Đam Mỹ [Edit] Toàn Cầu Xâm Nhập - Thương Hải Do Lam

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi GiangNgan, 31 Tháng năm 2023.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 152:

    Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An đưa mắt nhìn nhau.

    Tần Nghiễn An trầm ngâm một lát:

    - Lần sau ngủ anh mở cửa sổ?

    Quý Hủ:

    - Không cần.

    Tần Nghiễn An cũng không phải hộ vệ của ai, không cần phải hi sinh giấc ngủ của mình đi bảo hộ người khác.

    Căn cứ bị giết tuy có nguyên nhân của cuồng thi, càng nhiều là vấn đề bên trong căn cứ Phiền gia, bất kể là bị người tính kế, hay là để cho quái vật dị hóa chen chỗ trống, tóm lại bị giết đã thành sự thật.

    Quý Hủ hỏi:

    - Cần đi qua xem sao?

    Tần Nghiễn An đang có ý đó, hai người lập tức đứng dậy. Phiền Châu cũng muốn đi qua xem, hắn biết ông chủ không có khả năng dẫn hắn bay qua, hắn chỉ đành cưỡi trâu đi tới.

    Nhiệt độ không khí hạ thấp không ít, bọn họ đều thay đổi áo ấm, Tần Nghiễn An mang theo Quý Hủ bay qua.

    Hai người rơi xuống một đại lầu cách khu Kim Minh gần nhất, nhìn thấy trụ sở lớn như vậy biến thành hoang tàn, vết máu đầy đất, thi thể khắp nơi, tường vây căn cứ chỉ xây một nửa đình công, còn có chút mặt tường trơ trọi.

    Bên này vô cùng náo nhiệt, có thật nhiều thế lực chạy tới, bọn họ xuyên qua trong căn cứ tràn đầy cuồng thi cùng quái vật dị hóa, mạo hiểm tính mạng cướp vật tư, cướp lương thực, mặc kệ cướp được cái gì đều mang lên xe hơi nước, hoặc là xe ba bánh của mình.

    Trừ bỏ trung tiểu thế lực, đại căn cứ cũng tới, nhân thủ càng nhiều, bá đạo vây quanh nhà ở của Phiền gia, muốn tìm được đồ vật cần dùng.

    Nhìn cảnh tượng trước mắt Quý Hủ chỉ cảm thấy cô tịch, trường hợp như vậy hắn từng gặp qua nhiều lần, một đại căn cứ bị giết, có thể nuôi phì thật nhiều thế lực nhỏ, rất nhanh lại có đại căn cứ tạo dựng lên, chỉ cần nhân loại bất diệt, căn cứ sẽ không ngừng xuất hiện.

    Chỉ là lá gan của bọn hắn không khỏi quá lớn, rõ ràng đã biết có mấy cuồng thi tiến giai đã tới nơi này, còn dám ở đây tranh đoạt vật tư, là thật nghĩ cuồng thi tiến giai sẽ không quay trở lại sao?

    Quý Hủ đang nghĩ như vậy, đột nhiên có một đại lầu sụp xuống, người canh giữ xung quanh bị đá vụn vẩy ra đánh trúng, một mảnh xúc tu tráng kiện dài hẹp từ trong đống hoang tàn bò ra, cuốn lấy người sống sót bên ngoài, không chút do dự treo cổ, ném xuống, tiếp tục đánh úp về hướng người sống sót khác.

    Người sống sót đang vội vàng cướp vật tư, bị quái vật đột nhiên đánh tới hù sợ, nhanh chóng ném đồ vật cướp được dùng tốc độ nhanh nhất tháo chạy ra ngoài.

    Nhóm người sống sót vừa rồi còn đánh nhau giành vật tư, lúc này nhất trí đối ngoại, vây công quái vật dị hóa, xúc tu quét ngang lập tức ngã xuống mộ mảnh, dị hóa nhân dùng đủ loại năng lực dị hóa kéo dài thời gian giúp cho đồng bạn rời đi trước.

    Xa xa mấy đạo bóng đen bay nhanh lướt tới, chúng nó mượn lực trên đống hoang tàn mỗi lần luồn lên đều lưu lại một hố to, đại lầu hơi yếu ớt sẽ trực tiếp sụp xuống.

    Có chừng sáu bóng đen, cho dù Tần Nghiễn An tự mình ra tay muốn đồng thời đối phó sáu con cuồng thi tiến giai cũng rất miễn cưỡng, trừ phi Tần Nghiễn An lại lâm vào trạng thái cuồng bạo.

    Quý Hủ không muốn làm cho Tần Nghiễn An lâm vào tốc độ dị hóa nhanh hơn, vì thế kéo tay hắn.

    - Mang em qua đó, anh làm cánh cho em, bảo hộ em là được.

    Quý Hủ chủ động ôm cổ nam nhân, nam nhân không chần chờ, ôm Quý Hủ vọt xuống.

    Quý Hủ hướng đám người sống sót hô to:

    - Cuồng thi tiến giai đến đây! Chạy mau!

    Dị hóa nhân đang vây công quái vật vừa nghe, không còn dám dừng lại, xoay người bỏ chạy.

    Quái vật xúc tu lập tức đuổi giết bọn họ, xúc tu lan tràn đầy đất.

    Chờ người sống sót chạy hết, Quý Hủ ném một viên siêu cường thạch anh hướng quái vật xúc tu:

    - Tìm công sự che chắn!

    Dứt lời hắn liền hoạt hóa thạch anh, bạch quang chói mắt, năng lượng hình hành vô số thân đốt màu vàng, bắn khắp bốn phương tám hướng.

    Tần Nghiễn An dùng tốc độ nhanh nhất tránh sau một đại lầu, Quý Hủ vươn tay áp lên vách tường, vô số kim quang vọt tới, vách tường bị gia cố rơi xuống, Tần Nghiễn An cũng đi theo rơi xuống, đứng trên một mảnh hoang tàn, trừ bỏ mặt tường được gia cố qua, toàn bộ kiến trúc khác đều sụp đổ.

    Quý Hủ chỉ kịp nhìn qua quái vật xúc tu, đã bị Tần Nghiễn An nhanh chóng mang theo rời xa, bởi vì cuồng thi tiến giai đã giết tới.

    Tần Nghiễn An mang theo Quý Hủ bay tới chỗ trống trải, xung quanh không có kiến trúc không có đại thụ, cuồng thi tiến giai không thể mượn lực, độ cao này vượt qua khoảng cách nhảy đánh của chúng nó, tạm thời an toàn.

    Cuồng thi tiến giai da đen đích xác không nhảy đánh được tới chỗ hai người, nhưng cuồng thi tiến giai da trắng lại hoàn toàn không thành vấn đề.

    Đồng tử Quý Hủ co rụt lại:

    - Cuồng thi tiến giai lần thứ hai! Lui!

    Quý Hủ vừa dứt lời, cuồng thi da trắng đã đến trước mặt, làn da của nó trắng nõn, màu da trắng hơn người thường vài phần, nếu không phải đồng tử thuần trắng cùng móng vuốt, cơ hồ không khác gì nhân loại.

    Nếu bị nó đánh một móng vuốt, hoặc là đá trúng một cước, Quý Hủ cảm giác mình sẽ đương trường xong đời ở nơi này, cho nên khi nó vừa trảo tới, Tần Nghiễn An xoay người muốn đỡ một kích này.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 153:

    Hai người đồng thời hành động, Tần Nghiễn An xoay người, Quý Hủ ném ra một viên thạch anh, nháy mắt hoạt hóa, năng lượng thạch anh cường đại đánh bay hai bên, xem như thuận lợi rớt ra khoảng cách.

    Tần Nghiễn An có cánh dơi hòa hoãn xung đột, ôm Quý Hủ vững vàng rơi xuống đất, trượt ra thật xa mới khó khăn lắm ngừng lại.

    Cuồng thi tiến giai thẳng tắp nện xuống, ầm vang rơi vào trong một đại lầu, ném ra một cái động lớn.

    Quý Hủ hoảng sợ, bàn tay không ngừng sờ loạn sau lưng Tần Nghiễn An:

    - Có bị thương hay không?

    Lẽ ra phải là Quý Hủ trực diện năng lượng trùng kích, nhưng Tần Nghiễn An đột nhiên xoay người bảo vệ hắn, dùng sau lưng thừa nhận năng lượng thạch anh đập vào.

    Lần này mặc dù Quý Hủ không dùng siêu cường thạch anh, nhưng hắn ném ra thạch anh bình thường đường kính lớn hơn không ít, uy lực đương nhiên càng mạnh, cho dù không bị tạp vật đánh trúng nhưng uy lực không nhỏ, nếu là người thường ở khoảng cách gần như vậy bị đánh trúng, chấn vỡ nội tạng cũng là chuyện dễ dàng.

    Quý Hủ cảm nhận được sự cứng rắn bên dưới quần áo của Tần Nghiễn An, lớp vảy màu đen đã xuất hiện sau lưng, đây là trạng thái tự bảo vệ mình, khi gặp được nguy cơ mà thân thể khó thể ngăn cản thì lớp vảy sẽ tự động xuất hiện, ngăn cản nguy hiểm.

    Tần Nghiễn An vẫn ôm Quý Hủ, thấp giọng làm yên lòng hắn:

    - Anh không sao, vảy đỡ năng lượng đập vào.

