Đam Mỹ [Edit] Tôi, Huyền Học Cải Mệnh - Sa Đề

Discussion in 'Đã Hoàn' started by GiangNgan, Oct 13, 2024.

  1. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 37 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngụy Hoành Lượng cười hắc hắc, có chút xấu hổ chà xát hai tay:

    - Ai, nói cũng đúng, hai đứa đi học khổ cực, sớm nghỉ ngơi quan trọng nhất.

    Ngụy Nhạn thấy thế cũng ý thức được ngữ khí của mình có chút đột ngột, nhưng nàng mặt mũi mỏng, trên tâm lý còn chưa kịp điều chỉnh lại, liền thuận thế nói:

    - Con đi rửa mặt trước.

    Đợi cô bé đã vào phòng vệ sinh, Ngụy Diễn đưa một trang giấy cho Ngụy Hoành Lượng:

    - Đây, cha, đây là phối phương.

    Ngụy Hoành Lượng tiếp nhận vừa nhìn:

    - Ân? Xiên que?

    Ngụy Diễn gật đầu:

    - Đúng rồi, xiên que.

    Như trước đó đã nói, trình độ nấu nướng của Ngụy Hoành Lượng cũng không cao, hiện tại buôn bán được nóng nảy như vậy vẫn là nhờ ưu thế phối phương gia vị, nhưng như vậy một mình hắn cũng bận làm không kịp, vì thế Ngụy Diễn căn cứ trên cơ sở đồ gia vị lại liên hệ kiếp trước của mình, cuối cùng tính toán làm cho cha mình đem xe bán món ăn bình dân đổi thành chỉ bán xiên que.

    Ở kiếp trước Ngụy Diễn thường vào nam ra bắc, cũng nếm qua không ít mỹ thực, làm cho hắn khắc sâu ấn tượng, lưu luyến quên về, nhưng nếu nói thích hợp với tình huống nhà bọn họ hiện tại nhất còn phải dựa vào xiên que – chỉ cần nấu xong nước lèo, sau đó đem thực vật dùng que tre trúc xiên từng chuỗi bỏ vào trong nồi nấu chín, đến lúc đó khách hàng đến chỉ cần nhúng nước lèo, dựa theo số que lấy tiền là được.

    Hơn nữa làm như vậy cũng có chỗ tốt, hiện tại thời tiết còn lạnh, có thể trực tiếp nấu xiên que nhúng nước lẩu, đợi trời nóng nực mọi người ăn không vô đồ ăn vừa cay vừa nóng, là có thể thay đổi một chút phối phương biến thành nồi nước lèo lạnh nhúng xiên que, hoặc là chân gà rút xương, đợi sau này sinh ý tốt hơn có cửa hàng riêng, là có thể bỏ thêm đồ ăn, như vậy có thể bán cái lẩu!

    Quả thực chính là tiến có thể công, lui có thể thủ, đa dạng mười tám lần. Hơn nữa dù làm cái lẩu còn xa xôi, nhưng nhúng xiên que cùng chân gà rút xương đều là chi nhánh của cái lẩu, chỉ cần làm xong cũng là sinh ý rất tốt.

    - Ô ô ô ô ô..

    Tiếng khóc u oán làm cho Ngụy Nhạn đang đắm chìm trong giấc ngủ ngon mơ mơ màng màng mở mắt, đầu óc hỗn độn trống rỗng vài giây, mới bị một màn trước mắt làm hoảng sợ:

    - A!

    Sau tiếng kêu sợ hãi nàng ngược lại tỉnh táo lại, lúc này mới phát hiện đối phương bị chặn ngoài cửa sổ, chẳng qua trước khi đi ngủ nghĩ tới cha kích động với thành tích học tập của anh trai làm trong lòng nàng có chút chua, vì vậy nàng quên kéo màn cửa sổ mà đã đi nằm ngủ.

    Vì tiết kiệm không gian nên đầu giường của nàng dựa vào cửa sổ, cho nên sau khi tỉnh lại bị khuôn mặt dựa bên ngoài cửa sổ làm hoảng sợ!

    Cửa sổ của nàng cũng không có ban công a!

    Đây.. đây là lầu hai a!

    Nàng đắp kín mền, vẻ mặt cứng ngắc nhìn nữ nhân sắc mặt tái nhợt bên ngoài cửa sổ, nhìn ra được đối phương tựa hồ là muốn xông vào, nhưng vừa đụng tới cửa sổ thì cửa sổ phát ra một tầng kim quang nhàn nhạt, thoạt nhìn thật yếu ớt nhưng nữ nhân kia lại giống như bị thương tổn văng ra, vài lần như vậy thân ảnh cũng biến thành phong phanh hơn rất nhiều.

    Nhưng đối phương lại không có ý định muốn rời khỏi.

    - Đã trễ thế này còn chưa ngủ sao?

    Theo thanh âm vang lên, trong phòng « ba » một tiếng phát sáng mạnh.

    Ngụy Nhạn theo bản năng bưng kín ánh mắt, qua hai giây mới buông ra:

    - Ca?

    Nhà Ngụy gia rất nhỏ, nhưng vì chiếu cố Ngụy Nhạn nên phòng ngủ dùng vách gỗ ngăn cách thành hai phòng, Ngụy Diễn cùng Ngụy Hoành Lượng nằm một bên, dùng loại giường cao thấp, mà Ngụy Nhạn ngủ bên kia – nhưng cũng không đại biểu không gian riêng tư của Ngụy Nhạn rộng mở, nàng nằm loại giường nhỏ như ký túc xá trường học, là loại hai tầng, tầng dưới dùng làm bàn học cùng giá sách, đặt một ít chăn bông, thùng chứa quần áo cùng tạp vật.

    - Anh vừa nghe tiếng kêu của em.. thấy ác mộng sao?

    Vẻ mặt Ngụy Diễn thản nhiên nhưng lại làm cho Ngụy Nhạn chợt an tâm, nàng theo bản năng muốn chỉ cho Ngụy Diễn xem bóng người phiêu đãng bên ngoài cửa sổ, nhưng tập trung nhìn lại – bên ngoài cửa sổ không có vật gì!

    Nàng không khỏi nuốt nước bọt.

    Ngụy Diễn giống như không phát hiện có gì dị thường, hắn vài bước đi tới bên cửa sổ, kéo lại bức màn:

    - Hiện tại thời tiết còn lạnh, buổi tối ngủ nhớ kéo màn cho ấm áp một chút.

    - Cửa sổ, ngoài cửa sổ..

    - Ân? Ngoài cửa sổ làm sao vậy?

    Ngụy Diễn nhìn nhìn:

    - Tối om không có cái gì, hiện tại mới 3h, còn có thể ngủ tiếp một lát, đừng sợ, anh ở cách vách, có việc gọi anh.

    Nói xong cũng không cho Ngụy Nhạn cơ hội nói chuyện, tùy ý kéo mền cho nàng, liền xoay người tắt đèn rời đi.

    Ngụy Nhạn vốn muốn kêu hắn lại, nhưng ma xui quỷ khiến lại im miệng, trộm vén màn nhìn ra ngoài – quả nhiên tối om không có vật gì, nữ nhân hay kim quang gì cũng không có.
     
    Minh Hi and Heoheocon9552 like this.
  2. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 37 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cho nên.. vừa rồi nàng thật là nằm mơ sao?

    Nàng bất an nằm ngủ trở lại, vốn cho rằng mình sẽ trằn trọc nhưng vừa nhắm mắt được vài giây thì lại chìm vào giấc mộng đẹp.

    Mà rời khỏi phòng Ngụy Nhạn, Ngụy Diễn cũng không quay về trên giường mình, khoác áo nhẹ nhàng đi ra cửa phòng:

    - Nhiễu giấc ngủ của người khác thật không nên a, hơn nữa, cô muốn làm gì em gái của tôi?

    Ngụy Diễn vừa dứt lời, một trận âm phong mang theo mùi tanh đập vào mặt, theo sát là một khuôn mặt máu tươi nhuộm đầy xuất hiện trước mặt hắn.

