Đam Mỹ [Edit] Tôi, Huyền Học Cải Mệnh - Sa Đề

Discussion in 'Đã Hoàn' started by GiangNgan, Oct 13, 2024.

  1. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 190 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ban đầu nàng còn cảm thấy may mắn vì tưởng mình còn sống, nhưng đợi khi nàng nhìn thấy rõ hoàn cảnh xung quanh mình nàng liền tình nguyện chính mình cứ như vậy chết cho xong!

    Hồi tưởng lại chính mình bị trói chặt không thể nhúc nhích, giống như con cá nằm trên thớt, dưới tình huống không được gây tê lồng ngực cùng bụng bị mở ra, trái tim còn đang nhảy lên, thận, gan toàn bộ khí quan đều bị tử linh búp bê vẻ mặt không chút thay đổi dùng những bàn tay cứng ngắc nhưng lại linh hoạt đào ra ngoài bỏ vào trong hộp giữ tươi, cho dù hiện tại nàng không còn thân thể cũng cảm thấy xương cốt rét run.

    Nàng muốn thét lên chói tai, muốn giãy dụa, muốn chạy trốn nhưng sự thật ngoại trừ ánh mắt còn có thể chuyển động, thậm chí một tiếng cầu xin tha thứ cũng không thể nói ra ngoài.

    Càng hoang đường chính là, bởi vì thủ đoạn của Lạp Tân Tụng Mạt, nàng không bởi vì bị lấy hết khí quan mà chết, cuối cùng còn cảm thụ được đao phẫu thuật sắc bén khoét ra tròng mắt của mình.

    Nhưng mãi tới khi đó, ác mộng của nàng còn chưa chấm dứt, ngược lại là một ác mộng khác bắt đầu.

    Sau khi nàng lại mở "ánh mắt", Lâm Mục Gia từ đồng tử trong suốt trắng đen phân minh của cô gái đối diện nhìn thấy được bộ dáng hiện tại của chính mình – nàng mặc một bộ váy vàng nhạt khảm lên bảo thạch từng làm cho nàng cảm thấy kinh diễm, khuôn mặt nàng càng thêm tuổi trẻ xinh đẹp, nhưng nàng lại không hề có chút vui sướng.

    Bởi vì nàng biến thành một con búp bê, một con tử linh búp bê mà nàng trốn tránh còn không kịp.

    Trong nháy mắt đó nàng rốt cục hiểu rõ vì sao khi nàng nhìn thấy trong phòng có nhiều búp bê như vậy lại làm cho nàng dựng đứng tóc gáy, bởi vì chúng nó, nguyên bản vốn là một đám sinh mệnh tươi sống!

    Đáng tiếc chính là, những tử linh búp bê này tuy rằng đều trải qua bất hạnh, nhưng không vì như vậy mà sản sinh ý tưởng "không cần gia tăng càng nhiều người bị hại", ngược lại còn đem ma trảo vươn hướng càng nhiều người vô tội.

    Giống như là nàng bây giờ.

    Mặc dù có một bộ phận nguyên nhân là nhận lấy Lạp Tân Tụng Mạt thao tác, nhưng không thể phủ nhận lúc chúng nó còn là nhân loại bản tính chúng nó cũng không lương thiện, so với người bình thường càng thêm vì tư lợi, tâm tính mỗi con búp bê càng thêm độc ác nghiêm trọng.

    Nếu bản thân bọn nó không tốt, dựa vào cái gì các người có thể trải qua cuộc sống tốt hơn bọn nó?

    Chẳng qua thiếu nữ kia thật sự quá cảnh giác, Lâm Mục Gia xuất sư bất lợi, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng lôi kéo đồng bạn của nàng chạy trốn.

    Nhìn bóng lưng đối phương biến mất, ánh mắt Lâm Mục Gia nảy sinh ác độc, càng oán hận – vì cái gì, vì cái gì thiếu nữ kia có thể bình yên vô sự thoát đi, mà chính mình lại rơi vào hoàn cảnh không chịu nổi như thế!

    Nhưng khi Ngụy Diễn bọn họ xuất hiện, nàng không khỏi cảm thấy may mắn vì mình đã xuất sư thất bại, cho nên trên tay còn chưa dính vào mạng người, nếu không nàng sẽ giống như những tử linh búp bê khác bị vị đạo sĩ kia niệm kinh mà hồn phi phách tán!

    Dù là như thế, thanh âm niệm kinh siêu độ vong linh vẫn làm toàn thân Lâm Mục Gia thật khó chịu, đầu đau muốn nứt, lo lắng mình bị biến mất mới nhanh chóng cầu cứu.

    Trong nội tâm nàng tồn lấy một tia may mắn – là Lạp Tân Tụng Mạt đem nàng biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không giống quỷ, nhưng bây giờ nhìn thấy Lạp Tân Tụng Mạt đánh không lại Ngụy Diễn bọn họ, như vậy nàng có thể nhờ bọn họ hỗ trợ một lần nữa sống lại hay không?

    Nhưng chút yêu cầu xa vời như vậy một giây sau bị Ngụy Diễn vô tình mai một:

    - Không được, không có biện pháp, cô đã chết rồi.

    Thái độ quá mức kiên quyết, ngữ khí quá mức quyết đoán, làm cho Lâm Mục Gia đang tính toán tận lực cầu xin lập tức trố mắt nguyên tại chỗ, thân hình sương khói tựa hồ có trong nháy mắt bị ngưng trệ.

    - Tôi, tôi làm sao lại chết rồi sao..

    Lâm Mục Gia cự tuyệt tiếp nhận sự thật này, ban đầu nàng còn đang đau khổ cầu xin, nhưng nhìn thấy Ngụy Diễn không chút dao động liền hỏng mất, thần sắc biến thành có chút bệnh tâm thần, nguyên bản linh hồn hỗn tạp màu xám dần dần chuyển biến thành màu đen:

    - Dựa vào cái gì người chết là tôi nha! Nhà của tôi có tiền, muốn bao nhiêu tôi đều có thể cho anh! Các anh không phải thật có bản lĩnh sao? Nhanh làm cho tôi sống lại a!

    Nàng không cam lòng, nàng thật sự không cam lòng!

    Nàng còn chưa tới hai mươi tuổi, vẫn là tuổi xuân như hoa, nàng còn xinh đẹp như vậy, có nhiều fan hâm mộ thích nàng, nhân sinh phồn hoa vừa mới bắt đầu..

    Vì cái gì, tại sao là chính mình?

    Vì sao không phải là những nữ sinh thường thường không có gì lạ bộ dạng nhục nhã gia cảnh lại không tốt, dù là một đầu ngón tay cũng không sánh bằng nàng bị lựa chọn!
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
  2. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 190 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ban đầu nàng còn cảm thấy may mắn vì tưởng mình còn sống, nhưng đợi khi nàng nhìn thấy rõ hoàn cảnh xung quanh mình nàng liền tình nguyện chính mình cứ như vậy chết cho xong!

    Hồi tưởng lại chính mình bị trói chặt không thể nhúc nhích, giống như con cá nằm trên thớt, dưới tình huống không được gây tê lồng ngực cùng bụng bị mở ra, trái tim còn đang nhảy lên, thận, gan toàn bộ khí quan đều bị tử linh búp bê vẻ mặt không chút thay đổi dùng những bàn tay cứng ngắc nhưng lại linh hoạt đào ra ngoài bỏ vào trong hộp giữ tươi, cho dù hiện tại nàng không còn thân thể cũng cảm thấy xương cốt rét run.

    Nàng muốn thét lên chói tai, muốn giãy dụa, muốn chạy trốn nhưng sự thật ngoại trừ ánh mắt còn có thể chuyển động, thậm chí một tiếng cầu xin tha thứ cũng không thể nói ra ngoài.

    Càng hoang đường chính là, bởi vì thủ đoạn của Lạp Tân Tụng Mạt, nàng không bởi vì bị lấy hết khí quan mà chết, cuối cùng còn cảm thụ được đao phẫu thuật sắc bén khoét ra tròng mắt của mình.

    Nhưng mãi tới khi đó, ác mộng của nàng còn chưa chấm dứt, ngược lại là một ác mộng khác bắt đầu.

