Đam Mỹ [Edit] Tôi, Huyền Học Cải Mệnh - Sa Đề

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi GiangNgan, 13 Tháng mười 2024.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 179 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khác với những cửa hàng bình thường mở rộng cửa hoan nghênh khách hàng tùy ý ra vào lựa chọn, cửa hàng này đóng chặt cửa, khi Nhạc Đào tưởng là cửa hàng đóng cửa thì cánh cửa lại từ bên trong mở ra.

    - Hoan nghênh quang lâm.

    Nương theo thanh âm mị hoặc khàn khàn lại đầy từ tính vang lên, là một nam nhân có khuôn mặt soái khí xuất hiện, có lẽ do hắn là người hỗn huyết nên hốc mắt đặc biệt thâm thúy, lông mì dày, đôi mắt thâm thúy mê người, tràn ngập mị hoặc thần bí.

    A! Lại không phải là một cô gái ôn nhu mỹ lệ, mà là một anh trai anh tuấn!

    Nội tâm Nhạc Đào thét chói tai.

    Nhưng trên mặt nàng vẫn cố gắng duy trì ý cười ngại ngùng:

    - A, quấy rầy. Xin hỏi chỗ của anh là bán búp bê sao?

    Vừa vào cửa, Ngụy Nhạn liền ngửi được trong cửa hàng có mùi ngai ngái kỳ quái, làm cho người ta choáng váng.

    Nhưng rất nhanh từ trong lồng ngực của nàng truyền tới một cảm giác mát mẻ, đầu nháy mắt trở nên thanh tỉnh.

    Ngụy Nhạn không khỏi đưa tay lặng lẽ che lên vị trí nơi ngực – nơi đó là ngọc bội hộ thân mà anh trai đưa cho nàng.

    Cảm thấy có chút bất an, Ngụy Nhạn cố gắng lôi kéo Nhạc Đào rời đi, nhưng Nhạc Đào giống như hoàn toàn bị bố trí trong cửa hàng hấp dẫn.

    Cửa hàng búp bê trang hoàng thật sự là mộng ảo, là màu lam phấn hồng mà các cô gái đều thích, trên giá đỡ rộng mở sáng ngời bày thật nhiều búp bê lớn nhỏ ăn mặc đủ loại quần áo.

    Có kimono, mặc sườn xám, váy dạ hội, váy công chúa, váy y tá.. thoạt nhìn cái gì cần có đều có, mỗi cách ăn mặc cùng khuôn mặt đều không giống nhau.

    Mỗi búp bê đều trông thật sống động, thấp nhất cũng là 30cm, cao nhất cũng lên tới 1m.

    Tỷ như búp bê trước mặt Ngụy Nhạn, theo ngũ quan thoạt nhìn như là người Châu Á, có khuôn mặt trứng ngỗng, ngũ quan tinh xảo khéo léo, mặc váy dài vàng nhạt tới tận mắt cá chân, mái tóc xõa tung, trên người còn mang theo trang sức lòe lòe tỏa sáng.

    Nhưng ánh mắt của nó càng thêm mê người, trong ánh mắt tựa hồ mang theo tinh tinh, hấp dẫn ánh mắt người khác, làm cho người ta không nhịn được càng muốn nhìn, luyến tiếc dời tầm mắt.

    Nhưng Ngụy Nhạn chỉ nhìn thoáng qua thì không muốn nhìn lại, bởi vì nàng cảm thấy khi nàng nhìn thấy ánh mắt của búp bê thì bên tai giống như vang lên tiếng kêu khóc cùng kêu rên sắc nhọn, làm cho nàng vô cùng khiếp sợ.

    Hơn nữa không biết có phải do nàng lỗi giác, nàng cảm giác khóe môi búp bê như đang mỉm cười, nhưng lại cho nàng cảm giác được sự bi thương cùng thống khổ.

    Không chỉ riêng con búp bê này, những búp bê khác tựa hồ cũng như vậy, rõ ràng trong cửa hàng bố trí phi thường ấm áp, ngọn đèn cũng ấm, nhưng sau khi đi vào Ngụy Nhạn lại cảm thấy từng trận râm mát, không ngừng nổi da gà.

    Nàng không hiểu nguyên nhân, nhưng hoàn toàn không có ý tứ gì muốn mua về.

    Nàng chỉ có cảm giác sợ hãi khác thường, cảm nhận được một cỗ uy hiếp.

    Lúc này nam nhân kia đã giới thiệu búp bê cho Nhạc Đào:

    - Tôi gọi là Lạp Tân Tụng Mạt, là ông chủ cửa hàng này. Chúng nó không phải búp bê, mà là búp bê SD hàng duy nhất, nơi này đều do tôi tự tay chế tạo, trút xuống tâm huyết của tôi, vả lại một khi bán ra ngoài, cũng sẽ không bổ hàng, cam đoan có một không hai trên đời này.

    Nhạc Đào nghe được có chút hướng về, nàng chú ý một búp bê mặc nguyên bộ yếm bằng Jin:

    - Nha! Búp bê này!

    Nàng nhịn không được kêu Ngụy Nhạn:

    - Nhạn Nhạn cô mau tới đây xem! Đây có phải là búp bê cầu nguyện hay không!

    Lạp Tân Tụng Mạt nghi hoặc:

    - Búp bê cầu nguyện?

    Nhạc Đào lập tức đem tin tức đồn đãi nói ra:

    - Cho nên búp bê của anh chính là loại búp bê mà bọn họ đã nói, không hề lộ ra dấu vết lắp ráp hay là kẽ hở a!

    Lạp Tân Tụng Mạt chợt hiểu:

    - Thì ra là thế, nhắc tới tôi có tặng qua mấy con búp bê đi ra ngoài.

    Nhạc Đào há miệng:

    - Tặng? Không phải mua sao?

    Lạp Tân Tụng Mạt nói:

    - Nói chính xác là đưa cho bọn họ một lát, qua thêm một thời gian ngắn nếu họ không còn cần dùng thì tiếp tục đổi về, cho nên chỗ tôi mới gọi là "thể nghiệm" đâu.

    Ngụy Nhạn có chút kỳ quái:

    - Anh không sợ sau khi đưa ra ngoài rồi bọn họ sẽ không trả lại sao? Hoặc là búp bê không được nuôi dưỡng tốt bị hao tổn thì sao?

    Nhạc Đào cũng gật đầu:

    - Đúng vậy, anh làm vậy thật không đáng tin.

    Lạp Tân Tụng Mạt cười nói:

    - Sẽ không đâu, tôi chưa từng "lỗ vốn" qua, đại khái bởi vì khách nhân của tôi đều là những sinh mệnh tốt đẹp lại thiện lương như hai cô đi.

    Nhạc Đào lộ ra vẻ cười ngượng ngùng vì được khen, trong lòng Ngụy Nhạn lại run lên, trực giác lời này không giống như lời khen ngợi.
     
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 180 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chú ý tới phản ứng hoàn toàn khác nhau của hai người, ánh mắt nam nhân biến thành sâu sắc, khóe miệng tươi cười càng thêm lưu luyến, đưa tay muốn đụng chạm vào gò má Nhạc Đào:

    - Hơn nữa, những khách nhân cùng búp bê đều là hai hướng chọn lựa, tôi chỉ là tôn trọng sự lựa chọn của hai bên mà thôi.

    - Những con búp bê này bất quá chỉ là con rối, làm sao có thể lựa chọn khách hàng? Cũng không phải là sủng vật như là mèo chó.

    Ánh mắt Ngụy Nhạn chợt lóe, thấy bộ dạng của ông chủ, nói chuyện lại không đàng hoàng còn muốn động tay động chân, vội vàng đi tới bên cạnh Nhạc Đào chen miệng nói.

    - Nói không thể nói như vậy, thế giới này lực lượng thần kỳ chính là rất nhiều.

    Ông chủ đưa tay ôm qua một búp bê cao chừng một thước, chính là búp bê mặc váy màu vàng nhạt tóc dài xõa tung mà Ngụy Nhạn nhìn thấy khi nãy:

    - Liền tỷ như búp bê này, nó nói cho tôi biết nó muốn đi theo một trong hai người các cô về nhà.

    - Nàng cũng thật đẹp.