    Sắc mặt Quý Hủ ngưng trọng, cuối thời mới hơn bốn tháng, cuồng thi tiến giai lần thứ hai cũng nên xuất hiện, ngay cả cuồng thi tiến giai còn khó đối phó như vậy, huống chi là cuồng thi tiến giai lần thứ hai lại càng không cần phải nói, cấp bậc nguy hiểm trực tiếp lật ra hơn mấy lần.

    Trong đầu Quý Hủ miên man suy nghĩ, tinh thần năng lượng nhanh chóng xây dựng một mô hình thành lũy nho nhỏ trong thế giới ý thức, khi nhìn thấy bóng đen từ trong đại lầu lủi ra, không chút suy nghĩ liền thả xuống một tiểu thành lũy cao 3m, đường kính chỉ có 5m hình trụ.

    Quý Hủ nhảy xuống đất, nhanh chóng chạy một vòng xung quanh lỗ thông khí, mỗi lỗ đều ném một viên siêu cường thạch anh, chỉ chờ cuồng thi tiến giai lần hai tới gần.

    Quý Hủ chạy tới chạy lui trong tiểu thành lũy, phi thường bận rộn, đi lòng vòng quan sát cuồng thi tiến giai lần hai, mặt sau đột nhiên truyền ra tiếng vang, tiểu thành lũy bị thứ gì đạp mạnh một cước.

    - Là cuồng thi tiến giai.

    Tần Nghiễn An thay hắn quan sát phía sau:

    - Đến rồi!

    Khi cuồng thi da đen lại đá tới, Quý Hủ nháy mắt hoạt hóa thạch anh bên ngoài, Tần Nghiễn An nhanh chóng tránh khỏi vị trí lỗ hổng thông khí, cũng nghiêng người quan sát được một con cuồng thi tiến giai làm sao bị vô số năng lượng phong mang bắn thành một đống thịt nát.

    Trường hợp huyết tinh lại khủng bố, tiểu thành lũy bị năng lượng thạch anh va chạm không ngừng rung động, cũng may đón đỡ những công kích này hoàn toàn không thành vấn đề.

    Oanh một tiếng vang thật lớn, hai người lập tức ngồi xổm xuống, cuồng thi tiến giai lần hai trực tiếp rơi xuống trên đỉnh tiểu thành lũy hình trụ, mà thạch anh ném bên ngoài lỗ hổng lại bị tiểu thành lũy ngăn trở, không tổn thương được nó đứng trên đỉnh trụ.

    Quý Hủ chỉ cảm thấy tính sai, thời gian quá ngắn không cho hắn thời gian suy nghĩ, hắn hẳn nên đem hình trụ thiết kế thành mũi nhọn, cho dù cuồng thi tiến giai lần hai có đứng nghiêng trên đỉnh hình nón, siêu cường thạch anh cũng có thể bắn trúng nó, ai bảo tiểu thành lũy nhỏ như vậy đây?

    Nhưng mà bây giờ hắn chỉ có thể đợi con cuồng thi tự mình đi xuống, không còn phương pháp khác.

    Hai người đợi, con cuồng thi điên cuồng công kích đỉnh hình trụ, làm cho tiểu thành lũy không ngừng rung động.

    Quý Hủ tin tưởng lực phòng ngự của tiểu thành lũy, nhưng giằng co như vậy cũng không phải biện pháp, nếu để con cuồng thi tiến giai lần hai này chạy thoát, cấp bậc nguy hiểm của Vân Hải thị sẽ trực tiếp tăng lên, nếu có thể tốt nhất phải giết cho được nó.

    - Để anh.

    Tần Nghiễn An đột nhiên lên tiếng, Quý Hủ còn chưa kịp ngăn cản đã thấy hắn vươn tay ra cửa sổ.

    - Anh đừng..

    Quý Hủ còn chưa kịp nói xong, công kích trên đỉnh đột nhiên ngừng, ngay sau đó Tần Nghiễn An rút mạnh tay lại, như bắt được thứ gì, dùng sức kéo vào cửa sổ thông khí.

    Quý Hủ theo bản năng hoạt hóa siêu cường thạch anh ngoài cửa sổ, hắn đồng loạt kích phát cả hai viên thạch anh hai bên cửa sổ thông khí.

    Quý Hủ nghe được tiếng gào thét phẫn nộ, thanh âm như người lại như thú, trước kia chưa từng nghe qua. Tần Nghiễn An đánh lên vách tường, móng vuốt màu trắng nằm trong lòng móng vuốt màu đen đã biến mất, trong so đấu lực khí hắn lại bại bởi một con cuồng thi tiến giai lần hai.

    Hai người vây quanh cửa sổ thông khí nhìn một vòng, không phát hiện con cuồng thi kia, chỉ nhìn thấy vết máu, cùng một con cuồng thi da đen bị giết chết.

    Nó chạy thoát.

    Hai người không sốt ruột đi ra ngoài, sau khi xác định nó đã thật sự rời đi, Quý Hủ mới phong hóa tiểu thành lũy.

    Quý Hủ xem qua số năng lượng tinh hạch mà Tần Nghiễn An thu thập được, không có tinh hạch của cuồng thi tiến giai lần hai, con cuồng thi kia hẳn mới xuất hiện không lâu.

    Quý Hủ đào ra năng lượng tinh hạch lại nhặt về thạch anh còn chưa hoạt hóa, cùng Tần Nghiễn An quay về căn cứ.

    Nếu không phải nhà máy hóa chất không dễ di động, Quý Hủ hi vọng đem căn cứ Vinh thị chuyển qua trấn Bạch Loan, đáng tiếc làm không được. Tần Nghiễn An cần cùng hắn rời đi, căn cứ Vinh thị tương đương mất đi chiến lực cực mạnh, Quý Hủ có thể làm chính là xây thêm thành lũy phong bế, làm cho mọi người chứa sẵn vật tư, tranh thủ cho bọn họ chỗ tránh nạn, có thể sống sót thời gian càng dài.

    Không ai cam đoan có thể chiến thắng toàn bộ quái vật dị hóa, dị hóa vật cường đại cùng đọa biến vật nhiều lắm, trừ bỏ hai loại này còn có thị huyết nhân cùng cuồng thi tiến giai chiến lực cường hãn, cuối thời càng lâu càng nguy hiểm, nếu không ngăn chặn được nguy hiểm, chỉ có thể tận khả năng nghĩ biện pháp sống sót.

    Sau khi hai người thương lượng, Quý Hủ xây thêm thành lũy phong bế khắp trong căn cứ, làm cho mọi người nếu gặp nguy hiểm thì có thể chạy vào lẩn trốn ở thành lũy gần nhất,

    Người sống sót trong căn cứ Vinh thị biết được thành lũy phong bế là chỗ tránh nạn cực mạnh, tràn ngập cảm kích, càng thêm khăng khăng lưu lại căn cứ Vinh thị, bọn họ sẽ tận hết sức lực bảo hộ căn cứ.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 154:

    Từ khi căn cứ Phiền gia bị giết, người sống sót liền phóng mạnh về hướng những thế lực khác, bên ngoài trụ sở Vinh thị cũng xuất hiện không ít người sống sót. Người trong Vân Hải thị đều biết, căn cứ Vinh thị không dễ vào, nhưng chỉ cần đi vào, sẽ được Vinh thị bảo hộ, cho nên người sống sót trốn tới Vinh thị rất nhiều.

    Phiền Châu tuân theo mệnh lệnh của lão bản, nghiêm khắc trấn, kiên quyết không cho thị huyết nhân cùng người có ý đồ riêng thừa cơ hội, cho nên mặc cho người sống sót kêu khóc cầu xin thế nào, nói không thu sẽ không thu.

    Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An đánh bị thương con cuồng thi tiến giai lần hai, vốn cho rằng nó sẽ tới báo thù, không ngờ suốt vài ngày đều gió êm sóng lặng.

    Quý Hủ đem đỉnh hình trụ của thành lũy sửa chữa thành hình nón, hai người đặc biệt bay quanh Vân Hải thị vài vòng, hấp dẫn con cuồng thi tiến giai lần hai, đáng tiếc không thành công, con cuồng thi kia không biết đã rời khỏi Vân Hải thị hay là trốn đi khôi phục thương thế, không dẫn dụ được.

    Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An đi Viễn Hàng căn cứ một chuyến, vô duyên vô cớ bị người treo giải thưởng đuổi giết, nếu Quý Hủ còn không có tỏ vẻ, Khương Hàng Anh thật đúng là xem hắn yếu đuối dễ ăn hiếp.

    Xét thấy Vân Hải thị ngày càng nguy hiểm, Quý Hủ cũng không phá hủy tường vây Viễn Hàng căn cứ, oan có đầu nợ có chủ, Quý Hủ chỉ tìm Khương Hàng Anh tính sổ, nếu hắn thức thời Quý Hủ có thể lưu hắn một mạng, dù sao năng lực kiến tạo của hắn vẫn rất hữu dụng, tuy rằng hiệu suất không tốt mà tính an toàn cũng không cao, nhưng có vẫn tốt hơn không có, nếu hắn chết đối với Vân Hải thị mà nói là tổn thất lớn.

    Khương Hàng Anh thật thức thời, hắn cũng đã chuẩn bị sẽ bị người tìm tới cửa, đem vật tư căn cứ kiểm kê một phen, chỉ chờ Quý Hủ cùng người Vinh thị tìm tới.