    Sau khi nàng lại mở "ánh mắt", Lâm Mục Gia từ đồng tử trong suốt trắng đen phân minh của cô gái đối diện nhìn thấy được bộ dáng hiện tại của chính mình – nàng mặc một bộ váy vàng nhạt khảm lên bảo thạch từng làm cho nàng cảm thấy kinh diễm, khuôn mặt nàng càng thêm tuổi trẻ xinh đẹp, nhưng nàng lại không hề có chút vui sướng.

    Bởi vì nàng biến thành một con búp bê, một con tử linh búp bê mà nàng trốn tránh còn không kịp.

    Trong nháy mắt đó nàng rốt cục hiểu rõ vì sao khi nàng nhìn thấy trong phòng có nhiều búp bê như vậy lại làm cho nàng dựng đứng tóc gáy, bởi vì chúng nó, nguyên bản vốn là một đám sinh mệnh tươi sống!

    Đáng tiếc chính là, những tử linh búp bê này tuy rằng đều trải qua bất hạnh, nhưng không vì như vậy mà sản sinh ý tưởng "không cần gia tăng càng nhiều người bị hại", ngược lại còn đem ma trảo vươn hướng càng nhiều người vô tội.

    Giống như là nàng bây giờ.

    Mặc dù có một bộ phận nguyên nhân là nhận lấy Lạp Tân Tụng Mạt thao tác, nhưng không thể phủ nhận lúc chúng nó còn là nhân loại bản tính chúng nó cũng không lương thiện, so với người bình thường càng thêm vì tư lợi, tâm tính mỗi con búp bê càng thêm độc ác nghiêm trọng.

    Nếu bản thân bọn nó không tốt, dựa vào cái gì các người có thể trải qua cuộc sống tốt hơn bọn nó?

    Chẳng qua thiếu nữ kia thật sự quá cảnh giác, Lâm Mục Gia xuất sư bất lợi, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng lôi kéo đồng bạn của nàng chạy trốn.

    Nhìn bóng lưng đối phương biến mất, ánh mắt Lâm Mục Gia nảy sinh ác độc, càng oán hận – vì cái gì, vì cái gì thiếu nữ kia có thể bình yên vô sự thoát đi, mà chính mình lại rơi vào hoàn cảnh không chịu nổi như thế!

    Nhưng khi Ngụy Diễn bọn họ xuất hiện, nàng không khỏi cảm thấy may mắn vì mình đã xuất sư thất bại, cho nên trên tay còn chưa dính vào mạng người, nếu không nàng sẽ giống như những tử linh búp bê khác bị vị đạo sĩ kia niệm kinh mà hồn phi phách tán!

    Dù là như thế, thanh âm niệm kinh siêu độ vong linh vẫn làm toàn thân Lâm Mục Gia thật khó chịu, đầu đau muốn nứt, lo lắng mình bị biến mất mới nhanh chóng cầu cứu.

    Trong nội tâm nàng tồn lấy một tia may mắn – là Lạp Tân Tụng Mạt đem nàng biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không giống quỷ, nhưng bây giờ nhìn thấy Lạp Tân Tụng Mạt đánh không lại Ngụy Diễn bọn họ, như vậy nàng có thể nhờ bọn họ hỗ trợ một lần nữa sống lại hay không?

    Nhưng chút yêu cầu xa vời như vậy một giây sau bị Ngụy Diễn vô tình mai một:

    - Không được, không có biện pháp, cô đã chết rồi.

    Thái độ quá mức kiên quyết, ngữ khí quá mức quyết đoán, làm cho Lâm Mục Gia đang tính toán tận lực cầu xin lập tức trố mắt nguyên tại chỗ, thân hình sương khói tựa hồ có trong nháy mắt bị ngưng trệ.

    - Tôi, tôi làm sao lại chết rồi sao..

    Lâm Mục Gia cự tuyệt tiếp nhận sự thật này, ban đầu nàng còn đang đau khổ cầu xin, nhưng nhìn thấy Ngụy Diễn không chút dao động liền hỏng mất, thần sắc biến thành có chút bệnh tâm thần, nguyên bản linh hồn hỗn tạp màu xám dần dần chuyển biến thành màu đen:

    - Dựa vào cái gì người chết là tôi nha! Nhà của tôi có tiền, muốn bao nhiêu tôi đều có thể cho anh! Các anh không phải thật có bản lĩnh sao? Nhanh làm cho tôi sống lại a!

    Nàng không cam lòng, nàng thật sự không cam lòng!

    Nàng còn chưa tới hai mươi tuổi, vẫn là tuổi xuân như hoa, nàng còn xinh đẹp như vậy, có nhiều fan hâm mộ thích nàng, nhân sinh phồn hoa vừa mới bắt đầu..

    Vì cái gì, tại sao là chính mình?

    Vì sao không phải là những nữ sinh thường thường không có gì lạ bộ dạng nhục nhã gia cảnh lại không tốt, dù là một đầu ngón tay cũng không sánh bằng nàng bị lựa chọn!
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
  3. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 190 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Các nàng cho dù chết cũng không có gì!

    Cũng may Ngụy Diễn không biết ý nghĩ âm u trong nội tâm của nàng, bởi vậy chỉ gọi Tạ Bách dùng hàn băng khí làm cho nàng bình tĩnh một chút, tiếp tục tàn nhẫn vô tình bổ đao:

    - Người chết như đèn diệt, ở một khắc cô đã chết, sự liên hệ giữa cô cùng thế gian này đã chặt đứt, không bằng trần về trần, đất về đất.

    Mặc dù đối phương nhìn qua bộ dạng như nghe không vào, nhưng nên nói hắn vẫn muốn nói:

    - Trên tay cô không dính máu tươi, vẫn còn có thể đầu thai.

    Dù là trạng thái linh hồn, nhưng Lâm Mục Gia bị đông cứng làm cho thần trí đều tê dại lại cũng không vừa lòng, ý thức được mình cứng rắn cũng không thực hiện được, liền dùng mềm, hai mắt đẫm nước mắt mông lung nói:

    - Nhưng mà đầu thai rồi cũng không còn là tôi a! Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, cha mẹ của tôi nhất định sẽ thật thương tâm, chúng ta dù sao cũng là bạn học, tôi luôn luôn rất ngưỡng mộ anh, suy bụng ta ra bụng người..

    Nói tới đây nàng đột nhiên bị ánh mắt của nam nhân đứng bên cạnh Ngụy Diễn hù sợ - không hiểu vì sao nàng có một loại trực giác nếu nàng còn nói tiếp nhất định sẽ chết rụng.

    Rõ ràng nàng đã chết rồi nha, sao có thể làm cho nàng sợ thành như vậy, quả nhiên khí tràng của đại minh tinh thật khác biệt sao?

    Kỳ thật nàng cũng nhận ra nam nhân tuấn mỹ bức người bên cạnh Ngụy Diễn là minh tinh Tạ Bách, nếu là nàng còn sống, nàng khẳng định đem lực chú ý đều đặt trên người Tạ Bách, nhưng hiện tại nàng đã chết rồi, minh tinh chẳng hạn xa không sánh bằng một đạo sĩ thực lực cao cường càng làm cho nàng để ý.

    Nhưng ánh mắt của đối phương thật sự là đáng sợ, làm cho nàng không dám tiếp tục đem thói quen làm nũng ám chỉ như thường làm đối với những nam nhân khác tiếp tục nói ra, chỉ có thể xoay xoay ánh mắt, đông cứng xoay chuyển đề tài:

    - Nếu đầu thai, có thể lựa chọn sao?

    Lời vừa nói ra khỏi miệng, nàng đột nhiên ý thức được nếu quả thật có thể lựa chọn, chính là tốt hơn là cho nàng sống lại!

    Nàng muốn trở thành người trên người! Muốn trực tiếp đầu thai thành nhi đồng nhà giàu nhất!

    Về phần cha mẹ mà nàng mới nhắc tới, sớm bị nàng ném ra sau đầu.

    Ngụy Diễn bị ý nghĩ kỳ lạ của nàng khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên, môi mấp máy, Tạ Bách liền giành trước cười lạnh mở miệng, trong giọng nói mỉa mai mười phần:

    - Phàm là còn có một hạt đậu phộng, cô cũng không say đến nỗi như vậy.

