Trọng Sinh [Edit] Nữ Phụ Phản Diện Lv99! Tôi Là Trùm Cuối Nhưng Không Phải Là Ma Vương! - Tanabata Satori, Noko

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Aster227, 22 Tháng mười một 2020.

  1. Aster227

    Bài viết:
    0
    Nữ Phụ Phản Diện Lv99! Tôi Là Trùm Cuối Nhưng Không Phải Là Ma Vương!

    [​IMG]

    Tác giả: Tanabata Satori, Nokomi, Tea

    Editor: Aster

    Tên khác: Akuyaku Reijou Reberu 99~Watashi wa UraBOSU desuga Maou de wa arimasen~

    Thể loại: Comedy, Fantasy, Romance, Shool Life, Shoujo

    Văn án:

    Yumiera Dorkness là con gái của một Bá tước, cô bị mọi người và cả chính cha mẹ mình ghẻ lạnh chỉ vì màu tóc, nguyên nhân là do Ma Vương tóc cũng màu đen giống hệt cô. Một hôm, cô chợt nhớ được kí ức kiếp trước và nhận ra mình đã trọng sinh vào một Otome game. Cô không trọng sinh vào nữ chính mà lại là nữ phụ phản diện – người mà sau này trở thành trùm cuối của game? Đây chính là một cuộc hành trình kể về một cô gái chống lại số phận nghiệt ngã, sống một cuộc đời yên bình và tránh trở thành trùm cuối!

    Link thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm edit của Aster
     
    Quỳnhhh đâyArian1102 thích bài này.
    Last edited by a moderator: 21 Tháng một 2021
  2. Aster227

    Bài viết:
    0
    Chương 01: Trở thành cấp 99

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [ Con gái trưởng của bá tước Dolknes, Yumiela Dolknes.. C-Cấp 99.]

    Trong Đại sảnh của Học viện Hoàng gia, giáo viên đo cấp độ và học viên có mặt trong phòng đều không thốt nên lời, họ đồng loạt nhìn về phía tôi với ánh mắt không thể tin được.

    Tôi chợt nhận ra bản thân phải từ bỏ mục tiêu không trở nên nổi bật và nhớ lại rằng quá trình đạt đến cấp độ 99 để thoát khỏi thực tại.

    Khi tôi năm tuổi, tôi phát hiện mình nhớ được kí ức kiếp trước và nhận ra bản thân đã chuyển sinh thành một nhân vật phản diện trong otome game.

    Từ khi còn nhỏ, tôi đã luôn cảm thấy lạc lõng mỗi khi nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.

    Tôi có một khuôn mặt búp bê. Với mái tóc đen và đôi mắt sẫm màu, trông cứ như hấp thụ tất cả ánh sáng xung quanh đi vậy.

    Khi tôi nghĩ về diện mạo của mình, tôi liền tưởng tượng ra hình dáng của bộ Kimono Nhật Bản và sự am hiểu một loại ngôn ngữ mà tôi chưa từng được nghe.

    Và dần dần, tôi nhớ lại tất cả kí ức của mình.

    Được sinh ra ở Nhật Bản vào thời Heisei, tôi là một sinh viên đại học thích hướng nội và có lẽ đã thiệt mạng trong một vụ đâm xe trên vỉa hè.

    Ký ức của 20 năm cứ thếùa về trong tâm trí tôi. Hơi thở của tôi trở nên dồn dập và cảm giác ngày càng hồi hộp.

    Tôi vô thức khuỵ xuống, mắt nhắm lại, hít thở sâu và cố gắng chịu đựng cho đến khi bình tĩnh lại.

    Sau khi tôi cảm thấy mình đã đủ bình tĩnh, kỳ lạ thay, có rất ít thứ tôi nhớ được.

    Tôi chỉ nhớ tên mình là Yumiela Dolknes, năm tuổi và là một quý tộc. Tôi hầu như không nhớ cách rời khỏi phòng mình, cũng không nhớ bố mẹ mình là ai.

    Người giúp việc có vẻ xa lánh tôi và chỉ chăm sóc tôi ít nhất có thể, và chúng tôi rất ít khi nói chuyện. Tôi không biết tên đất nước tôi đang sống hay hoàn cảnh hiện tại của bản thân.

    Tôi không có kí ức hay kiến thức gì, vì vậy tôi nhìn quanh phòng để tìm thông tin.

