Đam Mỹ [Edit] Tôi Thực Sự Không Muốn Trở Thành Nhân Vật Phản Diện - 3000 Phong Tuyết

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi LiamNguyen, 23 Tháng bảy 2021.

  1. LiamNguyen

    Bài viết:
    0
    Tôi thực sự không muốn trở thành nhân vật phản diện

    Tác giả: 3000 Phong Tuyết

    Thể loại: Hào môn thế gia, đô thị tình duyên, xuyên thư, chủ thụ, nhẹ nhàng

    Trạng thái: Đang tiến hành

    Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm Edit của LiamNguyen

    Văn án một

     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng bảy 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. LiamNguyen

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Xuyên qua

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cậu là mỹ nữ?

    Đường Minh Hi nhìn chằm chằm gương ước chừng qua năm phút, sau khi xác nhận khuôn mặt khó phân nam nữ trong gương là chính mình, anh ta nhịn không được hỏi lại: "Mỹ nữ, cô rốt cuộc là ai?"

    "Nhị thiếu gia..'

    Dì vương bảo mẫu thận trọng kéo Đường Minh Hi ra khỏi trạng thái hỗn loạn.

    Anh ta mang theo sắc mặt không còn gì luyến tiếc, rưng rưng cúi đầu nhìn xuống thân hình mảnh mai và trắng nõn của mình với những giọt nước mắt và cơ bụng sáu múi đã biến mất.

    Anh ngẩng đầu lên và liếc nhìn căn phòng xa lạ, những chiếc đèn chùm tinh xảo và lộng lẫy cùng những tấm thảm thủ công làm từ Cashmere đầy sa hoa và suy đồi, lười biếng và đam mê.

    Ngoài cửa sổ tuyết rơi đầy--------rõ ràng anh ta tối hôm qua vẫn là mùa hè

    Là mơ đi? Này.. tất cả có phải đều là mơ?

    Dì vương cho rằng Đường Minh Hi vẫn tức giận vì bị chồng mình Diệp Hành đánh trả, vì thế an ủi nói:" Nhị thiếu gia, xin ngài bớt giận, Diệp Hành không biết tốt xấu dám đánh trả, ngài phạt cậu ta chính là, đừng tức giận hại thân thể ".

    Đường Minh Hi nghe được tên" Diệp Hành ", khóe miệng không khỏi run rẩy.

    Sự thật bày ra trước mắt, anh ta không thể không thừa nhận, chính mình xuyên thư.

    Còn xuyên qua một quyển tiểu thuyết chính mình đã từng xem, cùng anh ta trùng tên trùng họ, trừ bỏ khuôn mặt là không giống tí nào trên người vợ trước.

    Không sai, anh chính là pháo hôi cặn bã, Diệp Hành chính là nam chính" đô thị cực phẩm người ở rể "

    Trong tiểu thuyết, lão già âm bi giả heo ăn thịt hổ, giết người không chớp mắt, thậm chí còn giống nam chính phản diện hơn Boss phản diện.

    Mà chính mình, là bia đỡ đạn, là vợ của nam chính rác rưởi, từ đầu đã phản công nam chính, đối nam chính đánh mắng, cuối cùng chết không có chỗ chôn thân.

    Đường Minh Hi nhớ rõ chính mình một giây trước còn ở khách sạn Wall Street uống rượu tiếp khách, giây tiếp theo liền chính mình xuyên qua.

    Nguyên tác tiểu thuyết, thủ đô Vân Kinh-------thậm chí cả nước đệ nhất hào môn con vợ cả Diệp gia Diệp Hành, bởi vì cùng mẹ tranh quyền thất bại, mang theo em gái thân mang bênh nặng đi đến Ninh Thành, kéo dài hơi tàn, được Đường lão thái gia cứu giúp.

    Vì báo đáp ân cứu mạng của Đường lão thái gia, Diệp Hành giấu diếm thân phận, đáp ứng tới cửa Đường gia làm con rể, một năm trước cùng Đường Minh Hi kết hôn.

    Cho rằng cùng Đường Minh Hi kết hôn một năm sau, em gái có thể được chi trả phí trị liệu đắt đỏ, ai ngờ được Đường lão thái gia nửa năm sau không may qua đời.

    Sau khi lão thái gia chết, Đường Minh Hi làm trầm trọng thêm, ngược lại đem lòng tốt của Đường lão gia tử coi là thủ đoạn làm nhục nhã chính mình------------Thử hỏi ai có thể chịu được chính mình cưới" vợ "là nam nhân.

    Thậm chí, còn không phải cưới, là anh Đường Minh Hi" gả "đi!

    Vì thế, Đường Minh Hi lấy em gái Diệp Hành bệnh nặng nằm viện làm lợi thế áp chế, đối với Diệp Hành hết sức vũ nhục, vừa đánh vừa mắng, tra tấn cậu ta.

    Đắc tội nam chính có thể nghĩ, không bao lâu, Diệp Hành thông qua năng lực của chính mình, khôi phục thân phận con vợ cả Diệp gia, hơn nữa lấy thủ đoạn lôi đình đoạt được quyền lực.

    Sauk hi nắm được quyền lực, xui xẻo nhất, chính là anh Đường Minh Hi!

    Đường Minh Hi kết cục thê thảm, bị Diệp Hành đưa vào phòng tối sử dụng mười tám loại hình phạt thay phiên tra tấn một lần.

    Cuối cùng người không biết quỷ không hay bị người ném vào đàn cá mập, sống sờ sờ bị hàng vạn con cá mập cắn xé đến chết!

    Nói ngũ mã phanh thây đều là nhẹ, này quả thực là.. chết liền cặn còn không có a!

    " Nhị thiếu gia, nhị thiếu gia? "Thanh âm dì Vương vang lên. Mà giờ phút này Đường Minh Hi, phía sau lưng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

    Này ma quỷ bắt đầu làm Đường Minh Hi hai mắt trợn tròn, suýt nữa ngã quỵ trên mặt đất.

    Anh gia cảnh giàu có, cha mẹ khỏe mạnh, chính mình tốt nghiệp ở học viện Havard mới nửa năm, nhìn thế nào cũng là người chiến thắng nhân sinh, như thế nào liền tuổi xuân chết sớm TvT.

    Chỉ là hiện giờ trở về cũng là một cái ngõ cụt, đã tới thì đành an tâm ở lại.

    Nếu anh ta đã xuyên qua mà đến trở thành Đường Minh Hi, liền tuyệt đối không làm chính mình giẫm lên vết xe đổ.

    " Dì vừa rồi nói, Diệp Hành ở nơi nào? "Đường Minh Hi bắt chính mình bình tĩnh lại, sỡ hãi quá độ, làm tiếng nói của cậu trở nên có chút nghẹn ngào.

    Dì Vương:" Nhị thiếu gia, Diệp Hành đã ở bão tuyết quỳ một ngày một đêm. Yên tâm, liền ở sân quỳ, không có lệnh của ngài, không ai dám giúp cậu ta ".

    Đưởng Minh Hi nguyên bản còn muốn ôm đùi nam chính: .

    Thế giới này còn có thể tốt đẹp hơn không? :)

    Đúng rồi, về sau Diệp Hành ở rể Đường gia, liền không có một ngày yên ổn.

    Đánh chửi vũ nhục là chuyện thường, không cho ăn cơm đều tính là nhẹ.

    Tối hôm qua, cậu ta lo lắng em gái của mình bênh nặng ở bệnh viện, trộm chạy ra ngoài nhìn thoáng qua Diệp Nguyệt, ai ngờ bị Đường Minh Hi phát hiện, nổi trận lôi đình.

    Hai người liền ở cửa cầu thang động tay động chân, Đường Minh Hi vốn sinh yếu ớt gầy gò, nơi nào là đối thủ của Diệp Hành.

