Đam Mỹ [Edit] Tôi, Huyền Học Cải Mệnh - Sa Đề

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi GiangNgan, 13 Tháng mười 2024.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 31 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thầy chủ nhiệm cũng chỉ là nói vài sự tình, tỷ như kỳ nghỉ đã xong, nên chuyên tâm học tập. Sau học kỳ hai vẫn nên cố gắng giao tranh một phen, tuy bọn họ còn kém những học sinh xuất sắc, nhưng cố gắng một chút vẫn có thể càng thêm tốt hơn, có thể làm cho nhân sinh tương lai càng thông thuận hơn một ít, chỉ cần vất vả mấy tháng thời gian, vì sao không cố gắng một chút vân vân, cùng với quả bom cuối cùng..

    Vì kiểm tra tình huống ôn tập trong ngày nghỉ cùng với việc ôn tập học kỳ hai cuối cùng này, cần tiến hành cuộc thi thử lần đầu tiên học kỳ hai, thời gian bắt đầu từ việc tự học hôm nay, dựa theo an bài thi vào trường cao đẳng có ngữ văn, Anh ngữ, Toán, Lý bốn môn, tới chiều mai thi xong.

    Hơn nữa thi xong sẽ dựa theo thành tích bài danh mà phân lớp.

    Về phần báo danh an bài lớp thi cùng số báo danh xế chiều sẽ được công bố sau.

    Tin tức vừa ra, cho dù trong lớp đều là học tra, cũng nhịn không được phát ra tiếng kêu rên thống khổ - trên đời này chuyện khó qua nhất là đem chuyện mình không am hiểu nhất không ngừng lặp đi lặp lại mà làm. Về phần thầy chủ nhiệm nói cần dựa theo thành tích bài danh phân lớp, bọn họ hoàn toàn không để ý.

    Thứ nhất, thành tích cuộc thi sẽ có dao động là bình thường, nếu không phải thứ tự bay lên đặc biệt rõ ràng, hoặc là liên tục vài lần đều giảm xuống thật rõ ràng, tỷ như rớt xa hơn trăm số thứ tự, các giáo viên cũng sẽ không đồng ý làm cho kết cấu học sinh trong lớp có biến hóa.

    Thứ hai, bọn họ vốn là lớp học bài danh đếm ngược, thành tích học sinh trong lớp "ổn định" thật sự, chiếm cứ danh ngạch cuối cùng trong bảng đơn, tiếp tục phân lớp, có thể phân đi nơi nào? Cũng chỉ là ở trình tự các lớp sắp xếp, nếu là ở trung thượng còn có thể có chút lòng hăng hái mà giao tranh.

    Nhưng có vài người nghe xong lời của thầy chủ nhiệm ánh mắt liền lóe sáng – mặc dù nói tới thời điểm này thành tích của các học sinh chủ yếu đã ổn định tám chín phần, nhưng trong hơn một ngàn học sinh, luôn sẽ có lực lượng mới xuất hiện, nếu bọn họ có thể bắt được cơ hội lần này, được giáo viên giỏi chỉ dạy, có lẽ thi vào trường cao đẳng sẽ làm cho nhân sinh của bọn họ càng khác hẳn thì sao?

    So sánh với những bạn học mang theo tâm lý tìm may mắn, Ngụy Diễn tràn ngập lòng tin tưởng đối với chính bản thân mình.

    Thầy chủ nhiệm nói xong cũng gọi Ngụy Diễn theo mình đi lên văn phòng một chuyến.

    Thầy chủ nhiệm họ Đổng, tên Đổng Minh Vĩ.

    Là một vị trung niên nam giới thích hút thuốc uống rượu, ngẫu nhiên còn nói tục, nhưng lại thật tâm đối đãi tốt với các học sinh của mình.

    Có lời đồn đãi lúc Đổng Minh Vĩ còn trẻ tuổi cũng từng hỗn qua xã hội, nhưng về sau "cải tà quy chính" thi vào trường sư phạm, vốn là giáo viên ngữ văn trung học cơ sở, nhưng trên đường lại lệch qua toán học, sau đó dựa vào cố gắng của mình từ giáo viên trung học cơ sở thăng lên trung học phổ thông, cũng là một nhân vật thật dốc lòng.

    Về phần lời đồn đãi có bao nhiêu tin cậy, vậy phải chờ xem.

    Ít nhất Ngụy Diễn nhìn theo tướng mạo của thầy chủ nhiệm, đừng nói là hỗn xã hội, hắn chính là người hiền lành lỗ tai lại mềm, chỉ tiếc lông mày cùng đầu bóng lưởng làm cho hắn nhìn qua có khí chất hung hãn, cho nên người thường dựa vào ấn tượng đầu tiên cho rằng hắn là một đại lão, hơn nữa còn nghĩ thêm không ít chuyện xưa cho hắn.

    Thầy chủ nhiệm không biết trong lòng Ngụy Diễn đang suy nghĩ gì, hắn nhìn thấy Ngụy Diễn thành thật ngoan ngoãn đi theo mình vào văn phòng, uống một hớp trà đặc, sau đó hắng giọng nói:

    - Khụ khụ, hôm nay thầy tìm em là nghe nói lúc nghỉ đông em bị thương nhập viện sao? Hiện tại thương thế đã khôi phục rồi?

    Thân là thầy chủ nhiệm, Đổng Minh Vĩ tự nhiên biết tình huống của Ngụy Diễn, đã lâu như vậy đối với chuyện của hắn cũng có nghe thấy.
     
    Minh HiHeoheocon9552 thích bài này.
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 32 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gia đình mồ côi mẹ, kinh tế trong nhà vẫn thật khó khăn, nhi đồng có xuất thân như vậy thật sự cực khổ, mặc dù nói có tài chính giúp học tập, nhưng trên thực tế tài chính kia vốn là một cách thưởng cho, đều là cấp cho học sinh nghèo khó nhưng thành tích học tập thật tốt sử dụng, dù sao người ta trả tiền cũng hi vọng sẽ có hồi báo – không nhất định là hồi báo cho công ty của bọn họ, cũng có thể hồi báo cho xã hội đó thôi!

    Hơn nữa gia cảnh của Ngụy Diễn cũng không tính là khó khăn nhất trong trường học, cho nên Đổng Minh Vĩ cũng chỉ chiếu theo dĩ vãng mà nói chuyện theo lệ thường, cũng không tính toán thu được hiệu quả gì.

    Nói thật, hắn cũng thật đau đầu, bình thường thái độ làm người của Ngụy Diễn thật quái gở, lại cứng đầu, căn bản không nghe khuyên, chiếu theo tình hình này đại học thi không đâu, thi rớt là khẳng định, ở bên ngoài trộn lẫn với dân xã hội chỉ có hại cho chính mình. Nhưng bây giờ nhìn thắn thay đổi bộ dáng lôi thôi lếch thếch ngày xưa, trở nên sạch sẽ thoải mái, Đổng Minh vĩ cảm thấy được có lẽ đối phương cũng không tới nỗi không thuốc nào không cứu được.

    Ngụy Diễn gật gật đầu:

    - Đổng lão sư, lúc nghỉ đông bị thương là trách nhiệm của em, nhưng em cũng đã khắc sâu tỉnh lại sai lầm của mình, em cam đoan sau này sẽ không tái phạm.

    ?

    Thái độ nhận sai tốt đẹp làm cho Đổng Minh Vĩ có chút.. trở tay không kịp.

    Đây thật sự là Ngụy Diễn?

    Hắn rất muốn hỏi một câu.

    Nhưng có thể nhận thức được sai lầm của mình là một chuyện tốt, hắn cũng không cần phí võ mồm đi giáo dục hắn – hắn nghe nói nguyên nhân Ngụy Diễn bị thương cũng là vì trà trộn với những thanh niên bất lương.

    Vì thế Đổng Minh Vĩ nói:

    - Nhận thức được sai lầm của mình là không sai, lão sư hi vọng em có thể suy nghĩ rõ ràng, nhiệm vụ chủ yếu giai đoạn hiện tại của em là gì.