    Nội thất và quần áo trong phòng giống như Châu Âu thời Trung Cổ. Không có đồ dùng hiện đại như thiết bị điện, và người hầu gái gọi chiếc đèn trong phòng là dụng cụ ma pháp. Nó phát sáng bằng thứ gì đó giống như vảy lấp lánh, nhưng hình dáng bên ngoài trông giống chiếc đèn lồng ở kiếp trước.

    Dựa vào điều này, tôi nghĩ đây là một thế giới khác, không phải trái đất, và tôi bắt đầu thu thập thêm thông tin.

    Việc đầu tiên tôi làm là hỏi người hầu gái. Từ trước đến nay, tôi rất ít khi nói chuyện, vì thế mà bây giờ tôi trở nên nói nhiều hơn, người hầu gái có vẻ ngạc nhiên, nhưng cô ấy vẫn trả lời câu hỏi của tôi.

    Tên đất nước này là Vương quốc Balshine, tôi sống ở dinh thự nhà Bá tước Dolknes, và tôi là con gái trưởng. Cha mẹ tôi sống tại Thủ đô Hoàng gia và họ đã không trở lại nơi này kể từ khi tôi được sinh ra.

    Cha mẹ tôi xa lánh tôi vì tôi có mái tóc đen, và họ gửi tôi đến dinh thự một mình. Ở đất nước này, tóc đen được cho là điềm xấu và là biểu tượng của cái ác.

    Nhân tiện, lấy thông tin từ người hầu gái rất khó. Đó là cuộc chiến của những câu hỏi đơn giản và những câu trả lời vòng vo.

    Haiz, thảo nào người hầu trong nhà lại xa lánh tôi như vậy. Cha mẹ tôi, những người ghét tôi, là chủ của họ, và tôi là một đứa trẻ tóc đen trầm tính. Trông thật đáng sợ. Không có gì lạ khi tôi đến gần họ ; họ lại né tránh.

    Giờ tôi đã biết chuyện gì đang xảy ra, tôi quyết định học cách đọc chữ. Tôi đã đề nghị với người giúp việc rằng tôi muốn học, và họ sẽ sớm sắp xếp một gia sư đến dạy.

    Sau khi đã học được cách đọc, tôi thường xuyên đến thư viện của nhà mình. Tôi đọc đủ loại sách từ sách hình ảnh, sách lịch sử đến sách chính trị.

    Kết quả là, tôi đã tin rằng đây là thế giới của Otome Game mà tôi đã chơi ở kiếp trước rồi. Tựa đề của game là "Nữ anh hùng của ma thuật ánh sáng" được biết đến với cái tên "Hikayuu".

    Trong thế giới của kiếm thuật và ma thuật, nhân vật nữ chính là một thường dân có thể sử dụng Quang thuật và được tuyển vào Học viện Hoàng gia. Cô ấy sẽ hợp tác với các mục tiêu chinh phục để trở nên mạnh hơn và cuối cùng đánh bại Quỷ Vương. Đây là một câu chuyện hoàng gia điển hình.

    Câu chuyện liên tục xoay quanh giữa phần RPG như đánh bại con quái vật cùng các mục tiêu chinh phục và phần còn lại là cố gắng nâng cao mức độ thân mật của các mục tiêu chinh phục khi ở trong học viện.

    Từ tên của tôi và đất nước tôi sống, tôi có thể đoán được điều gì sẽ xảy ra.

    Trong Hikayuu, tôi, Yumiela Dolknes, là một nữ phản diện. Tôi thường xuyên xuất hiện trong phần Học viện với vai trò là kẻ quấy rối nhỏ mọn và gây phiền toái cho nữ chính. Theo tiến triển của cốt truyện, số lần xuất hiện của cô ấy giảm dần và vào thời điểm nữ chính bắt đầu hành trình đánh bại Quỷ Vương, người chơi hoàn toàn quên mất cô ấy.

    Nhưng đó không phải là kết thúc của Yumiela.

    Khi mạch truyện chính kết thúc, có một phiên ngoại nữa. Khi họ quay lại lâu đài Quỷ Vương một lần nữa, một boss ẩn sẽ xuất hiện. Người chơi khi nhìn thấy boss ẩn đó sẽ thốt lên: "Cô là boss ư!". Vâng, danh tính của boss giấu mặt là tôi, Yumiela Dolknes.