    Bị Tạ Bách trào phúng không chút lưu tình, Lâm Mục Gia tức giận toàn thân phát run, nhưng hiện tại nàng chỉ là sương khói tạo thành, vừa động sương khói liền có xu thế tiêu tán, sợ tới mức khiến nàng lập tức cứng lại rồi.

    Từ nhỏ tới lớn nàng cơ hồ không chịu qua suy sụp gì, muốn có cái gì chỉ cần dùng một ánh mắt hoặc là vài lời nói ám chỉ là có thể lấy được dễ như trở bàn tay, Lâm Mục Gia đột nhiên ý thức được thế giới này cũng không phải vây quanh nàng chuyển, tuy rằng nàng rất xinh đẹp, là em gái quốc dân võng hồng có chút danh tiếng, nhưng trên thực tế thế giới này người kiêng bộ dáng của nàng còn có rất nhiều rất nhiều.

    Nàng xem thường cả trai lẫn gái có bộ dạng hay gia cảnh bình thường, nhưng ở trước mặt Tạ Bách, nàng kỳ thật cũng giống như những người bị nàng từng xem thường mà thôi.

    Mà thủ đoạn ỷ đẹp hoành hành của nàng ở trước mặt Ngụy Diễn hoàn toàn không có tác dụng – trên thực tế lúc nàng còn sống, ở chung một sân khấu diễn tập làm MC, Ngụy Diễn chưa bao giờ liếc nhìn nàng một cái nào, hiện tại nàng đã chết ngay cả thi thể cũng không còn, nói vậy hắn càng không thèm lưu một chút chú ý gì lên người nàng.

    Ý thức được điểm này, toàn bộ chấp niệm của Lâm Mục Gia cũng không còn.

    Trong lúc Lâm Mục Gia thất hồn lạc phách, bên kia Soái Soái tranh đấu với tử linh pháp sư cũng tiến vào tình hình gay cấn.

    Mặc dù có Ngụy Diễn cùng Từ đạo trưởng đứng ra hỗ trợ, nhưng Soái Soái cuối cùng cũng không thể đem tử linh pháp sư hoàn toàn cắn nuốt sạch, đối phương có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật nhiều năm như vậy, lá bài tẩy bảo mệnh tự nhiên là không ít.

    Giãy thoát gông cùm xiềng xích của Soái Soái, tử linh pháp sư còn lưu một phần nhỏ tàn hồn cố gắng chạy thoát ra ngoài.

    Đại bộ phận tinh lực của Ngụy Diễn đều nằm chỗ Soái Soái, hoàn toàn không nghĩ tới tử linh pháp sư còn có thể đem chính mình thái mỏng, nhất thời không đề phòng "Sinh môn" mà hắn đang canh chừng xuất hiện một tia bại lộ.

    Trong lòng tàn hồn vui vẻ, đang định tiếp tục tiến lên bỏ chạy, ai ngờ ngay lúc này Lâm Mục Gia đang im lặng chờ được siêu độ đột nhiên bạo lên, giống như con sói cái hung tàn lao vút về hướng tàn hồn của Lạp Tân Tụng Mạt:

    - Đều là mày làm hại! Tao muốn cùng chết với mày!

    Không ai ngờ được Lâm Mục Gia sẽ làm ra hành động như thế, chờ Ngụy Diễn bọn họ kịp phản ứng thì không còn kịp rồi.

    Lâm Mục Gia giống như bị bỏ thêm sức cuồng bạo, Lạp Tân Tụng Mạt vốn bị Soái Soái làm cho hấp hối, thầm nghĩ chạy trốn, hoàn toàn không có chút phòng bị Lâm Mục Gia sẽ phản bội, cho nên trong nháy mắt tàn hồn không kịp chống cự đã bị nàng xé xác nuốt chửng.

    Nhìn thấy một màn này Ngụy Diễn bọn họ tỏ vẻ sợ ngây người!

    Ngụy Diễn cũng không biết lúc Lâm Mục Gia còn sống nàng là một người tuy xinh đẹp nhưng lại có tư tưởng ích kỷ hẹp hòi, nhưng không ngờ do tâm tư tự cho mình là người thông minh nên bị thông minh hại mất tính mạng.

    Nàng bị Lạp Tân Tụng Mạt hại chết, mắt thấy sống lại vô vọng, sau một loạt cảm xúc kích động như bệnh tâm thần liền muốn nhìn thấy Lạp Tân Tụng Mạt chết rồi mới đi đầu thai – cũng không thể không chứng kiến kẻ thù làm sao tử vong mà mình phải bị siêu độ rồi đi!
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
  4. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 191 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ai ngờ Lạp Tân Tụng Mạt lại cắt đuôi muốn sống, điều này chạm tới điểm mấu chốt của nàng – vừa nghĩ tới đại thù của mình còn chưa thể báo, nàng chỉ cảm giác mình quả thực thiệt thòi lớn, ý niệm nàng chết thì hắn cũng đừng hòng chạy trốn tràn khắp đại não, nháy mắt nàng liền bạo phát lực sát thương kinh người.

    - Cho nên nói, tử linh pháp sư khó chơi lại bị hai quỷ hồn giải quyết?

    Một nam nhân viên ngành đặc thù phụ trách ghi chép nhìn thấy Soái Soái cùng Lâm Mục Gia bay trên không trung, nhịn không được nghi ngờ:

    - Nói đùa sao? Chúng tôi từ chỗ đồ tể bác sĩ cùng huyết tinh nữ bộc đạt được tư liệu, tử linh pháp sư chẳng những lực lượng cường đại, hơn nữa bổn sự ẩn nấp siêu cường, quan trọng nhất là hắn làm tử linh pháp sư, am hiểu nhất là thao tác hồn phách, nhưng hiện tại anh lại nói hắn chết bởi quỷ hồn..

    - Suốt ngày đánh chim, bị chim mổ mà thôi, những lời này anh chưa từng nghe qua sao? Hoặc là "Hàng năm đi bên bờ sông, nào có không ướt giày" đây? Hắn cả ngày ở bên cạnh tử linh điên cuồng thử, không phải bị lật xe sao?

    Ngụy Diễn có chút không kiên nhẫn đỗi trở về.

    Không thể trách tính tình hắn không tốt, thật sự là hắn còn quan tâm thương thế của Tạ Bách, tuy rằng hiệu quả viên thuốc của Bạch Thứ rất tốt, nhưng Ngụy Diễn nhìn thấy sắc mặt Tạ Bách tái nhợt, vẫn cảm thấy nên đi bệnh viện kiểm tra toàn thân mới được.

    Chẳng qua hắn không thể giống như trước kia xử lý Thủy Vực quỷ vương đem chuyện kết thúc ném cho Từ đạo trưởng, dù sao quan hệ giữa Soái Soái cùng hắn không nhỏ, mà Lâm Mục Gia.. hiện tại cũng chỉ là một quỷ hồn.

    Cho nên nghe theo lời khuyên bảo của Tạ Bách, Ngụy Diễn tranh thủ thời gian đi đem sự tình kết thúc rồi nói sau, ai ngờ nhân viên công tác lại dây dưa hỏi tới hỏi lui không ngừng.

    Cũng không biết Từ đạo trưởng đi đâu vậy, chỉ lưu một câu đi tìm người thì không thấy bóng dáng.

    Bị Ngụy Diễn ngắt lời, nhân viên công tác có chút không vui:

    - Anh nói cái gì thì phải làm cái đó sao? Tôi cũng không nhìn thấy được tử linh pháp sư, chỉ bằng vào anh mở miệng thì phải tin? Chứng cớ đây?

    Hắn vừa dứt lời, Ngụy Diễn liền vung tay lên, trong tụ lý càn khôn chứa mấy cái túi lớn cao nửa ngày liền "bay" ra ngoài.

    Nhân viên công tác ngửi được mùi tanh, nhíu mày nhìn túi lớn:

    - Trong này là cái gì?

    Ngụy Diễn trừng mắt:

    - Chứng cớ a.

    - Cố làm ra vẻ huyền bí..

    Nhân viên công tác hồ nghi nhìn Ngụy Diễn cùng Tạ Bách, đưa tay muốn cởi bỏ cái túi, miệng còn nói thầm:

    - Cố làm ra vẻ huyền bí.. a ụa!

