Ngôn Tình [Edit] Toàn Bộ Vị Diện Đều Quỳ Xuống Cầu Xin Nữ Chính Phản Diện Làm Người - Đỗ Liễu Liễu

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi trmie, 21 Tháng sáu 2022.

  1. trmie

    Bài viết:
    0

    Chương 10: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (10)


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Trmieh

    "Nhạn nhi, nhất định phải khải hoàn trở về, ta chờ nàng." Hạ Thanh Sơn vẻ mặt kích động lại lo lắng nói, trong đôi mắt kia phảng phất chỉ có một mình Thiên Nhạn.

    Trên thực tế, mấy tháng nay bọn họ đều không gặp mặt nhau, Thiên Nhạn cả ngày luyện binh, không chủ động tìm hắn, Hạ Thanh Sơn ước như thế còn không kịp. Hắn vẫn sẽ mỗi ngày như thường lệ cho người đưa đủ loại đồ đạc cho nàng, không làm cho nàng cảm thấy bị xem nhẹ.

    Mấy tháng nay, Lăng Thi Nhi cũng ít khi ở bên cạnh hắn, chủ yếu là sợ hắn nhớ tới chuyện ghê tởm lúc trước.

    Bởi vì có ký ức, Thiên Nhạn mang theo đại quân tránh được rất nhiều cạm bẫy, sau đó liền nhanh chóng đánh hạ từng tòa thành trì, không ai ngăn cản được.

    Sự tích anh dũng vô địch của nàng khiến người trong thiên hạ vô cùng khiếp sợ.

    Thậm chí còn có tin đồn rằng nếu ai có Vân Thiên Nhạn, liền có thể đoạt được thiên hạ.

    Nam nhân trong thiên hạ đều rất hâm mộ Hạ Thanh Sơn có một thê tử khăn che mặt giúp đỡ hắn như vậy, sớm biết như thế, bọn họ liền cưới nàng trước, hối hận đấm ngực tiếc nuối.

    "Tiên sinh, nương lúc nào mới có thể trở về?" Hạ Văn Khiên nhớ nhung nói: "Đã nhiều năm rồi, nương còn không trở về, ta nhớ nương."

    Tuân Tử Hoài vẫn mặc áo trắng đứng ở chỗ cao, cả người đều mang dáng vẻ 'người lạ không được tiến vào', Hạ Văn Khiên ngược lại đã quen, một chút cũng không sợ hãi.

    Tuân Tử Hoài nhìn ngôi sao tinh sáng nhất trên bầu trời, không ngừng dùng hào quang áp chế các ngôi sao khác bên cạnh, cười nói: "Sắp rồi."

    Gần đây, rất nhiều ngôi sao đã tắt.

    Tỷ tỷ thật sự là một thợ săn ngôi sao.

    Hắn hình như trở thành người vô dụng nhất Tuân thị, căn bản không cần phụ tá đối phương, đối phương đã có thể dễ dàng dành được toàn bộ thiên hạ.

    Không, hắn cũng có tác dụng mà, ở nhà cho trông con cho nàng.

    Này!

    "Tiên sinh, ngôi sao kia thật sáng, đó là sao gì?"

    "Sao Tử Vi." Tuân Tử Hoài nói lời này đôi mắt sáng lên: "Cũng chính là sao đế vương, sự tồn tại của ngôi sao này đại biểu cho minh quân hiện thế, thiên hạ thái bình. Trong tương lai không xa, thiên hạ sẽ thống nhất, dân chúng sẽ không bởi vì chiến tranh di dời, có thể an cư lạc nghiệp."

    "Là cha ta sao?"

    Tuân Tử Hoài Vân nhẹ nhàng lắc đầu, mười phần bộ dáng cao nhân, khiến người ta phỏng đoán không được tâm ý của hắn, thanh âm mờ ảo nói: "Ta không biết, là do ông trời định đoạt."

    Chết tiệt!

    Làm sao có thể là tên trộm mặt chuột kia!

    Mơ tưởng!

    Hắn ta mà cũng xứng!