    Tuy nhân phẩm Khương Hàng Anh không được, nhưng không đến nỗi thật sự không có đầu óc, lúc Vân Hải thị chỉ có một mình hắn là kiến tạo sư, hắn muốn gây sức ép thế nào đều được, khi kiến tạo sư càng mạnh xuất hiện, treo giải thưởng thất bại còn bị bắt nhược điểm, trừ bỏ quỳ xuống nhận thức sợ, không còn biện pháp nào khác.

    Khương Hàng Anh nhận thua phi thường hoàn toàn, ngay cả lời nói từ nay về sau làm tiểu đệ cho Quý Hủ đều có thể nói ra, chỉ cần có thể giữ mạng.

    Quý Hủ cự tuyệt nhận hắn làm tiểu đệ, lấy hết kho hàng riêng của hắn làm bồi thường.

    Hai người mang lễ vật bồi thường trở về thật khả quan, không có biện pháp toàn bộ mang về trấn Bạch Loan, chỉ đành lưu lại cho căn cứ Vinh thị, căn cứ tiếp tục đem vật tư biến thành sản phẩm tân tài liệu mang về trấn Bạch Loan.

    Trời ngày càng lạnh, hai người không thể tiếp tục chậm trễ, phòng xe thành lũy vừa cải trang xong, Quý Hủ liền chuẩn bị quay về trấn Bạch Loan, xe cải trang tân tài liệu chỉ kịp làm ra ba chiếc xe, cho Quý Hủ hai chiếc, lưu lại một chiếc.

    Vinh thị làm ra xe cải trang tân tài liệu thật giống như xe thiết giáp loại lớn, toàn thân tối đen, thân xe ngoại trừ có một cửa sổ nhỏ, đều bị kim loại đen bao trùm, ngoại hình uy mãnh, tài liệu chắc chắn, hoàn toàn là xe trong mộng của thiết huyết nam nhi.

    Khí phách!

    Loại xe này không giống như xe cải trang hắn nhìn thấy ở kiếp trước, khi đó xe có hình dáng như là việt dã, loại hình dạng như thiết giáp này hắn chưa thấy qua, nhưng không thể không nói nhà thiết kế thật lợi hại.

    Ngay cả xe cải trang tân tài liệu cũng có thể làm được đại khí xinh đẹp như vậy, Quý Hủ ý đặc biệt cải tạo phòng xe càng thêm rung động.

    Nguyên tưởng rằng xe cải trang đã rất suất khí, chờ phòng xe thành lũy chạy ra, mọi người đều trợn tròn mắt.

    Phòng xe hoàn mỹ dung hợp toàn bộ yêu cầu của Quý Hủ, không gian càng lớn hơn nữa, ở lại càng thêm thoải mái tự tại, bánh xe cao bằng đầu người, có thể ở trần xe làm thịt nướng ngắm trăng sao, phòng xe lại đủ cao, cuồng thi không thể leo lên trần xe, mặc cho ai nhìn cũng biết đây là phòng xe thành lũy di động cuối thời!

    Trình Mạch kích động muốn ngất, gắt gao nắm chặt Phiền Châu không buông:

    - Cỗ phòng.. phòng xe này giá bao nhiêu? Tôi cũng muốn một chiếc!

    - Đừng nghĩ, anh mua không nổi.

    Trình Mạch không phục:

    - Đời này tôi thật không có hi vọng có được một chiếc sao?

    Phiền Châu tàn khốc lắc đầu:

    - Không có.

    Đoàn thể nghiên cứu vì chiếc xe này, thiếu chút nữa đột tử, nếu không phải Quý tiên sinh cấp cho nhiều lắm, cũng không dám chọc giận lão bản sủng đệ cuồng ma, bọn hắn sớm bỏ gánh mặc kệ, chỉ có một chiếc này, đời này cũng sẽ không tiếp tục chế tạo ra cỗ xe thứ hai!

    Lãng phí tài liệu không nói, còn rất tiêu hao nguồn năng lượng, bình xăng phòng xe bình thường không đủ cho xe này nhấn ga vài lần, không có biện pháp, chỉ có thể tăng lớn dung lượng bình xăng.

    Xe như vậy cho dù bọn họ tạo ra cũng không ai mua nổi, trừ bỏ Quý tiên sinh cùng ông chủ là thổ hào, người khác căn bản không dám dùng!

    Trình Mạch giãy dụa nói:

    - Vậy.. xe cải trang tân tài liệu đây?

    Phiền Châu đồng tình nhìn hắn:

    - Nhìn xem Quý tiên sinh trả bao nhiêu thù lao cho căn cứ chúng tôi mới có được hai chiếc xe này.

    Trình Mạch hoàn toàn ủ rũ.

    Không nói Quý Hủ kiến tạo hai vòng tường vây, đại lầu cùng thành lũy phong bế, chỉ riêng Quý Hủ mang về vật tư bồi thường người bình thường không thể kiếm được, vật tư ngang hàng với tồn kho của một đại căn cứ, mấu chốt còn có quan hệ anh em với ông chủ Vinh thị!

    Ai mua được nổi? Thôi, quay về lái xe tải của mình đi!

    Cần mang theo rất nhiều đồ vật, vì thế lại phải dùng toa xe kèm theo.

    Toa xe của xe cải trang tân tài liệu là dùng chứa người, muốn chở thêm hàng cần có toa xe kèm theo, cuối cùng mới chứa hết đồ vật.

    Trong khoảng thời gian này Kỳ Bách Trữ lại mang theo mấy túi thạch anh cho Quý Hủ, thạch anh này đều là hắn dẫn người thu thập từng viên. Hắn thật xấu hổ, nguyên bản muốn đi thu thập trong những cửa tiệm của chú bác trong nhà, nhưng không biết vì sao toàn bộ không có, hắn chỉ tìm được có bấy nhiêu.

    Nếu Quý Hủ còn muốn tìm thạch anh, có thể đi Hải Tân thị nhìn xem, bên kia còn có kho hàng của gia tộc bọn họ, bên trong có không ít thạch anh, Kỳ Bách Trữ còn tỏ thành ý đem địa chỉ kho hàng vẽ ra, giao luôn chìa khóa cho Quý Hủ.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 155:

    Lúc đó Quý Hủ chỉ cảm thấy tâm tình phức tạp, Kỳ Bách Trữ tìm không thấy thạch anh có lẽ đều bị người nào đó đem về căn cứ ẩn nấp rồi.

    Quý Hủ tiếp nhận bản đồ cùng chìa khóa kho hàng, cũng xây dựng thành luỹ phong bế cho Kỳ gia, nói cho bọn họ biết cách sử dụng, Kỳ gia kích động thiếu chút nữa còn muốn mang Quý Hủ đi qua Hải Tân thị lấy thạch anh, Quý Hủ thật bình tĩnh, cho dù muốn đi cũng không thể đi lúc này, bị đại tuyết chôn vùi trên đường chính là muốn mạng.

    Trước khi rời đi, Quý Hủ đem phòng xe cùng ba chiếc xe cải trang tân tài liệu gia cố mấy lần, bọn họ rời đi cũng có thể lưu lại một cỗ xe cải trang có lực phòng ngự siêu cường cho căn cứ Vinh thị.

    Tần Nghiễn An cũng không giấu diếm Phiền Châu chuyện mình cần rời đi, còn nói cho hắn biết vị trí của trấn Bạch Loan, nếu có vấn đề gì không giải quyết được có thể đi trấn Bạch Loan tìm hắn, mà Tần Nghiễn An cũng sẽ thường xuyên quay về nhìn xem, dù sao hắn biết bay, muốn về lúc nào đều được, còn nhanh hơn là lái xe.

    Sáng sớm hôm nay khởi hành rời đi, nhiệt độ không khí lại hạ thấp vài phần, chỉ mấy ngày ngắn ngửi bọn họ từ mùa hè nóng chết người đi tới chuẩn bị mặc áo bông qua mùa đông.

    Năm người bốn chiếc xe, Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An lái phòng xe thành luỹ, Trình Mạch, Trì Ánh cùng Mạc Lâm Tự lái một chiếc xe, Trình Mạch cùng Trì Ánh đều muốn thử lái xe cải trang, giao xe tải cho Mạc Lâm Tự lái về.

    Mạc Lâm Tự về nhà xem qua, cũng nhìn thấy hàng xóm sống sót, chứng minh Kỳ gia thu thập được tin tức đều là thật sự, cha mẹ hắn thật sự biến thành quái vật.

    Người biến thành quái vật nhiều như vậy, cho dù lúc toàn cầu xâm nhập không đổi thành quái vật, mặt sau mỗi ngày đều có phiêu lưu biến thành quái vật, ngay cả bản thân Mạc Lâm Tự cũng không dám cam đoan mình còn có thể sống được bao lâu, làm sao dám yêu cầu xa vời cha mẹ mình còn sống?

    Trong cuối thời, thân nhân chết thật không í, ít nhất Mạc Lâm Tự còn có một cô em họ còn sống.. nguyên bản cô của hắn cũng còn sống, nhưng lại chết trong ác ý của người sống sót..

    Lúc đi thường phải đi vòng, lúc về thì thuận lợi hơn, buổi sáng xuất phát nếu không có gì bất ngờ xảy ra buổi chiều sẽ trở lại trấn Bạch Loan.

    Làm cho bọn họ không nghĩ tới chính là xe chạy được nửa đường, nhiệt độ không khí thẳng tắp hạ xuống, làm cho bọn họ có chút gánh không được, không thể không mở ra điều hòa, trên cửa kính rất nhanh kết một tầng băng nhũ, không trung bắt đầu rơi tuyết.