    Hắn đặt mông ngồi dưới đất, ngón tay run rẩy chỉ vào túi lớn, không ngừng nhìn qua Ngụy Diễn lại nhìn túi lớn.

    - Chuyện gì xảy ra?

    Thanh âm lạnh lẽo từ xa đến gần vang lên, Từ đạo trưởng cùng một nữ sĩ tóc dài buộc đuôi ngựa bước nhanh đi tới.

    Nhân viên công tác vừa nhìn thấy nữ sĩ trẻ tuổi nháy mắt liền sợ, đây không chỉ vì quan hệ thượng hạ cấp, cũng bởi vì thực vật liên áp chế.

    - Tỷ..

    Vừa hô một chữ, đầu liền bị vỗ một cái.

    - Tỷ gì mà tỷ! Thường Huy, lúc công tác không được nói tới quan hệ! Nhanh chóng đi làm việc đi!

    Liễu Sở Sở dựng thẳng mày liễu nói.

    Thường Huy:

    - Liễu, Liễu chủ quản..

    Dừng một chút hắn vuốt rõ ràng suy nghĩ:

    - Là như vậy, hai người này nói bọn hắn đã giải quyết « tử linh pháp sư », còn dẫn theo chứng cớ, nhưng tôi vừa mở ra xem, cái gọi là chứng cớ đều là khối vỡ thi thể! Mọi người đều biết tử linh pháp sư đều đùa bỡn hồn phách, hắn nói đây là đồ tể bác sĩ hay là huyết tinh nữ bộc còn đáng tin cậy hơn một chút..

    Hắn đang nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, kết quả trong ánh mắt nhìn kẻ ngốc của mọi người càng nói thanh âm càng nhỏ, cuối cùng ngượng ngùng ngừng miệng – hắn cảm giác tư duy logic của mình rất rõ ràng, không thành vấn đề nha?

    - Ai nói với cậu tử linh pháp sư sẽ không động thủ với thi thể sao?

    Liễu chủ quản cầm tập văn kiện trong tay, nhíu mày nhìn hắn, đuôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh:

    - Cậu quên khẩu cung của đồ tể bác sĩ, ban đầu tử linh pháp sư động thủ với thi thể, đi phần mộ đào móc thây khô sao?

    Vẻ mặt Thường Huy ngẩn ra:

    - Ha?

    Liễu chủ quản không nói gì phất phất tay:

    - Xem ra xế chiều nay lúc dự họp cậu không cẩn thận lắng nghe đúng không?

    Thường Huy ngạnh cổ cãi bướng:

    - Không, không có chuyện đó! Tôi nghe được rất rõ ràng! Tôi chỉ là bị hù dọa, nhất thời không nhớ tới mà thôi!

    Liễu chủ quản híp mắt:

    - Nga? Phải không, vậy nếu cậu nghe được thật sự, vậy đem báo cáo tổng kết hội nghị viết ra giao cho tôi. Sáng sớm ngày mai tôi muốn nhìn thấy bản thảo đã sửa chữa xong.
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
  5. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 191 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cái gì?

    Viết báo cáo?

    Còn phải tới sáng sớm ngày mai muốn nhìn thấy bản thảo sửa chữa xong?

    Thường Huy chỉ cảm thấy sấm sét giữa trời quang.

    Nhất là khoảng cách với ngày hôm sau 00 h: 00 chỉ còn lại chừng 10 phút, hắn, hắn bất quá chỉ là một tiểu viên chức thực tập kỳ còn chưa qua, đối với hắn ủy thác trọng trách như vậy thật sự được không?

    Trong đầu vang lên thanh âm "tôi có phải là em trai ruột mà chị yêu nhất hay không vì sao chị lại ăn hiếp tôi như vậy", trên mặt hắn không tự chủ được lộ ra vẻ khổ không thể tả:

    - Tỷ..

    Tiếp xúc ánh mắt của Liễu chủ quản, Thường Huy giật mình nhanh chóng sửa miệng:

    - Tôi, tôi đã biết, Liễu chủ quản.

    Phản kháng là không thể nào, đời này đều khó có khả năng, thực vật liên áp chế đó là khắc vào tận trong lòng, chỉ có thể vâng vâng dạ dạ đáp ứng xuống tới, nghẹn biệt khuất xoay người quay về cương vị công tác viết báo cáo.

    - Thật sự là ngượng ngùng, Thường Huy là em họ của tôi, trên miệng có chút thiếu, nếu hắn có nói gì khó nghe, xin hãy rộng lượng.

    Liễu chủ quản đuổi đi Thường Huy, ngữ khí chân thành xin lỗi.

    Đại lão thực lực không tầm thường tính tình luôn khó lường.

    Mặc dù bọn họ có huyết mạch Liễu tiên, nhưng trên thực tế thành viên năm đại gia tộc bảo gia tiên thật nhiều lắm, vả lại thực lực bảo gia tiên cũng không quá mạnh, không coi là cái gì, không thể trêu chọc đại lão thực sự.

    Tử linh pháp sư cũng không phải là nhân vật yếu kém, bằng không cũng không tới nỗi trải qua nhiều ngày truy lùng vẫn không có tiến triển.

    Mà Ngụy Diễn bọn họ chẳng những tìm được tung tích tử linh pháp sư, còn trực tiếp một lưới bắt gọn.

    Đại lão như vậy, chỉ là tiểu tử như Thường Huy là có thể dám trêu chọc?

    Cho nên vừa rồi nàng ra tay trước xử phạt hắn, thứ nhất là vì trừng phạt Thường Huy không biết giữ mồm giữ miệng, cũng muốn nhân cơ hội "ra tay trước vẫn hơn", hi vọng nể tình nàng đã xử phạt người nhà của mình mà làm cho Ngụy Diễn bọn họ đừng nóng giận.

    Trong mắt Ngụy Diễn hiện lên vẻ nghi hoặc:

    - Hai người một người là hôi tiên một người là liễu tiên?

    Liễu chủ quản thản nhiên cười, đem chân khí băng sương nguy hiểm quanh thân nàng tán đi không ít, cũng sinh ra hảo cảm với Ngụy Diễn – rất nhiều người đều trực tiếp xưng hô bọn họ là thử yêu cùng xà yêu, nhưng kỳ thật bọn họ cũng không thích bị người xưng hô như vậy.

    - Quan hệ giữa ngũ đại bảo gia tiên chúng tôi kỳ thật cũng không tệ lắm, hơn nữa nếu như có thể hóa thành hình người, thẩm mỹ cũng dựa theo nhân loại.

    Nhưng yêu tộc sau khi hóa thành hình người, tuổi thọ cũng gia tăng rồi, nhưng năng lực sinh đẻ đều giảm xuống thật lớn.

    Tỷ như bình thường con chuột sinh đẻ một lần là một hang ổ, một hang ổ mười mấy, nhưng cha mẹ Thường Huy kết hôn hơn ba mươi năm mới được một nhi đồng bảo bối như thế.

    Điều này cũng làm cho gia tộc bọn họ có chút cưng chiều Thường Huy, tuy rằng bản tính Thường Huy cũng không xấu, nhưng tính cách tương đối lười nhác cùng nói năng tùy tiện, năm nay thi vào ngành đặc thù, cha mẹ hắn mời Liễu chủ quản an bài con của mình vào dưới tay của nàng làm việc – chủ yếu là sợ Thường Huy không có đầu óc chọc giận đại lão của ngành đặc thù.

    - Vừa rồi Từ đạo trưởng đã nói với tôi, các vị bắt được tử linh pháp sư, nhưng là bởi vì một ít vấn đề ngoài ý muốn nên hiện tại tử linh pháp sư không thể xuất hiện như những tà thuật sư khác?

    - Phải, chẳng qua nếu muốn lấy khẩu cung tương quan với tử linh pháp sư, chúng tôi vẫn có cách.

    Ánh mắt Liễu chủ quản nhìn qua trên mặt Soái Soái cùng Lâm Mục Gia.

    Soái Soái vội vàng lui qua một bên:

    - Tôi chỉ hấp thu lực lượng, cũng không muốn đụng chạm vào trí nhớ.

