Tôi, Huyền Học Cải Mệnh
Tác giả: Sa Đề
Editor: GiangNgan
Tác giả: Sa Đề
Editor: GiangNgan
Chương 190 :(a)
Ban đầu nàng còn cảm thấy may mắn vì tưởng mình còn sống, nhưng đợi khi nàng nhìn thấy rõ hoàn cảnh xung quanh mình nàng liền tình nguyện chính mình cứ như vậy chết cho xong!
Hồi tưởng lại chính mình bị trói chặt không thể nhúc nhích, giống như con cá nằm trên thớt, dưới tình huống không được gây tê lồng ngực cùng bụng bị mở ra, trái tim còn đang nhảy lên, thận, gan toàn bộ khí quan đều bị tử linh búp bê vẻ mặt không chút thay đổi dùng những bàn tay cứng ngắc nhưng lại linh hoạt đào ra ngoài bỏ vào trong hộp giữ tươi, cho dù hiện tại nàng không còn thân thể cũng cảm thấy xương cốt rét run.
Nàng muốn thét lên chói tai, muốn giãy dụa, muốn chạy trốn nhưng sự thật ngoại trừ ánh mắt còn có thể chuyển động, thậm chí một tiếng cầu xin tha thứ cũng không thể nói ra ngoài.
Càng hoang đường chính là, bởi vì thủ đoạn của Lạp Tân Tụng Mạt, nàng không bởi vì bị lấy hết khí quan mà chết, cuối cùng còn cảm thụ được đao phẫu thuật sắc bén khoét ra tròng mắt của mình.
Nhưng mãi tới khi đó, ác mộng của nàng còn chưa chấm dứt, ngược lại là một ác mộng khác bắt đầu.
Sau khi nàng lại mở "ánh mắt", Lâm Mục Gia từ đồng tử trong suốt trắng đen phân minh của cô gái đối diện nhìn thấy được bộ dáng hiện tại của chính mình – nàng mặc một bộ váy vàng nhạt khảm lên bảo thạch từng làm cho nàng cảm thấy kinh diễm, khuôn mặt nàng càng thêm tuổi trẻ xinh đẹp, nhưng nàng lại không hề có chút vui sướng.
Bởi vì nàng biến thành một con búp bê, một con tử linh búp bê mà nàng trốn tránh còn không kịp.
Trong nháy mắt đó nàng rốt cục hiểu rõ vì sao khi nàng nhìn thấy trong phòng có nhiều búp bê như vậy lại làm cho nàng dựng đứng tóc gáy, bởi vì chúng nó, nguyên bản vốn là một đám sinh mệnh tươi sống!
Đáng tiếc chính là, những tử linh búp bê này tuy rằng đều trải qua bất hạnh, nhưng không vì như vậy mà sản sinh ý tưởng "không cần gia tăng càng nhiều người bị hại", ngược lại còn đem ma trảo vươn hướng càng nhiều người vô tội.
Giống như là nàng bây giờ.
Mặc dù có một bộ phận nguyên nhân là nhận lấy Lạp Tân Tụng Mạt thao tác, nhưng không thể phủ nhận lúc chúng nó còn là nhân loại bản tính chúng nó cũng không lương thiện, so với người bình thường càng thêm vì tư lợi, tâm tính mỗi con búp bê càng thêm độc ác nghiêm trọng.
Nếu bản thân bọn nó không tốt, dựa vào cái gì các người có thể trải qua cuộc sống tốt hơn bọn nó?
Chẳng qua thiếu nữ kia thật sự quá cảnh giác, Lâm Mục Gia xuất sư bất lợi, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng lôi kéo đồng bạn của nàng chạy trốn.
Nhìn bóng lưng đối phương biến mất, ánh mắt Lâm Mục Gia nảy sinh ác độc, càng oán hận – vì cái gì, vì cái gì thiếu nữ kia có thể bình yên vô sự thoát đi, mà chính mình lại rơi vào hoàn cảnh không chịu nổi như thế!
Nhưng khi Ngụy Diễn bọn họ xuất hiện, nàng không khỏi cảm thấy may mắn vì mình đã xuất sư thất bại, cho nên trên tay còn chưa dính vào mạng người, nếu không nàng sẽ giống như những tử linh búp bê khác bị vị đạo sĩ kia niệm kinh mà hồn phi phách tán!