    Ánh mắt Nhạc Đào như bị sương mù che chắn đưa tay muốn ôm qua.

    - Búp bê lớn như vậy mua về cũng không còn địa phương đặt a Đào Đào!

    Ngụy Nhạn cố ý phá, đem Nhạc Đào kéo mạnh về phía mình.

    Ánh mắt Lạp Tân Tụng Mạt sắc bén, nhìn Ngụy Nhạn không bị mê hoặc nhướng mày, nhịn không được liếm liếm môi – cô bé này, so với nữ nhân kỳ trước còn giỏi hơn.

    Thân tùy tâm động, môi hắn mấp máy vài cái, toàn bộ tử linh búp bê đang bảo trì tư thế cứng ngắc liền sôi nổi đưa ánh mắt chuyển động, đem "tầm mắt" nhìn hướng Ngụy Nhạn.

    Nhạc Đào hít vào quá nhiều hương liệu, lại bị lực lượng nhiếp hồn của Lạp Tân Tụng Mạt biến thành ngất ngất, dưới chân đều là mềm, bị Ngụy Nhạn mạnh mẽ lôi kéo liền không thể khống chế ngã nhào về hướng người nàng.

    Hình thể Ngụy Nhạn xấp xỉ với Nhạc Đào, bất ngờ không phòng ngự suýt nữa cũng đem chính mình đẩy ngã, nàng vội vàng dang rộng hai chân gồng mình gượng lại, đem bạn tốt đón ổn.

    Thở ra một hơi, cảm tạ nàng mỗi ngày đều rèn luyện thể dục đều đặn.

    Đáng tiếc nàng cao hứng quá sớm, dưới chân tuy đứng vững vàng nhưng không dự đoán được còn có "ngoài ý muốn".

    Nàng không kịp chú ý hoàn cảnh xung quanh, lưng dựa vào một kệ hàng.

    Bởi vì lực chú ý nằm trên người Nhạc Đào, cho nên Ngụy Nhạn cũng không có chú ý tới tử linh búp bê mặc quần áo y tá phấn hồng thoạt nhìn chỉ cao ba mươi phân sau lưng chợt đảo mắt, trên tay cầm ống kim cùng đao phẫu thuật đồ chơi đột nhiên nháy mắt bị tử linh búp bê thao tác, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai hướng cổ Ngụy Nhạn đâm xuống!

    Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, nguyên bản Ngụy Nhạn không phát giác gì chỉ cảm thấy ngọc bội trên cổ đột nhiên nóng lên, bất ngờ không đề phòng ai nha một tiếng sau đó thân thể run lên, vừa lúc cùng tử linh búp bê ghé sát bên người mà qua – mắt thấy tử linh búp bê phanh một tiếng, mặt chấm đất trực tiếp rơi xuống nện thẳng vào sàn nhà.

    Đại khái độ cao không thấp, cho nên tử linh búp bê té xuống tứ chi liền nghiền nát, làn da bao vây cũng bị lật ra, lộ ra đồ vật trắng hếu như là bộ xương.

    Chóp mũi Ngụy Nhạn quanh quẩn mùi tanh hôi, làm nàng khó chịu cau mày – là nàng bị ảo giác sao? Nàng vừa nghe được tiếng kêu rên sắc nhọn gì đó? Nhưng thanh âm kia vừa bén nhọn vừa chói tai, không giống như là Nhạc Đào phát ra.

    Thanh âm tử linh búp bê bị ném vụn cũng đem Nhạc Đào hoảng sợ, từ trong trạng thái ngất ngất tỉnh táo lại, ngưng thần một hồi lâu mới miễn cưỡng làm cho ánh mắt có tiêu cự, lòng còn sợ hãi nhìn tử linh búp bê tứ chi vặn vẹo đầu bị vỡ ra, thấp thỏm lo âu:

    - Làm sao.. ông chủ, thực xin lỗi, chúng tôi sẽ bồi thường.

    Hi vọng đừng quá mắc, tiền tiêu vặt của nàng có thể dùng.

    - Đừng khẩn trương, sửa một chút là tốt rồi.

    Lạp Tân Tụng Mạt cố gắng duy trì vẻ tươi cười trên mặt đem tử linh búp bê nhặt lên, cảm nhận được tử linh búp bê sợ hãi, trực tiếp đem hồn phách của đối tương bóp tắt thông qua làn da tiếp xúc hấp thu đi vào – đối với hắn mà nói loại búp bê làm không tốt nhiệm vụ thì không cần tiếp tục tồn tại, cho dù trước đó nó mới giúp hắn gọn gàng xử lý việc mổ bụng một người.

    Đem tử linh búp bê báo hỏng đã chết đặt qua một bên, hứng thú của Lạp Tân Tụng Mạt đối với Ngụy Nhạn càng thêm nồng hậu – mỗi một tử linh búp bê đều do hắn tỉ mỉ chế tạo, bên trong đút ít nhất một cái hồn phách, vả lại hồn phách đều bị ô nhiễm tự mang thuộc tính của cái ác.

    Cho nên đừng nhìn tử linh búp bê có vẻ nhỏ, nhưng mỗi con cũng không phải kẻ hiền lành, tựa như là búp bê tử linh mặc kiểu y tá này, nó cùng "chị" của nó đều sát nhập vào hồn phách y tá bị phát điên đưa vào bệnh viện tâm thần, động tác thập phần linh mẫn, vả lại bởi vì là lực lượng phi tự nhiên, chỉ cần tập trung mục tiêu chủ yếu sẽ không thất thủ, có thể nói mọi việc đều luôn thuận lợi.
     
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 180 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mà loại tình huống như thế này thật ít có thể phát sinh..

    Tựa như là Lâm Mục Gia, vô luận làm sao giãy dụa cũng không chạy thoát bị mổ bụng lấy hết khí quan, xương cốt cùng gân tay chân bị moi ra, da người bị lột bỏ, cuối cùng khí quan bị hắn bán đi, những bộ phận khác bị hắn lựa chọn làm thành tử linh búp bê mặc váy dài màu vàng nhạt.

    Trước đó là "Toa Toa", hiện tại lại thêm "Nhạn Nhạn".

    Thú vị, thật sự là thú vị, Hoa quốc quả nhiên ngọa hổ tàng long.

    Như vậy nghĩ tới, Lạp Tân Tụng Mạt ngược lại càng thêm khẩn cấp – người thường làm thành búp bê, cùng dùng người tài ba dị sĩ làm thành búp bê, lực lượng đều có khác nhau, hiện tại hắn cấp bách cần chính là tử linh búp bê lực lượng cường đại!

    - Là do tôi sơ sẩy, không chú ý nhắc nhở khách nhân cẩn thận búp bê trên kệ hàng. Làm giải thích, vị khách nhân này mời nhận lấy tiểu lễ vật của tôi.

    Lạp Tân Tụng Mạt nói xong, xuất ra một búp bê ăn mặc quần áo kiểu người hầu là tạp dề màu lam cùng màu trắng, tuy rằng rất nhỏ, nhưng các bộ phận thân thể đều rất đầy đủ, mái tóc được dùng lá sen biên thành khăn trùm đầu bao vây, càng thêm nổi bật lên khuôn mặt, đôi mắt màu đỏ chiếm cứ một phần hai khuôn mặt nhìn càng thêm sống động.

    - Nàng tên Mary. Là một đầu bép, biết làm món ăn rất ngon nha.

    - Nha, còn có tên cùng người bố trí?

    Nhạc Đào cảm thấy được loại búp bê hình thức hoạt họa này cực kỳ đáng yêu, nhịn không được phát ra thanh âm hâm mộ.

    Ngụy Nhạn lại hoàn toàn không cảm thấy có chút gì đáng yêu, nàng đúng là ưa thích búp bê, nhưng chỉ giới hạn trong con gấu nhồi bông, hoặc là động vật như heo hoặc chó mèo, không phải loại tồn tại giống nhân loại như đúc – quả thật, tử linh búp bê này có ngũ quan chênh lệch với nhân loại rất lớn, nhưng nàng lại sợ cực kỳ đôi mắt giống như một giây sau sẽ bắt đầu quay tròn kia.