    Bị đẩy đi ra vẻ mặt Lâm Mục Gia mệt mỏi, không còn khí phách như lúc xé xác tử linh pháp sư – bởi vì hồn phách của nàng vô cùng yếu ớt rồi, sau khi cắn nuốt tàn hồn của tử linh pháp sư Từ đạo trưởng lo lắng nàng bị đồng hóa, trực tiếp tăng lớn lực siêu độ vong linh, nếu không phải nàng tự cứu nói ra mình còn hữu dụng, nói không chừng nàng cũng đã bị siêu độ.

    Giờ này khắc này Lâm Mục Gia hiểu được cho dù mình cắn nuốt tàn hồn của tử linh pháp sư nhưng ở trước mặt những người này mình vẫn là kẻ yếu ớt, tiểu tâm tư chỉ có thể thu liễm không dám nhắc tới.
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
  6. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 192 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Tôi có trí nhớ của Lạp Tân Tụng Mạt, nhưng tôi vẫn muốn nói một điều kiện..

    Đêm khuya, các chủ nhân biệt thự Đoạn gia lại một đêm không ngủ.

    Trong phòng nam nữ chủ nhân, hai vợ chồng đang "đánh nhau kịch liệt".

    Sau một lúc lâu, từ trong mền vươn ra một bàn tay sơn móng đỏ tươi, Dương Mẫn thờ hồng hộc đang nhẹ giọng làm yên lòng Đoạn cha đang lung tung hôn hít trên người mình:

    - Chồng.. nhẹ một chút.. em mệt mỏi quá, chúng ta nên nghỉ ngơi đi..

    Đoạn cha hoàn toàn không nói lời nào, đưa tay nắm cằm Dương Mẫn, tìm kiếm đôi môi đỏ mọng liền hôn xuống.

    Ngoài miệng nói "không muốn không muốn" Dương Mẫn rất nhanh bị Đoạn cha làm mềm thành một vũng nước – từ sau khi được Lina hỗ trợ, chồng cũng không tiếp tục ra ngoài vào buổi tối, cuộc sống vợ chồng hài hòa bản thân nàng mỗi ngày nét mặt tỏa sáng, càng sống càng tuổi trẻ.

    Duy nhất làm cho nàng phiền não chính là, hiện tại nhu cầu chồng đòi hỏi nàng càng lúc càng lớn.

    Nhất là vào hôm nay sau khi nàng dùng hương thể hoàn mà Lina mới điều chế xong, chồng quả thực như điên cuồng, bận việc không ngừng.

    Rời khỏi một chút cũng không được, hiện tại ngược lại làm cho nàng cảm thấy được có chút không chịu nổi.

    Nếu còn tiếp tục như vậy, nàng phỏng chừng cần phiền toái Lina nghiên cứu thuốc bổ thân thể.

    Chìm đắm trong tình dục Dương Mẫn nhắm mắt lại hưởng thụ, rất là tự đắc về lực hấp dẫn hiện tại của mình đối với Đoạn cha, cũng không chú ý tới ánh mắt Đoạn cha nhìn nàng không giống như nhìn người vợ mình yêu thương, ngược lại như là dã thú đang nhìn chằm chằm khối thịt tản ra mùi thơm.

    Cả quá trình trên mặt Đoạn cha nhiều lần xuất hiện vẻ giãy dụa cùng mê hoặc. Nhưng rất nhanh lại bị mê chướng bao phủ, không dằn nén được hôn lên ngực Dương Mẫn – bản năng, hắn cảm thấy được chỗ này là hấp dẫn chính mình nhất.

    Nhưng thật đáng tiếc còn cách da thịt khung xương cơ thể người, hắn không có biện pháp đem đồ vật bên trong lấy ra được.

    Nương theo sau ý nghĩ như vậy ngày càng mãnh liệt, dưới làn da Đoạn cha tựa hồ có vật nhỏ bé gì đó không ngừng mấp máy, từ dưới bụng của hắn di động lên trên.

    Chẳng qua vô luận là Đoạn cha hay là Dương Mẫn đều không cảm thấy được sự khác thường này.

    Rốt cục, Đoạn cha không nhịn được nội tâm xúc động, mở to miệng muốn cắn một ngụm máu thịt ngọt ngào đối với hắn có lực hấp dẫn thật lớn.

    Trong khoảnh khắc tiếng thét chói tai hoảng sợ vang vọng trong đêm:

    - A a a a!

    Mồ hôi ròng ròng Dương Mẫn chậm nửa nhịp mở to mắt, nhìn Đoạn cha vẫn còn duy trì há to mồm:

    - Chồng?

    Thanh âm tiếng thét to vừa rồi là chồng vọng lại sao? Nhưng nghe sao giống như thanh âm nữ nhân?

    Giờ phút này Đoạn cha đã khôi phục lý trí nội tâm kinh nghi bất định, không rõ mình vì sao đột nhiên tràn ngập ra ý niệm dã man như vậy trong đầu.

    Nhưng khi nghĩ lại thì đầu đầy mờ mịt.

    Vì thế hắn đứng dậy:

    - Hình như từ trong phòng Duyệt Duyệt truyền ra, em đi xem là tình huống nào.

    Dương Mẫn bị liêu nửa vời:

    - Anh đi nha, em chân mềm..

    Đoạn cha chỉ có thể khoác kiện áo ngủ đi ra, đi tới trước cửa phòng Đoạn Hân Duyệt gõ cửa:

    - Duyệt Duyệt? Con làm sao vậy?

    Trong phòng ngủ của Đoạn Hân Duyệt, nàng đang kinh hồn nhìn đầu giường loạn thành một đoàn – trên thực tế ba phút trước, nơi này còn là vị trí nàng đặt búp bê Angela của mình.

    Hôm nay đem búp bê về nhà, nàng càng xem càng thích, chẳng những lúc ăn cơm làm bài tập luôn ôm búp bê, thậm chí lúc đi ngủ cũng muốn mang búp bê bên mình.

    Ai ngờ ngủ được nửa đêm, trong lúc mơ màng trong phòng tựa hồ như có động tĩnh gì, nàng mở mí mắt trầm trọng vừa nhìn, một màn trước mắt thiếu chút nữa làm cho nàng hoảng sợ hồn phi phách tán.

    Búp bê Angela vốn có mái tóc vàng mắt xanh nhìn như là tiểu thiên sứ, lúc này hai mắt màu đỏ, vẻ mặt dữ tợn, nguyên bản đôi môi mỉm cười cũng mở ra mồm to như chậu máu, còn lộ ra răng nanh hình răng cưa trắng hếu!

    Đây quả thực là bộ dạng của ác ma!

    Mà búp bê bị quấy nhiễu cũng hai tay chộp tới nhào qua muốn bóp cổ của nàng!

    Đoạn Hân Duyệt vạn phần kinh hãi, tự nhiên không khống chế được phát ra tiếng thét chói tai.

    Cũng may búp bê vừa bổ nhào qua giữa không trung lại giống như bị lực lượng thần bí trở ngại, đột nhiên trực tiếp rơi rụng thành từng khối từng khối.

    Nhìn thấy búp bê nằm tán lạc trên giường, còn tản ra mùi tanh xông mũi, nàng bị dọa đôi chân mềm nhũn, dù nghe được tiếng gõ cửa của cha nàng căn bản không có khí lực đi mở cửa.

    Đoạn cha đợi một lúc lâu, cửa vẫn không mở, chỉ đành kêu quản gia dùng chìa khóa mở cửa, thanh âm Đoạn Kỳ Thụy sâu kín từ sau lưng truyền tới:

    - Cha, Duyệt Duyệt nàng làm sao vậy?
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
  7. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 192 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đoạn Kỳ Thụy cũng không nghe được tiếng thét chói tai kia, bởi vì hắn đang ở trong phòng tu luyện, che chắn hết thảy tiếng vang bên ngoài. Nhưng đột nhiên cảm giác nơi đan điền sôi trào lên, làm cho hắn bị bắt buộc tỉnh táo lại từ trong nhập định.

    Hắn không rõ vì sao lại xuất hiện tình huống như vậy, muốn tìm kiếm sư phụ giải đáp, lại nhớ tới sư phụ vì luyện hóa Man Thành quỷ vương đã hồi lâu không có tin tức.

