Chương 22.2:
[BOOK]Editor: Cá (C3)
Sau khi qua chuyện này, hai người nam nữ yên tâm khôi phục dữ liệu về hình ảnh ban đầu mà không bị tổn thất gì lớn.
Nhan Ký Vân cảm thấy rằng những gì mình làm là vô ích, không ai trong số những người này thức dậy.
Cậu ngồi xổm sau bức màn và tiếp tục suy nghĩ về cách giải cứu những người này.
Đột nhiên nhớ tới, Văn Nam Tinh là bị tạt nước tỉnh, những người này chẳng lẽ cũng cần phải tạt nước mới tỉnh sao.
Có cách nào để lấy nước không?
Nhan Ký Vân nhìn lên trần nhà, trong đầu nảy ra một ý tưởng.
Miễn là có cháy hoặc khói quá dày, thiết bị theo dõi phòng chống cháy nổ trên trần nhà sẽ tự động bật!
Nhưng làm thế nào để đốt phòng thí nghiệm này đây?
Cậu nhìn chằm chằm vào dây điện trong phòng thí nghiệm, cậu thường nghe tin chuột cắn dây điện khiến dây điện tòa nhà bị đoản mạch và bốc cháy, cậu nghĩ bản thân có thể thử xem.
Công suất các thiết bị ở đây hẳn là không thấp, nếu mạch bị phá hỏng rất dễ dẫn đến đoản mạch.
Có rất nhiều dây điện, tùy tiện cắn một cái là được, chỉ là dây có hơi bẩn, cậu cũng hơi khó hạ miệng.
Sau khi Nhan Ký Vân nghe thấy người phụ nữ và người đàn ông rời khỏi phòng thí nghiệm và đi ra ngoài để tìm người rút phích cắm, cậu nhắm mắt lại và xây dựng tâm lý, không có việc gì, coi như là mài răng.
Mặt ngoài của dây đều là nhựa, cắn vài cái sẽ lộ ra, Nhan Ký Vân cắn tất cả các dây ở mặt sau của thiết bị và máy tính hiển thị dữ liệu tương ứng, dù sao thì miễn là cậu không cắn hai dây cùng một lúc, không tiếp xúc với dòng điện thì sẽ không có việc gì.
Ngoài dây điện sau thiết bị, cậu còn cắn cả dây điện trên ổ điện, không bỏ sót bất kỳ dây nào có thể cắn được.
Sau khi xác định không còn chỗ nào có thể cắn nữa, Nhan Ký Vân nhanh chóng lẻn ra khỏi phòng thí nghiệm trong khi đôi NPC nam nữ kia vẫn chưa quay lại, những người này có thể cứu được hay không phụ thuộc vào việc họ tỉnh dậy có nhanh hay không, còn cậu thì không thể cùng chôn ở đây được.
Nhan Ký Vân không chọn con đường trước đó đã đi qua, chưa kể rằng có cơ quan trên đường ra đó, hơn nữa cậu cũng không thể mở được cánh cửa dày nặng.
Vừa bước ra khỏi hành lang, bên trong truyền đến tiếng tách tách tách tách.
Phòng phát sóng trực tiếp [Muốn Làm Một Con Người]:
"Nó cắn dây điện, nó cắn dây điện kìa! Mèo con nghiến răng hở?"
"Làm sao nó lại nghĩ tới việc cắn dây điện? Tuy rằng không biết có phải trùng hợp hay không, nhưng bé con của tui thật là thông minh!"
"Tôi nghĩ mèo cắn dây điện chỉ là chuyện bình thường, có con mèo nào lại không thích cắn dây chứ, đoán chừng nó chỉ dùng dây điện như một công cụ để nghiến răng thôi, mấy người xem đằng sau có nhiều dây điện như vậy, nếu mấy người là mèo, mấy người không muốn dùng nó để nghiến răng sao?"
"Tui đã bị làm cho bất ngờ! Nếu bây giờ có ai đó nói rằng con mèo này là một người chơi nhân loại tui cũng tin luôn á, nó còn thông minh hơn một số người chơi nhiều."
Đôi nam nữ NPC kia lúc này mới trở lại, còn chưa có nghe thấy tiếng tách tách.
Tuy nhiên, ngay sau đó họ nghe thấy tiếng tia lửa, tát cả máy móc đồng loạt tối đen và phát ra tiếng xèo xèo!