    Và tất nhiên, trùm ẩn còn mạnh hơn cả Quỷ Vương. Tôi sẽ thách đấu họ ngay khi bọn họ đánh bại Quỷ Vương, và hầu hết người chơi đều bỏ chạy mất dép.

    Ngay cả khi người chơi đã sử dụng chiến thuật hiệu quả để đối phó Quỷ Vương, giảm sức mạnh ma thuật hắc ám bằng ma thuật ánh sáng. Mặt khác, nếu bạn đi theo con đường tấn công vật lý, bạn sẽ chầu ông bà vải sớm vì bị ma thuật hắc ám cấp cao đánh bại.

    Hikayuu là một trò chơi khác thường vì phần Otome và RPG cân bằng. Mỗi kẻ địch đều có điểm yếu ; chiến lược quan trọng để đánh bại chúng là tấn công chính xác vào điểm yếu như ma thuật, thể chất hoặc các thuộc tính khác.

    Tuy nhiên, không có chiến lược nào khác để đánh bại boss cuối ngoài việc nâng cấp độ của bản thân đến level max và kiên trì đến cùng

    Đó là cách được người chơi gọi là phá vỡ cân bằng.

    Nhà sản xuất có nói, "Khi trò chơi sắp kết thúc, tôi đã cho nữ phụ phản diện một suất lật kèo. Tôi đã cho cô ấy mạnh đến mức bạn sẽ không thể nào đánh bại trừ khi đạt level max vì cô ấy là boss cuối] .

    Và cấp độ khuyến nghị để đánh bại quỷ vương là cấp 70.

    Lý do tại sao cô ấy xuất hiện với tư cách là trùm cuối trong trò chơi là," Bởi vì cô ấy ghét cách nữ chính kết thân với các mục tiêu chinh phục, sự hận thù đó đã đánh thức ma thuật hắc ám bên trong Yumiela". Không có lý do sâu xa nào cho việc này, đó chỉ là một lời giải thích thức thời mà nhà sản xuất không đặt nhiều suy nghĩ khi đăng tải nó lên.

    Kiếp trước tôi thích dành thời gian cày game, vì thế đã giải quyết được con boss ẩn. Yumiela, người có level ngang với 4 thành viên level 99 trong nhóm nhân vật chính, không chỉ là một nữ phản diện mà còn là một thứ khác rất đáng sợ. Khi tôi nhận ra mình trở thành boss cuối phá vỡ cân bằng và tôi có thể sử dụng ma thuật hắc ám mà chỉ những nhân vật phản diện trong game mới có thể sử dụng được. Tôi đã cảm thấy máu game thủ của mình đang tăng lên.

    Tôi phải nâng cao cấp độ của mình.

    Tôi bắt đầu đọc sách dạy ma thuật trong thư viện và luyện tập cách cảm nhận sức mạnh của mình theo hướng dẫn của cuốn sách.

    30 phút sau, tôi đã có thể sử dụng ma thuật hắc ám.

    Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ đơn giản như vậy. Đúng như tôi dự đoán, Yumiela có năng khiếu về ma thuật hắc ám. Không liên quan gì đến việc cô ấy có ghét nữ chính hay không.
     
    Sakuya, Quỳnhhh đâyArian1102 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng một 2021
  3. Aster227

    Bài viết:
    0
    Chương 01: Trở thành cấp 99 (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày hôm sau, tôi quyết định lẻn ra khỏi nhà sau bữa sáng. Tôi cần một nơi rộng rãi để luyện tập ma pháp của mình.

    Tối qua, tôi đã nói với người giúp việc rằng tôi muốn ra ngoài, và họ cho tôi biết rằng việc đó là không thể khi chưa có sự cho phép của bố tôi. Dường như ông ta thực sự muốn giấu mọi người về sự hiện diện của đứa con gái tóc đen này.

    Sau bữa sáng, tôi giả vờ đi đến thư viện như thường lệ và lẻn ra khỏi nhà. Tôi có thể trèo qua hàng rào bao quanh khu nhà một cách dễ dàng. Rõ ràng, tôi có khả năng thể chất mạnh bất thường. Ở cấp độ 1 lẽ ra tôi không thể phá vỡ cân bằng như thế được.