    Vẻ mặt Ngụy Diễn mặc cho đánh mặc cho mắng, ngoan ngoãn nghe giáo huấn:

    - Ân, em hiểu được, em phải học tập thật giỏi, em cam đoan đây là một lần cuối cùng. Hơn nữa em cam đoan từ nay về sau sẽ học tập thật giỏi, không bao giờ tiếp tục ghét học trốn học, thi vào trường đại học tốt, hồi báo cho cha của em cùng sự quan tâm của thầy!

    Ngụy Diễn cũng đã nói tới như vậy, Đổng Minh Vĩ cũng không tiện nói thêm cái gì, ngày hôm nay Ngụy Diễn ngoan kỳ cục, không giống như trước kia không rên một tiếng mỡ muối không vào, cũng không giống như một lời không hợp liền cãi vã, nói thật, hắn thật sự có chút không thói quen:

    - Được rồi, em biết cần học tập cho giỏi là tốt rồi.

    Về phần thi vào đại học, Đổng Minh Vĩ nghĩ tới thành tích của Ngụy Diễn, nếu quả thật là lãng tử hồi đầu, tiếp tục học thêm một năm có lẽ còn thi vào được đại học tuyến hai, nhưng năm nay sao, hẳn là không có hi vọng gì, nhưng hắn thân là thầy chủ nhiệm tự nhiên sẽ không đánh mất tính tích cực học tập của học sinh, bởi vậy tượng trưng cổ vũ hai câu, liền phất phất tay:

    - Được rồi, biết là tốt rồi, đi về phòng học trước đi, em..

    - Mày đúng là đáng chết a! Mày ở trong trường học học cái gì? Học biết cách trộm tiền sao!

    Đột nhiên vang lên tiếng mắng chói tai cắt đứt lời của Đổng Minh Vĩ, hắn còn chưa kịp hiểu rõ bên ngoài xảy ra chuyện gì, cửa văn phòng khép hờ "phanh" một tiếng bị bật ra, sau đó giọng nữ sắc nhọn giống như nổ oa:

    - Đổng lão sư! Đổng lão sư có thể trả lại tiền hay không!

    Một bóng người lảo đảo té nhào về hướng Ngụy Diễn, Ngụy Diễn theo bản năng đỡ người, sau đó thiếu chút nữa phản xạ có điều kiện đẩy ra ngoài – vì sao oán khí nồng hậu như vậy!

    Ngụy Diễn bị oán khí của đối phương làm chấn kinh một chút, nói như vậy oán khí dày đặc là không thể nào ở trên thân người sống, nhưng vừa tiếp xúc với nhiệt độ cơ thể lại nói cho hắn biết, đó là một người rành rành, không phải là thi thể người chết.

    Đó là một đôi mẹ con, người đang la hét chói tai chính là mẹ, mà vừa mới bị xô đẩy nhào vào trong phòng là con gái, oán khí nồng hậu vốn đến từ trên người nàng.

    Ngụy Diễn nhận thức đối phương.

    Nữ sinh này tên Chu Thúy Thúy, là bạn học cùng lớp với hắn, nhưng so với Ngụy Diễn ngày trước tốt xấu hắn còn có khuôn mặt đẹp để nhìn xem, diện mạo của Chu Thúy Thúy thật sự không dám khen tặng – cũng không phải nói nàng xấu tận chân trời, mà là cằm nàng dài, có chút nhọn, tàn nhang vô cùng nghiêm trọng, cho nên từ nhỏ đã có một cái tên lóng là "mặt rỗ muội muội" đi theo tới lớn.

    Mặc dù nói theo tuổi tăng trưởng, các bạn học cũng sẽ không trắng trợn cười nhạo chỗ thiếu hụt của người khác, nhưng lạnh lùng cô lập đồng dạng là thủ đoạn đủ làm tổn thương người khác.

    Bên ngoài có chỗ thiếu hụt, hơn nữa thành tích lại không tốt, cho nên Chu Thúy Thúy ở trong lớp bình thường giống như là một người vô hình.
     
    Minh HiHeoheocon9552 thích bài này.
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 32 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Có.. có chuyện gì vậy?

    Đổng Minh Vĩ vội vàng đứng lên, muốn ổn định cảm xúc của mẹ Chu Thúy Thúy.

    Mẹ của Chu Thúy Thúy hít sâu một hơi sau đó bạo khóc:

    - Nghiệp chướng a Đổng lão sư! Tôi nuôi một đứa vô ơn a! Tôi cực khổ đem Thúy Thúy nuôi lớn, kết quả con nhỏ đáng chết này lại trộm tiền của tôi a! Ô ô ô a a a..

    Giọng của nàng không nhỏ, một trận khóc làm cho cả văn phòng đều mơ hồ có hồi âm quanh quẩn, Đổng Minh Vĩ theo bản năng nhìn xem xung quanh, cũng may những người khác đều bận viện chưa trở lại, bằng không thật xấu hổ.

    Dù là như vậy Đổng Minh Vĩ cũng không dám khinh thường, chỉ có thể dùng hết sức lực làm yên lòng mẹ của Chu Thúy Thúy:

    - Cái gì? Em Chu Thúy Thúy làm chuyện như vậy sao? Nhưng theo tôi được biết, em Thúy là một nhi đồng rất nhu thuận nghe lời, trong chuyện này.. có phải có hiểu lầm gì hay không a?

    Đổng Minh Vĩ có chút xấu hổ, học sinh trộm tiền trong nhà theo đạo lý mà nói hẳn là việc xấu trong nhà, mẹ của Chu Thúy Thúy cũng không biết xấu hổ vì sao lại làm tới tận trường học đây? Cũng không phải trường học dạy học sinh trộm tiền trong nhà.. hơn nữa Chu Thúy Thúy còn cần ở trong trường học học tập, cứ như vậy không quan tâm mặt mũi làm vỡ lở ra, sau này bảo Chu Thúy Thúy làm sao đi học.

    Nghĩ tới tình huống trong nhà của Chu Thúy Thúy, Đổng Minh Vĩ chỉ cảm thấy đau đầu.

    - Làm sao có chuyện hiểu lầm!

    Mẹ của Chu Thúy Thúy vóc dáng không cao, còn có chút lưng còng, lúc này nhìn nàng càng thấp lùn, nhưng thấp thì thấp khí thế lại không yếu chút nào, hai tay chống nạnh nhìn như cái bình trà, hướng con gái đang co rúm bên cạnh mắng to:

    - Con nhỏ chết tiệt này, tự mày nói có phải mày trộm tiền trong nhà hay không!

    Nàng tựa hồ còn chưa trút giận đủ, còn muốn nhào lên người Chu Thúy Thúy vừa đánh lại cấu véo.

    Chu Thúy Thúy luôn trầm mặc lúc này đầu tóc tán loạn, trên mặt còn có dấu bàn tay sưng tím, ôm cánh tay bị véo đau gầm nhẹ:

    - Là mẹ không cho con đi học!

    Đổng Minh Vĩ sửng sốt, còn chưa kịp nói chuyện, mẹ Chu Thúy Thúy đã phun một ngụm:

    - A phi! Thành tích của mày như thế nào ai cũng biết! Còn đi học làm gì! Lão nương đi nhặt ve chai để dành vài đồng tiền dễ dàng sao? Sọ não của tao là bị nước vào ngu ngốc, chỉ cho là sọ não của mày ngu ngốc một chút nhưng coi như nghe lời hiểu biết, cho nên mới cho mày học lên tới cấp ba, kết quả thì sao! Mày mà nghe lời hiểu biết cái rắm! Lãng phí thật nhiều năm học phí! Sớm biết còn không bằng cho mày đi vào nhà máy đi làm công đâu!

    Nàng mắng to một trận, lại cảm xúc kích động hướng Đổng Minh Vĩ nói:

    - Đổng lão sư, ông cũng nghe được ha, con nhỏ đáng chết này thừa nhận nó trộm tiền! Đổng lão sư tôi khổ a, tôi cũng không phải không cho nó đi học, nhưng nó đi học cũng chỉ lãng phí tiền, nhà của chúng tôi còn phải dựa vào trồng ruộng nhặt ve chai kiếm chút tiền..