    Cũng không trách Ngụy Nhạn chứng kiến lại kinh hãi kêu lên, thật sự là vì chỗ đôi mắt của khuôn mặt chỉ còn hai lỗ thủng đỏ như máu, cả người không có mảnh vải che thân nhìn thật kinh người.

    Nhưng cũng không phải đơn giản là thân thể trần trụi, mà là toàn bộ cơ thể - trống rỗng, chỉ còn lại làn da cùng xương cốt bị xé nứt bại lộ bên ngoài!

    Nội tạng hoàn toàn không thấy bóng dáng!

    - Cô.. cô là Chu Thúy Thúy? Cô làm sao vậy?

    Dưới tình huống bình thường, người thường đều lựa chọn bày tượng Phật trong nhà, vật trang trí trừ tà, hoặc là đơn giản thô bạo ở cạnh cửa treo một cái gương, cứ như vậy có thể chống cự tai họa không thể xâm nhập vào trong nhà.

    Loại phương pháp này hiệu suất cũng không cao, nếu gặp được quỷ hồn oán niệm rất mạnh cũng sẽ không có tác dụng gì.

    Nhưng người bình thường xác suất gặp được oán quỷ như vậy cũng rất thấp, dù sao nếu gọi là oán quỷ, nhất định là oan có đầu nợ có chủ, nếu quả thật là vô duyên vô cớ đả thương người, vậy không còn gọi là oán quỷ mà là ác quỷ.

    Tuy Ngụy Diễn lại lấy được sinh mạng trên thế giới này thêm lần nữa, nhưng một thân pháp lực thiên sư cũng không dễ dàng được khôi phục như thế.

    Cho nên ở trong nhà bố trí trận pháp phòng ngự cũng là chuyện nhiều ngày nay, đề phòng cũng chỉ là loại ác quỷ ngốc nghếch hại người, dù sao hắn biết theo chính mình ngày càng quen thuộc với thế giới này, không thiếu được cần « nắm lại nghề cũ », mặc dù Ngụy Nhạn là nữ xứng ác độc trọng yếu trong nội dung tiểu thuyết, nhưng khoảng cách với nội dung vở kịch bắt đầu còn chờ thêm vài năm, hơn nữa Ngụy Diễn cũng không cho rằng những nhân vật trong truyện đều chỉ đơn giản là người trên giấy, huống chi nguyện vọng của « Ngụy Diễn » vẫn là hi vọng Ngụy Hoành Lượng sống được rất tốt, cũng không thể bởi vì chính hắn cùng yêu ma quỷ quái đấu tranh lại bị liên lụy.

    Nhưng không nghĩ tới sự tình cứ xảo như vậy, mới bố trí trận pháp chưa được hai ngày, liền gặp được oán quỷ tới cửa – cũng may là oán quỷ, cho nên khi đụng vào trận pháp phòng ngự chỉ làm cho oán khí yếu bớt, nếu đổi thành ác quỷ, đạo hạnh không sánh bằng Ngụy Diễn của hiện tại, trên căn bản là bị một kích giết chết.

    Dù là như thế, đại khái bởi vì cùng Ngụy Diễn chung sống đã lâu trong một nhà, mỗi ngày còn cùng Soái Soái ở chung suốt hai giờ, linh năng cảm ứng của Ngụy Nhạn cũng mạnh hơn trước kia rất nhiều.

    Như vậy mới xuất hiện tình huống nửa đêm đang ngủ lại bị oán khí của Chu Thúy Thúy làm bừng tỉnh như thế.

    Nhìn Chu Thúy Thúy hiện tại cho dù biến thành oán quỷ cũng vô cùng chật vật, Ngụy Diễn không khỏi có chút thổn thức.

    Từ ngày đó nàng đi theo thanh niên đeo kính râm rời đi, vào lúc ban đêm tự học, Ngụy Diễn cũng không còn gặp lại nàng.

    Lúc đó mẹ của Chu Thúy Thúy đại náo văn phòng cũng không bị người khác nhìn thấy, cho nên các học sinh nhìn thấy chỗ ghế trống của Chu Thúy Thúy đều bí mật suy đoán nàng có phải trốn học đi ước hội hay không – đối với các học sinh có thành tích học tập không tốt như bọn họ mà nói, trốn học là chuyện như cơm thường.

    Chẳng qua ngay cả ngày hôm sau nàng cũng không tới lớp, các học sinh lại suy đoán nhiều hơn – dù sao bọn họ vẫn còn là học sinh, cho dù lá gan tiếp tục lớn tối đa chỉ dám nghỉ học nửa ngày, đêm nay tính luôn là một ngày..

    Thế cho nên khi nhìn thấy chỗ ngồi của Chu Thúy Thúy vẫn tiếp tục bỏ trống, suy đoán trong nội tâm mọi người càng thêm lòe loẹt.
     
    Minh Hi and Heoheocon9552 like this.
  3. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 38 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuy Ngụy Diễn cũng bị lời của Tô Thải Hồng làm ảnh hưởng, liên tưởng đến ngày đó một màn mình nhìn thấy trong văn phòng thầy chủ nhiệm, cũng thầm nghĩ có phải Chu Thúy Thúy cùng bạn trai trên mạng bỏ trốn – dù sao so sánh với "lão nam nhân" mà mẹ nàng muốn an bài cho nàng, thanh niên thoạt nhìn càng thêm trẻ tuổi kia chính là lựa chọn giống như càng tốt hơn.

    Nhưng khi đó nam nhân kia còn đứng cách khá xa, lại đeo kính râm cho nên Ngụy Diễn không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt đối phương, cho nên cũng không suy đoán được tính cách, chỉ hi vọng hắn tặng hoa hồng trắng Mary chỉ là vì không hiểu ý nghĩa của loài hoa nên mới tặng loại hoa này.

    Chẳng qua bây giờ chứng kiến Chu Thúy Thúy biến thành oán quỷ, Ngụy Diễn mới cảm thấy mình đã nghĩ về người khác quá tốt đẹp.

    Tuy Chu Thúy Thúy biến thành oán quỷ, nhưng bản tính không có khả năng đột nhiên biến hóa, hơn nữa trước khi chết nàng phỏng chừng bị tra tấn không nhẹ, nội tạng lại bị lấy sạch sẽ, ít nhiều làm ảnh hưởng tới thần trí của chính cô ta, cho nên sau khi nàng biến thành oán quỷ tuy rằng thật muốn báo thù, nhưng lại không có lực hành động quả quyết như vậy.

    Dù sao người có thể làm ra hành động tàn nhẫn như vậy đối với một cô gái trẻ, bản thân còn đáng sợ hơn cả quỷ hồn.

    Cũng vì hốt hoảng, nàng không biết chính mình bay tới nơi nào, sau đó nghe được một thanh âm, để nàng đi tìm một vị thiên sư vừa mới quật khởi giúp nàng chỉ điểm bến mê – dựa theo cách nói của những du hồn dã quỷ kia, thiên sư nọ thật lợi hại, đạo sĩ cùng hòa thượng bình thường đối với những phi nhân loại như bọn hắn luôn kêu đánh kêu giết, một bộ một sống một chết, không đội trời chung, nhưng thiên sư thì chỉ cần nàng không làm ra hành vi lạm sát kẻ vô tội, ngược lại còn giúp nàng giải quyết vấn đề.. duy nhất cần chú ý chính là, thiên sư đối với nhân loại hay quỷ quái đều cần thu phí!

    Dù sao người ta cũng cần ăn cơm!

    Đương nhiên, nếu như không có tiền thì xuất ra thù lao có thể làm cho thiên sư thỏa mãn cũng được – tỷ như chủ nhân thanh âm cấp ra chỉ dẫn cho Chu Thúy Thúy, trả giá thù lao chính là mỗi lần thiên sư an bài tổng vệ sinh thì giúp nàng làm việc, hơn nữa tránh cho tiểu quỷ không có mắt đi quấy rối cô em gái đang học trung học cơ sở của hắn.

    Ngụy Diễn nghe được lời của Chu Thúy Thúy, nhịn không được nói:

    - Cô nói chẳng lẽ chính là buộc linh Diệp Tử trong trường học sao?