    Khi tôi ra ngoài thị trấn, tôi đã chuẩn bị sẵn một chiếc mũ để che đi mái tóc của mình. Vì không có tường xung quanh thị trấn, nên tôi rất dễ dàng rời đi. Sau khi vào khu rừng gần đó, tôi kích hoạt ma pháp quy mô lớn mà mình đã không thể kiểm tra trong thư viện.

    Quá say mê nâng cao cấp độ, tôi nhận thấy rằng mình đã đói. Tôi phải về nhà trước giờ ăn trưa nhưng khi nhìn lên bầu trời, tôi thấy cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp.

    Tôi bắt đầu luyện tập lúc 09: 00 và bây giờ đã là 17: 00. Tôi đã tập luyện trong 8 giờ.

    Nếu tôi tiếp tục tập trung, tôi có thể sử dụng ma pháp hết lần này đến lần khác. Thật bất ngờ, ma pháp của tôi không mất chút nào. Quả thực, một boss ẩn sẽ không cạn kiệt ma thuật, nhưng cô ấy không có nguồn cung cấp ma thuật vô tận. Nếu đây trình độ của boss ẩn ở cấp độ 1, tôi e rằng nó sẽ phát triển rất khủng khiếp đây.

    Tôi vội vã trở về nhà và bắt đầu suy nghĩ về tương lai. Tôi nhảy qua tường để vào dinh thự và quay trở lại thư viện, sẽ không thể lẻn đi mà không bị phát hiện. Bữa trưa vẫn còn trong thư viện Tôi không chịu nổi cơn đói nên ăn bữa cơm nguội trong sự mê man.

    Khi tôi ăn xong cũng là lúc người giúp việc đi vào mang bữa tối và dọn đồ thừa đi. Cô ấy trông rất bình thường và không nghi ngờ gì về việc tôi đang lẻn ra ngoài. Từ giờ, mỗi khi lấy lý do đến thư viện, tôi sẽ mang theo bữa trưa.

    Có lẽ họ nghĩ tôi ở đây cả ngày và tình cờ ra khỏi thư viện vào giờ ăn trưa? Vào lúc này, tôi thấy thật biết ơn vì Yumiela đã không tiếp xúc nhiều với người hầu.

    Ngày hôm sau, tôi yêu cầu người hầu chuẩn bị hộp cơm trưa cho tôi với lý do mình không muốn họ vào thư viện và tôi tiếp tục lẻn ra khỏi nhà mỗi ngày. Luyện tập chăm chỉ để đánh bại quái vật trong núi nhằm nâng cao cấp độ của bản thân. Và tôi cũng không quên chuẩn bị quần áo để thay khi bị bần bằng tiền bán nguyên liệu từ quái vật. Khi bán nguyên liệu, người lái buôn rất khó mặc cả, nhưng không thể trách khi vì họ thấy tôi mới chỉ là một đứa trẻ.

    Năm 7 tuổi, tôi bắt đầu học các lễ nghi và lịch sử từ gia sư của mình ba lần một tuần. Càng ít thời gian lẻn khỏi nhà, tôi càng nhận ra hiệu quả của việc nâng cao trình độ từ sớm.

    Trước khi bước vào tuổi 15 và nhận được thư từ bố, tôi đã dành cả ngày để cố gắng nâng cao cấp độ. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi nhận được thư từ bố mẹ. Nội dung được tóm tắt như sau, "Đến Học viện Hoàng gia. Khi ở Học viện, hãy kết thân và cố gắng giành thiện cảm với con trai của các gia tộc. Không quan trọng nếu đó không phải là người thừa kế, ta sẽ để nó tiếp quản vị trí của ta.". Ông ấy nghĩ gì về đứa con gái này vậy? Có thể khẳng định tôi không phải là loại quý tộc đó. Nhưng nếu bọn họ muốn tôi kết hôn với một quý tộc nào đó thì họ không nên để con gái mình đơn độc và bắt con bé phải tự làm quen với xã hội thượng lưu.

    Tôi đến Học viện Hoàng gia bằng xe ngựa. Đây là lần đầu tiên tôi chính thức rời khỏi nhà, tôi có nên cố tỏ ra tò mò với xung quanh không?

    Tuy nhiên, xe ngựa quá chậm, rung lắc và không thoải mái chút nào. Chạy có lẽ sẽ nhanh hơn nhiều.