    - Mẹ Chu Thúy Thúy.

    Đổng Minh Vĩ nghe được nàng mắng chửi "con nhỏ đáng chết" xưng hô con gái của mình mà cảm thấy thập phần không khỏe, nhưng hắn cũng nghe ra được Chu Thúy Thúy lừa gạt nàng, hơn nữa hắn nhìn ra được đối phương nghe không vào, hắn chỉ có thể tận lực nói sang chuyện khác:

    - Chúng ta tỉnh táo lại, chậm rãi giải quyết?

    Mỗi khi Đổng Minh Vĩ sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, khuôn mặt thoạt nhìn đặc biệt không dễ chọc, mẹ Chu Thúy Thúy nuốt nước bọt, sợ đối phương bị chọc giận động thủ đánh chính mình, vì thế mềm nắn rắn buông liếm liếm môi:

    - Tôi chỉ muốn hỏi số tiền kia không phải đã giao học phí sao? Ông xem hôm nay mới khai giảng ngày đầu tiên, các vị còn chưa kịp dạy học, bằng không, đem học phí trả lại cho tôi đi?

    - Mẹ!

    Chu Thúy Thúy khó thể tin kêu một tiếng.

    - Kêu cái rắm kêu! Ai là mẹ mày? Mày mới là mẹ của tao!

    Mẹ Chu Thúy Thúy nghiêm mặt kỳ quái nói một câu:

    - Mày nói xem thành tích học tập của mày như thế nào? Mày đi học có phải lãng phí tiền hay không? Bộ dạng lại khó xem, thành tích học tập cũng không ra gì, mày nói mày còn dũng khí gì đòi tiếp tục đi học!

    Lời nói thật là khó nghe, nhưng lại là sự thật trần trụi - ở địa phương có trình độ kinh tế như huyện Nguyên Khẩu, giáo dục đích xác theo không kịp, còn rất nhiều nhi đồng học trung học cơ sở hay trung học phổ thông đại đa số thành tích học tập không tốt, điều kiện trong nhà lại kém, thay vì đập nồi bán sắt làm cho con cái trong nhà đi học vẫn thi không đậu, thi rớt đại học, còn không bằng sớm cho nhi đồng đi học nghề hoặc là đi làm công nhân – bên vùng duyên hải có không ít nhà xưởng nhỏ chiêu mộ công nhân 16 tuổi, cũng ở độ tuổi tốt nghiệp trung học cơ sở.
     
    Minh HiHeoheocon9552 thích bài này.
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 33 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Lấy cớ..

    Chu Thúy Thúy siết chặt nắm tay, ở trong mắt Ngụy Diễn cỗ oán khí vốn thập phần nồng đậm trên người nàng lại đen đặc như là thực chất, giương nanh múa vuốt, làm cho hắn cảm thấy khí tức thật khó ngửi, không khỏi lui ra sau một bước.

    - Đều là lấy cớ! Chẳng qua là bởi vì tôi không phải con ruột của bà, là bà nhặt về, cho nên bà không muốn tiêu tiền trên người tôi! Còn muốn đem tôi gả cho ông già bán tiền! Tôi hận bà!

    Nàng nói xong trực tiếp xoay người bỏ chạy.

    Mẹ Chu Thúy Thúy bất ngờ bị đẩy ra, lảo đảo vài bước thiếu chút nữa té ngã xuống đất.

    Đổng Minh Vĩ dìu nàng một phen, vẻ mặt nghiêm túc:

    - Chu Thúy Thúy nói là thật sao? Là bà muốn đem nàng gả.. cho người?

    - Cái gì mà ông già, tuổi của nàng cũng không còn nhỏ rồi..

    Mẹ Chu Thúy Thúy há mồm liền phản bác, nhưng nói được một nửa ý thức được mình nói lỡ miệng, xấu hổ ngừng lại, sau đó lại mắng một câu:

    - Đổng lão sư, ông đừng nghe con nhỏ chết tiệt kia nói lung tung..

    Sau đó bà ta vô cùng lo lắng rời đi, cũng không tiếp tục nhắc tới chuyện đòi lại học phí.

    Đổng Minh Vĩ nhìn hành động như náo kịch của bà ta, há to miệng:

    - Đây.. đây là tình huống gì vậy..

    Hắn lại nhìn nhìn Ngụy Diễn xem hết từ đầu tới đuôi, nói:

    - Ngụy Diễn, em đi về đi học trước đi, ôn tập một chút.. chuyện vừa rồi đừng nói với người khác.

    Ngụy Diễn gật đầu đáp ứng, trong lòng có chút tò mò – oán khí trên người Chu Thúy Thúy có quan hệ gì với hai chuyện này?

    Chu Thúy Thúy đích xác không có quan hệ huyết thống với mẹ của nàng.

    Lúc trước cha mẹ nàng kết hôn nhiều năm, luôn không có con, cho nên hai vợ chồng nghĩ nhận con nuôi, nhưng lại lo lắng từ nhà người khác nhận nuôi sẽ không thân thiết, vì thế mãi cho tới khi gặp được Chu Thúy Thúy bị ném bỏ mới nhặt nàng trở về.

    Chẳng qua thế sự khó liệu, Chu Thúy Thúy được nhận nuôi chưa được vài năm, mẹ nàng liền mang thai.

    Tuy rằng sinh ra con gái, nhưng con ruột cùng con nuôi đương nhiên là không giống nhau, cũng giống như tên của Chu Thúy Thúy, vì nhặt được trong bụi cỏ nếu kêu "Lục Lục" sẽ khó nghe, liền đổi thành "Thúy Thúy", nhưng con gái ruột thì được họ dốc hết tâm lực nuôi nấng, còn đặt tên là Chu Hinh Điềm.

    Vốn Chu Hinh Điềm là con ruột, hơn nữa diện mạo cũng trắng nõn xinh đẹp hơn Chu Thúy Thúy, không có bề ngoài tạo thành hoàn cảnh xấu, hơn nữa cha mẹ lại sủng ái, biết nói ngọt biết làm nũng, vì thế lòng của cha mẹ càng thêm nghiêng về phía Chu Hinh Điềm.

    Nhưng cho dù có bất công, cha mẹ nàng cũng không hẹp hòi việc ăn uống, cũng cung cấp cho nàng đi học, hơn nữa cũng không nói cho nàng biết là nhặt được, nhưng mắt thấy tính tình Chu Thúy Thúy ngày càng không thân cận với gia đình bọn họ, cha mẹ cũng không muốn tiếp tục nuôi nàng, hơn nữa nàng sắp 18 tuổi, bọn họ tính toán đợi sau sinh nhật của nàng nói cho nàng biết nàng chỉ là con nuôi mà thôi.

    Ai biết nửa đường lại phát sinh chuyện có người cầu hôn, bà mối là người quen cũng là bạn bè của bọn họ, cũng biết Chu Thúy Thúy là nhặt được, cho nên lúc làm mai cũng không kiêng dè nhắc thẳng tới chuyện này, ai biết ngẫu nhiên bị Chu Thúy Thúy nghe thấy được.

    Lúc đó cha mẹ nàng còn bị bà mai nói động tâm, lại nghe bà mai nói nhà trai cần đi nơi khác làm công, cho nên hi vọng mau chóng kết hôn sau đó mang theo vợ cùng đi nơi khác làm công, dù sao thành tích của Chu Thúy Thúy không tốt, rõ ràng không cần tiếp tục đi học làm gì, tranh thủ thời gian làm mâm cỗ, còn có thể tiết kiệm được vài trăm đồng học phí cho một học kỳ.

    Những lời giết tâm này rơi vào trong tai Chu Thúy Thúy khiến nàng như bị sét đánh, làm cho nàng giận dữ không kềm được mới sinh ra ý nghĩ trộm tiền đi đóng học phí – nàng thầm nghĩ học phí cũng đã giao lên, dựa theo tính khí của cha mẹ nàng không tới nỗi buộc nàng thôi học, bằng không chẳng phải sẽ lãng phí tiền sao?

    Nhưng nàng lại không nghĩ tới bọn họ lại không biết xấu hổ tới tận trường học làm ầm ĩ, yêu cầu nàng nghỉ học đòi nhà trường trả lại học phí..