Dù là như thế, thanh âm niệm kinh siêu độ vong linh vẫn làm toàn thân Lâm Mục Gia thật khó chịu, đầu đau muốn nứt, lo lắng mình bị biến mất mới nhanh chóng cầu cứu.
Trong nội tâm nàng tồn lấy một tia may mắn – là Lạp Tân Tụng Mạt đem nàng biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không giống quỷ, nhưng bây giờ nhìn thấy Lạp Tân Tụng Mạt đánh không lại Ngụy Diễn bọn họ, như vậy nàng có thể nhờ bọn họ hỗ trợ một lần nữa sống lại hay không?
Nhưng chút yêu cầu xa vời như vậy một giây sau bị Ngụy Diễn vô tình mai một:
- Không được, không có biện pháp, cô đã chết rồi.
Thái độ quá mức kiên quyết, ngữ khí quá mức quyết đoán, làm cho Lâm Mục Gia đang tính toán tận lực cầu xin lập tức trố mắt nguyên tại chỗ, thân hình sương khói tựa hồ có trong nháy mắt bị ngưng trệ.
- Tôi, tôi làm sao lại chết rồi sao..
Lâm Mục Gia cự tuyệt tiếp nhận sự thật này, ban đầu nàng còn đang đau khổ cầu xin, nhưng nhìn thấy Ngụy Diễn không chút dao động liền hỏng mất, thần sắc biến thành có chút bệnh tâm thần, nguyên bản linh hồn hỗn tạp màu xám dần dần chuyển biến thành màu đen:
- Dựa vào cái gì người chết là tôi nha! Nhà của tôi có tiền, muốn bao nhiêu tôi đều có thể cho anh! Các anh không phải thật có bản lĩnh sao? Nhanh làm cho tôi sống lại a!
Nàng không cam lòng, nàng thật sự không cam lòng!
Nàng còn chưa tới hai mươi tuổi, vẫn là tuổi xuân như hoa, nàng còn xinh đẹp như vậy, có nhiều fan hâm mộ thích nàng, nhân sinh phồn hoa vừa mới bắt đầu..
Vì cái gì, tại sao là chính mình?
Vì sao không phải là những nữ sinh thường thường không có gì lạ bộ dạng nhục nhã gia cảnh lại không tốt, dù là một đầu ngón tay cũng không sánh bằng nàng bị lựa chọn!
Hồi tưởng lại chính mình bị trói chặt không thể nhúc nhích, giống như con cá nằm trên thớt, dưới tình huống không được gây tê lồng ngực cùng bụng bị mở ra, trái tim còn đang nhảy lên, thận, gan toàn bộ khí quan đều bị tử linh búp bê vẻ mặt không chút thay đổi dùng những bàn tay cứng ngắc nhưng lại linh hoạt đào ra ngoài bỏ vào trong hộp giữ tươi, cho dù hiện tại nàng không còn thân thể cũng cảm thấy xương cốt rét run.
Nàng muốn thét lên chói tai, muốn giãy dụa, muốn chạy trốn nhưng sự thật ngoại trừ ánh mắt còn có thể chuyển động, thậm chí một tiếng cầu xin tha thứ cũng không thể nói ra ngoài.
Càng hoang đường chính là, bởi vì thủ đoạn của Lạp Tân Tụng Mạt, nàng không bởi vì bị lấy hết khí quan mà chết, cuối cùng còn cảm thụ được đao phẫu thuật sắc bén khoét ra tròng mắt của mình.
Nhưng mãi tới khi đó, ác mộng của nàng còn chưa chấm dứt, ngược lại là một ác mộng khác bắt đầu.
Sau khi nàng lại mở "ánh mắt", Lâm Mục Gia từ đồng tử trong suốt trắng đen phân minh của cô gái đối diện nhìn thấy được bộ dáng hiện tại của chính mình – nàng mặc một bộ váy vàng nhạt khảm lên bảo thạch từng làm cho nàng cảm thấy kinh diễm, khuôn mặt nàng càng thêm tuổi trẻ xinh đẹp, nhưng nàng lại không hề có chút vui sướng.
Bởi vì nàng biến thành một con búp bê, một con tử linh búp bê mà nàng trốn tránh còn không kịp.