    Chờ đội xe đạp tuyết chạy tới trấn Bạch Loan, trời đã tối đen, cửa lớn căn cứ đóng chặt, xe tải liên tục thổi còi kêu cửa.

    Qua thật lâu trên tường vây mới xuất hiện bóng người, là Bạch Đình Nham cùng Lương Sóc cùng nhau đi tới, bọn họ luôn mãi xác định là đoàn người Quý Hủ mới dám mở cửa khu hòa hoãn xung đột cho mọi người tiến vào.

    Ai có thể nghĩ tới đi ra ngoài hai xe trở về bốn xe, chỉ có một chiếc nhìn còn quen mắt mà ba chiếc còn lại đều là màu đen, tạo hình khí phách lại độc đáo, là loại xe chưa từng nhìn thấy qua bao giờ.

    Chờ bốn xe đi vào, Bạch Đình Nham cùng Lương Sóc dẫn người đi kiểm tra người trên xe, không dám có chút qua loa.

    Mấy người Quý Hủ rời đi đã hơn một tháng, Vân Hải thị cách Thanh Giang thị không quá xa, nhiễu vài ngày cũng nên tới, lâu như vậy còn chưa trở về, trong căn cứ bắt đầu truyền lưu tin tức bọn họ gặp nạn, cũng may Bạch Đình Nham cùng Lương Sóc đều là kẻ quản lý đáng tin tưởng.

    Gieo trồng căn cứ từ khi Quý Hủ dẫn người rời đi, ngoại trừ ra ngoài thu thập vật tư ít giao tiếp với người bên ngoài, cũng không thu nạp người sống sót bên ngoài, quả thật giống như "bế quan tỏa cảng".

    Xác định thân phận năm người, bây giờ không phải lúc nói chuyện, cửa lớn căn cứ mở ra, thả đoàn người đi vào.

    Đoàn người Quý Hủ đi cổng bên đường Thanh Sơn vào trong căn cứ, vốn cho rằng nơi cửa không ai trông coi, nhưng trong trạm gác lại có ánh sáng, rõ ràng là có người.

    Phòng xe nhấn còi, trong trạm gác có một người chui ra, dùng đèn pin chiếu sáng thấy đoàn xe xa lạ, Chung Trì có chút sửng sốt, liền lên tiếng hô.

    - Trên xe là ai?

    Quý Hủ hạ cửa kính:

    - Là tôi! Quý Hủ!

    Chung Trì hoài nghi:

    - Xe của cậu làm sao vậy?

    - Tôi ở Vân Hải thị cải trang phòng xe, hai xe còn lại là tôi mới mua về tới.

    Chung Trì lại hỏi:

    - Tìm được người chưa?

    Tần Nghiễn An lên tiếng:

    - Tôi đã trở về.

    Trình Mạch thò đầu ra, run run hô:

    - Chung ca, mau cho chúng tôi vào đi thôi!

    Trì Ánh cũng lên tiếng.

    Chung Trì chiếu xe sau cùng:

    - Trên xe kia là ai?

    Mạc Lâm Tự chào hỏi:

    - Chào anh, tôi gọi là Mạc Lâm Tự.

    Quý Hủ nói:

    - Là bạn mới quen, mở cửa đi.

    Chung Trì lại hỏi thêm vài câu mới chịu đi mở cửa, hiện tại quái vật vô cùng hung hăng càn quấy, thủ đoạn gì cũng có thể dùng được, không đề phòng sẽ nguy hiểm.

    Chờ Chung Trì khóa cửa lại, Quý Hủ nói:

    - Lên xe, bên này ban đêm sẽ không còn người tới, quay về nhà ngủ.

    Chung Trì ở đây canh gác là vì chờ Quý Hủ trở về, nếu người đã về cũng không cần tiếp tục ở đây chịu lạnh.

    - Chờ tôi, tôi mang theo bếp lò.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 156:

    Chung Trì chạy vào trạm gác, dùng quần áo cũ bao lấy một bếp lò, cẩn thận khiêng lên xe, bên trong còn thiêu đốt củi lửa, trên lò còn thả một võng kim chúc, có thể nấu nước, cũng có thể nướng chút đồ ăn.

    Chung Trì quan sát bên trong phòng xe, rộng lớn lại xa hoa, toàn bộ phương tiện đều đủ, so với ở trong nhà còn thoải mái.

    Quý Hủ đi qua nhìn bếp lò hỏi:

    - Ai làm vậy?

    Chung Trì:

    - Lão Thường, hắn nhặt được một ít sắt lá trên xe bị vứt bỏ trở về, lại dùng bùn bao bọc hơ khô, làm thành bếp lò.

    Tuy bếp lò nhìn thật thô lại khó xem, nhưng dùng thực tế, chỉ cần đốt củi vừa có thể sưởi ấm, còn có thể nấu cơm nấu nước, dùng tốt phi thường.

    Quý Hủ gật đầu, ban đầu mô hình nhà trong căn cứ thành luỹ Thanh Giang đều tự mang giường sưởi, mùa đông quá lạnh, chỉ cần ném vào hai khối xăng rắn, suốt cả đêm đều thật ấm áp.

    Hiện giờ nhà trong căn cứ gieo trồng đều có sẵn, Quý Hủ chỉ gia cố nhà cũng không thay đổi kết cấu, nhà được tinh thần năng lượng gia cố qua phòng lạnh cách nhiệt đều rất tốt, phóng mấy bếp lò trong nhà thật ấm áp.

    Cửa lớn trên đường Tĩnh Lâm cũng có người trông coi, Giản Tích biết Quý Hủ đã trở lại không cần tiếp tục canh gác, hắn diệt lửa trong bếp lò, đi theo về nhà.

    Vừa lên xe liền bị phòng xe xa hoa làm chấn kinh, hắn chưa bao giờ nhìn thấy qua phòng xe xa hoa như vậy, ngay cả trong ti vi cũng không có, hiện giờ lại xuất hiện ngay trước mắt, hắn còn ngồi lên chiếc xe này!

    Quý Hủ một đường nhặt người trở về, nhặt xong Giản Tích lại mang cả lão Nhiêu cùng về, tối nay nhiệt độ không khí thật thấp, trạm gác không thích hợp ở lại, có bếp lò cũng cảm thấy lạnh, vẫn là về nhà ngủ tốt hơn.

    Bốn chiếc xe động tĩnh không nhỏ, người trong căn cứ cũng biết Quý Hủ trở lại, vô luận là thức hay ngủ đều chạy tới.

    Tuyết quá lớn, nhiệt độ không khí bên ngoài quá thấp, Quý Hủ cũng không sốt ruột dỡ hàng, lái xe vào kho hàng lớn, đóng kín cửa lại.

    Quý Hủ gọi mọi người nhanh chóng quay về nhà đi ngủ, có việc gì đợi ngày mai nói sau, trời quá lạnh.

    Dì Thu cùng mọi người vào nhà, chuẩn bị cơm chiều, ăn no tiếp tục quay về phòng ngủ, như vậy sẽ tốt hơn.

    Trình Mạch ăn cơm xong liền chạy về nhà.

    Trì Ánh có chỗ ở, nhưng nhà hắn không có giường mền dày, Quý Hủ lưu họ ở lại nhà mình qua đêm, bốn người thật mệt mỏi, đơn giản rửa mặt xong thì lên giường ngủ.

    Đại tuyết rơi cả đêm, không có chút dừng lại, không trung âm u, áp lực làm lòng người phát hoảng.

    Quý Hủ nhìn ngoài cửa sổ, lười biếng không muốn rời giường.

    Ý thức truyền vào thế giới đen nhánh, hắn đang dùng tinh thần năng lượng xây dựng bếp lò.

    Quý Hủ thiết kế bếp lò cao cỡ nửa người, hình trụ, ống khói vươn ra từ phía sau, có thể đánh xuyên qua vách tường trực tiếp thông ra bên ngoài.

    Thường Tại Tu chế tạo bếp lò càng giống như là một cái chậu, thiêu đốt củi lửa còn phải chú ý thông gió, ấm thì ấm nhưng vẫn có gió từ cửa thổi vào, hiệu quả giữ ấm không bằng trang bị ống khói đưa ra bên ngoài.

    Quý Hủ không có ý tứ cướp sinh ý của lão Thường, hắn xây dựng bếp lò chỉ là muốn làm cho mình ở được thoải mái, sẽ không bán ra ngoài.

    Hắn thả bếp lò xuống sự thật, nhìn xem hiệu quả, tạo hình chỉnh thể không sai, nhan sắc là màu đen, có thể di động, có thể bày đặt ở vị trí cố định, nhìn cũng xinh đẹp.

    Tối hôm qua đốt bếp lò đã muốn dập tắt, củi lửa cháy hết, chỉ còn một khối xăng rắn kiên cường thiêu đốt. Nhiệt độ trong phòng rất thấp, Quý Hủ hít vào một hơi không cho mình cơ hội lười biếng, nhanh chóng đứng lên mặc quần áo bao phủ kín đáo mới bắt đầu nghiên cứu bếp lò.

    Hắn lại làm thêm hai cái bỏ ra ngoài, mình một cái, một cái cho Tần Nghiễn An, còn lại một cho Dương Chỉ, dù sao thường gởi nhi đồng cho hắn, có bếp lò cũng giữ ấm tốt hơn.

    Khi Quý Hủ đi xuống lầu một, nhìn thấy Tần Nghiễn An từ bên ngoài về, quần áo đều dính tuyết, mái tóc cũng bị dính đầy trắng xóa.