    Người bị đả kích tuyệt vọng, thật dễ dàng làm ra chuyện cực đoan, Ngụy Diễn vốn đang có chút bận tâm oán khí của Chu Thúy Thúy, nhưng chờ hắn thi xong môn học cuối cùng lại phát hiện nàng xuất hiện trong phòng học – quan trọng nhất là cỗ oán khí nồng đậm trên người nàng tựa hồ đã tiêu tán rồi là sao?

    Đây là.. giải quyết xong vấn đề rồi?

    Hai ngày này hắn không chứng kiến đối phương, còn đang suy đoán nàng có phải không tranh qua được với cha mẹ, cuối cùng vẫn phải bỏ học, nhưng hiện tại xem ra mẹ của nàng thoạt nhìn tuy ngang ngược không nói lý lẽ, nhưng cũng không phải khư khư cố chấp.

    Càng làm cho hắn không tưởng được chính là xế chiều tan học hắn đi ăn cơm tối, lại ở cửa trường gặp được Chu Thúy Thúy.
     
    Minh HiHeoheocon9552 thích bài này.
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 33 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chu Thúy Thúy ăn mặc rực rỡ hẳn lên – không phải bộ đồng phục quê mùa của trường học bọn họ, đổi thành váy liền áo màu trắng, chẳng những vậy bên cạnh còn xuất hiện một nam thanh niên đeo kính râm anh tuấn, ở trước mắt bao người nam thanh niên mở cửa xe màu đỏ, thập phần thân sĩ lấy ra một bó hoa hồng đưa cho nàng.

    Trường trung học thị trấn Nguyên Khẩu cũng không giống những trường học trong thành phố lớn vừa đến giờ tan học liền có đủ loại xe riêng đỗ trước cửa trường, chủ yếu đều đi xe bus hoặc là chạy xe đạp về nhà, lúc này là giờ cao điểm tan học, vô luận là trường trung học cơ sở hay là phổ thông cần tự học đều đầu người toàn động, cho nên đột nhiên xuất hiện một chiếc xe hơi dừng ngay cửa trường vẫn khiến cho náo động không nhỏ.

    Trên thực tế trước khi Chu Thúy Thúy xuất hiện đã có vài nữ sinh lá gan khá lớn đi qua bên người thanh niên đeo kính râm, hơn nữa cũng không rời đi rất xa, đứng cách đó không xa quan sát, nhìn xem rốt cục là nhà ai giàu có như vậy.

    Đúng vậy, đối với cư dân trấn Nguyên Khẩu mỗi tháng thu nhập chưa được hai ngàn mà nói đây đã là siêu xe – dù sao cũng không phải là loại xe 16 chỗ mấy chục ngàn đồng, mà là một xe hơi màu trắng sang trọng nha!

    Cộng thêm bộ dáng phong cách của thanh niên đeo kính râm, quả thực là rất khốc!

    Mà khi nhìn thấy Chu Thúy Thúy hướng thanh niên kia đi qua, có vài người không nhịn được muốn đi kéo lại nàng – với bộ dạng của nàng còn không biết tự lượng sức mình tránh hiềm nghi sao?

    Ai ngờ Chu Thúy Thúy đi tới gần, thanh niên chẳng những không ghét bỏ, còn mở cửa xe lấy ra một bó hoa.

    Trời ạ! Lại là hoa hồng!

    Siêu xe! Khốc ca! Vẫn là hoa hồng màu trắng thuần khiết!

    Trời ạ thật lãng mạn! Đây là bộ phim thần tượng nào vậy!

    Không phải các nàng còn chưa tính, chính là vì cái gì đối tượng chính là « mặt rỗ muội muội » ai cũng có thể ăn hiếp trong trường học của các nàng a!

    - Người kia, là chị của cô phải không? Chu Hinh Điềm?

    Lưu Đan Đan đứng trong đám người chứng kiến một màn giống như trong bộ phim thần tượng ngôn tình ngơ ngác nói – nguyên lai tình tiết trong tiểu thuyết ngôn tình cũng sẽ phát sinh trong sinh hoạt thực tế sao?

    Nhắc tới cũng xảo, Lưu Đan Đan, Tương Điềm, còn có Chu Hinh Điềm còn có Ngụy Nhạn đều là bạn học cùng lớp.

    Chu Hinh Điềm là một nữ sinh có bộ dáng thanh tú, nàng cắt mái tóc như búp bê học sinh, vóc dáng nhỏ nhắn di truyền từ mẹ nàng, lại hiện ra vài phần đáng yêu, nàng thấy rõ ràng cô gái tướng mạo cũng không thay đổi nhưng ăn mặc vô cùng rực rỡ phía trước, cắn cắn môi:

    - Hình như là vậy..

    Nàng kỳ quái lại khó hiểu, cô chị của nàng từ khi nào nhận thức một người đẹp trai như vậy còn có tiền tới như thế? Hơn nữa quần áo mặc trên người nàng thoạt nhìn thật mắc, không phải cha mẹ mua cho nàng a?

    Lưu Đan Đan vừa nghe, tinh thần tỉnh táo:

    - Thật là chị cô sao! Nàng khi nào thì nhận thức một soái ca như vậy a!

    Kỳ thật kính râm kia có chút khoa trương, đem mặt của thanh niên che đi phân nửa, nhưng những cô bé độ tuổi như nàng đang ở tuổi tác thích não bổ, chỉ nhìn cách ăn mặc cùng xe hơi lại thêm bó hoa tươi, tự nhiên cảm thấy người cũng không kém cỏi bao nhiêu.

    - Có phải hay không đến hỏi một chút sẽ biết.

    Chu Hinh Điềm mấp máy môi, sau đó dẫn đầu đi ra ngoài:

    - Chị.. Thúy!

    Đang cúi đầu ngửi hương hoa hồng trong mắt Chu Thúy Thúy hiện lên một đạo ánh sáng, ngẩng đầu thì thần sắc đã như thường:

    - Điềm Điềm.

    - Đây là em gái của em sao?

    Thanh niên nói chuyện, thanh âm có chút như từ kẽ răng nặn đi ra.

    - Đúng rồi, em là em gái của nàng, đại ca ca là bạn của chị gái em sao? Vì sao trước kia chưa từng gặp qua anh nha?

    Chu Hinh Điềm lộ ra vẻ mỉm cười ngọt ngào, nàng vốn có hình dáng thanh tú đáng yêu, cười rộ lên cũng « ngọt » như tên của nàng.
     
    Minh HiHeoheocon9552 thích bài này.
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 34 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Tôi cũng là cùng chị của cô lần đầu tiên gặp mặt, nhưng tôi cùng nàng ở trên mạng hàn huyên thật lâu, cô là em gái của nàng? Cô cũng là một cô gái nhu thuận như chị của cô đâu.

    Thanh niên đeo kính râm cười tủm tỉm nói:

    - Nhưng thật đáng tiếc hôm nay tôi không nghĩ sẽ gặp được cô, cho nên không có chuẩn bị lễ vật cho cô.

    Chu Thúy Thúy vừa nghe, theo bản năng kéo thanh niên một phen:

    - Không cần! Em muốn nói.. chỉ là trẻ con mà thôi không cần chuẩn bị lễ vật làm gì. Hơn nữa anh không phải là tới tìm em sao?

    Thanh niên bị Chu Thúy Thúy ngăn trở, cũng không sản sinh ra khó chịu, mà thuận thế nói:

    - Thúy Thúy em nói đúng, anh là ý đặc biệt vì em ngàn dặm xa xôi mà đến.

    Đại khái là không thích ứng với những lời nói chân thành như vậy, trên mặt Chu Thúy Thúy cố gắng nặn ra nụ cười, nhưng vì bề ngoài xấu xí nên ngược lại diễn cảm biến thành vặn vẹo, nói thật, vô cùng khó xem, nhưng thanh niên giống như không hề phát hiện hoặc là nói mang theo lọc kính trong mắt người tình ra Tây Thi, chẳng những không cảm thấy được không thích hợp, ngược lại còn ôn nhu săn sóc nắm tay Chu Thúy thúy, một tay mở cửa xe mời nàng ngồi vào.

