ cảm thấy lần này ta về hình như tứ tẩu đã thay đổi rất nhiều" Chu Hiểu Mai thành thật nộp hơn hai khối tiền cho cô, nói.

Lâm Thanh Hòa liền cười nói: "Ta thay đổi lớn cỡ nào"

Cô không khách khí nhận tiền, lượng cơm ăn của Chu Hiểu Mai không nhỏ. Hơn nữa là một công nhân, tiền lương được cố định. Nhà cô sau vườn còn nuôi hai con heo, Chu Thanh Bách thì lao động, cô cũng không cần khách khí với Chu Hiểu Mai làm gì.

"Ngươi trước kia sẽ không vây quanh chồng con như vậy" Chu Hiểu Mai nói.

Hiện tại thấy tứ tẩu như thế này, cả ngày đều làm. Một ngày làm ba bữa cơm, thời gian ra ngoài còn không có. Bộ dáng trước kia nào có như bây giờ. Quả thực giống như trở thành một con người khác hoàn toàn.

"Ngươi đại khái không biết thời gian qua ta đã trải qua những gì" Lâm Thanh Hòa thở dài nói.

"Xảy ra chuyện gì?" Chu Hiểu Mai lập tức nói.

"Ta và nhà mẹ đẻ đã từ mặt, năm nay ăn tết đều không có dự định trở về" Lâm Thanh Hòa nói.

"Ngươi đã làm gì?" Chu Hiểu Mai cứng đờ, nói.

"Ngươi nào biết bọn họ đều là loại người vong ân bội nghĩa. Ta và tứ ca của ngươi hơi thiếu thốn một chút, nên ta trở về mượn chút tiền. Nhưng ngươi biết bọn họ nói thế nào không?" Lâm Thanh Hòa cười lạnh nói.

Không cần thêm mắm thêm muối, đem toàn bộ sự việc nói ra hết, Chu Hiểu Mai nghe xong liền tức giận: "Trước kia tứ tẩu đối tốt với bọn họ như vậy, có thứ gì tốt đều nhớ đến bọn họ, bọn họ đáp trả lại như vậy với ngươi sao?"

"Cho nên ta mới hiểu ra, trên thế giới này từ bỏ chồng và con của mình ra. Anh chị em gì đó thì để bỏ vứt một bên đi, đây đều là hiện thực. Đương nhiên đó là nhà họ Lâm của ta. Nhà lão Chu gia rất tốt, đều rất đoàn kết" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Hiểu Mai gật đầu nói: "Ngoại trừ nhị tẩu hay háo thắng kia, thì đại tẩu và tam tẩu đều không tệ lắm" Ít nhất sẽ không giống nhà mẹ đẻ của tứ tẩu, chị em dâu đều vô tình nhẫn tâm.

"Vì vậy ta sẽ không trở về nhà mẹ đẻ, ta còn như thế nào nữa? Tất nhiên là chăm sóc tốt cho gia đình, khiến cho nhà họ Lâm thấy hối hận. Nhưng về sau bọn họ đừng hòng mơ tưởng đến chỗ ta lấy đồ tốt gì, những thứ trước kia coi như cho chó đi" Lâm Thanh Hòa cười khẩy, nói.

"Thật đáng buồn khi có gia đình như vậy" Chu Hiểu Mai gật đầu nói.

"Ngươi ở nhà xưởng bên kia không có đối tượng à?" Lâm Thanh Hòa hỏi.

"Không có" Chu Hiểu Mai lập tức nói.

Phản ứng quá nhanh và quá lớn, Lâm Thanh Hòa liền nheo đôi mắt lại đánh giá Chu Hiểu Mai, nói: "Còn không thành thật khai báo, người đó như thế nào, trong nhà có bao nhiêu người và họ đang làm gì".

Khóe miệng Chu Hiểu Mai giật giật: "Tứ tẩu, ngươi không phải đang tra hộ khẩu để phá án đâu"

"Muốn theo đuổi cô em chồng của ta, ta đương nhiên muốn hỏi rõ ràng. Tính tình ta như thế nào ngươi cũng biết, cũng chính là coi ngươi như chị em ruột thịt mới nói nhiều như vậy. Nếu không ta sẽ không rảnh quan tâm ngươi" Lâm Thanh Hòa nhướng mày nói.

Trên mặt Chu Hiểu Mai mang theo chút thẹn thùng: "Hắn cũng là công nhân, làm ở xưởng giày, 24 tuổi"

Rất tốt, Lâm Thanh Hòa tiếp tục hỏi: "Còn mấy vấn đều sau?"

"Vóc dáng rất cao, lùn hơn tứ ca một chút, có lẽ bằng tam ca" Gương mặt Chu Hiểu Mai ửng hồng.

Cao khoảng 1m75, như vậy cũng không tính là lùn.

Lâm Thanh Hòa nghĩ vậy, nhà lão Chu gia ai nấy cũng đều cao, cao nhất là Chu Thanh Bách 1m85, rồi tới tam ca, đến Chu đại ca, hơi lùn một chút là nhị ca. Nhưng nhìn chung bọn họ đều không thấp.

"Còn nữa" Lâm Thanh Hòa nói.

