Tôi, Huyền Học Cải Mệnh
Tác giả: Sa Đề
Editor: GiangNgan
Tác giả: Sa Đề
Editor: GiangNgan
Chương 230 :(a)
Xe rất nhanh chạy vào một mảnh rừng cây xanh um tươi tốt.
Rừng cây này đại khái không có dấu chân người, bởi vậy cũng không có đường nhựa, bánh xe áp lên lá cây khô héo, phát ra thanh âm vi vu.
Mặc dù trời còn sáng, nhưng bởi vì cây cối xanh um, cho dù đang ở mùa đông cũng đem ánh mặt trời che bảy tám phần, cho nên trong rừng hơi có chút hôn ám.
Xe dừng lại bên hồ:
- Được rồi, xuống đây đi, Hans.
- Chú Oliver, nơi này không có sân chơi a?
Soái Soái ra vẻ sợ hãi ngồi nơi cửa xe, không dám xuống dưới.
Nếu đã đem người đưa tới chỗ này, Oliver tự nhiên cũng chẳng thèm giả bộ một người hiền lành, lập tức muốn mở cửa xe, nhưng đối phương gắt gao lôi kéo không buông tay. Oliver cũng không kịp ngẫm nghĩ vì sao mình là một người trưởng thành nhưng khí lực còn không lớn bằng một đứa bé, rõ ràng cười lạnh một tiếng đập nát cửa kính xe liền muốn đưa tay đi bắt:
- Rất nhanh có thể làm cho mày lên trời!
- Phanh!
Một tiếng vang lên, cửa xe bị Soái Soái đột ngột đẩy ra, Oliver nguyên bản còn duy trì thật thể bất ngờ không kịp đề phòng bị vỗ vừa vặn, cả thân hình đều quỳ sụp nơi đuôi xe.
- Tiểu tử chết tiệt!
Oliver hoàn toàn không nghĩ tới mình sẽ bị một đứa con nít làm thương tổn, lập tức sùi bọt mép muốn đuổi theo Soái Soái.
Nhưng không chạy vài bước liền dừng.
Không phải bỏ quên, mà là bốn phía rừng cây lục tục xuất hiện cả trai lẫn gái mặc đủ kiểu quần áo.
Không phải người khác, chính là các đồng bạn của Oliver.
Oliver nhe răng cười nắm chắc thắng lợi trong tay.
Rất nhanh Soái Soái liền bị bảy tám người bắt được.
Dorothy cũng ở trong đó – nàng chỉ là tranh cãi với Oliver, cũng không phải thật sự làm mâu thuẫn, bữa tiệc lớn miễn phí sao có thể cự tuyệt?
Nhưng khi nàng nắm bắt gò má thịt đô đô của Soái Soái, nàng mím chặt môi đỏ mọng, nội tâm luôn có loại cảm giác không thích hợp, nhưng cụ thể là gì thì nói không nên lời.
- Làm sao vậy? Cô không phải là trúng ý vật nhỏ này chứ? Hắn cũng không thể "thỏa mãn" được cô.
Người nói chuyện ăn mặc như chú hề, đem mặt mình sơn thành màu trắng, miệng vẽ thành đỏ tươi, nhìn vào thật khắc sâu ấn tượng.
Những người này cộng lại cũng chưa tới hai mươi người, đều tự có bổn sự săn bắn của mình.
Như là Oliver thì giả tạo thành nhân sĩ thành công chuyên lừa dối, mà hắn lợi dụng chú hề hấp dẫn trẻ con, về phần Dorothy thì hứng thú hưởng thụ vận động trên giường xong mới ăn cơm..
Dorothy có chút tức giận nhìn chú hề:
- Tôi chỉ là cảm thấy được hắn có chút quen thuộc.
Chẳng qua nàng sống nhiều năm như vậy, gặp qua rất nhiều người, nếm người cũng không ít, cũng không cách nào lập tức nghĩ ra được là ai.
Đây cũng là vì sao bọn hắn cần thường xuyên bổ sung sinh mệnh mới mẻ, không chỉ vì thỏa mãn thèm ăn, càng vì làm cho mình đừng biến thành già nua tử vong.
- Không cần quản có quen thuộc gì hay không, ăn trước nói sau, tôi đói bụng đã thật lâu rồi. Tiểu tử này ngửi thật thơm, nghe nói người Hoa quốc đều thích ăn rau cải, không biết hương vị có nhẹ nhàng khoan khoái một chút hay không.
