Welcome! You have been invited by Seiwa Nahe to join our community. Please click here to register.
Chương 50: Con trai và cháu trai

[HIDE-THANKS]"Phần còn lại tự ngươi làm".

Lâm Thanh Hòa bị nhìn đến tim đập thình thịch như hươu chạy, liền đem kem bảo vệ da tay cho hắn, muốn để hắn tự mà làm.

Chu Thanh Bách lại ôm lấy eo cô, nói: "Vợ à.."

Lâm Thanh Hòa thiếu chút nữa nhảy như gà mổ thóc, lập tức bẻ tay hắn ra, nói: "Ngươi có chuyện gì thì cứ nói, không cần động tay động chân".

Sau đó liền mặc kệ hắn, lập tức liền chạy đi.

Chu Thanh Bách nhìn bóng dáng cô có chút hoảng loạng, trên mặt hơi mang theo ý cười.

Tuy rằng hắn không rõ chính mình đang làm sao. Nhưng hắn cảm thấy, hắn cùng vợ gần gũi với nhau, đây là điều hợp lí đi?

Nhưng hiển nhiên vợ hắn còn chưa thích ứng với sự tồn tại của hắn.

Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần nỗ lực.

Chu Thanh Bách thoa kem bảo vệ da, vốn dĩ hắn không muốn dùng thứ này. Nhưng nghĩ đến lời nói của cô, hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi đều nhìn giống như bốn mươi bảy tuổi, liền tự thoa cho chính mình.

Chu Thanh Bách mua xe đạp hãng Phượng Hoàng trở về, trong chốc lát liền truyền đi khắp thôn.

Niên đại này, trong nhà mà có một chiếc xe đạp, vậy đời sau mua một chiếc khác tối cao hơn về nhà đều có khả năng.

Có thể tưởng tượng ngoài sân có bao nhiêu người vây quanh tới coi.

Lâm Thanh Hòa không có hứng thú ứng phó với người trong thôn. Hơn nữa đây toàn là đàn ông con trai, bao gồm cả ba anh em họ Chu đều tới.

Kêu Chu Thanh Bách ra ngoài ứng phó đi, cô bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.

Bên ngoài mọi người vây quanh xem xe đạp, hỏi đông hỏi tây, trong mắt rõ ràng mang theo sự ganh tị.

Rất nhanh cha mẹ Chu cũng nghe tin này, cùng nhị tẩu đi đến.

Còn lại đại tẩu và tam tẩu không thể nào ra cửa. Trời tuyết lạnh thế này, lại có thai, nếu có gì xảy ra lại không có bảo hiểm thì rất khổ.

"Lão tứ, cũng không cần dùng đến xe đạp địa phương. Tự tin mua một chiếc xe đạp lớn này trở về làm gì a! Này tốn bao nhiêu tiền?" Mẹ Chu không đau lòng không được, một chút ý tứ cao hứng đều không có.

Mua một chiếc xe đap hoàn toàn mới như vậy, tiêu không biết bao nhiêu tiền ra ngoài. Về sau không có tiền trợ cấp, kiếm tiền ở địa phương, như thế nào lại không biết tiết kiệm!

"Có xe đạp, về sau đi huyện thành sẽ nhanh tiện hơn" Chu Thanh Bách nói.

"Lúc này đường rất xa, có xe đạp cũng có gì khác biệt? Hơn nữa cũng không phải thường đi" Mẹ Chu chịu đựng nóng nảy, nói.


Rốt cuộc là đau lòng con trai, nếu không ở trước mặt nhiều người, mẹ Chu nhất định đã nói nặng nói nhẹ.

"Hiện tại đã mua, không trả lại được" Chu Thanh Bách lắc đầu nói.

Mẹ Chu tức giận đến không biết nói gì cho phải, bà suy nghĩ, đây không phải là do vợ lão tứ yêu cầu?

Nhưng hiện tại đã ra ở riêng, mẹ Chu liền không có nhiều lời gì về điều này. Chu Thanh Bách đuổi những người khác, để cho mẹ Chu, anh em Chu gia vào sân nhà.

"Lão tứ, xe đạp mua cũng đã mua, về sau không nên lại mua đồ vật. Đại oa bọn họ rất nhanh sẽ trưởng thành, sân này đến lúc đó phải tu sửa lại" Chu đại ca nói.

Hai anh còn lại chưa nói gì, chuyện này khiến bọn họ nói không nên lời.

Đối với nhị tẩu, phi thường đỏ mắt, xe đạp đấy, đây chính là xe đạp đấy!

Thương hiệu cùng với phụ kiện, so với nhà máy không kém nửa phần.

Chu Khải, Chu Toàn và bé út Chu Bách tiếp tục vây quanh xe đạp, sờ sờ mó mó, hiếm lạ đến không được.


Trong phòng bếp, Lâm Thanh Hòa đang vội vàng. Hôm nay ăn sủi cảo, cô đang ở đây gói nhân, Chu Thanh Bách ăn uống không hề nhỏ, cô phải làm tràn đầy cả một tô bự.

Ăn nhiều như vậy, không trách tinh lực tràn đầy không có chỗ phát tiết. Cả ngày tìm cơ hội với cô.

Đối với người bên ngoài, cô cũng không đi ra ngoài, có Chu Thanh Bách ở đó rồi.

Nói về cuộc trò chuyện, anh em Chu gia mới trở về, mẹ Chu còn chưa đi, ngầm hỏi Chu Thanh Bách xe đạp này bao nhiêu tiền?

Chu Thanh Bách liền ăn ngay nói thật, khiến mẹ Chu đau lòng không chịu được, nhỏ giọng nói: "Là ngươi muốn mua hay vợ ngươi muốn mua?"

"Mẹ, là ta muốn mua, về sau làm gì cũng cần dùng đến. Trong nhà không thể thiếu được xe đạp, không liên quan đến vợ ta" Chu Thanh Bách nói.

Mẹ Chu nghe vậy không nói gì thêm, trước giờ đứa con này nói một chính là một, sẽ không nói dối.

"Buổi trưa mẹ muốn ở lại ăn cơm không? Trưa này ăn sủi cảo" Lâm Thanh Hòa đi ra nhìn bà, thuận miệng nói.

Không có dịp gì liền ăn sủi cảo nha, vừa mới tiêu hao hết hơn hai trăm đồng tiền, giờ lại ăn sủi cảo, rồi sẽ sống ra sao.

Mẹ Chu không ăn, không ở lâu liền đi về.

Lâm Thanh Hòa cũng mặc kệ bà. Vì thế, trưa nay cả nhà cùng nhau ăn sủi cảo nhân thịt heo đến mỹ mãn.

Ăn xong rồi, ba đứa nhỏ vẫn còn đam mê với chiếc xe đạp.

Cô đã kêu Chu Thanh Bách dẫn anh em bọn họ ra ngoài dạo một vòng.

Nhưng Chu Thanh Bách ghét bỏ bọn họ làm vướng bận, cũng không phải không muốn dẫn bọn họ đi một vòng. Lại nhìn cô, rõ ràng là muốn mang cô đi ra ngoài dạo một vòng mà.

Lâm Thanh Hòa: "..."

Trời này lạnh, cô mới không thèm đi ra ngoài chịu cơn gió rét lạnh đâu.

Chu Thanh Bách nhìn cô không có ý muốn ra ngoài, liền cùng nói với ba đứa con trai: "Chờ đầu xuân mang các ngươi ra ngoài".

Tuy rằng không có thỏa mãn mấy đứa con trai, chúng muốn đi ra ngoài khoe khoang. Nhưng Chu Thanh Bách ôm bọn họ ngồi lên xe, cũng coi như là đã đi xe đạp đi.

Đi đường hai chân đều chịu không nổi.


Nhà Chu gia lúc này, mẹ Chu về nhà liền cùng cha Chu than ngắn thở dài, nói lão tứ gia kia thật không biết cách sống, một chiếc xe đạp tốn nhiều tiền như thế, mua trở về làm gì chứ?

Cha Chu không để ý, tùy bạn già oán trách, xong rồi mới nói: "Bây giờ là hai gia đình, bọn họ sinh hoạt như thế nào thì mặc kệ. Ngươi đi theo nhọc lòng cái gì, hơn nữa lão tứ trong lòng không phải không tính toán trước, hắn sẽ không tiêu tiền loạn đâu".

Đối với con trai của mình, cha Chu cảm thấy rất tự hào và tin tưởng. Mấy đứa con trai tính tình như thế nào, hắn biết rất rõ, không có gì phải nói.

Mẹ Chu nhíu mày bất mãn nói: "Đàn ông các người thì hiểu gì, sinh hoạt nếu không tính toán tỉ mỉ, trong nhà dù có núi vàng núi bạc cũng không đủ ăn!"

"Ngươi không phải đã thấy, trong nhà nuôi heo con khá tốt? Đến lúc đó cũng có bốn hay năm công điểm, không đến nổi tệ đâu" Cha Chu nói.

Mẹ Chu thở dài thật sâu: "Ta trông ngóng bọn họ có cuộc sống tốt, không cần phải chỉnh sửa cái gì" Sau đó nói: "Năm nay Hiểu Mai trở về, cần thiết muốn kêu nó đem ít tiền về nhà. Ta thấy đến lúc Chu Khải kết hôn còn phải dựa vào ông bà nội đây, cha mẹ hắn không đáng tin cậy!"

"Vậy kêu tiểu Mai lấy về nhiều một chút" Cha Chu tỏ vẻ đồng ý, gật đầu nói.

Rốt cuộc Chu Khải chính là cháu trai tôn tử của Chu gia nha.

Con trai và cháu trai, huyết mạch của nhà Chu gia, hai huyết mạch này gia đình Lâm Thanh Hòa chiếm tất cả.

Về nhà nhị tẩu trong lòng vô cùng khó chịu.

Vốn tưởng rằng cuộc sống Lâm Thanh Hòa về sau khẳng định không tốt, ai biết được không nói không rằng, trong nhà liền đã mua được chiếc xe đạp!
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 51: Âm dương quái khí

[HIDE-THANKS]Trong thôn tổng cộng có hai chiếc xe đạp, một chiếc là của đội trưởng, chiếc còn lại là nhà của Lâm Thanh Hòa.

Có thể nghĩ, trong nhà Lâm Thanh Hòa có một chiếc xe đạp như vậy, có bao nhiêu mặt mũi.

Nhị tẩu trong lòng đặc biệt hụt hẫng, không phục thật sự.

Muốn chê cười lại không thành, còn bị người ta khoe khoang ngược lại một phen, tinh thần giống như ma ám.

Buổi trưa nấu cơm, bộ dáng nhị tẩu giống như là ai đang thiếu tiền của mình không bằng.


Đại tẩu cùng tam tẩu liếc mắt nhìn lẫn nhau một cái, trong lòng cũng hiểu rõ.

Cơm nước xong từng người trở về phòng. Nhà Chu về điểm này rất tốt, mỗi nhà đều có một cái phòng đơn, không cần phải chật chội chen lấn lẫn nhau mà sống.

Chu nhị ca cũng cảm giác được vợ mình, về phòng liền khuyên cô: "Ngươi đây là làm gì, lão tứ mua xe đạp cũng không dùng tiền của ngươi, ngươi ném sắc mặt này cho ai xem?"


"Thế nào, ở cái nhà này ta còn không được tức giận có phải không?" Nhị tẩu nghe được lời này như lửa càng thêm lửa, tức giận nói.

"Ngươi nhỏ giọng một chút!" Chu nhị ca lập tức nói.

"Ta làm gì phải nhỏ giọng, ta nói sai cái gì sao, ta còn không thể nói chuyện có phải hay không?" Nhị tẩu mắng.


Hai vợ chồng liền không thể hiểu được nhau, cãi nhau một trận. Nhị tẩu tức giận dọn đồ trở về nhà mẹ đẻ.

Cha mẹ Chu không nói gì, biết cũng coi như không biết.


Chu nhị ca cũng không đi kêu cô ấy về, để cho cô ở nhà mẹ đẻ. Hiện tại trở về khẳng định lại nổi nóng.

Lâm Thanh Hòa tới mượn máy may mới biết được chuyện này.

Nhưng cũng vào lúc này, cha mẹ Chu duy nhất không nghĩ gì về việc nhị tẩu đi về nhà mẹ đẻ. Nhị tẩu này nước sông không phạm nước giếng không phải tốt sao, một hai vừa thấy mặt liền âm dương quái khí, không ở nhà càng tốt.

Cô cầm mấy viên kẹo sữa lại đây, cho ba đứa con gái đại tẩu mỗi người một viên, sau đó mới cho đứa con trai duy nhất trước mắt của đại tẩu một viên.

"Tứ thẩm thẩm, ta muốn hai viên" Con trai của đại tẩu, tiểu Chu Dương nói.