"Hắn là con trưởng trong nhà, nhà còn cha mẹ. Cha hắn cũng là công nhân, mẹ hắn thì không phải. Trong nhà còn có hai em trai và hai em gái" Chu Hiểu Mai nói.

Lâm Thanh Hòa liền nhíu mày.

Chu Hiểu Mai nhìn cô nói: "Tứ tẩu, ngươi làm sao vậy?"

"Ngươi cảm thấy điều kiện nhà họ có tốt không?" Lâm Thanh Hòa nhìn cô ấy nói.

"Có một chút" Chu Hiểu Mai ngây ra một lúc, nhìn cô nói.

"Hắn có nói muốn cùng ngươi kết hôn không, về sau tiền lương sẽ tính như thế nào?" Lâm Thanh Hòa cười nói.

Chu Hiểu Mai lập tức nói: "Kết hôn rồi, đương nhiên tiền sẽ giao cho ta giữ"

Lâm Thanh Hòa cười cười: "Đây là hắn cùng ngươi nói, hay tự ngươi nói đấy? Còn nữa, nhà hắn rộng rãi như thế nào, các ngươi kết hôn thì sẽ ở đâu?"

"Hắn chưa nói, có lẽ sau kết hôn sẽ ở nhà hắn. Nhưng nhà hắn không rộng cho lắm" Chu Hiểu Mai nói.

"Ngươi đã đi qua?" Lâm Thanh Hòa kinh ngạc nói.

"Liền.. liền nhân cơ hội cha mẹ hắn không ở nhà đã đi qua một chút" Sắc mặt Chu Hiểu Mai đỏ ửng, nói.

"Đi xem cũng không sao, nhưng không rộng rãi lắm thì sống như thế nào?" Lâm Thanh Hòa nói.

"Ta không thích nhà hắn, đến lúc đó nếu gả qua đó, sẽ rất bất tiện" Chu Hiểu Mai thành thật nói ra vấn đề này.

"Ngươi có muốn nghe ta phân tích cho ngươi không?" Lâm Thanh Hòa nhìn cô ấy nói.

"Tứ tẩu ngươi cứ nói" Chu Hiểu Mai gật đầu nói, cô cũng rất rối rắm vì điều này.

"Vậy tứ tẩu đây cùng ngươi nói thẳng" Lâm Thanh Hòa nhìn cô ấy nói: "Ta cảm thấy người nam nhân này không thích hợp với ngươi"

Chu Hiểu Mai nhấp môi, nói: "Kỳ thật người khá tốt"

"Người khá tốt đúng là không tồi, nếu không đã không khiến ngươi thích. Nhưng tứ tẩu nói với ngươi, thích không mài ra được cơm ăn. Ngươi ngẫm lại xem, nếu ngươi gả cho hắn, vậy ngươi chỉ có thể sống ở nhà hắn. Ngươi đi làm ở thành phố, điều kiện trong thành phố như thế nào, không cần ta nói thì ngươi ngươi cũng biết rõ mà" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Hiểu Mai không nói chuyện.

Lâm Thanh Hòa nói: "Ngươi nói nhà hơi nhỏ, nhưng khẳng định là nhà rất nhỏ đúng chứ. Hơn nữa dưới hắn còn có em trai em gái, cả nhà đều chen chúc sống chung với nhau rất bất tiện, đây là điều thứ nhất. Điều thứ hai, tiền lương của hai vợ chồng các ngươi sau này sẽ có vấn đề. Nhà hắn chỉ có hắn và ba hắn đi làm, những người khác đều dựa vào họ mà sống. Ngươi cảm thấy nếu ngươi gả đi, đối tượng của ngươi hiện giờ sẽ đưa tiền lương cho ngươi sao? Đối tượng của ngươi không đưa tiền lương cho ngươi, tất nhiên ngươi sẽ sinh ra bất mãn. Đến lúc đó không tránh được cãi vã ầm ĩ. Ngươi cảm thấy mình có thể chịu đựng được bao nhiêu?"

Chu Hiểu Mai muốn nói gì đó, Lâm Thanh Hòa liền ra hiệu, ý bảo cô ấy trước hết cứ nghe cô nói hết: "Hay ngươi đồng ý đem tiền lương của hắn cho gia đình hắn, nhưng ngươi cho rằng như vậy là xong rồi sao? Ngoại trừ tiền lương của hắn ra, đến lúc đó tiền lương của ngươi chưa chắc giữ được".

"Tiền lương của ta như thế nào lại không giữ nổi!" Chu Hiểu Mai không khỏi nói.
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 67: Đêm giao thừa

Lâm Thanh Hòa nhướng mày nói: "Nếu mẹ chồng của ngươi không thoải mái, chẳng lẽ ngươi không dùng tiền của ngươi?"

Chu Hiểu Mai ngây người ra một lúc.

"Vốn dĩ ban đầu ngươi gả cho người thành phố là muốn trèo cao, ít nhất trong mắt những cô gái trong thành phố đều nghĩ như vậy. Nếu trèo cao vậy ngươi phải mang ơn đội nghĩa, phải hầu hạ cha mẹ chồng thật tốt, đối xử với em trai em gái của chồng tử tế. Nếu không ngươi sẽ bị nói là người không có gia giáo, không hiểu chuyện. Cô em chồng hiểu ý ta chứ?"

Chu Hiểu Mai cắn răng nói: "Bọn họ dám!"