    Phải dạy cho đứa trẻ này nhiều hơn về thẩm mỹ, quá tệ.

    "Ta tin tưởng nương sẽ thành công." Hạ Văn Khiên cầm nắm đấm nhỏ: "Nương lợi hại nhất."

    Tuân Tử Hoài cười nhạt, hắn đã sớm nhìn ra ý nghĩ của Thiên Nhạn, kết cục của Hạ Thanh Sơn không cần nói cũng biết, ngôi sao của hắn thật lâu đã ảm đạm không có ánh sáng.

    Hạ Văn Khiên có chút trầm mặc: "Cha hình như không thích con, con không dám nói với nương, sợ nương lo lắng khổ sở."

    Tuân Tử Hoài không tiếp lời, có một ngày đứa nhỏ này sẽ hiểu.

    Đảo mắt lại là một thời gian trôi qua, Thiên Nhạn lúc này đã chiếm được hơn ba mươi tòa thành, đối phương vẻn vẹn chỉ còn lại năm tòa thành, cơ hồ toàn bộ thiên hạ đều thuộc về nàng.

    "Tướng quân, thành này là trung tâm của Trung Nguyên, tài nguyên phong phú, còn dễ thủ khó công, dùng để làm đô thành không thể thích hợp hơn."

    Thiên Nhạn gật đầu đồng ý: "Ta cũng có ý này, cầm giấy bút đến, để cho đại vương bọn họ dời tới đây, cũng an toàn một chút."

    Thiên Nhạn trong thư viết về sự an bài của mình, chia làm hai đường, Hạ Thanh Sơn mang theo tâm phúc lặng lẽ đi đường nhỏ, cha nàng cùng hai hài tử, cùng với Tuân Tử Hoài liền đi đường lớn. Nàng viết trong thư như vậy là vì sự an toàn của Hạ Thanh Sơn. Xương Vương bên kia bây giờ là đường cùng, không chừng sẽ đến cá chết lưới rách.

    Nàng tin tưởng giải thích như vậy, Hạ Thanh Sơn tuyệt đối sẽ mang theo người lén lút rời đi.

    Vốn dĩ nguyên chủ cũng chia làm hai đường, Hạ Thanh Sơn vẫn đi đường nhỏ như trước, hai đứa nhỏ đi đường lớn. Nguyên chủ lo lắng cho an nguy của Hạ Thanh Sơn, liền gọi cha nàng đi bảo vệ Hạ Thanh Sơn.

    Kết quả cha nàng vì bảo hộ Hạ Thanh Sơn mà mất mạng.

    Lúc này, Hạ Thanh Sơn hẳn là trốn không thoát chứ?

    Nếu Xương Vương giết Hạ Thanh Sơn, thì càng tốt, nàng có thể đến báo thù cho chồng, tru sát Xương Vương, danh chính ngôn thuận, người trong thiên hạ đều sẽ ủng hộ.

    Như thế, Hạ Thanh Sơn coi như là chết được.

    Hệ thống 666: [Túc chủ đại nhân thật sự là anh minh thần võ đấy.]

    "Âm dương quái khí."

    Hệ thống 666 lập tức câm miệng, không dám nói chuyện, hắn thật lòng khen ngợi, túc chủ đại nhân hiểu lầm.

    "Nhạn Nhi thật sự là suy nghĩ cho ta khắp nơi, tuy rằng ta không muốn làm như vậy, nhưng chỉ có làm như vậy, mới có thể càng thêm an toàn đi Phong thành." Hạ Thanh Sơn không nỡ nói: "Nhạc phụ đại nhân, hai đứa nhỏ nhờ ngươi chiếu cố."

    Vân Vĩnh An: "Nói gì, đây là cháu ngoại của ta, cho dù mất hết tính mạng ta cũng phải che chở bọn họ."

    Tuân Tử Hoài yên lặng ở trong tay áo bấm một quẻ, sau đó nhìn biểu tình của Hạ Thanh Sơn tràn ngập thương tiếc.

    Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng sáu 2022
  2. trmie

    Bài viết:
    0

    Chương 11: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (11)


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Trmieh

    Vài ngày sau, Hạ Thanh Sơn rời đi trước, sau đó Tuân Tử Hoài đi theo đội ngũ cùng Vân Vĩnh An chạy tới Phong thành.

    Hơn nửa tháng sau, chờ bọn họ đến Phong thành, mới biết Hạ Thanh Sơn còn chưa tới.

    Vân Vĩnh An có chút ảo não: "Sớm biết như thế ta nên đi theo con đường nhỏ, cũng chiếu cố được cho Thanh Sơn."

    Thiên Nhạn: "Có lẽ là chậm trễ trên đường, ta an bài người đi tìm."

    Vân Vĩnh An thở dài, trong lòng áy náy, Thiên Nhạn lười giải thích, ngày sau cha nàng sẽ biết Hạ Thanh Sơn không phải là thứ đồ chơi tốt. Hạ Thanh Sơn ngụy trang hoàn mỹ, giải thích nhiều cũng không ai tin.

    Đợi những người khác rời đi, Tuân Tử Hoài sờ đến bên cạnh Thiên Nhạn: "Tướng quân, tỷ có muốn biết đại vương ở nơi nào không?"

    Thiên Nhạn tựa vào ghế mềm, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tuân Tử Hoài, Hạ Thanh Sơn bị bắt, không biết hắn đang kích động cái gì?

    Ồ.. Chẳng lẽ là kích động tương lai không có người cùng hắn đoạt vị trí hoàng phu sao?

    Chỉ có thể nói người này suy nghĩ nhiều, nàng cũng không có ý định cưới hoàng phu, ý tứ nạp phi quân cũng không có. Người này, cũng đừng mơ mộng giữa ban ngày.

    Chờ nàng đem hai đứa nhỏ kia bồi dưỡng ra, giang sơn giao cho bọn họ, coi như là hoàn thành nhiệm vụ, thời gian còn lại dùng để xem giang sơn to lớn này, vậy không tốt hơn sao?

    Đàn ông là thứ đồ chơi rắc rối.

    Tuân Tử Hoài bị ánh mắt Thiên Nhạn nhìn đến cả người không được tự nhiên, vẫn nhịn không được tiến lại gần nói: "Đại vương hẳn là rơi vào trong tay Xương vương, ta tính ra phương vị chính là ở đô thành của Xương vương."

    "Tướng quân, Xương vương sợ là muốn mượn chuyện này để bắt nạt tỷ, sớm tính toán sẽ tốt hơn." Tuân Tử Hoài thăm dò nói: "Tướng quân anh dũng vô địch, đừng vì tình cảm nữ nhi mà lâm vào nguy nan."

    "Vậy ngươi cho rằng kế tiếp sẽ đi như thế nào?" Thiên Nhạn sớm đã có tính toán, nhưng không lên tiếng, muốn nhìn xem trong bụng Tuân Tử Hoài chứa nước gì.

    "Vì thiên hạ sớm ngày an bình, cho dù Xương vương bắt được Đại vương, tướng quân cũng không nên làm như vậy. Xương Vương tính tình bạo ngược, lại tham tài háo sắc, căn bản không có bản lĩnh thống trị thiên hạ. Nếu tướng quân bởi vậy buông tha cho sự thống nhất thiên hạ, sẽ khiến dân chúng một lần nữa lâm vào trong lưu lạc. Cho nên, nếu thật sự đến một bước kia, vì toàn bộ thiên hạ, còn có các tướng sĩ đi theo tướng quân vào sinh ra tử, chỉ có thể hy sinh Đại vương."

    "Đại vương vì thiên hạ mà chết, toàn bộ người trong thiên hạ đều sẽ nhớ rõ hắn."

    Hả? Đó không phải là tiện nghi cho hắn à? Chết rồi còn có mỹ danh.

    Thiên Nhạn chống cằm, đôi mắt xinh đẹp nhìn Tuân Tử Hoài, Tuân Tử Hoài bị nhìn có chút khẩn trương. Tuy nói hắn có thể khẳng định Thiên Nhạn đối với vị trí kia nhất định phải có, nhưng không thể khẳng định ở thời khắc mấu chốt, nàng có thể hạ quyết tâm hy sinh Hạ Thanh Sơn hay không.

