Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 10: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (10)​


Editor: Trmieh

"Nhạn nhi, nhất định phải khải hoàn trở về, ta chờ nàng." Hạ Thanh Sơn vẻ mặt kích động lại lo lắng nói, trong đôi mắt kia phảng phất chỉ có một mình Thiên Nhạn.

Trên thực tế, mấy tháng nay bọn họ đều không gặp mặt nhau, Thiên Nhạn cả ngày luyện binh, không chủ động tìm hắn, Hạ Thanh Sơn ước như thế còn không kịp. Hắn vẫn sẽ mỗi ngày như thường lệ cho người đưa đủ loại đồ đạc cho nàng, không làm cho nàng cảm thấy bị xem nhẹ.

Mấy tháng nay, Lăng Thi Nhi cũng ít khi ở bên cạnh hắn, chủ yếu là sợ hắn nhớ tới chuyện ghê tởm lúc trước.

Bởi vì có ký ức, Thiên Nhạn mang theo đại quân tránh được rất nhiều cạm bẫy, sau đó liền nhanh chóng đánh hạ từng tòa thành trì, không ai ngăn cản được.

Sự tích anh dũng vô địch của nàng khiến người trong thiên hạ vô cùng khiếp sợ.

Thậm chí còn có tin đồn rằng nếu ai có Vân Thiên Nhạn, liền có thể đoạt được thiên hạ.

Nam nhân trong thiên hạ đều rất hâm mộ Hạ Thanh Sơn có một thê tử khăn che mặt giúp đỡ hắn như vậy, sớm biết như thế, bọn họ liền cưới nàng trước, hối hận đấm ngực tiếc nuối.

"Tiên sinh, nương lúc nào mới có thể trở về?" Hạ Văn Khiên nhớ nhung nói: "Đã nhiều năm rồi, nương còn không trở về, ta nhớ nương."

Tuân Tử Hoài vẫn mặc áo trắng đứng ở chỗ cao, cả người đều mang dáng vẻ 'người lạ không được tiến vào', Hạ Văn Khiên ngược lại đã quen, một chút cũng không sợ hãi.

Tuân Tử Hoài nhìn ngôi sao tinh sáng nhất trên bầu trời, không ngừng dùng hào quang áp chế các ngôi sao khác bên cạnh, cười nói: "Sắp rồi."

Gần đây, rất nhiều ngôi sao đã tắt.

Tỷ tỷ thật sự là một thợ săn ngôi sao.

Hắn hình như trở thành người vô dụng nhất Tuân thị, căn bản không cần phụ tá đối phương, đối phương đã có thể dễ dàng dành được toàn bộ thiên hạ.

Không, hắn cũng có tác dụng mà, ở nhà cho trông con cho nàng.

Này!

"Tiên sinh, ngôi sao kia thật sáng, đó là sao gì?"

"Sao Tử Vi." Tuân Tử Hoài nói lời này đôi mắt sáng lên: "Cũng chính là sao đế vương, sự tồn tại của ngôi sao này đại biểu cho minh quân hiện thế, thiên hạ thái bình. Trong tương lai không xa, thiên hạ sẽ thống nhất, dân chúng sẽ không bởi vì chiến tranh di dời, có thể an cư lạc nghiệp."

"Là cha ta sao?"

Tuân Tử Hoài Vân nhẹ nhàng lắc đầu, mười phần bộ dáng cao nhân, khiến người ta phỏng đoán không được tâm ý của hắn, thanh âm mờ ảo nói: "Ta không biết, là do ông trời định đoạt."

Chết tiệt!

Làm sao có thể là tên trộm mặt chuột kia!

Mơ tưởng!

Hắn ta mà cũng xứng!

Phải dạy cho đứa trẻ này nhiều hơn về thẩm mỹ, quá tệ.

"Ta tin tưởng nương sẽ thành công." Hạ Văn Khiên cầm nắm đấm nhỏ: "Nương lợi hại nhất."

Tuân Tử Hoài cười nhạt, hắn đã sớm nhìn ra ý nghĩ của Thiên Nhạn, kết cục của Hạ Thanh Sơn không cần nói cũng biết, ngôi sao của hắn thật lâu đã ảm đạm không có ánh sáng.

Hạ Văn Khiên có chút trầm mặc: "Cha hình như không thích con, con không dám nói với nương, sợ nương lo lắng khổ sở."

Tuân Tử Hoài không tiếp lời, có một ngày đứa nhỏ này sẽ hiểu.

Đảo mắt lại là một thời gian trôi qua, Thiên Nhạn lúc này đã chiếm được hơn ba mươi tòa thành, đối phương vẻn vẹn chỉ còn lại năm tòa thành, cơ hồ toàn bộ thiên hạ đều thuộc về nàng.

"Tướng quân, thành này là trung tâm của Trung Nguyên, tài nguyên phong phú, còn dễ thủ khó công, dùng để làm đô thành không thể thích hợp hơn."

Thiên Nhạn gật đầu đồng ý: "Ta cũng có ý này, cầm giấy bút đến, để cho đại vương bọn họ dời tới đây, cũng an toàn một chút."

Thiên Nhạn trong thư viết về sự an bài của mình, chia làm hai đường, Hạ Thanh Sơn mang theo tâm phúc lặng lẽ đi đường nhỏ, cha nàng cùng hai hài tử, cùng với Tuân Tử Hoài liền đi đường lớn. Nàng viết trong thư như vậy là vì sự an toàn của Hạ Thanh Sơn. Xương Vương bên kia bây giờ là đường cùng, không chừng sẽ đến cá chết lưới rách.

Nàng tin tưởng giải thích như vậy, Hạ Thanh Sơn tuyệt đối sẽ mang theo người lén lút rời đi.

Vốn dĩ nguyên chủ cũng chia làm hai đường, Hạ Thanh Sơn vẫn đi đường nhỏ như trước, hai đứa nhỏ đi đường lớn. Nguyên chủ lo lắng cho an nguy của Hạ Thanh Sơn, liền gọi cha nàng đi bảo vệ Hạ Thanh Sơn.

Kết quả cha nàng vì bảo hộ Hạ Thanh Sơn mà mất mạng.

Lúc này, Hạ Thanh Sơn hẳn là trốn không thoát chứ?

Nếu Xương Vương giết Hạ Thanh Sơn, thì càng tốt, nàng có thể đến báo thù cho chồng, tru sát Xương Vương, danh chính ngôn thuận, người trong thiên hạ đều sẽ ủng hộ.

Như thế, Hạ Thanh Sơn coi như là chết được.

Hệ thống 666: [Túc chủ đại nhân thật sự là anh minh thần võ đấy.]

"Âm dương quái khí."

Hệ thống 666 lập tức câm miệng, không dám nói chuyện, hắn thật lòng khen ngợi, túc chủ đại nhân hiểu lầm.

"Nhạn Nhi thật sự là suy nghĩ cho ta khắp nơi, tuy rằng ta không muốn làm như vậy, nhưng chỉ có làm như vậy, mới có thể càng thêm an toàn đi Phong thành." Hạ Thanh Sơn không nỡ nói: "Nhạc phụ đại nhân, hai đứa nhỏ nhờ ngươi chiếu cố."

Vân Vĩnh An: "Nói gì, đây là cháu ngoại của ta, cho dù mất hết tính mạng ta cũng phải che chở bọn họ."

Tuân Tử Hoài yên lặng ở trong tay áo bấm một quẻ, sau đó nhìn biểu tình của Hạ Thanh Sơn tràn ngập thương tiếc.