Những tia lửa bốc lên từ phía ổ cắm, bức màn dựa vào tường được ngọn lửa thắp sáng.
Nam nữ NPC vừa rồi đã tìm kiếm người một vòng, cũng đủ cảnh giác, giờ phút này đã xảy ra đại sự, bọn họ hẳn là không còn có thể che đậy, dứt khoát gióng lên hồi chuông báo động.
Lửa bắt đầu bốc cháy, khói dày đặc bốc lên, nước phun ra từ các vòi phun nước trên trần phòng thí nghiệm, mọi người nằm trên giường với khuôn mặt ướt sũng.
Nhan Ký Vân trốn giữa những chậu hoa trong hành lang, cậu cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe thấy tiếng nước phun ra và phát ra âm thanh xèo xèo.
Những "Đối tượng thí nghiệm" ở trên giường từ từ tỉnh dậy, vừa tỉnh dậy liền nhìn thấy hai chiếc áo blouse trắng, có người mê mang, có người la hét, hiện trường phút chốc hỗn loạn.
Đồng thời, cậu nhìn thấy đồng phục đen đã xuất hiện ở phòng thí nghiệm nghiên cứu thựuc phẩm phía bên kia, bọn họ xông vào phòng thí nghiệm, nhưng đối tượng thí nghiệm có rất nhiều người, tất cả mọi người đều lao ra ngoài, đám đồng phục đen không thể khống chế được tất cả.
Nhan Ký Vân nghe thấy sự hỗn loạn bên trong, tâm trạng cũng khá tốt, hệ thống nói với cậu rằng nhiệm vụ đã hoàn thành.
[Người chơi Nhan Ký Vân hoàn thành nhiệm vụ chính (1), khen thưởng sẽ được phát sau khi phó bản kết thúc.]
Nhiệm vụ phó bản này thực sự rất khó hoàn thành, trên thanh nhiệm vụ của cậu vẫn còn hai nhiệm vụ phục chồng chất, một là Lâm Hiệp, một là Giang Diễn.
Người trước còn dễ nói, nhưng người sau thì khó.
[Tiến độ nhiệm vụ chính: 20%]
[Đếm ngược thời gian kết thúc trò chơi: 64 giờ 20 phút 45 giây]
Đây là chỉ sau khi cậu hoàn thành nhiệm vụ chính (1) mới xuất hiện, trong suốt "Sự kiện bữa khuya" cũng không thấy nhắc nhở, cơ chế kích hoạt thực sự bí ẩn, không thể tìm được chủ tuyến nếu không tìm kiếm sâu.
Nghe thấy tiếng bước chân hoảng hốt chạy tới chạy lui trong khu thí nghiệm, Nhan Ký Vân quyết định nhanh chóng rời đi, kẻo lát nữa có quá nhiều người sẽ chạy không được.
Những người mặc đồng màu đen hẳn là nhân viên bảo vệ ở đây, họ đi theo một hướng khác với người đàn ông trong phòng thí nghiệm, Nhan Ký Vân lẻn ra theo hướng họ đi vào, nhóm người này vội vàng lấy dụng cụ để dập lửa, chắc sẽ không để ý đến cậu, hoàn cảnh hiện tại càng có lợi cho Nhan Ký Vân, sau khi đường dây điện bị cậu làm hỏng dẫn đến đoản mạch, công tắc nguồn điện bị kéo, hiện tại đã mất điện.
Đi trong bóng tối không phải là áp lực đối với Nhan Ký Vân, như thể cậu đang đi trong vùng đất không người, cậu có thể trốn bất cứ nơi đâu nếu thấy nhân viên an ninh đến.
Bây giờ đã gần 8 tiếng kể từ khi trò chơi bắt đầu, thời gian trôi qua khá nhanh, cậu vẫn chưa cảm nhận được mình đã làm những gì, vừa rồi cậu không kiểm tra thời gian, cậu còn tưởng rằng những người đó đến họp lúc nửa đêm, nhưng hóa ra trời đã sáng.
Nhưng mà, cậu cùng Lâm Hiệp sau khi ăn khuya xong rồi lại xuống tầng hầm, khoảng cách cũng không lâu lắm, làm sao đã qua 8 tiếng rồi?