    Diệp Hành lần đầu tiên đánh trả, liền đem Đường Minh Hi đẩy đến dưới cầu thang, đánh vào trên tường, đi đời nhà ma!

    Dì Vương vẫn còn lại nhải mà oán giận:" Diệp Hành cũng không nhìn gương mặt chính mình là thứ gì, một tên không quyền không thế tới cửa làm con rể mà thôi, cho rằng có di ngôn của lão thái gia chống lưng, cũng dám quản nhị thiếu gia nhà chúng ta. Còn không phải ngày thường đối với cậu ta nghiêm khắc, lần trước đem hắn treo lên xà nhà ba ngày ba đêm còn không nhớ, đánh cậu ta, mắng cậu ta, đó là bởi vì cậu ta sai trước đấy! "

    Dì Vương mỗi một câu nói, liền như có một lưỡi đao vô hình đâm thẳng vào ngực Đường Minh Hi.

    Sau vài nhát đao, Đường Minh Hi hơi thở mỏng manh, đỡ tủ đầu giường, run run rẩy rẩy phun ra một tia hồn phách, hoàn toàn chặt đứt ý niệm ôm đùi nam chính.

    Hơn nữa dựa theo nguyên tác, tính cách thông minh hơn người của Diệp Hành, nếu chính mình đi ôm đùi cậu ta, nói không chừng trực tiếp phát hiện" Đường Minh Hi "đã thay đổi người.

    Đến lúc đó, không chừng Diệp Hành còn muốn chơi chết chính mình, chính là người Đường gia biết anh tu hú chiếm tôt, cũng sẽ đem chính mình đuổi tận giết tuyệt!

    Nghĩ đến đây, Đường Minh Hi thở dài một tiếng:" Cuộc đời tôi, khổ quá mà! "

    " Dì Vương "Đường Minh Hi ngăn lại lời oán giận của dì Vương, nhớ tới nam chính đang quỳ trong sân, cậu bắt chước khẩu khí của nguyên chủ, ngang ngược kiêu ngạo nói:" Diệp Hành quỳ gối trong sân làm gì, chẳng lẽ muốn cố ý làm anh trai bọn họ thấy, sau đó tới nói tôi ngược đãi cậu ta? "

    Cậu nghĩ thầm:" Nhanh chạy đi giúp nam chính đứng lên a! "

    Dì Vương gật đầu một cái:" Đúng đúng đúng, nhị thiếu gia, vẫn là ngài chu đáo. Này tôi, thật đúng là quỷ kế đa đoan! Tôi đây liền đem cậu ta vào phòng quỳ!"

    Đường Minh Hi: ? Không phải ý này đi.

    Không lâu sau, Diệp Hành bị người túm vào một cách thô bạo, nghiêng ngả lảo đảo ném vào trong phòng. Cậu ta quỳ lâu, đầu gối đã tổn thương nghiêm trọng do giá rét, cuối cùng một chút bước cũng không vững, trực tiếp ngã trên mặt đất.

    Bất quá nhìn bộ dáng Diệp Hành hiện tại, Đường Minh Hề đã đọc qua nguyên tác nhịn không được hít hà một hơi.

    Diệp Hành toàn thân không một chỗ tốt, mặt mày tối tăm, khóe miệng rướm máu, làn da tái nhợt, có thể nhìn thấy xanh tím một mảng, hoặc lớn hoặc nhỏ, vết thương chồng chất.

    Thiếu niên toàn thân chỉ mặc độc một chiếc hoodie, liền ở trên nền tuyết quỳ một ngày một đêm, môi khô nứt đen nhánh, chỉ mơ hồ có thể nhìn thấy tương lai tuyệt sắc phong tư.

    Càng không nói đến, Đường Minh Hi nhìn đến mặt cậu ta, trong lòng càng kinh ngạc----------thiếu niên thân hình chưa nảy nở, vóc dáng non nớt, trong nguyên tác, cậu ta năm nay mới tròn mười bảy tuổi, mới cùng Đường Minh Hi kết hôn.

    Mà kết hôn ngày đó, trong nguyên tác chính là ngày Đường Minh Hi chết.

    Còn tốt, ít nhất còn có thời gian một năm để có thể tự hỏi làm thế nào để ly hôn trốn chạy QvQ.

    Đường Minh Hi tự thân mua vui mà thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng vẫn như cũ bảo trì sắc mặt không dao động.

    Diệp Hành tuy rằng quỳ rạp trên đất, nhưng lại nâng đầu, tóc mái quá dài che khuất lông mày, lông mi khẽ rung động, một đôi mắt đào hoa bình tĩnh không gợn sóng mà nhìn chằm chằm Đường minh Hi, tự như ẩn nấp trong bóng đêm, âm lãnh rắn độc.

    Đường Minh Hi bị cậu ta nhìn đến da đầu tê dại, chỉ cảm thấy trong đôi mắt kia, là sát ý cùng hận ý ngập trời.

    Ngoài cửa sổ bão tuyết gào thét, gió lạnh hoành hành, như đao kiếm sắc bén, băng tuyết bao phủ toàn bộ nhà cũ Đường gia.

    Căn phòng Đường Minh Hi được trải thảm lông dê mềm mại, nhiệt độ ấm áp ập vào trước mặt, trong phòng ấm áp như xuân.

    Nhưng giờ phút này, Diệp Hành lạnh nhạt mà nhìn thẳng xuống.

    Đường Minh Hi chỉ cảm thấy trong phòng thậm chí so với bên ngoài càng thêm giá lạnh.
     
    Bách Tuế Miêu thích bài này.
    Last edited by a moderator: 24 Tháng bảy 2021
  4. LiamNguyen

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Đường Nặc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không khí trong phòng quỷ dị trầm mặc bị dì Vương đánh vỡ.

    Diệp Hành thình lình bị bà đạp một cái, khụ ra một ngụm máu đỏ ngầu, khóe miệng nhiễm một sắc máu.

    "Nhị thiếu gia có lòng tốt cho cậu về phòng quỳ, hiện tại cậu một tiếng cũng không gọi?"

    Lòng tốt? Diệp Hành trong lòng cười lạnh một tiếng, chỉ sợ là lo anh trai Đường Vân của anh ta thấy, tìm anh ta gây phiền toái đi.

    Đường Minh Hi lấy lại tinh thần, thấy Diệp Hành một thân bị đông lạnh thêm vết thương trên miệng, hít sâu một hơi, trong đầu chỉ có một ý niệm: Không thể để người khác phát hiện "Đường Minh Hi" đã bị đánh tráo!

    Anh ta ở trên giường tùy tay lấy một bộ quần áo, ném trên mặt đất.

    Không nghiêng không lệch, vừa lúc ném tới trên người Diệp Hành.

    Một mùi hương sạch sẽ bao phủ Diệp Hành, quần áo mang đến ấm áp, làm cơ thể cậu dần dần có ý thức.

    Đường Minh Hi đang chuẩn bị mở miệng, dì Vương như hiểu ý, lập tức trừng mắt Diệp Hành, hung ác nói: "Cậu muốn làm ai ghê tởm với một thân thịt thối nát của cậu đây!"

    Anh ta: . Thật cũng không phải ý tứ này.

    Quên đi, ít nhất pháo hôi độc ác "Đường Minh Hi" vẫn chưa sụp đổ.

    Diệp Hành mặt tái nhợt, mắt không còn chút máu, cố hết sức mà chống đỡ thân thể, cố nén đau xót, cậu hiện tại xác thật không có quyền lực để chống lại Đường Minh Hi.

    Huống chi em gái cậu---------Diệp Nguyệt còn ở bệnh viện hôn mê bất tỉnh, còn cần Đường gia giúp đỡ tài chính.

    "Đứng bên kia đi" Đường Minh Hi xua xua tay, thanh âm ra vẻ không kiên nhẫn.