    Kỳ thật theo hắn thấy, Hạ Thanh Sơn không phải là thứ gì thú vị.

    Nếu có thể mượn cái cớ này mà chết, coi như là tác dụng cuối cùng của hắn. Nếu hắn còn sống, ngược lại phiền toái rất nhiều, sẽ cản trở Thiên Nhạn.

    Nàng là vị minh quân trong tương lai, hắn không hy vọng có người tồn tại ngăn cản con đường minh quân của nàng.

    "Ngươi nói có đạo lý." Thanh âm bình thản của Thiên Nhạn vang lên, Tuân Tử Hoài trong lòng khẩn trương cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, nàng nỡ là tốt rồi.

    "Còn có năm tòa thành, chỉ cần đánh hạ năm tòa thành trì cuối cùng, vậy toàn bộ thiên hạ liền ở trong tay ta. Nhưng mà Xương Vương bên kia vẫn không có động tĩnh, ngươi có thể đoán ra cái gì?"

    Đôi mắt Tuân Tử Hoài tối sầm lại, khuôn mặt thanh tú trầm tư, không bao lâu sau nói: "Dùng đại vương đi ra uy hiếp, hẳn là lợi thế cuối cùng của bọn chúng. Trước đó, ta nghĩ rằng bọn chúng nên có các biện pháp đối phó khác."

    "Tướng quân dự định khi nào công thành?"

    "Ba ngày sau." Thiên Nhạn không do dự trả lời.

    Lại nhìn thấy Tuân Tử Hoài đã vươn ngón tay bấm tính, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, rõ ràng là tính đến chuyện gì không tốt lắm.

    Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng sáu 2022
  3. trmie

    Bài viết:
    0

    Chương 12: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (12)


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Trmieh

    "Tính đến cái gì?"

    "Trong lành có ác, trong ác có lành, thế cục hỗn loạn vô cùng, thành hay bại phải xem ba ngày sau."

    Quá trình đã bị Thiên Nhạn thay đổi, cho nên kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, nàng cũng không biết, tóm lại chỉ là những âm mưu quỷ kế trên chiến trường. Chiến trường như vậy, nàng đã trải qua không biết bao nhiêu lần. Đương nhiên, nàng vẫn không ngừng luyện binh, cố gắng thêm một phần thì xác suất sống sót trên chiến trường lớn hơn một chút, không ai sẽ nguyện ý nhìn các tướng sĩ đi theo mình bởi vì không cẩn thận phải hy sinh vô ích.

    Ba ngày sau, Thiên Nhạn dẫn đại quân đi tới dưới thành.

    Chung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, trên tường thành cũng rất yên tĩnh, cửa thành mở rộng, cửa thành cùng trên tường thành đều không có binh lính canh giữ. Một màn quỷ dị như thế, không thể không kêu người dừng lại, ở lại bên ngoài quan sát.

    "Tướng quân, có chút không thích hợp." Tiểu tướng bên cạnh phát ra thanh âm nghi hoặc: "Sao không có người? Chẳng lẽ bọn họ nghe được uy danh của tướng quân, sợ tới mức bỏ thành mà chạy?"

    Thiên Nhạn không nói gì, ánh mắt đánh giá ở vị trí tường thành và cửa thành.

    Thành phố trống rỗng.

    Hôm nay Tuân Tử Hoài cũng đi theo, quẻ tượng lúc trước không rõ ràng, hắn có chút lo lắng. Nhìn thấy tất cả mọi thứ trước mắt, hắn cảm thấy rằng ngày hôm nay là một điều rất không tốt.

    Ở cửa thành không nhìn ra cái gì, Thiên Nhạn an bài hai tiểu binh đi vào xem xét tình huống.

    Hai tiểu binh lĩnh mệnh, cưỡi ngựa nhanh chóng đi vào, từ lúc bắt đầu rất cẩn thận, đến sau khi vào cửa thành, bọn họ chậm rãi lớn mật lên, bởi vì cả tòa thành đều trống rỗng.