Cậu có hơi buồn ngủ.
Khi Nhan Ký Vân đang duỗi người trong bóng tối, những người chơi khác vẫn đang thảo luận về cậu, thật không thể tin được, tại sao Nhan Ký Vân lại đột nhiên hoàn thành nhiệm vụ chính (1) ? Họ thậm chí còn chưa nhận được một cái nhiệm vụ phụ nào.
"Nhiệm vụ chính (1) ở đâu?"
"Cứ cảm thấy đâu đó có mùi khói, còn rất ngột ngạt, có phải vì nhiệm vụ chính (1) không?"
"Nếu hắn ta hoàn thành tất cả các nhiệm vụ, thì chúng ta còn có thể kiếm được bao điểm đây? Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra các nhiệm vụ chính, chế độ khó cho nhiều điểm hơn chế độ dễ nhiều."
"Nhưng chế độ khó cũng rất nguy hiểm, không thể nhìn thấy người ta kiếm điểm dễ dàng thì chúng ta cũng mù quáng lao theo đâu đúng không?"
"Cậu nói không sai, cái tên Nhan Ký Vân này rốt cuộc sắm vai gì vậy? Hoàn thành nhiệm vụ (1) trong chưa đầy 8 tiếng đồng hồ, có gì đó chăng."
"Hay là chúng ta tìm tới hắn để hợp tác?"
"Cậu tìm được người ta trước rồi hẵng nói."
"..."
Nhan Ký Vân không biết rằng mình đang bị những người chơi khác nhớ thương, sau khi rời khỏi khu vực nhiệm vụ của đối tượng thí nghiệm, cậu lang thang trong hành lang tối tăm, chỉ cần không bật đèn, thì không ai có thể làm gì cậu.
Dù bây giờ có được điều kiện đặc biệt thuận lợi, nhưng cũng chỉ tồn tại trong một thời gian ngắn, vẫn không nên khoe khoang.
Cậu chạy theo hướng mà nhận viên mặc đồng phục đen đến, vì ánh sáng không đủ nên nhìn không rõ lắm, cũng không biết bên trong bóng tối cất giấu thứ gì.
Ước tính rằng sẽ phải mất mười phút thì đám nhân viên đồng phục đen mới dập được lửa, cậu phải nhanh chóng tìm ra mục tiêu tiếp theo.
Cậu muốn biết bố cục toàn bộ nhà hàng từ trong ra ngoài, tìm bản thiết kế tất nhiên là không khả thi, còn tìm phòng giám sát? Nhưng cậu không biết nó ở chỗ nào, đây không phải là công viên trò chơi hay trung tâm mua sắm, cũng không có sơ đồ mặt bằng rõ ràng.
Cậu suy nghĩ một chút, bởi vì vừa rồi chạy quá nhiều, giờ cảm thấy có chút buồn ngủ, phó bản đầu tiên thời hạn quá nghiêm ngặt, hơn nữa còn phải để mắt tới Lý Mục Dương, cho nên cậu không có cảm giác mệt chút nào, nhưng lần này thì khác, chạy ngược xuôi đủ kiểu cầu thang, lại phải dùng não để đối phó với NPC, tinh thần có chút mệt mỏi.
Không biết Chu Dĩnh, Trình Lệ, Văn Nam Tinh ba người giờ ở nơi đâu, cậu vẫn nên nghỉ ngơi khoảng hai tiếng trước khi tiếp tục tìm tòi phó bản, vẫn còn hai ngày nữa, cậu là một người bình thường, cậu thực sự không thể thức khuya mỗi ngày, cậu cũng cần phải ngủ đủ giấc.
Động tĩnh dập lửa trong phòng thí nghiệm vẫn còn rất lớn, Nhan Ký Vân đã rời khỏi phạm vi phòng thí nghiệm, hiện tại tạm thời không có nội dung nào có thể khám phá.
Cậu nhìn thấy lối thoát hiểm, thấy ai đó đi xuống, chờ người rời đi rồi, cậu mới chạy lên cầu thang.
Sau khi chạy qua nhiều địa hình như vậy, cậu cảm thấy nhà hàng hẳn là được hợp từ hai đến ba tòa nhà, khu nghiên cứu và khu thí nghiệm đều chiếm diện tích lớn, không thể nằm gọn trong một tòa nhà, hơn nữa đây cũng không phải là cao ốc.