    Nhắc tới Diệp tử, không thể không nhắc tới Lý bà bà dưới lầu, lúc trước cháu của nàng tìm đường chết cùng bạn học chơi bút tiên triệu quỷ hồn, chính là buộc linh Diệp tử bị chết trong trường học.

    Năm đó Diệp tử là nữ học sinh tư tưởng tân phái của đại gia tộc chế độ phong kiến trăm năm trước, nguyên nhân tử vong chính nàng cũng không nhớ rõ, chỉ biết khi mình có ý thức thì đã bị vây trong trường học.

    Không ngờ sau khi chết lại có thể chứng kiến cuốc sống của trăm năm sau, Diệp tử vốn phi thường vui vẻ, thế nhưng cảm giác vui vẻ chỉ kéo dài vài năm, khi nàng phát hiện mình không thể rời khỏi trường học này, từng điên cuồng qua, sau lại lựa chọn ngủ say, ai biết bị một đám học sinh cấp ba áp lực lớn đánh bậy đánh bạ dùng nghi thức làm tỉnh lại.

    Ban đầu Diệp tử mất hứng, thế nhưng khi nàng phát hiện mình ám ảnh lên thân thể nam học sinh tìm đường chết kia nàng lại có thể rời khỏi trường học huyện Nguyên Khẩu, phát hiện này làm nàng vô cùng vui sướng, nhưng ở trong tiềm thức lại hận không thể luôn dán chặt lên thân nam học sinh kia.

    Cho dù là quỷ hồn bình thường sau khi tiếp xúc với người sống đều sẽ làm hao mòn dương khí của người sống, lại càng không cần nói chính là trăm năm buộc linh, cho nên cháu trai của Lý bà bà mới có thể rất nhanh biến thành uể oải, hơn nữa bởi vì Diệp tử chỉ có thể ám ảnh lên người hắn cho nên mới liên tục cảm thụ sự khủng bố của "quỷ áp giường".

    Ban đầu Ngụy Diễn cũng tưởng là ác linh quấy phá – trên thực tế Diệp tử thân là buộc linh, cũng đích xác không phải hạng người lương thiện, nhưng nàng đại khái bởi vì không nhớ được nguyên nhân cái chết của mình, sau khi có ý thức lại bị thế giới mới trăm năm sau hấp dẫn lực chú ý, cho nên tuy rằng gây ra một sự tình trên tay lại không lây dính tính mạng người vô tội – cho nên Ngụy Diễn chỉ đem nàng bạo đánh một trận cũng không tại chỗ siêu độ nàng, vâng chịu lên nguyên lý "đánh một gậy cho một quả táo ngọt", làm cho Diệp tử làm việc cho hắn gán nợ.

    Diệp tử cũng là có lợi, tuy rằng sau khi bị Ngụy Diễn hành hung làm cho thực lực của nàng giảm xuống không ít, nhưng có người giấy của Ngụy Diễn, nàng không cần khổ cực chờ đám học sinh chơi bút tiên gọi về thì mới có thể đi ra ngoài trường học – huống chi con đường này đã bị Ngụy Diễn phá hỏng – tuy rằng mỗi tuần nàng chỉ được phép ra ngoài phóng đãng hai giờ, hơn nữa chỉ đi loanh quanh trong huyện thành Nguyên Khẩu, nhưng so với trước kia, nàng cũng đã thật thỏa mãn.
     
  4. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 38 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cũng đại khái là "người gặp việc vui tinh thần thoải mái", cho nên Diệp tử nửa đêm không ngủ được, đang bay loạn khắp nơi, lại phát hiện trên địa bàn của mình lại xuất hiện một cỗ oán khí cường đại từ bên ngoài đến, vì thế liền đi tìm kiếm tới tột cùng, vừa nhìn, nàng liền nhận ra Chu Thúy Thúy.

    Nghe được Ngụy Diễn nói ra tên của Diệp tử, Chu Thúy Thúy liền biết Ngụy Diễn là người có thể trợ giúp mình, nhất thời nội tâm hết sức phức tạp – không ngờ Ngụy Diễn lại thật sự giấu nghề.

    - Tôi vốn là muốn trực tiếp tìm tới anh, nhưng bên ngoài nhà của anh..

    Tuy oán khí của Chu Thúy Thúy nồng đậm, nhưng ở trước mặt Ngụy Diễn vẫn khôi phục lại vài phần thần trí cùng bản tính, cúi thấp đầu có chút hèn mọn nói.

    Nhưng nhìn thân thể bây giờ của nàng, lại không có nửa điểm gì đáng thương, ngược lại thập phần thẩm người.

    Ngụy Diễn nhớ tới phòng của mình cùng cha không có cửa sổ, cả nhà chỉ có ba cửa sổ, một ở cửa kiêm phòng khách, một ở ban công, còn một là phòng riêng của Ngụy Nhạn, Chu Thúy Thúy không có biện pháp tiến vào Ngụy gia, chẳng phải cần thông qua cửa sổ phòng Ngụy Nhạn hấp dẫn lực chú ý hay sao.

    - Cho nên anh để cho nàng ở chung một chỗ với tôi!

    Soái Soái không tiếng động thét chói tai, ánh mắt nhìn qua Chu Thúy Thúy co rúc trong góc nâng mặt quỷ tươi cười xấu hổ, toàn bộ con gấu nhảy dựng không ngừng:

    - Ngụy Diễn anh nghĩ như thế nào! Anh lại mang oán quỷ vào trong nhà! Anh không sợ tạo thành ảnh hưởng cho thân thể của Nhạn nha đầu cùng cha sao!

    Nghe được Soái Soái ghét bỏ, Chu Thúy Thúy co rúm lại, nhưng oán khí trên người càng thêm dày đặc.

    Cảm thụ oán khí của đối phương càng thêm lợi hại, Soái Soái sợ chọc giận đối phương mất đi lý trí, vội vàng im lặng không nói tiếp, chỉ dùng đôi mắt bằng cúc áo không tiếng động khiển trách Ngụy Diễn.

    - Thần trí Chu Thúy Thúy bởi vì trước khi chết chịu tra tấn cùng với đêm qua bị trận pháp của tôi thương tổn được, không thể cung cấp manh mối hữu dụng, cho nên cho có thể để cho nàng chờ đợi ở chỗ này khôi phục một chút, huống chi..

    Ngụy Diễn vừa nói vừa xuất ra một tiểu hồ lô, mở nắp, sau đó Chu Thúy Thúy liền bị hút vào:

    - Tôi cũng không phải để cho nàng trực tiếp ở bên ngoài.

    Hắn đậy nắp lại, sau đó ném vào trong lòng Soái Soái:

    - Giao cho cậu.

    Soái Soái luống cuống tay chân tiếp nhận tiểu hồ lô chỉ lớn cỡ hai đầu ngón tay:

    - Vậy còn anh?

    Vẻ mặt Ngụy Diễn không hiểu:

    - Tôi đương nhiên là cần đi học a!

    Soái Soái:

    -!

    Đây là miệt thị đến từ học bá sao?

    Lời tuy như thế, Ngụy Diễn cũng không phải việc gì cũng không làm, giữa trưa tan học hắn từ chối lời mời của Ngưu Bằng Phi cùng Tô Thải Hồng, cầm cà mèn đi qua trung học cơ sở - thời gian của học sinh cấp ba khẩn trương, học sinh trọ trong trường không cần nói, học sinh ngoại trú nếu giữa trưa không kịp quay về ăn cơm, sẽ có một bộ phận lựa chọn mang cơm từ trong nhà, đợi buổi tối tự học trở về tiếp tục rửa cà mèn, dù sao một ngày hai lần ăn bên ngoài vẫn rất mắc tiền.

    Trường trung học huyện Nguyên Khẩu cũng không lớn, tổng cộng chỉ có bảy kiến trúc được xây dựng – một có đủ sân thể dục cùng bãi bóng, một sân thể dục chơi bóng rổ, một sân thể dục dùng mở đại hội thể thao, một ký túc xá giáo viên, còn lại dùng làm lầu dạy học – một là trung học cơ sở, một là trung học phổ thông, còn có một có thư viện sách báo, phòng học vi tính, phòng thí nghiệm tổng hợp.

