Welcome! You have been invited by Thuy Quach to join our community. Please click here to register.
Chương 40: Hạt mè hầm gà

[HIDE-THANKS]Lâm Thanh Hòa thấy thần thái hắn nghiêm túc, nhìn ra được cái này hắn không có ý kiến.

"Trại gà này không vội, ngươi tới xem thử và giết gà đi, đúng lúc tối nay hầm gà ăn" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Thanh Bách gật đầu: "Giao cho ta".

Sau khi hoàn thành xong việc trong tay, hắn liền tới giết gà, việc này giao cho hắn là đúng người rồi.

Lâm Thanh Hòa đem gà luộc nước sôi để nhổ lông. Cô đốt bếp lò, dùng nồi lẩu niêu hầm gà là tốt nhất. Hầm từ bây giờ cho đến 7 giờ tối là có thể xong.

Hầm gà cũng không có nguyên liệu gì đặc biệt, chỉ là một ít hạt mè mà thôi, táo đỏ cũng không bỏ vào.


Hạt mè hầm gà cũng rất thơm ngon bổ dưỡng, hơn nữa rất thích hợp với tình trạng hiện tại của Chu Thanh Bách.

"Này, ăn chút táo" Lâm Thanh Hòa múc nước ấm cho hắn rửa tay, sau đó đưa cho hắn quả táo.

Chu Thanh Bách nhìn cô.

"Nhìn gì?" Lâm Thanh Hòa hỏi.

"Không" Chu Thanh Bách lấy quả táo, đưa cho cô ăn một nửa.

Lâm Thanh Hòa tuy rằng trừng mắt hắn một cái, nhưng trong lòng rất vừa lòng. Đúng là người đàn ông không quan tâm đến bản thân, nhận lấy nói: "Cái này là dành cho ngươi bị thương, ta lần này không ăn".

"Không cần như vậy" Chu Thanh Bách nói.

Lâm Thanh Hòa biết ý tứ của hắn, mặc kệ hắn. Người đàn ông hiếu thắng này, không trách gì nguyên chủ ngược đãi hắn đi kiếm củi vào trời lạnh. Trên người có thương tích cũng không muốn lười biếng.

Xoay người trở về phòng, cô không thấy được anh mắt của Chu Thanh Bách nhìn cô mềm mại đi vài phần.

Chu Khải, Chu Toàn và bé út đều ở trong phòng. Nhưng mấy anh em này đều muốn ăn vạ, không muốn xuống đất, trên giường ấm áp cực kỳ.

"Mẹ!" Nhìn thấy Lâm Thanh Hòa ăn táo bước vào, cả ba ánh mắt đều sáng lên.

"Xuống giường đất mặc quần áo, rồi cho mỗi người một quả táo ăn" Lâm Thanh Hòa nói.

"Quả táo này không to bằng trước kia, cũng không ngọt bằng" Chu Khải mặc quần áo, nói.

"Đúng vậy" Chu Toàn gật đầu.

"Có thể giống với trước hay sao, trước kia là ở huyện thành mua, còn táo này là mua ở hợp tác xã" Lâm Thanh Hòa ăn táo, chỉ đạo bé út mặc quần áo, nói.

Huyện thành bên kia cũng có bán táo, giống như táo trong túi không gian của cô. Nhưng số lượng rất ít, khó mua được. Dù sao cô cũng chỉ cần có xuất xứ của những thứ cô mua là được, nhưng cái còn lại cô không cần lo lắng.

Táo trong nhà không lớn, là táo bản địa, hương vị cũng không bằng táo trong túi không gian đem ra.

Chu Khải và Chu Toàn mặc xong rồi, mỗi người liền cầm một quả táo ăn. Bé út tự mặc quần áo không đối xứng, nhưng Lâm Thanh Hòa cũng mặc kệ hắn, tập thêm vài lần là quen, chỉ cần mặc ấm là được.

Quả táo cho bé út, Lâm Thanh Hòa liền nghiền nát cho hắn ăn, đứa bé này ăn uống rất giỏi, toàn bộ đều ăn sạch.

Đại khái thân thể cũng tốt, cho nên mấy ngày hôm trước nóng lên rất mau liền hạ xuống.

Chu Khải, Chu Toàn biết cha hắn ở sau vườn, cũng liền chạy tới.

Giúp nhặt giúp một chút đồ vật gì đó, trông hai anh em có vẻ bận rộn.

Lâm Thanh Hòa liền đem bé út cho bọn hắn, nhìn thời gian không còn sớm liền chuẩn bị cơm chiều.

Bởi vì buổi tối còn có gà ăn, cho nên Lâm Thanh Hòa nấu tương đối đơn giản. Dùng nửa cân thịt ba chỉ gói sủi cảo, giờ này ăn sủi cảo là được, đơn giản mà ngon.

Lò than đá hầm một giờ sau, mùi thơm canh gà liền bay ra.

Ba đứa trẻ đều ngửi thấy được, đứng canh trước lò than, Lâm Thanh Hòa cũng mặc kệ bọn họ.

Nói về việc này, cũng đã lâu cô không cho bọn họ ăn thịt gà. Một con gà là một khối tiền, nhưng gia đình nông dân không muốn bán. Bởi vì muốn giữ lại trứng gà, dù sao những gia đình nông dân cũng hiếm khi ăn thịt.

Thời điểm đó Lâm Thanh Hòa đi qua huyện thành bên kia cũng không thấy ai bán gà.

Cho nên mãi cho đến bây giờ bọn hắn vẫn chưa ăn thịt gà, thèm cũng là chuyện bình thường.

Chu Thanh Bách làm việc thật nhanh nhẹn, một ngày liền làm xong trại gà. Gia đình cô tính theo số lượng người, thì có thể được nuôi ba con gà.

Có thể hiểu như thế này, nếu trong nhà không vượt quá mười người, chẳng hạn như chín người, thì có thể nuôi năm con gà. Nếu là mười một người, cũng chỉ được nuôi năm con gà.

"Trong nhà có muốn nuôi heo không?" Lâm Thanh Hòa nhìn sân vẫn trống trải, hỏi.

"Có thể?" Chu Thanh Bách có chút kinh ngạc nhìn cô.

Hắn đương nhiên biết cô là một người thích sạch sẽ, nhưng điều này là tốt. Hắn cũng thích trong nhà mình sạch sẽ, nhưng thậm chí trước kia cô còn không nuôi gà.

Lần này hắn có thể đi làm trại gà là ngoài ý muốn, không nghĩ tới còn đồng ý nuôi heo.

"Có thể, nhưng ngươi phải phụ trách dọn dẹp" Lâm Thanh Hòa nói.

"Được!" Chu Thanh Bách gật đầu.

Lâm Thanh Hòa không nói gì thêm.

Đầu năm nay nuôi heo khẳng định không chỉ riêng nhà mình, mà là trong đội phân xuống. Tuy rằng nuôi trong nhà, nhưng đều là của đội, không phải tài sản riêng. Nhưng dù sao cũng sẽ có công điểm, đặc biệt đối với heo được nuôi tốt, một nửa công điểm tương đương với người trưởng thành rồi.

Đây là một cách kiếm tiền tốt.

Đặc biệt còn có phân, cũng có thể đổi lấy công điểm, đương nhiên vườn rau sau nhà cũng cần cung cấp phân.

Chu Thanh Bách cũng dự định nuôi heo, nhưng hắn biết cô thích sạch sẽ, cơ bản không tính toán nuôi trong nhà. Hắn muốn đi đến đội, thành lập trại chuyên môn lưu trữ heo, cũng không nhiều lắm, chỉ hai con.

Chỉ là như vậy có hơi khó chăn nuôi, hiện tại cô có thể đồng ý nuôi heo trong nhà, điều này làm hắn càng thêm vui.

"Hiện tại cũng không thể giống như trước kia, cơm đều ăn không được, còn có hương vị với không hương vị gì" Lâm Thanh Hòa nói như vậy.

Nếu là trước kia vợ hắn nói như vậy, hắn sẽ không để trong lòng. Nhưng không biết vì sao, bây giờ nghe vợ nói như vậy, trong lòng hắn rất hụt hẫng.

Hắn cảm thấy hắn không cho cô ấy được một cuộc sống tốt.

"Hay là nuôi bên ngoài?" Chu Thanh Bách nói.

Lâm Thanh Hòa nghe vậy liền biết hắn có ý gì, vẻ mặt có hơi ngẩn ngơ nhìn hắn: "Sau nhà rộng như vậy lại muốn nuôi bên ngoài? Hơn nữa nuôi bên ngoài ngươi có thể yên tâm sao, nếu có người xấu bỏ thuốc, mất công nuôi như vậy liền mất trắng".

Sau đó lại nói: "Ta cũng nói ngoài miệng như vậy thôi, ngươi không cần phải nghiêm túc trả lời. Nhưng ta sẽ không dọn phân heo, điểm này trong lòng ngươi tự hiểu rõ".

Khi còn nhỏ cô đi theo bà ngoại làm việc nhà nông, tuy rằng cô làm được, nhưng vẫn rất sợ, đều không phải giả vờ, cái này ai làm mới biết được.

"Được" Chu Thanh Bách gật đầu.

Cơm chiều liền ăn canh sủi cảo, cả gia đình đều thấy hài lòng.

Ăn cơm xong Chu Thanh Bách liền đi ra ngoài, Lâm Thanh Hòa biết hắn ra ngoài nói về việc nuôi heo, cũng mặc kệ hắn.

Cơm chiều ăn sớm, bốn giờ chiều đã ăn, cho nên đến sau giờ rưỡi Lâm Thanh Hòa liền đem canh gà ra cho cha con bọn hắn ăn.

Canh hầm gà hạt mè thơm thật sự, Lâm Thanh Hòa tự mình uống một ít canh liền xong việc. Nhưng Chu Thanh Bách nhồi cho cô một đùi gà, cô liền đổi lấy hai cánh gà ăn, đùi gà chia cho Chu Khải, Chu Toàn và bé út Chu Bách ăn.

Còn dư lại, Chu Thanh Bách giải quyết hết.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 41: Anh em giúp đỡ

[HIDE-THANKS]Cả nhà ăn đến thỏa mãn.

Sau đó đi đánh răng rửa mặt, rửa tay chân, rồi lên giường đất nằm ngủ.

"Ngươi tự mình ngủ, ta đi ngủ cùng với ba đứa nhỏ phòng bên kia" Lâm Thanh Hòa nói xong liền mang theo ba đứa con trai qua phòng cách vách ngủ.

Chu Thanh Bách nhìn bóng lưng cô rời đi, mím môi lại. Sáng nay hắn không có để ý, nhưng sau một ngày dài, hắn liền nghĩ trong lòng, liệu hắn có xứng đáng với những điều này không?

Nằm ở trong ổ chăn ấm áp, Chu Thanh Bách có chút không ngủ được. Cuộc sống này khi hắn trở về, có phần nằm ngoài dự đoán.

Hắn tưởng rằng cô sẽ gây ồn ào không ngừng, nhưng lại không có.

Không chỉ không có, ngược lại còn chăm sóc ăn uống đầy đủ mọi thứ, thức ăn đặc biệt ngon.

Hắn cũng không biết tay nghề của cô lại tốt như vậy. Trước kia trở về, tuy rằng cô có làm, nhưng chỉ là một chén mì, không còn món gì khác.

Hơn nữa không biết có phải hắn bị ảo giác hay không, cô đối với việc hắn về nhà, tựa hồ còn rất cao hứng.

Đúng lúc này, phòng bên cạnh truyền đến âm thanh bọn nhỏ chơi đùa, còn có âm thanh cười đùa của cô ấy. Sắc mặt Chu Thanh Bách cũng dịu đi vài phần. Hắn nghĩ, tuy cô có chút nóng giận, nhưng hẳn là không kháng cự hắn.

Người đàn ông ở phòng bên kia nghĩ như thế nào, Lâm Thanh Hòa cũng không biết. Tóm lại cô cùng ba đứa con trai chơi đùa một hồi, sau đó mới đi ngủ.

Buổi tối ngủ sớm, buổi sáng không cần người kêu dậy cũng sẽ tự thức dậy sớm. Nhưng chiếc giường quá ấm áp, có chút luyến tiếc.

Nhưng Lâm Thanh Hòa còn có người bị thương kia, cần ăn uống dinh dưỡng. Tối hôm qua ăn canh gà, đã sớm tiêu hóa xong xuôi rồi. Vóc dáng to lớn như vậy, ăn cơm rất nhiều.