Sau khi leo một tầng, Nhan Ký Vân phát hiện ra rằng ở đây rất yên tĩnh, cậu bước ra khỏi lối thoát hiểm và nhìn thấy một văn phòng trông rất thoải mái, cánh cửa cũng được mở ra mười centimet, thấy được trong phòng có bài trí mấy chiếc ghế sofa trông khá bắt mắt.
Nhan Ký Vân nhìn thoáng qua biển số nhà: Văn phòng Tổ trưởng Tổ An ninh.
Bên trong không có tiếng ai di chuyển, vì vậy cậu quyết định đi vào và tìm một nơi để làm tổ một thời gian, nơi nguy hiểm nhất thường là nơi an toàn nhất.
Nếu là tổ an ninh thì có lẽ tất cả mọi người đều phải tuần tra bên ngoài, không thể ở trong văn phòng của bản thân, đây chính là một nơi hoàn hảo để nghỉ ngơi.
Mười cm cũng đủ để Nhan Ký Vân chen vào, quả nhiên là bộ phận an ninh, trên từng có đủ loại trang bị an toàn, áo chống đạn, mũ chống đạn, dụng cụ phòng độc, thậm chí cả súng, tát cả đều có sẵn, trông giống như một đồn cảnh sát vậy, rõ ràng chỉ là kinh doanh ăn uống thôi mà.
Tuy nhiên, không có bé trai nào lại không yêu thích những vũ khí này, có cơ hội cậu cũng muốn nghiên cứu thêm.
Khi đang chảy nước miếng vì mấy bộ giáp cùng súng ống này, cậu bỗng nghe thấy tiếng bước chân đến gần, lập tức tìm một góc rồi chui vào.
Tuy nhiên, đối phương gõ cửa một cách lịch sự, rõ ràng không phải là chủ sở hữu của văn phòng.
"Giang tổng, ngài có ở đó không? Quần áo ngài kêu tôi giặt tôi đã mang về rồi."
Là một dì dáng hơi mập, bà không thấy ai, liền để quần áo lên sô pha, lúc ra còn tiện tay đóng cửa lại.
Nhan Ký Vân: "..."
Quên đi, cậu cũng muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi, nhìn đống quần áo sạch sẽ, cậu quyết định đi về phía phòng nghỉ trong văn phòng.
Nhan Ký Vân nhảy lên và bẻ tay nắm cửa, bên trong sạch sẽ, không có mùi lạ, có vẻ như chủ nhân của căn phòng vẫn là người ưa sạch sẽ.
Cho đến nay, cậu chưa gặp phải một NPC nào lôi thôi trong phó bản này, cậu may mắn tới vậy sao?
Nhan Ký Vân nhìn thấy tủ quần áo đang mở một cánh, tìm một đống quần áo sạch sẽ, nhảy lên đó làm chúng lộn xộn trở thành một cái ổ mèo tạm thời rồi nằm xuống.
Cậu cuộn đuôi, cuộn mình thành một cục tròn, bắt đầu nghỉ ngơi.
Nghỉ ngơi trước đã.
Phòng phát sóng trực tiếp [Muốn Làm Một Con Người]:
"Suỵt, im lặng, mèo con sắp ngủ rồi."
"Tui muốn hát ru cho nó quá."
"Nó làm quần áo loạn thành một đống trông đáng yêu thật, không biết lúc Giang Diễn về có đánh nó một trận không, nếu là mèo nhà tôi, tôi nhất định sẽ mắng nó!"
"Tư thế ngủ của nó thật dễ thương, còn có cái đuôi dài cong lên, không cho bất luận kẻ nào có cơ hội tìm được nó!"
"Người chơi khác trốn trốn tránh tránh, căng thẳng đến mức không dám chợp mắt dù chỉ một giây, còn mèo con nhà chúng ta cũng là trốn, nhưng mà là trốn đi ngủ đến ngon lành."
"Dễ thương đáng yêu không có đầu, lại là một ngày bị mèo con làm cho đáng yêu."
"Tính tình Giang Diễn nhất định không thể chịu nổi, tao rất mong chờ nó bị Giang Diễn nhìn thấy, Giang Diễn sẽ bóp cổ nó đến chết, tao muốn nhìn thấy một màn này."[/BOOK]
[BOOK]Editor: Cá (C3)
Sau khi qua chuyện này, hai người nam nữ yên tâm khôi phục dữ liệu về hình ảnh ban đầu mà không bị tổn thất gì lớn.