    Dì Vương hung ác mà xô đẩy cậu ta một phen: "Nghe thấy không, ý nhị thiếu gia là ngươi lăn qua bên kia tiếp tục quỳ, còn không nhanh lên!"

    Đường Minh Hi nghẹn ngào, nghĩ thầm dì Vương này xí nghiệp cấp năng lực kéo thù hận tốt quá đi QvQ.

    Bên cạnh?

    Diệp Hành lãnh đạm nhìn thoáng qua người bên giường, lờ mờ, thấy không rõ khuôn mặt.

    Bên cạnh chỉ có một tầng thảm Cashmere thật dày, mà hệ thống sưởi đang không mệt mỏi mà tỏa ra nhiệt độ ấm áp.

    Không chờ cậu hỏi ra nguyên do gì, dì Vương liền ấn bờ vai của cậu, đem cậu hung ác mà ngầm áp xuống.

    Nếu như thường lệ, sàn đá cẩm thạch nhất định có thể đem bộ xương bánh chè của cậu trực tiếp dập nát.

    Nhưng hiện tại, nháy mắt hai đầu gối chạm đến trên mặt đất, ngoài ý muốn, cũng không như trong tưởng tượng sẽ đau đớn.

    Thảm rất dày, tốt lắm, giúp giảm bớt đau đớn cho cậu, đồng thời cũng làm trong lòng Diệp Hành càng thêm cảnh giác.

    Sau màn giường, Đường Minh Hi bất động thanh sắc mà nhẹ nhàng thở ra.

    Bất quá, vừa nhấc đầu đã thấy biểu tình trên mặt nhóc con kia càng thêm âm trầm cảnh giác, Đường Minh Hi liền biết, lão già này.. A không đúng, so với cái này tiểu âm không dễ tống cổ.

    Ngay cả khi anh ta cùng nguyên chủ cách làm hơi có chút không giống nhau, cậu ta đều có thể nhạy bén phát hiện.

    Mang cậu ta quỳ xuống một lúc sau, trên giường chậm chạp truyền đến động tĩnh, không giống tác phong của Đường Minh Hi ngày thường.

    Diệp Hành hờ hững mà tự hỏi, đổi lại trước kia, mới quỳ một ngày, cậu ta căn bản sẽ không có khả năng bị kéo tới trong phòng. Ít nhất phải quỳ đến khi Đường Minh Hi hết giận thì thôi, khi đó, chỉ sợ cậu ta mạng cũng không còn.

    Tối hôm qua, là Diệp Hành lần đầu tiên đánh trả Đường Minh Hi, nhất thời thất thủ, vô ý đem Đường Minh Hi đẩy xuống cầu thang, đối phương trực tiếp ngã xuống rồi ngất đi.

    Một màn này, sợ tới mức người hầu Đường gia sắc mặt trắng bệch, trước khi Đường Minh Hi còn không có tỉnh lại, dì Vương liền dựa theo cách làm của Đường Minh Hi, đem Diệp Hành tống cổ ra ngoài sân quỳ, chờ Đường Minh Hi tỉnh lại rồi xử lý sau-------phạm vào tội lớn như vậy, cậu không chết thì cũng bị lột da.

    Chỉ là, cùng trong dự đoán không giống nhau, Đường Minh Hi sau khi tỉnh lại không giống như thường lệ nổi trận lôi đình, ngược lại có hành vi kì lạ.

    Cậu ta trong lòng cười lạnh, chẳng lẽ tên phế vật này ngã xuống lầu ảnh hưởng đầu óc?

    Thời điểm Diệp Hành đang nghĩ lại, bị gió nóng thổi khiến đại não bắt đầu dần dần trầm trọng, một nóng một lạnh luân phiên thay đổi, làm trên mặt thiếu niên tuổi trẻ anh tuấn, toát ra mồ hôi.

    Hai má cậu cũng ửng hồng không như bình thường, ở trên làn da tái nhợt như tuyết phá lệ càng thêm rõ ràng.

    Lông mi dài mà thẳng nhẹ nhàng rung động, trước mắt một trận một trận biến thành màu đen.

    Phòng ngủ Đường Minh Hi ở trong mắt cậu trời đất quay cuồng, đồng thời, hai đầu gối cũng đang run rẩy liên hồi.

    "Phịch" Một tiếng, thân thể Diệp Hành ngã trên mặt đất, mất đi ý thức, tức khắc không hề hay biết.

    Động tĩnh này đồng thời làm bừng tỉnh Đường Minh Hi đang tính toán làm thế nào ly hôn trốn chạy, anh ta vội vàng vén lên màn giường, lộ ra một bàn tay cùng các đốt ngón tay rõ ràng, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, trắng nõn hồng hào.

    Cổ tay trắng nõn lộ ra, đem màn giường nhấc lên, theo sau là một đôi mắt hạnh dài, đôi mắt hơi hơi rủ xuống, đôi môi rất gợi cảm màu nâu đỏ, dưới mắt có hai nốt ruổi nhỏ màu đỏ.

    Tuy rằng nam sinh nữ tướng, nhưng liếc mắt qua một cái, như cũ có thể nhìn ra đây là một thanh niên xinh đẹp.

    "Nhị thiếu gia, Diệp Hành giống như ngất đi rồi". Dì Vương dùng chân đạp Diệp Hành một cái, phát hiện đối phương không có giả bộ bất tỉnh.

    Đường Minh Hi: . Mắt tôi có thể nhìn thấy, không cần đá nam chính kéo thêm cho tôi thù hận a!

    Dì Vương này động tay động chân thành thói quen liệu có hay không sửa được :)

    Đường Minh Hi bất đắc dĩ mà thở dài, dùng mu bàn tay xem nhiệt độ trên người Diệp Hành, nóng đến kinh người.

    Dì Vương: "Nhị thiếu gia, cậu ta có phải phát sốt hay không?"

    Đường Minh Hi gật đầu, liền thấy sắc mặt dì Vương biến đổi, vội vàng kéo Đường Minh Hi một cái: ?

    Dì Vương vội vàng nói: "Nhị thiếu gia, ngài nhanh cách cậu ta xa một chút, miễn cho ngài bị lây bệnh!"

    Đường Minh Hi: .

    Anh ta hiện tại xem như đã biết, địa vị của Diệp Hành ở Đường gia có bao nhiêu thấp hèn.

    Dì Vương do dự chớp mắt một cái, hỏi: "Nhị thiếu gia, hiện tại làm sao bây giờ?"

    Còn có thể làm sao bây giờ? Nam chính đều không thể chết!

    Đương nhiên là trước cho người ta uống chút thuốc, hạ nhiệt độ a!

    Đường Minh Hi: "Dì Vương, dì đi mang chậu nước đến đây".

    Dì Vương sửng sốt, bừng tỉnh đại ngộ: "Tôi hiểu được, nhị thiếu gia!"

    Nhìn dì Vương bóng dáng vui sướng chạy đi, Đường Minh Hi: ?

    Dì liền hiểu được cái gì?

    Không đến hai mươi giây, dì Vương liền mang một chậu nước đá tiến vào.

    Đường Minh Hi xem thế là đủ rồi, bất động nửa ngày, sửng sốt vài giây mới hỏi: "Dì mang nước lạnh vào đây làm gì?"

    Dì Vương: "Đây không phải nhị thiếu gia phân phó sao? Ngài tránh ra, tôi hiểu được, trước tiếp đem Diệp Hành hất tỉnh tiếp tục quỳ!"

    Đường Minh Hi mặt không biểu tình: . Dì thật hung ác a, dì Vương.

    Lúc này liền không cần cho tôi nói lời nào tốt sao!

    Từ từ! Chẳng lẽ ngày thường anh ta đối xử với Diệp Hành như vậy sao? Thù hận này, kéo quá tốt.