"Ngốc" Lâm Thanh Hòa điềm đạm nói: "Khi đó ngươi đã gả cho người ta rồi, ngươi có thể khởi kiện sao? Hiện tại tuy rằng cũng có ly hôn, nhưng ngươi có chịu nổi việc ly hôn không?"

Chu Hiểu Mai nói: "Ta đây trở về cùng hắn nói chuyện, nhân lúc còn sớm mà kết thúc!"

"Đi trở về rồi nói sau, tự ngươi suy nghĩ kĩ lại. Ta đây chỉ giúp ngươi phân tích một chút. Ở hay đi là do ngươi quyết định. Nhưng theo ý ta, cô nhỏ ngươi là người xứng đáng gặp người tốt hơn" Lâm Thanh Hòa nói.

"Ta xuất thân như này, nơi nào có thể tốt hơn" Chu Hiểu Mai than khóc nhẹ.

"Xuất thân của ngươi làm sao, làm nông, dòng dõi tốt nhất bây giờ, đi ra ngoài ai dám động vào ngươi?" Lâm Thanh Hòa cười nói: "Hơn nữa ngươi muốn dáng đẹp có dáng đẹp, muốn công việc có công việc. Bây giờ ngươi đang ở độ tuổi đẹp nhất, ngươi cần gì phải chịu thiệt chính mình, gả vào cái gia đình như vậy?"

Chu Hiểu Mai được cô an ủi một phen, thần sắc khôi phục lên không ít.

"Nói cho ta nghe một chút đi, tiểu tử kia theo đuổi ngươi như thế nào" Lâm Thanh Hòa rót ly nước ấm uống, nói nhiều như vậy thật sự có hơi khát nước.

"Hắn tặng ta một cái kẹp" Chu Hiểu Mai nói.

"Sau đó đâu?" Lâm Thanh Hòa gật đầu, ý bảo cô ấy nói tiếp.

Chu Hiểu Mai nhìn cô nói: "Không còn gì nữa"

Lâm Thanh Hòa liền nhìn cô ấy: "Hắn chỉ tặng mỗi cái kẹp cho ngươi liền xác định mối quan hệ? Sau đó liền cùng hắn kết hôn?"

Giọng điệu rõ ràng khiếp sợ.

Vẻ mặt Chu Hiểu Mai thấy nhiều không trách: "Tặng ta cái kẹp thì liền như vậy thôi"

"Trời ơi" Lâm Thanh Hòa thật không thể tưởng tượng nổi.

Chu Hiểu Mai vốn không cảm thấy có gì lạ, nhưng nhìn bộ dáng kinh ngạc của tứ tẩu như vậy, cũng có chút nhận ra vấn đề: "Hắn cũng không có dẫn ta đi xem phim!"

Lâm Thanh Hòa cười lạnh: "Quen nhau như vậy chỉ tặng ngươi một cái kẹp tóc một, hai đồng. Sau đó liền tưởng có thể cưới ngươi về, tiền lương của ngươi cao như vậy, cưới về liền làm trâu làm ngựa hầu hạ cho hắn và cả gia đình hắn. Dự định này của hắn cũng thật khôn ngoan!"

Sau đó nói: "Ngươi không cần suy xét, trên cơ bản thì ngươi có thể đá hắn rồi, còn giữ lại cùng ăn tết sao?"

Mặc dù thời đại này nghèo nàn, mộc mạc đơn giản, nhưng như này thì đơn giản quá mức đi!

Đều là công nhân, chỉ tặng mỗi cái kẹp? Đúng là nói giỡn mà, cứ như vậy liền cưới được vợ, cưới vào nhà rồi thì nào có một cuộc sống tốt chứ?

"Lúc ấy tứ tẩu gả cho tứ ca, dường như cũng đâu có thân cận" Chu Hiểu Mai nói.

"Các ngươi còn có thể so sánh với ta sao? Ta hiện tại còn có nhà riêng để ở, ngươi gả qua đó thì sẽ có sao?" Lâm Thanh Hòa nói: "Ngươi phải sống chung với gia đình hắn, đến lúc đó cả ngày ồn ào nhốn nháo. Được rồi, ta không nói chuyện với ngươi nữa, nếu ngươi muốn gả qua đó thì cứ gả. Đến lúc đó đừng trách ta không nhắc nhở ngươi là được. Hôm nay ta nói những này với ngươi, cũng không làm thất vọng cảm tình của hai ta nhiều năm như vậy. Tương lai là của ngươi, ngươi xem mà làm".

Chu Hiểu Mai trước khi đi còn nói: "Chuyện này ngươi đừng nói với mẹ ta nha".

"Ta nói làm gì, nhanh trở về đi, xem ngươi không có tiền đồ này ta đúng là đau lòng" Lâm Thanh Hòa xua tay nói.

Chu Hiểu Mai nhịn không được nói: "Tứ tẩu ngươi sao lại là loại người như thế chứ!"

"Ta loại nào?" Lâm Thanh Hòa hừ lạnh nói: "Muốn nói về sinh hoạt thì ta đã làm rất tốt rồi, không phải ta tự khen với ngươi, ở cái nhà này ta nói một không ai dám nói hai. Nếu ngươi muốn tốt thì ngươi phải học hỏi một chút. Giống như ngươi hiện tại, nếu đổi lại là ta thì không biết đối tượng của ngươi đã bị ta đá đến nơi nào. Tặng mỗi cái kẹp liền tưởng rằng cưới được vợ, trừ khi ngươi là củ cải trắng!"

