Bài viết: 126 Tìm chủ đề
Chương 70: Long phượng thai.

[HIDE-THANKS]
Editor: AmiLee

Kỷ Dao lần thứ hai mang thai đủ ba tháng thì làm siêu âm màu lần cuối trước khi sinh.

Hình ảnh kết quả rõ ràng biểu hiện trong bụng cậu có hai quả trứng rồng, nhỏ hơn so với lúc trước mang thai Osborne một vòng, bất quá hai quả thêm lên phân lượng thì không tính là nhỏ.

Chính Kỷ Dao cũng cảm thấy so với lần trước thì nặng nề hơn một chút, bụng nhỏ cũng hướng ra phía ngoài hơi hơi nhô lên một cái độ cong.

Hơn nữa càng đến ngày sinh hai quả trứng rồng càng sinh động, thường xuyên cùng nhau động đậy lăn qua lăn lại, làm cho cậu hơi lo lắng chúng có đụng vào nhau hay không?

Xét thấy thời gian mang thai của Long tộc chỉ có khoảng 100 ngày mà thôi, đủ ba tháng sẽ sinh bất cứ lúc nào.

Louis trước tiên để cho Kỷ Dao nghỉ làm, ở nhà an tâm an toàn chờ sinh, nếu không đang làm việc đột nhiên muốn sinh thì không hay.

Louis không hy vọng sẽ dẫm vào vết xe đổ lúc trước để cho bé con sinh ra trong binh hoảng mã loạn.

Qua ba ngày, buổi tối ngày hôm đó khi Kỷ Dao ngủ đến nửa đêm thì đột nhiên bị đau bụng bừng tỉnh.

Cậu vừa động Louis cũng lập tức tỉnh lại, ôm cậu hỏi:

"Em yêu, làm sao vậy?"

Kỷ Dao hút khí lạnh nói:

"Em, em có lẽ muốn sinh rồi."

Louis tức khắc đã cao hứng lại đau lòng, hôn lên trán cậu, cố gắng trấn định nói:

"Ừm, không cần khẩn trương, từ từ thôi."

Trước lạ sau quen, lần này là ở trong cung, làm tốt tất cả chuẩn bị, không giống lần đầu tiên lo lắng hãi hùng như vậy, cho nên sinh đến vô cùng thuận lợi.

Ánh mặt trời vừa sáng lên Kỷ Dao đã lần lượt sinh hạ hai quả trứng rồng, chỉ cách nhau một phút.

Conrad đã sớm đợi mệnh lâu ngày, đem quả trứng rồng sinh đầu tiên kia thật cẩn thận mà bỏ vào máy kiểm tra đo lường cho trứng, sau đó ấn xuống chốt mở.

Ánh sáng trắng loé lên, một lát sau trên màn hình xuất hiện một loạt số liệu.

Giống loài: Rồng

Tuổi của trứng: 1 ngày

Cân nặng: 536 gram

Trạng thái: Khỏe mạnh

Đánh giá cấp bậc: Ưu

Conrad khen không dứt miệng:

"Nhị hoàng tử điện hạ cũng là một cậu bé rất tuyệt, cái phân lượng này so với đa số đơn thai nặng trong lịch sử, chỉ nhẹ hơn so với đại hoàng tử một chút mà thôi!"

Louis đem trứng thứ nhất lấy ra hôn hôn, mặt tỏa sáng nói:

"Em yêu, đứa này gọi là Daniel đi, lúc trước hỏi dân mạng thu thập tên thì cái tên này được đưa ra nhiều nhất."

Kỷ Dao dựa vào đầu giường cười nói:

"Được ạ."

Tiếp theo đến phiên quả trứng thứ hai nhỏ hơn.

Giống loài: Rồng

Tuổi của trứng: 1 ngày

Cân nặng: 518 gram

Trạng thái: Khỏe mạnh

Đánh giá cấp bậc: Ưu

Giới tính: Nữ

Conrad tiếp tục thổi rắm cầu vồng:

"Tam hoàng tử điện hạ cũng rất tốt, cân nặng này ở song thai vô cùng hiếm thấy, về sau khẳng định lớn lên giống hai anh trai.. Hả, giới tính là nữ?

Ôi trời ơi, đây là một vị tiểu công chúa! Nếu như thần nhớ không lầm thì đây cũng là lần đầu tiên trong lịch sử Long tộc!"

Louis: "..."

Kỷ Dao: "..."

Mừng rỡ như điên đã không thể hình dung hai tâm tình của hai chồng chồng nữa, đặc biệt là Kỷ Dao, nửa ngày cũng chưa phản ứng lại.

Lúc trước cậu cảm thấy mình có song thai đã là chuyện vui ngoài ý muốn, bây giờ cư nhiên là long phượng thai, thật sự là không thể tưởng tượng nổi!

Louis thì ôm trứng công chúa hôn rồi lại hôn, căn bản là luyến tiếc buông tay, cười đến nửa ngày đều không khép miệng được.

Đến tên tiểu công chúa sẽ lấy theo số phiếu cao nhất được dân mạng bình chọn gọi là "Ariel".

Osborne ngủ ở phòng đối diện tỉnh dậy, nghe được phòng ngủ chính có tiếng động không giống bình thường lập tức biến thành nguyên hình bay qua.

Sau đó thì thấy ba ba nằm ở trên giường, cha bé ngồi ở mép giường, hai tay nâng một viên tròn xoe đen tuyền, trái hôn một chút phải hôn một chút, ánh mắt kia gọi là sủng nịch, không khác gì giống như nhìn bé.

Bé rồng hoang mang trong lòng lại không cân bằng, vèo một cái vỗ cánh bay đến trước mặt cha bé, há miệng muốn nuốt một cái đen thui trong đó.

"Bé con, ngậm miệng!"

"A Huyền, không thể ăn!"

Louis và Kỷ Dao cùng giật nảy mình, nhanh chóng lên tiếng ngăn cản.

Louis thì nhanh tay lẹ mắt đem tay thu lại, thân thể vừa chuyển, đầu bé rồng đụng phải lưng của cha bé cái bốp, đâm cho hai mắt thẳng bay đầy sao.

Sau một lúc lâu sau bé rồng hòa hoãn lại, biến thành em bé ủy khuất bổ nhào vào trong lòng Kỷ Dao tìm kiếm sự an ủi: "Oa oa a."

Kỷ Dao hôn lên ót bé, cười dỗ dành nói:

"A Huyền ngoan, đây là em trai và em gái con, không thể ăn được."

Osborne: "?"

Xem ra bé cũng không hiểu khái niệm em trai và em gái là gì?

Kỷ Dao nghĩ nghĩ bảo Louis về phòng ngủ lấy một hộp đựng vỏ trứng không được trưng bày ở đó lại đây. Vỏ trứng này đúng là của Ossborne đã phá xác ra kia, được mọi người nhặt lại từng mảnh nhỏ dán lại giữ làm kỷ niệm.

Osborne hít hít cái mũi nhỏ, lập tức từ trên mùi vị phán đoán ra đây là thứ thuộc về bé, lập tức đem đầu lại thân thiết mà cọ cọ.