"Không còn nha, tứ thẩm thẩm mang lại đây chỉ có bốn viên, các chị của Dương Dương mỗi người một viên, ngươi một viên" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Đại Ni muốn đem phần của mình cho em trai của tứ thẩm, Lâm Thanh Hòa liền nói: "Hắn đã có, các ngươi cứ ăn cho ngọt ngào cái miệng đi".

"Nghe lời tứ thẩm của ngươi" Đại tẩu nói.

Chu Đại Ni liền ăn phần của mình, kẹo sữa này ngọt ngào đến nỗi khiến tâm tình đều trở nên tốt hơn.

Còn lại Lâm Thanh Hòa liền nhờ đại tẩu chỉ cho mình cách làm quần áo cho Chu Thanh Bách. Đại tẩu thấy cô bây giờ rất biết cách xử sự, tự nhiên cũng đồng ý giúp đỡ, chỉ dạy rất tận tình.

Năng lực lĩnh ngộ của Lâm Thanh Hòa không tồi, bởi vì nguyên chủ có làm quần áo cho bản thân, cô lại linh hoạt vận dụng một chút, may hai cái áo cho Chu Thanh Bách là không khó.

"Ta thấy da của đại tẩu hiện tại đẹp ra rất nhiều" Lâm Thanh Hòa rất mau học được, cùng đại tẩu nói chuyện.

"Ngươi nói cũng đúng, gần đây ta thấy thân thể thoải mái lên rất nhiều, ăn quả táo này có rất nhiều điều tốt" Đại tẩu nghe vậy liền nói.

"Nếu là không tốt, đại tẩu cũng có thể nói chuyện cùng với ta. Đúng rồi, về sau đại ca nếu có chuyện gì muốn đi huyện thành, có thể kêu hắn lại đây mượn xe đạp để đi" Lâm Thanh Hòa nói.

"Được được" Đại tẩu cười cười, nói.

Tuy rằng không nhất định sẽ dùng đến, nhưng Lâm Thanh Hòa đã nói như vậy, trong lòng của cô cũng thấy thoải mái.

Hơn nữa lại nói, đại tẩu cũng không có cách nào lý giải được cái tính khí của nhị tẩu là vì cái gì.

Tiền mua xe đạp cũng không phải dùng của cô ấy, khẳng định là tiền của tứ thúc lấy ra. Tứ thúc mua về, về sau người trong nhà có cần dùng, chắc chắn sẽ cho mượn.

Đồng nghĩa với việc ba nhà Chu gia cũng có thể dùng xe đạp của tứ thúc, cái tính khí kia của nhị tẩu là như thế nào chứ?

"Hiện tại thời gian này, em bé trong bụng sẽ hấp thu chất dinh dưỡng tốt. Ăn nhiều đồ ăn có dinh dưỡng, về sau sinh ra sẽ rất thông minh" Lâm Thanh Hòa nói.

Tuy rằng cô chưa trải qua việc sinh con, nhưng ở đời trước cô có nghe qua, chính mình tích lũy kinh nghiệm.

Trong nhà có nhiều đồ, kỳ thật so với đại đa số người trong thôn tốt hơn nhiều. Ít nhất bởi vì đại tẩu mang thai, cô ấy cùng lão tam gia mỗi ngày đều có một trứng gà ăn để bồi bổ.

Nhị tẩu không có đãi ngộ này.

Đương nhiên thời điểm nhị tẩu mang thai, cũng được như vậy.

Nhưng đại tẩu cũng không nói gì, hướng dẫn cô làm quần áo, đường may gì đó đều chỉ rõ ràng.

Mấy ngày liền Lâm Thanh Hòa đã may xong một bộ quần áo cho Chu Thanh Bách.

Đều là để mặc, áo quần đều có, hơn nữa là vải thổ nhung, cực kỳ ấm áp.

Chu Thanh Bách có được quần áo mới, tâm tình không tồi. Ý tứ của hắn chính là tùy tiện may là được, nhưng hiển nhiên cô dùng tâm để may, đường may đều không thể bắt bẻ.

Hơn nữa rất vừa người của hắn.

"Vất vả cho vợ rồi" Chu Thanh Bách nhìn cô nói.

Lâm Thanh Hòa cảm thấy ánh mắt của hắn nhìn cô có chút nóng bỏng, đây chỉ là một bộ quần áo thôi, cần đến nỗi như vậy sao.

Bọn nhỏ không cần may, năm nay đã làm cho một bộ quần áo bông. Còn có hai bộ mặc bên trong, giày vớ gì cũng đều có. Ngày mai có chút lạnh của mùa xuân, không cần lại may quần áo, mùa thu cũng không cần. Mùa hè sẽ may quần áo sau.

Đương nhiên quần áo mùa hè của Chu Thanh cũng phải may.

Tháng trước muối trứng gà, tháng này đã có thể ăn. Hôm nay Lâm Thanh Hòa lại tiếp tục mượn máy may của nhà Chu gia, liền mang theo hai cái trứng gà muối đem qua cho cha mẹ Chu ăn.

Vừa vào cửa liền thấy nhị tẩu, nhị tẩu nhìn thấy cô liền cười một cái, nói: "Tứ đệ muội tới à, vải này là đến hiếu kính cha mẹ sao?"

"Không phải, quần áo này là may cho Chu Thanh Bách. Còn hai trứng gà này là ta tự mình muối, mang qua cho cha mẹ ăn. Đúng rồi, nhị tẩu hiếu kính cha mẹ cái gì?" Lâm Thanh Hòa hỏi.

Nhị tẩu cười nói: "Nhà ta có nhiêu đồ, sao có thể so sánh với nhà ngươi?"

"Có lẽ như thế thật, không có cách nào so sánh" Lâm Thanh Hòa gật đầu nói.

Lời này khiến nhị tẩu vô cùng tức giận, liền xoay người trở về.

Lâm Thanh Hòa ám chỉ bằng khẩu hình miệng, đại tẩu nháy mắt ra hiệu, Lâm Thanh Hòa gật gật đầu, cũng liền tới phòng của mẹ Chu, đem trứng gà muối cho bà: "Đây là tự ta làm, mẹ cùng cha có thể nếm thử, nếu thích ta có thể đem qua thêm".

"Để dành cho bọn đại oa ăn, không cần mang tới" Mẹ Chu nói.

"Trong nhà vẫn còn" Lâm Thanh Hòa để lại trứng gà, đi tới nhà kho.

Nhà kho Chu gia chính là phóng máy may địa phương, không lớn, chỉ là một phòng nhỏ.

Cô bắt đầu khâu vá quần áo, mấy ngày nay cô đã hoàn toàn quen thuộc thao tác. Đại tẩu không bao lâu cũng lại đây.

"Mới vừa rồi xảy ra chuyện gì?" Đại tẩu hỏi.

"Ai biết cô ấy, ta vừa vào cửa liền âm dương quái khí, không thèm quản tật xấu của cô ấy" Lâm Thanh Hòa không thèm để ý nói.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 52: Dê hầm cẩu kỷ tử

[HIDE-THANKS]"Cũng chả biết, ngày hôm qua trở về đã nói chuyện như vậy rồi" Đại tẩu bĩu môi, nói.

"Cũng không cần cãi nhau với cô ấy, hiện tại tẩu đang mang thai, đừng tự mình tức giận" Lâm Thanh Hòa nói.

Đại tẩu nghe cô an ủi mình, cười nói: "Ta sẽ không để trong lòng".


Sau đó nhìn vải trong tay cô, nói: "Làm cho tứ thúc một bộ quần áo trong, ta nghĩ còn dư lại không ít vải, có thể may được thêm cho tứ thúc hai bộ quần áo mùa hè đấy".

"Có lẽ làm được thêm cho hắn một bộ quần áo mùa hè, dư lại làm cho hai đứa lớn ở nhà mỗi đứa một bộ, bọn họ cũng không có đồ mùa hè" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Thanh Bách tuy rằng không mang quần áo gì trở về, nhưng cũng có hai bộ. Nhưng Lâm Thanh Hòa cảm thấy hắn không thường xuyên mặc tới. Nhìn theo ánh mắt của thời đại này, nhiêu đó là tuyệt đối đủ. Nhưng làm thêm một bộ quần áo cho hắn dự trữ cũng tốt.

Ba đứa trẻ thì cần thiết.

Tốc độ hiện tại của Lâm Thanh Hòa rất nhanh, bởi vì đã dùng máy may thuần thục, cộng với việc không có kiên nhẫn xem vẻ mặt của nhị tẩu. Cho nên chỉ mất hai ngày rưỡi, liền may xong bộ quần áo mùa đông thứ hai cho Chu Thanh Bách.

Dư lại vải sẽ may quần áo mùa hè, Lâm Thanh Hòa dùng mấy ngày nay cũng đã chuẩn bị đầy đủ tốt quần áo bỏ vào tủ.

Không cần phải đến nhà Chu gia đụng chạm mặt của nhị tẩu kia nữa.

Buổi sáng ăn cháo kê với trứng gà muối, Lâm Thanh Hòa nói: "Hôm nay còn phải ngâm thêm một mẻ mới, các ngươi ăn hết quá nhanh".

Chưa được bao lâu, lần trước muối trứng gà, đem qua cho cha mẹ Chu hai lần, lần hai đem liền bốn trứng.

Hiện tại chỉ dư mấy quả mà thôi, còn lại đều bị cha con bọn họ ăn sạch.

"Đợi ta lát nữa đi ra ngoài mua trứng gà về" Chu Thanh Bách gật đầu nói.

"Ở đấy có bán thịt dê không?" Lâm Thanh Hòa hỏi.

"Không có, muốn ăn à?" Chu Thanh Bách nhìn cô nói.

Lâm Thanh Hòa lắc đầu nói: "Thời tiết này ngươi đừng đi huyện thành xa xôi kia".

Lần trước hắn mua xe đạp trở về cũng mang theo một cân thịt dê, được cô làm món thịt dê hầm câu kỷ tử, hương vị thật sự rất thơm ngon.

Tuy rằng chỉ có một cân, nhưng cả gia đình cũng vô cùng vừa lòng.

Chu Thanh Bách gật gật đầu không nói gì. Ăn cơm sáng, chăm sóc hai heo con xong, hắn liền đẩy xe đạp, vác rổ theo ra khỏi cửa.

Lâm Thanh Hòa tiếp tục ở nhà đan quần len cho bọn đại oa. Hơn nữa cũng làm cho chính mình một bộ, trời thật sự quá lạnh mà.

Vốn tưởng rằng Chu Thanh Bách đi hợp tác xã sẽ về liền, không ngờ tới, đi đến 11 giờ rưỡi mới trở về, còn có mang về ba cân thịt dê!

"Trời tuyết lớn như vậy, sao ngươi lại đi huyện thành?" Lâm Thanh Hòa nhìn gương mặt của hắn có chút đỏ ửng vì lạnh, nhịn không được nói.

"Đi xe đạp không lạnh" Chu Thanh Bách nói.

Không chỉ có ba cân thịt dê, trứng gà cũng mang về năm cân.

Lâm Thanh Hòa kêu hắn chạy tới giường đất đợi, cô vào rót hết cho hắn một chén nước gừng uống, sau đó giáo huấn, nói: "Ngươi là muốn cho ta chăm sóc ngươi à!".

"Mẹ, cha biết ngươi muốn ăn thịt dê, nên mới đi mua riêng cho ngươi mà" Chu Toàn nói.

Lâm Thanh Hòa nhìn về phía Chu Thanh Bách, nhìn thấy Chu Thanh Bách xoa xoa đầu Chu Toàn, đối diện với ánh mắt của cô rõ ràng mang theo sự nuông chiều.

"Chỉ là do ngươi nói!" Lâm Thanh Hòa có chút xấu hổ, trừng mắt liếc nhìn Chu Toàn một cái.

Chu Toàn nhếch miệng cười hì hì, Lâm Thanh Hòa bế bé út cho Chu Thanh Bách ôm trong lòng ngực: "Ôm bé út đi, cơ thể hắn rất ấm áp".

Bé út liền ở trong lòng của cha hắn, còn chớp chớp mắt nhìn mẹ hắn, tỏ vẻ hắn rất nghe lời, cho cha hắn sưởi ấm bằng người mình.

"Buổi trưa không ăn bánh nhân đậu, ăn bánh canh" Lâm Thanh Hòa hừ một tiếng, nói.

Bánh trôi hấp nhân đậu không lâu trước đây cô làm rất nhiều, còn dư lại không ít đâu.

Vốn dĩ dự định trưa nay sẽ ăn bánh nhân đậu, nhưng Lâm Thanh Hòa lại đổi ý.

Nhưng bánh canh cũng là món bọn đại oa rất thích, đặc biệt là bánh canh mẹ bọn hắn làm, không thể chê vào đâu được.