Cho nên Lâm Thanh Hòa cũng thức dậy, bây giờ lúc này chỉ mới sáu giờ rưỡi. Cô vừa thấy hắn từ bên ngoài trở về, có vẻ như là đi ra ngoài chạy bộ buổi sáng.

"Chạy bộ à?" Lâm Thanh Hòa ngây ra một lúc, liền nói.

"Ừ" Chu Thanh Bách nhìn cô một cái: "Ngươi ngủ thêm một lát đi, cơm sáng để ta làm".

"Không cần, ngươi không cần tranh làm với ta. Ngươi có thể đi làm chuồng lợn, làm xong sớm để đem heo con trở về thì tốt hơn" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Thanh Bách gật đầu, sau đó ra sau nhà bận việc. Còn Lâm Thanh Hòa đi ngâm gạo kê nấu cháo. Làm thêm một mâm rau trộn mộc nhĩ, tối hôm qua đã ngâm, hôm nay chỉ cần nấu thôi.

Thấy trời cũng đã sắp trưa, liền kêu ba đứa nhỏ dậy, đổ nước ấm cho bọn hắn rửa mặt, thoa kem bảo vệ da và ra ngoài.

Tất nhiên Lâm Thanh Hòa đã chiên năm quả trứng, mỗi người một cái. Cái này ăn khi còn nóng mới ngon, nếu không để nó nguội ăn không ngon nữa.

Chu Thanh Bách không nói gì về việc cô dùng dầu để chiên trứng gà. Cơm sáng ăn đơn giản nhưng đầy đủ dinh dưỡng. Ăn xong lại tiếp tục ra sân sau làm việc. Hôm nay hắn có thể sẽ xây xong chuồng heo.

Lâm Thanh Hòa nói với Chu Khải: "Đi kêu đại bá, nhị bá, tam bá lại đây phụ giúp cha của ngươi một tay".

Chu Thanh Bách nói không cần, Lâm Thanh Hòa nói: "Trên người của ngươi còn có thương tích, kêu bọn họ lại đây giúp cũng không có vấn đề gì. Hai ngày nữa ta dự định làm bánh bao, đến lúc đó đưa cho bọn họ mấy cái".

Chu Thanh Bách không nói gì thêm nữa.

Chu đại ca, nhị ca và tam ca đều tới đây, chuyện giữa chị em dâu tuy có xích mích. Nhưng ở nhà, anh em bọn họ không có gì quá so đo với nhau.

Đặc biệt, hiện tại em trai Chu Thanh Bách kêu mình qua giúp đỡ, đương nhiên sẽ muốn lại đây để giúp một tay.

Hơn nữa bây giờ bọn họ đều ở phòng đơn, tiền cũng là dùng của Chu Thanh Bách trước kia gửi về trợ cấp, nếu không đến bây giờ cả gia đình phải chen chúc nhau mà sống.

Vì phòng đơn bây giờ rất cần thiết, nhưng nó tốn quá nhiều tiền. Trước kia ăn còn không đủ no, làm sao có tiền để xây. Cho nên mới chiếm tiện nghi, dùng tiền của Chu Thanh Bách.

Hiện tại trong thôn không ít gia đình vẫn còn có phòng lớn, phòng thứ hai, phòng thứ ba đều sống dưới một mái nhà. Cuộc sống ngày thường có lúc sẽ cãi nhau ầm ĩ, thậm chí anh em trở mặt thành thù.

Bởi vì sự đối lập này, cho nên nhị tẩu cũng thoái mái hơn nhiều. Ít nhất bọn họ đều có một nhà một cái phòng.

Mấy anh em Chu gia đến hỗ trợ, Lâm Thanh Hòa liền kêu bọn họ ở lại ăn cơm trưa.

Cơm trưa có khoai lang, món này tuy đơn giản nhưng bù lại còn có đồ ăn khác kèm theo. Một chảo trứng gà xào khoai tây, một đĩa thịt ba chỉ hầm miếng, còn có xương sườn hầm nấm và canh tảo bẹ.

Nhị ca và tam ca đều ăn rất thỏa mãn, trong lòng nghĩ sống đến hôm nay thật không uổng.

Chu đại ca tốt bụng, liên tục nói: "Đều là anh em trong nhà, chiêu đãi nhiều như vậy làm gì? Còn sống được bao lâu?"

"Không có việc gì, đại ca ăn đi" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu đại ca hơi lo lắng cho cuộc sống của nhà lão tứ, ăn như thế này thì bao nhiêu tiền mới đủ?

Nhưng Chu Thanh Bách không nói gì, hơn nữa còn nhìn về phía vợ hắn với ánh mắt tán thưởng. Lâm Thanh Hòa liền âm thầm trừng mắt, liếc nhìn hắn một cái. Chỉ là ăn một bữa cơm, nhìn cái gì mà nhìn.

Người ta lại đây giúp đỡ mình, đương nhiên phải làm đồ ăn. Cô liền mặc kệ hắn, vội vàng cho bé út ăn cơm.

Bữa ăn này cũng có chút tâm cơ. Tuy rằng nhìn chung đồ ăn đều có thịt, nhưng thực tế không dùng nhiều thịt lắm. Một chảo trứng gà xào khoai tây, cô chỉ bỏ vào bốn trứng gà, nhưng dùng dầu mỡ heo xào, cho nên thơm phức. Một đĩa thịt ba chỉ hầm miến, nhiều lắm cũng chỉ có ba lạng thịt. Xương sườn hầm nấm, canh xương sườn tảo bẹ là dùng một cây xương sườn mà chia ra.

Nhưng nhìn chung đều rất đầy đủ.

Ít nhất ba anh em Chu gia đều vừa lòng với đồ ăn, Chu Thanh Bách và bọn nhỏ ăn cũng rất ngon miệng.

Nhờ có ba anh em nhà Chu gia đến giúp, cho nên chuồng heo xây xong chỉ trong một ngày. Trời gần tối, Lâm Thanh Hòa không giữ bọn họ ở lại ăn cơm nữa, cho mỗi người ba quả táo mang về nhà liền xong việc.

"Chỉ cho ba quả táo mang về?" Nhị ca trở về, nhị tẩu bất mãn nói.

Làm cả một ngày, không cho được đường đỏ thì thôi, chỉ cho mấy quả táo? Có nhiêu đó liền đuổi người sao!

"Buổi trưa ăn không tồi" Nhị ca thật ra chưa nói gì, mấy món ăn buổi trưa kia cũng đủ tốn tiền rồi.

Hơn nữa, lúc trước, ba anh em họ có thể làm được bao nhiêu công việc? Với tính tình của vợ lão tứ kia, lúc này không làm loạn, lại còn làm những món ăn đó, nhị ca cảm thấy rất đáng.

Đại tẩu và tam tẩu biết được bữa trưa ăn những gì, cũng không nói gì. Đặc biệt các cô đang mang thai, đối với táo đều đặc biệt thích ăn.

Cha mẹ Chu còn lại nhẹ nhàng thở ra. Xem ra vợ lão tứ này đã yên tĩnh, sẽ không ồn ào nữa.

"Cho nó hai trăm đồng tiền cũng tốt, nếu không sẽ không yên tĩnh nhanh như vậy" Mẹ Chu nói.

"Đừng nói như vậy, sinh hoạt tốt là được rồi. Nhà lão tứ còn nuôi heo, tương lai không đến nổi nào" Cha Chu nói.

Mẹ Chu thở dài, nhưng không nói gì thêm.

Chỉ là hy vọng nhà lão tứ sinh hoạt tinh tế một chút là tốt rồi.

Còn chưa tới hai ngày, lão tứ gia bên kia kêu Chu Khải và Chu Toàn tặng tám cái bánh bao lại đây.

Cha mẹ Chu mỗi người một cái, ba gia đình kia mỗi nhà hai cái, nhân bánh vẫn là thịt heo nấm mộc nhĩ, hương thơm đến nổi muốn nuốt luôn cả lưỡi.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 42: Ra oai

[HIDE-THANKS]Đại tẩu cùng tam tẩu nói tứ đệ muội quá khách khí, anh em giúp đỡ nhau là điều bình thường, cần tặng nhiều quà như vậy làm gì.

Lâm Thanh Hòa làm như vậy khiến nhị tẩu phải câm miệng, hai ngày trước còn thì thầm nói mình không vừa lòng với ba quả táo kia.

Nhưng hiện tại đã bị vả mặt, Lâm Thanh Hòa đưa mỗi nhà hai cái bánh bao, đây đúng là tạ lễ không nhỏ.

"Tứ thúc này rút lui, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, cô ấy thế mà lại còn tặng bánh bao tạo ân tình!" Ban đêm, nhị tẩu liền nói thầm với chồng mình.

"Về sau cần giúp đỡ nữa, ta cũng sẽ đi" Nhị ca không để ý những suy nghĩ đó của người phụ nữ, có chút dư vị nói.

Bánh bao này thật sự ngon đến nổi hắn có thể mơ một giấc mơ đẹp vào ban đêm.

"Ta còn tưởng tứ thúc này rút lui, cô ấy khẳng định sẽ náo loạn một phen. Thế nhưng một chút động tĩnh đều không có, ngươi nói xem tứ thúc mang về bao nhiêu?" Nhị tẩu hỏi.

"Mang bao nhiêu tiền trở về đều không phải chuyện liên quan đến ta" Nhị ca nói.

Nhị tẩu liền đẩy hắn: "Ta cũng không muốn biết, chỉ tò mò muốn hỏi một chút, không biết có đến năm trăm đồng hay không?"

"Năm trăm? Ngươi nghĩ quá nhiều rồi, người ở thôn ngoài kia rút lui, cũng chỉ có ba trăm" Nhị ca nói.

"Không phải tứ thúc này thường xuyên lập công sao, chẳng lẽ không được nhiều hơn?" Nhị tẩu nói.

"Ta thấy người cũng đừng quan tâm đến mấy chuyện này, ta thấy có bao nhiêu tiền cũng không đủ cho vợ lão tứ dùng đâu" Nhị ca xua xua tay nói.

Tuy rằng bữa cơm trưa hai ngày trước rất vừa lòng, với hai cái bánh bao ngày hôm nay nữa càng vừa lòng hơn. Nhưng nhà lão tứ này nhìn như thế nào cũng giống như không biết cách sống mà.

"Hơn nữa không quan tâm lão tứ mang bao nhiêu tiền trở về, đây cũng là có qua có lại, về sau còn không biết tốn tiền gì nữa đâu" Nhị ca nói.

Nhị tẩu nghe vậy mới bỏ qua, hơn nữa lời này cũng có lý. Nhà có nhiều người, không bằng nỗ lực kiếm tiền. Tính tình Lâm Thanh Hòa kia phá của, bao nhiêu tiền cho đủ để mà dùng?

Dù lúc này mang nhiều tiền trở về, cũng khẳng định là không đủ dùng.

"Trước kia đáng yêu sạch sẽ, ghét cái này ghét cái kia. Hiện tại còn không phải ở sau nhà nuôi heo sao?" Nhị tẩu đắc ý nói.

Nuôi hai heo con cũng không dễ dàng gì. Mệt chết bản thân, lại còn có mùi hôi thối.

Ngày xưa mắt nhìn của Lâm Thanh Hòa ở trên đỉnh đầu, không thể chấp nhận hiện thực sinh hoạt áp lực. Khiến nhị tẩu sinh ra một loại khoái cảm, dường như mình đang đạp xuống đỉnh đầu Phượng Hoàng nghèo túng.

Tam tẩu sắp sinh không ra khỏi cửa, nên đại tẩu liền tự tới đây một chuyến.

Tuy rằng trước kia quan hệ chả ra gì, nhưng rốt cuộc đều là chị em dâu. Cho nên đại tẩu vẫn là lại đây khuyên nhủ, tỏ vẻ gia đình cô không cần

Khách sáo như vậy, về sau có chuyện gì thì kêu một tiếng là được, nhưng không cần lại làm phí lương thực như vậy.

Lâm Thanh Hòa đối với đại tẩu ấn tượng không tồi. Hơn nữa là một người rõ ràng, Lâm Thanh Hòa tự nhiên đồng ý đến gần cô ấy hơn.

Tam tẩu cũng là một người tốt, mấy chị em dâu ngoại trừ nhị tẩu ra, thì còn lại cô đều có thể thân thiết.

"Ta đã hứa với mẹ cho tam tẩu hai cái móng heo, lưu trữ để khi ở cữ ăn cho có sữa. Đến lúc đại tẩu sinh, ta cũng cho ngươi hai cái hầm đậu phộng có sữa cho em bé" Lâm Thanh Hòa nhìn đại tẩu bụng đã rõ, nói.