Kỷ Dao liền chỉ vào vỏ trứng không nghiêm túc nói:

"A Huyền, con xem, đây đại biểu cho con, Osborne."

Tiếp theo chỉ hai quả trứng rồng trên tay Louis:

"Đây là em trai Daniel của A Huyền, đây là em gái Ariel, chờ hai bé từ trong trứng ra ngoài thì có thể cùng chơi với Osborne rồi."

Cuối cùng Kỷ Dao dựa vào vai Louis, sờ sờ bụng mình nói:

"Ba đứa đều là con của cha và ba ba, từ trong bụng ba ba sinh ra, hiểu không?"

Louis cũng nghiêm trang nói:

"Chúng ta là người một nhà, mọi người phải yêu thương nhau, không thể ta ăn ngươi ngươi ăn ta."

Osborne trừng lớn đôi mắt ánh vàng rực rỡ, tầm mắt theo ngón tay Kỷ Dao nơi này nhìn một cái nơi đó nhìn một cái, cuối cùng chớp chớp mắt.

Tựa hồ đã hiểu một chút, lại không phải hiểu hết hoàn toàn, chỉ là nhìn hai quả trứng rồng với ánh mắt không còn giống đối đãi địch nhân đằng đằng sát khí, ngược lại tràn ngập tò mò.

Kỷ Dao thở dài nhẹ nhõm một hơi, có thể hiểu một chút là được. Như vậy sẽ không xuất hiện thảm kịch con trai trưởng nhân lúc mọi người không chú ý đem em trai và em gái nuốt vào bụng.

Tin tức Kỷ Dao sinh truyền ra tới thì trên dưới hoàng cung một mảnh tiếng hoan hô ầm ĩ, quan viên hoàng gia ở trên mạng công bố tin vui mừng này trước tiên.

Hoàng gia Alpha trực tuyến:

【 Hôm nay là ngày đặc biệt tốt lành! Hoàng hậu điện hạ lúc 7 giờ sáng nay đã sinh hạ nhị hoàng tử Daniel và tiểu công chúa Ariel. Là cặp long phượng thai duy nhất trong lịch sử Long tộc, chúc mừng Bệ hạ, chúc mừng Hoàng hậu điện hạ! 】

Bài vừa đăng lên, toàn bộ đế quốc Alpha đều sôi trào.

- - Trời ơi trời ơi cư nhiên là long phượng thai! Thật là quá tuyệt vời!

- - A a a a kỳ tích lại một lần xuất hiện!

- - Cư nhiên còn có một vị tiểu công chúa, tôi kích động đến độ muốn khóc luôn huhuhu!

- - Đây là chân chính sống lâu mới thấy được nha! Hoàng đế bệ hạ uy vũ, Hoàng hậu điện hạ khí phách!

- - Osborne đại hoàng tử lập tức đã có người chơi cùng, thật sự là quá tốt!

- - Cho hỏi xíu, làm sao mới có thể sinh được long phượng thai vậy? Online chờ gấp!

* * *

Lúc này một lần phải ấp hai quả trứng rồng, so với lần trước thì hơi phiền toái một chút, bất quá hai chồng chồng vui vẻ chịu đựng.

Osborne nhìn hai người cha mỗi ngày đem hai quả trứng mang theo bên người cẩn thận che chở, cũng không biểu hiện ra bất mãn rõ ràng.

Bởi vì cha và ba ba đối với bé đồng dạng rất tốt, cùng trước kia cũng không có gì khác nhau, vẫn sẽ ban ngày chơi đùa với bé, buổi tối dỗ bé đi vào giấc ngủ, cậu nhóc liền cảm thấy an tâm.

Có đôi khi Osborne tâm tình tốt, thậm chí còn học bộ dạng cha và ba ba, đem hai quả trứng rồng để phía dưới bụng của mình, làm như đang ấp trứng thật vậy, làm cho mọi người hết sức vui mừng.

Nhoáng cái đã qua một tháng.

Sáng sớm hôm nay, lúc một nhà ba người đang chuẩn bị ăn sáng, Kỷ Dao khom lưng đem hình thái em bé của Osborne đặt ở ghế trẻ con.

Hai quả trứng rồng đặt trong túi áo ngoài của cậu không biết tại sao lại rớt ra ngoài "Bộp bộp" hai tiếng.

Kỷ Dao thoáng chốc sợ hết hồn, Louis vốn dĩ muốn duỗi tay ra đón nhưng vẫn chậm một bước.

Bên cạnh nhóm người hầu nháo nhào la lên sợ tới mức mặt biến sắc.

Trời ơi, làm sao bây giờ? Nhị hoàng tử và tiểu công chúa sẽ không bị rơi bể chứ?

Khi mọi người đang lo lắng nhìn chăm chú, tách tách một trận vang lên, quả trứng rồng to nhất nứt ra rồi, từ bên trong chui ra một con rồng nhỏ bằng bàn tay, run run cánh nhỏ ướt sũng, bé còn khí phách hiên ngang kêu lên: "Pi pi!"

Ngay sau đó một quả trứng rồng hơn một chút cũng nứt ra, một con rồng hơi nhỏ một chút cũng chui ra, nãi thanh nãi khí mà kêu một tiếng: "Pi."

Mọi người: "..."

Tảng đá lớn trong lòng hai chồng chồng cũng hạ xuống, thiếu chút nữa vui mừng đến phát khóc.

Nhóm người hầu cũng vui vẻ ra mặt, đồng thời hành lễ với hai bé rồng:

"Nhị hoàng tử điện hạ, tiểu công chúa điện hạ, chào buổi sáng."

Osborne ngơ ngác nhìn hai con rồng nhỏ kia chỉ ngoại trừ bề ngoài dường như giống mình như đúc.

Một lát sau mới vui vẻ từ ghế trẻ em nhảy xuống, biến thành hình rồng, lớn tiếng kêu hai bé rồng: "Pi pi pi!"

Hai bé rồng lập tức múa may cánh nhỏ, rất tích cực tiến hành đáp lại anh trai mình.

Kỷ Dao trong mắt lập loè nước mắt, vui mừng nói:

"Thật tốt quá."

Louis hôn trán cậu nói: "Đương nhiên, con của chúng ta nhất định sẽ rất tốt."

Không bao lâu, các bá tánh của đế quốc lại nhận thêm tin vui.

Hoàng gia Alpha trực tuyến:

【 Chú ý, manh thú đột kích! Tám giờ sáng nay nhị hoàng tử Daniel và tiểu công chúa Ariel đã thuận lợi phá xác, đại hoàng tử Osborne rốt cuộc cũng có người chơi cùng! 】

Phía dưới là một đoạn video ngắn, Osborne dùng hình rồng bay lượn qua lại xoay quanh hoa viên trong hoàng cung, trên đỉnh đầu là em trai Daniel còn em gái Ariel thì lại nằm bò trên người Daniel, một lớn hai nhỏ ba bé rồng đều hưng phấn kêu pi pi, vui vẻ cực kỳ.

- - Trời ơi trời ơi ba bé rồng chơi vui vẻ cùng nhau, thật là manh quá đi!