    Thậm chí nàng không dám đưa tay cầm, chỉ cảm thấy da đầu run lên, trong đầu chuông báo ầm vang inh ỏi.

    Trực giác nói cho nàng biết, ngàn vạn lần không thể nhận, một khi nhận nhất định là vạn kiếp bất phục!

    Nhưng nàng muốn há mồm cự tuyệt, trong cổ họng lại giống như là bị mắc kẹt.

    Lạp Tân Tụng Mạt cầm búp bê bỏ vào trong tay Ngụy Nhạn.

    Ngụy Nhạn rõ ràng cảm giác được tử linh búp bê ở trong tay nàng thở ra một hơi.

    Nó sống!

    Ý thức này xẹt qua đầu óc hỗn độn của nàng, làm toàn thân Ngụy Nhạn vô lực rét run, vật thể trước mắt đều vặn vẹo thành một đoàn.

    Mà ở trong mắt Nhạc Đào, bạn tốt mình bị vẻ đáng yêu của búp bê làm yêu thích nói không nên lời.

    Đột nhiên đúng lúc này bên ngoài vang lên một thanh âm nữ hài có chút bén nhọn:

    - Toa Toa tỷ, nơi này mới mở một cửa hàng thể nghiệm búp bê, chúng ta vào xem đi?

    Ngụy Nhạn chưa bao giờ cảm thấy thanh âm của Đoạn Hân Duyệt lại êm tai tới như thế!

    Thanh âm của Đoạn Hân Duyệt cùng hành động của nàng cắt đứt hành động của Lạp Tân Tụng Mạt, cũng làm cho Ngụy Nhạn thoát thân khỏi bầu không khí quỷ dị vừa rồi.

    Sau một thoáng giật mình, thân thể nàng như khôi phục lại khí lực, nàng không chút nghĩ ngợi lập tức đem tử linh búp bê trong tay mình dùng sức ném văng ra, đồng thời bản năng cầu sinh làm cho Ngụy Nhạn nhảy ngược ra xa khỏi chỗ đứng của Lạp Tân Tụng Mạt!

    Rất dọa người!

    Cảm giác nói không nên lời không hiểu ra sao cả vừa rồi!

    Nhưng vừa lúc tử linh búp bê lại bị ném lên mặt Tạ Toa Toa.

    - Ai nha!

    Tạ Toa Toa chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó một vật lạnh lẽo mềm mềm ngăn chặn tầm mắt của nàng.

    - Cái gì vậy!

    Nàng đưa tay đi bắt tử linh búp bê.
     
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 181 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Cẩn..

    Ngụy Nhạn còn chưa kịp nhắc nhở nàng, liền chứng kiến ngón tay Tạ Toa Toa vừa lúc bắt được đầu của tử linh búp bê, cũng không biết trên tay nàng có đồ vật gì, nhãn cầu cực lớn của búp bê giống như bị cực nóng hòa tan, trong nháy mắt thành một bãi chất lỏng, chỉ để lại hai lỗ thủng tối om.

    - Thật ghê tởm a! Trên này dính cái gì! Thật đáng sợ!

    Tạ Toa Toa cảm nhận được trên tay một đoàn nhơm nhớp dính hồ, chỉ cảm thấy ghê tởm muốn chết, tiếp tục tập trung nhìn vào trong tay lại cầm lấy một con búp bê khủng bố không có mắt, sợ tới mức ném văng ra, nước mắt nháy mắt xuất hiện.

    Nàng giơ tay của mình, bộ dạng bị sợ hãi, ánh mắt ai oán tức giận nhìn đầu sỏ gây nên – từ nhỏ tới lớn, còn chưa từng có người làm cho nàng phải chịu ủy khuất như thế!

    Vừa nhìn, trong lòng nàng càng thêm không có mùi vị - thiếu nữ trước mắt lông mi nồng đậm, vầng trán có vài phần khí khái anh hùng, ánh mắt càng thêm thâm thúy, hơn nữa còn sáng ngời, cả người linh động vô cùng.

    Tuy nàng đem mái tóc đều buộc thành đuôi ngựa phía sau, không trang điểm, còn ăn mặc đồng phục bình thường, nhưng cũng không tổn hại đến dung mạo của nàng.

    Bởi vì người có khuôn mặt đẹp cũng không cần trang điểm hay đeo trang sức, thậm chí kiểu tóc cách ăn mặc cũng không trọng yếu.

    Vẻ đẹp rực lửa như là hoa hồng làm cho nữ sinh thanh lệ ôn nhu như hoa bách hợp mà nàng luôn được người xưng tán luôn hâm mộ nhất – đại khái đây là không chiếm được thì luôn muốn có được đi?

    Tạ Toa Toa lần đầu tiên sản sinh cảm giác buồn bực đối với một nữ sinh mà bản thân nàng cũng nói không nên lời.

    Chẳng những là vì dung mạo, mà trong ánh mắt đối phương mang theo vẻ kiên định làm cho nàng theo bản năng cảm thấy không thích.

    Nếu Ngụy Diễn ở nơi này, phỏng chừng sẽ nói cho nàng biết cảm giác kiên định này được gọi tên là độc lập tự chủ, tay làm hàm nhai.

    Ở trong tiểu thuyết Ngụy Nhạn làm nữ phụ ác độc mặc dù có bề ngoài tương đương ưu việt, thế nhưng ưu thế thiên sinh lệ chất lại bị tính cách lời nói ác độc làm hao mòn hơn phân nửa, người xung quanh cơ bản sẽ không cho nàng bao nhiêu trợ lực, có thể lấy được thành tích đều chỉ dựa vào chính mình giao tranh từng bước một mới phấn đấu ra tới.

    Mà Tạ Toa Toa là nữ chính vạn người mê, lại hoàn toàn không cần vất vả như vậy, chỉ cần rụng nước mắt giậm chân một phát, làm nũng, thậm chí cái gì cũng không cần làm bởi vì thân phận thiên kim Tạ thị tự nhiên sẽ có vô số người nịnh nọt đem đồ vật nàng cần đưa tới trước mặt mặc cho nàng chọn lựa.

    Ngụy Nhạn chướng mắt Tạ Toa Toa không làm mà hưởng, ngồi mát ăn bát vàng, chỉ biết như cọng dây leo quấn quýt nam nhân làm nũng tát kiều, vĩnh viễn một bộ tôi là thuần khiết tôi cái gì cũng không biết, bộ dáng ra vẻ khờ dại không rành thế sự. Mà Tạ Toa Toa thì không hiểu vì sao Ngụy Nhạn luôn hùng hổ dọa người, luôn nói chuyện có gai, người ngoài lãnh khốc, chính cô ta sống trong giới bình dân mười mấy năm, nhưng Thụy ca ca cũng không phải cố ý a, hắn làm nhi đồng bị trao đổi nhân sinh, cũng là người bị hại vô tội, thiện lương một chút, rộng lượng một chút không tốt sao?

    Vì sao còn phải đem những người khác xem thành địch nhân làm cho tất cả mọi người đều không qua được cuộc sống thoải mái đây? Đoạn bá bá cùng dì Dương làm cha mẹ phải thương tâm bao nhiêu a!

    Ngụy Nhạn luôn bị người bên cạnh không ngừng dối trá, cô lập, xa lánh:

    - Ha ha!

    Đương nhiên đây đều là trong tiểu thuyết đặt ra, hiện tại hai nàng cũng không biết thân phận chân thật lẫn nhau, trước đó cũng chưa từng có liên hệ gì.

    Nhưng điều này cũng không gây trở ngại hai người lần đầu tiên gặp mặt lại ôm lấy địch ý mơ hồ lẫn nhau.

    Nguyên bản Lạp Tân Tụng Mạt bởi vì Đoạn Hân Duyệt tùy tiện xuất hiện nên cắt đứt kế hoạch của hắn làm hắn tức giận, nhất làkhi Ngụy Nhạn nhân cơ hội kéo Nhạc Đào chạy trốn làm cho hắn càng giận dữ không thôi.