    Quý Hủ cầm khăn mặt đi qua giúp hắn phủi tuyết:

    - Đi đâu vậy? Ra cửa sao không đội nón? Phải mang cả bao tay cùng khăn quàng cổ, cẩn thận tổn thương do giá rét.

    Tần Nghiễn An khom người cho Quý Hủ phủi tuyết, nói:

    - Đi nhà kính nhìn xem, nhiệt độ bên trong có chút cao, anh đi đóng trang bị tăng nhiệt.

    Trì Ánh cùng Mạc Lâm Tự đi xuống lầu, nhìn thấy hai người đứng ở cửa, Quý Hủ tay cầm khăn mặt phủi tuyết cho Tần Nghiễn An, tình cảnh này nhìn thập phần quen mắt, nhưng đó là hai vợ chồng mới như thế, vì sao hai người này cho người ta cảm giác lão phu lão thê đây? Ảo giác, nhất định là ảo giác!
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 157:

    Trì Ánh lắc đầu, làm cho mình thanh tỉnh một chút, hai người là anh em, chiếu cố lẫn nhau là thật bình thường.

    Tần Nghiễn An nói:

    - Anh chuẩn bị bữa sáng, ăn một chút rồi hãy làm việc.

    Trì Ánh đi xuống, trêu ghẹo nói:

    - Lão Tần, anh cũng quá hiền huệ rồi chứ, làm món gì ngon vậy?

    Tần Nghiễn An đi vào phòng bếp, lườm hắn:

    - Cơm nước xong đi nhanh lên, quay về nhà của anh đi.

    Trì Ánh diễn tinh ám ảnh, ôm ngực dựa vào người Mạc Lâm Tự:

    - Tự Tự anh xem xem, người ta là thấy sắc vong nghĩa, hắn là có đệ vong nghĩa!

    Mạc Lâm Tự chỉ cười không phụ họa.

    Bữa sáng là cháo cùng bánh bao nhân rau dưa, còn có trứng cuốn, chờ Tần Nghiễn An bưng thực vật lên bàn, vẻ mặt ba người đều kinh ngạc.

    Quý Hủ biết Tần Nghiễn An biết làm cơm, tay nghề tốt lắm, hắn chỉ là kinh ngạc ở đâu có trứng gà?

    Tần Nghiễn An nói:

    - Đây là trứng gia cầm dị hóa, dì Thu sáng sớm mang tới, còn tặng một vò củ cải ngâm, cho em nếm thử xem, nếu ăn không quen thì đưa qua nhà ăn, bên kia có không ít sản phẩm rau ngâm.

    Quý Hủ không ngờ gia cầm dị hóa còn đẻ trứng, không biết trứng có thể ấp ra tiểu gia cầm hay không, hắn cảm thấy có thể thử một lần.

    Bốn người ngồi xuống, Tần Nghiễn An múc ra một muỗng củ cải ngâm, cháo phối hợp với củ cải ăn càng thêm ngon miệng.

    Củ cải chua chua ngọt ngọt lại giòn, còn có chút cay, khuyết điểm duy nhất là có chút chua sót, đây không phải vấn đề tay nghề mà là muối cùng gia vị bị ăn mòn.

    Quý Hủ mua gia vị cho vợ chồng dì Thu có thể dùng được một hai năm, nhưng nếu dùng để làm rau dưa ngâm thì quá tiêu hao, cho nên dì Thu mới dùng gia vị tìm được từ bên ngoài để làm.

    Chỉ là có chút tỳ vết, cũng không ảnh hưởng ăn vào, bốn người ăn sạch sẽ.

    Mạc Lâm Tự tạm thời ở chung nhà với Trì Ánh, không xin nhà khác, bọn họ ăn xong bữa sáng liền rời đi, đi qua chỗ hậu cần hỏi thăm xin chăn bông cùng bếp lò, cần thu thập trong nhà, bằng không ban đêm không có chỗ ngủ.

    Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An đục tường trang bị ống khói, hai phòng đều trang bị xong, đem bếp lò đưa qua cho Dương Chỉ.

    Tần Nghiễn An để lại một phần bánh bao nhỏ cùng trứng cuốn, Quý Hủ lên xe tải lấy xuống một khối thịt bò dị hóa, tính cả bếp lò cùng nhau mang đi qua.

    Hai người đi tới nhà Dương Chỉ, hai đứa nhỏ đang vây quanh bếp lò, tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm khoai nướng trên lò.

    Nhìn thấy hai người đi vào, Dương Oản nhảy dựng lên, cao hứng nói:

    - Ba ba, Hủ ca cùng Tần thúc đã trở lại!

    Tần Nghiễn An:

    * * *

    Vì sao là Hủ ca, mà hắn thì biến thành Tần thúc đây?

    Tiểu Ô Ô ngồi trên ghế, ăn mặc tròn vo, ngẩng đầu nhìn thấy hai người, đôi mắt đen láy lập tức chứa đầy nước mắt, nước mắt lạch cạch rụng.

    Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An đem bếp lò buông xuống, xoay người nhìn thấy tiểu Ô Ô chảy nước mắt.

    Quý Hủ đi qua ngồi xổm bên người tiểu Ô Ô, lau nước mắt:

    - Tại sao khóc? Mùa đông cũng đừng khóc, dễ dàng nứt da mặt..

    - Ba ba.

    Đứa nhỏ nhào vào trong lòng Quý Hủ, tiểu cánh tay ôm chặt cổ hắn.

    Quý Hủ giật mình sững sờ, thiếu chút nữa ngã ngửa, cũng may Tần Nghiễn An ở phía sau đỡ hắn.

    Dương Chỉ đang ở trong bếp nấu mì, nghe thanh âm liền đi ra, vừa lúc cũng nghe một tiếng "ba ba".

    - Ai, Ô Ô có phải mở miệng nói chuyện hay không?

    Dương Chỉ ngạc nhiên đi tới.

    Quý Hủ giật mình sững sờ, cũng nở nụ cười, ôm tiểu Ô Ô đứng lên:

    - Là nói chuyện, chỉ là « ba ba » cũng không thể loạn kêu.

    Tiểu tử kia ôm chặt cổ Quý Hủ, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong khăn quàng cổ của hắn.

    - Ba ba.

    Tiểu tử kia cố chấp kêu một tiếng.

    Quý Hủ nhìn nam nhân bên cạnh, tiểu Ô Ô là Tần Nghiễn An cứu về, mỗi ngày thay thuốc cho hắn, tắm rửa dỗ ngủ, so sánh với Quý Hủ lẽ ra Tần Nghiễn An càng xứng đáng được tiếng xưng hô này.

    Quý Hủ vỗ vỗ tiểu tử kia:

    - Con kêu chú là ba ba, vậy Tần thúc làm sao bây giờ? Hắn cẩn thận chiếu cố con, hắn mới là ba ba, đúng không?

    Nhi đồng ngửa mặt lên, nhận chân nhìn nam nhân chốc lát, lại nhìn Quý Hủ, lại nhìn nam nhân cao lớn, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn chợt nghiêm túc kêu một tiếng:

    - Đại ba ba!

    - Phốc khụ khụ..

    Quý Hủ bị nước bọt làm sặt ho khan.

    Bổn ý của hắn là muốn Ô Ô gọi Tần Nghiễn An là ba ba, thật sự là một lớn một nhỏ này rất giống nhau, đều thích vẻ mặt nghiêm túc, cũng không thích nói chuyện, đây là lần đầu tiên hắn mở miệng nói chuyện.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 158:

    Tần Nghiễn An cười nói:

    - Chú là đại ba ba, vậy hắn là cái gì?

    Tiểu Ô Ô không chút do dự trả lời:

    - Ba ba!

    Quý Hủ:

    * * *

    Không đúng, quan hệ có điểm rối loạn, kêu Tần Nghiễn An là ba ba, đây không phải nên kêu hắn là chú sao?

    Dương Chỉ cười nói:

    - Rất tốt, Ô Ô vừa nhìn chính là nhi đồng nà các anh, hắn rất giống Tần tiên sinh.

    Quý Hủ nhìn qua nam nhân, xem ra không chỉ có mình có loại cảm giác này, người khác cũng đã nhìn ra, chỉ có thể nói Ô Ô cùng bọn họ hữu duyên.

    Tần Nghiễn An đưa tay tiếp nhận tiểu tử trong lòng Quý Hủ:

    - Nếu đã như vậy, Ô Ô nguyện ý làm nhi đồng của nhà chúng ta sao?

    Tiểu Ô Ô không còn gầy như lúc ban đầu, hắn nắm bắt ngón tay út, bỗng nhiên có chút ngại ngùng, dùng sức gật gật đầu nhỏ, khoé môi lặng lẽ lộ rah ai lúm đồng tiền.

    Mấy người có mặt vẫn là lần đầu tiên chứng kiến lúm đồng tiền của tiểu tử kia, đều cảm thấy được mới lạ, thời gian dài như vậy đứa nhỏ này luôn băng khuôn mặt nhỏ nhắn, lần này lại cao hứng lộ ra lúm đồng tiền.

    Tiểu tử kia không nghe được thanh âm của Quý Hủ, sợ hãi nhìn lên, chứng kiến vẻ mặt Quý Hủ không chút thay đổi, sau đó nhanh chóng sụp mắt, tiểu lúm đồng tiền cũng biến mất không thấy.