Chu Hiểu Mai cũng biết là tứ tẩu muốn tốt cho cô. Nhưng hiện tại được nghỉ, chờ đi làm lại sẽ nói rõ ràng với hắn sau.

Bị tứ tẩu của cô nói như vậy, cô cũng cảm thấy hắn nhàm chán.

Lâm Thanh Hòa vẫn không nhịn xuống được, nói với Chu Thanh Bách việc này: "Thật là, chưa thấy qua người nào như vậy. Tặng mỗi cái kẹp liền có thể cưới vợ về hầu hạ cho nhà hắn, cái kẹp kia của hắn làm bằng vàng sao".

Chu Thanh Bách không quan tâm những việc này. Nhưng hiển nhiên vợ hắn đối với Chu Hiểu Mai rất tốt, nếu không sao có thể giúp Chu Hiểu Mai hiểu rõ vấn đề như vậy?

"Nói đến cùng cũng là do cái tên nam nhân kia. Hắn nghĩ rằng mình là người thành phố thì giỏi giang hãnh diện lắm. Nếu không sao hắn dám như vậy với Chu Hiểu Mai? Người thành phố người thành phố, đúng là dễ nghe. Cả gia đình đều ở trong một căn nhà nhỏ, xì hơi một cái đều ngửi được, kiêu ngạo cái gì?" Lâm Thanh Hòa tiếp tục phun nước bọt, nói.

"Thực sự không rộng rãi bằng nông thôn" Chu Thanh Bách phụ họa một câu.


Thực tế ở nông thôn cũng tương tự, không dễ dàng gì xây một căn nhà. Phải tích góp tiền hơn nửa đời người, như thế mới có thể xây một căn nhà khác.

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến hắn lắm, chủ yếu phối hợp với vợ đang càu nhàu của hắn.

"Không chỉ không sống được, ăn cũng không phải không giống nhau sao. Cái gì cũng cần phiếu, chợ đen thì giá càng đắt, còn không bằng ta ở nông thôn" Lâm Thanh Hòa nói.

Nói với Chu Thanh Bách một hồi, lúc này mới kết thúc, cũng vừa vặn gói há cảo xong.

"Năm nay không quay về?" Chu Thanh Bách nhìn cô nói.

"Không về, về sau cũng sẽ không quay về. Ngoại trừ tam đệ, thì những người còn lại ta đều đoạn tuyệt quan hệ rồi" Lâm Thanh Hòa đặc biệt vô tình, nói.

Vốn dĩ cô không phải là nguyên chủ. Nhìn nhà họ Lâm như thế, cô không phải người thích ngược thì lui tới với bọn họ làm gì, làm cho bọn họ đều cách xa cô một chút.


Chu Thanh Bách cũng biết tính tình của cô, có lẽ là nói nói cười cười, qua một thời gian thì sẽ hết giận thôi.

Nhưng Lâm Thanh Hòa hiển nhiên không phải hết giận thì sẽ giải quyết được vấn đề. Cô thật sự không muốn có quan hệ với những người vong ân bội nghĩa nhà họ Lâm kia, làm gì có chuyện sẽ tự mình quay lại đó.

Còn việc người khác chỉ chỉ trỏ trỏ lại càng không quan tâm. Dù sao trong nhà có Chu Thanh Bách, yêu ma quỷ quái gì quát cũng không đứng dậy, huống hồ chi cô là nữ nhân, tùy hứng một chút thì có như thế nào.

Vào đêm giao thừa, giờ ăn tối, Lâm Thanh Hòa cùng Chu Thanh Bách liền mang Chu Khải, Chu Toàn và bé út Chu Bách đến nhà Chu lão gia.

Lâm Thanh Hòa kêu Chu Thanh Bách bưng hai cái ngạnh đồ ăn lại đây, một cái là thịt heo viên, một cái là há cảo.

Hai món này đều ăn rất ngon, mang hai ngạnh đồ ăn này lại đây khiến cho cơm tất niên nhà Chu gia tăng lên không ít màu sắc.

Những người lớn còn nhịn không được hướng lên bàn nhìn, đừng nói gì là bọn nhỏ.

"Tứ tẩu, đây đều là người làm à? Tay nghề của ngươi tốt lên khi nào vậy?" Thời điểm ăn cơm, Chu Hiểu Mai ăn thịt viên, miệng đầy khen ngợi, nói.

"Không phải mình ta làm, tứ ca của ngươi giúp một tay" Lâm Thanh Hòa nói, sau đó nói với cha mẹ Chu: "Cha, mẹ, các ngươi cũng nếm thử đi, hương vị không tồi đâu"

Cha mẹ Chu cũng nói rất ngon, nhìn hiện giờ cả gia đình đều đoàn viên. Hai vợ chồng già hiển nhiên có tâm trạng cực tốt. Đặc biệt bây giờ Lâm Thanh Hòa, đứa con dâu "không hiểu chuyện nhất" này, đã có xu hướng thay đổi tốt hơn.
 