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 11: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (11)​


Editor: Trmieh

Vài ngày sau, Hạ Thanh Sơn rời đi trước, sau đó Tuân Tử Hoài đi theo đội ngũ cùng Vân Vĩnh An chạy tới Phong thành.

Hơn nửa tháng sau, chờ bọn họ đến Phong thành, mới biết Hạ Thanh Sơn còn chưa tới.

Vân Vĩnh An có chút ảo não: "Sớm biết như thế ta nên đi theo con đường nhỏ, cũng chiếu cố được cho Thanh Sơn."

Thiên Nhạn: "Có lẽ là chậm trễ trên đường, ta an bài người đi tìm."

Vân Vĩnh An thở dài, trong lòng áy náy, Thiên Nhạn lười giải thích, ngày sau cha nàng sẽ biết Hạ Thanh Sơn không phải là thứ đồ chơi tốt. Hạ Thanh Sơn ngụy trang hoàn mỹ, giải thích nhiều cũng không ai tin.

Đợi những người khác rời đi, Tuân Tử Hoài sờ đến bên cạnh Thiên Nhạn: "Tướng quân, tỷ có muốn biết đại vương ở nơi nào không?"

Thiên Nhạn tựa vào ghế mềm, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tuân Tử Hoài, Hạ Thanh Sơn bị bắt, không biết hắn đang kích động cái gì?

Ồ.. Chẳng lẽ là kích động tương lai không có người cùng hắn đoạt vị trí hoàng phu sao?

Chỉ có thể nói người này suy nghĩ nhiều, nàng cũng không có ý định cưới hoàng phu, ý tứ nạp phi quân cũng không có. Người này, cũng đừng mơ mộng giữa ban ngày.

Chờ nàng đem hai đứa nhỏ kia bồi dưỡng ra, giang sơn giao cho bọn họ, coi như là hoàn thành nhiệm vụ, thời gian còn lại dùng để xem giang sơn to lớn này, vậy không tốt hơn sao?

Đàn ông là thứ đồ chơi rắc rối.

Tuân Tử Hoài bị ánh mắt Thiên Nhạn nhìn đến cả người không được tự nhiên, vẫn nhịn không được tiến lại gần nói: "Đại vương hẳn là rơi vào trong tay Xương vương, ta tính ra phương vị chính là ở đô thành của Xương vương."

"Tướng quân, Xương vương sợ là muốn mượn chuyện này để bắt nạt tỷ, sớm tính toán sẽ tốt hơn." Tuân Tử Hoài thăm dò nói: "Tướng quân anh dũng vô địch, đừng vì tình cảm nữ nhi mà lâm vào nguy nan."

"Vậy ngươi cho rằng kế tiếp sẽ đi như thế nào?" Thiên Nhạn sớm đã có tính toán, nhưng không lên tiếng, muốn nhìn xem trong bụng Tuân Tử Hoài chứa nước gì.

"Vì thiên hạ sớm ngày an bình, cho dù Xương vương bắt được Đại vương, tướng quân cũng không nên làm như vậy. Xương Vương tính tình bạo ngược, lại tham tài háo sắc, căn bản không có bản lĩnh thống trị thiên hạ. Nếu tướng quân bởi vậy buông tha cho sự thống nhất thiên hạ, sẽ khiến dân chúng một lần nữa lâm vào trong lưu lạc. Cho nên, nếu thật sự đến một bước kia, vì toàn bộ thiên hạ, còn có các tướng sĩ đi theo tướng quân vào sinh ra tử, chỉ có thể hy sinh Đại vương."

"Đại vương vì thiên hạ mà chết, toàn bộ người trong thiên hạ đều sẽ nhớ rõ hắn."

Hả? Đó không phải là tiện nghi cho hắn à? Chết rồi còn có mỹ danh.

Thiên Nhạn chống cằm, đôi mắt xinh đẹp nhìn Tuân Tử Hoài, Tuân Tử Hoài bị nhìn có chút khẩn trương. Tuy nói hắn có thể khẳng định Thiên Nhạn đối với vị trí kia nhất định phải có, nhưng không thể khẳng định ở thời khắc mấu chốt, nàng có thể hạ quyết tâm hy sinh Hạ Thanh Sơn hay không.

Kỳ thật theo hắn thấy, Hạ Thanh Sơn không phải là thứ gì thú vị.

Nếu có thể mượn cái cớ này mà chết, coi như là tác dụng cuối cùng của hắn. Nếu hắn còn sống, ngược lại phiền toái rất nhiều, sẽ cản trở Thiên Nhạn.

Nàng là vị minh quân trong tương lai, hắn không hy vọng có người tồn tại ngăn cản con đường minh quân của nàng.

"Ngươi nói có đạo lý." Thanh âm bình thản của Thiên Nhạn vang lên, Tuân Tử Hoài trong lòng khẩn trương cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, nàng nỡ là tốt rồi.

"Còn có năm tòa thành, chỉ cần đánh hạ năm tòa thành trì cuối cùng, vậy toàn bộ thiên hạ liền ở trong tay ta. Nhưng mà Xương Vương bên kia vẫn không có động tĩnh, ngươi có thể đoán ra cái gì?"

Đôi mắt Tuân Tử Hoài tối sầm lại, khuôn mặt thanh tú trầm tư, không bao lâu sau nói: "Dùng đại vương đi ra uy hiếp, hẳn là lợi thế cuối cùng của bọn chúng. Trước đó, ta nghĩ rằng bọn chúng nên có các biện pháp đối phó khác."

"Tướng quân dự định khi nào công thành?"

"Ba ngày sau." Thiên Nhạn không do dự trả lời.

Lại nhìn thấy Tuân Tử Hoài đã vươn ngón tay bấm tính, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, rõ ràng là tính đến chuyện gì không tốt lắm.

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 12: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (12)​


Editor: Trmieh

"Tính đến cái gì?"

"Trong lành có ác, trong ác có lành, thế cục hỗn loạn vô cùng, thành hay bại phải xem ba ngày sau."

Quá trình đã bị Thiên Nhạn thay đổi, cho nên kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, nàng cũng không biết, tóm lại chỉ là những âm mưu quỷ kế trên chiến trường. Chiến trường như vậy, nàng đã trải qua không biết bao nhiêu lần. Đương nhiên, nàng vẫn không ngừng luyện binh, cố gắng thêm một phần thì xác suất sống sót trên chiến trường lớn hơn một chút, không ai sẽ nguyện ý nhìn các tướng sĩ đi theo mình bởi vì không cẩn thận phải hy sinh vô ích.

Ba ngày sau, Thiên Nhạn dẫn đại quân đi tới dưới thành.

Chung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, trên tường thành cũng rất yên tĩnh, cửa thành mở rộng, cửa thành cùng trên tường thành đều không có binh lính canh giữ. Một màn quỷ dị như thế, không thể không kêu người dừng lại, ở lại bên ngoài quan sát.

"Tướng quân, có chút không thích hợp." Tiểu tướng bên cạnh phát ra thanh âm nghi hoặc: "Sao không có người? Chẳng lẽ bọn họ nghe được uy danh của tướng quân, sợ tới mức bỏ thành mà chạy?"

Thiên Nhạn không nói gì, ánh mắt đánh giá ở vị trí tường thành và cửa thành.

Thành phố trống rỗng.

Hôm nay Tuân Tử Hoài cũng đi theo, quẻ tượng lúc trước không rõ ràng, hắn có chút lo lắng. Nhìn thấy tất cả mọi thứ trước mắt, hắn cảm thấy rằng ngày hôm nay là một điều rất không tốt.