Nhan Ký Vân cảm thấy rằng những gì mình làm là vô ích, không ai trong số những người này thức dậy.
Cậu ngồi xổm sau bức màn và tiếp tục suy nghĩ về cách giải cứu những người này.
Đột nhiên nhớ tới, Văn Nam Tinh là bị tạt nước tỉnh, những người này chẳng lẽ cũng cần phải tạt nước mới tỉnh sao.
Có cách nào để lấy nước không?
Nhan Ký Vân nhìn lên trần nhà, trong đầu nảy ra một ý tưởng.
Miễn là có cháy hoặc khói quá dày, thiết bị theo dõi phòng chống cháy nổ trên trần nhà sẽ tự động bật!
Nhưng làm thế nào để đốt phòng thí nghiệm này đây?
Cậu nhìn chằm chằm vào dây điện trong phòng thí nghiệm, cậu thường nghe tin chuột cắn dây điện khiến dây điện tòa nhà bị đoản mạch và bốc cháy, cậu nghĩ bản thân có thể thử xem.
Công suất các thiết bị ở đây hẳn là không thấp, nếu mạch bị phá hỏng rất dễ dẫn đến đoản mạch.
Có rất nhiều dây điện, tùy tiện cắn một cái là được, chỉ là dây có hơi bẩn, cậu cũng hơi khó hạ miệng.
Sau khi Nhan Ký Vân nghe thấy người phụ nữ và người đàn ông rời khỏi phòng thí nghiệm và đi ra ngoài để tìm người rút phích cắm, cậu nhắm mắt lại và xây dựng tâm lý, không có việc gì, coi như là mài răng.
Mặt ngoài của dây đều là nhựa, cắn vài cái sẽ lộ ra, Nhan Ký Vân cắn tất cả các dây ở mặt sau của thiết bị và máy tính hiển thị dữ liệu tương ứng, dù sao thì miễn là cậu không cắn hai dây cùng một lúc, không tiếp xúc với dòng điện thì sẽ không có việc gì.
Ngoài dây điện sau thiết bị, cậu còn cắn cả dây điện trên ổ điện, không bỏ sót bất kỳ dây nào có thể cắn được.
Sau khi xác định không còn chỗ nào có thể cắn nữa, Nhan Ký Vân nhanh chóng lẻn ra khỏi phòng thí nghiệm trong khi đôi NPC nam nữ kia vẫn chưa quay lại, những người này có thể cứu được hay không phụ thuộc vào việc họ tỉnh dậy có nhanh hay không, còn cậu thì không thể cùng chôn ở đây được.
Nhan Ký Vân không chọn con đường trước đó đã đi qua, chưa kể rằng có cơ quan trên đường ra đó, hơn nữa cậu cũng không thể mở được cánh cửa dày nặng.
Vừa bước ra khỏi hành lang, bên trong truyền đến tiếng tách tách tách tách.
Phòng phát sóng trực tiếp [Muốn Làm Một Con Người]:
"Nó cắn dây điện, nó cắn dây điện kìa! Mèo con nghiến răng hở?"
"Làm sao nó lại nghĩ tới việc cắn dây điện? Tuy rằng không biết có phải trùng hợp hay không, nhưng bé con của tui thật là thông minh!"
"Tôi nghĩ mèo cắn dây điện chỉ là chuyện bình thường, có con mèo nào lại không thích cắn dây chứ, đoán chừng nó chỉ dùng dây điện như một công cụ để nghiến răng thôi, mấy người xem đằng sau có nhiều dây điện như vậy, nếu mấy người là mèo, mấy người không muốn dùng nó để nghiến răng sao?"
"Tui đã bị làm cho bất ngờ! Nếu bây giờ có ai đó nói rằng con mèo này là một người chơi nhân loại tui cũng tin luôn á, nó còn thông minh hơn một số người chơi nhiều."
Đôi nam nữ NPC kia lúc này mới trở lại, còn chưa có nghe thấy tiếng tách tách.
Tuy nhiên, ngay sau đó họ nghe thấy tiếng tia lửa, tát cả máy móc đồng loạt tối đen và phát ra tiếng xèo xèo!