Bánh canh rất dễ làm, Lâm Thanh Hòa phối nguyên liệu tương đối nhiều. Có nấm băm nhỏ, thịt vụn, còn có trứng gà. Mùa này không có rau xanh ngon, nếu không dùng rau xanh, cà chua linh tinh hương vị sẽ càng tuyệt hơn.

Chu Thanh Bách đối với việc vợ mình nấu món gì đều không có ý kiến, cô làm cái gì thì hắn cái đó.

Bọn nhỏ ăn uống no đủ liền lên giường đất nằm. Lúc này bên ngoài trời vẫn còn tuyết, thật sự lạnh cóng người.

Lâm Thanh Hòa tự đem thịt dê đi bằm.

Cả da lẫn xương ước chừng có khoảng ba cân. Lâm Thanh Hòa lấy một nửa, một nửa còn lại cất giữ mai lại ăn tiếp, trời như thế này thịt sẽ không bị hư.

Dùng lò than đá hầm thịt, buổi tối là có thể ăn.

"Hôm nay trời quá lạnh, các ngươi mau mặc tốt quần áo. Hơn nữa cũng không được uống nước lạnh, nếu ta biết được các ngươi lén uống, đến lúc đó cái gì cũng đừng ăn" Lâm Thanh Hòa nói, đặc biệt nhìn Chu Khải.

Chu Khải kêu oan: "Ta hiện tại không có uống!" Hơn nữa trời mùa đông rất lạnh, bị choáng váng mới uống nước lạnh!

Lâm Thanh Hòa gật đầu: "Không có là được, tối nay ăn thịt dê cho ngươi thêm vài khối".

"Ta cũng muốn" Chu Toàn nói.

"Được, đều cho nhiều thêm" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Thanh Bách nhìn mấy mẹ con nói chuyện, ánh mắt tập trung vào Lâm Thanh Hòa.

Lâm Thanh Hòa ngước nhìn hắn một cái, ho khan và nói: "Mệt mỏi cả buổi sáng, ngươi đi ngủ chút đi"

"Ngươi cũng ngủ thêm đi" Chu Thanh Bách nhìn cô nói.

Quần len của Lâm Thanh Hòa cũng đã đan gần xong, vì vậy tạm gác sang một bên. Cả gia đình liền ngủ trưa trên giường đất. Tỉnh dậy, Lâm Thanh Hòa liền tiếp tục đan quần len.

Chu Thanh Bách cũng không nằm nữa, thời gian này phải cho heo con ăn cơm, hắn đang vội.

Lâm Thanh Hòa ở nhà còn có len sợi để đan giết thời gian, nếu không sẽ chán chết, thật sự quá nhàm chán.

Vào khoảng bốn giờ chiều, quần len cô đan đã được làm xong.

Sau đó liền bắt đầu đan cho hai anh lớn Chu Khải và Chu Toàn. Bởi vì thật sự không có gì để làm, đan quần áo rất nhanh, đều không chậm chút nào.

Thật sự không có việc gì tốt hơn để làm trong những ngày tuyết rơi này.

Nồi thịt dê hầm cẩu kỷ tử đã chín, mùi hương thơm phức. Lâm Thanh Hòa tranh thủ canh còn nóng, liền múc một ít kêu Chu Thanh Bách đem qua cho cha mẹ Chu.

Chu Khải tính toán, bên ngoài tuyết rơi không hề nhỏ, hôm nay trời cũng lạnh, thôi thì cứ ở trong nhà đi.

"Canh thịt dê? Các ngươi tự giữ mà uống, không cần đem lại đây" Mẹ Chu nói.

"Vợ ta kêu đem đến" Chu Thanh Bách nói, sau đó đi vào phòng lấy chén đổ ra, vừa vặn đủ hai chén. Còn có hai khối thịt dê, mỗi người một khối.

Chu Thanh Bách không ở lại lâu, liền đi trở về.

Cha mẹ Chu thật ra không khách khí, liền uống canh thịt dê này để ấm áp thân thể.

"Vợ lão tứ này tay nghề không tồi" Mẹ Chu uống canh, nói như vậy.

Mặc kệ là trứng gà muối, canh thịt dê hay canh táo gừng, tất cả hương vị đều rất ngon.

Hơn nữa mẹ Chu thấy thân thể của mình năm nay ấm áp lên không ít, cũng không biết có phải do những thứ này không.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 53: Muốn bắt lỗi

[HIDE-THANKS]Không chỉ có mẹ Chu mà cha Chu cũng nghĩ như vậy.

Tuy rằng dăm ba bữa mới lại đây đưa một lần. Nhưng nếu là trước kia, thì nửa điểm cũng chẳng có đãi ngộ này.

Thật ra mà nói, tuy rằng chỉ là nước canh hay súp gì đó. Nhưng uống xong một thời gian, thân thể có chút thay đổi rõ rệt.

"Lão tứ rút lui cũng có chỗ tốt" Cha Chu nói.

"Chỉ cần nó có thể chăm sóc tốt cha con bọn đại oa, ta bên này không cần đem những thứ này đến cũng được" Mẹ Chu nói như vậy.

Biểu hiện trước mắt của Lâm Thanh Hòa, cha mẹ Chu tương đối hài lòng, đương nhiên không bao gồm chuyện tiêu tiền.

Nếu không với tính tình của mẹ Chu, bà thật sự nhìn không được.

Lâm Thanh Hòa bên này mặc kệ hai vợ chồng già nghĩ như thế. Sở dĩ đem nước canh qua, bởi vì dù sao bọn họ cũng là ông bà nội của bọn đại oa. Hơn nữa đối xử với bọn đại oa cũng không tệ lắm.

Nếu đổi lại đối xử không tốt, thì cô khẳng định sẽ không nhiều chuyện làm mấy thứ này.

Chu Thanh Bách về tới nhà, màn thầu cô hấp cũng vừa xong. Vì thế cả nhà liền ăn màn thầu với canh thịt dê, thật quá ngon.

Mặc dù trong túi không gian còn có nhiều vật tư, nhưng Lâm Thanh Hòa không thể đem ra, vì đa số đều là đồ hiện đại. Cho nên vẫn sẽ làm thức ăn khác cho bọn nhỏ ăn.

Chẳng hạn bánh bột ngô cùng bột mì, Lâm Thanh Hòa sẽ kêu Chu Thanh Bách làm, hắn đương nhiên đồng ý.

Thời điểm khác sẽ đổi món, hấp màn thầu, sau đó nấu canh, nhiêu đó món liền xong việc.

Nhưng mặc dù như vậy, nhiêu đó thức ăn nếu nói đứng thứ hai trong thôn, thì không ai dám đứng thứ nhất.

Chu Thanh Bách sau khi trở về không thấy hắn gầy đi. Không chỉ không gầy, Lâm Thanh Hòa còn cảm nhận được cả người hắn không có chỗ nào phát tiết. Nếu không buổi sáng hắn dậy sớm, ra ngoài chạy bộ làm gì, một chút đều không sợ lạnh.

Chạy bộ không đủ, còn sẽ ở trong sân luyện quyền. Nếu không phải vì Lâm Thanh Hòa ngăn cản nói Chu Khải còn nhỏ, bằng không hắn sẽ xách theo cùng nhau đánh quyền.

Buổi trưa Lâm Thanh Hòa ăn một cái màn thầu, với một chén canh thịt dê là đủ rồi. Dáng người của cô hiện tại vừa vặn tốt. Trong nhà có đầy đủ đồ ăn, cô sợ chính mình ăn đến béo.

Nhưng tiêu chuẩn này của cô, trong mắt Chu Thanh Bách thấy rõ ràng là gầy. Nhìn cô ăn xong liền đưa cho cô một cái khác, dùng ánh mắt bảo cô ăn, không cần để dành cho cha con bọn họ.

Lâm Thanh Hòa: "..."

Yên lặng bẻ từng mảnh nhỏ ra ăn, còn lại đưa cho hắn.

Chu Thanh Bách không nhận, nói: "Ăn nhiều một chút".

Hắn nhìn lượng cơm cô ăn quá ít, màn thầu lớn hắn năm cái mới có thể no, thế nhưng cô chỉ ăn có một cái.

"Ăn không vô" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Thanh Bách thấy cô không muốn ăn thật, chỉ có thể bất đắc dĩ nhận lấy, nói: "Ngươi quá gầy".

"Đúng vậy, mẹ, người quá gầy" Chu Khải cũng gật đầu: "Người mới ăn có một cái, ta phải ăn hai cái mới đủ!"

"Mẹ ăn ít hơn ta" Chu Toàn cũng đã ăn một cái rưỡi.

"Mẹ" Còn bé út ôm lấy mẹ hắn, hắn và mẹ tương đối giống nhau, chỉ ăn một cái, hắn cảm thấy hắn thân nhất với mẹ mình.

"Mau ăn, ăn xong ta đi ra ngoài dạo" Lâm Thanh Hòa cười nói.

Chu Thanh Bách kêu cô uống thêm nhiều canh thịt dê, Lâm Thanh Hòa không cự tuyệt ý tốt của hắn, múc ra một bát nhỏ uống.

Sau đó lại khuyên cô uống tiếp, cô liền mặc kệ hắn. Thật là, cô giữ gìn dáng người như này rất dễ dàng sao.

Chu Thanh Bách cũng không kêu cô ăn tiếp. Bọn nhỏ đều đã ăn no, dư lại đều để hắn ăn hết, ăn uống thật sự mạnh.

Lâm Thanh Hòa lau miệng, lau tay sạch cho Chu Khải và Chu Toàn. Sau đó cho mặc quần áo thật ấm cho chúng, ra trước cửa tiếp tục đẩy làm người tuyết.

Ba cái găng tay đều có cho ba đứa nhỏ, đây là do cô đi hợp tác xã nhờ Mai tỷ, nếu có thấy thì mua giúp cô.

Ba cái bao tay có giá sáu đồng, một cái hai đồng, còn phải có phiếu vải mới mua được.

Thật là không rẻ, nhưng Lâm Thanh Hòa vẫn mua. Cô không nghĩ sẽ để mấy đứa nhỏ ra ngoài trời lạnh, để đôi tay lạnh cóng đến bị thương. Mùa đông lúc này không thể so với hiệu ứng nhà ấm của đời sau, thật sự lạnh rét.

Lâm Thanh Hòa cho bọn nhỏ chơi nửa giờ mới dẫn về phòng. Giường đất đã thiêu, rửa sạch chân cho bọn hắn xong liền để chúng lên giường nằm.

Chu Khải bắt đầu học số, nửa tháng trước Lâm Thanh Hòa đã bắt đầu huấn luyện hắn. Bây giờ có thể đếm từ một đến hai mươi mà không sai. Hơn nữa còn có thể cộng trừ tới mười, chỉ số thông minh tương đối cao.

Nếu không về sau sao có thể hỗn đản tốt như vậy được.

Lâm Thanh Hòa cho hắn một quyển vở, kêu hắn bắt đầu viết. Cũng cho hai đứa còn lại một quyển, tùy tiện viết viết vẽ vẽ. Dù sao một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy.

"Trước năm nay cần phải về nhà một chuyến?" Chu Thanh Bách bưng nước rửa chân tới cho cô, hỏi.

Lâm Thanh Hòa bắt đầu không phản ứng lại, ngây người một lúc mới biết được là đang nói cô về nhà mẹ đẻ, sau đó gật đầu nói: "Để ta xem ngày nào đó rảnh sẽ trở về một chuyến".

"Ta đi cùng ngươi" Chu Thanh Bách nhìn cô nói.

Lâm Thanh Hòa lắc đầu: "Không cần, ta đi một mình về là được".

Lúc này trở về, cô sẽ không chuẩn bị đồ tết để đem qua, hơn nữa không phải đi thăm người thân, cô là chuẩn bị đi tìm lỗi của họ. Vì vậy tốt nhất không nên mang hắn đi cùng.

Cô sẽ không cho phép nhà họ Lâm đó, tới phá hư cuộc sống hiện tại của cô. Cô không biết vì cái gì mình lại biến thành nguyên chủ. Nhưng cô không có một chút áy náy nào, càng sẽ không cùng nhà họ Lâm áy náy tâm lý gì đó, chuyện này không có khả năng.

Cho nên nhà họ Lâm đừng tưởng coi cô như nguyên chủ trước kia, trợ cấp cho bọn họ. Cô sẽ trực tiếp dập tắt hết hy vọng.

Cha mẹ Lâm đều còn sống, trên cô có hai huynh trưởng và hai tỷ tỷ, dưới cô còn có một đệ đệ.

Đệ đệ này thật ra không tệ lắm, trước kia thường xuyên bị nguyên chủ sai đi kiếm củi, đưa tiền cũng không lấy, để tiền đó cho bọn đại oa mua đường ăn.