Trong nháy mắt đó nàng rốt cục hiểu rõ vì sao khi nàng nhìn thấy trong phòng có nhiều búp bê như vậy lại làm cho nàng dựng đứng tóc gáy, bởi vì chúng nó, nguyên bản vốn là một đám sinh mệnh tươi sống!
Đáng tiếc chính là, những tử linh búp bê này tuy rằng đều trải qua bất hạnh, nhưng không vì như vậy mà sản sinh ý tưởng "không cần gia tăng càng nhiều người bị hại", ngược lại còn đem ma trảo vươn hướng càng nhiều người vô tội.
Giống như là nàng bây giờ.
Mặc dù có một bộ phận nguyên nhân là nhận lấy Lạp Tân Tụng Mạt thao tác, nhưng không thể phủ nhận lúc chúng nó còn là nhân loại bản tính chúng nó cũng không lương thiện, so với người bình thường càng thêm vì tư lợi, tâm tính mỗi con búp bê càng thêm độc ác nghiêm trọng.
Nếu bản thân bọn nó không tốt, dựa vào cái gì các người có thể trải qua cuộc sống tốt hơn bọn nó?
Chẳng qua thiếu nữ kia thật sự quá cảnh giác, Lâm Mục Gia xuất sư bất lợi, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng lôi kéo đồng bạn của nàng chạy trốn.
Nhìn bóng lưng đối phương biến mất, ánh mắt Lâm Mục Gia nảy sinh ác độc, càng oán hận – vì cái gì, vì cái gì thiếu nữ kia có thể bình yên vô sự thoát đi, mà chính mình lại rơi vào hoàn cảnh không chịu nổi như thế!
Nhưng khi Ngụy Diễn bọn họ xuất hiện, nàng không khỏi cảm thấy may mắn vì mình đã xuất sư thất bại, cho nên trên tay còn chưa dính vào mạng người, nếu không nàng sẽ giống như những tử linh búp bê khác bị vị đạo sĩ kia niệm kinh mà hồn phi phách tán!
Dù là như thế, thanh âm niệm kinh siêu độ vong linh vẫn làm toàn thân Lâm Mục Gia thật khó chịu, đầu đau muốn nứt, lo lắng mình bị biến mất mới nhanh chóng cầu cứu.
Trong nội tâm nàng tồn lấy một tia may mắn – là Lạp Tân Tụng Mạt đem nàng biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không giống quỷ, nhưng bây giờ nhìn thấy Lạp Tân Tụng Mạt đánh không lại Ngụy Diễn bọn họ, như vậy nàng có thể nhờ bọn họ hỗ trợ một lần nữa sống lại hay không?
Nhưng chút yêu cầu xa vời như vậy một giây sau bị Ngụy Diễn vô tình mai một:
- Không được, không có biện pháp, cô đã chết rồi.
Thái độ quá mức kiên quyết, ngữ khí quá mức quyết đoán, làm cho Lâm Mục Gia đang tính toán tận lực cầu xin lập tức trố mắt nguyên tại chỗ, thân hình sương khói tựa hồ có trong nháy mắt bị ngưng trệ.
- Tôi, tôi làm sao lại chết rồi sao..
Lâm Mục Gia cự tuyệt tiếp nhận sự thật này, ban đầu nàng còn đang đau khổ cầu xin, nhưng nhìn thấy Ngụy Diễn không chút dao động liền hỏng mất, thần sắc biến thành có chút bệnh tâm thần, nguyên bản linh hồn hỗn tạp màu xám dần dần chuyển biến thành màu đen:
- Dựa vào cái gì người chết là tôi nha! Nhà của tôi có tiền, muốn bao nhiêu tôi đều có thể cho anh! Các anh không phải thật có bản lĩnh sao? Nhanh làm cho tôi sống lại a!
Nàng không cam lòng, nàng thật sự không cam lòng!
Nàng còn chưa tới hai mươi tuổi, vẫn là tuổi xuân như hoa, nàng còn xinh đẹp như vậy, có nhiều fan hâm mộ thích nàng, nhân sinh phồn hoa vừa mới bắt đầu..
Vì cái gì, tại sao là chính mình?
Vì sao không phải là những nữ sinh thường thường không có gì lạ bộ dạng nhục nhã gia cảnh lại không tốt, dù là một đầu ngón tay cũng không sánh bằng nàng bị lựa chọn!