- - Ôi má ơi quá đáng yêu tôi sắp bị manh đến xỉu!

- - Đại hoàng tử Osborne thật là một người anh trai tốt, về sau sẽ không còn là một con rồng cô đơn nữa!

- - Thật tốt quá thật tốt quá! Vốn dĩ tôi còn hơi lo lắng đại hoàng tử sẽ bài xích em trai và em gái, hiện tại xem ra là tôi lo lắng thừa rồi!

- - Mọi người tới đoán một chút xem nhị hoàng tử Daniel và tiểu công chúa Ariel lớn lên sẽ giống ai!

- - Tôi đoán nhị hoàng tử giống Bệ hạ, tiểu công chúa giống Hoàng hậu điện hạ!

- - Bởi vì đại hoàng tử giống bệ hạ, tôi đoán lần này thì ngược lại, nhị hoàng tử giống Hoàng hậu điện hạ, tiểu công chúa giống Bệ hạ!

Vì thế dân mạng lại triển khai một cuộc chiến đoán ngoại hình hai bé rồng, vô cùng náo nhiệt còn giằng co hơn nửa tháng.

Thẳng đến hai mươi ngày sau, hai bé rồng hóa hình người, đáp án rốt cuộc được công bố.

Daniel tóc bạc mắt đen, di truyền từng bộ phận đặc biệt bên ngoài của hai người cha, nhũ danh là A Hân, còn Ariel là tóc đen mắt đen, ngũ quan linh tú, cực kỳ giống Kỷ Dao, nhũ danh gọi là A Linh.

Khi ảnh chụp được đăng lên bá tánh toàn đế quốc đều ôm ngực bị manh hóa.

Tuy rằng không một dân mạng nào hoàn toàn đoán trúng nhưng mỗi người lại vui mừng khôn xiết hô to thần kỳ, đây mới là thần linh an bài tốt nhất a!

Đêm đã khuya, Louis hôn từng bé nằm cạnh nhau ở trên giường trẻ em hô hô ngủ say, đắc ý bộc lộ ra ngoài, rồi đem Kỷ Dao ôm lấy, ở bên tai cậu thấp giọng nói:

"Em yêu, không bằng chúng ta sinh thêm mấy đứa nhỏ nữa, về sau trong nhà sẽ càng náo nhiệt."

Kỷ Dao đỏ mặt trừng mắt liếc anh một cái:

"Sinh như vậy nhiều làm cái gì, anh lại không phải muốn thành lập một đội bóng rổ."

Louis mắt sáng ngời:

"Ý này cũng được đó! Thành lập một đội bóng rổ hoàng gia đầu tiên, hai năm sau lại thành lập một đội bóng đá, tương lai nhất định sẽ thiên hạ vô địch thủ, quét ngang toàn bộ tinh cầu Alpha!"

Kỷ Dao dở khóc dở cười:

"Muốn sinh thì anh sinh đi!"

"Một mình anh làm sao sinh được? Cần phải cùng bạn đời của anh nữa mới có thể sinh được nha."

Louis khóe môi nhếch lên, đem cậu bế ngang vào phòng ngủ chính:

"Em yêu, chúng ta cùng nhau nỗ lực!"

"Này ưm!"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 126 Tìm chủ đề
Chương 71: Phiên ngoại Antonio và Joyce.

[HIDE-THANKS]
Editor: AmiLee

Joyce năm nay 20 tuổi, cậu thú hình là một con thỏ tai cụp, màu lông đen trắng đan xen, cái đầu xinh xắn lanh lợi, vô cùng đáng yêu.

Hình người của cậu thì có một mái tóc xoăn màu đen và một đôi mắt màu đen sáng ngời ướt át, để lộ ra vài phần khí chất ngây thơ và yếu đuối.

Joyce gia cảnh không tốt, mẹ mất sớm còn cha thì thích rượu chè cờ bạc, thiếu một đống nợ lớn.

Cho nên sau khi cậu đến 18 tuổi tốt nghiệp trung học xong thì phải ra ngoài làm thêm kiếm tiền trả nợ. Ban ngày sau khi công việc kết thúc đến buổi tối còn phải làm thêm bốn tiếng nữa.

Buổi chiều hôm đó khi cậu đang vội vàng vội vàng băng qua đường để đi làm thêm, không ngờ một chiếc xe vận tải chạy với tốc độ cao bị mất khống chế.

Mắt nhìn thấy chiếc xe lao như bay về phía mình cho đến khi, ven đường đột nhiên duỗi ra một bàn tay to khoẻ nắm lấy một cánh tay mảnh khảnh của cậu kéo sang một bên. Để tránh cho một hồi thảm kịch giao thông xảy ra.

Joyce theo quán tính đầu đụng vào lồng ngực cứng như sắt của người đó, cái trán bị đâm hơi đau nhức.

Cậu choáng váng mà ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông cường tráng, ngũ quan anh tuấn, ăn mặc một thân thể thao màu đen, cảm kích nói: "Cảm ơn ngài đã cứu tôi."

Đối phương cũng đang cúi đầu nhìn cậu, đồng tử màu nâu nhạt sắc bén khiếp hiện lên tướng mạo của Joyce sau có trong nháy mắt thất thần.

Mà một cái liếc mắt này tựa như đêm tối mịt mù đột nhiên được chiếu vào một tia sáng, Joyce cả người run rẩy một trận, trái tim khống chế không được mà đập thình thịch.

Một lát sau, người đàn ông khôi phục thái độ bình thường, bất ngờ hỏi một câu:

"Cậu thú hình là gì?"

Joyce nói:

"Là thỏ tai cụp, thưa ngài."

Đồng tử người đàn ông hiện lên một tia sáng không rõ, tiếp theo lại hỏi: "Cậu đang làm việc gì?"

Joyce đúng sự thật trả lời:

"Tôi ban ngày làm thu ngân ở một siêu thị, buổi tối làm phục vụ ở một nhà ăn.."

Không đợi cậu nói xong, người đàn ông đã ngắt lời:

"Từ ngày mai trở đi cậu sẽ làm việc cho tôi, một tháng năm mươi ngàn điểm tín dụng."

Joyce sửng sốt một chút, cơ hồ không thể tin được lỗ tai của bản thân nói: "Thật, thật không ạ?"

Người đàn ông không kiên nhẫn hỏi lại:

"Cậu có cái gì đáng giá để tôi lừa sao?"

Joyce vừa mừng vừa sợ, trong lúc nhất thời bị choáng ngợp, cái gì cũng chưa hỏi đã đồng ý rồi.

"8 giờ sáng ngày mai, đến tòa nhà A19 trong nội thành báo danh."

Người đàn ông nói xong xoay người đi luôn.

Joyce qua một hồi lâu mới phản ứng lại, cảm thấy chuyện vừa xảy ra giống như nằm mơ vậy đó, mà phản ứng của mình hơi ngu ngốc đến buồn cười.

Đêm đó cậu vẫn đi làm ở nhà hàng kia, lãnh được 60 điểm tiền lương.