Ở cửa thành không nhìn ra cái gì, Thiên Nhạn an bài hai tiểu binh đi vào xem xét tình huống.

Hai tiểu binh lĩnh mệnh, cưỡi ngựa nhanh chóng đi vào, từ lúc bắt đầu rất cẩn thận, đến sau khi vào cửa thành, bọn họ chậm rãi lớn mật lên, bởi vì cả tòa thành đều trống rỗng.

Bọn họ ước chừng tốn thời gian một canh giờ, đem cả tòa thành chạy qua một lần, quả thật không gặp được một người nào cả, lúc này mới trở về báo cáo.

"Một người cũng không có?" Thiên Nhạn khẽ nhíu mày, có vài phần ngoài ý muốn.

Tuân Tử Hoài lo lắng: "Ta cảm thấy không đơn giản như vậy, không bằng đóng quân ở đây mấy ngày, trước tiên xem tình huống."

Thiên Nhạn liếc mắt nhìn đại quân phía sau, nói: "Đóng quân hai ba ngày cũng được, lâu thì không được, sẽ hạ thấp sĩ khí của các tướng sĩ."

Nhưng mà bên ngoài nàng không có phản đối quyết định của Tuân Tử Hoài, vì vậy bắt đầu an bài người.

Với tình huống quỷ dị trong thành, các tướng sĩ cũng cảm thấy không thích hợp, không có ý đi vào.

Đêm khuya, Thiên Nhạn một thân quần áo đen, vụng trộm từ doanh trướng đi ra.

Nàng tay cầm cự kiếm, cước bộ nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, tốc độ nhanh chóng chạy về phía vị trí cửa thành. Nhìn thân hình cường tráng của nàng, thật sự không có ai phát hiện ra có gì đó không đúng.

Đi vào trong thành, thân hình nàng ẩn vào trong bóng tối.

Nơi này quả thật yên tĩnh, một con gà cũng không lưu lại.

Lúc nàng định đẩy cửa một gian phòng ra, đột nhiên phát hiện ngoài cửa phòng đặt củi, từng bó từng bó, đúng là chất đầy chung quanh. Đáy mắt nàng xuất hiện có chút hiểu rõ, đẩy cửa ra, quả nhiên bên trong cũng có củi, sờ sờ, đều khô ráo.

Liên tục đi dạo mấy con phố, hầu như nhà nào cũng như vậy, từng bó từng bó củi dựa vào vách tường.

Nàng không có nhìn tiếp, mà là nhanh chóng trở về doanh trướng.

Vừa đến doanh trướng, nàng liền cảm thấy không thích hợp, một kiếm rơi vào cổ người đang lẻn vào doanh trướng.

"Tướng quân tỷ tỷ, là ta." Tuân Tử Hoài vội vàng hai tay ôm kiếm, thật đúng là có chút sợ Thiên Nhạn một kiếm gọt đầu hắn, Thiên Nhạn một tay vén rèm phía sau lên, ánh trăng cuối cùng cũng thấy rõ khuôn mặt đẹp của Tuân Tử Hoài, thu hồi cự kiếm, trên mặt hắn ngược lại rất lạnh nhạt, còn lộ ra nụ cười với nàng.

"Buổi tối không có việc gì, chạy tới doanh trướng của ta làm cái gì?"

"Chờ tỷ đó."

Thiên Nhạn quay đầu lại, ánh mắt mang theo soi mói, chợt nghe Tuân Tử Hoài hỏi: "Tướng quân đi trong thành có phát hiện cái gì không?"

Ồ, hiểu lầm rồi, hóa ra không phải đến để quyến rũ nàng.

Nàng còn nghĩ hắn rất lo lắng cơ đấy.

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 13: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (13)​


Editor: Trmieh

"Có, bên trong phòng ốc chung quanh có rất nhiều củi, ta suy đoán những nơi khác còn để dầu, chờ đại quân chúng ta đi vào, đến ban đêm, những người này sẽ lấy dầu đốt củi, giết cho chúng ta trở tay không kịp. Ngươi tính rất chuẩn, nếu chúng ta trúng kế, vậy sẽ là thất bại trong gang tấc. Nếu lúc này bọn họ lại đem Đại vương bị bắt cóc ra, nhất định sẽ làm cho sĩ khí quân ta giảm đi đáng kể, thật là một mưu kế tốt."

"Mưu kế này thật độc ác." Tuân Tử Hoài biết chiến tranh rất tàn khốc, nhưng mà đem người sống thiêu chết, nghe qua da đầu hắn tê dại, người chết sẽ thừa nhận thống khổ như thế nào, không cần khám nghiệm tử thi cũng có thể biết vài phần.

"Tướng quân muốn đi ra ngoài?"

"Ừm, ta dự định suốt đêm thanh lý bên kia, xem như phá vỡ mưu kế của bọn họ. Hôm nay bọn họ hẳn là nhận được tin tức chúng ta an trí ở ngoài thành, sẽ không dừng lại ở trong thành. Tối nay đem mưu kế phá vỡ, bình minh có thể vào thành, còn có thể đến trong bắt tướng."

"Nếu như ta suy đoán không sai, bên kia không xa, hẳn là an trí không ít dân chúng. Toàn bộ người trong thành trì, không dễ dàng bị dời đi. Dựa theo thái độ của dân chúng sau khi công thành đối với quân ta, những dân chúng này hẳn là không cam tâm tình nguyện đi ra ngoài dựng trại, chắc là bị người uy hiếp."

Tuân Tử Hoài: "Nếu tướng quân tin ta, ngày mai để ta đi mang dân chúng trở về, lại cho ta một ít người, cam đoan dân chúng còn lại trong thành trì sẽ chờ mong tướng quân thống nhất thiên hạ."

"Muốn bao nhiêu người?"

"Một trăm binh lính tinh nhuệ là đủ rồi."

"Được, cho ngươi."

Đêm đó, Thiên Nhạn dẫn theo hai ngàn binh lính tinh nhuệ, đem toàn bộ củi lửa trong tòa thành trì dọn hết, tìm được dầu dẫn hỏa, còn nhờ Tuân Tử Hoài tính toán. Mặt khác, còn bắt được nội ứng canh giữ trong thành.

Trời vừa sáng, Thiên Nhạn liền mang theo đại quân bắt đầu tấn công thành trì.

Mà Tuân Tử Hoài thì mang theo một trăm binh lính tinh nhuệ, vụng trộm đi bên kia, tránh né ở trong bụi cỏ tùy thời mà động. Đợi đến khi chạng vạng thấy một số người khả nghi vụng trộm vào thành, hắn mang theo người rời đi.

Những người trộm vào thành, vừa mới đi vào đã bị bắt.

Lại đến lúc bình minh, Tuân Tử Hoài mang theo dân chúng trong thành trở về, đương nhiên tòa thành này cùng tất cả dân chúng liền thuộc về Thiên Nhạn.

Dân chúng đã sớm ngóng trông Vân tướng quân đến, nhưng Xương Vương không cam lòng, không tiếc lấy tính mạng của dân chúng để đe dọa, muốn dân chúng chuẩn bị củi, lại đuổi họ ra bên ngoài. Bọn họ nhìn rất sợ hãi, có người vụng trộm muốn báo tin còn bị giết, nên cũng không ai dám dị động.

Hiện giờ nhìn thấy thế cục biến đổi, tất cả mọi người đều hoan hô.

"Tướng quân thống nhất thiên hạ, đó chính là quy về một mối, hướng về lòng dân." Tuân Tử Hoài không chút kiêu ngạo khen ngợi, Thiên Nhạn sớm đã quen.