"Vậy thì ta cũng không cần khách khí với ngươi" Đại tẩu nghe vậy, trong lòng cảm động, cảm thấy lão tứ gia này không tồi.

"Hiện tại tháng này, đại tẩu ăn nhiều táo một chút, đừng luyến tiếc, chờ em bé sinh ra, đến lúc đó ngươi sẽ rất bất ngờ"

"Đây là có ý gì" Đại tẩu sửng sốt.

"Ngươi nhìn bọn đại oa lớn lên trông như thế nào? Đẹp không?" Lâm Thanh Hòa một bên đan áo lên, nói.

Áo len này là cho Chu Thanh Bách, quần áo hắn không nhiều, cô phải đan cho hắn một cái. Hôm nay trời cực lạnh đến nổi khiến người ta lạnh cả cốt tủy.

Cũng may lúc trước kêu Chu Đông bọn họ vận chuyển củi về nhiều như vậy, nếu không giường đất cũng không đủ thiêu.

"Đại oa bọn họ lớn lên chắc chắn rất đẹp" Đại tẩu nhịn không được nói, lời này là nói thật lòng, không phải nịnh hót.

Chu Thanh Bách lớn lên cực kỳ đẹp, thân hình cao lớn, tướng mạo đẹp trai. Lâm Thanh Hòa càng không cần phải nói, lúc ở nhà mẹ đẻ đã là hoa khôi trong thôn, gả lại đây cũng không thay đổi nhiều. Ít ra hiện tại, ra ngoài nói cô ấy chưa có chồng, cũng có người tin.

Hơn nữa có phải là ảo giác của riêng đại tẩu không, hiện tại cô cảm thấy lão tứ gia đẹp mắt hơn nhiều. Đặc biệt là thời gian gần đây, không thể nói chỗ nào đẹp, chỉ là một loại cảm giác.

Chu Khải, Chu Toàn và Chu Bách đều được thừa hưởng ưu điểm của cha mẹ mà lớn lên. Có thể nói nhìn toàn bộ trong thôn, không tìm được mấy đứa như vậy đâu.

Mà nguyên nhân cũng vì vậy, mà cha mẹ Chu mới phá lệ yêu thương bọn họ hơn.

Đặc biệt hiện tại lão tứ gia chăm sóc tốt cho anh em bọn họ, một đám lớn lên cô nhìn còn phát thèm.


"Đẹp là được rồi, vậy ngươi biết lúc ta mang thai đã ăn gì không?" Lâm Thanh Hòa nói.

"Ngươi đã ăn gì?" Đại tẩu liền nói.

"Ta ăn nhiều nhất chính là táo, một ngày một quả, ăn hết rồi đi mua. Cho nên bọn họ sinh ra, làn da đều đặc biệt mịn màng, sức đề kháng, thể lực bọn họ đều cực tốt. Hiếm khi bị cảm lạnh hoặc sốt" Lâm Thanh Hòa nói.

"Cái này tốn nhiều tiền" Đại tẩu nghe vậy liền nói.

"Có tốn tiền, nhưng cả đời này cần cù chăm chỉ là vì điều gì, còn không phải vì con cái, không muốn để chúng thua ở vạch xuất phát hay sao? Hơn nữa một người ăn, hai người đều bổ. Ngươi hầu hạ cả gia đình, hiện tại bụng lớn hơn một tí, ăn chút táo thì có làm thế nào?" Lâm Thanh Hòa nói.

Những lời này, khiến đại tẩu động tâm. Việc sinh con khó khăn như thế nào? Ngay cả khi lúc này có mạnh mẽ, không coi trọng vấn đề này. Nhưng nếu có thể, tại sao không tận dụng lúc này để được sống một cuộc sống tốt hơn?

Nhưng đại tẩu cũng không phải cô, không đủ can đảm tiêu tiền thẳng tay. Một xu cô bỏ ra cũng đủ thấy đau đớn. Cô làm không được giống cô ấy, có thể bỏ ra nhiều tiền mua lương thực không một chút nháy mắt.


"Quả táo không tốn nhiều tiền, một khối tiền có thể mua về không ít. Cực khổ làm lâu như vậy, tự khao chính mình đâu có làm sao" Lâm Thanh Hòa nói: "Chuyện mang thai ăn nhiều táo, đại tẩu trở về cũng nói với tam tẩu luôn đi".

Nói là nói như vậy, còn có nghe hay không thì đó là việc riêng của họ.

Đại tẩu sau khi trở về, mẹ Chu liền tới hỏi: "Ngươi có nó với lão tứ gia không?"

Đại tẩu đi qua kia cũng là do mẹ Chu dặn dò. Mẹ Chu cảm thấy tự mình qua nói, khẳng định lão tứ gia sẽ thấy làm phiền, cho nên chỉ có thể để đại tẩu đi qua.

"Mẹ, người yên tâm, tứ đệ muội trong lòng hiểu rõ" Đại tẩu nói.

"Nếu nó hiểu rõ, ta đây còn lo lắng hay sao. Hiện tại lão tứ đã rút lui, trong nhà cũng không làm gì để có tiền. Nếu lại ăn uống như vậy nào có thể được?" Mẹ Chu nói.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 43: Không có việc gì làm sẽ muốn nhìn thấu cô

[HIDE-THANKS]"Ta cùng tứ đệ muội nói chuyện, cô ấy nói mình đã biết, về sau sẽ tiết kiệm hơn" Đại tẩu nói.

Thật ra đại tẩu chưa nói ra, cô cảm thấy Lâm Thanh Hòa là người phá lệ. Đương nhiên chị em dâu có thể khuyên vài lời, nhưng không thể đi sâu quá vào việc nhà của cô ấy.

Sau khi mẹ Chu đi, đại tẩu liền tới chỗ tam tẩu nói chuyện mua táo, có muốn cùng mua hay không?

Tam tẩu vừa nghe kinh nghiệm của Lâm Thanh Hòa. Ngẫm lại, hiện tại đại oa bọn họ nhìn đều rất dễ thương, khiến cho người ta thích không ngừng. Không nói hai lời liền đồng ý.

Vì thế hai chị em dâu lấy ra năm đồng tiền, gộp lại thành một khối tiền. Kêu Chu đại ca đi mua táo trở về, rồi hai nhà cùng chia.

Mẹ Chu biết liền nói thầm, như thế nào lại đi mua thứ này trở về ăn? Cái này đâu đủ để ăn no.

Chu đại ca không quan tâm, cười nói: "Đây là nghe tứ đệ muội nói ăn táo tốt cho em bé trong bụng. Cô ấy trước kia mang thai bọn đại oa cũng thường ăn táo. Hiện tại cả đám trông đều rất khỏe mạnh?

Mẹ Chu vừa nghe xong, thiếu chút nữa đập nát trứng gà mà bà chuẩn bị cho tối nay.

Kêu con dâu lão đại đi khuyên nhủ con dâu lão tứ kia không thành. Còn cùng con dâu lão tam bị con dâu lão tứ bóp méo lại!

Ăn táo gì đứa trẻ có thể giống bọn đại oa chứ? Đừng tưởng rằng bà không biết, thời điểm mang thai đứa đầu tiên, lão tứ gia thèm ăn gì. Cái gì cũng đều ăn, nào có ăn táo là có thể xong việc?

Nhưng lời này mẹ Chu không thể nói ra, còn nói được gì? Hai đứa con dâu mang thai, muốn ăn một chút táo chẳng lẽ không được?

Hơn nữa cũng không tới đòi bà tiền, đều là dùng tiền riêng chính mình để mua.

Chẳng hạn như năm nay thu hoạch tốt, bà liền cho mấy đứa con dâu mỗi nhà hai khối tiền tiêu vặt.

Thật ra cũng không nên nói ra, Lâm Thanh Hòa nói ăn táo rất tốt cho việc mang thai không phải là giả. Ăn trái cây đối với việc mang thai là tốt nhất, đều tốt cho cả hai mẹ con.

Hơn nữa cũng đâu quý hiếm, sao lại không được ăn?

Một khối tiền đã có thể mua về một túi táo.

Thời điểm nguyên chủ có bọn đại oa, cũng thật là thích ăn táo. Không chỉ có táo, những thứ gì mua được đều ăn.

Bởi vì sợ khi sinh con sẽ tổn thương đến cơ thể mẹ, cho nên nguyên chủ một chút đều không khách khí.

Nguyên nhân chính là vì vậy, cho nên bọn đại oa ở trong bụng mẹ đều có đầy đủ dinh dưỡng. Tuyệt đối đều xa xỉ hơn các bạn cùng trang lứa.

Mới vừa sinh ra thật trắng nõn, da dẻ một chút đều không nhăn.

Chiếu theo ký ức, lúc Chu Khải được sinh ra nặng khoảng bảy cân, Chu Toàn và Chu Khải hơn sáu cân. Đây đều là cân nặng chuẩn của một em bé mới ra đời.

Trong thôn, em bé được sinh ra cũng chỉ nặng hơn năm cân là nhiều, hơn sáu cân là rất ít.

Lâm Thanh Hòa mặc kệ mẹ Chu nghĩ như thế nào, hiện tại cô đang vội đan áo len cho Chu Thanh Bách.

Đối với cái người không chịu ngồi yên Chu Thanh Bách này, hôm nay đã đi theo đội trưởng ra ngoài, ôm heo con về.

Lâm Thanh Hòa thấy hắn ngồi yên không được, cũng mặc kệ hắn. Nhưng vẫn hầm canh xương sườn để dành cho hắn uống. Về những việc khác của hắn, cô sẽ không can thiệp nhiều.

Vào giữa trưa Chu Thanh Bách liền ôm hai heo con trở về.

Hai chú heo con này vừa đến đã được bọn nhỏ nhiệt liệt hoan nghênh. Ba đứa đều thò lại gần sờ sờ, chạm chạm heo con.

Rõ ràng tâm trạng Chu Thanh Bách tốt lên nhiều.

Ăn cơm trưa xong hắn liền tự mình nấu thức ăn cho heo. Bây giờ còn nhỏ, không cần nấu nhiều. Chờ về sau lớn hơn, lượng thức ăn ăn vào có thể không ít, lúc đấy mới vội.

" Sang năm sau, vườn sẽ trồng nhiều thứ hơn "Chu Thanh Bách nói như vậy cùng cô.

" Được, ngươi xem mà làm "Lâm Thanh Hòa nói, sau đó đem áo len trong tay so sánh trên người hắn. Mặc dù cô có thể nhìn ra được, nhưng khi so sáng cô mới thấy tay nghề của mình không tồi, cơ bản không có rộng hay chật, tuyệt đối vừa người.

Chu Thanh Bách nhìn ánh mắt cô đều chất chứa sự dịu dàng. Mấy ngày nay hắn thật sự cảm nhận được, vợ hắn so với quá khứ trước kia hoàn toàn bất đồng.

Cô có đồng ý cùng hắn chung sống hay không, hắn có thể cảm nhận được.

Trong mấy ngày liền cô chăm sóc chu đáo cho hắn, cô hoàn toàn yên tâm về hắn.

Lâm Thanh Hòa nào đâu biết rằng, chính mình đan áo len cho hắn lại bị hiểu lầm. Khoa tay múa chân xong, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy hắn đang nhìn mình, ánh mắt thập phần tập trung. Tức khắc liền thấy xấu hổ, ho khan, nói sang chuyện khác:" Thích hợp là được, ngươi vội thì đi đi ".

" Có cần làm việc nhà gì không? "Chu Thanh Bách không nhúc nhích, nhìn cô nói.

Tuy rằng không rõ vợ mình nhìn mình có cái gì thẹn thùng, nhưng điều này cũng không ngăn hắn nhìn vợ mình nhiều hơn.

Trước kia hắn chỉ là cảm thấy vợ mình nhìn không tệ lắm. Nhưng hiện tại nhìn cô, lại cảm thấy cô thật sự rất đẹp.

Lớn lên trắng trẻo, nói chuyện lịch sự văn nhã. Từ thành phố đến nông thôn cũng chưa chắc ai tốt đẹp như vợ hắn.

Lâm Thanh Hòa còn lại nghĩ, tên đàn ông này sao lại thế nhỉ. Lúc mới trở về, không nóng cũng không lạnh. Nhưng bắt đầu từ hai ngày nay, cô cảm giác thấy hắn rảnh rỗi không có việc gì làm, liền sẽ hướng mắt nhìn về phía cô, như muốn nhìn thấu cái gì đó?

" Không có gì để làm, mùa đông chính là sống cuộc sống như loài mèo "Lâm Thanh Hòa nghĩ nghĩ, trong nhà thật sự không có việc gì làm, liền nói.