Chương 68: Mùng một đầu năm

Chu Khải, Chu Toàn và Chu Bách đều được nuôi dạy vô cùng tốt. Con trai Chu Thanh Bách của ông già này cũng đã trở về nhà. Cho nên bàn cơm tất niên đêm giao thừa năm nay thật sự rất vui vẻ.

Cho dù nhị tẩu không có ở đây bây giờ cũng chẳng hề gì, bộ mặt đáng ghét như vậy chả ai thương tiếc đâu.

Đúng là bất chấp ganh tỵ, hiếm có một bữa cơm ngon như vậy, ăn nhiều một chút còn không kịp, rốt cuộc cô ta muốn cái gì đây?

Ăn xong cơm tất niên, thời gian còn lại chính là ngồi nói chuyện vui vẻ, xem đêm giao thừa.

Nhưng Lâm Thanh Hòa không muốn ở lại mãi chỗ này. Hàn huyên một hồi, đến hơn chín giờ, liền mang theo mấy đứa nhỏ về nhà.

Về phần gác đêm, có Chu Thanh Bách ở đây là được rồi.

Mẹ Chu liền lôi kéo con trai Chu Thanh Bách vào trong nhà nói chuyện. Chủ yếu hỏi Lâm Thanh Hòa hiện tại thế nào.

"Mẹ không cần lo lắng, vợ ta cô ấy rất tốt" Chu Thanh Bách nói.

Mẹ Chu nói: "Mẹ cũng biết vợ ngươi có chiều hướng thay đổi tốt hơn rồi. Nhưng ngươi cũng nên chú ý một chút, vợ ngươi đối với chuyện ngươi rút lui vẫn còn để trong lòng. Nếu có chuyện gì thì nhường nhịn nó một tí".

Chu Thanh Bách gật đầu.

Vợ hắn lo liệu chi phí sinh hoạt, việc ăn uống cho cả nhà cũng không dễ dàng, hắn tất nhiên sẽ nhường nhịn cô.

Mặc dù mẹ Chu không muốn con trai mình phải ăn nói khép nép với con gái nhà người ta. Nhưng không còn cách nào khác, bây giờ đã trưởng thành hết rồi, cũng đã có gia đình. Làm chủ của nhà này bà sao có thể không biết, nếu như nữ nhân làm chủ một nhà mà không đảm đương nổi, thì cả gia đình đừng nghĩ đến việc có thể yên ổn sống qua ngày.

Uy lực của nữ nhân chính là chỗ này, điều này không thể bàn cãi.

Cho nên mẹ Chu thà rằng để con trai mình tạm nhân nhượng vì lợi ích chung. Ít nhất trước mắt mà nói, vợ lão tứ này cũng không vì chuyện của hắn rút lui mà làm ầm ĩ.

Điều này rất tốt, lúc đầu làm bà lo lắng gần chết, sợ vợ hắn sẽ gây phiền phức cho hắn.

Bây giờ có thể nói là đã ổn rồi.

Giữa đêm, Chu Thanh Bách về nhà.

Chu Hiểu Mai liền cùng mẹ Chu nói rằng: "Mẹ, ngươi kêu tứ ca đi vào nói gì vậy?"

"Không nói gì" Mẹ Chu không muốn nói quá nhiều cùng con gái này, nếu không.. lời nói gì cô cũng sẽ nói đến tai tứ tẩu.

"Người không nói ta cũng biết, nhất định là muốn hắn cùng tứ tẩu sống hòa thuận nha!" Chu Hiểu Mai nói.

Chu Hiểu Mai liếc nhìn cô: "Ngươi cầm tinh con khỉ à?"

"Ta không phải cầm tinh con khỉ, ta là ăn ngay nói thật. Mẹ, người phải nói với tứ ca một chút, người như hắn, có thể lấy được người như tứ tẩu, thì chỉ có thể nói là do hắn mạng tốt, phải nói hắn biết quý trọng" Chu Hiểu Mai nói đạo lý.

Mẹ Chu không vui nói: "Tứ ca ngươi có chỗ nào kém?"

"Tứ ca không có kém, nhưng để so sánh với người như tứ tẩu thì có kém một chút. Điểm ấy ta tin ta không nói thì trong lòng mẹ cũng hiểu rõ. Một người có phong thái cùng kiến thức như tứ tẩu, mấy cô gái lớn lên trong thành phố còn không có cách nào so sánh được nha" Chu Hiểu Mai nói tiếp: "Mẹ, người không phát hiện tứ tẩu so với trước đây ngày càng xinh đẹp hơn à".

Mẹ Chu liếc nhìn cô, không nói chuyện.

Nhưng trong lòng bà sao có thể không biết, tướng mạo của vợ lão tứ thật đúng là mấy cô con gái trong thôn đều ngưỡng mộ, nhưng cũng không thể so sánh với lão tứ.

Hơn nữa so với trước kia, con dâu lão tứ bây giờ về việc ăn nói hay làm việc cũng đều vô cùng dễ chịu. Buổi tối nay cả đại gia đình ăn cơm, liền đem theo hai món ăn qua đây. Dù cho vợ lão nhị có khiêu khích thì chỉ có á khẩu không nói được. Đây cũng coi như khéo léo.

Nhưng dù thế nào đi nữa, con trai của bà cũng xứng đôi mà, nơi nào không xứng đôi giống như con gái bà đã nói.