    Nhìn thấy một màn như vậy tâm tình Chu Hinh Điềm như lật đổ bình dấm chua vô cùng phức tạp – đối tượng yêu đương trên mạng? Chị của nàng lại có được người yêu trên mạng? Hơn nữa nghe ý tứ trong lời nói của đối phương, hôm nay bọn họ mới là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng nhìn khuôn mặt rỗ của chị nàng lại không phải gặp ánh sáng mà chết, ngược lại còn khen nàng nhu thuận? Tuy rằng chính nàng cũng cảm thấy buộc chị mình bỏ học đi gả cho một nam nhân sắp ba mươi cũng không có gì mà không tốt, nhưng không ngờ chị nàng lại có được một bạn trai lại soái lại có tiền hơn nữa còn đối xử với nàng rất tốt tới như vậy!

    Từ nhỏ vô luận ăn mặc hay chi phí đều tốt hơn Chu Thúy Thúy mấy cấp bậc, trong khoảnh khắc Chu Hinh Điềm cũng không biết nên lộ ra biểu tình dạng gì – nàng phát hiện mình cũng không cảm thấy có chút cao hứng nào cho chị của mình.

    - Người kia là "mặt rỗ muội muội" cùng bạn trai của nàng sao?

    Ngưu Bằng Phi dùng tay che nắng:

    - Nhìn không ra nha! Mặt rỗ muội muội lại có được mị lực như vậy! Nhưng nàng cũng quá quang minh chính đại rồi, yêu sớm sao!

    - Đừng mở miệng thì hô "mặt rỗ muội muội", không tôn trọng người ta có được hay không!

    Tô Thải Hồng dùng khuỷu tay đánh vào bụng Ngưu Bằng Phi, tuy bình thường nàng cũng không tiếp xúc nhiều với Chu Thúy Thúy, nhưng tự giác nữ sinh làm cho nàng không tiếp nhận được nam sinh kêu nữ sinh bằng ngoại hiệu khó nghe.

    - Được được được, nam nhân tốt không đấu với nữ nhân!

    Ngưu Bằng Phi nói:

    - Ngụy Diễn, người đi rồi cậu còn nhìn chằm chằm làm gì vậy? Cậu không phải là đối với mặt rỗ.. Chu Thúy Thúy có cái gì đi..

    - Nói nhăng gì đấy! Cậu là một nam sinh sao có thể bát quái như vậy.

    Ngụy Diễn nhìn xe hơi rất nhanh biến mất trong tầm mắt, có chút bất đắc dĩ nhìn Ngưu Bằng Phi:

    - Tôi chỉ đang nhìn bó hoa.

    Ngưu Bằng Phi thoáng lặng người một chút, sau đó chợt hiểu ra:

    - Đúng rồi ha! Bó hoa kia thật lớn! Chậc chậc, hoa tươi không rẻ tiền đi? Còn là một kẻ có tiền, hừ!

    Hắn nói xong hừ lạnh một tiếng.

    Tô Thải Hồng nói:

    - Tôi thì cảm thấy được cực kỳ lãng mạn, nếu đổi thành tôi, tôi khẳng định không gánh được, hoa tươi thuần khiết lại lãng mạn, đối với nữ sinh mà nói lực sát thương thật quá lớn! Cậu không thấy các nữ sinh sắp ghen tỵ Chu Thúy Thúy muốn chết sao!

    Ngụy Diễn thản nhiên nói:

    - Không cần phải ghen tỵ, đó là hoa hồng Mary.

    Tô Thải Hồng lặng người:

    - Cái gì là hoa hồng Mary?

    Không phải nàng không hiểu gì, thật sự là vì huyện Nguyên Khẩu quá nhỏ, cửa hàng bán hoa quá ít, chủng loại chẳng hạn cũng chỉ biết hoa cúc, hoa đào, bách hợp, hoa baby, hoa hồng, tường vi cùng hoa hồng nàng đều phân không rõ, lại càng khỏi nói còn phân rõ tên.

    Ngụy Diễn:

    - Hoa hồng Mary, cũng không phải loài hoa gì đáng giá hâm mộ ghen tỵ hận.

    Cũng không biết đối phương không hiểu rõ ràng hay là vì cố ý, hoa hồng Mary còn là hoa hồng màu trắng! Đó là hoa hồng trắng nhìn như thánh khiết, nhưng đại biểu cho cái chết cùng hoài niệm.

    Ngưu Bằng Phi cũng không quản ý nghĩ của loài hoa, chỉ cảm thấy lời của hắn là bênh vực mình, vì thế cười ha ha vỗ vai Ngụy Diễn:

    - Đúng rồi, chỉ là một bó hoa mà thôi! Đi, tôi đã đói bụng, chúng ta đi ăn miến chua cay đi!

    Tô Thải Hồng nói:

    - Miến chua cay?

    Ngưu Bằng Phi:

    - Đúng vậy, tôi nói cho hai người nghe, tôi tìm được một nhà bán miến chua cay ăn cực ngon! Tôi đã ăn suốt hai ngày còn không thấy ngán! Nhưng miến chua cay đối với tôi mà nói ăn cũng không no được lâu, cho nên tôi còn thích ăn thêm khoai tây nướng, ai nha ngon thật sự!

    Ngụy Diễn nghe nghe, được, vì sao có cảm giác quen thuộc?
     
    Minh HiHeoheocon9552 thích bài này.
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 34 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đợi đi theo Ngưu Bằng Phi đi tới xe bán món ăn bình dân xếp hàng dài, hắn lại có cảm giác "quả thế" :

    - Cha!

    Ngụy Hoành Lượng đang bề bộn sục sôi ngất trời, từ sau khi thay đổi phối phương gia vị sinh ý của hắn ngày càng tốt hơn, từ lúc ban đầu chuẩn bị gấp hai, đến gấp ba, bây giờ ổn định gấp năm lần, quả thực làm cho hắn không dám tưởng tượng.

    Nhưng cứ như vậy cũng gia tăng lớn lượng công việc cho hắn – từ xế chiều tan học cho tới trước giờ tự học của học sinh, thời gian chưa tới một giờ ai cũng muốn tới ăn, vì thế khu vực này náo nhiệt như ong vỡ tổ.

    Buôn bán chú ý dĩ hòa vi quý, Ngụy Hoành Lượng cũng luyến tiếc đem khách hàng xua đuổi, chỉ có thể dùng toàn lực bảo đảm chất lượng bảo đảm số lượng tăng nhanh động tác làm việc của chính mình.

    Lúc này nghe Ngụy Diễn kêu to, hắn theo bản năng liền ngừng lại:

    - Con trai, sao con lại tới đây?

    - Ai nha ông chủ, khoai tây của tôi làm nhanh lên một chút đi!

    Không đợi Ngụy Diễn trả lời, học sinh đang đợi liền không nhịn được thúc giục, hắn đã xếp hàng đợi thật lâu, không ngừng nuốt nước bọt chịu không nổi nữa rồi.

    - Được được, lập tức lập tức xong ngay đây.

    Ngụy Hoành Lượng vội vàng xẻng khoai tây vàng óng, bỏ vào trong chậu bên cạnh, thuần thục bỏ thêm gia vị cơ bản.

    - Cậu có ăn cay hay không? Rau thơm hành thái phổ tai có cần không?

    - Đều cần đều cần! Cho cay nhiều một chút!

    Dứt lời, ngón tay Ngụy Hoành Lượng tung bay, gia vị bay vào trong chậu, sau đó múc muỗng ớt mỡ chan vào, đổ vào trong túi nhựa, cắm hai cây tăm trúc:

    - Xong rồi, phần lớn, cậu cầm lấy đi!

    Học sinh khẩn cấp trả tiền, nhận lấy cắm một khối bỏ vào miệng, dù bị bỏng cũng không nhổ ra:

    - Chính là hương vị này!

    Lại có học sinh hô to:

    - Ông chủ ông chủ, miến chua cay của tôi đâu?

    - Chờ ha, lập tức lập tức..