Sau mấy ngày tiếp tục chỉnh đốn, Thiên Nhạn tiếp tục công thành.

Ba tòa thành kế tiếp, đều vô cùng thuận lợi. Vẫn là Tuân Tử Hoài an bài người đi ra ngoài phát ra tác dụng, những người này thuyết phục dân chúng vốn hướng về Thiên Nhạn, thừa dịp binh lính thủ thành không chú ý, đem bọn họ giết chết, mở rộng cửa thành.

Đến lúc này, cũng chỉ còn lại đô thành của Xương Vương.

Thiên Nhạn mang theo đại quân đi tới dưới đô thành của Xương vương.

Giấc mộng rừng thịt trong hồ rượu của Xương Vương bị nghiền nát, không thể không đi tới tường thành, khuôn mặt mập mạp lộ ra biểu tình căm hận, hắn hận nữ nhân phía dưới.

Nếu không phải sự tồn tại của nàng, hắn ít nhất có được một nửa thiên hạ.

Chỉ bằng Hạ Thanh Sơn, làm sao có thể là đối thủ của hắn?

"Ngươi thật đúng là mạng tốt, có một nữ nhân như vậy đánh hạ giang sơn cho ngươi." Xương Vương thật sự là tức giận, mấy cái tát tát vào mặt Hạ Thanh Sơn phía sau, trong nháy mắt làm cho khuôn mặt tuấn mỹ của Hạ Thanh Sơn sưng to.

"Có phải ngươi chỉ dựa vào khuôn mặt này mà dỗ dành Vân Thiên Nhạn xoay quanh không?"

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 14: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (14)​


Editor: Trmieh

Xương Vương phẫn nộ lấy ra một thanh chủy thủ dùng sức vỗ vào mặt Hạ Thanh Sơn: "Cho dù bổn vương bại, cũng không muốn ngươi được như ý, hôm nay hủy đi khuôn mặt trắng trẻo này của ngươi, xem ngươi còn mê hoặc người như thế nào."

Biểu tình Xương Vương càng ngày càng tràn lan: "Ngày sau cho dù ngươi thống nhất giang sơn này, cũng phải mang theo một khuôn mặt hủy dung, hahaha, xem ngươi đắc ý cái gì."

"Xương vương, ngươi đừng làm bậy. Hiện tại ngươi chỉ còn lại có một tòa thành trì, đã là nỏ mạnh hết đà, đừng giãy dụa sắp chết nữa. Nếu ngươi ngoan ngoãn chịu trói, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng, để cho ngươi vinh quý cả đời."

Khuôn mặt nam nhân không quan trọng như vậy, nhưng Hạ Thanh Sơn cũng không muốn mang theo khuôn mặt hủy dung, trong lòng có chút sợ hãi. Tương lai cho dù làm hoàng đế, bị người ta nhìn mặt đầy vết sẹo, hắn cũng không muốn. Tương lai viết vào lịch sử, người khác nhắc tới hắn chính là mặt bị hủy dung, ngẫm lại cũng rất khó chịu.

Hắn muốn tên lưu thiên cổ, không phải để cho người đời sau thảo luận bộ dạng hắn khó coi.

Lăng Thi Nhi cũng bị trói ở một bên, giả bộ nửa hôn mê, một chút cũng không dám lên tiếng. Xương Vương này rõ ràng điên rồi, nàng ta chỉ là thân phận của một thị nữ nhỏ, chọc giận đối phương rất có thể sẽ mất mạng.

Xương vương còn muốn dựa vào Đại vương để xoay người, an nguy của Đại vương ngược lại không phải sợ.

Mà nàng ta chỉ là một thị nữ khiêm tốn, vẫn là hôn mê đi, ít nhất có thể sống thêm một lát.

"..."

Bên tai truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Hạ Thanh Sơn, thiếu chút nữa khiến Lăng Thi Nhi sợ tới mức tỉnh lại, nàng ta không dám mở mắt, dùng sức cắn răng, thúc giục mình hôn mê.

Mắt không thấy tâm không phiền, trước tiên chịu đựng lần này rồi nói sau.

Đại vương hủy dung không quan trọng, còn sống là được.

Đại vương còn sống có thể thống nhất thiên hạ, nàng ta cũng có thể đi theo vinh hoa phú quý, nàng ta không ghét bỏ hắn không đẹp mắt, có thể làm cho nàng ta làm người trên người là được.

Xương Vương dùng chủy thủ chém hai đao lên mặt Hạ Thanh Sơn, mỗi bên một đao, miệng đao rất sâu, thịt đều lộ ra, Hạ Thanh Sơn đau đến thiếu chút nữa ngất đi.

"Xương vương!" Hạ Thanh Sơn hận đối phương đến cắn răng, cảm giác được trên mặt chảy ra máu nóng hổi không ngừng rơi xuống, nội tâm hắn sợ hãi, càng nhiều vẫn là oán hận.

"Không có khuôn mặt trắng trẻo này, xem ngươi làm sao mê hoặc người khác."

"Cho dù ngươi thống nhất thiên hạ thì thế nào, ngồi lên ngôi vị hoàng đế thì như thế nào? Còn không phải là xấu xí, ngàn năm sau, mọi người nhắc tới ngươi chính là một tên xấu xí."

Hạ Thanh Sơn trong lòng ghi nhớ lời này, chờ sau này hắn làm hoàng đế, nhất định phải viết lại sử sách, để Xương vương tên tuổi thối vạn năm.

Về phần sử sách viết hắn như thế nào, còn không phải là hắn làm hoàng đế sẽ được tùy tiện thay đổi hay sao? Bất cứ ai dám viết bừa bãi, hắn sẽ giết cả gia đình họ.

Lời này hắn sẽ không nói, miễn cho lại chọc giận đối phương.

Đau đớn trên mặt, sắp làm cho hắn ngất đi.

"Vân Thiên Nhạn, Ninh Sơn Vương ở trong tay ta, ngươi còn muốn để cho hắn sống sót, liền lấy ba mươi thành trì đổi lấy, hơn nữa ký kết khế ước, trong vòng trăm năm không tái phạm nữa, chúng ta hai phần thiên hạ như thế nào?"

Làm cho Vân Thiên Nhạn thần phục, hiển nhiên là không thực tế, hắn sợ đối phương chó gấp nhảy tường.

Hắn chỉ cần lấy lại ba mươi thành trì, ký kết khế ước, điều kiện này không quá đáng.

Nếu hôm nay Vân Thiên Nhạn không đồng ý, tất sẽ bị Hạ Thanh Sơn mất lòng tin, cũng sẽ bị người ta nhạo báng, Vân Thiên Nhạn vì quyền lực, không chịu cứu trượng phu cùng nàng sinh ra tử.

Thanh danh này, cũng không dễ nghe đâu.

"Đại vương đang ở đâu?" Thiên Nhạn vừa đáp lại, liền nhìn thấy trên tường thành treo xuống hai người, một người là Hạ Thanh Sơn, người còn lại là Lăng Thi Nhi.

"Vân Thiên Nhạn, người ở chỗ này, còn sống. Thị nữ kia ta cũng không cần, xem như là quà tặng cho ngươi."

Lăng Thi Nhi trong "cơn hôn mê", trong lòng hận đến cắn răng, cũng tốt, như vậy sẽ không có ai chú ý tới nàng ta, Đại vương chính là đem tất cả hỏa lực đều hấp dẫn đến trên người hắn.

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 15: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (15)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

"Vân Thiên Nhạn, muốn người, hay là muốn thành, ngươi tự mình chọn đi."