Buổi sáng ngày hôm sau cậu lại do dự, vạn nhất người đàn ông kia nói thật thì sao?

Joyce suy xét một phút rồi tới siêu thị bên kia xin nghỉ nửa ngày, sau đó đến tòa nhà A19 trong nội thành.

Không chỉ vì người đàn ông kia cứu cậu hay là tiền lương một tháng năm mươi ngàn, còn là vì..

Tới rồi Joyce mới phát hiện nơi này cư nhiên là dinh thượng tướng Antonio năm sao của đế quốc, một vị quản gia tên là Charles tiếp đãi cậu, đánh giá cậu từ đầu đến chân từ quần áo đến lời nói cử chỉ đều phê bình một lần.

Sau đó cho cậu làm đăng ký, từ hôm nay trở đi lên làm trợ lý riêng, một tháng năm mươi ngàn điểm tín dụng.

- - không sai, người đàn ông cứu cậu ngày hôm qua chính là thượng tướng Antonio đại nhân.

Joyce vui mừng khôn xiết xin nghỉ việc ở siêu thị, chính thức trở thành trợ lý riêng của Antonio.

Tuy là dinh thượng tướng quy củ rất nghiêm khắc, muốn làm tốt công việc này so với trước kia làm hai công việc cũng không dễ dàng, nhưng cậu sẽ chăm chỉ nỗ lực học tập và rèn luyện.

Qua mấy ngày ở chung, Joyce lại phát hiện tính tình thượng tướng không tốt lắm, lộng quyền lại cố chấp, giống như thú hình sư tử Barbary, nổi giận lên là có thể hủy diệt toàn thế giới.

Nhưng Antonio cũng không luôn đáng sợ như thế, ngẫu nhiên nhìn về phía Joyce ánh mắt phức tạp khó nói, mang theo mấy phần đưa tình ôn nhu và thương tiếc, mỗi lần đều làm cho tim Joyce đập thình thịch, khó có thể kháng cự.

Vì thế cậu cam tâm tình nguyện ở lại dinh thượng tướng, tiếp tục làm hết khả năng chức trợ lý riêng của cậu.

Rồi yên lặng mà nhìn lên người đàn ông địa vị cao kia, vừa tôn sùng vừa vui vẻ mà đem phần tình cảm quý mến khó có thể nói giấu ở trong lòng.

Âm thầm chờ đợi có một ngày hy vọng xa vời của mình có thể trở thành sự thật.

Không bao lâu công việc trợ lý riêng của Joyce làm được khá xuất sắc, ngẫu nhiên đến một ngày Antonio được nghỉ lại không thói quen, gọi nhầm cậu thành tên của người hầu khác, còn nổi nóng một hồi.

Ngay cả quản gia Charles khắc nghiệt còn không tìm ra tật xấu của cậu, có một ngày thậm chí khó được mà khen cậu một câu, nói làm được rất tốt, cậu so.. Càng thích hợp với tướng quân đại nhân hơn.

So với ai cơ? Joyce không nghe rõ, cậu chỉ một lần được khen ngợi, so với quá khứ càng thêm cần cù và nghiêm túc.

Ngày đó khi được lãnh tiền lương tháng đầu tiên, Antonio nghỉ phép, kêu Joyce biến thành thú hình, nói muốn dẫn cậu đi một chỗ.

Rồi bảo cậu phải giả dạng thành một con thỏ tai cụp bình thường, toàn bộ quá trình không được mở miệng nói chuyện.

Joyce cảm thấy rất kỳ quái, nhưng vẫn giống như thường lệ mỗi ngày vô điều kiện mà làm theo.

Thẳng đến đi đại danh đỉnh đỉnh tiệm công viên thiên đường thú cưng hoàng gia, gặp được vị trong truyền thuyết kia giống như sứ giả của thần linh của đế quốc Hoàng hậu Evans.

Tận mắt nhìn thấy ánh mắt Antonio nhìn Hoàng hậu điện hạ, nghe được người ấy mất tự nhiên tỏ rõ nỗi lòng với đối phương.

Joyce giống như bị hắt một chậu nước đá vào đầu làm cho tỉnh táo lại, thế mới biết được chuyện người đàn ông này lúc trước nhìn mình mắt hiện lên ôn nhu và thương tiếc này ở đâu ra.

Hóa ra trong lòng ngài thượng tướng đã có một mảnh bạch nguyệt quang, mình chẳng qua chỉ là người thay thế hoặc nói là công cụ để tiếp cận bạch nguyệt quang kia mà thôi, hóa ra so với cậu tự cho là đúng còn ngu xuẩn và buồn cười hơn.

Hành động Antonio quấy rầy Hoàng hậu điện hạ chọc giận Louis đại đế, khiến Bệ hạ phát ra lời khiêu chiến với ngài ấy.

Joyce mang tâm trạng vô cùng chua xót và mâu thuẫn khuyên bảo Antonio không cần ứng chiến, nhưng người đàn ông này sao có thể nghe lời cậu, cố chấp đến nơi giao hẹn.

Sau đó không ngoài dự đoán rất nhanh đã bị Đại đế đánh bại, gãy mấy cái xương sườn, hộc máu ngã xuống đất.

Khi đó Joyce yên lặng đỡ Antonio lên xe, chở ngài ấy về dinh thượng tướng, rồi tận tình mà chăm sóc nửa tháng đến khi thượng tướng hoàn toàn hồi phục.

Ngày đó Antonio đến quân bộ báo cáo công việc, Joyce lưu lại một phong thư ngắn gọn xin từ chức rồi rời khỏi dinh thượng tướng.

Đem phần lớn tiền tiết kiệm của mình chuyển một lần cho chủ nợ, thay cha trả sạch nợ, rồi đoạn tuyệt quan hệ cha con, sau đó lại lặng lẽ rời khỏi đế đô, hoàn toàn để mọi chuyện qua đi, bắt đầu lại một lần nữa.

Joyce không biết chính là Antonio về nhà phát hiện cậu đã từ chức thì nổi trận lôi đình, suýt chút nữa nổi cơn phát cuồng, đem tất cả đồ vật trong phòng khách có thể đập đều đập hết, bao gồm một ít súng ống cổ phí không ít công sức mới thu thập về được.

Sau đó phái người đem cậu tìm về, cho dù cậu chạy đến chân trời cũng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay thượng tướng.

Charles cả gan góp lời: "Đại nhân, Joyce đã đi rất quyết đoán, cho dù ngài đem cậu ấy quay về, cậu ấy cũng sẽ lại lần nữa rời đi. Trừ phi ngài đem cậu ấy nhốt lại, hoặc là cho cậu ấy một thân phận khác."

Antonio trầm mặc hồi lâu rồi huỷ bỏ lệnh tìm người.

Joyce rời khỏi đế đô đến thành phố F ở Nam bán cầu, xin vào một khách sạn cao cấp, làm từ nhân viên phục vụ bình thường thấp nhất.

Bởi vì làm việc cần cù và kiên nhẫn, biểu hiện vô cùng suất sắc, ba năm sau được thăng chức lên làm giám đốc, nhận một phần tiền lương cao chót vót.