    Bọn họ ước chừng tốn thời gian một canh giờ, đem cả tòa thành chạy qua một lần, quả thật không gặp được một người nào cả, lúc này mới trở về báo cáo.

    "Một người cũng không có?" Thiên Nhạn khẽ nhíu mày, có vài phần ngoài ý muốn.

    Tuân Tử Hoài lo lắng: "Ta cảm thấy không đơn giản như vậy, không bằng đóng quân ở đây mấy ngày, trước tiên xem tình huống."

    Thiên Nhạn liếc mắt nhìn đại quân phía sau, nói: "Đóng quân hai ba ngày cũng được, lâu thì không được, sẽ hạ thấp sĩ khí của các tướng sĩ."

    Nhưng mà bên ngoài nàng không có phản đối quyết định của Tuân Tử Hoài, vì vậy bắt đầu an bài người.

    Với tình huống quỷ dị trong thành, các tướng sĩ cũng cảm thấy không thích hợp, không có ý đi vào.

    Đêm khuya, Thiên Nhạn một thân quần áo đen, vụng trộm từ doanh trướng đi ra.

    Nàng tay cầm cự kiếm, cước bộ nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, tốc độ nhanh chóng chạy về phía vị trí cửa thành. Nhìn thân hình cường tráng của nàng, thật sự không có ai phát hiện ra có gì đó không đúng.

    Đi vào trong thành, thân hình nàng ẩn vào trong bóng tối.

    Nơi này quả thật yên tĩnh, một con gà cũng không lưu lại.

    Lúc nàng định đẩy cửa một gian phòng ra, đột nhiên phát hiện ngoài cửa phòng đặt củi, từng bó từng bó, đúng là chất đầy chung quanh. Đáy mắt nàng xuất hiện có chút hiểu rõ, đẩy cửa ra, quả nhiên bên trong cũng có củi, sờ sờ, đều khô ráo.

    Liên tục đi dạo mấy con phố, hầu như nhà nào cũng như vậy, từng bó từng bó củi dựa vào vách tường.

    Nàng không có nhìn tiếp, mà là nhanh chóng trở về doanh trướng.

    Vừa đến doanh trướng, nàng liền cảm thấy không thích hợp, một kiếm rơi vào cổ người đang lẻn vào doanh trướng.

    "Tướng quân tỷ tỷ, là ta." Tuân Tử Hoài vội vàng hai tay ôm kiếm, thật đúng là có chút sợ Thiên Nhạn một kiếm gọt đầu hắn, Thiên Nhạn một tay vén rèm phía sau lên, ánh trăng cuối cùng cũng thấy rõ khuôn mặt đẹp của Tuân Tử Hoài, thu hồi cự kiếm, trên mặt hắn ngược lại rất lạnh nhạt, còn lộ ra nụ cười với nàng.

    "Buổi tối không có việc gì, chạy tới doanh trướng của ta làm cái gì?"

    "Chờ tỷ đó."

    Thiên Nhạn quay đầu lại, ánh mắt mang theo soi mói, chợt nghe Tuân Tử Hoài hỏi: "Tướng quân đi trong thành có phát hiện cái gì không?"

    Ồ, hiểu lầm rồi, hóa ra không phải đến để quyến rũ nàng.

    Nàng còn nghĩ hắn rất lo lắng cơ đấy.

    Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng sáu 2022
  4. trmie

    Bài viết:
    0

    Chương 13: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (13)


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Trmieh

    "Có, bên trong phòng ốc chung quanh có rất nhiều củi, ta suy đoán những nơi khác còn để dầu, chờ đại quân chúng ta đi vào, đến ban đêm, những người này sẽ lấy dầu đốt củi, giết cho chúng ta trở tay không kịp. Ngươi tính rất chuẩn, nếu chúng ta trúng kế, vậy sẽ là thất bại trong gang tấc. Nếu lúc này bọn họ lại đem Đại vương bị bắt cóc ra, nhất định sẽ làm cho sĩ khí quân ta giảm đi đáng kể, thật là một mưu kế tốt."