    Sau khi đi 2 ngày, chúng tôi đã đến thủ đô. Tôi không đến thăm dinh thự nhà Dolknes mà chọn đến ký túc xá trong khuôn viên học viện ngay lập tức. Vì thế, tôi thậm chí còn không biết mặt bố mẹ mình.

    Tất cả những đứa trẻ quý tộc sẽ theo học tại Học viện Hoàng gia trong 3 năm kể từ khi 15 tuổi. Thay vì học kiến thức, Học viện sẽ tập trung vào khả năng chiến đấu. Nó liên quan đến nguồn gốc của đất nước này, người ta nói rằng đất nước này được lập lên bởi anh hùng và thánh nhân. Vì vậy, khi tình huống khẩn cấp xảy ra ở đất nước, họ sẽ để các quý tộc đứng lên chiến đấu. Chà, điều đó đã được giảm xuống mức hình thức.

    Có vẻ như hôm nay chỉ đến tham quan Học viện. Ngày hôm sau mới là lễ nhập học.

    Khi tôi mặc bộ đồng phục mới và đi đến hội trường, tôi có thể nhận thấy những ánh mắt ngạc nhiên mà mọi người nhìn vào tôi. May mắn thay, các lễ nghi mà tôi học được sẽ giúp tôi không trở thành trò cười, khuôn mặt tôi có chút nghiêm nghị, nhưng nó không đến nỗi tệ.

    Một lúc sau, tôi nhận ra ánh mắt của họ nhìn vào tóc tôi và tôi hiểu nguyên nhân là do mái tóc đen này gây ra. Một số người trực tiếp tỏ thái độ khó chịu khiến tôi cảm thấy không ổn về tương lai của mình.

    Tôi không có dự định sẽ trở lên nổi bật. Thay vào đó, tôi dự định sẽ lập kế hoạch cho nữ chính và các mục tiêu chinh phục. Theo cốt chuyện, nhân vật chính sẽ đánh bại quỷ vương. Nếu họ thất bại, không thể tránh khỏi việc tôi sẽ là người tiêu diệt quỷ vương trong nháy mắt.

    Buổi lễ nhập học được tổ chức không chút trở ngại và buổi đo cấp độ bắt đầu bằng việc giới thiệu các học sinh mới. Tôi không hứng thú mà nhắm mắt lại.

    Lần lượt các học sinh mới bước lên, đặt tay lên ma cụ và kiểm tra cấp độ của mình. Nói chung, cấp độ của họ hầu hết một chữ số và chỉ có một người vượt quá cấp độ 10. Tôi không biết cấp độ của mình. Tôi chưa đo thử cấp độ của mình hay làm thứ gì khác, vì tôi đã rất mạnh khi mới cấp 1 nên rất khó đoán.

    Đến lượt mình, tôi bước lên và đứng hình trước công cụ ma thuật. Trước buổi nhập học, thầy hiệu trưởng đã nhẹ nhàng nói đừng xấu hổ nếu em mới cấp độ 1. Không hẳn là như vậy.

    Tôi cảm thấy mình đã sẵn sàng để đặt tay lên ma cụ, nhưng trong thâm tâm, tôi ước gì công cụ sẽ trục trặc.

    Tuy nhiên, điều ước của tôi đã không thành hiện thực, và điều đó đã dẫn đến tình huống lúc đầu..
     
    SakuyaQuỳnhhh đây thích bài này.
    Last edited by a moderator: 21 Tháng một 2021
  4. Aster227

    Bài viết:
    0
    Chương 02: Vướng vào các mục tiêu chinh phục

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cả hội trường chìm vào im lặng, hiệu trưởng là người đầu tiên lên tiếng, phá vỡ sự im lặng đó.

    "Có vẻ nó bị trục trặc rồi, mau mang ma cụ dự phòng ra đây."

    Họ ngay lập tức mang ma cụ khác ra, và tôi lại đặt tay lên một lần nữa.

    ".. Vẫn là cấp 99."

    Chà, vẫn là kết quả lần trước.

    Các giáo viên bắt đầu lần lượt đo trình độ của mình để đảm bảo rằng công cụ ma thuật đang hoạt động bình thường. Đám học sinh bắt đầu ồn ào.