    Quý Hủ qua hai đời cũng chưa nghĩ tới cần nhận nuôi một đứa bé, hiện giờ người sống lang thang không nhà để về nhiều lắm, nhi đồng lại không ít, kiếp trước chính hắn đều phải giãy dụa muốn sống, lại có năng lực gì đi nhận nuôi chiếu cố người khác?

    Hiện giờ cảnh ngộ hoàn toàn khác hẳn, so sánh với kiếp trước tốt hơn rất nhiều, tâm tình cũng khác, trên thế giới này hắn không còn chỉ là một người không có lưu luyến, hắn có một người anh có thể giao phó sinh tử.

    Lại tiếp tục có một đứa bé tựa hồ cũng không phải không được, điều này sẽ làm cho hắn ràng buộc với thế giới này thêm vài phần, ở lúc cần thiết cũng có thể càng thêm kiên định ý thức của mình, trong lòng có ràng buộc sẽ không còn mê mang, vô luận bị vây loại trạng thái nào đều cũng nhớ rõ còn có thân nhân đang đợi mình.

    Quý Hủ nói:

    - Để cho hắn theo họ của anh đi, tên em đặt.

    - Được.

    Tần Nghiễn An nhìn không ra suy nghĩ trong lòng Quý Hủ, chỉ nhìn thấy khuôn mặt hơi có vẻ nghiêm túc của hắn.

    Quý Hủ đem thức ăn giao cho Dương Chỉ.

    Trong lúc ăn sáng tiểu Ô Ô đều một mực nhìn lên lầu, khuôn mặt tràn đầy uỷ khuất, tiểu tử kia im lặng ăn xong bữa sáng, ngoan ngoãn ngồi, không có tâm tình di động.

    Dương Oản vui vẻ hô:

    - Ô Ô có hai ba ba, chị chỉ có một, chị cũng muốn tiếp tục có thêm một ba ba, như vậy sẽ có hai ba ba cưng chìu chị vậy!

    Dương Chỉ dở khóc dở cười.

    Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An trang bị xong bếp lò, đi xuống hỏi:

    - Ăn no sao?

    Tiểu tử kia ủ rũ gật đầu.

    Quý Hủ:

    - Vậy về nhà đi.

    Tiểu tử kia lập tức ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt đều là vui mừng cùng không yên.

    Quý Hủ nhíu mày, cố ý trêu đứa nhỏ:

    - Như thế nào, vừa rồi không phải còn muốn làm nhi đồng của nhà ba ba sao? Bây giờ là đổi ý?

    Tiểu Ô Ô lập tức lắc đầu, bỉu môi muốn khóc.

    - Đừng khóc, một lát đi ra ngoài lại rát mặt.

    Tần Nghiễn An ôm lấy hắn, phủ lên một cái áo khoác, ôm hắn rời đi nhà Dương Chỉ.

    Quý Hủ muốn đi hội quản uỷ, rời đi hơn một tháng có nhiều việc cần xử lý, Tần Nghiễn An mang tiểu Ô Ô về nhà trước.

    Quý Hủ lưu lại mầm móng, lúc vừa hạ nhiệt độ đã được gieo trồng, thời cơ vừa lúc, vừa trồng xong liền mưa suốt hai ngày, tới ngày thứ ba đầy đất xanh nhạt.

    Chung Phong Dân mang theo mọi người tuần tra, bộ dạng lúa mạch rất tốt, có điều lớn quá nhanh, cũng không biết là xấu hay tốt.

    Quý Hủ xem qua nhan sắc lúa mạch, quả thật bình thường, nhưng lúc này còn nhỏ, chờ cao hơn một chút là có thể nhìn ra khác nhau, trên thân cùng phiến lá sẽ xuất hiện tơ đen, khi thành thục sẽ xuất hiện tơ đen hoặc là điểm đen, nhưng chỉnh thể nhan sắc là bình thường, điều này đối với sau cuối thời mà nói đã là lương thực phi thường xa hoa.

    Quý Hủ mua thật nhiều mầm móng, còn phải lưu lại càng nhiều mầm móng trong veo, đợi làm sạch đất đai mới có thể trồng ra được cây trồng trong veo.

    Trong lúc Quý Hủ đi ra ngoài, Bạch Đình Nham cùng Lương Sóc tổ chức người đi ra ngoài tìm kiếm xăng trạng thái rắn mang về không ít.

    Nhưng bọn họ không dám đi vào Thanh Giang thị, sau một lần bị tập kích bọn họ cũng không dám tới gần Thanh Giang thị, chỉ dám tìm kiếm xe vứt đi xung quanh ngoại ô thành phố.

    Ngoài ra bọn họ còn cố gắng thu hoạch lương thực bị bỏ hoang, xe hoàn toàn không đủ dùng, không thể không tiếp tục thuê thêm xe tải của căn cứ gieo trồng.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 159:

    Quản uỷ hội lại cho hai căn cứ thuê xe tải hạng trung, khu tổng hợp được Bạch Đình Nham cùng Lương Sóc đảm bảo thuê một chiếc xe tải hạng nhẹ cùng một hạng trung, cứ như vậy trong gieo trồng căn cứ chỉ còn lại hai xe tải.

    Căn cứ trấn Bạch Loan mỗi lần ra ngoài đều là tám xe tải đi cùng nhau, lương thực, xăng rắn, áo bông chăn bông cùng vật tư sinh hoạt, từng chuyến vận chuyển về căn cứ, bọn họ luôn bận rộn tới lúc đại tuyết rơi xuống, trong hơn một tháng thời gian chở về rất nhiều vật tư.

    Gieo trồng căn cứ sử dụng khoai lang là từ bên ngoài mang về, căn cứ vốn không có khoai lang, bọn họ chở về không ít, đặt trong hầm ngầm, nếu bảo tồn thật tốt sang năm nói không chừng còn có thể trồng vài mẫu khoai lang trong căn cứ.

    Bọn họ còn chở về không ít cây trồng mà căn cứ không có, hiện tại vật tư trong căn cứ thật phong phú, muốn đổi gì cũng có.

    Căn cứ trấn Bạch Loan xây dựng lên, tường vây cao lớn cũng không che lấp, mỗi ngày đều có người sống sót nghe tin tức chạy tới, sau khi được nghiêm khắc xét duyệt thân phận, đều lưu lại trong khu tổng hợp, người sống sót ở lại nam khu cùng trung tâm căn cứ đều là người địa phương trấn Bạch Loan, đại bộ phận hiểu rõ nhau, lẫn nhau yên tâm, hai căn cứ này không thu người sống sót bên ngoài.

    Trong khu tổng hợp có người địa phương cũng có người bên ngoài, nhưng không phải hỗn hợp, khu tổng hợp được chia làm bảy khu, người sống sót bên ngoài vào trong kỳ quan sát chỉ có thể chờ đợi trong khu số bảy, nơi này quản lý nghiêm ngặt, thủ vệ cũng nhiều nhất.

    Chỉ có an toàn vượt qua quan sát kỳ mới có thể chuyển qua sáu khu còn lại, danh như ý nghĩa, điều kiện cùng phúc lợi khu số một đều là tốt nhất, người sống sót bản địa nhiều nhất, khu nhà bệnh viện duy nhất trong trấn Bạch Loan cũng nằm trong khu số một.

    Khi khu tổng hợp được xây dựng đã quyết định sẽ quản lý như vậy, từng khu đều dùng tường vây ngăn cách, như vậy khu nào xảy ra vấn đề thì ở khu đó giải quyết, sẽ không ảnh hưởng tới khu vực khác.

    Hiện giờ dân cư trong khu tổng hợp ngày càng nhiều, ngược lại gieo trồng căn cứ chiếm diện tích lớn nhất lại có dân cư ít nhất.

    Gieo trồng căn cứ ở trong trấn Bạch Loan là tồn tại đặc biệt nhất, người khu tổng hợp có thể thăm dò tin tức của nam khu cùng trung tâm khu, nhưng lại hoàn toàn không biết gì về gieo trồng căn cứ, về phương diện khác người trong gieo trồng căn cứ cơ bản không có liên luỵ gì với những người khác trong trấn Bạch Loan.

    Người duy nhất có dính dấp với bên ngoài là Đào Thanh Ngô, mẹ của hắn Hà Linh cho tới nay còn ở trong khu tổng hợp, bà ta vô số lần muốn đi gieo trồng căn cứ tìm Đào Thanh Ngô, nhưng ngay cả những khu khác trong khu tổng hợp bà ta còn chưa thể tuỳ ý tiến vào, làm sao có tư cách đi tới gieo trồng căn cứ?

    Quý Hủ chấm dứt hội nghị, xây hai hầm cho nhà ăn, có thể dùng chứa đựng khoai lang, rau cải trắng cùng củ cải linh tinh.

    Quý Hủ còn muốn đi gặp Bạch Đình Nham cùng Lương Sóc, lúc lái xe trở về nhìn thấy Tần Nghiễn An mang theo tiểu Ô Ô bận rộn trong nhà kính, Tần Nghiễn An làm gì thì tiểu tử kia đi theo làm cái đó, một lớn một nhỏ thoạt nhìn bề bộn nhiều việc.

    Quý Hủ đứng bên ngoài xem chốc lát, trong lòng cảm thấy ấm áp, nếu như có thể luôn sống như vậy tựa hồ không tệ lắm.

    Quý Hủ lái xe đi tới nhà nấm, nhìn xem đàn mèo như thế nào, sau đó hắn chứng kiến trong nhà nấm đóng kín cửa, sau cửa trong suốt có thể chứng kiến mặt mèo ủ rũ.