Đã từng là một người yếu đuối và tự ti nay Joyce trở nên càng ngày càng tự tin hơn, nụ cười giống như ánh nắng tươi đẹp.

Dần dần càng ngày càng có nhiều người thích cậu, trong tối ngoài sáng thổ lộ với cậu, đối với cậu triển khai tấn công nhiệt liệt.

Trong đó không thiếu gia thế tướng mạo, nhân phẩm và tính tình đều rất xuất sắc, là những người tốt nhất nên chọn, nhưng tất cả đều bị cậu từ chối.

Mọi người đều nói, Joyce thoạt nhìn giống như thú hình thỏ tai cụp của cậu mềm mại đáng yêu. Nhưng trái tim lại so với pho tượng bằng đá cẩm thạch của khách sạn còn cứng rắn và vô tình hơn.

Ngày khách sạn tổ chức một buổi tiệc cao cấp, một ít quan viên của tòa thị chính mở tiệc chiêu đãi một vị khách quý thân phận không bình thường ở đây.

Joyce trong lúc vô ý thấy được vị khách quý kia, thất thần khoảng ba giây đồng hồ.

Vị khách quý kia cũng giống như cảm ứng được cái gì nhạy bén phát hiện ra cậu, đồng tử màu nâu nhạt chợt co rút, giống như mãnh thú theo dõi một con mồi béo bở.

Tầm mắt Joyce nhanh chóng rời đi, thần sắc như bình thường đi làm việc của mình.

Sau lại nghe nói vị khách quý này uống nhiều quá, đêm đó muốn ở lại khách sạn, nhóm quan viên không nói hai lời đặt một phòng xa hoa trên tầng cao nhất.

Joyce xuất phát từ chức trách của mình tiến vào phòng khách quý, tự mình kiểm tra tất cả vật phẩm bày biện có hoàn thiện thỏa đáng hay không?

Vừa mới kiểm tra xong, bên ngoài truyền đến tiếng người và tiếng bước chân, hai binh lính đỡ vị khách kia người đầy mùi rượu trở lại.

Joyce thối lui đến một bên, im lặng cúi đầu hành lễ với vị khách kia.

Vị khách trầm giọng mở miệng:

"Các ngươi đều ra ngoài đi."

"Vâng."

Joyce đang muốn đi theo hai binh lính cùng rời khỏi phòng, tay đột nhiên bị nắm lấy:

"Cậu lưu lại."

Hai binh lính nhận ra Joyce, đồng thời sửng sốt một chút, rất thức thời mà không nói gì, ra bên ngoài đóng cửa phòng lại.

Joyce tránh thoát không được bàn tay to kia, đành phải nói:

"Ngài thượng tướng, xin ngài hãy buông tôi ra, tôi còn có việc phải làm."

Antonio không chớp mắt nhìn chằm chằm cậu, đồng tử sáng đến kinh người:

"Em thích tôi, vì sao lại muốn trốn tránh tôi?"

Joyce tránh đi ánh mắt anh, bình tĩnh nói:

"Ngài thượng tướng, ngài đã say rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi ạ."

"Em biết tôi không có say, tôi chính là khánh hàng đêm nay cần em phục vụ, em nơi nào cũng không được đi phải ở lại đây với tôi."

Antonio ngang ngược lại hơi thô lỗ đem cậu đẩy ngã lên giường lớn, thân hình to lớn áp lên, đôi môi nóng rực mang theo gấp gáp khó dằn nổi hạ xuống.

Thân hình mảnh mai phía dưới hơi cứng đờ một chút, tiếp đó giãy giụa kịch liệt, lại bị Antonio nắm hai cổ tay ấn trên đỉnh đầu, không thể động đậy.

Sau một lúc lâu, Joyce tựa hồ không còn sức lực mềm xuống, hơn nữa ẩn ẩn bắt đầu không có kết cấu hôn đáp lại.

Antonio trong lòng rung động, cả người nhiệt huyết sôi trào, bất tri bất giác thả tay kiềm chế Joyce ra, ôm cậu mà hôn sâu, tham lam cướp lấy hơi thở thơm tho đã lâu kia.

Joyce dùng hết lực ý chí với bản năng của mình phản kháng lại, một bàn tay sờ soạng bắt lấy một cái bệ đèn bàn bằng đá trên tủ đầu giường, đập vào đầu người đàn ông.

"Chết tiệt"

Antonio mắng một câu thô tục, ôm đầu xoay người ngồi dậy, khó có thể tin mà nhìn người thiếu niên thỏ tai cụp ngày xưa nói gì nghe nấy, sẽ không nói với mình một tiếng "Không" :

"Vì sao em lại làm như thế? Em rõ ràng có cảm giác với anh mà!"

Joyce xuống giường, lau máu trên mặt, đem quần áo lộn xộn của mình sửa sang lại, bình tĩnh trả lời:

"Xin lỗi, ngài thượng tướng, tôi chỉ muốn tưởng nhắc nhở ngài, tôi là Joyce, không phải ngài Evans."

"Anh biết! Anh vừa rồi đã nói không có say rồi mà!"

Antonio biểu tình chật vật lại ảo não nói:

"Chính là bởi vì là em, anh mới.."

Anh dừng lại đó không có nói tiếp, Joyce đột nhiên thay đổi sắc mặt, đồng tử đen như mực toát ra nỗi thất vọng và trào phúng tràn trề:

"Cho nên ngài là cố ý, lại một lần lấy tôi làm người thay thế, dùng để tống cổ nỗi tịch mịch của thời gian sao?"

Antonio thấp giọng quát:

"Không, anh không có! Không sai, anh đã từng cho rằng em với anh mà nói cũng không có quan trọng như vậy, cho rằng bản thân chỉ là đem em trở thành bóng dáng của hắn mà thôi, cho nên em muốn đi thì anh sẽ để cho em đi, rồi sau này anh mới phát hiện mình đã sai, mười phần sai! Ba năm qua, trước sau anh cũng quên không được em, trong đầu giây phút nào cũng đều là em! Là Joyce, không phải Evans! Anh đã tìm em rất lâu, nghe được tin tức của em thì hôm nay mới chạy đến thành phố F! Bữa tối khi anh nhìn thấy em, anh đã biết con mẹ nó mình đã hết thuốc chữa rồi!"

Joyce kinh ngạc mà há miệng thở dốc, sau một lúc lâu mới tìm được tiếng của mình:

"Cho nên?"

Antonio nắm lấy tay cậu, nôn nóng nói:

"Cho nên, bảo bối, em cùng anh quay về đế đô đi, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa! Từ bây giờ anh sẽ đối với em thật tốt!"

Joyce đem tay mình rút lại, nhịn không được cười một tiếng:

"Xin lỗi, ngài thượng tướng, tôi không thích mùa đông dài ở đế đô làm người ta lạnh đến tận xương, tôi thích thành phố F một năm bốn mùa đều có ánh mặt trời xán lạn."

Antonio lập tức nói:

"Không thành vấn đề, anh có thể xin điều chức, từ đế đô dọn đến thành phố F!"