    Giữa đám đông đang náo động, tôi cố gắng để thoát khỏi thực tế rằng tôi đã tăng giá trị kinh nghiệm của mình lên mức tối đa và những kinh nghiệm tôi đạt được sau này sẽ chỉ là vô nghĩa.

    Các giáo viên đã tin rằng công cụ này không bị hỏng. Sau đó, một giáo viên đến gần tôi.

    "Tiểu thư Yumiela, em có biết cấp độ của mình không?"

    Tôi nghĩ đến việc nói dối họ. Sau đó, chắc chắn tôi sẽ phải đối mặt với sự nghi ngờ trong ba năm tới. Tôi tự hỏi liệu mình có nên nói thật không.

    Tôi lo lắng về việc sử dụng thời gian lãng phí sau này, nhưng tôi cần tập trung để giải quyết vụ này đã.

    "Vâng, em nghĩ cấp độ này không có sai sót ở chỗ nào đâu ạ."

    "Công cụ ma thuật hoàn toàn bình thường. Có phải em đã dùng cách nào đó để can thiệp vào công cụ ma thuật không?"

    "Không đâu, em tin tưởng cấp độ của mình."

    "Em có thể không biết rồi, em không thể tăng cấp mà không cần đánh quái vật đâu."

    Mặc dù tôi đã trả lời rất thành thật nhưng họ vẫn họ nghi ngờ tôi thay đổi cấp độ. Thế giới thật khó sống đối với những người trung thực.

    Các học sinh ồn ào hóng chuyện còn các giáo viên vẫn không hề bị thuyết phục. Sau đó hiệu trưởng đành yêu cầu tôi trở lại chỗ ngồi của mình.

    "Mọi người hãy bình tĩnh. Lời nói của em ấy có thật hay không thì chúng ta sẽ rõ khi lớp học bắt đầu. Tiểu thư Yumiela, mau hãy hoàn thành phần giới thiệu của mình rồi trở về chỗ ngồi đi."

    Ông ta liếc xéo tôi khi nói. Có vẻ như hiệu trưởng cũng không tin tôi. Liệu mọi người có tin tôi nếu tôi quét sạch cái học viện bằng phép thuật của mình?

    "Tên tôi là Yumiela Dolknes. Cảm ơn."

    Tôi từ bỏ ý định cố gắng giải thích chuyện này, vì điều đó là bất khả thi rồi. Tôi kết thúc bằng một lời giới thiệu đơn giản rồi quay trở lại chỗ ngồi của mình.

    Sau đó, việc đo cấp độ và giới thiệu tiếp tục diễn ra trong bầu không khí thấp thỏm.

    Lẽ ra nữ chính là thường dân duy nhất và cô ấy là người nổi bật nhất trong cốt truyện, nhưng buổi lễ nhập học hôm nay kết thúc mà không có bất kỳ ồn ào nào.

    Thật xin lỗi, nữ chính-chan.

    Học viện tổ chức tiệc buffet sau buổi lễ chào đón tân sinh viên. Tôi không biết nhiều người và cũng không có bạn bè, vì vậy tôi chỉ đứng yên một góc.

    Tôi nghĩ đến việc trở về ký túc xá của mình sớm với lý do cảm thấy không khoẻ, nhưng rồi một người nào đó bỗng tiến thẳng đến chỗ tôi.

    Người đó trông có vẻ tức giận, và cậu ta là một trong những người tôi không muốn dính líu đến khi vào Học viện này.

    "Này, cô kia, nhỏ tóc đen! Cô đã dùng chiêu trò gì vậy? Cô không hề cảm thấy xấu hổ về việc làm đó sao?"

    Không có bất kỳ lời chào hỏi nào, mục tiêu chinh phục số 2 tiếp lập tức trách móc với giọng nói lớn của mình.

    William Ares - chàng trai có mái tóc đỏ rực lửa, cậu ta là một kiếm sĩ của tổ đội anh hùng.

    Cậu ta là người có ý thức mạnh mẽ về công lý nhưng rất cục súc, kiểu người não cơ bắp điển hình.

    "Um.. cậu đang nói về việc đo cấp độ sao?"

    "Chứ còn gì nữa? Tôi biết cô muốn nổi bật, nhưng cô không có chút thể diện nào của một quý tộc sao?"

    William dường như đang chuẩn bị tấn công nhưng bị chặn lại bởi một người đi sau cậu ta.