Những tia lửa bốc lên từ phía ổ cắm, bức màn dựa vào tường được ngọn lửa thắp sáng.
Nam nữ NPC vừa rồi đã tìm kiếm người một vòng, cũng đủ cảnh giác, giờ phút này đã xảy ra đại sự, bọn họ hẳn là không còn có thể che đậy, dứt khoát gióng lên hồi chuông báo động.
Lửa bắt đầu bốc cháy, khói dày đặc bốc lên, nước phun ra từ các vòi phun nước trên trần phòng thí nghiệm, mọi người nằm trên giường với khuôn mặt ướt sũng.
Nhan Ký Vân trốn giữa những chậu hoa trong hành lang, cậu cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe thấy tiếng nước phun ra và phát ra âm thanh xèo xèo.
Những "Đối tượng thí nghiệm" ở trên giường từ từ tỉnh dậy, vừa tỉnh dậy liền nhìn thấy hai chiếc áo blouse trắng, có người mê mang, có người la hét, hiện trường phút chốc hỗn loạn.
Đồng thời, cậu nhìn thấy đồng phục đen đã xuất hiện ở phòng thí nghiệm nghiên cứu thựuc phẩm phía bên kia, bọn họ xông vào phòng thí nghiệm, nhưng đối tượng thí nghiệm có rất nhiều người, tất cả mọi người đều lao ra ngoài, đám đồng phục đen không thể khống chế được tất cả.
Nhan Ký Vân nghe thấy sự hỗn loạn bên trong, tâm trạng cũng khá tốt, hệ thống nói với cậu rằng nhiệm vụ đã hoàn thành.
[Người chơi Nhan Ký Vân hoàn thành nhiệm vụ chính (1), khen thưởng sẽ được phát sau khi phó bản kết thúc.]
Nhiệm vụ phó bản này thực sự rất khó hoàn thành, trên thanh nhiệm vụ của cậu vẫn còn hai nhiệm vụ phục chồng chất, một là Lâm Hiệp, một là Giang Diễn.
Người trước còn dễ nói, nhưng người sau thì khó.
[Tiến độ nhiệm vụ chính: 20%]
[Đếm ngược thời gian kết thúc trò chơi: 64 giờ 20 phút 45 giây]
Đây là chỉ sau khi cậu hoàn thành nhiệm vụ chính (1) mới xuất hiện, trong suốt "Sự kiện bữa khuya" cũng không thấy nhắc nhở, cơ chế kích hoạt thực sự bí ẩn, không thể tìm được chủ tuyến nếu không tìm kiếm sâu.
Nghe thấy tiếng bước chân hoảng hốt chạy tới chạy lui trong khu thí nghiệm, Nhan Ký Vân quyết định nhanh chóng rời đi, kẻo lát nữa có quá nhiều người sẽ chạy không được.
Những người mặc đồng màu đen hẳn là nhân viên bảo vệ ở đây, họ đi theo một hướng khác với người đàn ông trong phòng thí nghiệm, Nhan Ký Vân lẻn ra theo hướng họ đi vào, nhóm người này vội vàng lấy dụng cụ để dập lửa, chắc sẽ không để ý đến cậu, hoàn cảnh hiện tại càng có lợi cho Nhan Ký Vân, sau khi đường dây điện bị cậu làm hỏng dẫn đến đoản mạch, công tắc nguồn điện bị kéo, hiện tại đã mất điện.
Đi trong bóng tối không phải là áp lực đối với Nhan Ký Vân, như thể cậu đang đi trong vùng đất không người, cậu có thể trốn bất cứ nơi đâu nếu thấy nhân viên an ninh đến.
Bây giờ đã gần 8 tiếng kể từ khi trò chơi bắt đầu, thời gian trôi qua khá nhanh, cậu vẫn chưa cảm nhận được mình đã làm những gì, vừa rồi cậu không kiểm tra thời gian, cậu còn tưởng rằng những người đó đến họp lúc nửa đêm, nhưng hóa ra trời đã sáng.
Nhưng mà, cậu cùng Lâm Hiệp sau khi ăn khuya xong rồi lại xuống tầng hầm, khoảng cách cũng không lâu lắm, làm sao đã qua 8 tiếng rồi?