Chu Thanh Bách nhìn cô một cái, sau đó rời đi.

Xem ra vợ hắn không có tha thứ cho hắn, cũng chưa muốn cho hắn ngủ trong phòng như lần trước.

Lâm Thanh Hòa lại tiếp tục đan áo. Chu Thanh Bách sang phòng cách vách xem ba đứa con trai ngủ trưa, nghĩ lại bây giờ cũng không có việc gì, cũng liền theo nằm xuống ngủ trưa một giấc.

Mấy ngày trước mẹ Chu mua đem qua hai con gà mái, một con đã hầm ăn, con còn lại đang giữ ở chuồng gà.

Dự định qua một thời gian lại đem nó đi hầm tiếp, bây giờ cứ giữ nó ở đó.

Chuồng heo chỉ có hai con, cũng không có cần làm gì với nó. Chu Thanh Bách chăm sóc chúng rất cẩn thận, hai heo con rất nhanh thích nghi với nơi ở mới.

Thời gian chớp mắt đã qua nửa tháng.

Hiện tại đã là giữa tháng mười một.

Mà ở trong khoảng thời gian này, việc Chu Thanh Bách hoàn toàn ở lại trong thôn đều có nhiều cách nói khác nhau.

Đương nhiên có cha mẹ Chu ở đây, người trong thôn rất ít nói về Chu Thanh Bách. Dù sao Chu Thanh Bách trở về cũng không ăn nửa hạt gạo của bọn họ, không phải chuyện liên quan đến bọn họ.

Tuy nhiên Lâm Thanh Hòa không tránh khỏi việc bàn tán. Đặc biệt trong thôn không ít đàn bà đều xem cô như tiểu thư tư bản, nhìn không vừa mắt, không ngừng chế nhạo.

Về sau còn không phải cùng với họ xuống đất làm việc hay sap? Xem cô ta còn có thể trang điểm cho chính mình thành bộ dạng quyến rũ như hồ ly không.

Nhưng cơ bản vì Lâm Thanh Hòa không cùng với người trong thôn lui tới, cho nên đối với việc bên ngoài nói cô ra sao, Lâm Thanh Hòa căn bản không biết.

Hoặc là trong lòng hiểu rõ, bởi vì khoảng cách thế hệ giữa họ với cô khác nhau, cho nên căn bản cô cũng không thèm để ý.

Hôm nay buổi sáng Lâm Thanh Hòa liền ra cửa. Ngày hôm qua kêu Chu Thanh Bách tìm Mai tỷ đặt trước đồ vật, hôm nay sẽ tới lấy.

" Ngày hôm qua người kia chính là chồng của ngươi à? "Mai tỷ cười hỏi.


" Vâng "Tuy ngoài miệng Lâm Thanh Hòa chấp nhận Chu Thanh Bách như một" người chồng", nhưng bị nói như vậy vẫn có chút xẩu hổ.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 44: Không cho trở về phòng

[HIDE-THANKS]Mai tỷ cười nói: "Ngươi thật là có phúc khí, ngươi không thấy được, ngày hôm qua hắn tới đây nhiều người đều hỏi thăm về hắn đâu".

Tướng mạo của tiểu tử kia, còn có khí chất ngay thẳng, không thể xứng đôi với cô gái bình thường được. Nói thật ra, cô nhìn Lâm Thanh Hòa cùng Chu Thanh Bách, hai người họ thật sự rất xứng đôi.

Trai tài gái sắc, không có gì lạ khi hai người đến với nhau.

Lâm Thanh Hòa không quan tâm những thứ đó, chuyển đề tài, nói: "Lần trước tỷ dùng xà phòng có thấy tốt không?"

"Dùng tốt thật sự, chị chồng ta còn hỏi ta chỗ mua. Ta nói mua ở huyện thành, chị ấy nói ở huyện thành còn chưa chắc có bán xà phòng tốt như vậy" Mai tỷ nhỏ giọng nói.

Lâm Thanh Hòa cũng đè thấp thanh âm: "Lần trước ta dạo ở chợ đen một vòng mới mua được, người đó nói là từ thành phố lại đây, ta còn không tin, bây giờ nghe vậy có vẻ là đúng".

"Vậy khó trách" Mai tỷ gật đầu nói.

Khối xà phòng kia thật sự dùng rất tốt, cô không bỏ được tính tiết kiệm, cho nên hiện tại còn dư lại nửa khối.

Sau đó đem thịt heo, cùng xương sườn linh tinh đưa cho Lâm Thanh Hòa, còn có ba lít dầu lửa. Tuy nhìn thấy nhiều, nhưng cũng không tốn bao nhiêu, tổng cộng hết ba khối tiền.

Nhưng Lâm Thanh Hòa lại lấy phiếu thực phẩm mua hai cân táo. Về phần còn lại cô không mua nữa, ở nhà vẫn còn thừa không ít.

Mai tỷ hỏi: "Mấy ngày hôm trước có mấy bình mật ong, bây giờ còn thừa một vại, ngươi có muốn hay không? Không cần dùng phiếu để mua".

"Loại gì vậy" Lâm Thanh Hòa mắt sáng lên, cô biết mật ong lúc này chắc chắn một trăm phần trăm là mật ong nguyên chất.

Mai tỷ liền lấy ra cho cô coi, mật ong tự nhiên là tốt nhất. Một vại mật ong gần ba cân, nhưng giá không hề rẻ, một vại như vậy có giá năm đồng.

Nhưng Lâm Thanh Hòa không hề do dự, trực tiếp mua nó.

Tạm biệt Mai tỷ, cô lại tới con phố nhỏ mua một cân trứng gà. Tất cả đều là của người nhà nông lấy ra bán, trứng gà không đắt, ba xu liền mua được một cân.

Dư lại bỏ vào túi không gian, sau đó đi về nhà.

Về đến nhà, Lâm Thanh Hòa liền đem mật ong cho Chu Thanh Bách: "Ngươi để trong phòng đi".

"Được" Chu Thanh Bách liền đem mật ong bỏ vào trong phòng, sau đó đi ra, tiếp tục nghe sự sắp xếp của cô.

Lâm Thanh Hòa muốn cười một chút, người đàn ông này coi cô là thủ trưởng của hắn sao. Đem thịt, xương sườn và xương cốt bỏ ra rổ, đem rổ thịt đưa cho hắn: "Ngươi mang đi rửa đi".

Chu Thanh Bách liền làm theo.


Ngày hôm qua sở dĩ kêu hắn đi tìm Mai tỷ một chuyến, là vì muốn cho hắn biết một cách quang minh chính đại, nguồn gốc của mấy thứ này là từ đâu.

Về sau mua thịt hắn sẽ hiểu rõ.

Lâm Thanh Hòa tự chặt xương cốt, sau đó bỏ vào nồi hầm. Xương cốt hầm đậu nành, món này thật sự bổ.

Mấy anh em đại oa đều đi qua nhà lão Chu gia. Bên kia anh chị em tương đối nhiều, bình thường ba anh em sẽ qua đó chơi, hoặc là đi đến nhà người khác ở trong thôn chơi.

Lâm Thanh Hòa cũng không ngăn cản, con trai lớn như vậy không thể cứ mãi nhốt chúng ở nhà. Ra ngoài chơi nhiều đối với bọn họ sẽ tốt hơn.

"Thất thần cái gì đấy, đi lấy quả táo ăn" Lâm Thanh Hòa vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Chu Thanh Bách, nói.

"Ngươi đi ăn đi, có gì cần làm, làm làm giúp cho" Chu Thanh Bách đi tới, nói.

Hơi thở đầy nam tính của đàn ông liền ập vào trước mặt, Lâm Thanh Hòa nhịn không được nhảy ra một chút.

"Không cần đối xử với ta như một người bệnh, hiện tại ta đã bình phục rồi" Chu Thanh Bách nhìn cô nói.

Ánh mắt này có điểm nguy hiểm, tuy rằng Lâm Thanh Hòa không có kinh nghiệm. Nhưng trong môi trường xã hội hiện đại, chưa ăn thịt heo cũng có thể thấy heo chạy trên tivi mà.

Lâm Thanh Hòa lựa chọn làm lơ hắn, xoay người bắt đầu chặt xương sườn, nói: "Đi đến lấy đậu que phơi khô ra ngâm".

"Ngươi đi lấy, ta chặt thịt" Chu Thanh Bách cầm lấy con dao trên tay của cô, nói.

Tay Lâm Thanh Hòa bị hắn cầm, cô có chút khẩn trương, thiếu chút nữa là giãy giụa, nhưng đã được cô kiềm chế lại.

Cố gắng làm ra vẻ mặt bình thường, nói: "Được, vậy ta đi lấy".

Chu Thanh Bách liền bắt đầu chặt xương sườn, Lâm Thanh Hòa tự mình vào phòng, sau đó vuốt vuốt ngực. Sao lại thế này, còn chưa có quen bạn trai, bây giờ bị hắn nắm chặt tay như vậy, tim liền đập thình thịch!

Chắc không phải là lâu lắm chưa thấy qua đàn ông!

Xem thường chính mình một phen, Lâm Thanh Hòa liền cầm đậu que ra, cái này là lúc trước còn dư lại nên đem phơi.

Cô liền lại đây nhìn thấy Chu Thanh Bách đang chặt xương sườn. Không thể không nói, người đàn ông này kỳ thật rất có mị lực và nam tính.

Tướng mạo cùng dáng người đều không thể bắt bẻ. Cũng rất quan tâm đến gia đình, ít nhất anh em bọn đại oa đều thích hắn..

Khoan đã, cô đang nghĩ cái gì vậy, cô cũng không định cùng hắn phát sinh điểm gì nha.

Cứ yên ổn như vậy sống chung là được, cô cùng hắn xa cách nhiều năm, không biết có bao nhiêu sự khác nhau đâu!

Lâm Thanh Hòa bình tĩnh đem đậu que ngâm nước. Thấy Chu Thanh Bách muốn đem hai cân xương sườn cùng xương cốt khác chặt ra, Lâm Thanh Hòa liền nói: "Đừng chặt, chờ muốn ăn lại chặt tiếp, nếu không sẽ không còn tươi".

"Muốn chặt kêu ta" Chu Thanh Bách gật đầu nói.

Lâm Thanh Hòa nhìn hắn không có ý ra ngoài, nghĩ thầm, phòng bếp rộng như vậy, vóc dáng ngươi lớn như thế ở lại có làm gì đâu.

Nhưng đối diện với ánh mắt hắn, cô có vẻ hơi xấu hổ, nói: "Ngươi nhìn ta như vậy làm gì".

"Thật đau lòng" Chu Thanh Bách nhìn cô nói.

Sau đó thì sao?

"Chu Khải và Chu Toàn không còn nhỏ, có thể tự mình ngủ" Chu Thanh Bách tiếp tục nói.

Lâm Thanh Hòa liền biết hắn có ý gì, nhưng việc trở về phòng ngủ đó là không có khả năng. Cô lại không phải nguyên chủ, tuy rằng trên danh nghĩa là vợ chồng, nhưng đó cũng chỉ là trên danh nghĩa.

Xoay người liền bắt đầu bận rộn với chính mình: "Gì mà không nhỏ, Chu Khải hiện tại mới năm tuổi, qua năm cũng chỉ mới sáu tuổi. Hôm nay trời lại lạnh như vậy, để chúng ngủ một mình ta không an tâm".

Sau đó bắt đầu nói nội tâm, chính mình có phải hay không bồi bổ thằng nhãi này quá mức, khiến tinh trùng hắn lên tới não?

Cô mới quen hắn không bao lâu, liền muốn cùng cô nằm chung giường đất. Đừng có nằm mơ, không có cửa đâu.

Chu Thanh Bách liền biết ý cô không cho hắn trở về phòng, có chút mất mát. Hắn còn tưởng rằng cô đã hoàn toàn buông bỏ định kiến, nhưng xem ra hiện tại còn lâu mới như thế.

Lâm Thanh Hòa mặc kệ hắn nghĩ như thế nào. Giữa trưa ăn hai món, xương cốt lớn hầm đậu nành, xương sườn hầm đậu que, đều đặc biệt thơm.

Ăn xong rồi liền đi ngủ trưa.

Chu Thanh Bách vẫn tự mình vào phòng riêng ngủ trưa, ba mẹ con phòng bên cạnh liền ngủ riêng.

Ở phòng bên cạnh, Chu Thanh Bách vừa cởi bỏ áo len vợ mình đan cho, có chút thở dài.

Ăn uống và cách sống, vợ hắn đều chăm sóc rất tốt.