    Nhưng khi hắn chứng kiến Tạ Toa Toa ở bên cạnh Đoạn Hân Duyệt, lửa giận liền bị dập tắt một chút – có thể đi tới cửa hàng thể nghiệm búp bê của hắn đều là người có duyên phận phù hợp. Tuy rằng "Nhạn Nhạn" làm cho hắn tâm động, nhưng khẳng định trốn không thoát. Hơn nữa hai cô bé mới tới cũng rất không sai, hơn nữa còn có một là con mồi mà hắn sớm định ra.

    Còn tưởng phải phí nhiều công sức mới tìm được, ai ngờ nhanh như vậy đã chính mình đưa tới cửa – xem nàng "hỗ trợ", hắn đợi tiếp theo sau khi đem nha đầu lỗ mãng này làm thành tử linh búp bê thì lưu lại càng nhiều tài liệu hữu dụng là được.

    Tạ Toa Toa không hổ là được hắn vừa ý, khi tử linh búp bê vừa tiếp xúc đến nàng liền biến thành lực lượng tiêu tán!
     
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 181 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Muốn làm tiêu tán lực lượng tử linh chỉ có "sinh khí" hoặc là "lôi đình", hắn có thể cảm giác được trên thân thiếu nữ này có thật nhiều "sinh khí"!

    Tuy hắn là tử linh pháp sư, cũng không đại biểu hắn luôn cùng tử vong làm bạn. Trên thực tế ngược lại, hắn cần "sinh khí" trên người cô gái này duy trì huyết nhục cùng sinh mệnh của hắn – hắn thích đem người sống chế thành tử linh búp bê, nhưng cũng không có nghĩa hắn cũng nguyện ý trở thành tồn tại vô tri vô giác như vậy.

    Mà thiếu nữ này, không thể nghi ngờ có năng lực cung cấp lực lượng cho hắn chưa từng có từ trước tới nay!

    Nếu có thể để cho hắn sử dụng!

    Cũng không biết mình đã bị xem thành vật trong bàn tay, Tạ Toa Toa nước mắt liên liên, chỉ cảm thấy nữ sinh kia thương tổn chính mình mà không nói một tiếng xin lỗi liền bỏ chạy, chính mình thật sự là quá ủy khuất.

    Trong khoảng thời gian này nàng làm mọi việc đều không thuận, vốn là Diệu ca ca đột nhiên trở về đính hôn, không tiếp tục quan tâm khách sạn nghỉ phép hợp tác giữa bất động sản Tuấn Diệu cùng tập đoàn Tạ thị.

    Lỗi ca ca nói là phát động fan hâm mộ đi ủng hộ vé xem phim, nhưng không ngờ lại bị thật nhiều người đi đường phản cảm cùng một bộ phận fan trở mặt, hiện tại đoàn thể Lỗi ca ca đã nắm giữ di động cùng tài khoản của hắn trong tay, lời hứa hẹn sẽ hỗ trợ của hắn cũng tan thành mây khói.

    Tiếp tục là chính nàng ta, ngày hôm qua cùng Thụy ca ca ước hẹn ở nhà bảo tàng quốc gia lại ngẫu nhiên gặp được người bạn từng kết bạn ở Milan – chính là hoàng tử Emil thành viên của một hoàng thất ở một quốc gia khác.

    Lần này đối phương đi theo cha mẹ đến thăm Hoa quốc, đương nhiên, hắn chỉ cần lộ mặt lúc ban đầu cùng lúc kết thúc là được, lúc khác đều an bài tiến hành đi thăm cùng đi dạo.

    Nhưng cũng không phải một mình hắn hành động, còn mang theo một cô em họ của hắn.

    Bạn cũ gặp lại, đây vốn là chuyện rất vui vẻ, Tạ Toa Toa còn nhớ rõ lúc trước mình cùng Emil hợp tác chơi đàn dương cầm thật hợp nhau, còn có hai người cùng dạo chơi ở Milan vô cùng khoái trá, lần này nàng cũng nghĩ sẽ có được hồi ức vui vẻ, ai ngờ cô em họ lại là người không dễ đối phó.

    Đối phương rõ ràng chỉ là quý tộc của một quốc gia nhỏ, lại ỷ vào thái độ quý tộc của mình tỏ vẻ cao cao tại thượng, càng tức giận là loại thái độ kia chỉ nhằm vào Tạ Toa Toa, đối mặt Thụy ca ca thì cô em họ liên tục cười duyên, thân mật thân thiết thật sự.

    Quá phận nhất chính là, lúc chia tay cô ta còn hôn Thụy ca ca hai cái!

    Đó là hai cái! Không phải một!

    Bởi vì vấn đề góc độ, nàng thậm chí còn hoài nghi là hôn môi!

    Ai biết khi nàng chất vấn Thụy ca ca thì Thụy ca ca lại nói Emil cũng hôn nàng, đừng song tiêu (chỉ cho phép mình làm, không cho người khác làm như mình) như vậy.

    Nhưng sao có thể giống nhau chứ! Nàng chỉ xem Emil là bạn mà thôi, hơn nữa Emil chỉ là hôn hai má của nàng!

    Tóm lại bởi vì chuyện này mà nàng lần đầu tiên mặt lạnh với Thụy ca ca, điều này làm tâm tình của nàng thật không tốt.

    Đoạn Hân Duyệt đến tìm nàng, làm cho nàng còn tưởng là Thụy ca ca nhờ em gái làm người trung gian tỏ vẻ xin lỗi, ai ngờ không phải như vậy, nàng mang theo bực mình đi tới cửa hàng thể nghiệm búp bê, nhưng lại gặp chuyện trước mắt này.

    Sau đó một chiếc khăn tay xuất hiện trước mặt Tạ Toa Toa.

    Nàng đã thói quen nam giới luôn săn sóc mình, bởi vậy không chút nghĩ ngợi cầm khăn tay:

    - Cảm ơn.. a, là anh!

    Nàng ngẩng đầu vừa nhìn, lại phát hiện đối phương là người quen!

    Người này không phải là nam nhân mà nàng cùng Lỗi ca ca gặp được ở bãi đỗ xe sao?

    Ánh mắt Lạp Tân Tụng Mạt vừa động, ra vẻ nghi hoặc:

    - Khách nhân nhận thức tôi?

    Tạ Toa Toa cắn môi:

    - Tôi có gặp qua anh một lần.

    Ánh mắt Lạp Tân Tụng Mạt lưu luyến:

    - Vậy thật đúng là duyên phận.

    Chứng kiến một màn này Đoạn Hân Duyệt siết chặt bàn tay – lại là một mỹ nam, tuy nàng không thích anh trai có bạn gái, cũng không thích Toa Toa tỷ làm bạn gái của anh trai, nhưng muốn đội nón xanh cho anh trai của nàng, không thể được!

    Trong lúc Tạ Toa Toa đang vui vẻ tán gẫu với Lạp Tân Tụng Mạt, Ngụy Nhạn lôi kéo Nhạc Đào bước nhanh như bay, Nhạc Đào bị nàng kéo thất tha thất thểu:

    - Nhạn Nhạn, vì sao đột nhiên chạy vậy? Tôi còn chưa xem búp bê đâu! Cô làm sao vậy nha?
     
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 182 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngụy Nhạn không trả lời nàng, chỉ mải miết đi nhanh về phía trước.

    Nhạc Đào không nghe được đáp án, cổ tay lại bị Ngụy Nhạn nắm chặt cứng làm đau, điều này làm cho nàng vừa nghi hoặc lại ủy khuất, còn có chút tức giận:

    - Nhạn Nhạn! Cô không nói rõ ràng tôi sẽ tức giận!

    Rất kỳ quái, rõ ràng tuy Nhạn Nhạn ở chung với người khác cũng không chủ động nhiệt tình, nhưng cũng không phải là một nữ sinh không biết lễ phép như vậy nha.

    Lúc này Ngụy Nhạn cảm thấy đã rời khỏi cửa hàng thể nghiệm búp bê kia một con đường, nhìn thấy xung quanh người đến người đi nhốn nha nhốn nháo, cảm giác nội tâm hốt hoảng tiêu trừ hơn rất nhiều.

    Hơi chút tỉnh táo lại, lúc này nàng mới chú ý biểu tình của Nhạc Đào:

    - Thật có lỗi, Đào Đào, vừa rồi tôi..

    - Đồng học! Đồng học quấy rầy một chút!

