Tôi, Huyền Học Cải Mệnh
Tác giả: Sa Đề
Editor: GiangNgan
Tác giả: Sa Đề
Editor: GiangNgan
Chương 26 :(b)
Lúc trước chỉ nói cần mượn phòng trống trong Ngụy gia quay phim, nhưng đoạn tiết mục cuối cùng cũng chưa quay xong, cho nên mọi người cọ chỗ này một chút chỗ kia một chút, bất tri bất giác không kịp đặt vé máy bay, chỉ đành lưu lại thôn Tử Thụ qua đêm 30.
Đối với sao kim mà nói ngày lễ ngày nghỉ là không tồn tại, nhất là tết âm lịch, càng là thời gian bọn họ bận rộn muốn chổng vó, đương nhiên vội cũng khoái hoạt lên, dù sao tết âm lịch đại bộ phận mọi người đều nghỉ phép, nhiệt độ cùng nhân khí càng dễ dàng đạt tới.
Miêu Nhiễm mặc dù là người chủ trì nổi tiếng của đài truyền hình, nhưng hắn cũng biết nếu kế hoạch không theo kịp thời gian, vẫn có thể ứng đối nên không chút hoang mang.
Về phần khách quý.. so sánh mà nói Tạ Bách cũng xin miễn những lời mời bên ngoài, ba người còn lại tuy đều là lão tiền bối vào ngành nhiều năm, nhưng cũng không quá nổi tiếng, huống hồ lúc ký hợp đồng quay tiết mục cũng từng phòng ngừa bởi vì ngoài ý muốn phát sinh sẽ làm chậm trễ - nếu tiến độ quay phim kéo dài, tổ tiết mục sẽ có đền bù, về phần là tiền tài hay phương diện tài nguyên đều do chính họ hoặc người đại diện tự mình hiệp đàm ước định hạng mục công việc.
Đừng tưởng điều này không trọng yếu, mặc dù show truyền hình thực tế này còn chưa nổi danh, nhưng tựa đại thụ nên có thể hóng mát, đài truyền hình đứng sau lưng tổ tiết mục cũng là thứ nhất trong giới giải trí, bình thường bọn họ cũng rất khó có cơ hội hợp tác, cho nên tính thế nào bọn họ cũng không mệt là được.
Bởi vậy cho dù bị buộc lưu lại trong thôn trang nhỏ qua đêm giao thừa, mọi người cũng chỉ có chút oán hận, cũng không có quá mức gây khó khăn nháo sự.
Nhưng nếu là ăn tết đương nhiên cần ăn cơm tất niên, khách quý cùng người của tổ tiết mục cộng lại mười mấy người, Ngụy gia lại là địa phương lâm thời tìm được, khẳng định cần tự mình chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, ba người Ngụy gia đều từ thị trấn trở về, không kịp chuẩn bị nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy, cho nên tổ tiết mục lại đi tìm bí thư chi bộ thôn.
Bí thư chi bộ thì nghĩ, nếu đều cần bán, giá cả cũng như thị trường, vậy tại sao nhà mình không bán?
Cho nên hiện tại hắn thu số tiền kia thu được thoải mái.
Mà hắn cũng không phải người chỉ biết đem tiền nhét vào trong túi của mình, cho nên tổ tiết mục cấp cho phí tổn đều bỏ vào quỹ công của thôn Tử Thụ.
Bí thư chi bộ thôn cười a a đi rồi, lưu lại cha con Ngụy Hoành Lượng cùng nhân viên công tác của tổ tiết mục nhìn đống thịt sống phạm vào khó khăn.
- Đồng hương, không biết ngài có thể giúp chúng tôi giết một chút.. chúng tôi sẽ trả thù lao!
Dù sao cũng là bữa cơm đoàn viên, cấp trên có cấp cho tài chính đặc thù chi tiêu, bọn họ không sợ tiêu tiền – giá hàng cho phép, trước kia số tiền này chỉ đủ ăn một bữa cơm trong khách sạn nội thành nhưng ở trong tiểu thôn xóm đủ cho bọn họ "tiêu xài".
Ngụy Hoành Lượng khoát tay:
- Aizzz, nói chuyện tiền bạc gì chứ! Trước đó các vị đã cấp cho chúng tôi nhiều như vậy, đi ra bên ngoài, gặp nhau chính là duyên phận, giúp đỡ một chút chỉ là chuyện nhỏ.
- Nếu như vậy, chi bằng cả nhà Ngụy thúc cùng chúng tôi cùng nhau ăn cơm đi!
Thanh âm đột nhiên xen vào làm mọi người đều nhìn qua, Tạ Bách cười sang sảng:
- Giống như lời Ngụy thúc đã nói, gặp nhau chính là duyên phận, ở một đêm đặc thù như vậy, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm tất niên thật náo nhiệt! Tôi nghĩ những người khác hẳn cũng sẽ không để ý.
Những người khác đương nhiên sẽ không để ý, tiết mục kỳ đầu tiên khách quý vì xông ra chủ đề, đều trải qua sàng chọn không có bệnh công chúa, bệnh hoàng tử, tuyệt sẽ không xuất hiện tư tưởng "Nông dân có tư cách gì ngồi cùng bàn ăn cơm với sao kim", huống chi nhan giá trị của Ngụy gia đích thật là không thấp, hai anh em thiếu niên tuấn soái thiếu nữ thanh tú không nói, cho dù Ngụy Hoành Lượng có bề ngoài phong sương nhưng cũng là một vị đại thúc sạch sẽ gọn gàng.
Nếu đã nói như vậy, mọi người liền bận việc.