"Treo ở chỗ này chính là phu quân ngươi, phụ thân củ con ngươi, ngươi nhẫn tâm nhìn phu quân của ngươi bị ngã chết? Nhìn hai đứa con của ngươi không có cha sao? Ngươi muốn bị người trong thiên hạ nhạo báng vì quyền lực m không để ý đến an nguy của phu quân, bị người ta nói lãnh huyết vô tình sao?" Thanh âm Xương vương truyền khắp xung quanh, làm cho đại quân phía sau Vân Thiên Nhạn đều có chút xôn xao.

Ninh Sơn Vương bị bắt, các tướng sĩ cũng rất khó chịu. Nhưng tướng quân nếu thật sự dùng ba mươi thành trì đi đổi Ninh Sơn Vương, trong lòng bọn họ đương nhiên là không muốn.

Vì đánh hạ ba mươi thành trì này, không biết bao nhiêu thi thể tướng sĩ đã chồng chất.

Tướng quân rất tốt, nhưng làm như vậy, rốt cuộc sẽ làm cho người ta lạnh lòng.

Xương Vương cười ha ha, hôm nay Vân Thiên Nhạn ở chỗ này lui không được tiến cũng không xong.

Lùi một bước, ba mươi thành trì đổi Ninh Sơn Vương, đó chính là tai họa ngầm lớn nhất. Ký kết khế ước, có thể không có trăm năm, nhưng cho hắn mười năm, đến lúc đó Vân Thiên Nhạn bên kia lòng quân có thể đã sớm bất ổn, hắn có thể làm rất nhiều chuyện.

Nữ nhân, mềm lòng trọng tình nghĩa nhất.

Vân Thiên Nhạn này buông tha trang điểm đỏ mặc nhung trang chinh chiến, không phải chỉ là vì một chữ tình sao?

Cái gọi là thành công vì tình, thất bại cũng vì tình.

Hắn đã sớm cân nhắc rõ ràng, Vân Thiên Nhạn luyến tiếc Hạ Thanh Sơn, càng không muốn để cho hai đứa nhỏ của nàng ta mất đi phụ thân.

Hai bên đều không nói gì, tất cả mọi người đều an tĩnh lại, lẳng lặng chờ đợi Thiên Nhạn đáp lại.

Hạ Thanh Sơn có chút chịu không nổi, hắn tin tưởng Thiên Nhạn sẽ không bỏ qua hắn, lúc này hẳn là đang mâu thuẫn, hoặc là cùng người khác thương lượng chuyện kí kết khế ước như thế nào.

Nếu hắn trở về, lòng quân tất sẽ bất ổn, cho nên hắn cần làm chút gì đó lung lạc lòng người.

Mặc dù bị treo, vết thương trên mặt rất đau đớn, Hạ Thanh Sơn vẫn nhịn xuống, nghẹn một hơi, đề cao thanh âm hô to: "Nhạn nhi, không cần quản ta."

"Hôm nay nếu nàng lui về phía sau một bước, làm sao có thể chống lại các tướng sĩ phía sau nàng đây?"

"Vì một mình ta, phải để cho các tướng sĩ đã chết hy sinh vô ích, vậy ta chính là một tội nhân."

"Nhạn nhi, nàng giết ta đi."

Hạ Thanh Sơn tin tưởng làm như vậy, bất kể là Vân Thiên Nhạn hay là tướng sĩ đều sẽ cảm động, tuyệt đối sẽ không mặc kệ hắn. Hắn chính là Đại vương, là chủ tâm của bọn họ, vứt bỏ ai cũng sẽ không bỏ qua hắn. Một trái tim si tâm của Vân Thiên Nhạn đều là của hắn, cũng tuyệt đối sẽ không nhìn hắn chết vô ích.

Các tướng sĩ vốn có chút thấp giọng trao đổi, nghe Hạ Thanh Sơn nói, quả thật nước mắt lưng tròng. Ninh Sơn Vương không đánh giặc, không biết võ công, thoạt nhìn giống như một con gà yếu, nhưng ở đại sự như vậy, vẫn là phân rõ ràng, không muốn cản trở bon ho.

Ninh Sơn Vương nếu hôm nay chết, bọn họ nhất định sẽ không quên hắn.

Bởi vì, hắn vì thiên hạ mà chết, sẽ được mọi người nhớ kỹ.

Chúng tướng sĩ ánh mắt kiên định nhìn Thiên Nhạn, Tuân Tử Hoài cũng nhìn Thiên Nhạn, còn phát hiện khóe môi nàng ẩn chứa tươi cười.

Có gì đó không ổn.

Về phần Xương Vương bên kia, một chút cũng không sốt ruột, hắn tin tưởng nữ nhân mềm lòng trọng tình sẽ không buông tha Hạ Thanh Sơn. Nữ nhân đánh giang sơn rốt cuộc là kém một chút, nhìn xem, giang sơn dễ dàng có được lại lập tức mất đi một nửa.

"Đại vương, thâm minh đại nghĩa của ngươi, ta cùng các tướng sĩ đều sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ. Ngươi nói đúng, các tướng sĩ theo ta một đường đi tới không dễ dàng, không biết đổ bao nhiêu mồ hôi nước mắt, còn có rất nhiều tướng sĩ bởi vậy mà vĩnh viễn ngủ say. Nếu ta đáp ứng Xương vương lấy ba mươi thành trì đổi Đại vương, không chỉ có Đại vương là tội nhân, ta cũng là tội nhân."

Lúc Thiên Nhạn nói xong, đã giơ cung tiễn lên: "Chúng ta vĩnh viễn sẽ không quên Đại vương, để cho ta tự mình đưa ngươi lên đường đi."

Tuân Tử Hoài mí mắt nhảy dựng lên, xem ra hắn vẫn xem thường nàng, nàng cùng những người khác không giống nhau. Đủ quả quyết, đủ nhẫn tâm.

"Đại vương, thuộc hạ vĩnh viễn nhớ kỹ người." Các tướng sĩ cao lớn hô to, khí thế trước nay chưa từng có tăng vọt: "Sau khi Đại vương đi, chúng ta sẽ đạp thành trì của Bình Xương Vương, báo thù cho ngươi."

Hạ Thanh Sơn bị treo trên tường thành nghênh phong lay động: "..."

Nó không giống như những gì hắn nghĩ!

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 16: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (16)​


[HIDE-THANKS]
Editor: Trmieh

Không, không đúng.

Hắn ta không muốn chết!

Chuyện gì đã xảy ra với những người này? Từ bỏ hắn không chiến đấu nữa sao?

Nhạn Nhi đâu, Nhạn Nhi xảy ra chuyện gì, nàng sao có thể như vậy? Nàng đánh hạ giang sơn này không phải là vì hắn sao? Nếu hắn chết, giang sơn to lớn như vậy thì làm sao bây giờ?

Nhất là nhìn bộ dáng Thiên Nhạn bắn tên về phía hắn, Hạ Thanh Sơn vẻ mặt trắng bệch, cực kỳ sợ hãi. Không, hắn sẽ không chết. Nhưng lúc này, trong lòng hắn phảng phất la thất thanh.

"Đại vương, an tâm đi đi, mũi tên của ta rất chuẩn, sẽ làm cho ngươi thừa nhận thống khổ nhỏ nhất mà đi." Thiên Nhạn giơ cung tiễn, không chút do dự một mũi tên bắn tới.

Hạ Thanh Sơn hoàn toàn bị dọa đến choáng váng, thân thể cứng ngắc bị treo trên tường thành, động cũng không nhúc nhích được.