    Hắn thử như dĩ vãng rút lấy số mệnh của Tạ Toa Toa phụ trợ hắn tu luyện, nhưng lần này hắn thế nhưng lại thất bại.

    Tình huống này đối với Đoạn Kỳ Thụy mà nói chẳng khác gì là sấm sét giữa trời quang.

    Hắn thử đi phân tích nguyên nhân, cuối cùng lấy được một kết luận làm cho hắn có chút không quá tin tưởng – chẳng lẽ bởi vì Toa Toa giận mình, cho nên mới..

    Nhưng không có khả năng a, nếu số mệnh có thể bị cảm xúc cùng cảm tình của Toa Toa làm ảnh hưởng, lúc trước mình cũng không dễ dàng như vậy đã mượn được số mệnh của nàng.

    Như vậy nếu không phải vì nguyên nhân này, còn có thể vì cái gì?

    Nghĩ nhiều vô ích, nội tâm Đoạn Kỳ Thụy dâng lên bất an, cảm giác có sự tình gì vượt ngoài dự liệu của hắn đã xảy ra.

    Đoạn Kỳ Thụy có dự cảm không hay, nhưng sư phụ còn đang bế quan, điều này làm cho hắn muốn tìm người thương lượng cũng không được.

    Chỉ đành dựa theo phương pháp tu luyện nguyên bản tiếp tục thử vận hành chu thiên.

    Nhưng đã thói quen "thịt cá" hắn làm sao thèm để ý đến "cháo loãng điểm tâm" chỉ đủ nhét kẽ răng, cho nên nghe thanh âm cha mình đang kêu cửa trước phòng em gái, hắn liền đi ra xem thử.

    Đoạn Kỳ Thụy vừa đi ra, Đoạn cha đã cầm chìa khóa mở cửa phòng, nháy mắt một đoàn âm khí bay thẳng vào mặt Đoạn cha cùng Đoạn Kỳ Thụy hơi rớt lại phía sau.

    Đoạn cha cũng không nhìn thấy cỗ âm khí kia, vả lại lực chú ý đều nằm trong phòng con gái, nhưng ánh mắt Đoạn Kỳ Thụy chợt lạnh, nhận ra đây là quỷ hồn của người chết, vả lại cũng không phải kẻ hiền lành, bởi vậy trực tiếp kết ấn diệt sát phù, liền đem cỗ âm khí tiêu diệt không còn một mảnh.

    Bởi vì động tác của hắn rất nhanh lại đủ bí mật, cũng không làm cho người khác chú ý.

    Chỉ có Đoạn cha hơi nhíu mày, hắn vừa mới cảm giác có một cỗ râm mát tận xương, nhưng lập tức lại biến thành ấm áp trở lại.

    Nhưng hắn cũng không để ý, thầm nghĩ hẳn là do phòng ngủ của con gái mở máy lạnh quá thấp.

    Đoạn Kỳ Thụy đi theo Đoạn cha tiến vào phòng em gái, hắn mẫn tuệ ngửi được một cỗ huyết tinh cùng tanh hôi trong phòng, làm cho hắn khó chịu nhíu mày.

    Đoạn cha hít mũi, mạnh mẽ hít hai cái, nhỏ giọng nói thầm một câu:

    - Mùi gì mà thơm như vậy?

    Thơm?

    Nghe vậy Đoạn Kỳ Thụy không khỏi nhìn hắn.

    Nhưng rất nhanh Đoạn Kỳ Thụy bị một đống vết bẩn màu đen cổ quái trên đầu giường hấp dẫn.

    Hắn đi qua, thật xác nhận cỗ hương vị tanh hôi phát ra từ đống vết bẩn này.

    Hắn đánh bạo sờ sờ, một mảnh tinh mịn, xúc cảm thật giống như là vết máu khô.

    Nhưng trong phòng Duyệt Duyệt làm sao lại có bãi máu lớn như thế?

    Vả lại màu sắc đều biến thành đen, hẳn là đã trải qua thời gian thật dài, nhưng vừa rồi cảm giác sờ vào lại giống như mới chảy ra mà thôi.

    Chẳng lẽ là máu của người chết?

    So sánh với Đoạn Kỳ Thụy, sau khi Đoạn cha đi vào liền tìm con gái, rất nhanh liền phát hiện con gái té xỉu bên kia giường.

    - Duyệt Duyệt!

    Đoạn cha xông lên trước, ôm con gái lật ngửa ra, thấy trên mặt nàng toát ra mồ hôi lạnh, vẻ mặt tái nhợt.
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
  8. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 193 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mà Đoạn Kỳ Thụy đem ánh mắt đặt lên trên mặt Đoạn Hân Duyệt, sau đó phát hiện trên mặt nàng bao phủ một tầng âm khí như than chì, cùng cỗ âm khí bổ nhào tới trước mặt hắn cùng Đoạn cha giống y hệt!

    Đoạn Kỳ Thụy đưa tay chộp lên trên mặt Đoạn Hân Duyệt, tiếp tục thuận tay sờ, trực tiếp đem đoàn âm khí tiêu diệt – nhưng ở trong mắt Đoạn cha, chính là Đoạn Kỳ Thụy lau mồ hôi cho em gái.

    Hơn nửa đêm, Đoạn gia giằng co đủ sặc.

    Nhưng cho dù bác sĩ gia đình đến cũng không nói ra được nguyên do gì, càng không thể đem Đoạn Hân Duyệt lâm vào trong hôn mê làm tỉnh lại.

    Đoạn Kỳ Thụy từ vũng máu đen tanh hôi cùng cỗ âm khí trùm trên mặt nàng đoán được em gái mình phỏng chừng bị trúng tà, tuy rằng hắn đem tà khí đuổi đi, nhưng người sống, nhất là nữ tính vốn thể chất yếu kém, bị âm khí xâm nhập như vậy chỉ hôn mê cả đêm cũng đã xem như là nhẹ lắm rồi.

    Sự thật cũng như Đoạn Kỳ Thụy dự liệu, ngày hôm sau hơn 8h sáng, Đoạn Hân Duyệt rốt cục tỉnh lại.

    - Ca ca? Cha? Mẹ?

    Đoạn Hân Duyệt ngây ngốc nhìn ba người chốc lát, sau đó đột nhiên giống như phục hồi lại tinh thần, bổ nhào vào lòng Đoạn Kỳ Thụy:

    - A a a làm em sợ muốn chết, em thật sợ a!

    Đối với việc con gái trước tiên tìm kiếm đứa con an ủi, Đoạn cha cùng Dương Mẫn cũng không có nửa điểm cảm thấy được dị thường, dù sao cảm tình hai anh em từ nhỏ vốn rất tốt.

    Đoạn Kỳ Thụy ôm lấy nàng:

    - Hân Duyệt? Em gặp được chuyện gì sao? Có phải cảm thấy thân thể không thoải mái?

    Đoạn Hân Duyệt rúc trong lòng Đoạn Kỳ Thụy liền có cảm giác an toàn, nhưng phía trước hết thảy gặp được làm cho nàng không cách nào trấn định, tiếng nói đều là run rẩy:

    - Không, là búp bê..

    Đoạn Hân Duyệt không tự chủ được nhớ lại trí nhớ trước khi hôn mê – lúc đó búp bê tinh xảo đáng yêu biến thành bộ mặt dữ tợn, sau đó không hiểu ra sao cả tự động tan rã, cơ thể phá nát, bên trong cơ thể cũng không biết có phải chứa nội tạng làm giả hay không, da thịt, khung xương rơi ra làm Đoạn Hân Duyệt sợ hãi mềm nhũn như bãi bùn lầy. Cố tình chuyện kinh khủng còn chưa chấm dứt, sau khi vỡ thành một đống, lại đột nhiên bốc cháy lên.

    (Ngành đặc thù, các vị tăng lữ cùng đạo sĩ vây quanh đám tử linh búp bê tiến hành siêu độ :)

    Đoạn Hân Duyệt cực kỳ hoảng sợ, không cẩn thận hít vào chướng khí búp bê thiêu đốt, vì thế liền té xỉu.

    Sau khi nàng ngất đi, phảng phất như đã trải qua những gì búp bê kia từng trải qua.

    Chính xác ra, không chỉ là trí nhớ khi còn sống, thậm chí sau khi bị giết chết cũng không được an bình.