    Thanh âm nam sinh bị vỡ giọng thình lình vang lên cắt đứt lời Ngụy Nhạn, nàng cùng Nhạc Đào nhìn sang, xuất hiện trước mắt hai nàng là một thiếu niên mi thanh mục tú.

    Thiếu niên thoạt nhìn xấp xỉ như bọn họ, mặc đồng phục nhưng không phải trường học của các nàng, hẳn là của trường học khác.

    Nhưng làm cho Ngụy Nhạn kỳ quái chính là, thiếu niên ngăn cản hai nàng lại không nói lời nào, chỉ sững sờ ngẩn người nhìn nàng.

    Ngụy Nhạn nhướng mày muốn lôi kéo Nhạc Đào xoay người rời đi, ai ngờ đối phương tựa hồ nhìn ra ý đồ của nàng, lập tức đưa tay kéo nàng:

    - Đợi một chút!

    Ngụy Nhạn theo bản năng cổ tay uốn éo – hừ, nàng có theo ba ba học võ!

    Ai ngờ đối phương lập tức liền phá giải phản kích của Ngụy Nhạn – bàn tay của thiếu niên lớn hơn bàn tay của nàng một vòng, vừa lúc đem bàn tay cô gái chặt chẽ nắm giữ trong bàn tay của mình.

    Ngụy Nhạn cảm nhận được xúc cảm cùng nhiệt độ truyền tới, làn da như bị điện giật, khuôn mặt cùng sau gáy nóng rực lên, cực kỳ xấu hổ cùng giận dữ:

    - Uy! Anh làm gì! Buông tay!

    Thiếu niên giống như bị điện giật buông tay ra, vẻ mặt đỏ ửng lắp bắp:

    - Xin, xin, xin lỗi.. tôi không phải cố ý..

    Nhạc Đào nhìn qua nhìn lại hai người:

    - Ngượng ngùng quấy rầy, anh có phải là hiệu thảo học bá trường trung học thực nghiệm số một Từ Tử Lâm?

    Thiếu niên cũng chính là Từ Tử Lâm Từ tiểu đạo trưởng có chút ngẩn người:

    - Tôi đúng là Từ Tử Lâm, nhưng "hiệu thảo học bá" mà cô nói tôi không biết..

    - Ha, quả nhiên là anh! Hèn chi tôi thấy bộ dạng của anh thật giống như trong ảnh chụp!

    Nhạc Đào mang theo hưng phấn cắt đứt.

    - Ách, nhìn giống như ảnh chụp?

    Nhạc Đào có chút ngượng ngùng khoát tay:

    - Khụ khụ, việc này không trọng yếu, quan trọng là.. Từ đồng học, rất hân hạnh được biết anh, tôi là Nhạc Đào của trường trung học tiếng nước ngoài Hoa Đô, nàng là Ngụy Nhạn, anh tìm chúng tôi có chuyện gì không?

    Từ Tử Lâm nhìn Ngụy Nhạn:

    - Là Ngụy của Ngụy Tấn phong lưu Ngụy, Nhạn là Nhạn của Nguyệt mãn tây lâu sao?

    Ngụy Nhạn:

    -.. Đúng vậy!

    Tuy khi nàng tự giới thiệu cũng thích dùng từ ngữ trong thơ cổ, nhưng từ miệng đối phương nói ra làm sao có cảm giác nhục nhã đây?

    Từ Tử Lâm nói:

    - Cô có phải có một anh trai tên Ngụy Diễn? Chính là Diễn trong tam điểm thủy, diễn sinh thành Diễn?

    Ngụy Nhạn mở to mắt:

    - Anh quen biết anh trai tôi?

    Từ Tử Lâm cảm thán duyên phận thật kỳ diệu:

    - Đương nhiên! Ngụy thiên sư là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi thật sùng bái hắn!

    Sắc mặt Ngụy Nhạn liền dịu đi – hắc, anh đã thổi phồng anh tôi, chúng ta cũng có rất nhiều lời có thể hàn huyên.

    Trong lòng tiểu cô nương từ ghét anh trai biến thành huynh khống thầm nghĩ như vậy.

    Nhạc Đào:

    - Đợi một chút, cái gì ân nhân cứu mạng? Ngụy Diễn ca lợi hại như vậy sao?

    Không đợi Ngụy Nhạn mở miệng, thần sắc Từ Tử Lâm nghiêm túc đứng đắn nói:

    - Phải, Ngụy thiên sư phi thường cường đại!

    Vẻ mặt Nhạc Đào mê mang: Sao tôi cảm giác lời tôi hỏi cùng lời anh muốn biểu đạt không liên quan gì nhau vậy?

    Nhưng Từ Tử Lâm cũng không có tâm tư giải thích cho Nhạc Đào.

    Sau khi nhắc tới Ngụy Diễn, hắn rốt cục nhớ tới chính sự.

    Sở dĩ hắn ngăn cản Ngụy Nhạn cùng Nhạc Đào, là bởi vì lúc hắn nhìn thấy hai người bọn họ liền cảm thấy tử khí vô cùng nồng đậm.

    Nơi này cần nói một câu chính là, lúc trước ngành đặc thù phân công nhiệm vụ cho Ngụy Diễn cùng Từ đạo trưởng bọn họ, tiểu Từ đạo trưởng cũng không nhận được thông tri.

    Chủ yếu là vì hắn học nghệ không tinh.

    Vả lại trải qua nữ quỷ Dung Dung cùng sự kiện ở Tầm Tiên hồ, trong lòng tiểu Từ có chút hiểu được, cũng không còn dám ồn ào như trước kia « chỉ cần công phu giỏi, tôi có thể bắt quỷ trừ yêu ».

    Nhưng dù sao chấp niệm lâu như vậy, muốn buông xuống cũng không dễ dàng, nhất là ngẫu nhiên nghe được đại sư huynh cùng nhị hư huynh trao đổi, biết được lại có một đám tà thuật sư nước ngoài chạy vào Hoa quốc tác oai tác phúc, vì thế lòng yêu nước của trung nhị thiếu niên liền hừng hực bị châm lên.
     
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 182 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bởi vì không ai dẫn hắn cùng nhau bay, cho nên hắn chỉ có thể nhân cơ hội học ngoại khóa trộm hoạt động, nhưng dù sao hắn không sánh bằng Ngụy Diễn bọn họ, bởi vậy chỉ nghe được tin chiến thắng liên tục báo về, vừa hâm một lại ghen tỵ.

    Nhưng trời không tuyệt đường người, mắt thấy tà thuật sư bị bắt gần hết, hắn lại ngoài ý muốn biết được còn có bốn người đang lẩn trốn – đương nhiên, trong đó hai người đã bị Phật giáo cùng đạo hữu của môn phái khác đi đuổi bắt, hắn không xen tay vào được, cho nên Từ Tử Lâm bắt đầu càng để ý tung tích của hai người còn lại.

    Mà Từ Tử Lâm cảm thấy vị "vương phi" của Man Thành quỷ vương Lina đã bị Ngụy Diễn xử lý qua, cho nên liền cam chịu người đó là của Ngụy Diễn, vì thế hắn đem ánh mắt đặt lên trên người "Tử linh pháp sư".

    Nghĩ tới đối phó tử linh pháp sư, cảm giác như thật khốc.

    Cũng không biết có phải hắn có vận khí mèo mù gặp phải chuột chết hay không, thật đúng là làm cho hắn tìm ra được một ít dấu vết để lại.

    Hắn từ chút dấu vết để lại tìm hiểu nguồn gốc, sau đó gặp được Ngụy Nhạn cùng Nhạc Đào.

    Bởi vì lo lắng Ngụy Nhạn là em gái của Ngụy Diễn, khẳng định sớm thói quen nhìn thấy chuyện quái lực loạn thần, tà ma lén lút, yêu ma quỷ quái vân vân, cho nên Từ Từ Lâm cũng không che giấu, trực tiếp đem việc hắn đang truy tung "Tử linh pháp sư" nói ra, căn cứ hắn điều tra phát hiện trên người hai người Ngụy Nhạn lây dính "tử khí", làm cho Ngụy Nhạn nhớ lại bản thân có tiếp xúc qua nhân vật hoặc đồ vật cổ quái gì hay không.