    "Dì có phải hay không hiểu lầm cái gì". Đường Minh Hi đỡ trán, nhanh chóng nói ra: "Hắn ở phòng tôi té xỉu, lại giội nước lã, vạn nhất chết làm sao bây giờ? Truyền tới tai anh hai, lại vô duyên vô cớ bị mắng một trận. Dì Vương, dì làm vậy là bụng dạ khó lường, cố ý hại tôi?"

    Một câu cuối cùng, Đường Minh Hi hạ giọng, ra vẻ kiêu căng, nhanh chóng trả đũa.

    Dì Vương sợ tới mức sắc mặt trắng bệch: "Nhị thiếu gia, tôi không có, tôi thật không có!"

    Đường Minh Hi vẻ mặt lập tức hòa hoãn: "Tôi biết dì nghĩ muốn thay tôi xả giận. Về sau còn rất nhiều cơ hội, hà tất ở nhà cũ Đường gia kiếm chuyện".

    Bất quá, việc cấp bách, vẫn là trước tiên đem Diệp Hành lên giường nằm.

    Khẳng định không thể nằm trên giường chính mình, trong nguyên tác, Đường Minh Hi đối với Diệp Hành căm thù tận xương tủy, cho nên hai người tuy rằng đính hôn, nhưng vẫn luôn phân phòng ngủ.

    Dựa theo tính cách anh ta, là tuyệt đối không có khả năng để Diệp Hành nằm trên giường chính mình.

    Vì thế, Đường Minh Hi tính toán đem Diệp hành dịch đến chính phòng cậu ta.

    Đường Minh Hi hạ quyết tâm, cong lưng, đôi tay túm Diệp Hành lên, dùng sức hướng lên trên mà nhấc.. NHẤC! NHẤC!

    Nâng.. nâng không lên tới..

    Đường Minh Hi mặt không biểu tình mà nhìn chằm chằm mặt Diệp Hành, lâm vào trầm mặc.

    Xem trên người anh ta cũng không mấy lượng thịt.. chẳng lẽ là anh ta thuộc dạng mặc quần áo thì gầy, còn thoát y lộ thịt sao?

    Còn nữa, mình như thế nào liền một vị thành niên đều ôm lên không được?

    Anh ta bỗng nhiên hoài niệm trước khi xuyên qua chính mình cơ bụng sáu múi.

    Dì Vương thật cẩn thận hỏi: "Nhị thiếu gia, nếu không để tôi làm đi?"

    Đương Minh Hi bên tai hơi phiếm hồng, đứng sang bên cạnh.

    Dì Vương cong lưng, cánh tay thô tráng hữu lực đem Diệp Hành nháy mắt bế lên.

    Đường Minh Hi kinh ngạc: Dì Vương, dì thật có bản lĩnh!

    Năm phút sau, Đường Minh Hi đứng ở trước cửa cái gọi là "Phòng" này, lại một lần nữa đổi mới tam quan.

    Diệp Hành ở trong một căn phòng chứa đồ vật bên cạnh chuồng ngựa, chỉ dùng mấy cái thùng hàng dựng lên bảo đảm chống lạnh vào mua đông, giảm nóng vào mùa hè.

    Căn phòng không đến mười mét vuông bị chia làm hai, một bên rộng một mét hai để làm giường nhỏ, kỳ thật chính là dùng hàng rào lưới sắt chống đỡ. Một lớp khăn trải giường mỏng, một chiếc chăn điều hòa nhiệt độ dùng vào mùa hạ, trên giường có một chút quần áo, hẳn là Diệp Hành chỉ có một chút đồ vật sưởi ấm đều đặt trên giường.

    Còn một nửa kia, có hàng đống dụng cụ dọn dẹp chuồng ngựa, cùng một ít công cụ vứt đi.

    Vừa bẩn, thỉu, lộn xộn, còn hỏng hóc.

    Đường Minh Hi đến chân không đều không bước vào.

    ".. đổi phòng đi"

    Đường Minh Hi có chút chột dạ, đỡ trán mở miệng.

    Dì Vương dựa theo Đường Minh Hi phân phó, một lần nữa lấy nước ấm, cùng với khăn lông, còn có các loại thuốc hạ sốt.

    Đường Minh Hi dùng nước ấm làm ướt khăn lông, sau đó chờ một lúc sau khăn lông hơi lạnh, đặt lên trên trán Diệp Hành.

    Trong lúc nửa mộng nửa tỉnh, Diệp Hành chỉ mơ hồ cảm giác có người chiếu cố chính mình.

    Tiếp theo hắn bị nâng dậy, mơ mơ màng màng uống thuốc hạ sốt.

    Chop mũi quanh quẩn một chút hương thơm nhàn nhạt.

    Thật ấm áp..

    Diệp Hành cố sức trợn tròn mắt, cũng chỉ mơ hồ nhìn thấy thân ảnh.

    Người nọ trên cổ mảnh khảnh, như có như không treo một đoạn tơ hồng.

    Đường Minh Hi làm xong hết thảy, mới vừa đứng lên, ngoài cửa sổ có người báo: "Nhị thiếu gia, tiểu thiếu gia đã trở lại!"

    Tiểu thiếu gia? Đường Minh Hi sửng sốt.

    Hành lang truyền đến từng tiếng bước chân vội vã, sau đó cửa phòng bị mạnh mẽ đẩy ra.

    Trước cửa một thanh niên tuấn tú có vẻ phong trần mệt mỏi, người đó ánh mắt dừng trên người Đường Minh Hi, lại nhìn xuống trên người Diệp Hành.

    Thấy trên mặt Diệp Hành đầy vết thương xanh tím, người vừa tới rốt cuộc nhịn không được giận dữ nói: "Nhị ca, anh làm người cũng đừng quá mức!"

    Đường Minh Hề trong đầu phản xạ có điều kiện nghĩ ra một cái tên, Đường Nặc!

    Thanh niên này chính là tiểu thiếu gia Đường gia!

    Đồng thời, trong nguyên tác cũng là bạn tốt của Diệp Hành.

    Tác giả có lời muốn nói:

    Trong mắt thẳng nam tiểu Đường: Oaaaaa, Đường Nặc, bạn tốt của nam chính Diệp Hành.

    Trong mắt dì Vương: Cùng anh rể cấu kết làm bậy thật không rõ ràng, không biết xấu hổ, tiểu tiện nhân!
     
    Bách Tuế Miêu thích bài này.
  5. LiamNguyen

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Đa tạ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Minh Hi cùng Đường Nặc tuy rằng là huynh đệ ruột thịt, nhưng bởi vì cùng cha khác mẹ, cho nên lớn lên có phần không giống nhau.

    Đường Nặc khuôn mặt thanh tú, khí chất sạch sẽ, như ánh trắng thanh lãnh sáng tỏ.

    Mà Đường Minh Hi mặt mày diễm lệ, khuôn mặt dài xinh đẹp đến mức gây chuyện thị phi..

    Đường Nặc đẩy cửa tiến vào động tĩnh quá lớn, Diệp Hành trên giường bừng tỉnh.

    Ổ chăn ấm áo khô ráo, căn phòng rộng rãi đẹp đẽ, làm Diệp Hành sửng sốt vài giây.

    Đường Nặc nhíu mày: "Anh, em biết anh vẫn luôn không thích Diệp Hành. Nhưng hôm nay là ngày Đường gia họp mặt thường niên, anh chính là không thích cậu ấy, anh cũng phải mang theo cậu ấy tham dự, hà tất lại đối với Diệp Hành nặng tay như vậy!"

    Đường Minh Hi rốt cuộc cũng phản ứng lại, Đường gia họp thường niên mỗi năm một lần, trong gia tộc mọi người đều phảt tham gia.

    Dì Vương mở lời, đánh vỡ trầm mặc: "Tiểu Đường thiếu gia, đây là chuyện nhà của nhị thiếu gia chúng ta, cậu là người ngoài không nên quản quá nhiều đi?"