    Giữa trung học cơ sở cùng trung học phổ thông cũng chỉ cách nhau một sân thể dục, nếu tốc độ nhanh một chút cũng chỉ đi mười phút thời gian, nhưng không biết có phải hai bên có "vách tường" vô hình hay không, bình thường rất ít đi lại lẫn nhau.

    Cho nên khi Ngụy Diễn một đường đi vào "địa bàn" của trung học cơ sở, khiến cho không ít học sinh chú ý – đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu không phải do bộ đồng phục trung học phổ thông, mà là vì bề ngoài tuấn mỹ của hắn.

    Cho nên Ngụy Nhạn còn chưa kịp ăn cơm, đã bị nữ sinh trong lớp xấu hổ kêu gọi:

    - Ngụy Nhạn, anh của cô tới tìm cô!
     
    Minh Hi and Heoheocon9552 like this.
  5. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 39 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Việc học của học sinh trung học cơ sở cũng không nặng nề bằng học sinh trung học phổ thông, chủ yếu giữa trưa tan học, học sinh ngoại trú đều về nhà dùng cơm, nhưng tình huống Ngụy gia đặc thù, Ngụy Hoành Lượng cần buôn bán cả ngày bên ngoài, Ngụy Diễn cùng Ngụy Nhạn đều còn đi học, ý nghĩa giữa trưa Ngụy Nhạn trở về hoặc là tự mình làm cơm, hoặc là ăn cơm được căn tin trường học lưu lại trước đó đã trở nên lạnh lẽo.

    Nếu đã như vậy, còn không bằng trực tiếp mang theo cơm từ nhà vào trường ăn.

    Lớp của Ngụy Nhạn cũng không chỉ có một mình nàng mang theo cơm, còn có Tương Điềm, Lưu Đan Đan – chuẩn xác mà nói Tương Điềm là học sinh nội trú, mỗi tuần về nhà một lần, Lưu Đan Đan cũng vậy, nhưng học kỳ này mẹ của nàng Lý Mai vào thị trấn làm công, nàng ở cùng mẹ, chẳng qua giữa trưa mẹ nàng cũng bận rộn nên không biện pháp về nhà nấu cơm, cho nên nàng cũng mua một cà mèn inox mang cơm theo ăn.

    Lưu Đan Đan bởi vì bị trúng tà, tổn thất không ít khí huyết cùng dương khí, dù sự tình được giải quyết cũng chưa hoàn toàn khôi phục, cho dù hiện tại đã khai giảng được một thời gian, nhưng sắc mặt của nàng cũng vẫn tái nhợt hơn nữa không hoạt bát hiếu động như trong dĩ vãng, cũng may vẫn không ảnh hưởng học tập bình thường.

    Trải qua chuyện con gái bị trúng tà, Lý Mai bị chồng làm tổn thương, ở nông thôn, đường ra của phụ nữ chính là sớm trưởng thành tìm cách kết hôn, sau đó nửa đời sau vì nam nhân này sinh con dưỡng cái, dựa vào nam nhân này mà sống, nhưng trên thực tế..

    Lý Mai cảm thấy trừ bỏ trong sinh hoạt có thêm Lưu Đan Đan, cũng không được an nhàn hơn lúc nàng còn chưa lấy chồng chút nào.

    Trên thực tế trước khi Lý Mai bị gia đình gả cho nam nhân kia, nàng vẫn luôn muốn đi ra ngoài làm công.

    Con thỏ bị nóng nảy còn biết cắn người đâu, lại càng không cần phải nói nhìn thấy con gái ruột của mình cần cứu chữa nhưng nàng lại không có tiền trị liệu cho con gái, đủ làm cho Lý Mai rút kinh nghiệm xương máu hoàn toàn trở nên thay đổi.

    Cho dù những người khác không đồng ý hay không hiểu, nhưng vì Lý Mai cắn răng kiên trì không chịu rút lui, nàng lần đầu tiên tìm được công tác trong huyện thành – bởi vì nàng không có bằng cấp, cho nên chỉ là tìm công việc rửa chén, nhà hàng mà nàng làm việc vừa lúc là quán ăn trước cổng trường học, chuyên kinh doanh mì sợi cùng miến.

    Vì phối hợp thời gian ăn uống của học sinh, từ 10h sáng cần vội tới 7h30 tối mới đóng cửa, Lý Mai cần rửa chén buổi cơm trưa, còn có buổi tối, đừng nhìn chỉ có hai bữa nhưng bởi vì học sinh ghé tiệm ăn rất nhiều, cho nên công việc này cũng không thoải mái.

    Nhưng chỗ tốt là có bữa ăn trưa, hơn nữa buổi tối lúc tan học Lý Mai còn có thể cùng con gái cùng nhau về nhà – hai mẹ con thuê phòng ở gần thị trấn, nhỏ hơn Ngụy gia một chút, nhưng chỉ có hai mẹ con cũng không quá chật chội, buổi tối trở về Lý Mai còn làm chút việc vặt, cứ như vậy trừ bỏ ăn mặc cùng tiền thuê phòng, mỗi tháng còn để dành được hơn hai trăm đồng.

    Ngụy Nhạn nghe bạn học nói anh trai đến, nàng có chút không quá tin tưởng, lúc này Ngụy Diễn cũng đã đi tới trước cửa phòng học của nàng.

    Lúc này học sinh trong lớp cũng đã đi gần hết – dù sao tan học đi ăn cơm ai cũng vô cùng tích cực, chỉ còn vài bạn học mang cơm từ nhà vào lớp cùng ăn.

    Bởi vì mùa đông thời tiết lạnh, cho nên có thể mang cơm đều đưa tới nhà ăn hâm nóng, chẳng qua nhà ăn trường học cũng không lớn, không chứa được bao nhiêu học sinh, cho nên phần lớn các học sinh hâm nóng cơm xong thì lại quay về phòng học tự ăn của mình.

    - Ca, sao anh lại tới đây?

    Không chỉ riêng Ngụy Nhạn đứng lên, những học sinh khác hoặc quang minh chính đại hoặc lén lút nhìn học sinh cấp cao mới xuất hiện – đây chính là anh trai của Ngụy Nhạn sao? Nghe nói là một trong những hiệu thảo đâu? Bộ dạng thật là đẹp nha.. nhưng hắn hình như trà trộn cùng lưu manh ngoài trường học.. nhưng nhìn lại có điểm không giống..

    Lúc này xa xa truyền tới tiếng cười, sau đó lại nghe thanh âm líu ríu vang lên:

    - Ai nha? Không phải đâu Chu Hinh Điềm, bạn trai của chị cô có tiền như vậy, lại không cho nhà cô sao? Tôi vốn cho rằng bọn họ kết hôn nhà cô cũng đi theo hưởng phúc rồi đâu.

    Theo thanh âm vang lên hai nữ sinh xuất hiện, đi phía trước là nữ sinh có bím tóc đuôi ngựa, người thật gầy cũng không cao, làm cho người ta có cảm giác dinh dưỡng không đầy đủ như là xương bọc da, nhưng cách ăn mặc của nàng không kém, trên cổ còn có ống nghe điện thoại, đeo đồng hồ tinh xảo, mà nữ sinh còn lại lưu tóc ngắn ngang vai, chính là em gái của Chu Thúy Thúy – Chu Hinh Điềm.

    Chu Hinh Điềm nghe lời này có chút tức giận lại có chút xấu hổ:

    - Tôi cũng không rõ có phải rất có tiền hay không, hơn nữa nàng kết hôn là chuyện cá nhân của nàng, ai nói nàng gả cho kẻ có tiền thì nhà chúng tôi cũng phải đi theo phát đạt chứ, có phải lấy chồng hay không còn không biết đâu..
     
    Minh Hi and Heoheocon9552 like this.
  6. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 39 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nữ sinh kia nháy nháy mắt:

    - Vậy sao? Vì sao tôi nghe nói nàng trộm cả hộ khẩu nhà cô đi ra ngoài, còn nói cùng gia đình cô một đao chặt đứt a?