    Nhạc Đào ở một bên nghe như là nghe thiên thư không hiểu ra sao, nhưng Ngụy Nhạn vừa nghe lời kể của Từ Tử Lâm lập tức hiện ra bộ dạng của Lạp Tân Tụng Mạt:

    - Một nam nhân.. cùng rất nhiều rất nhiều búp bê giống người thật, tính sao?

    Cũng không biết em gái của mình bị Từ Tử Lâm luôn tự cho mình kẻ tài cao gan lớn lừa dối tiếp tục xông vào đầm rồng hang hổ, lúc này Ngụy Diễn đang ở chỗ Tạ Bách.

    - Hôm nay không phải a Diễn còn có khóa sao? Là đặc biệt đến xem tôi?

    Tạ Bách nhớ được thời khóa biểu của Ngụy Diễn, liền tò mò hỏi.

    Là đặc biệt vì mình mà tới?

    Nghĩ đến việc này, đôi mắt Tạ Bách lóe sáng nhìn Ngụy Diễn, hoàn toàn không nhìn ra được mới trước đó vẻ mặt hắn còn thật âm trầm khốc soái cuồng bá túm truyền đạt mệnh lệnh tấn công Tạ thị, lúc này lại biến thành một con Alaska vui tươi hớn hở.

    Ngụy Diễn:

    - Lịch dạy học đêm qua đã thi xong cuộc thi cuối kỳ, mặt khác tuần này phòng thí nghiệm cũng tạm dừng, tôi muốn tới mời anh đến xem buổi dạ hội do trường tôi tổ chức.

    Tạ Bách buột miệng nói:

    - A Diễn không phải chỉ có hai thư mời sao?

    Năm nay Ngụy Diễn thành MC dạ hội trường đại học Hoa Đô, làm nhân viên công tác nên hắn có hai thư mời riêng có thể mời người nhà hoặc bạn bè đến tham dự.

    Tuy rằng Tạ Bách rất muốn đi, nhưng hắn cảm thấy được Ngụy Diễn càng muốn đem thư mời đưa cho người nhà, cho nên cũng không mở miệng.

    Nhưng nội tâm hắn vẫn có chút tiếc nuối mình không cơ hội nhìn thấy phong thái trên sân khấu của người trong lòng đêm dạ hội.

    Ánh mắt Ngụy Diễn lóe ra một chút.

    Kỳ thật ban đầu hắn muốn mời người nhà, chỉ tiếc ngày đó Ngụy Nhạn vừa lúc đi tham gia một cuộc thi đấu, bởi vì đi tỉnh ngoài cho nên cần xuất phát trước một ngày, còn phải ở lại thêm một đêm cho nên mới trống một thư mời.

    Tạ Bách lập tức cảm động lên:

    - Thật cảm tạ em gái, a, tôi là nói rất đáng tiếc cho Nhạn Nhạn, tôi nhất định sẽ giúp nàng xem cho kỹ!

    Nhìn biểu hiện vui mừng của Tạ Bách, Ngụy Diễn không nhịn được lộ nụ cười.

    Đối với Tạ Bách, nếu nói Ngụy Diễn không động tâm là chuyện không thể nào.

    Dù sao từ lúc mới bắt đầu, diện mạo của Tạ Bách chính là hình tượng lý tưởng của Ngụy Diễn.

    Tuy rằng bởi vì lúc ban đầu đối phương quá mức chủ động cùng nhiệt tình làm cho hắn có chút e ngại, nhưng sau khi quen biết Ngụy Diễn lại phát hiện loại tính cách này có lẽ càng thêm thích hợp với mình cũng nói không chừng.

    Dù sao sau khi hắn xuyên không tới thế giới này, mặc dù có cha cùng em gái, nhưng bởi vì có Soái Soái, cũng không hoàn toàn làm cho Ngụy Diễn có cảm giác thỏa mãn với dục vọng độc chiếm cho riêng mình.

    Cũng chỉ có Tạ Bách, không phải vì thân phận xã hội, chẳng qua là vì chính bản thân hắn nên mới biểu đạt ra hảo cảm đối với hắn.

    Vả lại bởi vì nhiều khi Tạ Bách biểu hiện ra sự khoa trương cùng nhiệt liệt, làm cho Ngụy Diễn có cảm giác thỏa mãn vì mình được người cần.

    Huống hồ Tạ Bách cũng không chỉ làm cho Ngụy Diễn giúp hắn, hắn còn vì Ngụy Diễn làm rất nhiều chuyện.
     
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 183 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không chỉ là hắn, Ngụy gia cũng được ích lợi không nhỏ.

    Xa thì không nói, chuyện mở cửa tiệm trong Hoa Đô, tuy rằng Tạ Bách chưa nói nhưng Ngụy Diễn biết nếu chỉ dựa vào một mình cha chưa quen cuộc sống nơi đây, tuyệt đối không thể thuận lợi như vậy rất nhanh làm ra sinh ý nóng nảy như thế.

    Ngoài ra Tạ Bách còn chém trước tâu sau giả vờ mình bị fan ngẫu nhiên chụp ảnh, đồng thời còn khen ngợi thật nhiều, không nói đều có thể hấp dẫn toàn bộ fan, nhưng chỉ cần có một bộ phận fan hay biết đã đủ làm cho cửa tiệm của Ngụy gia bạo hồng, rất nhiều fan đều nguyện ý đường xa mà đến ăn xuyến xuyến ủng hộ cùng khoe khoang mình từng đi qua.

    Thế cho nên nguyên bản Ngụy cha tính toán cuối năm có lẽ có thể mua luôn cửa hàng cách vách mở rộng mặt bằng cửa tiệm chẳng những có thể trước tiên thực hiện, còn thừa lực lượng một hơi mở thêm ba chi nhánh.

    Trong thời gian này bởi vì Ngụy Diễn luôn lưu trong trường học cùng phòng thí nghiệm, hoặc là đi bắt tà thuật sư, toàn bộ thủ tục trang hoàng cùng xin giấy phép đều do Tạ Bách tranh thủ thời gian giao cho cấp dưới hỗ trợ chân chạy đi làm đầy đủ.

    Lúc Ngụy Diễn gọi điện về nhà thì Ngụy cha nói cho hắn biết, để cho hắn cảm ơn Tạ Bách đã giúp đỡ.

    Soái Soái sớm nhìn thấu hết thảy: Ha ha, cha quả nhiên là độc thân quá lâu.

    Mặt sau tuy rằng đã phát hiện con người thật của Tạ Bách có tới vài gương mặt, tính tình kỳ thật không quang minh sang sảng như biểu hiện, nhưng khi đó Ngụy Diễn đã có chút lọc kính "ở trong mắt người có tình xuất Tây Thi", thậm chí còn cảm thấy Tạ Bách lớn lên trong hoàn cảnh như vậy nếu quả thật không có chút tâm cơ, mới khiến cho người phải quan tâm.

    Chẳng qua cả hai người không ai chủ động đi đâm tầng cửa sổ.

    Tạ Bách muốn đợi tới lúc hoàn toàn vặn ngã Tạ Hộc, không còn nỗi lo về sau, mới tiếp tục quang minh chính đại bày tỏ tâm ý của mình với Ngụy Diễn, mà bản thân Ngụy Diễn còn đang tính toán đợi khi nào thân thể mình thỏa mãn "điều kiện" rồi nói sau.

    Cái gọi là "điều kiện" là chỉ thời gian hắn đi vào thế giới này.

    Bởi vì sự tồn tại của Soái Soái, ngày thường Ngụy Diễn ở chung với người nhà bạn bè thì không có gì, nhưng muốn làm một ít vận động của nam nhân trẻ tuổi huyết khí phương cương thì có chút hữu tâm vô lực.

    Đừng nói là hoạt động gì mờ ám, dù là hơi có chút xâm nhập "võ mồm chi tranh" (hôn) cũng có vẻ khó khăn.

    Nhưng Ngụy Diễn cũng không phải thanh tâm quả dục ngồi không, lúc ở chung với Tạ Bách khẳng định khó tránh muốn gần gũi, mặc kệ có nguyện ý hay không cũng không thể tránh né muốn hoàn thành sinh mệnh đại hòa hài, đạt tới thể xác cùng tinh thần hợp nhất.