Nhưng sau khi cưới vợ liền ít lui tới, nhưng dù vậy nguyên chủ cũng cho bọn họ không ít đồ vật.

Chẳng hạn Chu Thanh Bách gửi về một chiếc áo khoác quân sự mới, chính là kêu nguyên chủ giở thủ đoạn gian dối, lấy qua cho nhị ca.

Ngay cả đệ đệ cũng không có.

Hơn nữa bộ đồ Chu Thanh Bách đang mặc đã cũ, hắn lo lắng trong nhà ổ chăn không đủ ấm nên mới gửi áo khoác trở về.

Cái áo đó tương đương với chăn bông, điều này không thể cãi.

"Sao?" Chu Thanh Bách nhìn cô nói, hắn cảm thấy bộ dáng của vợ hắn bây giờ, có chút giống sói đang để ý đến đàn cừu.

Lâm Thanh Hòa nói: "Không có việc gì, chỉ là cảm thấy" ta "trước kia não rất tàn".

Chu Thanh Bách: "..."

"Ngày mai ta sẽ trở về một chuyến" Lâm Thanh Hòa thật tâm muốn tìm ra lỗi của bọn họ, nhịn không được, nói thẳng: "Buổi sáng cơm nước xong sẽ đi, buổi trưa sẽ về ăn cơm trưa, ở nhà ngươi làm giúp ta".

Chu Thanh Bách nhìn cô nói: "Không cần chúng ta cùng nhau trở về?".

"Không cần" Lâm Thanh Hòa xua xua tay.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 54: Trộm lương thực

[HIDE-THANKS]Buổi tối giám sát Chu Khải viết vài số đếm, lúc này Lâm Thanh Hòa mới cho bọn đại oa đi ngủ.

Chu Thanh Bách cho anh em bọn họ cùng ôm nhau ngủ ở phía đuôi của giường đất, hắn liền thay thế vị trí kia.

Lâm Thanh Hòa hoảng sợ, sau đó liền nghĩ đến kỳ kinh nguyệt của mình, vì thế bình tĩnh lại.

Chu Thanh Bách nói khẽ: "Đến giờ đi ngủ rồi".

Lâm Thanh Hòa gật đầu: "Ngủ đi".


Vì thế liền đi ngủ, thằng nhãi Chu Thanh Bách này hôm nay ăn thịt dê, quả nhiên là không an phận, Lâm Thanh Hòa nhàn nhạt nói: "Mới đến kỳ kinh nguyệt, an phận ngủ tốt đi".

Chu Thanh Bách vừa nghe xong liền thất vọng.

Thế là Lâm Thanh Hòa thoải mái dễ chịu nằm ngủ, đã thiêu giường đất, buổi tối có thể ngủ ấm cả một đêm. Cái chăn nặng bảy cân này không phải vô dụng.

Bên trên còn có thêm cái chăn nặng bốn cân.

"Ngủ đi" Chu Thanh Bách tuy rằng thất vọng, nhưng tốt xấu gì thì cũng có thể ôm vợ hắn cùng ngủ mà?

Lâm Thanh Hòa bị hắn ôm vào ngực, cảm giác tim mình đập rất nhanh, nói: "Ngươi ôm ta, ta ngủ không được!"

"Có thể ngủ" Chu Thanh Bách nói một cách ngu ngốc.

Lâm Thanh Hòa nghĩ thầm, ngươi chỉ mặc có một chiếc quần, tối nay lại ăn thịt dê, còn bị cấm dục lâu như vậy, cái chỗ kia của ngươi có bao nhiêu tinh thần, bị chống cự như vậy, ta có thể ngủ được sao?

"Vợ à" Chu Thanh Bách kêu một tiếng.

Lâm Thanh Hòa cảm thấy thanh âm của tên nam nhân này khá tốt, trầm thấp, gợi cảm, còn có từ tính.

Nhưng Lâm Thanh Hòa lựa chọn giả chết, cô có lợi vì lấy lí do là bà dì đến, hắn cái gì cũng không làm được, liền không để ý đến hắn, quên mất còn cùng hắn ngủ chung!

Ba anh em bọn đại oa chất lượng giấc ngủ thật tốt. Nằm một chút liền ngủ được, nửa đêm đi tiểu, uống chén nước, sau đó lại có thể tiếp tục ngủ ngon đến sáng ngày mai.

Chu Thanh Bách không chiếm được vợ hắn, cũng không nói cái gì nữa. Rốt cuộc vợ hắn toàn thân mềm như cục bông, ôm vợ đi ngủ cũng là một loại hưởng thụ.

"Còn không ngủ?" Một hồi lâu Lâm Thanh Hòa còn cảm giác được hắn còn chưa ngủ, đặt bàn tay trên eo cô vô cùng nóng bỏng.

"Vợ ơi, cái kia khi nào mới hết?" Chu Thanh Bách không đáp lại, rầu rĩ nói.

"Không biết" Lâm Thanh Hòa tức giận nói.

"Vợ à, ngươi không muốn ta à?" Chu Thanh Bách thở dài nói.

Lâm Thanh Hòa nghĩ thầm, ta không muốn, một chút đều không muốn, ngươi nhanh đi ngủ đi!

Cô trực tiếp xoay người đi chỗ khác, ngủ cùng một hướng với bọn đại oa. Chu Thanh Bách từ phía sau dựa lại đây, Lâm Thanh Hòa vẫn cảm nhận được hắn vô cùng nhiệt tình đối với cô.

Qua năm Chu Thanh Bách mới hai mươi tám tuổi, lúc đấy cô cũng mới hai mươi tư, hắn hơn cô bốn tuổi.

Nhưng mặc kệ là hai mươi tám hay hai mươi tư, đều là ở trong giai đoạn nhiệt tình a.

Bị hắn trêu chọc như vậy, Lâm Thanh Hòa tâm tình có chút nhảy loạn, nhưng cũng mặc kệ hắn.

Trước khi cô nghĩ đến điều đó thì hắn đừng mong chạm vào, nhiệt tình đến cỡ nào cũng không được.

Buổi tối hôm nay cũng giống như thường lệ, đến khoảng chín giờ rưỡi mới ngủ được. Chu Thanh Bách cảm giác vợ hắn đã ngủ, lúc này mới tiếc nuối ôm cô đi ngủ.

Thôi thôi, vẫn là từ từ tới đi. Hắn thấy vợ hắn có lẽ còn chưa có hoàn toàn buông bỏ định kiến trong lòng.

Nhưng vẫn đồng ý cùng hắn ngủ chung, đây cũng coi như một khởi đầu tốt.

Buổi tối ngày này Lâm Thanh Hòa ngủ đặc biệt ấm áp. Còn hắn như đang ôm một cái lò sưởi, thoải mái cực kỳ.

Buổi sáng bên ngoài tuyết còn rơi, Chu Thanh Bách liền không đi ra ngoài. Quan trọng nhất chính là hắn ôm vợ hắn ngủ đến thơm nức, làm gì có thể đẩy cô ra.

Lâm Thanh Hòa tỉnh lại khoảng bảy giờ, thấy hắn còn ở trên giường đất, sững người nói: "Ngươi không đi ra ngoài chạy bộ à"

"Bên ngoài tuyết rơi" Chu Thanh Bách nhìn cô, ấm áp nói.

Lâm Thanh Hòa gật gật đầu, sau đó cảm giác được tư thế hai người có chút ái muội.

Cô ôm eo hắn, toàn mặt đều chôn trong bộ ngực hắn, mà cánh tay dài của hắn vòng qua eo cô. Tư thế hai người như vậy, hình như giống với tư thế của những người yêu nhau cuồng nhiệt!

"Ngủ quá thoải mái, ngươi đừng trách móc ta" Lâm Thanh Hòa cười gượng, từ trong lòng ngực hắn chui ra.

Chu Thanh Bách cũng không có ép cô quá chặt, nói: "Ngươi ngủ tiếp đi, ta đi hấp màn thầu"

Buổi sáng ăn màn thầu hấp với canh tôm khô, mấy thứ này đều là Chu Thanh Bách làm, còn đổ nước ấm đem vào rửa mặt.

Bởi vì buổi sáng tuyết rơi quá lớn, Lâm Thanh Hòa cũng không định đi tới nhà họ Lâm nữa. Trời tuyết lớn như vậy, không cần phải mạo hiểm đi.

Cho ba đứa con trai ăn sáng, Chu Thanh Bách đi chăm sóc hai chú heo con.

Hiện tại sau nhà không có gà, con gà trước đó đã bị Lâm Thanh Hòa đem hầm ăn. Gà đó không còn đẻ trứng, lưu trữ làm gì, còn phải tốn lương thực cho nó, không bằng đem đi hầm ăn bổ thân thể.

Hôm nay tuyết rơi suốt đến mười giờ sáng mới dừng, thật đúng là một trận tuyết rơi lớn.

Tuyết ngừng, Lâm Thanh Hòa cũng không tiếp tục đan quần. Dắt Chu Khải, Chu Toàn và bé út Chu Bách ra ngoài đi dạo, ngày mùa đông không thể cứ mãi ở nhà, ra ngoài đi dạo một chút cũng tốt.

Đi bộ liền tới nhà hai anh em Chu Đông và Chu Tây.

Chu Đông đang quét tuyết ở ngoài, quần áo trên người giống như không thể nào chống lạnh, gương mặt vì lạnh có chút đỏ lên.

"Thím!" Nhìn thấy Lâm Thanh Hòa, Chu Đông lập tức hô to.

Chu Tây bên trong nghe được cũng đi ra, cao hứng nói: "Thẩm như thế nào lại có thể rảnh tới đây? Bên ngoài lạnh, mau vào trong nhà, giường thiêu rất ấm áp"

"Thím mau đem bọn đại oa vào đi thôi" Chu Đông nói.

Lâm Thanh Hòa nhìn bọn đại oa cũng có ý muốn vào, liền đi theo bọn họ. Cô dậm dậm chân cho bớt tuyết và bước vào, nói với Chu Tây: "Năm nay lương thực đủ ăn không?"

"Đủ" Chu Tây gật đầu, cười ngọt ngào nói.

Năm nay trong nhà được chia không ít lương thực. Hơn nữa trong tay còn có tiền, nên cùng đội mua một ít. Có thể nói mùa đông năm nay tốt hơn so với mùa đông năm ngoái.

Tuy rằng một ngày chỉ ăn hai bữa, nhưng một bữa có thể ăn no đến năm phần.

Kỳ thật không chỉ riêng Chu Đông và Chu Tây như vậy. Trong những ngày mùa đông, mọi người đều thắt lưng buộc bụng mà sống. Từ một ngày ăn ba bữa xuống còn hai bữa.

Bởi vì sau khi phân lương thực, tiếp đó liền sẽ gieo hạt chuẩn bị cho vụ thu hoạch vào mùa hè.

Bắt đầu vào mùa xuân chính là thời kì giáp hạt. Đến lúc đó có vài gia đình còn phải đi đổi phiếu gạo, lại phải đi hợp tác xã mua đồ để ăn.

Nếu không muốn tiêu tiền để đổi phiếu gạo, rồi tiêu tiền để mua lương thực. Thì phải tiết kiệm lương thực ngay từ bây giờ, cho đến khi thu hoạch cây trồng mùa hè.

"Trong tình huống bình thường thì hãy tránh xa mọi người, ta nghe nói hình như thôn bên kia có nhà bị trộm lương thực" Lâm Thanh Hòa nói.

Lời này không phải nói giỡn, cô là nghe được từ dì Trần. Tin tức của dì Trần rất đáng tin cậy, đó là nhà của một cô nhi quả phụ. Lương thực đã bị trộm, lúc này bị trộm lương thức chẳng khác gì diệt đường sống.

Cũng may đại đội năm nay được mùa, có tồn lại lương thực, liền cấp cho họ một chút, nếu không không có cách nào sống tiếp.

"Ta biết, trong nhà khẳng định không phải ít người!" Chu Tây vội vàng nói.

"Xem các anh em nhà ngươi không có gì trở ngại là được. Nhưng nếu có gì khó khăn, cứ tới nói với thím" Lâm Thanh Hòa nói, sau đó từ trong túi móc ra một ít táo đỏ: "Đây là mang đến cho ngươi, để dành mà ăn".
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 55: Trục lợi từ thịt heo

[HIDE-THANKS]"Thím, không cần, để dành cho bọn đại oa ăn là được" Chu Tây vội vàng nói.

"Chỉ là một ít táo đỏ mà thôi, xô đẩy cái gì" Lâm Thanh Hòa nói: "Hơn nữa con gái ăn nhiều táo đỏ một chút để tốt cho cơ thể, bổ máu"

Chu Tây xấu hổ nhận lấy.

Năm nay anh trai của cô được chia ba mươi tư đồng tiền, nhưng kiếm củi cho thím lại kiếm được thêm gần mười đồng tiền.