Nhưng duy nhất chỉ có một điều, vợ hắn không cho hắn trở về phòng. Cái này khiến hắn có chút buồn rầu, đối với hắn tuy rằng khách khí, nhưng hắn vẫn luôn có cảm giác cô chăm sóc hắn như một vị khách.

Chu Thanh Bách nằm ở trên giường đất, trầm mặc nửa ngày, lúc này mới chợp mắt ngủ trưa.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 45: Không đối đãi tốt với người bệnh nữa

[HIDE-THANKS]Lâm Thanh Hòa không giống trong tưởng tượng vô tâm vô phế. Cô có chút không ngủ được, bị người đàn ông phòng bên kia quấy rầy, chuyện gì đang xảy ra chứ.

Lúc trở về không phải vẫn ổn sao, chia phòng ngủ, bé út ngủ cùng cô, tự hắn ngủ phòng cách vách. Nhưng bây giờ chuyện gì đang xảy ra với hắn, sao lại muốn qua đây ngủ.

Cô nhất thiết phải giữ vững quan điểm, tuyệt đối không thể chuyện gì cũng đều tùy ý hắn. Nếu không sẽ cho rằng cô là một người nhân từ, nương tay!

Âm thầm quyết định như vậy, Lâm Thanh Hòa liền đi ngủ.

Mùa đông ngủ trưa quả thật rất thoải mái, Lâm Thanh Hòa ngủ một giấc đến hai giờ rưỡi chiều. Lúc cô tỉnh lại Chu Thanh Bách đang ngồi bên mép của giường đất. Còn bé út không biết đã đi chơi nơi nào.

Trong ngày tuyết rơi lạnh như vậy mà ba anh em kia vẫn có thể ra ngoài, cô đúng là bái phục.

"Bọn nhỏ đâu?" Tuy rằng trong lòng Lâm Thanh Hòa biết, nhưng quá im ắng nên vẫn là tìm lời để nói.

Chu Thanh Bách liền ngồi cạnh bên cô, nghe vậy nói: "Cầm quả táo đi đến nhà ông bà nội".

Lâm Thanh Hòa gật đầu nói: "Vết thương trên người ngươi đã tốt chưa?" Nếu ổn, vậy nên để ngươi lên núi nhìn xem có thỏ hay gà rừng linh tinh gì không bắt về. Đừng ở nhà cả ngày suy nghĩ cách thế nào để trở về phòng.

"Ngươi nhìn xem" Chu Thanh Bách nói, liền cởi quần áo ra.

Lâm Thanh Hòa: "..."

Trời cực lạnh, ngươi nói một lời liền cởi quần áo là thao tác gì?

Chu Thanh Bách mặc ba cái áo trên người, một áo trong, một áo len Lâm Thanh Hòa đan, còn lại là áo khoác quân đội bên ngoài.

Hắn lại đây ngồi trên giường đất không có mặc áo khoác quân đội, chỉ mặc hai cái áo, một lần liền cởi ra được.

Lâm Thanh Hòa nhìn thấy vết thương của hắn cơ bản đã lành, nói: "Trông vẫn ổn, nhưng không biết bên trong như thế nào, vẫn là nên dưỡng thương tiếp đi".

"Vợ à" Chu Thanh Bách quần áo còn chưa mặc vào, liền nhìn cô.

"Trời rất lạnh, ngươi có thấy lạnh hay không, còn không nhanh mặc vào, đừng để đến lúc đông lạnh lại để ta hầu hạ" Lâm Thanh Hòa không dám cùng hắn đối diện, xua tay, tống cổ nói.

"Đêm nay ta trở về phòng ngủ" Chu Thanh Bách mặc quần áo xong, nhàn nhạt nói.

Lời này không có ý cùng cô thương lượng, cảm giác đây chính là lời tuyên bố.

Lâm Thanh Hòa chờ hắn đi ra ngoài đầu vẫn còn ngốc, sau đó cười lạnh, đêm nay ngươi trở về phòng thử xem!

Ở trên giường nằm một hồi, Lâm Thanh Hòa liền lén lấy nho từ túi không gian ra ăn vụng.

Cô có ngẫu nhiên đút cho bé út ăn nho, nhưng cũng chỉ cho bé út ăn, không cho ai khác ăn nữa. Không có cách nào khác, đều đã lớn, sẽ biểu đạt được, không cẩn thận nói ra sẽ bị phát hiện.

Sau đó lại nhìn vật tư trong túi không gian.

Không thể không nói, mấy ngày nay vật tư trong túi không gian tiêu hao đi một ít. Quả táo dư lại một nửa, lê cũng một nửa, mấy thứ này cô lấy ra tương đối ít, đa số đều lấy táo ra cho bé út ăn.

Quả nho dư lại hơn nửa rương, cái này cô thỉnh thoảng tự mình ăn hahaha, lại thỉnh thoảng cho bé út ăn, không tốn bao nhiêu.

Đây là trái cây. Còn gạo tiêu hao bốn túi, một túi hai mươi cân.

Bột mì tiêu thụ nhiều hơn, dùng khoảng mười cân.

Thịt heo cũng ăn một túi lớn, còn dư lại bảy túi, trứng gà tiêu hao mười cân, cũng còn dư lại không ít.

Còn những thứ khác như đường đỏ linh tinh, đều tuyệt đối còn khá nhiều.

Sau khi kiểm tra vật tư trong túi không gian một chút, tâm trạng Lâm Thanh Hòa liền tốt lên. Cô đột nhiên nghĩ tới, cô còn phải thu thập một ít tem linh tinh để lưu trữ. Về sau còn sẽ có giá trị, cụ thể là cái nào thì quên mất, nhưng cứ thu thập một ít đều tốt cả.

Chờ ngày nào lại đi huyện thành, tới cục bưu chính mua.

Lâm Thanh Hòa liền xuống giường đất bắt đầu chuẩn bị cơm chiều, tối nay sẽ ăn cơm bí đỏ.

Bí đỏ xào với thịt, sau đó lại đem chưng với cơm, trộn đều lại với nhau chính là cơm bí đỏ, nấu thêm món canh tảo bẹ nữa là được.

Đơn giản lại dinh dưỡng.

Chu Thanh Bách ở trong sân đánh quyền, Lâm Thanh Hòa thấy cũng được mà không thấy cũng được. Lập tức đi qua phòng bếp bận việc, vo gạo sạch đem ngâm vào nước, hiện tại còn sớm, không vội.

Lâm Thanh Hòa ngâm gạo xong liền trở về phòng tiếp tục đan quần.

Tuy rằng anh em bọn đại oa đều có áo len, nhưng vẫn chưa có quần. Hôm nay trời quá lạnh, cô có chút chịu không nổi, mấy đứa nhỏ kia khí huyết tràn đầy, nhưng vẫn cần giữ ấm.

Chu Thanh Bách luyện quyền, ra đầy mồ hôi, hắn dự định đi tắm một cái.

Lâm Thanh Hòa biết, liền nói hắn: "Tắm cái gì trong thời tiết này, cũng không có phòng tắm, ngươi nếu không sợ lạnh thì đi đi!"

Thật là nghĩ đến hoảng, không có việc gì liền tìm việc.

"Chờ đến mùa xuân, đến lúc đó sẽ xây một phòng tắm" Chu Thanh Bách nghe vậy liền nói.

"Được, đến lúc đó ngươi xem mà làm đi, muốn bao nhiêu tiền thì nói" Lâm Thanh Hòa đối với việc này rất ủng hộ.

Không tắm rửa chỉ có thể lau mình, điều này cô thật sự chịu không nổi. Cũng may mùa đông không đổ mồi, nếu không cô không thể nào vượt qua cuộc sống như này.

"Tự ngươi đi nấu chút nước rồi lau người là được" Lâm Thanh Hòa thấy hắn đổ mồ hôi, nói.

"Ta phải thay quần áo" Chu Thanh Bách nhìn cô nói.

"Thay quần áo thì ngươi đi nấu chút nước. Trong nhà có xà phòng, tự mình giặt quần áo đi" Lâm Thanh Hòa không quen hắn, nói thẳng.

Chu Thanh Bách bất đắc dĩ nhìn cô, thời điểm hắn vừa mới trở về đều chăm sóc hắn rất tốt, mọi việc đều chu đáo. Nhưng hiện tại như thế nào không có đãi ngộ như thế nữa.

Quần áo tự hắn giặt.

Đương nhiên hắn sẽ làm thế, nhưng thái độ của cô khiến hắn không thoải mái, trong lòng có chút khổ sở.

Lâm Thanh Hòa thấy được cũng không muốn thấy được, người đàn ông này chính là không thể quản, chỉ có thể dùng, nếu không càng ngày càng quá đáng.

Chu Thanh Bách đứng một hồi không thấy cô tỏ vẻ mặt khác, liền biết vợ hắn có ý chí sắt đá.

Có lẽ vì hắn bị thương, cho nên mới đãi ngộ như người bệnh?

Chu Thanh Bách cảm thấy đây chính là chân tướng, cho nên tự mình đi nấu nước.

"Vợ ơi, ngươi có muốn lau một chút luôn không?" Chu Thanh Bách đun nước, lại hỏi.

Đang đan áo len, Lâm Thanh Hòa cảm thấy mình lau một chút cũng tốt, liền nói: "Được, ngươi có thể sử dụng chậu rửa mặt múc vào cho ta".

Chu Thanh Bách rất vui lòng khi phục vụ vợ, múc cho cô một chậu nước ấm đem vào, độ ấm vừa vặn tốt.

Đặt nó xuống liền nói: "Vợ, ngươi mau lau đi, đợi lát nữa lạnh nước sẽ dễ đông lại".

"Được, ngươi đi ra ngoài đi" Lâm Thanh Hòa buông chiếc quần đan được một phần ba xuống, gật đầu nói.

Chu Thanh Bách liền bước ra, múc nước vào chậu rửa mặt, sau đó sang cách vách bên kia lau mình.

Tuy rằng chỉ lau sơ cơ thể, nhưng thật sự muốn nói, lau hết cả người liền thấy thoải mái. Lâm Thanh Hòa mỗi ngày đều lau người, nếu không đều không ngủ yên.

Lâm Thanh Hòa còn muốn gội đầu. Cô dường như đã nửa tháng không gội đầu.. Ngày lạnh này thật sự tạo nghiệt mà.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 46: Đọc sách vô dụng

[HIDE-THANKS]Lâm Thanh Hòa cảm thấy thoải mái hơn sau khi lau sơ cơ thể, còn việc gội đầu hẳn để buổi chiều gội, lát nữa cô còn phải nấu cơm.

Chu Thanh Bách gõ cửa đi vào và mang nước nóng vào, hắn cũng đã lau người, bây giờ cảm thấy khá thoải mái.

Hắn liền vào đổ nước, Lâm Thanh Hòa nhìn hắn, nói: "Nếu không có việc gì, ngay mai nếu được thì đi huyện thành một chuyến?"

"Muốn mua gì?" Chu Thanh Bách gật đầu, hỏi.

"Cũng không cần mua gì, định qua xem có táo đỏ hay mấy thứ đồ ăn vặt linh tinh gì đó. Ngươi lại đi mua vải về, cho ngươi mang vải qua cho đại tẩu may hai bộ quần áo bên người" Lâm Thanh Hòa nói.

"Ngươi may" Chu Thanh Bách nhìn cô nói.

"Ta sao may được, đồ mặc trên người của bọn đại oa đều là đại tẩu và tam tẩu may giúp" Lâm Thanh Hòa nói.

"Ta dạy cho ngươi" Chu Thanh Bách nhìn cô nói.

"Ngươi còn biết may quần áo?" Lâm Thanh Hòa kinh ngạc nói.

Chu Thanh Bách lắc đầu: "Không biết"

Lâm Thanh Hòa tức giận nói: "Không biết thì ngươi dạy ta như thế nào?"

"Ta biết kích cỡ của ta, ta có thể chỉ ngươi, xấu đẹp gì ta cũng đều mặc" Chu Thanh Bách nhìn cô nói.

Tại sao Lâm Thanh Hòa cảm thấy những lời này nghe hết sức bình thường, có một chút tào lao trong này?

Nhưng nghe hắn nói như vậy, cô không khách khí, nói: "Nếu ngươi không chê, không sợ lãng phí vải, ta đây xác định có thể làm thử".

Nguyên chủ có thể may quần áo, cô lại bóp kích cỡ của hắn, khẳng định có thể thử một lần.

Trước đó không may cho bọn đại oa, bởi vì cô sợ chính mình làm hư, mua vải cần có phiếu, làm hư rất khó mua lại.