    Từ nhỏ Đường Minh Hi đối với Đường Nặc ít khi để ý tới, hơn nữa Đường Nặc mang thân phận là con riêng, vẫn luôn không được người Đường gia để ý đến.

    Dì Vương là người của nhị thiếu gia, tự nhiên đối với Đường Nặc sẽ không cho sắc mặt tốt.

    Đường Nặc tính tình tốt, cậu luôn không cùng người làm so đo, chịu đựng dì Vương mạo phạm.

    Đường Minh Hi thần sắc bình tĩnh mà ngồi, không để bụng nói: "Tôi đều có chừng mực, sẽ không khiến cậu ta chết. Hơn nữa, dù là khiến cậu ta chết, Đường gia cũng không quản được tôi".

    * * *Đương nhiên là đều có quả đấm sắt vô tình của pháp luật đánh bại chính mình, trong lòng Đường Minh Hi yên lặng mà bổ sung thêm.

    Diệp Hành nghe được câu nói coi rẻ mạng người của anh ta, nhịn không được khóe môi nhếch lên cười nhạo một tiếng.

    Đường Minh Hi trực giác của động vật nhỏ mười phần nhạy bén, ngay lập tức cảm nhận được sau lưng chính mình bị hai thanh đao nhỏ chống lại, làm thân thể anh ta không rét mà run.

    Quay đầu, trên mặt Diệp Hành như cũ lạnh như băng, Đường Minh Hi trong ký ức phản xạ có điều kiện, tự anh ta thấy được kết cục cuối cùng của mình.

    Nước biển lạnh đến thấu xương, cá mập cắn xé một cách đau đớn, vô cùng vô tận tuyệt vọng, cuối cùng hình ảnh dừng lại trên mặt Diệp Hành, không một chút biểu tình để ý/

    Đường Minh Hi sắc mặt tái nhợt, dạ dày khó chịu muốn nôn, vì tránh thất thố, đành phải vội vàng đứng lên, chạy ra khỏi phòng.

    Nhìn bộ dạng, tự như bị thái độ của Diệp Hành làm tức giận bỏ đi.

    Dì Vương thấy thế, trừng mắt nhìn Diệp Hành liếc mắt một cái, nói: "Súc sinh, cậu cận thận!"

    Từ bên ngoài tiếng cửa kêu "cạch" một tiếng đóng lại.

    Trong phòng phút chốc chỉ còn lại hai người Đường Nặc cùng Diệp Hành.

    Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, Diệp Hành mở lời đánh vỡ trầm mặc, cậu ta lãnh đạm dừng ánh mắt trên cổ Đường Nặc, rõ ràng một đoạn tơ hồng như ẩn như hiện.

    Vừa rồi nửa tỉnh nửa mê nhìn đến đoạn dây kia.

    Trên môi mỏng manh lạnh lẽo của thiếu niên khẽ khép lại, tựa như vàng như ngọc cất lên hai tiếng: "Cảm ơn".

    Ngoại từ Đường Nặc, Đường gia sẽ không có ai đối với hắn tốt như vậy.

    Diệp Hành đạm nhiên mà nhìn cậu, cùng là Đường gia nuôi dạy. Đường Nặc so với cái người phế vật kia còn hơn gấp trăm lần.

    Đường Nặc hơi hơi sửng sốt, thoáng do dự cái gì đó, sau đó khẽ thở ra một hơi, trên miệng mang ý cười ôn hòa: "Đều là người một nhà, đừng nói cảm ơn, không cần khách khí như vậy".

    Hắn mở miệng, còn muốn nói, Diệp Hành đã chống người dậy, từ trên giường lung lay bước xuống.

    Đường Nặc theo bản năng đi dìu cậu ta, thiếu niên dù chưa nảy nở, lại cùng so với cậu cao hơn nửa cái đầu, mặt mày sắc bén, ngày sau gương mặt sẽ càng tuấn mĩ.

    Diệp Hành né tránh tay cậu, khôi phục bộ dáng lãnh đạm------cậu ta đối với người Đường gia, không có một chút cái gì gọi là hảo cảm.

    Tay Đường Nặc ở giữa không trung hơi ngừng một chút, ôn nhu nói: "Cậu muốn đi đâu? Phát sốt nghiêm trọng, không bằng nằm trên giường nghỉ ngơi trong chốc lát".

    Còn có thể đi chỗ nào? Diệp Hành trong lòng cười lạnh một tiếng, Đường Minh Hi vừa rồi ngã hỏng đầu óc vừa rồi không đem cậu ta từ trên giường kéo xuống ném văng ra, không đại biểu anh ta có thể chịu đựng chính mình ngủ ở phòng cho khách.

    Nằm yên đó, chờ Đường Minh Hi về sau tính sổ mình sao?

    Diệp Hành không nói một lời, kéo cửa phòng ra liền biến mất ở hành lang.

    Đường Nặc đuổi teho hai bước, cuối cùng ở cửa dừng lại, nhìn chằm chằm bóng dáng Diệp Hành, biểu tình ôn nhu trong phút chốc dỡ xuống, vài giây sau, thay sống sót sau tai nạn, khó có thể tin được mừng như điên.

    Diệp Hành mười bảy tuổi!

    Còn chưa có trở thành người cấm lái của Diệp gia Vân Kinh, tương lai là ác ma hắc bạch lưỡng đạo------hiện tại chỉ có mười bảy tuổi, vẫn còn là con rể Đường gia!

    Đường Nặc như thế nào cũng không nghĩ tới, chính mình có thể sống lại một đời! Đúng vậy, cậu trọng sinh!

    Kiếp trước, Đường Nặc rõ ràng thủ đoạn cao minh, thiên phú thương nghiệp cực cao, lại gần như bởi vì thân phận con riêng, vĩnh viễn không thể chiếm được quyền kế thừa xí nghiệp Đường gia. Mà anh ta Đường Minh Hi không học vấn không nghề nghiệp, phong lưu thành tính có thể nhẹ nhàng đoạt được thứ cậu cả đời nỗ lực cũng không chiếm được.

    Không chỉ như thế, Đường Minh Hi chết rồi anh trai Đường Vân về sau được đến Đường gia kế thừa, không những không đem Đường gia kinh doanh ổn thỏa, ngược lại đem toàn bộ tài sản gia tộc Đường gia mang đi đánh bạc.

    Càng đáng sợ hơn là, ai cũng nghĩ tới, năm đó tên nghèo nàn cùng Đường Minh Hi kết hôn, thế nhưng là con vợ cả Diệp gia Vân Kinh Diệp Hành!

    Về sau Diệp Hành lên nắm quyền, đầu tiên trả thù chính là gia tộc Đường gia.

    Đường Nặc vĩnh viễn không thể quên, nam nhân trong ác mộng kia giống nhau, là làm như thế nào một bước đem tất cả mọi người Đường gia dồn đến đường chết.

    Cậu càng không thể quên hình ảnh Đường Minh Hi chết không nhắm mắt, phảng phất ở trước khi chết, như thấy vật gì cực kì khủng khiếp.

    Đường gia không còn.

    Mà duy nhất sống sót chỉ có Đường Nặc, nguyên nhân sống sót lại buồn cười vô cùng------chỉ vì cậu ta năm đó ở thời điểm Diệp Hành phát sốt, cậu ta đưa một chén nước.

    Nhưng cậu ta sống sót có ích lợi gì? Thân nhân hắn, anh trai, Đường gia, tất cả đều không còn!

    Nhớ đến đủ loại kiếp trước, trên gương mặt trắng nõn của Đường Nặc toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

    Cậu gắt gao nắm chặt cổ áo, từng ngụm từng ngụm thở dốc, sống lại một đời, cậu tuyệt đối không khiến chính mình đi lại giẫm lên vết xe đổ.

