Chương 30: Ai khi dễ cô?
Edit+Beta: Hany
"Có phải hay không, không muốn chia tài nguyên cho người của những lão già đó?"
Tư Không Miểu không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Có phải hay không, cô muốn đem kịch bản kia cho Tô Cẩm?" Lục Dung từng bước từng bước hỏi, kỳ thật Tinh truyền thông rất nhỏ, hắn không ngại đem toàn bộ Tinh truyền thông đều cho Tư Không Miểu chơi.
Nên cô có thể không cần khóc như vậy được không?
Tư Không Miểu khi khóc thật sự quá khủng bố, hắn chưa bao giờ thấy Tư Không Miểu khóc, cơ thể lẻ loi của cô rơi nước mắt như muốn tan biến. Nghĩ như thế làm hắn hoảng sợ vội nói:
"Tôi kỳ thật, đều có thể thỏa mãn tất cả yêu cầu của cô."
Chỉ cầu cô đừng khóc.
Tư Không Miểu nghe xong, lập tức nâng mắt.
Lục Dung thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ thầm cô quả nhiên muốn chính là cái này, cô luôn luôn muốn chính là cái này, cuối cùng đã dỗ được cô.
Nhưng ngay sau đó, hắn thấy trong mắt cô là hận ý, hận ý mãnh liệt.
Cô hung hăng nghiêng mặt, cắn tay Lục Dung đang đặt ở trên má cô một ngụm, cắn một phát đã ngửi thấy mùi máu tươi.
"A.. Tư Không Miểu, cô là chó à.." Lục Dung đau đến chẳng suy nghĩ được gì.
"Lục Dung, tôi thật hối hận khi thích cậu!" Trên môi cô đều là máu của hắn: "Cậu căn bản cái gì cũng đều không hiểu, từ đầu đến cuối cậu đều không có hiểu tôi!"
"Tôi chưa bao giờ thấy ai ngốc hơn cậu!" Cô càng khóc càng lợi hại hơn, một phen kéo ghế dựa, cũng không quay đầu lại mà chạy đi ra ngoài.
Tôi chưa bao giờ thấy ai ngốc hơn cậu!
Tôi chưa bao giờ thấy ai ngốc hơn cậu!
Tôi chưa bao giờ thấy ai ngốc hơn cậu..
Máu của Lục Dung từng giọt từng giọt dọc theo bàn dài mà chảy xuống, hắn không biết làm sao mà mình đã không cảm giác được đau đớn, đầu óc đều là câu nói cuối cùng của Tư Không Miểu.
* * *
"Diệu Diệu, cô làm sao vậy?" Trương Tiêm đang đứng ở cửa WC văn phòng, nhẹ nhàng gõ cửa, bất quá chỉ rời đi một chút mà thôi, Diệu Diệu sau khi trở về lại tự nhốt mình ở trong như thế..
Cô vừa mới mới xử lý xong việc bên bộ phận nhân lực, nghĩ lại đây cùng Tư Không Miểu thảo luận lần phỏng vấn tiếp theo.
Mấy ngày nay cô tiếp nhận bộ phận nhân lực, phát hiện ra bộ phận nhân lực rất tồi tệ.
Vì thế sau khi tra xét công việc mỗi người hoàn toàn, đem những người vô dụng chỉ biết nịnh bợ Giản An đá xuống, đem những người có tài người đề cử thay vị trí. Lại phân phối công việc lại, đem tư liệu nhân sự sửa chữa lại một lần.
Kỳ thật trong khoảng thời gian quản lý bộ nhân lực này, cô hoàn toàn có thể tạm thời buông bỏ chức bí thư hành chính tổng giám đốc này, nhưng cô không yên tâm Tư Không Miểu. Gần đây tâm trạng Diệu Diệu, thật sự quá kì lạ rồi.
Trương Tiêm mới vừa đi đến văn phòng, liền phát hiện Tư Không Miểu đang trốn ở trong WC.
Cô đợi đã lâu, Tư Không Miểu vẫn ở trong WC như cũ.
"Diệu Diệu, có phải bị mấy lão già của hội đồng quản trị làm khó dễ?" Trương Tiêm cảm thấy mấy lão già kia là những kẻ khốn nạn, một người không đánh bại Diệu Diệu liền liên kết lại khi dễ Diệu Diệu.