Nhưng hiện tại số phiếu trong nhà có không ít, cô tất nhiên sẽ không lo lắng, chính hắn nói cho cô luyện tập.

Buổi tối ăn cơm bí đỏ.

Mấy anh em bọ họ đặc biệt hài lòng với thức ăn trong nhà. Ông bà nội kêu bọn hắn ở lại ăn cơm, bọn họ liền chạy trốn nhanh hơn ai khác.

Ăn cơm tối xong, Chu Thanh Bách tự giác dọn dẹp, đi rửa chén đũa. Lâm Thanh Hòa đối với biểu hiện của hắn xem như vừa lòng, hơn nữa dặn dò hắn: "Đợi lát nữa nấu một nồi nước, lau người cho ba đứa nhỏ".

"Được" Chu Thanh Bách đồng ý.

Chu Khải nhỏ giọng nói với mẹ hắn: "Mẹ, sao cha lại đi rửa chén?"

"Cha ngươi sao không thể rửa chén?" Lâm Thanh Hòa cười như không cười, nhìn hắn nói.

"Bởi vì cha của người khác không rửa chén, đại bá bá của ta cũng chưa từng rửa chén" Chu Khải nói.

"Đó là bọn họ, cha của ngươi rất vui khi làm vậy. Hơn nữa bây giờ các ngươi còn nhỏ, chờ sang năm thì bắt đầu, trong nhà việc rửa chén chính ngươi làm" Lâm Thanh Hòa nói.

"Mẹ, sao ngưòi lại muốn ta rửa chén?" Chu Khải vẻ mặt khiếp sợ, nói.

"Kêu ngươi rửa chén thì sao? Nam tử hán đại trượng phu, có việc rửa chén thôi cũng không rửa, chẳng lẽ lại bắt cha của ngươi làm?" Lâm Thanh Hòa lười biếng, nói hợp lý hợp tình.

"Người khác đều không làm?" Chu Khải không khỏi nói.

"Người khác còn không có thức ăn như nhà ta đâu. Nếu ngươi muốn làm con của họ, vậy thì đi đi. Nhà ta có quy củ, hơn nữa cha ngươi đều rửa chén, ngươi đương nhiên cũng sẽ như vậy" Lâm Thanh Hòa nói.

"Việc đó đều là con gái làm, nếu như để bọn họ biết, chắc chắn bọn họ sẽ cười anh cả" Chu Toàn nói.

Ngay cả hắn cũng sẽ bị chê cười.

"Cha các ngươi giúp mẹ rửa chén, vậy chứng minh hắn là một người đàn ông tốt. Biết mẹ lo liệu việc lớn nhỏ trong nhà không dễ dàng gì, sẵn sàng giúp mẹ làm việc nhà. Các ngươi giúp mẹ rửa chén, cũng chứng minh các ngươi hiếu thuận với mẹ. Biết mẹ sinh các người đều là con trai, không có sinh con gái. Cho nên nguyện ý giúp mẹ mấy việc nhẹ nhàng, bọn họ lấy gì chê cười các ngươi?" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Khải sửng sốt khi nghe cô nói, hoàn toàn không thể phản bác.

"Nếu có ý kiến có thể phản bác, ta sẽ tiếp thu biện luận của ngươi. Nhưng nếu ngươi không nói hợp lý, về sau ngươi liền rửa chén" Lâm Thanh Hòa nói.

"Mẹ, ta mới bốn tuổi!" Chu Toàn lập tức nói.

"Sang năm đã năm tuổi, chờ ngươi sáu tuổi liền cùng anh trai thay nhau rửa chén đi. Mẹ biết các ngươi đều là những đứa con có hiếu, về sau sẽ tiếp tục cho các ngươi ăn thức ăn ngon" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Toàn vẻ mặt chua xót.

"Khoảng cách sáu tuổi còn lâu, sốt ruột cái gì" Lâm Thanh Hòa chọc chọc khuôn mặt nhỏ của hắn.

"Mẹ, ta không cần rửa chén" Chu Toàn dựa lại làm nũng.

"Mẹ làm đồ ăn ngon cho ngươi, ngươi rửa có mấy cái chén cũng không muốn sao?" Lâm Thanh Hòa vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn, giống như có chút thất vọng.

Chu Toàn sợ tới mức vội vàng nói: "Chờ ta trưởng thành liền giúp người rửa chén".

"Ta biết Chu Toàn nhà ta là ngoan nhất" Lâm Thanh Hòa vừa lòng nói.

Chu Khải còn lại thở dài: "Mẹ, người như thế này có khác gì mẹ kế đâu?"

"Đúng vậy, mẹ kế có thể cho các ngươi quần áo mới, mẹ kế có thể mua mũ mới cho các ngươi đội, mẹ kế có thể mỗi ngày đều thay đổi cách làm món ăn cho các ngươi ăn. Cũng không biết trong thôn có ai muốn một người mẹ kế như ta" Lâm Thanh Hòa nói.

"Hì hì, mẹ, ta nói giỡn" Chu Khải lập tức nói.

Bé út vội chạy lại, trong miệng kêu đường.

Đây là muốn ăn kẹo sữa mà.

Lâm Thanh Hòa nói: "Mới vừa ăn cơm xong không thể ăn đường, chờ ngày mai lại ăn".

Trong nhà mua về ba gói kẹo sữa, hiện tại còn dư lại hai gói, đã bị hai anh trai lớn của hắn ăn hết một gói.

Bé út đang muốn đòi ăn, Lâm Thanh Hòa liền cắt quả táo cho hắn gặm ăn, trong miệng có đồ ăn, liền an phận.

Cho hai anh lớn của hắn ở trên giường đất đùa giỡn, Lâm Thanh Hòa tiếp tục đan quần len.

Chu Thanh Bách đang rửa chén, nghe trong phòng có tiếng cười của bọn nhỏ, thỉnh thoảng cô nói giỡn vài câu, trong lòng cảm thấy ấm áp kỳ lạ.

Rửa sạch chén, hắn liền múc nước ấm cho bọn hắn lau mình. Lau sạch xong liền đem bọn họ ngồi trên một chiếc ghế nhỏ để ngâm chân.

Đều là Chu Thanh Bách làm, Lâm Thanh Hòa đan quần len, mặc kệ bọn họ.

Nhưng cô cũng có chú ý, Chu Thanh Bách tuy rằng không nói chuyện. Nhưng rất có tiềm năng làm cha, hắn chăm sóc mấy đứa con kỳ thật rất tốt.

Cho bọn hắn lau khô chân xong, liền đuổi bọn họ lên giường đất.

Sau đó lại bưng bồn rửa chân của Lâm Thanh Hòa vào, ngâm chân cho cô. Lâm Thanh Hòa cũng không khách khí, một bên ngâm chân một bên nói: "Ngươi ngày mai lại đi huyện thành nhìn xem, có bán giấy bút không, mua về cho Chu Khải. Sang năm hắn đã sáu tuổi, còn phải gửi đi đội đọc sách"

"Được" Chu Thanh Bách đồng ý.

Chu Khải bên kia kêu lên: "Đọc sách? Đọc sách gì, ta tính sang năm cùng cha đi kiếm công điểm!"

"Một bên đọc sách, một bên kiếm công điểm cũng không vấn đề" Lâm Thanh Hòa nói.

"Ta không đi!" Chu Khải lập tức nói.

"Sao lại không đi?" Lâm Thanh Hòa hỏi.

"Đọc sách vô dụng!" Chu Khải hừ nói.

"Đọc sách vô dụng? Ngươi nghe ai nói?" Lâm Thanh Hòa nhìn hắn nói.

"Mẹ hai nói, mẹ ấy nói đọc sách vô dụng. Không phải những người đi học đọc sách, cũng về nông thôn làm việc sao?" Chu Khải nói.

"Cha hắn, ngươi đi lấy bút cùng giấy lại đây" Lâm Thanh Hòa nói với Chu Thanh Bách.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 47: Nếm vị ngọt ngào

[HIDE-THANKS]Chu Thanh Bách nghe được hai chữ cha hắn, sắc mặt nhu hòa đi hai phần. Tuy rằng không biết cô có ý tứ gì, nhưng vẫn làm theo.

Liền vào ngăn tủ lấy giấy và bút cho cô. Lâm Thanh Hòa một bên ngâm chân, một bên viết rõ nhưng thứ muốn Chu Thanh Bách đi mua.

Nhiều vô số, đồ vật muốn mua cũng có một ít.

Viết xong lại đưa cho Chu Khải: "Xem có hiểu không?"

Chu Khải nhíu mày, quả thật hắn xem không hiểu.

"Đây là những thứ muốn cha ngươi ngày mai đi mua trở về. Nếu ngươi không đọc sách, vậy ngươi tất nhiên xem không hiểu. Bất luận ngươi làm việc gì, cũng là nhờ học tập mà ra. Bởi vì không đọc sách tương đương với việc mù chữ. Chỉ có tri thức và văn hóa, đi đến nơi nào cũng không sợ bị mai một. Nếu không cả đời này cũng chỉ có thể lao động tay chân ở trong thôn. Ngươi nhìn xem những hán tử ở trong thôn, mười bảy mười tám tuổi liền kết hôn sinh con. Sau đó bắt đầu làm ruộng nuôi dưỡng con cái ở tuổi 27, 28 như một người bốn 47 tuổi, chẳng có gì khác nhau. Nhìn lại cha các ngươi, nếu lúc trước không ở trong thôn làm việc, khẳng định hắn cùng người trong đều giống nhau, không có cách nào chạy" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Thanh Bách: "..."

Đột nhiên hắn cảm thấy khủng hoảng, vợ mình dường như nhìn mặt mình mà nói?

"Ta không sợ!" Chu Khải đặc biệt có khí chất, nói.

"Không tồi, rất có khí chất của nam tử hán. Không đọc sách cũng có thể, ngẫm lại về sau các ngươi cũng giống cha ngươi, cả đời cày cuốc như vậy. Cảm thấy mình có thể, vậy thì bắt đầu từ ngày mai ngươi làm cơm riêng đi. Cũng là thích ứng trước, không đọc sách cuộc sống về sau sẽ thế nào. Đừng đến lúc đó không chịu nổi khó khăn" Lâm Thanh Hòa nói.

"Ngày mai ta sẽ ăn cơm riêng sao?" Chu Khải cứng đờ nói.

"Như thế nào, sợ rồi?" Lâm Thanh Hòa nhướng mày nói.

"Làm thì làm, ta không sợ chịu khổ!" Chu Khải nói.

"Tốt lắm, hy vọng ngươi có thể kiên trì. Đúng rồi, ngày mai chúng ta ăn cháo thịt nạc" Lâm Thanh Hòa nói với Chu Thanh Bách.

"Được" Chu Thanh Bách gật đầu đồng ý.

Đối với phương thức giáo dục của cô, hắn không có ý kiến gì. Nhưng vợ hắn thật sự viết chữ rất đẹp, thật đẹp mắt mà.

Đã nhiều năm rồi hắn không có viết thư cho nhà.

Lâm Thanh Hòa không lo lắng về việc tiết lộ chữ viết. Bởi vì nguyên chủ không cùng Chu Thanh Bách viết thư từ cái gì cả. Nhưng nguyên chủ học ba năm tiểu học, vất vả lắm mới học hết.

Cho nên việc đọc và nhận dạng chữ cái là điều hết sức bình thường. Lúc trước Chu gia nói về cuộc hôn nhân này, có thể đọc sách viết chữ là một điểm cộng trong mắt gia đình.

Hôm nay buổi tối Chu Thanh Bách không rời đi, Lâm Thanh Hòa trừng mắt hắn cũng vô dụng. Sau đó liền an bài cho hắn ngủ ở đầu giường đất, nhưng Chu Thanh Bách cũng không chê.

Từng bước một bước tới.

"Cha, hôm nay người cùng chúng ta ngủ chung sao?" Chu Khải đã quên mất ngày mai sống thế nào, đôi mắt sáng rỡ nói.

"Ừ, tiết kiệm một ít củi lửa, giường đất cách vách không cần thiêu" Chu Thanh Bách lấy lí do chính trực, nói.

Lâm Thanh Hòa lười nói chuyện, ai mà không biết hắn nghĩ gì chứ. Nhưng cô cũng mặc kệ, ôm bé út cùng đi ngủ.

Chu Thanh Bách nhìn thấy cô cách khá xa mình, đành bất đắc dĩ, nhưng hắn được phép vào là quá tốt rồi.