Đừng thấy mười đồng mà xem thường, nhiêu đấy cũng có thể cho hai anh em bọn họ ăn nhiều hơn không ít.

"Hai ngày này thật sự rất lạnh, trong nhà không cần tiết kiệm củi lửa. Anh của ngươi mang về cho ta củi lửa nhiều như vậy, đốt tới năm sau cũng không hết. Nếu thiếu thì qua chỗ ta lấy một ít lại đây, chờ sang năm sau anh ngươi kiếm về lại là được" Lâm Thanh Hòa nói.

"Củi lửa trong nhà vẫn đủ dùng" Chu Tây vội nói.

Bởi vì luôn ra sức lao động, nên có thể đi đến đội để được chia lúa mì. Rơm bắp, cây đậu, rơm khoai lang đỏ cũng được chia.

Trong nhà cũng chỉ có hai anh em, một ngày thiêu giường đất hai lần cũng đã đủ rồi.

Lâm Thanh Hòa nói chuyện cùng Chu Tây một hồi, lúc này mới mang theo bọn đại oa trở về nhà.

"Anh trai, cho ngươi, thím cho" Chu Tây đưa cho anh của cô, nói.

"Không cần, ngươi cứ ăn đi" Chu Đông lắc đông.

Chu Tây nói: "Thím thật tốt".

Mùa đông năm nay ấm áp rất nhiều, bởi vì có một chăn bông mới, nửa đêm cô sẽ không bị lạnh mà tỉnh.

Chu Đông gật gật đầu.

Thím thật chăm sóc bọn họ, điều này không có gì nghi ngờ.

Về nhà, Lâm Thanh Hòa dự định làm thịt khô.

Hiện tại thời tiết bắt đầu vào tháng chạp, cái mùa này mà làm thịt khô ăn thì đúng bài.

Cho nên buổi chiều cô liền đi tìm Mai tỷ.

Lâm Thanh Hòa nhìn thấy không có ai, đè thấp âm thanh cùng nói về dự định của cô về món thịt kia.

Mai tỷ liên tục lắc đầu: "Không được, không được. Nếu như bị phát hiện thì ta cũng có chỗ chưa tốt!"

"Mai tỷ ngươi yên tâm, nếu như bị phát hiện, ta khẳng định sẽ không nói ra là Trần đại ca đem tới. Hai ta quen biết nhau lâu như vậy, nhân phẩm của ta, Mai tỷ cũng biết. Đối với mấy chuyện lớn, ta tuyệt đối sẽ không hàm hồ. Lại nói, ta cũng không có cách nào khác, trong nhà còn có ba đứa nhỏ, hiện tại chồng ta cũng đã rút lui. Nếu ta không nghĩ biện pháp để kiếm trợ cấp cho gia đình, nhà ta khó mà sống qua mùa này".

Chồng của Trần Mai cũng họ Trần, hai vợ chồng cùng họ với nhau.

"Nhưng cái này quá mạo hiểm" Mai tỷ không đồng ý nói.

"Mai tỷ, ngươi yên tâm. Ta cũng không phải thường xuyên làm. Dăm ba bữa tới lấy một lần, một lần liền lấy mấy cân, thịt gì cũng được. Một cân liền cho ngươi một đồng tiền, nhiều ít cũng có thể giúp ngươi trợ cấp cho gia đình. Năm nay nuôi dưỡng con cái thật không dễ dàng. Ta không nghĩ bọn họ còn nhỏ, mà phải sống cuộc sống như thế này" Lâm Thanh Hòa nói.

Một cân liền có một đồng, điều này khiến Mai tỷ lung lay.

Đương nhiên cũng bởi vì ấn tưởng của cô đối với Lâm Thanh Hòa rất tốt. Hơn nữa Chu Thanh Bách, chồng của cô ấy cũng đã gặp qua. Hai vợ chồng này nếu không nói sống ở nông thôn, thì nhìn khí chất của bọn họ không đoán được họ là dân quê. Nói họ là người thành phố còn dễ tin hơn.

"Nhưng huyện thành bên kia cũng không gần, hơn nữa bây giờ còn có tuyết rơi" Mai tỷ chần chừ, nói.

Tuy rằng muốn lợi dụng chồng để có thêm khoản thu nhập. Nhưng thật mà nói, nhiều năm như vậy, cô mới nhận được chút đồ tốt từ Lâm Thanh Hòa mà bên đó không có.

"Hiện tại không làm" Lâm Thanh Hòa lắc đầu, hôm nay quá lạnh, vì kiếm chút tiền ấy là không đáng, cô chỉ lại đây nói trước một tiếng mà thôi.

"Chờ đến mùa xuân, đến lúc đó buổi sáng ta sẽ đạp xe đạp qua đi cùng Trần đại ca để lấy thịt. Sau đó trực tiếp liền đi huyện thành" Lâm Thanh Hòa thấp giọng nói.

"Trong nhà còn có xe đạp" Mai tỷ kinh ngạc nói.

"Chuẩn bị đặc biệt cho việc này" Lâm Thanh Hòa chớp mắt, nói.

Mai tỷ nghe vậy liền cảm thấy có thể thử một lần.

"Mai tỷ, ngươi trở về nói với Trần đại ca thử xem, nếu hắn không đồng ý cũng không sao. Còn nếu đồng ý, ta ở chỗ này cùng ngươi bảo đảm, thật sự có chuyện gì, ta đây tuyệt đối sẽ không nói ra bất luận người nào, một mình ta làm một mình ta chịu!" Lâm Thanh Hòa nói.

"Ta trở về thương lượng cùng Trần đại ca" Mai tỷ lúc này mới ngập ngừng gật đầu, nhỏ giọng nói.

"Vậy được, ngày mai ta muốn mua thịt ba chỉ cùng với thịt thăn. Mai tỷ ngươi xem lấy mua giúp ta mấy cân, ta muốn mua về làm thịt khô" Lâm Thanh Hòa nói.

"Làm thịt khô, vậy có thể kiếm giúp ngươi bốn cân. Nhưng cụ thể còn phải nhìn xem. Ngày mai, sáng sớm năm giờ rưỡi ngươi đi qua đây, ta ở bên này chờ ngươi" Mai tỷ nói.

"Được" Lâm Thanh Hòa gật đầu.

Trong lòng lại có chút rối rắm, năm giờ rưỡi, giờ này quá sớm đi!

Điều cô không biết chính là, lò sát sinh bên kia một, hai giờ đêm liền làm việc. Năm giờ rưỡi là đã khuya, mùa này trời sáng rất trễ, nếu không khẳng định đi lấy thịt như vậy, người khác sẽ để ý ngay.

Lâm Thanh Hòa đi về, Mai tỷ thất thần mà đi làm, chờ hết giờ làm việc liền đi về nhà.

Sau đó kêu chồng mình lên nói chuyện.

"Lão Trần" Mai tỷ nói một lần, sau đó nói tiếp: "Ngươi cảm thấy việc này có thể làm được hay không?"

Mai tỷ thật là động tâm, hai vợ chồng bọn họ đều có thể xem như có đơn vị công tác. Nhưng thực tế công việc của cô không có bảo hiểm. Bởi vì con dâu của lão xã trưởng sắp sinh hài tử, nên cô mới được thế vào. Chờ sinh xong, có thể cô không được tiếp tục làm nữa. Đây đều là hai chuyện khác nhau.

Trước kia cô làm một công nhân, cũng là do mối quan hệ mới có.

Khi cô chính thức bắt đầu làm việc, cuộc sống trong nhà mới bớt khó khăn.

Tiền lương trước mắt của cô là mười bốn đồng. Lão Trần nhiều hơn cô, được mười sáu đồng tiền, ngày thường còn có thể lấy được một ít dầu và nước về nhà.

Hai người có được bao mươi đồng tiền, coi như vẫn đủ dùng. Trong nhà ba đứa con trai đều đang đi học. Mặc dù là sống riêng, nhưng mỗi tháng còn phải trích ra ba đồng cho cha mẹ chồng.

Mỗi ngày vừa thức dậy, mở miệng đều là muốn ăn cơm. Họ không biết cuộc sống trong nhà này cũng không dễ dàng gì.

"Ngươi xác định cô ấy đáng tin cậy không?" Lão Trần trầm mặc một chút, nói.

"Đáng tin, nếu không làm sao ta có thể lấy phiếu gạo của cô ấy. Chồng cô ấy vừa rút lui, hiện tại cô ấy cũng muốn trợ cấp một chút cho gia đình. Hơn nữa ta thấy cô ấy cũng là một người thông minh" Mai tỷ nói.

"Vậy chờ đầu xuân, kêu cô ấy qua đây xem thử. Nếu không được, vậy ta sẽ ngừng lại ngay lập tức" Lão Trần nói.

Mai tỷ nghe vậy, lúc này mới nhẹ nhõm.

Một lần lấy mấy cân thịt, mấy cân thịt thì mình có mấy đồng tiền. Nhiêu đó cô cũng có thể mua hai cân trứng gà về cho tụi nhỏ ăn tẩm bổ!

"Đặt trước cho ta mấy cân thịt ba chỉ và thịt thăn, ngươi có thể lấy bao nhiêu?" Mai tỷ nói.

"Có thể cho cô ấy năm cân" Lão Trần liền nói.

Có chút choáng váng, đầu năm nay còn có thể mua thịt về làm thịt khô, vậy nhất định là sẽ dám ăn.

"Vậy là đủ" Mai tỷ gật đầu nói.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 56: Nuôi chó canh giữ sau vườn

[HIDE-THANKS]Lâm Thanh Hòa không lo lắng Mai tỷ sẽ không đồng ý. Bởi vì mua bán cái này tuy có chút mạo hiểm. Nhưng hiện tại không có nghiêm khắc bằng đầu những năm 1960.

Lại có, Mai tỷ còn phải nuôi hai người già, trong nhà còn có mấy đứa nhỏ choai choai. Thời kỳ này chính là thời kì khủng hoảng ở tuổi trung niên.

Đúng là có người già và trẻ nhỏ, cho nên chỉ cần không ngốc sẽ thử một lần.

Hai vợ chồng đều có đơn vị, hiển nhiên sẽ không ngốc. Vì vậy Lâm Thanh Hòa cũng không nằm ngoài dự đoán, chỉ cần cô bên này không có vấn đề gì là được.

Nhưng có hơi nhát tay, chuyển chút đồ vật đối với cô, giống như đang chơi một trò chơi mạo hiểm nào đó.

Hiện tại cô rối rắm nhất chính là, về sau đều phải dậy sớm như vậy à!

Dậy sớm như vậy làm sao có thể giấu được Chu Thanh Bách? Lâm Thanh Hòa cảm thấy việc này tuyệt đối không lừa được hắn. Lấy tính cách của hắn mà nói, hắn nhất định sẽ không cho cô làm.

Lâm Thanh Hòa trở về gặp người của thôn khác có đem trứng gà đi bán. Liền thuận tay mua luôn hai cân trứng gà về nhà.

Một đường về nhà, Lâm Thanh Hòa không nghĩ ra được cách nào khác.

Chu Thanh Bách có chút buồn bực, vợ hắn nhìn hắn vẻ mặt có điều muốn nói mà lại thôi, có chuyện gì muốn nói lại không nói ra được chứ.

Nhưng hắn cũng không hỏi ngay.

Giờ này cũng đã hơn ba giờ chiều, dự định tối nay sẽ ăn bánh nhân đậu, Lâm Thanh Hòa liền không chuẩn bị cơm.

Nhưng bởi vì những ngày mùa đông thời tiết hanh khô. Cô cũng vẫn hầm một nồi canh xương sườn tảo bẹ.

Xương sườn lúc trước còn dư lại cũng không nhiều lắm, đều lấy hết bỏ vào hầm.

Buổi tối, cả nhà ăn bữa ăn đều tương đối hài lòng, ăn xong liền rửa mặt đi ngủ.

Nhưng bởi vì ăn bánh đậu, lo lắng con trai còn nhỏ ăn khó tiêu. Cho nên cùng chơi với bọn họ một hồi lâu, lúc này mới đi ngủ.

"Có gì tâm sự" Chu Thanh Bách ôm cô nói.

Đúng vậy, tối nay bọn nhỏ kêu hắn cùng mẹ ngủ một chỗ đi, thế là hắn lại nằm với cô cùng một ổ chăn.

"Ta đã đặt trước Mai tỷ thịt, dự định làm thịt khô ăn. Mai tỷ kêu ngày mai năm giờ rưỡi sáng qua đấy" Lâm Thanh Hòa nói.

"Lò sát sinh?" Chu Thanh Bách hỏi.

"Ừ" Lâm Thanh Hòa gật đầu.

"Ngươi cứ ngủ, ngày mai ta đi là được, Mai tỷ biết ta" Chu Thanh Bách nói.