Joyce vẫn lắc đầu nói:

"Tôi có thói quen tự do tự tại sinh hoạt một mình, hơn nữa hiện tại người theo đuổi tôi từ cửa khách sạn dài tới bên ngoài hơn 3 km, mỗi người đều đem tôi đặt ở đầu quả tim mà yêu mến, tôi vì sao phải từ bỏ một khu rừng để lấy một cái cây chứ? Như vậy quá mệt mỏi."

Antonio tức khắc ghen tuông ngập trời:

"Ai? Ai dám đánh chủ ý đến em? Em là của anh, đời này cũng chỉ có thể thuộc về anh!"

"Vậy ngài trước tiên đi hỏi nhóm người theo đuổi tôi có không đồng ý hay không đã, ngài không phải thích cùng người chiến đấu sao? Xin lỗi, ngài thượng tướng, tôi còn phải làm việc của mình, hẹn gặp lại sau."

Sau khi nhẹ nhàng bâng quơ nói xong, Joyce liền nghênh ngang mà đi, để Antonio lại tại chỗ nghẹn họng nhìn trân trối, sắc mặt xanh mét.

Qua một hồi lâu, Antonio lau một phen mặt, không tự giác nắm chặt nắm tay.

Còn không phải chỉ có 3 km thôi sao, chút lòng thành này, anh sẽ từng bước từng bước đem tất cả bọn họ đều đánh cho nằm sấp xuống!
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 126 Tìm chủ đề
Chương 72: Phiên ngoại nhà trẻ thiên đường.

[HIDE-THANKS]
Editor: AmiLee

Kỷ Dao sau một năm liên tục có thai và sinh con thật sự không dễ dàng gì, Louis thấy trong mắt đau trong lòng, sau khi sinh hai bé sinh đôi, buổi tối anh sẽ nhận nhiệm vụ đi dỗ dành tụi nhỏ.

Hầu hạ ba đứa nhỏ ngủ là cái trải nghiệm gì ư? Không có người nào so với Đại đế có quyền lên tiếng nhất, đó là một việc phải dùng trí lực, thể lực và tinh lực để làm, nói đơn giản một câu chính là đau cũng vui vẻ.

Lúc Osborne nửa tuổi thú hình đã nặng trên trăm ký, sải cánh đạt tới 3 mét, cái đầu thực sự không nhỏ, thoạt nhìn cũng rất uy vũ khí phách, nếu không gian không đủ rộng, thì tuyệt đối là không thể duỗi thân.

So sánh với anh em song sinh thì vừa mới đầy tháng đã biến hình Daniel cùng Ariel thì có vẻ nhỏ xinh hơn rất nhiều.

Ban ngày thì Osborne sẽ dùng thú hình ở trong hoa viên dẫn nhóm em mình cùng chơi đùa, bay tới bay lui, rất có phong thái làm anh hai gương mẫu.

Tới ban đêm trở lại tẩm cung chuẩn bị đi ngủ thì anh hai sẽ biến thành hình người, như vậy cùng các em chênh lệch sẽ rút nhỏ lại, có thể tiếp tục yên tâm thoải mái mà hưởng thụ các ba ba yêu thương.

Bữa tối qua đi, hai ba ba sẽ đến khu vui chơi trước cùng nhóm bé con chơi đùa.

Nhóm bé con thích lắp ráp gỗ, cái loại đơn giản kích cỡ chỉ có mấy chục centimet này hoàn toàn không thể thỏa mãn nhu cầu của các bé, phải làm cái có kết cấu phức tạp nhất định làm khó tụi nhỏ mới chịu.

Ví dụ như một con bá vương long bằng gỗ cao bằng người trưởng thành, các loại linh kiện nhỏ chừng hơn một ngàn cái, Louis đều ngại phiền toái, nhưng nhóm bé con lại rất có hứng thú, anh lại không thể không nhẫn nại cùng lắp ráp.

Ngược lại Kỷ Dao cảm thấy rất tốt, bởi vì khi cậu còn nhỏ ở cô nhi viện lớn lên, vật chất tương đối bần cùng, không có chơi qua xếp gỗ, hiện tại xem như đền bù tiếc nuối thời thơ ấu.

Hai lớn cùng với ba nhỏ tốn gần hai tiếng đồng hồ, thật vất vả đem bá vương long xếp xong, Louis cũng có cảm giác hai phần thành tựu, vừa định chụp bức ảnh phát đến siêu A khoe ra một phen, ba nhóc con không có ý tốt mà đồng thời vươn tay ú nu ra đẩy, động tác nhanh đến nỗi Louis đều không kịp ngăn cản.

Chỉ nghe tiếng rớt lộp bộp vang lên, con bá vương long uy phong lẫm liệt nháy mắt bị tan thành linh kiện nhỏ rơi đầy đất.

Ba đứa nhỏ cùng nhau cao hứng mà vỗ bàn tay, giống như tiêu diệt một con quái thú khổng lồ.

Louis: "..."

Kỷ Dao cười an ủi nói:

"Không sao, quan trọng ở quá trình nhóm bé con chơi đến vui vẻ là được."

Louis thoáng tỉnh lại một chút, được rồi, là mình quá quan tâm đến hiệu quả và lợi ích.

Chơi xong đồ chơi thì tắm rửa, Louis xả nửa bồn nước ấm lớn, tắm rửa sạch sẽ cho từng bé.

Nhưng bọn nhỏ có nước để chơi sao mà ngừng lại được, một đám bò tới bò lui hi hi ha ha mà hắt nước vào nhau. Thân hình tròn vo bé xíu sau khi dính nước vào thì trơn giống như cá chạch, Louis bắt cũng bắt không được, nhóm bé con còn chưa có tắm xong, ngược lại bản thân anh đã bị bắn cho ướt hết.

Louis đem mặt lau đi, vô cùng thành thạo đem quần áo cởi ra, chỉ còn một cái quần lót, hung tợn bước vào bồn tắm:

"Ai dám ở trên địa bàn của ta giương oai!"

Ba đứa nhỏ phối hợp làm ra vẻ mặt hoảng sợ, hưng phấn đến kêu ngao ngao.

Kỷ Dao ở một bên không khỏi bật cười, cũng đơn giản cởi quần áo vào bồn tắm, lúc này thì càng thêm náo nhiệt.

Louis nhìn thấy thân thể trơn mịn trắng sáng của cậu thì ánh mắt có điểm không đúng, dán vào bên tai cậu thấp giọng nói:

"Em yêu, em cũng muốn tới khảo nghiệm anh sao?"

Kỷ Dao giảo hoạt nói:

"Đúng vậy, cho anh tiếp thu một chút khảo nghiệm đó."

Louis: "..."

Thật vất vả lắm mới chịu đựng khảo nghiệm xong, đem nhóm bé con tất cả đều tắm rửa sạch sẽ, tiếp theo còn phải kể chuyện trước khi ngủ.

Osborne hứng thú bừng bừng cầm lên một quyển 《 Mãnh long đại chiến hắc kỵ sĩ 》, Daniel ham học hỏi mà múa may một quyển 《 mười vạn câu hỏi vì sao》, Ariel thì nháy mắt lấp lánh chỉ vào một quyển 《 hôm nay ta phải làm nữ vương 》.