    Chu Hinh Điềm đột nhiên thay đổi sắc mặt, không nghĩ tới chuyện trong nhà mình lại bị bạn học hay biết:

    - Cô, cô đang nói cái gì tôi nghe không hiểu..

    - Nga, như vậy a, kỳ thật tôi cũng không hiểu lắm, bởi vì tôi nghe người ta nói nàng không phải là con ruột của gia đình cô, cố tình nhà cô còn tính toán đem nàng gả cho lão nam nhân, bây giờ người ta phát đạt, cho nên cùng gia đình cô đoạn tuyệt quan hệ, cho nên gia đình cô mới không dính được lợi ích gì từ chỗ nàng đâu..

    Ngữ khí ganh tỵ, rõ ràng là một cô bé tuổi thanh xuân niên thiếu, nhưng khi nói lời này lại cho người ta cảm giác thấp kém phố phường tiểu dân.

    - Đủ rồi Trần Tư Vũ!

    Hốc mắt Chu Hinh Điềm đều đỏ, gầm nhẹ cắt đứt lời của nàng:

    - Chuyện của gia đình tôi không cần cô quan tâm, cô là bà già nhiều chuyện sao quản được rộng như vậy!

    Nàng nói xong ôm cà mèn bỏ chạy.

    Trần Tư Vũ xì một tiếng khinh miệt:

    - Cô nghĩ tôi thích quản chuyện nhà của cô sao, rõ ràng chỉ là một đứa con gái gia đình nhặt ve chai rác rưởi, lại luôn thích diễu võ giương oai!

    Xì xong rồi vừa quay đầu, phát hiện trong phòng học có thêm một nam sinh anh tuấn xa lạ, nghĩ biểu hiện vừa rồi của mình bị hắn nghe được, nhất thời trên mặt lúc đỏ lúc trắng, nhưng lại không muốn đi ra bên ngoài, liền cố tự trấn định bưng cà mèn quay về chỗ ngồi của mình mải miết ăn cơm, còn lấy ra MP4 cắm vào điện thoại xem hình ảnh nam đoàn thần tượng nước ngoài ca hát – hừ, dù sao nàng cũng không có làm gì sai! Nhưng nam sinh kia ở chỗ Ngụy Nhạn.. sẽ không phải là bạn trai của một trong mấy người Ngụy Nhạn đi?

    - Đó là Trần Tư Vũ trong lớp học của em, đừng nhìn nàng gầy teo nho nhỏ, nhưng mỗi ngày nhảy nhót hứng khởi vô cùng, là người bát quái nhất trong lớp tụi em! Hơn nữa đặc biệt thích nói xấu người khác!

    Lưu Đan Đan giảm thấp thanh âm nói với Ngụy Diễn.

    - Được rồi, hơn nữa nàng biến sắc mặt đặt biệt mau, nàng đang tươi cười nói chuyện với anh, vừa quay đầu đi là có thể cùng người khác nói xấu anh!

    Tính khí Tương Điềm xem như khá hòa thiện, ấn tượng với Trần Tư Vũ cũng không tốt.

    Ngụy Diễn nhìn tiểu quỷ trên vai Trần Tư Vũ đang hướng chính mình nhe răng trợn mắt, vừa tiếp xúc ánh mắt của mình thì vèo một tiếng chui vào trong lỗ tai Trần Tư Vũ, cảm thấy giật mình – nguyên lai là nghiệp quỷ, chẳng thể trách.

    Nói đúng ra, nghiệp quỷ cũng không phải quỷ hồn, mà là một loại nghiệp chướng, đại khái kiếp trước Trần Tư Vũ từng phạm phải võ mồm chướng, cho nên đời này bị nghiệp quỷ đi theo, cho nên còn tuổi nhỏ đã thích đâm bị thóc chọc bị gạo, thêm mắm thêm muối, mà nghiệp quỷ tồn tại càng làm nguy kịch hơn loại tình huống này, thẳng tới khi nào Trần Tư Vũ vì cái mồm thúi của mình gây ra tai họa gây ra rắc rối, đã bị trừng phạt xứng đáng thì mới thôi.

    Bởi vì nghiệp quỷ tương đương là ác nghiệt do chính mình đã gây ra, cho nên không nằm trong hàng ngũ mà Ngụy Diễn muốn đối phó, bởi vậy coi như thấy được hắn cũng làm như nhìn mà không thấy.

    Nhưng cũng may nhìn thấy nghiệp quỷ quấn thân Trần Tư Vũ, hắn vốn tính toán trưa nay đến gặp Ngụy Nhạn bọn họ hỏi thăm tình huống của em gái Chu Thúy Thúy, ai ngờ trùng hợp còn chưa mở miệng hỏi thì đã nghe được.

    Tuy nói lời đồn đãi cũng không thể tin hoàn toàn, nhưng có bảy tám phần cũng đã đủ rồi.

    Bên này Ngụy Diễn cùng em gái ăn cơm trưa xong trở về, cũng không nghỉ trưa mà trèo tường đi theo tiểu người giấy tìm tới trong nhà Chu Thúy Thúy.

    - Ngụy thiên sư, lần này ra ngoài không thể tính là thời gian mỗi tuần tôi ra ngoài du lịch nha, đây không phải tôi chủ động muốn đi ra ngoài chơi đùa, là anh muốn tôi dẫn đường, cho nên mỗi tuần tôi có được hai giờ thời gian đi ra chơi vẫn không thể cắt xén ha!

    Diệp tử ám ảnh trên thân tiểu người giấy, bởi vì hiện tại là giữa trưa, cho dù là cuối đông vẫn là dương khí tối thịnh, cho nên không thể bay loạn như dĩ vãng, mà chỉ có thể dán trong bóng ma dưới chân Ngụy Diễn.

    - Cô cứ dẫn đường, tôi chẳng những sẽ không cắt xén thời gian ra ngoài của cô, còn thưởng thêm cho cô nửa giờ.

    - Thật sự?

    Diệp tử liền chui ra nửa người, đôi mắt quỷ nhìn chằm chằm hắn, thấy Ngụy Diễn không tránh né, hiểu được đối phương cũng không nói đùa, liền cười một tiếng chui trở về:

    - Yên tâm đi, tôi tuyệt đối dẫn đường cho anh thật nhanh! Tôi đều chạy tới phòng hồ sơ trong trường học xem qua, nhà Chu Thúy Thúy ở nơi nào tôi biết rõ ràng!

    Nhà Chu Thúy Thúy thật dễ tìm, bởi vì ngoài cửa chồng chất thật nhiều sách vở bị vứt bỏ, báo chí, giấy các tông, chai nhựa rỗng vân vân.

    Mỗi ngày mẹ của Chu Thúy Thúy đi loanh quanh khắp hang cùng ngõ hẻm trong thị trấn Nguyên Khẩu nhặt rác rưởi, lật xem thùng rác, tìm kiếm ve chai mang về bán.
     
    Minh Hi and Heoheocon9552 like this.
  7. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 40 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc Ngụy Diễn đến, mẹ Chu Thúy Thúy đôi mắt sưng đỏ đem đoàn giấy vò thành một cục mở ra trải bằng, miệng lẩm bẩm:

    - Đồ thứ chết tiệt, phía trước trộm tiền cũng muốn đi học, nhưng hiện tại tìm được kẻ có tiền quay đầu nói không đi học cần kết hôn. Lão nương tiêu tiền nuôi mày lớn như vậy, cần chút tiền lễ dưỡng lão mà thôi nha, đều lái nổi xe lại không trả nổi tiền lễ hỏi, con nhỏ chết tiệt kia lại dám trộm tiền trộm sổ hộ khẩu! Sớm biết nuôi ra kẻ vô ơn như vậy, chi bằng lúc đó bóp chết cho xong xuôi!

    - Được rồi bà luôn lẩm bẩm có ích lợi gì! Không tìm được nàng trở về miệng của bà có lảm nhảm cũng vô dụng!

    Người nói chuyện là ba ba của Chu Thúy Thúy, hắn từ trong nhà đi ra, trong tay bưng một cái sọt, đem đồ vật bên trong đều đổ ra.