"Năm giờ rưỡi bọn nhỏ còn chưa tỉnh ngủ. Ngươi ở lại trong nhà, ta tự đi là được" Lâm Thanh Hòa lắc đầu nói.

Chu Thanh Bách không nói chuyện, vỗ vỗ cô ý bảo cô đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Chu Thanh Bách lặng lẽ rời giường. Nhưng hắn chỉ mới động tĩnh một chút, Lâm Thanh Hòa liền tỉnh.

"Ngủ đi, ta đi lấy là được" Chu Thanh Bách nói.


"Ta đi cùng ngươi, trước lúc bọn nhỏ tỉnh ngủ, chúng ta trở về sớm là được" Lâm Thanh Hòa lắc đầu nói.

Thấy không ngăn được cô, Chu Thanh Bách cũng không ngăn cản. Vì vậy liền quấn chặt lấy cô, Lâm Thanh Hòa một đầu hắc tuyến. Nhưng vừa ra khỏi cửa, liền cảm nhận được khí lạnh ập vào mặt. Cô cảm thấy mình thật vĩ đại, vì cái nhà này mà hy sinh lớn lao!

"Ngươi về sau nếu dám phản bội ta, ta khẳng định có thể sống tốt hơn ngươi!" Lâm Thanh Hòa ngồi ở phía sau, ôm eo hắn hừ lạnh, nói.

Chu Thanh Bách: ".. Sẽ không phản bội ngươi" Ngươi là vợ ta, ta đời này đều sẽ trung thành với bạn đời, tuyệt đối không có khả năng phản bội ngươi.

Nhưng hắn không phải loại người hay nói lời âu yếm, lời này chỉ là thầm nói ở trong lòng.

Chu Thanh Bách đi rất mau, ngay cả khi mang theo cô. Đạp xe tốc độ nhanh và rất ổn định, mang theo Lâm Thanh Hòa đi cùng, chỉ mất nửa tiếng liền tới lò sát sinh.

Năm giờ ra khỏi cửa, tới nơi vừa vặn năm giờ rưỡi.

Thời điểm bọn họ lại đây, Mai tỷ đang đứng đợi.

Lâm Thanh Hòa xuống xe, vội vàng nói: "Tỷ, ngươi ở đây đợi bao lâu?"

"Không lâu, ta cũng vừa mới đến" Mai tỷ cười nói, nhìn hai bọn họ cùng tới, cô liền tự cho hai vợ chồng bọn họ đều biết chuyện này: "Lão nói rõ, có thể lấy năm cân, vừa thịt ba chỉ vừa thịt thăn".

"Vậy rất cảm ơn tỷ" Lâm Thanh Hòa vội vàng nói, sau đó lại nói: "Tỷ, ngươi đi vào lấy thịt cho ta xem. Đuôi heo, chân heo, xương sườn linh tinh cũng nhìn xem có thể lấy cho ta một ít được không?"

Khi nói chuyện liền lấy bảy đồng tiền đem ra.

"Được, ngươi từ từ" Mai tỷ lấy giỏ của cô đi vào, rất mau liền đi ra.

Lâm Thanh Hòa cũng không nhìn lấy một cái, nhận lấy liền nói: "Tỷ, chúng ta đi về trước, trong nhà mấy đứa nhỏ còn đang ngủ".

"Mau trở về đi thôi" Mai tỷ gật đầu nói.

Chu Thanh Bách cũng liền chở cô đi về.

"Quan hệ của các ngươi không tồi" Chu Thanh Bách nói.

"Đúng vậy" Lâm Thanh Hòa nói, ngày hôm qua cô đã cho Mai tỷ một trương hai cân, cả nước lẫn phiếu gạo.

Có cả nước và phiếu gạo như vậy, chính là vô cùng trân quý. Nhưng nhà cô không thể nào dùng hết được. Chu Thanh Bách mang về rất nhiều, nhiêu đó vẫn còn ít, còn có năm mười cân mà cô chưa lấy ra đấy.

Những cái đó để dự trữ, cô không dự định lấy ra. Cô còn nghĩ, muốn tìm một ngày nào đó khai thư giới thiệu đi thủ đô.

Đi thủ đô làm gì?

Tất nhiên là đi đào, bảo bối.

Nhưng hiện tại nói những cái này quá xa, bọn trẻ đều còn nhỏ, không có phương tiện để mang ra, vẫn là nên chờ chúng lớn rồi nói.

"Ngươi có cảm thấy ta như vậy, thật không tuân thủ quy cũ không?" Lâm Thanh Hòa hỏi.

Chu Thanh Bách lắc đầu nói: "Chuyện này không có gì là không tuân thủ quy cũ, lại không phải buôn đi bán lại".

Mấy đứa nhỏ trong nhà đều cần thức ăn có dầu hay nước canh gì đó, cũng đều là dùng tiền mua về, nơi nào tính không tuân thủ quy cũ.

Lâm Thanh Hòa lại không cảm thấy được an ủi, bởi vì sang năm, đầu xuân cô dự đi sẽ buôn đi bán lại!

"Chạy nhanh trở về thôi, mấy đứa nhỏ trong nhà không biết đã dậy hay chưa" Lâm Thanh Hòa nói.

Tuy rằng không nói ra, nhưng hắn cảm nhận được, vợ hắn hình như có tâm sự.

Về đến nhà cũng mới sáu giờ, hiện tại lại là mùa đông, các gia đình sẽ không dậy sớm như vậy đâu. Cho nên trong thôn bây giờ rất yên tĩnh.

"Trước kia, bên chỗ ngươi có chú chó nào đã cho nghỉ hưu không?" Lâm Thanh Hòa đột nhiên nghĩ đến, trong nhà cần có một chú chó để giữ nhà.

"Có thể nuôi?" Chu Thanh Bách nhìn cô.

Lâm Thanh Hòa cảm giác bộ dạng hắn cô chút cao hứng. Tuy rằng không biết hắn cao hứng cái gì, chỉ là nuôi một chú chó mà thôi. Hiện tại trong nhà bọn trẻ còn nhỏ, nuôi một con cũng rất ổn.

"Đương nhiên có thể, nhưng nơi nào mới có được. Những chú chó đất bình thường không làm gì cả, ta không muốn nuôi đâu" Lâm Thanh Hòa nói.

"Có, ta trở về chỗ lãnh đạo hỏi. Nhưng ta cho rằng ngươi sẽ không muốn nuôi nó. Tuy rằng là bị thương mới cho nghỉ, chân có chút què. Nhưng nó đã được huấn luyện trước đó, để nó giữ nhà rất tốt, hơn nữa nó rất trung thành với chủ nhân" Chu Thanh Bách nói.

"Chú chó kia có lẽ được ngươi nuôi qua à" Lâm Thanh Hòa nói một lời liền trúng đích.

Chu Thanh Bách nhìn về phía vợ hắn, không nghĩ tới vợ hắn lại nhạy bén như vậy.

Chú chó đấy trước kia đồng hành cùng với hắn. Nhưng cùng hắn giống nhau, đều bị thương mà rút lui, hiện tại vẫn còn ở đó.

"Ăn cơm sáng, rồi lại đi đến xã gọi điện thoại hỏi chút đi" Lâm Thanh Hòa nói.

Cô từ túi không gian lấy một ít thịt ba chỉ và thịt thăn ra, xương sườn cũng lấy ra. Bởi vì có thịt từ chỗ Mai tỷ, chỉ cần không quá phận, thì không cần phải lo lắng.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 57: Phương pháp nuôi heo

[HIDE-THANKS]Đừng nhìn nhà cô như vậy, mà tưởng rằng mỗi ngày đều có trứng thịt để ăn. Kỳ thật không có ăn thường xuyên.

Mỗi lần mua thịt trở về, cô liền tính sẽ ở bên ngoài lấy thịt từ túi không gian ra, nhưng cũng không lấy bao nhiêu. Trong nhà có một người đàn ông to lớn như Chu Thanh Bách, mua thịt ở chỗ Mai tỷ nào có đủ ăn?

Trứng gà cũng vậy, nhiều nhất chỉ lấy sáu trứng ra để ăn.

Nhưng như vậy cũng tiêu hao rất nhanh.

So với mọi người ở trong thôn, quanh năm suốt tháng chỉ ăn thịt vài lần. Cuộc sống của nhà cô đúng là quá mỹ mãn.

Lần này ngoại trừ mua thịt ba chỉ cùng thịt thăn, thì còn có một cái đuôi heo, đuôi heo sẽ hầm đậu nành ăn.

Ngoài ra còn có ba miến xương sườn, biết cô thích xương cốt lớn, nên cũng cho cô hai cân.

Nhiều vô số mà chỉ có bảy đồng, không đắt lắm.

Lâm Thanh Hòa giỏi nhất là làm thịt khô, đem thịt ướp và phơi khô bốn ngày, sau đó đem đi treo ở sau nhà.

Chu Khải nói: "Mẹ, người làm thịt khô này sẽ ăn ngon chứ"

"Mẹ ngươi có làm cái gì mà không ngon sao?" Lâm Thanh Hòa nhướng mày nói.

Chu Khải nhếch miệng cười: "Mẹ làm cái gì cũng đều ngon!"

Ít nhất thì trong thôn không có đồ ăn nhà nào so sánh được với mẹ hắn làm!

Chu Toàn còn lại bắt đầu để ý đến thịt khô: "Mẹ, khi nào có thể ăn?"

Bọn họ đều nhìn thấy được, để làm món thịt khô này, mẹ bọn hắn bỏ rất nhiều nguyên liệu, trong đó còn có đường trắng nữa!

"Chắc là mất khoảng mười ngày, cứ chờ xem" Lâm Thanh Hòa nói.

Mấy ngày nay gió và tuyết rơi rất lớn, Lâm Thanh Hòa liền ôm bé út đang ôm chân cô lên, bé út nói: "Ăn thịt"

"Mỗi ngày đều ăn thịt, đem ngươi nuôi đến nhiều mỡ?" Lâm Thanh Hòa cười nói.

Đuôi heo đã hầm ăn mấy ngày trước, hai ngày nay chính là ăn xương sườn cùng xương cốt.

Mỗi ngày ít nhất đều có thể nấu một ít canh luộc.

Lại nói tiếp, Lâm Thanh Hòa chưa bao giờ kết hôn chứ đừng nói đến việc nuôi con. Nhưng nhìn xem ba anh em nhà này, đi ra ngoài ai cũng đều phải ngoái nhìn, bị cô nuôi đến tròn tròn dễ nhìn.

Chu Thanh Bách thậm chí còn hơn thế. Sau khi trở về, Lâm Thanh Hòa có cảm giác hắn hình như có béo lên một tí?

Mặc dù mỗi ngày đều ra ngoài chạy bộ, nhưng Lâm Thanh Hòa cảm giác hắn thật sự được cô nuôi đến không tồi. Đương nhiên buổi tối ngủ nếu như hắn không phát tao với cô, cô càng sẽ cảm thấy tốt hơn.

Bắt đầu từ ngày hôm trước cô đã rời đi rồi. Sau đó bất chấp ôm bé út mà ngủ, khiến Chu Thanh Bách căn bản đều không tìm thấy một chút cơ hội nào.

Điều này khiến Chu Thanh Bách rất là bất bực.

"Mẹ, ta đi qua nhà bà nội, bà nội có nói mấy ngày nữa sẽ tới mồng tám tháng chạp, lúc đó nên uống cháo Lạp Bát" Chu Khải nói.

"Ta biết, đã chuẩn bị, đến lúc đó sẽ cho các ngươi ăn cháo Lạp Bát thơm ngào ngạt" Lâm Thanh Hòa nói.

Ôm bé út trở về phòng, lúc này mới thấy ấm áp, vẫn là giường đất thoải mái nhất.

"Lên giường đất viết chữ và đọc sách đi" Lâm Thanh Hòa nói.

Hiện tại bên ngoài tuyết đang rơi, mấy ngày nay mỗi ngày tuyết đều rơi, thật sự lạnh đến phát run.

Chu Khải lanh lẹ lên giường đất đọc sách và viết chữ. Chu Toàn cũng đi theo lấy giấy bút vẽ vẽ. Còn với bé út kia, nháo nhào với anh cả và anh hai của hắn một phen, chơi đến vui vẻ.

Chờ đan quần cho bé út xong, cô sẽ đan cho chính mình một cái để dành mặc. Tuy rằng không thể nào đẹp lắm, nhưng miễn là nó giữ ấm cơ thể nha!

Cô thật là muốn mỗi ngày đều không bước ra khỏi chăn. Không có cách nào tưởng tượng được, cô đã lấy bao nhiêu dũng khí để bước ra nấu cơm cho cha con bọn họ ăn.

"Cha đi làm gì rồi?" Chu Khải đưa bài tập cho mẹ hắn kiểm tra, hỏi.