"Ta không nói là không xứng. Ta chính là muốn nói, người phải kêu tứ ca dỗ dành tứ tẩu cho tốt. Lần này ta trở về chứng kiến tứ tẩu rất quan tâm đến bọn đại oa. Nếu tẩu ấy không vui, lấy tính tình của tứ tẩu thì đúng thật sẽ chia tay với tứ ca. Người đừng nói là không thể, ta đối với tứ tẩu hiểu rõ hơn ai hết, người cũng đâu phải không biết" Chu Hiểu Mai nói.

Mẹ Chu muốn nhéo cô, mắng: "Gần sang năm mới, ngươi đừng có nói mấy lời xui như này, ta thấy hắn hiện tại rất tốt".

"Đúng là rất tốt. Vậy người cũng đừng để tẩu ấy chịu ủy khuất, nếu không.. Ngay cả nhà mẹ đẻ, tứ tẩu cũng đoạn tuyệt quan hệ, thì nhà chồng cũng có khả năng. Tướng mạo của tứ tẩu gả cho người trong thành không phải là không thể. Tẩu ấy lợi hại lắm, nhất định sẽ có chỗ đứng vững chắc. Lại nói tiếp, trước đây gả cho tứ ca có lẽ là vì đáp ứng được mộng đẹp của tứ tẩu. Bây giờ giấc mộng tan nát, lại không náo loạn, thật sự là hiếm thấy" Chu Hiểu Mai nói.

Cô ở trong xưởng thực phẩm nghe nói tứ ca của cô xuất ngũ. Đã dự liệu được rằng tứ tẩu sẽ không dễ dàng bỏ qua.

"Được rồi, mau ngủ đi" Mẹ Chu nhịn không được nói.

Mẹ Chu liền trở về nói cùng cha Chu, cha Chu nói: "Ngươi cũng đừng quan tâm nhiều như vậy, đừng quản bên kia là được. Ta thấy Chu Thanh Bách với lão bà của hắn tình cảm rất tốt".

Chủ yếu nhất vẫn là vợ lão tứ bây giờ đã để ý hơn đến bọn đại oa. Nhìn ba đứa cháu trai, cha Chu nhìn đều cảm thấy vui vẻ.

Không thể không nói, nhan sắc cha mẹ thật sự rất quan trọng. Cha mẹ đẹp thì sinh con cũng không kém được.

"Hôm nay ta nhìn ba anh em đại oa, cảm thấy mấy đứa nhỏ trong thành cũng như vậy" Cha Chu nói với tâm trạng vui vẻ.

Nói đến cái này, mẹ Chu không nói gì. Mấy đứa cháu đời thứ ba, nhà lão đại, nhà lão nhị và lão tam cũng không thể so sánh được với nhà lão tứ.

Không nói đến nhà lão Chu gia, những gia đình khác trong thôn cũng không có nhà nào so sánh được.

Thực sự điều này là do có cha mẹ tốt.

Nhà lão Chu gia bên này nói như vậy.

Đến với nhà của Lâm Thanh Hòa bên kia.

Chu Thanh Bách trở về thì thấy mẹ con bọn họ đều đã ngủ ngon rồi, hắn cũng liền cởi quần áo và đi lên giường nằm.

Đại khái mấy ngày nay ngủ đã quen, Lâm Thanh Hòa không còn chống cự với vòng ôm của hắn. Cảm nhận được hơi thở của hắn liền tự động nhích lại gần, còn ôm sau lưng hắn, tìm một tư thế thoải mái để ngủ tiếp.

Trong bóng tối, khuôn mặt lạnh lùng của Chu Thanh Bách dịu đi. Ôm eo, ngửi mùi tóc thơm ngát của cô, sau đó chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau Lâm Thanh Hòa thức dậy, Chu Thanh Bách đã làm xong bữa sáng.

Mặc dù là mùng một đầu năm, nhưng cũng không cần ăn quá đặc biệt, ăn cháo kê cùng với bánh bao là được.

Lâm Thanh Hòa ôm bọn đại oa rời giường, nhưng ba anh em đều không muốn dậy. Chăn mùa đông ấm áp cực kỳ, hận không thể nằm mãi ở đây.

Nhất là năm nay Lâm Thanh Hòa mang một chiếc chăn bông lớn như vậy, thật sự quá ấm áp.

Phòng bên cạnh còn có một cái nhưng không dùng, bên này có một chiếc chăn lớn cộng thêm một chiếc chăn bốn cân đã đủ dùng.

Kỳ thật Lâm Thanh Hòa cũng không muốn rời giường. Nhưng hôm nay là đầu mùng một, còn phải cho bọn nhỏ đi thăm chúc tết nha.

Mặc quần áo và nón thật tốt cho bọn hắn, cho bọn hắn ăn sáng, ăn xong thì cho bánh kẹo và ra ngoài chơi.

Còn tiền mừng tuổi thì mỗi người hai phần tiền. Bé út vẫn như cũ, tiền sẽ do cô giữ, còn hai đứa lớn thì không cần.
 
Chương 69: Theo chân bố mẹ vào thành phố

[HIDE-THANKS]Lâm Thanh Hòa cũng không định ở nhà trong dịp năm mới, cô mang theo bé út đến nhà lão Chu.