Đến, một bé cũng không từ chối được, chỉ có thể kể một lần cho từng bé.

Chờ đến khi ba bé rốt cuộc cảm thấy mỹ mãn mà cuộn thành một đoàn ngủ say, Louis cảm thấy bản thân mỏi mệt quả thực giống như đánh một hồi đại chiến, cha già lưng đều có hơi cong xuống rồi.

Kỷ Dao từ phía sau ôm lấy thân hình cường tráng của anh, đầu ngón tay như gần như xa mà lướt qua lồng ngực trần kiên cố, nói nhỏ:

"Anh yêu, vất vả rồi, anh muốn khen thưởng cái gì nào?"

Louis thoáng chốc đầy máu sống lại, năng lượng tăng bạo, có bạn đời khen thưởng, tinh thần anh có thể tăng gấp trăm lần để chiến đấu suốt một đêm!

Chịu đựng khảo nghiệm rồi được khen thưởng như thế, không biết lúc nào đã qua hai năm.

Thân là ấu tể Long tộc, ba bé đều lớn cực nhanh, hơn nữa thể lực và tinh lực đều tốt đến quá mức, đặc biệt là ở dưới trạng thái thú hình, ba con rồng uy lực quả thực được so với một tiểu đội.

Kỷ Dao ban ngày làm việc, không thể mang theo con, mà mặc kệ ba bé ở tiệm thú cưng chơi đùa cũng không thích hợp lắm, động tĩnh quá lớn, chiếm địa phương không nói còn thường xuyên sẽ đem nhóm động vật nhỏ trong tiệm dọa sợ.

Về phương diện khác, tuy rằng giữa nhóm bé con cảm tình rất tốt, không có xuất hiện sự kiện bởi vì tranh sủng mà đánh nhau, nhưng bọn nhỏ cần phải giao lưu và tiếp xúc với những đứa nhỏ cùng tuổi khác mới được, nếu không sẽ bất lợi cho sự trưởng thành và phát triển sau này.

Vì thế khi Osborne ba tuổi rưỡi, long phượng thai cũng đủ ba tuổi, Kỷ Dao đã tiếp thu ý kiến của dân mạng lúc trước, ở phía sau phố bên kia lại mở một nhà đồng dạng quy mô không nhỏ là nửa tính chất từ thiện nhà trẻ thiên đường hoàng gia.

Nhà trẻ chỉ tốn mười ngày đã hiệu suất siêu tiêu chuẩn mà hoàn công, đội ngũ thầy giáo trải qua sự lựa chọn nghiêm khắc cũng rất nhanh tập hợp xong, sau đó Kỷ Dao đã phát cái thông cáo.

Kỷ Dao không xa xôi:

【 Nhà trẻ thiên đường hoàng gia hiện đã hoàn thành, hiện tại toàn cầu chỉ nhận trẻ từ ba đến sáu tuổi, người có ý muốn gửi trẻ nhưng chỉ nội trong một tuần đem tư liệu tiến đến báo danh. [ Ảnh chụp nhà trẻ X9] 】

- - A a a tôi rốt cuộc chờ đến ngày này!

- - Tôi tôi tôi ngày mai xin nghỉ phải mang theo bé con của nhà chúng tôi tiến đến báo danh!

- - Thật tốt quá thật tốt quá thần thú trong nhà rốt cuộc có nơi để đi!

- - Oa nhìn qua quá tuyệt vời! Vì sao tôi là 30 tuổi mà không phải 3 tuổi chứ?

- - A a a tôi phải ngay lập tức tìm người sinh đứa nhỏ mới được, hiện tại báo danh trước chiếm một chỗ có được không?

Trải qua một tuần làm công việc chiêu sinh, nhà trẻ thiên đường hoàng gia chính thức khai trương.

Kỷ Dao hiện tại thân kiêm hai chức vị giám đốc và hiệu trưởng, mỗi ngày sẽ qua lại hai bên tuần tra, vô luận là người hay là động vật, vô luận có bao nhiêu ầm ĩ nghịch ngợm, chỉ có cậu mới trấn được.

Ngày khai giảng đó, nhà trẻ tổ chức một buổi chúc mừng động viên, Kỷ Dao lên thuyết trình ngắn gọn, hướng bọn nhỏ tỏ vẻ hoan nghênh, cuối cùng nói:

"Các bạn nhỏ, từ hôm nay trở đi, mọi người chính là một bạn bè trong nhà trẻ, về sau phải đoàn kết yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau, không được khi dễ bạn nhỏ khác nha, mọi người nghe hiểu không?"

Phía dưới các bé cao thấp béo gầy không đồng nhất hết nhìn đông lại nhìn tây, có một số bé ngồi chỗ ngoài cùng nói nhỏ với bé bên cạnh, có một số bé hai mắt lệ rơi thút tha thút thít muốn về nhà, dư lại một nửa bé so le không đồng đều mà trả lời: "Nghe hiểu ạ."

Kỷ Dao không vội cũng không giận, đối với các bé này vừa mới vào nhà trẻ yêu cầu không thể quá cao, chỉ cần bọn nhỏ không cãi nhau ầm ĩ, không làm hành động có hại là được.

Ước nguyện ban đầu của nhà trẻ chính là hy vọng bọn nhỏ học được tình bạn bình đẳng và giao lưu với nhau, có thể ở bên nhau khỏe mạnh vui vẻ mà trưởng thành là tốt lắm rồi.

Đại hội kết thúc, các bé dựa theo danh sách an bài tốt trước đó tiến vào lớp học khác nhau.

** Lớp mẫu giáo hoa hướng dương nhỏ, một bé trai lớn lên cao lớn ngồi bên cạnh là một bé gái dùng giọng điệu như hài ông cụ non nói:

"Này, tớ tên Andrew, bạn tên là gì?"

Bé gái có một mái đen bóng mềm mại và một đôi mắt đen to long lanh, lớn lên giống như búp bê sứ trắng như tuyết vô cùng đáng yêu.

Bé gái đáng yêu này liếc Andrew một cái, nhẹ nhàng trả lời:

"Mình tên Kỷ Linh."

Andrew tay ngứa ngáy mà nắm một bím tóc của Kỷ Linh, lớn tiếng nói:

"Tốt, tớ tuyên bố, từ giờ trở đi, Kỷ Linh chính là bạn gái của tớ!"

Nhóm bé trai bên cạnh sôi nổi lộ ra vẻ mặt hâm mộ hoặc không cam lòng hoặc thương tâm, chính là ai cũng không dám cùng Andrew to con đối nghịch.

"Nhưng mình không muốn làm bạn gái cậu."

Kỷ Linh đem bím tóc của mình từ trong tay Andrew rút về, không nhanh không chậm mà nói:

"Mình cũng không thích cậu nắm bím tóc của mình, còn như vậy nữa thì mình sẽ tức giận đó."

"Ai nha tớ sợ quá đi, cậu tức giận thì sẽ như thế nào?"