Trong lòng hắn hô to một tiếng không cần, liền nhắm mắt lại.

Đau đớn không có truyền đến, ngược lại bên cạnh truyền đến kêu rên một tiếng đau đớn, hắn vội vàng mở mắt ra, liền nhìn thấy vị trí ngực Lăng Thi Nhi có một mũi tên.

"Ta biết Đại vương thích Thi Nhi, nha đầu này đi theo Đại vương vào sinh ra tử, có lẽ là không muốn chịu hết vũ nhục, hôm nay, ta cũng tặng nàng một mũi tên, hy vọng nàng có thể cùng Đại vương lên đường." Thiên Nhạn vẻ mặt nghiêm túc nói, hình như là làm ra một chuyện vô cùng chính xác, lại làm cho Hạ Thanh Sơn da đầu tê dại.

Nàng ấy thực sự dám?

Lăng Thi Nhi trúng tên hôn mê trong lòng mắng chửi, ai nói nàng ta muốn chết, cho dù bị vũ nhục, nàng ta cũng muốn sống mà!

Tuân Tử Hoài mím môi, mặt vặn vẹo sang một bên khác, nếu như không phải nhìn thấy ý cười trên khóe môi Thiên Nhạn, hắn nhất định sẽ bị một màn này làm cho cảm động.

Không hổ là minh quân trong lòng hắn, có thể thống nhất thiên hạ, phong cách này, hắn thích. Mấy chục năm tới, hắn nhất định sẽ dốc hết toàn lực phụ tá nàng.

Phong thái của nàng, làm hắn thần phục.

"Đại vương không cần gấp gáp, ta lập tức đưa ngươi lên đường, có Thi Nhi chiếu cố, ngươi cũng sẽ không tịch mịch. Chờ ngươi đi, ta sẽ dẫn các tướng sĩ báo thù cho ngươi, chúng ta vĩnh viễn nhớ kỹ ngươi."

"Đại vương, chúng ta sẽ báo thù cho ngươi." Các tướng sĩ hô to, thiếu chút nữa không trực tiếp hô, ngươi an tâm lên đường đi.

Xương Vương ngây thơ, nhìn Thiên Nhạn lại không chút do dự bắn một mũi tên, quên cả phản ứng. Trơ mắt nhìn một mũi tên xuyên qua ngực Hạ Thanh Sơn, ánh mắt hắn ảm đạm xuống, không nghĩ tới kết cục lại là như vậy.

Ninh Sơn Vương đã chết, đại thế đã đi.

Đại quân của Vân gia tới gần dưới thành, bởi vì Ninh Sơn Vương khí thế chết tăng vọt, hắn không còn cơ hội nữa.

Sau khi đại quân phá thành, Xương Vương đứng trên tường thành tự sát, lúc chết còn oán hận nhìn Hạ Thanh Sơn.

Đều trách tên này nhiều miệng! Nếu không, người phụ nữ đó có thể nhẫn tâm không?

Nhưng mà khi hắn sắp nhắm mắt lại, một thân ảnh mảnh khảnh đến gần, hắn theo bản năng dùng sức mở mí mắt ra nhìn. Nhiều năm như vậy, hắn thật đúng là không có nhìn thấy phong thái của nàng ở cự ly gần.

Khi nhìn thấy mặt Thiên Nhạn, Xương Vương sửng sốt, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, sau đó mang theo thần sắc hoảng sợ chết đi. Ngươi này.. Nữ nhân này thế mà lại cười, vậy nhẫn tâm của nàng ta, cũng không phải Hạ Thanh Sơn tạo thành!

Hạ Thanh Sơn, tất nhiên cũng trở thành bước đệm của nàng.

Xương vương trợn to mắt tắt thở, chết không nhắm mắt.

Người trong thiên hạ, kể cả hắn, đều xem thường nữ nhân.

Tất cả bọn họ đều bị nàng đùa giỡn làm cho xoay quanh, còn tưởng rằng nàng ngu xuẩn.

Xương vương chết, thành trì cuối cùng bị công phá, thiên hạ thống nhất.

Hạ Thanh Sơn tỉnh lại trong đau nhức, mí mắt rất nặng nề, nhưng dục vọng cầu sinh khiến hắn dùng sức mở mí mắt. Thoáng cái nhìn thấy ánh sáng, hắn không khỏi lộ ra vui sướng.

Hắn chưa chết!

Hắn không chết.

Hắn đánh giá hoàn cảnh chung quanh, nhìn căn phòng lộng lẫy, không biết là nơi nào.

"Người đâu!"

Nhìn mình cũng không giống như bị giam cầm, trong lòng có rất nhiều nghi hoặc, hắn chỉ có thể gọi người đến giải đáp.

Vừa lên tiếng, hắn liền nghe thấy trong phòng có động tĩnh, là một thị nữ tới nhìn hắn một cái, sau đó xách làn váy nhanh chóng chạy ra ngoài: "Phu nhân, phu nhân, Đại vương tỉnh lại, Đại vương tỉnh lại."

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 17: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (17)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

Hạ Thanh Sơn vẻ mặt nghi hoặc, phu nhân, là Nhạn nhi sao?

Nhớ tới Vân Thiên Nhạn lúc trước không chút do dự bắn hắn một mũi tên, trong lòng hắn liền thầm hận.

Nàng ấy dám làm thế!

Chuyện này, hắn ghi chép lại. Không giải thích kỹ, còn chưa xong đâu.

Hắn sờ sờ ngực, chỉ cảm thấy đau đớn, lúc này mới phát hiện, mũi tên này thế mà lại lệch khỏi trái tim, hắn mới có thể nhặt được một cái mạng, là mạng lớn của hắn.

Trong lúc Hạ Thanh Sơn suy nghĩ, Thiên Nhạn mang theo đông đảo tướng sĩ đến thăm hắn.

"Đại vương, ngươi cảm giác thế nào rồi? Lúc trước cũng không thể không làm, Đại vương có thể quyết tâm vì thiên hạ mà chết, ta lại không đành lòng ngươi cứ như vậy mà chết, may mắn ta tinh thông thuật bắn cung, mới có thể làm cho tiễn lệch khỏi trái tim, lừa Xương Vương, để cho Đại vương nhặt về một cái mạng."

Hạ Thanh Sơn vốn muốn trách cứ nghe được điều này, nuốt trở lại lời định nói: "Nàng có biết mũi tên này sẽ không lấy mạng ta không?"

"Ta làm sao có thể tự mình giết Đại vương đây?" Thiên Nhạn nói, trên mặt lãnh đạm lại xuất hiện vài phần tươi cười: "Ta không chỉ không có giết Đại vương, Thi Nhi cũng sống sót. Một màn lúc trước là mê hoặc Xương Vương."

"Thuật bắn cung của tướng quân thật tinh xảo, chúng ta bội phục." Chúng tướng sĩ đều rất hưng phấn, tướng quân là người bọn họ bội phục nhất, nếu không phải là tướng quân là phụ nữ, nàng lên làm hoàng đế tốt biết bao, đi theo tướng quân, mới là thứ bọn họ cam tâm tình nguyện nhất.

Kỳ thật tướng quân nếu chấp nhận, thì phụ nữ làm hoàng đế bọn họ cũng cam tâm tình nguyện thần phục.

Đại vương không tệ, nhưng vẫn yếu một chút, luôn kéo chân tướng quân. Không biết giang sơn này trong tay Đại vương sẽ thành cái gì, bọn họ thật sự là lo lắng.