"Không có.. không có.." Âm thanh Tư Không Miểu truyền ra trầm thấp.
Lại một tiếng nước chảy ào ào, Tư Không Miểu nhìn mặt mình trong gương một lát.
Rồi mở cửa WC, tóc Tư Không Miểu còn dính một ít bọt nước, mặt bị rửa đến đỏ rực, khóe mắt đều sưng lên.
Bộ dáng này, là đã khóc.
Trương Tiêm há hốc mồm, khó có thể tin sự việc trước mắt..
Tư Không Miểu khóc?
Cô kiên cường, dũng cảm, là một người con gái không sợ trời không sợ đất, như thế nào sẽ khóc?
"Mẹ nó ai khi dễ cô?" Trong lòng Trương Tiêm đau âm ỉ, một phen ôm chặt lấy Tư Không Miểu: "Diệu Diệu tôi giúp cô đánh chết hắn!"
Bị ôm như thế, nước mắt Tư Không Miểu cố gắng ngăn lại đã một lần vỡ đê.
Bị nam thần vứt bỏ, bị bạn tốt phản bội, bị mọi người xa lánh, đây là vận mệnh tương lai của Tư Không Miểu. Cô không cha không mẹ, lại không quen ai, sống trên đời lẻ loi lâu như vậy, chợt một cái ôm bất thình lình xảy ra, chỉ một thoáng ấm áp khiến trái tim bị thương tổn chồng chất vết sẹo cũng ấm áp lên.
"Oa.." Cô ngăn không được nước mắt, lại khóc lên một lần nữa.
"Diệu Diệu ngoan, đừng khóc, đừng khóc, nói cho tôi nghe nào, con mẹ nó là tên hỗn đản nào!" Trương Tiêm lấy tay vỗ nhẹ lưng Tư Không Miểu.
Tư Không Miểu thút tha thút thít nức nở, bẹp bẹp cái miệng nhỏ: "Nhiều lắm."
"Chúng ta cùng đi xử lý bọn họ được không?" Ai, này mẹ nó vẫn là người con gái anh minh thần võ kia của cô sao? Trương Tiêm nhìn lại, bất quá, thật đáng yêu mà..
"Có phải hay không, không muốn chia tài nguyên cho người của những lão già đó?"
Tư Không Miểu không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Có phải hay không, cô muốn đem kịch bản kia cho Tô Cẩm?" Lục Dung từng bước từng bước hỏi, kỳ thật Tinh truyền thông rất nhỏ, hắn không ngại đem toàn bộ Tinh truyền thông đều cho Tư Không Miểu chơi.
Nên cô có thể không cần khóc như vậy được không?
Tư Không Miểu khi khóc thật sự quá khủng bố, hắn chưa bao giờ thấy Tư Không Miểu khóc, cơ thể lẻ loi của cô rơi nước mắt như muốn tan biến. Nghĩ như thế làm hắn hoảng sợ vội nói:
"Tôi kỳ thật, đều có thể thỏa mãn tất cả yêu cầu của cô."
Chỉ cầu cô đừng khóc.
Tư Không Miểu nghe xong, lập tức nâng mắt.
Lục Dung thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ thầm cô quả nhiên muốn chính là cái này, cô luôn luôn muốn chính là cái này, cuối cùng đã dỗ được cô.
Nhưng ngay sau đó, hắn thấy trong mắt cô là hận ý, hận ý mãnh liệt.
Cô hung hăng nghiêng mặt, cắn tay Lục Dung đang đặt ở trên má cô một ngụm, cắn một phát đã ngửi thấy mùi máu tươi.
"A.. Tư Không Miểu, cô là chó à.." Lục Dung đau đến chẳng suy nghĩ được gì.
"Lục Dung, tôi thật hối hận khi thích cậu!" Trên môi cô đều là máu của hắn: "Cậu căn bản cái gì cũng đều không hiểu, từ đầu đến cuối cậu đều không có hiểu tôi!"
"Tôi chưa bao giờ thấy ai ngốc hơn cậu!" Cô càng khóc càng lợi hại hơn, một phen kéo ghế dựa, cũng không quay đầu lại mà chạy đi ra ngoài.
Tôi chưa bao giờ thấy ai ngốc hơn cậu!
Tôi chưa bao giờ thấy ai ngốc hơn cậu!