    Làm hại Đường gia đến mức này, tên phế vật anh hai Đường Minh Hi không thiếu chút công lao, chỉ cần anh ta chết-----Đường Nặc ánh mắt tối đi vài phần.

    Chỉ cần Đường Minh Hi chết, chính mình chặt chẽ nắm lấy quan hệ tốt cùng Diệp Hành, chờ khi Diệp Hành khôi phục thân phận người thừa kế Diệp gia, Đường gia sẽ buồn bực đến mức không thể xoay người!

    Cậu biết, khiếp trước thái độ Diệp Hành đối với cậu cùng với người khác bất đồng, đây cũng là nguyên nhân Đường Nặc đối với chính minh có tin tưởng. Một ly nước ấm cũng có thể khiến Diệp Hành nhớ kĩ trong lòng, trọng sinh trở về Đường Nặc có thể cho cậu ta đâu chỉ một ly nước ấm.

    Đến lúc đó.. trái tim Đường Nặc "thịch thịch thịch" mà nhảy dựng lên, nhất định có thể trở nên nổi bật, làm mọi người lau mắt mà nhìn.

    -

    Đường Minh Hi trở lại phòng, kêu dì Vương đi nấu một chén nước ấm đuổi đi sự lạnh lẽo trong xương tủy, mới chậm rãi thở ra một hơi, bắt đầu nhớ lại đại khái cốt truyện "Đô thị cực phẩm người ở rể"

    Nguyên tác tiểu thuyết, Diệp Hành ở tuổi mười tám, thành niên sau đó khôn lâu, liền trở về Vân Kinh, đoạt được quyền kế thừa Diệp gia, sau đó chỉ trong một thời gian ngắn ngủi nửa năm trời, liền đem Đường gia chỉnh đến tan cửa nát nhà.

    Khoảng cách Diệp Hành thành niên, thêm lên chỉ còn lại có thời gian một năm.

    Đường Minh Hi sống không còn gì luyến tiếc mà phân tích: Diệp Hành đối với Đường gia đuổi tận giết tuyệt nguyên nhân chính là do mình, không học vấn không nghề nghiệp. Từ khúc dạo đầu cho đến kết cục, đối với nam chính hết sức tra tấn, vững vàng mà kéo lại 90% thù hận.

    Anh ta xuyên qua đây khi nguyên chủ đã đem Diệp Hành đắc tội, lại đi tạo cảm tình, con đường ôm đùi coi như đã bị phá hỏng.

    Dư lại chỉ còn một cái, đó chính là rời xa Diệp Hành!

    Chính là muốn rời xa Diệp Hành không phải dễ dàng mà làm được. Đường Minh Hi làm Đường gia nhị thiếu gia, muốn xuất ngoại rất đơn giản, nhưng Diệp Hành thế lực mở rộng, đừng nói xuất ngoại, anh ta chính là chạy tới du hành vũ trụ trạm không gian trốn tránh đều có thể bị nam chính kéo về lột da.

    Anh cần cấp thiết nghĩ ra biện pháp, để có thể rời xa Diệp Hành, còn có thể làm đối phương lên trời xuống đất đều không tìm thấy mình!

    Đường Minh Hi vắt hết óc, trầm tư suy nghĩ nửa ngày, không có kết quả.

    Dì Vương đem canh gừng đặt lên bàn, nhắc nhở nói: "Nhị thiếu gia, buổi tối còn có cuộc họp thường niên".

    Đường Minh Hi sau khi nghe xong, thở dài, chỉ phải chờ họp thường niên trở về, lại chậm rãi nghĩ phương pháp.

    Khi thay quần áo, anh mới thấy trên cổ mình còn đeo một đoạn dây tơ hồng, giấu ở dưới cổ áo, một khối ngọc ấm được buộc ở cuối.

    Đường Minh Hi trước nay không thích mang đồ trang sức trên người, làm bộ liền gỡ xuống.

    Dì Vương nhìn thấy thế, bĩu môi nói: "Nhị thiếu gia gỡ xuống cũng tốt, tránh cùng Đường Nặc kia dùng hàng rẻ tiền".

    Đường Minh Hi nghe dì Vương oán giận: "Đại công tử cũng thật là, rõ ràng hai khối ngọc kia lão gia tử cho ngài cùng cậu ấy làm quà thành niên, không nghĩ tới tên Đường Nặc kia lấy thân phận con riêng nhận Đường gia ngày đó, đại thiếu gia thế nhưng lại đem ngọc này đưa cho tên đó. Đồ tốt như vậy, nghe lão gia tử nói, là cầu từ Linh Phúc tự, có thể trừ tà".

    Trừ tà?

    Đường Minh Hi nghe được sợ hãi cả kinh, vội vàng đem dây tơ hồng vội vã gỡ xuống.

    Thứ này là tuyệt đối không thể đeo! Miễn cho thực sự gì đó cái công năng trừ tà, sớm muộn đem mình đánh tới hồn phi phách tán.

    Chạng vạng, rét đậm tới sớm, một màu xanh đen u ám bao phủ toàn bộ nhà cũ Đường gia, ánh đèn ấm áp từng cái từng cái sáng lên.

    Đường Minh Hi thay một bộ chính trang, bên ngoài khoác một chiếc áo gió, từ cửa lớn đi ra.

    Vừa ra tới, vệ sĩ đâu vào đấy mở ra chiếc dù màu đen nặng nề đem Đường Minh Hi tránh khỏi bão tuyết.

    Cách đó không, đỗ một chiếc xe Bentley, trước cửa xe có một vệ sĩ cao lớn đang đứng.

    Đứng bên cạnh vệ sĩ còn có một thiếu niên mười bảy tuổi, ăn mặc tây trang đơn bạc, biểu tình lạnh lung, đầu vai bao phủ một tầng tuyết mỏng, đúng là Diệp Hành

    Gió tuyết hoành hành, trời giá rét. Không có bất cứ ai vì cậu mà căng dù.

    Tác giả có lời muốn nói:

    Tiểu Diệp: Chờ tôi thành niên sẽ chỉnh chết anh!

    Tiểu Đường: Không cần tới cậu, tôi tự mình làm! (chết giả)
     
    Bách Tuế Miêu thích bài này.
  6. LiamNguyen

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Đồng hành

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Minh Hi thoáng dừng lại, biểu tình vi diệu, nghĩ thầm: Trời lạnh như vậy, như thế nào liền mặc ít quần áo như thế?

    Nhớ tới ở trong phòng Diệp Hành nhìn thấy chỗ quần áo đó, xác thật điều kiện đều khó khăn vô cùng, nhìn qua bộ tây trang này cũng không hợp thân. Nhóc con choai choai lơn lên thật nhanh, Đường Minh Hi phỏng chừng thân thể một ngày lại một ngày cao thêm.

    Đường gia này cũng sẽ không đi quản sống chết của một người tới cửa làm rể, càng đừng nói kích cỡ quần áo.

    Đi chốc lát đã tới chỗ Diệp Hành, trên vai đã có tuyết đọng.

    Cậu ta thay Đường Minh Hi mở ra cửa xe, biểu tình nhàn nhạt, trên miệng vết thương còn chưa kết vảy, nhưng máu đen đã được lau đi sạch sẽ.

    Đường Minh Hi lên xe, đợi một lát.

    Diệp Hành lại không theo kịp mà đạm mạc thay anh đóng cửa xe.

    Chỉ là, ánh mắt đảo qua cổ áo Đường Minh Hi, kín kẽ, trên cổ trắng như tuyết trống rỗng, cái gì cũng không có.

    Cửa xe còn chưa đóng hẳn, một đốt ngón tay rõ ràng chặn lại.

    Thân xe màu đen, tay Đường Minh Hi càng thêm trắng nõn, giữa trời tuyết như một khối ngọc ấm áp.