    Tới lúc này nàng mới biết được, búp bê giống người thật như đúc thật sự do người sống làm thành, mỗi ánh mắt vốn là nhãn cầu của người sống, làn da cũng là da người chân chính!

    Đầu sỏ gây nên tạo thành hết thảy chuyện này chính là ông chủ cửa hàng con lai anh tuấn kia!

    Đoạn Kỳ Thụy:

    - Búp bê?

    Đêm nay hắn trở về muộn, khi đó người trong nhà đều đã ngồi ăn cơm.

    Đoạn cha sực nhớ:

    - Là búp bê mà hồi đêm con mang về sao? Nhìn thấy còn thật đáng yêu. Là búp bê bị hỏng sao?

    Trong lòng hắn còn suy nghĩ, Duyệt Duyệt quả nhiên còn con nít, đồ chơi phá hủy liền vô cùng thương tâm.

    - Bằng không ngày mai cha mua cho con một con búp bê giống y như đúc..

    - Không phải!

    Ngữ khí Đoạn Hân Duyệt kích động cắt đứt lời của Đoạn cha:

    - Búp bê kia là quái vật!

    Ngữ khí của nàng sắc nhọn, trong thanh âm mang theo vẻ run rẩy:

    - Nó sẽ đem chúng ta đều giết đi!

    Nàng thầm nhủ chẳng trách đối phương không cần tiền lại muốn các nàng ký tên liền đem con búp bê tinh xảo hoa lệ như vậy tặng miễn phí cho các nàng, còn tưởng là do mị lực vô địch của Tạ Toa Toa gây nên đâu, nguyên lai là vì hãm hại các nàng!

    Vừa nghĩ tới chính mình thiếu chút nữa cũng giống như Angela rơi vào động ma, bị làm thành tử linh búp bê, Đoạn Hân Duyệt không rét mà run.

    Đồng thời nàng không dám oán hận ông chủ cùng tử linh búp bê có lực lượng quỷ dị kia, lại đem nỗi sợ hãi cùng phẫn nộ đều chuyển dời lên người Tạ Toa Toa.

    Nhắc tới nàng chỉ là bị vạ lây, nếu không phải tại Tạ Toa Toa muốn búp bê kia, còn tặng cho nàng một con, nàng cũng sẽ không gặp phải việc này.

    Trong lòng tràn đầy oán giận Đoạn Hân Duyệt cũng đã quên, lúc đó là chính nàng trước muốn mua búp bê, hơn nữa còn thông qua việc Tạ Toa Toa miễn phí tặng cho nàng còn cảm động không ít đâu.
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
  9. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 193 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Cái gì tử linh búp bê? Việc này có quan hệ gì với Toa Toa?

    Đoạn Kỳ Thụy nghe được lời thì thào vô ý thức của Đoạn Hân Duyệt thì thần kinh lập tức cứng lên.

    Hắn vốn đang vì bản thân mình đột nhiên không rút được số mệnh của Tạ Toa Toa mà nghi hoặc đâu, vì sao lúc này nghe được còn có những người khác muốn đánh chủ ý của nàng?

    Có phải bởi vì.. tình huống như vậy, cho nên tạo thành trở ngại cho việc tu luyện của chính mình?

    Đoạn Hân Duyệt cũng không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì, còn ở nơi đó khóc sướt mướt:

    - Đây là Toa Toa tỷ tặng cho em, là một nam nhân đưa cho Toa Toa tỷ..

    Đoạn Kỳ Thụy không có tâm tư đi nghe sự ám chỉ trong lời nói của Đoạn Hân Duyệt, vừa nghĩ Tạ Toa Toa xảy ra sự cố làm ảnh hưởng đến hắn, liền không có tâm tư đi an ủi Đoạn Hân Duyệt:

    - Cha, cha gọi bác sĩ gia đình đến xem Duyệt Duyệt, con đi qua nhà Toa Toa một chuyến.

    Đoạn Hân Duyệt đang khóc đến đánh nấc:

    - A?

    Dương Mẫn không chú ý tình huống của con gái, nghe được Tạ Toa Toa có thể cũng gặp phải chuyện tương tự, vội vàng phất tay:

    - Đi thôi đi thôi, lúc này cần biểu hiện phong độ của bạn trai!

    Đây là con dâu tốt nhất trong lý tưởng của nàng nha, nàng nghĩ nghĩ, bổ sung nói:

    - Còn có, thuận tiện cùng nhau hòa thuận, nam tử hán sao, chính là nên rộng lượng một chút, cho dù bạn gái có chút nháo, vậy cũng cần sủng ái mới được, ai còn không phải tiểu công chúa sao?

    Về chuyện con trai làm mâu thuẫn với Tạ Toa Toa, vẫn là nàng nghe được con gái nói mới biết.

    Đoạn Kỳ Thụy muốn nói lại thôi, rất muốn nói hắn đã thật rộng lượng, tùy ý cho bên người bạn gái của mình có nhiều lam nhan tri kỷ như vậy, tiếp tục rộng lượng thêm nữa thì trên đỉnh đầu của hắn phải biến thành đại thảo nguyên xanh mướt mắt.

    Nhưng lời này hắn sẽ không nói ra, nói ra không phải biến thành phủ định mị lực của mình sao?

    Nhưng không nghĩ tới nhất thời giận dỗi, tạo thành bản thân tu luyện không thuận, điều này làm cho Đoạn Kỳ Thụy không khỏi hoài nghi, có phải số mệnh của Tạ Toa Toa vẫn sẽ ảnh hưởng, một khi trong lòng nàng có điều gì không hài lòng về mình, như vậy mình mượn số mệnh tác dụng không còn quá lớn..

    Đoạn Kỳ Thụy chạy tới Tạ gia, đã hơn 10h sáng.

    Hắn nguyên tưởng rằng Tạ Toa Toa sẽ giống như em gái mình lâm vào hôn mê, vả lại bởi vì bên cạnh Tạ Toa Toa không có người có thể đuổi đi âm khí, hiện tại hẳn vẫn ở trong trạng thái hôn mê bất tỉnh, có lẽ lúc này Tạ gia đang rối loạn.

    Nhưng vượt ngoài dự liệu của hắn, Tạ gia thật sự an bình.

    Lúc đó Tạ Toa Toa sắc mặt hồng nhuận ngồi ăn điểm tâm, nhìn thấy Đoạn Kỳ Thụy thì ánh mắt chợt sáng lên, ngay sau đó không biết nghĩ tới điều gì lại làm ra vẻ không nhìn thấy hắn.

    Đoạn Kỳ Thụy thấy nàng bình yên vốự thì thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng lại có chút mất mát – nếu Tạ Toa Toa bình yên vô sự, vậy lúc hắn tu luyện xảy ra vấn đề rốt cục do nguyên nhân gì tạo thành đây?

    Về phần Tạ Toa Toa đùa giỡn tiểu tính khí hắn làm như không thấy, hắn thật không đặt trong lòng.

    Cũng như Tạ Toa Toa từ nhỏ được người khác giới xung quanh sủng ái, luôn một lòng che chở, Đoạn Kỳ Thụy cũng được các nữ sinh xem là người trong mộng, hắn cũng là có ngạo khí.

    Bởi vậy hắn chào hỏi vợ chồng Tạ Hộc xong, liền chú ý trong bàn còn có hai người lạ - thú vị chính là, hai người này đều là hòa thượng, một nhìn qua râu mày đều trắng, một chỉ khoảng mười tuổi, còn nhỏ hơn cả Đoạn Hân Duyệt.

    Đoạn Kỳ Thụy xuất hiện làm Tạ Hộc kinh ngạc – hắn cũng không biết con gái mình đang kết giao với Đoạn Kỳ Thụy, chỉ cho rằng là bạn bè bình thường. Nhưng bởi vì tài sản của Đoạn gia cũng rất tốt, Tạ gia cùng Đoạn gia có hợp tác chặt chẽ, vả lại Đoạn Kỳ Thụy cũng là một thiếu niên xuất sắc, cho nên thật hoan nghênh hắn.