    - Làm sao tôi biết nó lại tìm được sổ hộ khẩu ở nơi nào! Tôi làm sao biết nó chạy trốn ở đâu chứ! Đối phương chính là lái xe, một chân giẫm xuống đều không biết bay tới tận nơi đâu!

    Mẹ Chu Thúy Thúy ở bên ngoài là một người đàn bà chanh chua, nhưng đối mặt với chồng mình cũng không dám khóc lóc om sòm:

    - Ông đổ cái gì vậy.. đây không phải đồ vật của Thúy Thúy sao?

    - Là của nó, nó đều chạy rồi, mấy thứ này còn lưu làm gì? Đúng rồi, bà rửa sạch một chút đồ vật có thể bán tiền, buổi chiều tranh thủ đến trường một chuyến đòi lại học phí của nó trở về! Một ngày cũng không đi học, bằng gì đòi lấy tiền.

    Ba ba Chu Thúy Thúy nói xong lại đi vào nhà.

    Mẹ Chu Thúy Thúy giận mà không dám nói gì, chỉ có thể dùng tay áo dơ bẩn lau nước mắt nước mũi, đang định thu thập, đột nhiên trước mắt xuất hiện một đôi chân, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh mơ hồ, chỉ nghe một câu "bán rồi".

    Đợi nàng dụi mắt phục hồi lại tinh thần, trước mặt không còn ai, chỉ có năm xu tiền giấy đặt trước mắt.

    Niên đại này, một xu có thể mua được tỏi gừng hành vân vân, lại càng không cần nói là năm xu.

    Ánh mắt nàng chợt sáng lên, theo bản năng vươn tay muốn cầm tiền, sau đó nhìn quanh, thấy không ai chú ý liền đem tiền bỏ vào trong túi áo – ôi uy, đây là gặp vận may phát tài gì, lại nhặt được tiền!

    Diệp tử ở phía xa nhìn thấy dáng vẻ của nàng nhịn không được lắc đầu.

    - Cho nên anh lại trực tiếp bỏ ra năm xu mua những đồ vật này sao?

    - Năm xu cũng không tệ rồi, giấy vụn sách cũ chỉ có ba xu một cân đâu, chỉ là một quyển bút ký hơi mỏng giá gốc cũng chỉ mấy xu mà thôi.

    Ngụy Diễn cầm quyển nhật ký trong tay, vật này có khí tức dày đặc nhất trong đồ vật còn lưu lại của Chu Thúy Thúy.

    Kỳ thật quần áo mới lây dính khí tức nồng nặc nhất, nhưng ai bảo nam nữ có khác biệt đây? Cho nên hắn chỉ muốn tìm dây buộc tóc hay kẹp tóc linh tinh, nhưng trong lúc vô tình phát hiện quyển nhật ký tồn tại, có thể nói là vui mừng ngoài ý muốn.

    Dù sao trong nhật ký không chỉ có khí tức của Chu Thúy Thúy, còn ghi chép toàn bộ lịch trình của chính nàng!

    - Đúng rồi, hiện tại còn chưa đầy mười phút lại có chuông vào học, anh làm sao trở về?

    Buộc linh Diệp tử nửa lo lắng nửa vui sướng khi thấy người gặp họa mở miệng hỏi. Dù sao nhà của Chu Thúy Thúy cách trường học cũng không xa, nhưng vừa rồi Ngụy Diễn dùng phù chú tật hành (đi nhanh) vẫn phải tìm hơn hai mươi phút mới tới.

    Diệp tử thầm nghĩ Ngụy Diễn sẽ khẩn trương hoặc là sốt ruột, ai ngờ nhìn thấy vẻ mặt Ngụy Diễn không chút thay đổi nhìn nàng một cái, sau đó lộ ra vẻ tươi cười hòa thiện:

    - Loại tình huống này, tự nhiên cần sự trợ giúp của cô.

    Diệp tử:

    - Tôi? Tôi có thể trợ giúp cái gì.. a a a!

    Nàng còn chưa nói xong, đã bị Ngụy Diễn trực tiếp tách ra khỏi tiểu người giấy, không có môi giới ám ảnh, thân là buộc linh nàng vô ý thức bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ lôi cuốn, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, đợi khi nàng phục hồi lại tinh thần, hết thảy xung quanh lại là cảnh tượng quen thuộc.

    Nàng đây là.. "trở lại" trong trường học sao?

    - Ai, đa tạ cô, cũng may cô không phải là Hoa tử bạn học ở nước Nhật cách vách, bằng không đột nhiên xuất hiện trong nhà vệ sinh nữ sẽ rất xấu hổ.

    Người tạo thành hết thảy chuyện này còn dùng ngữ khí nhẹ nhàng như muốn nói "thời tiết hôm nay thật tốt" để nhận xét nói ra.

    Ngụy Diễn phủi phủi quần áo nói xong, liền cảm giác có một cỗ âm khí cường đại đánh về phía mình, hắn quay đầu vừa nhìn, ngũ quan đen hóa của Diệp tử đã hóa thành hắc động không thấy đáy, rống giận mở to miệng liệt ra tới tận lỗ tai bổ nhào về phía hắn!

    Sau đó bị Ngụy Diễn cho một cái tát vỗ lên đầu.

    - Anh anh anh.. anh lại đánh phụ nữ, anh tính là nam nhân gì chứ..

    Trước một giây còn muốn hủy thiên diệt địa, buộc linh cô nương một giây sau liền lui tới góc tường vây quanh chính mình, một bộ dáng đáng thương lại vô tội.
     
    Minh Hi and Heoheocon9552 like this.
  8. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 40 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngụy Diễn nghĩ thầm, nếu không phải cô đột nhiên phát điên tôi cũng sẽ không làm cho cô trấn định lại, nhưng ngẫm lại chính mình không nhắc nhở một tiếng đã trực tiếp lợi dụng đặc tính buộc linh của nàng một phen, hình như làm cho lương tâm mình có chút đau:

    - Được rồi, vậy để cho tôi đốt một bộ quần áo cho cô đi.

    Diệp tử:

    - Mùa đông sắp qua tôi muốn bộ quần áo nhìn xinh đẹp thời trang mùa xuân tôi thích nhan sắc vàng nhạt nhớ rõ tôi muốn khoản mới nhất nếu như là váy thì tốt nhất không được mua hàng vỉa hè lừa dối tôi!

    Ngụy Diễn:

    - Cô..

    - Anh anh anh.. anh nói không giữ lời, anh tính là nam nhân gì chứ..

    Ngụy Diễn:

    - Chờ tôi giải quyết xong chuyện này thì đốt cho cô.

    Đến lúc đó chính mình là nam sinh đi trong cửa hàng mua váy phỏng chừng sẽ có chút phiền toái.

    Giờ Tý là giờ giấc ngày cũ ngày mới giao tiếp, cũng là lúc âm dương giao giới, từ trước tới nay đều là thời gian âm khí nặng nhất.

    Ngày hôm nay khí trời tốt, ánh trăng buổi tối tuy không đủ tròn, nhưng đủ sáng, Ngụy Diễn ngồi trên nóc nhà cũng không cần chiếu sáng, là có thể nương ánh trang đem chữ viết trên nhật ký thấy được thật rõ ràng.

    Ngụy Diễn cũng không có chướng ngại tâm lý khi nhìn nhật ký của người khác, dù sao Chu Thúy Thúy đã chết rồi, hơn nữa còn là bản thân Chu Thúy Thúy chạy tới tìm hắn xin giúp đỡ.

    Về phần hắn muốn làm cho Chu Thúy Thúy đang ở trong trạng thái oán quỷ nhanh chóng khôi phục ý thức thanh tỉnh, mà thủ đoạn thao tác nhanh nhất tự nhiên là thông qua nhật ký.

    Ngụy Diễn đem Chu Thúy Thúy trong trạng thái oán quỷ từ trong tiểu hồ lô chụp vào quyển nhật ký, liền bắt đầu nhìn xem.