Cậu có hơi buồn ngủ.
Khi Nhan Ký Vân đang duỗi người trong bóng tối, những người chơi khác vẫn đang thảo luận về cậu, thật không thể tin được, tại sao Nhan Ký Vân lại đột nhiên hoàn thành nhiệm vụ chính (1) ? Họ thậm chí còn chưa nhận được một cái nhiệm vụ phụ nào.
"Nhiệm vụ chính (1) ở đâu?"
"Cứ cảm thấy đâu đó có mùi khói, còn rất ngột ngạt, có phải vì nhiệm vụ chính (1) không?"
"Nếu hắn ta hoàn thành tất cả các nhiệm vụ, thì chúng ta còn có thể kiếm được bao điểm đây? Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra các nhiệm vụ chính, chế độ khó cho nhiều điểm hơn chế độ dễ nhiều."
"Nhưng chế độ khó cũng rất nguy hiểm, không thể nhìn thấy người ta kiếm điểm dễ dàng thì chúng ta cũng mù quáng lao theo đâu đúng không?"
"Cậu nói không sai, cái tên Nhan Ký Vân này rốt cuộc sắm vai gì vậy? Hoàn thành nhiệm vụ (1) trong chưa đầy 8 tiếng đồng hồ, có gì đó chăng."
"Hay là chúng ta tìm tới hắn để hợp tác?"
"Cậu tìm được người ta trước rồi hẵng nói."
"..."
Nhan Ký Vân không biết rằng mình đang bị những người chơi khác nhớ thương, sau khi rời khỏi khu vực nhiệm vụ của đối tượng thí nghiệm, cậu lang thang trong hành lang tối tăm, chỉ cần không bật đèn, thì không ai có thể làm gì cậu.
Dù bây giờ có được điều kiện đặc biệt thuận lợi, nhưng cũng chỉ tồn tại trong một thời gian ngắn, vẫn không nên khoe khoang.
Cậu chạy theo hướng mà nhận viên mặc đồng phục đen đến, vì ánh sáng không đủ nên nhìn không rõ lắm, cũng không biết bên trong bóng tối cất giấu thứ gì.
Ước tính rằng sẽ phải mất mười phút thì đám nhân viên đồng phục đen mới dập được lửa, cậu phải nhanh chóng tìm ra mục tiêu tiếp theo.
Cậu muốn biết bố cục toàn bộ nhà hàng từ trong ra ngoài, tìm bản thiết kế tất nhiên là không khả thi, còn tìm phòng giám sát? Nhưng cậu không biết nó ở chỗ nào, đây không phải là công viên trò chơi hay trung tâm mua sắm, cũng không có sơ đồ mặt bằng rõ ràng.
Cậu suy nghĩ một chút, bởi vì vừa rồi chạy quá nhiều, giờ cảm thấy có chút buồn ngủ, phó bản đầu tiên thời hạn quá nghiêm ngặt, hơn nữa còn phải để mắt tới Lý Mục Dương, cho nên cậu không có cảm giác mệt chút nào, nhưng lần này thì khác, chạy ngược xuôi đủ kiểu cầu thang, lại phải dùng não để đối phó với NPC, tinh thần có chút mệt mỏi.
Không biết Chu Dĩnh, Trình Lệ, Văn Nam Tinh ba người giờ ở nơi đâu, cậu vẫn nên nghỉ ngơi khoảng hai tiếng trước khi tiếp tục tìm tòi phó bản, vẫn còn hai ngày nữa, cậu là một người bình thường, cậu thực sự không thể thức khuya mỗi ngày, cậu cũng cần phải ngủ đủ giấc.
Động tĩnh dập lửa trong phòng thí nghiệm vẫn còn rất lớn, Nhan Ký Vân đã rời khỏi phạm vi phòng thí nghiệm, hiện tại tạm thời không có nội dung nào có thể khám phá.
Cậu nhìn thấy lối thoát hiểm, thấy ai đó đi xuống, chờ người rời đi rồi, cậu mới chạy lên cầu thang.
Sau khi chạy qua nhiều địa hình như vậy, cậu cảm thấy nhà hàng hẳn là được hợp từ hai đến ba tòa nhà, khu nghiên cứu và khu thí nghiệm đều chiếm diện tích lớn, không thể nằm gọn trong một tòa nhà, hơn nữa đây cũng không phải là cao ốc.