Đại vương hiện tại dung mạo bị hủy, trên mặt có hai vết sẹo thật sâu, quả thật không dễ nhìn, thật nhục nhã.

Dân chúng thiên hạ đều tin vào tướng quân, cũng không phải Đại vương. Đại vương làm hoàng đế, dân chúng sẽ đồng ý sao?

Thật lo lắng.

Hạ Thanh Sơn có chút sửng sốt, Lăng Thi Nhi cũng còn sống?

"Thi Nhi thế nào rồi?"

"Thi Nhi thương thế không nặng, tu dưỡng mấy ngày là tốt rồi, qua một thời gian sẽ đến hầu hạ bên cạnh Đại vương. Đại vương, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, vết thương của ngươi rất nặng, nếu không dưỡng tốt, sợ là sẽ nhiễm bệnh."

Hạ Thanh Sơn nhìn về phía Tuân Tử Hoài bên cạnh: "Tuân công tử cũng không có cách nào sao?"

"Không cách nào, miệng vết thương của Đại vương quá sâu, không được trị liệu kịp thời, ta cũng không cách nào." Tuân Tử Hoài mặt không đổi sắc trả lời, trị liệu cái rắm, người này cũng xứng hắn ra tay?

Hai vết sẹo trên mặt cứ giữ lại đi, rất xứng đôi với hắn.

"Vậy các ngươi đi xuống trước đi, ta muốn nghỉ ngơi." Tâm tình Hạ Thanh Sơn có chút sa sút, niềm vui sống sót đã bị xua tan.

"Tướng quân, tại sao ngài muốn giữ lại tính mạng của bọn họ?" Tuân Tử Hoài có chút không hài lòng: "Giữ lại thật sự là tai họa, lúc trước trực tiếp giết thật tốt, lấy cớ có, không ai nghi ngờ lựa chọn của tướng quân. Người ngoài chỉ biết khen tướng quân thâm minh đại nghĩa, vì thiên hạ lo lắng không thể không hy sinh phu quân của mình."

Trở ngại chết đi, thanh danh có, hắn không rõ vì sao nàng lại lưu tình, đây thật sự là không nên.

"Qua một thời gian ta muốn làm hoàng đế, ngươi tạo thanh thế cho ta, loại chuyện tạo thế này, hẳn là không cần ta dạy ngươi chứ?"

"Tướng quân còn chưa giải thích cho ta, vì sao phải giữ lại tính mạng của bọn họ." Tuân Tử Hoài biểu tình ủy khuất, có chút tức giận: "Nếu không, ta dùng hai viên thuốc giết chết bọn họ, tuyên bố với bên ngoài thương thế quá nặng, không cứu được."

"Giữ lại trước đi, ta muốn bọn họ nhìn ta làm hoàng đế."

Tuân Tử Hoài sửng sốt một chút, có chút khó hiểu, đó không phải là tra tấn bọn họ sao?

Chẳng lẽ đem bọn họ lưu lại, chính là muốn tra tấn bọn họ? Hắn có chút không hiểu đây là vì sao, chẳng lẽ trong lòng nàng đối với hai người kia có hận ý. Đến tột cùng là cừu hận gì, làm cho nàng trăm phương ngàn kế tính kế?

"Bọn họ chết như thế, chẳng phải là làm cho người trong thiên hạ đều nhớ kỹ bọn họ sao? Có được thanh danh tốt, rõ ràng bọn họ không phải người như vậy."

Được rồi, thật đúng là vì để cho bọn họ nhìn nàng làm hoàng đế.

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 18: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (18)​


[HIDE-THANKS]
Editor: Trmieh

"Tướng quân, vậy ta đi chuẩn bị." Tuân Tử Hoài lui ra, nếu biết Thiên Nhạn không mềm lòng, vậy hắn yên tâm rồi, an tâm đi tạo thế.

Hắn vuốt cằm, cân nhắc không chỉ tạo thế, còn phải làm cho mọi người hiểu được Hạ Thanh Sơn đã không thích hợp làm hoàng đế.

Cho nên, vẫn phải đi hạ hai viên thuốc cho hắn.

Mấy ngày gần đây, Hạ Thanh Sơn luôn nằm mơ, nửa đêm đều cảm thấy có người đến giết hắn, cả người thần kinh hề hề, tính tình trở nên nóng nảy bất an. Thỉnh thoảng còn giống như một kẻ điên, còn đánh mắng hạ nhân, giống phong cách của một bạo chúa.

Chuyện tinh thần Hạ Thanh Sơn không bình thường, không đến hai ngày đã bị mọi người biết.

Nhất là những tướng sĩ kia, sau khi biết chuyện này, lại càng cảm thấy vị trí hoàng đế này nên do Thiên Nhạn làm.

Chỉ tiếc tướng quân hiện tại thoạt nhìn không có ý tứ kia, bọn họ cũng không dễ nói, miễn cho làm tổn thương hòa khí giữa tướng quân và Đại vương.

Thiên hạ hiện giờ thống nhất, chỉ là còn chưa xưng đế. Chúng tướng sĩ đều rất sốt ruột, nhưng cũng không thể không chấp hành pháp luật.

Tối nay chính là yến tiệc chiêu đãi các tướng sĩ, chúng tướng sĩ thương nghị, tối nay nhất định phải nhắc tới chuyện làm hoàng đế.

Ánh trăng trên bầu trời, ca múa thăng bằng, các tướng sĩ nghe khúc nhạc vui vẻ, đều không khỏi lộ ra nụ cười an tâm. Thiên hạ này, có thể xem như thái bình rồi, bọn họ cuối cùng cũng có thể sống một cuộc sống an ổn.

Hạ Thanh Sơn không tham dự, gần đây tình huống của hắn không tốt lắm, không có biện pháp tham dự trường hợp như vậy. Các tướng sĩ không cảm thấy tiếc nuối, ngược lại cảm thấy hắn xuất hiện mới là dư thừa. Cẩn thận nghĩ lại, Hạ Thanh Sơn cũng không làm cái gì, dựa vào cái gì hưởng thụ vinh quang như vậy?

Bọn họ liếc mắt một cái, đang muốn cùng Thiên Nhạn đề xuất chuyện đăng cơ làm hoàng đế, đột nhiên nghe được một tiếng nổ lớn.

Tiếng nổ lớn đến từ bầu trời.

Ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy một đạo hỏa quang phóng lên trời, sau đó rơi vào phía trên vị trí Thiên Nhạn ngồi, tiếp theo hỏa quang kia dĩ nhiên hóa thành hình ảnh rồng vàng rực rỡ, ánh sáng làm cho mọi người ở đây không có cách nào mở mắt ra.

Thiên Nhạn nhìn lên trên, thẳng đến khi hình ảnh Chân Long dần dần tản đi, mới nhìn Tuân Tử Hoài bên cạnh, trong mắt có chút kinh ngạc, tạo thế này của hắn thật đúng là không tệ.

"Chân Long xuất thế, rơi về phía tướng quân, đây là ông trời chỉ dẫn Minh Quân, Tuân Tử Hoài mời tướng quân xưng đế."

Tuân Tử Hoài chắp tay, quỳ một gối xuống.

Các tướng sĩ khác cũng phản ứng lại, thật là một cơ hội tốt! Toàn bộ quỳ một gối xuống: "Tướng quân là minh quân giáng thế, bình định chiến sự, an định thiên hạ, thỉnh tướng quân đăng cơ."

"Tướng quân vạn tuế."