Tôi chưa bao giờ thấy ai ngốc hơn cậu..
Máu của Lục Dung từng giọt từng giọt dọc theo bàn dài mà chảy xuống, hắn không biết làm sao mà mình đã không cảm giác được đau đớn, đầu óc đều là câu nói cuối cùng của Tư Không Miểu.
* * *
"Diệu Diệu, cô làm sao vậy?" Trương Tiêm đang đứng ở cửa WC văn phòng, nhẹ nhàng gõ cửa, bất quá chỉ rời đi một chút mà thôi, Diệu Diệu sau khi trở về lại tự nhốt mình ở trong như thế..
Cô vừa mới mới xử lý xong việc bên bộ phận nhân lực, nghĩ lại đây cùng Tư Không Miểu thảo luận lần phỏng vấn tiếp theo.
Mấy ngày nay cô tiếp nhận bộ phận nhân lực, phát hiện ra bộ phận nhân lực rất tồi tệ.
Vì thế sau khi tra xét công việc mỗi người hoàn toàn, đem những người vô dụng chỉ biết nịnh bợ Giản An đá xuống, đem những người có tài người đề cử thay vị trí. Lại phân phối công việc lại, đem tư liệu nhân sự sửa chữa lại một lần.
Kỳ thật trong khoảng thời gian quản lý bộ nhân lực này, cô hoàn toàn có thể tạm thời buông bỏ chức bí thư hành chính tổng giám đốc này, nhưng cô không yên tâm Tư Không Miểu. Gần đây tâm trạng Diệu Diệu, thật sự quá kì lạ rồi.
Trương Tiêm mới vừa đi đến văn phòng, liền phát hiện Tư Không Miểu đang trốn ở trong WC.
Cô đợi đã lâu, Tư Không Miểu vẫn ở trong WC như cũ.
"Diệu Diệu, có phải bị mấy lão già của hội đồng quản trị làm khó dễ?" Trương Tiêm cảm thấy mấy lão già kia là những kẻ khốn nạn, một người không đánh bại Diệu Diệu liền liên kết lại khi dễ Diệu Diệu.
"Không có.. không có.." Âm thanh Tư Không Miểu truyền ra trầm thấp.
Lại một tiếng nước chảy ào ào, Tư Không Miểu nhìn mặt mình trong gương một lát.
Rồi mở cửa WC, tóc Tư Không Miểu còn dính một ít bọt nước, mặt bị rửa đến đỏ rực, khóe mắt đều sưng lên.
Bộ dáng này, là đã khóc.
Trương Tiêm há hốc mồm, khó có thể tin sự việc trước mắt..
Tư Không Miểu khóc?
Cô kiên cường, dũng cảm, là một người con gái không sợ trời không sợ đất, như thế nào sẽ khóc?
"Mẹ nó ai khi dễ cô?" Trong lòng Trương Tiêm đau âm ỉ, một phen ôm chặt lấy Tư Không Miểu: "Diệu Diệu tôi giúp cô đánh chết hắn!"
Bị ôm như thế, nước mắt Tư Không Miểu cố gắng ngăn lại đã một lần vỡ đê.
Bị nam thần vứt bỏ, bị bạn tốt phản bội, bị mọi người xa lánh, đây là vận mệnh tương lai của Tư Không Miểu. Cô không cha không mẹ, lại không quen ai, sống trên đời lẻ loi lâu như vậy, chợt một cái ôm bất thình lình xảy ra, chỉ một thoáng ấm áp khiến trái tim bị thương tổn chồng chất vết sẹo cũng ấm áp lên.
"Oa.." Cô ngăn không được nước mắt, lại khóc lên một lần nữa.
"Diệu Diệu ngoan, đừng khóc, đừng khóc, nói cho tôi nghe nào, con mẹ nó là tên hỗn đản nào!" Trương Tiêm lấy tay vỗ nhẹ lưng Tư Không Miểu.
Tư Không Miểu thút tha thút thít nức nở, bẹp bẹp cái miệng nhỏ: "Nhiều lắm."
"Chúng ta cùng đi xử lý bọn họ được không?" Ai, này mẹ nó vẫn là người con gái anh minh thần võ kia của cô sao? Trương Tiêm nhìn lại, bất quá, thật đáng yêu mà..