Lâm Thanh Hòa kiểm tra một lần, chỉ ra hai chỗ sai, kêu hắn chép lại lỗi sai năm lần, rồi mới nói: "Cha ngươi làm gì ta cũng không biết"

Thật ra là cô biết, Chu Thanh Bách đi đến phường bên kia lấy bã đậu nành.

Lấy bã đậu nành về nuôi heo, nuôi được một thời gian, hai chú heo con kia được nuôi rất tốt, chúng lớn rất nhanh.

Lâm Thanh Hòa cũng có kinh nghiệm. Trước kia cô sống cùng bà ngoại, ở cách vách nhà cô có nói qua về việc nuôi heo. Tất nhiên còn phải thêm bột bắp và cám gạo, heo càng thích ăn hơn.

Vì thế cô đã kêu Chu Thanh Bách đi lấy về thử xem.

Lúc này vẫn chưa có cái gọi là phương pháp nuôi heo. Bã đậu nành và đậu hũ ở phường bên kia được dùng để bón phân. Chu Thanh Bách đi qua muốn lấy về chỉ cần xách trứng gà theo là được.

Hắn trực tiếp mang về hai bao tải bã đậu nành.

"Một cân trứng gà mà đổi được nhiều bã đậu nành như vậy?" Lâm Thanh Hòa có chút kinh ngạc, cái này có thể ăn được cả mười ngày nửa tháng.

Nhưng hiện tại vẫn là heo con, nó không ăn hết nhanh như vậy.

"Lần sau cứ để ta đi đổi" Chu Thanh Bách nói.

Ý muốn để cho những người khác vui, nhưng không biết bã đậu nành này có thể nuôi heo tốt không. Vợ hắn nói đã đọc qua từ một quyển sách. Chu Thanh Bách rất tin tưởng cô, vì thế liền đi mua một chút để thử xem.


Cũng chỉ là dùng thử, không có vấn đề gì lớn. Nếu không được thì đổi lại như trước kia.

"Vậy lần sau ngươi cứ đi đổi đi" Lâm Thanh Hòa gật đầu nói, sau đó nói thêm: "Phương pháp này ngươi cũng đừng nói ra ngoài, nếu không heo nhà ta không đủ ăn!"

"Được" Chu Thanh Bách bất đắc dĩ, còn không biết heo nhà ta có chịu ăn hay không đâu.

Lâm Thanh Hòa liền mặc kệ hắn. Lần này hắn còn mang theo hai cân đậu hũ trở về, đêm nay liền ăn màn thầu bắp cùng canh xương cốt đậu hũ là xong việc.

Chu Thanh Bách bắt đầu thí nghiệm, dùng bã đậu nành trộn với bột ngô cho heo ăn thử.

Lâm Thanh Hòa cho hắn cách làm lên men, còn những cái khác thì mặc kệ. Phương pháp này của cô không tồi, heo có thể tăng đến hơn hai trăm cân đấy.

Nhưng trước mắt, heo trong thôn một năm có thể nuôi được bao nhiêu cân?

Có thể nuôi được một trăm hai mươi hoặc một trăm ba mươi cân đã được coi là một con heo béo tốt rồi, còn phải rất nỗ lực cả một năm.

Nhưng heo nhà cô nuôi như vậy, một năm khẳng định có thể lên đến hơn hai trăm cân. Mấu chốt là heo con ăn ngon, sẽ càng không dễ dàng nhiễm bệnh.

Mặt khác, trong thôn cũng có nhà nuôi heo. Nhưng bây giờ, một nhà có một con heo con để nuôi còn không có.

Nhà cô được nuôi hai heo con, đây đúng thật là du quang hoạt thủy.

Lâm Thanh Hòa thường thường sẽ theo thói quen của ký ức đời trước, để đối đãi với động vật. Cho nên cảm thấy rất bình thường. Nhưng người đàn ông bản địa Chu Thanh Bách này, thế nhưng cũng không cảm thấy dùng bột ngô nuôi heo là chuyện xa xỉ lãng phí đến cỡ nào.

Tuy rằng chỉ múc một chút, không nhiều lắm, nhưng bột ngô cũng là lương thực tốt nha.

Nông dân nuôi heo đều tùy tiện cho nó uống nước. Chỉ có mấy ngày nay mới cho chúng ăn bột ngô, với hy vọng lớn hơn một chút. Ở thời điểm này làm gì có đãi ngộ tốt như vậy?

Nhưng Chu Thanh Bách ban đầu ở địa phương, phòng bếp phía sau của bọn họ có nuôi heo, cũng là dùng lương thực dự trữ của chính mình mà nuôi. Cho nên Chu Thanh Bách một chút cũng không cảm thấy Lâm Thanh Hòa lãng phí. Thật ra cảm thấy vợ hắn đọc được phương pháp này từ quyển sách, có thể thử được.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 58: Phi ưng

[HIDE-THANKS]Chờ Chu Thanh Bách phục vụ cho hai chú heo con xong về phòng, Lâm Thanh Hòa rót cho hắn trà táo gừng uống cho ấm bụng, hỏi: "Khi nào có chó?" Nói xong liền nhìn mặt hắn, tức khắc nói: "Buổi sáng ngươi ra ngoài không thoa kem bảo vệ da à?"

Chu Thanh Bách nói: "Đã quên"

"Một ngày không thoa là ngươi có thể quên? Ngươi có biết hiện tại mặt ngươi giống mông khỉ lắm hay không?" Lâm Thanh Hòa tức giận nói.

"Mông con khỉ" Chu Toàn nhếch miệng nói.

"Mặt cha là mông con khỉ" Chu Khải càng cười ha ha ha.

Nhưng bị Chu Thanh Bách nhàn nhạt liếc mắt một cái, Chu Khải đột nhiên liền im bặt, giống như một con vịt bị bóp cổ, thất tha thất thểu chạy về phòng.

Lâm Thanh Hòa đem nước ấm cho hắn lau mặt, sau đó mới bôi cho hắn một ít kem bảo vệ da.

"Buổi tối để cho bọn đại oa tự mình ngủ" Chu Thanh Bách nhìn cô thoa kem cho hắn xong, nắm tay cô nói.

Lâm Thanh Hòa không tránh được ánh mắt nóng bỏng của hắn, giả bộ hồ đồ nói: "Bọn họ mới lớn nhiêu đó, hôm nay trời quá lạnh, chờ đầu xuân rồi nói".

Chu Thanh Bách nhìn cô, ánh mắt rất nghiêm túc.

Lâm Thanh Hòa nói: "Ngươi không có chuyện gì để suy nghĩ mỗi ngày à?"

Chu Thanh Bách liền buông cô ra, Lâm Thanh Hòa nghĩ rằng hắn đã bị cô làm cho tổn thương, liền nghe thấy hắn nói: "Một lời đã định đấy"

Lâm Thanh Hòa nghĩ thầm, định cái đầu ngươi, muốn nằm chung với ta, cửa còn chưa bước đến được đâu!

"Hai ngày nữa sẽ có chó" Chu Thanh Bách uống trà táo gừng, nói.

"Bên này có thể tìm được không?" Lâm Thanh Hòa nói.

"Có thể hỏi, bên này không khó tìm" Chu Thanh Bách nói.


Thật là không khó tìm, lão bằng hữu của Chu Thanh Bách chạng vạng tối ngày hôm sau đã đến.

Chú chó đầu tiên được đến nhà, Lâm Thanh Hòa hỏi Chu Thanh Bách tên gọi của nó là gì, Chu Thanh Bách nói kêu nó là Phi ưng. Hiện tại chân có chút què, nhưng trước kia nó rất tốt, tốc độ chạy của nó rất nhanh, xứng đáng với cái tên của nó.

Lâm Thanh Hòa rất thích, bọn nhỏ trong nhà càng thích hơn.

Mà Phi ưng rất phấn khích khi nhìn thấy người quen thuộc Chu Thanh Bách kia. Cảm nhận được hơi thở của bọn đại oa giống như trên người Chu Thanh Bách, đối với bọn đại oa cũng rất chăm sóc.

Đúng vậy, chính là chăm sóc. Lâm Thanh Hòa có thể thấy được thái độ của Phi ưng đối với bọn đại oa.

Đây có lẽ là do đã được qua huấn luyện, có linh tính của chó săn.

"Vất vả cho Vương đại ca rồi, đêm nay ngươi không thể đi, ở lại đây nghỉ ngơi cho tốt. Gió mạnh tuyết rơi cũng quá lớn, sáng mai lại kêu Chu Thanh Bách đưa ngươi lên xe đi huyện thành" Lâm Thanh Hòa nói.

Vương Xuyên cười đồng ý, hắn cảm nhận được Lâm Thanh Hòa là thật tâm muốn hắn ở lại, cho nên liền không khách khí.

Hắn và Chu Thanh Bách có giao tình, lúc trước nghe được cuộc điện thoại của hắn, hắn liền xung phong nhận việc đến đây.

Thật ra là lo cho huynh đệ về nhà sống không tốt, nên mới mượn cơ hội này lại đây nhìn xem.

Nhưng hiện tại xem ra là do hắn quá đa nghi, vợ lão Chu này không thể chê được.

Buổi tối Lâm Thanh Hòa liền làm ba món chính, mang lại cho bọn đại oa ở trong phòng ăn, giường đất thật ấm áp.

Một món là khoai tây hầm thịt thăn, thịt ba chỉ hầm miếng, còn có một đĩa thịt kho tàu. Đây là đặt trước, sáng nay Chu Thanh Bách đi qua cùng chồng của Mai tỷ Trần đại ca lấy về. Bởi vì đoán trước lão bằng hữu có lẽ sẽ sắp đến nhà, liền chuẩn bị sẵn thịt.

Không chỉ có thịt, còn có rượu. Lâm Thanh Hòa cho bọn đại oa ăn trước rồi rời đi, để lại bàn tiệc cho Chu Thanh Bách cùng bằng hữu của hắn.

"Nhìn thấy đệ muội hiền huệ như vậy ta cũng yên tâm rồi. Ngươi không biết chúng ta lo lắng cho ngươi nhiều đến cỡ nào đâu" Lâm Thanh Hòa đi rồi, Vương Xuyên lúc này mới dám nói ra lời nói trong lòng.

Chu Thanh Bách lắc đầu: "Không cần vì ta mà lo lắng, trong nhà đều khá tốt".

"Hiện tại nhìn thấy, ta đây còn lo lắng cái gì? Ha ha, nào, bồi ta uống một chén rượu!" Vương Xuyên nhếch miệng cười to, nói.

Hai người liền giao bôi uống rượu, đem đồ ăn trên bàn ăn sạch, hai người xử lí hết một bình rượu trắng.

Lâm Thanh Hòa đưa hai ly nước mật ong, sau đó mới kêu gọi bọn hắn đi ngủ. Buổi tối hôm nay Chu Thanh Bách cùng Vương Xuyên ngủ ở phòng cách vách. Lâm Thanh Hòa ghét bỏ hắn một thân toàn mùi rượu, đem hắn đuổi đi. Một chút cơ hội cũng không cho hắn mượn rượu mà la lối khóc lóc.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Thanh Hòa liền mang màn thầu đi hấp, nấu thêm canh tôm khô. Sau đó kêu Chu Thanh Bách cùng Vương Xuyên đến ăn, lúc này Chu Thanh Bách mới đưa Vương Xuyên đi.

Sáng sớm liền ra khỏi cửa, chín giờ đã quay trở lại.

Chu Thanh Bách trở về thấy heo con đã được cho ăn, Phi ưng cũng ăn rồi, đang bị bọn đại oa vuốt vuốt chơi. Nhìn thấy Chu Thanh Bách trở về, Phi ưng lắc lắc cái đuôi.

"Cha, Phi ưng nó còn thói quen nằm trong tổ sao?" Chu Toàn hỏi.

"Chu Toàn muốn mang Phi ưng về phòng ngủ" Chu Khải nói thẳng ra.

Chu Toàn không nói chuyện, vuốt mắt nhỏ của Phi ưng, nhìn cha hắn.

"Cùng ta ngủ!" Bé út Chu Bách bá đạo tuyên bố.

"Ngươi tưởng bở" Chu Toàn trực tiếp đảo mắt.

"Đánh ngươi!" Bé út vừa nói liền đánh, nhưng Chu Bách không phải đối thủ của Chu Toàn, bị Chu Toàn đẩy một cái liền ngã.

Nhưng tiểu tử này cũng rất mạnh mẽ, bị ngã liền bò dậy, không một chút khóc lóc.

"Đã đưa lên xe?" Lâm Thanh Hòa nhìn Chu Thanh Bách nói, không quản anh em bọn họ. Ba đứa đều là anh em, đùa giỡn với nhau là điều hết sức bình thường, chỉ cần không khác người thì cô sẽ không can thiệp.