Đến tìm đại tẩu, tam tẩu cùng Chu Hiểu Mai trò chuyện. Về phần nhị tẩu, cô ta không có trong số đó.

Tuy tam tẩu vẫn còn ở cữ, nhưng bây giờ thân thể cũng tốt hơn nhiều. Lại là năm mới nên tự nhiên sẽ sẵn sàng trò chuyện vui vẻ.

Nhưng Lâm Thanh Hòa cũng không quấy rầy quá lâu, rời đi sau khi nói chuyện được một giờ.

Còn nhị tẩu không có ở nhà, đã ra ngoài cùng những phụ nữ khác trong làng nói chuyện rồi.

Lâm Thanh Hòa mang bé út về nha, Chu Hiểu Mai cũng đi theo về. Lúc trở lại thấy Chu Thanh Bách đang cho heo ăn.

Chu Thanh Bách vẫn phụ trách những việc này. Lâm Thanh Hòa chỉ thỉnh thoảng phụ một tay, còn muốn ném toàn bộ việc này cho cô, điều này không có khả năng.

"Tứ tẩu, ngươi thật sự đã thay đổi rất nhiều, có thể chịu đựng nuôi heo trong nhà" Chu Hiểu Mai nói đầy xót xa.

"Ngươi bớt đi" Lâm Thanh Hòa liếc nhìn cô ấy.

Chu Hiểu Mai cười nói: "Tứ tẩu, vậy ngươi cảm thấy ta nên tìm người như thế nào?"

"Cha mẹ đều mất, có xe có nhà cửa" Lâm Thanh Hòa thuận miệng nói một câu.

Chu Hiểu Mai nhịn không được liền bật cười ha ha, nói: "Tứ tẩu, lời nói này của ngươi có quá nhiều ý tứ"

"Làm sao, không có đạo lý à?" Lâm Thanh Hòa nói.

"Có đạo lý có đạo lý. Nhưng không dễ tìm người như ngươi nói nha, hơn nữa nếu có chuyện gì, ta cần người giúp đỡ cũng không có" Chu Hiểu Mai nói.

"Muốn giúp đỡ gì, cha mẹ huynh đệ nhiều như vậy. Có chuyện gì thì cứ nói một tiếng, ai không cho ngươi chỗ dựa?" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Hiểu Mai cười nói: "Như vậy cũng không tìm được".

"Không gặp được thì chỉ có thể lùi lại mà cầu việc khác. Thế nhưng về cái tên kia mà ngươi quen thì có thể đá đi không cần nghĩ ngợi nhiều" Lâm Thanh Hòa nói.

"Qua Tết Nguyên Đán ta sẽ về đá hắn" Chu Hiểu Mai.

"Hãy tìm một người đáng tin cậy giống như tứ ca của ngươi vậy. Có trách nhiệm, gánh vác được gia đình. Ra ngoài có thể bảo vệ vợ con, dáng dấp cũng tốt" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Hiểu Mai cả kinh nói: "Trước đây không phải ngươi nói tứ ca không tốt hay sao, lúc này mới bao lâu mà ngươi đã trở nên như này?".

Cô thật sự không nhìn ra tứ ca của cô có nhiều ưu điểm như vậy. Ở trong mắt cô, tứ ca chính là một người thô bạo.

"Lòng dạ của nữ nhân như mò kim dưới đáy biển, nói mưa chính mưa. Đừng nói với ta ngươi không biết" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Hiểu Mai đương nhiên biết, thế nhưng cái này thay đổi quá nhanh đi.

"Trước đây ta với tứ ca của ngươi có quá ít thời gian dành cho nhau. Mỗi lần trở về đều không ở lại được vài ngày, ta có thể nhìn ra gì đây? Nhưng bây giờ ở một chỗ thì tốt rồi, thấy hắn rất cố gắng, chí ít có thể làm trụ cột cho gia đình" Lâm Thanh Hòa nói như vậy.

Tuy rằng cho tới bây giờ vẫn không cho cô bán thịt heo, hắn quá cứng nhắc. Nhưng những phương diện khác đều không có kén chọn.

Đơn giản mà nói, đẹp trai nhiều tiền, chỗ kia rất lớn.

E hèm, mặc dù cô chưa tự mình trải qua. Nhưng hai người ngủ chung một chiếc chăn, cô cũng không phải ngu, có thể không cảm nhận được kích cỡ sao.

Cô thật sự có chút sợ, sợ không chịu nổi.

Cách xa.

Nhưng điều kiện của Chu Thanh Bách quả thực đáp ứng được cô. Chỉ là quá cứng nhắc cũng không tốt, cô phải tiếp tục rèn luyện hắn.

Buổi trưa Chu Hiểu Mai ở lại chỗ này ăn cơm, ăn xong liền đi về. Lâm Thanh Hòa nói rõ với cô ấy, cả nhà muốn đi thịt trấn, để Phi ưng giữ nhà, cho nên không cần tới tìm cô.

Chu Hiểu Mai lập tức nói: "Ta đi cùng các ngươi!"

"Xe đạp không ngồi được. Hơn nữa cả nhà ta khó lắm mới có một chuyến đi cùng nhau, ngươi nhất định phải đi theo?" Lâm Thanh Hòa nói.

"Quên đi" Chu Hiểu Mai xua tay.