Sau khi leo một tầng, Nhan Ký Vân phát hiện ra rằng ở đây rất yên tĩnh, cậu bước ra khỏi lối thoát hiểm và nhìn thấy một văn phòng trông rất thoải mái, cánh cửa cũng được mở ra mười centimet, thấy được trong phòng có bài trí mấy chiếc ghế sofa trông khá bắt mắt.
Nhan Ký Vân nhìn thoáng qua biển số nhà: Văn phòng Tổ trưởng Tổ An ninh.
Bên trong không có tiếng ai di chuyển, vì vậy cậu quyết định đi vào và tìm một nơi để làm tổ một thời gian, nơi nguy hiểm nhất thường là nơi an toàn nhất.
Nếu là tổ an ninh thì có lẽ tất cả mọi người đều phải tuần tra bên ngoài, không thể ở trong văn phòng của bản thân, đây chính là một nơi hoàn hảo để nghỉ ngơi.
Mười cm cũng đủ để Nhan Ký Vân chen vào, quả nhiên là bộ phận an ninh, trên từng có đủ loại trang bị an toàn, áo chống đạn, mũ chống đạn, dụng cụ phòng độc, thậm chí cả súng, tát cả đều có sẵn, trông giống như một đồn cảnh sát vậy, rõ ràng chỉ là kinh doanh ăn uống thôi mà.
Tuy nhiên, không có bé trai nào lại không yêu thích những vũ khí này, có cơ hội cậu cũng muốn nghiên cứu thêm.
Khi đang chảy nước miếng vì mấy bộ giáp cùng súng ống này, cậu bỗng nghe thấy tiếng bước chân đến gần, lập tức tìm một góc rồi chui vào.
Tuy nhiên, đối phương gõ cửa một cách lịch sự, rõ ràng không phải là chủ sở hữu của văn phòng.
"Giang tổng, ngài có ở đó không? Quần áo ngài kêu tôi giặt tôi đã mang về rồi."
Là một dì dáng hơi mập, bà không thấy ai, liền để quần áo lên sô pha, lúc ra còn tiện tay đóng cửa lại.
Nhan Ký Vân: "..."
Quên đi, cậu cũng muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi, nhìn đống quần áo sạch sẽ, cậu quyết định đi về phía phòng nghỉ trong văn phòng.
Nhan Ký Vân nhảy lên và bẻ tay nắm cửa, bên trong sạch sẽ, không có mùi lạ, có vẻ như chủ nhân của căn phòng vẫn là người ưa sạch sẽ.
Cho đến nay, cậu chưa gặp phải một NPC nào lôi thôi trong phó bản này, cậu may mắn tới vậy sao?
Nhan Ký Vân nhìn thấy tủ quần áo đang mở một cánh, tìm một đống quần áo sạch sẽ, nhảy lên đó làm chúng lộn xộn trở thành một cái ổ mèo tạm thời rồi nằm xuống.
Cậu cuộn đuôi, cuộn mình thành một cục tròn, bắt đầu nghỉ ngơi.
Nghỉ ngơi trước đã.
Phòng phát sóng trực tiếp [Muốn Làm Một Con Người]:
"Suỵt, im lặng, mèo con sắp ngủ rồi."
"Tui muốn hát ru cho nó quá."
"Nó làm quần áo loạn thành một đống trông đáng yêu thật, không biết lúc Giang Diễn về có đánh nó một trận không, nếu là mèo nhà tôi, tôi nhất định sẽ mắng nó!"
"Tư thế ngủ của nó thật dễ thương, còn có cái đuôi dài cong lên, không cho bất luận kẻ nào có cơ hội tìm được nó!"
"Người chơi khác trốn trốn tránh tránh, căng thẳng đến mức không dám chợp mắt dù chỉ một giây, còn mèo con nhà chúng ta cũng là trốn, nhưng mà là trốn đi ngủ đến ngon lành."
"Dễ thương đáng yêu không có đầu, lại là một ngày bị mèo con làm cho đáng yêu."
"Tính tình Giang Diễn nhất định không thể chịu nổi, tao rất mong chờ nó bị Giang Diễn nhìn thấy, Giang Diễn sẽ bóp cổ nó đến chết, tao muốn nhìn thấy một màn này."[/BOOK]