    - Phần lớn hay phần nhỏ?

    Ngụy Diễn hỏi.

    - Con đi ăn cơm đi, để cha làm là được.

    Ngụy Diễn xăn tay áo:

    - Giờ này khách đông, con ăn cơm cũng nhanh, đợi lát nữa cha nấu cho con một tô miến chua cay là được.

    - Tôi không cần bỏ rau thơm..

    Nữ sinh nói, nàng nhìn thấy người làm đồ ăn biến thành Ngụy Diễn trắng nõn tuấn soái, trên mặt đỏ hồng, theo bản năng muốn tỏ vẻ mình là thục nữ, nhưng ở trước mặt mỹ thực nàng vẫn rất nhanh kịp phản ứng:

    - Anh biết nấu miến chua cay không vậy? Anh làm hương vị giống ông chủ làm hay không?

    - Ăn trước tính tiền sau, không giống nhau không cần tiền.

    Ngụy Diễn vừa nói vừa đổ vào trong ly giấy, tốc độ tay thật nhanh bỏ thêm gia vị cho nàng.

    Nữ sinh nửa tin nửa ngờ tiếp nhận:

    - Anh nói rồi đó, vậy cho tôi nếm thử một ngụm!

    Nói xong nàng gắp bỏ vào trong miệng, chợt dừng lại.

    - Như thế nào?

    Mặt sau có người hỏi nàng.

    - Hương vị giống nhau! Ăn ngon!

    Nữ sinh theo bản năng lại gắp một đũa:

    - Sớm biết vẫn chọn phần lớn như trước đó!

    Vừa nói xong liền ý thức được mình bại lộ bản chất ăn hàng, nhưng lại luyến tiếc nhổ ra miệng, liền trả tiền xấu hổ né tránh qua một bên đi ăn.

    Có Ngụy Diễn hỗ trợ, tốc độ buôn bán càng nhanh hơn rất nhiều, nhất là Ngưu Bằng Phi cùng Tô Thải Hồng cũng xăn tay áo lên hỗ trợ - tuy bọn họ không hiểu gia vị, nhưng hỗ trợ mở túi nhựa ly giấy hay thu tiền thối tiền cũng đề cao hiệu suất.

    Rất nhanh dòng người giảm hơn phân nửa, dù là một mình Ngụy Hoành Lượng cũng có thể làm tốt, vì thế Ngụy Diễn làm ba bát miến chua cay cho mình cùng hai bạn học, còn bỏ thêm khoai tây cháy:

    - Chúng ta ăn nhanh lên, còn có 20 phút, tôi mời hai người.
     
    Minh HiHeoheocon9552 thích bài này.
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 35 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Thải Hồng hai người đang chuẩn bị tiếp nhận, nghe được lời của Ngụy Diễn liền rút tay trở về:

    - Mời gì mà mời chứ! Chúng tôi có tiền!

    Đây là miến chua cay thêm khoai tây, đều là phần lớn, cộng lại cũng mấy khối tiền! Vừa rồi bọn họ cũng nhìn thấy khách nhân mua được, cũng không rẻ tiền!

    Ngụy Diễn:

    - Đây là tạ lễ cảm ơn hai cậu hỗ trợ!

    Ngụy Hoành Lượng dù đang bận rộn cũng tranh thủ nói:

    - Đúng rồi, hai đứa đều là bạn học của a Diễn, vừa rồi còn giúp chú bận rộn lâu như vậy, đây là chú mời hai cháu ăn! Yên tâm ăn đi, không đủ tùy tiện thêm!

    Ngụy Diễn cầm chén miến chua cay ăn trước:

    - Cũng chỉ mời hai cậu ăn lần này, lần tới muốn ăn phải tự mình bỏ tiền.

    Nghe xong lời này, Ngưu Bằng Phi cùng Tô Thải Hồng cũng yên lòng:

    - Chúng tôi cần ăn đủ vốn!

    Ăn phần lớn mới đã ghiền, khoái hoạt chỉ đơn giản như vậy.

    Vội vàng lấp đầy bụng, ba học sinh trung học chạy chậm vào phòng học.

    Ngoài dự liệu của hắn, nghĩ tới phòng học phải đợi sau khi chuông vào học vang lên mới có thể an tĩnh lại lúc này lại im lặng có chút quỷ dị - theo bản năng quan sát, Ngụy Diễn rất nhanh phát hiện nhân số trong lớp có vẻ hơi nhiều – tập trung nhìn lại, nguyên lai hàng cuối cùng của lớp học có thêm vài giáo sư đeo kính, lật xem trí nhớ, tựa hồ là giáo viên dạy toán cùng tổ trưởng tổ toán học của mấy lớp khác?

    Ái chà, đây là tình huống gì vậy?

    Ngụy Diễn vào đi vào phòng học, mọi người đều tập trung lên người hắn, thầy chủ nhiệm đang phát bài thi nhìn thấy hắn vừa kinh ngạc lại cao hứng:

    - Ngụy Diễn, lần này em thi thật không tệ nha, đợi lát nữa tới hiệp trợ thầy giảng đề một chút thôi! Cũng có thể chia nhau hưởng lợi kinh nghiệm học tập của em một chút.

    Bởi vì toán học đại bộ phận đều là đề lựa chọn, đề lấp chỗ trống, cho dù là đề giải đáp cũng theo bước quy củ, chủ yếu không tồn tại việc lý giải như ngữ văn Anh văn, viết văn cần khiển từ đặt câu, hoặc giả như là môn lý, cho nên tốc độ phê duyệt sửa chữa bài thi rất nhanh, vì thế trước hết cho ra thành tích đầu tiên trong các môn.

    Lời này vừa nói ra, lớp học nhất thời vang lên thanh âm xì xào bàn tán, tuy rằng các học sinh đều tự cho là mình nhỏ giọng nói chuyện, nhưng bởi vì cùng lúc có mấy chục người "nhỏ giọng nói chuyện", làm cho hoàn cảnh yên tĩnh biến thành như nồi nước sôi, ùng ục nổi lên mạch nước ngầm bắt đầu khởi động.

    Ánh mắt Ngụy Diễn dừng trên một loạt giáo viên cùng một bộ phận học sinh ngồi cuối lớp, khóe môi nhếch lên độ cong – nga, hiểu được, đây là tới thời khắc mình sẽ bị vẽ mặt sao?

    Đối với tâm tư của những người trong phòng học, Đổng Minh Vĩ hiểu thật rõ ràng, nhưng hắn thua người không thua trận, bởi vậy sắc mặt như thường làm cho ba người Ngụy Diễn nhanh chóng quay về chỗ ngồi, sau đó để đại biểu môn học khẩn cấp phát bài thi đã được phê chữa xong:

    - Thành tích những môn học khác còn chưa đi ra, nhưng thành tích của Ngụy Diễn là 140 điểm – mà trường học chúng ta người đứng đầu số điểm là 135 điểm trở lên!

    Nói cách khác, thành tích toán học của Ngụy Diễn sắp xếp phía trước năm mươi người!

    Đối với lớp của bọn họ mà nói, quả thực là thành tích tốt trước nay chưa từng có!

    Thanh âm thầy chủ nhiệm có chút run rẩy, nói ra thật xấu hổ, bởi vì hắn làm chủ nhiệm lớp học luôn bị xếp ở cuối cùng, vả lại trình độ dạy học của hắn cũng bình thường, cho nên vô luận thân là thầy chủ nhiệm làm giáo viên dạy toán hắn đều có lý do cảm thấy thập phần tự hào cùng kiêu ngạo.

    Trên thực tế hắn cũng có hoài nghi qua, thành tích khá như vậy thật sự là học sinh trong lớp của hắn thi được sao? Một đồng sự có chút mâu thuẫn với hắn còn có ý kỳ quái ám chỉ Ngụy Diễn làm càn – đáng nhắc tới chính là, đồng sự kia là hàng không nhập chức, bởi vì có quan hệ họ hàng với lãnh đạo giáo dục, cho nên vừa nhập chức liền tiếp nhận một lớp chuyên toán học còn kiêm luôn thầy chủ nhiệm.