Sáng sớm hôm sau như thường lệ, Chu Thanh Bách ra ngoài chạy bộ. Còn Lâm Thanh Hòa nấu cháo hạt mè thịt nạc. Đối với Chu Khải, cho hắn một ít bánh bột ngô liền xong việc.

Cô một chút đều không mềm lòng, cho hắn thấy những ngày ấy có tương lai ra sao, để xem có còn không muốn đọc sách nữa không.

Vì vậy Chu Khải cảm thấy mình là được nhặt từ bên ngoài. Buổi sáng gặm bột bánh ngô, còn chuẩn bị nước. Nhưng cha mẹ cùng em trai lại ăn cháo mè thịt nạc thơm ngào ngạt, còn có trứng chiên ăn!

Hắn cũng chỉ có mấy cái bánh bột ngô, còn cùng với mấy cánh dưa muối, không còn gì khác!

"Ngươi đừng bất mãn, trong thôn vẫn còn nhiều nhà ăn mì khoai lang. Ngươi ăn bánh bột ngô cũng nên thấy hài lòng, về sau chờ ngươi trưởng thành kết hôn, không sống chung với chúng ta nữa, tự mình ra sống riêng đi" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Khải cảm thấy tương lai chính mình không nhìn thấy ánh mặt trời.

Chu Toàn còn lại không dám nói gì, hắn khẳng định không sống nổi cuộc sống như vậy. Về sau hắn trưởng thành, nhất định phải nghe lời mẹ, chăm chỉ đọc sách tốt!

"Ta đến nhà đội trưởng mượn cái xe đẹp để đi" Chu Thanh Bách cùng cô nói.

"Chúng ta có muốn mua một chiếc không?" Lâm Thanh Hòa thuận miệng liền nói.

Chu Thanh Bách lại nghiêm túc gật đầu: "Trong nhà nên có một chiếc".

"Vậy ngươi chờ, ta đi lấy cho ngươi tiền và phiếu!" Lâm Thanh Hòa nghe vậy vội vàng nói.

Loại sự tình mua xe đạp này, cô không cảm thấy lỗ vốn. Bởi vì cho dù xe đạp tốn một trăm đồng tiền, còn tốn thêm nhiều phiếu công nghiệp, nhưng hiện tại trong nhà không phải không lấy ra được.

Quan trọng nhất chính là, về sau cô có thể qua Mai tỷ lấy thịt heo. Hiện tại cô đang qua lại với Mai tỷ, có biết chồng của Mai tỷ là người mổ heo.

Cô có thể cùng Mai tỷ thương lượng, khẳng định Mai tỷ sẽ đồng ý. Một cân thịt khoảng sáu đồng tiền. Cho Mai tỷ một đồng, lấy bốn cân không tính là vấn đề gì lớn. Cô đi qua huyện thành bên kia cũng tốn khoảng năm khối tiền gì rồi.

Mặc dù tiền không có nhiều, nhưng cách một Thiên can mà nói, mỗi gia đình một tháng sẽ nhận được tiền lương.

Xe đạp mua trở về dùng mấy tháng, tiền cũng sẽ có lại, đều không cần lo lỗ vốn.

Chu Khải nghe được đôi mắt tỏa sáng: "Trong nhà sẽ mua xe đạp?"

"Đúng vậy" Lâm Thanh Hòa đem tiền và phiếu đều gói lại đưa cho Chu Thanh Bách mang đi, nói.

"Ta về sau có thể đi xe đó không?" Chu Khải hỏi.

"Về sau nếu đi huyện thành học, có thể mua cho ngươi một chiếc khác" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Khải đầu tiên mở to mắt vui mừng, nhưng sau đó vẻ mặt lại rối rắm.

Lâm Thanh Hòa cũng mặc kệ, tạm biệt Chu Thanh Bách, nói: "Trên đường cẩn thận" Haiz, vẫn là nên quan tâm một chút đi.

Không chỉ nhắc hắn đi cẩn thận, cô còn nở một nụ cười ngọt ngào cho hắn.

Chu Thanh Bách lúc này mới cảm thấy hài lòng, vác cái bao, xách cái rổ ra cửa.

Lâm Thanh Hòa nói với Chu Khải: "Buổi trưa ngươi ăn cháo bắp"

"Vậy các ngươi buổi trưa ăn gì?" Chu Khải không khỏi nói.

"Buổi trưa chờ cha các ngươi trở về sẽ ăn sủi cảo" Lâm Thanh Hòa nói.

Khuôn mặt nhỏ của Chu Khải thiếu chút nữa sụp đổ, gần bị Lâm Thanh Hòa chăm sóc rất tốt. Thời điểm mẹ ruột của hắn trước kia, có bắp cháo cũng không cho ăn đâu, đôi khi còn phải ăn khoai lang.

Nhưng nếu không đọc sách, Lâm Thanh Hòa một chút đều không khách khí. Cho Chu Toàn và bé út Chu Bách ăn kẹo sữa, nhưng không cho Chu Khải.

"Sao ta lại không có!" Chu Khải tức giận nói.

"Còn có thể làm gì, ngươi nghĩ lại xem các bạn bằng tuổi của ngươi có kẹo sữa ăn sao? Cha bọn họ trước kia còn nhỏ không đọc sách, về sau con cái cũng không có kẹo sữa ăn. Cho nên từ giờ ngươi thích ứng với cuộc sống này đi, đừng đổ lỗi cho ta" Lâm Thanh Hòa nói.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 48: Canh gừng đường đỏ

[HIDE-THANKS]"Không ăn thì không ăn!" Chu Khải bực bội, sau đó liền chạy đi.

Lâm Thanh Hòa không kêu hắn lại, nhưng vẫn kêu Chu Toàn lặng lẽ đi ra ngoài cùng hắn. Chu Toàn biết hắn sĩ diện, lấy một viên kẹo sữa liền đi ra ngoài tìm anh cả.

Lâm Thanh Hòa nhàn rỗi không có việc gì, ôm bé út ngồi ở cửa chơi làm người tuyết. Tối hôm qua tuyết rơi rất nhiều, sáng sớm Chu Thanh Bách đã quét tuyết. Việc này sau khi hắn trở về cô không cần làm nữa, đều là để hắn làm.

Các việc nấu cơm cho heo ăn gì đó đều là do hắn xử lí.

Về sau hắn làm việc cô nhất định sẽ hỗ trợ, nhưng trước mắt cô không có dự tính gì cả, cứ để hắn làm việc hắn muốn thôi.

Hai mẹ con đang chơi vui vẻ, cách vách dì Trần đi tới.

Nhìn thấy dì Trần, Lâm Thanh Hòa chào hỏi: "Dì Trần đây là đang định đi đâu?" Lâm Thanh Hòa kêu người.

Sở dĩ vui vẻ chào hỏi, chủ yếu là dì Trần này là một người không tồi, chồng của dì ấy cũng thuộc họ hàng nhà Chu gia, nhưng có chút cách xa.

"Lão nhị gia tối hôm qua sinh con, ta đi qua mới biết được trong nhà không có đường đỏ, nên định đến hợp tác xã nhìn xem có bán không" Dì Trần nói.

"Dì Trần vội thì nên đi thôi, nhưng lúc này bên hợp tác xã đồ vật rất ít. Nếu mua không được thì tới ta lấy, lần trước ta có đi mua một chút đem về, có thể dùng khi khẩn cấp" Lâm Thanh Hòa nói.

"Vậy dì cảm ơn ngươi trước" Dì Trần không khách khí, liền đồng ý.

Lâm Thanh Hòa gật đầu.

Trước kia dì Trần này có giúp nguyên chủ chăm sóc bọn đại oa. Bởi vì nguyên chủ căn bản không thể nào chăm sóc, có đôi khi còn để bọn họ ở nhà, chính mình đi ra ngoài cả ngày.

Dì Trần giúp đỡ hơn hai lần, nguyên chủ không để trong lòng. Nhưng kế thừa ký ức của nguyên chủ, Lâm Thanh Hòa trong lòng hiểu rõ.

Dì Trần có hai đứa con trai, hiện tại đứa lớn đang sống chung nhà với bà, đứa thứ hai kết hôn liền dọn ra sống riêng.

Đây là nhà đầu tiên làm như vậy trong thôn, chia nhà trong hòa bình. Cha mẹ Chu đều không quyết đoán như hai vợ chồng già dì Trần này.


Nhưng rõ ràng cuộc sống bây giờ không tồi, chẳng con trai thứ hai của dì Trần đây, vừa mới sinh đứa con đầu lòng.

Nói về điều này, Lâm Thanh Hòa cũng có nhiều cảm xúc.

Kỳ thực từ lúc mùa thu tới giờ, trong thôn liên tục có không ít nhà đều sinh con.

Tính toán thời gian, có lẽ tất cả họ đều mang thai từ mùa đông năm ngoái.

Thời đại này chính là như vậy, bởi vì cơ bản không có cái gì tiêu khiển, duy nhất chỉ có phu thê vận động trên giường. Nếu không lúc này em bé như thế nào lại nhiều như thế?

Không nói người khác, nói về Chu Thanh Bách tiếp thu nền giáo dục quốc gia. Sau khi trở về, hắn thấy cô dường như giống bộ dáng lý tưởng của người vợ trong tâm trí hắn. Còn không phải từng ngày, tưởng tượng cùng cô nằm chung một ổ chăn?

Đừng tưởng rằng cô không biết, vừa mới trở về, hắn đối với cô không có suy nghĩ gì.

Sau lại không biết như thế nào, hắn liền đổi ý. Cô cũng không làm gì đặc biệt. Chỉ nấu ba bữa cơm mỗi ngày, buổi tối trước khi ngủ cho hắn uống một chén táo gừng. Đúng rồi, mấy ngày đầu cô còn kiên trì mỗi ngày đều nấu nước gừng ngâm chân, xua tan cái lạnh.

Trừ lần đó ra không còn cái gì khác. Nhưng hiện tại một ngày chỉ cần nhàn rỗi, không có việc gì làm, hắn liền đến cô để tìm cảm giác tồn tại, ngay cả khi chẳng nói gì.

Lâm Thanh Hòa tiếp tục đắp người tuyết với bé út, hai mẹ con chơi đến quên giờ. Nửa giờ sau Chu Khải và Chu Toàn trở về, hai mẹ con các cô đắp người tuyết lớn, nhưng chất đống không ra hình dạng lắm.

"Hai anh trai các ngươi mau lại đây xem, người tuyết đôi như thế nào" Lâm Thanh Hòa tiếp đón bọn họ, nói.


Chu Khải đã quên chuyện buổi sáng ra sao, cũng vui vẻ lại đây.

Chu Toàn nhìn, nói: "Mẹ, người không gọi ta cùng chơi!"

"Người tuyết không có mắt mũi, các ngươi nghĩ xem có cách nào cho nó có đôi mắt với mũi không, cũng coi như các ngươi có một phần làm trong này" Lâm Thanh Hòa nói.

"Anh cả, ngươi mau vào trong phòng lấy hạt óc chó, có thể cho người tuyết đôi mắt" Chu Toàn lập tức nói.

Chu Khải liền chạy vào lấy, còn vào phòng bếp lấy hai cây củi ra. Cắm hai bên người tuyết, sau đó đem hạt óc chó gắn vào, bây giờ có giống người tuyết hơn rồi.

"Không tồi, sức tưởng tượng đều khá tốt" Lâm Thanh Hòa cổ vũ nói.

Chu Khải nhìn cô, không nói chuyện.

"Về sau chăm chỉ đọc sách, học bản lĩnh, mẹ còn muốn dựa vào các ngươi đấy" Lâm Thanh Hòa nói.

"Phong tục của chúng ta là, cha mẹ đều phải cùng con trai út sống chung" Chu Khải buột miệng nói.

Lâm Thanh Hòa trừng mắt nói: "Nói như vậy, về sau ngươi không định hiếu thuận ta với cha ngươi phải không?"

"Khẳng định không phải, chờ về sau ngươi cùng cha già rồi, mỗi ngày ta sẽ cho các ngươi ăn bánh bao, sủi cảo!" Chu Khải nói.

Lâm Thanh Hòa thật ra có nghĩ tới, phong tục ở đây chính là như vậy. Cha mẹ cùng con trai nhỏ nhất sống chung, về sau cha mẹ Chu cũng sẽ cùng nhà cô chung sống.

Trước mắt mà nói, điều đó không cần, bởi vì cha mẹ Chu vẫn còn trẻ.

Đối với việc về sau, thì để sau này rồi nói, hiện tại dưỡng già là quá sớm.

Nhưng nói là nói như vậy, Lâm Thanh Hòa vẫn hy vọng hai vợ chồng già bảo trọng thân thể. Nếu không về sau ở cùng nhà cô, thân thể không tốt, đều là cô phải chăm sóc à.