    Quyển nhật ký này tuy rằng rất mỏng, nhưng lại có mấy chục trang, đại khái là vì tiết kiệm giấy Chu Thúy Thúy viết chữ thật nhỏ, vừa nhỏ lại san sát nhau cũng không phân chia thời gian khoảng cách, nhìn thấy thật tốn sức. Không thể không nói, Chu Thúy Thúy không hổ là giống như những cô gái ở thời kỳ trưởng thành, thích đem tâm sự của mình ghi chép lại, mà chữ viết thì như người, trong nhật ký của nàng tràn ngập sự ai oán cùng tự ti, về vẻ bề ngoài của nàng, về thành tích học tập, về những việc không như ý lúc ở nhà cùng trong trường học..

    Những nội dung như vậy chủ yếu tràn đầy trong nhật ký nhiều tới 80%, mãi tới về sau trong nhật ký tâm sự của một cô bé mới trưởng thành mới xuất hiện nội dung mới.

    - Dương Ba?

    Ngụy Diễn nhìn hai chữ được đồ đậm trong nhật ký:

    - Đây là địa phương gì vậy? Là tổ chức kẻ yêu thích động vật đăng lên sao?

    - Ngay cả Dương Ba mà anh cũng không biết? Anh còn là học sinh trung học thời đại này hay sao?

    Đại khái bởi vì nguyên nhân làm quỷ hồn thoát khỏi sự trói buộc của thân thể, cảm giác mình cũng là người tham dự nên Soái Soái sinh động biểu diễn cho Ngụy Diễn xem cái gì gọi là "khiếp sợ lồi cả nhãn cầu".

    Vẻ mặt Ngụy Diễn không đổi sắc:

    - Hiện tại cậu thành quỷ là càng ngày càng cất cánh chính mình.

    Soái Soái ngượng ngùng đem nhãn cầu nhặt lên lắp trở về:

    - Dương Ba là một trang web mới được phát lên, hiện tại hoàn cảnh gia đình của nhân dân tốt lên, hoặc là trong nhà mua máy tính, hoặc là mua không nổi cũng có thể để dành chút tiền lẻ đi internet lên mạng, bọn họ trừ bỏ đăng ký wechat ra, còn thích đi vào trang web vui chơi. Đại bộ phận quần thể trong Dương Ba đều là những người ở trong sinh hoạt sự thật không dễ dàng, cảm thấy được áp lực rất lớn muốn phát tiết, hoặc là tìm xin giúp đỡ, bọn hắn tự xưng là "dương" cấp thấp trong sinh vật liên, ở bên trong trang web ôm đoàn sưởi ấm.

    Soái Soái nhớ rõ chính mình cũng từng là một thành viên trong đó, hắn đi Dương Ba là vì phát tiết uất khí trong học tập cùng trong sinh hoạt của chính mình.

    Rất rõ ràng, sau khi Chu Thúy Thúy tiếp xúc Dương Ba, hơn nữa còn cách internet ai cũng không biết nàng, liền có thể tận tình phát tiết nỗi buồn bực cùng lòng tuyệt vọng của chính mình.
     
    Minh Hi and Heoheocon9552 like this.
  9. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 41 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ trong nhật ký của nàng cũng lộ ra điểm này, hơn nữa từ bên trong còn có thể thấy được, gia nhập Dương Ba không bao lâu sau, nàng liền gặp một đám "đồng loại".

    Trên thực tế trong Dương Ba trẻ vị thành niên rất nhiều, đại khái là vì tâm trí của bọn họ còn chưa trưởng thành, vả lại đều có một loại cảm xúc tự lấy mình làm trung tâm, thật dễ dàng đem việc nhỏ hóa lớn, là nguyên nhân tự oán tự trách chính mình.

    Đại khái phát hiện nguyên lai trên thế giới này còn có rất nhiều người có tình huống tương tự như nàng, sau khi tìm được đồng loại càng làm tinh thần nàng thêm sa sút – có câu nói tuy rằng thật thô bỉ nhưng thật sự thật: Xung quanh đều là bạn bè tích cực sẽ làm cho mình cũng trở nên tích cực. Nhưng nếu người xung quanh đều biểu đạt cảm xúc phản đối tiêu cực, như vậy bản thân mình cũng sẽ biến thành bi quan cùng nản lòng.

    Chu Thúy Thúy chính là người sau, ở trong đoạn thời gian đó, nàng chẳng những ở trong Dương Ba luôn biểu đạt cảm xúc muốn chết – thiếu niên thiếu nữ ở thời kỳ trưởng thành thật dễ dàng đem cái chết gì gì đó bắt trên miệng mình.

    - Nhưng từ sau khi tôi gặp được Đỗ Long liền xảy ra thay đổi, Đỗ Long hắn cũng ở trong Dương Ba, hắn phát bái thiếp đều oán hận cuộc sống cùng quanh mình không được như ý, nhưng mỗi lần tôi phát tiết xong oán hận hắn sẽ không giống như những bạn bè khác than thở cuộc sống không sung sướng của chính mình với tôi, mà là sẽ thật kiên nhẫn căn cứ theo những bất mãn mà tôi phát tiết oán hận đặc biệt cho tôi an ủi. Tôi cảm thấy được đối phương quả thực chính là người tâm linh tương thông với tôi, tôi nghĩ gì hắn cũng biết. Vì thế quen biết nhau trên trang web một khoảng thời gian, chúng tôi liền tăng thêm wechat của nhau, hơn nữa tôi không có việc gì thì đi tìm hắn nói chuyện phiếm, ngay cả Dương Ba cũng không tiếp tục đi.

    Nói tới đây quỷ hồn Chu Thúy Thúy chui ra khỏi quyển nhật ký trong tay Ngụy Diễn, giống như khói đen hội tụ thành hình, bây giờ oán khí của nàng càng đậm nhưng thần trí đã ổn định hơn:

    - Đỗ Long chỉ lớn hơn tôi vài tuổi, cho nên bất tri bất giác tôi đã thích hắn. Nhưng tôi cũng không dám đem loại tâm tình này thổ lộ, bởi vì tôi xấu xí như vậy, hơn nữa còn tệ hại không đúng tý nào, nhưng ảnh chụp trong wechat của Đỗ Long lại là một thanh niên tiêu sái anh tuấn.

    Ngụy Diễn không có ý kiến, ý bảo nàng tiếp tục nói.

    Chu Thúy Thúy cũng không tính toán dừng lại:

    - Tôi vốn suy nghĩ khiến cho tôi lẳng lặng thầm mến Đỗ Long là tốt rồi, chúng tôi chỉ lưu lại trên mạng trao đổi, để cho hắn tưởng tôi chỉ là một cô gái đa sầu đa cảm văn nghệ, mà không phải là một cô gái xấu xí tự tin lại nghèo khó, mãi tới khi tôi tốt nghiệp trung học, đi ra ngoài làm công, hoặc là sau này cùng một nam nhân bình thường không chút thú vị kết hôn sinh con.. nhưng không nghĩ tới mẹ của tôi lại nghĩ muốn cho tôi bỏ học! Cũng bởi vì tôi không phải con ruột! Bởi vì tiền! Đã nghĩ để cho tôi gả cho một lão nam nhân háo sắc lại không có khả năng! Tuổi của hắn đều có thể làm ba ba của tôi!

    Nói tới đây, cả người Chu Thúy Thúy giống như một con nhím bị kích thích, oán khí quanh thân cũng biến thành bén nhọn.

    - Cho nên tôi mới to gan lớn mật trộm tiền trong nhà đi đóng học phí, cho nên tôi mới được ăn cả ngã về không đi tìm cầu xin Đỗ Long hỗ trợ. Nhưng tôi không nghĩ tới Đỗ Long hắn lại nói hắn ưa thích tôi! Hắn thậm chí nói không quan tâm việc tôi phải gả cho người khác, chỉ cần gả cho hắn, hắn muốn lập tức tới tìm tôi! Bởi vì cuộc sống trước kia của hắn đều là màu xám ảm đạm, mãi tới gặp được tôi mới biết trên đời này còn có một đóa hoa tiểu bách hợp càng nhu nhược yếu ớt cần hắn che chở quan ái..