    Thành tích của lớp hắn được vây ở trung đẳng năm lớp đứng đầu, trong lớp còn có nhiều học sinh có thành tích trước trăm học sinh, thậm chí có một người còn vượt xa người thường phát huy một lần, tiến vào trước năm mươi.

    Lần này sở dĩ tranh cãi với Đổng Minh Vĩ cũng bởi vì hắn muốn phơi bày một ít năng lực dạy học của mình, ý đặc biệt đưa ra một vài đề bài tương tự lịch dạy học buổi chiều, mong lần này có vài học sinh lấy được khởi đầu tốt đẹp.

    Ai ngờ nửa đường giết ra Trình Giảo Kim, Ngụy Diễn giống như một con ngựa đen mới xuất hiện, trực tiếp đem thành tích của học sinh trong lớp hắn vốn đang nằm trong số lượng trước năm mươi nặn ra khỏi danh sách điểm cao trong trường này.
     
    Minh HiHeoheocon9552 thích bài này.
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 35 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phải biết rằng học sinh thi được tốt, giáo viên cũng sẽ được thưởng, nếu một môn tiến vào trước năm mươi cùng toàn bộ môn cùng tiến vào trước năm mươi, đều sẽ dựa theo nhân số học sinh tăng thêm tích hiệu tiền thưởng mỗi tháng cho giáo viên!

    Suy bụng ta ra bụng người, hắn cảm thấy Đổng Minh Vĩ trước ngày thi cũng mở riêng thủ đoạn làm càn cho Ngụy Diễn, cho nên vị đồng sự kia dưới lòng ghen tỵ cùng hoài nghi kích động mấy giáo viên khác, muốn làm cho Ngụy Diễn thi lại thêm một lần.

    Nhưng Đổng Minh Vĩ kiên quyết không đồng ý, tuy rằng hắn cũng kinh ngạc lần này thành tích của Ngụy Diễn quả thực vượt ngoài sự dự liệu của hắn, nhưng hắn đặc biệt nhìn bài thi của Ngụy Diễn, trực giác làm cho hắn cảm thấy được đây là tự bản thân Ngụy Diễn làm được, nếu đồng ý để cho Ngụy Diễn thi lại, đối với hắn sẽ không công bình.

    Hắn thừa nhận thành tích học tập của học sinh trong lớp mình không tốt, nhưng không có nghĩa nhân phẩm sẽ không tốt, huống chi đã qua một kỳ nghỉ đông không gặp, không cho phép người ta học bù hay sao, đột nhiên tăng mạnh không được sao?

    Hắn dạy học nhiều năm như vậy, gặp qua loại sự tình sau cùng sẽ phát lực sau đó một lần bay lên trời cũng không dám nói là thông thường, nhưng hàng năm cũng không phải số ít.

    Cho nên hắn tiếp tục giúp Ngụy Diễn nói chuyện:

    - Đề thi cuối cùng là đề thi phụ thêm, khó khăn lớn nhất, cho dù là các học sinh tiến được vào trước năm mươi có thể làm được mãn phân cũng chỉ mười mấy người, nhưng phương diện này còn có Ngụy Diễn trong lớp chúng tôi, ngay cả Vương lão sư thường xuyên khen ngợi vị học sinh tiểu thiên tài của mình cũng không làm ra được, hắn từ đâu mà làm càn?

    - Cho nên tôi chính là câu nói kia, ai biết hắn làm sao mà "làm" ra được chứ?

    Vẻ mặt Vương lão sư trướng lên đỏ bừng, thấy câu nói sau cùng của đối phương chính là ám chỉ châm chọc hắn, tao lão đầu tử này phá hư thật sự.

    - Được rồi, thay vì tò mò hắn làm sao làm được, không bằng để cho Ngụy Diễn tự mình giảng giải một chút ý nghĩ giải quyết đề bài của mình không phải tốt hơn sao?

    Cuối cùng tổ trưởng quyết định:

    - Tôi đã nhìn qua, phương thức giải quyết vấn đề của hắn thật xảo diệu, cùng các học sinh khác làm ra đều không giống nhau, có lẽ trong chuyện này còn có giải pháp mới mà hình thái lối suy nghĩ cùng chúng ta có khác biệt đây?

    Sự thật đúng là như thế, kiếp trước Ngụy Diễn cũng đã là thanh niên hơn 20 tuổi, tuy chủ yếu không có đi trường học học tập, nhưng nương bằng khả năng tự học của mình, cũng không bỏ qua việc học bình thường của một học sinh cần phải có.

    Tự nhiên, đã hơn 20 tuổi bản thân hắn đã có trình độ học thức của một sinh viên đại học, nói như vậy đại học bởi vì chia tách ngành học quá tỉ mỉ, nhiều khi lại quên rất nhiều tri thức thời trung học, nhưng Ngụy Diễn thân là thiên sư, trí nhớ cùng lực lý giải tốt hơn người bình thường, hơn nữa hắn còn biết tiến bộ, đem khoa học dung nhập pháp thuật cùng phù chú, bởi vậy dựa vào kỳ nghỉ đông hiểu biết một chút hệ thống tri thức các môn của thế giới này xong, rất nhanh liền thông hiểu đạo lý.

    Bằng không hắn cũng sẽ không trâng tráo nói mình cần thi vào trong các lớp đứng đầu toàn quốc, hơn nữa còn muốn bỗng nhiên nổi tiếng khi thi vào trường cao đẳng.

    Cho nên đừng nói là để cho hắn hiệp trợ giảng giải ý nghĩ giải quyết vài đề bài, dù cần cho hắn đem toàn bộ bài giải của tập thi này giảng từ đầu tới cuối hắn cũng không hề sợ hãi.

    Chẳng qua, có người vui cũng có người buồn, theo Ngụy Diễn chậm rãi giảng giải vẻ mặt thầy chủ nhiệm giãn ra cùng kiêu ngạo, cùng với các học sinh dần dần lộ vẻ "Kháo, đã nói cùng nhau làm học tra trong chúng ta lại xuất hiện tên phản đồ", sắc mặt vị Vương lão sư cũng ngày càng không tốt – tuy hắn có nhiều tiểu tâm tư, cũng hẹp hòi một chút, nhưng hắn có thể ngồi vào vị trí này, cũng không phải thật sự chỉ là một bao cỏ, nhìn ra được học sinh tên Ngụy Diễn này thật sự biết làm bài thi, hơn nữa ý nghĩ giải quyết vấn đề còn dung hợp một ít tri thức vi phân cùng tích phân của đại học.

    Nhưng hắn vẫn chưa biết phần đả kích này chỉ là sự bắt đầu.

    Theo những môn học khác được phê chữa xong bài thi, sau đó đưa ra thành tích, buổi chiều ngày hôm sau thành tích được dán ra rồi, hơn nữa là dựa theo thứ tự trước sau sắp xếp dán lên.

    Mặc dù Ngụy Diễn không có bỗng nhiên nổi tiếng, vinh đăng đứng đầu bảng, nhưng chỉnh thể bài danh đã ở trong vòng trăm người đầu tiên, chủ yếu là khoa ngữ văn viết văn cùng Anh ngữ viết văn kéo chân sau – dù sao thân là thiên sư, bình thường cũng không cần viết ngữ văn hay dùng Anh văn.. hắn có thể nghe nói có thể xem, nhưng nếu viết.. ngữ pháp câu thức muốn cho hắn hạ bút thành văn, vẫn là có chút khó khăn.
     
    Minh HiHeoheocon9552 thích bài này.
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 36:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dù là như thế, phần thành tích này cũng làm giáo viên cùng các học sinh sợ ngây người – dù sao thành tích trước kia của Ngụy Diễn đã vượt qua hơn ngàn danh.. mà toàn bộ trường cũng mới hơn một ngàn học sinh mà thôi.

    Mãi tới xế chiều Ngụy Diễn bị gọi lên văn phòng, là vì chuyện thay đổi lớp học cho hắn.

    Nếu là ở một ngày trước được hỏi, Ngụy Diễn khẳng định sẽ đổi lớp, dù sao hoàn cảnh học tập sẽ làm ảnh hưởng trạng thái học tập của học sinh.