    "Từ từ" Đường Minh Hi giương mắt, nhìn Diệp Hành: "Cậu không lên xe?"

    Diệp Hành đáy mắt lộ ra một tia châm chọc, vệ sĩ bên cạnh người cậu ta đều lộ ra biểu tình ngoài ý muốn.

    Đường Minh Hi: .

    Trực giác chính mình dường như nói không giống với lời nguyên chủ thường nói? :)

    Vệ sĩ tuy rằng nghi hoặc, lại cũng cúi người, thấp giọng nói: "Nhị thiếu gia, Diệp tiên sinh vẫn luôn là một mình tới dự tiệc".

    Một mình dự tiệc? Cậu ta có xe? Đường Minh Hi trên mặt lộ ra biểu tình hoang mang.

    Theo anh ta biết, nhà cũ Đường gia ở ngoại ô Ninh thành, lại còn ở khu biệt thự dành cho người giàu có ở giữa sườn núi, dung tích suất không đến 0.2, dựa núi gần song, phong cảnh tuyệt đẹp, cũng có nghĩa là không có bất cứ phương tiện nào có thể đi đến nhà cũ Đường gia.

    Mà trong nguyên tác, nam chính Diệp Hành giai đoạn trước chỉ có duy nhất một phương tiện giao thông, trừ bỏ hai chân, cũng chỉ dư lại một chiếc xe đạp cũ nát.

    Đường Minh Hi chậm rì rì nhìn thoáng qua bão tuyết đầy trời, thời tiết này đi đường trung tâm thành phố, là muốn người chết đi.

    Anh ta thanh âm vang lên không một chút nề hà: "Lên xe".

    Vệ sĩ nghe nói, lập tức lớn giọng nói: "Diệp tiên sinh, nhị thiếu gia kêu ngài lên xe liền lên xe. Đừng nghĩ rằng chúng tôi không biết cậu nghĩ chủ ý gì, một người dự tiệc? Cậu là chuẩn bị bò đi trung tâm thành phố sao? Đường gia họp thường niên, cậu muốn cố ý đến trễ, hại nhị thiếu gia mất mặt?"

    Đường Minh Hi đang chuẩn bị mở miệng: ? Mấy người Đường gia các người đều là thống nhất huấn luyện cùng một loại văn hóa đi! Cái này cùng dì Vương đúng là không phân cao thấp a! :)

    Diệp Hành ghé mắt, Đường Minh Hi nhắn chặt hai mắt, căng da đầu vụng về lấy cớ: "Ngồi phía trước" /

    Vệ sĩ như hiểu được, hung tợn nói: "Còn không nghe Nhị thiếu gia nói, lăn đến phía trước ngồi đi!"

    Đường Minh Hi đờ đẫn: . Đã quen với văn hóa Đường gia.

    Trong lời nói, không có chỗ cho cậu ta từ chối.

    Đường Minh Hi người này tính cách từ trước đến nay âm tình bất định, Diệp Hành đối với chuyện này không trách, nhất thời hứng khởi cho cậu ta ngồi xe cũng không kì quái.

    Đường Minh Hi nhìn cậu ta lên xe, nhẹ nhàng thở ra.

    Bentley chậm rãi ra khỏi cổng lớn Đường gia, Đường Nặc cau mày, đứng dưới trời tuyết.

    "Tam thiếu gia, lên xe sao?" Vệ sĩ nhỏ giọng nhắc nhở.

    Đường Nặc lúc này mới lấy lại tinh thần, trong lòng hiện lên một tia không thoải mái, cậu đứng tại chỗ này, chính là muốn cho không Diệp Hành một ân tình.

    Nguyên bản cho rằng, anh trai phế vật của hắn, sẽ cùng kiếp trước giống nhau để Diệp Hành một mình dự tiệc. Cậu nhớ mang máng, Diệp Hành khí đó đi bộ ước chừng năm kilomet mới gọi được taxi. Cuối cùng bởi vì phát sốt, ngã ở nơi Đường gia họp thường niên, suýt chút nữa mất mạng.

    Đường Minh Hi tự nhiên sẽ không quan tâm sống chết của Diệp Hành, chỉ là cảm thấy chính mình mất mặt, từ đó về sau đối với Diệp Hành là trả thù cùng tra tấn.

    Sau khhi trọng sinh trở về, Đường Minh Hi làm cậu ta cảm thấy không rõ.

    Đường Nặc cúi người chui vào trong xe, nhìn rõ hay không không quan trọng, chính mình giữ tiên cơ. Cái đùi Diệp Hành này, hắn nhất định ôm lấy chặt chẽ.

    Trên xe Bentley có bật máy sưởi, nhưng Diệp Hành mặc tây trang mỏng manh cũng không có tác dụng gì, sốt cao không hạ làm đầu óc cậu có chút không ổn.

    Đường Minh Hi nhìn cậu ta vài lần, ánh mắt dừng trên chiếc áo ngắn cụt cỡn của cậu ta. Diệp Hành chú ý tới tầm mắt anh ta, nhưng không có tinh lực để quan tâm Đường Minh Hi có hay không lại có ý đồ xấu.

    Mười phút sau xe dừng lại ở lối vào trung tâm mua sắm, lúc Diệp Hành đang nghi ngờ, vệ sĩ mở ra, đưa cậu đi mua tây trang.

    Đường Minh Hi bình tĩnh xuống xe, đại thiếu gia đi vào một gian cửa hàng cắt may tây trang thủ công Italy.

    Không có treo biển hành nghề, nghĩ cũng biết giá không dưới năm con số và không có giới hạn.

    Diệp Hành lạnh lùng là nhìn anh ta, nhất thời không đoán được rốt cuộc Đường Minh Hi lại muốn làm gì để nhục nhã cậu.

    Đường Minh Hi xác thật không có ý định nhục nhã cậu ta, anh ta ngồi trên ghế sopha, hai chân theo bản năng vắt chéo nahu, đôi tay tự nhiên gác lên đùi, đây là động tác nhất quán của anh, làm anh nhìn qua có chút lười nhác, không làm giảm phong tình.

    Đường Minh Hi đã học được không nói, quả nhiên, giây tiếp theo, vệ sĩ trực tiếp lớn giọng quát Diệp Hành, giải thích hành vi kì lạ của Đường Minh Hi: "Cậu làm vậy là muốn khiến ai mất mặt? Nhị thiếu gia có lòng tốt mang cậu đi mua vài món quần áo, cậu còn không nói được một lời. Chẳng lẽ cậu muốn người trong buổi họp thường niên nghĩ nhị thiếu gia không mua nổi cho cậu mấy bộ quần áo sao?"

    Xem ra chính mình không cần lo lắng a!

    Dù sao mặc kệ mình làm gì, bọn họ đều có thể bào chữa, thành lập cho mình một hình tượng người ác độc thật hoàn mĩ.

    Có trời mới biết, cậu chỉ là không có sở thích ngược đãi trẻ vị thành niên, xem ra nam chính mặc đồ không thể bớt lạnh, mang lại đây mua thêm mấy bộ quần áo mà thôi!

    Việc đã đến nước này, Đường Minh Hi hoàn toàn ý muốn cùng Diệp Hành tạo mối quan hệ tốt, rời xa Diệp Hành việc này không thể chậm trễ.

    Một phen lăn lộn, trên người Diệp Hành bị nhân viên bọc kín mít, thậm chí chóp mũi vì bị lăn lộn mà toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

    Đại khái là chưa từng cùng người phụ nữ nào xa lạ đứng gần như vậy, cơ thể Diệp Hành rõ ràng cứng đờ, mất tự nhiên, Đường Minh Hi nhìn thấy rõ, nhịn không được trong lòng cười khẽ một tiếng.

    Cũng chỉ là đứa nhóc chưa đến tuổi vị thành niên sao, suốt ngày xụ mặt tỏ vẻ người lớn làm cái gì.