    "Mưu kế này thật độc ác." Tuân Tử Hoài biết chiến tranh rất tàn khốc, nhưng mà đem người sống thiêu chết, nghe qua da đầu hắn tê dại, người chết sẽ thừa nhận thống khổ như thế nào, không cần khám nghiệm tử thi cũng có thể biết vài phần.

    "Tướng quân muốn đi ra ngoài?"

    "Ừm, ta dự định suốt đêm thanh lý bên kia, xem như phá vỡ mưu kế của bọn họ. Hôm nay bọn họ hẳn là nhận được tin tức chúng ta an trí ở ngoài thành, sẽ không dừng lại ở trong thành. Tối nay đem mưu kế phá vỡ, bình minh có thể vào thành, còn có thể đến trong bắt tướng."

    "Nếu như ta suy đoán không sai, bên kia không xa, hẳn là an trí không ít dân chúng. Toàn bộ người trong thành trì, không dễ dàng bị dời đi. Dựa theo thái độ của dân chúng sau khi công thành đối với quân ta, những dân chúng này hẳn là không cam tâm tình nguyện đi ra ngoài dựng trại, chắc là bị người uy hiếp."

    Tuân Tử Hoài: "Nếu tướng quân tin ta, ngày mai để ta đi mang dân chúng trở về, lại cho ta một ít người, cam đoan dân chúng còn lại trong thành trì sẽ chờ mong tướng quân thống nhất thiên hạ."

    "Muốn bao nhiêu người?"

    "Một trăm binh lính tinh nhuệ là đủ rồi."

    "Được, cho ngươi."

    Đêm đó, Thiên Nhạn dẫn theo hai ngàn binh lính tinh nhuệ, đem toàn bộ củi lửa trong tòa thành trì dọn hết, tìm được dầu dẫn hỏa, còn nhờ Tuân Tử Hoài tính toán. Mặt khác, còn bắt được nội ứng canh giữ trong thành.

    Trời vừa sáng, Thiên Nhạn liền mang theo đại quân bắt đầu tấn công thành trì.

    Mà Tuân Tử Hoài thì mang theo một trăm binh lính tinh nhuệ, vụng trộm đi bên kia, tránh né ở trong bụi cỏ tùy thời mà động. Đợi đến khi chạng vạng thấy một số người khả nghi vụng trộm vào thành, hắn mang theo người rời đi.

    Những người trộm vào thành, vừa mới đi vào đã bị bắt.

    Lại đến lúc bình minh, Tuân Tử Hoài mang theo dân chúng trong thành trở về, đương nhiên tòa thành này cùng tất cả dân chúng liền thuộc về Thiên Nhạn.

    Dân chúng đã sớm ngóng trông Vân tướng quân đến, nhưng Xương Vương không cam lòng, không tiếc lấy tính mạng của dân chúng để đe dọa, muốn dân chúng chuẩn bị củi, lại đuổi họ ra bên ngoài. Bọn họ nhìn rất sợ hãi, có người vụng trộm muốn báo tin còn bị giết, nên cũng không ai dám dị động.

    Hiện giờ nhìn thấy thế cục biến đổi, tất cả mọi người đều hoan hô.

    "Tướng quân thống nhất thiên hạ, đó chính là quy về một mối, hướng về lòng dân." Tuân Tử Hoài không chút kiêu ngạo khen ngợi, Thiên Nhạn sớm đã quen.

    Sau mấy ngày tiếp tục chỉnh đốn, Thiên Nhạn tiếp tục công thành.

    Ba tòa thành kế tiếp, đều vô cùng thuận lợi. Vẫn là Tuân Tử Hoài an bài người đi ra ngoài phát ra tác dụng, những người này thuyết phục dân chúng vốn hướng về Thiên Nhạn, thừa dịp binh lính thủ thành không chú ý, đem bọn họ giết chết, mở rộng cửa thành.

    Đến lúc này, cũng chỉ còn lại đô thành của Xương Vương.