"Muốn ăn gì, ta mang về cho ngươi một ít" Lâm Thanh Hòa nói.

"Cũng không cần mua gì, tối mai ta qua nhà người ăn nha?" Chu Hiểu Mai nói.

"Được" Lâm Thanh Hòa đồng ý.

Chu Hiểu Mai vui vẻ trở về.

Mùng một đầu năm cứ thế trôi qua, nhìn chung khá là hạnh phúc. Chỉ có điều buổi tối mùng một, Chu Thanh Bách rõ ràng không thành thật lắm.

"Vợ, đừng giận nữa mà" Chu Thanh Bách nói giọng khàn khàn.

Thật là, giọng nói quá dụ dỗ, nhưng cũng vô dụng, Lâm Thanh Hòa ý chí sắt đá, nói: "Ngươi đừng đụng ta, tự mình ngủ đi".

"Vợ" Chu Thanh Bách vừa hôn trên cổ cô, Lâm Thanh Hòa lập tức đứng hình, nói: "Nếu như ngươi đi quá xa thì đừng trách ta trở mặt với ngươi!"

Chu Thanh Bách nói rằng: "Chuyện này ta thật sự không thể đồng ý, nếu lỡ có chuyện gì xảy ra, thanh danh của ngươi sẽ bị hủy hoại".

"Ta đã nói là có cách, nếu gặp chuyện không may một lần, ta sẽ gác kiếm về sau không làm nữa. Nhưng điều kiện kiên quyết là, ngươi phải để cho ta thử một lần. Hơn nữa chỉ là doanh số bán thịt heo mà thôi, có gì mà to tát? Ngươi có tin hay không, cục diện bây giờ chỉ là tạm thời, sau này sẽ là thương nhân khắp thiên hạ?" Lâm Thanh Hòa nói.

"Về sau thì hãy để về sau, hiện tại không được phép" Chu Thanh Bách nói.

"Thanh Bách, ngươi để cho ta thử một lần đi, nếu không hiệu quả ta đây sẽ an phận. Ngươi có thể cho ta đi một chút được không?" Lâm Thanh Hòa ôn nhu nói.

Tay kia ở trên mặt hắn vuốt vuốt mò tới càm, nơi đó đầy râu ria thô ráp, vuốt rất kích thích và thoải mái.

Chu Thanh Bách hiếm khi thấy được cô ngoan ngoãn giống như mèo con. Vì vậy liền hưởng thụ hành động làm nũng của cô, sau đó lại kiên quyết cự tuyệt.

Lâm Thanh Hòa tức giận liền dò xét xuống dưới, không biết bắt được điểm trí mạng gì của hắn. Khiến Chu Thanh Bách toàn thân đều căng thẳng, nhưng nhịn không được muốn nhiều hơn.

Lâm Thanh Hòa tác thành cho hắn, thành toàn đến phân nửa, cô liền khoanh tay đứng nhìn. Sau đó đổi vị trí với Chu Toàn, không thèm để ý đến phản ứng của cha hắn.

Một người đàn ông cứng rắn lạnh lùng như Chu Thanh Bách, cũng bị lão bà của hắn làm cho mệt nhọc muốn nổ tung.

Nửa đêm không tránh khỏi, đứng dậy thay đổi quần lót.

Sáng sớm hôm sau, cả nhà ăn sáng liền đi lên thị trấn.

Cho mẹ Chu một cái chìa khóa, nhờ bà canh giúp thời gian qua đây cho heo ăn.

Theo chân cha mẹ vào thành, Chu Khải, Chu Toàn và bé út Chu Bách đều rất mừng rỡ.

Chu Khải ngồi phía trước, Lâm Thanh Hòa ôm Chu Toàn và bé út ngồi phía sau, cả nhà liền đi về hướng thành phố.

Cả nhà cùng chụp một tấm ảnh gia đình, Lâm Thanh Hòa còn chụp thêm hai tấm ảnh cá nhân. Chu Thanh Bách cũng bị cô ép chụp chung một tấm. Còn ba anh em đại oa chụp chung với nhau một tấm, sau đó chụp cho mỗi người một tấm khác riêng biệt.

Tiếp đến là xem phim.

Cả nhà cùng xem một bộ phim điện ảnh, mặc dù không hay lắm. Nhưng hai anh em Chu Khải và Chu Toàn vẫn cảm thấy thích thú, bé út còn được một nửa liền ngủ mất rồi.

Được Chu Thanh Bách ôm, Lâm Thanh Hòa cùng hai đứa lớn tiếp tục xem.

Coi phim xong cả nhà lại thấy đói bụng, quyết định đi tới tiệm ăn.

Từ trong tiệm ăn đi ra, Chu Khải nói: "Sủi cảo ăn không ngon bằng nhà mình".

"Mùi vị không ngon bằng ở nhà" Chu Toàn cũng gật đầu nói.

"Thế ăn cái gì mới thỏa mãn! Các ngươi cứ chọn đi" Lâm Thanh Hòa nói, mua một ít táo, những thứ khác không mua. Ngày hôm nay hao tốn không ít tiền. Về phần ảnh chụp, một tuần lễ sau mới lấy được.


***Hãy ủng hộ mình bằng cách bình chọn sao cho truyện để mình có động lực viết tiếp nhé! ***[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back