    Quý Hủ xuống xe kêu gọi:

    - Đại Hắc, Ly Hoa, các vị khoẻ không?

    Một cửa sổ đẩy ra, mèo đen thò đầu:

    - Anh mang bếp lò tới cho chúng tôi sao?

    Lúc mới bắt đầu hạ nhiệt độ, người trong căn cứ bắt đầu đổi bếp lò, mèo dị hóa biết nhưng không có biện pháp đổi.

    Nhà nấm là dùng tinh thần năng lượng tinh khiết xây dựng, hiệu quả giữ ấm phòng lạnh không sai, đàn mèo ở trong phòng cũng không có việc gì.

    Hiện tại mèo đen muốn có bếp lò, hiển nhiên là cũng sợ lạnh.

    Quý Hủ cũng không dám làm cho mèo chơi lửa, hơn nữa nhà nấm cũng không thích hợp đốt lửa. Quý Hủ muốn mời họ về nhà mình ở, nhưng ngẫm lại phòng khách cùng phòng ngủ, ở vài người còn được, lập tức đi vào hơn ba mươi mèo dị hóa, không gian hoàn toàn không đủ.

    Quả nhiên vẫn cần xây tòa thành sao? Đáp ứng xây tòa thành cho Tần Nghiễn An, cũng nên an bài, tòa thành dễ xây, nhưng vị trí thích hợp thì khó tìm.

    Quý Hủ quan sát đoạn đường xung quanh nhà nấm, nơi này tới gần chân núi, là phiến đất hoang, thả xuống kiến trúc sẽ không áp phá hư lúa mạch non.

    Bên ngoài quá lạnh, Quý Hủ quay lên xe chìm vào ý thức thế giới xây một tòa thành bảo hình nấm nhỏ. Chỉ có một tòa, cao ba tầng lầu, điểm tựa xây dựng là nội bộ, trừ bỏ ở chính giữa có một lò sưởi lớn trong tường, bên trong không có tầng trệt, chỉ có kệ leo mèo cùng tường leo mèo.

    Cho dù bên ngoài băng tuyết ngập trời, đàn mèo cũng có thể ở trong thành bảo của mình chơi đùa, chơi mệt mỏi thì vây quanh lò sưởi ngủ, dưới đất trải lên thảm dày, mèo có nằm dưới sàn cũng sẽ không cảm thấy được lạnh.

    Mặt đất chồng chất tuyết trắng thật dày, cần trước tiên rửa sạch tuyết đọng.

    Quý Hủ lái xe trở về dẫn người cùng công cụ cùng nhau đi qua rửa sạch tuyết đọng, chờ mặt đất lộ ra Quý Hủ liền đem thành bảo ném ra, nằm ngay bên cạnh nhà nấm, đàn mèo có thể dựa theo mình yêu thích lựa chọn chỗ ở.

    Thành bảo xuất hiện, lập tức hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của đàn mèo, nguyên bản cũng bởi vì nhân loại xông vào lãnh địa của bọn họ mà trong mắt lộ ra hung quang, giờ phút này đều trợn tròn ánh mắt nhìn qua thành bảo.

    Bên ngoài nhân loại khá nhiều, đàn mèo không lập tức lao ra nhà nấm, chờ nhân loại rời đi.

    Chung Trì lái tiểu xe vận tải chở tới thảm dày, còn có kệ mèo cùng bàn đu dây, Chung Phong Dân hiện trường làm một cái cho miêu tướng quân.

    Mấy ngày nay ít nhiều có miêu tướng quân bảo hộ, chúng nó trả giá cho căn cứ rất nhiều, cũng là một phần tử của căn cứ, thời tiết lạnh như thế lẽ ra bọn họ nên dựng lên hang ổ ấm áp cho miêu tướng quân mới phải!
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 160:

    Không có Quý Hủ dẫn dắt, bọn họ căn bản không dám tới gần bên này, miêu tướng quân thật hung, không thích nhân loại tiến vào lãnh địa của bọn nó, cho dù bọn họ lo lắng cho miêu tướng quân bị lạnh cũng không dám đi qua, sợ chọc giận buồn bực miêu tướng quân.

    Người trong căn cứ đi ra đi vào, thay miêu tướng quân thu thập tiểu thành bảo, đem đồ vật cần dùng toàn bộ chuẩn bị, ngay cả đại lò sưởi cũng đốt lên, chuẩn bị một đống củi lửa cùng xăng rắn, nếu quá lạnh miêu tướng quân có thể tự mình tăng thêm, quá nóng cũng có thể tự mình dập tắt lửa.

    Đối với việc này Quý Hủ đặc biệt căn dặn mèo đen cùng ly hoa, vạn nhất cháy thiêu huỷ thành bảo là việc nhỏ, xảy ra mạng mèo sẽ phiền toái.

    Chờ thu thập xong thành bảo, người trong căn cứ toàn bộ rời đi, đàn mèo mới như ong vỡ tổ lao tới, xông vào trong thành bảo, cảm giác ấm áp bao phủ toàn thân, đàn mèo bị đông cứng một đêm không ngủ không hẹn mà cùng dâng lên cảm giác buồn ngủ, nhẹ nhàng đi tới lò sưởi bên tường, lập tức nằm xuống đoàn thành bánh mèo, bắt đầu ngái ngủ.

    Quý Hủ đứng xem chốc lát mới xoay người rời đi, thuận tay đóng cửa lại, để cho đàn mèo ngủ ngon.

    Quý Hủ lái xe từng cửa hông đi nam khu, người canh cửa là lão Thường.

    Lão Thường vừa làm thủ vệ vừa đem sinh ý làm tới nam khu, trong phòng còn bày biện mấy bếp lò làm bằng tay, người trong nam khu nếu cần có thể tới chỗ hắn mua.

    Cửa hông chỉ có thể mở ra từ phía gieo trồng căn cứ, hiện tại xây phòng thủ vệ cũng an bài người trông coi, sẽ không xuất hiện tình huống kêu cửa không ai mở. Đương nhiên chỉ có ban đêm là không cần canh gác.

    Nhìn thấy Quý Hủ, lão Thường đi nhanh tới:

    - Lúc nãy Trì Ánh mang theo bạn của hắn từ nơi này trải qua, đã đi khu tổng hợp.

    Quý Hủ gật đầu, Mạc Lâm Tự hẳn là đi khu tổng hợp tìm em họ của hắn.

    Tạo hình của xe cải trang tân tài liệu uy phong lại khí phách, dọc theo đường đi hấp dẫn vô số ánh mắt. Quý Hủ đi đón Bạch Đình Nham, lại tìm Lương Sóc, ba người vào văn phòng khu tổng hợp nói chuyện tới khuya.

    Sau đó Quý Hủ mang theo hai người đi kho hàng, cho bọn họ nhìn thấy trang bị thay đổi năng lượng, còn có đồ vật khác, cần lắp đặt trang bị báo động cho trấn Bạch Loan, nếu xuất hiện đại nguy cơ có thể kịp thời báo động, làm cho mọi người chuẩn bị ứng chiến.

    Nói tới việc này, phải cần có thành luỹ phong bế, trong thế giới ý thức của Quý Hủ đã có mô hình, có thể trực tiếp thả xuống sự thật.

    Nghe được tiếng xe Tần Nghiễn An đang mang theo tiểu Ô Ô thu dọn nhà, đem phòng khách lầu một trải thảm dày, còn có treo rèm cửa dày, có thể ngăn cản rét lạnh bên ngoài.

    Trong phòng khách bày bếp lò của lão Thường, thật ấm áp.

    Tần Nghiễn An đợi một lát không thấy Quý Hủ vào nhà bèn nói:

    - Ô Ô, một mình con có thể ở nhà không? Cha đi ra xem ba ba của con.

    Tiểu Ô Ô gật đầu.

    Tần Nghiễn An đi ra cửa, đi hướng kho hàng.

    Ba người Quý Hủ đang bàn bạc công việc, nhắc tới năng lượng tinh hạch.

    Lúc trước bọn họ thu thập xăng rắn ở ngoại ô Thanh Giang thị, gặp được một con cuồng thi đặc thù tập kích, Chung Trì nói đó là cuồng thi tiến giai, thực lực rất mạnh.

    Bọn họ là lần đầu tiên gặp được cuồng thi tiến giai, thiếu chút nữa bị đánh thành đoàn diệt, còn là toàn bộ dị hóa nhân liên thủ trả giá mấy mạng người cùng mười mấy người trọng thương mới giết được nó. Chung Trì cạy mở não của nó được một viên năng lượng tinh thạch, chỉ có một viên này bọn họ quyết định lấy ra cung ứng năng lượng cho thiết bị báo nguy.

    Nhìn thấy Tần Nghiễn An, Quý Hủ vẫy hắn đi qua cùng nhau tham dự vào việc thảo luận xây dựng căn cứ.

    Quý Hủ đem những việc khác giao cho Lương, Bạch hai người, bản thân hắn đi xây dựng thành luỹ phong bế, xem như là chỗ tránh nạn an toàn của căn cứ.

    Hiện tại đã là buổi chiều, Tần Nghiễn An kéo Quý Hủ:

    - Ăn cơm chưa?

    Quý Hủ:

    - Hiện tại không đói bụng, đợi buổi tối cùng nhau ăn.

    Tần Nghiễn An:

    - Chờ một chút, anh đi với em.