    Nhưng trải qua buổi tự học đêm qua, Ngụy Diễn lại đột nhiên ý thức được – hiện tại đã là học kỳ hai cấp ba, toàn bộ lớp đã tiến vào giai đoạn ôn tập chiêng trống rùm beng, vô luận hắn đi lớp nào chủ yếu cũng không giảng thêm tri thức mới.

    Nói khoa trương một chút, ba bốn tháng này hợp lại chính là học sinh cùng giáo viên ôn tập không ngừng, liên tục lặp lại tình huống trau dồi trí nhớ cùng bắt chước cuộc thi mà thôi.

    - Cho nên, anh thi tốt như vậy, cuối cùng vẫn quyết định lưu lại trong lớp học cuối xe sao?

    Ngụy Nhạn đem bài Anh ngữ hôm nay viết xong, nghe được lời này của Ngụy Diễn thì lắp bắp kinh hãi:

    - Vì sao vậy?

    - Đương nhiên là bởi vì anh luyến tiếc thầy giáo cùng các bạn học của anh mà thôi!

    Ngụy Diễn cà lơ phất phơ nói.

    Ngụy Nhạn hít mũi, khẽ hừ một tiếng:

    - Nếu như là em, em sẽ không, chút tình nghĩa bạn học so sánh với tiền đồ quang minh tương lai bên nặng bên nhẹ còn không phân rõ sao?

    - Ân, Nhạn Nhạn nói không sai, nhưng chủ yếu nếu anh muốn đổi lớp cũng không thể lập tức đổi qua lớp tên lửa đi, mà cần đi trước lớp ở giữa.. vừa lúc cũng là lớp của Vương lão sư, anh không muốn đi.

    Còn chưa trở thành học sinh của hắn đã cùng hắn kết thù, nếu thật thành học sinh của hắn còn không phải bị hắn tùy thời tùy chỗ bắt bẻ sao?

    Vương lão sư mặc dù là giáo viên, nhưng tướng mạo là người hẹp hòi, lòng dạ hẹp, là người mang thù không nhớ ân, mặc dù nói hắn cũng không sợ loại người như vậy, nhưng cũng không thích cùng người như vậy giao tiếp, hơn nữa nếu không có gì bất ngờ xảy ra trong một tháng kế tiếp Vương lão sư sẽ xảy ra chuyện lớn, đến lúc đó còn làm liên lụy học sinh trong lớp của hắn, mình cũng không cần trộn lẫn vào giao du với kẻ xấu như thế.

    Ngụy Nhạn còn muốn nói vậy chờ lần sau thi ổn định lại tiếp tục phát huy tốt hơn, sau đó tiến vào lớp tên lửa còn không được sao, nhưng vừa định nói thì nuốt trở vào – không nói trước thành tích của Ngụy Diễn được hay không, chỉ nói nghỉ đông tiếp xúc với hắn, nàng liền phát hiện anh trai từ sau khi thay đổi tính cách hỗn đản trước kia, cũng đã trở nên có chủ kiến hơn trước.

    Vì vậy nàng thay đổi đề tài:

    - Cũng phải, nếu giáo viên kia nhìn anh không vừa mắt, cũng là một loại hoàn cảnh học tập bất lương, nhưng chờ cha trở lại chính anh nói với cha đi, lần này anh thi rất khá, nói ra cũng làm cho cha cao hứng một chút.

    - Việc này khẳng định rồi.

    Trước kia dù là hai Ngụy Diễn của hai thế giới cũng không có người quan tâm thành tích học tập của hắn như thế nào – nhưng chính vì thân phận của hắn, những người khác căn bản không thèm để ý thành tích học tập của hắn, mà thành tích của quỷ hồn Ngụy Diễn thì vô cùng thê thảm, nhưng cả hai đều muốn làm cho người nhà vui sướng vì thấy được thành tích học tập của chính mình, cũng giống như là Soái Soái đang đứng sau lưng Ngụy Nhạn đang vui vẻ hoa tay múa chân.

    - Hơn nữa ngoại trừ chuyện thành tích, anh còn có chuyện khác muốn nói với cha một chút.

    Ngụy Nhạn cảm thấy sau lưng mình có động tĩnh gì, quay đầu vừa nhìn lại không thấy có gì dị thường, gấu nhồi bông vẫn ở yên tại chỗ của nó không nhúc nhích.

    Trước đó Ngụy Diễn đưa cho nàng con heo nhồi bông màu hồng phấn còn rất lớn, bình thường nàng không tiện lấy ra chơi, trực tiếp đặt lên giường bồi nàng ngủ, ngược lại gấu nhồi bông nhỏ nên nàng thật thích ôm nó xem sách hoặc xem ti vi.

    Ngụy Diễn luôn không quen nhìn loại hành vi này của nàng, không vì điều gì khác, bởi vì bên trong gấu nhồi bông là quỷ hồn của một nam thanh niên 22 tuổi! Mặc dù không cần sợ bị âm khí thương tổn, nhưng nam nữ thụ thụ bất thân a!

    Nhưng hắn lại không thể ngăn cản Ngụy Nhạn ôm gấu nhồi bông, cũng nói không nên lời – dù sao Soái Soái mới là đứa con của gia đình này, dù hắn đã chết hắn vẫn là người nhà của bọn họ.

    - Chuyện gì vậy?

    Ngụy Nhạn hiếu kỳ hỏi.

    Ngụy Diễn nói:

    - Anh đang tính toán có nên để cho cha tìm người giúp việc hay không, hiện tại sinh ý của cha tốt lắm, thật sự có chút làm không nổi.

    - Tìm người? Tìm ai? Làm gì có chuyện làm không nổi? Cha cũng không yếu ớt như vậy!

    Vừa lúc Ngụy Hoành Lượng vừa làm xong nguyên liệu nấu ăn cho ngày mai sau đó đi ra, không chút nghĩ ngợi liền phản bác:

    - Đừng tưởng rằng cha đã già bảy tám mươi tuổi không nhúc nhích được, đừng nói là hiện tại chút khách như vậy, dù nhiều hơn gấp đôi cha cũng ứng phó được!

    Ngụy Diễn nhíu mày:

    - Thật sao? Nếu con cho cha thêm một phối phương đồ ăn thì thế nào?

    Ngụy Hoành Lượng cau mày:

    - Phối phương gì?

    Sau đó hắn kịp phản ứng hừ một tiếng:

    - Hoắc, tiểu tử con còn giấu nghề sao!

    Ngụy Diễn:

    - Tri thức thay đổi vận mệnh, đây không phải trước kia cha luôn dạy con sao?

    - Được, đứa con ngày càng có hiểu biết! Chờ khi nào có rảnh rỗi rồi nói sau.

    - Cha, thành tích cuộc thi thử của lớp anh con đã dán ra rồi!

    Ngụy Nhạn không nhịn được nói, nàng có chút thích khoe khoang, chẳng qua vì vật chất không thể so sánh cho nên chỉ có thể khoe thành tích.

    Ngụy Hoành Lượng theo bản năng nhìn qua Ngụy Diễn, trong lòng chợt buông lỏng:

    - Sao vậy? Thi thế nào?

    Lời tuy như thế nhưng hắn cũng không ôm hi vọng gì quá lớn.

    Ai ngờ nghe Ngụy Nhạn nói một hơi, hắn cứng người:

    - Gì? Xếp hạng bao nhiêu?

    Chờ xác định xong hắn vô ý thức cầm ly uống nước:

    - Tê! Nóng quá..

    Sau đó hắn hung hăng vỗ đùi nhìn Ngụy Diễn:

    - Con vừa nói phối phương làm món ăn kia đây?

    Ngụy Diễn sửng sốt:

    - Không phải cha nói chờ rỗi rảnh rồi nói sau sao?

    - Hắc, hiện tại cha ngủ không được, vừa lúc làm thử xem.

    Ngụy Nhạn buột miệng:

    - Hơn 10h30 rồi, cha còn chưa ngủ sao?

    Trong lòng cô gái nhỏ có chút chua nói.
     
    Minh HiHeoheocon9552 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười một 2024
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...