    Nhưng Ngụy Diễn lại không muốn khiến cho người khác dù là Tạ Bách biết quan hệ đặc thù giữa mình cùng Soái Soái, bởi vậy chuyện này chỉ chôn dấu trong lòng hắn, không ai biết trên người hắn còn có gông cùm xiềng xích như vậy.

    Cũng may còn hơn một tháng, cũng đủ một năm thời gian hắn đi tới thế giới này (đột nhiên hưng phấn).

    Nhưng Tạ Bách không biết điểm này, còn tưởng rằng Ngụy Diễn còn nhỏ tuổi nên chưa thông suốt, cho nên chỉ có thể tranh thủ cơ hội chà cảm giác tồn tại của chính mình.

    Tỷ như tham dự dạ hội trường đại học Hoa Đô lần này cũng là một cơ hội chà cảm giác tồn tại – dù sao dựa theo sự vĩ đại của a Diễn, nhất định sẽ có rất nhiều thiếu nam thiếu nữ sinh lòng ái mộ, mình nên đi canh phòng tử thủ nghiêm ngặt.

    Bởi vì biểu hiện khả ái của Tạ Bách, Ngụy Diễn giật mình, không nhịn được trêu chọc hắn:

    - Ách, xác định sao? Còn vài ngày thời gian, anh có cần hỏi lại trợ lý việc sắp xếp hành trình cho anh hay không?

    Tạ Bách vung tay lên:

    - Không cần, gần đây tôi cũng không vội, mỗi ngày cần phê chữa văn kiện, đi ra công tác.

    -

    Chủ yếu là thu mua cổ phần công ty của Tạ thị, đào hầm cho Tạ Hộc.

    - Yên tâm đi, tôi tuyệt đối có thời gian!

    Cho dù còn có an bài công việc khác, hắn cũng có thể tận lực chuyển làm trước hoặc là dời về sau làm.

    Nhiều cấp dưới như vậy, thời điểm này chính là do tùy tùng ra sức.

    Xác định chuyện này, Ngụy Diễn liền bắt tay làm một sự kiện khác, cũng là công việc chủ yếu hôm nay hắn tới đây.

    - Đây là cho tôi? A Diễn?

    Tạ Bách vốn đang vui mừng vạn phần vì nhận được thiệp mời của Tạ Diễn, càng làm cho hắn vui sướng ngây ngất chính là Ngụy Diễn còn mang theo lễ vật cho hắn.

    Mặc dù là một đồ vật mà hắn nhận không ra, nhìn như là một cái bát, nhưng chỉ cần là Ngụy Diễn tặng ở trong mắt Tạ Bách liền tự mang lọc kính, hoàn toàn có thể nhắm mắt ngốc nghếch thổi:

    - Vật này thật là đẹp mắt! Nhìn xem đường nét, nhìn ánh sáng màu, quả thực hoàn mỹ! Tôi nhất định đem nó đặt trong phòng ngủ của tôi.. không, đặt trên mặt bàn phòng làm việc của tôi!
     
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 183 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nếu đặt trong phòng ngủ chỉ có một mình hắn nhìn thấy, nhưng đặt trong văn phòng càng nhiều người nhìn thấy được.

    Về phần đồ vật này có nhất trí với phong cách bàn công tác của hắn hay không, hoàn toàn không phải là điểm tựa, hoặc là nói càng chói mắt càng tốt đâu.

    - Đừng, đồ vật này cũng không phải vật dùng trang trí.

    Ngụy Diễn có chút dở khóc dở cười, tuy rằng thật cảm động Tạ Bách vui vẻ tiếp nhận, nhưng vật này nên dùng đúng chỗ thì càng tốt hơn.

    - Đây là lúc tôi vây bắt tà thuật sư lấy được. Tôi đem tà khí bám trên người nó luyện hóa, hiện tại là một kiện pháp bảo vô chủ sạch sẽ.

    - Pháp bảo?

    - Ân, đây là một thủy vu, anh có biết Thủy Đức tinh quân hay không? Chủ quản nước trong thiên hạ, hắn có một thủy vu, từ bên trong thủy vu có thể đổ ra nước liên tục không ngừng. Mặc dù thủy vu này không phải là pháp bảo trong chuyện thần thoại xưa kia, nhưng tác dụng lại vô cùng giống nhau. Vừa lúc anh có thể dùng khống thủy châu của anh thao tác nó.

    Ngụy Diễn nghĩ chính là tuy khống thủy châu có thể thao tác nước, nhưng dù sao vẫn là đồ vật của Tầm Tiên hồ, khoảng cách có chút xa, hơn nữa hồ nước kia ngay cả Phùng bà cũng có thể thao tác, luôn có cảm giác lo lắng.

    Cũng không phải hắn lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, hơn nữa hắn thích đem toàn bộ sự vật nắm chắc trong tay mình vẫn tốt hơn.

    Hắn nghĩ Tạ Bách cũng sẽ đồng ý với hắn.

    Cho nên khi phát hiện trong đám tà thuật sư có một người có thể thao tác nước cùng thủy quỷ (ma nước, ma da), hắn liền đánh chủ ý của đối phương.

    Lúc đó hắn thật sự là muốn câu cá chấp pháp, nhưng là vì muốn bắt được quả tang cả nhân chứng lẫn vật chứng.

    Có thủy vu, sau này Tạ Bách thao tác nước cũng không cần vận dụng nước trong Tầm Tiên hồ, hơn nữa lúc Ngụy Diễn loại trừ tà khí trong thủy vu cũng đã tra xét qua, lượng nước của thủy vu sử dụng còn lớn hơn Tầm Tiên hồ rất nhiều.

    Về phần Tạ Bách rốt cục có năng lực dùng được hay không, Ngụy Diễn tỏ vẻ việc này hoàn toàn không là vấn đề.

    Vì bảo hiểm hắn sẽ không khiến cho người khác nhìn ra sự trân quý của thủy vu mà giết người đoạt bảo, lúc trước Ngụy Diễn cũng là liên hợp ngọc linh vẽ ra trận pháp ẩn nấp bên trong thủy vu.

    Khi Tạ Bách lấy máu nhận chủ, thủy vu chợt thiểm, liền cùng khống thủy châu dung hợp, cùng linh hồn của Tạ Bách liền buộc định lẫn nhau.

    - Thủy vu này trừ bỏ có thể gọi về nước, cũng có thể làm "vu" tồn trữ xài chung, anh có thể lý giải là một không gian giới tử, nhưng cũng không lớn, đại khái chỉ cỡ 3 x 3 m2 mà thôi, nhưng có chút ít còn hơn không.. a!

    Ngụy Diễn còn chưa dứt lời, thân thể chợt nhẹ, chờ kịp phản ứng thì Tạ Bách đã đem hắn bế lên, hơn nữa vùi đầu vào trong cổ hắn, hít sâu một hơi chân khí của người trong lòng, thật vất vả mới nhẫn nhịn được cỗ xúc động muốn hôn môi:

    - A Diễn, sau cậu lại tốt với tôi tới như vậy?

    Lúc trước đầu óc của mình co rút mới suy nghĩ cần giải quyết xong Tạ Hộc mới hướng a Diễn thông báo – lão gia hỏa Tạ Hộc kia, tính cái gì! Dựa vào cái gì dùng hắn làm mục tiêu hoàn thành của chính mình?

    Mặc kệ, hắn đã đợi không kịp nữa rồi, hiện tại hắn muốn..

    Có tiếng gõ cửa vang lên đánh vỡ bầu không khí kiều diễm dần nóng lên trong phòng, Hoàng ca đẩy cửa bước vào, đột nhiên cả người buộc chặt, trong đầu không ngừng báo động khiến tay của hắn đều run lên, thiếu chút nữa đem tư liệu cầm trong tay ném ra ngoài thò tay vào quần rút ra vũ khí.

    Cũng may hắn lập tức kịp phản ứng nơi này cũng không phải là cuộc sống nguy hiểm trùng điệp ngày trước lúc còn làm nhiệm vụ.