    Thiên Nhạn mang theo đại quân đi tới dưới đô thành của Xương vương.

    Giấc mộng rừng thịt trong hồ rượu của Xương Vương bị nghiền nát, không thể không đi tới tường thành, khuôn mặt mập mạp lộ ra biểu tình căm hận, hắn hận nữ nhân phía dưới.

    Nếu không phải sự tồn tại của nàng, hắn ít nhất có được một nửa thiên hạ.

    Chỉ bằng Hạ Thanh Sơn, làm sao có thể là đối thủ của hắn?

    "Ngươi thật đúng là mạng tốt, có một nữ nhân như vậy đánh hạ giang sơn cho ngươi." Xương Vương thật sự là tức giận, mấy cái tát tát vào mặt Hạ Thanh Sơn phía sau, trong nháy mắt làm cho khuôn mặt tuấn mỹ của Hạ Thanh Sơn sưng to.

    "Có phải ngươi chỉ dựa vào khuôn mặt này mà dỗ dành Vân Thiên Nhạn xoay quanh không?"

    Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
     
    aimeepi, Cocaine, Heoheocon95521 người nữa thích bài này.
  5. trmie

    Bài viết:
    0

    Chương 14: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (14)


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Trmieh

    Xương Vương phẫn nộ lấy ra một thanh chủy thủ dùng sức vỗ vào mặt Hạ Thanh Sơn: "Cho dù bổn vương bại, cũng không muốn ngươi được như ý, hôm nay hủy đi khuôn mặt trắng trẻo này của ngươi, xem ngươi còn mê hoặc người như thế nào."

    Biểu tình Xương Vương càng ngày càng tràn lan: "Ngày sau cho dù ngươi thống nhất giang sơn này, cũng phải mang theo một khuôn mặt hủy dung, hahaha, xem ngươi đắc ý cái gì."

    "Xương vương, ngươi đừng làm bậy. Hiện tại ngươi chỉ còn lại có một tòa thành trì, đã là nỏ mạnh hết đà, đừng giãy dụa sắp chết nữa. Nếu ngươi ngoan ngoãn chịu trói, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng, để cho ngươi vinh quý cả đời."

    Khuôn mặt nam nhân không quan trọng như vậy, nhưng Hạ Thanh Sơn cũng không muốn mang theo khuôn mặt hủy dung, trong lòng có chút sợ hãi. Tương lai cho dù làm hoàng đế, bị người ta nhìn mặt đầy vết sẹo, hắn cũng không muốn. Tương lai viết vào lịch sử, người khác nhắc tới hắn chính là mặt bị hủy dung, ngẫm lại cũng rất khó chịu.

    Hắn muốn tên lưu thiên cổ, không phải để cho người đời sau thảo luận bộ dạng hắn khó coi.

    Lăng Thi Nhi cũng bị trói ở một bên, giả bộ nửa hôn mê, một chút cũng không dám lên tiếng. Xương Vương này rõ ràng điên rồi, nàng ta chỉ là thân phận của một thị nữ nhỏ, chọc giận đối phương rất có thể sẽ mất mạng.

    Xương vương còn muốn dựa vào Đại vương để xoay người, an nguy của Đại vương ngược lại không phải sợ.

    Mà nàng ta chỉ là một thị nữ khiêm tốn, vẫn là hôn mê đi, ít nhất có thể sống thêm một lát.

    "..."

    Bên tai truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Hạ Thanh Sơn, thiếu chút nữa khiến Lăng Thi Nhi sợ tới mức tỉnh lại, nàng ta không dám mở mắt, dùng sức cắn răng, thúc giục mình hôn mê.

    Mắt không thấy tâm không phiền, trước tiên chịu đựng lần này rồi nói sau.

    Đại vương hủy dung không quan trọng, còn sống là được.

    Đại vương còn sống có thể thống nhất thiên hạ, nàng ta cũng có thể đi theo vinh hoa phú quý, nàng ta không ghét bỏ hắn không đẹp mắt, có thể làm cho nàng ta làm người trên người là được.