Xét thấy tổ tiết mục tính toán quay phim nấu cơm tất niên, món ăn chay xem như cấp phúc lợi cho khán giả, như vậy giai đoạn trước thu thập chuẩn bị nguyên vật liệu đều do Ngụy gia cùng nhân viên công tác đi làm.
Đối với sao kim mà nói ngày lễ ngày nghỉ là không tồn tại, nhất là tết âm lịch, càng là thời gian bọn họ bận rộn muốn chổng vó, đương nhiên vội cũng khoái hoạt lên, dù sao tết âm lịch đại bộ phận mọi người đều nghỉ phép, nhiệt độ cùng nhân khí càng dễ dàng đạt tới.
Miêu Nhiễm mặc dù là người chủ trì nổi tiếng của đài truyền hình, nhưng hắn cũng biết nếu kế hoạch không theo kịp thời gian, vẫn có thể ứng đối nên không chút hoang mang.
Về phần khách quý.. so sánh mà nói Tạ Bách cũng xin miễn những lời mời bên ngoài, ba người còn lại tuy đều là lão tiền bối vào ngành nhiều năm, nhưng cũng không quá nổi tiếng, huống hồ lúc ký hợp đồng quay tiết mục cũng từng phòng ngừa bởi vì ngoài ý muốn phát sinh sẽ làm chậm trễ - nếu tiến độ quay phim kéo dài, tổ tiết mục sẽ có đền bù, về phần là tiền tài hay phương diện tài nguyên đều do chính họ hoặc người đại diện tự mình hiệp đàm ước định hạng mục công việc.
Đừng tưởng điều này không trọng yếu, mặc dù show truyền hình thực tế này còn chưa nổi danh, nhưng tựa đại thụ nên có thể hóng mát, đài truyền hình đứng sau lưng tổ tiết mục cũng là thứ nhất trong giới giải trí, bình thường bọn họ cũng rất khó có cơ hội hợp tác, cho nên tính thế nào bọn họ cũng không mệt là được.
Bởi vậy cho dù bị buộc lưu lại trong thôn trang nhỏ qua đêm giao thừa, mọi người cũng chỉ có chút oán hận, cũng không có quá mức gây khó khăn nháo sự.
Nhưng nếu là ăn tết đương nhiên cần ăn cơm tất niên, khách quý cùng người của tổ tiết mục cộng lại mười mấy người, Ngụy gia lại là địa phương lâm thời tìm được, khẳng định cần tự mình chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, ba người Ngụy gia đều từ thị trấn trở về, không kịp chuẩn bị nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy, cho nên tổ tiết mục lại đi tìm bí thư chi bộ thôn.
Bí thư chi bộ thì nghĩ, nếu đều cần bán, giá cả cũng như thị trường, vậy tại sao nhà mình không bán?
Cho nên hiện tại hắn thu số tiền kia thu được thoải mái.
Mà hắn cũng không phải người chỉ biết đem tiền nhét vào trong túi của mình, cho nên tổ tiết mục cấp cho phí tổn đều bỏ vào quỹ công của thôn Tử Thụ.
Bí thư chi bộ thôn cười a a đi rồi, lưu lại cha con Ngụy Hoành Lượng cùng nhân viên công tác của tổ tiết mục nhìn đống thịt sống phạm vào khó khăn.
- Đồng hương, không biết ngài có thể giúp chúng tôi giết một chút.. chúng tôi sẽ trả thù lao!
Dù sao cũng là bữa cơm đoàn viên, cấp trên có cấp cho tài chính đặc thù chi tiêu, bọn họ không sợ tiêu tiền – giá hàng cho phép, trước kia số tiền này chỉ đủ ăn một bữa cơm trong khách sạn nội thành nhưng ở trong tiểu thôn xóm đủ cho bọn họ "tiêu xài".
Ngụy Hoành Lượng khoát tay:
- Aizzz, nói chuyện tiền bạc gì chứ! Trước đó các vị đã cấp cho chúng tôi nhiều như vậy, đi ra bên ngoài, gặp nhau chính là duyên phận, giúp đỡ một chút chỉ là chuyện nhỏ.
- Nếu như vậy, chi bằng cả nhà Ngụy thúc cùng chúng tôi cùng nhau ăn cơm đi!
Thanh âm đột nhiên xen vào làm mọi người đều nhìn qua, Tạ Bách cười sang sảng:
- Giống như lời Ngụy thúc đã nói, gặp nhau chính là duyên phận, ở một đêm đặc thù như vậy, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm tất niên thật náo nhiệt! Tôi nghĩ những người khác hẳn cũng sẽ không để ý.
Những người khác đương nhiên sẽ không để ý, tiết mục kỳ đầu tiên khách quý vì xông ra chủ đề, đều trải qua sàng chọn không có bệnh công chúa, bệnh hoàng tử, tuyệt sẽ không xuất hiện tư tưởng "Nông dân có tư cách gì ngồi cùng bàn ăn cơm với sao kim", huống chi nhan giá trị của Ngụy gia đích thật là không thấp, hai anh em thiếu niên tuấn soái thiếu nữ thanh tú không nói, cho dù Ngụy Hoành Lượng có bề ngoài phong sương nhưng cũng là một vị đại thúc sạch sẽ gọn gàng.
Nếu đã nói như vậy, mọi người liền bận việc.
Xét thấy tổ tiết mục tính toán quay phim nấu cơm tất niên, món ăn chay xem như cấp phúc lợi cho khán giả, như vậy giai đoạn trước thu thập chuẩn bị nguyên vật liệu đều do Ngụy gia cùng nhân viên công tác đi làm.