    Mặc xong tây trang, Diệp Hành thân thể dần ấm áp trở lại, cậu ta nhìn Đường Minh Hi ánh mắt ngày càng thâm trầm.

    Trong nguyên tác, nhóc con này độ nhạy bén cực kỳ cao.

    Đường Minh Hi đối với cậu ta chửi là bình thường, đối với cậu ta tốt, kỳ thật là chồn cấp gà chúc tết.

    Không cần hoảng hốt, vừa rồi kĩ thuật diễn vẫn còn có thể :)

    Khi lên xe, thiếu niên tiếng nói âm trầm, nghẹn ngào: "Tôi sẽ sớm trả lại cho anh"

    "Trả lại cho tôi?" Đường Minh Hi ý thức được Diệp Hành chính là đang nói đến giá của bộ tây trang này, làm nhị thiếu gia Đường gia cũng không thiếu chút tiền ấy.

    Anh ta vừa định nói không cần trả, nhưng thấy Diệp Hành kia ánh mắt lạnh nhạt, nhớ tới tính cách Đường Minh Hi, nội tâm thở dài: "Tùy cậu".

    Vệ sĩ nghe xong, vội vàng bổ sung: "Haha, dùng cho cậu rồi, ý nhị thiếu gia là, coi như ngài ấy cho một kẻ ăn xin!"

    Sắc mặt Diệp Hành tối sầm.

    Đường Minh Hi: .

    Tôi cảm ơn anh a :)

    -

    Đường gia họp thường niên ở dinh thự tư nhân cao cấp ở trung tâm thành phố, mỗi năm một lần, không mở cửa cho người ngoài.

    Thời điểm Đường Minh Hi tới, trước cửa đã đỗ những chiếc siêu xe giá trị hàng trăm vạn, vệ sĩ mở cửa xe ra, Đường Minh Hi ở phía trước, Diệp Hành ở phía sau, hai người khoảng cách không xa không gần, giống như người xa lạ đi vào dinh thự.

    Diệp Hành lạnh mặt, tự giác nhận lấy dù của vệ sĩ, thay Đường Minh Hi căng ra.

    Chiếc dù đen tuy nặng nề mở lớn, nhưng Đường Minh Hi phát hiện, chiếc ô nghiêng nghiêng, tất cả đều dùng che cho chính mình, trên bả vai Diệp Hành tuyết đọng đã không ít, làm thiếu niên sắc môi đã trắng bệch do đông lạnh.

    Đường Minh Hi: .

    Cậu ta cũng không cần chủ động ngược đãi chính mình.

    Lấy lập trường của anh ta, không thể chủ động đem dù đẩy qua hướng Diệp Hành.

    Chỉ là Diệp Hành sốt cao còn chưa tốt, cứ lại như vậy, thân thể có làm bằng sắt cũng không chịu nổi.

    Đường Minh Hi trái tim không được làm bằng sắt, đành đề cao thanh âm, lần này không đợi vệ sĩ nói chuyện, anh ta liền ngang ngược kiêu ngạo mà đẩy dù một phen: "Ai cho phép cậu che dù cho tôi? Bệnh không tốt liền hướng bổn thiếu gia cùng cậu mang bệnh? Cậu muốn hại chết tôi sao?"

    Chỉ là, không có âm thanh hùng hậu như vệ sĩ, nghe tới, như đang làm nũng với người yêu.

    Diệp Hành bị đẩy đến lảo đảo, suýt nữa ngã ra mặt đất, thiếu niên ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mặt không khỏi gợn sóng, tự như đối với cậu làm khó dễ tập mãi thành thói quen.

    Đường Minh Hi hướng bên cạnh đi hai bước, chỉ huy vệ sĩ: "Anh qua đây che dù cho tôi"

    Vệ sĩ vừa nghe, hàm hậu cười lên: "Nhị thiếu gia, tôi đến che cho ngài!"

    Đường Minh Hi xem như đã biết.

    Tất cả người làm vệ sĩ đều là "Nhị thiếu gia khống" sao? Như thế nào chỉ che dù cho mình mà cũng vui mừng như trúng vé số?

    Diệp Hành không cần che dù cho Đường Minh Hi, tình huống so vừa rồi tốt hơn một chút, ít nhất không cần tiếp tục hứng tuyết.

    Hai người một trước một sau đi vào trong sảnh tổ chức bữa tiệc.

    Bảy tám cái bàn đã được bày ra trong đại sảnh tổ chức tiệc rộng 500m2, huyết mạch Đường gia, cùng với họ hàng ba đời đều làm trong xí nghiệp Đường gia đều đã ngồi xuống.

    Đường Minh Hi cùng Diệp Hành khoan thai đến muộn, trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.

    Cũng may Đường Minh Hi trước khi xuyên thư gia cảnh cũng giàu có, nhà ở Thượng Hải, cha mẹ là giám đốc quản lí của công ty nước ngoài, ông ngoại bà ngoại còn là giáo sư đại học, ông nội là đạo diễn Hollywood, bà ngoại là diễn viên điện ảnh thế kỷ trước.

    Thời điểm học ở Havart, anh ta cũng thường xuyên theo ông nội ra vào nước Mỹ, các loại xã giao thương lưu.

    Cho nên không hoảng hốt :)

    Đường Minh Hi liếc mắt đảo qua một cái, trong trí nhớ đã gặp qua không ít người, chỉ là chưa nhìn thấy mặt anh cả hắn Đường Vân.

    Làm nhị thiếu gia Đường gia, lý nên là cùng thân thích ngồi cùng nhau, Đường Minh Hi không hề nghĩ ngợi dẫn Diệp Hành đi qua, đồng thời cũng xem nhẹ ánh mắt hiện lên vẻ kì lạ của Diệp Hành.

    Còn chưa ngồi xuống, mấy lời khắc nghiệt cũng đã vang lên: "Đường nhị, cậu ngồi chỗ này liền tính, Diệp Hành tới ở rể, dựa vào cái gì cùng thân thích chúng tôi ở cùng ăn?"

    Đường Minh Hi khẽ dừng lại, không nói nên lời: Tỉnh tỉnh, Đại Thanh đã kết thúc từ trăm năm.

    Người nói chuyện chính là anh họ Đường Minh Hi, Đường Vũ.

    Đường Minh Hi trong đầu hiện lên một đoạn kí ức về Đường Vũ, cùng nguyên chủ giống nhau, là người không học vấn không nghề nghiệp, ăn chơi trác tang. Chỉ là, tên kia so với nguyên chủ chơi càng điên hơn.

    Lúc trước, tên kia muốn lừa gạt nguyên chủ với hắn cùng nhau "tìm việc vui kích thích", nhưng nguyên chủ tuy tra, còn chưa tới trình độ chạm tới pháp luật, vì thế cự tuyệt Đường Vũ, từ đây Đường Vũ liền đối với nguyên chủ ghi hận trong lòng.

    Phàm là gia tộc tụ hội gặp mặt, nhưng câu nói với nhau đều kẹp dao giấu kiếm.

    Đường Vũ nói xong một lời, ánh mắt ở trên người Diệp Hành cùng Đường Minh Hi qua lại đánh giá, thấy Diệp Hành cùng ngày trước chật vật bất đồng, ngược lại mặc một thân đồ mới tinh, giá trị tây trang sang quý, dù là hắn tốn một số tiền lớn cũng chưa chắc mua được một bộ-----hiện giờ lại mặc trên người của một tên con rể.

    Đường Vũ sắc mặt trở nên khó coi: "Đường Minh Hi, cậu có ý từ gì a? Tết nhất mang theo người chồng phế vật làm bọn ta ngột ngạt a?"

    Tác giả có lời muốn nói:

    Nhị tiểu thư giá lâm!

    Ô ô, vợ ơi, anh ta mắng anh (Tiểu Diệp ủy khuất)
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...