    Xương Vương dùng chủy thủ chém hai đao lên mặt Hạ Thanh Sơn, mỗi bên một đao, miệng đao rất sâu, thịt đều lộ ra, Hạ Thanh Sơn đau đến thiếu chút nữa ngất đi.

    "Xương vương!" Hạ Thanh Sơn hận đối phương đến cắn răng, cảm giác được trên mặt chảy ra máu nóng hổi không ngừng rơi xuống, nội tâm hắn sợ hãi, càng nhiều vẫn là oán hận.

    "Không có khuôn mặt trắng trẻo này, xem ngươi làm sao mê hoặc người khác."

    "Cho dù ngươi thống nhất thiên hạ thì thế nào, ngồi lên ngôi vị hoàng đế thì như thế nào? Còn không phải là xấu xí, ngàn năm sau, mọi người nhắc tới ngươi chính là một tên xấu xí."

    Hạ Thanh Sơn trong lòng ghi nhớ lời này, chờ sau này hắn làm hoàng đế, nhất định phải viết lại sử sách, để Xương vương tên tuổi thối vạn năm.

    Về phần sử sách viết hắn như thế nào, còn không phải là hắn làm hoàng đế sẽ được tùy tiện thay đổi hay sao? Bất cứ ai dám viết bừa bãi, hắn sẽ giết cả gia đình họ.

    Lời này hắn sẽ không nói, miễn cho lại chọc giận đối phương.

    Đau đớn trên mặt, sắp làm cho hắn ngất đi.

    "Vân Thiên Nhạn, Ninh Sơn Vương ở trong tay ta, ngươi còn muốn để cho hắn sống sót, liền lấy ba mươi thành trì đổi lấy, hơn nữa ký kết khế ước, trong vòng trăm năm không tái phạm nữa, chúng ta hai phần thiên hạ như thế nào?"

    Làm cho Vân Thiên Nhạn thần phục, hiển nhiên là không thực tế, hắn sợ đối phương chó gấp nhảy tường.

    Hắn chỉ cần lấy lại ba mươi thành trì, ký kết khế ước, điều kiện này không quá đáng.

    Nếu hôm nay Vân Thiên Nhạn không đồng ý, tất sẽ bị Hạ Thanh Sơn mất lòng tin, cũng sẽ bị người ta nhạo báng, Vân Thiên Nhạn vì quyền lực, không chịu cứu trượng phu cùng nàng sinh ra tử.

    Thanh danh này, cũng không dễ nghe đâu.

    "Đại vương đang ở đâu?" Thiên Nhạn vừa đáp lại, liền nhìn thấy trên tường thành treo xuống hai người, một người là Hạ Thanh Sơn, người còn lại là Lăng Thi Nhi.

    "Vân Thiên Nhạn, người ở chỗ này, còn sống. Thị nữ kia ta cũng không cần, xem như là quà tặng cho ngươi."

    Lăng Thi Nhi trong "cơn hôn mê", trong lòng hận đến cắn răng, cũng tốt, như vậy sẽ không có ai chú ý tới nàng ta, Đại vương chính là đem tất cả hỏa lực đều hấp dẫn đến trên người hắn.

    Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
     
    aimeepi, Cocaine, Heoheocon95521 người nữa thích bài này.
  6. trmie

    Bài viết:
    0

    Chương 15: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (15)


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    hynty, Văn2212, Sutran14 người khác thích bài này.
  7. trmie

    Bài viết:
    0

    Chương 16: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (16)


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    hynty, Văn2212, Sutran14 người khác thích bài này.
  8. trmie

    Bài viết:
    0

    Chương 17: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (17)


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    hynty, Văn2212, vi cau ma den14 người khác thích bài này.
  9. trmie

    Bài viết:
    0

    Chương 18: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (18)


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    hynty, Văn2212, Sutran14 người khác thích bài này.
  10. trmie

    Bài viết:
    0

    Chương 19: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (19)


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    hynty, Văn2212, vi cau ma den15 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng bảy 2022
Trả lời qua Facebook
Đang tải...