    Hắn đang tự hỏi có phải mình bị PTSD (chướng ngại ứng kích sau khi bị thương) lần thứ hai tái phát, Hoàng ca cứng ngắc nghiêng đầu nhìn lại, cùng nam nhân chống lại tầm mắt, sau đó liền nhìn thấy được một khuôn mặt đen thui sắp nhỏ ra mực của ông chủ mình.

    Khóe môi Tạ Bách lộ nụ cười cứng ngắc, đôi mắt luôn được mọi người khen ngợi là ấm áp như ánh mặt trời lúc này đang bắn ra vẻ sắc bén băng sương.

    Nhưng mà hiện tại Hoàng ca cũng không sợ, ý thức được cảm giác nguy cơ từ đâu xuất hiện tuy Hoàng ca vẫn cảm giác có mũi nhọn đâm sau lưng, nhưng tinh thần thì trầm tĩnh lại.

    Từ khi Tạ Bách bắt đầu đối phó Tạ Hộc, Tạ Bách đã có kế hoạch đem trọng tâm công tác từ trong giới giải trí tập trung vào việc phát triển công ty, mà Hoàng ca cũng nhắm mắt theo đuôi từ công tác của một người đại diện dần nghiêng về công tác của một quản lý cao cấp của công ty.

    Đương nhiên, bởi vì Tạ Bách còn chưa tuyên bố lui giới giải trí, Hoàng ca vẫn còn phải tiếp tục giữ lại công tác của một người đại diện mà chưa thể hoàn toàn bỏ qua một bên.
     
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 184 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cũng may đối với Hoàng ca mà nói, hai loại công tác này đều có một địa phương giống nhau, hơn nữa ban đầu hắn làm việc cho Tạ Bách chính là tiếp nhận cả hai loại công tác này, cho nên hiện tại nếu cần đổi vị trí trọng tâm, vấn đề cũng không đặc biệt lớn.

    Cho nên hắn thậm chí còn có tâm tư nhìn xem một người khác trong văn phòng – sau đó liền thấy được khuôn mặt ửng đỏ không bình thường của Ngụy Diễn.

    Vì thế Hoàng ca chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm – a, ông chủ là cầm thú rõ như ban ngày, lanh lảnh càn khôn, lại có thể ở trong văn phòng đối với Ngụy thiên sư..

    Tựa hồ nhận ra được Hoàng ca đang nói thầm bát quái, Tạ Bách nhẹ giọng hừ lạnh, ngón tay vốn được mua bảo hiểm lên tới mười triệu đô la được các fan tâng bốc là bàn tay vàng gõ lên mặt bàn, thanh âm cùm cụp cùm cụp làm cho Hoàng ca nghe được giống như thanh âm súng lên đạn:

    - Hoàng ca, gấp gáp như vậy liền tiến vào, anh tốt nhất là có chính sự khẩn cấp.

    Quấy rầy người khác yêu đường là sẽ bị thiên lôi đánh xuống có hiểu hay không! Hắn đáng lẽ đã lấy dũng khí tính toán đâm cửa sổ, kết quả anh loảng xoảng xông vào liền đem ý định của tôi chụp trở về!

    Hoàng ca đẩy kính mắt, ý thức được chính mình hiểu lầm, thần sắc từ kinh ngạc biến thành ghét bỏ - chuyện giữa Tạ Bách cùng Ngụy Diễn hắn đều nghe được thật lâu trong cao tầng công ty, thậm chí một ít bạn bè cùng cấp dưới có quan hệ thân thiết đều biết về chuyện này.

    Nhưng nếu thích thì cứ lấy được tới tay, gọn gàng linh hoạt xử lý công tác trong chuyện tình cảm Tạ Bách lại chậm rãi chơi trò nước ấm nấu ếch, đến bây giờ còn chưa chịu thông báo với người ta.

    Rất kém.

    Thích một người đương nhiên là cần trực tiếp phóng ra!

    Ngụy Diễn cảm taháy được bầu không khí hiện tại có một chút xấu hổ.

    Chủ yếu là từ trong ánh mắt của Hoàng ca, đối phương giống như đã biết sự tình giữa mình cùng Bách ca.

    Nhưng giữa hai người bọn họ không ai chủ động đâm tầng cửa sổ này, cho nên quan hệ giữa hai người còn chưa công bố.

    Cũng không có thể nói là cần công bố.. lại giống như là tất cả mọi người đều cho rằng bọn họ đang ở chung một chỗ, nhưng kỳ thật giữa bọn họ còn chưa tới loại trạng thái này.

    Trời ạ, có chút vi diệu.

    - Khụ, Hoàng ca, anh có chuyện tìm Bách ca làm việc sao?

    Ngụy Diễn vừa bị ôm vào trong ngực, chỉ cảm thấy làn da bị chân khí nóng hổi của Tạ Bách như thiêu tan chảy:

    - Vậy tôi trước hết..

    - Không cần.

    Tạ Bách ngắt lời nói, vẻ mặt lãnh nhược băng sương lập tức biến thành lưu luyến:

    - Với tôi không có việc gì cần phải tránh mặt a Diễn.

    Hoàng ca sớm quen Tạ Bách liên tục biến sắc mặt trước mặt Ngụy Diễn, bởi vậy vẫn duy trì vẻ tinh anh bình tĩnh nâng kính:

    - Trên thực tế, chuyện này cũng có chút quan hệ với Ngụy thiên sư.

    Ngụy Diễn bị Tạ Bách lôi kéo tay không buông:

    - Nga?

    Lúc trước Ngụy Diễn bị thái độ ngạo mạn của mẹ Lâm Mục Gia chọc giận, khai ra cái giá trên trời ba triệu dùng tìm kiếm Lâm Mục Gia, Lỗ Lộ tuy rằng trong lòng mắng Ngụy Diễn không ngừng nhưng ngoài mặt chỉ có thể miễn cưỡng đáp ứng.

    Lỗ Lộ đánh xong bàn tính như ý, nhưng sự tình phát triển sớm như con ngựa hoang cởi cương, hơn nữa kết cục còn hướng tới mục tiêu mà nàng không muốn nghĩ tới điên cuồng chạy qua.

    Lúc đó Ngụy Diễn đã muốn nói, theo danh hào "Tử linh pháp sư" mà xem, khẳng định không phải dễ chọc, mà Lâm Mục Gia rơi vào trong tay hắn có đại khái hơn tám phần đã gặp phải bất trắc, mà hai phần còn lại.. phải xem tốc độ cứu viện có trễ hay không.

    Nhưng Lỗ Lộ căn bản không cho Ngụy Diễn cơ hội nói chuyện, chỉ liên tiếp yêu cầu tìm người, còn uy hiếp nói tìm không thấy người sẽ hấp thụ ánh sáng sai lầm của trường học.

    Nàng không ngờ hoàn toàn ngược lại.

    Bởi vì Lâm Mục Gia mất tích bị mẹ của nàng cố ý tung tin, ở trên mạng nhiệt náo ồn ào, ngược lại đem đối phương làm cho chó cùng rứt giậu, vì tránh đêm dài lắm mộng, đối phương dứt khoát đem Lâm Mục Gia giết chết.

    Bên này sinh cơ của Lâm Mục Gia vừa đứt, tuyến thân duyên mẹ con giữa nàng cùng mẹ của nàng cũng cắt đứt – đáng nhắc tới chính là, tuyến thân duyên giữa nàng cùng mẹ nàng còn nhỏ hơn người bình thường không ít.

    Tóm lại, tuyến thân duyên vừa đứt, Ngụy Diễn cũng không có biện pháp tìm được Lâm Mục Gia.. hoặc là nói tìm được thi thể của Lâm Mục Gia ở chỗ nào.

    Chẳng qua dựa theo lý giải của Ngụy Diễn về tử linh pháp sư mà xem, thi thể Lâm Mục Gia phỏng chừng cũng không bị ném bỏ.

    Sau khi trả giá máu nơi đầu ngón tay cùng ba triệu, Lỗ Lộ lại lấy được tin tức con gái đã chết, điều này làm cho nàng không cách nào thừa nhận.

    Nàng giống như điên khùng hô:

    - Điều đó không có khả năng! Gia nhi sao có thể chết! Đừng nói bậy bạ, rõ ràng là anh tìm không thấy người cho nên ăn nói bừa bãi!
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...