    Tần Nghiễn An quay vào nhà, mặc áo khoác, đi tới ngồi xuống bên người tiểu Ô Ô:

    - Ô Ô, ba ba công tác bận quá, từ buổi sáng vội tới bây giờ, ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có, đại ba ba muốn giúp hắn, con có thể đi qua nhà Dương Chỉ thúc cùng chơi đùa với tỷ tỷ không? Chờ ba ba làm xong, sẽ đi nhà Dương Chỉ thúc đón con, được không?

    Tiểu Ô Ô có hiểu biết gật đầu, chỉ cần không phải không cần hắn, tạm thời đi nhà người ta chơi, hắn có thể nhận.

    Tần Nghiễn An đi vào bếp lưu cơm trưa cho Quý Hủ, rót bình nước ấm mang theo tiểu Ô Ô khóa cửa, một lớn một nhỏ đi lên xe cải trang bên ngoài.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 161:

    - Thừa dịp ăn nóng, đừng để lạnh, ăn hết không thoải mái.

    Tần Nghiễn An dặn dò hắn.

    Quý Hủ đang đói, còn chưa mở ra cũng đã ngửi được mùi, hắn đút cho tiểu Ô Ô một khối thịt bò, bắt đầu nhanh chóng ăn cơm.

    Từ nhà Quý Hủ đến nhà Dương Chỉ rất gần, tiểu Ô Ô mơi vừa nuốt xuống, xe đã dừng.

    Tiểu tử kia đứng trước mặt Quý Hủ, khuôn mặt nhỏ nhắn phi thường nghiêm túc:

    - Cần, ăn cơm.

    Quý Hủ gật đầu, khó được tiểu tử kia chủ động mở miệng nói chuyện, phải cho mặt mũi.

    Quý Hủ ngẩng đầu liền tiếp xúc ánh mắt mỉm cười của nam nhân.

    Quý Hủ hí mắt, hắn hoài nghi người nào đó tố cáo đen trạng với tiểu Ô Ô, bằng không sao đứa nhỏ này lại nhắc hắn ăn cơm?

    Tiểu tử kia không có nghe Quý Hủ trả lời, tay nhỏ bé vỗ đầu gối của hắn, lại lặp lại một lần:

    - Cần, ăn cơm.

    Quý Hủ lập tức đáp ứng:

    - Được, Ô Ô cũng phải ăn cơm thật ngon.

    Tiểu tử kia băng khuôn mặt nhỏ nhắn, nghiêm túc gật đầu.

    Dương Chỉ nghe được tiếng xe liền đi ra, trong tay cầm áo khoác dày.

    Quý Hủ mở cửa xe:

    - Dương ca, còn phải làm phiền anh.

    Buổi sáng vừa đón trở về, lúc này lại đưa qua đây, bọn họ có tâm muốn nhận nuôi Ô Ô, nhưng lại không có thời gian bồi hắn.

    - Không phiền toái gì, Ô Ô qua đây còn có thể chơi đùa với Oản Oản, hai cậu cứ việc đi vội, Ô Ô ở chỗ này của tôi cứ yên tâm.

    Dương Chỉ dùng áo khoác trùm lên người tiểu Ô Ô chạy vào trong nhà.

    Quý Hủ đóng cửa xe, ăn xong cơm, Tần Nghiễn An đưa nước cho hắn.

    Quý Hủ uống xong nước ấm mới thở dài:

    - Chúng ta giống như không quá thích hợp nhận nuôi trẻ con.

    Tần Nghiễn An khởi động xe:

    - Ô Ô khác với những đứa trẻ khác, hắn thật ỷ lại chúng ta. Nhân nuôi hắn không phải là đem chúng ta trói buộc lẫn nhau, hắn biết có ba ba có nhà, cũng sẽ có cảm giác an toàn, cho dù không thể luôn bồi hắn, hắn cũng rất vui vẻ.

    Quý Hủ bị thuyết phục, bắt đầu đem lực chú ý chuyển qua thành luỹ phong bế.

    Vừa vội lại thêm vài ngày, đại tuyết đã ngừng, nhưng nhiệt độ càng thấp, Quý Hủ thầm nghĩ nằm ngửa làm cá mặn, không muốn tiếp tục đi ra chịu đông lạnh.

    Nên làm cũng làm xong, Quý Hủ cảm thấy được muốn ở nhà nuôi con qua mùa đông. Bố tể vẫn thật bá đạo, chiếm lấy Quý Hủ không muốn phân cho bất cứ kẻ nào, tiểu Ô Ô đành phải tiếp tục ngủ với Tần Nghiễn An.

    Đêm khuya, toàn bộ người sống sót của trấn Bạch Loan đều bị tiếng cảnh báo chói tai đột ngột vang lên làm bừng tỉnh.

    Bố tế đang ngủ say lần đầu tiên nghe được thanh âm chói tai kia, cả kinh trực tiếp nhảy dựng lên, bị Quý Hủ ôm lấy mới không ngã xuống giường.

    Quý Hủ nhanh chóng xuống giường, dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo tử tế, cũng mặc áo bông cho Bố tể, Tần Nghiễn An đi qua gõ cửa.

    Quý Hủ chạy tới mở cửa.

    - Ô Ô tỉnh sao.

    - Ba ba.

    Phòng cách vách truyền qua thanh âm, tiểu Ô Ô đã mặc chỉnh tề.

    Quý Hủ cài lên túi thạch anh, ôm lấy Bố tể cùng Ô Ô rất nhanh xuống lầu, làm cho Tần Nghiễn An đeo ba lô đặt nơi cửa, bên trong đều là thạch anh, hẳn sẽ dùng tới.

    Ánh đèn trong nội căn cứ đã mở ra, chiếu bên ngoài một mảnh sáng như tuyết, mọi người mặc chỉnh tề chạy tới, người thường dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào thành luỹ phong bế tị nạn, dị hóa nhân cần ra ngoài nghênh chiến.

    Dì Thu, Trương thúc cùng vợ chồng Chung gia đều đợi bên ngoài, Quý Hủ đem Bố tể cùng Ô Ô giao cho dì Thu, nhờ bọn họ mang theo nhi đồng đi thành luỹ phong bế tị nạn.

    Gieo trồng căn cứ dân cư ít, Quý Hủ chỉ xây dựng hai nơi thành luỹ phong bế, một chỗ nằm ở bên ngoài cửa hông phía bắc nội căn cứ, ở gần phòng khám, nhà ăn cùng quản uỷ hội, người sống sót khu vực này đều có thể dùng tốc độ nhanh nhất đi thành luỹ tị nạn.

    Một chỗ khác xây ở bên ngoài tiểu khu dưới chân núi, người ở bên kia cũng có thể nhanh chóng trốn vào thành luỹ.

    Trong thành luỹ đã chuẩn bị sẵn vật tư cuộc sống, chỉ cần lương thực sung túc người sống sót có thể sống bên trong thật lâu dài.

    Quý Hủ nói với đàn mèo:

    - Đại Hắc, Ly Hoa, vấn đề an toàn căn cứ giao cho các vị.

    - Chung Trì, lái xe cải trang, mang theo toàn bộ dị hóa nhân đi bên ngoài tường!

    Quý Hủ đang muốn lên xe, Tần Nghiễn An đeo ba lô đi tới giao xe cho Chung Trì.

    - Anh đưa em đi qua.

    Lái xe cần đường vòng, chậm trễ thời gian.

    Giản Tích dẫn đầu lên xe, Dương Chỉ cũng đã tới, Dương Oản bị hắn đưa vào thành luỹ tị nạn, có nhiều người lớn chiếu cố, cũng không sợ hãi.

    Bên ngoài trời quá lạnh, mỗi xe cải trang ngồi được chín người, không gian rộng rãi.

    Chung Trì lập tức lái xe đi đón người, Trì Ánh, Mạc Lâm Tự, lão Nhiêu, Chu Du Băng cùng Khúc Huỳnh đều ở bên kia.

    Ôn Tiêu cùng Khúc Huỳnh ở trong khu tổng hợp hơn một tháng, Quý Hủ cũng đã quan sát tư liệu của hai nàng, cho nên khi Mạc Lâm Tự hỏi có thể đón em họ vào gieo trồng căn cứ hay không, Quý Hủ đáp ứng, hiện tại hai nàng cũng ở trong tiểu khu.

    Lúc cuối thời vừa bắt đầu Khúc Huỳnh đã dị hóa, đó là một cô gái ít nói, vì bạn thân nàng có thể làm bất cứ chuyện gì.

    Cánh dơi thật lớn đâm phá áo lông, lông bay tán loạn, nam nhân ôm lấy Quý Hủ, cánh dơi chấn động bay vọt lên không, hướng ngoài tường lao tới.

    Bên ngoài tường đèn đuốc sáng trưng, thủ vệ chạy khắp tường vây, bình thiêu đốt cùng hỏa đạn không ngừng ném xuống dưới, tiếng nổ liên tục vang lên.

    - Súng phun lửa chuẩn bị!

    Một người lớn tiếng gào thét.

    Thủ vệ vọt tới bên lan can, mấy bóng đen theo bên ngoài tường vây cao cao nhảy lên, muốn lướt qua tường vây tiến vào căn cứ, một đạo tường ấm lập tức dâng lên làm cho mấy bóng đen lại rơi xuống bên ngoài tường, đã có một con nhảy được cao nhất, tường ấm bị chế ngự khoảng cách khiến cho nó thuận lợi lướt qua phòng tuyến!
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...