"Ừ" Chu Thanh Bách nhìn đôi mắt của cô.

Lâm Thanh Hòa có thể đọc được ý tứ từ trong mắt hắn. Người đàn ông này biểu đạt rằng hắn rất biết ơn đối với cô, biết ơn gì? Đại khái tối hôm qua cô chỉ cho hắn mặt mũi, sáng sớm bò dậy làm cho bọn hắn cơm sáng thôi mà?

"Đêm nay tiếp tục ngủ cách vách" Lâm Thanh Hòa vừa nhấc cằm nói.

Chu Thanh Bách liền mặc kệ cô, trực tiếp mang bọn đại oa cùng Phi ưng ra ngoài dạo chơi trong thôn một vòng.

Đừng nhìn Phi ưng có chút què mà chê, nó là tay giữ nhà hạng nhất. Đàn ông thanh niên còn không nhạy bén bằng nó, có nó ở đây, trong nhà không có Chu Thanh Bách cô cũng yên tâm mà ngủ.

Lão Chu gia bên kia rất nhanh cũng nghe được tin tức, nghe nói là nuôi chó săn lớn. Chu đại ca cùng huynh đệ liền chạy thoáng qua nhìn xem.

Đầu năm nay con cái trong nhà còn khó nuôi nổi, đừng nói là nuôi chó.

"Con chó này thật sự rất tốt" Chu đại ca nhìn, nhịn không được nói.

Nhị ca cùng tam ca cũng đồng ý, nuôi được chú chó như này trong nhà, còn có ai dám làm càn sao?

Bọn họ chỉ có nhìn, mà còn khiếp sợ đến hoảng. Bởi vì nhìn ánh mắt của chú chó này, thật không phải dạng hiền lành.

"Nó gọi là Phi ưng!" Chu Khải liền nói.

"Phi ưng" Đây là bé út Chu Bách nói, ôm Phi ưng không buông tay.

Ba anh em liền mang theo Phi ưng ra ngoài đi bộ, mấy tiểu tử trong thôn đều hâm mộ không thôi. Không chỉ có tiểu tử, mấy đứa lớn nhìn cũng rất thích.

Cho dù chân có chút què, nhưng Phi ưng bình thường mạnh mẽ. Bởi vì khu vực tiền tuyến không cho phép có nửa điểm sơ hở, cho nên Phi ưng mới không có cơ hội làm nhiệm vụ.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 59: Ai khi dễ ai

[HIDE-THANKS]Chu đại ca, nhị ca cùng tam ca nhìn qua cũng liền đi trở về.

Mẹ Chu không tự mình đi qua, mà hỏi thăm từ bọn họ.

"Thật là có nuôi chó, nếu có một con thì nhà ta cũng có thể nuôi, giữ nhà rất tốt" Tam ca ăn ngay nói thật, nói.

Chú chó có thể nghe hiểu được tiếng người.

"Nhà ta nuôi chó gì, lại nói lão tứ bên kia nuôi một con cũng không tồi" Mẹ Chu nghe thấy chú chó đó rất tốt, liền nói.

Tuy rằng nuôi chó rất phí lương thực, nhưng quan trọng là nó có thể giữ nhà.

Lão tứ trong nhà là đàn ông duy nhất, lúc trước chưa rút lui cũng không ai dám làm càn. Nhưng hiện tại đã rút lui, trong nhà cần phải có người đàn ông đi làm để kiếm công điểm.

Bọn đại oa tuy rằng là con trai, nhưng còn quá nhỏ, không dùng được. Đối với lão tứ gia kia, cũng không thể ở nhà mãi, cho nên nuôi một chú chó quả là sự lựa chọn không tồi.

Về việc này mẹ Chu rất đồng ý.

Vì thế ăn xong cơm trưa còn, tự mình lại đây nhìn một lần. Có Phi ưng ở đây, mẹ Chu không thể nào vào được. Ngoài miệng kêu Chu Khải và Chu Toàn, trong lòng thì rất vừa lòng biểu hiện giữ nhà của Phi ưng.

"Bà nội tới".

Chu Khải liền đi ra, ăn đến miệng đầy dầu.

Buổi trưa luộc khoai lang ăn cùng với miếng hầm thịt, ăn vô cùng thỏa mãn.

"Phi ưng, đây là bà nội, người trong nhà nha" Chu Khải nói với Phi ưng, Phi ưng lúc này mới lui lại cho mẹ Chu đi vào.

"Thật không tồi" Mẹ Chu rất hài lòng.

"Đó là đương nhiên, Phi ưng quả thật rất thông minh" Chu Khải nói, sau đó nhìn về phía Phi ưng: "Phi ưng, ngươi trở về ăn cơm đi"

Mẹ Chu liền thấy được, chậu cơm của Phi ưng thế mà lại là một cái bát sứ mới, hơn nữa bên trong còn có cháo thịt!

Mẹ Chu liền trừng lớn mắt: "Phi ưng ăn cái này sao?"

"Đúng vậy, Phi ưng vừa mới đến ở trong nhà, khẳng định là muốn ăn một chút đồ tốt" Chu Khải không thèm để ý nói.

Hắn là quá vui nên mới cho nó ăn chút đồ tốt.

Mẹ Chu nghĩ thầm, ăn chút đồ tốt, người còn chưa được ăn ngon như nó đâu!


Cháo gạo thịt nạc!

Mẹ Chu bước vào, Lâm Thanh Hòa và Chu Thanh Bách mang theo Chu Toàn và bé út Chu Bách đang ăn khoai lang. Khoai lang còn ăn cùng miến thịt hầm, hương vị chắc chắn rất ngon.

"Mẹ, người đã ăn chưa" Lâm Thanh Hòa hô.

"Ăn rồi mới đến" Mẹ Chu nói.

"Chu Khải, mang ghế ra cho bà nội ngồi" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Khải liền đem ghế ra: "Bà nội, người ngồi đi"

Mẹ Chu liền ngồi xuống, nói: "Cho Phi ưng ăn cháo thịt nạc à?"

Lâm Thanh Hòa nói: "Mẹ, người đi hỏi con trai người đi, là hắn tự nấu, ta còn chưa ăn đến đâu"

Một câu liền đem lời nói của Mẹ Chu định nói nuốt vào bụng, rõ ràng là cô nấu, nhưng đều không có một chút áp lực.

Chu Thanh Bách nhìn về phía mẹ hắn nói: "Trước kia Phi ưng đi theo ta, đã cứu ta hai lần. Mẹ, người đừng tiếc chút gạo và thịt này"

Mẹ Chu nào đâu biết còn có duyên cớ này?

Nhưng khi đã biết, cũng cảm thấy chú chó kia không cần phải ăn thịt nha.

"Không có thường xuyên ăn thịt, hôm nay mới cho ăn một hai miếng thịt thôi" Chu Thanh Bách nói.

Một hai miếng thì không phải thịt sao, đại tẩu cùng tam tẩu đang mang thai còn chưa có ăn thịt đâu!

Nhưng đối với lão tứ này, mẹ Chu cái gì cũng không nói ra: "Sinh hoạt phải nên tinh tế một chút, còn cuộc sống dài ở phía trước"

"Đã biết, mẹ, người yên tâm" Chu Thanh Bách nói.

Mẹ Chu cũng không ở lại bao lâu, một hồi liền trở về.

Lúc này Chu Thanh Bách mới nhìn về phía vợ hắn.

Lâm Thanh Hòa đương nhiên nói: "Về sau với mấy sự tình như thế này, ngươi tự ứng phó lấy. Đương nhiên nếu ngươi không muốn sống một cuộc sống yên ổn, thì có thể làm ngược lại"

Chu Thanh Bách lần nữa lại nhận thức được một mặt khác của vợ hắn. Thật sự là thông minh xảo trá, giống như một con hồ ly tu luyện thành người.

Lâm Thanh Hòa ăn ba củ khoai lang liền no, còn uống thêm một ít canh cháo. Chén đũa giao cho Chu Thanh Bách rửa, cô lại tiếp tục đan quần len.

Có một chút phiền muộn, không có cách nào nói rõ cùng Chu Thanh Bách về việc bán thịt kia. Hơn nữa với sự hiểu biết của Chu Thanh Bách, hắn nhất định sẽ không cho cô làm để bán.

Nhưng mà cô có túi không gian nha, cô bỏ vào bảo quản được rất lâu, cơ hội kiếm tiền tốt như vậy sao lại bỏ lỡ? Hơn nữa cô rất nhàn rỗi, dù sao cũng phải kiếm việc cho mình làm không phải sao.

Tuy rằng hơi xa một chút, nhưng hiện tại có xe đạp, có phương tiện đi lại rồi thì rất tiện. Hơn nữa việc này cũng đâu khiến cô trì hoãn việc nấu cơm.

Nhưng tính tình của Chu Thanh Bách kia, nhất định sẽ không cho phép cô.

Việc này khiến Lâm Thanh Hòa vô cùng rối rắm.

Chu Thanh Bách không biết cô rối rắm cái gì, rửa chén đũa xong liền trở về phòng. Bây giờ bọn nhỏ có Phi ưng, đều ước gì cùng Phi ưng chơi hoài, tất nhiên sẽ không tiến vào quấy rầy.

Lâm Thanh Hòa nhìn thấy hắn ngồi bên cạnh cô, bộ dạng cũng muốn tâm sự một chút.

"Có chuyện gì ngươi cứ nói" Lâm Thanh Hòa liếc mắt nhìn hắn, hừ một tiếng, nói.

Chu Thanh Bách rất muốn gần gũi với cô. Tuy rằng cô chăm sóc cho hắn rất tốt, đều cẩn thận tỉ mỉ. Nhưng nhìn chung hắn vẫn cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

Cô giống như đang trốn tránh hắn, hắn cũng không hiểu cô trốn tránh cái gì, cũng đã có ba đứa con trai rồi.

Mặc dù mấy năm nay, hắn về nhà không tới một tháng. Nhưng vợ chồng không có khó khăn gì không vượt qua được. Về sau hắn khẳng định sẽ chăm sóc cho cô thật tốt để bồi thường.

"Vợ à, ngươi có tâm sự sao" Chu Thanh Bách nhìn cô nói.

Lâm Thanh Hòa nhìn cô một cái, nghĩ thầm, ta có tâm sự còn không phải bởi vì ngươi, ngoài miệng nói: "Hiện tại ta ăn ngon ngủ đủ, con trai hiểu chuyện, chồng thì luôn lo cho gia đình, ta có gì mà tâm sự".

Đây là lời nói tức giận.

"Có gì thì cũng đừng khiến bản thân không thoải mái, ngươi cứ đánh ta xả giận đi" Chu Thanh Bách nghiêm túc nói.

Lâm Thanh Hòa nói: "Không có gì là không thoải mái, ngươi đừng quấy rầy ta, có việc thì đi đi. Nếu không có chuyện gì làm, thì ngươi lên núi nhìn xem có thỏ hoang hay không mang một ít về"

"Được" Chu Thanh Bách thở dài, liền ra ngoài.

Lâm Thanh Hòa trừng mắt hắn một cái, Chu Thanh Bách đứng im không nhúc nhích, liền chờ cô nói chuyện. Lâm Thanh Hòa nhìn hắn, vẻ mặt thất thần cái gì, sao còn chưa đi?

Chu Thanh Bách cũng liền đi ra ngoài, nhìn bóng dáng của hắn có chút tiêu cực.

Lâm Thanh Hòa tức giận, phun một tràng lời nói: "Nhìn giống như ta đang khi dễ ngươi vậy, còn không biết ai khi dễ ai đấy!"

Đại khái biết được tâm tình cô không tốt là bởi vì hắn, mặc dù không biết mình làm sai điều gì. Chu Thanh Bách đi một chuyến lên núi, có lẽ trời cao cho hắn rèn luyện thân thể tốt, liền đem được hai con thỏ về nhà.

Nặng gần bốn cân, trọng lượng này đối với thời kì này được coi là một con thỏ béo. Nhưng vụ trồng lúa mì hay lúc thu hoạch cũng có thể ở trong đất bắt được, con thỏ lúc đó cũng nặng được sáu bảy cân, thật là xứng danh thỏ béo thật sự!

Nhưng không dễ dàng gì mà bắt nó.

Con thỏ đã bị Lâm Thanh Hòa làm thành một nồi thịt thỏ kho tàu, cả nhà ăn rất ngon miệng.

Lâm Thanh Hòa đang buồn bực cũng ăn vào, sắc mặt tốt lên không ít.

Buổi tối lúc ngủ, cô cũng không dự định cùng hắn ngủ một chỗ.

Ôm bé út ngủ bên kia, để hắn cùng ngủ với Chu Toàn và Chu Khải.

Chu Thanh Bách trong lòng thở dài, vợ hắn vẫn là không tha thứ mà.
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back