    Nhất là khi hắn biết em gái Đoạn Kỳ Thụy bởi vì mang về một búp bê xinh xắn mà kết quả bị làm hại biến thành ác mộng, hôn mê bất tỉnh, vì vậy Đoạn Kỳ Thụy cũng lo lắng Tạ Toa Toa đều xảy ra sự cố, trên mặt càng thêm hòa ái.

    - Toa Toa đích thật thiếu chút nữa xảy ra sự cố, chúng tôi cũng gấp gáp muốn đưa vào bệnh viện, nhưng cũng may có Tây Pháp đại sư xuất thủ cứu giúp, nhờ vậy mới chuyển nguy thành an.

    Dứt lời Tạ Hộc giới thiệu:

    - Vị này là Tây Pháp đại sư cùng đồ đệ của hắn.

    Đoạn Kỳ Thụy:

    - Tây Pháp đại sư? Là Tây Pháp đại sư của Vạn Ân tự?

    Tạ Hộc cười ha ha:

    - Không nghĩ tới Kỳ Thụy cũng có hiểu biết về những việc này sao! Còn tưởng rằng nam hài tử trẻ tuổi các cậu chỉ thích bóng rổ bóng đá sao kim hoặc là ngôi sao thể thao điện tử đâu, đúng vậy, chính là Tây Pháp đại sư đức cao vọng trọng!

    Hắn cười ha ha nói, Tây Pháp đại sư còn chủ động đến nhà của hắn, ngay lúc sáng sớm nhà họ phát hiện Tạ Toa Toa đột nhiên lâm vào hôn mê kêu mãi không tỉnh, sau đó Tây Pháp đại sư đột nhiên xuất hiện, nói tính ra được nơi đây có người cần trợ giúp.

    Tuy rằng Tây Pháp đại sư nói là "duyên phận" nhưng Tạ Hộc đã nhận định đây tuyệt đối là "vận may" của con gái mình.

    Bằng không vì sao con gái vừa xảy ra chuyện, ngay cả cao tăng như thế cũng phải ra tay tương trợ đây?

    -
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
  10. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 194 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phải biết rằng trước kia hắn tạp số tiền lớn đi cầu kiến Tây Pháp đại sư đều không nhất định gặp được một lần, ai biết "có tâm trồng hoa hoa không nở, không có tâm tình trồng liễu thì liễu thành rừng" a!

    Đoạn Kỳ Thụy hành lễ:

    - Tây Pháp đại sư cùng tiểu sư phụ hữu lễ.

    Tây Pháp đại sư mặt mũi hiền lành niệm một tiếng "A di đà phật", sau đó yên lặng nhìn Đoạn Kỳ Thụy. Dù là tiểu sa di bên cạnh cũng mở to mắt nhìn hắn.

    Ánh mắt Tây Pháp đại sư sáng như đuốc, đôi mắt tiểu sa di trong suốt, làm cho trong lòng Đoạn Kỳ Thụy nhảy dựng, giống như toàn bộ tiểu tâm tư của mình không có chỗ nào che thân, trong lòng không khỏi bồn chồn – đối phương thật là cao tăng đắc đạo? Chẳng lẽ hắn đã nhìn ra chút gì đó sao?

    - Vị Đoạn tiểu thí chủ này, nghe cậu nói em gái của cậu cũng gặp cùng một sự tình như Tạ tiểu thí chủ, không biết có phương tiện cho lão nạp nhìn xem?

    Nghe được lời của Tây Pháp đại sư, Tạ Toa Toa cũng "a" một tiếng.

    Nghe xong Đoạn Kỳ Thụy giải thích, biết hắn lo lắng cho mình, chút tiểu tính tình của Tạ Toa Toa liền tan thành mây khói, giờ phút này nghe Tây Pháp đại sư nhắc nhở, nàng mới nhớ tới Đoạn Hân Duyệt cũng có một búp bê giống như mình, chính mình gặp được chuyện đáng sợ như vậy, Đoạn Hân Duyệt hẳn là cũng gặp được tình huống nguy hiểm.

    - Đúng rồi, Thụy ca ca, Tây Pháp đại sư rất lợi hại, để cho hắn đi xem Duyệt Duyệt đi.

    Đoạn Kỳ Thụy lại không muốn.

    Hắn biết Tây Pháp đại sư, bởi vì lúc trước nghe sư phụ nói qua Tây Pháp đại sư là một trong những cao nhân có bổn sự thật sự trong thế giới này, hơn nữa còn rất hiếm thấy.

    Tuy rằng không sánh bằng sư phụ của hắn, nhưng thực lực cao hơn hắn ở giai đoạn hiện tại rất nhiều, nghe nói bản tính đặc biệt chính trực gần như là cổ hủ. Đoạn Kỳ Thụy biết từ khi mình bái sư cho tới nay đã làm qua không ít chuyện, hơn nữa những sự tình kia cũng không được xem là chính nghĩa.

    Hắn cảm thấy được người nào mà không ích kỷ, nhưng nếu bị lão hòa thượng này hay biết, sợ là sẽ sinh ra thật nhiều khó khăn.

    Theo bản năng hắn không muốn làm cho một người như vậy đi vào địa bàn của hắn:

    - Tình huống của Duyệt Duyệt vốn là không tốt lắm, nhưng lúc tôi đi ra nàng đã tỉnh lại không còn việc gì. Hơn nữa cũng có bác sĩ gia đình đi qua, tin rằng không còn vấn đề gì.

    Tây Pháp đại sư "a di đà phật" :

    - Đoạn tiểu thí chủ, nếu em gái của cậu cùng Tạ tiểu thí chủ bởi vì tử linh âm khí gây thương tích, cho dù hiện tại đã tỉnh lại, thân thể cũng sẽ bị hao hụt.

    Tạ Toa Toa cũng phụ họa nói:

    - Phải đó Thụy ca ca, em cũng nhờ Tây Pháp đại sư niệm kinh phật hơn một tiếng đồng hồ mới cảm thấy thân thể ấm áp cùng có chút khí lực, tuy Duyệt Duyệt đã tỉnh lại, nhưng khẳng định không phải không có chuyện gì, hãy để cho Tây Pháp đại sư niệm kinh phật cho Duyệt Duyệt thì tốt hơn.

    Đoạn Kỳ Thụy có chút chần chờ:

    - Việc này..

    Lúc này tiểu sa di chen miệng nói:

    - Các vị thí chủ có điều không biết, tử linh búp bê đả thương người cũng không phải là ngẫu nhiên mà là bị tử linh pháp sư thao tác. Tuy rằng trước mắt chúng tôi đã bắt được hơn nữa cũng đã tiêu diệt tử linh pháp sư, nhưng búp bê từ tay hắn chảy ra ngoài vẫn cất giấu tử linh âm khí rất nặng, nếu không đem những tử linh kia siêu độ, cùng chúng nó sinh hoạt chung một chỗ hoặc là bị ám ảnh, sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn cho sự khỏe mạnh của thân thể người sống..

    Tà thuật sư như là tử linh pháp sư, nguyên bản lực lượng cũng không cố chấp, mặc dù có chút dị năng lực, nhưng không đủ nhấc lên sóng gió.

    Nhưng bản tính của bọn hắn tà ác hơn người bình thường, bởi vậy so với người thường càng dễ đi lên đường nghiêng.

    Lạp Tân Tụng Mạt có một thời thơ ấu bất hạnh, lúc còn nhỏ cảm tình giữa cha mẹ hắn rất kém cỏi, ở nhà khắc khẩu đánh nhau là chuyện như cơm thường.

    Nhưng bởi vì tham chút di sản mà ông nội lưu lại, cho nên hai vợ chồng vẫn duy trì quan hệ tràn đầy nguy cơ, trên thực tế bọn hắn đều tự chơi bời bên ngoài, thậm chí còn có con riêng của mình.

    Lạp Tân Tụng Mạt là con của bọn hắn, nhưng người làm bạn với hắn chỉ có bà nội cùng một tượng gỗ - tượng gỗ làm theo bộ dáng của ông nội hắn trước khi bị chết bệnh.

    Lạp Tân Tụng Mạt thích nhất là cùng bà nội làm tượng gỗ, bà nội của hắn là một thợ làm tượng gỗ hình người có chút danh tiếng.

    Đáng tiếc thân thể bà nội hắn không tốt, khi hắn còn học tiểu học thì bà nội hắn đã rời khỏi nhân thế.
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...