    Nhớ tới chỗ này, trên mặt Chu Thúy Thúy lộ ra vẻ thẹn thùng thuộc loại một thiếu nữ trẻ tuổi, phối hợp hốc mắt trống rỗng cùng thân thể thiếu sót toàn bộ nội tạng của nàng, làm cho người ta cũng không thể cảm thụ được nửa phần ngọt ngào, chỉ làm da đầu người run lên:

    - Tôi cũng là vò đã mẻ lại sứt, dù sao tôi chỉ có hai bàn tay trắng, coi như Đỗ Long phát hiện tiểu bách hợp trong lòng hắn là một cô gái xấu xí nên thất vọng rời đi cũng không sao cả, bởi vì tôi chỉ cần gặp được Đỗ Long một lần là có thể đi chết được rồi! Tôi muốn chết trước cửa nhà tôi, làm cho cha mẹ tôi hối hận!
     
    Heoheocon9552 and Minh Hi like this.
  10. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 41 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì cái gì trong rất nhiều truyền thuyết khủng bố, người có âm khí dày đặc đều là trẻ con, nữ nhân trẻ tuổi cùng người già, cũng là bởi vì hình thể ba loại người này suy nhược, vả lại càng dễ dàng xử trí theo cảm tính.

    Nhất là trẻ con cùng người già, đều có được điểm giống nhau như "thần chí không rõ ràng lắm", làm việc lại càng dễ dựa theo bản năng.

    Mà như là Chu Thúy Thúy, bởi vì ở nhà luôn bị đối đãi khác nhau, hơn nữa bản thân lại có chỗ thiếu hụt bên ngoài, từ nhỏ tới lớn không có được bao nhiêu đãi ngộ công chính, điều này khiến cho cách xử thế làm người của nàng sẽ càng thêm cực đoan.

    Chu Thúy Thúy không hổ là lúc còn sống đã bị oán khí quấn thân, khi nàng phát tiết oán khí của chính mình, cả người hồng quang sáng rực, nếu không phải Ngụy Diễn đúng lúc đánh ra một đạo hoàng phù vào quỷ hồn của nàng, sợ là nàng cần nhập ma hóa thân thành ác quỷ.

    Bị một đạo phù chú của Ngụy Diễn kéo về thần trí, Chu Thúy Thúy thanh tỉnh hơn một ít, nhưng trong ánh mắt "nhìn" Ngụy Diễn rõ ràng mang theo vài phần co rúm lại.

    - Nhưng bạn trên mạng của cô ngày đó biểu hiện cũng không ngại điều kiện bộ dạng của cô không phải sao?

    Chu Thúy Thúy run rẩy gật đầu:

    - Đích thật là như vậy, ngày đó mẹ của tôi không phải đi tìm Đổng lão sư đòi lại học phí sao, sau đó tôi chạy ra ngoài, thiếu chút nữa bị xe đụng phải, không nghĩ tới tài xế chính là Đỗ Long! Nguyên lai hắn vì muốn gặp tôi nên từ ngàn dặm xa xôi lái xe tới tìm tôi, hắn chẳng những không ghét bỏ tôi, còn mang theo tôi đi ăn cơm, chơi đùa, mua quần áo, tôi không muốn trở về cũng tìm chỗ ở cho tôi..

    - Bị hắn sủng ái như vậy nên tôi cũng không muốn chết, nhưng tôi cũng không muốn tiếp tục đi học, tựa như lời mẹ tôi nói, thành tích của tôi lại không tốt, đến trường chỉ lãng phí tiền, Đỗ Long yêu thích tôi, nguyện ý lấy tôi, tôi muốn gả cho hắn, đi theo hắn đến nơi khác sinh sống.

    - Nhưng trước khi đi, tôi còn muốn làm cho những người từng cười nhạo tôi, khinh thường tôi biết hiện tại tôi qua cuộc sống tốt bao nhiêu, cho nên liền khẩn cầu Đỗ Long tăng một đợt mặt mũi cho tôi ở trước cửa trường học.

    Ngụy Diễn nhịn không được nói:

    - Bó hoa kia là cô để cho hắn mua sao?

    Chu Thúy Thúy hốt hoảng một chút:

    - Hoa gì? A, anh nói hoa hồng sao? Không phải, là hắn mua, tôi cũng không nghĩ tới, thật bất ngờ lại vui mừng.

    Ngụy Diễn còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy Chu Thúy Thúy đắm chìm trong hồi ức vẫn thay đổi đề tài:

    - Cô đã tìm được chân ái, sau này cũng sẽ vượt qua cuộc sống tốt đẹp, vậy tại sao cô hiện tại.. cô đã gặp chuyện gì? Đỗ Long hắn thế nào? Hắn đã biết cô chết rồi sao? Có báo cảnh hay chưa?

    Mỗi khi Ngụy Diễn hỏi một vấn đề, Chu Thúy Thúy lại bật lui ra sau một bước, đến cuối cùng nàng rõ ràng cuộn tròn thành một đoàn, hai tay ôm lấy đầu, bi ai khóc:

    - Không có không có không có! Toàn bộ đều là giả! Tôi nghĩ đó là nam nhân tốt, tôi nghĩ đó là cuộc sống thật tốt, tương lai tốt đẹp mà tôi cho rằng sắp có được đều là giả!

    Nguyên lai ngày đó ở cửa trường học Chu Thúy Thúy được nở mày nở mặt một phen sau, vốn định đi theo Đỗ Long bỏ trốn, nhưng Đỗ Long lại khuyên nàng nói muốn cấp cho nàng một thân phận người vợ quang minh chính đại, cho nên muốn cho nàng về nhà lấy hộ khẩu mang theo, bọn họ trở về đãi mâm cỗ, đợi tới tuổi được kết hôn hợp pháp lại đi đăng ký.

    Chu Thúy Thúy vốn có chút không thông minh, sau khi đắm chìm trong tình yêu cũng không có chủ kiến, vì thế đi về Chu gia yêu cầu lấy sổ hộ khẩu.

    Nhưng cha mẹ nàng thấy nàng bò lên kẻ có tiền nên không chịu nhả ra, mà là công phu sư tử ngoạm cần lễ hỏi, nếu không sẽ không đưa sổ hộ khẩu.

    Chu Thúy Thúy vốn đã sinh lòng ngăn cách với cha mẹ nuôi, phía trước còn có chuyện muốn bán nàng làm nàng ghét cay ghét đắng cha mẹ nuôi, lúc này thái độ của cha mẹ nuôi càng làm cho chút băn khoăn cuối cùng của nàng cũng đã đánh mất – vì thế dựa theo lời Đỗ Long nói "nếu cha mẹ không đồng ý" thì dùng phương pháp giải quyết chính là trộm sổ hộ khẩu, suốt đêm đi theo Đỗ Long bỏ trốn.

    Cha mẹ nuôi rất nhanh phát hiện sổ hộ khẩu bị mất trộm, nhưng biển người mênh mông, chính bọn họ vừa nghèo lại không có nhân mạch, lại không biết đối phương là ai, chỉ biết lái xe lại có tiền, cuối cùng còn thiếu kiến thức pháp luật cho nên hai vợ chồng chỉ có thể tùy ý cho con gái nuôi bỏ trốn, cũng buông tay mặc kệ, chỉ là luôn nguyền rủa kẻ vô ơn như Chu Thúy Thúy, mắng nàng không tiêu diêu được bao lâu.

    Cũng không biết có phải lời nguyền rủa của hai vợ chồng họ linh nghiệm hay không, Chu Thúy Thúy cũng không trải qua được ngày tháng mà nàng tha thiết ước mơ, đợi nàng bởi vì say xe ngủ thiếp đi, lúc nàng tỉnh lại cũng không phải nhà lầu thông thoáng rộng rãi, mà là đèn lớn chói mắt, cùng với người mặc bộ quần áo màu lam bao bọc khắp toàn thân từ trên xuống dưới cùng đôi mắt lóe hàn quang rét lạnh, chẳng những như vậy nàng còn cảm nhận được đau đớn tận xương tủy!
     
    Heoheocon9552 and Minh Hi like this.
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...