Vì thế kêu anh em bọn họ ra ngoài chơi, cô tiến vào phòng bếp nấu canh gừng đường đỏ, dùng bình thủy giữ nhiệt của Chu Thanh Bách đựng, kêu Chu Khải, Chu Toàn đem qua cho ông bà nội.

Đương nhiên cũng cho anh em bọn họ mỗi người uống một chén, Lâm Thanh Hòa cũng uống. Trời lạnh này mà uống cái này thì không còn gì bằng, thật ấm cho thân thể.

Lâm Thanh Hòa dự định làm bánh trôi nhân đậu. Làm bánh này rất phiền phức, nhưng hiện tại Lâm Thanh Hòa nhàn rỗi đến không chịu nổi.

Tuy rằng quần còn chưa có đan xong, nhưng làm cho bọn nhỏ ăn cũng không ảnh hưởng.

Cô ở nhà bận rộn, Chu Khải và Chu Toàn từ nhà ông bà nội trở về. Cũng về đây giúp đỡ, Lâm Thanh Hòa cũng không đuổi bọn hắn. Có thể ra lệnh cho bọn hắn giúp đỡ, bọn hắn bận rộn rất nhiều liền có cảm giác đạt được thành tựu.

Cha Chu đang uống canh gừng đường đỏ, không thể không nói, uống cái này khá ngon.

Ở thời đại này người ta quan niệm, có hai thứ tốt nhất, một là nước luộc, hai chính là vị ngọt.

Dùng bình giữ nhiệt, rót ra được khoảng hai bát. Cha Chu đổ ra uống một phần, dư lại một phần liền đưa cho bạn già uống.

"Uống khi còn nóng mới tốt, thất thần làm gì" Cha Chu nhìn bà nói.

"Ta đây cũng không nghĩ tới, hai vợ chồng già này, thế nhưng có thể hưởng lòng hiếu thuận của nhà lão tứ" Mẹ Chu cảm động nói.

"Hiện tại lão tứ gia đồng ý sinh hoạt tốt là được, không cần phải xen vào" Cha Chu nói.

Có thể mang đồ lại đây hiếu thuận, vậy thì ăn thôi, ý tứ của cha Chu chính là như vậy.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 49: Xe đạp thương hiệu Phượng Hoàng

[HIDE-THANKS]Mẹ Chu căn bản vẫn có chút lo lắng, nhưng sau nhiều ngày, bà cũng có chút yên tâm, vợ lão tứ xem ra đã chấp nhận việc lão tứ rút lui.

Cho nên bà nghe cha Chu nói vậy, liền không quản nhiều nữa.

Sau khi uống nước gừng đường đỏ ngọt ngọt, bổ dưỡng. Mẹ Chu liền đem rửa sạch chén cùng bình thủy, sau đó đem bình thủy lại đây.

Nhìn thấy mấy mẹ con đang vội vàng làm bánh trôi hấp nhân đậu.

Mẹ Chu hỏi: "Lão tứ đâu?"

"Hắn đi huyện thành" Lâm Thanh Hòa nói.

"Đi huyện thành làm gì?" Mẹ Chu ngây ra một lúc, nói.

"Nhờ hắn đi mua vải dệt thủ công, hắn không có nhiều quần áo. Đến lúc đó còn phải mượn trong nhà máy may, làm cho hắn hai cái áo mặc bên trong" Lâm Thanh Hòa vẻ mặt tình nguyện nói.

Mẹ Chu nghe vậy liền không nói gì.

"Cô út khi nào trở về?" Lâm Thanh Hòa thuận miệng nói.

Nguyên chủ trong thôn không có bằng hữu, cũng không có khả năng có. Cô cùng Chu Hiểu Mai, tức là em của Chu Thanh Bách, có quan hệ không tồi. Tính tình hai người có vẻ giống nhau, đặc biệt thích xú mỹ, thích hư vinh.

Nhưng nguyên chủ cậy vào chồng Chu Thanh Bách, Chu Hiểu mai dựa vào chính mình. Cô ấy đi huyện thành bên kia làm công nhân của xưởng thực phẩm, đặc biệt có thể diện.

Nhưng tính tình được nuông chiều một chút, cùng nguyên chủ vô cùng hợp nhau.

Nguyên nhân bởi vì nguyên chủ lớn lên xinh đẹp, hơn nữa ăn nói cao cao tại thượng. Chiếu theo lời nói Chu Hiểu Mai, đại khái chính là trong nhà có bốn tẩu tẩu, nhưng duy nhất chỉ có tứ tẩu dám ra ngoài xử lí việc của cô.

Còn ba tẩu khác đều không được.

Quan trọng nhất là, trước lúc Chu Hiểu Mai đi tuyển dụng công tác này. Nguyên chủ lúc ấy vung tay áo lên, liền mua cho cô hai cái đồ hộp, ngầm đưa cho cô một cái, giám đốc ở đó một cái.

Vì thế việc đi công tác được thực hiện, xúc tiến quan hệ của Chu Hiểu Mai cùng với nguyên chủ. Còn thường xuyên vì nguyên chủ bênh vực kẻ yếu, nói nguyên chủ lớn lên xinh đẹp như hoa như ngọc, còn vì tứ ca sống thủ quả, tứ ca của cô thật đúng là có phước tám đời.

Mẹ Chu nghe được những lời này thiếu chút nữa đánh gãy chân chó.

Những lời này khiến nguyên chủ ghim sâu vào tận đáy lòng, chị dâu em chồng cùng chung một phe, cảm tình thật không tồi.

Chu Hiểu Mai là khuê nữ, nhưng địa vị không bằng con trai Chu Thanh Bách, điểm này cơ bản không có nửa điểm nghi vấn.

Hơn nữa cũng không phải trong nhà có duy nhất một khuê nữ. Phía trước Chu Thanh Mộc còn có hai người chị. Nói cách khác, cha mẹ Chu sinh bốn đứa con trai, ba cô con gái. Mặc kệ là khuê nữ thì vẫn là con của mình, đều không hiếm lạ.

Nhưng đau nhất vẫn chính là tiền đồ của Chu Thanh Bách.

Mẹ Chu nói: "Lần trước nhờ người gửi lời về nhà, nói là tháng sau sẽ về. Cũng không biết khi nào nó kết hôn, mong rằng kết hôn sớm một chút, đến lúc đó có thể bàn chuyện gả ra ngoài"

Kỳ thật bà có chút phiền lòng về khuê nữ này, mỗi tháng tiền lương có mười sáu đồng tiền. Nhưng gửi về nhà có ba đồng tiền, còn mười ba đồng tiền tự nó tiêu sài hoang phí.

Hơn nữa mỗi lần trở về đây đều cùng tứ tẩu lẩm bẩm, nói tứ ca bạc đãi tứ tẩu của cô ấy, phiền thấu bà!

"Ta đánh giá, có lẽ cô út năm nay cũng 22 tuổi đi" Lâm Thanh Hòa nói.

"Qua năm liền 23, đã già đầu rồi" Mẹ Chu nói.

"Mẹ cho cô ấy đi xem mặt xem?" Lâm Thanh Hòa bận rộn, nói.

"Nó làm gì nhìn trúng người trong thôn, mỗi ngày chỉ nghĩ đến lương thực, hàng hóa" Mẹ Chu nói.

"Cô út như vậy cũng rất có tham vọng, rất có chí khí theo đuổi" Lâm Thanh Hòa nói.

Mẹ Chu nghĩ thầm, theo đuổi cái gì a, người thành phố đều dễ gả như vậy sao?

Mặc dù con gái của mình làm việc trong thành phố rất có thể diện, nhưng chính mẹ Chu cảm thấy con gái của mình không có khả năng gả cho người trong thành phố.

Lâm Thanh Hòa cũng không cùng bà nói nhiều về vấn đề đó, dì Trần lúc này trở lại, ở ngoài gõ cửa.

"Dì Trần, đều ở nhà, dì vào đi" Lâm Thanh Hòa hô to.

Dì Trần bước vào, nhìn thấy mẹ Chu liền cười chào hỏi, mẹ Chu cũng khách khí nói hai câu.

"Thật là, ngươi nói đúng đấy Thanh Hòa. Hợp tác xã bên kia không có đường đỏ, nhà lão nhị cũng không chuẩn bị gỗ lăng tử. Nhà ngươi có bao nhiêu, đều mang ra cho dì, dì trực tiếp mua của ngươi" Dì Trần nói.

"Được nha, chỉ cần theo giá của hợp tác xã là được, dì Trần muốn nhiều hay ít" Lâm Thanh Hòa nói.

"Có hai cân không?" Dì Trần hỏi.

"Có" Lâm Thanh Hòa liền đi vào phòng mang hai cân đường đỏ ra, bỏ vào lọ cho dì Trần.

Đường đỏ này chất lượng rất tốt, dì Trần chắc chắn hài lòng, Lâm Thanh Hòa nói: "Do là dì Trần, đổi lại người khác ta chưa chắc đã cho, đây là đường đỏ lần trước ta đi cả đoạn đường dài đến huyện thành mua về".

Dì Trần cười cười, nói về sau có gì cần giúp đỡ cứ nói ta. Không cần khách khí, sau đó vội vàng trở về.

Mẹ Chu không nói gì, chỉ cảm thấy hiện tại lão tứ gia sinh hoạt với bộ dáng này, đều hiểu được muốn bán một cái ân tình.

Mang đường đỏ đổi lấy tiền, đây là điều bình thường. Nhưng nguyện ý đổi cho gia đình khác dùng đây cũng là một loại tình cảm.

"Tam tẩu hình như cũng sắp như vậy" Lâm Thanh Hòa hỏi.

"Tháng sau sẽ sinh" Mẹ Chu gật đầu nói.

Lâm Thanh Hòa gật gật đầu, buổi sáng Chu Thanh Bách đi huyện thành. Bởi vì có xe đạp, cho nên rất mau đi về, mười một giờ liền về đến nhà.

Mang về một cuộn vải dệt thủ công, vải này không cần phiếu. Nhưng thông thường ở hợp tác xã mua không được, chỉ có thể qua chợ đen mua, giá sẽ cao hơn giá gốc một ít.

Nếu có thể mua ở hợp tác xã, tất nhiên sẽ rẻ hơn.

Một cuộn vải dệt thủ công, còn có táo đỏ, gừng, tôm khô, tảo bẹ và các thứ linh tinh. Mặt khác còn có vài cân gạo, đặc biệt chính là, hắn còn mang về một cân thịt dê!

Nói tóm lại, lúc này mua về không ít đồ.

Nhưng quan trọng nhất trong mấy thứ này, vẫn là Chu Thanh Bách cởi xe đạp.

Hắn hôm nay đi huyện thành không phải đi một mình, mà đi cùng con trai đội trưởng. Bởi vì qua huyện thành mua không ít đồ, nên liền cùng nhau đi.

Chu Thanh Bách lần này đạp xe đạp trở về, là xe riêng của nhà mình, hoàn toàn mới, thương hiệu Phượng Hoàng. Lâm Thanh Hòa cho hắn 300 đồng tiền, một chiếc này tốn 250 đồng, cộng thêm 32 phiếu công nghiệp, thật sự là đắt chết người.

Nhưng Lâm Thanh Hòa một chút cũng không đau lòng, còn cao hứng, phải hỏi Chu Thanh Bách: "Như thế nào lại có ngay bây giờ, ta còn tưởng năm sau mới có".

"Đặc biệt được ưu tiên cho ta" Chu Thanh Bách nói.

Lâm Thanh Hòa liền hiểu ngay, là bởi vì có phương pháp. Sau đó nhìn hắn, tuy rằng vẻ mặt lãnh đạm, nhưng mặt mày lại có một sự thu hút riêng, ý tứ khen ngợi.

Lâm Thanh Hòa nói: "Dọc đường đi cũng thật lạnh, nhanh đi vào lấy nước ấm rửa mặt, lại thoa một chút kem bảo vệ da, để dễ chịu hơn"

"Ngươi giúp ta" Chu Thanh Bách nhìn cô nói.

"Được!" Vì lợi ích sang năm hắn sẽ làm việc bên ngoài, Lâm Thanh Hòa liền hầu hạ.

Múc cho hắn nước ấm rửa mặt, sau đó lại bôi kem bảo vệ da cho hắn.

Nhưng thật mà nói, thời điểm thoa kem bảo vệ da cho hắn, bị ánh mắt hắn chăm chú nhìn chằm chằm, tim cô lại bắt đầu đập nhanh.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back