Andrew hoàn toàn không đem lời cảnh cáo Kỷ Linh ra gì, hi hi cười làm cái mặt quỷ với bé -- là thật sự mặt quỷ, khuôn mặt ban đầu đột nhiên huyễn hóa ra một cái miệng cá sấu thật dài, hướng Kỷ Linh khoe ra hàm răng sữa vừa mới mọc dài.

"Sẽ như vậy."

Vừa dứt lời, Kỷ Linh biến thành một con rồng to đen tuyền, ngao ô một chút đem con cá sấu Andrew toàn bộ nuốt vào!

Các bạn nhỏ đồng thời phát ra một tiếng kinh hô.

Sau một lúc lâu, con rồng lớn đem con cá sấu nhổ ra, lại biến thành bé gái ngây thơ đáng yêu, cười nhẹ nói:

"Còn muốn mình làm bạn gái cậu nữa không?"

"Không, tớ từ bỏ."

Andrew lắp bắp trả lời, suýt chút nữa dọa tiểu ra sàn.

Các bạn nhỏ tức khắc nhiệt liệt tiếng vỗ tay hoan hô, Kỷ Linh từ nay về sau không phải là bạn gái của Andrew mà là bạn gái của mọi người, thật sự là quá tốt!

Trong ban giáo viên vừa lúc cầm sách tiến vào, thấy thế không khỏi vui mừng nói:

"Lớp chúng ta bọn nhỏ thật không tồi, mới đây mà đã thân thiết với nhau như thế."

** Lớp mẫu giáo chong chóng lớn, các bạn nhỏ đang ở xếp hàng ngồi, ăn trái cây.

Một bé mập đem một phần trong chén kia của mình ăn xong rồi, lại đi đoạt lấy trong chén bé trai đối diện, bé trai bị đoạt ủy khuất nói:

"Đây là của mình mà."

"Tao muốn ăn thì tính là của tao."

Bé mập chẳng hề để ý nói, vừa muốn đem quả táo của người ta gặm một miếng, cánh tay đã bị người bắt được.

"Trả lại cho cậu ấy."

Bạn nhỏ nói chuyện có mái tóc bạc như lụa lóe sáng và một đôi mắt đen hẹp dài, lớn lên có khí chất cực kỳ, các bạn nhỏ trong ban thoáng chốc đều nhìn ngây người.

Bé mập trừng mắt phồng má nói: "Mày ai vậy? Nếu tao nói không trả thì sao?"

"Tôi tên Kỷ Hân, không trả thì cho cậu làm chong chóng lớn một lần."

Bé mập bán tín bán nghi hỏi: "Phải không? Làm sao được?"

"Làm như vậy."

Kỷ Hân nói rồi tùy ý nhấc tay lên, bé mập đã bị bé nhẹ nhàng túm lên, sau đó ở giữa không trung hô hô bay vài vòng.

Bé mập sợ tới mức thét chói tai xin tha: "Cầu xin cậu buông tôi ra! Quả táo này tôi sẽ trả lại, chong chóng lớn tôi không muốn làm!"

Kỷ Hân lúc này mới đem hắn buông xuống, sau đó đem quả táo trả cho bé trai bị đoạt: "Có anh trai ở đây, đừng sợ."

Bé trai thoáng chốc đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn, em, em mời anh ăn."

Kỷ Hân thoải mái vui lòng nhận lấy, cắn quả táo một ngụm giòn ngọt, lại thuận thế hôn khuôn mặt nhỏ của bé trai một cái, khen:

"Thật ngoan."

"..."

Mặt bé trai thoáng chốc đỏ bừng, so với quả táo còn đỏ hơn.

** Lớp mẫu giáo trí tuệ, các bạn nhỏ đang chơi đồ chơi.

Một bé tên Bruce đem mấy miếng gỗ xếp ném đến khắp nơi, khinh thường nhìn lại nói:

"Thật không thú vị, nhà tao có ô tô và du thuyền lớn, so với cái này chơi vui hơn nhiều."

Một bé vừa mới làm xong ngôi nhà bị Bruce vứt miếng gỗ xếp làm đổ, không khỏi khổ sở mà xoa xoa mắt.

Bruce trợn trắng mắt nói:

"Có cái gì mà phải khóc, quay về tao kêu cha tao đền cho một bộ căn nhà lớn, được chưa?"

Bé trai nhút nhát sợ sệt mà không dám nói lời nào, bên cạnh là một bé trai khác tóc bạc mắt vàng banh một khuôn mặt nhỏ nghiêm túc tiếp lời:

"Không được, cậu cần phải xin lỗi bạn ấy."

Bruce trừng mắt bé:

"Mày tính là cái gì? Tao vì sao phải xin lỗi nó?"

Bé trai nghiêm túc nói: "Tôi tên Kỷ Huyền, tính là lão đại, chỉ bằng cậu đánh không lại tôi."

Bruce so với Kỷ Huyền còn cao hơn non nửa cái đầu, vừa nghe thì vẫy vẫy nắm tay hướng bé kêu lên:

"Tới đây, chúng ta tới chiến đấu một trận, xem ai mới chân chính là lão đại!"

Kỷ Huyền đi đến một bãi đất trống bên cạnh phòng học, hướng Bruce ngoắc ngón tay:

"Tới đi."

Trận chiến đấu này không hề trì hoãn, các bạn nhỏ khác còn không có thấy rõ ràng chuyện như thế nào, Bruce đã dẩu mông quỳ rạp trên mặt đất, khóc chít chít mà nhận thua:

"Rất xin lỗi, anh mới là lão đại."

Các bạn nhỏ cùng nhau vỗ tay hoan hô:

"Kỷ lão đại! Kỷ lão đại! Kỷ lão đại!"

Kỷ Huyền hơi hơi mỉm cười, cách kêu kia thật uy vũ khí phách!

* * *

Khai giảng ngày đầu tiên, nhà trẻ thiên đường hoàng gia tan học, Kỷ Dao và Louis cùng nhau tới đón nhóm bé con về nhà, trên đường quan tâm hỏi han:

"Ở nhà trẻ chơi vui không?"

Ba bé trăm miệng một lời đáp:

"Chơi rất vui ạ!"

"Các con giỏi quá!"

Kỷ Dao nghe vậy vô cùng vui mừng, hôn từng bé một cái để khen thưởng.

Để tránh cho bọn nhỏ tự mình chơi với nhau bị các bạn nhỏ khác cô lập, cậu cố ý đem ba bé phân ra các lớp khác nhau, ban đầu còn lo lắng bọn nhỏ ngày đầu tiên sẽ không quen, hiện tại xem ra hiệu quả không tồi, đều thích ứng tốt đẹp.

"Đó là đương nhiên, bé con của nhà chúng ta rất tốt."

Louis đắc ý nói, thuận thế cũng hôn Kỷ Dao một ngụm:

"Cho nên, em yêu, đội bóng rổ của chúng ta có phải cũng nên lên lịch trình hay không?"

Kỷ Dao dở khóc dở cười:

"Này, sao anh lại nhắc tới đó nữa rồi?"
[/HIDE-THANKS]

Toàn văn hoàn.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back