Người nói lời này liền bắt một cánh tay của Soái Soái "cắn" xuống một ngụm, nháy mắt địa phương bị cắn nhanh chóng héo rút khô quắt.
- A!
Địa điểm này thật xa xôi, dù Soái Soái kêu gào giãy dụa cũng chỉ vài phút đã bị đám ác ma xé các ăn vào miệng, tiểu nam hài tươi sống khô héo biến thành thi thể màu đen.
- Ném vào trong hồ nước này đi thôi, gần đây thi thể xuất hiện hơi nhiều, đã khiến cho đám con dơi chết kia truy đuổi.
Oliver tao nhã lau miệng, nhìn qua Dorothy:
- Tôi xem cô vừa rồi ăn cũng không nhiều a, như thế nào, không hài lòng sao?
Dorothy:
- Tôi thừa nhận mùi vị của tiểu tử này không sai, nhưng so sánh với người mà tôi tìm được, thật không bằng, tôi lưu trữ ăn đồ ngon hơn.
Tuy bọn hắn có thể hút khô tính mạng con người, nhưng cũng không phải không đáy, là có hạn chế.
Chú hề kiệt kiệt cười quái dị:
- Vậy còn do dự cái gì, Dorothy phu nhân mang chúng tôi đi ăn bữa tiếp theo đi.. a!
Lời của hắn còn chưa nói xong, đột nhiên toàn thân cứng đờ, thân thể bị bao vây trong ngọn lửa hừng hực.
Đám ác ma đều ý thức được dị thường, sôi nổi đề phòng:
- Là ai!
Theo lời nói vang lên, trong rừng cây u ám sáng lên nhiều điểm hồng quang.
- Là đám con dơi chết bại tướng dưới tay!
Chú hề kêu gào nói, ngọn lửa hỏa thiêu làm hắn cực kỳ thống khổ, hắn cố gắng muốn hóa thành hư thể làm cho công kích của Huyết tộc thất bại, nhưng thật không ngờ..
- Sao lại thế này! Tôi không biện pháp thay đổi!
Chú hề thét chói tai, ngọn lửa đã đem da thịt của hắn từng khối cháy sạch cuộn lại cháy đen, bởi vì trên mặt đất đều là cành khô lá úa, thế lửa càng thêm lợi hại.
Rừng cây này đại khái không có dấu chân người, bởi vậy cũng không có đường nhựa, bánh xe áp lên lá cây khô héo, phát ra thanh âm vi vu.
Mặc dù trời còn sáng, nhưng bởi vì cây cối xanh um, cho dù đang ở mùa đông cũng đem ánh mặt trời che bảy tám phần, cho nên trong rừng hơi có chút hôn ám.
Xe dừng lại bên hồ:
- Được rồi, xuống đây đi, Hans.
- Chú Oliver, nơi này không có sân chơi a?
Soái Soái ra vẻ sợ hãi ngồi nơi cửa xe, không dám xuống dưới.
Nếu đã đem người đưa tới chỗ này, Oliver tự nhiên cũng chẳng thèm giả bộ một người hiền lành, lập tức muốn mở cửa xe, nhưng đối phương gắt gao lôi kéo không buông tay. Oliver cũng không kịp ngẫm nghĩ vì sao mình là một người trưởng thành nhưng khí lực còn không lớn bằng một đứa bé, rõ ràng cười lạnh một tiếng đập nát cửa kính xe liền muốn đưa tay đi bắt:
- Rất nhanh có thể làm cho mày lên trời!
- Phanh!
Một tiếng vang lên, cửa xe bị Soái Soái đột ngột đẩy ra, Oliver nguyên bản còn duy trì thật thể bất ngờ không kịp đề phòng bị vỗ vừa vặn, cả thân hình đều quỳ sụp nơi đuôi xe.
- Tiểu tử chết tiệt!
Oliver hoàn toàn không nghĩ tới mình sẽ bị một đứa con nít làm thương tổn, lập tức sùi bọt mép muốn đuổi theo Soái Soái.
Nhưng không chạy vài bước liền dừng.
Không phải bỏ quên, mà là bốn phía rừng cây lục tục xuất hiện cả trai lẫn gái mặc đủ kiểu quần áo.
Không phải người khác, chính là các đồng bạn của Oliver.
Oliver nhe răng cười nắm chắc thắng lợi trong tay.