    "Bình tĩnh nào Will. Tôi hiểu cảm giác của cậu, nhưng đây không phải là nơi để gây ầm ĩ."

    Người có thể khiến William ổn định lại tâm trạng một cách dễ dàng không ai khác chính là mục tiêu chinh phục số 1.

    Chàng trai có mái tóc vàng óng ả - Edwin Balshine, đệ nhị hoàng tử và là nam chính. Cậu ta là một kiếm sĩ ma thuật, người sử dụng được cả kiếm thuật lẫn ma thuật.

    Tôi nhanh chóng cúi đầu trước sự hiện diện của hoàng tử.

    "Thật vinh dự khi gặp ngài, điện hạ. Tên thần là Yumiela Dolknes."

    "Nhà bá tước nhà Dolknes ' vương đô giả ' hả?"

    Hoàng tử Edwin lẩm bẩm rồi nói với tôi.

    "Tiểu thư Yumiela, Will chăm chỉ học kiếm thuật từ khi còn là một đứa trẻ vì vậy đạt đến cấp độ 10 trước khi nhập học. Những gì cô làm chính là dẫm đạp lên sự cố gắng của cậu ấy."

    "Hả.."

    Tại sao tất cả bọn họ đều cho rằng tôi đã nói dối? Thế bọn họ sẽ tin tôi nếu tôi sử dụng ngẫu nhiên một ma thuật nào đó ngay tại đây chứ?

    "Xin lỗi, thần không hề nói dối vềcấp độ của mình. Như hiệu trưởng đã nói, mọi người sẽ biết khi lớp học bắt đầu thôi."

    "Hừ, cô vẫn ngoan cố cho rằng mình không sai sao?"

    Hoàng tử Edwin nói trong sự bất mãn, rồi William tiếp lời.

    "Cô thực sự cho rằng mình mạnh hơn tôi? Cô nên biết ơn vì bây giờ tôi không mang theo găng tay!"

    Cậu định đề nghị tổ chức một cuộc đọ kiếm với tôi à? William-kun, cậu nên trân trọng mạng sống của mình đi.

    Mọi người xung quanh cố hóng biến khi mục tiêu chinh phục số 3 xuất hiện.

    "Cấp 99 không thực tếchút nào, vậy mà cô nghĩ nó có thể? Tôi không nghĩ vậy."

    Oswald Grimsad chàng trai có phong thái cao lãnh, là một pháp sư đeo kính có mái tóc xanh dương.

    Vậy là, tất cả các mục tiêu chinh phục đều tụ tập ở đây rồi.

    Ba người họ là bạn từ thời thơ ấu, mối quan hệ tốt đến mức có thể gọi nhau bằng biệt danh là Ed, Will, và Oz.

    Hoàng tử tóc vàng điển hình, kiếm sĩ tóc đỏ hoang dã, và pháp sư tóc xanh lạnh lùng. Trong thế giới này, có rất nhiều vẻ đẹp khác nhau, nhưng ba người này đặc biệt nhất. Trông họ rất đáng để ngưỡng mộ, nhưng dính dáng đến họ lại là một vấn đề khác. Nó quá rắc rối.

    "Này, cô không định nói gì đó à?"

    Có vẻ như William đã mất kiên nhẫn vì sự im lặng của tôi.

    "Tôi nghĩ rằng dù tôi có nói gì thì cậu cũng không tin đâu."

    "Cô! Sao cô có thể nghĩ như vậy?"

    "Có vẻ cô còn không sử dụng bộ não của mình để suy nghĩ?"

    "Cô có sở thích nói dối à?"

    Khi tôi muốn dừng cuộc trò chuyện vô nghĩa này, bọn họ đột nhiên chuyển chủ đề và nói về nữ chính.

    "Có một cô gái dân thường sử dụng phép thuật ánh sáng đấy. Nếu rảnh rỗi quá, tại sao các cậu không đi nói chuyện với cô ấy?"

    "Ừm, điều đó sẽ tốt hơn là ở đây nghe những lời nhả nhí của cô ta. Khi lớp học bắt đầu, tôi sẽ sẵn sàng hành động khi lời nói dối của cô bị phơi bày."

    Hoàng tử Edwin rời đi cùng hai người bạn của mình sau khi nói xong.

    Ah, mệt mỏi quá mà. Mau trở về ký túc xá nào.
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng ba 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...