"Tuân Tử Hoài dập đầu gặp bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn tuế." Tuân Tử Hoài thanh âm cao ngất, mặt tươi cười nhìn Thiên Nhạn, khuôn mặt non nớt đều là vẻ nghiêm túc.

Hắn nghĩ, tạo thế này, nàng hẳn là hài lòng chứ?

Thưa bệ hạ của hắn.

Thiên Nhạn uống một ly rượu, giơ tay mời mọi người đứng lên: "Được, nếu mọi người đã mong muốn như vậy, vậy ta cũng sẽ không từ chối nữa, các vị đứng dậy đi. Đợi sau khi ta đăng cơ, lại thưởng cho các vi."

"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn tuế."

* * *

Hạ Thanh Sơn khi nghe được Thiên Nhạn muốn làm hoàng đế, thật sự là không nhịn được, chống đỡ thân thể không khỏe đi tìm Thiên Nhạn, muốn đi hỏi nàng nghĩ thế nào.

Cảnh tượng trong bữa tiệc, hắn cũng nghe nói.

Điều đó quá vớ vẩn, làm sao có thể tin tưởng một hiện tượng kỳ quái, tuy rằng trong lòng hắn cũng có chút tin tưởng, nhưng rốt cuộc là không cam lòng.

Nếu như ngày đó hắn ở đây, hiện tượng kia nói không chừng chính là thuộc về hắn, thật hối hận ngày đó không đi. Nhưng hôm đó hắn ta bị bệnh nặng, không thể đi.

Chẳng lẽ thật sự là định mệnh sao? Không, hắn không tin.

Lăng Thi Nhi lại càng không thể tin được, đến bây giờ đều thất hồn lạc phách.

Làm thế nào điều đó có thể xảy ra?

Vân Thiên Nhạn là một nữ nhân, lại dám làm hoàng đế? Điều này không khỏi quá hoang đường.

Vân Thiên Nhạn làm hoàng đế, nàng ta làm sao bây giờ? Vẫn là một thị nữ? Hạ Thanh Sơn không phải là có năng lực sao? Vì sao không ngờ Vân Thiên Nhạn lại làm hoàng đế?

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 19: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (19)​


[HIDE-THANKS]
Editor: Trmieh

"Nhạn Nhi, nghe nói nàng muốn đăng cơ xưng đế?" Mặt nạ của Hạ Thanh Sơn dù tốt đến đâu cũng không cách nào ngụy trang, hai vết sẹo trên mặt đều bởi vì khuôn mặt vặn vẹo nhăn nhó: "Nhạn nhi, một người phụ nữ như nàng xưng đế như thế nào? Chuyện xưng đế này, từ trước đến nay đều là nam nhân, nữ nhân làm sao có thể quản tốt cả thiên hạ? Làm hoàng đế, cũng không phải nàng muốn làm dễ dàng như vậy."

"Nàng cho rằng Hoàng đế chỉ cần ngồi trên cao đường là được sao? Không, làm hoàng đế không đơn giản như vậy. Làm hoàng đế, phải quản chuyện thiên hạ, Nhạn Nhi, nàng có làm những chuyện này không? Giang sơn là nàng vất vả đánh hạ, ta đều đã chuẩn bị tốt, phải giúp nàng thủ hộ giang sơn thật tốt, nàng làm sao lại xúc động như vậy? Làm hoàng đế là một công việc khó khăn, ta không muốn nàng làm việc chăm chỉ như vậy."

"Nàng mệt nhọc nhiều năm như vậy, nên nghỉ ngơi rồi, nàng như vậy thật sự làm cho ta rất đau lòng."

Hệ thống 666 nghe xong phát biểu này, có chút kinh ngạc, nhịn không được phát cho nguyên chủ nghe.

Sau khi phế hậu Vân thị nằm sấp ở miệng giếng nghe xong những lời này, cũng không nhịn được mà mắng một câu: "Nói thật hay! Tại sao khi đó ta lại coi trọng một người đàn ông chó má như vậy."

"Ta nói này hệ thống đại nhân, Thiên Nhạn cô nương làm nữ đế thật sự không có vấn đề sao?" Có một điểm Hạ Thanh Sơn không nói sai, làm Hoàng đế thật sự rất vất vả, phải quản quá nhiều chuyện, mỗi ngày đều phải đối mặt với vô số vấn đề. Cũng không phải nàng khiếp nhược, mà là một người phụ nữ làm cái gì từ trước đến nay rất khó.

Hệ thống 666: [Cái này không cần lo lắng, thật không giấu diếm, bản thân đại nhân nhà ta là một nữ đế. Ngươi đừng nhìn nàng yêu kiều nhỏ nhắn, trên thực tế không biết đã sống bao nhiêu năm, chuyện làm hoàng đế, đối với nàng mà nói chính là đơn giản như ăn cơm uống nước. Mấy tiểu quỷ ở trước mặt nàng đều trốn không thoát. Ngươi nhìn đại nhân ở bên kia làm thế nào, đem Hạ Thanh Sơn trừng trị đi.]

"Kỳ thật không cần làm nhiều như vậy, Khiên Nhi cùng Toàn Nhi bình an là được."

[Nguyện vọng của ngươi đại nhân sẽ thỏa mãn, nhưng đại nhân là đại nhân, không phải người khác có thể khống chế, nàng ấy muốn làm gì, cứ để cho nàng ấy làm tốt, dù sao cũng không có hại gì với ngươi, ngươi nói có phải không? Ngươi xem con cái của ngươi, lớn lên đại nhân còn tìm một gia đình gia giáo, bảo đảm tương lai bọn họ có thể thành tài, bảo vệ mình.]

Phế hậu Vân thị suy đoán ý tứ gia giáo, hẳn là phu tử. Nhớ tới chuyện gần đây Thiên Nhạn làm, vận mệnh của cha nàng bị thay đổi, những tướng sĩ kia sẽ không bị Hạ Thanh Sơn xa lánh nữa, bị hãm hại mất mạng, trong lòng cảm động.

"Vâng, Thiên Nhạn cô nương tự có quyết định, hiện giờ đều phát triển theo hướng tốt, ta cần gì phải nhiều lời."

Phế hậu Vân thị tiếp tục nhìn chằm chằm vào miệng giếng, nàng ta đương nhiên không thể nhìn thấy tất cả chuyện Thiên Nhạn làm từ gương nước trong giếng, những gì nàng ta có thể nhìn thấy đều là Thiên Nhạn và hệ thống cho phép nàng ta nhìn thấy.

"Nhạn nhi, đợi ta đăng cơ, liền phong nàng làm hậu. Mà nàng cũng có thể an tâm ở hậu cung điều dưỡng thân thể, không cần vất vả như vậy. Nàng được hưởng vinh quang vô thượng, không cần vất vả quan tâm, sau này ta che gió che mưa cho nàng, nàng không cần trải qua những thăng trầm kia nữa, nàng nói có được không?" Hạ Thanh Sơn cố gắng lấy tình hiểu lý lẽ để đả động Thiên Nhạn.

Hắn vẻ mặt thâm tình, quên mất trên mặt có hai vết sẹo vô cùng kinh tởm. Với diện mạo như vậy, không thể khiến người ta cảm động chút nào, ngược lại còn dễ dàng dọa người.

"Hiện giờ ta đăng cơ làm hoàng đế là do mọi người và các tướng sĩ mong muốn, lại thêm dị tượng đêm trước, lúc này dân gian đều đã truyền khắp nơi." Thiên Nhạn giải thích: "Nếu ta không đăng cơ, lúc này vừa rồi thiên hạ thống nhất, xuất hiện chút loạn, sợ lại rung chuyển bất an."

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back