Rất nhanh Soái Soái liền bị bảy tám người bắt được.
Dorothy cũng ở trong đó – nàng chỉ là tranh cãi với Oliver, cũng không phải thật sự làm mâu thuẫn, bữa tiệc lớn miễn phí sao có thể cự tuyệt?
Nhưng khi nàng nắm bắt gò má thịt đô đô của Soái Soái, nàng mím chặt môi đỏ mọng, nội tâm luôn có loại cảm giác không thích hợp, nhưng cụ thể là gì thì nói không nên lời.
- Làm sao vậy? Cô không phải là trúng ý vật nhỏ này chứ? Hắn cũng không thể "thỏa mãn" được cô.
Người nói chuyện ăn mặc như chú hề, đem mặt mình sơn thành màu trắng, miệng vẽ thành đỏ tươi, nhìn vào thật khắc sâu ấn tượng.
Những người này cộng lại cũng chưa tới hai mươi người, đều tự có bổn sự săn bắn của mình.
Như là Oliver thì giả tạo thành nhân sĩ thành công chuyên lừa dối, mà hắn lợi dụng chú hề hấp dẫn trẻ con, về phần Dorothy thì hứng thú hưởng thụ vận động trên giường xong mới ăn cơm..
Dorothy có chút tức giận nhìn chú hề:
- Tôi chỉ là cảm thấy được hắn có chút quen thuộc.
Chẳng qua nàng sống nhiều năm như vậy, gặp qua rất nhiều người, nếm người cũng không ít, cũng không cách nào lập tức nghĩ ra được là ai.
Đây cũng là vì sao bọn hắn cần thường xuyên bổ sung sinh mệnh mới mẻ, không chỉ vì thỏa mãn thèm ăn, càng vì làm cho mình đừng biến thành già nua tử vong.
- Không cần quản có quen thuộc gì hay không, ăn trước nói sau, tôi đói bụng đã thật lâu rồi. Tiểu tử này ngửi thật thơm, nghe nói người Hoa quốc đều thích ăn rau cải, không biết hương vị có nhẹ nhàng khoan khoái một chút hay không.
Người nói lời này liền bắt một cánh tay của Soái Soái "cắn" xuống một ngụm, nháy mắt địa phương bị cắn nhanh chóng héo rút khô quắt.
- A!
Địa điểm này thật xa xôi, dù Soái Soái kêu gào giãy dụa cũng chỉ vài phút đã bị đám ác ma xé các ăn vào miệng, tiểu nam hài tươi sống khô héo biến thành thi thể màu đen.
- Ném vào trong hồ nước này đi thôi, gần đây thi thể xuất hiện hơi nhiều, đã khiến cho đám con dơi chết kia truy đuổi.
Oliver tao nhã lau miệng, nhìn qua Dorothy:
- Tôi xem cô vừa rồi ăn cũng không nhiều a, như thế nào, không hài lòng sao?
Dorothy:
- Tôi thừa nhận mùi vị của tiểu tử này không sai, nhưng so sánh với người mà tôi tìm được, thật không bằng, tôi lưu trữ ăn đồ ngon hơn.
Tuy bọn hắn có thể hút khô tính mạng con người, nhưng cũng không phải không đáy, là có hạn chế.
Chú hề kiệt kiệt cười quái dị:
- Vậy còn do dự cái gì, Dorothy phu nhân mang chúng tôi đi ăn bữa tiếp theo đi.. a!
Lời của hắn còn chưa nói xong, đột nhiên toàn thân cứng đờ, thân thể bị bao vây trong ngọn lửa hừng hực.
Đám ác ma đều ý thức được dị thường, sôi nổi đề phòng:
- Là ai!
Theo lời nói vang lên, trong rừng cây u ám sáng lên nhiều điểm hồng quang.
- Là đám con dơi chết bại tướng dưới tay!
Chú hề kêu gào nói, ngọn lửa hỏa thiêu làm hắn cực kỳ thống khổ, hắn cố gắng muốn hóa thành hư thể làm cho công kích của Huyết tộc thất bại, nhưng thật không ngờ..
- Sao lại thế này! Tôi không biện pháp thay đổi!
Chú hề thét chói tai, ngọn lửa đã đem da thịt của hắn từng khối cháy sạch cuộn lại cháy đen, bởi vì trên mặt đất đều là cành khô lá úa, thế lửa càng thêm lợi hại.